Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Lang Quân Yêu Nghiệt Của Ta

Lang Quân Yêu Nghiệt Của Ta
Chương 30: Chương 14-2



"... Điện hạ."

Cơ thể mềm mại trong lòng càng lúc càng áp sát, sắp chạm đến bí mật không thể nói của hắn, Phù Minh khàn giọng lên tiếng, muốn đánh thức chủ nhân của mình, nhưng vẫn chậm một bước.

Chỗ yếu hại như một ngọn lửa lớn, nóng đến mức đầu óc Tang Niệm Niệm choáng váng.

Phù Minh cũng cứng đờ người, mặt đỏ bừng.

Hắn xấu hổ lùi ra sau, nhưng chiếc đuôi lại có ý nghĩ riêng, cứ thế vượt qua chủ nhân của nó, quấn chặt lấy eo mềm mại của Tang Niệm Niệm.

Phù Minh: "..."

Tang Niệm Niệm: "..."

Nàng không ngờ Phù Minh lại to gan như vậy, cả người căng thẳng.

Nhưng nàng còn chưa kịp hoàn hồn, Phù Minh đã kéo nàng, cứ thế va vào chỗ hiểm yếu của hắn.

Cú này vừa mạnh vừa nặng, đôi mắt đẹp của Tang Niệm Niệm mở to, đôi môi mềm khẽ bật ra tiếng r*n r*, theo bản năng muốn chạy trốn về phía trước.

Thế nhưng bàn tay đang giữ chặt eo nàng lại đột nhiên thay đổi, chẳng những không còn chút kính sợ nào với nàng, mà còn bắt đầu chơi trò đuổi bắt. Ban đầu, nó ân cần nới lỏng lực đạo, chờ nàng chạy thoát, rồi lại nhân lúc nàng lơ là mà hung hăng kéo nàng trở lại.

Chỉ mới chơi đùa hai lượt, Tang Niệm Niệm đã không chịu đựng nổi.

Cơ thể nàng vốn yếu ớt, cho dù trước đây đã từng nếm thử chỗ hiểm của Phù Minh vài lần, nhưng cũng chỉ dám nếm qua loa, hễ thấy nóng bỏng hay căng cứng là lập tức dừng lại, nào có chịu được sự mạnh bạo như thế này.

Nước mắt giả tạo trong mắt nàng bỗng chốc hóa thành thật, Tang Niệm Niệm vùng vẫy, muốn gỡ cánh tay đang bị Phù Minh kìm chặt ra.

Nhưng vị công chúa thiếu kinh nghiệm này lại chọn một tư thế ngủ khó kiểm soát nhất, nàng vừa động đậy, ngược lại càng bị kẹt chặt hơn.

"Phù, Phù Minh."

Lúc này, Tang Niệm Niệm cũng chẳng màng giả vờ ngủ nữa, nàng quả thật muốn có được Phù Minh, nhưng không phải trong tình trạng mất kiểm soát thế này.

Phù Minh cũng không ngờ cái đuôi của mình lại làm ra chuyện như vậy, vừa xấu hổ vừa kinh ngạc, muốn rút đuôi về. Nhưng cơn đ*ng t*nh đã thiêu đốt lý trí của hắn, sự k*ch th*ch mãnh liệt như trong mộng khiến lồng n.g.ự.c hắn phập phồng không ngừng, mãi đến khi hắn cắn mạnh đến bật m.á.u môi, mới miễn cưỡng lấy lại được chút tỉnh táo.

"Niệm Niệm, ta, xin lỗi..."

Vị ám vệ ngay thẳng trung thành này không biết nói dối, hay nói cách khác, việc che giấu thân phận bán yêu đã đánh gục giới hạn cuối cùng của hắn, khiến hắn hổ thẹn không thôi.

Trong lúc hoảng loạn, hắn thậm chí còn quên mất sự khác biệt thân phận trời vực giữa hai người, cứ thế thốt ra tên của Công chúa.

Trong bầu không khí ái muội tột độ, Phù Minh cuối cùng cũng khống chế được cái đuôi của mình, kéo nó ra, nhẹ nhàng tách hai người rời nhau.

Tang Niệm Niệm th* d*c một hồi lâu mới lên tiếng: "Ngươi đáng chết, ngươi dám dùng tay đánh ta, còn đánh vào..."

Hai chữ cuối cùng nàng không nói ra, nhưng Phù Minh hiểu ý nàng.

"Ta..." Gương mặt tuấn tú màu lúa mạch của hắn đỏ bừng, muốn nói mình không cố ý, nhưng lại không biết phải giải thích với vị Công chúa ngây thơ của hắn thế nào rằng đó không phải tay mà là điểm yếu đang sưng tấy của hắn, nhất thời tiến thoái lưỡng nan, lòng như lửa đốt.

Nghe tiếng thở dồn dập của hắn, Tang Niệm Niệm rốt cuộc cũng tìm lại được cảm giác kiểm soát quen thuộc.

Nàng đưa tay nhỏ bé dò dẫm trong bóng tối, đầu tiên sờ thấy một bàn tay của Phù Minh, rồi lại sờ thấy bàn tay còn lại của hắn, lập tức kinh ngạc thốt lên: "Sao hai tay ngươi đều ở đây?"

Phù Minh không biết phải trả lời câu hỏi này thế nào, cũng hoàn toàn không biết phải làm sao.

Hắn muốn rời khỏi đây, lao đầu xuống thác nước mấy chục vòng, nhưng rồi lại nghe thấy tiếng tuyết rơi xào xạc bên ngoài, cảm nhận được thân nhiệt hơi lạnh của chủ nhân trong lòng.

Hắn đã phạm sai lầm lớn, cho dù bị chủ nhân vứt bỏ cũng không oán thán, nhưng dưới vực sâu nguy hiểm, thời tiết lạnh lẽo, hắn không thể để Công chúa của hắn cô độc ở lại đây một mình, chỉ đành bất lực cứng đờ tại chỗ.

Lại một lúc lâu sau, vị chủ nhân xinh đẹp thuần khiết của hắn cuối cùng cũng hiểu ra thứ đã đánh nàng lúc nãy là gì, lật người lại định chất vấn hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng: "Ngươi, sao ngươi có thể dùng thứ đó đánh ta, thật quá đáng!"

Phù Minh đã hoàn toàn mất khả năng đáp lời, trái tim hắn rơi xuống vực sâu, d*c v*ng lại càng thêm mãnh liệt.

Đôi môi mỏng thô ráp của hắn mấp máy, nửa ngày mới khàn giọng thốt ra mấy chữ: "Xin lỗi, đều là lỗi của thuộc hạ, xin Người... trách phạt."

Đôi mắt hắn ngập tràn xấu hổ, đôi mắt xanh biếc xinh đẹp dường như ý thức được chủ nhân của mình đã phạm sai lầm lớn, đong đầy nước mắt vỡ vụn, vậy mà vẫn không che giấu được d*c v*ng đang cuộn trào, giống như hai ngọn lửa nhảy nhót trên mặt hồ.

Thật đáng thương.

Sắp khóc đến nơi rồi.

Tang Niệm Niệm cảm thấy như có lông vũ gãi nhẹ trong lòng, cố tình giả vờ không hiểu ý hắn muốn nàng trừng phạt, đôi môi mềm mại màu hồng nhạt thốt ra những lời cay nghiệt: "Sao ngươi lại không biết xấu hổ như vậy, phạm lỗi rồi, còn muốn ta giúp ngươi."

Nói rồi, nàng đè nén sự vui sướng trong lòng, bàn tay nhỏ bé chạm vào điểm yếu xấu xí của hắn: "Thôi được, xem như ngươi đã giúp ta sưởi ấm, ta sẽ giúp ngươi vậy."
 
Lang Quân Yêu Nghiệt Của Ta
Chương 31



Công chúa cao quý, thánh khiết, mãi mãi cao cao tại thượng.

Điều này, từ lần đầu tiên gặp Tang Niệm Niệm, đã khắc sâu vào xương tủy của Phù Minh.

Hắn xem Công chúa như chủ nhân của mình, là tín ngưỡng duy nhất trong đời.

Bảy năm bầu bạn, mỗi đêm trực, hắn đều lặp đi lặp lại lời thề năm xưa trong lòng.

