Siêu Nhiên Last Horizon

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
333636333-256-k578164.jpg

Last Horizon
Tác giả: ColorlessMinx45
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Câu chuyện của kết thúc sau 76 nghìn tỉ năm.

Ngẫu hứng.​
 
Last Horizon
Garndo


Ngày thứ 4000897 tính từ Công Nguyên đầu tiên và duy nhất.Mây trời dày đặc và xám xịt như những gì tôi đã thấy trong gần 40 năm lang thang trên hành tinh này.Cái balo nặng trĩu trên lưng được chắp vá từ những vật liệu đã không còn tồn tại từ hơn 1000 năm trước.Khung cảnh tan hoàng của đất đá và cát đỏ không còn mang một dấu hiệu sự sống nào xung quanh.Giấy tờ cũ kỹ mang những ghi chép mà giờ đây đối với tôi, à không, đối với giống loài của tôi, đã không còn nghĩa lý gì nữa.Xa xa ngoài những rặng núi đổ vỡ và mây tầng tích trôi dần theo gió chết thì không còn thấy được gì chuyển động nữa.Bước đi trên nên xác chết của một Ngoại Thần, tôi thầm cảm ơn vì nhờ có những thứ này mà tôi vẫn có thể cố gắng chống cự đến mức này.Khu trú ẩn giờ đã không còn ai sống sót nữa, và xác chết thì cũng chẳng còn thứ gì để xử lý cả.

Nên cũng là một nguồn sống hiếm hoi có thể tìm được.Nghe bố kể lại rằng người trong khu là tất cả cư dân còn sót lại của lục địa Á Âu Phi, một lục địa đã chết cách đây gần mười nghìn năm.Đã gần mười nghìn năm kể từ khi giống loài của tôi bước vào giai đoạn sắp tuyệt chủng.Một năm bằng ba trăm sáu mươi lăm ngày, hình như còn có điều kiện gì nữa nhưng tôi cũng không còn cách gì để nhớ nữa.Frie đã hết pin từ tối sáu mươi ngày trước, và mây mù thì che khắp trời nên không có cách nào sạc được.Trí tuệ nhân tạo cuối cùng của loài người, lưu trữ tất cả những sáng tạo của con người đã không còn hoạt động.Và nó vẫn được đeo trên vai tôi mỗi ngày.Đứa trẻ cuối cùng của làng nhân loại, giờ đây chỉ còn là một lão già, với hi vọng mong manh cứu vãn chủng tộc này khỏi con đường diệt vong.Mệt quá...Để tránh tâm trí không bị phát điên thì ngày nào tôi cũng phải suy nghĩ về những thứ không đâu.Cô đơn quá...Mục tiêu vô hướng, chỉ nhằm mục đích tìm được một thuộc địa có người sống.Chân đau quáĐã bao nhiêu ngày rồiKhông muốn đếm nữaHi vọng là gìKhi nào mới đến đíchLiệu còn ai khôngTại sao là là mìnhTại sao lại là lúc nàyMình là cá thể cuối cùngRắc rối quáĐau đầu quáKhô cổ quáMiệng đắng quáMắt mờ đụcKhó chịu quáKhông muốn nghĩ nữaNão tôi như muốn nổ tang tànhNếu ngất đượcThì coi như là tuyệt chủng nhỉSao cũng đượcNhư vậy cũng đượcTôi sẽ không cần phải làm gì nữaChỉ muốn nghỉ thôiVậy điNằm xuống đãĐau quáNgủ thôiHình như có gì đóAi vậyMà ai cũng đượcNếu là thần chếtThì hãy đến đưa tôi đi điChúc ngủ ngon......"

Bác đã cố gắng rồi.

Ngủ ngon nhé, hẹn gặp ngày mai."
 
