Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Làm Thế Nào Để Tăng Điểm Kỹ Năng Cho Một Yêu Phi?

Làm Thế Nào Để Tăng Điểm Kỹ Năng Cho Một Yêu Phi?
Chương 120: Phiên ngoại 3



Dĩ nhiên, Thu Minh Thù không thật sự biến thành phụ nữ sau khi xuyên qua.

Thực ra, ngay từ giây phút nhìn rõ hình ảnh phản chiếu của mình, y đã lập tức nhận ra tình huống hiện tại.

Mặc dù đã ở ở Vân Lục rất lâu, trải qua bao nhiêu chuyện, nhưng y chưa bao giờ thực sự quên đi quá khứ.

Thế giới này, khung cảnh này, bộ lễ phục này—dù đã xa cách bao năm, y vẫn nhớ rõ ràng.

Bởi vì đây chính là đêm xảy ra sự kiện cuối cùng trong cuộc đời trước của y.

Cái đêm mà y "chết".

Y nhớ rất rõ, đây là nhiệm vụ cuối cùng trước khi y xuyên đến Vân Lục.

Mục tiêu của y là xâm nhập vào một gia tộc quyền thế trong Liên Bang để đánh cắp một tài liệu tuyệt mật.

Nhưng độ bảo mật của nơi này quá cao, nếu không có kế hoạch vẹn toàn, người bình thường căn bản không có cơ hội tiếp cận.

Vì vậy, để thuận lợi trà trộn vào đây, Thu Minh Thù đã cải trang.

Mà diện mạo hiện tại của y chính là kết quả của lần cải trang đó.

Kỹ năng hoá trang của y xưa nay luôn xuất thần nhập hóa, dù không có sự trợ giúp của hệ thống, y vẫn có thể dễ dàng đánh lừa người khác.

Chính vì thế, trong quá khứ, y thường xuyên dùng những phương thức này để thay đổi diện mạo, tiện cho việc xâm nhập vào các nơi cần thiết.

Thu Minh Thù đã xác định được nơi mình đang đứng, cũng xác định được thời gian hiện tại, nhưng y không hiểu vì sao mình lại xuất hiện đúng vào thời điểm này. Chẳng lẽ sau khi bước qua cánh cửa kia, y lại quay về thế giới cũ, vừa khéo rơi đúng vào khoảnh khắc trước khi tai nạn xảy ra?

Thế giới này có thể nào trùng hợp đến vậy? Hay phải chăng không gian kia có cơ chế tự động lựa chọn phương án tối ưu nhất?

Những câu hỏi này cứ lởn vởn trong đầu y, nhưng đó chưa phải điều quan trọng nhất. Quan trọng là—y có thể quay lại đây, vì y vốn dĩ đã từng sống ở đây.

Vậy còn Hoàn Ý thì sao?

Hắn cũng đi vào cánh cửa kia cùng y, nhưng sau đó hai người lại bị tách ra. Bây giờ hắn đang ở đâu? Hắn đã biến thành dáng vẻ thế nào?

Thu Minh Thù không có câu trả lời.

Thu Minh Thù nhìn vào gương, nhìn khuôn mặt "quen thuộc" kia, bỗng nhiên có một cảm giác hoang đường.

Y chưa từng nghĩ mình sẽ có cơ hội quay lại, càng không nghĩ đến việc có thể tiếp tục kiếp sống trước đây.

Dù y không hề lưu luyến gì với nó.

Nhưng bây giờ, khi thấy chính mình trong lớp vỏ bọc cũ, y vẫn cảm thấy thật hư ảo.

Mà điều kỳ lạ nhất là—

Có lẽ do đã trải qua quá nhiều thời gian, trí nhớ cũng không còn rõ ràng như trước, Thu Minh Thù đột nhiên nhận ra diện mạo của mình hiện tại... cũng không khác mấy so với lúc còn ở nước Nghiêu.

Chỉ là đường nét sâu hơn một chút, ánh mắt sắc bén hơn một chút, cả người toát ra khí chất trầm ổn và nội liễm hơn mà thôi.

Y vốn có dáng vẻ này sao?

Thu Minh Thù nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của mình, nhưng còn chưa kịp nghĩ sâu thêm, y bỗng cảm giác có tiếng bước chân đang tiến lại gần.

Y lập tức thu lại tâm trạng, nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm, tỏ ra yếu đuối đúng với thân phận hiện tại, sau đó quay đầu nhìn sang.

Người vừa đến—

Lại chính là kẻ nguy hiểm nhất, mục tiêu chính của nhiệm vụ lần này.

Kiếp trước, Thu Minh Thù chính là vì để lộ sơ hở trước người này nên mới bị truy sát, cuối cùng phải trốn vào kho hàng và bỏ mạng trong vụ nổ.

Giờ đây, mọi thứ lặp lại. Y vậy mà lại gặp lại gã.

Thu Minh Thù lập tức thu liễm ánh mắt, bình tĩnh quan sát.

Chỉ thấy một người đàn ông cao lớn mặc lễ phục đen đang chậm rãi tiến về phía y.