Dòng m.á.u bán yêu dơ bẩn, thân xác ti tiện, nhưng cũng rất mạnh mẽ, không sợ đau đớn.

Hắn sẽ trở thành một thanh kiếm sắc bén nhất, mãi mãi bảo vệ bên cạnh chủ nhân, cho đến khi c.h.ế.t trận, hoặc là đến ngày bị nàng đuổi đi.

Ban đầu... đáng lẽ phải như vậy.

Thung lũng lạnh lẽo, ban đêm tuyết rơi.

Tuyết lớn như lông ngỗng nhanh chóng phủ đầy bãi cỏ trước cửa hang, nhưng không thể che lấp được cảnh xuân sắc ẩn hiện từ trong hang.

Vị ám vệ cao lớn, cơ bắp săn chắc, không một mảnh vải che thân, nằm thẳng trên chiếc giường đá quá mềm mại đối với hắn, lồng n.g.ự.c màu lúa mạch phập phồng dữ dội.

Lông mi dài của hắn run rẩy, đôi tay thô ráp buông thõng bất thường bên người, như thể đang phải chịu đựng sự dày vò khó nhịn.

Từng giọt mồ hôi nhẫn nhịn lăn dài từ chiếc cằm hơi nhọn của hắn, chảy qua yết hầu gợi cảm, rồi biến mất trong bóng tối mập mờ: "Điện hạ..."

Giọng nói ám vệ khàn đặc, cuối cùng không nhịn được nữa mà lật người, bàn tay to lớn nắm lấy một đoạn eo thon của chủ nhân.

Nhưng ngay khi hắn chuẩn bị hành động, mới phát hiện chủ nhân bên dưới đã sớm thất thần, hai chân co giật, ngay cả ý thức cũng tan rã.

Khóe mắt thoáng hiện ý cười, Phù Minh từ từ thở ra một hơi, ngón tay nổi gân xanh vén những sợi tóc dài ướt đẫm mồ hôi cho chủ nhân.

Bên tai hắn văng vẳng lời Tang Niệm Niệm nói hắn tính tình quá xấu xa, rõ ràng thèm muốn nàng nhưng lại không dám thừa nhận, dòng nước ấm áp trong lòng cứ cuồn cuộn tuôn trào, không sao dừng lại được.

"Đa tạ Điện hạ giúp đỡ, thuộc hạ vô cùng cảm kích."

Có lẽ vì bóng tối che lấp, hoặc cũng có lẽ vì đang ở nơi vực sâu cách xa thế tục, khoảnh khắc này, Phù Minh không giấu giếm suy nghĩ thật sự trong lòng, giọng nói trầm thấp khàn khàn, tràn đầy tình yêu thương chân thành.

Tang Niệm Niệm miễn cưỡng lấy lại chút tinh thần, cố gắng "Ừm" một tiếng, trên mặt tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng hai chân dưới làn váy lại không khép lại được.

Mái tóc đen dài buông xõa bên má, đôi môi ngọt ngào ửng đỏ, là do lúc nãy cắn vào khi nhẫn nhịn.

Nàng thật sự không ngờ, Phù Minh khi tỉnh táo lại... hoang dã đến vậy.

Nghĩ đến những âu yếm vừa rồi ngoài tầm kiểm soát của mình, trái tim Tang Niệm Niệm đập thình thịch.

Không còn khăn mềm che chắn, điểm yếu của Phù Minh không chỉ sưng tấy hơn, mà còn gồ ghề lồi lõm, nàng nghĩ đến hình dáng xấu xí của thứ đó, không muốn dùng tay chạm vào, chỉ muốn nếm thử như những đêm trước, tiện thể giúp hắn.

Nhưng nàng không ngờ, Phù Minh tuy ngoài mặt ngoan ngoãn, nhưng lại không hề dễ dàng bị kích động như khi bị thôi miên, nàng đã ăn gấp ba lượng ngày thường, chân nhỏ đã bắt đầu run rẩy, hắn ngoại trừ hơi thở có chút dồn dập ra, không hề có ý no đủ.

Tang Niệm Niệm nhanh chóng không chịu đựng nổi, muốn rời đi, nhưng Phù Minh lại luôn vô tình lắc lư vòng eo mạnh mẽ, dùng giọng nói trầm thấp gợi cảm thốt ra những lời k*ch th*ch nàng.

"...Thuộc hạ ti tiện, không xứng g*** h**n cùng Người."

"Xin Điện hạ yên tâm, chuyện hôm nay, ta sẽ không nói với vị hôn phu tương lai của Người đâu."

"Điện hạ, điểm yếu của ta không giống Người, nó... sẽ làm Người bị thương."

Nghe hắn kháng cự như vậy, Tang Niệm Niệm vừa xấu hổ vừa không phục.

Nàng khó khăn lắm mới được ở bên Phù Minh, còn chưa thử những tư thế trong thoại bản cùng hắn, sao có thể cứ thế rời đi?

Hơn nữa điểm yếu của nàng không hề xấu xí như của Phù Minh, hiện tại lý do vì sao đặc biệt nhạy cảm, không chịu được, chẳng qua là vì nàng chưa thức tỉnh tiên duyên mà thôi.

Đợi đến ngày sinh thần, tiếp nhận sự tẩy lễ của tiên duyên, chứng sợ lạnh của nàng sẽ khỏi, tật xấu thích dựa dẫm vào Phù Minh cũng sẽ khỏi.

Xuất phát từ tâm lý khó hiểu nào đó, mặc dù đã rất khó chịu, Tang Niệm Niệm vẫn cố gắng chịu đựng thêm một lúc lâu.

Nàng cảm thấy dường như đã qua một canh giờ, nhưng thực tế, củi mới chỉ cháy hết một que, chỉ mới qua một khắc.

"Điện hạ?"

Giọng nói của người trong lòng nhẹ đến mức không thể nhẹ hơn nữa, khàn khàn yếu ớt, ánh mắt Phù Minh càng lúc càng tối, trong hang đá yên tĩnh, hắn siết chặt nắm tay kìm nén một lát, rồi mới hít sâu một hơi, chuẩn bị rời đi.

"! Ngươi, ngươi đừng nhúc nhích!" Cảm giác vừa mới dịu đi lại ùa về, Tang Niệm Niệm không nhịn được kêu lên, lại cảm thấy mất mặt, tức giận cắn môi: "Thôi được, cứ ngủ như vậy đi."
 
Lang Quân Yêu Nghiệt Của Ta
Chương 32: Chương 15-2



Phù Minh bị dày vò đến sắp phát điên: "..."

Sự xấu hổ và áy náy khi điểm yếu bị chạm vào ban đầu đã tan biến, con sói yêu đói khát toàn thân đều đang ch** n**c miếng.

Nhưng hắn không thể trái lệnh chủ nhân, chỉ khàn giọng nói: "Nhưng mà Điện hạ, thuộc hạ ra nhiều mồ hôi quá, người bẩn lắm."

Tang Niệm Niệm vốn là người ưa sạch sẽ, cũng có chút không chịu nổi tình trạng hiện tại, do dự nói: "Vậy, vậy thì tắm rửa trước đã."

Khóe môi Phù Minh nở nụ cười: "Tuân lệnh."

Nói rồi, bàn tay to lớn giữ chặt eo Tang Niệm Niệm, ôm trọn nàng lên.

Vì tư thế này, Phù Minh chưa đi được hai bước, Tang Niệm Niệm bỗng nhiên căng cứng mu bàn chân, đồng tử đen láy cũng hoàn toàn tan rã.

Nàng đột nhiên mở miệng, nhưng không phát ra tiếng động nào, còn Phù Minh cũng cứng đờ người, hơi thở dồn dập, cơ bụng rắn chắc run rẩy như cá lượn.

Tuyết bên ngoài hang rơi rất lớn, rơi xuống đống lửa đang cháy, liền kết thành một mảng nước tí tách nóng bỏng.

Trong bóng tối, vang lên tiếng khóc ngọt ngào, là vị Công chúa luôn cao cao tại thượng, mưu lược chu toàn: "Ta, a, ta không cần ngươi ôm ta ngủ nữa."

