Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Lặng Nghe Mưa, Lặng Yêu Em

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczO2NAD69f-BNRQJYMUS0WwKdKHkvgJ0vF63vO_zWurLTCBwP08QthSNxXn678QW6N9udHZx_qnwND6maW9r5jeEfv44CgZY27IXwa7zAv3J1qDER64iUQuzVCxtOi7Nrz1e4Kg85kOETir8IB2Fgh8D=w215-h322-s-no-gm

Lặng Nghe Mưa, Lặng Yêu Em
Tác giả: A Kỳ Tam Thiên Tuế
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Yêu nhau một năm mà bị cắm sừng, tôi tức giận xông vào nhà bạn trai cũ vừa khóc vừa đập đồ.

Quần áo giày dép của anh ta, tôi cắt nát!

Chiếc mũ bảo hiểm anh ta quý nhất, tôi đập luôn!

Lúc tôi cắt tới cái qu- ần l- ót đỏ thì cửa phòng bị ai đó từ bên ngoài mở ra.

Bạn cùng phòng hồi đại học của tên bạn trai cũ, đại ca Lâm Duệ Chu khét tiếng ở trường đứng chặn ngay ở cửa.

Anh nhìn chiếc qu -ần l- ót đỏ trong tay tôi, giọng nhẫn nhịn: “Cái đó là của tôi.”

Hôm sau tôi mua qu -ần l- ót đỏ mới đến tận nơi xin lỗi.

Về sau nữa, Lâm Duệ Chu khàn giọng nói với tôi: “Là em tặng… thì do em cởi.”​
 
Lặng Nghe Mưa, Lặng Yêu Em
Chương 1



Tôi bị cắm sừng.

Mà kẻ thứ ba lại là con bạn cùng phòng thích diễn vai trà xanh – Kiều Lộ Lộ.

Tối bị chia tay, Kiều Lộ Lộ ôm hoa và bánh nhỏ về ký túc xá.

Thấy mắt tôi bốc lửa, cô ta giả vờ đáng thương.

“Tang Dư à, mình không cố ý giành bạn trai cậu đâu, là anh Cố Thần chủ động nói với mình là đã chán cậu rồi… cậu không giận thật chứ?”

Thấy chưa, thấy chưa? Cái kiểu nói chuyện đậm mùi trà này, không biết còn tưởng tôi là người cướp bạn trai của cô ta đấy.

Hai đứa bạn cùng phòng còn lại từ lâu đã ngán ngẩm cô ta, nghe xong liền muốn lên tiếng bênh vực tôi, mắng cho cô ta một trận.

Tôi kịp thời giữ tay đứa bạn định tuôn ra một tràng, quay sang nhìn Kiều Lộ Lộ đang hả hê chờ đợi, tôi khẽ mỉm cười.

“Hình như cậu hiểu sai rồi đấy.” Tôi lấy điện thoại ra, đưa đoạn chat giữa tôi và Cố Thần ra trước mặt cô ta: “Là tôi chia tay anh ta. Đồ tôi không cần nữa, cậu thích thì cứ lấy.”

Mặt Kiều Lộ Lộ xanh mét ngay tại chỗ.

Tôi chẳng buồn nhìn cái bộ mặt giả nhân giả nghĩa của cô ta nữa, xách túi rời khỏi ký túc xá.

Bạn cùng phòng biết tôi vừa thất tình, lo tôi xảy ra chuyện, vội hỏi: “Tang Dư, cậu đi đâu thế?”

Tôi nghĩ một lát, đáp: “Đi tìm chút niềm vui.”

2

Tôi thật sự đi tìm niềm vui.

Ra khỏi cổng trường, tôi bắt taxi đi thẳng đến căn hộ thuê ngoài trường của Cố Thần.

Cố Thần hơn tôi một khóa, hiện đang học năm hai cao học, để tiện thực tập nên anh ta thuê nhà ở ngoài.

Trước kia anh ta từng mời tôi qua vài lần, tôi đều khéo léo từ chối.

Dù chưa từng đến, nhưng tôi biết địa chỉ.

Tới cửa, tôi bấm mật mã Cố Thần từng đưa, cửa lập tức mở ra.

Tôi bước vào, bật đèn nhìn quanh một vòng — kệ giày ở cửa là tôi mua cho anh ta, áo khoác phơi ngoài ban công là tôi chọn, trên kệ tivi là chiếc mũ bảo hiểm anh ta quý như mạng… Không sai, đúng là nhà anh ta rồi.

Lúc này chắc anh ta vẫn còn tăng ca ở công ty, tôi xắn tay áo lên, lấy cây kéo mua ở cổng khu nhà ra, bắt đầu hành động phá hoại.

Quần áo giày dép của anh ta, cắt!

Chiếc mũ bảo hiểm anh ta yêu quý nhất, đập!

Vừa đập tôi vừa nhớ lại những chuyện từng trải qua với anh ta.

Tôi thật lòng từng thích anh ta, lúc trước anh ta theo đuổi tôi suốt một năm trời, tôi mới đồng ý quen. Ai ngờ chưa được một năm đã thay lòng.

Mà lý do thay lòng cũng đơn giản… đầu anh ta toàn mấy suy nghĩ bậy bạ, cứ muốn kéo tôi về nhà làm chuyện đó thôi.

Hôn thì tranh thủ sờ tay mò chân.

Tôi thuộc kiểu khá truyền thống, mấy lần đều từ chối.

Từ chối nhiều quá, anh ta bắt đầu cáu, còn chơi chiêu trò dụ dỗ k*ch th*ch tôi bằng câu: “Vì em không yêu anh nên mới không chịu.”

Do sự khác nhau về quan điểm, tôi với anh ta chiến tranh lạnh nửa tháng.

Kiều Lộ Lộ, vốn luôn có ý với Cố Thần, nhân lúc ấy ra tay.

Không rõ bọn họ dính nhau từ khi nào, tôi thấy bạn chung của chúng tôi đăng story, Cố Thần đang uống rượu trong quán bar, bên cạnh là Kiều Lộ Lộ, hai đứa còn nắm tay nhau.

Thấy vậy tôi lập tức chia tay.

Tôi mới nói chia tay được nửa ngày, Kiều Lộ Lộ đã công khai với anh ta rồi.

Tôi nghĩ đến tình cảm, người ta thì chỉ nghĩ đến lên giường.

Càng nghĩ tôi càng thấy chua chát, vừa đập vừa rơi nước mắt.

Tôi lao vào phòng ngủ, mở tủ quần áo ra bắt đầu cắt. Cắt hăng quá, tay tôi còn bị sượt đến chảy máu mà không hay biết.

Đúng lúc tôi moi được cái qu -ần l- ót đỏ từ trong ngăn kéo, đang cắt hăng say thì… Có người từ bên ngoài bước vào.

3

Nghe tiếng động, tôi quay đầu lại, thấy có một chàng trai lạ đứng ở cửa phòng. Nhìn quen quen, nhưng chắc chắn không phải Cố Thần.

Anh cao hơn Cố Thần một chút, dáng người gầy gò săn chắc, vai rộng eo thon, lông mày sắc như kiếm, ánh mắt sáng như sao, khoác trên người áo khoác mô-tô màu đen viền đỏ.

Tôi nhận ra là Lâm Duệ Chu, bạn học cùng lớp với Cố Thần… là cậu ấm nhà giàu nổi tiếng, đồng thời cũng là hotboy của khoa.

Tôi từng gặp anh một lần trong tiệc sinh nhật Cố Thần.

Lòng tôi thắt lại, khẽ nấc lên một tiếng vì đang khóc, nhất thời không biết nên nói gì.

Ngược lại thì anh bình tĩnh hơn, liếc nhìn tôi một cái, lại liếc cái qu -ần l- ót đỏ còn đang cắt dở trên tay tôi.

Khóe môi anh giật giật, hơi nhíu mày, giọng nói như đang cố nhịn cơn giận.

“Cái qu -ần l- ót trên tay cô…” Anh gần như nghiến răng nghiến lợi: “Là của tôi.”

Tôi: “…”

Lúc này tôi mới hoàn hồn, nhìn xung quanh một lượt.

