Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Làn Váy Trên Phật Đàn - A Chu

Làn Váy Trên Phật Đàn - A Chu
Chương 10: Chương 10:



Không biết Nhan Thư Dĩnh ở trước mặt Hoàng thượng nói gì đó, lửa giận của người thiếu niên đế vương trong việc công chúa rơi xuống nước đột nhiên biến mất. Trong triều mọi thứ đều khôi phục bình thường, Kim Thiền Tự lại có chút biến hóa.

Đầu tiên Hoàng Thượng phái một đội thị vệ đóng quân bên ngoài Kim Thiền Tự. Mang danh tốt đẹp rằng bảo vệ công chúa, theo sau lại phái không ít nữ sử bà tử tới chỗ Trưởng công chúa. Tuy nhiên dựa theo tính cách của Trưởng công chúa, đám người này hơn phân nửa là bị tống cổ, bán lấy tiền.

Trong Kim Thiền Tự.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lý Tĩnh Gia vẫn mặc một bộ y phục mỏng, tóc đen dày khoác ở sau người, không trang điểm. Theo mỗi bước chân của nàng, sợi tóc sẽ đi theo nhẹ nhàng chậm chập lắc lư, làm tinh thần người ta nhộn nhạo.

Trên tay nàng treo một chuỗi Phật châu xanh biếc, sấn đến da thịt càng thêm trắng nõn như tuyết. Nhóm tiểu hòa thượng muốn nhìn nhưng lại không dám ngẩng đầu, đây không phải là hạt châu của Dung Thanh đại sư sao?

Sau núi, một nam nhân cả người quạnh quẽ ngồi trên tảng đá, Lý Tĩnh Gia lắc mông đi đến bên cạnh y. Sau khi ngồi xuống, đá một đôi giày vào trong nước, phát ra tiếng vang rất nhỏ.

Sau núi là nơi ở của Dung Thanh, tự nhiên sẽ không có người tới quấy nhiễu. Lý Tĩnh Gia là kẻ đến xâm nhập, đã nhiều ngày tới nay, trong lúc Dung Thanh đang khoanh chân ngồi thiền liên tục xuất hiện.

Nữ nhân còn cố tình không an phận, không phải động tay động chân mà là dùng mồm mép.

“Dung Thanh đại sư định lực thật tốt…”

Lý Tĩnh Gia dán tới trên người Dung Thanh, tóc dài xõa ở hắn cổ, gió nhẹ khẽ vuốt, một trận ngứa thẳng vào da. Mí mắt nam nhân nhẹ nhàng nhúc nhích, trong giây lát đã khôi phục bình thường.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đối mặt với Dung Thanh lạnh lùng, bình tĩnh, Lý Tĩnh Gia không nhụt chí chút nào, trực tiếp leo lên hai vai hắn. một bàn tay từ áo cà sa một bên đi vào, bắt đầu xoa trên nam nhân ngực hai ba lần, cọ xát ở trên nơi ngực cao của y, nhẹ nhàng thổi một hơi sau, mới vừa rồi tiếp tục mở miệng.

“Trên người Dung Thanh đại sư thật lạnh, Tĩnh Gia mấy ngày gần đây phiền lòng khó chịu, đại sư giúp Tĩnh Gia chườm đá đi”.

Nam nhân còn đang Phật lễ bỗng chốc mở mắt, bắt lấy cái tay đang làm loạn của nữ tử kia: “Nếu lòng yên tĩnh, tự sẽ không bực bội, công chúa tĩnh tâm ngồi thiền, sẽ có thể giảm bớt.”

Lý Tĩnh Gia sức lực không lớn bằng Dung Thanh, bàn tay không thoát ra được. Đột nhiên nàng điều khiển ngón tay, gãi gãi trong lòng bàn tay nam nhân, sau đó dán tới phía trên gương mặt hắn, nhẹ nhàng v**t v*.

“Thật ra Tĩnh Gia còn có khác biện pháp…”

Lời này vừa nói ra, Dung Thanh trực tiếp đứng dậy, Lý Tĩnh Gia bị này hành động làm cho sửng sốt. Khi đối phương muốn rời đi, nàng cất tiếng ủy khuất nói: “Dung Thanh đại sư thật tàn nhẫn, giày của Tĩnh Gia rớt vào trong nước, nếu cứ trở về như thế này, thanh danh của nữ nhi gia không còn là chuyện nhỏ, nếu như làm chân bị thương, Tĩnh Gia sẽ khóc.”

Nói lời này khi, đôi tay nữ nhân chống lên khối đá kỳ quái phía sau, một đôi chân nhỏ trong suốt còn ở không ngừng run rẩy, dưới ánh mặt trời thấy cực kỳ rõ.

Có ai sẽ cự tuyệt một đôi chân ngọc nhỏ nhắn thế này?

Quả nhiên, hình bóng nam nhân hơi dừng lại, xoay người trong ánh mắt hiện lên vẻ đương nhiên của Lý Tĩnh Gia, sau đó đi vòng qua bế nữ nhân lên.

Lý Tĩnh Gia vô cùng tự nhiên ôm cổ y, khi y đi lên thì ngửi một hơi thật sâu trên cổ y: “Thơm quá”.

Nhìn hầu kết của Dung Thanh hơi động, nàng nổi ý xấu vươn người l**m một cái. Thân thể nam nhân rõ ràng cứng đờ, đôi tay đang ôm Lý Tĩnh Gia lập tức buông ra, nhưng nữ nhân chặt chẽ ôm cổ y, hờn dỗi nói: “Tĩnh Gia sắp ngã xuống rồi!”

Lại yên lặng một hồi lâu.

Lý Tĩnh Gia khẽ cười một tiếng, mang sự gian xảo của đám tiểu thư.

Động tác Dung Thanh cuối cùng trở lại bình thường, nhưng Lý Tĩnh Gia còn đang cười không ngừng: “Hầu kết của đại sư không có mùi lư hương…”

Trên đường trở về tăng phòng cũng không thuận lợi. Trong chốc lát, Lý Tĩnh Gia oán giận Dung Thanh ôm nàng quá chặt, khiến da thịt nàng phát đau, sau một hồi lại oán giận y ôm quá lỏng, nàng sắp trượt xuống dưới.

Còn không ngừng cọ qua cọ trên người hắn, giống như một con mèo con đ*ng d*c.

Sau khi trở lại tăng phòng, Dung Thanh trực tiếp đặt nữ nhân trên giường, muốn xoay người rời đi không chút do dự. Nhưng đột nhiên Lý Tĩnh Gia duỗi chân dài, kéo y quay lại.

Dường như nữ nhân còn không hài lòng, cuối cùng trực tiếp để lộ đùi trắng nõn tính tế giữa không trung quấn quanh trên eo Dung Thanh, híp mắt quan sát phản ứng của y.

Biểu cảm trên khuôn mặt nam nhân không thay đổi bên, tai lại hơi phiếm hồng, y cứ nhìn chằm chằm Lý Tĩnh Gia như vậy, dường như tất cả hành động của nàng đều không liên quan đến y.

Lý Tĩnh Gia đứng dậy, một tay nắm lấy cổ áo y, liền thân thể của mình về phía sau nghiêng về phía trước, không đợi Dung Thanh duỗi tay ngăn cách, nữ nhân đã dán lên người y.

Y vốn tưởng rằng Lý Tĩnh Gia sẽ một vừa hai phải, nhưng ai biết……

Nàng lại to gan như thế.

“Trưởng công chúa…”

Nam nhân lạnh mặt, mở miệng, vừa hô tên một tiếng, trên cánh môi mỏng đột nhiên bị dán lên một vật nóng bỏng mềm mại. Vật mềm mại kia nhẹ nhàng nâng lên, lại thong thả rơi xuống, bên tai truyền đến âm thanh kiều mị của nữ nhân kia.

“Dung Thanh đại sư không tin, Tĩnh Gia liền chứng minh cho đại sư xem, nhìn xem ta có thật sự khô nóng không nóng hay không……”

Vừa nói, kia cánh môi lại hạ xuống lần nữa. Va chạm nhẹ nhàng vào dường như đã thỏa mãn không được d*c v*ng của nữ nhân, nàng bắt đầu l**m m*t qua lại, thuận tiện dùng đầu lưỡi phác họa ra hình dạng cánh môi. Trong phòng yên tĩnh truyền đến một trận thanh âm ái muội, nếu để người khác nghe thấy, chắc chắn sẽ mặt đỏ tim đập.

Dung Thanh muốn đứng dậy rời đi, nhưng thân thể giống như cứng đờ, dù cố gắng thế nào cũng không thể nhúc nhích. Vốn dĩ não bừng tỉnh một lát, y nhẹ nhàng nhắm mắt lại, bắt đầu niệm chú thanh tâm trong lòng.

Nhưng cái lưỡi đinh hương kia không ngừng làm yêu, l**m xong cánh môi, lại trực tiếp nương theo khí lạnh được hít vào luồn vào trong khoang miệng. Vật mềm mại cạy đầu lưỡi Dung Thanh ra, bắt đầu ở trong miệng y khẽ chậm rãi l**m quét.

Tay nhỏ mềm mại không xương cũng bắt đầu không an phận. Chỉ nghe một tiếng “Xoạch”, hai viên ngọc trên áo cà sa màu đen bị túm đứt, giống như hai người/

“Dung Thanh đại sư, mùi hương trên người ngươi thật là làm Tĩnh Gia tự mình trầm luân, ngươi nói, đây là ai sai?”

Tay nàng chậm rãi rơi xuống phía dưới, ở cảm nhận được cự căn của nam nhân đã nâng lên, nhẹ nhàng cười hai tiếng.

Một lần lại một lần niệm xong chú thanh tâm, Dung Thanh mở cặp, con ngươi bình tĩnh như nước, khi nhìn thấy hai má của Lý Tĩnh Gia trương ửng đỏ lại hoảng sợ lần nữa.

Sự ngẩn ngơ trong nháy mắt bị nữ nhân nhìn thấy rõ ràng. Nàng đột nhiên buông hai chân ra, khẽ cắn một miếng trên cánh môi nam nhân, đôi tay hơi căng: “Ta không quấy rầy đại sư lễ Phật nữa.”
 
Làn Váy Trên Phật Đàn - A Chu
Chương 11: Chương 11:



"Hôm nay công chúa lại ăn ít thế này?”

