Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Lần Nữa Làm Em Yêu Anh

Lần Nữa Làm Em Yêu Anh
Chương 25: Chương 49+50



49

Đi xe buýt một đường đến điểm cuối, đi bộ thêm khoảng 10p, đến chỗ đoàn phim. Người còn chưa vào đoàn phim, đã nghe thấy một đám đàn ông hát quân ca___là một ca sĩ, Mạc Bắc Thần bày tỏ, giai điệu còn chờ bàn bạc.

Đi vào trong đoàn phim, khắp nơi lều bạt rực rỡ, binh lính huấn luyện khẩn trương trật tự, nếu không phải máy quay phim bên cạnh nhắc nhở nơi này kỳ thực là đoàn phim, Mạc Bắc Thần gần như thật sự tưởng mình đi vào trại lính.

"Đạo diễn Trần" Mạc Bắc Thần đi đến trước mặt Trần Trạch bên cạnh máy quay, Trần Trạch đang thong dong ở trước máy quay xem....[300 bài thơ Tống]?

"Ơ? Sách cho cậu nhanh vậy đã xem xong?" Trần Trạch từ trang sách ngẩng đầu lên, nhìn Mạc Bắc Thần nói.

"....Xem xong rồi...." Mạc Bắc Thần chột dạ sờ mũi___bìa sách xác thực xem xong rồi.

"Vậy đọc bài [Thủy Điệu Ca Đầu] (một bài thơ của Tô Thức) nghe thử?" Trần Trạch hiển nhiên không tin.

"....Đạo diễn Trần, cái này trong cuốn ngài đưa tôi không có....." Mạc Bắc Thần đổ mồ hôi.

"Ái chà? Không ngờ, cậu đúng thật xem xong rồi! Không tệ không tệ! Trẻ nhỏ dễ dạy!" Trần Trạch hài lòng gật đầu.

.....[Thủy Điệu Ca Đầu] căn bản không phải thơ Đường đi? Căn bản không thể xuất hiện trong [Thơ Đường] ha? Này căn bản là thường thức nhỉ? Mạc Bắc Thần lần này triệt để hiểu Trần Trạch rốt cuộc cần xem mấy cái 'môn học của học sinh tiểu học' này bao nhiêu rồi.

"Hèn gì cậu sớm như vậy đã về đoàn phim" Trần Trạch một bộ dáng sáng tỏ, "Này! Vậy cuốn này cho cậu mượn, cậu về tiếp tục xem đi!"

....Nhìn cuốn thơ Tống trong tay Trần Trạch đưa tới, mắt Mạc Bắc Thần im lặng híp thành hai đường, "Đạo diễn Trần, cuốn này....giáo dục 9 năm của chúng tôi đã phổ cập rồi...."

"Vậy....[Sử ký]?" Trần Trạch kiên trì nỗ lực.

"....Cái này giáo dục 9 năm cũng phổ cập rồi." Mạc Bắc Thần tiếp tục từ chối khéo.

"Không ngờ a không ngờ, thời thơ ấu của tôi lại bỏ lỡ nhiều như vậy!" Trần Trạch từ bé sống ở nước ngoài bóp cổ tay, "Thứ cậu nên chuẩn bị đều đã chuẩn bị xong, vậy cậu hôm nay bắt đầu luôn đi!"

"Hả?" Trần Trạch đột nhiên đổi ý, Mạc Bắc Thần có chút trở tay không kịp___ hắn vốn chuẩn bị đọc một đoạn [Thơ Mộc Lan] để biểu thị ngữ văn năm đó của mình thật sự đạt tiêu chuẩn....Mạc Bắc Thần nửa ngày mới phản ứng lại đáp một tiếng, "A!"

"Thủ trưởng, cảnh tôi vừa quay thế nào? Ơ? Nhị sư đệ, cậu đến đoàn phim à?" Vừa quay xong một cảnh vật lộn, Vương Tiểu Bảo lau mồ hôi trên mặt, cười ngây ngô nói với Mạc Bắc Thần.

"Vì sao anh gọi tôi nhị sư đệ, lại gọi Trần Trạch 'thủ trưởng'?" Mạc Bắc Thần tò mò nói, "Nhi sư đệ' không phải nên đi chung với 'sư phụ' sao?

"Bởi vì thủ trưởng là thủ trưởng, nhị sư đệ là nhị sư đệ a!" Vương Tiểu Bảo nói đương nhiên.

"Tiểu Bảo à! Lát nữa có một cảnh đánh nhau với nhị sư đệ của cậu, phải chân thật, nhưng không thể thật sự làm người bị thương, không sao chứ?" Trần Trạch nói với Vương Tiểu Bảo.

"Được, không sao!" Vương Tiểu Bảo nói với Mạc Bắc Thần: "Nhị sư đệ, đi, chúng ta luyện tập chút!"((pupanda hân hạnh tài trợ chương trình này))

....Địa vị 'nhị' này xem như triệt đệ mặc định rồi, Mạc Bắc Thần hiện tại cả khí lực biện giải đều không có, buồn bực sờ mũi, theo Vương Tiểu Bảo đến đất trống bên cạnh.

"Nhị sư đệ, cậu trước." Làm đại sư huynh, Vương Tiểu Bảo cảm thấy mình cần phải nhường sư đệ chút.

Suy xét đến xuất thân đối phương là làm lính, Mạc Bắc Thần cũng không khiêm nhường, động tác rất lưu loát, một đấm đánh đến mặt Vương Tiểu Bảo.

Động tác của Vương Tiểu Bảo lưu loát hơn___một móc, một xoay, một gạt.

Theo động tác này của Vương Tiểu Bảo, Mạc Bắc Thần chỉ kịp nghĩ ba chuyện: Ừm, người này khí lực rất lớn!___Ồ? Chiêu này dùng rất tốt, lần sau mình cũng thử xem___ Ờ! Mặt đất này.....rất cứng....

Mạc Bắc Thần đang tiêu hóa sự cứng chắc của mặt đất, Vương Tiểu Bảo quật ngã hắn lại luống cuống chạy đến chỗ Trần Trạch la lên: "Thủ trưởng! Thủ trưởng! Nhị sư đệ không biết võ!"

"Ừ, cậu ấy không biết! Cậu ấy là diễn viên mà." Trần Trạch rất đương nhiên.

"Vậy cậu ấy không biết võ đến đoàn phim làm gì?" Vương Tiểu Bảo cảm thấy rất kỳ lạ.

....Mạc Bắc Thần bên cạnh đang chuẩn bị muốn bò dậy lại im lặng nằm sắp trở về___chỗ này là đoàn phim đi? Nếu hắn không nhớ lầm, hắn là diễn viên ha? Vì sao một diễn viên nghiệp dư sẽ cảm thấy một diễn viên chuyên nghiệp ở đoàn phim quay phim là một chuyện kỳ lạ?

Trần Trạch trầm ngâm nửa buổi, nói với Vương Tiểu Bảo: "Không biết, không liên quan đến tôi!"

......Mạc Bắc Thần im lặng nằm sấp trên đất giả chết, thôi đi, thì ra ở đây hắn kỳ thật mới là ngoại tộc!.

50

((Trans: PUPANDA)) "Vậy cậu ấy không biết võ đến đoàn phim làm gì?" Vương Tiểu Bảo cảm thấy rất kỳ lạ.

....Mạc Bắc Thần bên cạnh đang chuẩn bị muốn bò dậy lại im lặng nằm sắp trở về___chỗ này là đoàn phim đi? Nếu hắn không nhớ lầm, hắn là diễn viên ha? Vì sao một diễn viên nghiệp dư sẽ cảm thấy một diễn viên chuyên nghiệp ở đoàn phim quay phim là một chuyện kỳ lạ?

Trần Trạch trầm ngâm nửa buổi, nói với Vương Tiểu Bảo: "Không biết, không liên quan tới tôi!"

......Mạc Bắc Thần im lặng nằm sấp trên đất giả chết, thôi đi, thì ra ở đây hắn mới là ngoại tộc!

Vương Tiểu Bảo vui sướng chạy qua kéo Mạc Bắc Thần từ trên đất lên, vỗ vai Mạc Bắc Thần an ủi: "Không sao nhị sư đệ, lúc bọn tôi vừa làm lính cũng không xong, luyện nhiều chút là được!"

Mạc Bắc Thần im lặng không nói, trong lòng thôi miên bản thân: Hắn là đến đóng phim không phải đến làm lính.....hắn là đến đóng phim không phải đến làm lính....mịa nó! Hắn là đến làm lính không phải đến đóng phim!

Trần Trạch bên cạnh cười tít mắt nói: "Tiểu nhị, lát nữa cứ diễn như vậy là được! Đến lúc đó phải bày ra khí thế không khuất phục của cậu! Hiểu không?"

.... "Hiểu", vị trí nhị sư đệ còn chưa ngồi nóng, lại giáng xuống đi3m tiểu nhị (tiểu nhị tửu lâu) rồi. Mạc Bắc Thần hiện tại đã bị Trần Trạch luyện đến triệt để hết cáu kỉnh___đối với Trần Trạch, nhất định phải học được 'Nghe lời nên nghe, lời không nên nghe, xem nhẹ là được'.

Mạc Bắc Thần im lặng theo Vương Tiểu Bảo, đi đến trước ống kính. Vừa đi Vương Tiểu Bảo còn vừa nhỏ giọng nói với Mạc Bắc Thần: "Nhị sư đệ, cậu xem cái máy quay kia, cậu sợ không?"

Mạc Bắc Thần nói: "Ha hả, quen rồi, không có gì sợ hay không."

Vương Tiểu Bảo: "Tôi vẫn có chút khẩn trương. Nè, nhị sư đệ, cậu mấy tuổi?"

".....15."

"Cái gì? Cậu mới 15? Sao cậu cao dữ vậy? Cậu ăn gì cao thế?" Vương Tiểu Bảo kinh ngạc nói.

....Lời này sao nghe quen tai vậy nhỉ? Hắn nhớ lúc trước hình như cũng có ai từng hỏi hắn như vậy.

"Ăn cơm." Một lần lạ hai lần quen, người hỏi nhiều, đáp án của hắn cũng liền tiêu chuẩn thống nhất.

Không cho họ cơ hội nói nhiều, Trần Trạch bên kia đã hô 'bắt đầu'.