Last Horizon
Sen


Họ là thần chết.Những hình nhân khoác trên mình áo choàng đen tuyền của màn đêm cùng chiếc mũ trùm đầu.Họ mang hình dáng con người.Mái tóc nâu mượt dài được buộc thành chùm to phía sau.Một người đàn ông cao to vạm vỡ, khuôn mặt già dặn tuổi ba mươi cùng... hai đôi tai động vật lớn trên đầu cùng hai cái sừng đầy hoa nở rụng.Khuôn mặt dáng dấp của trẻ con khoảng mười tuổi, đôi mắt to tròn mang hai sắc màu kỳ dịBé trai chỉ đứng tới đầu gối người đàn ông kia, trắng trẻo và... có một vòng sáng lơ lững được tạo nên từ hằng hà vô số những thanh dài sáng tỏa phía sau và một tấm vải được thuê xung quanh, giống như một vị thần vậy....Có lẽ tôi đã chết thật rồiTôi đang ở Thiên đàng và vừa tỉnh dậy sau khi hồn lìa khỏi xác."

Xin chào!"

Bé trai là người lên tiếng trước, cùng với nụ cười hồn nhiên và cái vẫy tay thân thiện.

Đây là lần đầu tiên trong đời tôi thấy một đứa bé khác ngoài tôi.

Và thật may mắn là tôi có thể hiểu được những gì cậu bé đó nói."

Ừm... bác đứng dậy được chứ?"

Xin lỗi, lúc này tôi--Không, lúc này tôi cảm thấy sảng khoái lạ thường, cảm giác mệt mỏi không còn nữa.

Không cảm thấy đói, khát hay đau nữa.

Dường như mọi cơn đau trên cơ thể đều biến mất như không có chuyện gì xảy ra vậy.

Cảm giác này tôi nhớ mình từng có cách đây khi còn là một đứa bé nhỏ, lúc chỉ mới bắt đầu nhận thức được về xung quanh, khi chỉ mới chập chững biết đi.

Vậy là đúng rồi, tôi đã chết.

Chỉ có như vậy thì mới giải thích được việc tại sao tôi lại khỏe lên như thế này.

Có lẽ đây chỉ là giấc mơ ngắn hạn do não của tôi tự tưởng tượng ra, hoặc là thiên đường thật sự tồn tại và linh hồn tôi đã đến đó và bỏ đi cơ thể sinh học nặng nề và đầy sai sót đó."

Tôi đã chết rồi ư?"

Thứ tôi mong đợi là câu khẳng định và nếu được thì có thể dẫn tôi đến đoàn tụ với những người ở khu trú ẩn đã từ trần.

Và cho họ một lời xin lỗi thích đáng cho những gì tôi đã làm với cơ thể của họ sau khi họ chết."

Bác khỏi lo!

Bác vẫn còn sống nhăn răng như cuội ấy mà."

Vậy là tôi chưa chết.

Thay vì cảm thấy vui vì câu trả lời đó thì thôi chỉ biết thở một hơi dài.

Vậy là tôi vẫn phải gắn bó với cơ thể tồi tàn này, ngắm nhìn khung cảnh chết chóc xung quanh.

Lần này là đến lượt người đàn ông kia cất tiếng, nhưng đối tượng không phải là tôi, cùng một cú đấm vào đầu."

Ăn nói?!

Bao nhiêu lần rồi không sửa, nói lại đàng hoàng cho lễ phép xem!"

"Đau!!!

Kỳ quá nha!

Thêm vài câu đùa vào cho không khí nó giãn ra một chút có sao đâu!"

"Em vẫn còn hình hài một đứa nhóc đó nha!

Đây là người lớn!

Người lớn thì phải nói chuyện cho đàng hoàng chứ?!"

"Gì vậy chứ?!

Tính ra thì em bằng tuổi anh đó nha!

Với lại đã bao nhiêu tỉ năm rồi, bây giờ mà còn quan trọng thứ đó sao?

Với lại tự nhiên là em trước mặt bác ấy chi vậy?!

Làm bác ấy rối rồi kìa!

À bác ơi bác đừng để ý nhé.

Tụi cháu cãi nhau như cơm bữa ấy mà."

Vẫn chưa kịp phản ứng gì thì cậu bé đã nhanh chóng bắt lấy khuôn mặt của tôi lắc qua lắc lại.

"Cháu xin lỗi trước nhé!

Uwaaaahh!

Đúng thật là nhìn y chang nè!

Vậy là anh ta nói thật đó!

Cơ mà gặp trong tình cảnh như thế này thì cũng khá là buồn nhỉ?

Hơi tiếc là cô bé kia không có được cơ hội như vậy.

À bác đừng để ý những gì cháu nói nhé, vu vơ thôi."

