Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Làn Váy Trên Phật Đàn - A Chu

Làn Váy Trên Phật Đàn - A Chu
Chương 20: Chương 20:



Trầm Dữ Chi rời đi.

Mang theo đầy sự uất hận và thương xót vô hạn.

Lý Tĩnh Gia im lặng nhìn đôi vòng tay trong suốt như pha lê trên tay, nó chứa đựng hy vọng của nhà họ Trầm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lợi dụng tình cảm của người khác, có phải muôn đời muôn kiếp không trở lại được?

Thôi vậy….

Nàng khó khăn lắm mới đứng dậy được, làm như bản thân không có vấn đề gì, lười biếng nằm trên chiếc ghế tựa trước cửa.

Mặt trời lặn dần, chỉ còn len lỏi hai ba tia ánh sáng dịu nhẹ, khắp nơi đều yên lặng. Lý Tĩnh Gia trong lòng đang hỗn loạn thì giật mình vì nghe thấy tiếng mèo kêu.

Nàng khẽ ngước mắt nhìn, là một tiểu hòa thượng đang cầm một cái lồng sắt kiểu Trung Quốc trên tay, bên trong là một con mèo nhỏ trắng đáng yêu.

Nữ nhân ngồi dậy, tràn đầy hứng thú, đôi mắt phượng lạnh lùng mở ra một chút: “Đây là?”

Tiểu hòa thượng không dám nhìn thẳng Lý Tĩnh Gia. Hắn chậm chạp, nhẹ nhàng đặt lồng sắt trên bàn, nhẹ giọng nói: “Trụ trì lo lắng công chúa ở trong chùa nhàm chán, nên đặc biệt đưa con mèo đến để làm bạn với công chúa.”
Con mèo trong lồng kêu một tiếng meo meo nho nhỏ, nhìn rất đáng thương. Lý Tĩnh Gia vươn bàn tay ngọc ra mở chiếc lồng tinh xảo.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Công chúa cẩn thận!”

Tiểu hòa thượng đột nhiên kêu lên một tiếng, mèo con này rất tùy hứng, trừ Trụ Trì ra thì không ai có thể đến gần. Nếu lại gần, nó sẽ nhe răng, trợn mắt, cào người.

Nhưng sự lo lắng này rõ ràng là dư thừa, chỉ thấy cái đầu nhỏ trắng như tuyết chạm nhẹ vào lòng bàn tay của Lý Tĩnh Gia kêu meo meo hai tiếng, sau đó bắt đầu cọ cọ vào tay nàng.

Tiểu hòa thượng há to miệng, nhưng con vật nhỏ kia đã chui vào lồng ngực nữ nhân.

Lý Tĩnh Gia nhẹ nhàng v**t v* mèo nhỏ. Khi nàng ngẩng đầu lên nhìn lồng sắt, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo: “Vứt cái lồng sắt kia đi.”

“Được… Được.” Tiểu hòa thượng vội vàng lên tiếng. Ngay lúc chuẩn bị cầm lồng sắt đi thì lại bị nữ nhân gọi lại: “Từ đã.”

Hắn khẽ xoay người lại, thấy Lý Tĩnh Gia từ trên ghế đứng thẳng dậy: “Dung Thanh đâu?”

“Trụ trì đang ở sảnh trước đưa y phục cho người được chọn.”

Người được chọn được gọi là Trụ Trì đương nhiệm đời sau.

Mỗi trụ trì đời tiếp theo của Kim Thiền Tự đều được Phật chọn ở tuổi mười một và mười hai. Sau khi được lựa chọn, Trụ Trì sẽ trao y phục và được đảm nhiệm vị trí sau khi Trụ Trì đương nhiệm viên tịch.

Thế hệ này qua thế hệ khác, bảo vệ ngôi chùa lạnh lẽo này.

Khi hoàn hồn lại thì tiểu hòa thượng đã cầm lồng sắt rời đi, Lý Tĩnh Gia mang mèo con vào tăng phòng, sau đó nhấc chân đi về phía sảnh trước.

Không gian rộng rãi, các tăng nhân ngồi xếp bằng lần lượt, vừa yên tĩnh vừa đồ sộ.

Phía trên Phật đàn, Dung Thanh mặc một chiếc áo cà sa màu đen đung đưa bay phất phơ trong gió. Xung quanh cơ thể phát ra ánh sáng của Phật không thể khinh nhờn.

Đôi bàn tay to lớn của y nâng chiếc áo cà sa lên như món quà mà Phật ban cho người thiếu niên đang quỳ bên cạnh.

Thiếu niên khuôn mặt trầm xuống, ẩn chứa chút kích động khi nhận lấy áo cà sa. Dung Thanh không biết nên nói cái gì, dáng vẻ y như đang chịu đựng.

Lý Tĩnh Gia cứ đứng đó như vậy, nhìn chăm chú vào sườn mặt nam nhân. Giống như cảm nhận được ánh nhìn, Dung Thanh quay lại nhìn về hướng này. Hai người mờ mịt nhìn nhau.

Đôi mắt y trong suốt, nhưng sâu trong mắt lại có chút cô đơn, hơn nữa không biết từ đâu lại có chút bi thương.

Cô đơn cái gì chứ?

Người đứng đầu Kim thiền Tự, chí cao vô thượng, thậm chí còn nắm quyền quyết định ngôi vị hoàng đế.

Đây là vị trí mà nhiều người muốn cả đời không thể nào đạt được.

Dung Thanh thu lại ánh mắt, lại nói thêm vài câu với mọi người, khi ngẩng đầu lên thì thấy nữ nhân đã biến mất.

Các đệ tử rời đi, Dung Thanh đứng lặng đó một lúc rồi mới chậm rãi quay người.

Trên hành lang hơi tối, mỗi lần bước một bước đều có thể nghe rõ tiếng bước chân của chính mình. Trong bóng tối, một đôi bàn tay nhỏ bé có tính toán trước đè Dung Thanh lên hành lang.

“Tối qua đại sư còn cùng Tĩnh Gia khanh khanh ta ta, sao bây giờ lại giả vờ như không quen biết?”

Giọng nói quen thuộc của nữ nhân truyền đến. Lý Tĩnh Gia chỉ tới vai cổ y, từng câu từng chữ đều có hơi nóng xuyên qua y phục của nam nhân, nóng bỏng dính vào da thịt y.

Ngón tay của nữ nhân chậm rãi bò trên người của Dung Thanh, cuối cùng rơi xuống sau cổ y. Trên cổ tay trắng nõn lộ ra cặp vòng phát ra ánh sáng trong sương mù mơ hồ.

Vẻ mặt nam nhân hơi thay đổi, bàn tay to ôm lấy sau đầu nàng, hai cánh môi mềm mại cuối cùng cũng áp vào nhau. Dung Thanh dùng sức l**m m*t, nhả ra nuốt vào. Chỉ vài cái đã làm xáo trộn hơi thở của Lý Tĩnh Gia. Nữ nhân chống tay trước ngực y muốn đẩy ra, nhưng bàn tay to càng siết chặt hơn.

Khuôn mặt Lý Cảnh Gia đỏ lên, đôi tay vô lực rơi xuống. Nếu không phải có người ôm lấy nàng thì nàng đã sớm ngã xuống đất.

Nàng bị buộc phải chấp nhận nụ hôn mãnh liệt này, cố gắng để bắt kịp nhịp điệu của nam nhân. Sau khi cảm nhận được nàng đã thuận theo, rốt cuộc Dung Thanh cũng mềm lòng đi rất nhiều.

Bàn tay to chỉ nắm lấy bàn tay nhỏ bé, thong thả mà chắc chắn trượt xuống dưới, cuối cùng rơi xuống n*m c*n đã phồng lên cao.

Dung Thanh buông đôi môi đỏ mọng của Lý Tĩnh Gia ra, tiến đến bên tai nàng hôn lên, bật hơi thở khó khăn. Y dùng giọng nói khàn khàn, trầm thấp mê hoặc lòng người: “Nó đã cứng, Tĩnh Gia, nàng phải chịu trách nhiệm.”
 
Làn Váy Trên Phật Đàn - A Chu
Chương 21: Chương 21:



Sắc trời càng lúc càng tối. Hai, ba hòa thượng đang cầm đèn lồng lặng lẽ đi xuyên qua giữa chùa.
Trong một góc tối, phát ra mùi vị k*ch th*ch và đầy ái muội.
Thân hình cao lớn dựa vào cột hành lang, hơi ngửa đầu, cổ họng đang kiềm chế phát ra tiếng r*n r*.
g*** h** ch*n hắn, một thân ảnh gầy gò thấp bé, không ngừng lắc lư thỉnh thoảng còn phát ra vài tiếng nuốt nước miếng.
Lý Tĩnh Gia luôn bình tĩnh và kiêu ngạo. Mới vừa rồi bị Dung Thanh hôn một lúc đến mê muội, thế nhưng ma xui quỷ thế nào khiến nàng ngậm lấy g** th*t của hắn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
g** th*t của y vừa cứng rắn vừa to lớn, lại hơi rủ xuống. Nàng vất vả mới có thể miễn cưỡng há miệng ngậm được g** th*t to như cái trứng ngỗng kia.
Xung quanh có một vài tiếng bước chân rất nhỏ. Nếu ai đó bất ngờ đi ngang qua đây, nhất định có thể thoáng nhìn thấy đôi nam nữ d*m đ*ng này.