Cảnh quay này không có lời thoại, là một cảnh đánh nhau. Diệp Thiên Hạo lần đầu từ trường quân đội điều đến bộ đội đặc chủng binh, lý luận mạnh, thực chiến yếu, cố tình con người lại kiêu ngạo, nhất là đối với đồ nhà quê Ngô Kiên Quả do Vương Tiểu Bảo thủ vai, càng là hoàn toàn không phục.

Cho nên khi Ngô Kiên Quả một lần lại một lần đánh bại Diệp Thiên Hạo, Diệp Thiên Hạo lựa chọn một lần lại một lần đứng lên, cho đến khi hắn triệt để đứng không nổi mới thôi.

Cảnh này nói dễ diễn thì cũng dễ, chính là hai người đánh nhau, Mạc Bắc Thần kiếp trước thêm kiếp này cũng diễn không ít phim, đối với đánh góc độ nào tư thế nào đẹp nhất, tất nhiên hết sức rõ ràng, cộng với đối phương là một quân nhân giải ngũ, cảnh này đánh tất nhiên sẽ không khó coi.

Nhưng cảnh này nói khó diễn lại cũng khó___cảnh này có rất nhiều chỗ quay cận cảnh, trọng điểm quay biểu cảm của Ngô Kiên Quả và Diệp Thiên Hạo. Bản thân làm sao cũng xem như nửa chuyên nghiệp, cái này hắn trái lại không lo lắng, nhưng Vương Tiểu Bảo là lần đầu quay phim, nếu biểu cảm của anh ta chưa được....như thế không cần nghĩ cũng biết, hắn nhất định sẽ bị đánh nhiều hơn.

Nhưng nghĩ thì nghĩ, nên đánh vẫn phải đánh, huống chi....hắn cũng muốn biết, hắn và lính trong bộ đội luyện ra, có chênh lệch bao lớn.

Có giáo huấn vừa rồi, Mạc Bắc Thần không chủ động xuất kích nữa, ngược lại chờ tiến công của Vương Tiểu Bảo. Vương Tiểu Bảo cũng không hàm hồ, đến liền muốn quật ngã Mạc Bắc Thần.

Mạc Bắc Thần tuy chưa từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, nhưng Taekwondo vẫn luyện qua mấy ngày, thêm vào hắn trời sinh thần kinh vận động phát triển hơn người khác, muốn quật ngã Mạc Bắc Thần cũng không phải dễ như thế. Chỉ thấy Mạc Bắc Thần né người một cái, hiểm hiểm né tránh tiến công của Vương Tiểu Bảo, thuận tay đánh đến mặt Vương Tiểu Bảo.

Vương Tiểu Bảo thấy nắm đấm của Mạc Bắc Thần đến cũng không hoang mang, cơ thể tự nhiên lách qua bên cạnh, chân quét một cái đến dưới thắt lưng Mạc Bắc Thần___ 'Oành!' Mạc Bắc Thần lại ngã ra đất.

Mạc Bắc Thần nhanh chóng bò dậy___ một lần bị người ta quật ngã, có thể là trùng hợp; mỗi lần đều bị người quật ngã, đó chính là thực lực chênh lệch xa. Mạc Bắc Thần triệt để bị lực chiến đấu của Vương Tiểu Bảo kích lên ý chí chiến đấu, triệt để quên mất bây giờ đang quay phim, tiến công đến bên sườn Vương Tiểu Bảo.

Vương Tiểu Bảo lần này không tránh, tóm cánh tay Mạc Bắc Thần kẹp đến bên người....

'Rầm!' Không cần hỏi, Mạc Bắc Thần lại ngã xuống.

Mạc Bắc Thần cũng không nhụt chí, bò dậy bay lên đá một cái, lại bị Vương Tiểu Bảo tóm lấy cổ chân, đẩy ra sau....

'Rầm!'

Mạc Bắc Thần lần ngã này không nhẹ, kéo dài nửa ngày mới bò dậy, nói với Vương Tiểu Bảo: "Làm lại!"

"Đừng đánh nữa! Cậu....cậu lại đánh không lại tui!" Mắt thấy Mạc Bắc Thần té một lần lại một lần, nhưng lại từng lần làm hắn ngã, Vương Tiểu Bảo bắt đầu sốt ruột, cả tiếng phổ thông đều quên.

"Làm lại!" Hắn không tin! Hắn còn có thể một lần đều không đánh được Vương Tiểu Bảo!

Mạc Bắc Thần một đấm lại đánh tới, nhắm ngay sống mũi của Vương Tiểu Bảo. Vương Tiểu Bảo đành chịu tiếp quả đấm của Mạc Bắc Thần, một cái quật sau lưng___ 'Rầm!'

"Cậu làm gì?! Đây là quay phim, cậu lại đánh thật?!" Một bóng người xông vào trường quay, đỡ Mạc Bắc Thần, đánh đến hướng Vương Tiểu Bảo!

"Long Xiết Phong anh làm gì vậy?!" Mạc Bắc Thần rống với bóng người xông qua.
 
Lần Nữa Làm Em Yêu Anh
Chương 26: Chương 51+52



51

Long Xiết Phong cũng không để ý Mạc Bắc Thần, bước lên một bước quần đánh cùng Vương Tiểu Bảo. Lần trước đánh với Mạc Bắc Thần, Long Xiết Phong không dám sử dụng toàn lực, với Vương Tiểu Bảo thì khác, đừng nói đối phương là xuất thân làm lính, thân thủ không yếu, cho dù gã không phải, dựa vào gã bắt nạt Mạc Bắc Thần như vậy, trận đánh này hắn cũng đánh chắc rồi!

Thấy hai người quần đấu thế lực ngang nhau, sẽ không xuất hiện tình hình một bên ngã, theo nguyên tắc 'có kịch hay không xem thì uổng', Mạc Bắc Thần im lặng lui đến bên cạnh Trần Trạch, ở một bên xem kịch.

"Cảnh vừa nãy quay không tệ!" Trần Trạch thấy Mạc Bắc Thần đi đến chỗ mình, gật đầu nói với hắn.

"Đạo diễn Trần quá khen!" Mạc Bắc Thần cười nói, trong lòng có chút kinh ngạc, trong ấn tượng của hắn, Trần Trạch không dễ khen người khác, nhất là hắn.

"Nhất là mấy pha té vừa nãy, nhìn thật đã!" Trần Trạch chưa tận hứng nói.

......Hắn biết mà! Không thể đối với cái miệng 'Đường môn* chế tạo' của Trần Trạch có mong đợi quá nhiều! Mạc Bắc Thần im lặng lại chuyển toàn lực chú ý về hai người đang đánh nhau, lúc này Long Xiết Phong đã đánh mấy hiệp với Vương Tiểu Bảo, nhưng ai cũng chưa quật ngã ai, giờ đang đứng song song trong khu quay phim, chờ thời cơ để ra tay.

*Đường môn là một môn phái giang hồ nổi tiếng võ lâm là gia tộc ám khí, chuyên dùng ám khí và thuốc độc lừng danh giang hồ.......

"Nè, công phu anh không tệ! Mạnh hơn nhị sư đệ nhiều! Anh ở đội nào?" Vương Tiểu Bảo hỏi Long Xiết Phong, hiển nhiên không cảm thấy đối phương là đến đánh nhau.

"Tại hạ Long Xiết Phong, không phải đội nào hết." Lời này hắn không nói dối, ông cụ nhà hắn ở trong bộ đội, hắn nhiều nhất tính là người nhà bộ đội. "Vương Tiểu Bảo đúng chứ? Công phu của cậu cũng không tệ. Nhưng, không biết Bắc Thần đã làm gì đắc tội cậu, cậu phải đối với một người không biết công phu xuống tay nặng như vậy?"

Sinh ra ở thế gia quân nhân, trong nhà lại nhiều con trai, Long Xiết Phong từ nhỏ được giáo dục quân sự hóa, cho dù ở trong bộ đội, người có thể đánh ngang tay với anh em Long gia họ cũng không nhiều. Đối với công phu của Vương Tiểu Bảo, hắn cũng có vài phần kính phục, cho nên lúc nói chuyện với Vương Tiểu Bảo tự nhiên hữu hảo vài phần.

"A! Là thủ trưởng bảo bọn tôi đánh thật, thủ trưởng nói, không đánh hỏng là được! Vả lại sau đó tôi đều nói không đánh nữa, là nhị sư đệ muốn đánh với tôi."

Vừa thủ trưởng, vừa nhị sư đệ.....thêm vào khẩu âm địa phương nặng của Vương Tiểu Bảo, nghe làm Long Xiết Phong chóng mặt. "Chờ đã....ai là thủ trưởng, nhị sư đệ lại là ai? Nơi này là đoàn phim nhỉ? Tôi nhớ nghệ sĩ của Hoa Thần chúng tôi không có bị chiêu mộ đến đây làm lính mà ha?"

Vương Tiểu Bảo thấy Long Xiết Phong công phu không tầm thường, là một người yêu võ thuật, cũng không khỏi thêm vài phần hảo cảm với Long Xiết Phong, nồng nhiệt giải thích với Long Xiết Phong: "Đạo diễn Trần! Đạo diễn Trần chính là thủ trưởng của chúng tôi! Nhị sư đệ không phải chính là Bắc Thần của anh sao!"

Một câu 'Bắc Thần của anh' nghe vào làm Long Xiết Phong thể xác và tinh thần thoải mái, không khỏi lúc nhìn Vương Tiểu Bảo cũng cảm thấy thuận mắt hơn. Kỳ thực phiên bản hoàn chỉnh của câu này của Vương Tiểu Bảo là: 'Nhị sư đệ không phải chính là Mạc Bắc Thần trong miệng anh nói kia sao?', nhưng Long Xiết Phong vốn có lòng với Mạc Bắc Thần, lời này nghe vào tai, chính là hàm ý khác.

Vương Tiểu Bảo đã không có ác ý với Mạc Bắc Thần, như thế thực chiến lần này chính là bày mưu đặt kế của đạo diễn. Thế là Long Xiết Phong xoay hướng Trần Trạch nói: "Đạo diễn Trần, suy nghĩ từ góc độ bảo vệ nghệ sĩ, tôi cho rằng không nên tiến hành loại quay phim nguy hiểm này nữa!"