Y thuận tay cầm lấy ly rượu bên cạnh, cúi đầu nhấp một ngụm, nhân lúc có hai người vừa đi ngang qua, y nhẹ nhàng lách mình ra sau, khéo léo lợi dụng thân hình bọn họ để che chắn bản thân.

Có vẻ như gã kia không nhìn thấy y, chỉ tiếp tục bước qua, ánh mắt không ngừng quét quanh như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Thu Minh Thù thầm thở phào, đặt ly rượu xuống, chuẩn bị rời khỏi đây để tìm tung tích của Hoàn Ý.

Nhưng đúng lúc y vừa bước đi, một bàn tay bất chợt chìa ra chặn trước mặt.

Y khẽ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn—

Một tên công tử trông rõ ràng là một kẻ rảnh rỗi chuyên đi trêu hoa ghẹo nguyệt đang cười tủm tỉm trước mặt y:

"Người đẹp, có muốn nhảy một điệu không?"

Thu Minh Thù: "..."

Cái quái gì vậy?

Bị bắt chuyện đến mức nổi cả da gà, y vội vàng lắc đầu từ chối, nói là có việc phải đi.

Nhưng tên này lại không biết điều, vẫn đứng chắn trước mặt, còn lấn tới một bước:

"Chỉ cần nhảy với tôi một bài, cô có thể đưa ra bất cứ yêu cầu nào. Thế nào?"

Thu Minh Thù không muốn phí lời với gã, cũng không định gây chú ý trong buổi tiệc, bèn tùy tiện lấy cớ để né tránh.

Nhưng tên này cứ dai như đỉa, thấy y không đồng ý thì bắt đầu tỏ thái độ, thậm chí còn ngang nhiên túm lấy cổ tay y, mặt hất lên đầy ngạo mạn:

"Cô có biết mình vừa từ chối ai không? Cô thật sự không biết điều như vậy sao?"

Thu Minh Thù: "..."

Lời thoại này...

Y đã rất nhiều năm không nghe thấy rồi.

Lúc này đột nhiên có người nói ra, y lại thấy... lạ hoắc, thậm chí còn sững lại trong một giây vì không kịp thích ứng.

Nhưng ngay sau đó, y thẳng thừng giẫm mạnh gót giày cao gót xuống chân đối phương, nhân lúc gã hét lên đau đớn, y dứt khoát quật ngã gã xuống đất, rồi quay người bỏ chạy.

Ầm——

Một loạt âm thanh hỗn loạn lập tức thu hút ánh nhìn của cả hội trường.

Không ít người quay lại nhìn, còn tên công tử kia thì mặt mũi méo xệch, vừa nằm bẹp trên đất vừa giận dữ chỉ vào y, gào lên:

"Nhanh! Bắt lấy cô ta!"

Thu Minh Thù thấy tình hình không ổn, dứt khoát bỏ luôn nhiệm vụ, quay người đạp vỡ cửa sổ, phóng ra ngoài.

Cảnh tượng này thật sự không khác gì kiếp trước.

Y vẫn bị truy đuổi.

Nhưng bây giờ, mọi thứ đã không còn như xưa nữa.

Thu Minh Thù tiện tay xử lý vài tên cản đường, nhưng chưa chạy được bao xa, tiếng bước chân và tiếng quát phía sau lại vang lên:

"Đứng lại! Không được nhúc nhích!"

Kèm theo đó là âm thanh nạp đạn—

Nghe thấy động tĩnh này, Thu Minh Thù quay đầu lại vừa định phản ứng thì đám người đuổi theo y bất thình lình ôm chặt mắt kêu la:

"Cái quái gì vậy? Sao chói mắt quá vậy?!"

Thu Minh Thù: "..."

Hình như là hiệu ứng 'Ngôi sao không bao giờ lụi tàn' của y.

... Thôi kệ, miễn là hữu dụng.

Vậy là suốt dọc đường chạy trốn, y không ngừng lợi dụng đống hiệu ứng của hệ thống để gây nhiễu. Khi thì âm nhạc vang lên, khi thì cánh hoa tung bay, khiến cả bữa tiệc hóa thành một cái công viên chủ đề quái dị.

Cuối cùng, khi bị ép đến góc chết, y thở dài một hơi, dứt khoát rút Cầu Thiên Sứ ra.

Trong khoảnh khắc tiếp theo—

Ánh sáng thánh khiết lan tỏa, thánh ca vang lên, một thiên sứ thuần khiết vỗ cánh bay lên không trung, rải xuống vô số lông vũ trắng muốt.

Mọi người: "THIÊN SỨ KÌA!!"

"Nhìn kìa! Thiên sứ thực sự giáng trần!"

Tên công tử vừa bị đánh quát ầm lên, thẳng tay tát một tên hò reo gần đó:

"Thiên sứ cái đầu nhà ngươi! Đừng có bị trò vớ vẩn này lừa! Mau đuổi theo nó!"

Vậy là cả thành phố bỗng nhiên chứng kiến một cảnh tượng—

Hàng loạt phi thuyền bay theo đuổi một thiên sứ trắng muốt xuyên qua bầu trời!

