Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Làn Váy Trên Phật Đàn - A Chu

Làn Váy Trên Phật Đàn - A Chu
Chương 60: Chương 60:



Nhìn thấy ánh mắt kinh hoàng co rúm của nữ nhân, Dung Thanh lập tức đè người dưới thân. q** đ** to lớn cà lên châu hạch, tùy ý cọ xát vài cái, nước tí tách, rả rích chảy không ngừng.

“Giờ ta sẽ nói cho Tĩnh Gia, thứ đồ vật này rốt cuộc là gì….”

*m đ** trơn trượt mềm mại bị chơi đến mở rộng, cặp chân trắng muốn đan chéo nhưng lại bị nam nhân tách ra.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

q** đ** từng chút từng chút đâm vào huyệt nhỏ, mỗi lần đâm một chút lại vắt ra một ít dịch thể óng ánh.

“Phụt phụt” quá ái muội.

Sợi lông dài nhỏ nhắn cứng chắc trên vòng khóa dương theo động tác của Dung Thanh lôi kéo ma sát trong môi thịt. Một trận ngứa ngáy sắc bén kì lạ tiến sâu trong cơ thể chọc cho Lý Tĩnh Gia cả người phát run, nhẹ nhàng r*n r*.

“ Không được….ngứa…”. Cái cảm giác này thực quá giày vò người, dường như đang trong thần kinh nàng khiêu khích một vòng. Cánh tay vàng ngọc đẩy lên lồng ngực, lắp bắp nặn ra câu.

Miệng huyệt giống như cái miệng nhỏ ham ăn, liều mạng mà hút, cự vật mới tiến vào vẻn vẹn một tấc, rồi lại nhanh chóng rút ra.

Da đầu Dung Thanh phát căng, nhưng Lý Tĩnh Gia lại mang bộ dạng lạt mềm buộc chặt, thật sự quyến rũ.

Y vỗ về, ghé sát xương quai xanh cắn một cái, q** đ** như quả trứng ngỗng tiến sâu một tấc. Sự ấm áp với chặt chẽ chọc y k** r*n một tiếng. Bàn tay lớn nắm lấy tay nàng, mười ngón đan vào nhau.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sự sưng trướng bất thình lình kéo tới khiến huyệt khẩu căng đến trong suốt trắng bệch, vách huyệt Lý Tĩnh Gia liều mạng tiết ra dịch mật, định xối nước lên g** th*t.

d**ng v*t không hề gấp gáp tiến vào, mà ngược lại chầm chậm tiến từng tấc, ngừng lại một chút lại tiến thêm nửa tấc.

Cứ tuần hoàn như vậy, chính lúc Lý Tĩnh Gia kéo lấy cánh tay thô của Dung Thanh thúc giục thì xúc cảm cứng rắn chặt chẽ lại chà lên khoang huyệt.

Có thứ gì đó chọc vào trong thịt, nhưng thứ đồ vật kia rất nhỏ, không đau nhưng ngứa đến chết người. Ngứa đến tận xương tủy, duỗi tay muốn gãi chỉ có thể sờ đến chỗ lầy lội hai người g*** h*p. Xoay thắt lưng để lách, chiếc lông cứng nhỏ bé đó ngược lại cọ vào càng sâu.

“Ưm… Dung Thanh… Dung Thanh…”. Lý Tĩnh Gia hai mắt thất thần. Lần đầu tiên dùng loại dâm vật này, thật sự bị trêu đùa đến khó chịu, bắt đầu yêu quyến rũ gọi tên nam nhân từng tiếng.

Dung Thanh sừng sững không động, véo lên chiếc eo thon, giống như ban đầu lại tiến vào một tấc. Lông cứng bị g** th*t lôi kéo, từ vách huyệt nhẹ quét qua, rồi lại c*m v** thịt mềm. Loại kh*** c*m cùng với sự điên cuồng này khó mà diễn đạt thành lời. Lý Tĩnh Gia theo bản năng ưỡn thắt lưng lên, ngứa ngáy d*m đ*ng lại càng thêm sâu.

g** th*t lại bắt đầu động, lông cứng không tha cho bất cứ chỗ nào trong huyệt đạo, k*ch th*ch Lý Tĩnh Gia dâng lên hàng nghìn lớp sóng, lại cuốn lấy thân thể phun ra d*m d*ch mấy lần.

Mà Dung Thanh lại giống như Định Hải Thần Trâm, bị miệng nhỏ chặt chẽ cắn hút gặm nhấm mà vẫn như cũ duy trì trạng thái chậm chạp r*t r* c*m v**.

Lý Tĩnh Gia thật sự chịu không nổi rồi, khóe mắt lộ ra sắc yếu mềm, môi hồng hơi hé, nhả ra mùi hương lạnh. Âm thanh trở nên mềm mại, xâm nhập sâu trong tim Dung Thanh: “ Dung Thanh… Đừng… Ưm…”.

Biết nữ nhân bị làm đến ngoan ngoãn, động tác dưới thân cuối cùng cũng dừng lại , y dán lên sống mũi cao, đặt nhẹ một nụ hôn nhẹ nhàng lâng lâng: “ Biết đây là thứ gì không?”.

Từ trước đến nay chưa từng ngoan như vậy.

Lý Tĩnh Gia đôi mắt ửng hồng, giữ lại chút lý trí cuối cùng, nặng nề gật đầu.

Đều trách A Ly!

Con mèo thối này, nhất định phải tàn nhẫn đánh nó!

Đang lúc xuất thần, g** th*t kéo lấy vòng khóa dương từ trong huyệt ra, Lý Tĩnh Gia rên khẽ một tiếng, dưới sự k*ch th*ch của dâm vật lại đạt tới cao trào.

Nàng co rút thân mình đang run rẩy, ngẩng đầu thở ra hơi, dịch thể lóng lánh từng dòng từng dòng chảy ra, khăn trải giường dưới thân bị ướt một mảng lớn.

Bàn tay to cầm lấy vòng khóa dương vứt lên trên giường, chỉ sợ thật sự dung lực sẽ làm hại đến người được nuông chiều.

Đôi chân bị y tách ra, Dung Thanh cưng chiều mà hôn nhẹ lên mắt cá chân, đỡ lấy cự long cao thẳng “Phụt” một tiếng, c*m v** đường thông đạo như muốn lấy mạng người.

Hai người đồng thời thở ra một tiếng, ánh mắt nam nhân trầm mê, trong tay trêu đùa đôi chân ngọc, ưỡn lấy vòng eo săn chắc tàn nhẫn c*m v**.

Vừa nãy không nhịn được mà có hơi tàn nhẫn, lúc thật sự vào trong huyệt khiến cho y môt hồi eo mềm xương tê, chỉ muốn liều mạng chìm nổi trong thân thể Lý Tĩnh Gia, nhìn thấy dáng vẻ si mê quyến rũ của nàng.

Sự đụng chạm thoải mái lên tới não, môi hồng tràn ra những tiếng r*n r* nhỏ nhặt hiếm thấy, giống như móng vuốt của mèo con cào tim cào phổi chạm không đến.

Lý Tĩnh Gia đột nhiên xoay eo, Dung Thanh k** r*n một tiếng, không còn bộ dáng dịu dàng như trước kia, tàn nhẫn cắn cạnh môi một cái: “Lộn xộn cái gì? Hửm?”.

Trong mắt một mảnh ướt át, căn bản nghe không rõ Dung Thanh nói gì. Bộ dáng mờ mịt này càng thêm mê người, chỉ muốn ấn dưới thân ra sức bắt nạt.

Sự thật thì Dung Thanh cũng ức h**p người không nhẹ, hai túi trứng ở phía dưới h** h***t vỗ đập, toàn bộ mông đỏ lên một mảng. Bóng dáng thô to dưới bụng dưới bằng phẳng như ẩn như hiện, dường như muốn đem người căng nổ.

Giường nhỏ phát ra tiếng cót kẹt kẽo kẹt, ước chừng sau lắc lư mấy trăm lần, Dung Thanh đột nhiên nổi nóng, đem g** th*t đẩy đến đáy huyệt, không kiêng nể gì b*n r*. Hai não Lý Tĩnh Gia một mảnh trắng xóa, xung quanh đều là tiếng nổ ran, cơ thể mềm mại phát run, ngửa đầu thở gấp.

Một cơn gió lạnh truyền qua khe cửa, mùi hoa đỗ quyên nồng nặc tản đi khắp nơi. Nữ nhân vừa mới hồi phục tinh thần hơi nghiêng đầu, đối diện là vòng khóa dương vẫn còn dính d*m d*ch. Nàng không còn sức lực đạp Dung Thanh một cái, mặc dù không trút được căm phẫn, nhưng lồng ngực cũng coi như được thoải mái.

Dung Thanh kéo lấy khăn trải giường, duỗi cánh tay dài, ôm nữ nhân mồ hôi nhễ nhại vào lòng.

“Nóng chết mất!”. Trưởng công chúa mềm mại không giãy giụa được, nhe răng nanh tàn nhẫn cắn một miếng lên lồng ngực rắn chắc.

“ a không nóng”. Dung Thanh vẫn thản nhiên như cũ, như nào cũng không buông. Lý Tĩnh Gia thật sự mệt không chịu được, cuối cùng cũng phải thỏa hiệp, mắt phượng nửa híp bắt đầu ngủ gật.

Trong lúc mơ hồ, một nụ hôn ướt át triền miên không nỡ rời dừng trên khóe môi nàng. Âm thanh của nam nhân ngay sau đó truyền tới: “ Trầm Dữ Chi giành được công lớn, không bao lâu nữa….liền có thể trở về kinh”.
……………

Sắp đến cốt truyện rồi!
 