"Anh là....anh trai của Long Xiết Vân?" Trần Trạch nói với Long Xiết Phong, hiển nhiên không có ấn tượng quá lớn gì với Long Xiết Phong.

"Tôi là anh em của ai không quan trọng, hiện tại quan trọng là tôi là người quản lý của Mạc Bắc Thần, mà nghệ sĩ của tôi đang ở trong đoàn phim của ngài bị tổn thương thân thể, tôi không thể ngồi nhìn không lo!" Long Xiết Phong lời lẽ đanh thép, hùng hồn.

"Tiểu nhị, cậu bị thương hả?" Trần Trạch nói với Mạc Bắc Thần.

"Không, tôi vừa nãy chỉ là cùng Vương.....đại sư huynh học tập chút công phu mà thôi." Mạc Bắc Thần thật sự bắt đầu thích mấy người đơn thuần này, hắn quyết định bắt đầu từ giờ, chân chính hòa nhập vào trong đoàn thể này.

"Vậy tiểu nhị cậu muốn dùng thế thân không?" Trần Trạch lại mở miệng.

"Thế thân thật không có ý nghĩa! Lão tử tự mình có thể đánh! Đúng chứ? Đại sư huynh?"

"Ừ! Nhị sư đệ cậu nói đều đúng!" Vương Tiểu Bảo ở một bên cao hứng phụ họa.

"Vậy.....muốn đổi người quản lý khác không?" Trần Trạch lại dửng dưng nói với Mạc Bắc Thần.

Mạc Bắc Thần kích động, tiến lên nắm lấy hai tay Trần Trạch nói: "Thủ trưởng! Ngài có người chọn lựa tốt à?!"

"Mạc Bắc Thần! Cậu!" Long Xiết Phong buồn bực.

Phen cố gắng này của hắn là vì ai? Sợ cậu ấy chịu thiệt, hắn mặc kệ Trần Trạch sẽ châm chọc, đích thân lái xe đến đoàn phim tìm cậu ấy; thấy cậu ấy bị người bắt nạt, hắn không nói hai lời xông lên đánh nhau với người ta! Long Xiết Phong hắn mẹ nó đời này ngoài Mạc Bắc Thần chưa từng để tâm tới ai như vậy!

Mà Mạc Bắc Thần thì sao? Đối với hắn không nóng không lạnh cũng thôi! Lại có thể liên hợp đám người mới quen biết chưa đến mấy ngày đối với hắn như vậy!

"Muốn đổi người quản lý đúng không?" Long Xiết Phong cười lạnh, "Không cần làm phiền đạo diễn Trần! Tôi đây liền về đổi cho cậu!"

Nói xong, đi khỏi đầu cũng không quay lại.

Nhìn bóng lưng cứng đờ của Long Xiết Phong, Mạc Bắc Thần lần đầu tiên không nói gì, mà im lặng nhìn chăm chú bóng lưng Long Xiết Phong. Bình tâm mà nói, vô luận từ mặt nào, Long Xiết Phong đều là đàn ông ưu tú, rất nhiều lúc, đối với người đàn ông này, Mạc Bắc Thần là thưởng thức. Nếu không phải Long Xiết Phong có tâm tư khác với hắn, phỏng chừng hắn sẽ rất bằng lòng trở thành bạn với một người đàn ông ưu tú như vậy đi!

Chỉ đáng tiếc, hắn đã có Kỳ Lam, đời này kiếp này, hắn không định phụ Kỳ Lam nữa!((pupanda hân hạnh tài trợ chương trình này))

Mắt thấy Long Xiết Phong đi khỏi tầm mắt của họ, Mạc Bắc Thần lau mặt một cái, cười nói với Trần Trạch: "Thủ trưởng, ta tiếp tục?"

"Tiểu nhị, cảnh này quay rất tốt! Không cần quay lại." Trần Trạch cười tít mắt nói với Mạc Bắc Thần: "Hôm nay cậu trước quay đến đây, về xem kỹ kịch bản, sáng mai tôi cho người đến Hoa Thần đón cậu, 'bộ đội' chúng ta phải đổi chỗ!"

"Được, vậy thủ trưởng tôi đi trước!" Mạc Bắc Thần vẫy tay tạm biệt với Trần Trạch.

"Trần Trần! Ô hô ~ cuối cùng để tôi tìm được em rồi!" Một giọng nói rất có từ tính, lại bởi vì ra vẻ ngọt ngấy mà có chút đặc biệt....buồn nôn vang lên.

"Thần Thần*?" Mạc Bắc Thần nhíu mày, hắn lúc nào quen biết người buồn nôn như vậy?

(辰辰: Chén chén – Thần Thần, 陈陈: Chén chén – Trần Trần, phát âm giống nhau)

Trần Trạch cũng nhíu mày, nói với người đến: "Long Xiết Vân, anh có thôi đi không?"

"Với Trần Trần thì không thôi!" Long Xiết Vân lúc này đã đi đến trước mặt họ, cả người nhào tới trước, treo trên người Trần Trạch.

Thì ra 'Trần Trần' này không phải 'Thần Thần' kia a! Mạc Bắc Thần trong lòng sáng tỏ. Người đến đã không có liên quan gì tới hắn, Mạc Bắc Thần cũng liền yên tâm....xem náo nhiệt.

Mạc Bắc Thần đánh giá Long Xiết Vân, Long Xiết Vân và Long Xiết Phong cao như nhau, nhưng so với Long Xiết Phong tướng mạo kiểu lãnh khốc, tướng mạo Long Xiết Vân tương đối thiên về kiểu sáng sủa. Chỉ thấy thân trên anh ta mặc áo ngắn tay cổ chữ V thấp bó sát người màu đen, th@n dưới là quần jean ôm màu lam đậm, cùng một đôi boot, một chút cũng không giống 'mặc vải thả rông chạy lông nhông' Trần Trạch nói.

Tóc Long Xiết Vân cắt gọn gàng sạch sẽ, đeo một cặp kính gọng đen không tròng, và làn da Long Xiết Vân vốn khá trắng, cả người trông đẹp trai lại không mất nhã nhặn. Chỉ là.....mùa hè mang boot không thấy nóng sao.....

"Trần Trần, lúc tôi không có mặt em có phải lại không ngoan không? Tôi vừa nãy nhìn thấy Long ca thở phì phì chạy ra từ chỗ em!" Long Xiết Vân nói rồi dùng một ngón tay điểm mũi Trần Trạch, một bộ dáng giáo dục con cái nhà mình.

"Long Xiết Vân! Nơi này là đoàn phim! Tôi còn phải quay phim! Anh có thể cách xa tôi chút không?!" Trần Trạch quát khẽ với Long Xiết Vân.

"Phải gọi Vân Vân!" Long Xiết Vân bất mãn bĩu môi nói, một người đàn ông cao to gần 1m9 làm ra động tác ấu trĩ như vậy, lại một chút cũng không có vẻ bất ngờ.

"Tôi nhớ Trần Trần mờ! Tuần lễ thời trang Venice kết thúc, tôi đến đây với Trần Trần được không?" Long Xiết Vân cao to ghé trên người Trần Trạch lắc lư làm nũng.

"Chưa từng có ai nói, da mặt anh rất dày hả?" Trần Trạch nghiến răng nói.

"A~ cái này không phải Trần Trần thường nói sao! Trần Trần, để tôi theo em nha, theo em nha, theo em nha....."

Trần Trạch bị Long Xiết Vân quấn đến không chỗ trút giận, thấy Mạc Bắc Thần còn trước mặt y, bộ dáng xem náo nhiệt, tức thì tìm được chỗ phát ti3t: "Tiểu nhị, sao cậu còn ở đây?"

"Tôi....." Đương nhiên là xem náo nhiệt a! "Không phải đang muốn đi sao! Ha hả, ha hả...."

"Ồ, vậy tiểu nhị cậu đi nhanh đi! Trong tên có một chữ nhị đã đủ gì đó rồi, không cần thông suốt 'nhị' (còn có nghĩa là ngốc) đến trong cuộc sống của mình."

"Đúng đúng, Trần Trần nói đúng, tiểu nhị đi nhanh đi! Đừng làm chậm trễ liên lạc tình cảm của chồng chồng chúng tôi!" Long Xiết Vân ở một bên phụ họa.

Mạc Bắc Thần sờ mũi, hắn đi hay không có liên quan tới nhị hay không nhị sao? Đừng tưởng hắn không nhìn thấy, tuy Trần Trạch vẻ mặt không kiên nhẫn lại không có giơ tay đẩy Long Xiết Vân dựa trên người y ra! Chỉ biết bắt nạt hắn!

Nhìn gian phu dâm phu khoe 'ân ái' trước mặt hắn, Mạc Bắc Thần buồn bực đi ra ngoài, Kỳ Kỳ cậu đến nhanh đi! Ngày tháng không có bà xã, thật khó chịu!

Tác giả có lời muốn nói:

Trần Trạch và Long Xiết Vân sau này sẽ là một trợ lực lớn của Mạc Bắc Thần nha~

Mà bản thân tôi rất thích Long Xiết Vân, thực ra anh em Long gia tôi đều rất thích ~ tôi còn thích Long Xiết Phàm đang đi học, muộn tao cũng rất đáng yêu! Sau này Long Xiết Phàm sẽ có phiên ngoại nha ~

Xiết Vân và Trần Trạch cũng sẽ có phiên ngoại đó ~

52

((Trans: PUPANDA)) Mạc Bắc Thần từng ra một album, trước sau hợp tác đóng phim với Đỗ Văn Hạo, Trần Trạch, lúc này đã sáng rực rỡ như một ngôi sao mới. Suy xét đến thân phận hiện tại của Mạc Bắc Thần, Hoa Thần lại cấp cho hắn một căn hộ 90m2 ở tiểu khu cao cấp nào đó__ đương nhiên mấy cái này đều là cách nói ngoài mặt.

Về sự thực có phải mấy người nào đó có dụng tâm khác với Mạc Bắc Thần không, muốn mượn cớ có nhiều cơ hội ở riêng với Mạc Bắc Thần, loại chuyện riêng tư này, chúng tôi không biết được.