“Công chúa sinh ra được nuông chiều, chắc hẳn ăn không quen cơm chay, nếu để mình đói lả, ngược lại lại mất nhiều hơn được.”.

“Dường như mấy ngày đều không thấy nàng đi ra…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Hai tiểu hòa thượng cầm hộp đồ ăn, vừa thấp giọng nói chuyện, vừa đi về hướng phòng bếp. Đúng lúc đụng phải Dung Thanh, hai người đều dừng lại: “Trụ Trì”.

Dung Thanh bình tĩnh gật đầu, ánh mắt chợt lướt qua nơi tăng phòng đang mở rộng phía xa xa.

Đây là ngày thứ ba.

Lý Tĩnh Gia đã ở trong phòng ba người.

Nam nhân duỗi tay mở hộp đồ ăn ra, khi nhìn thấy chén nhỏ còn dư lại hai phần ba cơm canh, khẽ nhíu mày: “Lấy chút tiền, đi tới cửa hàng trên đường mua ít điểm tâm.”.

Nghe được lời này, hai tiểu hòa thượng đều sửng sốt, liếc mắt nhìn về hướng chỗ ở của Lý Tĩnh Gia một cái, rồi nhanh chóng gật đầu.

Bọn họ còn chưa bao giờ gặp qua Trụ Trì chiều theo ý ai…

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhớ trước đây Thế tử phủ Vinh Vương tới tĩnh tu trong chùa, cũng ăn không quen cơm chay như vậy, nhưng Trụ Trì chưa bao giờ nhả ra, chỉ nhàn nhạt nói nếu ăn không quen, thì cho gọi người dẹp đường về phủ.

Nghĩ đến Trưởng công chúa trong mắt Trụ Trì có vài điểm không giống.

Lúc hai người chuẩn bị rời đi, đột nhiên có một nam tử trẻ tuổi từ phía xa đi tới. Khuôn mặt nam tử này đoan chính, tóc búi chỉnh tề, trên người mặc một cái áo choàng tơ lụa màu ngọc, khi đi đến trước mặt mấy người, hành lễ vô cùng ngay ngắn

“Dung Thanh đại sư.”.

Dung Thanh lấy Phật lễ đáp lễ, ánh mắt thản nhiên: “Trầm công tử.”.

Trầm Dữ Chi nắm lấy vật trong tay, mới vừa rồi còn gò má bình thường trở nên ửng đỏ, ngoài miệng lại không chút do dự hỏi: “Xin hỏi Trường công chúa đang ở nơi nào?”

Hai tiểu hòa thượng liếc nhau, cùng chỉ về hướng tăng phòng, đang chuẩn bị cất tiếng nói dẫn nam nhân đi qua, Trầm Dữ Chi đã giành trước hành lễ.

“Đa tạ nhị vị.”.

Chỉ thấy nam nhân trẻ tuổi đi nhanh về hướng cửa, sau đó gõ vài tiếng trên sườn cửa rộng mở, trong phòng một nữ nhân bước ra.

Dáng vẻ nữ nhân như vừa mới tỉnh ngủ, quần áo có hơi không chỉnh tề, trong mắt còn ánh lên vẻ mơ màng, nàng còn cố tính dựa vào trên cửa, cảnh xuân lộ ra bả vai và mảng lớn trước ngực. Trầm Dữ Chi lại đỏ mặt, chàng ta cầm lấy cái hộp trên tay tới nói câu cái gì, nữ nhân đột nhiên khẽ cười một tiếng, dùng ngón tay chọc cằm chàng ta.

Ánh mắt của Dung Thanh cứ đặt trên người hai người như vậy, Lý Tĩnh Gia cười kiều mị, khi đón lấy cái hộp, còn cố ý vô tình s* s**ng tay nam nhân một phen. Người ngoài nhìn vào, Trầm Dữ Chi giống như một con khổng tước xòe đuôi, chỉ thiếu điều viết hết suy nghĩ trên mặt.

Dưới cái nhìn chăm chú của vài người, Lý Tĩnh Gia lấy ra một khối điểm tâm giống như cánh hoa từ trong hộp. Nàng cắn một miếng, trực tiếp nhét vào miệng nam nhân miếng còn dư. Dáng vẻ của Trầm Dữ Chi giống như người mất hồn, nuốt hết tất cả chỗ điểm tâm còn dư.

Hai tiểu hòa thượng vừa nhìn đỏ mặt, không ngừng niệm trong lòng phi lễ chớ nhìn.

Tĩnh Gia công chúa này, mị lực thật đúng là làm cho người ta sợ hãi. Nhan đại nhân vừa mới đi trước đó không lâu, tân khoa Trạng Nguyên đã vội vàng tới, thật không hiểu cuối cùng nàng sẽ gả cho người nào.

Trong đó, một tiểu hòa thượng vừa lắc đầu, vừa quay đầu nhìn về phía Dung Thanh, nhỏ giọng nói: “Vậy, có cần đi mua điểm tâm nữa không?”

Dung Thanh muốn mở miệng, nhưng lại không biết nên nói cái gì. Nữ nhân ở phía xa dường như cảm nhận ánh mắt của y, đôi mắt còn mang theo ý cười, liếc về phía y một cái.

Chỉ thản nhiên liếc mắt một cái, dường như ẩn chứa phong tình vô hạn. Cho dù tĩnh lặng như mặt hồ cũng sẽ nổi lên gợn sóng rất nhỏ.

Cảm quan của y trong phút chốc trở nên rõ ràng, có thể nghe được tiếng tim mình đang nhảy lên, thản nhiên rời đi, lại không biết vì sao không thể rời mắt được.

Nữ nhân nơi xa lại trêu chọc Trầm Dữ Chi lại một hồi. Chàng ta nuốt xuống ba miếng điểm tâm Lý Tĩnh Gia cắn dở. Nữ nhân đột nhiên tiến lên, chóp mũi hai người chạm nhau, không biết nói gì đó. Trầm Dữ Chi hơi vui vẻ đi theo phía sau Lý Tĩnh Gia.

Lúc bóng người khuất dần, Lý Tĩnh Gia đột nhiên quay đầu lại, liếc mắt nhìn Dung Thanh thật sâu, lại lộ ra vài phần hơi tươi cười quyến rũ.

……………
 
Làn Váy Trên Phật Đàn - A Chu
Chương 12: Chương 12:



Ban đêm.

Gió lạnh thổi qua, vài đám mây đen mơ hồ cùng sao trời và ánh trăng. Một dáng người cao lớn thẳng tắp đứng sừng sững ở cửa tăng phòng, chậm chạp không gõ cửa, cũng không thấy rời đi.

“Kẽo kẹt…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Bỗng chốc cửa phòng bị kéo ra, mắt phượng của Lý Tĩnh Gia nhìn nam nhân mấy lần, mở miệng cười nói: “Dung Thanh đại sư đã đứng đây nửa canh giờ rồi, không vào trong sao?”

Nam nhân hơi mím môi, đưa hộp đồ ăn trong tay, ý bảo Lý Tĩnh Gia nhận lấy.

Nhưng nữ nhân lại vươn một ngón tay, trượt nhẹ từ cánh tay y xuống, thong thả mềm nhẹ dừng lại trên mu bàn tay của nam nhân. Sau đó, nắm chặt lấy cổ tay của y, kéo người vào phòng.

Ban đêm ánh nến leo lét, biểu cảm của Lý Tĩnh Gia cười như không cười tăng thêm vài phần phong tình, đến nỗi trong lòng Dung Thanh lạnh nhạt cũng mang theo cảm xúc chưa bao giờ từng có… Loạn.

“Dung Thanh đại sư hình như rất sợ ta?”

Lý Tĩnh Gia mở hộp đồ ăn ra, lọt vào trong tầm mắt là điểm tâm hình con thỏ nhỏ xinh. Nàng khẽ cười một tiếng: “Đây là…”

“Đệ tử trong chùa thấy công chúa ăn ít cơm canh. Hôm nay bọn hắn mua, ta đưa qua đây thôi”.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dung Thanh ngồi thẳng tắp, khi nói chuyện cũng thong thả mà trầm ổn, mắt nhìn thẳng, nhìn chằm chằm hộp đồ ăn trên bàn.

“Như vậy à”. Lý Tĩnh Gia một tay chống cằm, lộ ra một đoạn cánh tay trắng nõn bóng loáng. Một cái tay khác nhéo lên một con “con thỏ” nhét vào trong miệng.

Điểm tâm vô cùng mềm mại ngon miệng, vừa vào miệng dường như còn có chút mùi vị của rượu mơ…

Rượu mơ…

Nàng lại nhéo lên một khối, lấy ra một miếng, đưa tới bên miệng Dung Thanh: “Đại sư cũng nếm thử đi”.

Hai hàng lông mày của Dung Thanh nhúc nhích rất nhỏ, dường như nhớ lại điều gì, sau đấy cúi đầu.

Lý Tĩnh Gia cười khẽ lần nữa, ăn xong một hộp điểm tâm. Nhưng lúc này nam nhân lại mở miệng: “Ban đêm không nên ăn quá nhiều đồ ngọt, công chúa vẫn nên…”

Y hơi ngẩng đầu, nhìn thấy hai má Lý Tĩnh Gia ửng đỏ.

Ánh mắt Lý Tĩnh Gia hóa thành tia quấn quanh ở trên người nam nhân như cành liễu, vừa mềm vừa ngứa. Dầu nàng bắt đầu hơi choáng, chống bàn đi đến phía sau Dung Thanh, bò lên lưng hắn, không ngừng thở ra hơi nóng: “Dung Thanh… Dung Thanh đại sư chẳng lẽ không biết? Trưởng công chúa Lý Tĩnh Gia, chỉ cần dính rượu mơ sẽ say lảo đảo…”

“Hay là… Dung Thanh đại sư cố ý làm việc này?”

Đầu ngón tay nàng lại bắt đầu không nghe lời, di chuyển từ vành tai, sau đó là cổ, xương quai xanh, cuối cùng chui vào bên trong cổ áo Dung Thanh.

Lý Tĩnh Gia nhẹ nhàng cắn một miếng bên tai nam nhân. Khi Dung Thanh muốn đứng dậy rời đi, nàng đã ngã vào trong lòng ngực y.