Làn Váy Trên Phật Đàn - A Chu
Chương 61: Chương 61:



Khi Lý Tĩnh Gia tỉnh dậy, bên cạnh giường đã là một mảnh lạnh băng. Nàng mềm nhũn đứng dậy, móc lấy chiếc áo cà sa có phần oán giận.

Mỹ nhân trì trệ, mùi thuốc đắng quen thuộc lại tỏa ra, mắt phải “thình thịch” nhảy lên.

Người làm nàng là Dung Thanh, bắt nàng uống thuốc cũng là Dung Thanh, cái gì cũng toàn là Dung Thanh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

A Noãn nhìn thấy khuôn mặt nhỏ bừng bừng lửa giận, cúi đầu đặt bát thuốc với đồ ăn xuống bàn, môi hồng hơi mở, cuối cùng vẫn phải nuốt mấy lời nói muốn nói vào trong. Sau khi quy củ hành lễ, liền bước ra khỏi cửa.

Lý Tĩnh Gia chân trần đi đến bên bàn, nằm bò lên bàn lại bắt đầu xuất thần.

Dung Thanh nói….

Trầm Dữ Chi không bao lâu nữa sẽ hồi kinh.

Nàng nên lấy tâm thái thế nào để đối mặt với nam nhân vốn không nên bị kéo vào trong ván cờ đây?

Cùng đi với chàng ta?

Ý nghĩ này nảy ra, trong đầu liền lóe lên bóng dáng Dung Thanh.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phú quý ngất trời cùng với cái lồng giam to lớn cũng không thể trói buộc được nàng, thế mà nàng lại tự chui đầu vào lưới, bị một tên nam nhân khóa lại.

Lý Tĩnh Gia à Lý Tĩnh Gia, ngươi đã bao giờ nghĩ qua, cả đời này thật sự sẽ móc tim đem cho một người chưa.

“Bụp…”

Bóng đen từ từ cửa chui vào, đụng phải màn che lụa mỏng, bị bắn ngược trên mặt đất, lăn đến bên chân Lý Tĩnh Gia. Nữ nhân đang lơ đãng hiển nhiên kinh sợ, mắt phượng ngơ ngác, nhìn chằm chằm quả cầu bên chân chau mày.

Thật là to gan!

Đang muốn nổi cáu, bóng dáng thướt tha duyên dáng của Trầm Khinh Chi từ từ tiến vào, trên mặt xen lẫn chút trách mắng, một tay lôi kéo Thái Tử, gần như kéo vào người.

“Cái đứa nhỏ này, sao lại không hiểu chuyện như vậy, mau nhận lỗi với Trưởng công chúa.”

Đứa nhỏ mở to mắt, tiếng ừng ực không ngừng, là tiếng non nớt truyền tới, chọc thẳng vào nơi mềm yếu nhất của nữ nhân: “Xin lỗi...”

Lý Tĩnh Gia trước giờ chưa từng cẩn thận nhìn tiểu Thái tử, ngược lại thấy quả thật có chút dễ thương. Khuôn mặt xinh đẹp mệt mỏi dần trở nên nhu hòa, thu liễm sự sắc sảo. Ma xui quỷ khiến véo lấy má nhỏ của đứa trẻ. Những gợn sóng mềm mại từng lớp từng lớp chồng lên nhau. Nàng trước đây không thích nhất chính là trẻ con….

Trong phòng yên lặng một hồi, Lý Tĩnh Gia bỗng chốc duỗi tay, muốn ôm lấy cái bánh bao mềm này. Không biết làm sao, tiểu Thái tử vừa mới làm chuyện xấu, có phần sợ hãi trốn đến bên cạnh mẫu hậu.

Đối mặt với sự kháng cự này, Lý Tĩnh Gia cũng không bận tâm. Trong ngực vốn có chút buồn rầu u ám được rót đầy một tia sáng.

Nàng trước đây chỉ mong ngóng những ngày tháng tối tăm ngột ngạt mau qua đi, bây giờ…..

Hình như có chút hi vọng.

Trầm Khinh Chi vẫn như liễu yếu trước gió như cũ, nàng rủ mày có phần áy náy, nhẹ nhàng nói: “Hôm nay dẫn nó chơi hơi quá, nhất thời quên mất địa điểm, xin công chúa đừng quở trách.”

“Không sao.”

Thản nhiên nói ra hai chữ, tuy rằng có chút xa cách nhưng so với trước kia có điểm không giống.

Trầm Khinh Chi nhẹ nhàng cười một cái, ánh mắt hời hợt dạo một vòng trong tăng phòng, cuối cùng rơi xuống bát thuốc vẫn còn đang bốc hơi nóng.

Chỉ thấy lông mày hơi xoi mói, nghiêng đầu nhìn Lý Tĩnh Gia: “Đây là thuốc của công chúa?”

Lý Tĩnh Gia trầm mặc gật đầu, không lên tiếng.

“Thuốc này…..Công chúa uống bây giờ thôi, nếu như sau này thành thân, tuyệt đối không nên đụng đến.”

Trầm Khinh Chi lại mở miệng thêu, ngược lại thật giống như đại tẩu quan tâm muội muội.

Lý Tĩnh Gia không hiểu ý tứ câu nói này, nhìn chằm chằm bát thuốc mấy lần, có phần nghi hoặc nhìn Trầm Khánh Chi.

“Trước kia ta ở Bắc Địa, ít nhiều cũng học qua chút y thuật, trong chén thuốc này hẳn là có dược liệu tránh thai. Mặc dù đối với cơ thể hài nhi không có hại, nhưng dùng lâu ngày, bất luận phu thê sinh hoạt như nào, đều không có con trai nối dõi.”

“Có điều, hiệu quả loại thuốc này kém, dừng vài ngày có thể hồi phục như thường.”

Dược liệu tránh thai?

Lý Tĩnh Gia bỗng chốc dừng lại, ngón tay nắm chặt lấy khăn trải bàn.

Đây là thuốc Dung Thanh mang tới

Sao có thể….

Sao có thể là thuốc tránh thai?
 
Làn Váy Trên Phật Đàn - A Chu
Chương 62: Chương 62:



“Mẫu hậu, đi thôi!” Âm thanh non nớt lại vang lên, cầm lấy tay áo Trầm Khinh Chi lôi kéo. Trầm Khánh Chi nhẹ gọi Lý Tĩnh Gia một tiếng: “Công chúa có chỗ nào không thoải mái sao?”

Khuôn mặt xinh đẹp nghiêm trọng ngẩn ra. Nghe thấy âm thanh, nàng buông khăn trải bàn, bất chấp ngón tay khảm trên da thịt, dùng sự đau đớn để nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh.

“Không việc gì.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Vậy ta mang đứa nhỏ rời khỏi, nó thật là ầm ĩ.”

Trầm Khinh Chi gật đầu, bồng bềnh rời đi.

Cơ thể Lý Tĩnh Gia hơi mềm, ngón tay run nhẹ.

Không thể nào….

Trầm Khinh Chi nhất định là đang lừa nàng!

Tâm trí lóe lên cảnh tượng Dung Thanh hết lần này đến lần khác nói yêu nàng. Đáy lòng bị xé ra khe hở nhỏ bé, đau đớn dày đặc cứng đờ lan ra. Ngay đến cả hít thở đều rỉ ra máu.

Không phải đâu, Lý Tĩnh Gia, đừng để lời nói người bên cạnh chi phối…..Nàng lẩm bẩm trong tim, lại bỗng như sinh ra nỗi sợ hãi.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong phòng yên tĩnh một mảng, bát thuốc nồng nặc từ nóng chuyển lạnh, mặt trời từ cao lặn xuống.

A Noãn lại bưng một chén thuốc tiến vào, nhìn thấy chén thuốc trên bàn, nói: “Công chúa điện hạ….”

“ Ra ngoài!”

Cơ thể đau xót tê dại, lý trí siết chặt giữ vững. Lý Tĩnh Gia đột nhiên nổi nóng, to tiếng quát mắng.

A Noãn nét mặt hơi ngừng, cuối cùng cúi người lui ra.

Sắc chiều dần tối, trong phòng một mảnh tối đen. Lý Tĩnh Gia mặc cho tối đen lạnh giá bao lấy nàng, cơ thể mỏng manh không nhịn được phát run.

“Oạch…”

Ám hương thanh u quen thuộc tới gần, đèn thắp sáng, chiếu lên đôi mắt sương mù không chút ánh sáng.

“Sao lại không thắp đèn?” Cánh tay có lực ôm lấy người, nhẹ nhàng kéo vào lòng. Ngón tay mang theo chút chai mỏng trượt đến trán, vuốt những sợi tóc lộn xộn.

Ánh mắt Lý Tĩnh Gia chậm rãi ngưng tụ, rõ ràng là người quen thuộc như vậy…

Tại sao…

Trái tim bất an sợ hãi lúc đó đột nhiên bình tĩnh lại, Lý Tĩnh Gia cười, từng đóa lớn như Hoa nhi.

Sương mù trên mắt, che đậy tâm trạng sóng gió.

Nàng hốc mắt đỏ bừng, làm nũng như ngày trước: “Thuốc này thật đắng, ta có thể không uống không?”

Là thăm dò, là van xin, là cọng rơm cuối cùng.

Trưởng công chúa được nuông chiều trước này chưa từng như vậy, cho dù bị số phận đè ép, nàng đều giương nanh múa vuốt.

Trong khoảnh khắc đó, không khí đông lại.