Long Xiết Phong rất giữ chữ tín, nói không làm người quản lý của Mạc Bắc Thần, hôm sau liền bảo Ema đến nhận việc của mình, cho Mạc Bắc Thần một trợ lý sinh hoạt, chuyên môn phụ trách đưa đón Mạc Bắc Thần sắp xếp cuộc sống lúc ở bên ngoài.

Có điều Long Xiết Phong mỗi ngày như cũ sôi nổi ở trong đoàn phim của Trần Trạch, lý do rất trọn vẹn____trông em trai hắn không cho quấy rối Trần Trạch quay phim___ đương nhiên, tam thiếu gia Long gia mỗi ngày không phải xuất hiện trong phạm vi 10m bên cạnh Mạc Bắc Thần, thì là dùng đôi mắt nhìn chằm chằm Mạc Bắc Thần, rốt cuộc là 'trông em trai' thế nào, nhân viên đoàn phim bày tỏ:

"Ơ? Có chuyện này sao? Chưa từng nghe nói!"

"Hả? A Vân làm lỡ quay phim chỗ nào vậy?"

"A Vân là anh em của tôi! Con người rất tốt!"

"Long Xiết Phong là ai vậy? Ồ, bạn nói người mỗi ngày vây quanh nhân vật chính á! Anh ta à....."

Bởi vì Long Xiết Phong đến, rất nhiều việc của nhân viên công tác trong đoàn phim tức thì thoải mái không ít___từ chủ động phụ trách ăn uống của đoàn phim, đến thường chạy vặt tới lui, thêm vào hắn luôn có thể hợp thời khuấy động bầu không khí, dẹp yên người bình thường nói chuyện rất độc miệng, tức giận lên chính là kịch độc Đường môn Trần Trạch, làm nhân viên công tác cả đoàn phim đều rất có hảo cảm.

Mà Long Xiết Phong thì nhìn chằm chằm Mạc Bắc Thần, sau mỗi lần Mạc Bắc Thần quay xong, cấm hết thảy sinh vật giống đực ngoài đạo diễn và trợ lý đến gần Mạc Bắc Thần, còn vì sao chỉ bao gồm sinh vật giống đực____khụ, đó là bởi vì trong đoàn phim này không có bất cứ sinh vật giống cái nào.

Mỗi khi bọn Vương Tiểu Bảo muốn đến giao lưu tình cảm với Mạc Bắc Thần một chút, hoặc là lúc đóng cảnh đánh nhau Mạc Bắc Thần bị họ đánh dữ dội, Long Xiết Phong liền sẽ cười tít mắt đi qua, 'chứng thực võ học một chút' với bọn Vương Tiểu Bảo.

Tổng kết mà nói chính là, bởi vì anh em Long gia đến, đoàn phim quay phim rất trót lọt, tai Mạc Bắc Thần rất thanh tĩnh.

Có điều, tuy Mạc Bắc Thần làm việc ở đoàn phim thoải mái, Mạc Bắc Thần trông lại còn bận hơn lúc hắn chưa nhận phim.

Bận cái gì đây? Đương nhiên là căn hộ chuẩn bị cho hắn và Kỳ Lam ở gần làng đại học kia. Căn hộ đó kỳ thực cách đại học K không phải quá gần, nếu ngồi xe buýt cần 10p.

Nhưng suy nghĩ đến đây là tổ ấm bí mật của hắn và Kỳ Lam, cách trường học của Kỳ Lam có chút khoảng cách, trái lại cũng tăng thêm tính bảo mật của nơi này. Thêm vào hắn bình thường làm việc bận, không thể lúc nào cũng ở bên Kỳ Lam, mà Kỳ Lam vừa lên đại học, còn cần chung sống với bạn học của mình nhiều, cho nên Mạc Bắc Thần cũng không nghĩ đổi chỗ ở khác.

Cơ bản trong nhà sửa sang đã hoàn thành, nhưng bởi vì Mạc Bắc Thần muốn sửa sang nhà giống y kiếp trước, như một loại chuộc tội, hắn hi vọng trong hoàn cảnh đồng dạng, dành cho Kỳ Lam hồi ức hạnh phúc. Cho nên trang trí nội thất vốn nên rất nhanh có thể giải quyết ngược lại kéo dài.

Vốn tưởng còn có thời gian ít nhất 2 năm, hắn có thể từ từ làm, đáng tiếc kế hoạch không nhanh bằng biến hóa, mắt thấy Kỳ Lam sắp đến Bắc Kinh học, hắn cũng bắt đầu gấp gáp__chí ít giường của họ, và thư phòng Kỳ Lam thích nhất nhất định phải chuẩn bị trước, cái khác, chờ Kỳ Kỳ đến rồi bỏ đồ y thích vào là được!

Mạc Bắc Thần nghĩ như vậy, lòng nhanh chóng bị hạnh phúc lấp đầy, mắt thấy quay phim hôm nay lại hoàn thành, Mạc Bắc Thần gọi trợ lý tiểu Trần của hắn lại, chuẩn bị lái xe đến nơi bán đồ nội thất___chưa thành niên thật đáng chết! Cả cái bằng lái đều không có! Nếu có, hắn cũng không cần đi đâu cũng dẫn theo trợ lý!

"Mạc Bắc Thần! Cậu lại muốn đi đâu?!" Long Xiết Phong hổn hển đi đến bên cạnh Mạc Bắc Thần, dùng giọng điệu chồng ăn giấm gặng hỏi vợ muốn lêu lỏng chất vấn Mạc Bắc Thần.

Mạc Bắc Thần nhíu mày: "Hiện tại không phải thời gian làm việc nhỉ? Hơn nữa anh không phải người quản lý của tôi đúng chứ?"

Long Xiết Phong giận nói: "Mạc Bắc Thần cậu đừng quên cậu còn chưa thành niên! Xem như....xem như là một người anh cả, tôi cũng có nghĩa vụ hỏi cậu đi đâu!"

"Ừ, tôi xác thực chưa thành niên." Mạc Bắc Thần gật đầu, vỗ vai Long Xiết Phong nói: "Điểm này anh nhất định phải nhớ kỹ nhá!"

"Tôi? Tôi phải nhớ kỹ cái gì?" Long Xiết Phong khó hiểu nói.

"Nhớ kỹ tôi chưa thành niên á!" Mạc Bắc Thần vẻ mặt anh thật ngu ngốc nói.

"Nói, trọng, điểm!" Long Xiết Phong nghiến răng nghiến lợi nói.

"Haizz, A Long à!" Mạc Bắc Thần lời nói thành khẩn: "Tôi mới 15 tuổi, luyến đồng là không đúng!"

"Chính cậu không phải cũng thích một tiểu tử chưa thành niên!" Long Xiết Phong giận nói: "Cậu không phải luyến đồng?"

Thấy Mạc Bắc Thần lộ ra biểu cảm kinh ngạc nhìn mình, Long Xiết Phong cười một nụ cười chiến thắng, "Cạn lời rồi?"

"Không, tôi chỉ là kinh ngạc anh vì sao sẽ nghĩ như vậy," Mạc Bắc Thần khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh, "Tôi nhiều lắm xem như yêu sớm, không giống tính chất của anh."

Long Xiết Phong: "......."

"Tự anh nghĩ cho kỹ đi!" Mạc Bắc Thần vỗ vai Long Xiết Phong nói: "Tiểu Trần! Chúng ta đi thôi!"

'Răng rắc!' Long Xiết Phong nghiến nát răng.
 
Lần Nữa Làm Em Yêu Anh
Chương 27: Chương 53+54



53

"Sô pha, sô pha...." Mạc Bắc Thần buồn bực đi loanh quanh ở chỗ bán nội thất: "Sao không có kiểu sô pha đó a a a a a!"

"Lão đại, sô pha màu lam nhạt vốn không dễ tìm mà?" Tiểu Trần orz.

"Nhưng mà tôi muốn mua màu lam a a a a a!" Mạc Bắc Thần buồn bực la.

"A a a a a!"

"....." Mạc Bắc Thần oán hận lên án nói: "Anh bắt chước tôi"

"Không phải!" Tiểu Trần vội vàng chỉ phía sau Mạc Bắc Thần: "Lão đại, cậu xem!"

"A a a a a! Dừng tay! Đừng chuyển!" Mạc Bắc Thần hét lên với mấy nhân viên vận chuyển đang bưng bê một cái sô pha màu lam, hoặc nên nói là chạy đến chỗ sô pha.

Nhân viên bán hàng trong cửa hàng không biết nguyên do, nhưng thấy Mạc Bắc Thần vẻ mặt sốt ruột, vẫn kêu nhân viên vận chuyển dừng lại, đồng loạt nhìn Mạc Bắc Thần chờ nói.

"Sô pha này, còn không?" Mạc Bắc Thần gấp gáp hô lên hỏi nhân viên bán hàng.

"Xin lỗi anh, sô pha này là ông chủ chúng tôi đặc biệt đặt làm cho chính mình, là hàng không bán. Trong cửa hàng chúng tôi còn kiểu dáng khác, không bằng anh xem thử mẫu khác trong cửa hàng?" Cô gái bán hàng dịu dàng nói với Mạc Bắc Thần.

"Cô gọi điện cho ông chủ cô, hỏi xem sô pha này bao nhiêu tiền có thể bán! Tôi muốn mua cái này!" Mạc Bắc Thần đi đến trước sô pha, tỏ ý nhân viên vận chuyển đưa sô pha 'của hắn' về.

Cô gái phục vụ thấy Mạc Bắc Thần kiên trì, đành chịu đành phải gọi điện cho ông chủ, nói ngọn nguồn câu chuyện một lần. Ông chủ lập tức tỏ vẻ, khách hàng chính là thượng đế, báo một con số, bán sô pha cho Mạc Bắc Thần. Đương nhiên, loại chuyện trung gian ông chủ kiếm được giá chênh lệch gấp đôi, không có để nhân viên bán hàng truyền đạt.

Nhân viên bán hàng mỉm cười chuyển lời của ông chủ cho Mạc Bắc Thần, Mạc Bắc Thần thỏa mãn thanh toán, người có liên quan đến sự việc tỏ vẻ rất hài lòng:

Nhân viên vận chuyển hài lòng với thù lao___sô pha vẫn là do họ vận chuyển, do nhà Mạc Bắc Thần dường như xa hơn vị trí cũ chút, phí tổn, tất nhiên cũng nhiều hơn.