Tang Niệm Niệm không ngờ, lời Phù Minh nói lại là thật.

Nàng vừa mới hồi phục đôi chút, định nhân cơ hội ăn hắn sạch sẽ, nào ngờ dạ dày có hạn, căn bản không nuốt trôi nổi điểm yếu của Phù Minh.

Nhận ra mình không thể ăn thêm được nữa, Tang Niệm Niệm lập tức dùng tiên linh lực trong cơ thể ngăn cách cảm giác từ dưới váy.

"Ngươi, ngươi mau buông ta ra, ta không cần ngươi ôm ngủ nữa."

"..." Phù Minh sắp bị hành hạ đến phát điên.

Nếu như lúc trước, những lời thì thầm bên tai, những cái ôm thân mật, còn có thể coi là hành động bất đắc dĩ của Công chúa phải dựa vào hắn để sưởi ấm trong hoàn cảnh khó khăn.

Thì giờ đây, mọi chuyện xảy ra đã hoàn toàn vượt khỏi tầm kiểm soát của hắn.

Hắn chưa từng nghĩ, mình lại thật sự hèn hạ vô sỉ đến vậy, không những không bảo vệ được Công chúa, mà còn khiến Công chúa khóc.

Nghe tiếng khóc nức nở của Tang Niệm Niệm, linh hồn Phù Minh như bị xé làm đôi.

Một nửa là lý trí đang lung lay sắp đổ, một nửa là bản năng khó kìm nén.

Hắn nhớ tới những lời Tang Uyển đã nói với hắn, răng nanh dữ tợn trong miệng khép chặt không ngừng tiết ra nước bọt.

Thừa nhận đi, Phù Minh, ngươi chưa bao giờ là một con ch.ó săn trung thành.

Hắn giãy dụa nhắm mắt lại, khi hoàn hồn, Phù Minh phát hiện vị chủ nhân xinh đẹp yếu ớt của mình đã hoàn toàn bám chặt lấy hắn, tay chân mềm nhũn, nước mắt lã chã.

Bên tai vang lên tiếng ầm ầm, Phù Minh mắt tối sầm lại, nghiến răng tách người và sói ra, run rẩy cái đuôi, đặt Công chúa lên giường đá. Hắn không dám nhìn nước mắt long lanh kia, chỉ vội vàng dùng áo choàng quấn quanh eo, hấp tấp lao vào trong tuyết.

Khoảng một canh giờ sau, vị ám vệ cao lớn toàn thân bốc hơi nước mới xách một thùng nước nóng trở về.

Hắn quấn mình rất kỹ, mặc cả bộ giáp bạc, thắt lưng còn thắt ba vòng, vẻ mặt vẫn lạnh lùng nghiêm nghị, nhưng đuôi mắt hẹp dài lại ửng đỏ hai đường không sao xóa đi được.

Vì giúp hắn, vị chủ nhân xinh đẹp yếu ớt của hắn đã hao hết toàn bộ sức lực, ngủ rất say.

Lau đi từng chút mùi hương của mình trên người nàng, mãi đến khi chạm đến vùng đùi ửng đỏ, Phù Minh mới dừng động tác.

Đôi mắt sâu thẳm của hắn khẽ lóe lên, do dự một lát, không vén váy Tang Niệm Niệm lên.

Cảnh tượng vừa rồi quá hoang đường, mặc dù hắn đã cố gắng kiềm chế bản thân, không điên cuồng vùi đầu vào như trong thoại bản, nhưng cũng đã thật sự cùng Công chúa...

Tai nóng bừng, Phù Minh tháo mặt nạ xuống, hai tai sói cụp trên đầu, cái đuôi phía sau không ngừng lắc lư, không hiểu nổi tại sao Tang Niệm Niệm lại làm vậy.

Ý nghĩ đã lởn vởn trong lòng hắn mấy ngày nay dần dần hiện ra, vừa xuất hiện, liền không thể kìm nén được nữa.

Cẩn thận quỳ trên mặt đất, lần đầu tiên vị ám vệ cao lớn không che giấu cảm xúc của mình, mà mượn bóng tối che lấp, áp bàn tay rộng lớn ấm áp lên má chủ nhân, thỏa mãn thở dài một tiếng:

"Niệm Niệm thật lòng yêu thích ta sao?"

Vậy có thể nào, chỉ yêu mình hắn thôi.

...

Sáng sớm hôm sau, Tang Niệm Niệm bị lạnh tỉnh giấc.

"...Lạnh." Nàng mơ màng lẩm bẩm, giọng khàn đặc.

"Gâu~"

Bên tai đột nhiên vang lên tiếng kêu khe khẽ, người đẹp yếu ớt đang cau mày trên giường đá khẽ run lông mi, mở ra đôi mắt trong veo long lanh.

Nàng cố nén cơn đau nhức ở eo và chân, cuộn chăn ngồi dậy, nhìn thẳng vào một đôi mắt to ướt át.
 
Lang Quân Yêu Nghiệt Của Ta
Chương 33: Chương 15-2



Một con sói trắng dài hơn hai mét, cao hơn một mét, toàn thân lông trắng muốt không biết từ lúc nào đã xuất hiện trong hang động, móng vuốt to lớn vụng về thêm củi vào đống lửa sắp tắt.

Thấy nàng tỉnh dậy, sói trắng có chút luống cuống thu móng vuốt lại, lại kêu lên một tiếng khe khẽ với nàng.

"A!" Tang Niệm Niệm giật nảy mình, lập tức rút con d.a.o găm giấu trong chăn dùng để phòng thân ra.

"Gâu..."

Thấy d.a.o găm, đôi mắt xanh của sói trắng lập tức ảm đạm xuống, kẹp đuôi lùi về sau, nhưng không rời đi hẳn, chỉ đáng thương nằm rạp trên mặt tuyết, bộ lông trắng sạch sẽ gần như hòa lẫn với tuyết.

Hóa thân do yêu lực ngưng tụ vừa xuất hiện đã dọa Công chúa sợ hãi, trong mắt vị ám vệ cao lớn đang xử lý con mồi ngoài hang động thoáng qua vẻ thất vọng.

Dưới vực sâu quá lạnh lẽo, hang động hắn đào lúc nhỏ lại quá chật hẹp, hắn muốn Công chúa ở thoải mái hơn, nhưng lại không yên tâm để nàng một mình trong hang, nên mới nghĩ ra cách dùng yêu lực hóa thành một phân thân bảo vệ bên cạnh nàng.

Không ngờ, hóa thân đã được hắn tô vẽ đẹp đẽ vô số lần, lại thu nhỏ mười mấy lần vẫn dọa Công chúa sợ.

Nàng... rất ghét yêu lang sao?

Do dự một chút, đeo chiếc mặt nạ bạc vừa mới tháo xuống lên mặt, đảm bảo đuôi và tai đều được giấu kỹ, Phù Minh mới giả vờ như vừa mới chạy về, dùng nắm đ.ấ.m sắt đánh cho hóa thân yêu lực đang ngoan ngoãn nằm rạp trên mặt tuyết kêu ăng ẳng.

Tang Niệm Niệm: "..."

"Thôi thôi, đừng đánh nó nữa."

Thấy Phù Minh, Tang Niệm Niệm cũng không còn căng thẳng nữa, nàng thấy trên cổ sói trắng đeo một chiếc chuông, giống với chiếc trong xe ngựa, nghi ngờ hỏi: "Con sói hoang này từ đâu đến vậy? Sao lại đeo chuông?"

Sói trắng lông xù ủ rũ nằm rạp trên mặt đất, từng sợi lông đều rất bông xù, nhìn mềm mại, rất muốn sờ.

Phù Minh treo tấm rèm vừa mới đan xong vào sáng sớm lên cửa hang, ngăn những cơn gió lạnh không ngừng lùa vào: "Con sói trắng này là thuộc hạ nhặt được ở cửa vào lúc sáng sớm, hơi có linh trí, cũng coi như thông minh, miễn cưỡng được xem là linh thú, thuộc hạ đã kết linh khế với nó. Điện hạ ghét nó sao, nếu không thích, ta sẽ đuổi nó đi." Giọng nói của hắn rõ ràng vẫn trầm ổn như thường, nhưng Tang Niệm Niệm lại cảm thấy có chút ấm ức.

