Tâm Linh Làng xúi quẩy

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
338947077-256-k195999.jpg

Làng Xúi Quẩy
Tác giả: Tuca_1912
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Nguyễn Ngọc Minh, một sinh viên với cuộc sống bình thường hơn bao giờ hết, nhưng rồi một ngày, mọi xui xẻo lại đến với cậu một cách bất ngờ, đôi mắt đột nhiên chảy máu, nhìn thấy những thứ không sạch sẽ hay cậu bạn cùng phòng kì lạ....

Hãy cùng theo chân cậu sinh viên, giải mã những điều kì bí của một làng quê Việt Nam, một nơi không ai nhớ đến.

CHÚ Ý: Những sự kiện, hành động trong truyện đều đến từ trí tưởng tưởng, không mang tính chất kham khảo.

Muốn mang đi đâu hãy xin phép, xin cảm ơn Tags: kinhdinoromance​
 
Làng Xúi Quẩy
1.Nữ sinh bên ban công


Một cuộc sống mà có lẽ nhiều sinh viên đại học sẽ hằng mong ước, thành tích không tệ, giáo sư yêu mến, xin được việc làm thêm với mức thu nhập ổn định, bạn cùng phòng tương đối tốt và không ồn ào,... là tất cả những gì mà cậu sinh viên Sài thành-Nguyễn Ngọc Minh- đang có.

Những tưởng cuộc sống đại học cứ thế bình yên trôi qua, thì tai họa lại đột nhiên ập tới....

Vẫn là buổi sáng trên lớp như thường ngày, nhưng hôm nay thật lạ, mắt cậu cứ nhói lên như có kim châm, đầu thì đau inh ỏi.

Minh thầm trách bản thân hôm qua đã thức đêm chơi game báo hại hôm nay chẳng thể tập trung một chút nào.

"Có lẽ nên chợp mắt một chút, chắc không sao đâu" cậu thầm nghĩ.

Nhưng có chết cũng chẳng ngờ, khi bản thân mở mắt ra thì lại ngửi được mùi thuốc sát trùng đặc trưng của bệnh viện.

Theo lời người bạn học kể lại, lúc đó thấy cậu ngủ rất say, gọi mãi cũng chẳng thấy hồi đáp, chỉ nằm yên bất động, lo lắng nên cậu ta đã lay mạnh người nhưng cậu vẫn không tỉnh, biết có việc chẳng lành nên mới nhờ giáo sư giúp mang cậu xuống phòng y tế.

Nhưng khi lật người lại, họ đã hoảng hồn và gọi xe cấp cứu ngay lập tức bởi mắt cậu đang chảy máu, hai hàng máu đỏ thẫm thấm vào quyển tập tạo nên một khung cảnh rợn người.

Người bạn nói tới đây còn khẽ rùng mình.

Nhưng bác sĩ đã kiểm tra, mắt cậu chẳng có vấn đề gì cả, ấy thế mà cậu vẫn phải ở lại đây khoảng hơn 2 tuần để theo dõi thêm.

Bệnh viện này tuy không lớn nhưng đãi ngộ cũng tốt, ở đây không đến nỗi nào, Minh tự an ủi bản thân.

Nhưng chỉ ở yên trong phòng bệnh thật sự rất ngột ngạt, chẳng thể làm gì được bởi vị bác sĩ đã cấm cậu sử dụng điện thoại trừ những việc khẩn cấp, cũng không được đọc sách quá lâu, việc bây giờ mà cậu có thể làm chỉ là đi vòng vòng quanh bệnh viện, chào hỏi và trò truyện với các bác trong đây...

-Này làm sao mà thanh niên trai tráng lại phải vào đây vậy?-một cụ già hỏi

-Dạ gặp chút vấn đề thôi cụ ạ.

-Hiếm lắm mới thấy một cậu trai trẻ ngồi đây mà tám nhảm với ông bà lắm đấy!

Thế cháu có bạn gái chưa, bà có đứa cháu cũng trạc tuổi cháu, muốn thì bà làm mai cho.

-Dạ thôi ạ, cháu còn là sinh viên, vẫn chưa có sự nghiệp hay nhà cửa gì mà- Minh ngại ngùng lắc đầu

-Ha ha chưa có sự nghiệp thì từ từ mà tạo, chứ bà thấy cháu rất đẹp trai nha, lại còn lễ phép như vậy, rất giống cháu rể của bà.

Mọi người ở đó phá lên cười, cậu ngại ngùng gãi đầu rồi cũng cười theo.

-Thôi đừng chọc nó nữa, tội nó ha ha!

-Mà mấy ông mấy bà nghe gì chưa

-Hả sao?

Mọi người cùng nhìn về một người phụ nữ trung niên, bác là lao công ở đây...

-Vụ ở tầng thượng đấy

-Là vụ gì mới được, bà nói nhanh coi.

-Thì một nữ sinh tự nhiên lại n.h.ả.y từ tầng thượng xuống..., chết ngay tại chỗ đó...

Bầu không khí lập tức trầm xuống, mọi người đều im lặng.

-Lúc chạy lại thì thấy h.ộ.p s.ọ đã vỡ nát, n.ã.o lòi cả ra ngoài, chân tay vặn vẹo, còn nữa, khi khám nghiệm, pháp y đã lấy ra được một bào thai khoảng 6 tháng tuổi...

-Thôi bà im đi, trời đã tối còn kể mấy chuyện xúi quẩy, thôi, mọi người giải tán đi.

Một cụ già xua tay, mọi người cũng tản ra và đi về, cậu cũng không nán lại lâu, bèn chào các bác rồi trở về phòng bệnh.

Trên hành lang, bầu không khí âm u đến lạ, như thể bị ảnh hưởng từ câu chuyện vừa nảy.

Bước chân lại vô thức nhanh hơn.

"Tại sao người đàn ông kia lại cõng một cô gái", ông ta mang một dáng vẻ nhợt nhạt thiếu sức sống, hai mắt hõm sâu với quần thâm đậm, như một vỏ bọc rỗng không có linh hồn, "Mà tại sao cô ta lại tức giận thế kia?"

Suy nghĩ chợt nảy ra khi cậu lướt ngang qua một người đàn ông kì lạ, nhưng rồi cậu cũng ném ra sau đầu bởi trước mặt cậu đây, có một cô gái u ám đang bồng một bọc đồ như bồng một đứa trẻ, vai cô ta run run như đang khóc, không kìm được tò mò, cậu cũng bất giác bước theo cô gái đó.

Thoắt cái đã lên tới tầng thượng, cô gái ấy đột nhiên leo lên lan can rồi đột ngột nhảy xuống.

Thấy thế, Minh liền chạy nhanh về phía lan can, nhìn xuống dưới, lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi, cả người cậu đột nhiên căng cứng lại, như một con rối bị điều khiển, cậu trèo lên và đứng trên thanh chắn như thể chuẩn bị nhảy xuống, phía dưới đang có một bàn tay đầy máu, xám ngoét, giòi bọ lúc nhúc đang nắm lấy cổ chân cậu...

-Xuống đây nào!!!!

-Này cậu kia làm gì thế hả!!

Tiếng quát lớn của người đàn ông khiến cậu bừng tỉnh, vội thụt người ngã về phía sau, cô gái kia đã biến mất, người đàn ông thì quát cậu một trận

-Sao giới trẻ bây giờ xem mạng như cỏ rác vậy, gặp chút vấn đề là đòi nhảy lầu hả, tôi...tôi sẽ báo với gia đình cậu...!!!

Cậu chỉ thẩn người không nghe lọt tai câu nào, lúc sau thì lại chồm người nhìn xuống ban công, không một dấu vết,sàn gạch kia vẫn mang một sắc xanh lạnh lẽo hòa cùng sự u ám của màn đêm, thế cô gái kia, à không, "nó" rốt cuộc là thứ gì, tại sao khi người đàn ông quát lên "nó" liền thả tay để rơi tự do và....biến mất?
 
Làng Xúi Quẩy
2.Câu chuyện phía sau


-NGỌC MINH...

Người phụ nữ hốt hoảng xông vào phòng bệnh, bà tầm tuổi tứ tuần, hằn trên khuôn mặt là những đường nét khắc khổ do những áp lực và sự bào mòn của thời gian, giờ đây khuôn mặt ấy tràn đầy sự lo lắng.

Cũng phải thôi, chẳng có người mẹ nào nghe tin con mình liên tiếp gặp nạn mà lại vui vẻ được cả.

Bà ôm chặt Minh vào lòng, đôi tay đầy nếp nhăn khẽ run từng hồi.

Bà muốn khóc, nhưng rồi nhận ra khóc chỉ làm mọi chuyện rối hơn mà thôi.

Có thể nói, mẹ là người phụ nữ mạnh mẽ nhất mà cậu từng gặp.

Bà có một vết sẹo do bị bỏng trên khuôn mặt nhưng bà chưa bao giờ ghét bỏ nó, vì khi xưa bà từng tham gia cách mạng, vết sẹo kia là dấu tích còn sót lại trong một vụ nổ bom.

Mẹ từng nói: "vết sẹo là niềm tự hào của một chiến sĩ" bởi vì họ đã góp công giành lại độc lập tự do cho quê hương đất nước.

Cũng một mình bà vất vả làm việc quên cả ngày đêm, tự mình nuôi lớn đứa con trong cái thời kì đầy khó khăn ấy.

Cái gọi là tuổi trẻ, sớm đã bị chôn vùi trong hố bom.

Minh đưa tay vỗ nhẹ lưng mẹ mà an ủi, trong đầu vẫn quẩn quanh hình bóng ma nữ kia, có lẽ nó sẽ ám ảnh cậu một thời gian đây.

Về sự việc khi nãy, cậu không dám nói ra sợ khiến bà phải lo lắng.

Sau khi an ủi một hồi lâu, bà mới bình tĩnh lại, ánh mắt nhìn cậu dường như muốn nói điều gì đó, bà mở miệng nhưng rồi lại thôi.

Điều này làm cậu rất tò mò nhưng cậu chọn im lặng bởi có hỏi bà chắc chắn không trả lời, cứ để khi nào bà muốn nói tự khắc sẽ nói.

Ngồi một lúc lâu, cậu mới thuyết phục được mẹ trở về, sau đó liền gặp vị bác sĩ phụ trách ca bệnh này, ông ấy từ tốn hỏi cậu vì sao làm vậy, cậu nhìn vào mắt ông một hồi rồi cũng thuật lại những gì mà bản thân đã chứng kiến.

Nghe xong vị bác sĩ hơi nhíu mày, mặt biến sắc nhưng lại nói đây chỉ là tác dụng phụ của thuốc, khuyên cậu nên nghỉ ngơi, không được đi lung tung và bước nhanh ra khỏi phòng.

