Lãng Mạn Lấy nhầm của nợ - HùngAn

Lấy Nhầm Của Nợ - Hùngan
40.


(Các tyeu đọc chap thấy bất hợp lí ở đâu thì cmt ngay nhé! ❤️‍🔥)

------------------------------------------------------------"Em quên á?"

Nhìn biểu hiện của Thành An, Quang Hùng liền đoán ra cậu quên rồi.

Hồi qua, trước khi ngủ Tiểu Hưng đã nói với Thành An chuyện này.

Cậu cũng dặn lòng là nhớ và sẽ về nhà chuẩn bị để đến trường đúng giờ.

Nhưng nào ngờ khi trên đường về nhà liền nghe Quang Hùng năn nỉ i ôi các thứ, nên khi ngả lưng xuống giường liền đau lòng phát khóc.

Sáng ra thì trợ lý gọi báo có họp khẩn, thế là cậu quên bẵng đi.

"Trời ơi sao tôi lại quên một chuyện quan trọng như thế chứ" Thành An cắn cắn môi.

Quang Hùng biết quên như thế là sai, nhưng cũng khuyên một câu rằng: "Em tự trách cũng không được gì, với lại em đâu có cố ý."

"Phải làm sao đây?"

Thành An vỗ vỗ ngực của mình.

Đau lòng chết mất, có lỗi đến mức lương tâm như đang bị con gì cắn xé.

Tiểu Hưng chắc giận cậu lắm và đau lòng lắm.

"Em bình tĩnh đi, bình tĩnh đi, rồi chúng ta sẽ tìm được con mà" "Tôi chỉ còn mình Tiểu Hưng thôi, chỉ mình Tiểu Hưng thôi" Thành An rơi cả nước mắt.

Do người thân duy nhất còn sót lại trên đời này của cậu là Tiểu Hưng, chứ không phải Quang Hùng.

Nhưng nói theo cách nào đó, thì một trong hai cậu không thể mất đi một ai.

Thoáng điện thoại Thành An đã reo lên, là trợ lý gọi nên cậu cũng bắt máy.

"Có chuyện gì?"

"Thưa Đặng tổng, Tiểu thiếu gia đang ở văn phòng của ngài chờ ngài" "Tiểu Hưng đến đó?"

Thành An cả kinh hỏi, Quang Hùng đang lái xe cũng quay sang nghe ngóng tình hình.

"Dạ đúng" "Được rồi, tôi sẽ về ngay."

Tắt điện thoại, Thành An nhanh nói với Quang Hùng rằng: "Lái đến Đặng Thị đi, Tiểu Hưng đang ở đó" "Sao Tiểu Hưng lại ở đó được chứ?"

Quang Hùng cảm thấy khó hiểu nhưng cũng nhanh tăng tốc.

Thành An chạy vào phòng chủ tịch một cách cấp tốc, gặp Tiểu Hưng thật sự đang ngồi trên ghế sofa đong đưa chân và chờ cậu thì trong lòng mới dám thở một hơi.

Thật mừng là bản thân gặp được con rồi, đứa nhỏ vẫn an toàn.

"Tiểu Hưng" Thành An nhanh khuỵu xuống chỗ con mình rồi dang tay ôm lấy đứa nhỏ vào lòng.

Quang Hùng đứng cạnh bên cũng nhẹ lòng hơn một chút và hỏi: "Sao con lại trốn khỏi trường, con biết mọi người lo lắm không?"

"Con đi tìm papa, con nhớ papa" Tiểu Hưng biết mình làm sai nên đáp lại Quang Hùng bằng giọng rụt rè.

Thành An nghe xong liền đau hốc mắt, cảm thấy mình không kiềm được nước mắt nữa nhưng vẫn cố gắng không để rơi một giọt lệ nào.

Sau đó nhẹ xoa đầu rồi áp hai tay vào má con và hỏi: "Nhớ papa thì con nên gọi điện thoại chứ, sao lại đi như thế, nếu lỡ con có chuyện gì thì sao?"

"Papa phải sống làm sao?"

"Papa có cần con nữa không?"

Sao Tiểu Hưng lại hỏi như thế?

Thành An nghe xong thì hơi ngẩn người nhưng vẫn nhanh chóng đáp:"Có chứ, papa thương con nhất còn gì?"

"Papa nói dối"Tiểu Hưng dụi dụi mũi, cả mặt cũng cúi thấp xuống.

Thành An cùng Quang Hùng lập tức đông cứng cả người."

Papa không đến họp phụ huynh của con"Hồi qua Tiểu Hưng đã rất mừng khi cậu đồng ý đi họp phụ huynh.

Do từ trước đến nay bạn bè của đứa nhỏ chỉ biết mặt Quang Hùng, chứ chưa biết mặt Thành An.

Tiểu Hưng đã khoe với họ, papa của mình rất đẹp, còn làm chủ của Đặng Thị.

Đứa bé rất mong hôm nay Thành An sẽ xuất hiện với phong thái đỉnh đạt còn trong bộ vest sang trọng.

Nhưng rồi chờ nữa, chờ mãi mà không thấy cậu ở đâu nên bị mất mặt còn tủi thân.

Có lẽ vì nguyên nhân đó mới lén rời khỏi trường."

Papa xin lỗi, papa bận quá nên quên mất, papa xin lỗi, xin lỗi mà."

"Papa hứa, từ đây đến cuối năm papa sẽ đi, con muốn đi bao nhiêu lần, papa đều sẽ đi."

Họp phụ huynh lần này là lần đầu tiên sau khi đứa bé nhập học cho đến nay.

Thế mà Thành An lại quên và bỏ lỡ một lần quan trọng như thế, nói xem Tiểu Hưng có bao nhiêu tổn thương?

Nhìn bạn bè có hẳn cha và mẹ đi cùng, còn mình thì không có ai.

Lúc cô giáo hỏi chỉ biết ngập ngừng đáp:"Papa con sắp tới rồi."

Cứ như thế rồi lại như thế, sau khi tan họp và bắt đầu tiết học cũng không thấy Thành An đâu."

Papa xin lỗi, papa không cố ý đâu, papa xin lỗi."

Thành An thật sự đã khóc, đứa bé không muốn thấy cậu khóc.

Nhưng trong lòng có rất nhiều đau buồn nên quyết giận dỗi.

Cái má sữa hôm nào còn đầy đặn, nay đã xẹp xuống nên khi phồng phồng má, chu chu môi nhìn không còn bụ bẫm như trước."

Papa không cần con nữa đúng không?"

"Sao con lại hỏi như thế nữa rồi?

Papa không cần con không thương con thì thương ai?

Cần ai?"

Thành An nhẹ áp tay vào gò má của Tiểu Hưng sau khi hỏi."

Papa không có ở nhà thế mà cần con sao?"

Tiểu Hưng làm sao biết được Thành An không ở đó?

Cậu đã đến chơi với con đúng giờ giấc như thế mà.

Nhưng câu hỏi này quả thực làm cậu cùng Quang Hùng đều giật trong lòng một cái."

Sau khi con ngủ, papa sẽ đi, đi đến một nơi nào đó dưới sự đưa về của ba Hùng.

Xong rồi ba sẽ quay lại nhà một mình."

Sao Tiểu Hưng lại biết, đứa bé đã thấy sao?

Nhưng điều đó không còn quan trọng nữa rồi."

Tiểu Hưng, papa dù có ở đâu, đi đâu thì cũng thương con nhất, cần con nhất, con làm ơn đừng nghĩ papa không thương con, bỏ mặc con được không?"

Tiểu Hưng mới đi học, căn bản trong người có rất nhiều áp lực.

Thế mà còn gặp tình cảnh này của gia đình, nên dạo gần đây nhìn đứa nhỏ sụt cân hẳn hoi.

Quang Hùng thấy con của mình ốm xuống, nhưng tưởng do đi học nên lao lực, không giống như ở nhà ăn ngủ mà đâm ra tròn trịa.

Hóa ra việc học không ảnh hưởng đến cân nặng của Tiểu Hưng, mà chính là cả hai đã khiến đứa nhỏ buồn, đứa nhỏ mệt mỏi trong lòng."

Papa nói dối, papa bỏ con đi , papa bỏ ba Hùng đi, con và ba Hùng đều buồn lắm papa biết không?

Con ghét papa lắm."

Tiểu Hưng xô Thành An ra rồi cho chân bước xuống nền và chạy đi mất.

