Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Lão Chồng Cấm Dục Và Bé Bánh Mềm

Lão Chồng Cấm Dục Và Bé Bánh Mềm
Chương 30


Chàng trai trẻ không nói nên lời, cậu không ngờ Tô Ngọc lại thẳng thắn đến vậy.

Cậu đỏ mặt, nửa ngày không thốt nên lời, có chút xấu hổ muốn chôn mình xuống đất.

Tô Ngọc có lẽ nhìn ra sự ngại ngùng của Ninh Thư, nhún vai nói: "Cái vòng tròn của chúng tôi cởi mở hơn cậu tưởng nhiều, rất nhiều chỉ là quan hệ một đêm.

Chỉ có quan hệ thể xác, tôi tuy có quen vài người bạn trai, nhưng thời gian dài nhất cũng chỉ được nửa năm."

"Mà đôi khi cuộc sống không hòa hợp, còn cãi nhau nữa."

Cậu ấy có chút ghen tị nói: "Dù sao bạn trai của tôi cũng chỉ là kích thước bình thường, không như Thẩm tổng."

Ninh Thư thấy cậu ấy càng nói càng không đâu, vội vàng chuyển chủ đề: "Hiện giờ cậu có sống chung với bạn trai không?"

Nếu vậy thì cậu cảm thấy mình ở nhà Tô Ngọc có chút không ổn.

Tô Ngọc thở dài, đáp: "Người quen lần trước, hai tháng trước đã chia tay rồi."

Cậu ấy trầm giọng nói: "Có lẽ tính cách không hợp."

Ninh Thư thấy vậy, không khỏi nói: "Xin lỗi."

"Không sao đâu."

Tô Ngọc hào phóng nói: "Nên cậu muốn ở đây bao lâu cũng được."

Ninh Thư gật đầu.Khi đến, cậu đã rút thẻ SIM ra.

Điện thoại cũng vứt đi, cậu sợ trong điện thoại mình có thiết bị định vị.

Nên trên người chẳng mang theo gì.

Căn phòng Tô Ngọc thuê tuy điều kiện không tốt lắm, nhưng ở hai người vẫn dư dả.

Tô Ngọc nấu ăn rất giỏi, Ninh Thư cảm thấy mình không giúp được gì, càng thêm ngại ngùng.

Nên đảm nhận việc dọn dẹp rửa bát.

Tô Ngọc cũng không so đo, trong mắt cậu ấy.

Ninh Thư đã giúp đỡ cậu ấy lúc khó khăn nhất, chuyện này có là gì.

Vì cẩn thận.

Khi ra ngoài, Ninh Thư đều mặc đồ nữ.

Hóa trang thành con gái.

Khiến hàng xóm của Tô Ngọc đều biết, cậu ấy có một cô bạn gái đang sống chung, mà còn rất xinh đẹp.

Tô Ngọc cười nói: "Đúng là rất xinh, còn có thể bình chọn hoa khôi nữa."

"Tôi đoán Thẩm tổng nhìn thấy cậu như vậy, chắc chắn sẽ muốn nuốt chửng cậu."

Ninh Thư hơi giật mình.

Có chút trầm lặng.

Tô Ngọc thấy vậy, cảm thấy mình nói sai, vội vàng xin lỗi.

Ninh Thư lắc đầu nói không sao.

Cậu không biết Thẩm tiên sinh hiện giờ thế nào, có rất tức giận không?

Nhưng Ninh Thư đã trốn thoát.

Cậu thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng trong lòng có chút khó chịu.

Tô Ngọc mở miệng: "Ninh Thư, cậu lấy giúp tôi lọ nước hoa trong ngăn kéo được không?"

Ninh Thư tỉnh lại, đi đến ngăn kéo lấy lọ nước hoa ra.

Nhưng cậu không ngờ, bên trong còn giấu một thứ.

Lại to lại dài.

Chàng trai trẻ hơi giật mình, má đỏ ửng.

Cậu không biết có phải suy nghĩ của mình hơi bẩn thỉu không, luôn cảm thấy thứ này trông có vẻ...

Ninh Thư cũng không biết mình đang nghĩ gì, vô thức cầm thứ đó lên.

Tô Ngọc thấy người mãi không ra, cũng bước vào phòng.

Nhìn thấy thứ trong tay Ninh Thư, cũng có chút ngượng ngùng.

Ninh Thư vội vàng đặt xuống, nói: "Xin lỗi, tôi không cố ý động đồ của cậu..."

Tô Ngọc thấy vẻ lúng túng của chàng trai trẻ, cảm thấy phản ứng của cậu có chút kỳ lạ.

Bật cười nói: "Ninh Thư, đừng bảo cậu không biết đây là cái gì?"

Ninh Thư có chút hoang mang nhìn lại.

Tô Ngọc thoải mái nói: "Không có bạn trai, đành phải dùng cái này vậy."

Ninh Thư lúc này mới nhận ra là cái gì.

Cậu có chút sửng sốt, lại không nhịn được cúi đầu nhìn một cái, rồi lùi lại một bước, cảm thấy có chút khó nói.

Vừa rồi cậu lại còn chạm vào thứ đó.

Tô Ngọc thấy phản ứng của chàng trai trẻ, cảm thấy có chút buồn cười: "Đừng bảo cậu với Thẩm tổng chưa từng chơi qua mấy thứ này?"

Ninh Thư đỏ mặt.

Tô Ngọc mở miệng: "Cũng phải, Thẩm tổng dùng còn tốt hơn cái này nhiều."

Ninh Thư đỏ bừng mặt, hít sâu một hơi, nói: "Đừng nói mấy chuyện này nữa."

Chàng trai trẻ hiền lành, cũng dễ xấu hổ.

Tô Ngọc trêu chọc mấy câu, rồi thôi.

Đột nhiên cậu ấy không biết là Ninh Thư may mắn, hay Thẩm Minh Hiên may mắn.

Cậu ấy ngồi xuống hỏi: "Cậu với Thẩm tổng rốt cuộc là chuyện gì?"

Ninh Thư do dự một chút, vẫn kể sự tình ra.

Tô Ngọc hít một hơi, không nhịn được nói: "Sự chiếm hữu và khống chế của hắn quá biến thái, cũng không trách cậu muốn chạy trốn."

Tính cách như Ninh Thư, sẽ cam tâm tình nguyện bị Thẩm Minh Hiên điều khiển mới là lạ.

Nhìn Ninh Thư có chút thất thần, Tô Ngọc cảm thấy sự tình hình như không đơn giản như vậy.

Cậu ấy mở miệng: "Cậu thích Thẩm tổng sao?"

Chàng trai trẻ lộ ra vẻ mặt hơi sửng sốt, nhìn lại.

Tô Ngọc hỏi: "Đừng nói với tôi, cậu chưa từng nghĩ qua chuyện này."

Ninh Thư không nói gì.

Tô Ngọc nhún vai: "Trai thẳng là không bẻ cong được, khi Thẩm tổng lên giường với cậu, cậu có ghét hắn không?"

Chàng trai trẻ do dự một chút, lắc đầu.

Tô Ngọc tiếp tục hỏi: "Vậy cậu có cảm giác chán ghét không?"

Ninh Thư không nói, nhưng mặt lại đỏ lên.

Tô Ngọc nhìn liền hiểu, chàng trai trẻ này cũng đã thích đối phương, chỉ là bản thân không biết mà thôi.

Cậu ấy mở miệng: "Nếu Thẩm tổng không làm những chuyện đó, cũng không cho người theo dõi cậu.

Cậu có phải sẽ tiếp tục như vậy ở bên hắn không?"

Ninh Thư không nói.

Cậu có chút thẫn thờ.

Cậu hình như chưa từng nghĩ qua chuyện này, nhưng bị Tô Ngọc nói ra, tim cậu lại run lên.

Cúi mắt xuống.

Tô Ngọc nói: "Vậy cậu cảm thấy Thẩm tổng không thích cậu đến vậy, chỉ xem cậu như đồ chơi thôi sao?"

Ninh Thư gật đầu.

Cậu trầm giọng: "Thẩm tiên sinh đối với tôi có lẽ chỉ là hứng thú nhất thời, đợi khi hứng thú hết, hắn cũng sẽ tìm người khác."

Giống như lúc trước ở nhà họ Ninh vậy.

Ninh Thư có chút buồn nghĩ.

Cậu không muốn nghĩ vì sao mình lại cảm thấy khó chịu như vậy, rõ ràng cậu tiếp cận người đàn ông kia chỉ là để hoàn thành nhiệm vụ.

Tô Ngọc nhìn dáng vẻ của chàng trai trẻ.

Trong lòng thở dài.

Cậu ấy cũng không phải chưa từng gặp Thẩm Minh Hiên, ánh mắt hắn nhìn Ninh Thư, tuyệt đối không đơn giản như vậy.

Còn đặc biệt để lại vết hôn ở vị trí dễ thấy trên cổ, không phải tuyên bố là gì.

Giống như sư tử đực trong thế giới động vật, để lại mùi hương trên vật sở hữu của mình.

Tô Ngọc không nhịn được hỏi: "Vì sao cậu lại nghĩ như vậy, đừng bảo Thẩm tổng bên ngoài còn nuôi tiểu tình nhân khác?"

Ninh Thư hơi giật mình.

Dừng lại, vẫn lắc đầu, nhưng cậu nghĩ đến một chuyện.

Đó là lúc trước người đàn ông kia nhận nhầm cậu.

Chứng minh đối phương trước đây từng có bạn tình.

Mặc dù sau này, cậu không gặp qua bạn tình của Thẩm tiên sinh.

Ninh Thư trong lòng có chút không thoải mái, dù cậu không biết vì sao mình lại không thoải mái.

Tô Ngọc: "Vậy cậu cảm thấy bạn tình trước đây của Thẩm tổng, cũng có thể là đàn ông?"

Ninh Thư gật đầu.

Cậu cảm thấy không phải không có khả năng, dù sao Thẩm Minh Hiên gặp được nữ chính Bạch Lê Lê, nhưng hai người lại không tạo ra tia lửa nào.

Hơn nữa người đàn ông kia còn rất ghét Bạch Lê Lê, loại cảm giác lạnh lùng đó là không thể giả vờ được.

Tô Ngọc đột nhiên nói: "Tôi có thể giúp cậu điều tra chuyện này."

Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của chàng trai trẻ.

Tô Ngọc không nhịn được mỉm cười: "Cậu quên rồi sao?

Trước đây tôi làm việc ở đâu."

Tô Ngọc tuy không quay lại chỗ đó làm việc nữa, nhưng những liên lạc cần giữ lại vẫn còn.

Muốn điều tra tin tức của Thẩm Minh Hiên, tuy có hơi vất vả một chút, nhưng cũng không phải không thể.

Không quá hai ngày.

Tô Ngọc đã điều tra được tin tức.

Khi Thẩm Minh Hiên đến đó, chưa từng mang theo ai.

Và khi người khác tặng người, cũng không mang người đó đi.

Còn trong phòng VIP có làm gì khác hay không, thì không biết được.

Thực ra Tô Ngọc cảm thấy muốn biết Thẩm Minh Hiên có bạn tình hay không, là chuyện rất đơn giản: "Khi cậu lên giường với hắn, hẳn là sẽ biết.

Nếu kinh nghiệm phong phú, vậy chứng tỏ Thẩm tổng có không ít người, Ninh Thư, cậu rất để ý chuyện này sao?"

Ninh Thư đã không nhớ rõ đêm đó, thứ duy nhất cậu nhớ lại là cơ thể Thẩm tiên sinh rất nóng.

Cậu chỉ có thể ôm chặt lấy thân hình đối phương.

Rồi bị tiến vào một lần lại một lần.

Chàng trai trẻ mím môi, trong lòng có chút khó chịu.

Cậu có chút hoang mang nghĩ.

Thẩm tiên sinh hẳn là đã từng có người, cậu không biết vì sao mình lại cảm thấy khó chịu.

Có lẽ là vì cảm thấy, người đàn ông kia trước đây, có thể thích những chàng trai nhỏ như cậu.

Nên Ninh Thư mới cảm thấy khó chịu.

Tô Ngọc thấy dáng vẻ của chàng trai trẻ, không nhịn được nói: "Thực ra, cậu có thể hỏi Thẩm tổng, hỏi hắn rốt cuộc có ý gì?"

Ninh Thư ngẩng mặt, lắc đầu.

Cậu cảm thấy hỏi những chuyện này cũng không có ý nghĩa.

Cậu trầm lặng nghĩ, biết đâu cậu bỏ trốn, Thẩm tiên sinh trong lòng sẽ cảm thấy tức giận, biết đâu thật sự sẽ không tìm cậu.

Như vậy cũng tốt.

Tô Ngọc nhìn sắc mặt tái nhợt của chàng trai trẻ, không nói rõ.

Tô Ngọc hiện đang học đại học, tuy không bằng trường của Ninh Thư, nhưng trong thành phố cũng xếp hạng khá.