Nhìn điệu bộ hớt hải của ông ấy, cậu biết chắc là ông có điều đang giấu mình, muốn đuổi theo hỏi nhưng cậu cũng chẳng có cái gan đó, đành quay lại giường và cầu mong đến ngày rời khỏi nơi quỷ quái này

Cây muốn lặng mà gió chẳng dừng, ngay đêm hôm đó khi vạn vật đã chìm vào giấc ngủ dài thì một cơn ác mộng lại ập tới.

Trong mơ, Ngọc Minh thấy mình đang đứng trên ban công hồi chiều, "nó" vẫn ở đó, giờ đây lại mang hình hài một cô gái trẻ đang mang thai, cô ngồi đó, từng tiếng nấc nghẹn xé tâm can cùng những lời nói cay nghiệt của người đàn ông qua chiếc điện thoại, hắn ta chối bỏ cái thai, mắng chửi cô là loại hư thân mất nết không biết giữ mình, đay nghiến người mà hắn từng yêu.

Đôi tay cô gái run run rồi siết mạnh, hai hàng nước mắt bỗng chuyển màu đỏ tươi, mây mù âm u khéo đến, cô gằn từng chữ:

-TAO SẼ G.I.Ế.T MÀY!!

Bỗng cô ta vặn cổ quay phắt lại nhìn chằm chằm Ngọc Minh rồi nở nụ cười quỷ dị, máu chảy ra từ hai chân và từ trong đó, một bào thai chưa thành hình bò ra, khuôn mặt không ngũ quan ngoác ra một "cái miệng" rộng tận mang tai, cười khúc khích:

-Anh ơi, xuống đây chơi với em đi, em lạnh lắm...

Cái giọng nói như vang vọng từ địa ngục của bào thai khiến cậu run rẩy toàn thân, muốn nhấc chân bỏ chạy nhưng chẳng thể nào cử động, cũng chẳng thể hét lên, chỉ biết bất lực nhìn hai mẹ con ma nữ tiến gần...

Minh bật người dậy, mồ hôi nhễ nhại ngước nhìn đồng hồ.

Ba giờ sáng.

Cậu thở ra một hơi, mừng thầm vì bản thân vẫn an toàn.

Giấc mơ kì lạ mà cũng thật đáng sợ, nhưng dường như cậu đã lờ mờ có câu trả lời cho sự việc xảy ra chiều nay.

Thời gian trôi qua thật nhanh, cũng thật may vì cậu đã được xuất viện.

Bước chân ra khỏi cổng, bầu không khí thoáng chốc đã ấm áp thoáng đãng hẳn lên, cũng thật kì lạ, không khí trong bệnh viện thật lạnh, chỉ cần lướt ngang qua thôi cũng đủ khiến ta rùng mình và chẳng muốn ngoái đầu nhìn lại.

Bước chân cũng nhanh hơn, gần như là chạy ù ra khỏi bệnh viện, cảm nhận từng tia nắng ấm áp sưởi ấm cơ thể.

Ngọc Minh thật sự vui vì đã thoát khỏi đó, thoát khỏi hồn ma đáng sợ kia

Về trường, cậu tức tốc chạy vào phòng tin học, xin giáo sư ở đó mượn một máy tính và tra thông tin.

Qua đó cũng biết được một câu chuyện đau lòng.

Tình yêu bồng bột thời niên thiếu có thể là một kỉ niệm khó quên khi ta trưởng thành, có thể là một mối tình đầu chẳng đến được với nhau, nhưng cũng có thể là một câu chuyện thật bi thương mà cũng đáng trách.

Cái thời ấy, phụ nữ chưa chồng mà chửa chính là một tội lỗi.

Người ấy sẽ bị đồn là loại gái lăng loàn, không có liêm sĩ,...

Bao nhiêu lời cay độc mà con người có thể nghĩ ra, họ ra sức miệt thị hay thậm chí là đánh đập, dẫn đến những trường hợp p.h.á t.h.a.i cùng với những hậu họa khôn lường về sau.

Tong tấn bi kịch đó, chẳng một ai quan tâm hay trách móc đến cha của đứa bé, dẫu cho người phụ nữ mới là nạn nhân, họ vẫn không để tâm.

Và cô nữ sinh mà Ngọc Minh đã gặp ở bệnh viện kia, chính là một nạn nhân của tấn bi kịch ấy.

17 tuổi, cái tuổi đẹp nhất của một người con gái, đã mãi mãi nằm trong quan tài lạnh lẽo với bao lời miệt thị, chỉ vì một thằng đàn ông khốn nạn mà hai mạng người đã ra đi, liệu có ai thương xót cho đứa bé, liệu có ai thấu hiểu hay khuyên răn cô gái nhỏ, liệu có một bản án thích đáng cho kẻ phụ tình.

Thân là một người thầy, sao lại sống không ra hình người như thế, liệu hắn có hay không hối hận vì việc mình làm, có từng nghĩ cho tương lai của cô gái trẻ.

Còn cô gái kia, vừa đáng thương cũng thật đáng trách.

Cái gọi là định kiến xã hội, sớm đã nghiền nát linh hồn của một con người, đẩy người ta đến cái chết.

Nó như một lời cảnh tỉnh đến tất cả mọi người.

Dù là ở thời đại nào đi nữa, hay bảo vệ bản thân thật tốt, suy nghĩ cho tương lai và hành động của bản thân.
 
Làng Xúi Quẩy
3.Mắt âm dương


Ngọc Minh tắt máy tính, rời khỏi phòng tin học, bước đi chậm rãi dọc hành lang trường hướng ra cổng chính.

Ngôi trường mà cậu theo học khá lâu đời, hình như được xây vào thời Pháp.

Những kiến trúc cổ kính với kiểu mái vòm, tông màu vàng kem chủ đạo tạo nên một bầu không khí ấm cúng.

Nhưng vật nào càng cổ xưa thì càng có nhiều câu chuyện tâm linh gắn liền với nó, thật giả lẫn lộn.

Từ phòng học có nữ sinh treo cổ hay nhà vệ sinh, kí túc xá có ma, thể loại nào cũng có.

-Này hôm bữa nghe ông gặp nạn, giờ đã ổn chưa.

Giọng nói bất ngờ vang lên phía sau làm cậu giật thót:

-Well tôi bị 3 ngày trước mà giờ đây ông mới hỏi, thật đúng là một người bạn tốt.

-Thôi nào, tôi cũng lực bất tòng tâm mà.

Mà sao mới có 3 ngày mà ông phờ phạc thế.

Minh vẫn im lặng, bởi cậu không biết trả lời như thế nào, chẳng lẽ lại nói bị ma nữ ám?

Như thế không phải chính là đang nói đầu óc cậu có vấn đề?

-Thôi nào, 3 ngày không có ông thì cả bọn cũng mất vui, giờ đây huynh đệ đã tập hợp đủ, chúng ta cùng tung hoành tam giới nào.

-Bây giờ chắc là tôi không đụng vào game online nữa đâu.

-Sao lại thế?

-Ừm...ảnh hưởng giấc ngủ.

Cuộc trò chuyện không kéo dài được lâu, cả hai đã tới bến xe buýt.

Cậu bạn kế bên cũng nhanh chóng đưa tay bắt xe.

Nhưng chiếc xe này có cái gì đó rất lạ, xung quanh nó bị bao phủ bởi làn khói đen dày, sắc mặt tài xế thì nhợt nhạt như người đã khuất, ấn đường đen, theo quan niệm thời xưa: ấn đường bị đen tức là có quỷ quấn thân, khả năng gặp tai nạn rất cao.

Chiếc xe chạy chậm dần rồi tấp vào trạm, Phong-cậu bạn vẫy xe khi nãy- tính bước lên nhưng bị Minh kéo lại nói:

-Hay đợi chuyến khác đi Phong.

-Ông sao thế, sao không đi chuyến này mà lại đợi chuyến sau?

-Nghe tôi đi.

Thấy hai đứa cứ đứng đó chần chừ mãi, tài xế liền to tiếng:

-Chúng mày có lên hay không, không lên thì cút xéo chứ đứng đực mặt ra đó làm gì hả!

-Ơ...Ơ... dạ không ạ, chúng cháu xin lỗi vì làm phiền.

-Minh, ông...

Minh nhanh tay bịt miệng Phong lại và kéo cậu ta lùi ra sau.

-Xúi quẩy!

-Bác tài, cho tôi xuống luôn đi.

Một bà cụ vừa mới bước lên lại đột nhiên đòi xuống xe.

-Mẹ bà già này, hôm nay toàn gặp mấy loại dở người, xuống mau đi.

Người tài xế gắt.

Bà cụ cũng nhanh chóng xuống xe và đứng chờ chuyến tiếp theo cùng hai cậu sinh viên.

-Minh ông bị làm sao thế, nãy giờ tôi thấy ông cư xử lạ lắm á

-Không có gì đâu

-Thế sao nãy lại không lên xe?

Minh thật sự không biết giải thích làm sao đây, chuyến xe có quỷ?

Không, không ổn chút nào nên cậu nhanh trí chuyển chủ đề:

-À video bài giảng hôm bữa ông gửi tôi, tôi thấy giáo sư có giao bài tập, hạn nộp là sáng ngày mai, ông đã làm chưa?

-Hả có...có á?

-Chính ông quay video cho tôi mà?

-Tôi đâu để ý, thế ông làm chưa?

-Làm rồi, nếu về phòng trọ ông làm không kịp tôi sẽ cho mượn.

-Ôi vị cứu tinh của tôi.

Phong nhào qua tính ôm lấy Minh.

Liền bị cậu đẩy ra:

-Ông điên à!

Cả hai vẫn không để ý tới bà cụ khi nãy, bà chỉ đứng một bên nhìn hai cậu sinh viên trẻ mà không nói một lời.

Thật may chuyến xe buýt kế tiếp không có gì bất thường, hai người cũng về phòng trọ một cách an toàn.

Dọc đường, Minh thật sự không muốn nhìn ra ngoài cửa sổ bởi trên đường, dẫu là ban ngày vẫn rất nhiều ma, chúng hòa vào dòng người, đi sát bên người sống, nghe chúng ta nói chuyện, thỉnh thoảng còn bàn tán với những hồn ma khác và thẩm chí còn bị chúng ta đi xuyên qua.

Nếu bạn đang đi trên đường mà đột nhiên lạnh sống lưng thì có khả năng bạn vừa đi qua một hay nhiều hồn ma đấy.

Tới trước cửa phòng trọ, Minh hít một hơi thật sâu, đẩy cửa căn phòng và thầm cầu nguyện rằng cậu sẽ không có thêm người bạn cùng phòng nào.

Thật may mắn làm sao, trong phòng không có gì bất thường cả.

-Hoàng thượng giá lâm, tất cả mau mau quỳ xuống

-Phong!

Ông thôi ngay cái trò đó đi

Một cậu bạn đang gõ máy tính trong góc mắng.