Cậu hốt hoảng và cả Quang Hùng cũng không ngoại lệ.

Tuy nhiên anh luôn phản ứng nhanh nhạy nên bảo:"Tiểu Hưng...con...Thành An, em ở yên đây đi, tôi sẽ đuổi theo con."

Thật, Thành An cũng không dám đuổi theo Tiểu Hưng, do sợ mình lại khiến đứa nhỏ thêm khó chịu.

Cậu ngồi bẹp dưới nền, nét mặt như vô hồn và tự hỏi mình đã làm ra những gì trong thời gian qua.

Ly thân?

Ly thân vì muốn Quang Hùng biết được cảm giác sống chung không được, ly hôn không xong là đau cỡ nào.

Hay chỉ đơn giản là cho nhau khoảng không, cho nhau sự yên lặng để muốn cắt đứt là cắt?

Thậm chí là vì muốn dễ dàng nhìn nhận lại những gì cả hai đã trải qua, rồi suy ngẫm cho thật kỹ càng, đưa ra quyết định đúng đắn nhất.

Thành An đột nhiên không rõ nữa và cảm thấy hỗn loạn.Đúng như cậu nghĩ, bây giờ cậu chỉ còn một mình Tiểu Hưng là con thôi, vậy cậu không tập trung vào nó thì hiển nhiên là hối hận cả đời.

Giờ đây Thành An mới phát hiện ra mình rất ngốc.

Sao cậu có thể vì một đứa con đã mất mà bỏ rơi Tiểu Hưng, đứa con còn sống cùng mình đến sau này như thế?Dù tình thương yêu cậu dành cho nó không giảm, nhưng sự chăm sóc căn bản đã thiếu hụt quá nhiều.

Con mất thì đau lòng, nhưng Thành An không thể sống trong khung cảnh đó cả đời.

Cậu đáng lý nên nhận ra mình phải bước tiếp, phải vượt qua được quá khứ đau khổ một cách nhanh chóng.

Do chồng cậu đang chờ cậu, con cậu đang chờ cậu.Thành An cảm thấy mình thở không nổi nữa, nước mắt cũng chảy đầy.

Thoáng, điện thoại reo lên cắt đứt không gian yên lặng này."

Tôi nghe."

Thành An nhanh bắt máy.

Quang Hùng ôm Tiểu Hưng còn giận dỗi trên tay và đáp:"Tôi đưa con về nhà luôn nhé, con không muốn gặp..."

Biết nói như thế Thành An sẽ đau lòng, nhưng Tiểu Hưng đã không muốn gặp còn gì."

Ừm, đưa con về đi.

Trưa tôi sẽ về nhà."

Thành An thở ra một hơi mà cảm thấy trái tim trong lồng ngực cùng lúc tan biến.

Cậu tắt điện thoại, gượng đứng lên để còn đi rửa mặt.

Đang còn ở Đặng Thị, cậu không thể nào cho người khác thấy bộ dạng thảm hại này của mình.

Thành An gọi cho tài xế, yêu cầu buổi trưa anh ấy đến đón mình.Sau khi thu xếp mọi thứ xong xuôi thì cũng ngồi lại vào bàn làm việc.

Nhưng còn đầu óc hay tâm trí nào mà phê duyệt giấy tờ nữa đây?

Tiểu Hưng đã đến đây tìm Thành An vì nhớ, nhưng cũng chạy khỏi Thành An vì giận.

Cậu phải làm sao để dỗ con lần này?

Đứa nhỏ đã bị cái tôi và hành động của cậu làm cho tổn thương rồi.

May là đứa bé bình an vô sự nếu đứa bé có mệnh hệ gì thì cậu chết theo.Thành An không muốn dùng Tiểu Hưng làm công cụ hàn gắn hôn nhân sắp sửa tan nát.

Nhưng chính Tiểu Hưng làm người gây cho cậu sự lưỡng lự, chần chừ khi đề cập đến ly hôn."

Thật... rối rắm."

Thành An tựa lưng vào ghế mà thở ra từng hơi dài.

Thoáng cũng đến giờ trưa, trên đường về nhà cậu đã ghé mua cho con bộ lego mới nhất, còn là phiên bản giới hạn cho con."

Tiểu Hưng."

Thành An gặp con mình thì cười một cái.

Nhưng đứa nhỏ lập tức bỏ hẳn lên phòng."

Tiểu Hưng đừng giận papa nữa nha, đừng giận nữa được không?"

Thành An nhanh đuổi theo rồi ngồi xồm xuống, chặn đầu con mình và cất lên lời xin lỗi.

Tiểu Hưng làm sao có thể không cần cậu?

Do đó nhanh chóng dụi vào lòng người papa này và nói:"Không phải gần đây papa không về nhà buổi trưa sao?

Sáng thức dậy cũng không được thấy papa.

Papa chỉ ghé sang vào buổi tối với con rồi lại đi mất.

Papa xấu lắm, papa hết thương Tiểu Hưng rồi."

Tiểu Hưng nói rồi khóc òa trong lòng Thành An.

Cậu đặt bộ lego đang cầm trên tay sang một bên để ôm chặt đứa nhỏ vào lòng và nghẹn ngào nói:"Papa xin lỗi, papa xin lỗi con, thật sự xin lỗi con.

Papa sẽ ở đây với con chịu không?

Papa không đi đâu nữa, con chịu không?"

"Papa chỉ đang muốn dỗ Tiểu Hưng thôi đúng không?"

"Không có, là thật mà, papa ở lại đây như xưa, ở với con như xưa chịu không?"

Tiểu Hưng như nín khóc, cho đôi tay nhỏ xíu câu chặt lấy cổ của Thành An.

Được một lúc thì mở miệng nói:"Hứa nha, ngoéo tay."

"Được, hứa a.

Ngoéo tay."

Thành An cười tươi vì vui mừng.

Sau khi cùng Tiểu Hưng móc tay thì cũng ôm đứa nhỏ đi lên phòng.

Vừa đi cậu vừa hỏi rằng:"Con ăn trưa rồi đúng không?"

"Ăn rồi ạ."

Thành An đặt Tiểu Hưng xuống giường, sau đó cởi áo vest của mình vắt lên ghế, tháo luôn caravat xong mới ngồi xuống cạnh đứa nhỏ."

Bây giờ con muốn chơi cái gì?

Papa cùng chơi với con"Quang Hùng luôn đi theo sau hai ba con, do đó hộp lego Thành An bỏ dưới lầu đang được anh cầm theo lên phòng."

Con muốn ôm papa thôi."

"Được rồi, được rồi.

Nằm xuống nào."

Thành An nhanh chóng sửa gối rồi cùng con mình nằm xuống.

Tiểu Hưng dụi vào lòng của cậu và đặt tay lên phần hông."

Papa hát được không?"

"Con muốn nghe à?"

"Dạ."

Thành An cười nhẹ, xoa xoa đầu Tiểu Hưng rồi hát một bài về thiếu nhi.

Thoáng đứa nhỏ cũng nằm trong lòng cậu rồi ngủ say.Thành An đêm nào cũng về đây, nhưng điều đó căn bản không đủ cho đứa nhỏ như Tiểu Hưng đỡ nhớ papa của mình.

Trước đây sáng trưa chiều tối đều được gặp, ngày nghỉ thì cùng nhau chơi từ sáng đến chiều, không xa nửa bước.

Thế mà bây giờ chỉ được chơi cùng cậu vào một buổi tối ngắn ngủi, đứa nhỏ làm sao chịu nổi.Thành An khép mắt lại, tay vẫn để ngang người Tiểu Hưng ôm hờ.

Cậu không ngủ, nhưng đang quá mệt mỏi nên muốn cho não và mắt nghỉ ngơi.Anh ngồi từ xa nhìn lại khung cảnh ấy cũng muốn rơi nước mắt, khi con ngủ xong thì chậm rãi tiến đến sau lưng cậu nằm xuống, vòng tay ôm lấy.Đúng là khung cảnh một gia đình ấm êm, nhưng bên trong ba người đang nằm đây, ai ai cũng tổn thương, tùy theo mỗi người mà cấp độ, mức độ khác nhau.Thành An không đẩy Quang Hùng ra, Quang Hùng cũng không nói lời nào với Thành An.

