Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Lầu Chủ Linh Âm

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
449,642
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczNTDgTpyCCjkgugtBF0ghj5SrK1iJhTyl62U6HeK2VB6HhXpQeE_UqFJ0DmFft1zbp4Dd8iYgdlgVpg1UhBE8FYKL6I9BfcgaDD5l0TcZbg2qklSOFR4H_dm9fhBgPf8LNCuEj0WwN3zSW6ZO35NfJb=w215-h322-s-no-gm

Lầu Chủ Linh Âm
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh, Nữ Cường, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Ta là một thứ nữ, từ khi sinh ra đã được ghi danh dưới tên phu nhân, thân phận chẳng khác gì đích nữ.

Ngay cả sinh mẫu của ta, Thu di nương, khi gặp cũng phải gọi ta một tiếng "Tam tiểu thư".

Nhưng rồi chiến sự biên quan thất bại, Thái hậu đích thân tới Hầu phủ để chọn nữ tử hòa thân.

Phu nhân viện cớ đích tỷ có bệnh, chỉ triệu ta đến yết kiến.

Thánh chỉ hòa thân vừa hạ, phu nhân thì ba phần buồn bã, bảy phần vui mừng, chỉ riêng di nương là khóc đến xé gan xé ruột.

Nghe tin ta bị giày vò đến chết nơi nước địch, ngay đêm đó di nương đã gieo mình xuống hồ sen tự vẫn.

Khi ta mở mắt ra lần nữa, phu nhân đang ngồi ngay ngắn trên cao đường, giận dữ quở trách di nương là người lẳng lơ.

Ta, lúc này mới mười ba tuổi, bước tới bên di nương, ngẩng cao đầu phản bác:

"Phu nhân trách mắng di nương, chẳng bằng lo mà quản cha ta cho tốt!"​
 
Lầu Chủ Linh Âm
Chương 1: Chương 1



Ta là một thứ nữ, từ khi sinh ra đã được ghi danh dưới tên phu nhân, thân phận chẳng khác gì đích nữ.

Ngay cả sinh mẫu của ta, Thu di nương, khi gặp cũng phải gọi ta một tiếng "Tam tiểu thư".

Nhưng rồi chiến sự biên quan thất bại, Thái hậu đích thân tới Hầu phủ để chọn nữ tử hòa thân.

Phu nhân viện cớ đích tỷ có bệnh, chỉ triệu ta đến yết kiến.

Thánh chỉ hòa thân vừa hạ, phu nhân thì ba phần buồn bã, bảy phần vui mừng, chỉ riêng di nương là khóc đến xé gan xé ruột.

Nghe tin ta bị giày vò đến c.h.ế.t nơi nước địch, ngay đêm đó di nương đã gieo mình xuống hồ sen tự vẫn.

Khi ta mở mắt ra lần nữa, phu nhân đang ngồi ngay ngắn trên cao đường, giận dữ quở trách di nương là người lẳng lơ.

Ta, lúc này mới mười ba tuổi, bước tới bên di nương, ngẩng cao đầu phản bác:

"Phu nhân trách mắng di nương, chẳng bằng lo mà quản cha ta cho tốt!"

01

Lần nữa bước chân vào phủ Hầu Quốc Công, nhìn cảnh sắc như thơ như họa nơi đây, ta vẫn cảm thấy tựa như ảo mộng.

Rõ ràng đêm qua, ta còn phải cầm chân đèn trong cung Lương Vương, miễn cưỡng chiếu sáng cho Lương Hoàng.

Dầu nến nóng bỏng từng đợt từng đợt chảy dọc xuống bàn tay và khuôn mặt ta.

Không đến mức bỏng nặng lưu sẹo, nhưng từng trận đau nhức rát rạt cứ thế lan khắp cơ thể.

Thế mà ta không dám động đậy, dù chỉ một chút.

Chỉ cần ánh sáng từ cây nến chập chờn trước mắt Lương Hoàng, hắn sẽ lập tức nổi trận lôi đình.

Sau bữa tối, khi hắn sai ta quỳ dưới đất cầm đèn cho hắn phê tấu chương, ta biết chắc chắn, hẳn Tây Lăng lại làm chuyện gì chọc giận hắn.

Hắn căm ghét Tây Lăng đến tận xương tủy, mà ta, chính là món quà từ Tây Lăng thất trận gửi tới để hắn trút giận.

Ngoài việc nhẫn nhục chịu đựng, ta không làm được gì khác.

Chỉ hy vọng đừng có tấu chương nào đề cập đến Tây Lăng nữa, dù chỉ một chữ cũng không.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Tiếc thay, trời cao không nghe lời cầu khẩn của ta.

Khi Tông Chính Mạc đặt mạnh bút son xuống bàn, ánh mắt ngập tràn lửa giận nhìn chằm chằm ta, ta liền nhắm mắt lại, biết rằng đêm nay ta khó thoát nạn.

Giọng nói lạnh lùng của hắn vang lên:

“Giơ cao hơn nữa, không——được——chớp——mắt.”

Ta nâng cây đèn cao hơn đầu, mắt mở to nhìn dầu nến sắp nhỏ xuống, vừa lo sợ vừa bất lực.

Hắn rõ ràng đang dùng cách này để hạ hỏa, nhưng ta thực sự không làm được việc không nhắm mắt khi dầu nến nhỏ vào mắt mình.

Đó là bản năng.

Kết quả, Tông Chính Mạc như con sư tử nổi giận, túm lấy ta từ dưới đất kéo dậy.

Phòng sách tối mờ, bàn sách gỗ lim rộng lớn, giấy mực rơi vãi khắp sàn, quần áo bị xé nát tơi tả.

Ta như con cừu non, mặc người tùy ý hành hạ.

Không biết đã qua bao lâu, sư tử nổi giận cuối cùng cũng dừng lại, khẽ lẩm bẩm, giọng nói khàn khàn mang chút hoang mang:

“Sao lại có nhiều m.á.u như vậy?”

Cả người ta mềm nhũn, tựa hồ chìm trong lớp bông mỏng, chẳng còn sức lực, hơi thở mỏng manh như tơ.

Ta lại thấy buồn cười.

Ta nghe hắn gọi thái y, nghe hắn mắng các cung nữ không phát hiện ta đã mang thai, nghe hắn đe dọa nếu ta dám chết, hắn sẽ lập tức xuất binh diệt Tây Lăng.

Nhưng ta không muốn nghe, cũng không muốn để ý đến hắn.

Trước khi hòa thân, mẹ cả đã nói với ta rằng, mọi thứ ta có đều do phủ Hầu Quốc Công ban cho, mà vinh quang của phủ Hầu Quốc Công là do Tây Lăng ban tặng.

Vì thế, hòa thân vì Tây Lăng là vinh dự và trách nhiệm của ta.

Bây giờ, ta dùng tính mạng của mình để trả lại tất cả.

Cái c.h.ế.t với ta là sự giải thoát.

Ta đã tự do.

Không ngờ rằng, ta lại quay trở về năm mười ba tuổi, quay về phủ Hầu Quốc Công, làm Tam tiểu thư.

Mọi thứ dường như không thay đổi, nhưng thực ra đã khác hoàn toàn.

Ví dụ như, ta sẽ không bao giờ ngu ngốc coi phu nhân là mẹ nữa.

Càng không thể cùng bà ta đồng lòng, khinh miệt sinh mẫu của ta – Thu di nương – vì dáng vẻ lẳng lơ, cả ngày chỉ quanh quẩn bên cha, làm mất thể diện của Hầu phủ.

02

Trong hậu hoa viên, ta ngẩn ngơ ngồi trước một gốc hải đường, tập trung suy nghĩ bước tiếp theo nên làm gì.

Thu di nương từ hành lang phía sau ta bước ra, lại nhanh chóng núp sau một bụi hoa dong riềng, rụt rè gọi:

"Tam tiểu thư, hôm nay cảm ơn con nhé."