Ông chủ cửa hàng hài lòng với giá tiền___chênh lệch giá gấp đôi a! Dù sao sô pha này là nhà mình dùng, mẫu nào mà không phải là dùng? Thật sự không được nữa thì đặt làm cái khác không phải xong sao? Sau khi về nhà bà xã khẳng định sẽ khen mình giỏi!

Mạc Bắc Thần hài lòng với sô pha___ giống y chang cái kiếp trước Kỳ Kỳ mua cho hắn! Sau này hắn có thể ngồi trên sô pha giống cái lúc trước, cùng Kỳ Kỳ xem tivi___đây là chuyện hối hận nhất sau khi trùng sinh, sô pha! Vốn có thể xảy ra bao nhiêu câu chuyện ấm cúng hoặc JQ! Lại toàn bộ bị hắn dùng để ngủ!

Cô gái bán hàng thì hài lòng với tiền hoa hồng___giao sô pha cho nhà ông chủ đều có thể giao ra hoa hồng! Đây là cuộc sống tốt đẹp cỡ nào!

Thế là, cô gái bán hàng vô cùng hài lòng về tiền bạc quyết định bắt đầu thỏa mãn nhu cầu tinh thần của bản thân, chỉ thấy cô thần bí sáp đến trước mặt Mạc Bắc Thần nói: "Anh là Mạc Bắc Thần phải không?"

"Haizz," Mạc Bắc Thần ra vẻ đành chịu nói với cô gái phục vụ, "Rất nhiều người đều hỏi tôi như vậy, đáng tiếc tôi không phải, cô từng thấy Mạc Bắc Thần nọ có lúc động kinh như tôi chưa?"

Cô gái phục vụ vẻ mặt khinh thường: "Không phải nói trong cơ thể của mỗi công mặt liệt đều có một trái tim muộn tao sao?"

Mạc Bắc Thần kinh ngạc: "Chẳng lẽ các hạ cũng là một trong những hủ nữ?" Nhờ vị bạn học cấp 3 kia của Kỳ Lam, cùng với mấy hủ nữ YY hắn trên diễn đàn, hắn đối với loại sinh vật 'hủ nữ' này tuyệt đối là kính sợ.

"Quả nhiên là Mạc Bắc Thần ha?! Vậy anh rốt cuộc là tiểu công của nhà Đường Doãn Minh, hay tiểu thụ của nhà Long Xiết Phong vậy? Nói với tôi không sao đâu! Tôi tuyệt đối sẽ không truyền lung tung ra ngoài!" Cô gái bán hàng nói nhỏ bên cạnh Mạc Bắc Thần.

"Haizz," Mạc Bắc Thần thở dài nói: "Kỳ thực tiểu công nhà Đường Doãn Minh là Long Xiết Phong á! Chẳng qua Long Xiết Phong lúc trước là người quản lý của tôi, hai người có lúc sẽ lấy tôi làm cớ gặp mặt mà thôi! Tôi chỉ là một đám mây trôi bồng bềnh!" Mặc kệ thế nào, rút mình ra trước rồi nói!

"Ố? Quả nhiên chân tướng câu chuyện luôn là một trời một vực với YY của đám hủ nữ đông đảo bọn tôi sao?!" Cô gái bán hàng rất ngạc nhiên nói.

"Haizz, A Long hiện tại đã không phải người quản lý của tôi nữa," Mạc Bắc Thần ngửa đầu góc 45 độ ưu thương nhìn trời, "Đây chính là rước vợ vào nhà, ném ông mai qua tường!"

"Không sao! Bắc Thần!" Cô gái bán hàng khích lệ nói, "Trên đời tiểu gay nhiều như thế, luôn có một kiểu thích hợp anh!"

"...Không phải 'tiểu thụ trên đời' nhiều như thế sao?"

"Làm người không thể cứng miệng như thế! Sao anh biết tiểu thụ nhà anh sẽ không tâm huyết dâng trào phản công vào một ngày nào đó chứ?" Cô gái phục vụ vẻ mặt không tán đồng.

"Tiểu thụ nhà tôi....không đúng! Vì sao cô nhận định tôi nhất định là thích đàn ông hả?! Tôi không thể thích phụ nữ sao?" Xém chút bị cô tóm được!

"Đàn ông trên thế giới này tổng cộng chỉ có hai loại." Cô gái bán hàng vẻ mặt cao thâm nhìn Mạc Bắc Thần.

"Hai loại gì?"

"Một loại, là đã cong; một loại, là đang trên đường cong! Cho nên anh hiện tại là thẳng hay cong thật sự không quan trọng" Cô gái bán hàng thâm sâu nói hết.

Mạc Bắc Thần: "......."

54

((Trans: PUPANDA)) Cảnh sắc tươi đẹp, cuối hè, trước cửa tòa nhà lô ba dãy 1, một thanh niên tên Mạc Bắc Thần, đang chỉ huy các nhân viên vận chuyển khiêng đồ dùng trong nhà vào căn số 142.

Mạc Bắc Thần hiện tại đang tranh thủ thời gian___thứ sáu tuần trước là đau dạ dày, thứ sáu tuần trước nữa là đau bụng, thứ sáu tuần này là mọc răng khôn, tóm lại mặc kệ thế nào chính là không đến đoàn phim, tranh thủ tất cả thời gian xây dựng tổ ấm thân yêu của hắn và Kỳ Lam.

Ừm, thư phòng đã có hình dáng đại khái, chí ít tủ sách, bàn gì đó đều đã có; phòng khách cũng có hình thức ban đầu, sô pha lớn màu lam vừa mua mấy ngày trước đang thoải mái nằm trên sàn phòng khách, lười nhác phơi nắng; phòng ngủ....thứ quan trọng nhất đã có, cái khác....khụ khụ, không quan trọng.

Hài lòng chống hông đứng dưới tòa nhà nhìn lên, sau này, trong 'Hoa viên Hạnh Phúc' này, sẽ có một ngọn đèn sáng lên vì hắn.

"Bắc Bắc, nghe điện thoại! Bắc Bắc! Mau nghe điện thoại!" Tiếng chuông chuyên dụng cho Kỳ Lam trong di động Mạc Bắc Thần vang lên.

"Alo? Kỳ Kỳ?"

"Bắc Thần! Cậu ở đâu?!" Giọng Kỳ Lam rất mơ hồ, tuy ra sức hét, nhưng hoàn cảnh xung quanh quá ồn, vẫn chỉ có thể nghe thấy chút mà thôi.

"Ở...nhà chúng ta!" Mạc Bắc Thần không tự giác cũng hét lên.

"Bắc Thần, cậu nói gì?! Lớn tiếng chút!"

"Ở....Kỳ Kỳ, cậu ở đâu?!"

"Ga xe lửa Bắc Kinh!!"

"!!!!!!!!!"

"Kỳ Kỳ, ở yên đó đừng chạy lung tung! Tớ lập tức cho người đi đón cậu! Nhớ đó! Nhất thiết đừng tùy tiện nói chuyện với người kỳ lạ nha! Kỳ Kỳ cậu bộ dáng đáng yêu như vậy, lỡ như bị ông chú quái gở bắt đi thì sao? Còn có...."

Kỳ Lam: "......" Bắc Thần, cậu cũng quá gà mẹ rồi đi??

Vạn phần không nỡ cúp điện thoại của Kỳ Lam, Mạc Bắc Thần vội vàng lại gọi một số điện thoại: "Alo? Tiểu Trần? Anh hiện tại lập tức đến ga xe lửa, đi đón một người tên Kỳ Lam. Cậu ấy cao khoảng 1m73, bộ dáng trắng nõn đáng yêu, mặc....á? Quên hỏi Kỳ Kỳ mặc cái gì rồi! Anh chờ tôi gọi điện lại cho Kỳ Kỳ đã...."

"Cái kia.....lão đại...."

"Hả?"

"Thực ra lão đại cậu trực tiếp đưa số điện thoại cho tôi là được rồi...."

Mạc Bắc Thần u ám nói: "....Tiểu Trần...."

"Lão đại?"

"Hiện tại công việc không dễ tìm ha! Chỉ có không phạm sai lầm, mới có thể bảo vệ chén cơm, anh nói phải không?"

"Ừ ừ!" Cho nên y đều luôn lập chí làm một nhân viên ưu tú nè!

"Đã biết còn không nhanh đi đón người!" Mạc Bắc Thần hét người ta xong, tâm tình thoải mái.

.....Rõ ràng là lão đại tự hắn không nghĩ tới, còn ngược lại trách y.....tiểu Trần ủy khuất nghĩ.

Mặc kệ thế nào, tiểu Trần cuối cùng thành công tìm được Kỳ Lam, và đón Kỳ Lam đến trong căn hộ công ty cấp cho Mạc Bắc Thần.

"Kỳ lão đại, đi bên này! Chúng ta sẽ tới ngay thôi!" Tiểu Trần nịnh nọt dẫn Kỳ Lam lên lầu, hai tay dâng chìa khóa của nhà Mạc Bắc Thần lên___trên cả đường đi không biết Kỳ Lam nói những gì với tiểu Trần, tiểu Trần đã triệt để lén lút đặt Kỳ Lam trên vị trí của Mạc Bắc Thần ở trong lòng.

Kỳ Lam nói cám ơn, nhận lấy chìa khóa trong tay tiểu Trần. Đi đến tầng ba, Kỳ Lam đang chờ mở cửa, lại thấy một vị thần giữ cửa đứng ở cửa nhà Mạc Bắc Thần, thần giữ cửa đang dựa trên tường hút thuốc, trên đất đầy đầu lọc.

"Kỳ Lam?" Thần giữ cửa nhướng mày, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khiêu khích: "Khai giang sớm vậy à? Tôi nhớ.... đại học K cách đây rất xa nhỉ? Cần tôi lái xe đưa cậu đi không?"

Thần giữ cửa này chính là Long Xiết Phong, nghe nói Mạc Bắc Thần bệnh, hắn đặc biệt đến thăm. Kết quả? Người không ở nhà, điện thoại không bắt máy! Chờ nửa ngày lại chờ được Kỳ Lam?! Long Xiết Phong cảm thấy mình rất tức giận!