Đôi mắt vốn trong suốt kia đột nhiên lóe lên hoảng hốt, bàn tay ôm lấy thắt lưng cứng đờ, bỗng chốc thắt chặt, dường như sợ người chạy trốn. Động tác nhỏ nhặt này lan dần trong lồng ngực Lý Tĩnh Gia, cuối cùng biến thành lưỡi dao sắc bén, vừa tàn nhẫn vừa nặng nề đâm vào tim.

Đáp án….

Nàng đã biết.

Tia hy vọng cuối cùng hoàn toàn bị dập tắt.

Nàng hi vọng biết bao Trầm Khinh Chi là đang nói dối, nhưng đôi mắt của Dung Thanh không có cách nào gạt người.

Lý Tĩnh Gia đột nhiên cười khổ, ngón tay cầm lấy chén sứ. Người trước đây từ từ chối uống thuốc như vậy lại đem nước thuốc một ngụm uống cạn.

Có lẽ là uống quá nhanh, tiếng ho vừa gấp vừa nặng liên tiếp truyền tới, nhưng nữ nhân dường như không để ý, khuôn mặt càng thêm đỏ cầm lấy bát khác.

Dung Thanh trong mắt đấu tranh, tay lớn kìm chặt lấy cổ tay, muốn đem bát thuốc đoạt lấy.

Lý Tĩnh Gia cũng nổi nóng, giành lấy không buông, nước thuốc đen ngòm văng tung tóe, chén sứ trắng rơi xuống đất, chia năm xẻ bảy.

“Dung Thanh đại sư, mời trở về cho.”

Nàng ôm lấy áo, nóng rực từ trong lòng chui ra, bóng dáng mảnh khảnh hơi run, âm thanh vừa lạnh lẽo vừa cứng rắn, mang theo sự xa lánh trước nay Dung Thanh chưa từng nghe qua.

Yết hầu khẽ động, vừa muốn duỗi tay, âm thanh nữ nhân lại vang lên: “Nếu như Dung Thanh đại sư không đi, vậy Tĩnh Gia đi.”

Y biết Lý Tĩnh Gia không phải đang nói cười, nhưng hai chân như bị rót chì, làm cách nào cũng không nhúc nhích được.

Lý Tĩnh Gia nhấc chân bước ra ngoài cửa, Dung Thanh cả kinh, nhanh chóng đuổi theo, cố chấp ôm chặt nữ nhân lạnh nhạt vào lòng.

“Tĩnh Gia...”

Âm thanh này vừa kéo dài vừa xa xăm, ý tứ trong đó không ai biết được.

Tâm trạng đáy lòng tích tụ đến đỉnh điểm, bàn tay trắng như hoa huệ bịt lấy môi hồng, nuốt tất cả tiếng thút thít vào trong.

Cơ thể mỏng manh run rẩy không ngừng, giọt nước mắt rơi xuống mặt đất, nở ra một bông hoa nhỏ.

Nàng không nên tin…

Hai chữ thích này, thật quá dễ dàng.

Lý Tĩnh Gia nhẹ nhàng xoay đầu, trái tim chân thành dường như cũng chia năm xẻ bảy, nàng mỉm cười rơi lệ: “Chân tâm của đại sư, thật là xa xỉ.”
 
Làn Váy Trên Phật Đàn - A Chu
Chương 63: Chương 63:



Cuối cùng y cũng bị đuổi ra ngoài, thân hình cao lớn đứng yên ngoài cửa, ngón tay xoa khung cửa, rõ ràng chỉ cách một tầng giấy mỏng, nhưng lại giống như cách cả một thế hệ.

Thân hình cô tịch hơi động, nhưng vẫn không nhúc nhích.

Lý Tinh Gia hai chân chạm đất, bàn chân bị mảnh sứ nát đâm vào, máu tươi đầm đìa, nhưng nàng gần như không cảm thấy đau đớn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tim đã đau thấu, còn có thể có cái đau hơn nữa?

Dung Thanh đứng ở ngoài của làm gì vậy?

Sợ nàng tự sát sao?

Làm sao có thể…

Trước khi khi mẫu hậu qua đời đã nắm lấy tay nàng, nói với nàng nhất định phải sống thật tốt.

Tồn tại…

Hai chữ này quá khó, cũng quá khổ.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ai là người làm nàng đ*ng t*nh?

Hết thảy việc này đều là mua dây buộc mình!

Thân thể lạnh thấu, đôi mắt vừa mới cháy lên ngọn lửa lại bị ướt át dập tắt, chỉ còn vết sẹo chói mắt xấu xí kia.

Nàng vô lực ngã xuống giường, ôm chặt thân thể chính mình, muốn cảm nhận được một chút ấm áp.

Ý thức đột nhiên mơ hồ, cửa phòng truyền đến tiếng vang nhỏ, Lý Tĩnh Gia không còn sức lực đi xem xét.

Hai chân bị y bắt được, cái khăn ướt ở gan bàn chân nhẹ nhàng ma sát, thuốc mỡ lạnh lẽo làm cho đau đớn chìm xuống.

Làm sao mà chỉ có đau ở chân thôi?

Khóe mắt chảy xuống thanh lệ, nàng nghiêng đầu, vùi vào nệm chăn.

Ngủ một giấc đi…

Trong một đêm, Trưởng công chúa đã hoàn toàn bị bệnh.

Hôn mê sốt cao năm ngày, mới từ từ tỉnh lại.

Hoàng đế đích thân mang hơn mười vị thái y vào chùa, trên dưới Kim Thiền Tự đóng cửa, người khác không được tùy tiện đi vào.

Thiếu niên Đế Vương nổi trận lôi đình, ban đầu muốn dẫn người về cung, nhưng không biết vì sao, tại phút chót kêu người đưa người ở tại biệt uyển ngoại ô hoang phế rất lâu ra.

————

Thời tiết càng ngày càng thêm nóng nực.

Thảm cỏ xanh dưới đại trạch yên tĩnh, chỉ có tiếng ve sầu đầu hạ quấn quanh.

Bệnh tới như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ.

Tới biệt uyển đã hơn một tháng, thân thể Lý Tĩnh Gia vẫn chưa thấy tốt lên.

Một bà tử phúc hậu tầm bốn năm chục tuổi từ cửa đi vào, trên tay cầm chăn mềm, phủ lên trên người thiếu nữ đang nằm trên ghế.

Cho dù tiếng động rất nhỏ, cũng làm Lý Tĩnh Gia tỉnh dậy.

Cặp mắt phượng của nàng mở to, ảm đạm không ánh sáng: "Giờ nào rồi?"

Bà tử thở dài, cung kính nói: "Giờ thân."

Hoàng thượng đau lòng cho công chúa, đưa hết tạp dịch ở phủ công chúa tới đây, mà đây là Trần bà tử, lúc trước cũng là người của Phủ công chúa.

Mấy ngày nay, Lý Tĩnh Gia gầy đến độ mắt thường có thể thấy, uống một đống thuốc, nhưng lại không thấy tốt lên tí nào.

Mỗi lần bà đến đây, người gầy yếu này không phải phát ngốc thì lại hôn mê, thật sự làm người xót xa.
Thái y nói, thân thể công chúa không phải không tốt mà là chủ nhân không có ý muốn sống, chỉ có thể kéo dài.

Lý Tĩnh Gia ngồi dậy, cổ tay ngó sen đặt trên chăn mỏng, ôm chặt đầu gối, lại bắt đầu ngơ ngẩn.

Ngoài viện truyền đến tiếng trẻ nhỏ cười một đứa nhỏ bốn năm tuổi chạy vào, không e dè chạy đến bên Lý Tĩnh Gia.

"Công chúa công chúa, đừng ngủ nữa, chơi với Toại An đi."

Đây là cháu trai của Trần bà tử, Toại An là tên mà Lý Tĩnh Gia đặt cho nó, chỉ khi có trẻ nhỏ ở trước mặt, khuôn mặt lạnh nhạt của nàng mới có thể lộ ra một chút dịu dàng.

Ngón tay trắng nõn mảnh khảnh khẽ vuốt khuôn mặt đứa nhỏ ,đáy mắt đau thương lại bị dịu dàng che đi mất: "Ta mệt mỏi, một mình Toại An chơi đi được không."

Đôi mắt trắng đen phân minh của Toại An nhấp nháy, chiếu ra gò má trắng bệch không có có ánh sáng của nàng, tay nó nắm chặt lấy quần áo Lý Tĩnh Gia, bỗng nhiên nói: "Công chúa ngài đừng chết có được không?"

"Ngươi đứa nhỏ này, là ai dạy ngươi nói bừa như vậy!" Sắc mặt Trần bà tử lập tức biến đổi, túm lấy Toại An giơ tay muốn đánh.

"Chết" vốn là từ được kiêng kị, huống chi Lý Tĩnh Gia còn đang bệnh nặng.

Một cái tát đánh xuống, khuôn mặt nhỏ của Toại An nhăn lại, nhưng cố nén không phát ra tiếng, nhìn chằm chằm Lý Tĩnh Gia, quật cường lại bất khuất.

Đáy lòng Lý Tĩnh Gia nghe đứa nhỏ nói như vậy đã nổi sóng gió, mắt phượng phiếm hồng, nước mắt nóng bỏng không chịu khống chế rơi trên váy.

Làm gì có ai để ý nàng sống hay chết?

Nàng thở dài, duỗi tay kéo đứa nhỏ qua, ôm chặt Toại An, thanh âm nghẹn ngào nói: "Được, ta không chết."

Đã sống nửa đời người nhưng khi Trần bà tử nhìn thấy một màn này, lồng ngực cũng nghẹn lại. Bà rút khăn tay từ bên hông ra, xoay người đi lau nhẹ ở khóe mắt.

"Công chúa, Dung Thanh đại sư … Lại tới nữa."