Ga giường, chăn gối, bàn máy tính, cách bài trí, cả quần áo trong tủ — quả thật không giống phong cách của Cố Thần.
 
Lặng Nghe Mưa, Lặng Yêu Em
Chương 2



Hồi nãy tôi nổi điên lên, cộng thêm năm nay đúng là năm tuổi của Cố Thần, thấy cái qu -ần l- ót đỏ là tôi lập tức cho rằng đồ của anh ta.

Xong rồi, gây họa rồi.

Tôi vừa buông thứ trên tay xuống vừa sụt sịt nói với Lâm Duệ Chu: “Xin, xin lỗi anh, đàn anh Lâm Duệ Chu… Em tưởng đây là nhà của Cố Thần… Huhuhu… Tại anh ta cắm sừng em, huhuhuhu… Em chỉ muốn cắt hết mấy món quà em từng tặng thôi…”

Lâm Duệ Chu nhìn đống bãi chiến trường dưới đất, nghiến răng nghiến lợi bước lại, giật lại cái qu -ần l- ót đỏ bị tôi cắt tới chỉ còn mỗi một mẩu vải.

“Phòng của cậu ta ở bên cạnh.”

Có lẽ vì bị người lạ khác giới cầm nhầm… qu -ần l- ót của mình, tai anh đỏ bừng cả lên.

Chia tay với Cố Thần, tôi cũng chẳng đau khổ gì mấy, chỉ là lúc này cảm xúc bộc phát, không kìm lại được nên cứ khóc mãi không ngừng.

“Hu hu hu, xin lỗi đàn anh… những món đồ này bao nhiêu tiền, em đền hết, đắt quá thì em trả góp cũng được…”

Lâm Duệ Chu chẳng nói gì, cúi xuống nhặt từng mảnh qu -ần l- ót dưới đất, nhét hết vào dưới chăn của mình rồi mới quay đầu lại nhìn tôi, ánh mắt lại dừng ở bàn tay tôi.

“Chỉ là chia tay thôi mà, khóc đến mức này? Đến cả tay bị thương cũng không nhận ra à?”

Nghe anh nói, tôi mới phát hiện nãy giờ lo cắt đồ bằng kéo, bị cứa trúng tay lúc nào không biết.

Giờ phút này, cả mu bàn tay tôi đẫm máu, đỏ gần bằng màu cái qu -ần l- ót kia.

Tôi không hiểu sao lại nổi điên, còn nức nở nói:

“Hu hu hu, xin lỗi… em tưởng là… cái qu -ần l- ót bị ra màu…”

Lâm Duệ Chu: “…”

Mặt anh càng đen hơn, nghiến răng khen khét nói:

“Quần áo tôi mặc đều là đồ cao cấp! Không có chuyện ra màu!”

4

Mặt Lâm Duệ Chu đen như đáy nồi, kéo tôi ra khỏi phòng anh.

Tay tôi vẫn đang chảy máu, anh nắm lấy cổ tay tôi, lòng bàn tay anh cũng bị máu tôi nhuộm đỏ.

Anh ấn tôi ngồi xuống ghế sofa: “Ngồi đó!”

Rồi xoay người lục tủ tìm băng gạc với dung dịch sát trùng.

Anh cầm đồ đi tới trước mặt tôi, tôi ngoan ngoãn chìa tay ra nhận:

“Cảm ơn đàn anh.”

Anh nhíu mày, khựng lại một chút nhưng vẫn đưa cho tôi.

Tôi ngồi đầu bên này ghế sofa, vụng về tự mình sát trùng.

Lâm Duệ Chu thì ra tủ lạnh lấy lon bia lạnh, ngồi đầu bên kia ghế, lặng lẽ uống.

Cảm xúc tôi giờ cũng dần ổn định lại, nhưng đầu ngón tay vẫn run, lúc chấm cồn sát trùng vô tình làm đổ cả chai.

Chai cồn đổ ướt cả thảm, đúng là thảm họa.

Tôi lén lút nhìn sang anh, lí nhí:

“Xin lỗi…”

Lâm Duệ Chu mắt trầm xuống, không nói gì, chỉ lặng lẽ lôi ra thêm một chai khác.

Anh ngồi xuống trước mặt tôi, giật lấy tăm bông trong tay tôi, chấm cồn sát trùng:

“Đưa tay đây.”

Tôi ngoan ngoãn chìa tay.

Cồn vừa chạm vào vết thương, đau đến mức tôi hít một hơi lạnh.

Lâm Duệ Chu khẽ hừ một tiếng:

“Không hiểu nổi mấy người các cô nghĩ gì. Yêu đương cái kiểu gì mà đau đớn sống chết thế, thật sự không buông được à?”

Tôi bĩu môi: “Là em không nuốt nổi cục tức này…”

Anh cúi đầu băng bó cho tôi:

“Ồ, thế thì cũng là chưa buông được thôi.”

Tôi vừa định mở miệng giải thích là tôi mới là người đá Cố Thần, thì bên ngoài vang lên tiếng động.

Tôi quay đầu lại, tên khốn nạn Cố Thần ấy xuất hiện trước cửa.

Anh ta nhìn thấy tôi thì sững người, rồi nhìn xuống mớ hỗn độn dưới đất, lập tức hiểu ra chuyện gì đã xảy ra. Vẻ ngạc nhiên trên mặt anh ta nhanh chóng chuyển thành phẫn nộ.

Mặt mày anh ta tối sầm đi về phía tôi:

“Tang Dư, anh biết chia tay xong đã công khai liền là anh sai, nhưng em cũng không cần chạy đến nhà anh đập phá thế chứ?”

Dù đang rất tức giận, tôi vẫn biết rõ sức đàn ông hơn phụ nữ, huống hồ bây giờ tôi đang ở nhà anh ta, lại còn có cả bạn cùng phòng của anh ta nữa.

Thấy anh ta nổi cơn thịnh nộ, tôi cũng hơi sợ.

Tôi đứng dậy, nhìn thẳng vào anh ta:

“Anh tự nhìn đi, tôi đập toàn là những thứ tôi tặng anh!”

Anh ta biết mình sai nhưng vẫn lớn tiếng quát tôi:

“Dù là em tặng thì cũng không nên làm vậy. Em thật sự chẳng còn chút tình nghĩa nào sao?”

Nghe xong tôi bật cười:

“Anh cắm sừng tôi, còn nói tôi không có tình nghĩa? Cố Thần, anh không thấy nực cười à?”

Lời tôi nói rõ ràng đã đâm trúng chỗ đau của anh ta, mắt anh ta trợn lên đầy phẫn nộ, còn định bước tới gần tôi.

Lâm Duệ Chu đang ngồi giữa tôi và Cố Thần, vì tôi với anh ta đều đứng nên vừa rồi chẳng ai để ý đến anh.

Nhưng đúng lúc Cố Thần định xông tới, anh đột ngột đứng dậy.
 
Lặng Nghe Mưa, Lặng Yêu Em
Chương 3



Anh cao hơn cả tôi và Cố Thần một cái đầu, vừa đứng lên đã tạo nên một áp lực vô hình.

Anh đứng chắn giữa chúng tôi, vẻ mặt lạnh lùng, không hề tỏ ra thiên vị bên nào.

Anh chỉ nói: “Tôi mệt rồi, muốn cãi thì ra ngoài cãi, tôi không muốn xem cái vở chia tay của mấy người yêu nhau.”

Tuy Cố Thần là một tên cặn bã, nhưng vẫn khá nể mặt Lâm Duệ Chu, nên cũng không cãi thêm gì.

Tôi hừ lạnh một tiếng, xách túi lên, nhìn Cố Thần mà nói:

“Đừng có tưởng anh là cái gì ghê gớm. Tôi đến đập đồ chỉ để cho anh biết rằng loại người như anh thì tôi đây không thèm!”

Nói xong, tôi xách túi bỏ đi luôn.

Mười một giờ đêm, Bắc Kinh vẫn còn đang tắc đường như thường lệ.

Tôi đứng ven đường gọi xe, nhìn màn hình hiển thị còn 67 người đang xếp hàng trước mình, bắt đầu cân nhắc hay là quẹt xe đạp công cộng đạp về trường cho rồi.