Ta nghiêng đầu nhìn qua, dù bà bị hoa lá che khuất, dáng vẻ khúm núm chẳng mấy dễ coi, nhưng đôi mắt kiêu ngạo thường ngày giờ đây lại lấp lánh niềm vui không giấu nổi.

Bà đến để cảm tạ ta vì đã lên tiếng giúp bà trước mặt phu nhân.

Ta nhìn bà, lòng không khỏi dâng lên nỗi xót xa.
 
Lầu Chủ Linh Âm
Chương 2: Chương 2



Nghe các bậc trưởng bối trong phủ kể, thời trẻ, bà từng là thị nữ bên cha ta, cũng từng xinh đẹp rạng ngời, lanh lợi đáng yêu, rất được cha ta yêu thích.

Vì vậy, không lâu sau khi cha ta thành hôn, bà được nâng lên làm di nương.

Nhưng phu nhân vốn xuất thân danh gia vọng tộc, gia phong nghiêm ngặt, trong mắt bà, những nữ tử như Thu di nương ngay từ đầu đã mang tội lỗi.

Phu nhân không bao giờ che giấu sự khinh miệt dành cho bà, thường xuyên trách mắng, hạ nhục không chút nể tình.

Cả phủ đều biết, Thu di nương không được chủ mẫu coi trọng, dù là di nương cũng chẳng thể xem là chủ nhân.

Thậm chí, ngay cả con bà sinh ra cũng bị bế ngay vào phòng phu nhân, không cho bà tiếp cận.

Ta nhớ khi còn nhỏ, cha ta từng mang một hộp bánh hạt dẻ từ Đắc Nguyệt Lâu về tặng bà. Bà ăn thấy ngon bèn gói mấy chiếc trong khăn tay, nhân lúc ta chơi trong hoa viên, lén đưa cho ta.

Nào ngờ bị nhũ mẫu của phu nhân nhìn thấy.

Hộp bánh bị bà ta đánh rơi xuống đất, còn Thu di nương thì bị chỉ vào mặt mà chửi mắng không tiếc lời.

Bình thường chúng ta rất ít gặp nhau, nếu có gặp, bà cũng phải theo phép mà gọi ta một tiếng "Tam tiểu thư".

Trong Hầu phủ rộng lớn, thứ duy nhất bà có thể bám víu là chút sủng ái hiếm hoi của cha ta khi rảnh rỗi.

Năm tháng qua đi, nét đẹp duyên dáng đã phai mờ, chỉ còn lại sự chua ngoa, cay nghiệt, oán hận ngập tràn. Ngày qua ngày, bà càng trở nên thô lỗ, cộc cằn, khiến ai cũng chán ghét.

Ngay cả ta, từng có lúc vì có một người mẹ như bà mà cảm thấy nhục nhã, hễ nhìn thấy bà từ xa đã lập tức né tránh.

Nhưng kiếp trước, khi nghe tin ta sắp bị đưa sang Lương quốc hòa thân, người khóc thương thảm thiết nhất chính là bà.

Bà quỳ trước cửa thư phòng của cha ta suốt ba ngày ba đêm, cầu xin ông nghĩ cách cứu ta.

Sau khi ta chết, hồn phách lang thang trở về Hầu phủ, tận mắt nhìn thấy bà hay tin ta qua đời, tức giận mắng cha ta, khóc lóc lao vào phòng phu nhân, tát bà ta một cái thật mạnh, rồi không chút do dự nhảy xuống hồ sen tự vẫn.

Từ nhỏ đến lớn, ta chưa từng gọi bà một tiếng "a nương".

Hôm đó, khi hồn phách lơ lửng giữa không trung, ta đã gào thét gọi bà là "a nương", nhưng bà chẳng thể nghe thấy gì.

Sao bà có thể nghe được chứ, ta đã c.h.ế.t rồi mà.

Ban đầu, ta định chờ bà cùng xuống âm phủ, nhưng không ngờ lại có một lực mạnh mẽ cuốn ta đi.

Khi mở mắt ra lần nữa, ta đã trở về năm mười ba tuổi.

03

Ở tuổi mười ba, cuối cùng Thẩm Thanh Hà có thể kéo Thu di nương ra khỏi bụi dong riềng, rõ ràng gọi nàng một tiếng "A nương".

"Con... con vừa gọi ta là gì?" Thu di nương mở to đôi mắt phượng, vừa kinh ngạc vừa vui sướng.

Ta nhìn bà, cố nén nỗi chua xót trong lòng, mỉm cười lặp lại: "A nương, a nương, con gọi người là a nương mà."

Bà suýt nữa nhảy cẫng lên ba thước, nhưng lại đưa tay bịt miệng, cẩn thận nhìn xung quanh, thấy không có ai mới hạ giọng cười nói: "Tam tiểu thư, con gọi ta như vậy, ta thật sự rất vui."

"Vậy sau này, ngày nào con cũng gọi người như thế."

Bà khoát tay, nghiêm nghị nói: "Không được đâu, nếu làm phu nhân không vui, con sẽ bị thiệt thòi.

"Ta đến đây ngoài cảm tạ con, cũng muốn dặn rằng, sau này đừng bao giờ vì ta mà làm mất mặt phu nhân như hôm nay nữa.

"Điều đó sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của con, không đáng đâu."

Nói xong, bà quay người chạy đi, thấy có người xuất hiện ở cuối hành lang, còn không quên phun mạnh một ngụm nước bọt.

Ta ngẩn ra giây lát, rồi bỗng bật cười.

Chẳng trách, từ sau chuyện bánh hạt dẻ, bà chẳng còn chủ động gần gũi ta nữa.

Lần đó, phu nhân đã phạt ta quỳ ở từ đường cả ngày, buộc ta phải suy nghĩ xem có nên hạ thấp thân phận để gần gũi người không nên gần hay không.

Khi đó còn nhỏ, ta hoàn toàn không hiểu thế nào là thân phận, chỉ biết nếu nói chuyện với Thu di nương sẽ bị phạt quỳ.

Ta không muốn bị phạt, nên tự nhiên không để ý tới bà ấy nữa.

Lớn lên, định kiến đã ăn sâu bén rễ.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Chỉ đành thở dài, phận mẹ con, duyên tình quá mỏng.

Bây giờ nghĩ lại, sự chua ngoa, cay nghiệt của bà có lẽ chỉ là một lớp vỏ bọc.

Việc để ta tự do gần gũi phu nhân có lẽ cũng là dụng ý sâu xa của bà.

Đáng tiếc, cái gọi là tiền đồ của con gái khuê phòng, chẳng qua chỉ là gả cho một gia đình tốt.

Giờ đây, ta từ địa ngục trở về, xem như đã nhìn thấu mọi điều.

Đời người nữ tử như một chiếc áo gấm lộng lẫy, nhìn qua thì rực rỡ, nhưng thực ra chỉ là vật cho người tùy ý thao túng.

Sớm muộn gì cũng bị côn trùng bò kín, ngày càng phai nhạt, cuối cùng tan biến.

Lần này, ta không muốn làm chiếc áo để người khác mặc.

Ta muốn trở thành bàn tay đảo lộn mệnh vận phía sau nó.
 
Lầu Chủ Linh Âm
Chương 3: Chương 3



04

Vì cãi lời phu nhân, ta bị phạt suy nghĩ lỗi lầm suốt ba ngày.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Ba ngày sau, bà ta đặc biệt gọi ta và đích tỷ đến, lạnh mặt hỏi:

"Lần sau còn dám làm loạn nữa không?"

Ta hiểu, ba ngày này bà ta vẫn đang cân nhắc xem liệu ta có còn trung thành với bà hay không.

Dẫu sao ta đã mười ba tuổi, không còn dễ bị lừa như khi còn nhỏ.

Một khi phát hiện ta có ý nghĩ khác, bà ta sẽ lập tức từ bỏ việc bồi dưỡng ta.