"Nói vu vơ kiểu gì mà huỵch toẹt ra thế kia?

Bác đừng để ý em nó.

Nó hơi bị khù khờ."

"Xin hỏi...?"

"À giới thiệu giới thiệu nhỉ?

Ừm cháu là gì nhỉ?

Nhìn cái vòng này thì chắc bác cũng đoán được nhỉ?

Cháu là thần, cơ mà không phải giống như trong các câu chuyện thần thoại mà bác được nghe đâu.

Cơ bản thì phần thần có nền tảng giống cái xác khổng lồ này ấy.

Nhưng bản chất nguồn gốc thì chúng cháu vẫn thuộc về con người."

Tôi gần như bật tỉnh sau lời nói ấy.

Loài người hiện đại đã gần như tuyệt chủng hết, chỉ còn một số ít vẫn cố gắn nương tựa vào nhau sau gần mười nghìn năm.

Do trái đất không còn khả năng tạo ra hữu cơ, ngoài việc hàng triệu xác chết của các Ngoại Thần đã đến đây thay cho cây cối tạo ra khí Oxi và các hợp chất cần thiết khác thì gần như những sinh vật khác cũng đã gần như tuyệt chủng.

Vậy mà ở đây lại có hai người còn sống, đã vậy lại còn tự xưng bản thân là thần nữa.

Hay là... tôi đã mệt quá và sinh ra hoang tưởng?

Phải chăng tôi vẫn còn ngủ mơ sao?Tự vả vào mặt hai cái, và các tín hiệu sinh ra từ việc va chạm mạnh trên bề mặt di chuyển đến não.

Nó đau, tức là việc này là có thật."

Hì hì bác khỏi lo, đây không phải là mơ đâu.

Tụi cháu là thần 10000% thật đấy."

Cậu bé cười toe toét một cách dễ thương cùng bàn tay tạo thành hình chữ V."

Vậy thì hai người đến đây để làm gì?

Để phục hồi lại sự sống hành tinh này à?"

Hai người nhìn nhau một chút, và cậu bé trả lời lại với vẻ mặt ỉu xìu, đẩy cái màn treo phấp phới."

Hổng phải đâu.

Nói bác đừng buồn nghen, ngược lại thì mới đúng.

Tụi cháu đến đây để hủy diệt đa vũ trụ này, trong đó có cả hành tinh này.

Nhưng trước tiên thì tụi cháu sẽ đến và dành thời gian còn lại để đồng hành với cá thể sống có trí khôn cuối cùng của hành tinh này.

Là bác ấy."...Hả?"

"À, mà mục tiêu cuối cùng là hủy diệt, trong đó chắc sẽ có cả giết chết bác nữa, tùy vào việc bác có chết trước hay không.

Nên gọi tụi cháu là thần chết thì theo lý thuyết cũng chẳng sai đâu nhỉ?

Hehe..."

"Ơ..."

"Nói ngắn gọn là từ bây giờ, chúng cháu sẽ đồng hành với bác.

Cho đến khi thời khắc toàn bộ đa vũ trụ sụp đổ dưới tay tụi cháu thì tụi cháu sẽ chăm sóc và sống với bác như một gia đình luôn ấy."

Đoạn, cậu bé lại ôm chầm lấy tôi."

Nên bác không cần buồn nữa đâu, không còn cô đơn nữa, và từ giờ bác cũng không cần phải chịu những xiềng xích của cơ thể sinh học này nữa đâu.

Vậy nên hãy giúp đỡ nhau nhé."

Vị thần với vầng hào quang sáng cười toe toét ngây thơ và xoa đầu tôi.
 
Last Horizon
Hanson


Phải mất khá lâu thì tôi mất chấp nhận được sự thật rằng quãng đời còn lại của mình sẽ phải gắn bó với hai vị thần hủy diệt cấp đa vũ trụ này.

Mặc dù có lẽ họ có thể sẽ là người kết thúc cái cuộc sống buồn tẻ và vô vọng và giải thoát tôi khỏi cái nhà tù mang tên Trái Đất này.

Nhưng cho dù vậy thì không ai có thể sống chung một cách đàng hoàng với những người khi đã biết trước sẽ có thể là kẻ sát nhân của bản thân mình cả.Mặc dù cậu bé khá ồn ào và người đàn ông thì hơi im lặng nhưng đối với tôi việc đó không hề có vấn đề gì.