Nhưng nhìn lại tay mình đang được băng bó như bánh chưng…

Quả nhiên, con gái khi đã động lòng thì đến tay lái xe đạp cũng không vững nổi.

5

Đúng lúc tôi đang buồn bực, một chiếc Mercedes-Benz dừng lại trước mặt tôi.

Cửa kính hạ xuống thì khuôn mặt của Lâm Duệ Chu cũng hiện ra.

Phản xạ đầu tiên của tôi là: Chắc anh định ra ngoài.

Thế nên tôi chỉ cười với anh:

“Chào đàn anh~, anh xem chỗ đồ trong phòng anh hết bao nhiêu tiền, em đền anh nha.”

Không ngờ anh chỉ liếc tôi một cái, nhàn nhạt nói:

“Lên xe đi.”

Tôi: “…”

Thấy tôi còn đứng đực ra đó, anh lại nói:

“Chỗ này khó gọi xe lắm. Tôi cũng đang tiện đường về trường, có muốn đi nhờ không?”

Đương nhiên là… quá tốt còn gì nữa!

Tôi ôm túi, ngoan ngoãn ngồi vào ghế phụ.

“Cảm ơn đàn anh~”

Anh không đáp, chỉ lặng lẽ khởi động xe.

Trong xe yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng hít thở. Anh cũng không mở nhạc, khiến tôi hơi lúng túng, chỉ biết cúi đầu nghịch điện thoại, hết mở app này rồi nhảy sang app khác, giả vờ bận rộn lắm.

Đột nhiên anh mở miệng:

“Tôi chỉ về nhà lấy ít đồ, tối nay sẽ ngủ lại trường. Tiện thể chở cô luôn.”

Tôi “ồ” một tiếng, lập tức hiểu ý anh.

Lâm Duệ Chu ở trường rất được săn đón, nhiều nữ sinh bày đủ trò để tiếp cận anh.

Từng có tin đồn có cô em năm dưới giả vờ bị lưu manh chọc ghẹo ngay trên đường anh đi học để gây sự chú ý nữa cơ mà.

Anh giải thích vậy, chắc là sợ tôi hiểu nhầm.

Cũng đúng thôi, người nổi tiếng mà, hiểu mà hiểu mà.

Tôi gật đầu lia lịa:

“Anh yên tâm! Em nhất định không nghĩ lung tung đâu!”

6

Anh lái xe đưa tôi về tận ký túc xá.

Lúc tôi xuống xe, anh đưa cho tôi một chai cồn sát trùng và cuộn băng gạc mới.

“Cầm lấy, để ở nhà tôi chướng mắt.”

Tôi “ồ” một tiếng, nhận lấy.

Anh cũng không đợi tôi lên ký túc, mà lái xe đi luôn.

Đúng là như lời đồn, cậu ấm nhà giàu tính tình quái gở.

Về đến ký túc, không thấy Kiều Lộ Lộ đâu, nghe bảo là Cố Thần gọi điện kêu cô ta ra ngoài.

Các bạn cùng phòng thấy tôi bị thương, đồng loạt hét:

“WTF? Cậu đi đánh nhau với ai à?”

Tôi thở dài:

“Đừng nhắc nữa. Tuy xả được cục tức… nhưng cũng gây thêm rắc rối rồi.”

Tôi đặt túi xuống, bỗng nhớ đến đống qu -ần l- ót tôi cắt ban nãy…

Quay đầu nhìn cô bạn cùng phòng đã có bạn trai, tôi nghiêm túc hỏi:

“Bảo bối ơi, cậu hỏi giúp tôi với… nếu muốn tặng qu -ần l- ót cho con trai thì nên chọn hãng nào thì ổn? Giá cả không thành vấn đề, quan trọng là phải xịn.”

7

Hôm sau, tôi nghe ngóng được tin Lâm Duệ Chu đang học ở thư viện.

Tôi liền mang theo cái hộp đựng qu -ần l- ót nam mà mình dốc cả gia tài mua được, đến đó.

Lúc tôi đến nơi, bên cạnh Lâm Duệ Chu có một cô gái đang đứng nói chuyện.

Tôi rất biết điều, liền đứng đợi sau cô ấy.

Tôi hiểu nguyên tắc đến trước được trước. Đợi cô ấy tán tỉnh xong rồi tôi mới lên tiếng.

Cô gái kia mặt đỏ như hoa đào, ngại ngùng nói:

“Anh Lâm, em đã thích anh lâu lắm rồi… Tối nay anh có rảnh không ạ?”
 
Lặng Nghe Mưa, Lặng Yêu Em
Chương 4



“Không rảnh.” Lâm Duệ Chu trả lời rất dứt khoát, rồi quay sang tôi: “Cô có chuyện gì?”

Cô gái kia cũng quay lại nhìn tôi. Lời tỏ tình bị cắt ngang, ánh mắt cô ấy nhìn tôi rõ là không thân thiện chút nào.

Tôi hơi lúng túng:

“Đàn anh, em không vội đâu, để người ta nói hết đã…”

Nhưng Lâm Duệ Chu lại kiên quyết: “Tôi bảo cô nói bây giờ.”

Tôi: “Là anh nói đấy nhé.”

Thấy anh gật đầu xác nhận, tôi cắn răng, lôi từ trong túi ra một hộp qu -ần l- ót nam.

Đây là qu -ần l- ót bốn con số mà tôi đã đặc biệt lựa chọn, tên là “Đương đầu với vận đỏ”, bao bì cũng rất bắt mắt.

Tôi đưa cho anh:

“Đàn anh, em đến để đền qu -ần l- ót cho anh. Tối qua em làm hỏng đồ của anh, thật sự rất xin lỗi. Đây là em đặc biệt chọn, mong anh thích.”

Vừa nói xong, cả Lâm Duệ Chu lẫn cô gái kia lập tức hóa đá.

Ơ… thế là sao?

8

Khi tôi còn đang ngơ ngác chưa hiểu gì, cô gái vừa tỏ tình với Lâm Duệ Chu đột nhiên khóe mắt đỏ hoe, dậm chân một cái, chỉ thẳng vào tôi hét:

“Đồ không biết xấu hổ!!”

Nói rồi quay đầu chạy mất.

Tôi lúc này mới sực tỉnh… chết rồi, lời mình nói dễ gây hiểu nhầm thật.

Nhìn bóng lưng cô gái kia đáng thương quá, tôi không nhịn được hét lên theo:

“Bạn học ơi, bạn hiểu lầm rồi! Mọi chuyện không như bạn nghĩ đâu! Tôi chỉ đến để tặng qu -ần l- ót thôi, giữa tôi với anh ấy thật sự chỉ là quan hệ tặng qu -ần l- ót đơn thuần thôi mà…”

Mấy người xung quanh bắt đầu ngoái đầu nhìn.

Mặt Lâm Duệ Chu đỏ bừng, nghiến răng ken két: “Cô im miệng cho tôi.”

Tôi “ồ” một tiếng, ngoan ngoãn ngồi xuống đối diện anh, đưa hộp qu -ần l- ót ra.

“Đàn anh, em thành tâm xin lỗi. Đồ của anh bị em làm hỏng, anh muốn em đền bao nhiêu cũng được. Em đền nổi thì đền, không đền nổi thì bán nhà bán mạng cũng đền.”

Lâm Duệ Chu liếc nhìn cái hộp trong tay tôi, ban đầu có vẻ không định nhận. Nhưng chắc thấy tôi cứ để nó chình ình trên bàn mãi, anh bực mình giật lấy rồi nhét thẳng vào balo.

Anh nhìn tôi, thở dài:

“Được rồi, tôi sẽ định giá rồi báo cô. Nhưng lần sau đừng tặng đồ kiểu này ở nơi công cộng nữa, dễ gây hiểu lầm.”