Kiếp trước, nếu không phải biên cương phía Bắc thất bại, Thái hậu cần gấp một kẻ chịu tội thay, thì ý định ban đầu của phu nhân là gả cả ta lẫn đích tỷ đến phủ Trụ Quốc Công – nơi gia tộc bên ngoại của bà.

Phủ Trụ Quốc Công gia tộc đông đúc, ngay cả những chi nhánh nhỏ nhất so với người thường cũng vô cùng hiển hách.

Trong phủ con cháu đông đúc, ai nấy đều là nhân vật phong lưu, tài tuấn.

Phu nhân từ lâu đã bàn bạc với biểu ca là Dung Quốc Công, dặn rằng con cháu nhà họ Dung nếu muốn chọn vợ, nhất định phải ưu tiên tỷ muội nhà họ Thẩm, chọn xong mới được tìm người ngoài.

Đáng tiếc, người tính không bằng trời tính.

Ta không trách bà ta chọn giữ lại tỷ tỷ thay vì ta, đó là lẽ thường tình.

Nhưng hiện tại, ta cần bà từ bỏ ta.

Vì vậy, ta nhìn thẳng vào mắt bà, từng chữ một đáp:

"Lần sau vẫn dám!"

Trong chốn nội viện, việc nữ nhân tranh đoạt, ganh ghét, thù địch lẫn nhau thực sự không có ý nghĩa gì.

Thu di nương dù bị đánh giá tệ hại đến đâu, cũng không cản được cha ta là một người giả đạo mạo.

Ông lại thích kiểu như bà ấy, hơn nữa nhiều năm qua vẫn chưa hề chán.

Trừ được Thu di nương, thì sẽ có Xuân di nương, Đông di nương, mà người sau sẽ càng diễm lệ, càng yêu kiều hơn người trước.

Nguồn gốc của vấn đề là ở nam nhân, nữ nhân hà tất phải làm khó nữ nhân?

Phu nhân xuất thân danh gia vọng tộc, là hình mẫu khuê tú được nuôi dưỡng với quan niệm "lấy chồng là trời".

Dù không ưa gì, nhưng để giữ thể diện cho cha, bà vẫn phải để lại một hai vị di nương.

Thế nhưng, bà lại không chịu được việc các di nương có chỗ đứng, lúc nào cũng chèn ép, hạ thấp họ.

Những lời ta nói khiến mặt bà tái mét, chỉ chực bùng nổ.

Đích tỷ Thẩm Nam Yên bỗng "phì" một tiếng, bật cười:

"Muội muội nói rất đúng!"

"Biến ra ngoài!" Cuối cùng, phu nhân hất văng chén trà trong tay.

Ta và tỷ tỷ cùng bị đuổi ra ngoài.

Nhưng không sao cả. Tỷ tỷ là con ruột của bà, chỉ cần ngủ một giấc là mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Còn ta, từ nay có lẽ sẽ bị gạt ra ngoài rìa.

Không còn phải đứng trước mặt bà để nghe quở trách, cũng chẳng cần học những thứ như cầm kỳ thi họa, cắm hoa thưởng trà nữa.

Thực tế, kiếp trước ta học những thứ đó còn giỏi hơn cả Nam Yên tỷ tỷ.

Nhưng khi rơi vào miệng cọp hang sói mới nhận ra, tất cả đều vô dụng.

05

Sau vài ngày nhàn rỗi, xác định phu nhân đã không còn bận tâm đến ta nữa, ta liền đổi sang nam trang, lén lút trốn ra ngoại thành, tìm đến một ngôi chùa đổ nát mang tên Linh Thạch Tự.

Ở đó, có một hòa thượng quét sân pháp hiệu là Vô Danh.

Ta dự định bái ông làm thầy, học chút bản lĩnh thật sự.

Con trai quý tộc thời nay, như huynh trưởng ta và các công tử nhà họ Dung, đều học cưỡi ngựa, b.ắ.n cung, và lục nghệ ở học cung tên là "Tị Ung" tại ngoại thành.

Ai nấy cưỡi ngựa cao to, phi nhanh như bay, trông thật uy phong.

Nhưng những kỹ năng đó chỉ đủ để phô trương trong các trận đấu mã cầu, chứ ra chiến trường thì chỉ như những mũi giáo bạc bọc chì, bên ngoài hào nhoáng mà bên trong rỗng tuếch.

Bằng không, kiếp trước làm gì có trận đại bại ấy.

Chỉ có một vị tham tướng tên Bùi Kỵ là thực sự anh dũng. Khi thấy quân Tây Lăng đã ở thế thua, ông liều c.h.ế.t dẫn một đội nhỏ đột phá vòng vây, một người một ngựa xông thẳng đến soái đài của chủ soái Lương quốc.

Khi ấy, Lương Đế Tông Chính Mạc vừa lên ngôi, thân chinh ra trận, vừa để lập uy vừa để báo thù, thề rằng nếu không tiêu diệt Tây Lăng sẽ không hồi triều.

Không ngờ khi chiến thắng đã cận kề, Tông Chính Mạc lại bị một mũi tên của Bùi Kỵ b.ắ.n trúng vai trái.

Dẫu thắng trận, hắn cũng phải dừng chân ở biên quan, đồng ý nghị hòa.

Lạ một điều là Bùi Kỵ dù bị Tông Chính Mạc phế một chân, nhưng vẫn sống sót trở về, trở thành "Tướng quân què" nổi danh Tây Lăng.

Ta nhớ lúc mới đến Lương quốc, đã nghe nói "Tướng quân què" là nghịch lân (vảy ngược) của Tông Chính Mạc, ai cũng không được nhắc tới.

Ấy thế mà người này một lòng chỉ muốn diệt Lương quốc.

Đêm ta chết, vô tình thoáng thấy tấu chương khiến Tông Chính Mạc giận dữ, trên đó vừa vặn có tên Bùi Kỵ.

Mà Bùi Kỵ lại từng bái vị hòa thượng quét sân ở Linh Thạch Tự làm thầy.
 
Lầu Chủ Linh Âm
Chương 4: Chương 4



Khi ta gặp hòa thượng quét sân, ông đang cúi đầu quét đất, làm như câm điếc, chỉ đáp lại bằng những tiếng "à ba à ba".

Đến khi thiếu niên Bùi Kỵ tay cầm hai cái bánh nướng trở về trước cổng chùa, ông mới buông chổi, lặng lẽ ngồi lên bậc thềm gặm bánh.

Kiếp trước, ngay cả người Lương quốc cũng biết "Tướng quân què" xuất thân thấp kém, thuở nhỏ gặp năm mất mùa, suýt c.h.ế.t đói trên đường ăn xin, được hòa thượng quét sân chuyên nhặt nhạnh ở Linh Thạch Tự đưa về chùa.

Không ngờ vị hòa thượng già chẳng đủ ăn kia lại biết võ công, hơn nữa còn là bậc thầy binh pháp, nhờ đó mới đào tạo ra một vị đại tướng cho Tây Lăng.

Hiện tại, ta nhìn thiếu niên trước mắt, tuy quần áo tả tơi nhưng ánh mắt sáng ngời, ngay cả khi đứng tùy ý cũng toát lên vẻ xuất chúng, khí độ bất phàm.

Ngôi chùa đổ nát này, nhờ hắn mà dường như cũng không còn hoang phế nữa.

Một người có thể thốt ra câu "Gả nữ nhi bình thiên hạ, cần chi tướng quân?" chắc chắn không phải nhân vật tầm thường.

Ta mặt dày bước lên, chắp tay nói: "Tại hạ Thẩm Tam, cũng có chút đói bụng."

Thiếu niên khựng lại, lập tức bẻ nửa cái bánh nướng cuối cùng trong tay đưa cho ta.