Không gian chìm vào yên lặng, thời gian từ từ trôi đi.Nhưng cả hai đâu thể mãi như thế, do đó tầm 30 phút sau Thành An cũng ngồi dậy, Quang Hùng nhanh chóng rời khỏi giường rồi nói:"Em đói không?

Tôi kêu người nấu gì đó cho em ăn nha?"

"Không cần đâu, tôi không đói."

Thành An còn chưa ăn trưa, nhưng cậu không có tâm trạng và tư vị gì để nuốt cơm qua khỏi cuống họng."

Tôi biết em chưa ăn gì đâu, chờ tôi một lát."

Thế là Quang Hùng đi ra khỏi phòng để kêu người nấu thức ăn cho Thành An.

Cậu thở dài một hơi rồi nhẹ xoa tóc con mình.

Thế là nội trong chiều nay, bản thân phải dọn đồ ngược về đây.Tự dọn đi rồi tự dọn về, Thành An không thích chút nào.

Nhưng vì con, cậu không thể ích kỷ hoặc lo cho cái tôi của mình.Quang Hùng trở lại vào phòng rồi ngồi xuống sofa, Thành An cũng muốn nói chút chuyện nên không thể bỏ qua.

Nhưng sợ mình sẽ đánh thức nó nên đi lại chỗ anh và ngồi xuống ở ghế đối diện."

Tôi sẽ kêu người sang Đặng gia dọn đồ của em về, cho nên em cứ ở đây đi, khỏi cần về dọn dẹp."

"Tôi không thích ai động vào đồ của mình, anh quên chuyện đó à?"

"Tôi không quên, nhưng em đi rồi lỡ Tiểu Hưng thức giấc thì phải làm sao?

Khi không gặp em đứa nhỏ lại khóc thì biết làm thế nào?

Yên tâm, tôi sẽ kêu họ mang găng tay, đừng lo."

Thành An nhìn lại đứa nhỏ rồi chỉ thở dài, sau đó đành gật đầu chấp nhận.Thoáng đã là buổi chiều, Tiểu Hưng dụi mắt thức giấc thấy Thành An ngồi cạnh bên thì mừng lắm, nhanh chóng nhào vào lòng cậu dù mắt còn cay xè."

Ôi con trai của papa sao thế?

Con còn ngáy ngủ thì đừng ngồi dậy nhanh như thế, không tốt đâu con."

"Thật mừng là papa vẫn còn ở đây."

"Papa hứa với con là không đi nữa mà, papa hết bận rồi, con ngoan nào, ngoan nào."

Hóa ra Thành An ích kỷ như thế mà đến hôm nay mới nhận ra.

Cậu chỉ lo cho cảm xúc nơi mình, muốn mình được dễ chịu mà không hề nghĩ đến đứa nhỏ và cả Quang Hùng.Ai mất con mà không đau lòng, nhưng chí ít Thành An còn Tiểu Hưng, cậu biết được điều đó nhưng lại không quý trọng đứa nhỏ.

Chẳng lẽ để đến khi thật sự mất đi mới biết hối hận viết thế nào sao?Thành An biết Quang Hùng đau lòng, biết Quang Hùng thiệt thòi chứ, chỉ là cậu vẫn cảm thấy những điều đó không đủ giúp cậu vượt qua nỗi đau đang mang.

Giống như trong truyền thuyết, Long Môn không phải loài thủy hải sản nào muốn qua liền qua.Trong những đêm đen vừa qua, Thành An cũng thấu đáo chuyện vì sao Quang Hùng giấu mình cái thai sảy đi.

Nhưng rồi cậu vẫn không chấp nhận được toàn phần.

Không biết khi nào bản thân mới buông bỏ được những khó chịu và tảng đá đè lên ngực, ngăn chặn yêu thương và quyết định quay lại với Quang Hùng nơi cậu đây.Quang Hùng giờ đây đang ở phòng của cả hai, anh đang vui mừng đến đau sống mũi và đang chậm rãi thu xếp đồ của Thành An vào lại tủ.

Bấy lâu nay, nhìn cây tủ bị thiếu một mảng lớn thì lòng anh như bị ai dùng dao róc.

Nay khung cảnh được lấp đầy, trở nên chật chội đã quay lại liền vô cùng nhẹ nhõm.Thành An quay lại đây, trước hết là vì Tiểu Hưng, còn lại cũng không có gì thay đổi.

Do đó vẫn chọn kiệm lời và không muốn cùng Quang Hùng nói chuyện nhiều.

Nhưng như thế đủ rồi, tình trạng tồi tệ của hai người trong thời gian qua, coi như đã tiến triển tốt được một bước.Quang Hùng đứng đưa cho Thành An bộ đồ ngủ.

Cậu nhận lấy rồi nói cảm ơn, nhưng chợt thấy mùi tuyết tùng của anh hơi nồng đậm nên nán lại gặng hỏi: "Anh có sao không?

Sao pheromone nồng đậm vậy?"

Quang Hùng nghe thấy Thành An đã mở lòng và quan tâm hỏi han mình thì rất vui, nhưng để cậu không nghĩ nhiều và khó xử, anh cố gắng bày ra vẻ mặt bình thản và kiểm soát hết lượng pheromone đang trực chào ra sau tuyến thể."

À, tôi không sao, chắc dạo này công việc nhiều quá nên lượng pheromone hơi khó kiểm soát, làm em bận tâm rồi, để lát tôi đi lấy miếng dán ức chế."

Thành An nghe Quang Hùng nói thế thì lòng dâng lên một cỗ lo lắng, chua xót không nguôi .

Giờ Thành An mới để ý thấy, không chỉ Tiểu Hưng mà cả Quang Hùng cũng đã gầy đi không ít, cậu bắt đầu cảm thấy hối hận vì đã rời đi khiến cho cả anh và con khổ tâm đến sụt cân nhiều như vậy, chắc hẳn trong thời gian đó, việc chăm sóc Tiểu Hưng cùng xử lý công việc đã khiến một Alpha cấp S như anh dần kiệt quệ."

Nhớ chăm sóc bản thân cho tốt.

Đêm nay, tôi sẽ ngủ ở phòng của con."

"Được rồi,em mau đi đi kẻo con chờ."

Quang Hùng biết không thể giữ Thành An, nên chỉ cười nhẹ rồi miễn cưỡng gật gật đầu."

Ngủ sớm đi, ngủ ngon."

Thành An chúc một câu rồi nhanh đi ra khỏi phòng.

Ngay cả tắm, cậu cũng sẽ sang phòng của Tiểu Hưng, chứ ở căn phòng này thì cảm giác nguy hiểm giăng đầy.

(Sắp end gòi, độc giả thân iu đợi có lâu thì cho au xin lỗi nhó, deadline dí mún khùng 🥹🫂)
 
Lấy Nhầm Của Nợ - Hùngan
41.


(Các độc giả thân iu đọc chap thấy bất hợp lý ở đâu thì cmt ngay nhé 💖.)

-------------------------------------------------------------Bấy lâu nay Thành An ở chỗ khác thì Quang Hùng không nói.

Nhưng hiện tại lại ở chung dưới một mái nhà nhưng không thể ôm nhau ngủ, làm cho anh vô cùng bứt rứt.

Chỉ là đâu thể sỗ sàng hoặc làm cậu sợ?Phải làm sao đây?

Nói chung hơn nửa đêm vẫn không ngủ được nên Quang Hùng quyết tâm ngồi dậy, tiến đến tủ thuốc góc phòng, đưa tay lấy một miếng dán ức chế rồi tự mình dán vào sau tuyến thể, sau đó anh mò hẳn sang phòng của Thành An và con.

Đứng trước cửa phòng, anh nhắn cho cậu một tin:"Chúng ta nói chuyện một chút đi."

Thành An từ sau khi ra ở riêng cũng không còn chỉnh điện thoại ở chế độ yên lặng vào ban đêm.

Do ai biết được chuyện gấp, chuyện quan trọng sẽ diễn đến khi nào?

Do đó ở một mình thì phải tự biết lo liệu, đề phòng mọi thứ.Thành An cũng đâu thể ngủ, do đó nhanh chóng đã thấy tin nhắn, tuy nhiên cậu không muốn nói chuyện gì giờ này nên đã nhắn lại hai chữ:"Ngủ rồi"Quang Hùng thấy Thành An đáp như thế cũng đành tủi thân quay ngược trở về phòng lớn.