Trước đây cậu ấy cảm thấy bất an, nên từ chức công việc mà Thẩm Minh Hiên cho.

Hiện tại làm việc ở một cửa hàng, lương cũng tạm được.

Lý do không ở ký túc xá.

Là vì Tô Ngọc vốn là gay, cậu ấy sợ mình không thoải mái, những người cùng phòng biết được, e rằng cũng sẽ không thoải mái.

Tô Ngọc vốn định tan làm là về ngay, nhưng cửa hàng đột nhiên có việc, cậu ấy không đi được.

Ninh Thư đang gọi điện thì nghe thấy tiếng chửi bên kia, do dự một chút.

Thay một bộ trang phục, liền đến cửa hàng của Tô Ngọc.

Tô Ngọc nhận ra cậu, giật mình.

Còn những người trong cửa hàng thì không ngờ Tô Ngọc lại có bạn gái xinh đẹp như vậy.

Tô Ngọc vội vàng tìm chỗ ngồi, mời Ninh Thư ngồi.

Ninh Thư cũng có chút không thoải mái, nhất là những ánh mắt nhìn lại, khiến cậu không quen.

Tô Ngọc lấy cho cậu một ly nước, bảo cậu ngồi đợi một lát.

Ninh Thư uống một lúc.

Đột nhiên nghe thấy tiếng người bước vào.

Cùng với vài tiếng nói chuyện.

Trong đó có giọng nói, cậu cảm thấy có chút quen.

Không nhịn được ngẩng mặt, nhìn lại.

Đối phương cũng vừa nhìn qua, khi thấy Ninh Thư, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
 
Lão Chồng Cấm Dục Và Bé Bánh Mềm
Chương 31


Lục Trình đi ra cùng với vài người bạn, cậu không ngờ lại gặp Ninh Thư ở đây.

Kể từ lần ở quán bar trước, cậu đã luôn nhớ nhung chàng trai trẻ ấy.

Đến nỗi đêm nào cũng trằn trọc khó ngủ, còn mơ không ít giấc mơ kỳ lạ.

Càng không thể có được, càng khiến người ta nhớ nhung.

Lục Trình cũng từng quen bạn gái, cậu không nghĩ mình là người đồng tính.

Nhưng không hiểu sao, khi nhìn thấy chàng trai tuấn tú với gương mặt ửng hồng, đôi mắt mơ màng, lại nảy sinh loại dục vọng đó.

Cậu càng không ngờ, Ninh Thư lại xuất hiện ở đây, mà còn là trong hình dáng này.

Những người bạn theo ánh mắt cậu nhìn sang, cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Chỉ thấy cô gái đối diện da trắng nõn nà, mái tóc dài.

Đôi môi đỏ mọng như cánh hoa hồng, rất xinh đẹp.

"Đây là ai vậy?"

Có người không thể rời mắt.

Lục Trình nói: "Là một người bạn quen."

Sau đó bảo họ qua chỗ kia đợi mình, rồi thẳng tiến về phía Ninh Thư.

"Thật trùng hợp, cậu còn nhớ tôi không?"

Ninh Thư có chút ngượng ngùng, cậu không ngờ lại gặp người quen ở đây.

Nhưng cậu mơ hồ nhớ trong tài liệu người đàn ông kia gửi đến, cũng có một phần của Lục Trình.

Thái độ có chút lạnh nhạt: "Chúng ta không thân quen."

Lục Trình cũng không để ý, đảo mắt nhìn chàng trai trẻ.

Cậu không ngờ, đối phương cải trang thành con gái lại không có chút gì khác biệt.

Còn rất xinh đẹp.

Ánh mắt cũng trở nên phóng túng.

Ninh Thư tự nhiên cũng nhận ra ánh mắt của đối phương, không nhịn được nhíu mày, trong lòng có chút không thoải mái.

Tô Ngọc cũng nhận ra tình hình bên này, lập tức đi tới, có chút cảnh giác: "Cậu muốn làm gì với bạn tôi?"

Lục Trình liếc nhìn Tô Ngọc, trông cũng không tệ.

Nhưng so với chàng trai trẻ, lại có chút tầm thường.

Cậu nhìn Ninh Thư, trong mắt là ánh mắt quyết tâm, mở miệng: "Không có gì, cậu làm việc ở đây sao?"

Tô Ngọc cảm thấy đối phương trông không giống người tốt, cậu nhíu mày, nói: "Cậu còn như vậy, đừng trách tôi không khách khí."

Lục Trình nhún vai, quay người rời đi.Tô Ngọc tan làm sớm, cậu luôn có cảm giác bất an với Lục Trình xuất hiện hôm nay.

Nên bảo Ninh Thư mấy ngày tới, tạm thời đừng đến cửa hàng của cậu.

Nhưng cậu không ngờ.

Lục Trình đột nhiên xuất hiện trước mặt họ.

Tô Ngọc cảm thấy sợ hãi, lẽ nào mấy ngày nay, họ luôn bị theo dõi.

"Rốt cuộc cậu muốn làm gì?"

Lục Trình nhìn Ninh Thư nói: "Không muốn làm gì, tôi với cậu ấy quen nhau."

Ninh Thư cảm thấy ánh mắt của đối phương rất ghê tởm.

Cậu nhìn lại, nói: "Tôi không thân quen với cậu, cũng không còn liên lạc với Triệu Lâm."

"Tôi biết, tôi đã hỏi Triệu Lâm về cậu."

Lục Trình rút một điếu thuốc, nhả khói nói: "Tôi còn biết cậu bị Thẩm Minh Hiên bao nuôi, đúng không?"

Chàng trai trẻ hơi giật mình, sắc mặt tái nhợt.

Lục Trình lập tức biết mình đoán đúng: "Thẩm Minh Hiên chán cậu rồi?

Cậu không theo hắn?

Theo tôi đi, giá cả tùy cậu định."

Tô Ngọc cười lạnh: "Bằng cậu, cũng xứng?"

Lục Trình nhìn cậu ấy, chỉ tay nói: "Tôi tuy không có thế lực như Thẩm Minh Hiên, nhưng khiến cậu mất việc vẫn được."

Tô Ngọc tức giận đến mặt xanh mét.

Ninh Thư cũng không ngờ cậu ta lại vô liêm sỉ đến vậy: "Tôi là con trai nhà họ Ninh."

Trong lòng cậu có chút lo lắng.

Cậu biết lúc này đem nhà họ Ninh ra có lẽ không có tác dụng gì, nhưng Ninh Thư vẫn muốn thử.

Lục Trình lộ ra vẻ mặt chế nhạo: "Tôi đã điều tra rõ rồi, nhà họ Ninh sớm đuổi cậu ra ngoài rồi.

Bây giờ Thẩm Minh Hiên không quản cậu, đang vui vẻ phóng túng đấy."

"Đi theo đàn ông nào cũng là đi theo, chi bằng theo tôi đi, để tôi thấy đã, tôi đối với cậu tuyệt đối sẽ tốt hơn hắn."

Ninh Thư nhìn lại, không nhịn được thất thần.

Lục Trình nhìn ra, tiếp tục nói: "Có người tặng Thẩm Minh Hiên một tiểu minh tinh, hiện giờ đang vui vẻ phóng túng đấy, làm sao còn rảnh nhớ đến cậu Ninh gia thiếu gia này."

"Tôi còn không chê cậu là đồ người khác chơi qua, cậu còn vênh mặt gì với tôi."

Ninh Thư lạnh lùng nhìn người một cái, kéo Tô Ngọc định rời đi.

Nhưng bị Lục Trình chặn lại.

"Đi đâu, tôi cho cậu đi rồi sao?"

Tô Ngọc bị chọc giận, định đánh người.

Nhưng Lục Trình là người có luyện tập, đá người sang một bên.

Bắt đầu kéo lê chàng trai trẻ.

Ninh Thư không ngờ cậu ta lại dùng vũ lực, trên người cậu còn mặc váy.

Bị Lục Trình dùng lực kéo mạnh, váy rách toang một mảng.

Nhưng Lục Trình lại rất thích thú quá trình này.

Chàng trai trẻ không nhịn được cắn cậu ta một cái.

Lục Trình thấp giọng chửi một câu, gọi điện thoại, bảo người lập tức đến.

Tô Ngọc bị đá một cái, vốn định từ phía sau tập kích.

Nhưng bị Lục Trình phát hiện, lại bị đá thêm một cái.

Tô Ngọc nói: "Thẩm tổng không chán cậu ấy, cậu dám động vào Ninh Thư, cậu sẽ gặp họa."

Lục Trình cười khẩy: "Cậu cho tôi là ai?

Dễ lừa như vậy sao?"

Cậu ta bóp cằm chàng trai trẻ: "Thẩm Minh Hiên nếu không chán cậu ấy, cậu ấy có thể chạy trốn sao?"

Ninh Thư nhìn Tô Ngọc, bảo cậu ấy đi trước.

Cậu không biết vì sao, lúc này đột nhiên nhớ đến Thẩm tiên sinh.

Đối phương mỗi khi cậu gặp nguy hiểm, luôn là người đầu tiên xuất hiện.

Nhưng bây giờ sẽ không nữa.

Ninh Thư có chút hoang mang nghĩ, cậu đã vứt điện thoại, quần áo trên người cũng thay rồi.

Trên người nếu có thiết bị định vị, lúc này, cũng không còn trên người cậu.

Ninh Thư cũng biết mình không thể cả đời trông chờ vào người đàn ông kia.

Cậu chỉ là không biết vì sao, lúc này đột nhiên nhớ đến Thẩm Minh Hiên mà thôi.

Lục Trình nói, Thẩm tiên sinh hiện giờ bên cạnh đã có người khác.

Mặc dù trước đây đã nghĩ qua.

Nhưng khi nghe thấy, trong lòng Ninh Thư vẫn có chút khó chịu, còn có chút đau.

Cậu nhìn Lục Trình trước mặt, biết mình không nên dựa vào Thẩm tiên sinh.

Lúc này, cậu nên nghĩ cách tự cứu mình, cũng không thể liên lụy Tô Ngọc.

Mà Tô Ngọc vốn đang quấn lấy Lục Trình lúc này lại không còn động tĩnh, tiếp theo, vang lên giọng nói có chút sửng sốt của cậu ấy: "Thẩm tổng?"

Ninh Thư trong lòng run lên, không nhịn được ngẩng đầu nhìn.

Còn Lục Trình thì cho rằng đang lừa mình, cậu ta cười khẩy: "Cậu nói Thẩm Minh Hiên, hắn bây giờ không biết đang cùng tiểu minh tinh kia..."

Khi nhìn thấy đối diện, lập tức ngừng lại.

Người đàn ông mặc vest chỉnh tề, lộ ra khuôn mặt điển trai hoàn hảo.

Thân hình cao lớn thẳng tắp, khí chất xung quanh không thể xâm phạm.

Đôi mắt sâu thẳm nhìn lại.

Vệ sĩ vây quanh.

Sắc mặt Lục Trình có chút cứng đờ, cậu ta không ngờ, Thẩm Minh Hiên lại xuất hiện ở đây.

Không phải nói, đối phương dạo này đang sủng ái một tiểu minh tinh, tiểu minh tinh đó còn rất được sủng sao?

Còn Ninh Thư cũng không ngờ người đàn ông kia lại xuất hiện ở đây.

Cậu ngẩn người nhìn bóng hình đối phương, trong lòng có chút ủy khuất.

Không thể nói thành lời.

Nhưng Ninh Thư nhanh chóng nhớ ra, người đàn ông kia hiện giờ bên cạnh đã có người khác, cậu ủy khuất, Thẩm tiên sinh cũng sẽ không dỗ dành cậu nữa.

Chàng trai trẻ cúi mắt xuống, không dám nhìn vào mắt người đàn ông.

Thẩm Minh Hiên ánh mắt lạnh lùng đảo qua tay Lục Trình, khẽ cười nói: "Cháu trai nhà họ Lục?"

Lục Trình sắc mặt có chút cứng đờ, cậu ta mở miệng: "Thẩm tổng..."

Thẩm Minh Hiên lạnh nhạt nói: "Nhà họ Lục gan lớn thật, người của tôi cũng dám động."

Lục Trình cười gượng: "Thẩm tổng nói đùa rồi, người mới của Thẩm tổng không phải là một tiểu minh tinh sao?"

Nhưng cậu ta bị ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông liếc qua.

Lập tức không nói được gì.

"Lại đây."

Người đàn ông dùng giọng điệu ra lệnh.

Ninh Thư ngẩng mặt, nhìn lại.

Người đàn ông cúi mắt xuống, ánh mắt thâm thúy nhìn qua, khí chất xung quanh thâm trầm khó lường.

Ninh Thư trong lòng có chút lo lắng.

Cậu biết Thẩm tiên sinh đang tức giận, nhưng cơ thể lại theo bản năng đi tới.

Chàng trai trẻ bị bế lên.