Lý Tịnh Gia luôn bình tĩnh lại sinh ra căng thẳng, hơi thở gấp gáp nặng nề, xuyên qua lớp áo mỏng của tăng y, rơi xuống trên bụng dưới của hắn.
Dung Thanh cúi đầu. Đôi mắt nữ nhân phong tình vạn chủng khép hờ, xen lẫn chút ánh nước quyến rũ, g** th*t bị kẹp giữa đôi đỏ mộng, khuôn mặt nhỏ nhắn đã phồng lên.
Cảnh tượng này thật k*ch th*ch khiến cho trái tim nam nhân ngứa ngáy, cồn cào. Y dùng ngón tay lướt trên khóe miệng của nàng, thẳng thắt lưng từ từ rút ra đâm vào.
Cổ họng của Lý Tĩnh Gia vừa đau vừa căng, không phải Dung Thanh chưa từng cho nàng ăn qua g** th*t. Nhưng lần trước y bị cưỡng ép, hôm nay lại giống như một con sư tử dùng sức chờ đi săn, cả người toát ra vẻ mạnh mẽ và hoang dã.
Mỗi lần g** th*t đi vào nàng đều dùng đầu lưỡi đỡ lấy q** đ** như một lớp đệm nhẹ để giảm bớt khó chịu của cơ thể. Ngón tay trắng nõn, mềm mại nắm lấy phần còn lại vuốt lên vuốt xuống.
Thế nhưng Lý Tĩnh Gia từ nhỏ đã yếu ớt. Khuôn mặt đều đau nhưng vẫn chưa thấy Dung Thanh xuất ra. Nàng chau mày phun ra g** th*t to lớn kia, hai tay chống lên mặt đất hơi nôn ra.
Dưới ánh đèn mờ ảo, đôi mắt phượng của nàng có chút thất thần, da thịt trắng mềm, đôi môi vốn dĩ đã hồng hào tựa cánh hoa lại ứ máu như khiêu khích nam nhân muôn ôm nàng vào lòng mà hung hăng chà đạp.
Hết lần này đến lần khác, trong lúc nàng thở ra, hờn dỗi: “Đại sư đang bắt nạt người ta sao?”
Đôi mắt xinh đẹp của Dung Thanh tối sầm một chút, thay vì ép buộc y lại giơ tay bế nàng từ dưới đất lên. Trên đường cả hai không nói chuyện, khi trở lại tăng phòng. Trong phòng ánh nến đang nhấp nháy, y đặt Lý Tịnh Gia lên đùi, hai người cứ như vậy nhìn nhau, bầu không khí trở nên nóng bỏng.
Hơi thở nóng bỏng phả vào cổ và xương quai xanh của nàng, bàn tay to lớn cởi y phục của nàng một cách thành thạo. Chỉ hai, ba lần cởi, thân thể của nàng đã trần như nhộng.
Từ trước đến nay Lý Tĩnh Gia không thích bị người khác khống chế, nàng vươn bàn tay mềm mại ra đẩy vào giữa hai người, nàng không muốn Dung Thanh nhích lại gần mình. Nhưng y chỉ dùng một bàn tay đã nắm lấy hai cổ tay nàng, một bàn tay khác ngắt nhéo đ** ng*c đang run rẩy.
“Đừng....”
Lý Tĩnh Gia rên lên một tiếng. Nàng giãy giụa né tránh, lại bị bàn tay to ôm lấy eo. Đôi môi ấm áp hôn lên bả vai nàng, cắn mạnh một cái rồi di chuyển đến cánh tay, từ từ đi xuống phía dưới, rơi xuống trên b** ng*c non nớt của nàng. Y đi xuống một đường, dấu vết ái muội màu đỏ cũng để lại một đường.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cơ thể nàng run rẩy muốn rên lên một tiếng nhưng lại nhịn xuống. Dung Thanh dường như cố ý giày vò nàng. Sau khi x** n*n trên b** ng*c một lúc rồi há miệng cắn lên. Y đưa b** ng*c vào miệng, m*t mạnh hơn, hàm răng nghiến nát đ** ng*c rồi lại bắt đầu nhẹ nhàng nhấm nháp, để lại một đống dấu tích.
Bàn tay to lớn chạm lên chiếc vòng trên cổ tay nàng, động tác trở nên nặng nề hơn, cuối cùng nói vào tai nàng: “Bỏ đi.”
Lý Tĩnh Gia lần đầu tiên biết Dung Thanh lại có mặt mạnh như vậy. Dường như vẻ thanh cao trước kia cũng chỉ là vỏ bọc bên ngoài mà thôi.
Nàng cắn răng, kiềm chế kh*** c*m từ đ** ng*c, rên một tiếng: “Dung Thanh đại sư thật rộng lượng. Cây trâm trước kia của Tĩnh Gia bị mất. Đây là vật gia truyền của Trầm đại nhân, ta càng muốn mang.”
Những lời này nghe đến tai của Dung Thanh chẳng khác nào muốn tự mình y tháo xuống. Y lại lần nữa cọ vào b* ng*c của nàng, càng thêm gợi tình.
Miệng ngậm lấy đ** ng*c, giống như đứa trẻ bú sữa mẹ, m*t, nếm đều phát ra tiếng động. đ** ng*c đã sưng to, cương lên. Thậm chí cả q**ng v* đều sưng đỏ một mảng.
Lý Tĩnh Gia ngẩn người lần nữa. Một đôi tay buông cổ tay ra, da thịt trắng noãn thậm chí còn xuất hiện vết đỏ bị hằn lên.
Dung Thanh không do dự tháo chiếc vòng tay trên cổ tay nàng ra. Mới vừa rơi ra một cái, Lý Tĩnh Gia đã có phản ứng, nàng bắt đầu không ngừng giãy giụa, ngoan cố không cho y gỡ xuống nữa.
“Dung Thanh, ngươi thật quá đáng!”

Nàng nhõng nhẽo kêu to thành tiếng. Vẻ tức giận cộng thêm lửa tình khiến hai má nàng đỏ ửng.
Nhưng y dường như không nghe thấy, nắm lấy cánh tay của nàng lấy một chiếc vòng khác xuống.
“Đông” một tiếng, vòng tay trong suốt liền biến mất trong một góc tối trên mặt đất. Lý Tĩnh Gia lửa giận bốc lên đầu, xoay người muốn đứng dậy, nhưng vừa rời khỏi đùi hắn, nàng đã bị kéo lại một vòng đưa lưng về phía Dung Thanh ngồi trên hai chân hắn.
“Ngươi làm cái gì?” Nàng lại lần lên tiếng nữa. Đôi môi của y đã hôn trên gáy nàng, ấm áp l**m láp rồi từ từ đi xuống, cuối cùng há miệng cắn vào xương bả vai nàng .
Giọng nói nặng nề của y truyến đến: “Lý Tĩnh Gia, là nàng khiêu khích trước.”
 
Làn Váy Trên Phật Đàn - A Chu
Chương 22: Chương 22:



Trời đất quay cuồng một hồi, Lý Tĩnh Gia bị y ôm thắt lưng đè lên trên giường. Bàn tay to lớn của Dung Thanh từ từ trượt xuống tùy tiện đặt trên b* m*ng trắng trẻo, mềm mại của nàng mà n*n b*p. Nàng muốn rút cặp mông mềm mại để thoát ra ngoài nhưng lại bị một bàn tay của y giữ lại.
Còn một bàn tay khác di chuyển về phía trước s* s**ng lung tung trên mông nàng ,không chút do dự thăm dò chỗ ấm áp kia, chất lỏng nhớp dính tùy tiện chảy ra, rõ ràng cơ thể của nàng đã đ*ng t*nh.
Cái miệng nhỏ bé mở ra rồi khép lại ra sức hút lấy, còn nhiệt tình hơn cả chủ nhân của nó nữa. Dung Thanh bắt đầu đưa ngón tay vào thăm dò một lúc, Lý Tĩnh Gia làm sao từng cảm thụ qua loại cảm giác này? Những móng tay sắc bén cào mạnh vào lưng y, nàng nghiêng đầu phát ra tiếng rên nức nở.
t*** h***t vừa mềm mại lại trơn ướt ngậm chặt ngón tay, muốn mời gọi nó tiến vào sâu hơn. Dung Thanh tiếp tục dùng ngón tay sờ lên trên hạch châu, rồi từ từ nhẹ nhàng ấn lên nó, một dòng nước tuôn ra ngoài dính trên ngón tay y.
Y ôm eo Lý Tĩnh Gia thay đổi tư thế. Ngực y dính sát vào phía sau lưng nàng, g** th*t to lớn ở phía sau hai chân trắng noãn đã không còn sức của nàng, trực tiếp đâm vào từ phía sau, thẳng từ kẽ hở mông trơn nhẵn mà nhấp vào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lý Tĩnh Gia còn đang giãy giụa, nhưng sức lực của y quá lớn. Vì vậy càng giãy giụa càng tăng thêm k*ch th*ch.
g** th*t nóng bỏng không hề có khoảng cách cứ như vậy nhấp vào t*** h***t của nàng. Nó vừa nóng bỏng vừa làm nàng phát run một hồi, lại có một luồng d*m th** ph*ng đ*ng.