Người dân: "..."

Thu Minh Thù lúc này mới nhận ra mình có hơi kích động quá trớn, càng gây rối loạn thì càng dễ bị chú ý.

Nhưng nghĩ lại, nếu muốn tìm Hoàn Ý thì làm lớn chuyện lại là cách nhanh nhất.

Vừa nghĩ tới đây, y bỗng cảm giác trước mặt có bóng người lao đến từ trên không!

Một bóng dáng quen thuộc!

Hắn mặc một bộ trường bào đơn giản, tóc dài tùy ý buộc sau lưng, dáng vẻ vẫn anh tuấn lạnh lùng như trước, nhưng trong mắt lại lộ rõ vẻ lo lắng.

Chính là Hoàn Ý.

Nhìn thấy hắn bình an vô sự xuất hiện trước mặt, Thu Minh Thù khẽ cười, lao đến ôm chặt hắn trên không trung, bật cười nói:

"Ngươi đến rồi."

Hoàn Ý nhẹ gật đầu, giọng trầm ổn:

"Ta đã nói ta sẽ tìm được ngươi."

Nói đến đây, hắn khựng lại một chút, rồi nhíu mày khó hiểu:

"Nhưng... đây là đâu? Còn mấy thứ kia là gì?"

Thu Minh Thù: "..."

Y quay đầu nhìn thoáng qua đám phi thuyền đang rượt theo sau, rồi lại nhìn sang Hoàn Ý đang bay trên không bằng nội lực, cảm thấy cảnh tượng này đúng là... hư cấu một cách kỳ diệu.

Nhưng còn chưa kịp tiêu hóa hết mức độ hư cấu của sự việc, Hoàn Ý đã nhanh chóng nhận ra đám phi thuyền kia không có ý tốt.

Chỉ thấy hắn nhẹ nhàng vung tay áo một cái—

Ầm—

Hàng loạt phi thuyền bị kình lực cường đại quét trúng, chao đảo dữ dội, rồi từng chiếc từng chiếc rớt xuống như sung rụng.

Thu Minh Thù: "..."

Hoàn Ý thì nhân cơ hội đó nắm tay y kéo đi, cứ thế bay thẳng ra khỏi khu vực nguy hiểm.
 
Làm Thế Nào Để Tăng Điểm Kỹ Năng Cho Một Yêu Phi?
Chương 121: Phiên ngoại 4



Bất kể đã gây ra bao nhiêu rắc rối, cuối cùng hai người vẫn thành công thoát khỏi đám đông và tìm được chỗ an toàn.

Lúc mới rời đi, là Hoàn Ý kéo Thu Minh Thù chạy, nhưng chẳng mấy chốc y phát hiện—

Hắn căn bản không biết đường.

Ban đầu, hắn còn có thể né tránh sự truy đuổi, nhưng sau khi thoát ra được, hắn hoàn toàn mất phương hướng giữa rừng bê tông cốt thép này.

Vậy nên cuối cùng, đổi lại thành Thu Minh Thù dắt hắn chạy ra ngoài.

Khi dẫn đường, y tỏ ra vô cùng quen thuộc với môi trường xung quanh. Gặp bất cứ thứ gì không tồn tại ở thế giới cũ, y cũng không hề tỏ vẻ ngạc nhiên, cứ như đã quá quen thuộc với tất cả.

Hoàn Ý nhìn y, trong lòng có suy đoán, chờ đến khi xung quanh không còn ai, hắn mới lên tiếng hỏi:

"Đây là thế giới mà ngươi từng sống sao?"

Thu Minh Thù quay đầu nhìn hắn, im lặng một lúc rồi cười lắc đầu:

"Tính là vậy, mà cũng không phải."

Nói nghiêm túc thì y có sống ở đây, nhưng lại chưa từng thực sự hưởng thụ cuộc sống tại nơi này. Với y, thế giới rộng lớn này chẳng có gì đáng lưu luyến. Ngoại trừ thời gian huấn luyện lúc nhỏ và những lần chấp hành nhiệm vụ, phần lớn thời gian còn lại y đều ru rú trong nhà.

"Ta đưa ngươi về nhà ta xem thử."

Y rất quen thuộc với đường đi lối lại trong thành phố, dắt Hoàn Ý đi một vòng rồi ngẩng đầu nhìn về phía tòa nhà cao tầng đằng xa.

Tính theo thời gian thì bây giờ y vẫn chưa "chết" ở thế giới này, vậy nên tổ chức chắc cũng chưa động đến căn nhà của y. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, nó hẳn vẫn còn nguyên tại chỗ.

Hoàn Ý nghe thấy chữ "nhà" ngạc nhiên một chút.

Thu Minh Thù thấy hắn không theo kịp, liền quay lại hỏi:

"Bệ hạ sao vậy?"

Nói xong mới sực nhớ ra gì đó, lập tức sửa lời:

"Không đúng, gọi thế ở đây hình như hơi sai sai."

Y bật cười, rồi gọi một tiếng:

"Hoàn Ý."

Nói rồi, y chủ động nắm lấy tay hắn, kéo hắn đi tiếp.