Ninh Thư không nói.

Cậu cúi mắt xuống, bất kể người đàn ông tìm thấy mình như thế nào.

Cậu có chút hoang mang nghĩ.

Rõ ràng đối phương bên cạnh đã có người khác, vì sao còn tìm cậu?

Ninh Thư không biết.

Cậu có thể cảm nhận được khí chất trên người Thẩm tiên sinh, rất áp lực.Đến khi lên xe.

Người đàn ông đặt cậu xuống.

Cúi mắt xuống, đưa tay ra, kéo chiếc váy của cậu, giọng trầm ấm nói: "Đây là cái gì?

Hả?"

Chàng trai trẻ cảm thấy có chút xấu hổ.

Cậu không nhịn được co người lại, khẽ mím môi.

Không nói.

Cơ thể người đàn ông lại áp sát lại, hơi thở nóng bỏng, giọng nói càng thêm trầm khàn, ngón tay chạm vào: "Nói cho chú nghe, trên người cháu đang mặc cái gì?"

Ninh Thư đỏ bừng mặt, giọng nói khẽ không thể nghe, run rẩy nói: "Là váy."

Thẩm Minh Hiên lạnh nhạt nói: "Ninh Ninh là con trai, sao lại mặc váy con gái?"

Đôi mắt sâu thẳm của y nhìn qua, từ trên cao nhìn xuống.

Mở miệng: "Hả?

Cháu nói cho chú nghe?"

Ninh Thư cảm thấy rất xấu hổ, không cần soi gương, cậu cũng biết mình hiện giờ thế nào.

Trên người mặc váy con gái, đội tóc giả.

Không giống trai, không giống gái.

Cậu cúi hàng mi dài, có chút bất an run rẩy, sắc mặt đỏ bừng, có thể chảy máu.

Tay người đàn ông, vén váy cậu lên.

Lộ ra đùi trắng nõn.

Bóp cằm cậu, ánh mắt có chút tối tăm, giọng trầm ấm nói: "Cháu chạy khỏi chú, là để cải trang thành con gái, sống chung với Tô Ngọc?"

Ninh Thư cắn môi dưới.

Có chút không biết làm sao.

Cậu theo bản năng lắc đầu, dùng tay kéo váy mình.

Cảm thấy vô cùng xấu hổ, mặt mũi xấu xí nhất của mình, bị người đàn ông nhìn thấy.

"Không có... cháu không có"
Thẩm Minh Hiên lạnh nhạt nói: "Che làm gì, chẳng phải đã bị người ta xé rách rồi sao?"

Ninh Thư mím chặt môi.

Cậu chỉ có thể dùng sức kéo váy lại, da thịt nổi lên một mảng da gà.

Người đàn ông khẽ cúi mắt, ép cậu đối diện với mình.

Bên tai cậu trầm giọng: "Cho người khác xem, lại không muốn cho chú xem?

Hả?"

"Ninh Ninh, cháu thật sự muốn chạy khỏi chú đến vậy sao?"

Ninh Thư cảm nhận được tay người đàn ông luồn vào.

Cậu không nhịn được khóc thành tiếng, nói: "Thẩm tiên sinh, ngài đừng làm khó tôi."

Thẩm Minh Hiên khẽ cười nhìn cậu, trong mắt lại không có chút ý cười nào.

Khuôn mặt thanh tú trông có chút lạnh nhạt và vô cảm.

"Đàn ông khác có thể sờ, sao tôi không thể sờ?"
 
Lão Chồng Cấm Dục Và Bé Bánh Mềm
Chương 32


Ninh Thư bị ép đối diện với người đàn ông, đùi cậu gần như lộ ra hoàn toàn.

Tài xế ngồi phía trước, mắt nhìn mũi mũi nhìn miệng, không dám liếc nhìn những gì không nên, chỉ chăm chú làm công việc của mình.

Cậu gần như ngồi hoàn toàn trên đùi người đàn ông, theo bản năng lắc đầu: "Không có..."

"Hắn ta không sờ tôi."

Chàng trai trẻ có chút ấp úng giải thích, mặt đỏ bừng, gần như van nài: "Thẩm tiên sinh, ngài có thể thả tôi ra trước được không?"

Ninh Thư có chút bất an kéo váy mình.

Thẩm Minh Hiên lại đưa tay ra, nắm lấy cánh tay cậu, hơi thở nóng bỏng áp sát lại: "Không có gì?

Cháu không chạy khỏi chú, cũng không bị đàn ông khác chiếm tiện nghi?"

Giọng nói người đàn ông có chút lạnh lùng.

Ánh mắt cũng có chút tối tăm, thậm chí là vô cảm.

Ninh Thư hoàn toàn không biết vì sao người đàn ông tức giận, là tức giận cậu bỏ trốn, hay tức giận đồ của mình bị người khác động vào?

Chàng trai trẻ không biết, cậu bị ép ngồi trên đùi đối phương, hơi ngửa cổ.

Trong lòng lại mang theo một chút lạnh lẽo.

Cúi mắt xuống, dũng cảm nói: "Không thể bỏ trốn sao?"

Ninh Thư nhìn lại, mở miệng: "Đối với Thẩm tiên sinh mà nói, tôi có lẽ chỉ là một món đồ, nhưng tôi là một con người."

Cậu có chút lo lắng nắm chặt tay.

Biết rõ như vậy sẽ chọc giận đối phương.

Nhưng vẫn lựa chọn làm như vậy.

Thẩm Minh Hiên khẽ cười nhìn người, hơi cúi mắt, nhìn chằm chằm chàng trai trẻ: "Ai nói với cháu, cháu chỉ là một món đồ?"

Ninh Thư nhìn người, mở miệng: "Chẳng lẽ không phải sao?"

Cậu có chút căng thẳng, nhưng ánh mắt lại không tránh né, khẽ nói: "Không có tự do thân thể, không có không gian riêng tư, chẳng lẽ đây là sự tôn trọng mà Thẩm tiên sinh nói sao?"

Ninh Thư không phải người để người khác sai khiến, cậu có tư tưởng độc lập của mình.

Cậu không thể cả đời sống trong môi trường bị giám sát như vậy.

Thẩm Minh Hiên nhìn chàng trai trẻ, lời nói thốt ra, lại là lạnh nhạt và tàn nhẫn: "Vậy nên cháu bỏ chú chạy trốn, đã cảm nhận được tự do thật sự sao?"

Y đưa tay ra, mang theo một chút lạnh lẽo.

Giọng nói trầm ấm vang lên: "Chú đã nói từ lâu, bảo cháu tránh xa những người đó."

Y thở dài.

"Vì sao cháu không nghe?"

Ninh Thư hơi giật mình.

Người đàn ông đưa tay ra, ôm cậu lại gần hơn, thản nhiên nói: "Lục Trình có ý đồ với cháu, không phải chuyện một hai ngày."

"Lần này chú có thể giải quyết, lần sau thì sao?"

"Nếu chú không ở đây thì sao."

"Vì sao cháu không ngoan một chút, hả?"

Thẩm Minh Hiên nhìn chằm chằm chàng trai trẻ, giọng trầm ấm nói, thần sắc lại lạnh lùng.

Ninh Thư ngẩn người một lúc.

Có chút không nói nên lời.

Cậu luôn cho rằng, người đàn ông cho người theo dõi, điều tra mình, thậm chí là đặt thiết bị định vị.

Đều là để khống chế mình.

Cậu chưa từng nghĩ qua, người đàn ông là để lo lắng cho mình.

Ninh Thư đột nhiên không biết phải đối mặt với Thẩm tiên sinh thế nào.

Cậu có chút hoang mang.

Thẩm tiên sinh lại hôn lên cổ cậu nói: "Còn chạy nữa không?"

"Lần sau chú có phải lại đi tìm cháu một lần nữa không?"

Ninh Thư cảm thấy có chút xấu hổ.

Cậu không nói nên lời, chỉ có thể để mặc động tác của người đàn ông.

Nhưng Ninh Thư nhanh chóng tỉnh lại, không nhịn được đẩy người ra, mắt ướt át, liếc nhìn tài xế.

"Đừng sợ, hắn không dám nhìn."

Thẩm Minh Hiên giọng trầm ấm bên tai cậu nói.

Ninh Thư có chút không tự nhiên.

Cậu di chuyển thân thể.

Nhưng nghe thấy giọng nói thô trầm của người đàn ông, đưa tay ra.

Nắm lấy mặt cậu, khẽ cắn tai cậu, mở miệng: "Ninh Ninh trên người mặc váy, có thể giống con gái, để chú vào như vậy không?"

Ninh Thư bị lời nói của người đàn ông làm cho mặt đỏ bừng, đẩy người ra, đỏ mặt nói: "Thẩm tiên sinh..."

Cậu đột nhiên nhớ tới lời nói của Lục Trình.

Người đàn ông bao nuôi một tiểu minh tinh, chàng trai trẻ giống cậu.

Ninh Thư đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu.

Cậu không biết lúc trở về, có nhìn thấy tiểu minh tinh đó không.

Nếu hắn ta cũng sống trong nhà người đàn ông.

Ninh Thư không nhịn được nghĩ, vậy lúc họ gặp nhau sẽ không rất khó xử sao?

Như phát hiện ra cậu phân tâm.

Lực đạo của người đàn ông lại mạnh hơn một chút.

Kéo váy cậu, giọng nói lạnh nhạt: "Lục Trình động vào cháu chỗ nào?"

Ninh Thư nhìn lại, lắc đầu.

Người đàn ông lại thần sắc không rõ nhìn cậu.

Ninh Thư cảm thấy có chút buồn cười.

Cậu chỉ bị Thẩm tiên sinh một người động vào.

Nhưng bản thân Thẩm tiên sinh thì sao?

Thẩm Minh Hiên áp sát lại hôn cậu, lạnh nhạt nói: "Sờ đùi cháu sao?"

Ninh Thư cảm nhận được tay đối phương đang động loạn.

Cậu cảm thấy xấu hổ.

Bị trêu chọc thở dốc, không nhịn được nói: "Không, không có."

Thẩm Minh Hiên không nói.

Khẽ cười nói: "Ninh Ninh là con gái sao?

Sao lại mặc tất?"

Ninh Thư có chút xấu hổ, ấm ức nói: "Vì đùi to, sợ người khác nhìn ra."

"Không phải sợ chú tìm đến sao?"

Thẩm Minh Hiên ý vị thâm trường nói.

Ninh Thư không nói.

Cậu cúi đầu, có chút bất an đưa tay ra, kéo váy.

Chỉ sợ lộ ra.

Nhưng đúng lúc người đàn ông luôn ở bên tai cậu trêu chọc cậu nói: "Đùi con gái có thon như Ninh Ninh không?"

Ninh Thư có chút tức giận.

Nhưng không thể làm gì.

Cậu quá sợ lộ ra.

Chỉ có thể dùng tay kéo váy.

Mặt đỏ có thể chảy máu.

Nhưng không biết.

Người đàn ông dùng loại ánh mắt tối tăm đó nhìn chằm chằm cậu, giống như một cái có thể nuốt chửng cậu vào bụng.

Ninh Thư cảm thấy quá xấu hổ.

Đặc biệt là Thẩm tiên sinh luôn dùng loại ánh mắt đó nhìn cậu, cậu không nhịn được cúi đầu, ôm lấy cổ đối phương.

Khẽ nói: "Thẩm tiên sinh, ngài đừng nhìn nữa."

"Vì sao không thể nhìn?"

Người đàn ông chế nhạo nói.

Ninh Thư cắn môi, xấu hổ nói: "Không đẹp."

Thẩm Minh Hiên ý vị không rõ khẽ cười một tiếng, không nói.Rất nhanh đã trở về Thẩm gia.

Ninh Thư trên người vẫn mặc đồ con gái, nói gì cũng không chịu xuống xe.

Thẩm Minh Hiên chỉ có thể bế cậu lên.

Quản gia nhìn thấy Thẩm tổng trở về, trong lòng còn ôm một thiếu nữ, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Thẩm tổng không phải chỉ thích Ninh thiếu gia sao?

Vì sao lại mang người phụ nữ lạ mặt về?

Quản gia trong lòng vô cùng kinh ngạc.

Nhưng nhìn thần sắc Thẩm tổng, lại rất trầm tĩnh.

Chỉ có thể nuốt lời vào bụng.

Thẩm Minh Hiên dặn quản gia chuẩn bị một ít đồ ăn, liền mang người lên lầu.

Quản gia thở dài.

Thời gian trước, lúc Ninh thiếu gia biến mất, Thẩm tổng mỗi ngày đều là khí áp thấp, người trong nhà căn bản không dám thở mạnh.

Nhưng bây giờ Ninh thiếu gia không tìm được, Thẩm tổng lại mang một người phụ nữ về.

Nhưng lúc lên lầu.

Quản gia liếc nhìn đầu thiếu nữ, tóc giả có chút tuột xuống, lộ ra nửa khuôn mặt tuấn tú tinh xảo.