Phần đầu của g** th*t giống như cánh tay trẻ con đỏ lên, nhiễm một tầng bóng lóng phát sáng. Giờ phút này nó bị kẹp ở chính g*** h** ch*n, lộ ra hơn nửa thân và q** đ**.
Mặc cho ai nhìn thấy cũng sẽ có chút sợ hãi.
“Đêm qua Tĩnh Gia nói ta rất cứng , tối nay cũng cứng, còn làm phiền Tĩnh Gia...”
Thân thể của y tỏa ra hơi nóng, vừa nói y vừa ưỡn người thẳng thắt lưng bắt đầu tùy tiện đưa g** th*t đâm vào rồi rút ra g*** h** ch*n đứng thẳng của nàng.
Lý Tĩnh Gia đỏ mặt lên, trong đầu nàng một mảng khó chịu, cảm xúc lại càng thêm rõ ràng. Những đường gân xanh của g** th*t cứng ngắc phồng lên, mỗi lần đưa vào rút ra liền sẽ cọ sát đến hạt hạch nhỏ đã c**ng c*ng lên của nàng.
Bụng dưới của nàng vừa đau vừa sưng lên, thủy dâm liên tục chảy ra, da thịt không ngừng cọ xát, còn có tiếng nước nhẹ nhẹ chảy ra rất nhỏ.
Cảm giác khô khan càng tích tụ càng nhiều. Nàng muốn thở nhẹ ra tiếng nhưng lại không muốn chịu thua dưới thân y. g** th*t cọ xát càng lúc càng nhanh, nhiều lần đâm đến cái miệng nhỏ của t*** h***t. Vừa đút vào rồi lại rút ra nhanh như gió như khiêu khích nàng, nhất thời khiến nàng trống rỗng, tay ôm Dung Thanh siết chặt.
Tốc độ đưa vào đẩy ra càng lúc càng nhanh, t*nh h**n ở mông nhỏ cũng phát ra tiếng “bạch, bạch” vang dội. Nàng yếu ớt, da thịt mỏng manh, nó đã bắt đầu đỏ ửng lên, nhìn không khác gì một thứ bị hành hạ.
Đôi mắt như suối trong của Dung Thanh bắt đầu đỏ ngầu. Một tay y s* s**ng lên b** ng*c mềm mại nhấp nhô của nữ nhân, rồi bóp chặt lấy b** ng*c trắng như tuyết. Trong lòng bàn tay, nhìn sữa tiết ra trên n*m v* tràn qua theo ngón tay.
g** th*t to lớn bắn chất lỏng từ khe thịt chảy ra, q** đ** to lớn thử hướng đến cái miệng nhỏ mà tiến vào. Cơ thể của Lý Tĩnh Gia căng cứng, mạnh mẽ cắn một cái vào khuỷu tay của Dung Thanh .
“ Dung Thanh, Ngươi dám!”
Vừa nói xong, bàn tay to lớn đang bóp b** ng*c đột nhiên chuyển hướng sang đầu vú hung hăng nhéo chặt. Nàng mở miệng r*n r*, Dung Thanh chậm rãi mở miệng: “ Công chúa còn dám, tại sao Dung Thanh không dám?”.
Không có gì mạnh hơn xu thế hiện tại, q** đ** không thể không đút vào trong cái miệng nhỏ nhắn kia của nàng. Vốn dĩ cái miệng nhỏ giờ đã bị mở to thành một cái hang động tròn, đang khó khăn nuốt g** th*t của hắn vào trong.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cơ thể Lý Tĩnh Gia bài xích dị vật theo bản năng. Vách động điên cuồng nhúc nhích, muốn đem nó đẩy ra. t*nh d*ch bị g** th*t chặn lại trong lối đi, chỉ có thể dồn hết lên q** đ** khiến cho nàng nghiến răng run rẩy.
Miệng huyệt bị căng đến trắng bạch trong suốt. Nếu như không chú ý sẽ bị căng nát.
Đây cũng là lần đầu tiên của Dung Thanh.
Cái miệng nhỏ nhắn kia điên cuồng chủ động l**m m*t, nàng còn cố tình chủ động vặn vẹo cơ thể, v*ch th*t không ngừng co rút khiến da đầu y tê dại.
Một tia kh*** c*m chảy dọc theo xương sống, có điều hai, ba giây sau liền biến mất không thấy, khiến hắn càng muốn dùng sức.
t*nh d*ch vẫn còn trong hang động, y bắt đầu từ từ đâm vào rồi rút ra, mỗi khi chạm tới lớp màng mỏng kia liền nhanh chóng rút ra rồi lại từ từ đút vào.
g** th*t chỉ tiến vào có một phần ba, khi rút ra sẽ chảy ra một ít chất lỏng. Lý tĩnh Gia vừa đau vừa sướng, cảm xúc không diễn tả được, khi bị đụng chạm khiến nàng muốn ngất đi.
Dung Thanh có ý muốn làm nàng khó chịu. Cứ mỗi lần đẩy mạnh vào vài cái, khi cảm thấy t*** h***t bắt đầu chật vật l**m m*t hoặc là khi v*ch th*t bắt đầu co rút lại, y liền lập tức dừng lại. Mục đích của y là để cảm nhận được cái miệng nhỏ ướt át, nhiệt tình của nàng.
Sau khi quay đi quay lại hai, ba lần, cuối cùng sự kiên nhẫn cũng như lý trí của Lý Tĩnh Gia cũng cạn kiệt. Nàng cầm lấy cánh tay của y mà r*n r* thúc giục.
Động tác như vậy khiến Dung Thanh rạo rực một lúc, cuối cùng cố gắng thẳng thắt lưng đâm mạnh hơn dâng lên k*ch th*ch.

Gân thịt cọ xát vào vách huyệt truyền ra cảm giác tê tê, dại dại sung sướng. Môi đỏ của nàng hé mở, phát ra như tiếng mèo kêu. Cả cơ thể đều ướt đẫm mồ hôi, da thịt cũng trở nên hồng hào hơn.
t*nh d*ch trong suốt ma sát với tốc độ cao bên trong biến thành bọt trắng, dính sát vào nơi hai bộ phận g*** h*p. “Nhóp nhép, nhóp nhép” âm thanh của h** h***t phát ra làm người ta đỏ mặt, tim đập nhanh.
Nhưng đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên có tiếng động. Chỉ thấy Nhược Nhi cầm một ngọn nến từ từ tiến vào phòng: “Công chúa, nô tỳ tới để trao đổi....”
Lời còn chưa dứt, Nhược Nhi liền bị cảnh xuân trên giường kia làm cho khiếp sợ. Màn giường cũng chưa buông, hai người ở dưới đệm chăn động tác vô cùng rõ ràng.
Chỉ nghe được một tiếng “Đông”, có thứ gì đó bị rơi xuống mặt đất. Lý Tĩnh Gia đẩy Dung Thanh ra, quay đầu nhìn về phía nô tỳ, khiếp sợ: “ Đi ra ngoài!”.
 
Làn Váy Trên Phật Đàn - A Chu
Chương 23



Một tiếng “Kẽo kẹt" vang lên, cánh cửa gỗ nhanh chóng bị mở ra. Tiếng bước chân vội vã càng lúc càng xa. q** đ** vẫn còn nằm ở trong cửa huyệt, nhưng Dung Thanh vẫn không động đậy.

Ánh mắt của y mang theo vài phần thản nhiên dò xét. Y và Lý Tĩnh Gia cứ nhìn nhau như vậy. Ánh mắt này như nhìn thấu được nàng, thậm chí còn giày vò gân cốt của nàng hết lần này đến lần khác.

Nhịp tim của Lý Tĩnh Gia đập càng ngày càng nhanh. Ở trước mặt y, bất kỳ động tác nào của nàng đều có thể bị y nhìn thấy rõ ràng.

Nàng hoảng hốt một lúc, co rút mông muốn thoát ra ngoài. Nhưng lúc này Dung Thanh không chỉ mạnh mẽ, mà còn có chút tức giận, chỉ nghe "Ba" một tiếng, cứ thế g** th*t cùng h** h***t đều bị tách ra. Lý Tĩnh Gia cắn môi không cho mình phát ra tiếng r*n r*, lại phải chịu đựng cảm giác trống rỗng trong người. Nàng vừa di chuyển đến phía bên trong chiếc giường liền bị một bàn tay to lớn giữ lại.

Sau nhiều lần dây dưa và chống cự, cuối cùng nàng vẫn bị y đè xuống dưới thân.

g** th*t màu đỏ tím bất giác chen vào lỗ nhỏ hồng hào, t*** h***t đã bị k*ch th*ch mà hút lấy q** đ** một cách nhiệt tình. kh*** c*m do cọ xát t*** h***t vừa rồi vẫn còn dư vị, hiện tại càng thêm rõ ràng khiến hoa tâm cảm thấy đau xót, phun ra một lượng lớn d*m d*ch.

Cảm giác chướng bụng khiến nàng bủn rủn chân tay một lúc, bàn tay đang xô đẩy chuyển thành siết chặt, véo chặt lấy cánh tay hắn.

Dung Thanh bắt đầu chuyển động cơ thể, dường như y đang trút giận. Mỗi lần y đều mạnh mẽ tiến vào khi chạm vào tầng mỏng kí thì từ từ dừng lại rồi nhanh chóng rút ra.

Thân thể Lý Tĩnh Gia căng chặt một lúc, vì sợ y nếu không cẩn thận sẽ trực tiếp đi vào. Thế nhưng th*n d*** của nàng rõ ràng rất dễ chịu, khiến nàng ngửa đầu r*n r*.

Hai người đang trong tư thế thân mật mặt đối mặt. Thịt sát thịt nhanh chóng bị cọ xát với nhau, đầu vú của nàng quét qua khuôn ngực cứng rắn của hắn, bị cọ sát đến phát đỏ, căng ra khiến nàng bị đau nhức, tê dại một hồi.

Dung Thanh còn cố tình dùng tay kẹp chặt cằm Lý Tĩnh Gia, buộc nàng phải nhìn y.

Lý Tĩnh Gia tự nhận mình là ác nhân, nàng sống gần nửa đời người đã lợi dụng rất nhiều người, hơn nữa còn nhiều mưu mô.

Chính nàng trước đây đều bình thản, ung dung, chưa bao giờ hoảng loạn giống bây giờ, giãy dụa để không nhìn vào đôi mắt y.

Càng như vậy, Dung Thanh càng cố gắng di chuyển tốc độ nhanh hơn, ý chí của nàng như muốn nhảy ra khỏi ranh giới, mép thịt hết lần này đến lần khác dán lên nếp gấp của t*** h***t.