Cánh tay trắng nõn treo ở trên cổ y, một đôi cẳng chân quấn chặt không buông, ở trên người y đung đưa, nữ nhân cố tình dùng ánh mắt quyến rũ như tơ, cứ thế nhìn thẳng y.

“Đại sư, Tĩnh Gia hơi khát…”

Giọng nói Lý Tĩnh Gia hạ xuống, dán lên cánh môi của nam nhân đang muốn nói chuyện kia. Thân thể Dung Thanh bỗng nhiên cứng đờ, nàng cười một tiếng, dùng đầu lưỡi lướt nhẹ qua cánh môi, không quá hai ba lần đã tiến vào bên trong dò xét.

Môi răng va chạm, đầu lưỡi dây dưa, khó rời khó xa.

Thân thể nữ nhân càng ngày càng mềm. Hơn nữa sau khi say rượu đ*ng t*nh, trông thấy hai tay không giữ được nữa được.

“Ta sắp ngã xuống rồi!”

Nàng hừ một tiếng, vị rượu mơ vị thoảng qua mũi, dục niệm rối loạn cùng mị hoặc, thấy nam nhân thờ ơ, nàng lấy cánh tay của đối phương ôm lấy mình, lại dán lên môi răng của Dung Thanh lần nữa.

Tuy nhiên lần này, mỗi lần nàng hơi đụng vào sau đó lập tức rời đi, đầu lưỡi ở ngoài cánh môi nếm thử, cũng không đi vào, khiến lòng người ngứa ngáy.

Bàn tay to trên vòng eo trong lúc vô ý tăng sức lực lớn hơn, dường như muốn ấn Lý Tĩnh Gia lên người mình.

Sau đó hai người lại dây dưa không ngừng, Lý Tĩnh Gia hơi th* d*c, khẽ cắn trên yết hầu Dung Thanh một ngụm: “Nơi này thật là khó chịu, Dung Thanh đại sư ôm Tĩnh Gia lên giường được không?”

Đám sương trong đầu Dung Thanh bỗng nhiên tản ra, bàn tay y đang ôm chặt bỗng nhiên buông lỏng. Y do dự một lát, ánh mắt trở nên thanh minh đặt nữ nhân xuống trên giường. Lý Tĩnh Gia còn ôm cổ y, như thế nào cũng không chịu buông ra.

Chóp mũi hai người chạm vào nhau, hơi thở lại trở nên ái muội, nữ nhân đột nhiên nâng hai chân, kẹp lấy eo y như lần trước.

Sau một hồi r*n r* qua đi, trong hai mắt Lý Tĩnh Gia chứa đầy ánh nước, y phục hỗn loạn, hơi thở không gấp gáp nói: “Dung Thanh đại sư, Tĩnh Gia rất khó chịu… Ngươi giúp giúp Tĩnh Gia được không?”

Bên tai Dung Thanh truyền đến âm thanh trái tim mình đang nhảy lên không ngừng, ngón tay y dần siết chặt, cuối cùng siết thành một cái nắm tay.

Lý Tĩnh Gia cắn lên cổ đối phương thật mạnh một miếng, lại mềm nhẹ giống như l**m láp miệng vết thương, ngón tay như ngọc lại túm chặt áo cà sa màu đen lần nữa, lại giơ tay túm lấy trên người đai lưng, vòng quanh hai bên sườn bên trong áo màu xanh lơ bóng loáng màu nguyệt bạch áo, lộ ra hơn phân nửa người nữ nhân đang nghiêng.

Nàng kéo bàn tay to của Dung Thanh tới ấn vào ngực mềm của mình. Nam nhân cảm nhận được độ ấm và cảm xúc mềm mại khi đặt tay ở nơi kia, bàn tay nhanh chóng nhấc lên, đứng dậy rời đi.

“Rượu mơ là do đại sư đưa cho Tĩnh Gia ăn, hiện giờ lại muốn đi, thật tàn nhẫn”.

Trong giọng nói của nữ nhân hơi mang theo một chút ấm ức, Dung Thanh đưa mắt về, người trên giường tóc dài rối tung, hai mắt ửng đỏ, động tác đứng dậy vừa rồi làm áo cà sa rơi xuống trên người nàng, áo cà sa màu đen khó khăn lắm mới che khuất cái bụng nhỏ cùng một nửa cái ngực mềm, chân dài không an phận cọ xát, làm máu trong người người ta phun trào.

Động tác của y dừng lại, lý trí dường như bị đặt trên lò nướng, điên cuồng nướng qua lại không ngừng.

Lý Tĩnh Gia lại rầm rì một tiếng lần nữa: “Thôi, Dung Thanh đại sư lại là người không chịu trách nhiệm như thế, vậy coi như Tĩnh Gia mắt mù là được.”

…………

Lý Ngang Câu: Ngươi biết chuyện công chúa biết bơi, đánh cờ, nhưng chuyện nàng không được chạm vào rượu mơ ngươi không biết?

Dung Thanh: Thật sự không biết (cười)

Trầm Dữ Chi: Những thời gian yêu đương năm đoán, cuối cùng là tính toán sai!

Miễn phí xuất sắc
 
Làn Váy Trên Phật Đàn - A Chu
Chương 13: Chương 13:



Trong căn phòng u tối lóe lên một ánh nến sắp sửa lụi tắt. Trên giường là một mảnh cảnh xuân, thân hình nam nhân đi về phía cửa có chút lắc lư. Ngón tay trong nháy mắt liền chạm đến khung cửa, lòng bàn tay đột nhiên nắm chặt, chậm chậm do dự quay đầu.

Lại là một mảnh yên tĩnh trầm lặng kéo dài, nam nhân không còn mangdáng vẻ kiềm chế như trước kia, mà vòng lại quay về bên giường, nói: “Dung Thanh nên giúp công chúa thế nào?”

Lý Tĩnh Gia mở đôi mắt say rượu mờ mịt, gần như không tin rằng nam nhân này sẽ quay lại. Đôi mắt phượng kia chớp hai ba cái mới thấy được rõ ràng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nàng vốn dĩ muốn từng bước từng bước mà làm. Nhưng tình hình này, thật sự không nằm trong dự kiến của nàng.

Dung Thanh sao có thể quay lại chứ?

Chuyện đã đến nước này…

Vậy tên đã lên dây, không thể không bắn

Nàng ngoắc lấy bàn tay to của Dung Thanh, đặt lên b** ng*c trắng nõn mềm mại của mình. Cơ thể Dung Thanh có chút run rẩy, nhưng cũng không rời đi.

“Dung Thanh đại sư thay Tĩnh Gia nhào nắn nó đi”.

Lý Tĩnh Gia đẩy nam nhân một cái, phân nửa người đối phương nằm trên người nàng.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng vốn nghĩ rằng mình được được nước làm tới sẽ khiến Dung Thanh chùn bước, nhưng ai ngờ đôi bàn tay có chút thô ráp của nam nhân lại không thành thục vân vê đầu vú của nàng.

Càng không thạo, càng có một kh*** c*m khác lạ. Lý Tĩnh Gia không chịu được mà phát ra âm thanh r*n r*: “Ưm… nhẹ chút”.

Động tác của Dung Thanh quả nhiên nhẹ nhàng lại không ít. Lý Tĩnh Gia yên ổn nằm trên chiếc ghế dài, không nhanh khô nhũ tiêm một cái…”.

Đôi bàn tay to ngoan ngoãn làm theo những động tác nàng muốn, làm cho Lý Tĩnh Gia thần trí nhộn nhạo, cả người run rẩy.

Da thịt nàng dần dần nóng lên, cuối cùng lộ ra một chút màu hồng mê người. Chiếc áo cà sa đen tuyền cũng đã kéo xuống dưới mấy tấc. Khắp căn phòng phun ra cảnh xuân, bầu không khí mờ ám.

Nữ nhân ưỡn thắt lưng lên, phát ra vài tiếng r*n r* vụn vặt, giống như một cái móc nhỏ cào cấu lấy tâm trạng của Dung Thanh.

Y đột nhiên không rõ chính mình đang làm cái gì, chỉ cảm nhận thấy xúc cảm mềm mại trắng nõn dưới tay.

“Dung Thanh đại sư, giúp Tĩnh Gia ngậm một chút…”

Lý Tĩnh Gia càng được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, ưỡn b* ng*c đẫy đà lên, bộ dạng giống hệt dục cầu bất mãn.

Não của Dung Thanh “ầm” một tiếng, có thứ gì đó hoàn toàn sụp đổ. Y vốn nên từ chối lại bị mùi hương trên cơ thể nữ nhân quyến rũ. Thần trí không ngừng đấu nhanh nhưng cơ thể lại sừng sững bất động.

“Nhanh lên mà…” Nữ nhân lại bắt đầu thúc giục, nàng ưỡn người lên rồi lắc thân hình, b** ng*c cũng theo đó mà đong đưa.

Mỗi dây thần kinh của nam nhân ngay lập tức nổ tung, rõ ràng biết đây là thuốc độc, nhưng vẫn cứ không chống cự được mùi vị của nó. Rõ ràng biết là sai…

Tâm trạng trước giờ không dao động đột nhiên phát cáu, như trút ra căm phẫn. Dung Thanh không khống chế được mà cắn lên phần ngực thịt rung lắc kia. Cả miệng thơm ngọt, khiến con người ta nghiện….

“A…”

Lý Tĩnh Gia quyến rũ kêu lên một tiếng, cảm giác tê dại từ b** ng*c lan ra toàn thân. Nàng lại bắt đầu ưỡn lưng, khiến cho nam nhân ăn càng sâu thêm.

Dung Thanh bắt đầu hút m*t gặm nhấm ở phần ngực thịt, động tác không hề thuần thục, hàm răng mỗi lần động vào đầu vú, nữ nhân lập tức cong người run rẩy. Mật huyệt không khống chế được mà tiết ra một sợi dịch thể d*m đ*ng, cứ thế dính lên phần áo cà sa phủ g*** h** ch*n.

Lưỡi bắt đầu đảo quanh trên q**ng v*, từng cơn từng cơn ngứa ngáy di chuyển bốn phía. Ngón tay Lý Tĩnh Gia luồn vào mái tóc đen của nam nhân, còn không ngừng dùng lực mà ấn, khiếm Dung Thanh càng dùng thêm sức.

Dường như thiên tính nam nhân như vậy, không quá hai ba lần, Dung Thanh liền tìm được mấu chốt trong đó. Đầu lưỡi ấm nóng đi loạn xung quanh, không ngừng liếp láp đầu vú.