Tôi nhìn đôi tai đỏ ửng của anh, cười xấu xa:

“Chà chà, không ngờ đàn anh lại ngây thơ đến vậy nha~”

Anh lập tức ngắt lời tôi:

“Tôi chỉ sợ bị người khác thấy rồi lúc cô muốn quay lại với cái cậu bạn trai kia, lại phải giải thích rườm rà…”

Lần này đến lượt tôi ngắt lời anh ta. Tôi đập mạnh tay xuống bàn:

“Vớ vẩn! Nếu tôi mà quay lại với Cố Thần, thì cả đời này tôi đừng hòng kiếm ra tiền!”

Nói xong, tôi trừng mắt nhìn Lâm Duệ Chu:

“Tôi còn nể mặt gọi anh một tiếng đàn anh. Sau này tốt nhất đừng nhắc đến tên anh ta trước mặt tôi nữa. Nghe phát tởm. Giữa tôi và anh, chỉ là quan hệ nợ nần, chấm hết.”

Không biết có phải tôi hoa mắt không, chứ tên này hình như bị điên hay gì…

Vừa nãy còn căng thẳng như cục đá, giờ bị tôi mắng lại, tự nhiên nét mặt giãn ra, đôi mắt đẹp đẽ kia dường như còn ánh lên một tia… vui vẻ?

Anh khẽ “ừ” một tiếng, không nói gì thêm.

Tôi vẫn ngồi đối diện chưa đi. Anh liếc nhìn:

“Còn chuyện gì nữa?”

Tôi chớp mắt:

“Cái qu -ần l- ót đó em mua size free size. Anh không thử sao? Nhỡ mặc không vừa thì sao?”

Tôi chưa nói hết câu, ánh mắt anh vừa rồi còn có ý cười, giờ lập tức sầm xuống.

“Cút!”

Anh vẫn nghiến răng mà nói.

Tôi khoái chí đứng lên:

“Dạ rõ~!”

9

Tôi còn chưa kịp đợi Lâm Duệ Chu đưa hóa đơn cho mình, thì đã phải chứng kiến Cố Thần và Kiều Lộ Lộ công khai phát cơm chó.

Trường tổ chức đêm văn nghệ chào mừng ngày 5/4. Kiều Lộ Lộ với tư cách là phó chủ nhiệm câu lạc bộ múa, dẫn dắt các thành viên trong câu lạc bộ biểu diễn một tiết mục múa cổ điển.

Cô ta là diễn viên múa chính, đúng là vô cùng nổi bật với những động tác xoạc chân, uốn lưng điêu luyện, khiến cả khán phòng vỗ tay liên tục.

Đặc biệt là khi tiết mục kết thúc, mọi người cúi chào khán giả, bạn trai cũ của tôi, giờ là bạn trai hiện tại của cô ta - Cố Thần - ôm một bó hoa thật to bước lên sân khấu.

Cả hội trường như bùng nổ, tiếng vỗ tay và reo hò vang dội. Được mọi người cổ vũ, hai người họ trao nhau nụ hôn ngay trên sân khấu. Các cô gái trong câu lạc bộ múa còn nhặt những cánh hoa rơi vãi tung lên không trung để chúc mừng.

Lãng mạn thật đấy.

Nhưng đáng tiếc, người lên sân khấu tiếp theo lại là tôi.

Khi xưa Cố Thần theo đuổi tôi thế nào ai cũng biết, đương nhiên lúc chia tay cũng chẳng mấy ai không hay.

Giờ hai người đó lại bày trò này ngay trước khi tôi lên diễn, không cần nghĩ cũng biết là Kiều Lộ Lộ cố ý muốn làm tôi khó xử.

Ngay cả MC đứng cạnh tôi cũng không nhịn được quay sang nhìn tôi, ánh mắt đầy thương cảm.
 
Lặng Nghe Mưa, Lặng Yêu Em
Chương 5



Hai cô bạn cùng phòng với tôi vốn chẳng ưa Kiều Lộ Lộ, đang giúp tôi chỉnh váy biểu diễn, thấy cảnh này mà tức đến nỗi siết chặt nắm đấm.

“Đ** mẹ, đang muốn làm ai buồn nôn thế kia! Để tớ xông lên xé cái bản mặt giả tạo của nó ra!”

Cô bạn này của tôi tính tình khá nóng nảy. Trước đó, mỹ phẩm cao cấp cô ấy mua về bị Kiều Lộ Lộ tự ý lấy dùng hết, còn đổ thêm nước vào chai. Cô ấy tức đến mức đập đầu vào tường.

Giờ mà tôi không can ngăn, cô ấy chắc chắn sẽ xông lên đánh đôi gian phu dâm phụ kia mất.

Cô bạn còn lại thì lý trí hơn, vội vàng kéo bạn tôi lại: “Bình tĩnh nào, con nhỏ đó làm vậy là để chọc tức Tang Dư đấy. Nếu cậu nổi nóng ngay trước mặt bao nhiêu người, lát nữa nó lại giả vờ khóc lóc xin lỗi, người ngoài không biết còn tưởng Tang Dư mới là người sai.”

“Cậu nói đúng.”

Cô bạn nóng tính bình tĩnh lại, nhưng vẫn nghiến răng hỏi: “Nhưng tớ vẫn thấy tức nghẹn cả họng.”

Tôi cũng nghĩ thế. Không thể cứ để mặc bọn họ giẫm lên đầu mình thế này được. Đó không phải là phong cách của tôi.

Đúng lúc tôi còn đang cân nhắc đối sách, thì thấy Lâm Duệ Chu đứng ở khu vực sau sân khấu.

Không biết anh xuất hiện từ lúc nào. Tôi chợt nhớ đến lần đầu tiên mới vào trường, từng xem anh biểu diễn.

Tôi lập tức như thấy được cọng rơm cứu mạng, liền xách váy công chúa của mình chạy đến trước mặt anh, dùng vẻ mặt thành khẩn vô cùng mà nhìn anh.

“Đàn anh…”

Anh nhìn tôi, nhướng mày: “Có gì thì nói đi.”

MC đang nối tiếp chương trình, sắp đến lượt tôi lên sân khấu rồi, không còn thời gian lòng vòng, tôi đi thẳng vào vấn đề.

“Đàn anh, em tin là anh cũng thấy chuyện ban nãy rồi. Nếu em không làm gì, hôm nay em mất mặt tới tận nhà mất. Tiết mục lát nữa em diễn là độc tấu piano — Etude của Chopin. Em nhớ hồi mới vào trường từng xem anh kéo violin, em tin là anh biết bản này. Khi em đàn đến đoạn cuối, học trưởng anh chỉ cần bước ra, hòa tấu một đoạn hợp âm bằng violin là được.”

Tôi nói xong thì chắp tay vái, nhìn anh bằng ánh mắt cầu khẩn.

Không ngờ anh lại cụp mắt, nhếch khóe môi, nhàn nhã nhìn tôi:

“Nếu tôi không giúp thì sao?”

Tôi nghiến răng, nhướng mày nhìn anh: “Anh mà không giúp, vậy lát nữa khi em cúi chào khán giả, em sẽ nói: Em đã tặng anh qu -ần l- ót đỏ, xin hỏi anh có hài lòng không ạ?”

Lâm Duệ Chu: “…”

10

Lâm Duệ Chu nghiến răng nghiến lợi mà đồng ý.

Vĩ cầm của anh vừa hay để ở hậu đài, mà tôi cũng không hiểu sao anh không có tiết mục gì lại đem cả đàn để sẵn ở đó.

Chuyện này tôi không rõ, mà cũng không dám hỏi.

Cây đàn piano tôi dùng biểu diễn đã được đặt giữa sân khấu.

Tôi mặc một chiếc váy quây bằng nhung đen, phần đuôi váy là lớp organza dài quét đất, tóc búi cao.

Sau khi MC giới thiệu xong, tôi xách váy bước lên sân khấu. Đúng như tôi dự đoán, Kiều Lộ Lộ và Cố Thần tay trong tay ngồi ở hàng ghế đầu, đang chờ xem tôi làm trò cười.

Khán giả phía dưới nhìn tôi, sau một tràng pháo tay là những tiếng xì xào bàn tán.

Tôi đứng giữa sân khấu, vốn định mặc kệ, nhưng đúng lúc tiếng xì xào to nhất, Lâm Duệ Chu bất ngờ xuất hiện.