Hoàn Ý để mặc y nắm tay mình, ánh mắt nhìn theo bóng lưng y, thoạt trông lại có chút ngoan ngoãn lạ thường.

Thoát khỏi đám truy binh, Thu Minh Thù giải trừ trạng thái của Cầu Biến Hình, trở về dáng vẻ ban đầu. Nhưng trước khi biến hình, y đang mặc một bộ váy đỏ, trông chẳng khác gì một mỹ nhân kiều diễm.

Hoàn Ý đi phía sau, ánh mắt vô thức dừng lại trên vạt váy của y mấy lần, định nói gì đó nhưng lại thôi. Trong khi đó, Thu Minh Thù thì chẳng hề để tâm, cứ thế thẳng một đường dẫn hắn băng qua phố nhỏ, dừng lại dưới một tòa cao ốc, rồi quay lại cười nói:

"Đến rồi."

Chỗ ở của Thu Minh Thù vô cùng bình thường, không khác gì bao cư dân khác ở thời đại này. Nói thật thì nhiệm vụ của tổ chức trả thù lao không hề thấp, nhưng y vốn lười ra khỏi nhà, lại không thích ở nơi quá rộng rãi lạnh lẽo, thế nên bao năm qua vẫn luôn sống trong một căn hộ nhỏ như vậy.

Đi thang máy lên lầu, Thu Minh Thù kéo Hoàn Ý, người vẫn đang tò mò dán mắt vào con robot điều khiển thang máy, nhỏ giọng nhắc:

"Đến rồi này."

Hoàn Ý im lặng thu ánh nhìn về, khẽ gật đầu, đôi mắt vẫn ánh lên vẻ hiếu kỳ với thế giới lạ lẫm này.

Rất nhanh, hai người đã đứng trước một căn hộ. Thu Minh Thù cúi đầu nhập mã mở cửa, sau đó đẩy cửa ra, cười với Hoàn Ý:

"Chào mừng về nhà."

Hoàn Ý chưa từng đến đây, nhưng trong mắt Thu Minh Thù, giây phút này chính là về nhà.

Hoàn Ý ít khi nào lộ ra vẻ ngại ngùng, vậy mà nghe lời này của Thu Minh Thù lại hiếm hoi đỏ mặt.

Thu Minh Thù lập tức nhận ra điều khác thường, nhưng y còn chưa kịp lên tiếng thì đã bị khung cảnh trong phòng làm cho bừng tỉnh—

Quần áo vứt tứ tung, bàn đầy lon bia và đồ ăn vặt.

Y sực nhớ ra, bối rối nói:

"Chết, quên mất là nhà đang bừa bộn quá! Để ta dọn dẹp chút đã!"

Hoàn Ý lắc đầu:

"Không cần."

Nói rồi, hắn đưa tay kéo Thu Minh Thù lại.

Thu Minh Thù nhìn quanh căn phòng bừa bộn của mình, thực sự không hiểu nổi làm sao Hoàn Ý có thể nói ra câu "không cần" với vẻ mặt bình tĩnh như vậy.

Y dẫn hắn vào phòng, để hắn ngồi xuống sofa, sau đó vội gọi robot dọn dẹp tới xử lý đống chiến trường.

Hoàn Ý lại nhìn chằm chằm vào con robot: "Nó là sinh vật sống à?"

Thu Minh Thù lắc đầu: "Tất nhiên là không."

Nhưng Hoàn Ý vẫn có vẻ để tâm, mím môi hỏi tiếp: "Nó sống cùng ngươi à?" Hắn chỉ về hướng con robot vừa đi ra: "Bên đó là phòng của ngươi sao? Nó vẫn luôn ở trong đó?"

Thu Minh Thù cuối cùng cũng nhận ra ý tứ của hắn, bật cười: "Bệ hạ muốn ghen thì cũng phải ghen với người chứ."

Nhưng thấy Hoàn Ý nghiêm túc như vậy, y lại chẳng thể nổi giận nổi. Được trở về nơi quen thuộc, tâm trạng y cũng thoải mái hơn hẳn. Lúc này, y đã hoàn toàn không còn để tâm đến nhiệm vụ ở thế giới này nữa, chỉ muốn tận hưởng chuyến du lịch dị giới với Hoàn Ý mà thôi.

Với tâm trạng vui vẻ, Thu Minh Thù bước tới, chống một chân lên sofa, trực tiếp ngồi lên đùi Hoàn Ý, cúi xuống khẽ cắn lên môi hắn, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua.

Hoàn Ý ôm lấy eo y, từ nụ hôn nhẹ ban đầu dần trở thành một nụ hôn sâu.

Nhưng chỉ một lát sau, cả hai bỗng nhiên dừng lại cùng lúc.

Sau đó, họ đồng loạt cúi xuống, nhìn vào điểm đang áp sát giữa hai cơ thể.

Thu Minh Thù: "..."

Hoàn Ý: "..."

Bộ váy đỏ ôm sát làm tôn lên vòng một đầy đặn của Thu Minh Thù, giờ phút này đang dán chặt vào lồng ng.ực Hoàn Ý, thậm chí còn hơi biến dạng vì khoảng cách quá gần.