Đầu vú mềm mại xinh xắn, dường như khiến người ta muốn ngừng mà không được Dung Thanh không không chế được mà hút m*t, đùa giỡn. Động tác và cường độ âm thanh phát ra cũng lớn hơn.

Lý Tĩnh Gia vẫn còn sót lại một chút lý trí cuối cùng, nàng chậm rãi mở mắt. Chiếc áo biểu trưng cho quyền lực và địa vị bị nàng đắp lên người, đè dưới thân. Vị pháp sư lục căn thanh tịnh đang núp trong trước ngực nàng, phát ra những âm thanh gặm nhấm nhóp nhép.

Nàng đang phỉ báng…..

Vị thần thanh cao vô bỉ, không gần tình người lại đang nằm bò trên người nàng, cho nàng thú vui thế tục mà nàng muốn.

Lý Tĩnh Gia, ngươi đây…

Sắp thành công rồi!

Chờ một chút… Chờ một chút… Rất nhanh thôi sẽ có thể thoát khỏi nhà giam, giành được tự do mình muốn…

Sự k*ch th*ch song song trên phương diện sinh lí và tâm lý làm cho xúc cảm nữ nhân càng thêm sâu. Dịch thể d*m đ*ng từng dòng từng dòng róc rách chảy ra, lộ ra sự đ*ng t*nh cùng d*c v*ng.

Nàng cởi bỏ y phục của Dung Thanh, một mảng cơ bụng lớn lộ ra dưới tầm mắt.

Ngón tay Lý Tĩnh Gia bắt đầu đi loạn trên ngực bụng nam nhân, trêu chọc đầu vú. Cơ thể Dung Thanh hơi run nhẹ, động tác ngậm đầu vú mềm cũng chậm rãi lại.

Biết y đã đ*ng t*nh, ngón tay nữ nhân bắt đầu chậm rãi di chuyển. Sau một hồi lần mò khám phá, nhẹ nhàng bóp lấy phần to lớn kia, c*n th*t sưng phồng kia.

“Thì ra đại sư cũng có d*c v*ng?”

Nàng cười nhẹ một tiếng, toàn thân đều đang lắc lư.

Thứ đồ vật đó của nam nhân thô to như cánh tay của trẻ sơ sinh, nóng bỏng và căng cứng. Lý Tĩnh Gia chỉ dùng một bàn tay, hiển nhiên một tay cầm không hết. Vào lúc nàng chuẩn bị dùng hai chân móc lấy chân của Dung Thanh, người trên thân đột nhiên đứng dậy, ngay cả áo cà sa cũng không cần, hoảng loạn đi ra cửa.

“Kẽo kẹt…”

Cửa phòng lại được mở ra, nam nhân quần áo sốc sếch, phần lớn lồng ngực đều lộ ra ngoài. Sự mù mịt trong đầu cuối cùng cũng được gạt bỏ.

“Công chúa nghỉ ngơi cho tốt đi”.

Âm thanh Dung Thanh nhiễm không ít sắc dục, nhưng y lại ép buộc bản thân kiềm chế, có chút suy nghĩ muốn trốn chạy.
………

(Liên quan đến người nào đó trong câu chuyện loạn thế)
 
Làn Váy Trên Phật Đàn - A Chu
Chương 14: Chương 14:



Mặt trời đã lên cao đầu ngọn cây, một vài tia nắng xuyên qua lớp cửa sổ giấy, những đốm sáng nhỏ rơi trên mặt đất. Trên giường lớn, nữ nhân hơi động đây, chiếc áo cà sa màu đen bên mép giường bị rơi xuống đất.
Sau một hồi im lặng, Lý Tĩnh Gia lững thững đứng dậy rời khỏi giường, dùng ngón tay móc áo khoác ngoài lên, hai chân đặt ở mép giường.
Nghe được tiếng động, Nhược Nhi cúi đầu bước nhanh từ ngoài cửa tiến vào, theo thói quen nhìn xuống chân của nàng, hai tay dâng giày cho nàng nhưng ánh mắt lại bị áo cà sa ở bên cạnh hấp dẫn.
Sau khi sửa soạn một lúc, Lý Tĩnh Gia từ trên giường đứng dậy, xoay người dựa vào cửa, dùng ngón tay dài ngọc ngà che khuất ánh nắng, ánh mắt thâm sâu nhìn về hướng phương xa: “Dung Thanh đại sư đâu?”
Nhược Nhi vẫn đang nhìn chằm chằm vào chiếc áo cà sa kia, chợt nghe thấy tiếng nói liền khôi phục tinh thần: “Sáng sớm hôm nay Trụ trì đã được Trụ trì chùa Quảng Nguyên mời đi giảng Phật pháp”.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chùa Quảng Nguyên...

Chùa Quảng Nguyên ở xa ngoại ô kinh thành. Sáng sớm đã đi thì chạng vạng tối mới có thể đến nơi, ước chừng phải ba ngày mới về.
Sợ là Dung Thanh đang trốn tránh nàng
Muốn trốn thì trốn đi...
“Đem chiếc áo cà sa dưới đất kia giặt sạch đi, sau đó...”
“Sau đó treo nó ở ngoài tăng phòng, ánh nắng rất tốt”.
Thời gian ba ngày đối với Lý Tĩnh Gia mà nói chẳng qua giống như bóng câu qua cửa sổ, trôi qua nhanh như chớp mắt. Mỗi ngày chơi đùa cùng Trầm Dữ Chi, phơi nắng, qua đi trong chớp mắt.
“Trụ trì đã trở về”.
Không riêng một ai kêu trước mà cả đám tiểu hòa thượng chạy đến lối vào sân viện như đàn ong vỡ tổ.
Vẻ mặt Dung Thanh bình thản, giơ tay nhấc chân ổn định lại thanh cao, dường như sinh ra để trở thành người nơi cửa Phật.
Từ sân viện đến điện Phật, lẽ ra không cần đi qua tăng phòng nhưng khi đi đến lối rẽ thì bước chân của y bỗng nhiên dừng lại rồi nhấc chân đi về hướng tăng phòng.
Mọi người đều nhìn nhau, ai cũng không dám nhiều lời. Không đợi đến gần, Dung Thanh đã nhìn thấy chiếc áo cà sa màu đen được treo lên một cây trúc, gió mát thổi lướt qua, chiếc áo cà sa bắt đầu đung đưa nhẹ. Nếu có người nào đó cẩn thận so sánh, chắc chắn có thể nhìn ra được đường may cẩu thả trên chiếc áo cà sa của Dung Thanh.

Hắn khẽ mím môi, siết chặt ngón tay trong chiếc áo cà sa căng phồng. Một tiểu hòa thượng nháy mắt vội vàng nói: “Chiếc áo cà sa này đã treo ở đây ba ngày”.
Dung Thanh vẫn mang dáng vẻ cao quý, tự tại, y khẽ gật đầu, tiếp tục bước chân. Vừa đến gần đã nhìn thấy một nữ nhân dáng người yểu điệu, co chân nằm trên ghế. Ánh sáng ấm áp chiếu trên người nàng, giống như từ trên trời giáng xuống.
Đôi mắt y đột nhiên lóe lên, trái tim vốn dĩ đang tĩnh lặng lại nhảy dựng lên lần nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đúng lúc này ,trên con đường nhỏ phía xa xuất hiện một nam nhân khác, người nam nhân mỉm cười chậm rãi đi đến bên cạnh Lý Tĩnh Gia.
Nam nhân này chính là Trầm Dữ Chi.
Nàng nhẹ nhàng bị đánh thức, bất giác cử động thân thể, đều toát ra vẻ quyến rũ. Nàng đưa tay mềm mại không xương về phía Trầm Chi Dư khiến khuôn mặt của chàng ta ửng hồng, đỡ nàng đứng dậy từ trên ghế.

Đang ở trước mặt bao nhiêu người, Trầm Chi Dư lấy ra một cây trâm cài tóc hình hoa mai từ trong ống tay áo, tự tay cài lên mái tóc đen bóng như mực của nàng.
“Trụ trì...”
Từ phía sau một hòa thượng kêu lên một tiếng, Dung Thanh thu lại ánh mắt, xoay người đi lại hướng đã đi trước đó. Không biết có đúng không, nhưng mọi người cảm giác dường như bóng lưng của Trụ trì xen lẫn một chút cô đơn, như thể...
Như thể còn thêm vài phần tức giận.
 
Làn Váy Trên Phật Đàn - A Chu
Chương 15: Chương 15:



Dung Thanh vừa trở về Kim Thiền Tự, liền triệu tập các đệ tử của tự để giảng Phật Giáo.

Đám đông hùng hậu ngồi xếp bằng trong tu viện, mà Dung Thanh ngồi một mình trong Phật đường. Trước người y là một án thư cao chót vót, nếu có người trốn ở nơi này chắc chắn sẽ không bị phát hiện.

Lý Tĩnh Gia đứng lặng cách đó không xa, nhìn thẳng vào người đang ngồi trong Phật đường.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Bên trong cánh cửa hẹp, nam nhân thân hình cao lớn đang nhìn xuống quyển sách Phật pháp trên bàn, trong miệng thì thầm.

Những người ngồi bên dưới đều là tín đồ của y, vậy còn nàng thì sao?

Cũng xem nàng giống như vậy đi.

Khi nam nhân nói “Giác ngộ Phật giáo”, tất cả mọi người cúi đầu, khẽ nhắm mắt. Dường như xung quanh không có gì có thể làm phiền họ.

Ánh mắt Lý Tĩnh Gia lóe lên, nàng quay người đi về phía cửa hông của Phật đường.

Dung Thanh vừa nhắm hai mắt, liền phát hiện được tiếng “sột soạt”, hình như có người đang chạm nhẹ vào chân y.

Nam nhân cau mày, vừa mở mắt ra đối diện y là đôi mắt cười của Lý Tĩnh Gia.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Vậy mà nữ nhân ở trước mặt bao nhiêu người chui vào bàn án thư của y, thậm chí nằm trên đầu gối của y!

“Dung Thanh đại sư rời đi đã lâu, chẳng lẽ không nhớ Tĩnh Gia chút nào sao?”

Ngón tay của Lý Tĩnh Gia bắt đầu di chuyển lộn xộn trên đùi Dung Thanh, nàng hạ giọng mình để đảm bảo không có ai nghe thấy.