Cơ thể nàng quá nhạy cảm, mỗi khi đầu q** đ** chọc vào thớ thịt mềm mại trên t*** h***t, cơ thể nàng lại run lên và nước chảy ra, chỗ g*** h*p của hai người chảy thành một mảng, vang lên tiếng nước “Ba ba.”

kh*** c*m tích lũy lên đến đỉnh điểm, cuối cùng cũng tới mức Lý Tĩnh Gia không chịu nổi, ngửa đầu lên, t*** h***t co rút nhanh chóng. Nàng muốn y tiến nhanh hơn, nhưng Dung Thanh lại không muốn cho nàng, trực tiếp rút g** th*t ra.

Nàng nức nở một tiếng, đầu ngón tay đâm vào da thịt của hắn, hai mắt đỏ bừng nhe răng: "Dung Thanh! Ngươi...ngươi bắt nạt người ta!"

Giọng nói này mềm mại nhẹ nhàng, mang theo chút bất mãn nhưng thích thú, ướt át. g** th*t bóng loáng bắt đầu đâm vào t*** h***t. Lý Cảnh Gia há miệng r*n r* nhẹ, đôi mắt phượng long lanh, dường như sắp khóc.

Ngay khi nàng cảm thấy kh*** c*m lần nữa, thì y lại dừng lại lần nữa. Lý Tĩnh Gia bị khiêu khích đến nổi giận mà cắn chặt một cái trên bả vai Dung Thanh, muốn đem hết d*c v*ng trong lòng nàng trút ra ngoài: “Ngươi đi ra cho ta, đi ra ngoài!”

Bả vai lập tức trở nên rướm máu, cơn đau nhẹ k*ch th*ch thần kinh nam nhân. Y ngậm lấy vành tai của nàng, dùng răng nghiến chặt một lúc rồi từ từ nhả ra. Hơi nóng ập đến khiến cơ thể của Lý Tĩnh Gia một lần nữa đỏ bừng lên.

“Công chúa muốn sao?” Lý Cảnh Gia bị làm nhục một hồi, cảm giác bị khống chế thế này quá khó chịu. Nàng không được tự nhiên quay đầu lại: “Không cần!”

Nữ nhân không biết lúc này dáng vẻ của mình đẹp như thế nào. Làn da bị hắn tra tấn như bột, mái tóc đen dài xõa ra sau người càng khiến nàng toát ra vẻ quyến rũ, phong tình nhiều hơn.

Bàn tay to lớn bóp chặt eo, g** th*t rốt cuộc cũng chuyển động. Chà xát chín nông một sâu trở thành ba nông một sâu, thịt mềm và chất lỏng dính trên g** th*t không thể tách rời.

Dung Thanh dùng q** đ** đánh vào điểm mẫn cảm của v*ch th*t. Lý Tĩnh Gia đột nhiên ưỡn người, há miệng th* d*c. Biết nàng đang sung sướng, động tác của y càng nặng nề hơn, còn cố tình đẩy về phía đỉnh khe.

Cảm giác chướng bụng dạt dào mang đến một trận tê dại. kh*** c*m tích tụ càng ngày càng sâu, giống như nước lũ vỡ đê. Lý Tĩnh Gia ngửa cổ lên, thân thể run lên cực độ, bụng dưới co quắp, rất nhanh đã bị y đưa đến cao trào.

Ngón tay nàng không còn sức lực, nàng còn đang th* d*c. Thân thể Dung Thanh cũng run lên, phát ra một tiếng k** r*n, từ trong cơ thể nàng có thứ gì đó b*n r*, vách trong nóng bỏng lại run lên.

Lý Tinh Gia biết đó là thứ gì, nhưng nàng mệt đến phát run, ý thức mơ hồ. Nam nhân ôm cô vào lồng ngực.

Trong mơ hồ vang lên một giọng nói yếu ớt nhưng đầy uy lực: "Tĩnh Gia muốn có mấy đứa con?"
 
Làn Váy Trên Phật Đàn - A Chu
Chương 24



Sáng sớm.

Trên chiếc giường lớn tao nhã cao quý là một mảnh lộn xộn. Dưới đuôi giường tùy tiện vứt vài bộ quần áo, áo cà sa màu đen quấn lấy lấy áo choàng đỏ, sinh ra một vẻ đẹp lạ lùng và đầy sống động.

Giữa hai cánh tay cứng cáp, có một cánh tay trắng nõn như củ sen, được tô điểm thêm mấy vết đỏ. Chỉ cần nhìn qua cũng có thể biết được, hai người đang hòa vào nhau có bao nhiêu ái muội

Mí mắt nàng khẽ động, bị dị vật ở dưới thân đánh thức, lỗ nhỏ bị cự vật thô ráp và cứng rắn làm cho c*ng tr**ng ra. Chỉ cần khẽ nhúc nhích thì cự vật sẽ lại trướng hơn nữa .

Lý Tĩnh Gia lờ mờ mở mắt ra, sau lưng trong lồng ngực nóng rực, da thịt trắng hồng. Nàng muốn tránh xa y một chút, lại muốn đẩy g** th*t ra ngoài.

Hết lần này đến lần khác cổ tay của Dung Thanh khóa chặt trên người nàng như dây xích sắt, cho dù có giãy dụa thế nào cũng không thấy có chút nới lỏng. Cự vật trong cơ thể nàng vẫn còn ấm, tựa như vẫn còn có thể dâng trào.

Nàng nhẹ thở ra, đè nén sự khô khốc trong lồng ngực, hai mắt vô thần nhìn lên đầu giường, trong đầu nhớ đến một câu cuối cùng Dung Thanh nói tối hôm qua.

Sinh mấy đứa con vậy?

Nếu nàng có thể thoát khỏi cái lồng giam, nàng có thể sẽ sinh một đứa con gái.

Nếu không thể cho nàng phú quý ngập trời, thì hãy cho nàng cả đời tự do.

Nếu có thể nhìn thấy non sông gấm vóc Lý Tống, Bắc Cương đại mạc sương khói, còn có… Cảnh sắc ngoại quốc phong tình khác lạ. Nếu được vậy thì không còn gì tốt hơn.

Nếu nàng không thể thoát khỏi lồng giam ...

Thì còn nói gì đến chuyện sinh con chứ?

Nhưng tất cả những điều này có liên quan gì đến Dung Thanh?

"Meo meo " Một tiếng kêu của mèo con vang lên khiến nàng thoát khỏi suy nghĩ. Nàng liếc mắt nhìn lên, mèo nhỏ trắng như tuyết không biết đã ngồi xổm ở cuối giường mở mắt to nhìn nàng từ khi nào .

Lý Tĩnh Gia suýt nữa quên mất trong phòng còn có một con mèo.

Hôm qua chưa cho nó ăn cơm, chắc là nó đang đói.

Bàn tay to lớn của Dung Thanh vẫn đang quấn lấy eo nàng, nàng không còn cách nào khác đành vươn bàn tay ngọc ngà hướng về mèo con: "Lại đây."

Con mèo con dường như hiểu tiếng người, nhấc đôi chân ngắn nhỏ của mình chui vào trong lồng ngực Lý Tĩnh Gia. Lúc này nàng vẫn còn đang tr*n tr**ng, bị lông tơ mịn nhỏ gây ngứa. Lỗ nhỏ kẹp g** th*t bắt đầu không khống chế được mà co rút.

Nàng đỏ mặt ngay lập tức, trong lòng tự mắng mình là đồ vô dụng. Sau khi cố gắng bình tĩnh lại, nàng bắt đầu nghiêm túc trêu chọc mèo con: "Từ nay gọi ngươi là A Ly, được không?"

Mèo con kêu meo meo như thể đồng ý.

Lý Tịnh Gia nở một nụ cười. Một đôi bàn tay to lớn đột nhiên nắm lấy b* ng*c m*m m** của nàng, ngón tay có vết chai mỏng vẽ những vòng tròn trên q**ng v*, một bên ra sức x** n*n như nhào bột.

g** th*t cắm ở miệng lỗ nhỏ từ từ mạnh mẽ đâm vào thịt non, thân gậy thô ráp tức giận giống như chống đỡ cực hạn dính chặt với lỗ nhỏ. Lỗ nhỏ điên cuồng mấp máy phun ra một dòng lớn d*m d*ch.

“Dung Thanh!” Nàng khẽ kêu lên một tiếng, cố gắng ngăn chặn hành động của y.

A Ly vẫn còn đang trong lòng nàng!

Thế nhưng Dung Thanh chỉ khẽ "Ừ" một tiếng, lại tiếp tục thẳng lưng tiến thẳng. Lỗ nhỏ tươi mới, vừa chặt chẽ lại mượt mà, nhẹ nhàng đưa vào vài cái, v*ch th*t trở nên vô cùng mềm mại, mép thịt liên tục mấp máy, suýt chút nữa muốn y phá nó.

Nàng nắm lấy cánh tay của y đẩy nó ra, nhưng ngược lại bị y nắm lấy ngón tay của nàng đan mười ngón tay vào nhau.

Chẳng mấy chốc đã chảy ra một tiếng nước nhớp nháp. Mỗi khi g** th*t rút ra đều chảy ra một ít chất lỏng trong suốt. Lý Tĩnh Gia cắn chặt môi, cố gắng bình tĩnh lại.