"Anh là....." Kỳ Lam nhìn người nọ như mới nhìn thấy lần đầu.

Long Xiết Phong nén tức giận xuống, từ trên cao nhìn xuống Kỳ Lam. Miệng nhếch lên một nụ cười hoàn mỹ. (Từ chiều cao mà nói, xác thật là từ trên cao nhìn xuống! Kỳ Lam: Đáng ghét!!!! (>﹏
 
Lần Nữa Làm Em Yêu Anh
Chương 28: Chương 55+56



55

Nhân lúc Mạc Bắc Thần chưa về, Kỳ Lam kéo tiểu Trần trò chuyện rất lâu.

Tiểu Trần là một đứa trẻ nông thôn, về bản chất là một người trẻ tuổi an phận lại thành thật. Tuy hai năm nay lúc ở giới giải trí làm việc vặt cho người khác, đến làm trợ lý, cũng học được gặp ký giả, ngôi sao khác, lúc không nên nói ngậm miệng còn chặt hơn sò, nhưng Kỳ Lam là lão đại của lão đại, là người của mình, tiểu Trần tất nhiên biết liền nói, nói thì nói cho hết.

"Nói như vậy....Bắc Thần gần đây đều luôn thần bí?" Kỳ Lam trầm ngâm nói.

"Ừm ừm! Lão đại khoảng thời gian này luôn sẽ có vài ngày biến mất không thấy, cũng không nói với người khác cậu ấy đi đâu, thần bí lắm." Tiểu Trần nói với Kỳ Lam.

'Cách' tiếng cửa mở cắt ngang cuộc đàm thoại của hai người, Kỳ Lam nhìn ra cửa, nhỏ giọng dặn tiểu Trần: "Đối thoại của chúng ta hôm nay đừng nói với Bắc Thần, biết không?"

Tiểu Trần vội vàng làm một động tác kéo khóa miệng, gật đầu như giả tỏi.

"Kỳ Kỳ!" Con gấu Mạc Bắc Thần nhào tới.

Kỳ Lam theo bản năng né qua bên cạnh, kết quả tính sai hướng Mạc Bắc Thần nhào, vừa vặn né đến trong lòng Mạc Bắc Thần vốn muốn tóm góc áo Kỳ Lam làm nũng.((pupanda hân hạnh tài trợ chương trình này))

Người yêu mình nhung nhớ nhào vào lòng, Mạc Bắc Thần tất nhiên vui mừng, vừa muốn hôn xuống thì phát hiện một cái bóng đèn chói lóa bên cạnh vừa vặn hiếu kỳ nhìn họ chăm chú.

"Tiểu Trần, hôm nay vất vả, anh có thể về nghỉ ngơi rồi." Mạc Bắc Thần nói với tiểu Trần.

"Lão đại, không sao, tôi không mệt!" Tiểu Trần y là trợ lý bốn tốt, sao có thể tùy tiện kêu mệt kêu khổ?

"Tiểu Trần à...." Mạc Bắc Thần lời nói thấm thía: "Tôi nhớ ước mơ của anh là có một ngày làm một trợ lý kim bài, đúng không?"

"Ừ ừ!" Tiểu Trần gật đầu điên cuồng. "Làm một trợ lý ưu tú, trừ phải chịu được khó khăn vất vả, còn phải có mắt nhìn, hiểu không?"

"Ừ ừ! Chính là lão đại muốn ăn cà tím kho, tôi liền không mua gà viên xào cay! Yên tâm lão đại, tôi sẽ hết thảy dựa theo dặn dò của cậu mà làm! Lão đại, buổi trưa các cậu muốn ăn gì?" Tiểu Trần ưỡn ngực, cố gắng để mình trông 'tinh anh' hơn.

"Anh....! Anh biết gì mà biết!" Hắn hiện tại cái gì cũng không muốn ăn! Chỉ muốn ăn người trong lòng hắn a khốn kiếp!

"Tiểu Trần, ý của Bắc Thần là để anh về nhà nghỉ ngơi trước, bọn tôi muốn ở riêng chút."

"À! Lão đại, kêu tôi biến ra hiệu là được! Không cần phiền như vậy!" Tiểu Trần làm một động tác 'phất tay', sau đó cười hì hì đi đến bên cửa.

"Lão đại tôi đi đây!" Tiểu Trần mở cửa, xoay đầu nói với Mạc Bắc Thần và Kỳ Lam: "Thật sự không cần tôi mua cơm sao?"

"Cút!!!"

Tiểu Trần 'rầm' đóng cửa, biến mất như một làn khói ngoài cửa.

"Hiện tại chỉ còn lại hai chúng ta!" Mạc Bắc Thần thỏa mãn ôm Kỳ Lam, hôn hôn trán Kỳ Lam, thâm tình nói bên tai Kỳ Lam: "Bảo bối, tớ rất nhớ cậu."

Kỳ Lam lười biếng dựa trong lòng Mạc Bắc Thần, đè toàn bộ trọng lượng cơ thể lên người hắn, thoải mái như mèo gối đầu trên vai Mạc Bắc Thần, nửa ngày mới 'ừm' một tiếng, tỏ ý mình nghe thấy rồi.

"Hả? Vậy là xong rồi?" Mạc Bắc Thần ủy khuất nói với Kỳ Lam: "Kỳ Kỳ, cậu không có lời gì muốn nói với tớ sao?"

"Có." Khóe miệng Kỳ Lam nhếch lên một đường cong tà ác.

"Vậy mau nói đi nào!" Mạc Bắc Thần mong đợi dựng thẳng lỗ tai.

"Bắc Thần, tớ....."

"Ừ ừ!" Mau nói mau nói!

"Tớ.....đói rồi...."

"À....vậy....chúng ta ra ngoài ăn cơm đi...." Mạc Bắc Thần có chút thất vọng.

"Không cần ra ngoài," Kỳ Lam móc hai tay ở cổ Mạc Bắc Thần, cả người dán sát trên người Mạc Bắc Thần, ngửa đầu lên cười nhìn Mạc Bắc Thần đầy mặt viết 'mất mác cầu an ủi' nói: "Ăn cái này là được....."

"Ăn cái.....ưm....."

A ưm, rất tốt, bởi vì miệng Mạc Bắc Thần bận 'làm việc', tạm thời không thể mở miệng nói chuyện hài lòng nghĩ, bữa cơm này rất ngon, ăn đến thể xác và tinh thần hắn đều rất hài lòng!

Thế là Mạc Bắc Thần bị 'ăn' đến cảm thấy mỹ mãn, cuối cùng hóa thân thành sói, đổi bị động thành chủ động hôn sâu thêm.

Bầu không khí vốn ấm cúng tức thì trở nên mờ ám, nhiệt độ xung quanh theo nhiệt độ cơ thể mà tăng lên, không biết là ai vói tay vào quần áo đối phương trước, cũng không biết là ai c ởi quần áo đối phương trước, giữa hai người ngày càng triền miên, trong không khí đều lưu động nguy hiểm.

Khi Mạc Bắc Thần chen chân vào giữa hai ch@n Kỳ Lam, chỉ cách một tầng vải mỏng manh nhẹ nhàng ma sát nơi mẫn c ảm của Kỳ Lam, Kỳ Lam cuối cùng nhịn không được bám lấy Mạc Bắc Thần rên nhẹ: "Bắc Thần...."

Nghe thấy một tiếng gọi vô lực của Kỳ Lam, Mạc Bắc Thần đang trong cơn mê say cuối cùng tỉnh táo lại. Cảm giác được biến hóa rõ ràng nơi nào đó của cơ thể Kỳ Lam, Mạc Bắc Thần than thở một tiếng, nhẹ nhàng chụp tay lên, ôn nhu giúp Kỳ Lam giải phóng, sau đó ôm chặt Kỳ Lam, dùng hết toàn lực khống chế mình không được xuống tay với Kỳ Lam nhỏ thế này.

"Bắc Thần.....vì sao? Cậu...." Không muốn chạm vào tớ sao?

Lời của Kỳ Lam còn chưa nói hết, nhưng mất mác trong mắt lộ ra làm Mạc Bắc Thần tức thì biết Kỳ Lam muốn hỏi hắn cái gì.

Mạc Bắc Thần hôn trán Kỳ Lam, dịu giọng nói: "Đứa ngốc, chuyện này chúng ta không vội. Quá nhỏ mà làm chuyện đó không tốt cho cơ thể, hơn nữa, tớ không muốn tổn thương cậu. Chờ hai năm nữa, cậu muốn trốn cũng không trốn được, đừng nghĩ lung tung, nhé?"

"Tớ.....tớ đâu có nghĩ lung tung?" Kỳ Lam bị nhìn thấu tâm tư tức thì đỏ ửng mặt, Mạc Bắc Thần thấy bộ dáng Kỳ Lam đáng yêu, ảo tưởng Kỳ Lam bản chibi hiện tại hẳn là đỏ ửng mặt từ dưới lên, trên đầu bốc ra một đóa mây nấm hơi nước nhỉ?

Mạc Bắc Thần tự mình YY đến rất vui vẻ nhịn không được cười ra tiếng, lại gặm khuôn mặt trơn bóng của Kỳ Lam mấy cái, mới hơi cảm thấy thỏa mãn chút, tẩy sạch cho hai người, mặc quần áo vào.

"Kỳ Kỳ, chúng ta đi ăn cơm trước, sau đó dẫn cậu đến một nơi." Mạc Bắc Thần kéo tay Kỳ Lam lên, đi ra ngoài cửa.

"Đi đâu vậy? Tiết lộ trước chút đi?" Kỳ Lam hiếu kỳ nói.

"Bảo mật!" Mạc Bắc Thần quay đầu cười thần bí với Kỳ Lam.

"Ô!" Mạc Bắc Thần sờ nơi má vừa được Kỳ Lam hôn nói: "Nhóc con, học được sắc dụ rồi ha? Cho dù cậu chủ động hôn tớ, vẫn là bảo mật! Bởi vì là kinh hỉ ~"

"Hừ! Không nói thì thôi ~" Kỳ Lam đi nhanh lướt qua Mạc Bắc Thần, để lại cho Mạc Bắc Thần bóng lưng ngạo kiều.

"Kỳ Kỳ, hôn cái nữa đi!" Mạc Bắc Thần mặt dày mày dạn dán tới.