Ông lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Người phụ nữ này... vì sao lại giống Ninh thiếu gia đến vậy?

Ninh Thư bị người đàn ông bế, chân cậu đều quấn trên người đối phương.

Tư thế xấu hổ này.

Cậu không nói, trong lòng lại đang nghĩ về chuyện tiểu minh tinh.

Không nhịn được cúi mắt.

Khi người đàn ông đẩy cửa phòng chính, chàng trai trẻ không nhịn được nói: "Nhất định phải ở phòng này sao?"

Thẩm Minh Hiên lạnh nhạt nói: "Không thích phòng này?"

Ninh Thư không nói, cậu chỉ là cảm thấy, người đàn ông rất có thể đã mang tiểu minh tinh kia về.

Và ngay tại phòng này, họ có thể trên chiếc giường lớn này, làm một số chuyện.

Nghĩ đến những điều này.

Trong lòng chàng trai trẻ có chút không thoải mái.

Cậu ôm chặt cổ người đàn ông, không nói.

Khi bị đặt lên giường lớn.

Ninh Thư liếc nhìn giường.

Rất sạch sẽ.

Trong phòng cũng không có đồ đạc thừa thãi.

Thẩm Minh Hiên cúi mắt, nhìn chàng trai trẻ, một tay cởi khuy áo.

Ngón tay thon dài trắng nõn lại khắc khổ.

Toàn thân tỏa ra khí chất, mang theo một chút lạnh lùng gợi cảm.

Ninh Thư có chút căng thẳng.

Thẩm tiên sinh cúi người, vừa cởi quần áo cậu.

Hôn lên cổ cậu, giọng trầm ấm nói: "Ninh Ninh có phải biến thành con gái rồi không, hả?

Để chú xem."

Ninh Thư xấu hổ đẩy người ra, hít sâu một hơi nói: "Không có, không có, tôi là con trai."

"Nhưng trên người cháu mặc đồ con gái, còn có váy."

Tay người đàn ông luồn vào, hơi cúi mắt.

Mang theo một chút dục vọng.

Ninh Thư bị y sờ đến mặt đỏ bừng, khẽ nói: "Không phải, tôi không phải con gái."

Chàng trai trẻ luôn lắc đầu giải thích.

Nhưng người đàn ông lại không dừng động tác của mình, theo một tiếng động nhỏ vang lên.

Tất bị xé rách.

Lộ ra đùi trắng nõn.

Váy vốn đã rách toang một mảng.

Thẩm Minh Hiên nhìn cảnh này, mông tròn trịa của chàng trai trẻ bị bao bọc, yết hầu y khẽ động một chút.

Hơi thở nóng bỏng.

Y bóp cằm chàng trai trẻ, đôi mắt sâu thẳm nhìn qua, trong giọng nói mang theo một chút ý cười, khẽ nói: "Không cho chú nhìn, không cho chú sờ, chú làm sao biết cháu là con gái hay con trai?"

Ninh Thư biết người đàn ông đang trêu chọc mình.

Nhưng cậu không đẩy được người, chỉ có thể bị người đàn ông đè xuống.

Quần áo trên người bị cởi ra.

Nhưng váy lại không cởi hoàn toàn.

Như thú vui ác ý của người đàn ông, chỉ lộ ra hai đùi trắng nõn, xinh đẹp đến mức con gái cũng phải ghen tị.

Thẩm Minh Hiên áp sát tai cậu, khẽ nói: "Ninh Ninh có phải sẽ sinh cho chú một đứa bé không?"

Giọng nói người đàn ông mang theo một chút từ tính thanh nhã, giống như rượu vang, trầm ấm, giống như đàn cello.

Khiến tai người ta như muốn có thai.

Bàn tay lớn sờ lên.

Sờ đến bụng trắng mềm của chàng trai trẻ.

Cảm giác nơi này rất tốt.

Đôi mắt người đàn ông trở nên tối tăm, trở nên vô cùng sâu thẳm.

Y cúi mắt nhìn, nói: "Đứa bé sinh ra, sẽ giống Ninh Ninh nhiều hơn, hay giống chú nhiều hơn?"

Ninh Thư chỉ nghe giọng nói người đàn ông, đã cảm thấy rất xấu hổ rồi.

Huống chi là những lời này, cậu căn bản không thể sinh con, không thể sinh con.

Nhưng Thẩm tiên sinh lại luôn không buông tha cậu, bên tai cậu dùng giọng trầm khàn nói ra những lời này.

Ninh Thư mặt nóng bừng, rất xấu hổ, muốn thu mình lại.

Nhưng người đàn ông lại không cho cậu cơ hội này, vừa đè vừa hôn lên cổ cậu.

Còn sờ bụng cậu.

Giọng khàn khàn nói: "Ninh Ninh mang thai cho chú được không?"
 
Lão Chồng Cấm Dục Và Bé Bánh Mềm
Chương 33


Giọng nói người đàn ông trầm thấp và khàn khàn, hơi thở nóng bỏng phủ lấy cậu.

Ninh Thư cảm thấy chỗ bị người đàn ông chạm vào, tựa như phát nhiệt phát nóng.

Cậu có chút xấu hổ bối rối giải thích: "Tôi không phải con gái, Thẩm tiên sinh."

"Không thể sinh con đâu."

Giọng nói chàng trai trẻ mang theo một chút nức nở, tựa như bị dồn đến đường cùng.

Mắt ướt át nhìn người đàn ông.

Thẩm Minh Hiên cúi đầu, hôn lên cổ chàng trai trẻ, từ trong váy luồn tay vào, vừa nói: "Có thể sinh con hay không, để chú thử một chút không phải biết ngay sao?"

Ninh Thư có chút hoang mang và xấu hổ.

Cậu biết người đàn ông này là cố ý, còn có sở thích kỳ quái.

Cậu cắn môi dưới, vội vàng nói: "Thẩm tiên sinh, cháu muốn cởi nó ra, cháu không phải con gái, càng không thể sinh con."

Thực ra cậu không biết Thẩm tiên sinh tức giận vì cậu bỏ trốn hay tức giận vì cậu mặc đồ không ra gì.

Ninh Thư bây giờ chỉ muốn cởi đồ trên người ra.

Chỉ cần cởi ra là được, như vậy Thẩm tiên sinh sẽ không làm khó cậu.

Chàng trai trẻ ôm ấp hy vọng.

Hơn nữa Ninh Thư cũng không muốn mặc mấy thứ này, cậu một chút cũng không muốn.

Người đàn ông dừng động tác, hơi cúi mắt, đôi mắt sâu thẳm nhìn qua, khẽ cười nói: "Ninh Ninh không muốn sinh con cho chú sao?"

Thần sắc hắn trở nên lạnh nhạt, mở miệng: "Hay là, Ninh Ninh muốn sinh con cho đàn ông khác?"

Thẩm Minh Hiên ánh mắt tối tăm nhìn qua.

Giọng trầm ấm nói: "Dù sao lúc chú đến, Ninh Ninh suýt nữa bị đàn ông khác mang đi."

Ninh Thư căn bản không muốn nghe những lời này.

Cậu cảm thấy có chút bối rối ủy khuất, cậu không biết vì sao người đàn ông lại bắt nạt mình.

Trên người lôi thôi lếch thếch.

Tay người đàn ông còn ở trên đùi cậu.

Ninh Thư không biết phải làm sao, cậu không nói không rằng mà khóc.

Cậu cúi đầu.

"Khóc gì?"

Giọng nói lạnh nhạt của người đàn ông vang lên, bế cậu lên người, lau nước mắt cậu, mở miệng.

Ninh Thư mở miệng: "Cháu không phải con gái..."

Thẩm Minh Hiên có chút buồn cười: "Chú biết cháu không phải con gái."

Ninh Thư tiếp tục nói: "Cháu cũng không thể sinh con."

Cậu ôm lấy cổ người đàn ông, khẽ cọ một chút, khẽ nói: "Thẩm tiên sinh, ngài đừng bắt nạt cháu nữa, được không?"

Người đàn ông lại nghiêm túc nói: "Chú bắt nạt cháu thế nào?"

Hắn cúi mắt, dùng chỗ đó của mình, khẽ húc một cái.

Giọng trầm ấm nói: "Chú còn chưa bắt đầu bắt nạt cháu đâu."

Ninh Thư đỏ bừng mặt, không nói nên lời.

Cậu cảm thấy người này như cũ vô liêm sỉ, và không biết xấu hổ.

Chỉ có thể hít sâu một hơi.

Người đàn ông bắt đầu quay mặt lại, đưa tay ra, véo thịt mềm của cậu, vừa hôn vừa nói: "Còn về việc có thể sinh con hay không?

Ninh Ninh không thử một chút, làm sao biết được?

Hả?"

Ninh Thư không phải trẻ con, tự nhiên không thể bị hắn lừa.

Cậu giãy giụa một chút.

Luôn cảm thấy có chút ngại ngùng, mở miệng: "Vì không có chức năng đó, nên không thể sinh."

"Nhưng đồ của chú không phải đều bị cháu ăn hết rồi sao?"

Thẩm Minh Hiên trong mắt mang theo một chút ý cười.

Như có như không kéo người lên người.

Ninh Thư không nói nên lời.

Linh Linh: "Chủ nhân, tôi đến không đúng lúc sao?"

Ninh Thư hơi giật mình: "Linh Linh?"

Linh Linh nói: "Chủ nhân, sao cậu lại về rồi?"

Ninh Thư do dự một chút, mở miệng: "Thẩm tiên sinh đến tìm tôi."

Linh Linh: "Chủ nhân, cậu thật đáng thương, hu hu."

Ninh Thư không nói, cậu cảm thấy thực ra cậu không ghét ở bên người đàn ông đến vậy.

Cậu chỉ là ghét bị giám sát mà thôi, hơn nữa, bây giờ bên cạnh Thẩm tiên sinh cũng đã có người khác.

Chàng trai trẻ nghĩ thầm.

Cậu không nói, mím chặt môi.

Cũng không biết đang nghĩ gì.

Thẩm Minh Hiên vỗ nhẹ vào mông chàng trai trẻ, hơi thở thô trầm nói: "Chú những ngày này luôn rất nhớ cháu."

Ninh Thư vẫn không nói.

Cậu phát hiện đối phương cũng sẽ lừa người.

Rõ ràng đối phương bao nuôi một tiểu minh tinh, không phải sao?

Ninh Thư đột nhiên không muốn để người đàn ông chạm vào nữa.

Cậu thực ra không thích làm chuyện này lắm.

Chàng trai trẻ cúi mắt nghĩ, dù sao không có cậu, cũng sẽ có người khác ở bên người đàn ông mà?

Ninh Thư buông tay, không nhìn người, mở miệng: "Thẩm tiên sinh muốn sinh con, có thể đi tìm người khác."

Thẩm Minh Hiên không nói, ánh mắt nhìn chằm chằm người.

Chàng trai trẻ nhìn hắn một cái, trong lòng có chút bất an, nhưng vẫn dũng cảm đối diện với người, khẽ nói: "Tôi không thể sinh con, Thẩm tiên sinh muốn con, thì tìm người khác sinh đi."

Người đàn ông khẽ cười.

Trong mắt lại không mang theo chút ý cười nào, nhìn cậu nói: "Cháu muốn chú sinh con với ai?"

Ninh Thư trong lòng có chút đau nhói, khẽ nói: "Là ai cũng được."

Nhưng bị người đàn ông nắm lấy cằm.

Từ trên cao nhìn xuống.

"Ai cũng được?"

Ninh Thư quay mặt đi: "Chẳng lẽ không phải sao?

Chỉ cần Thẩm tiên sinh muốn, là ai cũng được."

Người đàn ông nắm cằm cậu, lực đạo cũng trở nên mạnh hơn.

Sắc mặt không rõ nói: "Cháu thật sự muốn chú sinh con với người khác đến vậy sao?"

Ninh Thư nhìn người, trong lòng có chút lo lắng.

Cậu không nói, chỉ cúi đầu.

Nhưng cảm nhận được tầm nhìn đảo lộn.

Người đàn ông đè cậu xuống giường lớn.

"Nếu chú chỉ muốn cháu sinh con thì sao?"

Thẩm Minh Hiên giọng trầm ấm vang lên, ánh mắt lại mang theo một chút lạnh lùng: "Chú chỉ muốn cháu sinh con."

Ninh Thư khẽ nói: "Tôi không sinh."

Nhưng lại như chọc giận đối phương.

Thẩm Minh Hiên sắc mặt càng thêm trầm xuống, cúi mắt nhìn qua, mở miệng: "Không sinh cũng phải sinh."

"Tôi không thể sinh!"

Ninh Thư không nhịn được nói, kháng cự sự áp sát của người đàn ông, có chút tức giận đến run rẩy.

Thẩm Minh Hiên nhìn chằm chằm cậu, lạnh nhạt nói: "Không thể sinh, vậy thì đi phẫu thuật."