Theo lời hắn nói, cục bông trắng đang nằm bẹp như bánh tráng cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh biếc ươn ướt nhìn nàng.

Tang Niệm Niệm: "..."

Nàng kỳ lạ thay lại có cảm giác con sói trắng này rất giống Phù Minh, nhìn bộ lông mềm mại của cục bông trắng bay phấp phới trong gió, cuối cùng cũng không nỡ nói ghét nó.

"Đã kết linh khế rồi, sẽ không làm hại người, vậy thì cứ để nó ở lại đi."

Linh khế là phương pháp phổ biến mà hầu hết mọi người dùng để thuần hóa linh thú, chỉ cần bản thân có thực lực mạnh mẽ, có thể đánh bại linh thú, thì có thể nhận được sự chấp thuận của chúng, kết linh khế.

Ám vệ của Phiêu Miểu cung đều có thực lực rất mạnh, cũng có không ít ám vệ kết khế ước với linh thú, chỉ là linh thú của đa số mọi người đều khá nhỏ yếu, Tang Niệm Niệm lần đầu tiên nhìn thấy con to lớn như con sói trắng này.

"Ừm."

Thấy Công chúa cho phép sói trắng ở lại, hẳn là không ghét yêu lang lắm, khóe môi Phù Minh khẽ cong lên.

Hắn quỳ gối bên giường, ôm Tang Niệm Niệm sắc mặt tái nhợt vào lòng, bàn tay rộng lớn nâng đỡ m.ô.n.g nàng: "Xin lỗi... Điện hạ, ta đến muộn rồi."

Phù Minh hơi cúi đầu, dùng đôi môi nóng bỏng chạm vào má nàng lạnh lẽo, đôi mắt xanh biếc tràn đầy tình yêu thương chân thành: "Người có thể tha thứ cho ta không?"

Tang Niệm Niệm kinh ngạc mở to mắt, hoàn toàn không ngờ Phù Minh trước giờ luôn cứng nhắc như khúc gỗ lại có hành động chủ động như vậy, còn... táo bạo đến thế.

"Sao ngươi lại đột nhiên..."

Tang Niệm Niệm đưa tay ra đẩy Phù Minh một cách kháng cự, nhưng bởi vì nụ hôn thoảng qua như chuồn chuồn lướt nước vừa rồi, vừa mở miệng đã mất hết khí thế: "Đột nhiên hôn..."

Nàng còn chưa nói hết câu, một hơi thở dồn dập lại tiến gần thêm.

Phù Minh giọng khàn khàn, vẫn là ngữ khí bình tĩnh nghiêm túc, nhưng lời nói ra lại khiến người ta đỏ mặt: "Xin lỗi, Điện hạ, vừa rồi đã mạo phạm Người, quên hỏi ý kiến của Người, sau này sẽ không như vậy nữa."

Hắn nói xong, sống mũi cao thẳng cọ cọ vào Tang Niệm Niệm: "Thuộc hạ gặp phải một chút khó khăn, hễ không gặp Người là lại suy tư mệt mỏi, vừa nhìn thấy Người là lại rất rất muốn hôn Người, có thể xin Người giống như tối qua, hôn thuộc hạ một cái, rồi giúp thuộc hạ một lần nữa được không?"
 
Lang Quân Yêu Nghiệt Của Ta
Chương 34



Tang Niệm Niệm phát hiện gần đây Phù Minh thay đổi rất nhiều.

Mấy ngày nay, vì vẫn còn sợ hãi chuyện ăn no quá, nàng không còn yêu cầu hắn ôm mình ngủ nữa.

Thế nhưng Phù Minh lại như đi từ cực đoan này sang cực đoan khác, mỗi tối khi mặt trời lặn, vị ám vệ cao lớn sẽ tự giác tắm rửa sạch sẽ, cẩn thận trải giường chiếu, nằm trong đó ủ ấm chăn cho nàng.

Đợi nàng giả vờ tu luyện xong, nếu nàng bảo hắn dậy, Phù Minh sẽ cung kính đáp ứng, bò dậy khỏi giường, mặc quần áo mỏng manh, ngồi bên đống củi, cùng Mao Mao canh giữ cho nàng.

Mao Mao là cái tên Tang Niệm Niệm đặt trong lòng cho con sói trắng kia, bởi vì lông của nó xù xì, nhìn vừa xù vừa mềm.

Thực ra Tang Niệm Niệm rất muốn sờ nó, nhưng lại ghét bỏ nó cứ nằm rạp mãi trên tuyết, trong lòng vô cùng đấu tranh, mấy ngày trôi qua, vẫn không thể ra tay được.

Nàng nhìn Phù Minh im lặng ngồi bên cạnh Mao Mao, không bao lâu lông mi dài đã phủ đầy tuyết trắng, do dự một lát, vẫn vẫy tay gọi hắn lại ngủ cùng mình.

Hậu quả của việc làm này là, Tang Niệm Niệm bị cấn cả đêm.

Trước đây nàng luôn cảm thấy Phù Minh chỗ nào cũng tốt, lòng bàn tay khô ráo ấm áp, thân hình cao lớn cường tráng.

Nhưng thật sự gần gũi với hắn, nàng mới phát hiện ra ngoài việc đôi môi nhỏ hôn lên có chút ngọt ngào, dung mạo cực kỳ tuấn tú ra, hắn còn có mấy khuyết điểm là n.g.ự.c quá cứng, điểm yếu quá lớn, quá dính người.

Cơ thể tràn đầy sức sống, nóng bỏng của hắn giống như cỏ dại sinh sôi nảy nở, làn da màu lúa mạch ẩn chứa sức mạnh hoang dã, cộng thêm hoàn cảnh hang động tối tăm xung quanh, khi đôi tay rắn chắc ôm lấy eo thon của nàng, Tang Niệm Niệm thường có cảm giác như mình đang ở thời xã hội nguyên thủy.

Điều khiến nàng càng không biết làm sao là, sau khi nàng miễn cưỡng hôn hắn một cái, Phù Minh dần dần được đằng chân lân đằng đầu, luôn lấy đủ loại lý do để đòi nàng giúp đỡ.

Ví dụ như bây giờ.

"Điện hạ, thuộc hạ phải ra ngoài săn bắn, để sói trắng tạm thời ở bên cạnh Người được không?"

Tang Niệm Niệm mở một mắt ra, thấy Phù Minh không biết vì sao lại thay một bộ trang phục khác, chỉ mặc quần ngoài, ủng dài và áo giáp bạc, mái tóc đen dài được buộc thành đuôi ngựa cao cao, lồng n.g.ự.c màu lúa mạch ẩn hiện.

Vậy mà hắn lại nghiêm mặt, vẻ mặt ngay thẳng, không hề cảm thấy việc mình không mặc áo trong, chỉ mặc áo giáp có gì không ổn.

Tang Niệm Niệm liếc hắn một cái, nhanh chóng thu hồi tầm mắt: "Bên ngoài vẫn còn đang tuyết rơi, ngươi chỉ mặc như vậy sẽ bị lạnh đấy."

"Đa tạ Điện hạ quan tâm, thuộc hạ da dày thịt béo, không sợ lạnh, chỉ là..."

Phù Minh vẫn giữ vẻ ngoài trầm ổn lạnh lùng, chỉ sau khi nói xong những lời khách sáo thường ngày, mới khom lưng về phía Tang Niệm Niệm đang ngồi đọc sách bên đống lửa.

Hắn quỳ một gối bên cạnh nàng, thân hình cao lớn như một cái bóng xâm lược mạnh mẽ, che khuất toàn bộ tầm nhìn của nàng.

Giọng Phù Minh khàn khàn, khẽ khẩn cầu: "Chỉ là thuộc hạ sợ cô đơn, cũng sợ rời xa Người, trước khi ra ngoài, có thể xin Điện hạ thương xót, hôn ta một cái được không?

Nghe những lời nói không biết xấu hổ của hắn, mặt Tang Niệm Niệm đỏ bừng lên.

Nàng không biết Phù Minh bị cái gì nhập vào mà trước đây rõ ràng cứng nhắc như khúc gỗ, bây giờ lại ăn nói thẳng thừng, luôn dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn nàng.