Bởi vì sau gần 3 tháng sống chung thì tôi cũng đã khá quen với việc đó rồi.

Và cũng bởi vì sự sống của tôi phụ thuộc hoàn toàn vào họ hoàn toàn, theo nghĩa đen.

Cơ thể của tôi sẽ mất đi khả năng tự tuần hoàn và trao đổi chất mà không cần phải tiêu thụ thức ăn hay nước uống nếu đi quá xa khỏi họ.Giống như những vị thần ban phát phước lành cho chúng sanh như trong những tài liệu cổ đã nói, họ sẽ bảo vệ tôi và chữa lành những vết thương cho tôi miễn là tôi ở gần.

Mặc dù họ mới là người bám theo tôi chứ không phải ngược lại, và không phải là tôi hoàn toàn cần họ bởi vì chỉ việc rời khỏi họ là tôi có thể chết đi rồi, và như vậy cũng đúng với mục đích của tôi nữa.

Thường thì chẳng ai tự tìm đi cái chết cả, như cậu nhóc đó nói.

Và thêm một điều nữa là chết ngay lúc này và chết sau khi vũ trụ bị hủy diệt trong vài chục năm tới cũng chẳng khác nhau là bao, nên việc tôi có là cá thể cuối cùng theo như lời cậu nhóc đó lãi nhãi mấy tháng qua cũng chẳng còn nghĩa lý gì nữa."

Nếu mục đích của bác hiện tại là như vậy thì bác có thể làm với cái anh này cũng được á.

Nhìn vậy thôi chứ cơ thể của ảnh vẫn mang đặc điểm của cả hai giới tính trước khi trở thành cự thần ấy."

Đó là một gợi ý của đứa nhóc khi tôi nhắc đến mục đích thiêng liêng cuối cùng của trưởng thôn dành cho tôi.

Và mặc cho tôi có từ chối thì nó vẫn tiếp tục luyên thuyên đến mức tôi cũng chẳng buồn để nói lại nữa."

Bác khỏi lo!

Mặc dù một nửa nguồn gốc cơ thể của ảnh giống với mấy con Ngoại Thần này nhưng một trăm phần trăm là vẫn mang đặc điểm của con người.

Và nếu làm thì đứa trẻ sinh ra sẽ trở thành một Edinstelites mất, và nếu như vậy thì tuổi thọ của vũ trụ có thể sẽ kéo dài thêm được một chút ấy, vừa có lợi cho đôi bên.

Chu choa!

Ý tưởng này cũng được chứ bộ!"

"Hết nói nổi với thằng nhóc này..."

"Ô kìa, thế ai kia cách đây vài tỉ năm đã sinh ra hai đứa trẻ Edinstelites và hào hứng muốn sinh thêm vậy cà?"

"Ô hay?

Thế hỏi xem lúc đó ai mới là người nắm giữ cơ thể này?"

"Hứ!

Linh hồn này chỉ được kết nối với rìa thiên không thôi chứ kí ức thì bay theo chiều gió rồi.

Nên em chẳng biết gì cả."

Cuộc cãi vã giữa hai vị thần cứ tiếp tục như vậy, và rồi cũng chẳng ai thèm nhắc lại ngày hôm sau.
 
Last Horizon
Rose


Có khoảng 160 ngoại thần đến đây vào thời kì bắt đầu công nghiệp hóa, trung bình dao động từ 4 mét đến 8 nghìn kilomet.

Hiện tại có 157 cá thể đã chết rãi rác khắp hành tinh và 2 cá thể ngủ đông vô thời hạn, chờ đợi cái chết của vũ trụ.

Xác của các ngoại thần gần như không thể bị phá hủy theo cách thông thường, nhưng ít nhiều gì thì chúng vẫn thay thực vật thực hiện quá trình sản sinh khí cho quá trình hô hấp, như một cách để chuộc lỗi vì đã đẩy sinh quyển của Trái Đất vào con đường tuyệt chủng.

Theo như lời của Hanson, người đàn ông với cặp sừng kia nói thì một trong hai ngoại thần vẫn còn ngủ đông mang cơ thể có kích thước lớn nhất, cao khoảng 20 nghìn km và đỉnh của nó đâm xuyên qua tầng khí quyển của Trái đất.