-Ông có làm như thế thì tôi cũng không cho ông chép hết đâu, làm bài đi tầm 11h tối tôi sẽ cho ông mượn.

-11h tối á!

Sao khuya thế, mai tôi còn đi học mà

-Bình thường ông chơi game đến giờ đó có sao đâu, không muốn ngủ trễ thì mau làm bài đi.

Minh thả mình xuống giường, nhàn nhã nói.

Căn phòng trọ này ở được 4 người, giá thuê không quá cao so với vị trí tại Sài Gòn.

Cậu thuê chung với 3 người là Phong, Duy và Lâm.

Minh với Phong là bạn từ năm cấp 3, sau lại học chung khoa nên rất thân, Duy cũng học cùng khoa với 2 người, tính cách lại hoạt bát, thân thiện nên cũng nhanh chóng làm quen, còn Lâm, nói sao nhỉ, cậu ta không học chung khoa với cả bọn, cũng không phải người quen, cả bọn biết Lâm qua một người bạn, cậu bạn kia nói Lâm cũng đang tìm phòng, vừa hay phòng cậu cũng thiếu một người nên Lâm cũng nhập bọn.

Mà nói về Lâm, tính cách của cậu ta hơi kì lạ, ít nói và có gì đó rất bí hiểm.

Nhưng cả đám không có ai quan tâm, chỉ nghĩ là cậu ta thuộc kiểu người hướng nội thôi và cậu ta vẫn đều đặn làm việc nhà theo phân chia nên cũng chẳng ai phàn nàn cả.

Trong phòng việc ai người nấy làm, cho đến đêm, mọi người trong phòng đều ngủ hết, Minh cũng vậy, nhưng đến nửa đêm lại đột nhiên tỉnh giấc bởi cảm giác khó thở, lồng ngực như bị ai đó đè lên, cả người cứng đờ không thể di chuyển được.

Lúc này cậu đã tỉnh hoàn toàn, đảo mắt xung quanh và chợt nhìn thấy rất nhiều bóng đen đang đứng ở góc tường, những bóng đen không rõ hình thù, hốc mắt đen ngòm còn chảy ra một thứ chất lỏng đặc sệt.

Minh thấy tim mình như ngừng đập, hô hấp càng khó khăn hơn, gần như nín thở khi những bóng đen đó chậm rãi tiến lại gần, vươn cánh tay đen ngòm cùng thứ chất lỏng không ngừng chảy xuống muốn tóm cổ Minh.

Tưởng rằng đêm nay lành ít dữ nhiều, nhưng chợt có tiếng gió kêu leng keng...leng keng, đồng thời bóng đen cũng ngừng di chuyển và thứ đè nặng lên lòng ngực cậu cũng biến mất.

Minh ngồi bật dậy, khó khăn hô hấp, mồ hôi đầm đìa.

Mọi người trong phòng cũng bị tiếng chuông gió đánh thức, Duy lồm cồm bò dậy bật đèn, lúc này Minh mới nhìn thấy Phong, mặt cậu ta cũng tái mét, Duy thì khó chịu trách cứ Lâm sao lại treo cái chuông gió ngay cửa sổ để nó kêu thế ai mà ngủ được.

Lâm thì im lặng không phản bác, sau mới lên tiếng hỏi Minh và Phong:

-Hai ông ổn chứ?

-Chắc không đâu.

Cả hai đồng thanh

Lúc này Duy mới để ý tới hai người:

-Sao thế, sao mặt hai ông đều tái mét thế kia?

-Tôi bị bóng đè.

-Tôi cũng vậy.

-Hả Minh ông cũng bị hả, thế...thế ông có thấy cái bóng đen không.

-Ông cũng thấy đúng không.

-Này hai ông nói gì thế?

Duy chen ngang

Lâm lúc này lên tiếng hỏi:

-Hôm nay....hai ông có làm gì sai trái không?

-Làm gì sai trái??

Ý ông là sao Lâm?

Minh và Phong thắc mắc

-Ừm...kiểu như chọc giận người khuất mặt chẳng hạn.

-Ông nói cái quái gì thế, tôi sao dám làm việc đó.

Minh lại trầm ngâm không nói gì.

-Nhưng tôi nghĩ là Minh biết đó.

Lâm đột nhiên nói là cậu giật bắn người.

-Minh ông làm gì phạm vào người khuất rồi hả?

-Phong!

Ông đừng nói linh tinh, lúc ra khỏi bệnh viện tôi liền đi đến phòng tin học, sau đó đi với ông chứ có đi đâu đâu.

-Ờ...ha, Lâm sao ông lại nói là Minh biết.

-Tôi thấy cậu có gì muốn nói mà.

Lâm nhún vai trả lời.

-Thật sự là có, nhưng tôi sợ nói ra mấy ông lại bảo tôi điên.

-Sao thế Minh.

Phong lại gấp gáp hỏi.

Minh chần chừ một lúc, sau đó mới kể về chuyến xe buýt ban chiều, khả năng nhìn thấy ma và những chuyện xảy ra gần đây cho 3 người nghe, vẻ mặt của Duy và Phong đều khó tin, Lâm lại im lặng nhìn.

-Ừm, mọi chuyện là vậy, tôi chắc là mấy ông sẽ thấy nó hoang đường, nhưng đây là sự thật.

-Ôi má ơi, rốt cuộc ông đã trải qua những gì thế.

Duy và Phong lên tiếng, Minh chỉ nhún vai ý bảo không biết.

-Lâm ông có biết không?

-Có lẽ cậu đã thức tỉnh đôi mắt âm dương chăng.

-Cái đó ai mà chả biết, ý tôi hỏi nguyên nhân kìa.

-Sao ông hỏi tôi, tôi thì làm sao mà biết được, có thể là do di truyền đó.

-Gì cái đó mà cũng di truyền á, điêu thế

-Thôi thôi mấy ông đừng làm ồn nữa, bây giờ là nữa đêm đấy, chuyện này để sáng mai đi.

Minh lên tiếng kết thúc mớ bòng bong này.

-Nhưng nghe sao tôi vẫn thấy khó tin quá.

-Được rồi mọi chuyện dừng tại đây, mai còn phải đến lớp nữa, ngủ đi.

Mọi người im lặng, cũng thống nhất chuyện này để mai giải quyết.

Sáng hôm sau, mọi người trong trường xôn xao về vụ tai nạn hôm qua, một chiếc xe buýt đã bất ngờ mất lái và đâm vào lan can trên cầu, phần đầu vỡ nát, toàn bộ chiếc xe lao xuống sông, không một ai sống sót.

Và đó chính là chiếc xe mà Minh và Phong đã không lên, đồng nghĩa với việc hai đứa vừa thoát được một mạng.
 
Làng Xúi Quẩy
4.Gánh không nổi


-Cái quái gì thế này ?

Phong đột nhiên nâng cao giọng khiến mọi người xung quanh quay lại nhìn, vị giáo sư trên bục cũng cau mày khó chịu

- Bé bé cái mồm thôi, sao phải gào toáng lên chứ.

- Tụi mình suýt tí thì mất mạng đấy, sao mà bình tĩnh cho được.

Vậy chả lẽ mấy bóng đen hôm qua là...

- Được rồi, Phong, đừng nói nữa, tập trung vào bài giảng đi, có gì về phòng rồi nói.

Minh hạ giọng nói, bản thân cậu cũng chưa hết bàng hoàng về sự việc đó.

Sao mọi chuyện lại thành ra thế này, nếu lúc đó cậu mà lên xe thì hai đứa chắc chắn đã không toàn thây rồi.

Sau tiết học sáng, hai đứa chạy bán sống bán chết về phòng trọ, Lâm và Duy cũng ở đó, sắc mặt ai cũng tái mét, nghe thấy tiếng động ở cửa, cả hai giật mình quay phắt đầu lại, nhìn thấy là tụi Minh, Phong thì càng căng thẳng, Duy ngập ngừng lên tiếng:

- Cái xe đó, là tuyến số 50, biển số 35 phải không ?

- Đúng là tuyến 50, nhưng tụi tôi không để ý biển số

- Ừm đúng là số 35

- Hả!

Minh sao ông nhớ ?

- Gặp phải "thứ đó" mà, sao tôi có thể không nhớ chứ...

- Ư... vậy còn mấy bóng đen tối hôm qua, chả lẽ là mấy người trên xe hôm đó ?

Người nãy giờ im lặng - Lâm đột nhiên cất tiếng:

- Giả thiết của Phong có thể đúng, mấy "thứ đó" chắc đang nhắm vào cậu đấy, Minh.

Cậu đã thấy chúng, và những thì người đó lại ch.ết oan, họ cần tìm người giúp siêu độ hoặc tìm kẻ thế mạng chẳng hạn.

- Khoan đã!!!

Sao bọn chúng lại tìm Minh, người gây tai nạn là tài xế mà ?

Phong chen ngang, sắc mặt u ám, bản thân cậu trước vốn đã không muốn tin nhưng khi trải qua chuyện này, cậu lại càng rối rắm

- Nhưng tài xế chết rồi, giờ chỉ còn hai cậu là nhân chứng thôi.

...Reng reng~

Tiếng chuông điện thoại cắt ngang cuộc tranh luận.

Minh lúng túng lấy điện thoại ra, nói:

- Tôi ra ngoài nghe điện thoại một chút.

- Ai...ai gọi thế?

- Là mẹ tôi, đừng nghĩ nhiều.

Nói rồi Minh đẩy cửa bước ra ngoài, bắt máy, thật kì lạ, hai người mới gặp nhau mấy hôm trước mà.

- Alo, Minh, con...con có sao không?

- Dạ?

Con vẫn bình thường mà mẹ.

- Con... dạo này có thấy gì đó, đúng không.

Giọng mẹ cậu có hơi ngập ngừng, xen lẫn lo lắng:

- Mẹ, mẹ biết chuyện này rồi phải không ?

- Ừm,... nếu con nhìn thấy thứ đó thì...

đừng sợ.

Chuyện này là điều bình thường với nhà chúng ta.

Giọng bà bỗng đanh thép lại:

- Và cũng đừng xen vào, con không gánh nổi đâu.

....Tút- tút

Sau câu nói đó, bà đột ngột dập máy, không lời giải thích nào, Minh gọi cho bà thêm mấy cuộc nữa, nhưng tất cả đều thuê bao...

--------

Lý thịnh - Mẹ của Minh - dùng tay còn lại ôm lấy bàn tay cầm điện thoại còn đang run rẩy của mình, bà sợ, sợ đứa con trai mà mình vất vả nuôi lớn cũng rơi vào hoàn cảnh như bà.

Bà cũng thấy "chúng", không chỉ thấy, mà còn tiếp xúc nữa, những đồng đội của bà khi xưa, bà cũng đều thấy hết, họ không oán không than, chỉ nhờ bà làm hộ những việc mà khi còn sống họ chưa thể làm được.