"Không được."

Tang Niệm Niệm do dự một lát, vẫn tàn nhẫn từ chối yêu cầu của hắn: "Muốn, muốn ta hôn ngươi, trước tiên ngươi phải thay quần áo."

Đúng vậy, nàng là một chủ nhân tốt, sẽ quan tâm đến thân thể của thuộc hạ, không phải bị bộ dạng này của hắn dụ dỗ, cũng không phải thật sự muốn hôn hắn.

Bên tai vang lên tiếng cười khẽ trầm thấp, Tang Niệm Niệm cảm thấy tai hơi ngứa, còn chưa kịp hoàn hồn, thì gáy đã bị một bàn tay to nhẹ nhàng giữ lấy.

Phù Minh hơi cúi người xuống, đôi môi mỏng thô ráp nhẹ nhàng cọ xát qua má nàng, rồi từng chút một áp lên đôi môi mềm mại của nàng.

Khác hẳn với khí chất của hắn, môi Phù Minh rất nóng, hơi thở cũng rất nóng, giống như lông vũ được hong khô, nhẹ nhàng lướt qua, tràn ngập hương cam ngọt ngào nồng nàn.

Tang Niệm Niệm hé mắt, lông mi đan xen với lông mi của Phù Minh, tựa như một vùng biển sâu dày đặc, khiến vành tai nàng nóng bừng.

Nàng dứt khoát nhắm mắt lại, ra vẻ bố thí nắm lấy cánh tay Phù Minh, mặc cho hắn hôn lên.

Chỉ là nụ hôn hôm nay kéo dài quá lâu, có lẽ Phù Minh cuối cùng cũng nhận ra chỉ chạm môi thôi thì quá ngây thơ, muốn được đằng chân lân đằng đầu, giống như trong thoại bản.

Tim Tang Niệm Niệm đập rất nhanh, dường như sắp không thở nổi, ngay sau đó, liền nghe thấy giọng nói khàn hơn trước của Phù Minh: "...Điện hạ, được rồi."

Tang Niệm Niệm đã chuẩn bị sẵn sàng để ngăn chặn xúc giác bất cứ lúc nào: "...?"
 
Lang Quân Yêu Nghiệt Của Ta
Chương 35: Chương 16-2



Nàng mở mắt ra, phát hiện Phù Minh đã đứng dậy, trong tay cầm một cây cung tên vừa mới mài xong.

Dưới vực sâu không giống như trên đất liền, thức ăn không dễ kiếm, đa số đều nhanh nhẹn lanh lợi, dùng trường kiếm không tiện bằng dùng cung tên.

Hắn trông có vẻ bình thường, chỉ có vành tai hơi ửng đỏ, còn con sói trắng canh giữ ở cửa, không biết có phải bị sự thân mật của họ k*ch th*ch hay không, cả con sói đều ngây ra, đuôi vẫy qua vẫy lại, còn như phát điên vùi đầu vào đống tuyết để hạ nhiệt, cuồng loạn bới tuyết.

Tang Niệm Niệm không may bị dính chút tuyết lên váy: "..."

Nàng trừng mắt nhìn Phù Minh không có ý định thay quần áo, dứt khoát đứng dậy, lấy từ trong xe ngựa ra một chiếc áo choàng đen mà nam nhân có thể mặc.

Đây là thứ Tang San đưa cho nàng lúc trước khi đến thăm nàng, nói là đã bỏ ra rất nhiều tiền mua từ Linh quốc về, là áo lông vũ, mặc vào không chỉ có thể giữ ấm, mà còn không thấm nước mưa tuyết, rất hữu dụng.

Trên đây là nguyên văn của Tang San, trên thực tế, mấy bộ quần áo này ngoại trừ nhìn hoa lệ, có thể lấy ra để lấy lòng nam nhân ra, thì chẳng có tác dụng gì.

Ngoài mấy bộ quần áo này, Tang San còn đưa cho nàng rất nhiều thứ linh tinh mà nam nhân dùng, ví dụ như thuốc mỡ tẩy lông hiệu quả đặc biệt tốt, sản phẩm dưỡng da có thể làm giảm chai sạn trên tay, kẹo chanh ăn vào có thể khiến người ta trở nên dũng mãnh... Tang Niệm Niệm xem mà mở rộng tầm mắt, cuối cùng chỉ giữ lại chiếc áo khoác ngoài màu đen này.

"Niệm Niệm, sao muội lại chọn cái này, chẳng có hoa văn gì cả, nhìn đen thui, lại còn to như vậy."

Tang San hoàn toàn không thể hiểu được gu thẩm mỹ của nàng, phu quân trong nhà nàng đều là những công tử thanh tao, sáng sủa, thích màu sắc nhã nhặn và rực rỡ, vóc dáng cũng đa phần bình thường, không mặc vừa chiếc áo vừa đen vừa to này.

Tang Niệm Niệm cũng không biết mình nghĩ thế nào, nàng nhìn thấy chiếc áo này, liền nghĩ đến Phù Minh.

Là thủ lĩnh ám vệ, đãi ngộ của Phù Minh không tệ, bổng lộc hàng tháng của hắn rất nhiều, ngoài việc bồi bổ mỗi tháng, còn có thêm trợ cấp, xuân hạ thu đông đều có thể may miễn phí vài bộ quần áo từ phủ Công chúa.

Nhưng không biết vì sao, Phù Minh chưa bao giờ mặc quần áo nào khác ngoài trang phục ám vệ, nơi ở cũng xập xệ...

Nghĩ đến những món quà Phù Minh thỉnh thoảng tặng mình, Tang Niệm Niệm bỗng nhiên có chút áy náy.

Trước đây nàng không để ý lắm đến những thứ đó, hay nói cách khác, không đặc biệt để ý.

Nàng là Công chúa, có vô số thứ tốt, cũng quen đeo những món đồ quý giá.

Ban đầu, những món quà Phù Minh tặng nàng đều giống với người khác, đá quý màu sắc sặc sỡ, hoặc là san hô cũng coi như hiếm lạ.

Nàng cũng đeo, nhưng những thứ này nàng có quá nhiều, thỉnh thoảng mới nhớ ra mà đeo.

Tang Niệm Niệm nhớ có lần nàng ra ngoài du ngoạn, vừa vặn đeo dải lụa buộc tóc Phù Minh tặng, trên đó dùng những viên sapphire nhỏ điểm xuyết thành một bông hoa nhỏ màu xanh lam, không quý giá lắm, nhưng thắng ở chỗ mới lạ.

Thế nhưng hôm đó có rất nhiều tiểu thư khuê các nhà giàu có tham gia yến tiệc, đồ trang sức trên tóc của mỗi người đều lộng lẫy hơn nàng, đắt tiền hơn nàng, giống như một chuỗi biển đá quý lấp lánh.

Tang Niệm Niệm không cảm thấy có gì, nhưng khi trở về vào buổi tối, Phù Minh lại im lặng hơn thường ngày.

Từ đó về sau, hắn rất ít khi tặng nàng những món quà tương tự.

Suy nghĩ bay xa quá, Tang Niệm Niệm cũng không biết tại sao mình lại đột nhiên nhớ đến chuyện này.

Nàng lấy chiếc áo choàng ngoài màu đen sờ vào không khác gì lụa bình thường ra, đưa đến tay Phù Minh: "Hình như đây là quần áo ca ca vô tình để quên trong xe ngựa, huynh mặc vào rồi hãy ra ngoài."

Mắt Phù Minh tràn đầy kinh ngạc, nhưng không từ chối ý tốt của chủ nhân.

Hắn quay lưng lại, cởi bỏ bộ giáp bạc, tấm lưng rộng rắn chắc nhấp nhô trong ánh lửa mờ ảo.
 
Lang Quân Yêu Nghiệt Của Ta
Chương 36: Chương 16-3



Tang Niệm Niệm dời mắt, đợi hắn đi xa, lại đuổi Mao Mao ra ngoài, sau đó mới đi vào phòng tắm mà Phù Minh đặc biệt đào bên cạnh hai ngày nay, cúi đầu nhìn dấu ấn màu hồng nhạt trên cổ tay.

