Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Làm Thế Nào Để Bảo Vệ Nam Đức Cho Alpha

Làm Thế Nào Để Bảo Vệ Nam Đức Cho Alpha
Chương 40: Chương 40



168

Vệ Tu nghe những lời này, dường như lại trở về buổi trưa của mùa đông ấy.

… Y dừng ngựa, Từ Doãn Xuân phía sau đã chết.

Pheromone của Vệ Tu lập tức dao động, gần như không thể thở nổi.

Nhưng y che giấu rất khéo, Từ Doãn Xuân không hề nhận ra sự thay đổi của y.

Chỉ có Thẩm Tích là Omega mới nhạy bén cảm nhận được dao động kịch liệt của y, khó hiểu nhìn về phía y.

Chốc lát, Thẩm Tích dường như hiểu ra. Có thể vì một câu nói mà dao động đến vậy, Vệ Tu thật sự đối với Từ Doãn Xuân…

Vệ Tu chột dạ né tránh ánh mắt của Thẩm Tích.

169

Từ Doãn Xuân không hề hay biết sóng ngầm giữa hai người, hắn nhớ ra mục đích mình đến tìm Thẩm Tích, vội vàng nói với Thẩm Tích: “Đúng rồi, tôi phải giải thích rõ ràng với cậu.”

Thẩm Tích: “?”

“Tôi không hề thích thiếu gia chút nào!”

Vệ Tu: “???”

“Thiếu gia quá lắm lời, phiền chết đi được.”

Vệ Tu: “…”

Vệ Tu khó mà miêu tả tâm trạng của mình lúc này.

Oan ức, buồn bực, câm nín, muốn khóc mà không ra nước mắt… đồng thời lại chẳng hiểu sao thở phào nhẹ nhõm.

170

Thẩm Tích thấy Từ Doãn Xuân nói trắng ra như vậy trước mặt Vệ Tu nên cũng không tiện nói gì thêm.

Nhất là khi cậu thấy Vệ Tu nghiến răng nghiến lợi, trong lòng dâng lên niềm vui vô hạn.

Thẩm Tích liền tung một nhát dao bổ sung, trực tiếp tỏ tình trước mặt Vệ Tu: “Từ Doãn Xuân, tôi vẫn luôn muốn nói với cậu, tôi thích cậu!”

Từ Doãn Xuân: “Tôi cũng rất thích cậu mà!”

Thẩm Tích: “!”

Vệ Tu: “?”

Từ Doãn Xuân: “Cậu là người bạn đầu tiên tôi quen sau khi vào đại học!”

Thẩm Tích chợt hiểu ra.

Vệ Tu bật cười.

Thẩm Tích: “Ý tôi không phải thích kiểu bạn bè, là thích kiểu yêu đương.”

Từ Doãn Xuân chậm chạp nhận ra: “!!!”

Từ Doãn Xuân kinh ngạc, lập tức quay sang nhìn Vệ Tu: “Thiếu gia, Thẩm Tích nói cậu ấy thích tôi!”

Vệ Tu: “Tôi nghe thấy rồi.”

Từ Doãn Xuân: “Là Thẩm Tích đấy! Cậu ấy thích tôi, không thích anh!”

Vệ Tu: “Tôi biết, tôi nghe thấy rồi.”

Thẩm Tích: “…”

171

Lần đầu tiên trong đời Từ Doãn Xuân được người ta tỏ tình, căng thẳng tột độ.

Hắn bắt đầu suy nghĩ.

Từ Doãn Xuân vừa suy nghĩ, hai người đối diện liền căng thẳng theo.

Pheromone của Alpha và Omega đều rối loạn, Thẩm Tích thậm chí còn cảm nhận được vòng cổ bắt đầu tiêm thuốc ức chế cho mình.

Một phút sau, Từ Doãn Xuân lên tiếng.

“Tôi còn tưởng cậu xem tôi là…” Từ Doãn Xuân dùng từ mới học được sau khi sống lại: “Chị em bạn dì.”

Thẩm Tích bị từ này làm cho sững sờ, lập tức phản bác: “Hiểu lầm rồi, tôi là 1.”

Từ Doãn Xuân kinh ngạc: “Thật hả???”