"Như vậy là có thể sinh."

Ninh Thư nhìn người, hơi giật mình, cậu không nhịn được khóc ra.

Khóc càng lúc càng dữ dội.

Tim cũng đau nhói từng cơn.

Ninh Thư chưa từng cảm thấy khó chịu như vậy, cậu rõ ràng không muốn như thế.

Nhưng vì sao Thẩm tiên sinh lại ép cậu?

Cậu không muốn trở thành quái vật như vậy.

Ninh Thư khóc càng lúc càng dữ dội, cũng kháng cự càng lúc càng mạnh.

Thẩm Minh Hiên thở dài.

Dỗ dành người: "Khóc gì, chú đang lừa cháu đó."

Ninh Thư không nói, vẫn nức nở từng cơn.

Thẩm Minh Hiên giọng trầm ấm nói: "Khóc gì."

Hắn cười một tiếng nói: "Cháu bảo chú sinh con với người khác, vì sao không nghĩ chú cũng sẽ cảm thấy thất vọng?"

Ninh Thư không nói.

Cậu nhìn người, nức nở nói: "Ngài theo dõi tôi còn làm được, còn gì không làm được?"

Thẩm Minh Hiên nắm mặt cậu nói: "Cháu nghĩ chú sẽ làm tổn thương cháu sao?"

Hắn lạnh nhạt nói: "Nếu cháu nghĩ vậy, cháu có thể lập tức rời đi."

"Chú sẽ không ngăn cản cháu."

Người đàn ông buông tay.

Ninh Thư thân thể rơi xuống, cậu hơi giật mình, nhìn người đàn ông đối diện.

Có chút thở không nổi.

Chàng trai trẻ cảm thấy tim mình đau nhói từng cơn, cậu động môi, vẫn không nói gì.

Ninh Thư đứng dậy.

Cậu cảm thấy, mình không ở bên cạnh người đàn ông, cũng không sao.

Dù sao dù cậu không ở đây, cũng sẽ có người khác.

Ninh Thư chỉ cảm thấy, có lẽ cậu không thể hoàn thành nhiệm vụ được.

Bởi vì độ cảm tình của người đàn ông đối với cậu, thực ra không cao đến vậy, không phải sao?

Chiếc váy trên người chàng trai trẻ cũng rách, cậu lặng lẽ nhặt những thứ đó lên.

Nhưng bị một bàn tay nắm lấy.

Siết chặt.

Người đàn ông nhìn cậu, sắc mặt không rõ nói: "Cháu đi đâu?"

Ninh Thư nhìn người, mở miệng: "Ngài nói, tôi có thể đi."

Cậu không nhìn người nữa.

Nhưng bị người đàn ông bế lên giường.

Phát hiện đối phương muốn làm gì.

Ninh Thư có chút sửng sốt hoảng hốt.

Cậu bị tức giận đến mặt đỏ: "Ngài thất hứa..."

Thẩm Minh Hiên nhìn người, mở miệng: "Là cháu quá ngây thơ."

Hắn khẽ cười nói: "Cháu thật sự nghĩ chú sẽ để cháu đi?"

Y có chút cưỡng ép hôn tới.

Giọng trầm ấm nói: "Đừng hòng."

Quá vô liêm sỉ.

Ninh Thư đơn giản không biết, một người sao có thể vô liêm sỉ đến mức này.

Cậu giãy giụa hết sức, cuối cùng không nhịn được khóc nói: "Ngài đi tìm người khác không phải giống nhau sao?"

"Đừng tìm tôi nữa."

Chàng trai trẻ thở dốc nói.

Gần như van nài nói: "Thẩm tiên sinh, tôi không xuất sắc, ngoại hình cũng không đẹp nhất, ngài tha cho tôi đi."

"Chỉ cần ngài muốn, sẽ có rất nhiều người sinh con cho ngài."

Ninh Thư khó chịu không nói nên lời.

Cậu gần như có chút run rẩy.

Cậu không biết vì sao mình lại khó chịu đến vậy, rõ ràng Thẩm tiên sinh chỉ là nhiệm vụ mà thôi.

Nhưng cậu cảm thấy đau.

Thẩm Minh Hiên hơi dừng, mở miệng: "Tìm ai?"

Ninh Thư gần như theo bản năng nói: "Tìm ai cũng được, minh tinh cũng được."

"Minh tinh nào?"

Người đàn ông nắm mặt cậu, nhìn qua.

Chàng trai trẻ quay mặt đi, không nói.

Thẩm Minh Hiên khẽ nói: "Đứa trẻ ngoan, nói cho chú nghe, minh tinh nào?"

Ninh Thư muốn cười.

Đối phương còn không rõ là ai sao?

"Thẩm tiên sinh ngủ với ai, không phải rất rõ sao?"

Ninh Thư cũng có lòng tự trọng, cậu tuy bị xem như đồ chơi, nhưng không đại biểu cậu là kẻ ngốc.

Thẩm Minh Hiên không nói.

Hơi cúi mắt, nhìn qua, khẽ cười: "Ai nói với cháu?"

Ninh Thư không nói.

Người đàn ông lạnh nhạt nói: "Ngoài cháu ra, chú còn ngủ với người khác ư?"

Ninh Thư ngẩng mặt, nhìn qua.

Có chút hoang mang.

Câu nói của đối phương là ý gì?

Tim đột nhiên đập mạnh.

Là ý cậu nghĩ đó sao?

Nhưng tiểu minh tinh là chuyện gì.

Hơn nữa Ninh Thư nhớ lúc đối phương chiếm tiện nghi của cậu, rất là thuần thục.

Cậu không nói.

Cảm thấy người đàn ông chỉ đang lừa mình mà thôi.

"Lục Trình nói."

Ninh Thư nhìn qua, mở miệng: "Bên cạnh Thẩm tiên sinh có một tiểu minh tinh, Thẩm tiên sinh từ rất sớm đã thích đàn ông sao?"

"Vậy nên, thiếu tôi một người cũng không sao."

Thẩm Minh Hiên nắm cằm chàng trai trẻ, khẽ cười nói: "Lục Trình nói cháu liền tin?"

"Vậy chú nói chỉ ngủ với một mình cháu, vì sao cháu không tin?"

Ninh Thư không biết mình phải làm sao tin.

Thủ pháp của người đàn ông nhìn làm sao cũng không giống lần đầu.

Cậu đỏ bừng mặt, không nhịn được mở miệng: "Thẩm tiên sinh chẳng lẽ sống hơn hai mươi năm, vẫn còn là trai tân sao?"
 
Lão Chồng Cấm Dục Và Bé Bánh Mềm
Chương 34


Người đàn ông hơi cúi mắt, lạnh nhạt nói: "Cháu nghĩ chú còn là trai tân?"

Ninh Thư tái nhợt một khuôn mặt nhỏ, không nhịn được nắm chặt tay.

Cúi mắt, nghĩ thầm.

Đương nhiên không phải.

Vì sao cậu lại ngây thơ suýt tin lời Thẩm tiên sinh.

"Chú có phải trai tân hay không, cháu không phải rõ nhất sao?"

Thẩm Minh Hiên nhấc cằm chàng trai trẻ, nhìn qua, giọng trầm ấm nói: "Chú ngủ cũng ngủ rồi, còn hỏi chú có phải trai tân không, hả?"

Ninh Thư không nhịn được mở to mắt, lộ ra vẻ mặt sửng sốt.

Tim đập mạnh một cái.

Người đàn ông cúi đầu, môi hôn lên tai cậu, mở miệng: "Ghen rồi?"

Giọng nói mang theo một chút ý cười khó nhận ra.

Tựa như đang chế nhạo.

Nhưng nhiều hơn là ý cười.

Ninh Thư cảm thấy có chút nóng mặt, cậu quay mặt đi, cúi đầu, mím chặt môi.

Người đàn ông khẽ cắn một cái.

Thân thể chàng trai trẻ hơi co lại, có chút xấu hổ.

Vốn dĩ cơ thể cậu đã nhạy cảm, bị trêu chọc như vậy, càng cảm thấy run rẩy.

"Thẩm tiên sinh..."

Giọng nói chàng trai trẻ mang theo một chút run rẩy.

Ánh mắt người đàn ông trở nên tối tăm, nghe thấy tiếng nức nở, liền muốn làm người ta khóc.

Hắn bế chàng trai trẻ lên người.

Mở miệng: "Thà tin người khác, cũng không tin chú, hả?"

"Cháu nói, chú phải trừng phạt cháu thế nào?"

Ninh Thư đỏ mặt tía tai, cậu có chút bối rối, chỉ có thể ôm chặt người, sợ mình rơi xuống.

Thẩm Minh Hiên nắm mặt cậu, bắt đầu hôn cậu.

Môi lưỡi chàng trai trẻ, chỗ nào cũng không buông.

Ninh Thư trở nên thở dốc, mắt cũng bắt đầu mơ hồ.

Thẩm Minh Hiên ôm chàng trai trẻ áo quần không chỉnh tề, bước ra khỏi cửa sổ lớn.Bên ngoài đêm tối đã bắt đầu tối lại.

Lúc xuống lầu, quản gia chỉ liếc nhìn, Thẩm tổng ôm người, chân chàng trai trẻ trắng nõn và thanh tú.

Còn lại không nhìn thấy gì.

Quản gia lập tức cúi đầu xuống, mở miệng: "Thẩm tổng."

Thẩm Minh Hiên giọng trầm ấm nói: "Không có mệnh lệnh của tôi, ai cũng không được ra ngoài."

Quản gia nói một tiếng vâng.

Ninh Thư bị người đàn ông bế trên người, cậu mở chân, chỉ có thể quấn lên eo như chó săn của người đàn ông.

Cậu có chút không biết làm sao.

Thẩm tiên sinh đang mang cậu đi đâu?

Ninh Thư không biết.

Cậu mím môi, cho đến khi đối phương mang cậu đến bên bể bơi.

Mới hơi mở to mắt.

Thẩm Minh Hiên bên tai cậu trầm giọng nói: "Lần trước Ninh Ninh ở đây, vẫn là chuyện mấy tháng trước."

Ninh Thư nhớ.

Cậu cùng người đàn ông chơi bóng rổ xong, liền tắm một lần ở đây.

Lúc đó người đàn ông dọa cậu một phen.

Y ở dưới nước nắm lấy chân cậu.

Ninh Thư đột nhiên có chút bất an.

Cậu không biết đối phương muốn làm gì, nhưng luôn cảm thấy, có chút lo lắng.

"Thẩm tiên sinh..."

Ninh Thư bắt đầu có chút hoảng hốt, cậu chỉ có thể mở miệng hỏi.

Thẩm Minh Hiên hôn lên tai chàng trai trẻ, vỗ nhẹ mông cậu, ra hiệu cậu đừng ôm chặt như vậy.

Giọng trầm ấm nói: "Cháu biết lúc đó chú đang nghĩ gì không?"

Ninh Thư không biết, cậu hơi mở to mắt.

Người đàn ông mang cậu xuống nước.

Bên tai cậu khẽ nói: "Chú muốn ở đây địt cháu."

Chàng trai trẻ nghe xong gần như đỏ mặt tía tai.

Có chút hoảng hốt.

Cậu muốn thoát ra.

Nhưng lực đạo của đối phương quá lớn, cậu chỉ có thể mở miệng: "Thẩm tiên sinh, tôi biết lỗi rồi."

Ninh Thư biết đối phương đang tức giận, chỉ có thể cho người đàn ông một bậc thang để xuống.

Chỉ cần cậu ngoan một chút, có lẽ Thẩm tiên sinh sẽ không tức giận nữa.

Ninh Thư ngây thơ nghĩ thầm.

Nhưng Thẩm Minh Hiên lại không có ý định buông tha cậu: "Chú đã nói rồi, sẽ trừng phạt cháu."

"Đứa trẻ không nghe lời, là phải chấp nhận trừng phạt, không phải sao?"

Người đàn ông lạnh nhạt nói.

Ninh Thư không muốn, cậu không muốn bị trừng phạt như vậy.

Trong biệt thự còn có người khác, cậu không dám tưởng tượng.

Hơn nữa ở cửa sổ lớn kia, có thể nhìn thấy bên này.

Cậu chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ, ôm lấy thân thể người đàn ông nói: "Thẩm tiên sinh, tôi sau này sẽ không bỏ trốn nữa..."

Người đàn ông cúi mắt, nhìn qua, giọng trầm ấm nói: "Nếu bỏ trốn thì sao?"

Ninh Thư lắc đầu.

Đảm bảo mình sẽ không bỏ trốn nữa.

Thẩm Minh Hiên cắn một cái tai cậu, giọng khàn khàn nói: "Không ở trong hồ bơi cũng được, Ninh Ninh tự ngồi lên, thế nào?"

Ninh Thư không nói.

Cậu không biết câu nói này là ý gì.