Hầu kết của Dung Thanh khẽ nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn đệ tử đang ngồi thiền. Sau đó bắt lấy tay của nữ nhân đang làm loạn: “Đi mau.”

“Đi đâu?”

Nữ nhân cười một tiếng, dùng khuôn mắt mình cọ cọ trên đùi Dung Thanh: “Bây giờ đi ra ngoài, chỉ sợ có người phát hiện. Ta khó khăn lắm mới chui vào được, đại sư nói ta đi thì ta sẽ đi sao?”

Vẻ mặt nam nhân trở nên nghiêm túc.

Đối mặt với sự làm loạn của Lý Tĩnh Gia, nhất thời y không biết giải quyết như thế nào.

Y đang ngồi trước tượng Phật, phía trước y còn hàng trăm đệ tử đang ngồi, trước mặt y lại là một nữ nhân.

“Cuộc đời ngắn ngủi, nên tận hưởng thú vui trước mắt. Người xưa đã nói ăn, mặc, t*nh d*c là tự nhiên, ta không tin đại sư không có cảm giác gì với Tĩnh Gia.”

Đôi môi đỏ của nữ nhân mở ra, khi nói chuyện cười như không cười. Mỗi câu nói xong lại nhẹ nhàng đưa tay vào phía trong đùi nam nhân, nói xong chữ cuối cùng bàn tay nhỏ bé mềm mại đã nắm lấy g** th*t của nam nhân.

Gân xanh trên trán Dung Thanh nổi lên, hai mắt nhắm chặt lại, tốc độ gẩy hạt châu tăng lên.

Nhưng những lời nói của Lý Tĩnh Gia cứ vang vọng trong tâm trí y.

Cuộc đời ngắn ngủi….

Tận hưởng thú vui trước mắt…

Ăn, t*nh d*c…

Ăn, mặc, t*nh d*c là tự nhiên…

Chưa có nữ nhân nào lại tác động sâu vào suy nghĩ của y như vậy.

Bây giờ y vẫn ngồi trên Phật đàn.

Tất nhiên không thể bị dao động.

Ngay khi nam nhân đang lần lượt xây dựng trong đầu, đột nhiên y cảm nhận được một luồng khí nóng phía dưới. g** th*t nam nhân bắt đầu có phản ứng, trực tiếp phồng lên.

Trong lòng y giật mình, vừa định mở mắt ra thì g** th*t đã tiến vào một cái miệng nhỏ. Cái miệng nhỏ kia còn không ngừng l**m m*t, một thứ ẩm ướt mềm mại l**m láp thân gậy, như muốn l**m nếp nhăn của thân côn cho phẳng ra.
Sau đó là đến lỗ nhỏ trên đỉnh g** th*t lại nuốt sâu thêm một chút.

Còn lại một phần ba g** th*t còn nằm ở bên ngoài vắng vẻ, tay nhỏ vừa rồi làm loạn đưa lên nắm lấy, một bên vuốt nhẹ bên còn lại bóp nhẹ hai t*nh h**n.

Toàn thân Dung Thanh chớp mắt liền cứng đờ, nhưng lại không thể bỏ qua kh*** c*m truyền ra từ thân thể. Thế là g** th*t càng ngày càng sưng lên, nữ nhân đang l**m láp ở giữa trở nên nóng bỏng làm cho người ta sợ hãi.

Cảm giác tê dại từ dưới thân dần dần lan ra khắp cơ thể.

Bàn tay to chỉ biết nắm lấy một góc án thư, chậm rãi biến thành nắm chặt.

g** th*t bị nuốt, Dung Thanh vốn định ngăn lại, nhưng cuối cùng lại cảm thấy vô lực, đi vào ngõ cụt.

Giữa kh*** c*m vô hạn, nam nhân cắn răng cúi đầu chỉ thấy làn da trắng nõn của nữ nhân đang rỉ ra một tầng mô hôi dày đặc. Hai mắt say mê, mang theo vẻ quyến rũ, cùng với g** th*t như cánh tay trẻ con đang nằm trong cái miệng đỏ thắm ra ra vào vào, hai má của nàng hơi phồng lên.

Dường như sắc mặt nam nhân có chút đau xót, g** th*t bị nữ nhân nhả ra, sau đó bắt đầu hôn l**m láp từ trên đỉnh xuống dưới gốc khổng lồ.

Môi đỏ, má non nớt, tay mềm mại tất cả đều thuộc về nữ nhân. Sự cám dỗ của g** th*t cứng rắn tạo ra sự tương phản mạnh mẽ, khiến thân thể Dung Thanh co giật, lỗ trên đỉnh không thể chịu nổi mở ra, tiết ra đoạn ngắn t*nh d*ch.

Dường như cảm nhận được phản ứng của nam nhân, Lý Tĩnh Gia khẽ cười một tiếng một lần nữa ngậm đồ vật vào. Giống như cô đang cố nén ho khan, cổ họng căng cứng không ngừng buông lỏng, thậm chí muốn hút sạch linh hồn của Dung Thanh.

Đôi mắt y dần đỏ lên, cảnh tượng ướt át khiến xương sống y tê dại. Ngay sau đó b*n r* không giữ lại chút nào.

Bất ngờ bắn vào khiến Lý Tĩnh Gia nuốt không kịp, một chút nước trắng đục chảy ra từ khóe miệng. Nữ nhân há miệng thở gấp, quần áo xộc xệch sang hai bên.

Dung Thanh bắt mình phải bình tĩnh trở lại, cố gắng làm cho nhịp thở chính mình trở nên bình thường.

Các đệ tử còn đang giác ngộ Phật, chắc chắn không thể tượng tưởng được dưới thư án của Trụ trì có thể dâm loạn đến mức nào…

Càng không nghĩ rằng nàng công chúa xinh đẹp, quyến rũ cùng với Trụ trì hòa nhã thế nhưng lại thân mật với nhau.

Nhưng nữ nhân lại lần nữa nắm lấy tay y lau khóe miệng mềm mại, nước trắng đục dính trên ngón tay thô ráp.

“Nam nữ vui vẻ chính là như vậy, Dung Thanh đại sư không cần phải xấu hổ. Ngươi đã từng nói phải đối mặt với d*c v*ng bên trong mình không phải sao?”

Da thịt Lý Tĩnh Gia vẫn đỏ ửng, lồng ngực phập phồng, dường như không có sức lực, dán càng ngày càng gần đùi nam nhân.

Hương thơm lạnh lẽo phả vào mặt, rõ ràng là một thứ vô hình nhưng nó giống như một con dao sắc bén từng chút một cắt đứt dây thần kinh của Dung Thanh. Cuối cùng chỉ còn lại d*c v*ng cháy bỏng và tiếng cười của nữ nhân.

Ánh mắt của y dừng lại trên mái tóc của Lý Tĩnh Gia, chiếc trâm hình hoa mai vấn trên búi tóc. Cổ họng nam nhân lại động đậy, y vươn tay kéo chiếc trâm tóc ra ném xuống đất dưới bàn án thư.

……..
 
Làn Váy Trên Phật Đàn - A Chu
Chương 16: Chương 16:



Trông thấy đã đến giờ, các tăng đồ lần lượt đứng dậy hành lễ cáo lui với Dung Thanh. Dung Thanh mặt không đổi sắc, một tay đặt trên đầu gối như thể đang che đậy điều gì.

Không ngờ rằng, bên dưới tay áo to lớn lại là một bàn tay trắng nõn, mềm mại như ngọc khiến người ta khó có thể nhìn thấy.

Sau khi đám đông trong Phật điện tản đi hết, áo choàng của y bị đẩy ra, Trưởng công chúa dùng sức nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Dung Thanh kéo mạnh, sau đó liền ngồi lên đùi của y.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Bất chợt, một hơi thở dịu dàng như lan phả vào mặt y, nàng dùng chóp mũi nhẹ nhàng cọ lên má, hai tay thoáng giữ chặt lấy cổ y: "Dung Thanh đại sư, chân của Tĩnh Gia đều đã tê rần."

Những lời này vừa thốt, Lý Tĩnh Gia cảm thấy xung quanh bỗng truyền đến một trận trời đất quay cuồng, nàng khẽ cúi đầu, chỉ thấy mặt đất và nàng đã cách nhau một khoảng. Hóa ra Dung Thanh đã ôm chặt nàng vào trong ngực.

Nam nhân cất bước, từng bước từng bước trầm ổn, lại từng bước trầm trọng, đến cửa Phật Đường, bỗng chốc y xoay lại.

Trong bóng tối, một Tượng Phật cao lớn sừng sững, xung quanh được thắp sáng bởi vô số những ánh nến, những làn khói mờ ảo lượn lờ, Dung Thanh chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng Tượng Phật được chế tạo từ hoàng kim.

Đạo Phật thì sao, tín ngưỡng thì sao, Trụ trì thì sao. Trong chớp mắt mọi thứ đã hoàn toàn sụp đổ, duy chỉ còn lại cảm giác mềm mại của nữ nhân trong ngực.

Bỗng nhiên, đôi mắt như làn thu thuỷ của y chợt tối sầm đi vài phần, động tác trên tay cũng nhanh hơn. Y quay đầu không chút do dự đi về phía tăng phòng của Lý Tĩnh Gia.

Nhược Nhi đang dọn giường bên trong phòng Lý Tĩnh Gia, chợt nghe tiếng động phát ra, quay đầu lại đã nhìn thấy Trưởng công chúa được Trụ trì Dung Thanh ôm trong lòng. Nàng khẽ há miệng, lại bị Lý Tĩnh Gia chặn họng: “Ngươi đi ra ngoài trước đi.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chỉ thấy thị nữ lui đến bên cửa, đang chuẩn bị đóng lại thì đột nhiên nói: “Thưa Công chúa, tấm đệm giường hôm nay là do Hoàng Thượng phái người đưa đến, lo ngài ngủ không ngon nên đã đặc biệt căn dặn phải dùng chất liệu bông giống như chiếc ngài đã dùng”.

Nghe vậy, sắc mặt Lý Tĩnh Gia đang vui vẻ bỗng chốc cứng đờ.

Lại là Lý Ngang Câu.

Đây không phải đang muốn cảnh cáo nàng sao?