Bà từng sợ hãi, từng khóc lóc nhưng... rồi thì sao?

Dần dần, cảm xúc sợ hãi cũng tê liệt, chỉ còn đọng lại sự xót xa cho những linh hồn xấu số.

Đôi mắt mẹ cậu vô hồn nhìn lên trần nhà, từng kí ức xa xưa chạy qua như một bộ phim tài liệu bi kịch, rồi mắt bà đột nhiên mở to như bị thứ gì kích động.

Bà đã mơ thấy nó, nó đang cảnh cáo bà:

- Ngươi... con trai ngươi đều không thoát đâu.

Hình bóng to lớn đó đã xuất hiện trong mơ, ướt sũng, nhớp nháp, cái miệng nó phả ra làn hơi thở hôi thối, thật sự rất buồn nôn, con ngươi đỏ rực như hai chiếc đèn lồng treo trước cửa vào đám cưới của một thương nhân người Hoa xưa.

Nó dai dẳng như một vết sẹo, từng bước từng bước gợi nhớ về kí ức kinh hoàng thời thơ ấu.

Lý Thịnh đột ngột bật dậy khỏi giường, lưng áo bà ướt đẫm mồ hôi.

Rồi như đã hạ quyết tâm, bà khoác đại áo khoác, chạy vội ra ngoài hướng về phía trường đại học của Minh.
 
Làng Xúi Quẩy
5.Tôi...muốn về quê


Minh vò mạnh mái tóc, liên tục bấm gọi cho mẹ nhưng không được, toàn bộ cuộc gọi đều thuê bao.

Đầu mày cậu nhíu chặt, một cảm giác bất an len lõi trong ngực, như muốn nuốt chửng lý trí của cậu.

Cậu hậm hực mở cửa phòng trọ, bắt gặp ba cặp mắt đang nhìn mình chằm chằm, không đợi hỏi, cậu cất tiếng trước:

- Mẹ tôi nói là đừng xen vào việc này, rồi gì mà tôi không gánh nổi gì đó nữa.

Hình như mẹ tôi biết gì đó...nhưng không muốn nói.

- Thật đấy hả Minh ?

Nghe như mẹ ông là mấy trùm cuối trong truyện ấy....

- Lúc này mà ông còn nói nhảm được nữa hả Phong?

Duy quát khe khẽ khi nhìn sắc mặt Minh

- Thật ra thì tôi cũng...không bất ngờ lắm.

- Hả, tới ông nữa hả Minh?

- Lúc còn nhỏ, mẹ tôi thường kể mấy chuyện ma quái ở quê ngoại cho tôi nghe, lớn lên thì tôi không còn tin vào nó nữa, nhưng giờ thì...

- Mẹ ông kể chuyện ma thay cho truyện cổ tích ru ngủ sao ?

- Có thể nói là vậy đi.

Minh nhún vai, nói tiếp:

- Lúc nhỏ tôi tưởng gia đình ai cũng như vậy, nhưng đến khi tôi đem câu chuyện đó kể lại cho đám trẻ con trong mẫu giáo, tụi nó thì khóc thét, còn cô giáo thì tái mặt rồi mời phụ huynh, tôi mới biết đó là điều bất thường.

Phong há miệng ra, rồi ngậm lại rồi lại há ra, biểu tình như có ngàn lẻ một câu hỏi, nhưng không biết hỏi câu nào trước.

Lâm sau khi lắng nghe câu chuyện, liền đưa ra một giả thuyết táo bạo:

- Theo tôi nghĩ thì, mẹ cậu muốn cho cậu làm quen trước với những "thứ đó", tức là mẹ cậu đã biết đến đôi mắt âm dương và... có thể thôi nhé, mẹ cậu cũng là người có mắt âm dương.

-Mà hình như chúng ta hơi lạc đề rồi đấy

Duy chen ngang

- Mấy bóng đen đứng xung quanh giường hai ông thì tính sao đây?

Cả phòng đột nhiên rơi vào im lặng.

- Có cái chuông gió rồi nên chắc không sao, nhưng để cho chắc thì... tôi gọi hỏi người nhà chút nhé?

- Hể, là sao?

Người nhà ông biết mấy chuyện này à?

Lâm đột nhiên dựng thẳng lưng, vẻ mặt tự hào vỗ ngực:

- Đương nhiên rồi, gia đình tôi đã làm đạo sĩ từ xa xưa rồi, tổ tiên còn từng được mời vào cung làm lễ tế đấy.

- Vậy sao ông không nói sớm hơn chứ ?!

Để cả bọn sợ chết khiếp vậy ?

Lâm nhún vai:

- Ai lại biết nó lại phức tạp như vậy, tôi chỉ tưởng là hai người chọc phải người khuất mặt thôi.

Mà này, Minh ông có tiềm năng lắm đấy, mặc dù gia tộc tôi không truyền nghề cho người ngoài nhưng nếu nhận ông làm em trai nuôi cũng không phải không đư...

- Không, tôi không có hứng làm đạo sĩ đâu!

Cảm ơn.

Minh nhanh chóng cắt ngang lời Lâm, còn Lâm thì tỏ rõ vẻ thất vọng, bầu không khí trong kí túc xá cũng diệu đi phần nào.

Mọi người ngồi tụ lại nói chuyện một lúc, sau đó bốn đứa lại tách ra để bắt đầu tiết học chiều.

Nhưng rất nhanh sau đó, bầu không khí liền căng thẳng trở lại.

Ngay khi bắt đầu tiết thứ nhất buổi chiều, một số lạ đã gọi tới cho Minh:

- Alo, cậu có phải là con trai của bà Lý Thịnh không?

- Vâng, đúng là tôi, có... chuyện gì sao?

Một nỗi bất an mơ hồ trỗi dậy:

- Xin cậu hãy bình tĩnh.

Trước hết, cậu hãy đến Bệnh viện nhân dân A để hoàn tất các thủ tục ...

- Khoan đã!!!

Tại sao lại tới bệnh viện, mẹ tôi...mẹ tôi...

- Mẹ cậu... gặp tai nạn xe trên tuyến đường B, hiện tại cần người thân kí giấy cam kết phẫu thuật.

Tin tức như sét đánh giữa trời quang, Minh đơ người, cơ thể như thể bị kéo thẳng xuống hầm băng, mọi giác quan đều như đông cứng trong khoảng khắc ấy.

Cậu mong... mong rằng đây chỉ là một cơn ác mộng, rằng đêm qua cậu chưa từng tỉnh lại, đây chỉ là ảo giác do những bóng đen đó tạo ra...

Cậu không thu dọn đồ, cứ thế mà chạy thẳng ra khỏi phòng trong sự im lặng và ánh nhìn nghi hoặc từ những người bạn cùng lớp.

Bắt đại một chiếc xe ôm gần đó, liên tục hối thúc bác tài mau lên, trong lòng cậu như lửa đốt, chỉ sợ... chỉ sợ chậm một chút thôi, cậu sẽ mất bà ấy mãi mãi...

--------

Minh ngồi trên băng ghế bệnh viện, hai tay nắm chặt thành đấm, móng tay găm sâu vào lòng bàn tay đến bật máu.

Mùi thuốc sát trùng lẫn mùi sắt thép thoang thoảng trong không khí, mang lại cảm giác buồn nôn.

Đằng sau cánh cửa đóng kín của phòng cấp cứu, những bóng áo xanh vội vã qua lại.

Tiếng va chạm của dụng cụ y tế, tiếng bước chân, tiếng hô gấp gáp, tất cả, như một bản giao hưởng ám ảnh tâm trí, kéo con người ta xuống vực sâu nghìn trượng.

- Ca phẫu thuật đã thành công, nhưng bà ấy bị tổn thương não nghiêm trọng, e là... sẽ khó tỉnh lại.

Bác sĩ nhìn cậu, cẩn thận lựa chọn từ ngữ để trách kích động người nhà bệnh nhân.

Tâm trạng của Minh lại chùng xuống, bi kịch đến quá nhanh, vài giờ trước còn nói chuyện với mẹ, ấy thế mà...

Cậu bước vào phòng bệnh, ngồi xuống cạnh giường.

Minh ngồi bất động một lúc lâu, ánh mắt vô hồn nhìn chằm chằm xuống mặt đất.

Mẹ cậu - người phụ nữ từng lúc nào cũng càm ràm từng chuyện nhỏ nhặt, từng vì cậu ôn thi bỏ ăn mà quát một trận.

Giờ đây, bà nằm bất động trên giường, tiếng "tít, tít" phát ra từ máy đo nhịp tim là âm thanh duy nhất tại nơi đây.

Không gian xung quanh không có bất kì một tiếng ồn nào khác, giống như một vở kịch câm vậy...

Bỗng, chiếc điện thoại đã vỡ nát màn hình của mẹ bỗng run lên đánh thức Minh.

Cậu chậm rãi thò tay vào túi, lấy nó ra, trên màn hình, một báo thức hiện lên: "Về quê"

---------------

Tối hôm đó:

Két...két

Tiếng đẩy cửa rất nhỏ, dè dặt như sợ làm kinh động đến người bên trong.

Phong, Duy, Lâm rón rén bước vào, Minh ngẩng đầu lên, mắt cậu đỏ hoe nhưng lại không khóc.

Rõ ràng trước khi đến đây, ba người đã bàn bạc phải an ủi Minh như thế nào, thế mà giờ, họ chỉ có thể nhìn nhau, cùng rơi vào một khoảng lặng kéo dài.

- Tôi... muốn về quê... ngoại... một chuyến.

Người phá vỡ sự im lặng đầu tiên lại là Minh, giọng nói của cậu khàn khàn, khô khốc.

Ba người còn lại ngơ ngác nhìn nhau, chưa kịp để họ hỏi thêm, Minh đã rút trong túi ra cái điện thoại của mẹ.

Với đôi tay đang không ngừng run rẩy, cậu mở nguồn, bấm vào biểu tượng cuốn lịch.

Vào ngày 20 tháng 5, có một dòng ghi chú ngắn: "Về quê".

- Mẹ tôi... rất ít khi ghi chú vào lịch, trừ khi nó...rất quan trọng.

- Nhưng....

- Bà ấy còn đặt báo thức vào sáng hôm đó nữa.

Minh mở giao diện báo thức ra, quả thật bên trong có chỉ có một báo thức duy nhất cũng là "về quê".

Minh hít sâu một hơi:

- Mẹ tôi chắc chắn đã biết điều gì đó...

Mẹ tôi thường...cáu gắt khi tôi đòi về quê chơi.

Tôi nghĩ... mọi thứ có lẽ...

đều bắt nguồn từ cái làng quái quỷ đó.
 
Làng Xúi Quẩy
6.Cậu ấy....vĩnh viễn... không trở về được nữa.