Từ Doãn Xuân phản bác: “Tôi không tin.”

Từ Doãn Xuân: “Cảm ơn cậu đã thích tôi, nhưng cậu quá đẹp, không phải gu của tôi, xin lỗi nhé!”

Thẩm Tích thở phào một hơi, không bất ngờ khi Từ Doãn Xuân từ chối mình. Cậu mỉm cười: “Không sao, được nói ra lòng mình tôi đã mãn nguyện rồi.”

Cậu lại ngược: “Có thể cho tôi biết cậu thích mẫu người nào không?”

Từ Doãn Xuân suy nghĩ.

Hai người đối diện lại bắt đầu căng thẳng.

Chốc lát, Từ Doãn Xuân mở miệng: “Tôi thích người cao lớn, nho nhã, đẹp trai, thông minh, tao nhã, ngoài lạnh trong nóng, văn võ song toàn, có năng lực lãnh đạo, biết nấu ăn…”

Từ Doãn Xuân dần dần nhận ra có điều gì đó không ổn, Thẩm Tích và Vệ Tu càng nghe càng nghi hoặc… Đây là đang nói ai vậy?

Là ai nhỉ?

Sao hơi quen quen?

Từ Doãn Xuân vội vàng dừng lại, bổ sung một câu: “… Quan trọng là không được lắm lời! Không được lắm lời như thiếu gia!”

“Dù sao thì cứ vậy đi, không nói với hai người nữa!”

Từ Doãn Xuân đỏ mặt bỏ chạy.
 
Làm Thế Nào Để Bảo Vệ Nam Đức Cho Alpha
Chương 41: Chương 41



172

Sau khi Vệ Tu trở về nhà, Từ Doãn Xuân trốn trong phòng mình không chịu ra ngoài, Vệ Tu cũng không biết nên nói gì với hắn ta.

Hôm nay tâm trạng Vệ Tu dao động quá lớn, pheromone cực kỳ bất ổn.

Y uống thuốc, lại dùng nội công điều hòa hơi thở, lúc này mới thấy khá hơn một chút.

Điện thoại reo lên, là Hạ Diên gọi đến.

Vệ Tu không quen thuộc “thằng bạn thân” này lắm.

Dựa theo thiết lập, Hạ Diên thầm yêu y nhiều năm, nhưng lại biến khéo thành vụng khiến y phải lòng Thẩm Tích. Hạ Diên hối hận khôn nguôi, chỉ đành không ngừng âm thầm phá hoại tình cảm của hai người, cuối cùng thậm chí vì pheromone của y mà từ Alpha biến thành Omega.

Tuy nhiên sau khi Vệ Tu sống lại, Hạ Diên ngoài việc thỉnh thoảng nhắn tin tán gẫu vài câu thì hầu như không qua lại gì với Vệ Tu, chẳng có chút dáng vẻ nào của một kẻ yêu thầm.

Chỉ vì ban đầu Từ Doãn Xuân âm thầm ngăn cản vài lần sao?

Dễ dàng vậy sao?

173

Vệ Tu bắt máy.

“Em ấy có thai rồi.” Hạ Diên mở đầu bằng một câu như vậy.

Hạ Diên mừng rỡ khôn xiết, tuôn một tràng như súng bắn liên thanh, Vệ Tu nghe một hồi mới hiểu.

“Em ấy” là chỉ nhân viên phục vụ Omega mắt hổ mà hôm đó Từ Doãn Xuân kéo tới ở hộp đêm.

Omega ấy cực kỳ bá đạo, khiến Hạ Diên ban đầu sợ hãi không thôi.

Hai người sau một thời gian gió tanh mưa máu, Hạ Diên bị cưỡng ép hồi lâu từ từ nảy sinh tình cảm với Omega đó.

Giờ Omega mang thai, quan hệ giữa hai người coi như đã định.

Hạ Diên tạm dừng một chút: “Sau này không thể thường xuyên ra ngoài chơi với mày nữa, phải làm chủ một gia đình rồi.”

Cha mẹ mất sớm, từ nhỏ đã là chủ gia đình, Vệ Tu: “Ồ.”