Đã như vậy, mặc cho Lý Ngang Câu tự mình đến đây đi chăng nữa, thì cũng không thể xoay chuyển thời thế.

Tiếng đóng cửa thanh thuý truyền đến, nàng như phát cuồng mà leo lên cổ Dung Thanh, dùng những chiếc răng nhỏ nhắn tinh xảo mà gặm lấy tai y.

Cho đến khi tai y nhuộm những sắc hồng như hoa anh đào, đỏ ửng một mảng. Nàng lại ngựa quen đường cũ mà thoải mái l**m nhẹ cằm hắn, sau đó hướng đến đôi môi của hắn mà khảy nhẹ. Ngay trong lúc nàng đang suy tư nên thế nào để Dung Thanh đ*ng t*nh với nàng, thì bỗng một đôi tay to lớn siết chặt lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng.

Trời đất quay cuồng, nương theo theo sự dẫn dắt của y, đôi chân dài thẳng tắp của Lý Tĩnh Gia quấn chặt lấy thắt lưng, đôi tay ngọc choàng qua cổ, không ngờ trở thành tư thế mặt đối mặt.

Trong lòng nàng hơi kinh ngạc, đang suy nghĩ, bỗng nàng cảm thấy một luồng hàn khí từ cổ truyền đến, mang theo một tia cẩn thận.

Cánh môi y có chút khô ráp, chầm chậm ôn nhu dịch chuyển. Cơ thể Lý Tĩnh Gia truyền đến từng cơn run rẩy, làm nàng không khỏi ngẩng mặt lên, đôi tay vội vàng nắm chặt lấy y phục y.

Sau một hồi chạm nhẹ, cánh môi thăm dò nhẹ nhàng di chuyển lên trên, cọ xát cằm nàng. Sau đó, hôn lên cánh môi anh đào đỏ mọng của Lý Tĩnh Gia.

Lý Tĩnh Gia có chút cao, gáy của nàng bị giữ chặt bởi một bàn tay to lớn. Nàng không có sức phản kháng chỉ có thể tiếp thu những nụ hôn dày đặc nhưng không sâu này.

Thân thể của nàng dần dần cảm thấy nóng bừng như có từng đốm lửa nhỏ thiêu đốt, giống như một con ếch xanh đang được ngâm từ từ trong nước ấm, sắp bị chết chìm, vẫn không biết gì.
Rõ ràng không có thâm nhập, nhưng nàng lại cảm thấy trái tim lạnh lẽo của mình dường như có dòng điện lưu đang tàn sát bừa bãi, theo sự di chuyển đôi môi của hai người mà xuyên qua cả cơ thể

Lý Tĩnh Gia muốn che ngực lại, để cảm giác chính mình còn tồn tại hay không. Đôi chân trắng mịn của nàng thẳng tắp cùng đôi tay ngọc khoác lấy vai y cũng dần trở nên vô lực. Ánh nến sắp tàn trong mắt phượng hoà quyện, mê mang thành một mảnh, duy chỉ có thể cảm nhận được sự khác lạ của y, như đạt được chí bảo mà thoả sức cọ xát.

Nàng hé đôi môi đỏ mọng muốn hít một hơi, Dung Thanh lại thừa cơ men theo môi nàng nhẹ nhàng linh hoạt hôn lên, hai mắt sáng lên. Tuy nhiên rất nhanh sau y đã rời khỏi, chờ nàng hít một hơi thật sâu lần nữa, y lại lần nữa tiến vào.

Lý Tĩnh Gia chưa bao giờ biết Trụ trì thanh cao lại là cao thủ hôn môi. Nụ hôn dịu dàng khiến nàng đầu óc choáng váng. Một bàn tay to lớn nhẹ nhàng trượt xuống đỡ lấy b* m*ng tròn trịa mềm mại, ngay sau đó, cả người nàng khuynh đảo ngã xuống giường.

Động tác nhẹ nhàng của Dung Thanh trở nên nặng nề, hàm răng hướng môi dưới của nàng mà cắn xé. Mỗi khi làm nàng ăn đau, y lại đưa lại đưa chiếc lưỡi ướt át của mình linh hoạt lướt trên hốc răng của nàng, làm người nàng dâng lên từng cơn run rẩy.

Thắt lưng của trường bào không biết đã bị cởi bỏ từ khi nào, rơi rớt loạn xạ. Trường bào màu đỏ nằm lộn xộn trên giường, da thịt nữ nhân trắng mịn như tuyết, đối lập một màu đỏ tươi đặc biệt.

Dung Thanh hoảng loạn, y trượt từ đôi môi anh đào mềm mại, ngọt ngào linh hoạt hướng xuống chiếc cổ đến xương quai xanh, lại đến hai luồn ngực sữa kiều mị, mềm mại.

Y nhẹ nhàng há miệng, ngậm lấy nửa bên ngực sữa mềm mại, bắt đầu gặm nhấm cọ xát, sau đó hướng xuống q**ng v* như cánh hoa đào phiếm hồng. Trông thấy chiếc eo liễu của Lý Tĩnh Gia, trong mắt y giờ đây chỉ còn lại thân ảnh phản chiếu của nàng, y cường hãn cắn lấy hai quả anh đào đã trong trạng thái căng cứng.

“Ư… Ưm!”

Lý Tĩnh Gia kêu lên, trên người nàng toát ra một tầng mồ hôi mịn, kh*** c*m như hồng thuỷ ào ạt đổ về, nàng muốn vươn đôi tay ngọc ý đồ muốn đẩy ra, nhưng lại bị một bàn tay to lớn bắt lấy.

Hai bàn tay đan vào nhau, không cách nào tách rời.
 
Làn Váy Trên Phật Đàn - A Chu
Chương 17: Chương 17:



Lý Tĩnh Gia dĩ nhiên cũng đ*ng t*nh nhưng không muốn tỏ ra yếu thế, tay nàng giãy ra khỏi lòng bàn tay y, một tay đặt ra sau cổ đối phương, tay còn lại nắm lấy y phục y.
Áo cà sa lúc này đã có những dấu tay cắt ngang, nàng càng ủy khuất, nhẹ nhàng đẩy ra, hừ một tiếng: “Tay.”
Dung Thanh còn đang hưởng thụ mà ngậm lấy đ** nh* nàng, bộ dạng luôn nghiêm túc của y trở nên dịu dàng dưới ánh nến mập mờ, y đứng dậy cởi bỏ hết y phục.
Hai người cuối cùng cũng đối xử thẳng thắn với nhau, thân nhiệt của y nóng đến mức đáng sợ, nơi hai người chạm vào tựa như dấy lên ngọn lửa bất diệt.
Lý Tĩnh Gia rên lên vài tiếng, một ít d*m th** chảy ra từ h** h***t, nàng vặn vẹo hai chân, dùng cánh tay thúc giục nam nhân trước ngực.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dung Thanh buông đầu vú sưng tấy ra, thuận theo nàng mà lướt xuống bụng dưới khiến nàng rùng mình từng cơn.
Đầu lưỡi y chạm vào h** h***t, bàn tay đang nắm chặt lấy cổ tay nàng đột nhiên siết chặt, Lý Tĩnh Gia kêu lên một tiếng đau đớn.
Động tác của y vô cùng mới lạ, dùng đầu lưỡi tách hai cách hoa mềm mại mê người, chậm rãi l**m láp từ cửa huyệt rồi hướng xuống dưới, đầu lưỡi mềm mại mang theo lực không ngừng hút lấy hai cánh hoa mềm mại.

“Ư....”
Bàn tay bị nắm chặt của Lý Tĩnh Gia cũng gắt gao phản kháng lại, âm thanh mê người phát ra từ cổ họng, nàng nhịn không được mà nâng bụng dưới lên, muốn cho y l**m càng sâu.
Đôi mắt phượng của nàng hơi sưng lên, đôi mắt vốn dĩ sáng ngời nay lại phủ lên một tầng sương mỏng, khiến người khác muốn “làm” nàng ác hơn, khóc ra càng tốt.
Nhưng Dung Thanh làm sao chịu cho nàng được?
Y nghiêng mặt đi, nhẹ nhàng nhấm nháp đùi trong Lý Tĩnh Gia cho đến khi làn da trắng noãn xuất hiện những mảng đỏ thẫm mới lưu luyến rời ra.
Trong t*** h***t chảy ra từng đợt mật dịch, yết hầu Dung Thanh chuyển động, chóp mũi cọ xát hạt châu, đầu lưỡi cuốn lấy d*m th** trào ra.
Mùi vị ngọt ngào mang theo hương thơm mát lạnh trên người nàng khiến y mê đắm.
“Ưm... Nhanh chút...”
Lý Tĩnh Gia bị giày vò, theo bản năng lui về sau. Tuy nhiên phản ứng của thân thể lại không thể che giấu được, nàng càng lúc càng cảm thấy không đủ, eo cũng nâng cao lên.
Dung Thanh thỏa mãn tâm nguyện nàng, dùng hai ngón tay tách hai cánh hoa ra hai bên, lộ ra lỗ nhỏ mê người phía dưới, đầu lưỡi cũng theo đó dò xét đi vào.
Đầu lưỡi cùng v*ch th*t dán sát chặt chẽ, mỗi khi Lý Tĩnh Gia kêu lên Dung Thanh đều sẽ hút thật mạnh, giữa hai người như hình thành nên một loại ăn ý ngầm.
Nàng rên cho y nghe, y làm cho nàng vui sướng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
kh*** c*m từ từ tích lại, cuối cùng tích đến mức Lý Tĩnh Gia không chịu nổi. Nàng vô ý nhỏ giọng thở gấp, lưu lại vết cào trước ngực Dung Thanh.