Nhờ vậy mà những tia nắng le lói duy nhất từ mặt trời đang chết có thể đến được bề mặt của Trái Đất.

Và đó cũng chính là điểm đến của chúng tôi, mục đích là để sạc lại Frie.Cũng khá may mắn là bởi vì phạm vi hoạt động trước khi ngủ đông của Nega-Darkness cũng khá là gần khu trú ẩn nên chúng tôi chỉ mất 5 tháng để đến đó, trước khi mưa kim loại kịp đến.

Và đây cũng là lần đầu tiên tôi được di chuyển bằng xe, một phương tiện truyền thống đã thất lạc hàng nghìn năm trước.

Và cũng là lần đầu tiên tôi đi được xa đến như vậy.

"Bác không chán sao?

Nếu cứ nhìn ra khung cảnh chẳng bao giờ thay đổi như vậy thì chi bằng chơi với tụi cháu đi!"

"Đúng đúng đúng!

Đời người chỉ có một ít, ta phải tận hưởng sao cho đẹp chứ đúng không?"

"Dạ thưa... cái câu này có vẻ hơi đúng với thực tế quá mức đấy, nói ra có sao không ạ?"

"Không sao đâu.

Dù sao thì ông ta lúc nào cũng nghĩ quẫn mà.

Nếu được thì ông ta đã chạy xa bay khỏi chủ nhân rồi.

Giống như cô bé của tôi vậy..."

"Cái chú này!

Lúc nào cũng nói xui xẻo!"

Số người đồng hành cùng đã tăng thêm 4.Một người đàn ông tóc vàng vô tư cụt tay trái cầm một thứ gì đó giống dao thực phẩm mà sau này tôi mới biết được nó được gọi là kiếm.Một cô bé với đôi mắt màu màn đêm hay tò mò nhỏ nhắn với một số đặc điểm kỳ lạ như đôi tai làm bằng sắt thép và mái tóc cứng như kim loại.Một người đàn ông tóc đen với vẻ mặt bơ phờ cùng một vầng sáng trên đầu mang kiểu dáng đơn giản hơn so với cậu bé kia.Cuối cùng là một cô gái trẻ với cái mũ chóp to che mái tóc dài óng ả của biển và đôi tai nhọn hoắt.Họ sẽ là gia đình và là những người sẽ đồng hành với tôi đến hết cuộc đời (vẫn là do cậu bé đó tự nói).

Một ngày kia cậu bé bảo buồn chán thế là gọi ra những người này từ vòng tròn trên đầu."

Xin lỗi, tôi không biết chơi.

Và cũng không có ý định chơi."

Cả 6 người bọn họ đều thở ra một hơi dài.

Đây đã là lần thứ 10 trong tháng họ rủ tôi chơi nhưng tôi đều từ chối hết.

Và tất nhiên là họ đâu có bỏ cuộc.

Cuộc hội thoại giữa tôi và họ cứ lặp đi lặp lại như vậy mà không hề chán cho đến khi chúng tôi tới được điểm đến.Con quái vật ngủ đông đứng sừng sững giữa lòng biển sâu đã cạn nước và vươn đến bầu trời như thể nơi này vốn đã thuộc về nó ngay từ đầu vậy."

Ừm...

Sen nè?

Khi chết đi thì xác của nó vẫn đứng ở đây đúng không?"

"Đúng òi.

Cơ mà tốt nhất là vẫn nên giữ nó sống.

Mặc dù khi chết đi xác của nó vẫn thực hiện quá trình quang hợp được nhưng nếu như không có nó hấp thụ ngược lại thì thế giới này sẽ bị nhiễm độc oxy mất."

"Vậy là không được à?

Đành vậy, mình chỉ xây tạm bợ ở dưới đây thôi nhé."

"Có lẽ là cũng ở không lâu đâu nên em đừng làm cầu kỳ quá đấy."

"Dạ, em rõ rồi chị."

Cô bé người máy bắt đầu thực hiện công việc của mình.

Thoáng chốc đã xong một căn nhà nhỏ mà đối với họ chỉ đủ để sống qua ngày.