Hạ Diên lại nghiêm túc khuyên nhủ: “Mày cũng nên tém tém lại, Từ Doãn Xuân đối với mày thật tâm thật ý, hai đứa sống tốt với nhau đi.”

Vệ Tu: “Không được, cậu ấy ghét tao.”

174

Kết thúc cuộc gọi, Vệ Tu bắt đầu bực bội.

Sao ai cũng nói Từ Doãn Xuân thích y chứ? Rõ ràng Từ Doãn Xuân không thích y mà!

Dĩ nhiên y chẳng quan tâm chút nào, bởi vì y cũng không thích Từ Doãn Xuân.

… Nhưng mà Alpha gặp Omega rồi sẽ đổi tính thật sao?

Hạ Diên, một Alpha phong lưu thầm mến bạn thân, chỉ vì gặp một Omega mà tính tình thay đổi nghiêng trời lệch đất, thật khiến người ta khó tin.

Sức mạnh của Omega quả là khó lường, xem ra phải đề phòng Omega hơn nữa mới được.

Nghĩ đến đây, Vệ Tu lại uống thêm ít thuốc ức chế.

175

Từ Doãn Xuân trốn trong phòng xoắn xuýt cả chiều, cuối cùng quyết định tối nay vẫn sẽ ngủ cùng thiếu gia.

Theo thường lệ, có lẽ hắn còn giận dỗi được vài ngày.

Nhưng kiếp trước, chính vì chiến tranh lạnh với thiếu gia mà sau khi đột nhiên bỏ mạng, hắn không còn cơ hội để làm lành, kiếp này hắn không muốn lặp lại tiếc nuối ấy thêm lần nữa.

“Ừm?”

Từ Doãn Xuân đến trước phòng Vệ Tu, phát hiện cửa bị khóa.

Từ Doãn Xuân gọi vài tiếng, Vệ Tu không ra mở cửa.

“Thiếu gia! Mở cửa!” Từ Doãn Xuân bắt đầu cào cửa, như chú cún nhỏ lo lắng: “Có phải anh lại giận tôi hay không? Mau mở cửa đi!”

“Tôi thích thiếu gia nhất được chưa, mở cửa đi!” Từ Doãn Xuân đập cửa.

Quản gia nghe thấy động tĩnh, bước lên lầu thì thấy Từ Doãn Xuân đang gào thét trước cửa.

“Từ Doãn Xuân! Cậu làm gì đấy?”

Từ Doãn Xuân quay đầu, hung dữ xù lông: “Cút!”

176

Từ Doãn Xuân không mở được cửa, lo đến phát điên.

Chẳng lẽ thiếu gia không cần hắn nữa? Không được, hắn là của thiếu gia, thiếu gia có thể muốn hắn chết nhưng không thể không cần hắn.

Từ Doãn Xuân trở về phòng mình, trèo từ ban công ra tường ngoài rồi liều mạng bám tường trèo vào trong phòng Vệ Tu.

Vệ Tu không ở trong phòng, chỉ có tiếng nước vang lên từ phòng tắm.

… Bảo sao Vệ Tu không ra mở cửa, hóa ra là không nghe thấy tiếng hắn đập cửa.

Từ Doãn Xuân nổi hứng trêu đùa, lặng lẽ chui xuống gầm giường.

Hí hí, lâu rồi không dọa thiếu gia.

177

Hồi lâu sau, cửa phòng tắm mở.

Từ Doãn Xuân nín thở, chuẩn bị đợi Vệ Tu đến gần thì thò tay túm lấy chân y.

Nhưng hắn đột nhiên cảm thấy không đúng… Sao thiếu gia lại đi ra ngoài với đôi chân ướt nhẹp thế kia?

Vệ Tu thích sạch sẽ, tuyệt đối sẽ lau khô từng giọt nước trước khi rời khỏi phòng tắm. Hôm nay là sao vậy?

Chỉ một lát sau, Từ Doãn Xuân nghe thấy tiếng Vệ Tu nằm uỵch xuống giường, hơi thở nặng nề dồn dập.

Từ Doãn Xuân không ngửi được pheromone, nhưng kinh nghiệm vài lần tiếp xúc với Vệ Tu giả khiến hắn hiểu ra.