Dung Thanh cũng thấy được sự thay đổi của thân thể nàng, mỗi khi y l**m một chút thì huyệt nhỏ trơn mềm đều sẽ chảy ra một lượng lớn d*m th**. Động tác của y càng lúc càng nhanh, không ngừng l**m láp bên trong khe khịt, y còn vạch cửa huyệt ra để nghênh đón càng nhiều mật dịch.
Cửa huyệt bắt đầu hé mở giống như như mời gọi y tiến vào. Dung Thanh đỏ mắt, chóp mũi dính chất lỏng lấp lánh.
Dung Thanh đại sư thanh khiết không tỳ vết từng chút từng chút bị nhuộm thành mực tàu. Y giờ phút này nằm dưới thân nàng, không chút ghét bỏ mà l**m láp, cảnh tượng này vừa gợi tình vừa cấm dục tựa như một bức họa cấm kỵ tuyệt vời.
Kẻ khởi xưởng vẫn nằm trên giường hưởng thụ, mỏng manh đến không chịu được. Lúc thì thúc bả vai nam nhân để y nhanh lên, lúc thì kêu không muốn nữa nhưng y đều nghe theo nàng dù cho nàng giày vò ra sao thì cũng đều thuận theo tâm ý nàng.
Trong sự tiến công vừa nhẹ nhàng vừa nặng nề, Lý Tĩnh Gia đột nhiên thẳng người, cần cổ thon dài trắng ngần ngửa ra sau, h** h***t cũng theo đó run lên.
Dung Thanh tuy là lần đầu làm chuyện này nhưng nam nhân đều là không học cũng biết. Lúc này, y không còn thuận theo ý nguyện của nàng nữa, y bắt chước động tác đút vào huyệt đạo, không kiêng nể mà cắm rút.
Đầu lưỡi dọc theo d*m th**, rất nhanh liền phá vỡ lỗ nhỏ chật hẹp nhưng mềm mại, h** h***t càng run rẩy thì phản ứng của Lý Tĩnh Gia càng lớn.
“A....”
Nàng thét một tiếng mềm mại đáng yêu, một dòng nước ấm chảy ra từ h** h***t, thân thể nàng mềm xuống, há miệng th* d*c.
Dung Thanh đứng dậy, cầm lấy chiếc áo cà sa quý giá của mình lên nhẹ nhàng lau chóp mũi, động tác vừa thong thả lại vừa cấm dục. Đôi mắt của Lý Tĩnh Gia tựa như có lớp sương mù, ánh mắt dừng ở cự long đang dựng thẳng giữa chân y.

Y vốn định lau giúp Lý Tĩnh Gia nhưng ngón tay cầm áo cà sa hơi khựng lại, tựa như nhớ ra điều gì, y cúi mình xuống, l**m sạch chất lỏng vừa mới trào ra.
“A...”
Lý Tĩnh Gia kêu lên một tiếng, thẳng người dậy cầm lấy g** th*t của y. Nhưng y đột nhiên ôm lấy nàng vào trong ngực, y phục trên giường đều bị ném đến bên giường, chăn bông êm ái phủ lên hai người.
Dung Thanh đặt cánh tay dưới cổ nàng, động tác giữa hai người vừa thân thiết lại mờ ám, da thịt dán sát nhau, cảm nhận độ ấm của đối phương.
Cự long cứng rắn vẫn còn đặt g*** h** ch*n Lý Tĩnh Gia nhưng Dung Thanh đã nhắm mắt lại: “Ngủ.”
“Nhưng ngươi cứng rồi!” Lý Tĩnh Gia nhìn chằm chằm, vươn tay muốn làm loạn, nhưng động tác của y còn nhanh hơn, bắt lấy ngón tay nàng cắn một cái, một tay vòng qua eo thon của nàng.
 
Làn Váy Trên Phật Đàn - A Chu
Chương 18: Chương 18:



Đêm dài đằng đẵng, giấc ngủ này Lý Tĩnh Gia ngủ không yên.
Cảnh tượng khi còn nhỏ luôn xuất hiện trong mơ. Khi đó phụ hoàng mẫu hậu vẫn còn, nàng vẫn là thiên chi kiêu nữ như trước.
Trong làn sương mù, tất cả mọi người đều chầm chậm lui về sau giống như bỏ nàng mà đi. Nàng chạy trốn, gào thét nhưng lại bị sương mù dày đặc vây khốn, hai chân không ngừng lún xuống, tựa như có thứ gì đó muốn nuốt chửng nàng.
Đúng vào lúc này, một bàn tay to lớn nóng hổi áp vào lưng nàng, nhẹ nhàng vỗ về.
Sương mù tan biến, tâm trạng nàng cũng dần bình ổn lại, cuối cùng nàng cũng chìm vào giấc ngủ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Công chúa? Công chúa! Nhan đại nhân đến rồi.”
Lý Tĩnh Gia bị tiếng của Nhược Nhi ngoài cửa đánh thức, nàng thì thào “ừm” một tiếng. Đang muốn xoay người lại thì thấy bàn tay to lớn nóng hổi ở eo nàng đang tiến về trước, nhẹ nhàng m*n tr*n mép ngực nàng. Nàng nhỏ tiếng r*n r*, y giống như trừng phạt mà nắm lấy b** ng*c mềm mại, trắng nõn của nàng.
Bàn tay to lớn vừa nhào vừa nặn, đùa bỡn b** ng*c, ngón tay y kẹp lấy đầu vú nhẹ nhàng v**t v*.
“Ưm...”

Lý Tĩnh Gia hoàn toàn tỉnh táo lại, nàng vừa nhúc nhích liền áp người vào bức tường người rắn chắc phía sau, nhiệt độ nóng bỏng khiến cả người nàng ửng đỏ. Lúc này, nàng mới ý thức được tối hôm qua hai người đã xảy ra chuyện gì.
Trụ trì Kim Thiền tự nằm dưới váy nàng khiến nàng cao trào.
“Công chúa, người dậy chưa?”
Tiếng của Nhược Nhi lại truyền tới, Lý Tĩnh Gia lầm bầm một tiếng, thanh âm kiều mị vang lên: “Đừng giục.”
Nàng chống hai tay muốn đứng dậy lại bị bàn tay to đè lại, xoay một vòng, hai người đối mặt nhau.
Dung Thanh móc lấy sợi tóc nàng quấn quanh đầu ngón tay, giống như muốn lưu lại mùi hương của nàng.
“Ngươi làm gì đấy, có người đến.” Lý Tĩnh Gia híp mắt, bộ dạng vô cùng kiều mị, giây tiếp theo nàng bị người ấn gáy áp vào môi của y.
Môi của Dung Thanh vẫn khô khốc như trước, y nhẹ nhàng v**t v* hai cánh môi Lý Tĩnh Gia, ngậm vào nhả ra cánh môi dưới khiến Lý Tĩnh Gia tê dại một hồi. Thân thể mềm như nước của nàng không nhịn được mà hé mở môi đỏ.
Đầu lưỡi y thuận thế chui vào nhưng lần này không nhẹ nhàng như đêm qua mà giống như biển cả trước khi cơn bão đến, tĩnh lặng nhưng đáng sợ.
Đầu lưỡi quét khắp miệng nàng, câu lấy đầu lưỡi nàng hung hăng m*t như muốn ăn sâu hơn.
“Ưm.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lý Tĩnh Gia có chút khó thở, đôi tay mềm yếu chống vào ngực y, vào lúc nàng sắp thở không nổi thì Dung Thanh rốt cuộc cũng buông ra.
“Ngươi làm gì vậy!” Lý Tĩnh Gia hờn dỗi trừng y, duỗi chân móc lấy quần áo bên giường. Ngón chân tròn tròn đáng yêu lộ ra nhuốm màu t*nh d*c, ánh mắt nam nhân chợt lóe, hai tay chế trụ vòng eo nàng, siết nàng vào trong ngực.
Vòng eo nàng nhỏ nhắn đến mức một bàn tay có thể ôm hết nửa. Bây giờ bị ôm như vậy giống như đang ngủ trên người Dung Thanh. Nam nhân cúi đầu, xúc cảm ướt át trên cổ nàng dần dần đi xuống, nh* h** dựng đứng bị người g*m c*n.
Một bên cắn, một bên dùng răng nanh nghiền làm cho nàng vừa đau vừa ngứa đến chảy cả nước mắt.
“Công chúa, muốn Nhược Nhi vào hầu hạ không ạ?”
Cùng lúc đó, giọng nói của Nhược Nhi lần thứ ba truyền đến. Lý Tĩnh Gia vẫn còn đang bị đè trên giường g*m c*n, khó chịu lại rã rời, tính khí cũng nổi lên, hướng về phía cửa quát lớn: “Giục cái gì? Đợi không được thì kêu hắn ta cút.”

Nghe thấy lời này, động tác của Dung Thanh nhẹ lại không ít, y nới lỏng răng, đầu lưỡi khẽ l**m nh* h** giống như động vật đang l**m vết thương.
Sau một hồi dây dưa, Dung Thanh cuối cùng cũng buông nàng ra, đi xuống giường nhặt y phục, cẩn thận mặc vào cho nàng. Khi đang thắt đai lưng, y đột nhiên đè lên cổ nàng cắn một cái.
“A...”
“Dung Thanh, ngươi là chó à?”
Mắt phượng của Lý Tĩnh Gia hiện lên một tầng hơi nước, đôi mi thanh tú hơi nhíu, đẩy y ra nhưng Dung Thanh lại cúi đầu ừ một tiếng: “Công chúa nói phải thì là phải.”
Đợi nàng sửa soạn xong thì đã qua nửa canh giờ, nàng đứng trước gương đồng nhìn dấu vết trên cổ mình, hung hăng trừng mắt về kẻ khởi xướng ở phía sau.
Bất đắc dĩ chỉ có thể đổi sang y phục có cổ áo cao hơn nhưng cũng chỉ có thể che sơ sơ.
“Két” một tiếng, cửa phòng cuối cùng cũng mở ra, Nhan Thư Dĩnh đang đứng trước cửa, ánh mắt không hề có nửa điểm không kiên nhẫn.
“Nhan đại nhân trăm công nghìn việc mà vẫn có thời gian đến thăm ta à?” Người Lý Tĩnh Gia mềm mại như không xương dựa vào khung cửa, đứng rất gần Nhan Thư Dĩnh. Mỗi khi nàng cất tiếng, hắn ta đều có thể cảm nhận hơi thở của nàng.
Yết hầu Nhan Thư Dĩnh chuyển động, nhìn gương mặt rạng rỡ trước mặt, nhất thời căm hận nghiến răng.
Hắn ta vội vàng xử lý công việc của Đại Lý Tự khanh chỉ để đến nhìn nàng một cái, nhưng nàng thì sao? Giống hệt như người chẳng có việc gì!
“Lý Tĩnh Gia nàng...”