Cả ba người tròn mắt nhìn Minh, nhưng khi thấy sự quyết tâm lóe lên trong mắt cậu, họ đều ăn ý mà liếc nhau, không ngăn cản.

- Vậy nên, mẹ tôi... mấy cậu có thể...

- Ông nói gì vậy Minh?

Sao tụi tôi có thể để ông đi một mình chứ.

Phong xen ngang

- Còn về bác gái, ông khỏi lo, mẹ tôi quý mẹ ông lắm, chắc chắn sẽ chăm sóc thay ông thôi.

- Nhưng...

- Không nhưng nhị gì hết, tôi coi như cũng lớn lên cùng ông từ nhỏ, cũng xem như là anh em ruột thịt rồi còn gì.

- Tôi thấy Phong nói đúng đó, ông đừng quá đau buồn.

Mà tôi cũng được tính là một nữa đạo sĩ, trách nhiệm của đạo sĩ là trừ yêu, diệt ma mà.

Mấy chuyện như thế này tôi có trách nhiệm phải tham gia.

Duy tuy im lặng, nhưng qua ánh mắt có thể thấy, cậu cũng ngầm đồng ý.

Minh khựng lại trong chốc lát, một cảm xúc ấm áp len lỏi vào tim.

Phải, cậu vẫn còn họ - những người bạn đáng quý này cơ mà.

Cậu hít sâu một hơi, quay người nhìn mẹ, nhẹ nhàng nắm lấy tay bà, giọng nói thoáng chốc đã trở nên cứng rắn:

- Mẹ, con xin lỗi, nhưng con chắc chắn sẽ làm rõ chuyện này.

-----------

Vào mùa hè năm ấy, bốn người Minh, Phong, Duy, Lâm cùng thu dọn hành lý, mua vé tàu hỏa chuyến sớm nhất để đi lên miền Trung.

- Ư ...

ọe

Là tiếng nôn khan của Phong và Lâm.

Duy với Minh bất lực vỗ lưng cho hai người, Minh còn nói:

- Chưa tới đâu, chúng ta còn phải đi hai chuyến xe đò nữa.

Phong nghe đến đây thì sắc mặt tái mét, muốn quỳ xuống ngay tại chỗ, Lâm cũng không khá hơn là bao, cậu ta cố gắng giữ hình tượng, lắp bắp hỏi:

- Chỉ...chỉ còn hai chuyến xe đò thôi phải không?

Nhưng tại sao lại không đi xe buýt?

Minh nhìn họ với ánh mắt thương hại:

- Tại vì đường đến làng rất nhỏ, nên không xây được trạm xe buýt.

À, sau hai chuyến xe đò thì còn một chuyến đò để qua sông nữa.

- Aaaaa...

Sau khi đã đến tỉnh quê của Minh, cả ba người trừ Minh ra, đều lảo đảo ngồi bệt xuống đất.

Lâm xoa xoa huyệt thái dương, hỏi:

- Vậy đây là quê của ông đúng không?

Làng ở đâu vậy?

- Chắc là đi bộ tầm mấy cây số nữa thôi...

Minh thành thật đáp.

- Hả.... còn phải đi bộ nữa hả?!

Phong gào lên, Duy nhanh chóng cắt ngang tiếng gào của Phong:

- Vậy làng ông tên gì?

Để tôi tra google map tìm đường cho.

Minh nghe tới đây bất giác khựng lại, nhíu nhẹ mày như đang cố nhớ điều gì đó:

- Làng hình như...không có tên.

- Hể... hả?

- Thật đấy, tôi chưa từng nghe mẹ tôi nhắc về tên làng bao giờ.

- Vậy sao tìm được đường đi?

- Tôi vẫn còn nhớ cách vào làng.

Phong nghe tới đây đột nhiên phấn chấn hẳn lên:

- Uầy, tình huống này sao giống mấy bộ phim trộm mộ thế, một ngôi làng bí ẩn chứa dựng kho báu bị nguyền rủa...

- Thôi nào, làng tôi không đến nỗi như thế đâu.

Minh nhún vai

- Ai mà biết được chứ.

Minh, hay chúng ta làm một phóng sự nhỏ đi, để kỉ niệm thôi cũng được.

Phong vừa nói vừa rút trong balo một chiếc máy ảnh cầm tay, không kiêng nể gì mà bấm chụp xung quanh nơi họ đang đứng.

Hai người còn lại cũng không có ý ngăn cản.

Còn Minh, cậu thật ra chưa thật sự chuẩn bị tinh thần để đối mặt với ngôi làng đó.

Trong phần kí ức không mấy trọn vẹn của cậu, làng là một nơi rất ma quái, từ tập tục cho tới tín ngưỡng thờ cúng.

- Ê Minh, làng ông nằm ở hướng nào vậy.

Phong đột ngột cất tiếng hỏi, trong một khoảng thời gian ngắn, cậu ta đã bắt chuyện được với một bác gái bản địa.

- Hả?

Hướng Tây Bắc thì phải.

Bác gái trước đó còn nhiệt tình chào hỏi, khi nghe đến hướng làng thì mặt biến sắc, vội vàng xua tay:

- Không...không!

Ở đây làm gì có cái làng nào ở hướng Tây Bắc.

- Ơ...dạ?

Nhưng mà...

- Hướng Tây Bắc chỉ có núi.

Thôi... thôi, trễ rồi, bác về đây.

Bác gái đó tự nhiên lại gấp gáp chạy đi, trong khi trước đó họ còn trò chuyện rất tự nhiên.

Phong lúng túng gãi đầu, bản thân không biết đã nói sai điều gì làm người khác phật lòng.

Minh nhìn thấy cảnh đó liền bật cười một tiếng, nhưng tiếng cười ấy không hoàn toàn là vui vẻ:

- Chà...

Phong à, xem ra ý tưởng làm phóng sự của ông phải gác lại rồi.

- Hả, nhưng mà tại sao lại như vậy?

- Người dân bản địa ở đây....

Minh cố ý ngừng lại một chút, kéo dài giọng như đang kể một câu chuyện ma:

- Không thích nghe nhắc đến làng đó đâu.

- Là...là sao?

- Tôi cũng không biết, từ khi tôi còn nhỏ mẹ đã dặn rồi, muốn về làng thì cứ đi theo la bàn thẳng về hướng Tây Bắc, đừng hỏi thêm ai hết.

- Chậc, làng của ông cho tôi một cảm giác giống như đi đào mộ cổ vậy.

Phong tặc lưỡi, tiếc nuối.

Nhưng thay vì cất máy quay đi, ánh mắt cậu ta bỗng lóe sáng, không nói thêm lời nào mà chạy thẳng đến chỗ một ông lão đang ngồi đọc báo trước hiên.

Cậu ta lễ phép chào, giọng lanh lảnh:

- Cháu chào ông ạ, ông ơi, cháu có nghe đồn là hướng Tây Nam của tỉnh có một ngôi làng, ông có biết không ạ?

Ba người còn lại ở đó rùng mình, ánh mắt không che dấu mà nhìn Phong, thật sự rất...ra dáng cháu ngoan.

Bấy giờ Minh mới để ý đến bộ quân phục treo trong sân liền vỡ lẻ vì sao Phong lại hỏi ông cụ này.

Ông lão chậm rãi ngẩng đầu, khí chất điềm đạm mà nghiêm khắc.

Ông nhìn cả bọn với ánh mắt dò xét:

- Đã là lời đồn, sao còn hỏi ông già này?

- Dạ, bởi vì chúng cháu đang làm một phóng sự, cháu thấy...

ông rất uy tín đấy ạ.

Ông cụ nhướn một bên mày, lẩm bẩm:

- Đúng là tuổi trẻ...

Rồi ông ngoắc tay, kêu cả bọn vào trong sân nhà.

Cả bọn cũng không khách sáo nữa, đồng loạt đi vào trong sân

Ông lão tháo kính xuống, ánh nhìn bỗng trở nên xa xăm:

- Trước đây, khi ông còn trẻ, ông từng là một bộ đội...

Ông vừa nói vừa chỉ vào bộ quân phục trong sân:

- lúc đó ông về thăm quê, có uống rượu với mấy ông bác trong họ, bác cả họ của ông trong lúc say cũng nhắc đến lời đồn về ngôi làng không tên ở hướng Tây Bắc đó.

Thời trai trẻ hiếu thắng mà, bác và mấy người bạn khác liền thấy hứng thú, túm tụm lại hỏi han.

Rồi...chờ đến khi trời tối, theo lời kể của bác cả họ, lần mò theo hướng Tây Bắc mà tìm nó cho bằng được.

Ông ngừng một chút, uống một hớp trà rồi kể tiếp:

- Đi được một đoạn thì tự nhiên lại xuất hiện sương mù, nhiệt độ giảm đột ngột.

Ông lúc trẻ vốn không tin và cũng không được tin vào mê tín dị đoan nhưng...nó rất ma quái.

Sau khi đi thêm vài bước thì ...ông thấy cái cổng đó.

Ông còn nhớ rất rõ, nó là một cái cổng làng bằng đá.

Khi đó, ông vốn chỉ tưởng đó là một lời đồn vô nghĩa, nhưng mà.... cả nhóm ông đều thấy nó.

Ông lão bỗng trở nên kích động:

- Ông đã chọn quay đầu, không muốn tiến vào vì... cái mặt phật, đúng rồi, cái mặt phật trên cổ bỗng nóng ran.

Nhưng... thằng Tèo thì khác, cậu ta nhất quyết muốn vào đó.

Giọng nói của ông lão dần trở nên ngắt quãng:

- Cậu ấy....vĩnh viễn... không trở về được nữa.
 
Làng Xúi Quẩy
7. Em dẫn bạn về chơi sao?


Giọng ông lão bỗng chốc trở nên nghèn nghẹn.

Bốn đứa nhìn nhau, vừa nhận ra mình đã vô tình làm chuyện tày trời.

Phong - với cái miệng dẻo như kẹo - gấp gáp trấn an ông.

Ông rất nhanh đã bình tĩnh lại, ánh mắt mờ đục lóe lên tia sáng sắc bén như thể người bộ đội khi xưa đang nhìn thẳng vào bọn họ, ông hạ giọng, ý cảnh cáo:

- Vậy nên, nếu các cháu còn muốn sống tiếp... thì đừng dại mà mò đến đó.

- Dạ...dạ vâng ạ.

Ông lão nói đến đây thì xua tay, ý muốn đuổi khách.

Cả nhóm cũng không dây dưa thêm, lịch sự chào ông rồi đi như chạy ra khỏi sân nhà.

Đi được một đoạn, trong đầu Minh lại dâng lên một cảm giác bức bách, khó chịu, cậu đột ngột quay đầu lại, nhìn về phía khoảng sân khi nãy.