Vệ Tu đang vào kỳ mẫn cảm.

… Thiếu gia đang ph.át tì.nh.
 
Làm Thế Nào Để Bảo Vệ Nam Đức Cho Alpha
Chương 42: Chương 42



178

Nên ra ngoài không?

Nếu là ngày thường có lẽ Từ Doãn Xuân đã sớm trèo lên giường Vệ Tu để hỏi han ân cần.

Nhưng lúc này hắn lại thấy xấu hổ một cách khó hiểu, nhất thời không biết có nên ra ngoài hay không, nhất là khi hắn còn phát hiện Vệ Tu sau khi tắm xong lại chẳng mặc gì.

Từ Doãn Xuân chợt nảy ra một ý, bắt đầu nhắn tin cho Vệ Tu.

Từ Doãn Xuân: [Thiếu gia vẫn ổn chứ?]

Từ Doãn Xuân: [Jerry thò đầu.jpg]

Chốc lát sau, Vệ Tu trả lời: [Có việc gì không?]

Từ Doãn Xuân: [Anh đang làm gì?]

Vệ Tu: [Đọc sách, sao thế?]

Ồ… đọc sách?

Hiểu lầm rồi, hóa ra không phải là kỳ mẫn cảm mà đang đọc sách.

… Hóa ra khi đọc sách một mình thiếu gia lại thở hổn hển như vậy?

179

Dựa vào niềm tin mù quáng dành cho Vệ Tu, có một giây phút nào đó Từ Doãn Xuân từng tin rằng Vệ Tu thật sự đang đọc sách.

Nhưng ba phút sau, Từ Doãn Xuân ngộ ra, Vệ Tu lừa hắn.

Vệ Tu trên giường không ngừng trở mình, hơi thở nặng nề, thậm chí còn xuống giường lấy thuốc uống, rõ ràng là kỳ mẫn cảm đã đến.

… Sao thiếu gia không gọi hắn đến giúp vậy? Xấu hổ à?

Cũng đúng, thiếu gia là người giữ gìn nam đức như vậy, đến quần áo còn không chịu cởi trước mặt người khác thì sao có thể gặp ai trong kỳ mẫn cảm?

180

Từ Doãn Xuân nằm dưới gầm giường một lúc, cuối cùng quyết định ra ngoài.

Dù sao hai người cũng rất thân thiết, cùng lắm là bị thiếu gia đuổi ra ngoài thôi.

Từ Doãn Xuân vừa định bước ra, bỗng nghe Vệ Tu khẽ gọi: “Tiểu Xuân…”

Từ Doãn Xuân sững người.

Bị phát hiện rồi sao?

“Từ Doãn Xuân… Doãn Xuân…”

Vệ Tu lại gọi vài tiếng, song dường như chỉ là tiếng lẩm bẩm trong lúc khó chịu.

Thiếu gia quả nhiên cần hắn!

Chỉ là Từ Doãn Xuân cũng không hiểu sao lúc này nghe thấy Vệ Tu gọi mình mặt hắn lại nóng bừng bừng như vậy.

181

Vệ Tu trên giường đầu óc hỗn loạn, vẫn chưa nhận ra dưới gầm giường có thêm một người.

Cả người nóng ran, một d.ục v.ọng khó giải tỏa đang giày vò y. Y cố gắng đeo đai trinh tiết, chỉ sợ một khi không khống chế được đôi tay mọi chuyện sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát.

Mồ hôi không ngừng chảy xuống, y ôm chặt gối, vô thức gọi tên của Từ Doãn Xuân.

Không được rồi… y thật sự cần…

“Doãn Xuân…”

“Thiếu gia gọi tôi sao?” Từ Doãn Xuân bất ngờ thò đầu ra từ dưới gầm giường.

“!”

Vệ Tu giật mình, vội kéo chăn che kín người: “Cậu đến từ khi nào!”

Từ Doãn Xuân: “Từ lúc anh tắm tôi đã đến rồi, sao anh đến kỳ mẫn cảm mà không nói với tôi?”

Vệ Tu: “Không liên quan gì đến cậu! Ra ngoài!”