Thế là, ba người chúng ta – ta, thiếu niên, và hòa thượng – cùng ngồi bên nhau, gặm bánh nướng trong sự tĩnh lặng của núi rừng.

*

Gió núi khẽ lùa qua, bốn bề yên tĩnh lạ thường.

"Thôi vậy." Sau khi ăn xong bánh nướng, hòa thượng quét sân thở dài một tiếng thật dài: "Kẻ ngu si, cũng là mệnh."

Ông không nói sẽ nhận ta làm đồ đệ, chỉ đưa cho ta một cây chổi, bảo ta cùng họ quét sân.

Nhưng lá rụng quét mãi không hết, quét rồi lại rơi, dường như chẳng bao giờ sạch được.

Đến ngày thứ ba, kiên nhẫn quét dọn, ta mới chợt hiểu ra:

Đây đâu phải đang quét sân!

Lá rụng là ngàn vạn binh mã, bụi đất chính là vạn mã thiên quân.

Cây chổi trong tay, hóa ra lại là vị trí trung quân đại tướng.

Trên chiến trường, tình thế thay đổi khôn lường, muôn hình vạn trạng.

Nhưng mọi sự biến đổi đều không rời cốt lõi.

"Lợi thì dụ, loạn thì bắt, thực thì chuẩn bị, tấn công chỗ không phòng bị, ra tay bất ngờ."

Thoạt nhìn giống như đang quét sân, nhưng từng bước chân đều ẩn chứa binh pháp.

Hơn nữa, khi vung chổi nhiều lần, ta còn nhận ra từng động tác, từng bước chuyển của Bùi Kỵ và hòa thượng quét sân đều rất chú ý đến lực đạo, có khi mạnh, có khi nhẹ, thân pháp cũng đầy tinh tế.

Trong lúc luyện binh pháp, võ công cũng tiến bộ rõ rệt.

Thực sự khiến người ta thán phục không thôi.

Sau khi thấu hiểu được huyền cơ, hễ có cơ hội là ta lại giấu bánh nướng trong người, lẻn ra khỏi phủ, đến chùa quét sân cùng họ, đến tối muộn mới về.

May thay, phu nhân đã lâu không còn để ý đến ta nữa.

Phủ lớn, người đông, bà phải quán xuyến mọi việc, vốn dĩ đã rất bận rộn.

Một khi đã quyết định từ bỏ, trong mắt bà, ta chẳng khác gì người vô hình.

Dù sao, ta chỉ là con gái, không phải phụ nữ.

Chỉ cần ta không chủ động gây chuyện, bà cũng thấy thanh thản, chẳng buồn quản ta thêm.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Mỗi ngày, ta về phủ thì ở bên cạnh a nương, còn rời phủ thì đến chùa quét sân.

Ban đầu, Thu di nương vô cùng phản đối sự gần gũi của ta, thậm chí tìm cớ xua đuổi, muốn ta quay về với phu nhân.

Nhưng đến khi ta kể lại những chuyện kiếp trước như thể một giấc mơ, khóc lóc nói với bà rằng ta đã không còn bận tâm đến chuyện gả chồng nữa, chỉ muốn trọn vẹn chút tình mẹ con.

Bà xoắn chặt khăn tay, đắn đo hồi lâu, cuối cùng ôm chặt lấy ta mà khóc như mưa.

Từ đó, bà không bao giờ nhắc đến chuyện đuổi ta đi nữa.

Cả con người bà như bình lặng hẳn, không còn ra ngoài tranh giành, không còn bực bội quát tháo.

Bà chỉ vùi mình trong căn bếp nhỏ, mỗi ngày nấu cho ta món ngon mới, ăn không hết thì mang đến cho cha ta.

06

Sư phụ quét rác và Bùi Kỵ từ trước đến nay chưa từng hỏi ta từ đâu đến, sẽ đi về đâu.

Dù sao cũng đến đây để quét rác.

Ban đầu, Bùi Kỵ vẫn cố gắng mỗi ngày ra ngoài làm công kiếm tiền mua đồ ăn. Nhưng sau khi quen thuộc hơn, hắn cũng tự nhiên tiếp nhận thức ăn ta mang đến.

Không cần phải bận tâm vì miếng ăn, hắn có thể toàn tâm luyện công. Thậm chí đôi khi luận võ còn có thể đấu ngang tay với sư phụ quét rác.

Tuy nhiên, hắn chưa từng tự mãn, ngược lại còn khen ta thông minh, chăm chỉ, tiến bộ nhanh chóng.

Ta chỉ cười không nói, tiếp tục cầm chổi quét dọn.

Thật ra, ta chưa từng có ý định tự mình xông pha chiến trường.

Điều ta luôn nghĩ đến, chính là làm sao để đưa Bùi Kỵ lên vị trí chủ tướng năm năm sau.
 
Lầu Chủ Linh Âm
Chương 5: Chương 5



Người duy nhất có thể đánh bại Tông Chính Mạc, chỉ có hắn.

Ta học những điều này, một là để đến gần Bùi Kỵ, hai là để dù ở trong hoàn cảnh nào, ta cũng không sợ hãi.

Người là d.a.o thớt, ta là cá thịt, thật quá tàn nhẫn.

Thắng hay thua không quan trọng.

Ít nhất, ta cũng muốn có cơ hội cầm dao.

*

Thời gian nhanh chóng trôi qua, xuân tháng hai năm sau đã đến.

Hôm đó, ta đến chùa Linh Thạch từ rất sớm, nhưng không phải để quét rác, mà kéo Bùi Kỵ đi cùng đến một nơi.

Hắn không nghĩ ngợi gì mà đồng ý ngay.

Chúng ta cưỡi ngựa đến con đường quan đạo duy nhất dẫn tới doanh trại Đông Giao, rồi đuổi ngựa chạy đi, ẩn mình trong bụi cỏ ven đường.

Cuối cùng, Bùi Kỵ không nhịn được mà hỏi:

"Thẩm Tam Đệ đệ, chúng ta ngồi chồm hổm ở đây làm gì?"

Ta nhìn về phía xa, nơi có một cỗ xe ngựa xa hoa đang chầm chậm tiến tới, thấp giọng đáp:

"Hôm qua trên đường về nhà, ta dừng chân ở quán trà của lão điếc uống trà, chợt muốn giải quyết chuyện nhỏ, nên đi vào bụi cỏ bên cạnh.

"Không ngờ lúc đó, có mấy đại hán vào quán trà, tưởng không ai xung quanh, liền vô ý bàn tán về kế hoạch ám sát Nhiếp Chính vương trên quan đạo Đông Giao hôm nay.

"Ta không có bản lĩnh, chỉ đành mang huynh đến đây cứu người thôi."

Nói chưa dứt lời, xe ngựa ở phía xa đã bị một tảng đá lớn đập vỡ bánh xe, cả cỗ xe lập tức nghiêng ngả ngã rạp.

Hơn mười thích khách bịt mặt cầm kiếm lao lên.

Bùi Kỵ thấy vậy, vội dặn ta trốn kỹ, rồi tự mình xông lên cứu người.

Dĩ nhiên ta không thể ngoan ngoãn nấp ở đây, mà quay người chạy về phía xa, tìm đoạn dây đã giấu từ trước.

Như ta dự liệu, không lâu sau, đại công tử phủ Trụ Quốc Công, Dung Cảnh Sách, sẽ dẫn theo gia tộc Dung thị và vài cao thủ hộ vệ từ hướng học cung cưỡi ngựa chạy tới.

Kiếp trước, Nhiếp Chính vương gặp nạn chính là do bọn họ cứu.

Vì thế, Dung Cảnh Sách mới được Nhiếp Chính vương trọng dụng, phong làm thượng tướng quân, dẫn quân đánh Lương quốc.

Cuối cùng, lại làm hại quốc gia, hại dân, và hại ta.

Hiện tại, ta muốn trao cơ hội này cho Bùi Kỵ.