Hắn ta vốn muốn hỏi nàng có trái tim không nhưng sau khi nghĩ lại liền nuốt trở về.
Chỉ thấy hắn ta vươn tay ra kéo Lý Tĩnh Gia đến trước mặt mình, chỉ cách vài cm nữa là có thể ôm nàng vào lòng. Lúc này, Dung Thanh sắc mặt vẫn bình thường, thong thả từ trong phòng đi ra.
Động tác Nhan Thư Dĩnh dừng lại, quay đầu nhìn về phía Lý Tĩnh Gia vẫn còn đang bị hắn ta giữ chặt: “Lý Tĩnh Gia?”
Lý Tĩnh Gia không đẩy hắn ta ra mà khẽ cười một tiếng: “Làm sao? Ta cùng đại sư Dung Thanh thảo luận Phật pháp, Nhan đại nhân có chuyện gì sao?”
.........
Nhan Thư Dĩnh: Sao hắn ta lại ở trong phòng nàng?
Lý Tĩnh Gia: Liên quan gì đến ngươi.
Dung Thanh: Không nhìn thấy dấu răng à.
 
Làn Váy Trên Phật Đàn - A Chu
Chương 19: Chương 19:



Trong lồng ngực Nhan Thư Dĩnh tuôn ra một cảm xúc tức giận xen lẫn với ghen tuông, rồi từ từ chuyển thành một chút chua xót, sau đó biến mất ở trong miệng.

Hắn vốn tưởng rằng Lý Tĩnh Gia chỉ nói cho vui, nhưng không ngờ nàng thật sự có quan hệ với Dung Thanh. Nhìn bầu không khí mập mờ giữa hai người, Nhan Thư Dĩnh trực tiếp lôi Lý Tĩnh Gia về tăng phòng. “Rầm”, tiếng đóng cửa vang lên.

Sắc mặt Dung Thanh thản nhiên, quay đầu lại lẳng lặng nhìn về phía cửa một lúc, sau đó đi về phía Phật đường.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Bên trong tăng phòng.

Lý Tĩnh Gia bị kìm lại giữa vòng tay của người nam nhân, lưng dựa vào cửa, ngẩng đầu lên nhìn có phần kiêu ngạo: “Nhan đại nhân sao lại vui giận thất thường như vậy? Làm Tĩnh Gia sợ hãi.”

“Sợ hãi?” Nhan Thư Dĩnh hỏi, hắn ta bật cười, tức giận đưa tay véo mạnh cằm nàng: “Ta đã từng nói, đừng có đến gần Dung Thanh”

“Ta đương nhiên ghi tạc những gì Nhan đại nhân đã nói trong lòng. Nhưng, lần trước ta nói chuyện này, đại nhân có nhớ rõ không?”

Sắc mặt Lý Tĩnh Gia không đổi, đôi môi đỏ mọng hơi hé ra, thổi một hơi trước ngực và cổ của nam nhân.

Nam nhân nhắm chặt hai mắt sau đó nhanh chóng mở ra, nắm lấy ngón tay trắng nõn non mềm của nữ nhân đặt bên miệng v**t v*: “Hoàng thượng bây giờ rất kiêng kị Dung Thanh. Lần trước đi chùa Quảng Nguyên, đã phái người đi đuổi giết y, nhưng cuối cùng lại trở về tay không.”

Nghe mấy lời này, sắc mặt Lý Tĩnh Gia hơi thay đổi. Nàng vòng tay qua gáy Nhan Thư Dĩnh, áp má lên và nói: “Phiền đại nhân đem chuyện ngày hôm nay chứng kiến nói cho Lý Ngang Câu.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhan Thư Dĩnh cảm được sự mềm mại, trơn tru truyền đến từ trên má. Hắn ta thuận tay nắm lấy vòng eo mảnh mai của nữ nhân, kéo nàng về phía cơ thể mình.

Môi áp lên cằm nàng từ từ hôn xuống, khi đến cổ hắn ta nhìn thấy vết răng cắn trên đó.

Nam nhân hơi sửng sốt, vừa đau vừa xót, đưa tay v**t v* vết thương đó.

“Tĩnh Gia…”

Hắn nghiến răng nghiến lợi, khuỷu tay bắt đầu run rẩy, hắn cúi xuống vùi đầu vào vai nữ nhân.

“Tĩnh Gia ngươi không cần phải tự chà đạp chính mình!”

Càng không cần…

Đặt cược thân thể của chính mình!

Trong tim Lý Tĩnh Gia lạnh lẽo, nàng nắm chặt tay kiềm chế thân thể run rẩy, im lặng một lúc rồi cười khúc khích: “Chà đạp? Thân thể của ta cao quý có thể bị chà đạp sao?”

Lời này như lưỡi dao sắc bén khiến lục phủ ngũ tạng Nhan Thư Dĩnh như bị đâm vào quặn đau.

Từ đầu đến cuối, Lý Tĩnh Gia trong lòng hắn như một ánh trăng trong sáng thuần khiết mà hắn ta không thể nào chạm tới.

Hắn ta cẩn thận với mọi thứ, vì sợ ánh trăng biến mất chỉ với một cái chạm nhẹ.
Hắn ta không dám nắm quá chặt, vì hắn ta sợ ánh trăng sẽ lọt qua tay mình, cuối cùng cũng tốn công vô ích.

Nam nhân đột nhiên nảy sinh suy nghĩ tàn nhẫn, dùng sức đấm một cái vào cánh cửa gỗ, ôm eo Lý Tĩnh Gia muốn hôn cô. Lý Tĩnh Gia tuy mặt mang vẻ quyến rũ, nhưng lại chống cánh tay trốn tránh, ngay lúc hai người đang giằng co nhau, thì bên ngoài tăng phòng đột nhiên vang lên tiếng nói: “Công chúa.”

Là giọng của Trầm Dữ Chi.

Nhan Thư Dĩnh siết chặt nắm đấm, dùng lực c**ng b*c áp trán Lý Tĩnh Gia vào trán mình, chậm rãi nhắm mắt, lúc mở mắt ra là một mảnh trong sáng.

Rốt cuộc thì hắn ta cũng buông nàng ra. Lý Tĩnh Gia xoay người đi không chút do dự, mở cửa phòng ra: “Trầm đại nhân hôm nay rảnh rỗi sao?”

Thật ra Trầm Dữ Chi chỉ đến muộn một chút so với Nhan Thư Dĩnh, nhưng hai người lại không gặp nhau. Chàng ta thấy cửa phòng Lý Tĩnh Gia vẫn đóng, còn tưởng rằng nàng còn chưa dậy nên đã đợi ở ngoài cửa. Nhưng từ cửa gỗ đột nhiên truyền đến tiếng động lớn, chàng ta lo lắng Lý Tĩnh Gia xảy ra chuyện gì nên mới mạo muội gọi một tiếng.

Nhan Thư Dĩnh khuôn mặt tuấn tú đi theo sau lưng Lý Tĩnh Gia, cau mày nhìn chằm chằm vào mắt Trầm Dữ Chi. Mùi thuốc súng trong nháy mắt va chạm nhau: “Trầm đại nhân thật chu đáo.”

Cái gọi là tình địch gặp mặt thì đỏ con mắt. Trầm Dữ Chi cũng thu lại tư thế nho nhã, nói chuyện lịch sự mà không thiếu đả kích: “Công chúa một mình ở chỗ này nhất định cần có người chăm sóc. Nghe nói An Quốc công đang làm mai cho Nhan đại nhân, sao Nhan đại nhân không về nhìn một chút?”

Nghe những lời này, sắc mặt Nhan Thư Dĩnh cứng đờ, theo bản năng nhìn về phía Lý Tĩnh Gia. Tuy nhiên, nữ nhân chỉ nhìn lại hắn ta mà không có phản ứng gì, cơn tức giận vừa hạ xuống giờ lại nổi lên. Hắn ta hừ lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi.

Nàng nhìn bóng dáng nam nhân đã đi xa, nụ cười trên mặt dần biến mất, đôi mắt phượng dường như còn dính chút nước mắt. Vừa mới bước đi một bước, làm bộ ngã vào người Trầm Dữ Chi.

Trầm Dữ Chi mặt đỏ lên, chàng ta nhanh chóng đỡ lấy Lý Tĩnh Gia. Nhưng nữ nhân nhìn như không có sức lực, sắp ngã xuống. Chàng ta không có cách nào khác, thấp giọng nói một câu “mạo muội”, sau đó bế Lý Tĩnh Gia lên.

Nam nhân vững vàng bước vào tăng phòng, dìu nàng đến chiếc ghế mềm trong phòng, nhưng Lý Tĩnh Gia vẫn vòng tay qua cổ chàng ta, khẽ thở ra: “Đa tạ Trầm đại nhân.”

Tim Trầm Dữ Chi đập thình thịch, không biết phản ứng như thế nào, hắn hơi cúi đầu, lại nhìn thấy vết răng cắn trên cổ nữ nhân.

“Đây là?” Nam nhân hỏi theo bản năng, lúc này Lý Tĩnh Gia mới buông tay ra, mắt rũ xuống dáng vẻ như sắp rơi lệ: “Không có gì.”

Nghe lời này, Trầm Dữ Chi cau mày, trong đầu hiện lên tiếng động phát ra trong phòng lúc nãy.

Nhan Thư Dĩnh…

Chẳng lẽ là Nhan Thư Dĩnh làm?

“Công chúa, có phải là Nhan Thư Dĩnh c**ng b*c người không?” Trầm Dữ Chi nghiến răng nghiến lợi nói ra lời này.

“Không. Trầm đại nhân đừng có đoán mò.”

Giọng nói của Lý Tĩnh Gia nhẹ nhàng hơn, nhưng dáng vẻ này khiến nam nhân cảm thấy đau lòng. Cho dù không phải Nhan Thư Dĩnh làm, Trầm Dữ Chi cũng xem như là hắn ta làm.

Đường đường là công chúa một nước lại bị sỉ nhục như vậy!

Trầm Dữ Chi lồng ngực đau đớn, chàng ta nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ tươi không nhịn được mà hôn lên.

Đầu lưỡi của nam nhân lướt qua nhẹ nhàng, chậm rãi lướt trên đó, như thể đang chữa lành cho nàng.

Sau khi v**t v* một hồi, chỉ thấy Trầm Dữ Chi thở hổn hển, nhẹ nhàng kéo Lý Tĩnh Gia vào lòng: “Công chúa, thần thề với tổ tiên rằng, đời này không phải nàng, thần sẽ không lấy.”
 
Back
Top Bottom