Từ Doãn Xuân: “Vừa nãy chẳng phải anh gọi tôi sao?”

Vệ Tu: “Cậu… cậu đi ra ngoài!”

Từ Doãn Xuân không để ý đến y, cố trèo lên giường: “Thuốc của anh có đủ dùng không? Có muốn uống nước không? Có đói bụng không?”

Vệ Tu: “Đủ, không muốn, không đói! Cậu đừng quan tâm tôi nữa!”

Từ Doãn Xuân từng cùng Vệ Tu giả trải qua hai kỳ mẫn cảm, biết lúc ph.át tì.nh khó chịu thế nào, bèn hỏi tiếp: “Anh có muốn thử phát minh mới của tôi không? Đạo cụ chuyên trị kỳ mẫn cảm dành cho Alpha.”

“Đạo cụ gì?”

Vệ Tu dấy lên một chút hy vọng, mặc dù phần lớn thời gian Từ Doãn Xuân không đáng tin, nhưng luôn có thể phát minh ra thứ tốt.

“Đai trinh tiết massage.”

“Là đai trinh tiết, nhưng có chức năng massage tự động. Có thể giải tỏa áp lực si.nh lý mà không cần chạm tay, rất hợp với một Alpha mắc bệnh sạch sẽ, giữ nam đức như thiếu gia.”

… Cái đó… cái đó chẳng phải đồ chơi tình thú hay sao!

Sao y có thể dùng thứ đó được?

“Cút!”

Vệ Tu ném Từ Doãn Xuân ra khỏi cửa.

182

Nửa tiếng sau, Từ Doãn Xuân nhận được tin nhắn từ Vệ Tu.

[Đưa đồ đây.]

Từ Doãn Xuân hớn hở, lập tức muốn lao đến tìm Vệ Tu. Nhưng ngay giây sau, tin nhắn mới lại đến.

[Đặt đồ ở cửa, cậu không được vào.]

[Cậu mà dám vào sau này đừng hòng lên giường tôi nữa.]

Từ Doãn Xuân tủi thân cực kỳ.

Sao lại có thiếu gia nhỏ mọn thế chứ? Hắn không hiểu nổi.

183

Vệ Tu nhận được thiết kế mới của Từ Doãn Xuân, lặng lẽ đeo nó lên người.

Nửa tiếng trước y thà chết cũng không muốn dùng thứ này, nhưng thực sự quá khó chịu nên đành miễn cưỡng thử một lần.

Vệ Tu đeo xong, nhấn nút khởi động.

… À, thì ra là thế.

Vệ Tu thở phào một hơi.

[Bây giờ tôi sẽ giới thiệu cho thiếu gia về tính năng mới.]

Giọng Từ Doãn Xuân bất ngờ vang lên, Vệ Tu suýt nữa bị dọa chết khiếp.

Nhìn kỹ, hóa ra âm thanh phát ra từ chiếc đai trinh tiết.

Từ Doãn Xuân biết chắc Vệ Tu sẽ không để hắn đích thân giới thiệu nên đã ghi âm sẵn một đoạn hướng dẫn.

[Đạo cụ này có hai mươi chế độ massage, mười mức nhiệt độ, tám hiệu ứng âm thanh, mang đến cho thiếu gia những trải nghiệm khác nhau.]

[Còn đi kèm vài đoạn video trợ hứng được thiết kế riêng, giúp thiếu gia vượt qua khoảng thời gian khó khăn.]

Giới thiệu kết thúc, thứ đó còn có cả chức năng chiếu hình, phóng hình ảnh lên ga giường.

Vệ Tu nghi hoặc mở ra xem, phát hiện có tổng cộng bốn đoạn video.

Đoạn thứ nhất, giảng dạy toán cao cấp.

Đoạn thứ hai, tin tức quốc tế bằng tiếng Anh.

Đoạn thứ ba, bình luận lịch sử.

Đoạn thứ tư, đầu bếp chia sẻ cách nấu ăn.

Vệ Tu: “…”

Đúng là những thứ y thường thích thật, chỉ có điều… rốt cuộc Từ Doãn Xuân liên hệ mấy thứ này với “trợ hứng” kiểu gì vậy?