Chỉ có hắn mới xứng đáng với chức thượng tướng quân.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

*

Tiếng vó ngựa càng lúc càng gần. Ta buộc chặt một đầu dây vào gốc cây bên đường, rồi băng qua quan đạo, tìm một cây khác để kéo dây căng ra.

Vừa thắt nút xong, đã nghe tiếng hí dài của ngựa, tiếp theo là cảnh tượng người ngựa ngã nhào, tiếng kêu la thảm thiết vang lên.

Đáng tiếc, sức mạnh của những con ngựa đ.â.m vào dây quá lớn, khiến dây nút bị bật tung.

Vô tình, ta giẫm lên đuôi dây, bị lực giật kéo cả người ngã lăn khỏi bụi cỏ bên đường.

Khó khăn bò dậy, nhìn thấy đám người nhà Dung thị té ngã khắp nơi, ta chân thành xin lỗi:

"Xin các vị thứ lỗi, đều tại ta phát hiện quá muộn, không kịp gỡ dây ra."

*

Dung Cảnh Sách, người ngã xuống đầu tiên, liền đứng dậy, lạnh lùng hỏi:

"Vậy là ngươi đang giúp chúng ta?"

"Đúng vậy!" Ta nắm chặt sợi dây, phẫn nộ nói, "Không biết là ai làm chuyện này, thật quá thất đức!"

Nhìn bộ dạng đầy nghi hoặc của hắn, có lẽ vẫn không tin lắm.

Nhưng không sao, phía xa, tiếng giao đấu đã dừng lại.

Chắc chắn, ân cứu mạng của Bùi Kỵ đối với Nhiếp Chính vương đã được định sẵn.

Cơ hội và thực lực đều có.

Chỉ cần không xảy ra bất trắc, được phong thượng tướng quân chỉ còn là vấn đề thời gian.

Đến bước này, những gì ta có thể làm chỉ là vậy.

Con đường sau này, phải dựa vào chính Bùi Kỵ mà thôi.

07

Đúng lúc ta đang giả bộ ân cần, giúp người đỡ ngựa, thì Bùi Kỵ chạy vội tới.

“Tam đệ Thẩm gia, vương gia lệnh ta đồng hành, ngươi cũng...”

Ngay lúc đó, một công tử vừa bò ra từ bụi cỏ, vừa phủi cỏ vụn trên người, vừa lẩm bẩm:

“Thẩm Tam?”

Bốn mắt nhìn nhau.

Người kia kinh hô:

“Tam muội! Sao muội lại ở đây?”

Ta không ngờ đến, đại ca ta, Thẩm Nam Xuyên, cũng nằm trong đám người này.

Hơn nữa, đôi mắt sắc bén như đuốc, liếc một cái đã nhận ra ta.

Kiếp trước, hắn chẳng thu được lợi lộc gì, đến nỗi ta hoàn toàn không biết hắn cũng góp phần cứu Nhiếp Chính vương.

Điều tệ hại nhất là, vừa nghe hắn gọi to, Bùi Kỵ liền ngạc nhiên nhìn ta, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc:

“Hóa ra ngươi không phải là Tam đệ Thẩm gia, mà là... Tam muội Thẩm gia?”

Không chờ ta phản ứng, Thẩm Nam Xuyên đã chỉ thẳng vào hắn, giận dữ quát lớn:

“Câm miệng! Tam muội Thẩm gia cũng là thứ ngươi dám gọi hay sao? Ngươi là ai? Cút xa một chút!”

“Nàng là ân nhân cứu mạng của bản vương!” Giọng nói của Nhiếp Chính vương không cần giận mà vẫn uy nghiêm lẫm liệt.
 
Lầu Chủ Linh Âm
Chương 6: Chương 6



Vậy là, đám người dòng dõi họ Dung vừa bò dậy, kể cả Thẩm Nam Xuyên, đều lập tức quỳ sụp xuống một lượt.

Nhìn qua cũng đủ thấy chẳng ai thực sự tâm phục.

Nhất là Thẩm Nam Xuyên, gương mặt giận đến vặn vẹo.

Nhưng Bùi Kỵ vẫn cúi đầu đứng nguyên chỗ cũ, dường như đang mải nghĩ ngợi điều gì.

Hắn vốn mặt mũi mỏng, bị Thẩm Nam Xuyên quát một trận, lúng túng vô cùng.

Dẫu cho có Nhiếp Chính vương làm chỗ dựa, cũng không thể khiến hắn thêm khí thế.

Ta kéo nhẹ tay áo hắn, hạ giọng nói:

“Bùi huynh, ta cải nam trang chỉ để tiện bề đi lại, không phải cố ý lừa các huynh.

“Ca ta vốn là vậy, huynh đừng để ý tới hắn.

“Huynh một mình hạ cả đám thích khách, bọn họ chẳng thể so được với một ngón tay của huynh.

“Huynh là người tài giỏi nhất Tây Lăng, ta thấy sau này huynh nhất định sẽ làm được chức thượng tướng quân!”

Ánh mắt thiếu niên khẽ động, quay đầu nhìn ta, gò má thoáng đỏ lên.

Hắn khẽ cong môi, cười không thành tiếng nhưng tinh thần rõ ràng phấn chấn hẳn.

Quả nhiên, chẳng chàng trai nào có thể từ chối được sự mê hoặc của ngôi vị thượng tướng quân.

Ta thừa thắng xông lên, trao cho hắn ánh nhìn kiên định, coi như lời động viên.

Người như hắn, thiên tư lỗi lạc, không nên vì xuất thân mà bị ràng buộc, mãi mãi không toại chí.

Hắn nên xông pha nơi chiến trường, thực hiện hoài bão lớn lao.

Tương lai của hắn, phải là:

“Vung kiếm phá mây đón sao rơi, nâng chén cao ca gọi phượng về”.

Còn Tông Chính Mạc, cứ đợi c.h.ế.t đi!

08

Ngày hôm đó, cuối cùng Bùi Kỵ nhận lời mời của Nhiếp Chính vương, cùng ông đến đại doanh phía đông ngoại ô.

Đó là khởi đầu của một thiếu niên chuẩn bị vươn mình lập nên công trạng lớn lao.

Dù sao đi nữa, Nhiếp Chính vương tuy tuổi đã cao, nhưng vị thế ngày nay của ông cũng là do một tay ông c.h.é.m g.i.ế.c trên lưng ngựa mà nên.

Hoàng đế mới đăng cơ còn nhỏ tuổi, mọi việc lớn nhỏ trong triều đều do ông định đoạt.

Kiếp trước, Nhiếp Chính vương không có cơ hội gặp Bùi Kỵ, chỉ đành "trong đám lùn chọn người cao nhất," chọn lấy một kẻ trông thuận mắt nhất.

Nhưng nay đã có Bùi Kỵ, ta tin rằng ông sẽ không bỏ lỡ.

Tiễn Bùi Kỵ, dưới ánh mắt như muốn xuyên thấu của Thẩm Nam Xuyên, ta buộc phải leo lên ngựa hắn, theo hắn hồi phủ trước.

Không ngờ vừa ra khỏi quan đạo, đại công tử Dung gia, Dung Cảnh Sách, đã đuổi theo.

Hắn cao ngồi trên ngựa, ghìm cương đi quanh ta hai vòng, ánh mắt đầy hứng thú nhìn chằm chằm vào ta.

Ta biết hắn muốn ám chỉ điều gì, nhưng tuyệt đối không thể để lộ sơ hở, phải kiên quyết nói:

"Ta chỉ đi ngang qua, sợi dây đó thật không phải ta buộc."

Thẩm Nam Xuyên cũng tiếp lời:

"Đúng vậy, tam muội nhà ta từ trước đến giờ luôn ngay thẳng, làm sao nghĩ ra được kế hèn hạ như thế, huống hồ hại chúng ta thì có lợi lộc gì cho muội ấy?"