Anh vẫn chưa kịp thay trang phục biểu diễn, chỉ mặc đơn giản quần đen áo sơ mi trắng. Một luồng sáng chiếu xuống người anh, anh cầm cây vĩ cầm trên tay, bước về phía tôi, xua tan bóng tối xung quanh.

Sự xuất hiện của anh lập tức khiến tất cả im bặt.

Lâm Duệ Chu vốn nổi tiếng trong trường là vừa có tài vừa có sắc, đầu óc thông minh lại còn giàu có… kiểu người này ở đâu cũng luôn là tâm điểm.

Hồi trước anh rất tích cực tham gia hoạt động trong trường, nhưng theo tôi nhớ thì từ sau khi tôi quen Cố Thần, chẳng còn nghe thấy tin gì về anh nữa.

Giờ cách một năm, anh lại lên sân khấu lần nữa, ai mà còn nhớ cái màn vừa rồi có gì chứ.

Khán giả dưới khán đài từ sửng sốt chuyển sang kinh ngạc rồi reo hò ầm ĩ.

Tôi đứng bên cạnh Lâm Duệ Chu, ghé sát nói nhỏ: “Đàn anh đúng là có có tình có nghĩa, em nhất định sẽ không nói cho ai biết anh mặc qu -ần l- ót đỏ đâu.”

Anh nhắm mắt im lặng, sau đó đẩy tôi lên trước, tôi đứng dưới ánh đèn sân khấu, còn anh lùi về trong bóng tối, cam tâm làm nền cho tôi.

Tôi và Lâm Duệ Chu chưa từng tập dợt song tấu, nhưng tôi tin anh đã quen với bản nhạc này nên vẫn đàn theo thói quen của mình.

Còn anh thì lựa thời điểm phù hợp để nhập nhịp.

Lần ngẫu hứng này tuy chưa thể nói là hoàn hảo, nhưng đối với những người không chuyên nghiệp thì đã là một màn trình diễn quá xuất sắc.

Bản nhạc kết thúc, tiếng vỗ tay vang dội khắp khán phòng.

Tôi nắm tay Lâm Duệ Chu cúi đầu cảm ơn, lúc xách váy bước xuống, tôi để ý thấy mặt Kiều Lộ Lộ và Cố Thần đều đã tái mét.

Đúng là quá hả dạ!

11

Xuống sân khấu rồi, tôi suýt nữa quỳ xuống nhận Lâm Duệ Chu làm cha nuôi.

“Đàn anh, anh đúng là làm em nở mày nở mặt quá đi! Sau này em nguyện làm trâu làm ngựa, để mặc anh sai bảo!”

Anh chỉ cười hừ hừ hai tiếng: “Không cần, sau này đừng cắt qu -ần l- ót của tôi nữa là được.”

Câu này vừa thốt ra, tôi thì không thấy gì lạ, nhưng hai cô bạn cùng phòng thì như hóa đá.

Trước đó tôi hỏi hai người nên mua loại qu -ần l- ót gì tặng con trai, họ đã kinh ngạc lắm rồi.

Giờ biết cái quần đó là tôi mua tặng cho Lâm Duệ Chu, cả hai há hốc miệng đến muốn rớt cằm.
 
Lặng Nghe Mưa, Lặng Yêu Em
Chương 6



Đợi Lâm Duệ Chu đi khuất, hai đứa bạn tôi lập tức nhìn tôi với ánh mắt hóng hớt.

“Được đấy Tang Dư, tớ tưởng cậu là em gái ngây thơ thuần khiết, không ngờ ra tay nhanh thật, cưa đổ cả đóa hoa cao lãnh của trường mình rồi!”

“Các cậu nói gì thế! Bậy bạ quá đi! Tớ với đàn anh Lâm Duệ Chu chẳng qua là có mối quan hệ đơn giản… tớ nợ anh ấy ba cái qu -ần l- ót thôi.”

Hai người kia: “Vậy mà gọi là đơn giản à?”

Tôi cười: “Rất đơn giản, đừng nghĩ bậy. Với lại, đàn anh Lâm Duệ Chu là người thế nào, nhân vật top đầu của trường, đấy là người mà mấy đứa tầm thường như bọn mình dám vọng tưởng à?”

Nói rồi tôi hất váy bỏ đi.

Hai người họ đi theo phía sau giúp tôi xách váy.

“Cậu nói gì vậy, Tang Dư nhà ta cũng là công chúa nhỏ đấy chứ. Cậu xem mặc cái váy này lên chẳng phải là công chúa rồi sao? Tớ tin cậu, nhất định sẽ cưa đổ được đàn anh Lâm Duệ Chu.”

Cô bạn còn lại cũng góp lời: “Tang Dư, tớ thực sự cảm thấy cậu làm được. Không biết có phải ảo giác của tớ không, mà tớ cứ thấy tối nay đàn anh Lâm Duệ Chu xuất hiện ở đó là do số phận sắp đặt rồi.”

Tôi không đáp lại lời hai người họ.

Về đến ký túc xá thay đồ tẩy trang xong, tôi gửi cho anh một bao lì xì hai trăm.

[Cảm ơn đàn anh hôm nay đã ra tay nghĩa hiệp giúp đỡ.]

Anh không nhận, chỉ gửi một dấu ba chấm.

Sau đó lại gửi thêm một câu:

[Màn biểu diễn của tôi rẻ đến vậy sao? Hai trăm còn chưa đủ ăn một phần bò bít tết tử tế, nhà hàng Tây xịn còn có cả biểu diễn violin nhé.]

Nghe đến đây là tôi hiểu rồi.

Đàn anh đang ám chỉ tôi phải mời anh đi ăn đây mà.

Mà Tang Dư tôi chưa bao giờ là đứa thiếu nghĩa khí.

Tôi trả lời:

[Đàn anh, em mời anh ăn bò bít tết xịn nhất luôn!]

Anh đáp lại:

[Nếu cô sống ở thời cổ đại, chắc chắn sẽ là một nô tài xuất sắc nhất, giỏi nhìn sắc mặt mà hành sự.]

Tôi: […]

Bít tết cái con khỉ!

12

Chưa kịp hẹn ăn bít tết thì Lâm Duệ Chu đã đi công tác.

Trước khi học cao học, anh đã tự lập công ty riêng.

Trời phú cho năng lực, lại có điều kiện gia đình hậu thuẫn, đúng kiểu sinh ra đã ở vạch đích, khiến anh trở thành nhà tài trợ trẻ nhất của trường.

Dàn máy tính mới trong phòng máy khoa Công nghệ của trường là do công ty anh tài trợ sau khi nhận được khoản đầu tư đầu tiên.

Lâm Duệ Chu từ sớm đã sống cuộc đời của một tổng tài bận rộn, đi công tác bất cứ lúc nào.

Còn tôi, sắp tốt nghiệp rồi mà vẫn đang lết xác đi dự hội chợ việc làm, tìm cơ hội thực tập.

Nghe nói lại có đợt tuyển dụng mới, tôi và bạn cùng phòng vác balo nhỏ hăm hở ra trận.

Đi một vòng quanh hội trường, không kiếm được công việc nào, còn đi lạc mất bạn cùng phòng.

Lại tìm một vòng vẫn không thấy tụi nó, mà lại thấy... Lâm Duệ Chu.

Anh đang ngồi ở một gian tuyển dụng.

Các gian khác thì vắng như chùa Bà Đanh, riêng gian của anh thì xếp hàng dài như đi phát quà Tết.

Chắc chắn là nhờ anh – cái bảng hiệu sống này.

Tôi nhắn cho bạn cùng phòng mà không ai trả lời, thế là tôi cũng nhập hội xếp hàng luôn.

Xếp gần nửa tiếng vẫn chưa tới lượt, điện thoại reo lên — là Lâm Duệ Chu nhắn:

[?]

Tôi ngẩng đầu lên, thấy anh cũng đang nhìn tôi.

Bắt gặp ánh mắt tôi, anh nhường chỗ cho một nam sinh khác, rồi bước qua một bên, nhắn tiếp:

[Qua đây.]

Tôi rời khỏi hàng và đi về phía anh.