Vệ Tu lần lượt mở từng video, sau đó lần lượt tắt đi.

Cuối cùng y lại nhấn nghe phần hướng dẫn thêm một lần nữa, lắng nghe giọng Từ Doãn Xuân.

Y nghe một lần, một lần, rồi lại một lần nữa.
 
Làm Thế Nào Để Bảo Vệ Nam Đức Cho Alpha
Chương 43: Chương 43



184

Vài giờ sau, Vệ Tu kết thúc ngày đầu tiên của kỳ mẫn cảm.

Tình trạng của Vệ Tu đã khá hơn một chút, cuối cùng cũng chịu để Từ Doãn Xuân bước vào phòng.

Từ Doãn Xuân vừa đẩy cửa vào, tức thì hỏi ngay: “Cái đạo cụ đó dùng tốt không?”

Vệ Tu vốn định lấp l**m cho qua, nhưng chợt nhớ tới mấy lần bị Từ Doãn Xuân chọc tức trong hai ngày, thế là buột miệng: “Vô dụng.”

“Hả?”

“Liệt dương rồi cho nên không dùng tới.”

“Hả? Hả?”

Nhìn Từ Doãn Xuân trợn mắt há hốc mồm, Vệ Tu thầm nghĩ, mi cũng có ngày hôm nay.

Nhưng ngay giây tiếp theo, Từ Doãn Xuân “oa” một tiếng bật khóc: “Làm sao bây giờ? Thiếu gia bị tôi cho uống quá nhiều thuốc, thật sự bị liệt dương rồi! Thiếu gia phải làm sao đây!”

Vệ Tu lập tức luống cuống: “Đùa cậu thôi, cậu khóc cái gì, không được khóc!”

Vệ Tu muốn quỳ luôn, bình thường kẻ thích nhìn y gặp nạn là Từ Doãn Xuân, kẻ vì chút chuyện nhỏ của y mà lo sốt vó cũng là Từ Doãn Xuân.

Giống như kiếp trước, Từ Doãn Xuân luôn thích bỏ mấy loại thuốc kỳ quái để trêu y, nhưng thuở ban đầu khi Từ Doãn Xuân nói muốn học y, câu hắn thốt ra lại là: “Sau này Tiểu Xuân sẽ thay thiếu gia chữa thương.”

Thật chẳng hiểu nổi tên này.

185

Vệ Tu luống cuống tay chân dỗ dành một hồi Từ Doãn Xuân mới bình tĩnh lại.

Từ Doãn Xuân: “Thiếu gia hư rồi, lại đi đùa kiểu tệ hại như thế.”

Vệ Tu: “… Ai dạy tôi chứ?”

Từ Doãn Xuân cầm chiếc đai trinh tiết 2.0 lên, Vệ Tu định bảo hắn bỏ xuống, nhưng nghĩ lại mình đã rửa sạch sẽ hoàn toàn thế nên cũng mặc kệ hắn chạm vào.

Ai ngờ giây tiếp theo Từ Doãn Xuân kinh ngạc thốt lên: “Thiếu gia, anh dùng cái này nhiều lần vậy sao!”

Vệ Tu: “!”

Từ Doãn Xuân: “Cái này có chức năng đếm số lần, anh không biết hả? Trời ơi, anh dùng tới tận…”

Vệ Tu nhanh mắt nhanh tay bịt chặt miệng hắn, không để con số kinh khủng đó thoát ra ngoài.

Từ Doãn Xuân: “Ư ư!”

Vệ Tu nhìn hắn chằm chặp: “Không được nói, nói ra sau này cậu đừng hòng có tôi là thiếu gia.”

Từ Doãn Xuân: “Ưm ưm…”

Cuối cùng Từ Doãn Xuân cũng chẳng nói, chỉ liên tục xuýt xoa: “Quả nhiên là Alpha cấp S! Quá đỉnh! Dinh dưỡng của anh theo kịp không vậy?”

Vệ Tu: “…”

Từ Doãn Xuân: “Lần sau tôi sẽ lắp thêm một bộ đo thể tích chất lỏng.”

Vệ Tu: “Không cần, tô không muốn biết con số, cũng chẳng quan tâm.”