Nhưng đối với tôi, một công trình như thế này cũng đã hết sức là công phu rồi.

Do trước giờ kiếm được cái ăn còn khó huống chi là đến việc xây nhà nên con người đã bỏ phong tục này từ 4000 năm trước rồi.Do không cần đến việc ăn uống nên tất nhiên việc giải quyết nhu cầu cá nhân cũng không cần thiết.

Nhưng cậu bé và cô gái vẫn coi chúng như là những thứ cần thiết với cuộc sống hằng ngày của họ nên căn nhà vẫn có đầy đủ các tiện nghi đủ để trang trải mọi thứ trong cuộc sống.

Sau khi tiếp xúc và học hỏi từ mọi người thì tôi cũng dần quen hơn với cuộc sống bên trong căn nhà này.

Mặc dù nói là mục tiêu chính vẫn là sạc đầy năng lượng cho Frie nhưng ánh sáng Mặt trời cũng chỉ le lói qua thôi nên việc sạc lại cũng phải mất hơn một tuần.

Và hầu như chẳng ai trong số họ chịu giúp trong việc đó cả.Và đúng như tôi dự đoán, thời gian hơn một tuần làm quen với cuộc sống trong nhà và đi lanh quanh kiếm từng điểm sáng le lói từ Mặt trời là đủ để sạc đầy bộ máy mang trên mình trí tuệ nhân tạo duy nhất còn sót lại của nhân loại mang tên Frie."

Chào mừng.

Đang xác thực.

Xin chào Garndo và Sen."

"Hả?"

Cả 5 người bao gồm cả tôi đều há hốc mồm sau khi nghe được những lời ấy được phát ra bằng một giọng máy móc.

Riêng chỉ trừ..."

Úi chà, cậu biết mình luôn, vậy là khỏi phải giới thiệu lòng vòng nhỉ.

Vậy thì cậu cho mình biết những gì xảy ra khi đức vua ấy còn ở đây đi."
 
Last Horizon
William


""Gần 10.000 năm trước, khi nền khoa học đang trên đà phát triển và sự công nghiệp hóa ngày càng gia tăng, nhân loại bỗng rơi vào con đường tuyệt chủng.

Như việc một chú chó rũ bỏ đi những con rận ký sinh khó chịu trên người mình, trái đất dường như đang muốn chối bỏ những đứa con hư hỏng của chính mình.

Nhưng cũng giống như một người mẹ không thể xuống tay với con mình, bà chỉ con cách là mang theo chúng và mình cùng xuống mồ.Nhưng loài người làm gì dễ dàng bị khuất phục như vậy.

Nhờ vào trí thông minh vượt trội, bản năng sinh tồn và sự bất khuất của mình đã rời bỏ ngôi nhà đang muốn dìm họ đến tuyệt diệt của mình để đi tìm một hành tinh mới, một nơi đủ để họ có thể xem là ngôi nhà thứ hai của mình.Nhưng loài người là một loài sinh vật rất ích kỷ và ác độc kể cả với chính đồng loại của mình.

Đó là lý do bảy tội đồ lớn nhất của nhân loại không phải tạo ra chỉ để trưng.

Mà đó còn là bài học cho thế hệ sau của mình.

Và tất nhiên là họ cũng chẳng thể nào mà tiếp thu được, ngược lại càng chứng tỏ những điều đó là đúng nữa.60% dân số thế giới bị xem là không đủ tiêu chuẩn, hay gọi là ngu ngốc, bị bỏ lại vùng đất này chờ chết.

Để những người xem chính mình là thượng đẳng hơn đi tìm thế giới mới.Nguyên nhân không gì khác ngoài những sinh vật ngoài hành tinh mà những người sống sót gọi là Ngoại Thần do chính Mẹ Trái Đất gọi đến, nhằm thực hiện điều ước ích kỷ cuối cùng của bà.

Chúng mang đến không gì khác ngoài sự diệt vong.

99% sinh vật trên Trái Đất đi vào con đường tuyệt diệt, kể cả loài người.

Đó là sự cảnh cáo, cũng là bài học cuối cùng của tự nhiên dành cho loài người."

-- Trích của một người vô danh, lần cuối cùng cập nhật 1287 năm trước.