Ông lão vẫn ngồi đó, nhưng trên xà nhà của mái hiên, có một lá cờ tang đung đưa theo gió.

Minh trừng lớn mắt, tiện tay kéo người đi gần cậu nhất - Lâm - rồi kín đáo mà chỉ vào chiếc cờ tang treo trên xà nhà.

Lâm với ánh mắt nghi hoặc, nhìn theo hướng tay của Minh rồi cậu ta cũng trợn mắt, môi mấp máy gì đó nhưng không thốt ra lời nào.

Cậu ta cũng thấy...

- Này, hai ông sao đứng im ở đó thế ?

Là giọng của Duy, vừa vặn kéo hai đứa bạn tỉnh lại.

- Duy, Phong, hai người...hai người có thấy nó không ?

- Hả?

Thấy cái gì mới được ?

- Một...lá cờ.

- À, nhà của ông lão đó có treo Quốc kì á, đâu có gì lạ đâu.

Minh và Lâm nhìn nhau.

Hai người phản ứng rất nhanh, mỗi người kéo một tay, chạy biến.

Xem ra, chỉ có hai người mới nhìn thấy thứ đó.

________

- Là bên trái!!

- Không bên phải mới đúng!!

Hiện tại, Lâm và Phong đang tranh cãi kịch liệt xem hướng nào mới là hướng Tây Bắc.

Phong thì dùng la bàn tự chế từ kim và lá cây, còn Lâm, cậu ta... dùng la bàn phong thủy - pháp khí đã được truyền thừa qua bao đời của gia đình.

Minh và Duy thì đứng một bên, không có cơ hội xen vào cuộc tranh cãi.

Thấy tình hình ngày một căng thẳng, Duy liền dè dặt hỏi Minh:

- Này Minh, ông cũng không biết hướng Tây Bắc ở đâu hả?

- Ông đang đi hỏi dân kỹ thuật về địa lý đấy, ai mà biết được mới có hơn mười năm mà đường xá lại thay đổi đến mức này chứ.

Duy, ông thông minh lắm mà, có cao kiến gì không?

- Tôi nghĩ...nên đi theo la bàn của Lâm.

- Cái gì chứ!

Tại sao lại vậy?

Phong nghe thế thì không phục, còn Lâm thì trở nên đắc ý.

- Bởi vì theo như những gì đã xảy ra gần đây cùng với lời kể của ông cụ đó, thì tôi có một giả thuyết rằng làng của Minh là nơi...có âm khí rất nặng, mà la bàn của Lâm lại có thể xác định nơi nhiều âm khí nhất quanh đây, nên đi theo Lâm sẽ chắc ăn hơn.

- Ông nói đúng đó, đúng là cái nhóm này sẽ sớm đi đời nếu không có ông đó Duy à.

Khóe môi của Lâm đã cong lên một cách đắc ý xuyên suốt quãng đường đi.

Cả nhóm cùng đi theo hướng la bàn của Lâm.

Phía trước là dãy núi sừng sững, làn sương mù mỏng như lụa bao xung quanh, tạo nên một bầu không khí ma mị mà bí ẩn.

- Ơ, Minh à, chúng ta mà cứ đi thẳng như vậy sẽ đâm đầu vào núi mất, hay là phải leo núi mới đến được làng của ông?

Phong lẩm bẩm, trên mặt vẫn là vẻ mặt không phục.

- Cứ đi thẳng đi, đừng hỏi nhiều.

Minh không giải thích gì thêm, cũng không trò chuyện rôm rả như mọi khi.

Tay cậu siết chặt, lòng bàn tay từ khi nào đã ướt đẫm.

Họ cứ thế mà đi thẳng, làn sương mù xung quanh theo từng bước chân mà bắt đầu trở nên dày đặc, cái lạnh từ từ len lỏi vào từng tấc da, cứ như thể nếu bây giờ họ quay đầu bỏ chạy, nó sẽ xé toạc lớp da đó như một tấm vải rách.

Nhưng...

đây là đầu mùa hè mà?

- Hình như có phải...ngày càng lạnh rồi không?

Phong ôm lấy hai cánh tay, rùng mình.

- Cái này...hình như không phải sương mù đúng không?

Lâm đột nhiên hạ giọng, sắc mặt xấu đi:

- Nó giống như âm khí ngưng tụ lại vậy...

- Minh, ông thấy sao?

- Ừm, không khác khi xưa là bao...

Đột nhiên, Phong vỗ mạnh vào vai Minh, cậu ta đưa tay chỉ về một hướng, run rẩy:

- Kìa... nó...phải nó không?

Cả nhóm cùng nhìn theo hướng tay Phong.

Giữa làn sương mù mà giơ tay không thấy rõ năm ngón, có một cánh cổng đá.

Nó tách biệt hoàn toàn với lớp sương, hiện ra rõ mồn một.

Cánh cổng đá cũ kĩ, nhưng tuyệt nhiên lại không có mạng nhện hay rong rêu bám vào, từng phiến đá xanh đều toát ra một vẻ chết chóc kì dị, nó méo mó, vặn vẹo giống như một con quái vật đang ngủ say.

Đằng sau cổng, là làng hay....là mõm của quái vật, đang chờ đợi bữa ăn của nó?

Tay của Phong càng siết mạnh hơn, Minh nhăn nhó:

- Đau!

Phong, bỏ tay ra, ông đi mà tự siết vai ông ấy.

- Tôi...tôi xin lỗi.

Tiếng nói chuyện của hai người phần nào phá vỡ bầu không khí căng thẳng, nhưng rồi...

Lạch cạch....cạch...

Kim la bàn trên tay Lâm đột nhiên xoay tít, tốc độ nhanh đến nỗi chỉ còn thấy mỗi tàn ảnh.

Bốn đứa quay phắt đầu nhìn, bất giác nhích lại gần nhau hơn.

Lâm ngay lập tức nhét lại la bàn vào trong balo, hít sâu một hơi:

- Tôi đếm đến ba.

Một...hai...ba...

Cả nhóm chạy thục mạng về phía cánh cổng.

Như thể có ảo giác, họ cùng nghe thấy từng tiếng bước chân dồn dập đuổi theo phía sau, trong khoảng không mờ ảo như có hàng ngàn thiên binh vạn mã đang bám sát.

- Mau lên, đưa tay đây...

Lâm nhanh chóng chộp lấy tay Phong, giật mạnh lôi cậu vào cổng, Minh với Duy đã qua cổng từ trước.

Một cơn buồn nôn không báo trước đột ngột trào lên, Minh lấy tay che miệng, ngăn cảm giác muốn nôn tiếp diễn.

Cộp...cộp...

Tiếng gỗ chạm vào nền đất, âm vang đều đặn.

Từ trong đám sương mù, một người đàn ông trẻ tuổi bước ra, anh ta mặc bộ áo Ngũ Thân Tay Chẽn, đầu đóng khăn, chân đi guốc gỗ, mang dáng vẻ thư sinh đạo mạo.

Đôi con ngươi của anh ta sâu thẳm, đen như mực, trông...không giống con người.

Anh cười cười một cách quỷ dị, cất tiếng, giọng nói khàn không giống của một người trẻ tuổi:

- Minh à, em dẫn bạn về chơi sao?

Sắc mặt Minh thoáng chốc đã trắng bệch, tay run rẩy không ngừng.

Cậu quen anh ta, nhưng...đã mười năm rồi, anh vẫn không thay đổi một chút nào.
 
Làng Xúi Quẩy
8.Nó như đang... chờ đợi chủ nhân trở về.


Mắt của Minh đột nhiên nhói lên như bị kim châm, dù không nhìn thấy bất cứ thứ gì xung quanh anh ta, nhưng linh cảm đã cảnh báo cậu rằng:

Hắn ta...có gì đó rất kì lạ.

Không!

Phải là ma quái mới đúng.

Đôi mắt sâu thẳm kia dán chặt vào Minh, nụ cười trên môi ngày càng bị kéo rộng, như thể chỉ trong giây lát nữa thôi, cái đầu anh ta sẽ bị xé ra làm hai nửa.

- Xin lỗi vì đã chen ngang cuộc hội ngộ nhé, nhưng anh là ai?

Phong là người định thần lại nhanh nhất, mặc dù vẫn còn thở dốc, cậu ta đã nhanh chân chen người vào, chắn ngang giữa Minh và anh ta.

Lâm và Duy cũng sáp lại, cảnh tượng này giống như gà mẹ bảo vệ con vậy.

Với nụ cười cứng ngắc, kì dị vẫn giữ nguyên trên khuôn mặt, anh ta chậm rãi giơ tay ra:

- Ồ, tôi là trưởng làng mới của làng này, rất vui được gặp...bạn của Minh.

Càng nói, giọng trưởng làng lại từ từ hạ xuống, như thể đang tỏ ý không hài lòng.

Phong không né tránh, mạnh dạn chộp lấy bàn tay đang chìa ra đó, vừa bắt tay vừa siết mạnh.

Sau màn chào hỏi không mấy vui vẻ đó, Minh ngay lập tức kiếm cớ để kéo đám bạn rời đi.

Họ men theo con đường đất cũ mà đi về nhà bà ngoại của Minh.

Bà cậu đã mất từ lâu, lần cuối cùng cậu cùng mẹ đặt chân đến ngôi làng này cũng là để tổ chức đám tang cho bà.

Phía bên tay phải con đường mà cả bọn đang đi có một nhánh sông nhỏ nhưng nước chảy rất xiết, dòng nước đục ngầu không ngừng cuộn trào, tiếng động lớn dội thẳng vào màng nhĩ khiến người ta nảy sinh cảm giác bất an mơ hồ.

Phong ghét bỏ lau đi lau lại bàn tay đã bắt tay với trưởng làng, Lâm thì như đã chìm vào suy tư, Duy thì ngó đông ngó tây, vừa tò mò vừa cảnh giác.

Chính cậu ấy cũng nhận ra, khi bọn họ đi đến đâu, những người dân trong làng ở xung quanh đều đồng loạt ngẩng phắt đầu, bỏ dở công việc đang làm mà nhìn chằm chằm vào họ một cách không kiêng nể.

Mấy ánh mắt đó không đơn giản chỉ là sự tò mò đơn thuần, đặc biệt là khi thấy Minh, nó còn xen lẫn cả sự sợ hãi, né tránh.

Người trong làng không một ai chủ động tiến lại gần hay tỏ ý muốn bắt chuyện với những vị khách lạ mặt vừa mới xuất hiện kia.

Bỗng, Lâm lên tiếng phá tan sự im lặng:

- Minh à, làng của ông sao... giống trận đồ bát quái vậy.

- Chả có gì lạ hết...

Phong xen vào, bất mãn:

- Tay thằng cha đó lạnh kinh khủng, giống xác chết đuối ấy, cứ nhớp nhớp.

- Hả?

Sao lại so với xác chết đuối?