Là tiếng của A Nhạc truyền vào, Trần bà tử vội vàng ổn định lại cảm xúc, giữ chặt Toại An: "Vô duyên vô cớ chọc cho công chúa đau lòng, cẩn thận ta trở về đánh đòn ngươi!"

Lý Tĩnh Gia ngẩng nhẹ đầu, dùng ngón tay khẽ lau nước mắt: "Kêu y trở về đi."

Trần bà tử chần chừ, Dung Thanh đại sư này mỗi ngày đều đến, nhưng công chúa luôn không cho y đi vào…

"Công chúa…" bà tử lên tiếng, nhưng Lý Tĩnh Gia lại lôi chăn mỏng nằm xuống, ánh mắt lạnh lùng.

"Dung Thanh đại sư là người trong Phật môn, ta hiện giờ mà kéo thân mình yếu ớt này, nếu đụng phải Phật khí…"

"Meo…"một cục bông màu trắng giống như gió vọt vào trong viện, chạy vòng quanh ghế kêu không ngừng.

Lý Tĩnh Gia từ trước đến nay thích mèo nhỏ như vậy, vậy mà bây giờ lại chỉ liếc mắt một cái, miệng vừa động một chút, lồng ngực liền đau như bị xé rách: "Đầu bếp nữ sau phủ mới có thai, không được chạm vào lông mèo, hãy đem A ly trở về đi."

“Không phải từ trước đến nay công chúa yêu nhất A Ly sao" A Noãn luôn luôn ổn trọng lên tiếng, hơi hoảng loạn.

Ngày ấy đại sư mua nàng ta từ trên tay mẫu thân nàng ta thậm chí tổ tiên ba đời cũng tra xét rõ ràng.

Y cho bà tử tới hướng dẫn nàng suốt một tháng.

Khi đó còn không biết mình đi hầu hạ vị quý nhân nào, lại biết Dung Thanh đại sư đối với người này rất nghiêm túc.

Đại sư không hiện vui buồn mỗi lần nhưng nhắc tới nàng trên mặt đều là ẩn chứa dịu dàng…

Nàng không biết hai người đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết không phải là quang cảnh như hiện giờ.

A Ly như nghe hiểu lời A Noãn nói, lúc trước luôn luôn nhảy đến lồng ngực Lý Tĩnh Gia không chút do dự, hiện giờ lại thông minh cọ chân ghế.

Không nghĩ tới mỗi lần A Ly kêu một tiếng, vết thương trên ngực Lý Tĩnh Gia sẽ càng sâu.

Nàng nhắm lại hai mắt che giấu cảm xúc nói: "Đây là mèo của Dung Thanh đại sư, đưa trở về đi."

····························
 
Làn Váy Trên Phật Đàn - A Chu
Chương 64: Chương 64:



Lý Tống năm 27, An Bắc Bá chỉ trong vòng hai tháng, đã làm cho nạn trộm cướp ở phương Bắc được diệt trừ sạch sẽ.

Đã từng là tân khoa trạng nguyên điềm đạm nho nhã, nay đã kế thừa truyền thống của Trầm gia.

Triều đình, quân đội, lời tán dương nổi lên bốn phía.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Vị thống lĩnh quân đội từng tâm cao khí ngạo, dẫn dắt 50 vạn quân, thế nhưng lại cam nguyện làm thuộc hạ của Trầm Dữ Chi, tôn hắn làm soái.

Tấu chương đã hồi chiều được dâng lên sớm, rõ ràng là chuyện tốt, nhưng ngôi cửu ngũ chí tôn kia lại đột nhiên bị bệnh hiểm nghèo, ngày ngày nằm trên giường, tinh thần uể oải.

Mà quyền thần Nhan Thư Dĩnh dường như chạm vào vảy ngược của hoàng đế bị tước đi chức vị, rồi tùy ý ném tới đại doanh ngoài thành.

Biệt uyển vùng ngoại ô vẫn tĩnh lặng như cũ.

Lý Tĩnh Gia quần áo nhẹ nhàng, nằm ngủ ở trong viện.

Khó khăn lắm mới ngủ được, ngoài viện đột nhiên có tiếng xôn xao.

Nàng lười biếng xoay người, không muốn đi xem.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mới mơ màng đi vào giấc mộng, trong không khí có mùi rỉ sắt lạnh lẽo cùng hơi thở nóng bỏng, có thứ gì dừng ở trên gò má, giống như do dự.

Mắt phượng híp lại, lọt vào trong tầm mắt là mũ bạc giáp sắt, nhìn lên trên lại đụng phải gương mặt tuấn lãng của Trầm Dữ Chi.

Ánh mắt cứng cỏi, mi dài động đậy, cánh môi mím chặt, bàn tay để ở trên không trung có vài miệng vết thương, giống như sợ máu tươi dính vào người nàng, lại run rẩy thu hồi.

"Tĩnh Gia, ta đến chậm …" một câu này vô cùng nặng nề, cùng tự trách.

Từ phương Bắc trở về được nửa đường, có người báo Lý Tĩnh Gia bệnh nặng, chàng ta ngựa không ngừng vó, nhưng thân hình vốn mảnh khảnh nay chỉ còn một chút xương cốt.

Lý Tĩnh Gia tâm tình bình tĩnh như nước, sáng sớm đã nhận được tin tức, nhưng không ngờ Trầm Dữ Chi lại trở về sớm như vậy.

Nàng hơi nhổm dậy, thần sắc do bị bệnh mà có hơi uể oải, gạt bỏ ảm đạm nói:" Trầm đại nhân màn trời chiếu đất, bôn ba đường dài, cần trở về nghỉ ngơi tốt đã".

Ý đuổi khách quá mức rõ ràng, đến nỗi A Hoan và A Nhạc đang cười cách đó không xa cũng ngẩn ra, hai mắt nhìn nhau.

Nhưng Trầm Dữ Chi lại không giống lúc trước, nếu như nói tỉ mỉ, chắc là có thêm vài phần sát phạt quyết đoán cùng nhuệ khí.

Thân hình hắn đứng thẳng, sột sột soạt soạt một lúc, đến lúc có tiếng áo giáp va chạm với mặt đất.

"Ta ở đây rồi, mong người chiếu cố".

Để lại lời này, hắn quyết đoán quay người, chỉ nghe được giọng nói khàn khàn cách đó không xa của hắn: "Giúp ta chuẩn bị nước và một bộ y phục sạch sẽ".

Trầm Dữ Chi vậy mà thật sự ở lại, sợ Lý Tĩnh Gia chạm phải mùi máu tanh, nằm trong thùng tắm tắm rửa một canh giờ, mới mặc lên áo trong, tiện đến viện tràn ngập hương lạnh, bước vào trong.

Trong phòng đèn đuốc sáng trưng, Lý Tĩnh Gia giống như một đóa hoa tàn, tùy ý dựa trên gối mềm, nhìn vào cửa sổ phát ngốc.

Thân ảnh cao lớn đến gần, mùi hương thanh ngát, sau khi tắm gội gọi thần trí của nàng về, xiêm y Trầm Dữ Chi rối loạn, trên ngực và bụng có vài vết sẹo làm người ta sợ hãi.

Mới chỉ nhìn thôi, trái tim Lý Tĩnh Gia đã đập mạnh.

Cách tay dài duỗi ra, thân hình mềm mại liền rơi vào trong ngực, môi Trầm Dữ Chi hạ xuống trên cổ Lý Tinh Gia.

Ta ở trên chiến trường, bị vô số vết thương lớn nhỏ, chỉ có lần đó nặng nhất, nằm ở trên giường hôn mê bất tỉnh suốt bảy ngày, quân y lắc đầu nói các tướng quân chuẩn bị hậu sự cho ta, nhưng mà…

Vào lúc ta rơi vào hắc ám vô biên, hình bóng ngươi như một cọng rơm cứu mạng ta, kéo mạng ta về.

Chàng ta cười khẽ một tiếng, môi mỏng chuyển lên gò má, thật cẩn thận khẽ chạm: "Sinh mệnh kỳ quái như vậy đấy, có lúc tưởng niệm, có lúc lại không hết bồng bột".

Trái tim Lý Tĩnh Gia nóng đến nỗi phát run, ngón tay nắm chặt, bàn tay bị bấm đến chảy máu.

Đáy lòng sớm đã máu thịt mơ hồ, kêu la đau đớn.

Nàng nên lấy cái gì đến trả cho Trầm Dữ Chi?

Tình cảm đã rách nát, hay tấm thân lụi bại.

Nàng bỗng chốc tức giận, xoay chuyển thân mình, áp lên đôi môi mỏng của Trầm Dữ Chi.

Hai người trúc trắc dán môi vào nhau, chỉ biết g*m c*n nhè nhẹ.

Trong mắt Trầm Dũ Chi lóe lên kinh ngạc, nháy mắt lại lộ ý dịu dàng, trầm luân, bàn tay to đỡ lấy cái gáy, nhẹ m*t trên môi nàng.

Thân thể giao triền, hô hấp của chàng ta càng thêm hỗn loạn, cự long đang ngủ say dưới thân dần dần thức tỉnh, trên đỉnh mông mềm.

Cánh môi chuyển xuống phía, dưới hôn lên xương quai, xanh ngón tay cầm lấy đai lưng kéo một cái, sa mỏng rơi xuống, lộ ra da thịt trắng nõn.

"Có thể sao?" Trầm Dữ Chi hiển nhiên khó có thể tự khống chế, chống đỡ một tia lý trí cuối cùng, phát ra tiếng dò hỏi.

Lý Tĩnh Gia dại ra nhìn về không trung.

Như này tính là cái gì?

Nàng tính là cái gì?