Anh liếc bản CV tôi ôm trong tay, nói:

“Muốn nộp hồ sơ thì trực tiếp tìm tôi chẳng phải nhanh hơn à?”

Tôi giả vờ khổ sở:

“Ái chà, làm thế lại bị người ta nói là leo lên bằng nhan sắc thì ngại lắm á, nhỡ đâu vì nhan sắc quá chói lóa mà gây hiểu lầm thì sao.”

Tôi lờ mờ cảm thấy Lâm Duệ Chu đang hít sâu một hơi, chắc là đang cố kiềm chế sự bất lực.

Tôi cười toe: “Đàn anh hết bận rồi à, em mời anh đi ăn nè.”

Chưa kịp để Lâm Duệ Chu đáp, một đàn anh khác bên cạnh đã đùa:

“Ồ, em chính là đàn em Tang Dư trong truyền thuyết đấy hả? Ngưỡng mộ, ngưỡng mộ.”

Anh ấy chìa tay ra bắt tay tôi, tôi hơi đơ một chút.

Mặc dù Tang Dư tôi cũng được coi là có chút tiếng tăm trong trường, nhưng cũng chưa đến mức các anh chị khóa trên phải chủ động bắt tay làm quen.

Thế mà cái đàn anh kia chẳng quan tâm tôi có theo kịp hay không, bắt tay xong còn mời mọc:

“Lát nữa kết thúc buổi tuyển dụng bọn anh sẽ đi ăn liên hoan, em đi cùng nhé?”
 
Lặng Nghe Mưa, Lặng Yêu Em
Chương 7



Tôi hơi ngại ngùng từ chối:

“Công ty đi ăn với nhau, em không tham gia đâu ạ, em có phải nhân viên công ty các anh đâu…”

Ai ngờ đàn anh kia tặc lưỡi:

“Ôi giời, ai nói ăn liên hoan công ty chỉ nhân viên mới được đi? Người nhà cũng đi được mà.”

Vừa nói xong anh ấy còn liếc mắt ra hiệu với Lâm Duệ Chu đứng bên cạnh.

Tôi lập tức đau đầu, vội vàng giải thích:

“Không phải đâu không phải đâu, đàn anh ơi anh hiểu nhầm rồi, em với anh Lâm Duệ Chu không phải mối quan hệ như thế đâu ạ…”

Tôi biết người theo đuổi Lâm Duệ Chu không ít. Dạo gần đây đúng là tôi với anh có dính vài pha hiểu lầm dở khóc dở cười, nhưng tôi tuyệt đối không dám tự nhận thân thiết gì với anh cả.

Nhưng mặc tôi giải thích thế nào, cái người kia cứ làm ngơ, chắc nịch rằng tôi với Lâm Duệ Chu “có gì đó mờ ám”.

Thậm chí còn rất nhiệt tình:

“Cả ngày đi lòng vòng chắc em đói rồi nhỉ? Nào nào, tụi anh có ghế đây. Hôm trước xem em với Lâm Duệ Chu diễn đàn violin – piano ấy, phải gọi là trời sinh một cặp, trai tài gái sắc luôn đó!”

Tôi hơi khó xử quay sang nhìn Lâm Duệ Chu. Anh mặt vẫn lạnh tanh, không nói gì, cũng không lộ ra cảm xúc.

Mãi đến khi đàn anh kia định đưa tay kéo tôi vào ngồi thì anh mới đưa tay ra chặn lại.

“Đủ rồi đấy.” Anh nói.

Đàn anh kia còn nháy mắt với tôi: “Đàn em à, Lâm Duệ Chu nhà chúng tôi là kiểu người ngoài lạnh trong nóng đấy, đừng nghe cậu ấy nói gì, bọn anh nhìn là biết tỏng rồi… Ái da!”

Chưa nói xong thì anh ấy đã bị Lâm Duệ Chu đá một phát. Đoạn hội thoại bị cưỡng chế dừng lại.

Anh chàng kia bị đá đến ấm ức, nhưng cũng không dám hó hé thêm gì nữa.

Lâm Duệ Chu đá người xong liếc mắt nhìn tôi, tôi lập tức hiểu chuyện.

Làm động tác kéo khóa miệng, còn nở nụ cười lấy lòng:

“Đàn anh yên tâm, em không nói bậy đâu. Đừng có đá em nha.”

Lâm Duệ Chu: “…”

Anh không nói gì, nhưng tôi cảm thấy rõ ràng là anh cạn lời rồi.

13

Bị nhân viên công ty của Lâm Duệ Chu rủ đi ăn, tôi cũng không từ chối được.

Ngồi chờ một lúc, hai đứa bạn cùng phòng nhắn rằng đã tìm được công việc ưng ý, muốn theo người ta về công ty tìm hiểu thêm.

Vậy là tôi chỉ còn cách đi ăn với đám người bên phía công ty Lâm Duệ Chu.

Nhân sự của công ty anh cũng không nhiều, phần lớn là những gương mặt quen thuộc - toàn là các anh chị khóa trên từng được vinh danh trên bảng vàng của trường.

Đợi hội chợ việc làm kết thúc, mọi người rủ nhau đi ăn.

Tôi vốn không quen ai, đành lẽo đẽo theo Lâm Duệ Chu đi cùng mọi người.

Hai chị khóa trên đi phía trước không biết đang thì thầm to nhỏ điều gì, còn quay lại nhìn tôi và Lâm Duệ Chu rồi cười tủm tỉm.

Tôi mơ hồ cảm thấy hình như họ hiểu lầm gì rồi.

Tôi vội quay sang Lâm Duệ Chu, khẽ nói:

“Đàn anh, em có làm phiền anh không?”

“Sao vậy?”

Tôi chỉ hai đàn chị phía trước: “Hình như họ hiểu nhầm quan hệ giữa hai chúng ta…”

Lâm Duệ Chu nhìn tôi, nhướng mày: “Hiểu nhầm cái gì?”

Tôi ngập ngừng mãi, không dám nói toạc ra, sợ lỡ đoán sai lại thành mình tự ảo tưởng.

Quán ăn mà mọi người chọn là một quán nhỏ nằm trong ngõ, được trang trí rất ấm cúng. Có vẻ các anh chị khóa trên khá thân thiết với chủ quán, vừa vào đã xắn tay áo lên lau dọn bàn ghế phụ giúp.

Bình thường tôi không hề sợ giao tiếp, lần trước bị Cố Thần lôi đi gặp bạn bè anh ta, tôi còn ứng phó rất tự nhiên, ăn uống xong xuôi cả đám bạn của Cố Thần đều trở thành bạn tôi.

Nhưng lần này thì khác, tôi cứ lo lắng mình lỡ nói năng hay hành động gì không đúng mực sẽ bị mất mặt.

Tôi ngồi cạnh Lâm Duệ Chu, cứ e dè như con dâu mới về nhà chồng, nhấp từng ngụm coca nhỏ - bình thường tôi toàn cầm chai 2 lít tu ừng ực như rồng phun lửa cơ đấy.

Chủ quán mang đĩa lạc luộc ra, lúc đưa thực đơn cho Lâm Duệ Chu thì ánh mắt lại dừng trên người tôi.

Ông ấy “ơ” một tiếng như chợt nhớ ra gì đó, nhìn tôi kỹ mấy lần, rồi quay sang Lâm Duệ Chu cười tươi:

“Ơ, cô bé này…”

Chưa kịp nói hết câu, Lâm Duệ Chu đã bật dậy, kéo ông chủ đi luôn. Vừa kéo vừa nói:

“Cái nồi trong bếp của chú cháy rồi kìa…”

Tôi sững người.

Hiểu rồi.

Chủ quán nhận ra tôi.

Nhưng tôi lại không biết ông ấy là ai, vậy nghĩa là Lâm Duệ Chu đã từng nhắc đến tôi với chủ quán!

Mà nếu anh từng nói về tôi… thì chắc chắn là nói xấu rồi!

Tôi quay đầu nhìn theo bóng lưng Lâm Duệ Chu, thấy anh đang vừa kéo ông chủ vừa lén lút nói gì đó. Tai anh đỏ bừng như sắp chảy máu tới nơi.