"Nghĩ thật đẹp!" Kỳ Lam cự tuyệt không nghĩ ngợi.

"Kỳ đại gia ~ cậu hôn người ta một cái đi........"

"......"

"Vậy....người ta hôn gia một cái?"

"Cút!!!!!"

56

((Trans: PUPANDA)) Đáp ứng yêu cầu của Kỳ Lam, hai người ở quán lẩu cay dưới lầu ăn bữa lẩu cay, sau đó bắt xe đến 'Hoa viên Hạnh Phúc'.

Tài xế rất nhiệt tình, cả đường trò chuyện trời nam đất bắc với hai người, lộ trình gần 40p không làm hai người cảm thấy quá lâu, cho đến lúc xuống xe, tài xế nhắc đến muốn xin chữ ký dùm con gái, Mạc Bắc Thần vô cùng sảng khoái dùng bút ký tên kèm tên người xin chữ ký cùng viết một lời chúc đưa cho tài xế.

Sau cùng, tài xế nhiệt tình bày tỏ: "Tiểu Mạc à! Quý trọng hạnh phúc hiện tại, quá khứ thì để nó qua đi! Cậu và thiếu niên bên cạnh cậu, xứng hơn Long Xiết Phong và Đường Doãn Minh nhiều! Tôi và con gái tôi đều ủng hộ cậu!"

"Chú....."

"Tôi biết tôi biết, cậu muốn nói các cậu chỉ là bạn tốt đúng không? Tôi hiểu mà! Ngôi sao không phải đều nói như vậy! Sẽ không tùy tiện nói lung tung ra ngoài!"

"Chú....kỳ thực con muốn nói là....chú thật sáng mắt!" Mạc Bắc Thần bật ngón cái với tài xế.

Tạm biệt chú tài xế nhiệt tình, Mạc Bắc Thần dẫn theo Kỳ Lam vào tiểu khu, một đường đến lô 3, nhà 142.

"Chỗ này là......" Kỳ Lam nghi hoặc nói.

"Chỗ này là nhà của chúng ta, là tớ giấu mọi người lén mua, như vậy không có ai sẽ quấy rối đến cậu được." Mạc Bắc Thần nghiêm túc nhìn Kỳ Lam một hồi mới tiếp tục nói: "Trên giấy chứng nhận bất động sản của căn hộ này viết là tên của cậu, cậu chính là chủ hộ của nhà chúng ta. Nếu sau này tớ chọc cậu không vui, cậu có quyền lợi đuổi tớ ra ngoài."

"Cho nên cậu gần đây luôn thần bí chính là bận rộn cái này?" Kỳ Lam buột miệng nói ra nghi vấn của mình, lập tức phát giác bản thân bán đứng chuyện mình 'điều tra' tiểu Trần, phiền muộn ngậm miệng.

Thấy Kỳ Lam phiền muộn cắn môi, Mạc Bắc Thần sáng tỏ cười: "Hỏi tiểu Trần rồi? Ha hả, kỳ thực cậu hoàn toàn có thể trực tiếp hỏi tớ."

Mạc Bắc Thần nói rồi nhún vai: "Có điều nếu như vậy có thể làm cậu an tâm, tớ hoàn toàn đồng ý để tiểu Trần làm tai trong của cậu."

"Bắc Thần tớ......" Thấy Mạc Bắc Thần thẳng thắn vô tư như vậy, khoan dung với sự không tin tưởng của mình như thế, Kỳ Lam cảm thấy mình sắp hổ thẹn chết mất!

Mạc Bắc Thần không để Kỳ Lam tiếp tục nói nữa, mà là nhẹ nhàng đặt một cái thẻ ngân hàng ở trong tay Kỳ Lam.

"Thẻ này, là thẻ tín dụng chính của tớ, chỗ tớ còn có một thẻ phụ. Như vậy sau này cậu có thể giám sát tớ trực quan hơn."

"Mạc Bắc Thần! Cậu đây là làm gì? Lẽ nào trong mắt cậu tớ chỉ biết nghi thần nghi quỷ, không tin tưởng cậu?"

"Kỳ Kỳ, cậu khoan hãy tức giận." Mạc Bắc Thần vỗ về hôn nhẹ trán Kỳ Lam, dịu giọng nói: "Làm một nghệ sĩ, tớ không cách nào bảo đảm mình không có scandal nào, cũng không cách nào bảo đảm không ra ngoài quay phim, thậm chí rất lâu không ở bên cạnh cậu. Giao thẻ tín dụng cho cậu, là xuất phát từ tư tâm của tớ, một là tớ không biết quản lý tài sản, để ở chỗ cậu, cậu cũng tiện giúp tớ quản; hai là nếu lúc cậu có chuyện gấp gì, nếu tớ đúng lúc không ở bên cạnh cậu, trên người cậu giữ thêm ít tiền, tớ ở ngoài cũng an tâm hơn."

"Còn có một lý do rất quan trọng," Thấy Kỳ Lam vẫn nhíu mày, Mạc Bắc Thần nhịn không được ôm Kỳ Lam vào trong lòng, vươn tay nhẹ nhàng vuốt thẳng nếp nhăn giữa trán Kỳ Lam: "Tớ bắt mất con trai bảo bối của chú Kỳ dì Kỳ, tớ hiện tại đã có thể kiếm tiền, không có đạo lý để hai trưởng bối nuôi vợ dùm tớ."

"Ai là vợ cậu hả?" Kỳ Lam liếc Mạc Bắc Thần một cái, không thừa nhận! Kiên quyết không thừa nhận! Y mới là công! Công! Công!

"Được được được, cậu không phải vợ tớ, tớ là vợ cậu được chưa? Tướng công?" Mạc Bắc Thần nịnh bợ nói với Kỳ Lam, so với 'ai trên ai dưới' thực chất, danh xưng gì đó đều là mây trôi hết!

Nghe tiếng 'tướng công' mềm mại của Mạc Bắc Thần, Kỳ Lam không tự chủ rùng mình, chán ghét run đến da gà nổi khắp người, vừa muốn mở miệng nói gì với Mạc Bắc Thần, chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm, ngã trong lòng Mạc Bắc Thần.
 
Lần Nữa Làm Em Yêu Anh
Chương 29: Chương 57+58



57

Khi Kỳ Lam lần nữa tỉnh lại, Mạc Bắc Thần đang ngồi bên giường bệnh vẻ mặt lo lắng nhìn y.

"Bắc Thần?" Kỳ Lam muốn nói với Mạc Bắc Thần bảo hắn không cần lo lắng, lại phát hiện giọng mình khàn đến không có bất cứ sức thuyết phục nào.

Mạc Bắc Thần vươn tay sờ trán Kỳ Lam, không nóng, mới hơi yên tâm nói với Kỳ Lam: "Đừng sợ, Kỳ Kỳ, bác sĩ nói chỉ là cảm nắng thôi, nghỉ ngơi nhiều là được."

"Ừm." Kỳ Lam khẽ nói.

"Hiện tại cảm giác thế nào? Có chỗ nào khó chịu không?" Mạc Bắc Thần nhẹ giọng hỏi.

Kỳ Lam lắc đầu, có chút ỉu xìu.

Mạc Bắc Thần đang muốn há miệng an ủi Kỳ Lam thêm mấy câu, di động lại không thức thời đổ chuông vào lúc này, tên 'Trần Trạch' nhấp nháy như bùa giục riết trên màn hình di động.

"Alo? Đạo diễn Trần?"

"Ô? Nói chuyện rất lưu loát, răng không đau nữa?" Giọng Trần Trạch từ đầu kia điện thoại truyền tới.

"Ừ, cảm ơn đạo diễn Trần quan tâm, không đau nữa."

"Ngày mai có thể đến làm việc rồi?"

"....Không nhất định....đạo diễn Trần, tôi hiện tại đang ở bệnh viện....."

"Ồ? Thật hả?" Chuyện bé chăn cừu nghe nhiều rồi, Trần Trạch hiển nhiên không tin lời của Mạc Bắc Thần. "Lần này là đau chỗ nào?"

Mạc Bắc Thần nhìn Kỳ Lam trên giường bệnh, yếu ớt phun ra hai chữ: "Đau lòng."

"Ừ, ngày mai về đoàn phim, vừa vặn trong phim có một cảnh là Diệp Thiên Hạo bệnh, trạng thái hiện tại của cậu phù hợp." Trần Trạch nhàn nhạt nói.

"....Đạo diễn Trần....tôi hiện tại bắt đầu cảm thấy đau trứng...." Đối với sự phát huy đầy đủ của Trần Trạch, Mạc Bắc Thần cảm thấy rất câm nín.

"Ồ? Thật ư? Vừa vặn bộ phim sau của tôi định quay cung đấu, vai thái giám đương quyền bên cạnh hoàng thượng còn chưa có ứng cử viên! Cậu cố gắng duy trì, bộ phim sau tôi còn tìm cậu!" Trần Trạch 'khích lệ' Mạc Bắc Thần.

Mạc Bắc Thần: "........"

Hai người lại nói mấy câu, cuối cùng lấy lời hứa ngày mốt đi làm của Mạc Bắc Thần, cùng với trong một tháng tiếp theo chỗ nào đều sẽ không đau nữa làm định đoạt, kết thúc cuộc gọi.

"Bắc Thần, ngày mai về đoàn phim đi! Công việc quan trọng. Tớ không sao rồi, chúng ta về thôi?"

Mạc Bắc Thần nghe vậy không tán đồng nhíu mày: "Kỳ Kỳ cậu nói gì đó? Công việc nào sẽ quan trọng bằng cậu?! Kỳ Kỳ ngoan, chúng ta làm kiểm tra rồi đi."

Kỳ Lam cảm động nhìn Mạc Bắc Thần, khóe miệng khẽ nhếch, ánh mắt sáng rực, nhưng không biết sao, Mạc Bắc Thần chỉ cảm thấy Kỳ Lam như vậy trông vô cùng bi thương.

"Kỳ Kỳ, sao vậy?" Mạc Bắc Thần dựa đến bên cạnh Kỳ Lam, dỗ dành hỏi.

Kỳ Lam vươn tay ôm lấy eo Mạc Bắc Thần, vùi mặt trước ngực Mạc Bắc Thần, nhỏ giọng nói: "Không có gì, chỉ là muốn về nhà, nhà của chúng ta."