Nói thử xem, nếu anh mạnh dạn hơn, trực tiếp xoay tay cửa đi vào chứ không hỏi trước, thì cả hai đã được thấy mặt nhau và tình cảnh diễn đến sẽ đổi khác đúng chứ?Trên đời này, thường thì đa số đều bỏ lỡ cơ hội và thời cơ tốt vì tính chần chừ trong họ.

Ai biết được nếu bạo gan thử, loại chuyện tốt nào sẽ đến?

Nhưng nếu ai cũng đủ dũng khí, đủ can đảm thì trên đời này làm sao có thứ gọi là hối hận, tiếc nuối.Quang Hùng thở ra một hơi, ngã phịch xuống chiếc giường lớn trong phòng.

Nơi này Thành An đã ngủ hơn 3 năm trường, dù cậu đi lâu như thế anh vẫn cảm thấy đàn hương còn đọng lại trên gối và chăn.

Nói thì hơi buồn cười và đáng bị kỳ thị, nhưng anh lo sợ hơi thở và hương thơm còn sót lại ít ỏi của cậu sẽ phai đi, làm về đêm mình ngủ không ngon giấc nên nửa tháng qua chưa từng giặt chăn và gối chỗ này.Dù sợ giặt sẽ phai đi hết, nhưng sự thật là nửa tháng rồi, liệu còn đọng lại được bao nhiêu?

Đêm nào Quang Hùng cũng cố hít, cố ngửi, dùng chăn quấn chặt lấy mình mà hương thơm đi vào phổi đều nhạt dần, đến hôm nay thì dường như không còn sót lại một chút nào nữa.Phải làm sao đây?

Hương thơm của Thành An còn sót lại ở đây đều tan biến rồi.

Trong đáy mắt chỉ còn hiện lại những hình cảnh cả hai cùng nhau cười nói và giận dỗi ở không gian này thôi.

Rõ là ở chung một mái nhà, nhưng cứ như xa nhau vạn dặm.

Hóa ra ly thân đáng sợ đến mức này.

Quang Hùng rất đau, rất tủi thân và rồi lại cảm thấy, Thành An thích ngửi tuyết tùng như thế, đêm nào cũng chui vào lồng ngực anh mà ngủ, thế thời gian qua chắc hẳn đã rất khổ sở.

Càng ngẫm nghĩ lại càng tự trách mình nhiều hơn, do không tìm được cách tốt để làm cậu đỡ đau, đỡ buồn lòng, đỡ trống vắng và cô độc.Đêm nào, cả hai cũng nhìn sang vị trí còn trống bên cạnh rồi nhớ lại những đêm đầm ấm.

Đêm nào, cả hai cùng đặt tay sang vị trí bên cạnh mò mẫm, mãi một lúc mới nhớ bản thân chỉ còn một mình.

Vậy là trong đêm thổn thức, mỗi một người đều nhìn ra sự đơn độc mình đang mang, sự thiếu vắng một người mình yêu đến khắc cốt là khủng khiếp đến cỡ nào mà vỡ òa mọi xúc cảm, lăn dài nước mắt.Quang Hùng nằm một hồi cũng ngủ quên mất, còn Thành An cũng mệt mà chìm vào giấc ngủ, bỏ lại sau lưng những rối ren của tâm lý, của trái tim.Tiểu Hưng được ở cạnh Thành An lại như xưa nên tâm trạng trở nên đặc biệt tốt sau một tuần đầu tiên, cái má sữa cũng bắt đầu đầy đặn trở lại.

Như ông bà xưa hay nói, muốn ốm không khó, nhưng muốn mập lại là cả vấn đề.

Do đó mà cậu không biết chừng nào con mình mới bụ bẫm lại như xưa, nên trong lòng chất chứa một cỗ xót xa."

Lúc trước chúng ta chọn ly thân như vầy, là đâu ảnh hưởng đến con."

Quang Hùng đặt xuống trước mặt Thành An một ly sữa.

Dù lúc ở riêng, cậu vẫn thuê người giúp việc, người làm vườn và bản thân cũng không động móng tay vào bất kỳ việc gì.

Chỉ là chăm sóc đủ đầy và ấm áp như ở bên anh là chưa từng được nếm trải nên trong lòng buồn lắm.Mỗi lúc nằm xuống giường sau ngày dài đi làm mệt mỏi, Thành An luôn ước có Quang Hùng cạnh bên để xoa bóp giúp mình.

Thành An luôn ước có Quang Hùng cạnh bên dỗ dành rồi hỏi cậu có đói không.Thật thèm khát sự chăm bẵm, dỗ dành ấy.

Nhưng rồi vì đang ly thân nên Thành An đều phải tự thân vận động, tự theo kỷ cương đã đặt ra mà làm.

Bằng không cuộc sống liền trở nên bộn bề, mệt mỏi hết sức tưởng tượng."

Thế sao anh không chịu nói sớm?"

Thành An gập Macbook lại rồi hỏi Quang Hùng làm anh chớp chớp mắt đứng hình.

Biết ly thân theo phòng ai nấy ngủ là tốt và tiện bề đôi bên thì sao không mở miệng đề cập?

Bây giờ vỡ chuyện mới nói thì được gì?

Do đó đừng trách sao cậu không nóng giận."

Biết ly thân mỗi người mỗi nhà là không tốt thì sao không nói sớm hả?

Còn đứng đó ngơ ngác là sao?"

Vấn đề gì đang đến vậy?

Không phải Quang Hùng ngày nào cũng giữ Thành An ở lại sao?

Rồi khi ấy cậu tự cuốn gói mà đi chứ đâu phải anh đưa ra ý kiến đó."

Thì tôi đã bảo em đừng đi mà""Nhưng anh có nói hậu quả đâu"Thành An đối với Quang Hùng là đột nhiên giận ngang xương.

Nhưng cậu lại thấy mình vô cùng đúng đắn vì dọn đồ rời đi đã cực, còn ảnh hưởng đến cả Tiểu Hưng.

Thế mà Quang Hùng có cách tốt hơn mà không nói là sao?"

Thì tại tôi đau lòng quá, chỉ biết giữ em thôi chứ đâu nghĩ được nhiều"Lúc đó Quang Hùng chỉ muốn cầu xin cho Thành An chấp nhận ở lại chứ nào nghĩ xa xôi thêm được gì.

Chính lòng cậu cũng quẫn bách đến mức lựa chọn một người một nhà thì có thể đổ lỗi cho ai?

Nhưng hiển nhiên cậu không nhận lỗi ở phía mình."

Cái não anh để trưng chắc?"

"Thôi mà em, đừng nóng, con nghe thấy thì sao?"

Gần đây Tiểu Hưng cũng không cần Thành An ngủ chung nữa, do biết khi mình thức dậy, chỉ cần chạy qua phòng lớn liền gặp cậu cùng Quang Hùng ở đó.

Do đó liền đuổi người papa này về phòng ngủ chung với ba Hùng, thằng bé còn lém lỉnh lấy lí do rằng mình đã ở cùng papa đủ rồi nên giờ đến lượt ba Hùng.Thành An có muốn hay không thì vẫn phải chấp thuận.

Do mỗi người ngủ riêng phòng sẽ khiến Tiểu Hưng sinh nghi, thế là xuất hiện nhiều phiền phức không đáng có.

Đứa nhỏ mới vui tươi trở lại thôi, cậu thật không muốn lại xuất hiện thêm chuyện gì.Nhưng Thành An cứ thấy nuôi Tiểu Hưng cho lớn, rồi nó như đang phản mình và tiếp tay cho Quang Hùng ấy.

Thật có chút hối hận trong lòng, nhưng đâu thể nhét vào lại."

Tôi sẽ dùng hành động chứng minh, em làm ơn mở lòng được không?"

Thành An thở ra một hơi như tức cười và nói:"Chứng minh bằng hành động?

Mỗi lúc tôi cương quyết đi anh níu lại được mấy lần?"

Đôi lúc Thành An thấy chỉ cần Quang Hùng cố thêm một chút, chỉ cần nói thêm vài câu và giữ cậu trong vòng tay lâu hơn một vài phút thì cậu sẽ sẽ không quay lại Thành gia nữa.

Do ở nhà cũ hàng đêm cậu đều đau lòng đến phát khóc, thế mà đối phương cứ hời hợt và làm bản thân bị hụt hẫng.Không cảm thấy chân mình bị níu một cách thành tâm, không cảm thấy Quang Hùng thật sự muốn mình nán lại thì chấp nhận làm chi?