Chắc là cảm thấy có ánh mắt sát khí từ tôi, anh lén liếc về phía tôi rồi lại vội vàng né tránh ánh nhìn.

Không sai được.

Chắc chắn anh đã nói xấu tôi với ông chủ quán!

Có khi còn kể chuyện tôi cắt hỏng qu -ần l- ót của anh nữa ấy chứ!

Không ngờ luôn đó, anh ta lại là loại người này!
 
Lặng Nghe Mưa, Lặng Yêu Em
Chương 8



14

Biết được chuyện kia rồi, cả bữa ăn sau đó tôi không thèm cho Lâm Duệ Chu sắc mặt tốt nào.

Anh rót nước cho tôi, tôi bảo không khát.

Đàn chị bên cạnh chia coca, tôi thì mặt dày lết qua: “Cho em một ly ạ.”

Lâm Duệ Chu gắp đồ ăn cho tôi, tôi lạnh giọng: “Không ăn được, em bị dị ứng.”

Rồi quay đầu tự mình đứng lên gắp một đũa to.

Vài lần như thế, ai nấy đều nhận ra giữa tôi với Lâm Duệ Chu có gì đó lạ lạ, thế là ai cũng âm thầm giữ khoảng cách, đàn chị cũng không dám rót coca cho tôi nữa.

Đợi đến lúc tôi uống hết ly coca, muốn rót thêm thì mới nhận ra chai coca ở bên cạnh Lâm Duệ Chu, với tay cũng không tới, chỉ có thể đứng lên lấy.

Tôi do dự giữa việc mở miệng bảo anh đưa giùm và tự đứng lên lấy, cuối cùng vẫn chọn đứng dậy.

Tôi vừa đứng lên liền khom người với tay qua Lâm Duệ Chu để lấy coca bên kia, vì không muốn chạm vào người anh nên tôi đứng khá xa, cố với tay dài nhất có thể.

Không ngờ chai coca để quá xa, tôi với mãi không tới, người lại mất thăng bằng, nghiêng ngả sắp ngã về phía Lâm Duệ Chu.

Đúng lúc tôi sắp đổ người, Lâm Duệ Chu nhanh tay đưa lòng bàn tay đỡ lấy eo tôi.

Tôi đoán anh chắc định đỡ qua lớp áo.

Nhưng tôi mặc áo ngắn, cúi người một cái là lộ ngay phần eo trần.

Kết quả, tay anh chạm thẳng lên da tôi.

Ngón tay anh mát lạnh, vừa chạm vào da tôi là tôi rùng mình một cái.

Không kìm được, tôi bật ra một tiếng khe khẽ, sau đó thì hoàn toàn mất thăng bằng, cả người đổ luôn xuống đùi Lâm Duệ Chu.

Ngay lúc tôi ngã xuống, tay còn chạm phải chai coca. Nắp chai không được vặn chặt, bị tôi đụng ngã xuống đất, nắp văng ra, xìiii — tiếng coca phun tung tóe.

Cả bàn người trước thì bị tiếng động thu hút nên quay đầu nhìn, sau khi thấy tư thế của tôi với Lâm Duệ Chu thì ai nấy đều vội vã dời mắt, giả vờ như không thấy gì.

Mặt tôi lập tức đỏ bừng.

Tôi luống cuống bò dậy, còn sẩy tay ngã thêm phát nữa. Khó khăn lắm mới đứng dậy được, tôi chẳng còn dũng khí nào nhìn Lâm Duệ Chu.

“Xin… Xin lỗi đàn anh… em không cố ý…”

Hình như anh cũng nhận ra vừa rồi mình đụng vào eo tôi, mặt còn đỏ hơn cả tôi.

Coca đổ đầy sàn, mà tôi vừa rồi ngã xuống đùi anh, cổ áo và cằm đều bị coca bắn trúng.

Tôi thấy xấu hổ chết đi được, vỗ vỗ coca dính trên ngực áo, cúi đầu nói:

“Em đi xử lý chút… Xin lỗi anh…”

Nói xong tôi chạy thẳng vào nhà vệ sinh, không dám ngó ngàng đến bất kỳ đàn anh đàn chị nào.

Dọn dẹp xong quần áo trong toilet rồi, tôi cũng không còn mặt mũi quay lại bàn nữa.

Dù lấy nước lạnh vã mặt trước gương thì má vẫn cứ nóng bừng.

Tôi thật sự không ngờ, mới ở cùng Lâm Duệ Chu chưa đến nửa tháng, lại có thể xảy ra chuyện còn xấu hổ hơn cả vụ cắt nhầm qu -ần l- ót của anh.

Điều đáng sợ hơn nữa là, trong đầu tôi cứ hiện lên hình ảnh tay Lâm Duệ Chu áp lên eo mình.

Càng nghĩ, mặt tôi càng đỏ.

Tôi còn mặt mũi nào mà ra ngoài gặp mặt các đàn anh đàn chị nữa đây…

15

Bỗng nhiên, điện thoại tôi vang lên.

Tôi vừa nhìn liền thấy là tin nhắn từ Lâm Duệ Chu.

[Ra khỏi nhà vệ sinh rẽ phải là cửa sau nhà hàng, cô ra lối đó đi, tôi đang đợi ở ngoài.]

Dù tôi cũng ngại đối mặt với anh, nhưng nếu bắt buộc phải chọn một trong hai, tôi chỉ có thể chọn đi cùng anh.

Khi tôi đi đến cửa sau, anh đang đứng tựa vào tường, tay kẹp điếu thuốc, tay còn lại cầm áo khoác và túi xách nhỏ của tôi.

Tôi vội chạy tới lấy áo và túi, ngại ngùng nói:

“Xin lỗi đàn anh…”

Anh dụi tắt thuốc, nhìn tôi:

“Vậy cô có thể nói cho tôi biết vừa nãy vì sao lại giận tôi không?”

Tôi làm quá rõ ràng, anh nhận ra cũng là điều dễ hiểu.

“Ông chủ quán rõ ràng nhận ra em mà, chắc chắn là anh đã kể gì đó với ông ấy rồi.”

Tôi dừng một chút:

“Em biết chuyện em chia tay với Cố Thần rất mất mặt, còn đập đồ trong phòng anh nữa… Nhưng anh đã kể với ông chủ rồi còn dẫn em tới ăn, làm em thấy như mình mặt dày lắm ấy…”

Không còn cách nào khác, tôi thật sự cảm thấy việc từng quen biết với người như Cố Thần là một chuyện vô cùng mất mặt.

Lâm Duệ Chu lại còn rêu rao khắp nơi, tôi có thể không tức giận sao?!

Ai ngờ được, Lâm Duệ Chu nghe vậy liền bật cười, sau đó bất đắc dĩ nhìn tôi.

“Tôi có nhắc đến cô với chú ấy, nhưng tuyệt đối chưa từng nói chuyện cô chia tay rồi cắt nhầm qu -ần l- ót của tôi đâu…” Anh dừng một chút, nhìn tôi: “Về phần tôi nói gì, sau này cô sẽ có cơ hội biết thôi.”

Chúng tôi cùng nhau đi ra từ cửa sau, cũng không định quay lại nữa.

Thời gian không sớm không muộn, chỗ này cách trường học không xa cũng chẳng gần.

Thời tiết không lạnh cũng không nóng, bầu không khí giữa tôi và Lâm Duệ Chu lại có chút khó nói.

Vậy nên, chúng tôi sóng vai bước đi, từng bước từng bước chậm rãi quay về ký túc xá.

Cảm xúc mông lung không rõ bắt đầu từ khi nào, chỉ biết tôi hy vọng con đường này có thể dài thêm một chút.
 
Lặng Nghe Mưa, Lặng Yêu Em
Chương 9



Ban đầu chúng tôi trò chuyện vu vơ, bất chợt anh chuyển đề tài, trực tiếp hỏi tôi.

“Bây giờ cô cảm thấy từng quen với Cố Thần là mất mặt, vậy sao lúc trước lại đồng ý lời tỏ tình của cậu ta?”

Nhắc đến chuyện này là tôi thấy đau đầu.