Đó cũng là người cuối cùng mang kiến thức hiện đại của nhân loại và cũng là người cuối cùng cố gắng tìm ra những bí mật của Trái Đất.

Và từ đó đến nay, không còn ai đủ kiên nhẫn và công sức tiếp tục công việc đó nữa.

Việc duy nhất trong đầu họ bận tâm đến lúc này là sinh tồn.

Với việc nguồn thức ăn khan hiếm do các sinh vật ngày càng chết dần, nguồn nước cạn kiệt do việc các Ngoại Thần sử dụng hơi nước để lọc không khí.

Điều kiện sống khắc nghiệt khiến nhân loại ngày càng tuyệt diệt.

Và anh Garndo đây được xem là cá thể Homo sapiens cuối cùng của cả vũ trụ này."

"Em chấm phim này 4 điểm nhé!

Hông có happy end là thấy hông vui rồi.

Chán phèo nữa!"

"Tôi quên mất là thằng nhóc này nó không có não..."

"Hừm, ít ra thì chúng ta cũng biết được lịch sử hình thành của những sự kiện xảy ra ở đây.

Cơ mà cháu nói đúng không vậy?

Việc nơi này chính là nguồn gốc của chúng ta ấy?"

Cậu bé Sen nhỏ hút rột sạch ly nước trái cây nhựa và trả lời sau khi chịu một khoảng buốt óc nhỏ:"Đúng rồi ạ.

Mặc dù không cùng vũ trụ, thậm chí là nơi sinh nhưng đây chính là nguồn gốc của chúng ta.

Của tất cả mọi người ở đây."

"Hành tinh này, chính là xuất phát điểm của loài người.

Con người được sinh ra với khả năng suy nghĩ.

Và quan trọng nhất, là khả năng tưởng tượng phong phú của mình."

- Người đàn ông với cặp sừng to lớn Hanson tiếp lời."

Vậy có nghĩa là, Trái Đất thứ 2 - Edentrum.

5 mặt trăng, trong đó có vệ tinh Tím, tạo ra bởi Himiko - nữ thần nguyên thủy và là bạn học của cậu bé này, đều bắt nguồn từ đây sao?"

- Người đàn ông với vẻ mặt mệt mỏi Bruno hỏi."

Không đâu ạ.

Thực ra chỉ đúng một phần thôi.

Em là một trong những Android cũ được tạo ra trên Trái Đất, nơi chúng ta đang đứng.

Và em có thể khẳng định rằng Edentrum - hay đó là cái tên mà một phần nhân loại cũ đã đặt tên cho hành tinh mà họ đã chọn làm ngôi nhà thứ hai của mình - là thứ đã tồn tại từ khi vũ trụ được hình thành."

- Cô bé người máy Rosa trả lời."

Tức là nhờ con người đặt chân đến Edentrum mới là tiền đề cho mọi thứ đã xảy ra ấy.

Tất cả, từ sự diệt vong của Edentrum, sự hình thành lại của Edinburgh sau thánh chiến của Nhân loại và các huyễn tưởng sinh, sự sinh trưởng và tuyệt diệt của 12 Huyễn Tưởng Điểm--" Cô gái phù thuỷ Himari tiếp lời."

Sự sụp đổ của 9 Thần Trụ, lễ đăng quang của 3 Vị Vua Reinold, Kiara, Galio; Sự thăng thiên của Nữ Thần Duy nhất Han và Thần Chết của Thiên Đường Raum; sự ra đời của 12 thế giới giả tưởng do những phù thủy ẩn danh của cô bé nữ sinh Himiko tạo ra, vụ tử hình của công chúa Huyển Tưởng Yagmurr.

Tất cả đều là do con người đặt chân đến hành tinh đó.

Đúng vậy."

- Người đàn ông cụt tay William trả lời."

Vậy thì... tất cả mọi người ở đây...

đều có chung nguồn gốc với tôi sao?"

Câu hỏi cuối cùng do tôi đặt ra."

Nói đúng thì cũng không phải, nhưng nói sai thì cũng không đúng.

Cơ bản là do sự di cư của con người đến trung tâm của vũ trụ, và nhờ trí tưởng tượng của họ đã hình thành nên hàng triệu tỉ các Trái Đất khác nhau, xếp chồng lên nhau và cùng nhau tồn tại, tất cả đều là do trí tưởng tượng của nhân loại ở hành tinh đó ảnh hưởng đến tất cả những nhân loại khác ở những vũ trụ khác, và người tạo ra cũng là do con người."