Ngăn chặn xúc giác không phải là một lần là xong, mà chỉ là tạm thời lưu trữ xúc giác khó chịu đựng lúc đó, hình thành những đường vân độc đáo trên cổ tay, đợi đến khi an toàn sau này mới từ từ giải phóng.

Đây là thuật pháp nàng học được để đối phó với chứng sợ lạnh, nhưng vì Phù Minh luôn ở bên cạnh nàng, nên nàng chưa từng sử dụng, không ngờ lần đầu tiên sử dụng, lại là vì chuyện này.

Cảm giác bị lấp đầy đến mức xuyên thủng lại ập đến, khóe mắt Tang Niệm Niệm đỏ hoe, run rẩy hai chân hồi lâu, mới miễn cưỡng đứng thẳng người dậy.

Mấy ngày nay, nàng ngoài việc tu luyện pháp thuật, chính là ngưng tụ ngũ sắc linh hoa, cuộc sống không khác biệt lắm so với khi ở Phiêu Miểu cung.

Còn Phù Minh, phần lớn thời gian đều giống như thường ngày, yên lặng ở bên cạnh nàng, chỉ khi nào thức ăn sắp hết hoặc là củi sắp dùng hết mới ra ngoài một chuyến.

Khả năng sinh tồn trong tự nhiên của hắn rất mạnh, dù trong thời tiết tuyết rơi dày đặc như vậy, vẫn có thể cung cấp cho nàng cá tươi ngon và đủ loại thịt rừng hiếm thấy ở Phiêu Miểu cung, chỉ là hắn không yên tâm để nàng ở một mình trong hang động, mỗi lần đều nhanh chóng trở về, cũng vì vậy, Tang Niệm Niệm đã trì hoãn hai ngày, cuối cùng mới giải phóng hết xúc giác bị ngăn chặn.

g*** h** ch*n vẫn còn sót lại cảm giác tê dại do bị lấp đầy, càng đáng ghét hơn là, trải qua hai ngày thích ứng liên tục, đôi khi nàng lại cảm thấy mình có thể chấp nhận điểm yếu của Phù Minh...

"Ca ca, ở đây có một con sói trắng!"

Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng đồ vật nặng rơi xuống đất, kèm theo một giọng trẻ con hoảng sợ.

"Đừng sợ, ở đây có đống lửa, chỉ cần trộm được lửa, tiên sinh có thể sẽ được cứu."

Tang Niệm Niệm vội vàng mặc quần áo, đi đến cửa, nghe thấy một giọng trẻ con khác có vẻ trầm ổn hơn run rẩy an ủi cậu bé kia.

"Gâu." Mao Mao uể oải kêu một tiếng ngoài cửa, chỉ thiếu nước trực tiếp nói hai người này không có nguy hiểm.

Tang Niệm Niệm thấy hơi buồn cười, đẩy cửa hang động bên cạnh ra, dọa hai đứa trẻ ngoài cửa hét lên kinh hãi.

"A a a có người!!!!!"

Tang Niệm Niệm: "..."

Chỗ có đống lửa thì có người, chẳng lẽ là chuyện gì kỳ lạ sao?

Tang Niệm Niệm đang thấy kỳ quái, bỗng nhiên nhìn thấy dáng vẻ của hai đứa trẻ.

Đứa nhỏ hơn trông chừng sáu bảy tuổi, đứa lớn hơn có vẻ cũng không quá mười tuổi, trong thời tiết tuyết rơi dày đặc này, hai đứa trẻ lại chỉ mặc một bộ đồ gai dầu mỏng manh.

Không, đó không thể gọi là quần áo, cùng lắm chỉ là một cái bao tải rách nát, ống tay áo rất dài, còn vá đầy những miếng vá.

Chúng không đi giày, phần dưới đầu gối vùi trong tuyết, càng khiến người ta kinh ngạc hơn chính là dung mạo của chúng.

Làn da của chúng thô ráp, mang theo vân gỗ của vỏ cây, đôi mắt màu vàng sáng, thứ mọc trên đầu cũng không phải tóc, mà là từng chùm mầm non xanh mơn mởn, đứa nhỏ tuổi hơn trên đầu còn đội một cái tổ chim, bên trong có một con chim nhỏ màu vàng run rẩy vì lạnh chui ra.

Thì ra, đây là hai đứa trẻ bán Thụ Nhân!

Tang Niệm Niệm bỗng im bặt, mắt to trừng mắt nhỏ với hai tiểu Thụ Yêu, trong phút chốc, đều cảm thấy đối phương đáng sợ vô cùng.

Phù Minh đang dùng hóa thân yêu lực quan sát mọi chuyện: "..."

Hắn nhíu mày, không ngờ lại có tiểu yêu nhân lúc hắn rời đi mà lẻn vào lãnh địa của hắn, tuy chỉ là hai tiểu Thụ Yêu không có chút năng lực chiến đấu nào, cũng khiến hắn cảm thấy rất khó chịu.

Nhanh chóng bò dậy từ khe núi lạnh lẽo, Phù Minh xách hai con cá tươi, tăng tốc chạy về phía hang động.

Nhưng đúng lúc này, hắn nghe thấy giọng nói cố tỏ ra bình tĩnh của Công chúa: "Các ngươi là yêu gì, tại sao lại đến lãnh địa của ta và... phu quân ta?"

Phu, quân.

Vành tai bỗng nhiên nóng bừng, mặc dù biết Công chúa có thể chỉ là muốn dọa hai tiểu yêu kia, mới bịa ra chuyện hắn là phu quân của nàng, nhưng lông trên tai và đuôi của Phù Minh vẫn dựng đứng lên trong nháy mắt.
 
Lang Quân Yêu Nghiệt Của Ta
Chương 37: Chương 16-4



Toàn thân hắn phủ đầy những hạt băng sắp đóng băng, đang ở giữa gió tuyết lạnh lẽo, nhưng trái tim lại nóng hổi, yết hầu hắn khẽ chuyển động, bản năng kìm nén từ lâu biến thành một tiếng th* d*c khàn khàn khó nhịn.

Phù Minh vui mừng đến mức lồng n.g.ự.c nóng ran, nhưng lại không biết cách biểu đạt niềm vui, lông mày nhíu chặt.

Cộng thêm vẻ ngoài lạnh lùng của hắn, chỉ cần hơi cười một chút, trông đã hung dữ như muốn ăn thịt người.

Hai đứa trẻ bất ngờ nhìn thấy một tên sát thần từ xa lao đến, lập tức bật khóc kinh thiên động địa.

Tang Niệm Niệm: "..."

Phù Minh: "..."

Tang Niệm Niệm chỉ đành bảo Phù Minh tránh xa một chút: "Đừng sợ, hắn là phu quân của tỷ tỷ, sẽ không làm gì các ngươi đâu."

Hai tiểu Thụ Yêu khóc một lúc, thấy Phù Minh thật sự không đến gần nữa, mới dần dần nín khóc, nói ra lời khiến người ta kinh ngạc: "Tỷ tỷ, sao tỷ lại tìm một phu quân xấu xí như vậy?"

Tang Niệm Niệm: "..."

Nàng không biết phải đáp lời thế nào, chỉ nói: "Các ngươi muốn lửa để làm gì?"

Trong lúc Phù Minh vừa chạy về, nàng đã trò chuyện với hai tiểu yêu này, biết được chúng không có ác ý, chỉ là muốn mượn lửa.

"Tiên sinh của chúng ta bị bệnh, chúng ta muốn giúp ngài ấy ấm áp hơn một chút, nhưng yêu quái trong làng đều không biết nhóm lửa." Tiểu Thụ Yêu lớn hơn nói.

Tang Niệm Niệm nắm bắt được từ khóa: "Trong làng?"

"Vâng ạ, tỷ tỷ có muốn đi không, làng cách đây rất gần, chỉ cần vượt qua mười ba ngọn núi, đi mười ngày là đến rồi."

Tang Niệm Niệm: "..."

Mười ba ngọn núi, rất gần sao?

Hơn nữa, nếu phải đi mười ngày, cho dù nàng cho mượn lửa, hai tiểu Thụ Yêu này chắc cũng không thể mang lửa về được.

"Tỷ tỷ đừng lo lắng, chỉ cần tỷ đồng ý cho chúng ta mượn lửa, chúng ta sẽ rất biết ơn tỷ, còn việc bảo quản lửa thế nào, chúng ta tự có cách."