Linh Linh che mặt nói: "Ý của lão gia hỏa này là, để chủ nhân ngồi lên, tự mình động."

Ninh Thư hơi tròn mắt.

Đỏ bừng mặt.

Cậu hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Cậu chỉ bị Thẩm tiên sinh như vậy, đã muốn giấu mình đi.

Làm sao có thể...

Ninh Thư cảm thấy mình không làm được.

Nhưng Thẩm Minh Hiên lại hơi nheo mắt nhìn cậu.

Tay dưới động tác, vững vàng đỡ lấy cậu.

Ninh Thư cắn môi, cảm thấy mình không cách nào đột phá giới hạn tâm lý, chỉ có thể khẽ khàng, van xin Thẩm tiên sinh có thể tha cho cậu.

Sau này cậu sẽ nghe lời.

Thẩm Minh Hiên thần sắc có vẻ lạnh nhạt, cúi mắt nhìn qua, mở miệng: "Lời Ninh Ninh nói, chú một chữ cũng không tin."

Ninh Thư không biết mình phải đảm bảo thế nào, mới có thể khiến đối phương tin tưởng.

Cậu có chút bối rối.

Thẩm Minh Hiên đè cậu xuống bên cạnh hồ bơi, bắt đầu hôn tới.

Ninh Thư thở dốc.

Ánh mắt liếc nhìn trong biệt thự, có một nữ hầu đang cắm hoa, trong lòng không khỏi thắt lại.

Sợ đối phương sẽ nhìn qua.

Thẩm tiên sinh sao có thể ở chỗ này?

Ninh Thư không biết đối phương vì sao lại táo bạo đến vậy.

Cậu không được.

Cậu chỉ cần nghĩ đến, những người kia sẽ nhìn thấy cậu và Thẩm tiên sinh làm chuyện này.

Ninh Thư liền cảm thấy xấu hổ.

Cậu mang theo một chút nức nở, tránh né nụ hôn của đối phương: "Thẩm tiên sinh...

Thẩm tiên sinh..."

Chàng trai trẻ đưa tay ra, cố gắng thử thuyết phục đối phương: "Tôi không thích... không thích ở đây..."

Thẩm Minh Hiên cúi mắt, nhìn người nói: "Chú cũng không thích cháu bỏ trốn, cũng không thích sự không tin tưởng của cháu."

Ninh Thư không nói.

Cậu bị bế lên người.

Tay người đàn ông đã thò qua.

Cậu thở một hơi lớn.

Không nhịn được cắn một cái người.

Thẩm Minh Hiên nắm mặt chàng trai trẻ, giọng thấp, khẽ cười: "Ninh Ninh nhà ta còn học cách cắn người sao?"

Ninh Thư ướt át mắt.

Thỏ con gặp nguy cũng biết cắn người.

"Không muốn ở đây?"

Thẩm Minh Hiên mở miệng
Nói: "Vậy chúng ta lên giường."

Ninh Thư do dự một chút.

Cậu cũng không muốn lên giường.

Như nhìn ra suy nghĩ của cậu, Thẩm Minh Hiên giọng trầm ấm nói: "Đứa trẻ tham lam"
Hắn véo một cái chỗ đó.

Ánh mắt trở nên sâu thẳm.

"Đã cháu không chọn, chú sẽ giúp cháu chọn."

Nước hồ bơi không lạnh.

Người đàn ông ôm chàng trai trẻ, ở trong đó làm một lần.

Ninh Thư thở dốc.

Cậu quá căng thẳng.

Nhưng cậu càng căng thẳng, người hưởng lợi lại là người đàn ông.

Người đàn ông thoải mái thở dài, khẽ cắn tai chàng trai trẻ.

Ánh mắt lại mang theo một chút hung hăng.

"Còn bỏ chú chạy trốn nữa không?"

Thẩm Minh Hiên giọng trầm ấm vang lên.

Từng bước áp sát.

Ninh Thư không ngừng lắc đầu, cậu khóc ngắt quãng.

Lại không dám mở to giọng.

Mang theo tiếng nức nở nhỏ nhẹ.

Thẩm Minh Hiên vớt chàng trai trẻ lên khỏi mặt nước, hai người thân thể dính chặt vào nhau, thân mật không kẽ hở.

Âm ái ở khoảng cách âm.

Ninh Thư thân thể căng cứng, cậu gần như tràn đầy sợ hãi, khuôn mặt nhỏ vẫn trắng bệch.

Tay nắm chặt người đàn ông không buông.

Thẩm Minh Hiên sắc mặt không đổi, ôm người, bên tai nói: "Ngoan, đừng sợ, có chú ở đây, bọn họ không ai dám nhìn."

Ninh Thư không nói, cậu không cảm nhận được gì.

Chỉ có thể ôm chặt thân thể người đàn ông không buông.

Trong biệt thự không có ai, người hầu cũng không biết đi đâu.

Tâm trạng sợ hãi của Ninh Thư được xoa dịu một chút.

Cậu nằm trên người người đàn ông, không nhịn được khóc thành tiếng.

Không biết vì sao Thẩm tiên sinh lại bắt nạt mình như vậy.

Thẩm Minh Hiên bế người trở về phòng.

Lại trên giường làm một lần, tiếp theo là phòng tắm.Ninh Thư giọng nói trở nên khàn khàn, cậu không biết mình ngủ lúc nào.

Chỉ biết lúc tỉnh dậy, cảm thấy rất không thoải mái.

Linh Linh: "Lão súc sinh này!

Chủ nhân!

Hu hu!

Cậu thật đáng thương!"

Ninh Thư nghe Linh Linh quan tâm mình, vội vàng an ủi: "Tôi không sao, Linh Linh."

Linh Linh nói: "Nhưng chủ nhân, trông cậu hình như rất không ổn, hình như sắp không đứng dậy nổi, tối qua hắn đã làm gì với cậu?"

Ninh Thư không nói.

Cậu cảm thấy mình không nói ra được.

Bởi vì Thẩm tiên sinh làm chuyện rất quá đáng, lúc từ hồ bơi lên, người đàn ông vẫn còn trong cơ thể cậu...

Ninh Thư mặt đỏ không ra dáng.

Linh Linh đặc biệt tò mò, vì sao chủ nhân mặt đỏ bừng, cảm thấy rất xấu hổ.

Nhưng chủ nhân không nói với cậu ấy.

Linh Linh thật sự tò mò chết đi được!

Chủ nhân của cậu ấy bị tên súc sinh kia bắt nạt thế nào!

Hu hu.

Linh Linh cảm thấy mình vẫn đi hỏi tiền bối tốt hơn, tiền bối nhất định sẽ biết.

Ninh Thư cảm thấy thân thể rất không thoải mái, Thẩm tiên sinh tối qua tổng cộng làm mấy lần.

Cậu có chút không chịu nổi.

Hơn nữa ngủ còn rất muộn.

Ninh Thư muốn nằm trên giường không dậy, nhưng cậu lại không muốn làm kẻ lười biếng.

Lúc xuống lầu, quản gia đã chuẩn bị xong cơm nước.

Đều là thanh đạm.

Quản gia: "Đây đều là Thẩm tổng dặn dò, Ninh thiếu gia mau ăn cơm đi."

Ninh Thư nhìn qua, nhưng không phát hiện bóng dáng người đàn ông.

Cậu hơi giật mình.

Không nhịn được nói: "Thẩm tiên sinh đâu?"

"Thẩm tổng sáng sớm đã đi làm, còn đặc biệt dặn người không được quấy rầy cậu."

Quản gia thở dài:
"Lúc Ninh thiếu gia biến mất, Thẩm tổng luôn rất lo lắng cho cậu.

Công việc cũng không làm mấy, bây giờ Thẩm thị đều đang chờ hắn trở về làm việc."

"Ninh thiếu gia không ở đây, Thẩm tổng cũng không cười nhiều."

"Tuy tôi không biết Ninh thiếu gia và Thẩm tổng phát sinh mâu thuẫn gì, nhưng có thể đừng rời xa Thẩm tổng nữa được không?"

Ninh Thư nghe những lời này, hơi giật mình.

Sau đó cúi đầu, có chút hoang mang nghĩ,
Hóa ra lúc cậu không ở, Thẩm tiên sinh cũng sống không tốt sao?

Tim chàng trai trẻ hơi đập mạnh.

Cậu không nhịn được đưa tay ra, ôm lấy trái tim.

Nơi đó có chút chua, lại có chút đau.
 
Lão Chồng Cấm Dục Và Bé Bánh Mềm
Chương 35


Ninh Thư ngẩn người cả buổi.

Linh Linh phát hiện sự không ổn của chàng trai trẻ, không nhịn được hỏi: "Chủ nhân, cậu sao vậy?"

Trong lòng cậu có chút áy náy, và bất an.

Cảm thấy mình hình như phản bội Linh Linh, Ninh Thư lúc đó hứa hẹn, đảm bảo mình sẽ hoàn thành nhiệm vụ, nhưng bây giờ, cậu lại.....

Ninh Thư cảm thấy mình có chút không nói ra được.

Linh Linh lo lắng hỏi: "Chủ nhân, cậu sao vậy?

Cậu không nói ra, Linh Linh sẽ rất lo lắng."

Ninh Thư ôm lấy trái tim, do dự nói: "Linh Linh.

Hình như tôi có chút thích Thẩm tiên sinh..."

Linh Linh: "!!!"

Linh Linh: "Á á á á chủ nhân, vì sao cậu lại không nghĩ thông suốt vậy!"

Ninh Thư đỏ bừng mặt, xấu hổ nói: "Xin lỗi, Linh Linh."

Cậu có chút bối rối nói: "Tôi biết mình không nên thích Thẩm tiên sinh, nhưng tôi vẫn có chút không khống chế được."

Chàng trai trẻ khẽ nói: "Thẩm tiên sinh hôn tôi, tôi không cảm thấy phản cảm."

Cậu nhớ lại một chút chuyện không vui, nhíu mày nói: "Nếu không phải Thẩm tiên sinh, tôi sẽ cảm thấy buồn nôn."

Giống như lúc trước trong quán bar, cậu nhìn chỗ đó của đối phương, chỉ cảm thấy buồn nôn.

Nhưng đối với Thẩm Minh Hiên không phải như vậy.

Ninh Thư vỗ nhẹ má nóng bừng, tất cả hỉ nộ ái ố của cậu, không biết lúc nào đã gắn liền với người đàn ông.

Cậu cũng không biết, Thẩm tiên sinh lúc nào sẽ chán cậu.

Ninh Thư mỗi lần nghĩ đến đây, trong lòng sẽ có chút khó chịu.Linh Linh: "Không phải!

Chủ nhân!

Lão gia hỏa này không xứng với cậu đâu!"

"Hơn nữa!

Mỗi lần hắn còn đùa giỡn cậu đến chết!

Tuy chủ nhân trẻ lại đẹp!

Tên khốn này không nhịn được cũng là bình thường!

Nhưng Linh Linh rất sợ chủ nhân bị vắt kiệt sức!"

Ninh Thư hơi giật mình, đỏ mặt nói: "Thẩm tiên sinh không vắt kiệt sức tôi..."

Cậu giải thích: "Chỉ là Thẩm tiên sinh nhu cầu lớn một chút..."

Cậu nói có chút xấu hổ.

Nhưng may mắn hiện tại, Ninh Thư vẫn có thể chấp nhận.

Điều duy nhất cậu không thích chính là sở thích kỳ quái của người đàn ông trên giường mà thôi.

Tuy trong mắt người ngoài, Thẩm tiên sinh lạnh nhạt lại khắc khổ vô cảm, nhưng lúc trên giường, cởi bỏ quần áo ra Thẩm tiên sinh lại mang một dáng vẻ khác.

Ninh Thư khống chế để mình không nghĩ nhiều, đối với Linh Linh rất áy náy.Linh Linh thở dài: "Không sao đâu, chủ nhân, dù sao cậu cũng không đi được."

Ninh Thư không biết câu nói này là ý gì.

Linh Linh giải thích một chút.

Thẩm Minh Hiên đối với tình cảm của cậu là ái mộ, tình cảm đã biến chất.

Nếu đạt đến một trăm phần trăm, đã không phải độ cảm tình bình thường, giống như trước kia.

Ninh Thư nghi hoặc: "Trước kia?"

Linh Linh phát hiện mình lỡ lời, vội vàng che lại: "Chủ nhân, tôi không nói gì."

Ninh Thư cũng không nghĩ nhiều, cậu không biết mình nên vui mừng hay may mắn.

Cậu cúi mắt.

Có chút ngẩn người.

Cậu và Thẩm tiên sinh, thật sự có thể đi đến cuối cùng sao?

Ninh Thư không biết, nhưng cậu nguyện ý, thử một lần.

Dù thất bại cũng không sao.

Chàng trai trẻ không tự chủ mím một chút môi.

Ninh Thư bỏ trốn bị bắt về sau, trở nên ngoan ngoãn không ít, cậu thử thương lượng với người đàn ông, đừng cho người theo dõi cậu nữa.