Cho nên Thành An luôn lạnh lòng, kiên quyết mà đi.

Giữ người ở lại mà như kiểu của Quang Hùng là đang chứng minh sự chân thành sao?

Thành An không hề cảm nhận được.

Huống hồ, lúc cậu ở Đặng gia đau lòng, anh ở Lê gia chắc hẳn không khá hơn đâu.

Thế tại sao không đi tìm cậu?

Trong giây phút cô đơn nhất, chúng ta tìm về với nhau, nói những lời từ tận đáy lòng ra, phải chăng mọi thứ đã dễ dàng hơn rồi.Nhưng Quang Hùng cái gì cũng không, còn nhắc càng nói càng ủy khuất mà.

Thành An cố gắng không khóc, sau đó đẩy anh ra và đi súc miệng đánh răng.Quang Hùng chỉ đành thở ra một hơi bất lực.

Một người khó dỗ, một người dỗ sai cách, không biết rồi đây phải mất bao lâu mọi thứ mới trở lại bình thường.

Chớp mắt một cái đã gần tháng 9 rồi, còn bao lâu nữa là tết đâu, nếu cậu cứ như thế đôi khi phải chào đón năm mới trong sự lạnh lẽo mất.Ít hôm sau, tình hình giữa cả hai cũng không khá hơn, cùng lắm là nói với nhau nhiều hơn so với trước đây, nhưng bấy nhiêu đó đã đủ làm Quang Hùng thấy mừng rồi.

Dù sao thì được ngủ chung Thành An, hàng đêm ngửi được mùi đàn hương thơm ngọt là quá đủ.

Cũng vì được ở cạnh pheromone an ủi của bạn đời nên triệu chứng pheromone mất kiểm soát của anh do kiệt quệ về mặt thể xác lẫn tinh thần cũng đã dần hồi phục.

Còn vấn đề hóa giải những gút thắt trong cậu, anh sẽ cố tìm đúng cách để tháo gỡ trong nhẹ nhàng nhất."

Hôm nay ba với mẹ về nước, chúng ta dẫn Tiểu Hưng đến thăm họ đi""Được rồi."

Thành An gật gật đầu, lâu lâu ông bà Lê mới về, cậu không thể không hiểu chuyện.Tối đó, cả nhà ba người cùng nhau sang nhà của ba mẹ Lê dùng bữa tối.

Sau khi ăn xong thì để Quang Hùng ngồi nói chuyện với ông Lê, cũng như cùng chơi với Tiểu Hưng.

Còn Thành An được mẹ Lê gọi lên phòng."

Ngồi xuống đây đi con"Mẹ Lê cười nhẹ rồi kêu Thành An ngồi xuống ghế, sau đó đi lại tủ lấy ra một cái hộp nhung đỏ rồi đưa cho cậu."

Cái này, mẹ trao lại cho con."

Thành An nói một tiếng cảm ơn rồi mở ra, bên trong là một chiếc vòng ngọc màu xanh, nhìn sơ qua liền biết đồ cổ, nếu đem đi đấu giá chắc hẳn sẽ được rất nhiều tiền."

Đây là vòng gia truyền của Lê gia sẽ trao cho những ai làm dâu nhà họ"Thành An vẫn giữ im lặng để tiếp tục nghe mẹ Lê nói:"Đáng lý mẹ phải trao nó cho con ngay ngày kết hôn.

Nhưng vì một số nguyên nhân nên hiện tại mới cho con được, con đừng buồn nhé!"

"Dạ không sao ạ, con cũng không biết nhà mình có vật gia truyền.

Huống hồ mẹ giữ vẫn tốt hơn con mà."

Nghĩ lại Quang Hùng còn cha còn mẹ thì lòng Thành An không khỏi ngậm ngùi."

Con với Quang Hùng giận nhau à?"

"Dạ?"

Thành An khẽ nhướng mày, mẹ Lê liền cười bảo:"Tụi con làm sao qua được mắt của mẹ chứ?"

Thành An mặt hơi trầm xuống, sau đó gật đầu."

Vì chuyện gì?"

Ngay từ đầu mẹ Lê đã thấy Thành An cùng Quang Hùng có biểu hiện bất thường, trông không gần gũi và gắn kết như trước đây nữa, nên ít nhiều cũng đoán được mấy phần nguyên nhân."

Thật ra....con....mới bị sảy thai cách đây không lâu"Nhắc đến điều này thì mắt Thành An lại đỏ hoe, con của cậu còn chưa tượng hình mà, mới tụ lại thành giọt máu nhỏ trong bụng thì đã phải mất rồi."

Ôi trời, chuyện quan trọng như vậy mà sao hai đứa không ai nói gì với ba mẹ chứ ?

Sao lại sảy vậy con?"

Mẹ Lê lập tức căng thẳng, giọng hơi cao nhìn Thành An đang cắn cắn môi và cúi thấp mặt.

Cậu cũng không ngại kể hết mọi thứ cho bà nghe.Sau khi nghe xong chuyện của cả hai, mẹ Lê chỉ biết thở dài."

An An,con nằm xuống đây với mẹ"Mẹ Lê vỗ vỗ đùi mình, Thành An có chút không hiểu nhưng rồi cũng hạ đầu xuống.

Đã chấp nhận có con dâu thì phải thương như con ruột.

Huống chi cậu đã không còn người thân, nên bà ở đây vỗ về an ủi thì sai ở đâu?Nhẹ xoa xoa đầu Thành An, mẹ Lê thở dài nói:"Con nghĩ được như thế là tốt rồi, chẳng qua con chưa từng bị đau nên phút này mang thương tích liền bị sợ và lo lắng"Mẹ Lê thấy Thành An cũng biết mình có lỗi trong chuyện mất đứa bé và không trách Quang Hùng toàn phần là được rồi.

Hiện tại cậu còn giận anh, vì anh chưa chứng minh được hành động muốn mọi thứ trở lại quỹ đạo, muốn cả hai yêu nhau như xưa, song vẫn còn nhiều cái chưa hiểu cậu cho lắm.

Thành ra đợi đến khi nào đối phương thật sự hiểu ra vấn đề, giúp lòng cậu trở nên liền sẹo thì chắc mọi thứ sẽ đâu vào đó."

Chim nào mà không sợ cành cong?

Giống như con lỡ trượt chân trên một đoạn đường nào đó, thì dù nhiều năm sau con đi qua chỗ đó vẫn thấy ngại chân không muốn bước.

Nhưng An An à, con nghe mẹ nói này, nếu con không thử thì làm sao vượt qua nỗi sợ hả con?

Chẳng lẽ mười lần đi ngang qua chỗ vấp ngã đó, con đều trượt chân hết mười lần sao?"

"Con đã thử rồi mẹ à, con đang quay lại nhà cùng anh Hùng"Thành An nhỏ giọng nói.

Mẹ Lê thở dài bảo:"Con về nhà vì Tiểu Hưng, không phải vì với Quang Hùng""Nhưng không phải một phần vì Quang Hùng, con cũng không thể ở được chung một nhà với anh ấy."

Mẹ Lê cười như trách Thành An ngốc, sau đó nói rằng:"Vì con thương nó, con không bỏ được nó.

Còn nếu con muốn mọi thứ như lúc xưa thì phải cùng nó ra sức""Là sao ạ?"

Thành An chớp chớp mắt khó hiểu."

Con đợi nó chữa lành vết thương lòng cho con đúng không?

Nhưng con không mở lòng ra thì nó làm sao vào trong mà chữa?"

Cũng đúng nhỉ?

Thành An chưa từng mở lòng mình ra để tiếp nhận, do cậu sợ, do cậu lo mình sẽ rơi vào tình huống đau thương thêm một lần."

Tình cảm là thứ phải xuất phát từ hai phía, hôn nhân muốn bền chặt cũng phải xuất phát từ hai phía.

Do đó con nghĩ mình đã cho Quang Hùng một cơ hội, Quang Hùng nắm bắt rồi tìm cách chữa thương.

Tuy nhiên con không mở lòng, con không đón nhận thì kết quả sao như mong muốn được đây?"

Thành An cũng chưa chắc mình đã cho Quang Hùng một cơ hội, nói đơn giản là cậu chỉ đang chờ anh ra sức giúp mình thôi đau khổ, chứ chưa từng cùng nhau cố gắng vượt qua phong ba.