"Thật sao?" Dung Cảnh Sách cười lạnh một tiếng, quay ngựa rời đi.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Thẩm Nam Xuyên giận đến mức vừa đi vừa lẩm bẩm chửi suốt dọc đường.

Khi thì chửi ta làm càn, khi lại chửi Dung Cảnh Sách kiêu căng ngạo mạn.

Nhưng ta chẳng bận tâm chút nào, trong đầu chỉ toàn nghĩ đến một người khác.

***

Mười mấy năm trước, Tông Chính Mạc theo phụ thân là đại hoàng tử Lương quốc sang Tây Lăng làm con tin, khi ấy chỉ mới ba, bốn tuổi.

Có thể nói, hắn lớn lên ở Tây Lăng.

Hai năm trước, nhị hoàng tử Lương quốc có ý gây chiến giữa hai nước, hòng mượn tay Tây Lăng tiêu diệt đại hoàng tử.

Bởi vậy, biên giới hai nước liên tục xảy ra xung đột, tình hình căng thẳng không thể dung hòa.

Đại hoàng tử thấy tình thế bất lợi, lập tức đưa gia quyến bỏ trốn, nhưng đến biên giới hai nước thì bị tập kích từ cả hai phía.

Cả gia đình c.h.ế.t thảm dưới loạn tiễn.

Nhị hoàng tử đạt được mục đích, lập tức kêu gọi đình chiến hòa đàm.

Không ngờ, chưa được bao lâu sau khi thư nghị hòa ký kết, một thiếu niên tay cầm tín vật của đại hoàng tử quay về hoàng cung Lương quốc nhận thân.

Hắn nhanh chóng được lão hoàng đế tín nhiệm, phá tan âm mưu của nhị hoàng tử, trở thành hoàng thái tôn.

Thì ra, ngay từ khi sang Tây Lăng làm con tin, đại hoàng tử Lương quốc đã tiên liệu trước những nguy cơ trong tương lai, nên đã tráo đổi con trai ruột Tông Chính Mạc với con trai một gia đình nông dân.

Những năm tháng hắn sống bên cạnh con tin, người bị g.i.ế.c cùng gia đình đại hoàng tử thực chất chỉ là con của nông dân.

Còn hoàng tôn thực sự của Lương quốc, Tông Chính Mạc, thì luôn sống ẩn dật ở vùng thôn quê Tây Lăng.

Dẫu vậy, cuộc sống nơi thôn dã cũng chẳng hề dễ dàng. Một trận lũ lớn đã khiến hắn lưu lạc bốn phương, không rõ tung tích.

Mãi đến khi cha mẹ ruột bị g.i.ế.c sạch, hắn mới được thân tín mà phụ thân phái đi âm thầm bảo vệ từ nhiều năm trước tìm thấy, đưa về Lương quốc.
 
Lầu Chủ Linh Âm
Chương 7: Chương 7



Hơn mười năm phiêu bạt long đong, chắc hẳn hắn đã nếm trải đủ mọi nỗi khổ không ai chịu nổi.

Bởi thế, sau khi lên ngôi hoàng đế, hắn đã đồ sát toàn bộ hoàng thất Lương quốc, sau đó khởi binh diệt Tây Lăng.

Nhưng oan có đầu, nợ có chủ.

Trả thù báo oán không có gì sai, nhưng liên lụy đến người vô tội lại là điều không thể tha thứ.

Chúng sinh đều khổ, muôn hình vạn trạng vốn không có lối thoát, chỉ có thể tự mình vượt qua.

***

Đáng tiếc, khi ta trọng sinh, Tông Chính Mạc đã trở về Lương quốc, trở thành hoàng thái tôn.

Nếu không, ta nhất định sẽ không tiếc bất cứ điều gì để tìm hắn trên lãnh thổ Tây Lăng.

Có thể cứu thì cứu, không cứu được thì g.i.ế.c để trừ hậu hoạ.

Nhưng giờ đã không còn cơ hội.

Hiện tại, còn bốn năm nữa là Tông Chính Mạc khởi binh đánh Tây Lăng.

Ta tuyệt đối không thể ngồi yên, vẫn cần phải làm thêm điều gì đó.

09

Thẩm Nam Xuyên suốt dọc đường không ngừng trách mắng ta, nhưng cuối cùng cũng không giao ta cho phu nhân xử lý.

Hắn sai người bịt kín mấy lỗ chó chui ở hậu hoa viên, còn căn dặn nghiêm ngặt tất cả người gác cổng lớn nhỏ, triệt để cắt đứt khả năng ta lén rời khỏi phủ.

Khác hẳn dáng vẻ ngạo mạn bên ngoài, về đến phủ hắn trở nên chững chạc, hành sự đúng mực, vừa nghiêm nghị vừa lạnh lùng.

Ta hờ hững nhìn hắn, bất chợt nhớ đến một chuyện cũ.

Kiếp trước, khi ta còn ở Lương quốc, từng vô tình nghe mật thám báo cáo với Tông Chính Mạc rằng, để củng cố thực lực, thuở niên thiếu, ấu đế Tây Lăng đã lệnh thế tử Hầu gia Hưng Quốc, Thẩm Nam Xuyên, thành lập một tổ chức ám vệ mang tên Hắc Vân Đài.

Hắc Vân Đài danh nghĩa là ám vệ, nhưng thực chất là để chuyên dò la tin tức trong ngoài triều đình.

Tông Chính Mạc tuy tỏ ra khinh thường, nhưng vẫn căn dặn mật thám không được kinh động. Hắn dự định tung tin giả, tạo nội loạn trong triều Tây Lăng, mượn tay người Tây Lăng diệt trừ “Vị tướng thọt” mà hắn căm ghét.

Kế hoạch này nếu thành công, đại quân Lương quốc nhất định có thể tiến thẳng vào Tây Lăng mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.

Dù kiếp trước ta không sống được đến lúc chứng kiến sự việc ấy, nhưng nghĩ cũng biết kết quả khó lòng khác đi.

Hiện tại, từng người sống sờ sờ trước mặt ta đây, đều đã từng là oan hồn dưới đao của Tông Chính Mạc.

Nghĩ đến đây, ta vội vàng ngăn Thẩm Nam Xuyên lại, nhưng lời định nói ra lại chẳng biết phải bắt đầu từ đâu.

Rốt cuộc, ngay cả ta cũng cảm thấy việc mình sống lại là chuyện quá mức hoang đường.

Nói ra chắc chắn sẽ bị coi là kẻ điên.

Thẩm Nam Xuyên thoáng vẻ không kiên nhẫn, nhíu mày đe dọa:

“Còn gây sự nữa, ta thật sự giao muội cho mẫu thân xử trí!”

“Đừng mà, huynh trưởng, muội có chuyện muốn nói.”

Ta chắp tay hành lễ, kéo hắn qua một bên.

Ta bắt đầu khóc lóc kể khổ, nói rằng qua đọc sách và quan sát nhân tình thế thái, ta nhận ra đời nữ nhi thật sự quá khó khăn.

Dù là chính thất xuất thân danh môn, lấy được phu quân cao quý, cả đời vẫn bị giam cầm trong hậu viện, ngày ngày cãi cọ với thiếp thất. Huống hồ ta chỉ là thứ nữ, lại càng thêm phần khó khăn.

Nghĩ tới nghĩ lui, ta vẫn thấy bản thân phải có đủ tiền bạc làm chỗ dựa mới là thượng sách. Cùng lắm sau này không lấy chồng, tự mình mua một sơn trang, sống đời tự tại.

Vì vậy, ta định dùng khoản tiền riêng của mình để mở một trà lâu hoặc tửu quán, chờ khi kiếm được nhiều tiền sẽ dần dần mở rộng quy mô, cuối cùng phát triển sang cả Lương quốc và các quốc gia xa hơn.