Tới giờ y mới sực nhớ—y vẫn còn giữ nguyên lớp hóa trang ở bữa tiệc, chưa kịp tháo xuống.

Thu Minh Thù: "Cái này..."

Hoàn Ý mặt đỏ bừng, rõ ràng đã bao lần thân mật với y ở thế giới cũ, vậy mà giờ vẫn mất tự nhiên quay đi.

Không đợi Thu Minh Thù lên tiếng giải thích, hắn đã trầm giọng nói: "Dù ngươi là nam hay nữ ở thế giới này, ta đều—"

Thu Minh Thù: "..."

Y vốn định giải thích rằng đây chỉ là lớp hóa trang công nghệ cao, nhưng thấy Hoàn Ý phản ứng như vậy, y lại chẳng muốn giải thích vội nữa.

Y cố tình kéo tay Hoàn Ý đặt lên ngực mình, cảm nhận lòng bàn tay nóng rẫy của hắn cách lớp vải mỏng, nhẹ giọng hỏi: "Nếu ta thật sự là nữ, bệ hạ có thấy không quen không?"

Hoàn Ý trả lời rất nghiêm túc: "Chỉ cần là ngươi, thế nào ta cũng nhanh chóng quen thôi."

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc đó, Thu Minh Thù lại thấy không nỡ trêu đùa hắn thêm nữa.

Y bật cười, ôm lấy hắn, vui vẻ nói: "Vậy thì mau làm quen đi, Hoàn Ý."
 
Làm Thế Nào Để Tăng Điểm Kỹ Năng Cho Một Yêu Phi?
Chương 122: Phiên ngoại 5



Ba ngày sau, Thu Minh Thù và Hoàn Ý trở về hoàng cung nước Nghiêu.

Ban đầu, họ chỉ định ra ngoài chơi hai ngày, ai ngờ giữa chừng lại xảy ra sự cố. Trong lúc dắt Hoàn Ý đi du lịch khắp nơi, Thu Minh Thù vô tình lại đụng phải một nhóm truy sát. Xử lý đám người đó không tốn bao nhiêu thời gian, nhưng Hoàn Ý trong lúc ra tay mạnh quá, tiện thể làm hỏng luôn mấy con tàu vũ trụ đi ngang qua. Cuối cùng, chuyện bồi thường và dàn xếp hậu quả mất kha khá công sức, may mà không có ai vô tội bị thương.

Trên đường về, Hoàn Ý có hơi lo lắng. Dù sao trước khi rời cung, hắn chỉ bảo Ninh công công biết mình sẽ ra ngoài một ngày. Giờ thành ba ngày liền không thấy bóng dáng hoàng đế, hoàng cung nước Nghiêu chắc chắn sẽ loạn hết lên.

Nhưng thực tế khi trở lại, hắn mới nhận ra mình đã tính nhầm.

Toàn bộ hoàng cung vẫn yên bình như mọi ngày, hoàn toàn không có dấu hiệu náo loạn vì sự "mất tích" của hoàng đế.

Hoàn Ý gọi Ninh công công tới, định hỏi cho rõ ràng. Vừa thấy Hoàn Ý, Ninh công công lại kinh ngạc kêu lên: "Bệ hạ? Sao người về nhanh vậy?"

Hoàn Ý khó hiểu: "Nhanh? Ta đã đi ba ngày rồi, đâu có nhanh."

Ninh công công giật mình: "Gì cơ? Bệ hạ đã đi ba ngày rồi ạ?"

Hoàn Ý: "?"

Mãi sau, hắn mới nghe người trong cung kể lại—thật ra, chẳng ai nhận ra là hắn mất tích cả.

Sau khi biết sự thật, Hoàn Ý im lặng hồi lâu, đột nhiên cảm thấy có chút hoài niệm về cuộc sống ở tinh tế. Ở đó, ai ai cũng xem hắn là quái vật dùng tà thuật, người người đều hốt hoảng mang súng ống và t** ch**n ra đối phó với hắn.

Còn Thu Minh Thù, dù đã đoán trước được phản ứng của hoàng cung nước Nghiêu, nhưng khi thấy vẻ mặt của Hoàn Ý sau khi biết chuyện, y vẫn không nhịn được mà cười lăn ra giường.

-----

Trong những ngày tiếp theo, mọi người trong hoàng cung phát hiện, ngoài thời gian mỗi người đi thượng triều và dạy học, Hoàn Ý và Thu Minh Thù đều dính lấy nhau trong Cung Hoài Ngọc, gần như không ra ngoài.

Chuyện này khiến ai cũng tò mò, rộ lên đủ loại suy đoán.

Dĩ nhiên, với độ nhanh nhạy của hậu cung nước Nghiêu, tin tức về chuyến đi của hai người đã lan truyền thành hàng chục phiên bản khác nhau. Có người bảo Hoàng đế đưa Hoàng hậu đi du lịch Tây Lục, cũng có người nói họ gặp thích khách trong cung, còn chưa kịp gọi người xử lý đã bị bắt cóc ra ngoài. Nhưng giả thuyết này nhanh chóng bị bác bỏ, vì ai cũng nghĩ rằng trên đời này chẳng có ai là đối thủ của Hoàng đế, mà cũng chẳng ai dám làm chuyện xấu trước vẻ đẹp khuynh thành của Hoàng hậu.