Sen trả lời."...

Tôi... vẫn không hiểu gì cả..."

"Vậy thì nhờ người có khả năng giải thích tốt hơn nhé?

Mirage, cậu có ở đó đúng không?

Tớ nhờ xíu."

Bé con quay ra nói chuyện với Frie.Không, lúc đó ở đó không còn là Frie nữa, mà là một người khác.

Một cô bé trẻ trông như tuổi 18, hiện lên trên màn hình của Frie."

Đây là Trí Thông Minh tự vận hành Mirage.

Và cũng từng là bạn học của cháu.

Mirage, chắc cậu cũng đã nghe hết rồi nhỉ?

Vậy thì cậu có thể giải thích lại cho quý ông này hiểu không?"

Sau khi Sen nói xong thì khuôn mặt của cô gái hiện trên màn hình bắt đầu nói:"Xin chào!

Cháu là Mirage, như cậu ấy đã giới thiệu thì cháu là AI tự vận hành của Biển Mặt Trăng, trước đây từng là con người như chú đấy!"

Cô bé với mái tóc đen tuyền hiển thị trên màn hình tiếp tục:"Cháu xin được giải thích theo những gì cháu có thể.

Giống như cậu ấy đã nói, nhờ trí tưởng tượng của những người đặt chân đến thiên hà đó mà những việc mà nãy giờ mọi người đã nói mới có thể xảy ra.

Hành tinh đó là lõi của vũ trụ, có thể hiện thực hóa những ước muốn mãnh liệt nhất của một cá thể sống.

Nhờ đó mà những thế giới tưởng tượng của loài người mới được tạo ra.

Giống như việc những nhà sáng tác đặt những tác phẩm của mình chồng lên nhau vậy đấy.

Chồng sách đó chính là tầng tầng lớp lớp các vũ trụ khác nhau chồng lên nhau, cùng chung tồn tại.

Và bác có thể xem những người ở đây chính là một trong hằng hà sa số những nhân vật tồn tại trong những tác phẩm ấy, được hiện thực hóa bằng trí tưởng tượng mãnh liệt nhờ nguồn năng lượng của hành tinh ấy và bước ra bên ngoài thế giới của các tác giả của họ."

"Nói tóm gọn lại thì mọi người ở đây đều đến từ những thế giới khác nhau.

Nhưng đều có điểm chung là đều được tạo ra và có mối liên hệ mật thiết đến loài người.

Và hơn hết, bản thân cháu trước đây cũng giống như bác ấy, là nhân loại thủy tổ.

Nếu xét trên một cái cây thì cháu, cô bạn trong màn hình và chú là phần gốc, còn những người còn lại là các nhánh cây mọc khác nhau."

Cậu bé nhỏ kết ý lại."

Vậy thì... tại sao cháu lại muốn hủy diệt nơi này?"

Bé con ngập ngừng, khuôn mặt xịu xuống một chút."

Vậy thì để tớ---""Không cần đâu.

Mình tự nói được."

Cậu bé chen ngang cô bé trên màn hình và quay sang tôi."

Nãy giờ bọn cháu có nhắc đến nhiều lần hành tinh lõi vụ trụ gì đó đúng ko?"

"Ừm...

đúng là vậy."

"Thực ra hành tinh đó... không còn nữa.

Nói đúng hơn là chuyển từ dạng này sang dạng khác."

"Nghĩa là sao...?"

"Vì bây giờ nó đã trở thành người bạn tri kỷ của chúng cháu... chính là vị vua mà cháu có nhắc đến.

Và cũng là một trong hai Ngoại thần đang say ngủ...

Và cũng là Ngoại Thần đầu tiên đặt chân đến hành tinh này, Trái Đất này đấy ạ."

Cậu bé khựng lại thêm tí nữa, và trả lời với một nụ cười mang vẻ buồn bã."

Và nhiệm vụ cuối cùng của cháu, là giải thoát cậu ấy khỏi khổ đau.

Đồng nghĩa với việc cả vụ trụ này sẽ trở về số 0."
 
Back
Top Bottom