Đã là vợ chồng thì luôn phải kề vai sát cánh, cùng nhau đi qua mọi chông gai, chứ riêng lẻ thì hôn nhân này sớm muộn cũng tan tác."

Con nhớ trong lần đầu gặp nhau, mẹ hỏi con đang làm nghề gì không?"

"Dạ nhớ"Nói chứ Thành An còn ghim vụ đó lắm."

Mẹ hỏi con như vậy là vì hồi xưa, lúc lấy ba của Quang Hùng, mẹ không có gia cảnh như con, nói đúng hơn nhà mẹ chỉ ở hàng trung lưu.

Chưa kể vì mẹ là nữ nhân nên có nhiều cái thua thiệt.

Do đó khá là bị coi thường"Thì ra nguyên nhân mẹ Lê hỏi nghề nghiệp của Thành An là vì lo cho tương lai của cậu.

Cũng đúng thôi, không người chồng nào thích cảnh phải còng lưng lo cho gia đình, còn vợ ở nhà chỉ biết ăn ngủ."

Mẹ à."

Thành An ngồi dậy và nhìn mẹ Lê.

Bà cười hiền hòa, xoa nhẹ đầu cậu bảo:"Không phải mẹ nói tốt cho Quang Hùng, nhưng nó thật sự tốt và thương yêu con, trân trọng nó con nhé.

Cho nó một cơ hội, cũng chính là đang cho con một cơ hội, cho cả Tiểu Hưng một tương lai hạnh phúc"Thành An hít sâu một hơi, trong lòng như hiểu ra được vấn đề nên cười một cái và đáp:"Con hiểu rồi mẹ.

Cảm ơn mẹ"

(Dạo này au đu idol Trung mà nhiều chuyện không hay xảy ra quá các tyeu ạ, au ngày nào cũng cảm thấy nặng lòng hết chơn í, cảm giác ngồi viết Lấy nhầm của nợ cho anh Hùng em An thực sự rất chữa lành trái tim au luôn, au mong ai cũng đang gặp chuyện không vui, gặp điều không như ý muốn cũng lạc quan thật nhiều, yêu bản thân hơn mỗi ngày nhé!

Có chuyện gì vui hay bùn chia sẻ với au ở cmt nhó, chúng ta cùng chữa lành cho nhau nè :3333)
 
Lấy Nhầm Của Nợ - Hùngan
42.


(Các tyeu đọc chap thấy bất hợp lí ở đâu thì cmt ngay nhé! ❤️‍🔥)

------------------------------------------------------------Ở nhà cha mẹ Lê chơi đến 21h thì cũng phải về chứ không thể ở lại ngủ do hôm sau Tiểu Hưng còn phải tiếp tục đến trường.

Cho đứa bé uống sữa và ngủ xong, Thành An cũng giao lại cho bảo mẫu để quay về phòng của Quang Hùng.

Trong đầu Thành An còn vang lên những câu nói của mẹ Lê, quả nhiên cậu sợ đau nên còn nhiều ái ngại.

Từ trước đến nay đều được cưng chiều, chưa từng bị thiệt thòi hay tổn thương.

Để đến khi có chuyện ngoài ý muốn thì đáy lòng và tâm lý đều không chịu nổi.

Thành An ngồi xuống giường, Quang Hùng vừa tắm xong trở ra cũng hỏi:

"Mẹ gọi em lên phòng làm gì đó?"

Quang Hùng nhận ra Thành An đã khóc, nhưng anh không tiện hỏi ở giây phút vừa nhìn thấy.

"À, để đưa cho tôi thứ này"

Thành An ban nãy đã đặt món quà ấy vào tủ, nên trong lúc đáp lại Quang Hùng, cậu cũng cho tay kéo ngăn tủ cạnh giường ra.

"Mẹ nói đây là vòng gia truyền của Lê gia dành tặng cho những người con dâu trưởng"

"Đẹp đó chứ?"

Quang Hùng mở miệng khen, nhưng trong lòng chắc rằng không đơn giản chỉ gọi nói chuyện riêng để tặng quà.

Nhưng có thế nào cũng được, do anh nghĩ mẹ Lê đã nói mấy lời như bắt cầu cho hai người hàn gắn.

Mà nếu bà đã tạo cơ hội thì anh phải nắm bắt ngay trong đêm.

"Tôi thấy giống thạch anh nhỉ?

Em có hỏi mẹ nó được làm bằng gì không?"

"Không biết nữa.

Ai lại đi hỏi mấy câu đó, kỳ chết đi được"

Nói xong, Thành An lại mang nó cất vào tủ.

Quang Hùng sau đó cũng ngồi xuống giường cạnh cậu và nói rằng:

"Chúng ta, có nên cùng nhau nói chuyện rõ một bữa không?"

"Tôi cảm thấy mệt, tôi muốn ngủ"

Không hiểu sao Thành An lại không muốn cùng Quang Hùng nói cái gì hết.

Là cậu vẫn còn ái ngại, vẫn chưa mở được lòng mình ra sao?

"Em đừng có trốn tránh nữa, em định trốn tránh đến lúc chúng ta không còn kịp nữa sao?"

Thành An đưa mắt nhìn Quang Hùng và cái gì cũng không nói.

Đối phương dường như đang tức giận nên tông giọng rất cao, cậu ít thấy anh nổi nóng với mình nên bây giờ có chút sợ trong lòng.

Dù cậu có lớn giọng hay lớn vị thế đến đâu, thì luôn phải sợ chồng mình trong một số tình huống thôi.

" Đặng Thành An, nhìn thẳng vào tôi này"

Quang Hùng vịn lấy vai của Thành An, để cậu có thể hướng thẳng về mình sau đó tiếp tục nói:

"Hôn nhân nào mà không có lục đục?

Chúng ta là may mắn hơn rất nhiều người và những cuộc hôn nhân khác rồi.

Chín bỏ làm mười, mở lòng rộng lượng với nhau một chút, tự cho chúng ta một cơ hội, cho con chúng ta sống một cuộc sống tốt đẹp được không?"

Hôn nhân của cả hai với Thành An được thừa hưởng và nếm trải, cũng như có được.

Quả thực là phước phần mà nhiều người tu mấy kiếp, khẩn cầu đến hư thanh quản vẫn chưa chắc sẽ có được.

Thế cậu còn đòi hỏi cái gì mà không nghĩ thoáng hơn?

Thấy Thành An lặng im, Quang Hùng lại nói:

"Đúng, vết thương em mang không nhỏ, nhưng không đồng nghĩa nó mãi không lành.

Thành An, tin tôi được không?

Tôi sẽ giúp em chữa lành, đến vết sẹo cũng phai đi.

Chúng ta đừng sống như thế này nữa, ai cũng đau khổ, ngay cả con cái cũng ảnh hưởng"

Thành An không biết trả lời sao, tại cậu chưa chuẩn bị tâm lý và tinh thần cho cuộc đối thoại này.

Do đó nhanh chóng đẩy Quang Hùng sang một bên rồi nằm xuống giường, xoay lưng về phía anh.

"Em định đến lúc mất trắng mới hối hận sao?"

Quang Hùng lớn tiếng hỏi, còn Thành An chỉ biết cắn chặt môi.

"Em hiện tại là mất đi đứa con chưa tượng hình, nhưng đó cũng là con của tôi.

Em đau còn tôi thì không sao?

Thành An, em có thể hiểu chuyện thêm một chút nữa được không?

Làm ơn đi em, xin em đó.

Rõ là tha thứ bỏ qua cho nhau được mà, vì đâu lại chọn đi con đường này chứ?"

Rõ là còn đường tốt hơn mà, vấn đề giữa cả hai nghiêm trọng đến mức phải đường ai nấy đi, đem mọi đau buồn đổ lên đầu con cái sao?

Bắt Tiểu Hưng còn chưa đầy bốn tuổi biết được thế nào là chia cắt, biết được thế nào là thiếu hụt tình thương và tủi thân sao?

"Tôi không có giận anh chuyện cái thai"

Thành An đến cùng nhịn không nổi nữa mà lên tiếng nói, đồng thời còn ngồi bật dậy.

"Con mất là lỗi của tôi, tôi lái xe gây tai nạn, tôi không trách anh, không giận anh, anh làm ơn hiểu vấn đề giùm tôi được không?"

Thành An mắt lại đỏ hoe mà hỏi.