Nhưng một cánh tay khác của Dung Thanh đã khẽ vuốt nhẹ trên môi nàng. Ngón tay cẩn thận tỉ mỉ vẻ bên ngoài viền môi của nàng khiến nàng vô cùng ngứa ngáy đến mức không kìm được mở môi đỏ mọng né tránh. Đúng lúc này y đụng vào n** m*n c*m của đầu v*ch th*t, nàng lắp bắp kêu lên một tiếng.

g** th*t trong cơ thể giống như bị k*ch th*ch, trong chốc lát lại trướng lên một chút, Lý Cảnh Gia bị giày vò đến mất trí, trực tiếp tìm cách đẩy lên cao trào.

Nàng quay lưng về phía nam nhân nên không thể nhìn thấy biểu cảm của y. Nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được hơi thở nóng hổi phả vào cổ và bả vai nàng.

Mèo con không biết đã nhảy xuống giường lúc nào, cự vật bên trong hoa lỗ đang siết chặt l**m m*t cũng từ từ rút ra.

Lý Tĩnh Gia bị ấn bả vai thay đổi tư thế, y bóp cổ chân nàng, dụ dỗ nàng ôm vào hông y. Nước chảy ra khiến g** th*t trơn bóng cọ hai lần vào khe lỗ rồi lần nữa đẩy vào.

Chiếc đệm bông bắt đầu lắc lư lên xuống, tiếng r*n r* bị kìm nén của nàng chợt phát ra thành tiếng. Không biết làm sao Dung Thanh không nói một lời, động tác dưới thân linh động khiến Lý Tĩnh Gia phải phun nước hai, ba lần mới lên tiếng r*n r*.

Trưởng công chúa thanh cao lần này hoàn toàn tức giận, cả người nàng yếu ớt vùi đầu vào trong gối. Dung Thanh vừa dỗ dành, vừa dùng ngón tay của mình móc hết t*nh d*ch ra khỏi cơ thể nàng.

Môi thịt sưng đỏ không ngừng chảy ra chất lỏng đặc sệt màu trắng khiến y đỏ mặt. Y dùng khăn lau sạch sẽ những nước dính nhầy ở lỗ nhỏ của nàng nhưng Lý Tĩnh Gia cũng không chịu nhìn y một cái.

Dung Thanh biết như vậy có hơi quá đáng, y vươn bàn tay to lớn, kéo nàng ra khỏi chăn, cẩn thận mặc quần áo vào cho nàng. Cuối cùng y mới cắn nhẹ lên môi của nàng: “Là Tĩnh Gia quá quyến rũ.”
 
Làn Váy Trên Phật Đàn - A Chu
Chương 25



Thực sự Lý Tĩnh Gia bị làm quá tàn nhẫn. Sau một hồi cọ xát, chỉ hơi bước lên hai bước, t*** h***t đã sưng đỏ đau nhức.

Nàng tức giận nhìn người bày ra, cố chấp không nói với y.

Sáng sớm Dung Thanh phải đi chỉ dạy cho đệ tử, y vừa mạnh mẽ lại ôn nhu nhìn nàng ăn sáng xong mới chậm rãi rời đi.

Trong tăng phòng đang hoàn toàn hỗn loạn, Lý Tĩnh Gia khẽ cau mày, vươn tay ngọc mở cửa sổ, muốn cho trong phòng có chút không khí.

Đột nhiên cổ tay nàng có cảm giác lạnh lẽo, nàng cúi đầu xuống thì thấy chuỗi hạt Phật châu trước đây Dung Thanh đánh rơi ở chỗ nàng giờ đang đeo trên cổ tay. Trong lúc đang ngây người, ánh mắt còn sắc dục từ từ lấy lại bình tĩnh, rốt cuộc cũng tìm thấy cặp vòng tay bị ném ra ngoài đêm qua.

Chiếc vòng tay trong suốt như pha lê chỉ bị dính chút bụi chứ không hề bị hư hại gì. Lý Tịnh Gia giơ vòng tay lên hướng vào ánh sáng nhìn một lúc, duỗi tay đem nó cất vào hộp gỗ khảm đá quý.

Mặt trời càng cao, trên chiếc ghế nằm trước cửa tăng phòng xuất hiện bóng hình xinh đẹp ngày trước. Điều khác biệt với trước kia là trên người nữ nhân có một con mèo con. Mèo con trắng như tuyết đang cọ tới cọ lui trong lòng nữ nhân. Nàng mặc y phục màu hồng, bàn tay trắng trẻo nhẹ nhàng v**t v* lưng mèo con, như thể nó đã trở thành một bức tranh hoàn hảo.

Đêm qua Nhược Nhi đụng phải cảnh hai người đang ph*ng đ*ng, hôm nay giống như làm chuyện xấu, khi ra vào đều cúi đầu, nói chuyện cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Lý Tịnh Gia. Tuy nhiên Lý Tĩnh Gia xem như không có chuyện gì.

Trước đây nàng rất thích đi chân đất, bây giờ cũng không ngoại lệ. Ngay lúc nàng chuẩn bị ngủ, một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng che kín ánh nắng mặt trời.

Tất nhiên nàng không cho phép, đôi mắt phượng chậm rãi mở ra, xen lẫn bất mãn cùng lười biếng. Eo thon đột nhiên bị một bàn tay to lớn ôm chặt, toàn thân bay lên không trung, lọt vào lồng ngực của y. Nàng hé răng định cắn lấy bờ vai quen thuộc, nhưng bên tai truyền đến một giọng cười: "Mọi người đang nhìn, Tĩnh Gia xác định muốn cắn sao?.”

Lý Tĩnh Gia đột nhiên tỉnh táo lại, vươn cổ nhìn thấy một đám tiểu hòa thượng đứng ở cách đó không xa. Nàng rũ mắt xuống xem như chưa nhìn thấy cái gì.

Người này chẳng lẽ bị điên rồi?

Vậy mà trước mặt rất nhiều người lại ôm nàng?

Bước chân của y không nhanh không chậm, vào phòng đặt nàng lên giường. Lý Tĩnh Gia vẫn đang ôm hận vươn tay muốn đẩy y ra, nhưng y đã bắt được bàn tay nhỏ bé, một cảm xúc lạnh lẽo truyền đến lòng bàn tay, lúc này nàng mới cúi đầu.

Đó là một cái hộp ngọc màu ngọc bích, trên hộp khắc mấy con chim, nhỏ nhắn tinh xảo, rất vừa lòng. Lý Tĩnh Gia nghiêng đầu, hai mắt phượng ôn hòa pha lẫn một chút nghi ngờ.

Dung Thanh cầm hộp ngọc mở ra. Thật ra bên trong có một lớp son trang điểm rất đẹp, màu của son có vẻ giống như của màu nàng dùng lần đầu tiên gặp y.

Nàng nhớ rất rõ vẻ mặt đó. Hôm ấy trong ánh nến mờ ảo, sáng rực rỡ, lung linh, y giống như một vị Phật giáng trần chỉ để cứu thế mọi người.

Trái tim đang bình lặng như nước nhưng bỗng nhiên nhảy lên vài nhịp.

Có rất nhiều người đã tặng cho nàng phấn son, thế gia công tử, trọng thần trong triều, hay là... Vị cửu ngũ chí tôn kia.

Nhưng bọn họ đều gửi rất nhiều thứ đến phủ công chúa, chưa từng có người nào giống vậy.

Một cảm giác kỳ lạ dâng lên từ lồng ngực, nàng chặt tay đôi bàn tay trắng như phấn, không nói gì.

Y bôi một ít lên đầu ngón tay, vẽ trên đôi môi của Lý Cảnh Gia khá vụng về, ánh mắt càng ngày càng nóng bỏng, b*n r* trong phút chốc.

Một bàn tay to lớn ôm sau đầu Lý Cảnh Gia, bên tai cô vang lên giọng nói khàn khàn: "Ta nếm thử xem."

Dung Thanh không nói dối, y thật sự là nếm thử.

Đầu tiên là cắn nhẹ môi, sau đó từ từ nuốt xuống, đầu lưỡi vẽ ra từng đường viền môi, từng chút từng chút l**m sạch sẽ mùi hương ngọt ngào.

Lý Tĩnh Gia không bao giờ biết Dung Thanh đại sư cao cao tại thượng lại buông thả d*c v*ng như vậy, cả người nàng xụi lơ, không thể giãy giụa.

Đầu lưỡi xuyên qua khe hở thăm dò, cuốn lấy lưỡi cô, lướt qua hàm trên và thành lưỡi khiến nàng rùng mình trong vòng tay y.

“Dung Thanh… Ưm… Bên ngoài… Bên ngoài có người đang đợi!” Lý Tĩnh Gia tự hỏi có phải mình đã nhảy xuống hố lửa không, nàng chỉ muốn đẩy, muốn đuổi quả cầu lửa này đi.

Dung Thanh nắm lấy bàn tay đang đẩy đưa lên môi hôn một cái.

Lý Tĩnh Gia tưởng rằng cuối cùng y cũng rời đi, nhưng y lại đột nhiên nắm lấy đôi chân ngọc của nàng.

Nụ hôn chậm rãi nhẹ nhàng rơi xuống mu bàn chân, ánh mắt Dung Thanh đột nhiên tối sầm lại, cắn một cái vào cổ chân nàng.

Bàn chân trắng nõn mềm mại lập tức đỏ lên, Lý Tĩnh Gia kêu lên một tiếng.

“Dung Thanh!”

Lần đầu tiên nàng thấy mình thiếu ngôn ngữ đến vậy, định rút chân bỏ chạy, nhưng cổ chân vẫn còn bị nắm lấy, cứ thế bị kéo đến mép giường.

Y cầm hai chiếc giày nhỏ tinh xảo trên mặt đất trong tay, bất giác đặt bên chân Lý Cảnh Gia: "Mang giày vào."
 
Làn Váy Trên Phật Đàn - A Chu
Chương 26



Ban ngày mặt trời chói chang đến đêm thời tiết liền thay đổi, một tiếng sấm vang lên, mí mắt Lý Tĩnh Gia khẽ lay động, đầu óc trong nháy mắt trở nên thanh tỉnh.