Bộ dáng nằm ở dưới thân Dung Thanh thừa hoan khắc cốt ghi tâm, sỉ nhục to lớn, không cam lòng dâng lên, hóa thành nước mắt, từng hạt từng hạt rơi xuống.

Nước mắt nóng bỏng rơi trên vai chàng ta Trầm Dữ Chi chợt cứng đờ, kéo nàng về đối diện mình.

Đối mặt với nàng đang hoa lê đái vũ, chàng ta hoàn toàn hoảng loạn, dùng ngón tay lau trên khóe mắt nàng, đau lòng: "Tĩnh Gia… Tĩnh Gia… Xin lỗi".

Là chàng ta quá nóng nảy, đã quên người trong lòng còn đang bệnh.

Lý Tĩnh Gia lắc đầu, âm thanh nghẹn ngào nói: "Là ta phải xin lỗi ngươi".
 
Làn Váy Trên Phật Đàn - A Chu
Chương 65: Chương 65:



Trầm Dữ Chi dỗ nàng giống như dỗ trẻ con, Lý Tĩnh Gia ngủ rất say, lúc tỉnh dậy đã qua ngày hôm sau.

Nàng vẫn uể oải như vậy, lê bước chân đi vào trong viện, hiếm thấy không một bóng người.

Khắp nơi không có một tiếng động, chỉ có tiếng giày ngọc va chạm với mặt đất phát ra tiếng "lộc cộc."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Đúng là chuyện lạ, đi ra hoa viên cũng không thấy một bóng người, Lý Tĩnh Gia không muốn tốn sức lực đi tra xét, khi quay đầu lại đối diện với cặp mắt sâu hút lạnh lẽo cách đó vài thước.

Áo cà sa màu đen huyền, áo trong bằng tơ lụa.

Một tháng không gặp, hắn càng thêm mảnh khảnh…

Nàng ngơ ngẩn trong phút chốc, đầu ngón tay run rẩy không ngừng, đáy mắt lấp lánh ánh nước.

Lồng ngực như bị đá đè nặng, hô hấp khó khăn.

Đáy lòng bị chua xót lấp đầy, hai chân bị ý thức thôi thúc không chịu khống chế chạy như điên.

Nàng muốn chạy trốn.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chạy ra khỏi lưới tình này.

Chạy ra khỏi tâm của chính mình.

Mới chạy được vài bước, trên eo chợt căng thẳng, trực tiếp bay lên trời, rơi vào một cái ôm ấp nóng bỏng.

"Buông ta ra" nàng lại khóc, dùng hết sức giãy giụa phản kháng.

Nàng rốt cuộc là cái gì?

Nàng rốt cuộc tính là cái gì?

Gò má vô cùng tuấn tú đột nhiên bị cào chảy máu, áo cà sa trên người cũng bị xé, nhưng Dung Thanh vẫn không động đậy, mặc cho nàng ở trong lòng làm loạn.

Hỗn loạn một trận, Lý Tĩnh Gia bị y ôm về phòng đặt trên giường, cánh tay cứng rắn đem nàng đặt trong góc.

Hơi thở vừa quen thuộc vừa xa lạ bao vây lấy nàng, toàn bộ thân thể đều đang run rẩy.

Bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt xinh đẹp động lòng người từ trước đến nay vậy mà lại trầm xuống trở nên u buồn, bên trong đong đầy nước mắt.

Tựa hồ trong chớp mắt sẽ tràn ra ngoài.

Lý Tĩnh Gia bấm vào đùi, cắn môi cố nén.

Bàn tay to bắt lấy cổ tay nàng, dùng sức giữ chặt, không cho nàng tiếp tục làm chính mình bị thương nữa.

"Lý Tĩnh Gia" âm thanh nhẫn nại chứa bạo nộ phát ra, y lại đến gần một tấc.

"Vì sao phải chà đạp chính mình như vậy?"

“Chà đạp?”

Lý Tĩnh Gia hỏi lại một tiếng, nở một nụ cười châm chọc, nước mắt như chuỗi ngọc đứt dây thi nhau rơi xuống, nàng dùng hết sức đẩy, suýt nữa làm cho tay bị gãy.

"Dung Thanh đại dư chà đạp ta còn chưa đủ sao?"

Thân thể mềm mại hơi thẳng lên, nhưng vẫn còn run rẩy, nước mắt vẫn rơi không ngừng, giận dữ hét:"Ngươi đã không yêu ta, tại sao còn tốn sức đến trêu chọc ta?"

"Làm cho trưởng công chúa chê cười, làm gì có ai có thể trêu chọc ngài, chỉ có ngươi không thể, chỉ có ngươi không thể."

"Dung Thanh đối với ngươi, rốt cuộc xem ta là cái gì?"

Thân hình lảo đảo, lưng đụng mạnh vào vách tường, hai mắt Lý Tĩnh Gia mơ màng, bất chợt ôm lấy đầu gối, cắn môi rơi lệ: "Là ngươi nói… Là ngươi nói muốn một đứa trẻ… Là ngươi nói… Là ngươi nói…"

Một lần lại một lần lặp lại lời này, cổ họng Dung Thanh khẽ nhúc nhích, hai hàng lông mày chau lại thành một hàng thẳng tắp.

Hắn làm sao có thể lấy một đứa trẻ, cầm chân nàng vốn muốn bay lượn trên bầu trời.

Đôi mắt đen nhánh nhiễm tơ máu vậy mà lấp lánh ánh nước, Dung Thanh chưa bao giờ thất thố như vậy.

Hoá ra Thần Phật cũng có tình cảm thế tục, cũng sẽ khóc sao.

Bàn tay to véo trên dưới, kéo Lý Tĩnh Gia lại trước người, nhanh chóng ôm nàng lại.

Môi mỏng dán lên không để lại kẽ hở, Lý Tĩnh Gia lại điên cuồng giãy giụa, tàn nhẫn cắn mạnh lên môi dưới của nam nhân, cho đến khi nếm thấy mùi máu tươi cũng không hề nhả thêm.

Dung Thanh để nàng tùy cắn, đầu lưỡi thẳng thuận theo miệng nàng thâm nhập vào trong. Ngón tay thâm nhập khiến hôn gia tăng tăng thêm. Thân thể Lý Tĩnh Gia dần dần mềm nhũn, th* d*c cực nhanh.

Dung Thanh tùy ý để nàng cắn, hàm răng dần buông lỏng đầu lưỡi lập tức xâm nhập miệng

“Tĩnh Gia… Tĩnh Gia…” Y gọi từng tiếng, lý trí mất hết.

Nằm nằm trên thân thể phập phồng mềm mại gặm môi đỏ, câu lấy đầu lưỡi lôi kéo, lại trầm mê như nuốt vào.

Không nghĩ tới thần trí Lý Tĩnh Gia lại như bị đặt quay trong lửa. Một mặt là tình lãng ngập trời, một mặt là tình thương xuyên tim.

Dung Thanh rốt cuộc muốn như thế nào?

Nàng chưa bao giờ nhìn thấu người này…

Là nàng thua.

Thua triệt để, bỏ người, lại bỏ tâm.

“Roẹt” một tiếng, đai lưng bị túm thành hai nửa. Dường như biết nữ nhân bệnh nặng chưa lành, vậy nên hành động g*m c*n tai, môi cùng xương quai xanh vô cùng mềm nhẹ.

Hiện giờ thời tiết cũng không tính là lạnh, Lý Tĩnh Gia lại cảm thấy lạnh.

Nàng cười lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm mắt Dung Thanh.

“Đêm qua Tĩnh Gia g*** h**n cùng Trầm đại nhân tại giường này. Tư vị kia thật sự là triền miên tới tận xương, Dung Thanh đại sư cũng muốn thử sao?”

Biết rõ lời này là giả, những động tác của Dung Thanh lại tàn nhẫn như trước.

Liều mạng l**m m*t cắn nát đầu vú đỏ thắm, rút hồn phách người ra.

Ngón tay trượt xuống, đẩy ra vách chắn cuối cùng, xoa ấn trên châu hạch nơi *m h*.

Lý Tĩnh Gia k** r*n ra tiếng, thanh âm kiều mị: “Nhưng nơi này không có kia thuốc tránh thai, Dung Thanh pháp sư nhưng đến…”

“Lý Tĩnh Gia, câm miệng!” Dung Thanh cắt đứt nàng lời nói, tức giận ngập trời phun ra từ bên trong. Y mở rộng y phục, g** th*t không hề có khúc dạo đầu lập tức tàn nhẫn c*m v** huyệt nhỏ.

Vách động co rút một hồi, mặt đỏ lên, Lý Tĩnh Gia ủy khuất rơi lệ, cắn cánh tay cứng rắn kia quát: “Ngươi dựa vào cái gì mà tức giận? Ngươi có tư cách gì mà tức giận!”

Người nói muốn có đứa con chính là y, đưa thuốc tránh thai cũng là y, hiện giờ hốc mắt đỏ hồng rống lên giận vẫn là y!

Y đến tột cùng muốn như thế nào?