Mọi người đoán đủ kiểu về nơi họ đã đến, nhưng dù có giỏi bịa chuyện đến đâu, chắc cũng không ai nghĩ ra hai người thực chất đã đi đến thế giới tinh tế du lịch.

Thế nhưng, dù không biết hai vị kia đã đi đâu, tất cả đều thấy rõ một chuyện—từ khi trở về, họ gần như chỉ quanh quẩn trong phòng, chẳng buồn ra ngoài.

Vì vậy, mỗi khi có việc đi ngang Cung Hoài Ngọc, ai ai cũng vội cúi đầu, đi thật nhanh.

Dù sao thì, ngoài chuyện đó ra, hai người kia còn có thể làm gì khác nữa chứ?

Thực ra, Thu Minh Thù và Hoàn Ý đúng là không chỉ làm mỗi chuyện đó. Chính xác hơn thì... họ không phải dành trọn mấy ngày mấy đêm chỉ để làm chuyện đó.

Lý do là vì Thu Minh Thù đã khuân cả bộ thiết bị gia dụng từ thế giới tinh tế về, bày hết trong phòng ở Cung Hoài Ngọc.

Không chỉ có vậy, y còn mang theo cả hệ thống phát điện, thậm chí còn dùng năng lực không gian để mở một cánh cổng ngay trong tẩm cung, giúp kết nối với tín hiệu mạng của thế giới tinh tế.

Vậy nên suốt những ngày qua, Thu Minh Thù thực chất là đang dùng đống thiết bị này để cho Hoàn Ý khám phá thế giới mà hắn chưa kịp trải nghiệm trọn vẹn.

Hai người cùng nhau xem phim hết ngày này sang ngày khác, sau đó lại chuyển sang chơi game. Nhưng chơi hai người thì hơi chán, thế là họ tính rủ thêm Bùi Chân và Phó Uẩn Hòa vào chơi chung.

Hoàn Ý bước ra ngoài cung, gọi Ninh công công tới dặn đi tìm Bùi Chân và Phó Uẩn Hòa. Ninh công công nghe xong thì lập tức tỏ vẻ muốn nói lại thôi.

Hoàn Ý: "?"

Ninh công công: "Bệ hạ, người thực sự muốn triệu phi tần Bùi Chân và Phó Uẩn Hòa đến hầu hạ..."

Hoàn Ý cuối cùng cũng hiểu ra ông đang nghĩ gì, tức thì dở khóc dở cười: "Tất nhiên là không, các ngươi rốt cuộc đang tưởng tượng cái gì vậy?"

Nghe Ninh công công nói, Hoàn Ý mới ý thức được dân tình trong hậu cung có bao nhiêu khả năng bịa chuyện. Nếu hắn thật sự mời Phó Uẩn Hoà cùng Bùi Chân lại đây thì không biết còn bị mọi người bịa đặt bao nhiêu nữa.

Dù Hoàn Ý không quan tâm lắm đến suy nghĩ của người khác, nhưng nếu liên quan đến Thu Minh Thù thì hắn vẫn từ bỏ quyết định này. Thế là hắn bảo Ninh công công lui xuống, rồi quay trở lại phòng một mình.

Thu Minh Thù thấy Hoàn Ý về mà không dẫn ai theo, vẻ mặt có hơi kỳ lạ, lập tức nhận ra có gì đó không đúng, bèn hỏi thẳng hắn đã gặp chuyện gì.

Hoàn Ý không biết nên tức hay nên cười, đành kể lại chuyện vừa rồi. Thu Minh Thù nghe xong, bật cười lăn lộn.

Nhưng điều y không ngờ là, trong những buổi lên lớp sau đó, y còn nhận được sự quan tâm đầy "chân thành" từ các phi tần.

Ví dụ như, có người tặng y mấy cái lọ nhỏ kỳ quái, bảo rằng đó là dược liệu quý hiếm được thu thập từ khắp nơi trên đại lục, có thể giúp y "bảo vệ nơi đó" và "cải thiện trải nghiệm" trong lúc làm chuyện đó. Hoặc là, mỗi lần có ai đi ngang qua y, họ đều ân cần dặn dò y đừng ngồi lâu quá.

Thậm chí còn có người nhỏ giọng trách móc hoàng đế trước mặt y, bảo rằng hoàng đế không nên ham vui nhất thời mà hành h* th*n thể y như vậy.

Thu Minh Thù: "..."

Y đoán được mọi người đang hiểu lầm, nhưng không ngờ lại hiểu lầm sâu đến mức này.

-----

Những ngày tiếp theo vẫn bình yên như trước.