Nhìn dáng vẻ Thẩm Nam Xuyên trầm tư suy nghĩ, ta biết ngay ý tưởng này hợp với khẩu vị của hắn, thậm chí còn gợi mở thêm suy nghĩ mới cho hắn.

Dù sao đi nữa, tổ chức mật thám thông thường cũng có nhiều hạn chế, còn trà lâu, tửu quán, thậm chí kỹ viện hay sòng bạc mới thực sự là nơi tập trung tin tức lớn nhất.

Tất nhiên, kỹ viện và sòng bạc thì ta không dám đề cập, phải để hắn tự nghĩ đến.

Quả nhiên, sau một lúc, hắn dãn mày cười nhạt:

“Tiểu nha đầu chí lớn không nhỏ, đây là lý do muội ngày ngày chạy ra ngoài ư?”

“Đúng vậy, muốn sống tốt, phải biết khai nguồn, tiết kiệm và tích lũy.”

Ta gật đầu xác nhận, sau đó nhanh chóng đổi giọng:

“Để có thể tự bảo vệ mình trong tương lai, muội còn cố tình học chút công phu. Nhưng giờ huynh nhốt muội ở nhà, chí lớn của muội cũng không thể thực hiện được, chẳng phải là cắt đứt đường sống của muội sao?”

“Giá mà muội là nam nhi thì tốt.”

Hắn nhìn ta, khẽ thở dài, giọng nhẹ như gió thoảng.

Ta không nghe rõ, liền nhích lại gần hỏi hắn vừa nói gì.

Hắn đưa tay búng trán ta một cái, miễn cưỡng nói:

“Nữ nhi mà ra ngoài xã hội cũng không phải là chuyện dễ dàng. Thôi được rồi, ta có một thuộc hạ tên Lý Quân, vừa nhanh nhẹn vừa đáng tin, giao hắn cho muội. Có việc gì thì cứ bảo hắn đi làm, được không?”

“Cảm ơn huynh trưởng!”

Cảnh tượng lúc ấy thật đúng là một màn nhất trí vui vẻ.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Từ đó về sau, Thẩm Nam Xuyên có thể thu thập tin tức từ giới kinh doanh, còn ta thì kiếm được một khoản không ngừng nghỉ.

Chỉ là, khổ thân người tên Lý Quân kia vậy!
 
Lầu Chủ Linh Âm
Chương 8: Chương 8



10

Đúng lúc ta đang lục tung cả phòng để thu gom đồ đáng giá mang đi cầm, gom góp thêm chút vốn liếng, thì bà nhũ mẫu già trong viện phu nhân đột nhiên hùng hổ gọi ta qua.

Xem tình hình, cơn giận của phu nhân lần này e rằng sẽ còn dữ dội hơn trước.

Trên đường đi, ta đoán chắc là Dung Cảnh Sách đã đến mách lẻo.

Nhưng có c.h.ế.t ta cũng không ngờ, cách hắn mách lại lạ lùng đến thế.

Hắn cho rằng ta đặt bẫy ngáng đường bọn họ là để thu hút sự chú ý của hắn, nhằm gả vào nhà họ Dung, sau này làm quốc công phu nhân.

… Đây đúng là oan ức không thể giải bày.

Phu nhân chỉ tay vào mặt ta, tức giận không kiềm chế được:

"Ta nói sao dạo này ngươi bỗng dưng bản lĩnh thế, dám chống đối ta! Thì ra là có ý đồ khác, đúng là dã tâm cao ngút trời, dám ganh đua với tỷ tỷ ngươi.

"Chỉ tiếc ngươi nghĩ sai rồi, từ xưa đến nay, đích thứ phân biệt, tôn ti rõ ràng. Dù ngươi có mê hoặc được Dung công tử đến điên đảo, thì cũng chỉ là nối gót con hồ ly tinh mẹ ngươi mà thôi, cả đời cũng đừng mong ngồi vào bàn chính của nhà họ Dung!"

Ta vốn đã biết, Nam Yên tỷ tỷ mới là người được định sẵn làm quốc công phu nhân tương lai.

Kiếp trước ta chẳng có ý kiến gì về chuyện này, mà kiếp này, ngay cả ý định chọn một vị phu quân từ chi thứ nhà họ Dung ta cũng không hề có.

Ngày ngày trong đầu ta chỉ nghĩ làm sao để tự bảo vệ bản thân.

Không ngờ Dung Cảnh Sách lại tự luyến đến thế.

Mà phu nhân lúc này đang nổi cơn thịnh nộ.

Kinh nghiệm hai kiếp dạy ta rằng, đừng bao giờ cố gắng nói lý lẽ với người ở trên.

Họ chỉ nhìn thấy những gì họ muốn thấy mà thôi.

Việc ta có thể làm, chỉ là nhân cơ hội thuận nước đẩy thuyền, dày mặt thừa nhận:

"Con đúng là nhắm đến danh hiệu quốc công phu nhân mà cố gắng. Nếu không thành, con thà đi ra trang viên sống nốt quãng đời còn lại."

Ta biết, dù phu nhân hay phủ quốc công cũng tuyệt đối không dung thứ chuyện trưởng tử chính thê cưới một thứ nữ làm vợ cả.

Quả nhiên, phu nhân cười lạnh:

"Đã cứng đầu như thế, vậy thì mau đi đi."

Tốt lắm!

Ta phát huy toàn bộ kỹ năng diễn xuất cả đời, khóc lóc từ dưới đất bò dậy, vừa chạy ra ngoài vừa nghẹn ngào nức nở.

Nhưng trong lòng thì vui như trẩy hội.

Cơn giận của phu nhân, ánh mắt phức tạp của đám nha hoàn, bà tử trên đường, những lời giễu cợt nhắm vào ta, tất cả đều mang hương vị tự do!

Ta đã sớm nghĩ đến, hầu phủ có quy định.

Thứ nữ phạm lỗi sẽ bị đày ra trang viên. Ưu tiên gửi đến những trang viên do thân thích quản lý, tiếp đến là các trang viên có gia nhân đáng tin.

Dù sao cũng là nửa chủ nhân, không thể để hạ nhân có cơ hội lấn lướt, làm mất mặt hầu phủ.

Mà mẹ ta vốn là người sinh ra trong hầu phủ, vì xinh đẹp, lanh lợi nên được lão phu nhân chọn làm người hầu trong phòng cha ta.

Bà còn có một tỷ tỷ, cũng chính là di mẫu ta, khi đến tuổi đã được gả cho một gia nhân. Hiện tại cả nhà di mẫu đang quản lý một điền trang ở ngoại ô phía nam.

Nơi ta đến đương nhiên chính là điền trang của di mẫu ta.

Thực tế, kể cả không có chuyện này, ta cũng định tìm cớ khác để ép phu nhân đuổi ta đi.

Thứ nhất, như vậy ta có thể thoải mái làm những việc ta muốn.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Thứ hai, cũng để Thẩm Nam Xuyên hoàn toàn yên tâm.

Hắn đồng ý giúp ta, phần lớn là vì hắn thân phận thế tử hầu phủ, theo luật không thể dính líu đến việc kinh doanh. Một khi bị phát hiện, cả Hầu phủ Hưng Quốc cũng sẽ bị đàn hặc.

Dù Hắc Vân Đài là tổ chức thu thập tin tức cho triều đình, cũng phải tuân thủ quy trình nghiêm minh, tránh để người khác nắm thóp.

Hắn cần một con rối đáng tin nhưng không liên quan trực tiếp.

Đã làm con rối này, chỉ có bị đuổi ra khỏi hầu phủ, hắn mới thực sự an tâm.

Nếu không, một khi chuyện vỡ lở, ít nhiều cũng tổn hại đến danh dự hầu phủ.

Vì vậy, ngày ta rời khỏi hầu phủ, Thẩm Nam Xuyên đích thân tiễn ra tận cửa, không quên dặn dò Lý Quân chăm sóc ta chu đáo.