Từ nhỏ tôi đã học piano, hôm đó biểu diễn solo trong buổi văn nghệ ở trường, vừa bước xuống sân khấu đã được Cố Thần tặng hoa.

Tất nhiên, tối hôm đó số nam sinh tặng hoa cho tôi nhiều đến mức đếm không xuể.

Lúc đầu tôi cũng chẳng để tâm, nhưng sau đó Cố Thần cứ theo đuổi mãi, rất rầm rộ, thậm chí đến mức trong buổi diễn của mười giọng ca xuất sắc, anh ta còn cầm micro đứng trước đám đông tỏ tình: “Bài hát này tặng cho bạn học Tang Dư năm ba.”

Nhưng tôi chưa từng đồng ý lời tỏ tình của anh ta, còn cảm thấy cách theo đuổi như vậy khiến tôi vô cùng phiền não.

Tôi vốn là kiểu người thiên về trí tuệ, từ nhỏ đã thích những chàng trai thông minh kiểu Hỉ Dương Dương.

Nói ra thì hơi khó nghe, nhưng tôi thật sự luôn cảm thấy Cố Thần trông không được thông minh cho lắm…

Anh ta theo đuổi tôi suốt một năm, có lúc tôi cũng dao động, nhưng cuối cùng vẫn kiên quyết từ chối.

Không sợ xấu hổ mà nói, khi mới vào trường tôi đã nghe danh Lâm Duệ Chu rồi… anh được tuyển thẳng vào đại học, tất cả các môn đều đạt A+, còn tham gia không ít cuộc thi.

Anh là hình mẫu lý tưởng của rất nhiều nữ sinh, trong đó từng có cả tôi.

Vì vậy, sự thay đổi của tôi với Cố Thần là kể từ sau khi anh ta giành giải nhất trong một cuộc thi nào đó đại diện cho trường.

Tôi kể cho Lâm Duệ Chu nghe phần sau này, tất nhiên không nói rằng năm xưa tôi cũng từng thầm mến anh, rồi nói tiếp: “Giờ nghĩ lại, có lẽ chỉ là vì em thích người thông minh, thêm vào đó là anh ta kiên trì theo đuổi em quá lâu…”

Không ngờ Lâm Duệ Chu vừa nghe đến đây liền dừng bước.

“Cuộc thi?” Anh quay sang nhìn tôi: “Là cuộc thi sáng tạo khoa học toàn quốc của sinh viên năm ngoái à?”

Tôi gật đầu: “Đúng rồi, tác phẩm dự thi đó cuối cùng còn tặng cho em nữa.”

Không biết có phải ảo giác không, tôi cảm thấy sắc mặt Lâm Duệ Chu thay đổi, dường như đang kìm nén điều gì đó?

“Anh sao vậy?”

Anh hơi cong khóe môi: “Không có gì.”

Tôi cảm thấy Lâm Duệ Chu đang giấu chuyện gì đó, nhưng tôi cũng không hỏi.

Trên đường quay về trường, anh đưa tôi đến dưới ký túc xá, đúng lúc thấy Cố Thần đang tiễn Kiều Lộ Lộ vào trong.

Tôi thấy xui xẻo, kéo Lâm Duệ Chu đứng nán lại một lát, không muốn chạm mặt anh ta.

Nào ngờ Cố Thần vừa quay đầu lại đã trông thấy Lâm Duệ Chu.

Với chiều cao một mét tám lăm của Lâm Duệ Chu, muốn không nổi bật cũng khó.

Anh ta nhìn thấy Lâm Duệ Chu trước, vừa định chào hỏi, lại trông thấy tôi đứng sau lưng anh, sắc mặt liền thay đổi.

Anh ta nhìn Lâm Duệ Chu, rồi lại nhìn tôi: “Tang Dư, cô lại đi tìm Lâm Duệ Chu kể xấu tôi đúng không? Cô đừng tưởng tìm người bên cạnh tôi nói giúp thì tôi sẽ quay lại với cô.”

Tôi: “…”

“Không phải đâu, anh hiểu lầm rồi. Tôi tìm anh Lâm Duệ Chu hoàn toàn không phải vì muốn quay lại với anh, anh có thể cút đi xa bao nhiêu thì cút đi bấy nhiêu, có hiểu không?”

Tôi nghĩ mình đã nói quá rõ ràng rồi, nào ngờ lại phải đối mặt với sự tự luyến đến vô dụng của một gã đàn ông.

Anh ta cười lạnh, quay sang nhìn Lâm Duệ Chu: “Duệ Chu, cảm ơn cậu lần trước vì nể mặt tôi nên mới chịu diễn cùng cô ta. Nhưng tôi với cô ta chia tay rồi, cậu không cần phải nể mặt tôi mà giúp cô ta nữa.”

Nghe đến đây là tôi phát cáu, tên này đúng là tự luyến hết thuốc chữa.

Tôi nhìn Lâm Duệ Chu, nhỏ giọng nói: “Anh, mong là lúc này anh đừng để em mất mặt. Tuy Cố Thần là bạn học của anh, nhưng em biết rõ anh ta là loại người gì…”

Tôi thấy quai hàm anh hơi cứng lại, rồi anh cũng nhỏ giọng đáp: “Tôi sẽ đứng về phía cô, nhưng mong cô có thể quên chuyện cái qu -ần l- ót của tôi đi.”

Nói rồi, anh nghiêng người sang một bên, nhường chỗ cho tôi: “Đi đi, Pikachu!”

Tôi bước lên, đứng cạnh Lâm Duệ Chu.

Tôi và Cố Thần quen nhau một năm, trong suốt một năm đó không ít lần anh ta nói xấu Lâm Duệ Chu, bảo Lâm Duệ Chu chỉ được cái dựa hơi gia thế, anh ta mà cố gắng thì cũng thừa sức vượt mặt anh.

Tôi biết anh ta để tâm chuyện mình thua kém Lâm Duệ Chu đến mức nào.

Vậy nên, lúc này đây, đòn chí mạng nhất tôi có thể tung ra chính là… tôi quay sang khoác tay Lâm Duệ Chu, nghiêng đầu tựa vào vai anh.

“Cố Thần à, tôi nghĩ anh thật sự hiểu lầm rồi. Anh Duệ Chu đưa tôi về ký túc xá, không phải vì anh đâu.”

Quả nhiên, sắc mặt anh ta y như vừa nuốt phải phân, giận đến mức nói không nên lời.

Anh ta chỉ vào tôi: “Cô, cô, cô, Tang Dư, tôi biết ngay mà, cô giận vì tôi quen bạn cùng phòng cô là Kiều Lộ Lộ nên mới cố tình quyến rũ Lâm Duệ Chu để chọc tức tôi. Cô cố tình đấy! Cô tưởng Lâm Duệ Chu thật lòng thích cô à? Người ta nể mặt tôi nên mới chơi với cô thôi. Cô nghĩ người như Lâm Duệ Chu có thể để mắt tới cô sao?”

Lúc này đã gần đến giờ giới nghiêm, người qua lại không ít, ai cũng dừng chân xem màn kịch này.

Tôi vốn không trông mong gì Lâm Duệ Chu sẽ ra mặt vì tôi, chỉ cần anh không đứng về phía tên cặn bã kia là tôi đã mãn nguyện rồi.

Cố Thần từng bước ép sát, hoàn toàn quên mất trước kia theo đuổi tôi như thế nào.

Tôi cũng không chịu thua, đã chuẩn bị tâm lý để mắng anh ta một trận tơi bời, ai ngờ còn chưa kịp mở miệng thì Lâm Duệ Chu đã lên tiếng trước.

“Sao lại không thể?”

Anh nói câu đó bằng giọng bình thản, nhẹ như gió thoảng, khiến tôi còn chưa kịp phản ứng.

Cố Thần thì sững người, sau đó lập tức chất vấn: “Duệ Chu, ý cậu là gì?”

Lâm Duệ Chu nhìn Cố Thần, nhướng mày mỉm cười: “Tôi nói sao lại không thể? Là tôi để mắt đến Tang Dư rồi đấy.”
 
Back
Top Bottom