Kể từ khi phát hiện một công dụng mới của năng lực không gian, Thu Minh Thù và Hoàn Ý bắt đầu đào sâu khai thác nó. Ban đầu, họ chỉ có thể tạm thời đến thế giới tinh tế du lịch vài ngày rồi mang ít đồ về. Nhưng sau đó, họ dần có thể tùy ý xuyên qua hai thế giới, thậm chí còn thường xuyên qua lại giữa hai bên.

Về sau, Thu Minh Thù đã sử dụng thuần thục năng lực này, có thể di chuyển đến nhiều thế giới nhỏ khác nhau.

Không chỉ vậy, y còn có thể đưa thêm nhiều người cùng du hành giữa các thế giới.

Hoàn Ý đề nghị, có lẽ họ có thể làm như khi đã hợp nhất Tây Lục và Vân Lục, dần dần kết nối thế giới này với nhiều thế giới khác, để ngày càng có nhiều người tự do ra vào giữa các thế giới.

Ban đầu, Thu Minh Thù còn hơi do dự. Dù sao mọi người đã quen với lối sống của thế giới này, nếu đột ngột đưa họ sang một nơi hoàn toàn xa lạ, e rằng sẽ khó mà thích nghi.

Nhưng vừa nghe chuyện này, Bùi Chân và Phó Uẩn Hòa đã lập tức xung phong làm chuột bạch, mong muốn Thu Minh Thù đưa họ sang một thế giới khác chơi thử.

Thu Minh Thù đồng ý, mở cổng không gian đưa họ đến một thế giới xa lạ, hẹn ba ngày sau sẽ quay lại đón.

Ba ngày trôi qua, y mở cổng không gian lần nữa, đón hai người trở về.

Nhưng có vẻ... cả hai đang phấn khích một cách đáng ngờ.

Bùi Chân xưa nay trầm ổn, còn giữ được chút bình tĩnh. Còn Phó Uẩn Hòa thì mặt mày rạng rỡ, hệt như vừa trải qua ba ngày đáng nhớ nhất đời mình.

Chắc là do hành trình này quá mức k.ích th.ích, nên chưa đợi Thu Minh Thù mở miệng hỏi, Phó Uẩn Hòa đã hớn hở chớp mắt:

"Thế giới đó thú vị lắm! Ta có ở đó thêm mười năm nữa cũng không thấy chán! Nếu sau này thật sự kết nối thế giới ấy với Vân Lục, chắc chắn mọi người sẽ nhanh chóng chấp nhận thôi!"

Thu Minh Thù do dự hỏi: "Thật không?"

Phó Uẩn Hòa gật đầu cái rụp.

Hoàn Ý và Thu Minh Thù nhìn nhau, rồi hỏi: "Ba ngày qua các ngươi đã đi đâu?"

Phó Uẩn Hòa lắc đầu: "Chẳng đi đâu cả, chỉ ở trong phòng thôi."

Thu Minh Thù càng thấy kỳ lạ: "Vậy nếu chỉ ở trong phòng, ngươi lấy đâu ra kết luận thế giới đó thú vị?"

Phó Uẩn Hòa nghiêm túc đáp: "Đạo cụ ở đó phong phú lắm! Ta chưa bao giờ trải nghiệm kiểu chơi nào k.ích th.ích như vậy! Ba ngày qua ta và sư huynh chỉ ở nhà, đặt hàng từ chợ giao dịch của bọn họ, rất nhanh là có người mang hàng đến tận cửa, thật sự quá..."

Hắn cau mày nghĩ xem nên dùng từ gì để diễn tả tâm trạng mình lúc này, nhưng nghĩ hồi lâu lại thôi, bèn chọc chọc khuỷu tay Thu Minh Thù, thì thầm:

"Ta đề cử hai ngươi thử xem."

Thu Minh Thù: "..."

Không nói cũng biết bọn họ đã làm gì suốt ba ngày qua.

Dù sao thì, lần thử nghiệm đầu tiên này cũng coi như thành công.

-----

Hai tháng sau, đến dịp lễ lớn nhất trong năm của Tây Lục.

Hằng năm vào ngày này, Tây Lục đều tổ chức đại lễ tưng bừng tại hoàng thành, năm nay cũng không ngoại lệ. Hoàn Ý, với tư cách là hoàng đế Vân Lục và hoàng tử Tây Lục, tất nhiên có tên trong danh sách khách mời. Thu Minh Thù là hoàng hậu, đương nhiên đi cùng hắn.

Nhờ vào năng lực không gian của hệ thống Yêu phi, khoảng cách giữa Tây Lục và Vân Lục từ lâu đã không còn xa xôi như trước. Mấy tháng trước, Thu Minh Thù đã bàn bạc với Hoàn Ý, mở hẳn một khu dịch chuyển giữa Tây Lục, Vân Lục và Phượng Lân Châu, giúp việc di chuyển trở nên nhanh gọn hơn rất nhiều.

Nhờ vậy, từ Cung Hoài Ngọc đến Tây Lục, họ chỉ mất đúng một cái chớp mắt.

Lễ hội diễn ra vô cùng náo nhiệt.

Hoa tươi được trang trí khắp các con phố trong hoàng thành, pháo hoa thắp sáng cả bầu trời đêm.