Thẩm Minh Hiên kéo cậu vào lòng, hôn lên môi đỏ của cậu thản nhiên đáp ứng.

Ninh Thư thở phào nhẹ nhõm, cậu phát hiện, người đàn ông vẫn sẽ nghe lý lẽ.

Nếu đối phương thật sự tiếp tục giám sát cậu, Ninh Thư nghĩ, cậu và Thẩm tiên sinh, có lẽ cũng không đi được xa.

Vài ngày sau, là ngày giỗ của mẹ ruột của nguyên thân.

Ninh Thư cảm thấy mình dù thế nào cũng phải về thắp hương, cậu không muốn trở về Ninh gia, nhưng nếu không có lời nói của Ninh gia thì không thể vào được nghĩa trang.

Hơn nữa, cậu cũng muốn về thu dọn một ít đồ đạc.

Coi như là kết thúc hoàn toàn.Ninh gia những ngày này luôn không được tốt, trước là công ty gặp vấn đề, sau là chuyện của Ninh An.

Ninh An làm sao cũng không ngờ, Thẩm Minh Hiên lại cho người mang một ít ảnh, giao đến nhà họ.

Ba Ninh nhìn thấy ảnh con trai út của mình quấn quýt với con trai, tức đến phát điên, nếu không phải mẹ Ninh ngăn lại, hắn thật sự muốn đánh chết Ninh An rồi.

Mẹ Ninh cũng không dám tin con trai mình là đồng tính, nhưng dù sao cũng là con trai ruột của mình.

Bà ta khóc lóc.

Ninh An tự trách nói: "Nếu không phải vì con, anh cũng sẽ không thổi gió bên tai Thẩm tổng, công ty cũng sẽ không gặp vấn đề."

Mẹ Ninh nhắc đến tiểu tiện nhân này liền tức giận, bà ta nghĩ đến ngày kia Ninh Thư sẽ về, liền hận đến nghiến răng: "Đồ tiện nhân không biết xấu hổ, leo lên giường Thẩm tổng, quay đầu lại làm sói trắng răng, Ninh gia chúng ta nuôi nó uổng công!"

Ninh An áy náy nói: "Xin lỗi mẹ, nếu Thẩm tổng nhìn trúng người là con, thì sẽ không có những chuyện này..."

Mẹ Ninh như bị nhắc nhở.

Đúng vậy, Ninh Thư - cái đồ tiện nhân không biết xấu hổ kia có thể, vậy con trai bà ta vì sao không được?

Cùng là thích đàn ông.

Con trai bà ta ưu tú như vậy, lẽ ra nên ở bên Thẩm tổng mới đúng.

Ninh mẫu không nhịn được cười lạnh: "An An, mẹ nhất định sẽ giúp con tạo cơ hội này."

Khác với thái độ trước kia, ba Ninh khiêm tốn mời người vào nhà, đối với con trai lớn này trong lòng dù tức giận, trên mặt cũng không dám biểu hiện ra.

Hiện tại, hắn còn phải dựa vào con trai lớn này, mới có thể cứu vãn công ty.

Từ lúc người đàn ông bước vào cửa, Ninh An liền nhìn chằm chằm.

Người đàn ông ưu tú lại cực phẩm, bất luận là thân hình hay ngoại hình, đều là đỉnh cao.

Hắn ghen tị đến phát điên, loại đàn ông này, lẽ ra nên là của hắn không phải sao?

Ba Ninh không ngừng rót rượu, tư thái hạ thấp đến mức thấp nhất, nói chuyện với con trai lớn còn phải khách khí.

Mẹ Ninh sắc mặt không tốt lắm, nhưng Thẩm Minh Hiên ở đây, bà ta cũng phải cho mặt mũi này.

Trong lòng bà tức giận cực độ.

Nhưng vừa nghĩ đến chỉ cần con trai mình leo lên cành cao, đã bắt đầu cảm thấy có chút ngẩng cao đầu.

Bà ta khinh bỉ liếc nhìn chàng trai trẻ.

Cảm thấy đối phương chỉ là thứ trên giường biết làm hài lòng đàn ông mà thôi.

Làm sao lên được mặt bàn.

Nhưng hoàn toàn không nghĩ đến mình cũng là để con trai đi quyến rũ đàn ông.

Mẹ Ninh nói: "An An, còn không mời Thẩm tổng uống rượu xin lỗi."

Ninh An cắn môi đứng dậy, đi tới, đôi mắt mê hoặc nhìn qua, giọng điệu mềm mại: "Thẩm tổng, An An trước đây có rất nhiều chỗ làm không tốt, còn mong Ngài bỏ qua..."

Thẩm Minh Hiên không tiếp nhận rượu, hoàn toàn không cho mặt mũi.

Ninh An cảm thấy rất nhục nhã, cắn chặt môi, trong mắt lóe lên một tia phẫn hận.

Vậy thì sao?

Hắn nhìn người hầu mang rượu đã bị động vào lên, lại nhìn khuôn mặt tuấn tú xinh đẹp của ca ca mình, lộ ra nụ cười đắc ý.

Ninh Thư cũng chú ý đến Ninh An không ngừng đảo mắt nhìn mình, không nhịn được nhíu mày.

Đối diện với thần sắc đắc ý của đối phương.

Mục đích trở về Ninh gia, chỉ là để cúng bái mẹ ruột, Ninh Thư một khắc cũng không muốn ở lại đây.

Nhưng ba Ninh lại không muốn người đàn ông rời đi quá nhanh.

Hết lần này đến lần khác kéo dài thời gian.

Thẩm Minh Hiên véo nhẹ tay chàng trai trẻ.

Mẹ Ninh nhìn qua, gượng cười nói: "Tiểu Thư, mẹ ruột con có một ít đồ để ở đây, con đến phòng mẹ, mẹ đưa cho con."

Ninh Thư nhìn qua, cậu không biết mẹ ruột để lại thứ gì, có lẽ thật sự bị mẹ Ninh lấy đi.

Cậu gật đầu, có chút lạnh nhạt.

Dù là như vậy, đồ đạc của đối phương, cậu cũng phải thay người lấy về.

Ninh An nhìn ca ca mình bị dẫn đi, không nhịn được lộ ra nụ cười thích thú.

Hắn nhìn người đàn ông đứng dậy, cũng theo đó đứng lên.

Thẩm Minh Hiên phát hiện trong người một cỗ cảm giác nóng bỏng.

Đôi mắt hắn tối sầm lại.

Ninh An vội vàng nói: "Thẩm tổng, tôi đưa ngài đến phòng ca ca nghỉ ngơi một lát."

Người đàn ông lạnh nhạt liếc nhìn hắn, mở miệng: "Không cần, cậu chỉ cần nói cho tôi phòng cậu ấy ở đâu là được."

Ninh An không cam tâm cắn môi.

Ninh Thư phát hiện ánh mắt mẹ Ninh có chút lảng tránh, cậu nhìn đồ đạc đối phương lấy ra.

Tuy cậu không biết mẹ trước kia như thế nào, nhưng những thứ trang sức này, nhìn qua quý giá lại lấp lánh.

Cậu nhìn chằm chằm mẹ Ninh một lúc, mở miệng: "Những thứ này tôi không cần."

Ninh Thư phát hiện một chút không ổn, cậu vừa quay người rời đi.

Nhưng bị mẹ Ninh nắm lấy, đối phương có chút hoảng hốt nói: "Đây là đồ của mẹ cậu!

Sao cậu có thể không cần!"

Ninh Thư nhíu mày, xác định mẹ Ninh hình như đang ngăn cản cậu.

Cậu nghĩ đến người đàn ông trong phòng khách, trong lòng không khỏi thắt lại.

Quay người bước ra.

Đến phòng khách, bóng dáng người đàn ông đã biến mất.

Mà cùng lúc đó.

Cũng không còn bóng dáng Ninh An.

Ninh Thư trong lòng thất thần, mở miệng hỏi: "Thẩm tiên sinh đâu?"

Ba Ninh hừ lạnh: "Lên trên nghỉ ngơi rồi."

Hắn đối với con trai này không ưa, nhưng lại không thể không dựa vào đối phương.

Ninh Thư nghe vậy, lập tức đi lên, trong lòng có chút bất an.

Cửa phòng cậu không đóng.

Ninh Thư nhìn thấy người đàn ông trên giường lớn, hơi thở có chút không bình thường, mà dưới chân hắn là Ninh An đã cởi bỏ quần áo.

Ninh An như mềm nhũn không xương, leo lên, vừa dùng loại giọng điệu mềm mại đó, gọi tên người đàn ông: "Minh Hiên..."

Thẩm Minh Hiên đưa tay ra, đẩy người, thần sắc lạnh lùng, giọng nói trầm thấp mà băng lãnh: "Cút ra, đừng để tôi nói lần thứ hai."

Ninh An nhục nhã cắn chặt môi.

Hắn không hiểu, hắn có chỗ nào không bằng anh trai mình.

Anh hắn có thể làm được, hắn cũng có thể, không phải sao?

Ninh An cảm thấy oan ức, rõ ràng so sánh ngoại hình, hắn không kém Ninh Thư.

Hắn không cam tâm nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt.

Dù đối phương không cởi quần áo, cũng có thể tưởng tượng được khí chất mạnh mẽ gợi cảm khiến người ta cảm thấy không kìm được lòng mình.

Đặc biệt là đôi mắt sâu thẳm đó, bị nhìn một cái liền cảm thấy run rẩy.

Ninh An chỉ cảm thấy, bị người đàn ông nhìn một cái, cảm thấy toàn thân mềm nhũn.

Hắn rất muốn... rất muốn bị Thẩm tổng.....

Nhưng Ninh An cũng không ngờ, lúc hắn định leo qua lần nữa liền bị một bàn tay nắm lấy, ném xuống sàn nhà.

Ninh An ngẩng mặt, nhìn thấy chính là đôi mắt lạnh lùng của anh trai đang nhìn mình.
 
Lão Chồng Cấm Dục Và Bé Bánh Mềm
Chương 36: Kết thúc thế giới


Ninh An có chút sửng sốt, ngay sau đó một chút cũng không áy náy, ngược lại bản thân còn nói lý: "Anh trai, lúc anh vào sao không gõ cửa?

Ninh gia chúng ta dạy anh lễ phép như vậy sao?"

Ninh Thư cảm thấy có chút buồn cười.

Lúc nhìn thấy Ninh An quyến rũ người đàn ông, không biết dũng khí từ đâu đến liền trực tiếp kéo người ra, cậu cảm thấy, mình không muốn nhìn thấy Thẩm Minh Hiên chạm vào người khác.

Đặc biệt người này còn là em trai cậu.

"Chẳng lẽ quyến rũ đàn ông, chính là giáo dưỡng của Ninh gia sao?"

Ninh Thư không nhịn được mở miệng.

Ninh An cười lạnh: "Chẳng lẽ anh không phải như vậy sao?"

Hắn xoa cánh tay mình, có chút đáng thương nhìn qua: "Thẩm tổng, tôi đau quá..."

Thẩm Minh Hiên thậm chí không nhìn hắn, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm chàng trai trẻ, hơi thở có chút loạn.

Giọng trầm ấm nói: "Ninh Ninh, lại đây."

Ninh An không biết anh trai mình rốt cuộc có điểm gì hấp dẫn, có thể khiến người đàn ông mê muội như vậy, hắn không cam tâm cắn môi nói: "Tôi cũng có thể, tôi không ngại cùng anh trai phục vụ Thẩm tổng, chỉ cần Thẩm tổng muốn, An An hôm nay cũng có thể ở lại..."

Ninh Thư không ngờ em trai mình có thể nói ra lời không biết xấu hổ như vậy.

Cậu hít sâu một hơi, tim lại hơi thắt lại.

Đàn ông đều thích hưởng thụ, Ninh Thư căng thẳng một chút, cậu sợ Thẩm tiên sinh thật sự sẽ đồng ý yêu cầu của Ninh An.

Nếu là như vậy...

"Tới chỗ chú."

Giọng nói Thẩm Minh Hiên nghe qua có chút khàn khàn, lại thấp lại trầm.

Ninh An còn muốn nói thêm gì, liền nghe người đàn ông lạnh nhạt nói: "Cút ra."

Sắc mặt hắn tái nhợt, vừa hận vừa oán ôm quần áo bước ra.Ninh Thư tuy chậm chạp, nhưng cũng cảm nhận được người đàn ông có chút không ổn.

Cậu nhìn người đàn ông hơi thở trầm thấp, đôi mắt sâu thẳm.

Phát hiện một cỗ nguy hiểm.

Lý trí khiến cậu không nên lại gần.

Nhưng Ninh Thư nghĩ đến Ninh An vừa rồi, theo bản năng nhấc chân.

Thẩm Minh Hiên đưa tay ra, bế cậu lên người, vỗ một cái mông cậu, hơi thở nóng bỏng phả tới, giọng khàn khàn nói: "Đứa trẻ ngoan."