A
 
Làn Váy Trên Phật Đàn - A Chu
Chương 66: Chương 66:



Dung Thanh trầm mặc không nói, da đầu tê rần rút g** th*t ra, cọ xát một ít vào thịt mềm.
Sung sướng và tê dại leo lên lưng trắng nõn khiến đầu óc của Lý Tĩnh Gia choáng váng, môi đỏ mọng hét lên, nhưng nàng không biết rằng điều đó còn k*ch th*ch hơn. g** th*t nóng bỏng cứng rắn không tiến vào vội vàng mà cọ xát kéo giữ trên nếp gấp vách hang, từng li từng tí l*n đ*nh. Hoa tâm co thắt lại, tất cả bị rút ra
Lý Tĩnh Gia căng cứng hoàn toàn, hô hấp dồn dập, chỉ cần nhúc nhích một chút, thân thể thanh tú sẽ run lên, lông mi dài dính giọt nước trong suốt
Nàng ngước cổ lên, cảm nhận g** th*t giống như cánh tay trẻ con đang đút vào rút ra.
Dung Thanh đang hành hạ nàng, muốn nghe giọng nói dịu dàng của nàng ôm cổ cầu xin y. Nhưng điều này làm thế nào có thể?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tình ái sâu nặng và chậm rãi không chỉ toàn bộ kh*** c*m, mà còn là từng đợt nhẹ nhàng đau đớn, chua xót của tim đập nhanh.
Mật huyệt nuốt chặt lấy v*t c*ng, g** th*t đen hồng bị chất lỏng đặc quánh nhuộm trơn bóng, mỗi lần rút ra đều mang theo một ít nước nhờn đục ngầu.
Bị Dung Thanh m*t đến mất hồn, cúi đầu ngậm lên vú nàng, cảm giác tê dại ngứa ngáy phát ra, vách huyệt co rút từng đợt, g** th*t tiến vào càng lúc càng nhanh, t*nh d*ch b*n r* xung quanh, phát ra tiếng nước “bạch, bạch”.

Các ngón tay ôm lấy lưng y, cào lung tung, kh*** c*m tích tụ, đưa nàng l*n đ*nh. Nàng run lên cắn chặt đôi môi đỏ, nuốt hết tiếng r*n r* vào trong. Đây là tôn nghiêm cuối cùng của Lý Tĩnh Gia.

Vách hang mềm mại, trơn bóng đến cực điểm, Dung Thanh cũng trở nên tàn nhẫn, y thấp giọng thở hổn hển, th*n d*** cắn chặt đến mức muốn lấy mạng, trong cơn choáng váng lý trí bị đánh tan thành từng mảnh, lại c*m v** mấy trăm lần nữa, Lý Tĩnh Gia ngửa đầu đồng thời huyệt nhỏ co rút lại, g** th*t phồng lên rút ra khỏi nơi ấm áp, mềm mại.
Chất lỏng màu trắng đặc sệt chảy ra giường, hơi thở nam tính mạnh mẽ tản ra, Lý Tĩnh Gia thất thần, ánh sáng trong mắt từ choáng váng chuyển thành tối đen, xen lẫn mờ mịt.
"Đại sư cũng đã trút giận xong, trở về đi."
Những lời này nói ra từ đôi môi đỏ mọng, không chỉ sỉ nhục Dung Thanh, mà còn sỉ nhục chính mình. Cơ thể yếu ớt bị y túm lấy, ôm chặt vào lòng. Hai người nhìn nhau im lặng, Lý Tĩnh Gia cũng không buồn ngủ, mà nhận ra phía sau có tiếng thở đều đều, nàng không dám quay lại, khi nhìn thấy màu xanh nhạt trong mắt y nàng sẽ mềm lòng.
Lý Tĩnh Gia, hãy nhìn về phía trước, đừng quay đầu lại.
Giấc ngủ này ngủ đến lúc hoàng hôn, sắc trời càng ngày càng tối, cửa có tiếng xô đẩy, mới phát hiện cửa đã bị khóa, lúc này Trầm Dữ Chi lên tiếng: “Tĩnh Gia, ngươi tỉnh rồi sao?”.
Hôm nay Trầm Dữ Chi là công thần của Lý Tống , hôm nay là ngày đón gió tẩy trần cho hắn, Lý Ngang Câu có bệnh nhẹ, mọi việc đều do Hoàng hậu Trầm Kinh Chi đích thân lo liệu. Ngồi cùng trên yến tiệc, trong đầu hắn chỉ toàn là hình bóng của Lý Tĩnh Gia.
Điều buồn cười là An Bắc Bá đã về hai ngày, thậm chí chàng ta còn chưa trở về phủ của An Bắc bá.
Lý Tĩnh Gia đang trong giấc ngủ say dễ dàng bị đánh thức, khẽ nhúc nhích thân thể, bàn tay to lớn nóng bỏng còn đang đặt ở trên hông nàng, nàng chững lại mới nhận ra chuyện gì đã xảy ra. Trong lồng ngực có một tia hoảng sợ, hơi ấm của Dung Thanh nhuộm đỏ làn da của nàng, nhưng nàng vẫn không muốn nhìn lại.
“Tĩnh Gia?” Giọng nói của Trầm Dữ Chi lại vang lên, Lý Tĩnh Gia muốn đứng dậy, nhưng lại bị bàn tay to ôm chặt hơn một chút. Hơi thở phun l*n đ*nh đầu ái muội, nóng rực.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dung Thanh đã dậy từ sáng sớm, y giữ im lặng để không làm phiền nàng ngủ.
“Buông ra.” Giọng nói này lạnh lùng và cứng rắn, cơ thể Lý Tĩnh Gia khẽ run lên, trong lòng cũng phát lạnh. Có một lớp băng dày đặc, đau và lạnh.

Dung Thanh không bao giờ giải thích bất cứ điều gì với nàng. Ngay cả khi y nói những lời nhẹ nhàng, giải thích rõ ràng lý do mang thuốc tránh thai, nàng có thể mềm lòng.
Y cố tình không nói gì cả.
Nếu y không nói thì đừng nói ...
Một người cao cao tại thượng đứng đầu Kim Thiền Tự sao có thể bị một nữ nhân dụ dỗ? Ngay lập tức bàn tay to lớn thoáng buông lỏng ra, Lý Cảnh Gia đã chật vật đứng dậy, trong ánh sáng mờ tối mặc lại y phục rồi yên lặng ngồi trên ghế.
Trầm Dữ Chi vẫn ở ngoài cửa.
Tội gì lại ép mình thành ra như vậy?
“Tĩnh Gia, ngày mai đại tỷ tổ chức yến tiệc trong cung, mời ta và ngươi cùng đi…” Trầm Dữ Chi biết Lý Tĩnh Gia đã dậy, tự mình nói.
Nói xong, dừng lại thêm hai giây: “Cùng đi đi.”.
Ý tứ trong lời này quá rõ ràng, Trầm Kinh Chi là tỷ tỷ duy nhất của Trầm Dữ Chi, đưa Lý Tĩnh Gia đi gặp mặt là quyết tâm muốn lấy nàng làm thê tử.
Hiện giờ Trầm Dữ Chi chiến công hiển hách, chuyện hôn ước năm xưa của hai người là điềm gở đã bị lãng quên từ lâu. Nếu nàng đi, cuộc hôn nhân giữa công chúa và An Bắc Bá là điều chắc chắn, không ai dám xen vào.

Lý Tĩnh Gia sửng sốt.
Đi hay không đi?
Đây không phải là điều nàng muốn sao?
Gả cho Trầm Dữ Chi, rồi rời khỏi kinh thành ...
Dung Thanh ngồi trên mép giường, hai mắt u tối, lý trí đè nén tất cả cảm xúc điên cuồng, chỉ để lại một mảng trầm tĩnh.
Lý Tinh Gia quay đầu lại, đôi mắt phượng như sương mù cứ như thế nhìn Dung Thanh. Sau một hồi im lặng, nàng bỗng nhiên cười khổ, nhìn về phía cửa đáp: "Được".
 
Làn Váy Trên Phật Đàn - A Chu
Chương 67: Chương 67:



“Công chúa mặc cái này đi, nhất định sẽ tôn lên vẻ đẹp của người.”

“Cái này phô trương quá, cái áo choàng lụa màu xanh nhạt kia tốt hơn!”

Trong phòng la hét ầm ĩ, A Hoan và A Nhạc như cặp chim vui sướng, trong tay nắm chặt y phục và trang sức, không ngừng đi qua đi lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Công chúa cùng công tử tiến cung, đây chính là chuyện vui lớn.

Lý Tĩnh Gia ngồi trước gương cười nhạt, sắc mặt vẫn tái nhợt, tùy ý cho Trần bà tử đùa nghịch trên đầu.

A Noãn cúi đầu đứng cạnh gương, cau mày, muốn nói rồi lại thôi.

Công chúa….

Thật sự chọn Trầm đại nhân sao.

Sau hai khắc, Trần bà tử mỉm cười dịu dàng thu tay lại, nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp trong gương.

Trên môi được thoa son, thấy cả người như có sức sống hơn hẳn.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Công tử.” A Hoan đột nhiên lên tiếng. A Nhạc ngừng một lát, lấy cùi chỏ đâm đâm một bên bạn tốt, lúc này mới nói: “An Bắc Bá.”

Trầm Dữ Chi chầm chầm tới gần, ôm lấy nữ nhân từ phía sau. Giọng nói hết sức kiên nhẫn, trầm tĩnh: “Tĩnh Gia…”

Cuối cùng….

Cuối cùng chàng ta cũng chờ được ngày hôm nay.

Lý Tĩnh Gia mím môi nhẹ nhàng, đứng dậy khỏi ghế: “Đi thôi.”

Một đôi ngọc bích bước lên xe ngựa, giẫm vết bánh xe. Giai nhân nghiêng đầu nhẹ, ánh mắt dừng lại rất nhanh ở nơi nào đó, chui vào màn xe.

Lần trước đâu có thấy bức tường đỏ, ngói đen như vậy, Lý Tĩnh Gia nhớ không rõ.

Ngày mùa hè Ngự Hoa Viên như một bức tranh khoe sắc, bốn hướng đều tỏa mùi hương. So sánh với nó, Lý Tĩnh Gia như một cành cây khô, mặc quần áo sang trọng, đầu giải mũ đỏ thắm, trang sức quý báu, ngồi ở vị trí cao. Nhưng trong lòng trống trơn, ánh mắt thất thần.