Thu Minh Thù không thích những nơi quá đông đúc, nhưng vẫn có chút hứng thú với bầu không khí hân hoan này.

Qua nửa đêm, tiếng ồn ào dần lắng xuống. Không ít người đã gục trên bàn rượu, một số khác vẫn đang lim dim cười nói.

Sở Phương Tín đã bị Thượng Quan Kỳ lấy cớ say rượu vác thẳng về cung. Hoàng phu của Tây Lục cũng đã mắt mơ màng, nửa nằm nửa dựa vào hoàng nữ Tây Lục, lẩm bẩm với nhau mấy câu rồi dìu nhau về tẩm cung.

Hoàn Ý nhìn cảnh này, trầm ngâm một lát, sau đó lặng lẽ quay sang Thu Minh Thù bên cạnh.

Thu Minh Thù ngồi trước bàn tiệc, bên cạnh là hàng chục vò rượu đã cạn sạch, vậy mà ánh mắt y vẫn tỉnh táo, chẳng có lấy nửa phần men say.

Nhận ra Hoàn Ý đang nhìn mình, y cười nhạt:

"Thể chất ta đã max điểm, không say được đâu, bệ hạ không cần lo."

Hoàn Ý: "..."

Đến tàn tiệc, khách khứa cũng đã rời đi gần hết, Hoàn Ý và Thu Minh Thù rời bàn tiệc, cùng ra ngoại thành ngắm trăng bên bờ sông.

Hoàn Ý từng sống ở Tây Lục rất lâu, nhưng Thu Minh Thù thì chưa từng thực sự đến đây. Vì vậy, trên đường đi, Hoàn Ý thuận miệng kể cho y nghe về phong tục, cảnh sắc nơi này.

Đến bên bờ sông, khách du ngoạn đã thưa thớt, chỉ còn vô số hoa đăng lấp lánh trôi trên mặt nước.

Gió đêm lành lạnh thổi qua, Thu Minh Thù thấy tâm trạng không tệ, bèn làm theo những người khác, thả một chiếc đèn hoa đăng xuống sông.

Hoàn Ý đứng bên cạnh y, hỏi: "Ngươi ước điều gì?"

Thu Minh Thù lắc đầu, giọng thản nhiên:

"Ta chẳng có gì để ước nữa, mọi mong muốn đều đã thành hiện thực rồi."

Y vốn không tham lam, cũng hiểu rằng cuộc đời hiện tại đã tốt đẹp hơn rất nhiều so với những gì y từng dám tưởng tượng.

Thu Minh Thù nhìn ánh đèn lập lòe trên mặt nước, vừa nhớ về quá khứ, vừa nghĩ đến tương lai.

Hoàn Ý cũng cúi đầu thả đèn xuống sông. Khi hắn ngẩng lên, Thu Minh Thù đang mỉm cười nhìn hắn.

"Bệ hạ ước điều gì?"

Hoàn Ý nắm lấy bàn tay y, nhẹ giọng đáp:

"Thiên hạ đồn rằng hoàng hậu nước Nghiêu là tiên giáng trần, là hồ yêu trong núi xuống nhân gian báo ân. Ta biết ngươi không phải hồ yêu, nhưng với năng lực hiện tại, ngươi đúng là chẳng khác gì yêu tiên cả. Có thể bên cạnh ngươi, là may mắn lớn nhất đời ta."

Thu Minh Thù khẽ gọi: "Bệ hạ."

Hoàn Ý tiếp lời:

"Ta biết công pháp của ngươi giúp ngươi trường sinh bất lão, mà vừa khéo, công pháp của ta tu luyện đến cùng cũng là đạo trường sinh."

Thu Minh Thù sững lại.

Y hiểu bản thân không thể thay đổi thể chất của mình, cũng từng tận mắt chứng kiến kết cục của Nhạn Tình và tiên đế. Sinh ly tử biệt là lẽ thường, y từng nghĩ đến việc thay đổi số mệnh này, nhưng vẫn chưa tìm được cách nào.

Thật ra y có ước nguyện.

Y mong được ở bên Hoàn Ý thật lâu, không muốn trăm năm sau chỉ còn lại mình y cô độc.

Nhưng y chưa từng nói ra điều đó.

Không ngờ Hoàn Ý lại là người chủ động nhắc đến trước.

Thấy y ngẩn ngơ, Hoàn Ý bật cười:

"Thế nên, điều ta ước chính là có thể mãi mãi bên ngươi, vĩnh viễn không chia lìa. Ngươi có bằng lòng không?"

Thu Minh Thù không trả lời.

Dưới ánh trăng và gió đêm, y vòng tay ôm lấy Hoàn Ý.

Hoa đăng trôi xa, tiếng thì thầm của hai người cũng dần nhỏ lại.

"Chờ khi tìm được người kế vị thích hợp, ta sẽ thoái vị. Khi đó, chúng ta có thể đi khắp Tây Lục, Vân Lục, hoặc đến những nơi xa hơn, nhìn ngắm từng thế giới một."

"Chúng ta có rất nhiều thời gian, đi đâu cũng được."

-HOÀN TOÀN VĂN-
 
Back
Top Bottom