Sau đó bắt đầu hôn lên cổ cậu.

Nhìn ánh mắt cậu, lại mang theo một chút kìm nén, vô cùng sâu thẳm.

Ninh Thư mặt nóng bừng, lờ mờ phát hiện được gì đó, cậu có chút sợ hãi, có chút không biết làm sao.

Quan trọng nhất là, ánh mắt người đàn ông quá đáng sợ, giống như muốn nuốt chửng cậu vào bụng.

Ninh Thư căng thẳng căng cứng thần kinh.

Nhưng phát hiện Thẩm tiên sinh chỉ kìm nén hôn cậu một cái, liền lại buông ra, lạnh nhạt nói: "Chuyện nghĩa trang cháu không cần lo lắng, chú đã sắp xếp xong, sau này cháu không cần trở về Ninh gia."

Nhưng ánh mắt nhìn qua, vừa đen vừa trầm.

Ninh Thư cảm thấy, Thẩm tiên sinh có lẽ bị hạ thuốc.

Hơi thở người đàn ông không ổn, nhìn qua cũng không ổn.

Chỉ là không biết vì sao, người đàn ông lại không chạm vào cậu?

Ninh Thư cảm thấy có chút xấu hổ, cậu là không nói ra được.

Cậu nắm chặt quần áo người, cúi mắt, dũng cảm nói: "Thẩm tiên sinh... cần tôi giúp đỡ không?"

Thẩm Minh Hiên không nói, chỉ vỗ vỗ cậu, giọng trầm ấm nói: "Ngoan, đứng dậy, chú vẫn ổn."

Môi hắn áp tới: "Không muốn ở đây muốn cháu."

Ninh Thư mặt nóng bừng.

Cậu tuy muốn nói không sao, nhưng nghĩ đến Ninh An vừa rồi cũng leo lên giường này, trong lòng liền có một loại cảm giác không thoải mái.

Ninh An tuy trên người không hoàn toàn cởi bỏ, nhưng Thẩm tiên sinh vẫn nhìn thấy thân thể hắn.

Ninh Thư có chút thẫn thờ.Trên đường về Thẩm gia.

Người đàn ông bắt chéo chân, hơi thở có chút trầm thấp, nhưng lại một khắc cũng không muốn lại gần cậu.

Ninh Thư không hiểu sao cảm thấy có chút hoang mang, ủy khuất.

Cậu không biết vì sao Thẩm tiên sinh đột nhiên trở nên như vậy, hình như không muốn động vào cậu nữa.

Linh Linh từng nói.

Có lẽ một ngày nào đó đối phương sẽ chán.

Nhưng Ninh Thư không ngờ, lại đến nhanh như vậy.

Cậu không biết, có phải vì người đàn ông nhìn thấy thân thể Ninh An, mới đột nhiên trở nên lạnh nhạt với cậu.

Ninh Thư chưa từng so sánh mình với Ninh An.

Nhưng lần này, lại là lần đầu tiên.

Cậu không nhịn được nghĩ, mình và Ninh An nhìn qua, rốt cuộc ai ưu tú hơn.

Da Ninh An tuy không trắng như vậy, nhưng thân thể lại có chút xinh đẹp.

Ninh Thư trong lòng có chút cảm thấy khó chịu.

Cậu không biết mình như thế nào, có lẽ người đàn ông sau khi nhìn thấy thân thể Ninh An, đối với cậu, liền không còn nhiều hứng thú.

Ninh Thư cũng không biết mình đang nghĩ gì.

Trong lòng cậu có chút chua xót.

Giống như trước kia, chú mèo được cưng chiều, đột nhiên bị lạnh nhạt.

Có chút thận trọng thăm dò, lại có chút bối rối.Cuối cùng cậu chủ động đến lấu lòng đối phương.

Đưa tay ra, ôm lấy người đàn ông.

Ninh Thư trong lòng tràn đầy cảm giác xấu hổ, giống như lúc đầu tiên quyến rũ Thẩm tiên sinh, đỏ bừng mặt, nhưng vẫn mở miệng, giọng nói có chút run rẩy: "Thẩm tiên sinh..."

Giọng nói chàng trai trẻ như mèo con quyến rũ.

Thẩm Minh Hiên đôi mắt tối sầm, hơi cúi mắt nhìn chằm chằm người, giọng trầm ấm nói: "Cháu đang quyến rũ chú sao?"

Ninh Thư cảm thấy đúng là như vậy.

Cậu đang quyến rũ Thẩm tiên sinh, mà còn là tự nguyện.

Nhưng, người đàn ông hoàn toàn không muốn động vào cậu.

Trước kia đối phương, đều là cực kỳ ân ái.

Ninh Thư bản thân cũng cảm thấy có chút khó chịu, cảm thấy đối phương đại khái là chán rồi.

Nhưng cậu vẫn muốn thử một lần.

Chàng trai trẻ có chút nịnh nọt hôn qua, giọng mềm mại: "Thẩm tiên sinh, ngài có thể hôn tôi không?"

Thẩm Minh Hiên ôm người cánh tay hơi siết chặt, đôi mắt càng thêm tối sầm, lạnh nhạt nói: "Ninh Ninh, cháu biết mình đang nói gì không?"

Người đàn ông cũng không thoải mái, loại thuốc này thực ra không quá mãnh liệt.

Nhưng chàng trai trẻ yêu quý trước mặt, loại cảm giác và dục vọng đó, tựa như được phát huy đến mức muốn nổ tung.

Giọng nói hắn vừa thấp vừa trầm: "Cháu có biết hậu quả làm như vậy không?

Hả?"

Ninh Thư co rúm lại, hơi do dự, cậu thực ra có chút sợ hãi, nhưng nhiều hơn là, muốn đem hành động làm xuống.

Cậu chỉ muốn kiểm chứng, Thẩm tiên sinh có thật sự chán cậu.

Chàng trai trẻ cúi mắt.

Nghĩ thầm, nếu người đàn ông thật sự chán cậu, cậu cũng sẽ không đến mức hèn hạ.

Sẽ chủ động lựa chọn rời đi.

"Tôi biết mình đang làm gì."

Chàng trai trẻ ôm mặt người đàn ông, có chút nịnh nọt đưa môi qua, giọng nói mang theo một chút run rẩy: "Tôi giúp ngài, được không?"

"Chú."

Người đàn ông chỉ cảm thấy trong đầu một sợi dây như đứt đoạn, tay dưới không tự chủ dùng lực.

Đôi mắt sâu thẳm nhìn qua.

Giọng khàn khàn nói: "Đây là cháu tự nói."

Ngón tay thon dài đưa qua.

Ninh Thư phát hiện mặt mình bị người đàn ông sờ, đối diện với thần sắc khẽ cười đó, tai bị khẽ cắn một cái, giọng trầm ấm bên tai cậu nói: "Khóc chú cũng sẽ không dừng lại."

Ninh Thư toàn thân có chút nóng bừng.

Thậm chí có chút quên đây là trong xe.

Cậu như tỉnh mộng, phản ứng lại.

Nhưng phát hiện mình đang không biết xấu hổ quấn lấy người đàn ông.

Vẫn là tự mình chủ động ngồi lên người đối phương.

Mặt đỏ có thể chảy máu.

Nhưng Ninh Thư cảm thấy mình không có đường lui, cậu đã quyến rũ rồi, cậu như một đứa trẻ hư, nằm bên tai người đàn ông.

Mở miệng nói: "Không sao đâu...

Thẩm tiên sinh, ngài có thể ôm cháu..."

Giọng nói mang theo một chút run rẩy căng thẳng, bao gồm cả sự xấu hổ ngây thơ của chàng trai trẻ.

Nhưng lại khiến người đàn ông cảm thấy không thể dừng lại, đôi mắt càng thêm tối sầm, tựa như đặc quánh có thể nhỏ nước.

Ninh Thư đợi rất lâu, cậu thậm chí đã nhắm mắt, nhưng vẫn không đợi được nụ hôn của người đàn ông.

Sau đó bị vỗ một cái mông.

Thẩm Minh Hiên khẽ cười, tựa như chế nhạo khẽ nói: "Nóng lòng như vậy?

Hả?"

Hắn xấu xa nhắc nhở chàng trai trẻ.

Giọng nói vừa thấp vừa trầm nói: "Chú không muốn người khác nghe thấy giọng của cháu."

Ninh Thư lúc này mới nhận ra, trong xe có tài xế.

Cậu xấu hổ như một con tôm chín, muốn giấu mặt vào người đàn ông.

Quản gia cũng không ngờ Thẩm tiên sinh lại trở về nhanh như vậy, hắn nhìn người đàn ông ôm chàng trai trẻ, quần áo trên người có chút lộn xộn, hơi thở cũng có chút loạn.

Còn có sắc mặt đỏ bất thường của Ninh thiếu gia.

Lập tức hiểu ra, lùi về một bên.Cửa phòng chủ đóng lại.

Đến lúc trời tối, Thẩm tổng mới xuống.

Quản gia mở miệng: "Thẩm tổng, cơm nước cần chuẩn bị chưa?"

Người đàn ông tâm trạng có vẻ rất tốt, giọng trầm ấm nói: "Ninh Ninh còn phải ngủ thêm một lát."

Quản gia hiểu ý, lùi về một bên.

Ninh Thư ngủ say một giấc, mới tỉnh lại.

Cậu có chút trầm lặng chôn mình.

Ngay cả Linh Linh đến cũng không lên tiếng.

Linh Linh cảm thấy trên người chủ nhân nhất định xảy ra chuyện gì, liên quan đến lão gia hỏa kia.

Nhưng chủ nhân thế nào cũng không muốn nói ra.

Linh Linh cảm thấy rất lo lắng.

Với vẻ ngoài đơn thuần và trong sáng của chủ nhân, sợ rằng xương cốt đều bị ăn sạch.

Ninh Thư thật sự có chút hối hận nhất thời nóng vội, quyến rũ người đàn ông.

Hôm qua, cậu làm rất nhiều chuyện trước đây chưa từng làm.

Cậu chỉ muốn chôn mình.

Ninh Thư khóc cũng rất thảm, đến sau không nhịn được cầu xin.

Người đàn ông lại bên tai cậu nói, đây là Ninh Ninh tự yêu cầu.

Ninh Thư cảm thấy mình sắp chết.

Cậu cảm thấy Thẩm tiên sinh hình như là cố ý, nhưng cậu không có chứng cứ.Nhân viên công ty luôn biết Thẩm tổng yêu một người, sẽ thường xuyên nhắn tin.

Nhưng họ luôn không biết là ai.

Chỉ biết Ninh gia đại thiếu gia, sẽ ra vào công ty.

Cho đến một ngày.

Trợ lý có việc gấp, đẩy cửa nhìn thấy, Thẩm tổng thường ngày lạnh nhạt của họ, ôm chàng trai trẻ vào lòng, cúi đầu hôn.

Mới biết, nguyên lai Thẩm tổng của họ không phải khổ hạnh.

Mà là y quan cầm thú.

Ninh Thư đi theo người đàn ông cả đời, Thẩm tiên có sự chiếm hữu rất mạnh.

Hành động của cậu luôn phải báo cáo.

Có quan hệ gần gũi với người khác cũng sẽ ghen.

Còn sẽ trừng phạt cậu.

Nhưng Ninh Thư cảm thấy, Thẩm tiên sinh rất yêu cậu.
 
Lão Chồng Cấm Dục Và Bé Bánh Mềm
Thông báo về dự định edit các thế giới khác


Lý do edit:
Mình edit vì truyện khá ổn, đúng gu giải trí của mình là bá đạo, chiếm hữu, nhiều tiền, lắm quyền công x yếu đuối, mềm mại nhưng không tiện thụ.

Mình cảm thấy các thế giới cũng không liên quan đến nhau lắm, giống như những mẩu truyện ngắn với các thể loại khác nhau vậy.

Đọc truyện này chủ yếu để giải trí xả stress nên mong mọi người đừng quan tâm logic nhiều làm gì.Các thế giới mình sẽ tiếp tục edit (vào một ngày không xa):
Vị diện mạt thế sẽ ra mắt tiếp theo (vì mình rất thích tag cường công nhược thụ ở kiểu thế giới này mà hiếm quá)Tiếp theo là
- Ma càng rồng x nhân loại
- Nhiếp chính vương x hoàng đế
- Lang vương x nhân loại
- Thái tử x thư đồng
- Sư tôn x đồ đệ
- Nông dân x học sinh quê
Mình chưa biết nên edit vị diện nào trước vì tag nào mình cũng thích nên mọi người có thể đề cử ở phần comment nha 🫶Mình không hứa trước được lịch edit vì cũng sang học kỳ 2 của trường mình rồi nhưng mà hè thì chắc chắn là mình sẽ cố ít nhất là 2 thế giới nha 🥰
 
Back
Top Bottom