Cậu không biết đến khi nào cả hai mới hòa hợp lại đây, khi đối phương muốn chữa thương nhưng cứ dùng sai thuốc, sai công thức, sai cú pháp.

Rồi cái gì mà xin em hiểu chuyện hơn?

Cậu chưa đủ hiểu chuyện sao?

Nếu chưa đủ thì ngay từ lúc tỉnh lại trong bệnh viện, biết được con mình không còn thì đã rửa dấu và ly hôn xong rồi.

Nghe Thành An nói, Quang Hùng khẽ nhướng mày như khó hiểu.

Cậu không giận vụ Trần Ngọc, lại không giận vụ cái thai, thế cậu đang khó chịu và chiến tranh lạnh với anh vì đâu?

"Đúng, tôi khó chịu với anh một phần cũng vì sảy thai tác động.

Nhưng suy cho cùng nó không phải nguyên nhân chủ đích"

Thành An cảm thấy mình hỗn loạn lắm, sợ nói một hồi mọi chuyện càng tệ nên đã bảo:

"Tôi hiện tại không biết nên nói với anh như thế nào cho phải.

Tôi chỉ muốn nói rằng, anh tự mình suy nghĩ đi, tìm được chìa khóa để hóa giải mọi thứ thì chúng ta tính tiếp, không thì kết thúc đi.

Dây dưa hoài chỉ làm cả hai tốn thời gian và không được gì cả.

Tiểu Hanh cũng sẽ vì chúng ta mà trở nên sa sút thôi"

"Em....muốn kết thúc thật sao?

Trong đầu em chưa gì đã nghĩ đến ly hôn rồi sao?"

"Là anh đưa ý tưởng này trước còn gì?

Có trách thì tự đi mà trách anh đã gợi ý nó cho tôi"

Nói đến đây, Quang Hùng lặng tiếng ngay tức khắc.

Do lần đó anh giận quá mất khôn, vô tình làm tổn thương Thành An quá nặng.

Bình thường trong lúc gây nhau, cậu dùng ly hôn ra dọa anh để được yêu chiều hơn.

Còn vào giây phút ở khách sạn, anh dùng ly hôn để làm nát trái tim cậu, chứ không đơn thuần dừng ở mức cần thị uy cho cậu chịu im lặng nữa.Thành An còn ai che chở và bảo vệ ngoài Quang Hùng sao?

Thế mà nói sẽ không chiều chuộng cậu nữa trong khi cậu không hề yêu cầu.

Rồi đuổi thì liền đi, hai chữ ly hôn lại xem nhẹ tựa lông hồng mà cất lên trong tình cảnh dầu sôi lửa bỏng.

Thật thất vọng lắm, hụt hẫng lắm, tan vỡ cõi lòng cũng nhiều lắm.

"Tôi biết sai rồi mà.

Em làm ơn đi được không?

Làm ơn"

"Làm ơn đi được không?

Là làm ơn đi giùm anh đó hả?"

Đang là giây phút nào chứ?

Thành An còn bắt bẻ là sao?

Quả thực làm Quang Hùng muốn dùng cái chết để cậu hiểu được lòng mình.

"Em, đừng như thế mà.

Em hiểu tôi nói gì mà."

"Không hiểu gì hết."

Thấy Thành An định nằm xuống, Quang Hùng liền nhanh chóng và kiên quyết vòng tay ôm lấy cậu thật chặt vào lòng.

Anh như thể đem bao nhiêu thương nhớ, bao nhiêu ấm áp trao trọn vào cái giữ chặt này, mong rằng cậu sẽ cảm nhận được, sẽ hiểu được.

Đúng, Thành An cảm nhận được, do Thành An thèm khát nó rất nhiều.

Hương tuyết tùng mạnh mẽ đong đầy trong bầu không khí nơi này, khiến cậu không chịu nổi mà rơi nước mắt.

Cuối cùng sự khao khát được ôm lấy cho đỡ chông chênh đã xuất hiện.

Cuối cùng hương thơm cho cậu sự an toàn cũng đã hiện hữu.

"Anh xấu xa lắm, xấu xa lắm"

"Đúng, tôi xấu xa, tôi không tốt, tôi xin lỗi.

Đừng khóc, đừng khóc."

Sao có thể không khóc chứ?

Thành An đã nhớ cái ôm và tin tức tố này chết đi được.

"Anh đáng ghét lắm, đáng ghét lắm"

Thành An như khóc òa và không ngừng đánh vào lưng của Quang Hùng.

Giờ đây mọi cảm xúc đều không thể kiềm nén, do cậu được tựa vào lồng ngực yên bình của chồng mình.

"Đúng, tôi đáng ghét, em cứ đánh đi, mắng đi"

"Đồ xấu xa, đồ đáng ghét, xấu xa xấu xa.

Thành An cảm thấy ngực mình bị nghẹn một thứ gì đó, dẫn đến hô hấp khó khăn và việc mở miệng cũng bị ảnh hưởng.

"Ngoan nào, ngoan nào, đừng khóc, em khóc tôi đau lắm"

Quang Hùng hít mũi một cái, như đang kìm nén những xúc cảm dâng cao trong lòng.

Cứ thế là một người đem bao nhiêu uất ức, thống khổ trút hết ra.

Còn một người giữ chặt trong tay, ôn nhu dỗ dành.

"Nghĩ lại, thật dỗi"

Thành An khóc xong đã quá nửa đêm nên có chút buồn ngủ, nên nhẹ đẩy Quang Hùng ra rồi dụi dụi mũi nói.

Quang Hùng giúp cậu lau nước mắt và hỏi:

"Sao?

Dỗi cái gì nữa?"

"Thì anh khiến tôi mất giá."

Thành An thút thít, Quang Hùng muốn cười nhưng lại không dám cười, chỉ tiếp tục hỏi:

"Sao lại mất giá?"

"Thì rõ là tôi bỏ nhà ra đi, xong cũng phải tự mình quay về.

Phải anh ngay từ đầu khiến tôi đừng chọn ly thân khác nhà thì hôm đó đâu có nhục như thế"

Quang Hùng không tin được là Thành An sẽ để bụng chuyện này đến tận hôm nay.

Nhưng rồi cũng dỗ dành rằng:

"Nhưng không phải em chỉ cần về thôi sao?

Đồ đạc là tôi giúp em thu dọn, kể ra em có gì phải rớt giá?

Huống hồ em chọn về đây vì con, suy cho cùng là em vẫn còn quý hơn kim cương, đừng lo."

"Không biết đâu"

Nói rồi, Thành An nằm lại xuống giường.

Quang Hùng nằm theo, sau đó mở điện thoại lên rồi chuyển tiền cho cậu.

"Vì sợ em hiểu lầm nên thời gian qua tôi không dám chuyển tiền đền bù như đã ký trong hợp đồng.

Cho nên bây giờ tôi chuyển đầy đủ số tiền trong những lần qua nhé.

Bảo bối của tôi ơi, em làm ơn thương yêu tôi được không?

Tôi vì không sống thiếu em được nên giờ đây trái tim cũng đau lắm này."

Thành An suy nghĩ gì đó rồi quay người lại, chớp chớp mắt nhìn Quang Hùng rồi đặt tay lên ngực anh, như giúp xoa dịu trái tim.

Nói thật, thời gian dần trôi đi, làm cậu cảm thấy hợp đồng mình ký với anh căn bản không còn giá trị hay ý nghĩa gì nữa.

Do cả hai yêu nhau thật lòng, những thứ trên giấy tờ ngẫm lại vừa vô lý vừa buồn cười.

Thành An phải thấy may mắn và hạnh phúc khi Quang Hùng đồng ý chấp nhận những điều đó.

Để chiều được tính khí và mấy luồng suy nghĩ lạ lùng của cậu, chắc hẳn phải yêu thương cậu vô cùng nhiều.

Thế tính ra cậu phải biết quý trọng và đáp lại một cách chân thành nhất.

"Còn đau không?"

"Hết rồi."

Giờ đây Quang Hùng mới muốn khóc, cảm thấy sống mũi của mình vô cùng cay.

Thành An cười nhẹ, nâng tay áp sát vào gò má của anh và nói:

"Ngoan nào, chồng à"

"Em"

Quang Hùng lần nữa kéo Thành An ôm chặt vào lòng mình.

Những hôm rồi, dù em có ở cạnh anh thì vẫn không cảm nhận được nồng ấm, nằm chung giường mà ngỡ xa cách vạn dặm.