- Tôi từng chạm vào người chết đuối rồi, là anh họ tôi đấy.

- Xin...xin lỗi

- Không cần phải xin lỗi, dù gì thì cũng là tự làm tự chịu...

Phong kể lại với giọng điệu tỉnh bơ như đang nói về chuyện của một người xa lạ:

- Hắn ta từng cố nhấn đầu tôi xuống sông, may mà lúc đó người lớn kéo lên kịp.

Nhưng mà vào sáng hôm sau, xác của hắn đã được một người bắt cá dùng lưới kéo lên.

Lúc đó kết luận là "tai nạn ngoài ý muốn"...

Cậu ta nhún vai, mắt dán vào con sông bên mép đường:

- Nhưng các cậu thử nghĩ xem, có đứa trẻ bảy tuổi nào lại ra sông bơi vào ban đêm chứ?

Không khí đột ngột trở nên căng thẳng, ba người còn lại ánh mắt phức tạp, không biết nên đáp lại như thế nào.

Cả nhóm lại vô thức đi sát vào giữa lòng đường.

- Tới rồi.

Sau một đoạn đường dài im lặng, giọng của Minh vang lên, lay tỉnh cả bọn.

Phong khi thấy ngôi nhà trước mắt thì há hốc miệng, cảm thán:

- Trời ơi, Minh, đây là nhà ngoại ông á?

- Ừm.

- Cái này phải gọi là...

"dinh cơ" mới đúng đó?

Ông thật sự là xuất thân từ gia đình danh gia vọng tộc sao?

- Thôi nào, không đến nước đó chứ...

Minh bất lực nhún vai:

- Ông ngoại tôi và mấy người dân ở đây khi xưa đều từng...buôn trầm hương bất hợp pháp đấy.

Ông nhìn xung quanh xem, đâu có thấy cái nhà lá nào đâu.

Phong nghe vậy thì xoay đầu nhìn xung quanh, quả thật, nơi đây toàn là nhà gạch, mái ngói.

Có nhà thậm chí còn xây cả một hòn giả sơn trong sân, khung cảnh thật sự trái ngược hoàn toàn so với tưởng tượng về một ngôi làng nằm biệt lập với thế giới bên ngoài.

Trong lúc Minh đang lay hoay tìm cách mở khóa, cái ổ khóa to tướng trên cổng gỗ bỗng dưng rung lắc mạnh rồi...

Rắc!

Không cần bất cứ một ngoại lực tác động nào, nó đã tự gãy làm đôi, nặng nề rơi xuống.

Bốn đứa trân trối nhìn nhau, chần chừ không dám đẩy cửa...

Két!!

Lại một lần nữa, cánh cửa gỗ nặng nề đột ngột mở toang như thể... chủ nhà (?) đang hối thúc cả bọn phải nhanh chóng bước vào.

- Haha... nhà ông còn có cả cửa tự động luôn hả?

Phong cười gượng, cố gắng pha trò, Minh thì trợn mắt nhưng lại không phản bác.

Duy ngập ngừng hỏi:

- Vậy... ai bước vào trước đây?

Minh, họ hàng của ông có...

- Nhà tôi không có họ hàng đâu...

Minh làm mặt quỷ, giải thích:

- Cả nhà ngoại của tôi mỗi đời đều chỉ sinh duy nhất một đứa con thôi.

- Hả?

Thật á!

Vậy thì ông cũng được tính là chủ nhà rồi, hay là...

- Hay để "đại sư" Lâm vô trước đi.

Vấn đề nhanh chóng được đẩy sang Lâm

- Tôi á?

Ông chắc chứ?

Khi thấy của ba đứa bạn gật đầu cái rụp , Lâm không do dự mà bước chân qua bậc cửa...

Vút!!!

Bịch!

Một cơn gió mạnh từ trong nhà thổi ra, trực tiếp hất ngã Lâm.

Cậu ta đưa tay xoa mông, ấm ức nhìn Minh mà nói:

- Này, hình như "người" trong nhà ông không cho người ngoài bước vô nhà trước đấy Minh.

Ông vào trước đi.

Minh nuốt khan, bước một chân qua bậc cửa rồi dừng lại, khi thấy không có chuyện gì bất thường xảy ra thì mới yên tâm mà đi hẳn vào trong sân.

Ba đứa bạn chần cừ một lúc rồi mới dám nối gót vào theo, lần này không có cơn gió nào quật ngã bọn họ nữa.

- Ê Minh, nhà của ông có phải...sạch sẽ quá không?

Duy nhìn quanh, lẩm bẩm.

Từ trên nền sân lát gạch đến bàn đá đặt giữa sân đều không có lấy một hạt bụi nào, thậm chí đến một cái lá khô cũng không có.

Cứ như thể... căn nhà vẫn còn có người sống bên trong vậy.

Nó như đang... chờ đợi chủ nhân trở về.
 
Làng Xúi Quẩy
9.Người chết có cảm nhận được lực kéo trên cơ thể của họ không?


Minh mở bừng mắt, lồng ngực bị một áp lực vô hình quấn chặt lấy mà bóp nghẹt, tay chân cũng theo bản năng mà quẫy đạp loạn xạ.

Khi đã hoàn toàn tỉnh táo, Minh phát hiện bản thân đang ở giữa lòng con sông sát mép đường lúc trước, nước sông chảy xiết đang dần dần nhấn chìm cậu.

Bỗng, bắp chân truyền đến một cơn đau xé gan, các ngón chân co rút lại, cơ bắp đột ngột căng cứng...

Chuột rút rồi!!

Dòng nước tanh tưởi bắt đầu tràn vào mũi và miệng.

Sự tuyệt vọng, bất lực nhấn chìm lý trí khiến cậu ngừng vùng vẫy, chấp nhận buông xuôi.

Không còn thời gian nữa...

Một con người sống động cứ như thế mà chết đi.

Trong tầm mắt đang mờ dần, bộ não trì trệ lại bắt được một hình ảnh.

Giữa làn nước đục ngầu, một vật thể to lớn, đen tuyền giống như khúc trầm hương đen khổng lồ đang lao nhanh về phía cậu.

Bỗng, từ phía bên trái, một tia sáng vàng mỏng manh xé nước, tông mạnh vào khối đen đó.

Tưởng chừng kết quả chỉ như "châu chấu đá xe" nhưng không, cú va chạm đó lại mạnh như một quả bom phát nổ, tạo ra xung chấn dữ dội, trực tiếp hất văng "thi thể" của Minh ra xa.

Tầm nhìn một lần nữa quay cuồng hỗn loạn như thước phim của một kẻ điên trước khi nó hoàn toàn vỡ nát, tắt hẳn.

...

Người chết có cảm nhận được lực kéo trên cơ thể của họ không?

Minh thì có đấy.

Một cây sào có móc nhọn đâm xuyên qua cổ áo cậu ta, kéo mạnh lên.

Cảm này giác giống như... bị treo cổ vậy.

Từ trên cổ truyền đến một cơn đau thắt dữ dội, cảm giác tắc nghẽn, miệng mũi bị phong kín lại một lần nữa xuất hiện.

Cậu muốn với tay kéo "sợi giây thừng" ra, nhưng hai cánh tay đã cứng đờ, trương phình không cử động nỗi.

Cậu đã ở dưới nước bao lâu rồi?

Sự không cam tâm trỗi dậy mạnh mẽ, khi một bàn tay vừa xa lạ vừa quen thuộc chạm vào, thứ cảm xúc ấy càng cuồn cuộn như thác lũ.

Cậu cảm nhận được từ trên mặt, dòng nước ấm nóng chảy ra từ mắt, tai, mũi, miệng, tuôn trào không ngừng.

Mùi vị rỉ sét lan tràn trong khoang miệng như nước sông khi ấy.

Minh lại nghe thấy tiếng thét, tiếng gào khóc thảm thiết, tiếng chất vấn đầy oán hận, tất cả cùng hòa tấu thành một bài ca địa ngục, nơi sự tuyệt vọng bị đẩy lên cao độ...

___________

Minh lại ngồi bật dậy, sự tỉnh táo đáng sợ như trong giấc mơ ấy một lần nữa ập đến.

Cậu nhắm chặt mắt lại, chờ đợi kết cục bị nhấm chìm...

- Minh, mở mắt ra!!

Một lực mạnh tóm lấy vai cậu mà lắc.

Đó là Phong, cậu ta đang đứng dưới giường, sắc mặt nghiêm trọng mà tái nhợt, khi thấy Minh hoàn toàn đã tỉnh táo, cậu ta lại ôm chầm lấy cậu, giọng nói có chút oán trách:

- Con chó này!

Nữa đêm sao ông lại đá tôi xuống giường hả?!

Lại còn vùng vẫy loạn xạ.

Còn...còn tự bóp cổ nữa.

Giọng cậu ta bỗng dưng nâng cao lên vài tông, vừa chửi vừa quan tâm.

Minh đưa tay sờ lưng áo, nơi đó đã ướt đẫm, cứ như...vừa bị vớt từ dưới nước lên vậy.

Thấy Minh một lần nữa lại ngẩn người, Phong lại véo mạnh vào chân cậu ta.

- Aaaa!!

Con chó Phong.

Minh hét lên thất thanh, cậu tung chăn chụp lên Phong mà kéo mạnh.

Tiếng cười đùa lại một lần nữa vang lên xua tan dư âm của cơn ác mộng khi ấy.

Cạch!

Cánh cửa bật mở.

Lâm và Duy với thái độ đầy bất mãn mà đẩy mạnh cửa phòng của hai người, mắng vốn:

- Gà còn chưa gáy nữa mà hai người đã um xùm là sao?

Duy vừa ngáp vừa gắt.

- Hả?

Ở đây làm gì có gà?

Minh vẫn đang chụp chăn Phong, hỏi lại.

- Là sao vậy?

Ở quê sao lại không nuôi gà?

- Thật đấy, từ nhỏ đến lớn tôi chẳng thấy con gà nào.

Nhân lúc Minh không để ý, Phong lật người, chụp chăn lên Minh, cũng tham gia phát biểu:

- Ở thành phố vài chỗ còn nuôi gà đấy, làng ông sao lại không có được.

Hay có khi nào nơi này thật sự giấu mộ cổ không?

Lâm im lặng từ nãy giờ bỗng dưng cất tiếng, làm vẻ mặt thần bí:

- Có khi như thế thật đấy, tôi từng được dạy rằng tiếng gà gáy thường dùng để xua tà, rất có thể làng của ông đang giấu thứ mờ ám gì đó...

- Này dù gì thì cũng đã thức hết rồi, ra thị trấn ăn sáng đi.

Minh cắt ngang giả thuyết hoang đường của hai đứa bạn.

Cậu lật tung chăn, một lần nữa đạp Phong xuống giường, đưa đề nghị.

- Trong làng không bán đồ ăn sáng hả?