Đúng lúc đi đến chỗ góc rẽ, chợt một bóng người màu hồng nhào tới. Trầm Dữ Chi ngẩn ra, ôm lấy con người bé nhỏ đang thất thần vào người.

Hai, ba tên thái giám phản ứng nhanh chóng, bước tới giữ lại bọn họ. A Hoan theo Lý Tĩnh Gia tiến cung, tức giận nói: “Thật to gan, vậy mà tùy tiện va chạm với Trưởng công chúa cùng An Bắc Bá.”

“Trưởng công chúa điện hạ… Nô tỳ! Nô tỳ có chuyện muốn nói!”

Tỳ nữ bị giữ lại giãy giụa muốn đứng lên, nghẹn ngào lên tiếng.

Giọng nói này rất quen thuộc. Đúng vậy! Lý Tĩnh Gia trầm ngâm, trong đáy mắt như vậy mà hiện lên hình bóng của Nhược Nhi.

Trên gò má thanh tú vậy mà có hai vết sẹo làm cho người ta sợ hãi, vậy mà trực tiếp cắt từ má cằm đến khóe mắt.

Trong quá khứ chỉn chu là thế, bây giờ đầu tóc bù xù, mặc bộ y phục thấp kém nhất trong cung.

Từ khi rời khỏi phủ công chúa, rõ ràng nàng kêu người đưa Nhược Nhi về bên cạnh Lý Ngang Câu, sao có thể như thế này?

“Nhược Nhi…” Lý Tĩnh Gia do dự lên tiếng, lông mày xinh đẹp nhíu lại.

Thấy nữ nhân nhận ra chính mình, Nhược Nhi giống như bị điên thoát khỏi sự trói buộc, lao thẳng tới chân của Lý Tĩnh Gia, đập trán xuống đất.

“Công chúa, cầu xin ngài… Cầu xin ngài cho nô tỳ một chút thời gian, nghe nô tỳ nói vài câu… Công chúa.”

Nữ tử nói lung tung, ánh mắt đảo loạn khắp nơi, cơ thể run rẩy mãnh liệt.

Lý Tĩnh Gia siết chặt ngón tay.

Rốt cuộc cũng từng là chủ tớ, mặc dù nàng là người của Lý Ngang Câu nhưng cũng đã hết lòng hầu hạ cho nàng…

“Các ngươi đi trước, ta sẽ tới ngay.” Lý Tĩnh Gia quay đầu lại nói. Trầm Dữ Chi hơi ngừng lại, nắm chặt ngón tay Lý Tĩnh Gia, nhìn về phía bàn đá cách đó không xa: “Ta sẽ đợi người ở bên kia.”

Cuối cùng chỉ còn lại hai người, đáy mắt Nhược Nhi đã chứa đầy nước mắt, túm lấy váy của Lý Tĩnh Gia khóc thảm thiết.

“Cầu xin Công chúa hãy cứu mạng Hoàng thượng, cầu xin Công chúa hãy cứu mạng Hoàng thượng!”

Lý Ngang Câu không phải bị bệnh sao?

Tại sao muốn nàng đi cứu?
 
Làn Váy Trên Phật Đàn - A Chu
Chương 68: Chương 68:



Dường như thấy được sự nghi ngờ trong mắt Lý Cảnh Gia, giọng nói Nhược Nhi nghẹn ngào, nhấn mạnh từng chữ: “Hoàng thượng bệnh nặng, không phải là ngoài ý muốn. Hôm đó Hoàng hậu nương nương đưa tới một viên đan dược, dụ Hoàng thượng ăn. Sau khi tỉnh lại đột nhiên Hoàng thượng phát điên.”

“Hoàng hậu nương nương kêu người đưa Hoàng thượng tới Thừa Nam Cung, không cho người khác hầu hạ. Nô tỳ có đến thăm vài lần, ai ngờ bị Hoàng hậu nương nương bắt. Nàng hỏi nô tỳ có phải từng hậu hạ công chúa hay không? Nô tỳ nói phải, nàng liền kêu người cắt mặt nô tỳ, nhốt nô tỳ vào lãnh cung, không cho phép ra ngoài.

“Nô tỳ lén đi ra ngoài, muốn đi xin Nhan đại nhân giúp đỡ, lại vô tình nghe được cuộc nói chuyện của Trầm đại nhân và Hoàng hậu nương nương. Nói là đã tìm được chứng cứ ở Kim Thiền Tự, đủ để cách chức của Nhan đại nhân.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Nô tỳ… Nô tỳ thật sự không còn cách nào khác, cầu xin Công chúa hãy đi cứu mạng Hoàng thượng!”

Nhược nhi càng nói càng nhanh, từng nước mắt lớn rơi xuống đất, hai đầu gối quỳ xuống đất di chuyển về phía trước.

“Hoàng thượng đối với Công chúa là thật lòng. Công chúa điện hạ, ở Lý Tống chỉ có người và điện hạ mới là người có cùng dòng máu.”

Mỗi một chữ từ miệng Nhược nhi đều như tiếng sét đánh vào thần kinh của Lý Tĩnh Gia.

Đầu óc nàng hôn loạn không chịu nổi, bước chân trở nên yếu ớt. Nếu không phải bám lấy thân cây, thì đã sớm ngã xuống đất.

Trầm Khinh Chi…

Trầm Dữ Chi….

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Còn có… Dung Thanh!

Bọn họ… Bọn họ.

Đột nhiên Lý Ngang Câu phát bệnh nặng. Nhan Thư Dĩnh bị cách chức, chỉ trích thê thảm.

Trầm Dự Chi xuất chinh, Trầm Khinh Chi tới Kim Thiền Tự.

Hóa ra tất cả những chuyện này đều là ván cờ do Dung Thanh và tỷ đệ Trầm Dữ Chi bày ra!

Thái tử còn nhỏ tuổi, nếu Hoàng thượng băng hà thì Trầm Khinh Chi sẽ nắm triều chính mà Trầm Dữ Chi lại là ngoại thích…

Con ngươi Lý Tĩnh Gia hơi mở lớn, cười một cách chua xót, khó coi.

Hóa ra trong ván cờ này, chỉ có nàng là không biết gì.

Thậm chí nàng còn cùng một bọn bực bội tiến vào cái bẫy, khó có thể thoát khỏi được.

Nước mắt trên mắt phượng sớm đã khô, lại đau đớn. Nàng hận Lý Ngang Câu, nhưng nàng không thể chịu được giang sơn mà tổ tông Lý gia dùng máu để xây dựng bị coi thường.

Cho dù Lý Tĩnh Gia sống hay chết, cũng là Trưởng công chúa của vương triều Lý Tống!

Nàng nhấc nhẹ bước chân, chạy như điên về hướng Thừa Nam Cung.

Đó là một tòa cung điện lâu năm không tu sửa, tẩm cung sớm đã bị bỏ hoang. Lý Tĩnh Gia chạy tới sân, lọt vào trong tầm mắt toàn cỏ dại hỗn loạn và rác thải chồng chất.

Đã từng là vị hoàng đế nhiều người kính nể giờ lại ngồi rúc ở góc tường, y phục rách nát, mũ quan lộn xộn mục nát, lầm bầm lầu bầu không biết đang nói cái gì.
Thân thể mỏng manh lại run lên, cô chậm rãi tiến lại gần, Lý Ngang Câu lập tức quay đầu lại.

Ánh mắt đục ngầu, đờ đẫn thoáng qua một tia khác thường, tiếp đó là một nụ cười ngây ngô: “Tĩnh Gia… Tĩnh Gia ngươi đã đến rồi…”

Móng tay Lý Tĩnh Gia cắm sâu vào da thịt, đi tới gần người lộn xộn kia. Áo choàng kéo dài trên mặt đất, cứ như vậy hai người đối diện nhau.

“Lý Ngang Câu.” Nữ nhân đột nhiên lên tiếng, ánh mắt lạnh lùng và căm hận.
“Đại ca từng ở tháp phía tây Nam Cung điện, sửa chữa một cái mật đạo.”

Vừa nói ra lời này, ánh mắt nam nhân đang điên cuồng ngu dại trong nháy mắt trở nên tỉnh táo. Tròng mắt điên cuồng cùng chiếm hữu hướng về phía nữ nhân, run rẩy vươn tay, nữ nhân lại lướt qua rời đi.

Lý Tĩnh Gia đã quá quen thuộc với Lý Ngang Câu.

Mỗi động tác của hắn, mỗi cái thần thái, thậm chí là mỗi tiếng bước chân…

Chỉ sợ huynh trưởng sớm đã mất cả đời sẽ không bao giờ biết, Lý Ngang Câu muốn mạng của hắn nhưng hắn lại vô tình cứu Lý Ngang Câu một mạng.

Cái mật đạo kia, từng được dựng lên để tiện cho nàng trốn khỏi hoàng cung đi chơi.

Nàng căm hận Lý Ngang Câu! Nhưng thứ nàng cứu là hoàng đế của vương triều Lý Tống!
 
Làn Váy Trên Phật Đàn - A Chu
Chương 69: Chương 69:



Hoàng hậu mở tiệc, mời không ít phu nhân đến.

Lý Tĩnh Gia lặng lẽ ngồi vào vị trí, che đậy sóng gió cuộn trào trong mắt.

Trầm Dữ Chi tất nhiên là đang cười, còn uống không ít rượu. Trầm Khinh Chi cười xem nhẹ, để Lý Tĩnh Gia cùng Trầm Dữ Chi lên phía trước, nói có lời muốn nói với hai người.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Bàn tay to kéo lấy nàng, nàng tỉnh bơ tránh đi, ấn lên đồ vật hiện ra ánh bạc trong tay áo.