Không biết Dung Thanh đã tới từ bao giờ, lúc này y đang yên tĩnh ngủ bên cạnh nàng.

Tia chớp lại nổi lên, căn phòng bỗng chốc lóe sáng, nàng lặng yên nhìn một lát mới nhấc y phục mỏng manh từ từ ngồi dậy.

Nàng vững bước đi đến bên cửa sổ. Khi cửa được đẩy ra gió lạnh nhanh chóng xâm nhập vào phòng, thổi bay mái tóc dày đen nhánh của nàng. Thân hình như hoạ mảnh khảnh khẽ run lên, nàng lười nhác dựa trên cửa sổ.

Mây đen che kín cả trăng, sao, tối sầm kéo ngang bầu trời. Sấm chớp một lần nữa nổi lên, lá cây vang lên.

Thời tiết sắp thay đổi…

Đang xuất thần bỗng một đôi tay cứng rắn vòng qua cánh tay nàng. Thân thể khẽ run rơi vào vòng tay nóng bỏng, y đặt khẽ cằm trên vai nàng, bên tai tràn đầy hơi thở nóng bỏng.

Lý Tĩnh Gia bỗng hoàn hồn, thân thể lạnh lẽo dần trở nên ấm áp, nhưng cánh tay ấy lại càng ôm chặt, da thịt trắng noãn, non mịn đã hằn lên những vệt đỏ như máu nhưng Dung Thanh vẫn tiếp tục dùng sức.

Dường như muốn đem nàng dung nhập vào trong cơ thể hắn.

Lý Tĩnh Gia không giãy giụa, tùy ý để y nổi điên.

Hai người nhìn nhau không nói, cứ thế lặng im.

Sáng sớm vài giọt mưa còn đọng bỗng rớt xuống, không khí mang theo vài phần tươi mát sau khi mưa to gió lớn quét qua.

Lý Tĩnh Gia bị tiếng ồn ngoài phòng đánh thức, nàng tùy ý duỗi tay chạm vào bên cạnh, nơi ấy sớm đã lạnh lẽo, không biết y rời đi khi nào.

Đêm qua gió lạnh thổi lâu, đầu có chút choáng váng, đang đang mơ màng lại bị người khác quấy rầy, người có tính tình tốt cũng phải tức giận.

Nàng đi tới cửa, chỉ nghe được tiếng “Két”, liền thấy đại tổng quản bên cạnh Lý Ngang Câu - An công công.

“Ngươi tới làm gì?” trong mắt nàng hiện lên vẻ không hài lòng, xoay người đi vào phòng, ngồi trên giường nhỏ mềm mại.

An công công hai tay nâng thánh chỉ, sắc mặt lộ vẻ nịnh nọt, đôi lông mày ánh lên vẻ vui sướng, cúi người theo Lý Tĩnh Gia vào phòng.

“Trưởng công chúa, đại hỷ sự! Sáng nay Hoàng Thượng đã ban hôn cho ngài cùng Trầm đại nhân, đồng thời phong cho Trầm đại nhân là Phong An Bắc Bá và ban thưởng phủ Bá Tước. Hiện giờ thánh chỉ đã truyền khắp hậu cung, nô tài đặc biệt tới truyền chỉ!”

Giọng nói của thái giám vừa gấp gáp vừa sắc bén. nàng đang chơi đùa với mèo nhỏ bỗng khựng lại, toàn thân sửng sốt.

Ban hôn…

Nàng cùng Trầm Dữ Chi.

Thánh chỉ đã… Truyền khắp hậu cung!

Mắt phượng hiện lên bão tố, cánh tay đang v**t v* mèo nhỏ khẽ run rẩy. Đầu Lý Tĩnh Gia ong thành một mảnh, nhưng cố tỏ ra trấn định ngẩng đầu.

“Đa tạ An công công.”

Nàng không biết mình đã phát ra âm thanh bằng cách nào, cứng đờ nhận lấy ngọc ấn được bao bọc trong tấm tơ lụa màu vàng, khiến người ta nhận được hoàng ân.

An công công lau mồ hôi lạnh trên trán, Hoàng Thượng rất chiều chuộng Trưởng công chúa, cho nên việc vặt ở phủ công chúa là khó làm nhất.

Sáng sớm hắn đã mang thánh chỉ đợi bên ngoài phòng từ sớm, chờ Trưởng công chúa đi ra.

Trong những năm qua, đã có vô số anh tài, tuấn kiệt tìm cách cầu hôn công chúa, duy chỉ có Trầm Dữ Chi là thành công, còn được ban tước vị.

Đây là vinh quang bực nào?

Nhưng quý nhân này lại như không quan tâm.

Hắn khẽ hít, thật cẩn thận nói: “Kiệu đã đợi bên ngoài chùa từ sớm, công chúa…”

“Ngươi ra ngoài trước, ta muốn thu dọn một chút.”

Nghe được lời này, An công công giống như được đại xá, nhấc chân đi ra ngoài.

Tiếng “Kẽo kẹt” lại vang lên, Lý Tinh Gia nắm chặt mảnh tơ lụa chậm rãi đi tới trước gương đồng. Trong chớp mắt khi đến bàn trang điểm, nàng lộ vẻ vô cùng hoảng loạn, hai tay run rẩy ngồi sụp xuống.

Gương mặt quyến rũ, lạnh nhạt có chút phiếm hồng, nàng trãi rộng thánh chỉ, đọc từng chữ một.

“Trưởng công chúa Lý Tĩnh Gia, tính tình ổn trọng, chăm chỉ hiền thục, hòa nhã thuần khiết, tính tình ôn hoà, bên trong khiêm tốn, đức độ đoan chính. Tân khoa Trạng Nguyên Trầm Dữ Chi, phú quý mà biết tiết kiệm, không lười biếng, cư xử hài hoà, tuân thủ quy tắc, thân thiện nhân ái. Đây là trời sinh một cặp, đặc biệt ban thưởng giai nhân.”

Khớp xương của nàng trở nên trắng bệch, đôi môi đỏ mọng mím lại thành một đường thẳng tắp.

Trời sinh một cặp, đặc biệt ban thưởng giai nhân…

Đặc biệt ban thưởng…

Giai nhân!

Cảm xúc ẩn giấu trong khoảnh khắc không thể khống chế.

Hai mắt kết một tầng sương mù, nàng nắm chặt lấy thánh chỉ xem như trân bảo mà ôm trong ngực.

Trưởng Công chúa vẫn luôn trấn định dựa vào bàn, tấm lưng mảnh khảnh run rẩy khóc nấc lên từng tiếng.

Nước mắt mông lung rơi tung tóe như những bông hoa nhỏ đang lần lượt nở rộ.

Cuối cùng.

Từ năm mười tuổi tới năm mười bảy tuổi, nàng bị nhốt suốt bảy năm.

Ròng rã suốt bảy năm!

Rốt cuộc…

Rốt cuộc!

Rốt cuộc không bao giờ phải nhìn bầu trời bốn phía từ trong phủ công chúa, không cần duy trì mối quan hệ không thể chấp nhận cùng Lý Ngang Câu.

Nàng không quan tâm sẽ thành thân cùng với ai, nàng chỉ để ý nàng có thể thành thân hay không!

Chỉ cần thoát ra khỏi lồng giam ấy, nàng có một vạn phương pháp để trốn thoát.

Lý Tĩnh Gia, ngươi rốt cục đã thành công.
 
Làn Váy Trên Phật Đàn - A Chu
Chương 27



Khi ngẩng đầu lần nữa, đôi mắt nhu hòa, quyến rũ hiện trong gương đồng đã đỏ bừng một mảng.

Lý Tĩnh Gia vươn đôi bàn tay ngọc, vừa kiên định lại vừa cứng cỏi lau từng giọt nước mắt rơi xuống hai gò má.

Đừng khóc.

Chuyện tốt như vậy, chẳng lẽ không nên cười sao?

Vì thế, trong gương đồng hiện lên một gương mặt hoa lê đái vũ, ngoại trừ một ý cười khó coi nhưng vẫn đẹp đến kinh tâm động phách.

Phật châu trên cổ tay nàng lăn một vòng, Lý Tĩnh Gia mím chặt môi, muốn dùng một tay khác đem nó tháo xuống.

Nhưng tháo đến giữa chừng lại như bị người khác giữ chặt cánh tay, không sao dùng lực được.

Trong tâm trí nàng bỗng hiện lên gương mặt có chút lãnh đạm, bình tĩnh, hỗn loạn, thậm chí… Còn có buông thả d*c v*ng của Dung Thanh.

Nàng mạnh mẽ nắm chặt ngón tay mình. “Xoạch” một tiếng, chuỗi hạt bị ném tới trước gương đồng.

Ngay từ giây phút nàng bước chân vào Kim Thiền Tự, mục đích của nàng chính là bị ban hôn cho Trầm Dữ Chi.

Nhan Thư Dĩnh và Lý Ngang Câu nói không sai, Dung Thanh là một nhân vật nguy hiểm. Nhưng đối với nữ nhân mà nói, y lại vô cùng mê người, suýt chút nữa nàng đã rối loạn thế trận trong chính ván cờ của mình.

Người nam nhân này có thể làm lung lay quyền lực của ngôi vị Hoàng đế, có được vô số tín đồ, càng có được các triều thần tôn y kính y, các bá tánh tin y bái y. Nên Lý Ngang Câu mới sợ y.

Hoàng huynh của nàng hoàn toàn là một kẻ điên, chẳng sợ hy sinh thiên hạ cũng phải có được thứ mình muốn, chơi đùa trong lòng bàn tay.