Duy nghi ngờ hỏi.

Minh chỉ nở nụ cười bất lực, lắc đầu:

- Người trong làng... không nấu ăn cho người ngoài đâu.

- Hả?

Tại sao vậy?

- Do "tín ngưỡng"...

Minh nhún vai, giọng có chút mỉa mai:

- Cái thứ đó đã có công tách ngôi làng ra khỏi thế giới bên ngoài đấy.

Căn phòng bỗng chốc lặng như tờ.

Ánh lửa lay lắt của ngọn đèn dầu hắt bóng của bốn người lên tường, vặn vẹo và méo mó như những hình nhân bị treo cổ đang không ngừng vùng vẫy.

Bên ngoài, dù mặt trời đã ló dạng nhưng sương mù vẫn chưa tan hết, giống như lớp khăn voan che khuất gương mặt của một tân nương đang khóc.

___________

Trên con phố tấp nập, tiếng người mua bán, tiếng xe cộ huyên náo, mùi thơm của thức ăn bay ra từ các gánh hàng rong.

Không khí của thị trấn bừng sáng, ồn ào và náo nhiệt.

Từng tia nắng ấm áp len lỏi qua từng tán lá, như thể xua tan hết âm khí trên người bọn họ.

- Đồ ăn ở vùng này ngon thật.

Phong xoa xoa cái bụng đã căng tròn mà cảm thán.

- Ăn như vậy rồi làm sao mà lên thuyền?

Minh bất lực nhìn ba đứa bạn bây giờ chỉ muốn lăn về, thở dài ngao ngán.

- Đi bộ đi, tiện ngắm cảnh luôn.

- Đi bộ là hết cả nữa ngày đấy.

- Có sao đâu, coi như đi du lịch luôn, mùa hè còn dài, thời gian còn nhiều.

Với cả chúng ta cũng không chạy được với cái bộ dạng này đâu.

Cả nhóm phá lên cười, âm thanh của tuổi trẻ tràn đầy sức sống.

Nhưng trong lòng Minh vẫn thấp thoáng một nỗi bất an mơ hồ, như thể khung cảnh tươi sáng này chỉ là một ánh nến lay lắt trước khi bị bóng tối nuốt chửng hoàn toàn.

"Nữa ngày" tưởng dài mà ngắn.

Khi con đường dần bị nuốt chửng bởi màn sương mù đặc quánh kia, tiếng cười đùa ban nãy bỗng trở nên lạc lõng.

Càng cố gắng chạy vào sâu bên trong, tầm nhìn càng bị che phủ một cách triệt để, chỉ còn văng vẳng lại thứ tạp âm không thuộc về thời đại này.

Từng tiếng bước chân dồn dập, hỗn loạn như những oán linh đói khát đang rình rập, cố gắng tóm lấy con mồi mà xâu xé.
 
Làng Xúi Quẩy
10. Nhật


Rầm!!!

Cả bốn đứa lại một lần nữa ngã nhào trước cổng làng.

Người trong làng đi ngang qua đều đồng loạt liếc nhìn họ với ánh mắt kì quái.

- Ôi Minh, cháu về làng sao không nói sớm chứ.

Giọng nói của đàn bà vang lên, âm tiết của nó bị kéo dài, u ám như thể rít qua kẽ răng.

Một bác gái trung niên đột ngột bước ra từ làn sương mù đặc quánh, hơi lạnh tan đi rồi tụ lại, quấn chặt lấy cơ thể bà ta.

Cảnh tượng ấy trông giống như một cỗ thi thể vừa được lôi ra khỏi tủ đông vậy.

Bác gái đó tỏ ra rất thân thiện, chủ động tiến lại gần họ bắt chuyện.

Nhưng vào khoảng khắc có thể nhìn rõ bà ta, mắt Minh không kiềm được mà trừng lớn, rồi lại lập tức cúi gập đầu xuống, căng thẳng kéo kéo tay áo đám bạn, ra hiệu "chạy".

- Dạo này bác bận quá, chuẩn bị cho con gái lên xe hoa mà.

Mẹ cháu dạo này thế nào rồi?

Khi nhắc đến con gái, ánh mắt bà ta thoáng lóe lên tia đắc ý, trong giọng nói vẫn luôn đều đều như người máy đọc thoại lại mơ hồ nghe ra ác ý.

- Mẹ cháu... vẫn khỏe ạ.

Giọng Minh run run, ngón tay bị siết chặt đến trắng bệch.

- Cháu chắc chứ.

Bà ta chợt nở một nụ cười kì dị, kéo dài đến tận mang tai, khiến người ta liên tưởng một tên hề sát nhân đang thích thú nhìn con mồi vùng vẫy trong tuyệt vọng.

Thân hình quá khổ chắn ngang lối đi làm cho cả bốn đứa đều rơi vào bối rối, chẳng biết phải chạy đường nào.

Minh từ nãy đến giờ đều cúi gằm mặt, không dám nhìn bà ta.

Qua đôi mắt âm dương, thứ trước mặt càng không thể được xem là một con người.

Cơ thể của nó giống với một khúc cây mục bị ngâm nước lâu ngày, ướt sũng, giòi bọ lúc nhúc, con nào con nấy cũng béo tốt, trắng ởn.

Sắc mặt Lâm đã tái nhợt, Phong và Duy dù chưa hiểu hết tình hình nhưng cũng chọn ngậm chặt miệng, không tiếp tục đáp lời.

Bầu không khí rơi vào khoảng lặng khó xử:

- Bác Hoa, chị Tuyết đang tìm bác đấy.

Một giọng nói khàn khàn bất ngờ chen ngang, giống như con cá lớn quẩy đuôi giữa mặt hồ phẳng lặng, tạo ra hàng ngàn sóng nước.

Làn sương mù thoắt cái đã tan biến, để lộ một thân hình gầy gò.

"Bác gái" chầm chậm quay đầu lại, trên gương mặt vặn vẹo xuất hiện sự phẫn nộ, không cam tâm rồi lại biến thành sự kinh ngạc, hoảng loạn.

Bà ta không nói thêm lời nào, quay đầu bỏ đi.

Người vừa đến là một thanh niên trẻ, nom cũng chỉ tầm tầm tuổi bọn họ, nhưng đôi mắt lại toát lên vẻ trưởng thành quá mức, như thể một linh hồn ông lão chiếm lấy thân xác thiếu niên, dần dần mục ruỗng.

Cậu ta mở miệng, chất giọng khàn đặc như người hút thuốc lâu năm:

- Người ngoài, hay là người ở đây?

- Chúng tôi là người ngoài nhưng...

Một cánh tay chắn ngang bụng Phong, Minh đẩy cậu ra sau, nhanh chóng tiếp lời:

- Chúng tôi đều là người ngoài.

Cậu thanh niên đối diện nhướn mày, sự kì quái xung quanh tan biến trong phút chốc, cậu ta hất hàm, đôi mắt lại tràn đầy sự kiêu ngạo của tuổi trẻ:

- Mấy con gà công nghiệp đến từ thành phố đấy à, đúng là nhát cáy.

Phong nghe thế thì sửng cồ lên:

- Ý gì đấy?

Ba người còn lại ngay lập tức kéo Phong lại, Minh ôm lấy chân Phong, vừa nhìn cậu thanh niên đó với ánh mắt dò xét.

Cậu ta bị nhìn như vậy thì khó chịu ra mặt:

- Tôi nói sai chắc?

Khi nãy mấy cậu còn chẳng dám ngẩng mặt lên cơ mà...

Cậu cúi đầu xuống, không né tránh mà nhìn thẳng vào mắt bốn người.

- Cái bà Hoa đó là một mụ điên, chỉ thích đi hù dọa người khác thôi.

Cả bọn không trả lời, đồng loạt liếc ánh mắt đầy ẩn ý về phía Minh.

Minh lắc đầu rồi lại gật đầu, kín đáo ra hiệu rằng "ổn".

Cục đá đè nặng trong lòng mọi người đã rơi xuống.

Minh, Duy, Lâm từ từ buông Phong ra, rồi cùng đứng thẳng lên, đối mắt với cậu thanh niên đó.

Bốn "con gà công nghiệp" đều cao hơn cậu ta nữa cái đầu, vô hình trung lại tạo ra một áp lực không hề nhỏ.

Cậu thanh niên đó cũng không lùi bước, nhưng giọng nói lại dịu đi vài phần:

- Thôi được rồi, tôi là Nhật, bộ đội xuất ngũ, còn mấy cậu... là thanh niên trí thức à?

Nhóm bạn lại một lần nữa ngơ ngác, Phong lẩm bẩm "đây là thời nào rồi chứ".

Duy thì phản ứng nhanh hơn, chỉ vào từng người mà giới thiệu:

- À, tôi là Duy, còn đây là Phong, Minh và Lâm, rất vui được làm quen.

- Rất vui được làm quen.

Nhật cười toe toét, sau lại nhiệt tình hỏi:

- Vậy mấy cậu có chỗ ở chưa, làng này hiếm thấy thanh niên trí thức ghé đến lắm.

- À... chúng tôi có rồi, là...là...

- Là trưởng làng xếp cho ấy.

Minh nhanh chóng đỡ lời, Duy kín đáo ra dấu cảm ơn nhưng ánh mắt lại thoáng qua tia nghi hoặc.

Một lời nói dối đầy sơ hở, nhưng Nhật lại gật đầu tin tưởng:

- Đúng rồi, lúc tôi mới đến đây cũng...

Gương mặt Nhật chợt cứng lại:

- Mới đến đây...mới đến đây...

Không!

Tôi là...tôi là người trong làng mà...

Lời nói bỗng dưng rối loạn, cậu ta đưa tay ôm lấy đầu, khuôn mặt cau có như thể nó sắp nứt toác ra.

Nhưng chỉ vài giây sau, Nhật lại trở về dáng vẻ bình tĩnh, nét mặt phẳng lặng không chút gợn sóng.

Bốn người đồng loạt lùi lại nửa bước, chuẩn bị co chân bỏ chạy thì bị Nhật gọi giật lại:

- Này, mấy cậu là vừa mới đến đây nên tôi nhắc một chút.

Đừng có đến ngôi nhà sát bụi tre phía Tây làng đấy, chủ nhà ở đó khó tính lắm, cẩn thận kẻo bị mắng oan.

Câu nói ấy như một lưỡi dao lạnh kề sát cổ.

Sát bụi tre phía Tây làng à, nơi đó chỉ có một căn nhà duy nhất - nhà ngoại của Minh.

Nhưng nó bị bỏ hoang đã lâu, làm gì có "chủ nhà" nào?

Cả bọn xanh mặt, lắp bắp cảm ơn lấy lệ rồi ngay lập tức chạy ù đi, bỏ lại một thân ảnh gầy gò với ánh mắt mơ hồ phía sau.
 
Back
Top Bottom