“Dữ Chi từ nhỏ đã khiến mọi người an tâm, trong chuyện tình cảm, chung quy vẫn không hiểu, sau này vẫn còn phải nhờ công chúa lượng thứ nhiều…” Trầm Khinh Chi giọng điệu dịu dàng, đôi mắt có thể vắt ra nước.

Không biết khuôn mặt như Bồ Tát này của nữ nhân đã lấy đi bao nhiêu mạng người.

Trầm Dữ Chi đỏ mặt lên tiếng, Lý Tĩnh Gia mặt mày thản nhiên, không nói một lời.

“Hoàng hậu nương nương.” Ngoài điện, một tiểu thái giám lộ chút vui vẻ, lại ra vẻ tâm trạng bi thương, kêu to một tiếng, chạy nhanh đến bên cạnh nữ nhân, thì thầm: “Người của chúng ta đã đồng loạt bắn chết Hoàng thượng và người ngựa của Nhan Thư Dĩnh, không một ai sống sót.”

Trầm Khinh Chi khuôn mặt bình tĩnh như cũ, đồng tử lóe lên một tia khoái ý, lại làm ra vẻ kinh hãi. Chốc lát, đôi mắt đỏ hồng một mảng, như không chống đỡ được mà ngã về phía sau.

“Hoàng hậu nương nương.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong điện nháy mắt hỗn loạn, mọi người xung quanh tranh giành nhau đỡ, chỉ thấy môi hồng hơi mở, phát ra âm thanh đau khổ cùng tuyệt vọng: “Hoàng thượng… Hoàng thượng… Hoàng thượng băng hà rồi!”

Các cung phi đồng loạt chết lặng, các phu nhân lớn tuổi hai chân đều mềm nhũn, dường như đau lòng đến tột cùng mà quỳ xuống.

Yến tiếc vốn náo nhiệt giờ đây toàn là tiếng khóc. Thậm chí còn có những phi tần được sủng ái ngất đi.

Lý Tĩnh Gia hô hấp bỗng nhiên gấp gáp, hoa mắt chóng mặt, lời thái giám vừa nãy nói, nàng nghe vô cùng rõ ràng…

Người ngựa của bọn họ…

Cái gì mà người ngựa của bọn họ?

Bắn chết người… Bắn chết người!

Bọn họ tính toán chính xác Lý Ngang Câu sẽ rời đi, vì thế mới cho người niêm phong mật đạo!

Nhưng mật đạo này, trừ nàng ra, trong thiên hạ này không có người thứ hai biết.

Là ai... rốt cuộc là ai?

Bộ dạng Dung Thanh bày mưu tính kế đột nhiên hiện ra trong đầu, con ngươi Lý Tĩnh Gia đột ngột mở to.

Là hắn!

Lồng ngực sóng cả cuồn cuộn, cả người căng thẳng, quay đầu nhìn Trầm Khinh Chi suýt nữa khóc ngất.

Lý Tống, là tâm huyết của tổ tiên nàng!

Hàn quang đột ngột xuất hiện, chỉ thấy trưởng công chúa như điên mà bổ nhào về phía hoàng hậu. Hoàng hậu la hét một tiếng, dùng hết sức muốn đẩy ra.

Váy hai người đan xen, mảng máu lớn lan ra lòng bàn tay trên váy, Trầm Khánh Chi đồng tử trợn ngược, bàn tay run run run ấn lên bụng dưới. Không thể tưởng tượng nổi mà nhìn chuôi dao lạnh lẽo ảm đạm kia.

“A…” Không biết là ai kêu lên một tiếng, đám nữ nhân tháo chạy tứ phía, nước mắt cùng với sự hoảng loạn xen lẫn vào nhau.

“Trưởng tỷ!” Trầm Dữ Chi vốn luôn trầm ổn kinh hãi gào thét, bước nhanh ngồi trước cơ thể nữ nhân.

Lý Tĩnh Gia ngã xuống mặt đất. Bàn tay như ngọc thấm ướt màu đỏ thẫm nghẹt thở, môi hồng khẽ nhếch, giống như điên mà lộ ra ý cười.

Nàng không biết chính mình ở nơi nào, Trầm Khinh Chi đã chết, cũng không có người nào dám ngấp nghé Lý Tống. Hận ý ngập trời trong lòng đối với Lý Ngang Câu theo ý thức mơ hồ trôi dạt.

“Đông” một tiếng, nữ nhân ngã xuống mặt đất, khóe miệng kìm chặt cười khổ.

Phụ hoàng, huynh trưởng, tên bất hiếu Lý Ngang Câu đã chết, mọi người có thể yên tâm an nghỉ rồi…..

____________

Hoàng đế băng hà, Hoàng hậu đau lòng đến tột cùng, lại cùng phu quân rời khỏi….

Thái tử còn nhỏ, Trụ trì Kim Thiền Tự sẽ thay tiên đế trao con dấu, ít ngày nữa sẽ đăng cơ.

Tả thừa giám quốc, Hữu thừa nắm quyền, An Bắc Bá thống lĩnh quân lĩnh, phân thành ba thế lực. Nghe nói, đây là cách do Trụ trì Kim Thiền Tự đề ra.

Biệt uyển vùng ngoại ô.

Lý Tĩnh Gia cuống họng khô khốc như bị thiêu đốt, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, hai mắt nhắm chặt, trước mắt là một màn đẫm máu. Trái tim lạnh ngắt từ từ chìm xuống, rơi thẳng hầm băng, dần dần không còn cảm giác.

Phụ hoàng cùng mẫu hậu lặng lẽ đứng trong góc tối, mỉm cười nhìn nàng. Nàng theo bản năng nhấc chân bước qua đó, xinh đẹp đầy dịu dàng.

“Lý Tĩnh Gia”. Một tiếng gọi nhỏ khàn khàn nặng nề, cảnh tượng trước mắt vỡ nứt, hai mắt nữ nhân trừng lên, như phát điên chạy theo giữ lấy người sắp biến mất kia.

Một cảm giác nóng bỏng từ cổ tay truyền tới, thần kinh suy nhược, nàng đột ngột mở mắt, lọt vào mắt lại là Dung Thanh với đôi mắt xanh nhạt.

Nàng không chết…

Lồng ngực dao động kịch liệt, Lý Tĩnh Gia bỗng chốc nắm lấy áo Dung Thanh, chống đỡ lấy cơ thể ốm yếu mà la hét: “ Tại sao?”

Tại sao lại muốn giúp Trầm Khinh Chi?

Tại sao lại gạt nàng?

Tại sao lại đến trêu chọc nàng?

Mái tóc đen nhánh được vấn thành búi nhỏ. Lý Tĩnh Gia cả người run rẩy, sau khi la hét lại ngã xuống giường.

Khuỷu tay nâng cao, cây trâm bạc đã được đặt trong lòng bàn tay, mái tóc dài xõa cả lưng.

Nàng bất chấp đem cây trâm đâm xuyên qua ngực, đột nhiên bị hắn siết tay lại, ép lên trên giường.

Đôi mắt phủ đầy tơ máu cuộn sương mù, ép lấy cánh tay trên cơ thể mỏng manh kia run rẩy không ngừng.

Bốn mắt nhìn nhau, Lý Tĩnh Gia lại rơi lệ.

Dung Thanh hít sâu một hơi, cắn răng nói: “Bởi vì ta muốn nàng sống một cách quang minh chính đại!”

Chỉ cần Lý Ngang Câu tại vị một ngày, Lý Tĩnh Gia mãi mãi không thoát khỏi hoàng thành. Cho dù có lặng lẽ chạy trốn, cả đời này, dưới sự tra khám của Hoàng Thượng cũng chỉ có thể trốn đông núp tây.

Tĩnh Gia của y kiêu ngạo như vậy, sao có thể mai danh ẩn tích, chạy trốn khắp nơi chứ? Chỉ khi Lý Ngang Câu chết! Y muốn Lý Tĩnh Gia sống một cách huy hoàng! Không cần phải chịu sự uy h**p của người khác. Y muốn Lý Ngang Câu chết.

Động tác Lý Tĩnh Gia ngừng lại, sự ngoan cố mà nàng xây dựng trong lòng phút chốc sụp đổ.

Nàng thua rồi, Dung Thanh chỉ cần mở miệng, nàng liền thua rồi.

Tay lớn đem cây trâm nàng đang nắm lấy gạt đi, hôn nhẹ qua lòng bàn tay, tiếp đến là bả vai, xương quai xanh rồi đến cằm. Cơ thể mỏng manh run rẩy không ngừng, y nhìn thẳng vào đôi mắt Lý Tĩnh Gia, dán lên đôi môi mềm phác họa.

“Ta đã chuẩn bị tốt đường lui, Thái tử đăng cơ, lập ra cái bẫy khiến Trầm Khinh Chi chết, Tĩnh Gia, nàng có biết ngày hôm đó ta sợ hãi cỡ nào…”

Âm thanh nặng nề phát ra, cánh tay Dung Thanh vòng qua, ôm chặt người vào lòng.

Thời khắc nhận được tin tức, Dung Thanh đại sư vốn trầm ổn suýt nữa ngã xuống, e rằng đây là thất thố lớn nhất trong cuộc đời của y.

Vội vội vàng vàng vào cung, nhìn thấy bộ dáng lộn xộn ở trên đất, chỉ lo chạm vào người liền tan biến. Suốt đêm phong tỏa tin tức, ngựa không dừng vó mang về người…

Hôm nay, là ngày thứ bảy.
 
Back
Top Bottom