"Ừ, chúng ta lát nữa về nhà ngay, ngoan." Mạc Bắc Thần sờ đầu Kỳ Lam, đau lòng y vì mình, nhỏ như vậy lại phải chịu đựng nhiều hơn rất nhiều người trưởng thành___một thân một mình đến Bắc Kinh, chịu đựng áp lực của dư luận xã hội, cùng hắn.....đoạn tử tuyệt tôn. Kỳ Lam, Kỳ Lam, rốt cuộc hắn phải làm sao, mới có thể hồi báo một phần vạn cho y?

Dưới sự kiên trì của Mạc Bắc Thần, Kỳ Lam cuối cùng vẫn bị bắt đi làm kiểm tra toàn thân mới được Mạc Bắc Thần dẫn về nhà___Mạc Bắc Thần sẽ không càng không dám quên, Kỳ Lam kiếp trước chết vì ung thư dạ dày. Kiếp này, hắn nhất định phải trông y thật tốt!((pupanda hân hạnh tài trợ chương trình này))

Trên đường về nhà, Kỳ Lam đều rất trầm lặng, chỉ có hai tay siết chặt áo Mạc Bắc Thần, hiển thị tâm tình lúc này của y.

Mạc Bắc Thần không biết Kỳ Lam vì sao sẽ đột nhiên biến thành dáng vẻ này, càng không biết nên vỗ về trái tim rõ ràng nóng nảy không yên của y thế nào, Mạc Bắc Thần chỉ có thể dùng hai tay nắm chặt hai tay siết chặt vạt áo hắn, dùng hành động nói với y, mặc kệ thế nào, có hắn ở đây.

Cứ vậy một đường không nói về đến 'Hoa viên Hạnh Phúc', vừa vào cửa, Kỳ Lam cả đường đều rất trầm lặng đột nhiên đẩy Mạc Bắc Thần lên cửa, điên cuồng hôn Mạc Bắc Thần, loại cắn xé bất chấp tất cả, như cuồng hoan lần cuối.

Hồi lâu, khi hai người cuối cùng đều nhịn không được có phản ứng, Mạc Bắc Thần cuối cùng nhẹ nhàng kéo giãn khoảng cách của hai người, siết chặt nắm tay nói: "Kỳ Kỳ, đừng quậy, tớ sắp nhịn không được."

"Nhịn không được....thì....đừng nhịn nữa...." Mắt Kỳ Lam nhìn chằm chằm sàn nhà, lông mi dài mà hơi cong lên chắn ánh mắt của Kỳ Lam, làm Mạc Bắc Thần nhìn không ra tâm trạng của y.

"Kỳ Kỳ.....cậu còn nhỏ....." Mạc Bắc Thần cắn chặt hàm răng, mồ hôi như hạt đậu theo gò má hắn chảy xuống. Đáng chết! Chẳng lẽ y không nhìn ra hắn nhịn rất vất vả sao?

"Cậu là cảm thấy tớ nhỏ, hay....cậu căn bản không muốn tớ?" Kỳ Lam cuối cùng nâng mắt lên, nhàn nhạt nói với hắn.

"Kỳ Lam! Cậu đừng trêu chọc tớ! Cậu biết cậu hiện tại đang nói gì không?!" Mạc Bắc Thần cảm thấy thần kinh mình đã kéo đến một điểm nào đó, cũng không chịu được bất cứ 'khảo nghiệm' nào từ Kỳ Lam nữa.

"Tớ biết, tớ nói, tớ muốn. Cậu muốn tớ không?"

'Bặt!' Câu này của Kỳ Lam thành một cọng rơm cuối cùng, triệt để nghiền đứt thần kinh luôn căng chặt của Mạc Bắc Thần. Mạc Bắc Thần không nói nữa, vác Kỳ Lam lên đi đến phòng ngủ. Này mẹ nó nếu còn có thể nhịn, trừ phi Mạc Bắc Thần hắn không phải đàn ông!

58

((Trans: PUPANDA)) Nhẹ nhàng thả người trên vai lên giường, Mạc Bắc Thần chống hai tay hai bên người Kỳ Lam, nhìn chăm chú Kỳ Lam: "Kỳ Kỳ, tớ hỏi cậu một lần cuối cùng, cậu....không hối hận?"

"Cậu là....không được?" Kỳ Lam khiếu khích nói.

"!!!!!" Mạc Bắc Thần không nói nhảm nữa, với người yêu nhung nhớ của mình, dùng hành động chứng minh cho Kỳ Lam thấy, hắn rốt cuộc là 'được', hay 'không được'!

Mạc Bắc Thần nhìn như hung dữ mạnh mẽ nhào tới, động tác đối với Kỳ Lam lại rất ôn nhu. Theo từng món quần áo cởi ra, trên chiếc giường đồng dạng này, ký ức kiếp trước nháy mắt như thủy triều ập vào.

Cảm giác được Kỳ Lam bởi vì khẩn trương mà run rẩy, trong lòng Mạc Bắc Thần khẽ nhói, 'lần đầu tiên' của kiếp trước, nhất định đã lưu lại cho Kỳ Kỳ ám ảnh rất lớn đi?

Tuy biết Kỳ Lam lúc này đã không có ký ức của kiếp trước, nhưng Mạc Bắc Thần vẫn nhịn không được dừng động tác khuếch trương của mình, vươn tay từng cái vỗ về tấm lưng trơn bóng của Kỳ Lam, từng lần nhẹ giọng ôn nhu nói bên tai Kỳ Lam: "Kỳ Kỳ, đừng sợ tớ, tớ yêu cậu."

"Ừm......" Kỳ Lam không nói, chỉ là hai chân quấn lên thắt lưng cường tráng của Mạc Bắc Thần, vô thanh biểu đạt ra cầu xin của mình.......

Khi khoảnh khắc hai người hòa làm một thể cuối cùng đến, Kỳ Lam như cũng không nhịn được nữa khóc nói với Mạc Bắc Thần "Yêu cậu, rất yêu rất yêu cậu....cả bản thân tớ đều không biết tớ rốt cuộc yêu cậu bao nhiêu......"

Đêm này, liều mình triền miên.

Tuy hai người đêm qua 'tình huống chiếu đấu' kịch liệt, nhưng khi tia sáng đầu tiên của ban mai rọi vào phòng ngủ, Mạc Bắc Thần cuối cùng được toại nguyện vẫn tỉnh dậy rất sớm.

Nhìn khuôn mặt ngủ yên tĩnh của Kỳ Lam, trong lòng Mạc Bắc Thần bị lấp đầy.

Rón rén từ trên giường đứng lên, Mạc Bắc Thần nhanh chóng tắm một cái, thay quần áo ra ngoài____thuốc tiêu viêm, thuốc hạ sốt phải chuẩn bị sẵn trước, còn phải mua cho Kỳ Kỳ ít thức ăn dễ tiêu hóa làm bữa sáng___vốn hắn muốn tự mình nấu cho Kỳ Kỳ ăn, nhưng.....nghĩ đến mình lần trước định nấu mì nấu thủng nồi, vì nghĩ cho dạ dày của Kỳ Kỳ, Mạc Bắc Thần quyết định thôi.

Lúc Mạc Bắc Thần mang theo thuốc và cháo rau về, Kỳ Lam vẫn đang ngủ. Giữa trán hơi nhíu tỏ rõ người trên giường ngủ rất không yên ổn.

Mạc Bắc Thần thấy Kỳ Lam nhíu mày, cũng đau lòng nhíu mày. Hôm qua vẫn là làm quá mức, Kỳ Kỳ chắc bị mình làm bị thương rồi.

Nhẹ nhàng đặt cháo và thuốc trên bàn ăn ở phòng bếp, Mạc Bắc Thần vào nhà tắm lấy khăn lông, thấm nước nóng, vén chăn của Kỳ Lam ra, nhẹ tay nhẹ chân lau người cho Kỳ Lam, cảm giác sau người khô mát làm Kỳ Lam trong mộng dần dần giãn chân mày.

Nhìn bộ dáng ngủ yên của Kỳ Lam, Mạc Bắc Thần nhịn không được khép áo lên giường, cách chăn ôm Kỳ Lam vào trong lòng, nhắm mắt dùng tâm cảm nhận phần yên tĩnh này, không bao lâu liền lần nữa rơi vào bóng tối ngọt ngào.

Lúc tỉnh lại lần nữa là cảm giác được người trong lòng nhúc nhích, khi Mạc Bắc Thần mở mắt ra, Kỳ Lam đang cẩn thận định giãy từ trong lòng hắn ra. Khóe miệng Mạc Bắc Thần khẽ cong, cánh tay dài duỗi ra ôm người trở lại.

"Nhân lúc tớ ngủ muốn làm gì? Hôm qua còn không đủ mệt? Hử?" Mạc Bắc Thần ý định vươn tay xoa chỗ nào đó của Kỳ Lam, hiển nhiên đối với chuyện Kỳ Lam nói mình 'không được' vẫn canh cánh trong lòng.

"Hức, đừng quậy, tớ đi tắm." Kỳ Lam đỏ mặt tùy tiện khoác áo liền đi vào nhà tắm.

Thấy quần áo mặc trên người Kỳ Lam, Mạc Bắc Thần lại vui vẻ: "Kỳ Kỳ, đây là áo tớ." Thưởng thức Kỳ Lam mặc áo mình như mặc áo đầm, cười tít mắt nói: "Hèn gì người ta đều nói, nhìn vợ mình mặc áo của mình ở nhà đi tới đi lui có tình thú nhất gì đó! Hôm nay nhìn thấy, quả nhiên làm vi phu...ực!" Mạc Bắc Thần nói rồi khoa trương nuốt nước miếng.....

Đáp lại Mạc Bắc Thần là âm thanh Kỳ Lam đóng cửa nhà tắm cái 'ầm'.

"Xì....ha ha ha ha!" Thấy Kỳ Lam bị hắn chọc xấu hổ trốn đi, Mạc Bắc Thần cũng không gượng được cười to giọng.

Kỳ thực hạnh phúc chỉ đơn giản như vậy, một cái giường to thoải mái, một tia nắng sớm, quan trọng nhất là, một người yêu có thể bầu bạn cả đời.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back