Như vậy sao hắn có thể dung thứ cho một người có thể làm dao động quyền lực của hắn, đồng thời lại động đến nữ nhân màn hắn có nằm mơ cũng muốn đạt được?

Nàng để cho Nhan Thư Dĩnh truyền lời trong đó hết lần này đến lần khác, làm gia tăng lòng ghen ghét cùng đố kỵ của Lý Ngang Câu.

Cọng rơm cuối cùng khiến Lý Ngang Câu suy sụp là đêm nàng cùng Dung Thanh buông thả d*c v*ng cùng nhau.

Nếu không phải do nàng thiết kế, Nhược Nhi làm sao dám nửa đêm tiến vào tăng phòng?

Làm sao có thể gặp phải nàng và Dung Thanh dâm loạn?

Đạo thánh chỉ này cũng sẽ không hạ nhanh như vậy.

Nàng nhớ rõ đêm đó, Dung Thanh dường như đã nhìn thấu nàng…

Phụ thân của Trầm Dữ Chi vốn trấn thủ nơi đất Bắc, tuy vất vả nhưng ông đã lập được nhiều công lao, chỉ có một nhi tử duy nhất nên ông sẽ không để hắn bị liên lụy mà đi chịu khổ.

Cho nên hắn được Trạng Nguyên.

Lý Ngang Câu lại ban danh hào Bá tước, muốn trói buộc Trầm Dữ Chi ở Kinh thành cả đời.

Lại gả mình cho chàng ta, không chỉ chặt đứt ý niệm của Dung Thanh, càng buộc chặt nàng cùng chàng ta ở Kinh thành.

Đây là cách duy nhất, biện pháp một công đôi việc.

Lý Tĩnh Gia đánh cuộc…

Trận này, rốt cuộc nàng đã thắng!

Chiếc vòng tay mà Trầm Dữ Chi từng cho nàng vẫn tỏa sáng, nàng thong thả lấy ra, nhẹ nhàng đeo vào cổ tay.

Coi như người và tất cả mọi chuyện ở Kim Thiền Tự này đều là một giấc mộng dài.

Tỉnh mộng, tất cả cũng nên tan.

Lý Tĩnh Gia cưỡng ép chính mình phải giữ vững tinh thần, rửa mặt trang điểm một lượt, mặc lên người bộ y phục màu xanh lơ bằng lụa đã mặc ngày hôm ấy.

Nàng đến đây với hai bàn tay trắng vì thế cũng trở về với hai bàn tay trắng.

Cửa phòng bị đẩy ra, bên ngoài đã đứng đầy thái giám và cung nữ đã đợi từ sớm để đón nàng.

Trưởng công chúa răng trắng, môi đỏ như anh đào, mái tóc đen dài như mực hơi thả xuống, khoác trên người là bộ y phục bằng lụa mỏng phiêu phiêu, như tiên nữ hạ phàm.

Đám người khom người hành lễ, Lý Tĩnh Gia nhấc chân kiên định bước xuống, bước nhanh đến cửa chùa.

“Meo…”

Tiếng mèo nhỏ phát ra, một viên cầu màu trắng muốt nhanh như một cơn gió chạy lại. Vài tên thái giám sợ quấy nhiễu công chúa, liền xông đến bắt lấy.

Nhưng mèo nhỏ hung hãn vô cùng, nhe răng trợn mắt để lại trên người những tên thái giám đó vô số vết cào.

Lý Tĩnh Gia giọng điệu lạnh lùng, quát đám người lớn: “Dừng tay!”

Dứt lời, nàng cúi người duỗi tay về hướng mèo nhỏ: “A Ly, lại đây nào.”

Mèo nhỏ nháy mắt trở nên ngoan ngoãn mà chạy vội nhào vào lòng của nàng.

Nàng vốn định không mang theo bất kỳ thứ gì, nhưng mèo nhỏ này thì làm sao bây giờ?

A Ly dường như cảm giác được cảm xúc của Lý Tĩnh Gia liền cọ xát vào lòng nàng, như thể giữ nàng lại.

Nữ nhân khẽ mím môi, sau một hồi tĩnh lặng, liền ôm lấy mèo nhỏ vào lòng tiếp tục nhấc chân.

Trước cửa chùa có vô số người đang đợi, trong chùa các đệ tử nhao nhao dừng chân. Khi Trưởng công chúa đi qua liền cúi người hành Phật lễ.

Lý Tĩnh Gia đi hết một vòng vẫn chưa thấy bóng dáng thanh cao, tự phụ kia.

Nàng biết rằng cặp mắt của y vẫn đang dõi theo nàng trong bóng tối, có lẽ còn mang theo sự thù hận.

Ai lại muốn trở thành quân cờ của người khác chứ?

Đừng trách nàng.

Hôm nay, khi nàng bước ra khỏi cổng chùa này, nàng vẫn là Trưởng công chúa, Dung Thanh cũng vẫn là cao tăng, cuộc sống của bọn họ sẽ không gặp lại nhau.

Phật đạo giảng luân hồi, những thứ nàng nợ hắn, kiếp sau sẻ trả lại.
 
Làn Váy Trên Phật Đàn - A Chu
Chương 28



Bên ngoài ngôi chùa của hoàng thất cao to lộng lẫy. Trước sau được đặt hai chiếc xe ngựa, con ngựa to lớn khoác trên mình là tơ lụa. Trên trán là những hạt ngọc trai, một cảnh tượng xa hoa.

Lý Tĩnh Gia chậm rãi nhấc chân. Vừa mới bước ra từ cổng chùa, đã nhìn Trầm Dữ Chi với con mắt kích động.

Nam nhân bên cạnh sườn sau xe ngựa ngẩng đầu trông ngóng. Lúc liếc thấy Lý Tĩnh Gia, hai má như ngọc bỗng chốc đỏ lên, đôi tay to lộ rõ xương nắm chặt, làm cho một góc áo bị nhăn không ít.

Lý Tĩnh Gia đã sớm che giấu cảm xúc. Nàng nâng nhẹ cánh môi hồng, cười một cách phong tình.

“Công chúa, mời đi bên này.” An công công là một người thông minh, liếc mắt có thể nhìn ra được sự mập mờ giữa hai người trong lúc đó. Nhưng Cửu ngũ chí tôn vẫn còn đang ở trong xe ngựa phía trước. Việc thất đức chia rẽ uyên ương chỉ có thể là do hắn làm.

Lý Tĩnh Gia thu lại ánh mắt, lại nhìn cỗ xe ngựa phía trước, đôi mắt phượng hiện lên chút lạnh lùng.

Nàng lấy thân phận gì mà đi gặp Lý Ngang Câu chứ?

Tình nhân bị huynh trưởng cầm tù suốt bảy năm?

Thần tử tính kế hoàng thượng?

Hay một muội muội sắp trở thành người có phu quân?

Bất kể là loại nào trong đó đều khiến nàng kinh tởm!

Lý Ngang Câu chính là một tên điên không hơn không kém!

Nữ nhân cuối cùng cũng nhấc chân, được người hầu đỡ lấy. Chiếc giày nhỏ tinh xảo vừa chạm lên phía trước vết bánh xe ngựa liền bị một lực mạnh mẽ kéo đi.

Trời đất quay cuồng một hồi, vị hoàng đế với đôi mắt đỏ ngầu gắt gao ôm chặt muội muội vào trong lòng.

Hơi thở nóng bỏng phả vào vành tai Lý Tĩnh Gia. Bàn tay to lớn xé rách y phục của nàng như điên. Dáng người mảnh khảnh như lục bình bị nam nhân dễ dàng khống chế.

“Lý Ngang Câu.” Âm thanh Lý Tĩnh Gia bình tĩnh lạ thường. Nàng để mặc nam nhân bắt đầu tùy ý hành động, vừa lạnh lùng vừa xa cách.

Lý Ngang Câu đột nhiên luống cuống, cổ tay hắn run rẩy kéo y phục của nàng lên. Động tác điên cuồng cũng dần nhẹ nhàng lại, giống như đang ôm một con búp bê sứ mỏng manh, chỉ cần không cẩn thận sẽ vỡ nát.

“Tĩnh Gia là đều tại ca ca không tốt, là ca ca mất khống chế… Tĩnh Gia… Tĩnh Gia…”

Hắn lẩm bẩm hết lần này đến lần khác, lần sau lại nặng nề hơn lần trước.

Lý Tĩnh Gia có thể ghét hắn có thể hận hắn, cho dù coi hắn như kẻ thù, hắn cũng cam tâm tình nguyện.

Nhưng nàng không được coi thường bản thân.

Lý Tĩnh Gia là của hắn, cả đời này đều là của hắn.

Lý Ngang Câu lại phát điên, môi mỏng hôn lên má nàng. Đôi bàn tay lớn siết chặt eo khiến nàng không cựa quậy được.

Cảm giác mát lạnh lưu lại trên cổ, nơi mà Dung Thanh đã từng gặm nhấm qua.

Một cây kim bạc tẩm độc đâm vào trong xương tủy, đau đớn lan dần trong xương cốt. Thân thể Tĩnh Gia run rẩy, hơi thở như ngừng lại.

Tuyết Cầu ở trong góc thấy chủ nhân khó chịu, dáng vẻ giận dữ như phát điên, dường như tức giận bổ nhào về hướng thân ảnh màu vàng sáng.

Tuy nhiên lại lực bất tòng tâm. Trên khuỷu tay Lý Ngang Câu còn có vài vết cào xước, nhưng đều bị hắn mặc kệ.

Hắn lại phát điên, không nặng không nhẹ mà siết vai Lý Tĩnh Gia, phẫn nộ quát lên: “Con súc vật này từ đâu mà có? Lý Tĩnh Gia, đây là Dung Thanh tặng nàng? Có phải không?”