Cuối cùng thì hôm nay từ trái tim đến thể xác đều hòa quyện chung một chỗ rồi.

"Tôi ở đây"

Thành An vòng tay ôm lại Quang Hùng rồi nhẹ cười.

Anh siết cậu thật chặt, thật chặt, giống như sợ chỉ cần một lần buông thõng liền mất đi mãi mãi.

"Thương em, vợ à"

Nói xong, Quang Hùng còn hôn xuống tóc của Thành An.

"Tôi cũng thương anh"

Thành An chủ động hôn lên môi của Quang Hùng một cái.

Điều ấy như biến thành thứ châm lửa dục vọng trong người của anh, nên câu đầu giường giận nhau, cuối giường làm hòa liền được áp dụng.

Thành An cùng Quang Hùng cũng lâu ngày thiếu vắng nhau, nhớ hơi nhau, nên dùng cách này ủ ấm xem ra cũng không tệ chút nào.

Trái lại còn dễ dàng trút bỏ những cảm xúc khó chịu trong người thông qua giai đoạn cao trào rơi nước mắt.

"Em có biết, tôi nhớ em lắm không?

Nhớ mọi thứ về em"

Ngón tay của Quang Hùng điểm vào ngay yết hầu của Thành An, xong theo câu nói mà chậm rãi trượt xuống dưới rốn rồi ở đó vẽ một vòng tròn.

"Nhớ thì sao không tìm tôi?"

Thành An cắn cắn môi, hô hấp dần trở nên nặng nề.

Quang Hùng cúi xuống, hôn lên bụng dưới của cậu một cái rồi bảo:

"Tôi không dám, sợ càng làm phật lòng em hơn"

Một người không đủ dũng khí, một người thì bị cái tôi và lòng tự ái cao mà dẫn đến giường đơn gối chiếc, cô quạnh đau lòng và nhớ người từng đêm.

"Anh không thử thì làm sao biết chứ?

Đồ xấu xa."

"Đúng, vì tôi hèn nhát và quá sai trái khi lặng im đứng nhìn hôn nhân chúng ta đi đến bước này.

Thật sự xin lỗi em"Nói dứt tiếng, Quang Hùng lại vươn lưỡi liếm láp cái bụng dưới của Thành An, khiến cậu cảm thấy toàn thân bắt đầu nóng dần lên, cuống họng cũng co thắt và cái nơi đang nhớ thương anh chàng khổng lồ cũng chảy ra nhiều nước.

"Ưm....đừng liếm....ưm...."

Thành An cảm thấy căng thẳng, nhanh chóng cho tay với xuống chỗ Quang Hùng với mong muốn đẩy anh ra.

Nhưng tay cậu không chạm tới được, nên đành dùng chân cọ sát vào hông anh như bài trừ.

"Ngoan nào, An An, không có gì là không được cả"

Quang Hùng biết Thành An đang khẩn trương nên trầm giọng an ủi.

Ngữ khí của anh lúc này thấp, còn có chút khàn làm cậu càng mềm nhũn.

"Đừng sợ, chúng ta đã có một mặt con rồi đó?"

Nhưng từ trước đến giờ Thành An đều đỏ mặt khi cùng Quang Hùng làm chuyện này chứ không khá hơn.

Có lẽ do kỹ thuật của cậu tệ và do mọi thứ đều là anh làm, cậu chỉ biết nằm ngồi hưởng thụ mà thôi.

"Anh Hùng"

"Tôi ở đây."

Quang Hùng chống hai tay xuống giường, còn hai chân kẹp chặt hông Thành An.

Chậm rãi vươn lưỡi liếm môi cùng mũi của cậu, khiến hai điểm ấy trên gương mặt sắc sảo nhanh chóng ướt át.

"Um...."

"Đừng lo, ngoan, tôi ở đây, tôi đang ở bên em mà"

Cả hai đâu đến nổi nửa năm không làm, Thành An đến cùng có cần lo lắng hoang mang như thế không?

"Ừm, tôi tin anh."

Thành An khẽ chuyển động rồi cười nói và gật đầu.

Quang Hùng trao cho cậu một nụ hôn nồng đậm và sâu lắng.

Mỗi người đều toát lên hương vị riêng mà mình có để quyến rũ, dụ dỗ đối phương lên cơn kích tình mạnh mẽ nhất.

"Tôi chết mê chết mệt cái hương thơm này của em, em biết không?"

Quang Hùng để mặt Thành An xoay sang một bên để tiện đường cắn tuyến nhạy cảm phía sau.

Giờ đây cậu thấy mình đang run bần bật và hô hấp trì trệ nên chỉ biết rên rỉ chứ không đáp lại nổi điều gì.

"Ưm...anh Hùng....a....ha...haaa....a....ưm......

"Điều chỉnh hơi thở đi, bình tĩnh nào, bình tĩnh"

Có lẽ Thành An cùng Quang Hùng mới làm hòa, xong lại cùng nhau hâm nóng hấp hôn nên tâm trạng cậu mới hồi hộp đến mức này.

"Ưm....tôi....a..."

Thành An chưa gì đã cào mạnh lưng của Quang Hùng.

Nhưng anh không thấy đau, trái lại là đong đầy phấn khích.

Sau khi ngồi dậy cũng nhanh cho ngón tay đâm vào hang nhỏ đang ướt át để mở rộng.

Xong xuôi thì sáp nhập côn thịt.

"A....ưm.....anh Hùng...a...lớn quá..a..."

Quang Hùng đem mười ngón tay của mình, đan cùng mười ngón tay của Thành An rồi áp sát xuống drap giường, đồng thời bên dưới chậm rãi cho côn thịt đi vào hết nguyên khối.

Cậu cảm nhận rõ ràng là cơ vòng đang dãn ra và căng trướng, cơ hồ có thể rách bất cứ lúc nào.

Còn thịt non bên trong đang tách ra để chào đón vị kỵ binh quay lại.

Từng tầng tràng đạo nhanh chóng co rút, tạo lên lực hút để dẫn dụ côn thịt thuận thế tiến vào sâu.

Tựa như đang chỉ cho Quang Hùng biết điểm mẫn cảm là nơi nào rồi cứ chà đạp đi.

"Vào rồi, không sao, sáp nhập xong rồi"

Quang Hùng đặt nửa người trên của Thành An lên hai cái gối để nâng cao hơn bình thường, có như thế thì cậu không cần ngồi dậy vẫn dễ dàng bị thấy đâm đến cuống họng, song cơn bức bách sẽ giảm xuống khá nhiều.

"Anh Hùng."

Thành An nũng nịu gọi như thế, làm Quang Hùng thấy tim trong lồng ngực của mình đang nhảy ra.

"Sao nào?"

"Anh Hùng"

Thành An lại gọi.

Quang Hùng chỉ biết phì cười rồi ôm lấy cậu vào lòng và bên dưới nhanh chóng đi vào giai đoạn thúc đẩy.

Nếu cứ để cự vật ngủ đông thì cả hai đều khó chịu, do đó cấp tốc tiến đánh, xâm chiếm lại vùng đất lâu ngày chưa đặt chân đến vẫn là tốt nhất.

"Ưm....chậm lại được không?

A..........đừng nhanh như thế....a...sẽ hư mất, hỏng mất....a...aaa..."

Thành An bám chặt vào Quang Hùng rồi luôn miệng nói lên mấy câu từ như năn nỉ.

Cách đây không lâu, nói đúng hơn là kể từ cái ngày quay lại căn nhà này, cậu đã không dám ngủ chung phòng với anh.

Bởi anh là một con sư tử, cậu không biết nửa đêm mình có bị ăn thịt hay chịu cảnh xâu xé hay chăng.

Nhưng chung quy không trốn được cả đời, nhìn xem Thành An của phút này đi, sắp bị Quang Hùng ăn sạch đến không còn miếng xương mảnh thịt nào rồi.

Có phải sẽ thắc mắc nguyên nhân nào để kết luận điều đó đúng chứ?

Thế đáp án hiển nhiên là mới đầu trận, anh đã hóa điên cuồng, mắt đỏ ngầu và tấn công vào trong một cách phủ đầu.

Làm bụng dưới cậu ê ẩm đến mức trướng căng.

(Gia đình hạnh phúc êm ấm gòi nè, cmt tích cực nhó :3333)
 
Back
Top Bottom