Còn mẹ ta, sau khi biết tin, lại khóc lóc đến thảm thương, ôm chặt lấy ta không buông:

"Con đừng đi vội. Tối nay ta nhất định ép cha con đồng ý bảo vệ con!"

"A nương ơi, đừng đi cầu xin làm gì! Chờ con phát đạt, nhất định con đón cả a nương ra ngoài!"

Bà rưng rưng đôi mắt hạnh đào, gật đầu ngập ngừng.

Sau đó quay vào lấy một hộp gấm đưa cho ta.

Mở ra thì thấy một lớp ngân phiếu bên dưới, phía trên là toàn đồ trang sức vàng bạc.

Rõ ràng là khoản tích góp bao năm của bà.

Mẹ của ta, bà tin tưởng ta, để ta tự do, không hề hỏi lý do.
 
Lầu Chủ Linh Âm
Chương 9: Chương 9



11

Với số tiền mẹ ta cho thêm vào khoản vốn ta tự gom góp, trà lâu mà ta mong muốn đã được khai trương ngay trong tháng đó.

Ba tháng sau, Lý Quân mang lợi nhuận tới báo cáo, kết quả khả quan vô cùng.

Ta biết rõ trong đó không thể thiếu sự hỗ trợ đắc lực của Thẩm Nam Xuyên.

Nếu không, chỉ dựa vào chút vốn ít ỏi của ta, dẫu có mở trà lâu ở con phố Đông náo nhiệt nhất kinh thành, cũng không thể nào ngay ngày khai trương đã đông nghịt khách.

Nhưng, chúng ta vốn là đôi bên cùng có lợi, nên hắn đưa, ta nhận.

Nhiều hay ít, tất cả đều là lời.

Tiếp sau đó, ta lần lượt mở thêm tửu quán, thương hành, hiệu thuốc và tiệm vải.

Rốt cuộc, Thẩm Nam Xuyên không thèm che giấu nữa, trực tiếp sai Lý Quân khi đến giao tiền báo cáo, đề xuất mở thêm một kỹ viện cao cấp.

Ta cất ngân phiếu vào hộp, khích lệ Lý Quân cứ mạnh dạn mà làm:

"Huynh trưởng đã bảo đảm ngươi là người đáng tin cậy, lại giỏi giang như thế, ta chẳng có gì phải lo lắng. Sau này ngươi muốn mở gì cứ tự quyết định, ta chỉ cần nhận tiền, những chuyện khác không hỏi đến."

Lý Quân cúi người hành lễ:

"Lần này, thế tử muốn mời cô nương đích thân ngồi trấn giữ."

Ta bước chậm đến bên cửa sổ, ngắm nhìn mây trời cuồn cuộn.

Giả vờ suy tư, thực ra trong lòng thầm cảm thán:

"Thẩm Nam Xuyên và người đứng sau hắn, rốt cuộc cũng chịu để ta nhập cuộc rồi."

Nếu không, ta thật sự không biết phải dạy họ cách phòng bị Lương quốc, làm suy yếu quốc lực Lương quốc thế nào đây.

***

Nửa tháng trước, như thường lệ, ta đến chùa Linh Thạch quét dọn cùng sư phụ.

Trên đường về, tiện đường ghé qua phố Đông mua vài vật dụng hằng ngày.

Lúc ấy, trời đã gần về chiều, người trên phố không còn nhiều.

Vậy mà trước cửa một tiệm cờ lại tụ tập đông nghịt.

Người Tây Lăng nổi tiếng giỏi chơi cờ.

Chỉ riêng phố Đông này đã có năm, sáu tiệm cờ như thế.

Trong tiệm bày sẵn các bàn cờ, khách chỉ cần trả tiền trà là có thể vào chọn người đấu trí.

Còn trước cửa tiệm, thường đặt một bàn cờ bằng sắt to như bàn ăn, hai bên trang bị các quân cờ làm từ nam châm.

Người ngồi trước bàn cờ chính là cờ vương do tiệm thuê, chuyên chờ người tới thách đấu.

Một khi ván cờ bắt đầu, hai người chơi chỉ cần báo vị trí quân cờ, đã có tiểu nhị lo việc đặt quân lên bàn.

Không khí lúc này luôn căng thẳng, kết quả thắng thua thường liên quan đến khoản tiền cược đủ để nuôi sống cả tiệm trong nửa năm.

Bởi vậy, trừ phi tự tin tuyệt đối vào khả năng chơi cờ và đủ sức chịu thua, rất ít người dám thách đấu cờ vương.

Nhưng một khi có người thách đấu, nhất định sẽ thu hút vô số người tới xem, bàn tán xôn xao.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Lúc này, đối thủ thách đấu là một thiếu niên chừng tám, chín tuổi, đôi mắt phượng sắc sảo.

Nghe những người xung quanh kể, hai người họ đã đấu trí với nhau suốt năm, sáu canh giờ mà vẫn chưa phân thắng bại.

Ta vốn không có thói quen hùa theo đám đông.

Nhưng đúng lúc ta định rời đi, ánh mắt vô tình liếc qua trà lâu đối diện, thấy Thẩm Nam Xuyên đang ngồi.

Hắn dù ung dung gác chân uống trà, nhưng ánh mắt không rời khỏi thiếu niên đang cúi đầu suy tư kia dù chỉ một khắc.

Ta liền chú ý tới hai người đàn ông đứng sau thiếu niên, giả vờ hòa mình trong đám đông.

Dưới vạt áo của họ, đôi giày mà chỉ cận vệ hoàng cung mới có.

Thân phận thiếu niên này đã quá rõ ràng.

Đột nhiên, ta không muốn rời đi nữa.

Bởi vì, ta cảm giác rằng cơ hội lớn hơn đang chờ mình.

Mà cơ hội, luôn chỉ dành cho những người đã chuẩn bị sẵn sàng.

***

Thực ra, bàn cờ cũng như chiến trường.

"Hai quân đối trận giăng doanh trại, thế cục sinh tử định thần cơ."

Kiếp trước, trình độ chơi cờ của ta chỉ được coi là trung bình, nhưng từ khi học binh pháp, như thể thông suốt nhâm đốc nhị mạch, mọi thứ trở nên sáng tỏ.

Chỉ là tiện miệng nhắc nhở đôi câu, thiếu niên kia lập tức như được gióng một hồi chuông lớn trong tâm trí.

Chẳng bao lâu đã phá vỡ thế cờ gần như giằng co suốt cả ngày, trở thành người đầu tiên trên con phố này đánh bại cờ vương.

Tiệm cờ có quy định, nếu có người ngoài phá vỡ thế cờ trong ván đấu công khai, sẽ được chia một nửa tiền thưởng.

Nhưng thiếu niên kia nhất quyết đưa toàn bộ tiền thưởng cho ta, rồi hỏi ta là công tử nhà nào.

Ta nhận lấy tiền từ tay hắn, chỉ về phía trà lâu đối diện, nơi Thẩm Nam Xuyên đang ngồi:

"Ngươi hỏi hắn đi."

Nói xong, ta quay người bỏ đi.

***

Tiên đế băng hà, tân đế còn nhỏ, Nhiếp Chính vương chấp chính triều đình, Thái hậu lại can thiệp chỉ đạo.

Đây chính là triều đình Tây Lăng khi thất bại dưới tay Lương quốc ở kiếp trước, nay vẫn không có gì khác biệt.

Thế nhưng, một vị hoàng đế còn chưa thân chính đã âm thầm lôi kéo thế lực, thành lập tổ chức tình báo, rõ ràng không phải người tầm thường.

Kiếp trước hắn chẳng qua kém may mắn.

Nhưng ta đoán, hắn sẽ nắm chặt từng chút may mắn ở kiếp này.

Và ta cũng vậy.

Nên lúc này, ta quay lại, mỉm cười với Lý Quân:

"Được thôi."
 
Back
Top Bottom