Chỉ thấy một bàn tay to bóp chặt cái cổ trắng. Mặc cho cái răng nanh cắn vài lỗ nhỏ ở gan bàn tay hắn, cả lòng bàn tay cũng bị cào đến máu thịt lẫn lộn nhưng vẫn không buông ra.

Tiếng mèo kêu ngày càng yếu, Lý Tĩnh Gia cũng trở nên hung ác. Thuận tay rút cây ngân trâm trong bộ tóc dày, kề lên cổ mình cười đến quyến rũ mê hoặc: “Hoàng huynh còn dùng thêm lực nữa, vậy Tĩnh Gia cũng đi theo nó luôn.”

Chỉ nghe thấy một tiếng “đông”, mèo con rơi xuống đất. Một tiếng gào thét truyền đến, nó điên cuồng trốn vào trong làn váy xanh lơ.

Lý Ngang Câu cẩn thẩn cầm lấy cổ tay trắng nõn của Lý Tĩnh Gia, tách từng ngón tay nàng. Lại một tiếng “đông” truyền đến, ngân trâm cũng rơi xuống mặt đất. Cái cổ sáng bóng bị đâm thành một cái lỗ, những giọt huyết châu thi nhau chảy ra. Hắn muốn duỗi tay, lại sợ chỉ cần chạm nhẹ nàng liền biến mất.

“Tĩnh Gia, xin lỗi… Ta xin lỗi…”

Nam nhân cao quý nhất thiên hạ lại đang dựa trên người Lý Tĩnh Gia, liên tục nói xin lỗi.

Nàng mặt lạnh không đổi, dù cho đau đớn ở cổ truyền tới cũng không dao động nửa phần. Con mèo phía sau nàng sợ hãi trực tiếp chui qua rèm xe biến mất không thấy tăm hơi.

Hai vành mắt Lý Ngang Câu đỏ ửng xen lẫn sương mù. Trong lúc mơ hồ mới chú ý đến trên đôi bàn tay quý giá của mình mang từng vết từng vết đỏ

Máu chảy thành từng giọt, nhìn tình trạng vết thương liền biết là không nhẹ.

Những cơn đau như muối xát truyền từ lòng bàn tay tới tứ chi, ánh mắt của hắn lại càng trở nên tàn nhẫn.

Từ ngày đăng cơ, hắn biết Lý Tĩnh Gia sẽ đời đời kiếp kiếp hận hắn. Cưỡng ép nàng ở bên cạnh cũng chỉ khiến hai người thương tích đầy mình.

Nhưng hắn không quan tâm….

Cho dù thịt nát xương tan, bị người đời chỉ trích là kẻ thối tha đi nữa, hắn cũng phải giữ nàng bên cạnh.

Cho dù là hận, hắn cùng phải cùng Lý Tĩnh Gia dây dưa cả đời này.
 
Làn Váy Trên Phật Đàn - A Chu
Chương 29



Vừa bước lên xe ngựa của Trầm Dữ Chi, không gian tràn ngập một mùi hương đặc trưng, dễ chịu phả vào mặt, len lỏi, vờn quanh trong trái tim Lý Tĩnh Gia, xua đi tất cả muộn phiền của nàng.

Chàng ta không ngờ nàng sẽ đến, ánh mắt Trầm Dữ Chi ngưng đọng trong chốc lát, trong mắt hiện lên một luồng ánh sáng.

“Công chúa… Công chúa không cần nói chuyện cùng Hoàng Thượng sao?” Bóng hình xinh đẹp như hoạ tiến dần, ngồi xuống bên cạnh Trầm Dữ Chi. Sắc mặt của chàng ta ửng đỏ, giọng nói mang theo một chút bối rối.

Lý Tĩnh Gia nghiêng người dựa lên thành xe, lẳng lặng chăm chú nhìn y.

Làm sao có thể có một nam nhân ngay thẳng, chính trực như vậy?

Tất cả sự đen tối trên thế gian dường như đều không liên quan đến y…

Nàng nhất thời ngơ ngẩn, đầu óc hiện vụt qua giọng nói và nụ cười của Dung Thanh.

Nàng hung hăng nắm chặt nắm đấm, móng tay cắn sâu vào trong da thịt, mới có thể xua tan hình ảnh của Dung Thanh.

Lý Tĩnh Gia, sau khi chết nếu ngươi rơi vào mười tám tầng địa ngục, chịu đựng núi đao biển lửa, cũng không nên trách người khác…

Đối mặt với ánh mắt tr*n tr** như vậy, Trầm Dữ Chi vốn định mở miệng. Nhưng khi chàng ta khẽ nghiêng đầu lại phát hiện trên chiếc cổ trắng ngần có vết máu dao động vô cùng bắt mắt.

Chàng ta khẽ nhíu mày, từ trong tay áo lấy ra một chiếc khăn tơ lụa, nhẹ nhàng lau lên miệng vết thương: “Sao lại không cẩn thận như vậy?”

Công chúa từ trước đến nay đều rất thích chưng diện. Nếu để lại sẹo, không được mặc y phục xinh đẹp sẽ rất phiền muộn.

Biểu cảm Trầm Dữ Chi vô cùng cẩn thận, vừa lau vừa thổi nhẹ, giống như đối với một bảo vật tuyệt thế nào đó. Lý Tĩnh Gia khẽ nhếch môi cánh môi, để mặc cho chàng ta di chuyển.

Sau khi làm xong, ánh mắt của chàng ta lại bị thu hút bởi một con mèo nhỏ đang co rúm thân lại: “Đây là mèo của công chúa sao?”

Chàng ta đưa tay muốn trêu chọc. Mèo con giây trước còn đang sợ hãi bỗng duỗi ra móng vuốt sắc bén, suýt nữa cào nát đôi tay đẹp kia. Trầm Dữ Chi không những không tức giận, mà còn thử thăm dò sờ đầu mèo con. Từ bên trong hộp gỗ lấy ra một khối điểm tâm, dụ dỗ mèo con tham ăn có chút buông lỏng cảnh giác.

“Khi còn bé, trong nhà ta cũng có một con mèo nhỏ màu trắng, mỗi ngày đều phải lăn lộn trên cát một lúc. Lần nào cũng bị mẫu thân ta lôi cổ trở về, muốn tắm rửa cho nó, phải dùng một khối điểm tâm đi dụ…”

Trầm Dữ Chi bắt đầu nói. Một giọng nói nhẹ nhàng, ôn hoà truyền vào tai Lý Tĩnh Gia, mỗi một cảnh tượng đều trở nên sống động.

Một cổ bi thương từ đáy lòng tràn ra. Không hiểu vì điều gì, nàng lại lao vào trong lòng ngực của chàng ta.

Giọng nói nhẹ nhàng xen lẫn khàn khàn, nếu nghe kỹ, còn có thể cảm nhận được ba, hai điểm nhẫn nhịn.

“Trầm Dữ Chi, sau khi thành thân, ngươi mang ta đi về phương Bắc, được không?”

Liệu điều đó có tốt không?

Nàng không biết.

Trong kinh thành hết thảy đều làm nàng chán ghét vô cùng, nàng muốn nhanh chóng chạy trốn.

Tất cả những điều này, khi nào sẽ kết thúc?

Trầm Dữ Chi là tân khoa Trạng Nguyên, lại được phong An Bắc hầu, khi trở về phương bắc hắn chỉ còn hai bàn tay trắng…

Liệu nó có tốt không?

Với chàng ta mà nói, là không tốt…

Ai mà có thể vứt bỏ tiền đồ tốt đẹp chỉ vì tự do của một nữ nhân đâu?

Trong lòng đột nhiên có một thân hình nhỏ nhắn, mềm mại chui vào khiến chân tay Trầm Dữ Chi có chút luống cuống. Khi nghe được câu nói của Lý Tĩnh Gia, đáy mắt chậm chạp tràn ra từng ý dịu dàng, dậy lên từng trận gợn sóng.

Chàng ta vốn tưởng rằng Lý Tĩnh Gia đã quen sống ở kinh thành, đã chuẩn bị tốt sẵn sàng theo nàng, không ngờ rằng nàng lại đề nghị đi Phương bắc. Tất nhiên là được…

Làm sao mà không tốt?

Phương bắc là nhà của chàng ta, phụ thân, mẫu thân, còn có người bạn tri kỷ. Chàng ta muốn mang Lý Tĩnh gia đến gặp bọn họ, mang theo nàng cưỡi ngựa thật nhanh trong hoang mạc mênh mông bát ngát.

Chàng ta nguyện ý dành cả cuộc đời để đổi lấy hình bóng đỏ rực sáng ngời, rạng rỡ ấy…

“Được.”

Trầm Dữ Chi khẽ mở đôi môi mỏng, thong thả phun ra một chữ. Ngón tay Lý Tinh Gia đang giữ góc quần áo chậm rãi siết chặt, cả người đều phát run.

Nước mắt tuôn rơi như suối chảy không còn ngăn được nữa.

Cuộc sống của một người có thể kéo dài bao lâu, nàng không biết.

Nửa đời sau, nàng có lẽ sẽ từ từ quên người và vật trong kinh thành. Tuổi xế chiều, trí nhớ của nàng có thể trở nên mờ mịt, nhưng một tiếng “Được” này sẽ luôn in đậm trong lòng nàng.

Lý Tĩnh Gia thong thả lại nặng nề hít một hơi.

Sau khi thành thân, cho dù nàng có yêu Trầm Dữ Chi hay không, nàng sẽ sinh cho chàng ta hai đứa nhỏ.

Những gì nàng thiếu chàng ta, vĩnh thế đều khó có thể trả lại!
 
Back
Top Bottom