Tang Niệm Niệm: "Được rồi, nếu các ngươi cần thì cứ tự lấy một ít..."

Nàng còn chưa nói hết câu, tiểu Thụ Yêu nhỏ hơn đã vội vàng thò đầu vào đống lửa.

Tang Niệm Niệm: "?!!!"

Nàng đưa tay muốn kéo nó lại, nhưng lại thấy đống củi đang tắt dần với tốc độ cực nhanh, một chiếc lá trên đầu tiểu Thụ Yêu cũng biến thành hình dạng ngọn lửa.

Tang Niệm Niệm: "??" Các ngươi Thụ Yêu có cấu tạo như vậy sao?

Nàng còn đang kinh ngạc, tiểu Thụ Yêu đã thỏa mãn đội ngọn lửa trên đầu: "Tiên sinh, có lửa rồi, ngài thấy ấm hơn chút nào chưa?"

Con chim nhỏ màu vàng trên đầu nó lập tức kêu "chíp chíp", ra vẻ cao thâm khó lường.

Tang Niệm Niệm: "........." Cái gì, tiên sinh lại là con chim nhỏ béo ú này!

Mãi cho đến khi hai tiểu Thụ Yêu vui vẻ rời đi, Tang Niệm Niệm vẫn còn chìm trong sự chấn động của cảnh tượng vừa rồi.

Nàng vẫn luôn biết thế giới này có yêu quái, nhưng chưa bao giờ tiếp xúc với họ, cùng lắm chỉ gặp mặt một số đại yêu có hình người hoàn mỹ dưới sự bảo vệ nghiêm ngặt.

Quốc phong Tang quốc cởi mở, tuy không đến mức xem yêu quái là thú dữ như Chu quốc, nhưng sự kỳ thị là không thể tránh khỏi.

Đặc biệt là những bán yêu sinh ra xấu xí như tiểu Thụ Yêu, một khi xuất hiện trên đường phố, sẽ bị coi là dị loại, là quái vật, sẽ không có ai bằng lòng lắng nghe yêu cầu của họ, dù cho tâm nguyện của họ chỉ là thiêu đốt bản thân, sưởi ấm cho một con chim nhỏ sắp c.h.ế.t cóng.

"Điện hạ đừng lo lắng, thuộc hạ vừa rồi đã đưa cho họ một ít đá lửa, lá cây của bán yêu không giống củi bình thường, rất đượm, cho dù họ đốt lửa suốt đêm, cũng sẽ không có nguy hiểm gì, cùng lắm là đầu xuân sẽ bị hói đầu."

Phù Minh giọng nói lạnh lùng, ném chiếc lá hình trái tim mà tiểu Thụ Yêu nhặt được, tặng cho họ làm quà cảm tạ vào lửa thiêu rụi, tai không hiểu sao lại hơi đỏ: "Bán yêu đều là những sinh vật tà ác, chiếc lá này nói không chừng chính là tín vật ẩn chứa lời nguyền, lần sau thuộc hạ không có ở nhà, Điện hạ tuyệt đối đừng mở cửa cho bọn họ nữa."

Tang Niệm Niệm: "..."

Cảm động trong lòng nàng nhanh chóng bị lời nói lạnh lùng vô tình của Phù Minh đánh tan, không đồng tình lắm với quan điểm của hắn.

Mãi đến tối, nàng ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào của chiếc lá kia tỏa ra từ đống củi, thật sự mơ thấy một "ác mộng" bị Phù Minh biến thành Thụ Yêu tà ác trói chặt dưới đất, kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không hay, bị dây leo thô ráp to lớn của hắn tùy ý chui vào l.i.ế.m láp.
 
Lang Quân Yêu Nghiệt Của Ta
Chương 38



Tuyết trong thung lũng càng ngày càng dày, trong nháy mắt, Tang Niệm Niệm đã sống dưới vực sâu cùng Phù Minh được bốn mươi lăm ngày.

Nghĩ đến việc mình chỉ vì chơi đùa với Phù Minh nhiều hơn vào ban đêm mà đã lãng phí một phần năm thời gian, Tang Niệm Niệm cảm thấy khá bực bội.

"Mao Mao, lại đây."

Giơ tay giữ lấy cái đầu to lớn của sói trắng, người đẹp da trắng nõn nà nhẹ nhàng v**t v* đôi tai lông xù của nó, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang đổ mồ hôi như mưa không xa.

Vai rộng chân dài, c** tr*n, đang nhanh chóng dùng trường kiếm mài gỗ.

Trên cơ bắp rắn chắc của hắn phủ một lớp mồ hôi lấp lánh, trên hàng mi đen nhánh đọng những giọt nước nóng hổi, có lẽ là nhận ra ánh mắt của nàng, khuôn mặt màu lúa mạch ửng đỏ.

Môi mỏng mím chặt, dường như vẫn còn lưu lại nụ hôn Công chúa ban tặng tối qua, Phù Minh giơ tay lau mồ hôi trên trán, không được tự nhiên quay người sang chỗ khác.

"Đừng trốn nữa, tối qua chúng ta đã nói rõ rồi mà?"

Đôi tai sói trắng dưới lòng bàn tay run bần bật, Tang Niệm Niệm giả vờ dạy dỗ nó, thực chất là đang nói Phù Minh không giữ lời hứa.

Quả nhiên, sau khi nàng nói xong, vị ám vệ cao lớn ở đằng kia cứng đờ người, im lặng quay lại, chỉ là tai càng đỏ hơn.

Tang Niệm Niệm hài lòng vỗ vỗ đầu Mao Mao, ánh mắt càng thêm trắng trợn nhìn Phù Minh, nói chính xác là nhìn khuôn mặt lộ ra sau khi hắn tháo mặt nạ xuống:

Vì nhiều lý do, trước đây Tang Niệm Niệm không quá để ý đến dung mạo của ám vệ bên cạnh, cũng không có ý kiến gì với việc Phù Minh luôn đeo mặt nạ bạc.

Nhưng từ khi nàng quyết định giả làm vợ chồng với Phù Minh, nàng dần dần không hài lòng với cục sắt trên mặt hắn:

Chiếc mặt nạ kim loại bằng bạc lạnh lẽo, cứng rắn, che khuất hơn nửa lông mày và đôi mắt của hắn, ngoài lạnh lùng ra, không có ưu điểm nào khác.

Khi hôn sẽ cấn vào trán nàng, khi ôm thì nàng không thể chạm vào má hắn, ngay cả khi thỉnh thoảng ban thưởng cho hắn nếm thử nh** h** của nàng, cũng sẽ bị chiếc mặt nạ cứng ngắc của hắn cọ vào.

Tang Niệm Niệm nhịn một thời gian, hôm qua lại vô tình bị chiếc mặt nạ của hắn ức h.i.ế.p một trận, không nhịn được nữa, liền ra lệnh cho Phù Minh tháo mặt nạ xuống.

Vừa tháo xuống, Tang Niệm Niệm lại hối hận, hối hận vì đã để hắn tháo muộn như vậy.

So với lần gặp thoáng qua ở Phù Minh viện trước đó, ánh sáng bây giờ đầy đủ hơn, Tang Niệm Niệm cũng có thể nhìn rõ dung mạo của hắn hơn.

Lông mi dài và rậm nhưng không cong vút, gương mặt anh tuấn sâu thẳm, đôi mắt xanh lam mang đặc trưng của dị tộc, vẫn xinh đẹp như búp bê sứ, nhưng khi bỏ đi chiếc mặt nạ che khuất nửa bên mặt trái, cũng hoàn toàn để lộ vết sẹo trên mặt Phù Minh.

Vết sẹo dài bằng một ngón tay uốn lượn từ dưới mắt trái hắn, khắc trên làn da màu lúa mạch, giống như một ngọn lửa đang bùng cháy.

"Điện hạ, bồn tắm đã xong rồi."

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên bên tai, Tang Niệm Niệm bỗng nhiên hoàn hồn, nhận ra mình vừa rồi lại nhìn Phù Minh đến ngẩn người, trong lòng vừa xấu hổ vừa tức giận.

Nàng "Ừm" một tiếng, cố tỏ vẻ bình tĩnh thu hồi tầm mắt, lực đạo x** n*n tai Mao Mao càng mạnh hơn: "Bảo ngươi đừng trốn, ngươi thật sự càng ngày càng không nghe lời."

Đều tại Phù Minh sinh ra đẹp như vậy, trước đây nàng rõ ràng không quá để ý đến dung mạo của ám vệ bên cạnh.

Phù Minh bị Công chúa sờ loạn: "..."

Hóa thân yêu lực cùng hắn ngũ quan tương liên, Công chúa sờ Mao Mao chính là đang sờ hắn, tai bán yêu vốn đã mẫn cảm, cộng thêm việc hắn mấy ngày nay luôn kiềm chế bản thân, thời kỳ đ*ng d*c không được giải tỏa thật sự, rất nhanh liền không thể tránh khỏi việc môi răng nóng ran, chỗ bụng dưới cũng rõ ràng trở nên lúng túng.

Hắn xách thùng tắm, bàn tay to cứng đờ che chắn phía trước: "Điện hạ, thuộc hạ đặt thùng tắm vào phòng tắm trước."

"Chờ đã." Tang Niệm Niệm chậm rãi đáp: "Vừa rồi ngươi gọi ta là gì?"

Phù Minh: "..."

Hắn hít sâu một hơi, giọng nói có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn tràn đầy dã tâm: "...Nhưng mà Điện hạ, Người vẫn chưa đồng ý yêu cầu của thuộc hạ."

Tối hôm qua, sau khi thân mật như thường lệ, không biết vì sao Công chúa bỗng nhiên nổi giận, nhất quyết muốn đánh cược với hắn, người thua phải đáp ứng ba nguyện vọng của đối phương.

Phù Minh l.i.ế.m l**m đôi môi dính đầy giọt nước long lanh, không hiểu nổi tại sao vị chủ nhân xinh đẹp yếu ớt của hắn lại đột nhiên nổi trận lôi đình với chiếc mặt nạ hắn đã đeo nhiều năm, hắn nhìn đôi mắt ướt át, mơ màng hơn trước của Tang Niệm Niệm, khàn giọng nói: "Không cần đánh cược, dù Điện hạ muốn thuộc hạ làm gì, thuộc hạ cũng sẽ làm."
 
Lang Quân Yêu Nghiệt Của Ta
Chương 39: Chương 17-2



Hắn đã rất vô sỉ, dựa vào việc nơi này là vực sâu, Điện hạ lại yếu đuối đơn thuần như vậy, không thể rời xa hắn, lại không hiểu chuyện chăn gối, liền dụ dỗ nàng thân mật với mình hết lần này đến lần khác, còn thường xuyên trong mơ đem nàng...

Phù Minh cổ họng khô khốc, cố gắng đè nén d*c v*ng muốn tiếp tục nếm thử nh** h**, quỳ trên mặt đất hôn lên mu bàn chân hơi cong lên của Tang Niệm Niệm.

Không lâu sau khi gặp hai tiểu Thụ Yêu kia, yêu lang xảo quyệt đã liên tiếp phát hiện ra mấy con đường rời khỏi vực sâu.

Có một con đường rất gần bọn họ, cũng không nguy hiểm, chỉ cần chuẩn bị một chút, không quá mười ngày là có thể rời khỏi thung lũng bị tuyết tan bao phủ khắp nơi này, trở về thị trấn phồn hoa náo nhiệt của nhân gian.

Đó là một thị trấn của Tang quốc, nằm ở biên giới gần với Hải Đô và Yêu Sơn nhất, quanh năm được trang trí bằng những vỏ sò và dạ minh châu quý hiếm dưới đáy biển, giao thương với các đại yêu qua lại, vô cùng phồn vinh.

Chỉ cần vào được thành Ngu Linh, tín hiệu truyền tin sẽ khôi phục, chủ nhân của hắn có thể lập tức trở về kinh đô, một lần nữa làm vị Tiên Thư Công chúa cao cao tại thượng.

Trong hơn một tháng này, hắn có vô số cơ hội nói với Tang Niệm Niệm rằng hắn đã tìm được cách rời khỏi đây.

Nhưng sau khi nếm trải cảm giác quấn quýt ngày đêm, độc chiếm Công chúa, hắn lại không thể chịu đựng nổi những ngày tháng không thể tiếp xúc với nàng như trước kia, càng thêm ghen ghét những người đàn ông có thể xuất hiện trong bữa tiệc xem mắt của nàng.

Dưới sự dày vò không ngừng của lương tâm, ngoại trừ thỉnh thoảng bán con mồi để đổi lấy một ít lá tình yêu, Phù Minh chưa bao giờ phóng thích khi chưa được Công chúa cho phép, thời kỳ đ*ng d*c cũng không ngừng kéo dài dưới sự áp chế hết lần này đến lần khác, nếu không được giải tỏa, sẽ nhanh chóng bị phản phệ.

Nhưng hắn dường như không nhận ra điều này, vẫn chìm đắm trong giấc mộng đẹp có thể sống cùng Tang Niệm Niệm mãi mãi dưới vực sâu, không muốn tỉnh lại.

Tang Niệm Niệm rất hài lòng với thái độ ngoan ngoãn nghe lời của hắn, lập tức đưa ra yêu cầu đầu tiên.

"Tháo mặt nạ xuống."

Phù Minh không chút do dự tháo mặt nạ xuống.

Trước đây hắn rất sợ Điện hạ ghét bỏ làn da thô ráp và đầy sẹo của hắn, nhưng hai tháng thân mật vừa qua đã cho hắn tự tin, vết sẹo trên mặt hắn tuy rõ ràng, nhưng vẫn không xấu xí dữ tợn bằng điểm yếu của hắn.

Ngay cả điểm yếu của hắn, Điện hạ cũng chỉ hơi ghét bỏ một chút, chắc hẳn sẽ không chán ghét hắn vì vết sẹo trên mặt.

Quả nhiên, hắn không nhìn thấy vẻ chán ghét trên mặt Tang Niệm Niệm.

Thầm thở phào nhẹ nhõm, Phù Minh nghe thấy vị chủ nhân xinh đẹp của hắn lại lên tiếng: "Yêu cầu thứ hai là... Ta muốn ngươi làm phu quân của ta."

Tang Niệm Niệm nói xong, có chút không được tự nhiên mà v**t v* mái tóc đen nhánh như thác nước: "Ngươi không đồng ý sao?"

"Thuộc, thuộc hạ..."

Trong đầu ầm một tiếng nổ vang, Phù Minh không biết nên trả lời thế nào. Hắn chỉ cảm thấy khí huyết toàn thân dồn lên, đôi môi mỏng nhạt màu cũng biến thành đỏ tươi.

Phu quân.

Hắn thật sự có thể, làm phu quân của nàng sao?

Răng nanh của bán yêu ngứa ngáy, Phù Minh bụng dưới căng cứng, nước bọt không ngừng chảy xuống: "Thuộc hạ đồng ý."

Hắn ngẩng đôi mắt xanh thẳm hẹp dài lên, ánh mắt sáng rực như hai ngọn lửa, dã tâm và tham lam phơi bày hoàn toàn trong ánh lửa mờ ảo: "Nhưng mà Điện hạ, Người có đồng ý một yêu cầu của thuộc hạ không?"

Tang Niệm Niệm bị ánh mắt nóng bỏng của hắn dọa giật mình, giả vờ bình tĩnh nói: "Ngươi nói thử xem."

Trước mặt nàng xuất hiện một bóng đen, thân hình cao lớn của Phù Minh che khuất nàng hoàn toàn.

Bàn tay to thô ráp của hắn phủ lên bụng nhỏ mềm mại của nàng, vết chai cũng không cách nào ngăn được nhiệt độ nóng bỏng, như muốn lưu lại trên người nàng dấu ấn chỉ thuộc về hắn.

Yết hầu hắn lấm tấm những giọt mồ hôi màu mật ong, vừa thành kính vừa si mê nhìn vào mắt nàng: "Điện hạ, Điện hạ, xin Người hãy yêu ta, xin Người mãi mãi chỉ có một mình ta là phu quân."
 
Back
Top Bottom