Từ Doãn Xuân: “Nhưng tôi quan tâm.”

Vệ Tu: “Cậu quan tâm làm gì? Không được quan tâm!”

Từ Doãn Xuân tủi thân bĩu môi, sao mà thiếu gia keo kiệt thế nhỉ?

Thật kỳ lạ, chẳng hiểu nổi.
 
Làm Thế Nào Để Bảo Vệ Nam Đức Cho Alpha
Chương 44: Chương 44



186

Kỳ mẫn cảm vào ngày thứ hai trở nên đặc biệt mãnh liệt. Vệ Tu vất vả lắm mới cảm thấy dễ chịu một chút, nhưng chưa đầy vài giờ, đợt phản ứng thứ hai đã ập đến dữ dội.

Mẹ Vệ là một Omega, pheromone của Vệ Tu kinh động đến bà, thế là bà vội vã dẫn theo một đám người đến tìm Vệ Tu.

Lần này bà quyết không để cho Từ Doãn Xuân đắc thủ thêm lần nào nữa.

Mẹ Vệ: “Sao kỳ mẫn cảm đến rồi mà con không nói một tiếng?”

Vệ Tu: “Con không sao, mẹ không cần bận tâm.”

Vệ Tu tỏ ra bình tĩnh, song sự dao động đến từ pheromone lại không thể lừa mọi người. Mẹ Vệ nói: “Đừng cố chống nữa, mẹ đã tìm vài người đến ở cùng con.”

Mẹ Vệ dẫn theo một nam một nữ Omega. Lúc này Vệ Tu cực kỳ mẫn cảm với pheromone, lập tức lùi lại.

Từ Doãn Xuân đồng thời tiến lên, che chắn cho y: “Không cần, thiếu gia đã có cháu chăm sóc.”

Mẹ Vệ chẳng thèm liếc hắn một cái, tiếp tục bảo: “Mẹ nghĩ đến việc con thích Beta nên cũng gọi thêm hai người khác đến. Mấy người bọn họ cùng phục vụ con, như vậy con hài lòng chưa?”

Vệ Tu biến sắc: “Mẹ xem con là loại người gì!”

187

Mẹ Vệ không đùa, cứng rắn ra lệnh cho vài vệ sĩ nhét Omega và Beta vào phòng Vệ Tu.

Vệ Tu vốn chỉ dựa vào ý chí để cầm cự, giờ ngửi thấy mùi Omega thì vừa ghê tởm vừa không khống chế nổi toàn thân run rẩy.

Vệ Tu lập tức rơi vào tuyệt vọng, nhưng đúng lúc ấy Từ Doãn Xuân nắm lấy tay y.

Giống như kiếp trước khi hai người nương tựa vào nhau mà sống, y bảo vệ Từ Doãn Xuân, Từ Doãn Xuân cũng bảo vệ y.

Họ là chỗ dựa duy nhất của nhau.

Hai người nhìn nhau, sự ăn ý tuyệt vời khiến Vệ Tu lập tức che kín miệng mũi.

Cùng lúc đó, Từ Doãn Xuân vung tay, hạ thuốc toàn bộ những người có mặt.

Từ Doãn Xuân lại một lần nữa đưa Vệ Tu chạy trốn.

188

Từ Doãn Xuân dẫn Vệ Tu đến một căn nhà độc lập hẻo lánh.

Vệ Tu: “Đây là đâu?”

Từ Doãn Xuân: “Nhà tôi thuê.”

Trước khi Vệ Tu sống lại, Từ Doãn Xuân đã thuê căn nhà này.

Thực ra lúc trước hắn còn thuê một nơi khác, chính là chỗ từng giam cầm Vệ Tu giả, nhưng đáng tiếc đã bị nhà họ Vệ phát hiện, giờ chỉ còn lại điểm trú chân này.

“Ban đầu tôi định dọn dẹp xong xuôi để làm quà sinh nhật cho thiếu gia, nhưng tôi lười quá.” Từ Doãn Xuân thẳng thắn: “Sau này thiếu gia tự dọn nhé.”

Vệ Tu: “… Được.”

189

Vệ Tu vừa bước vào nhà đã lập tức lùi ra.

“Mùi gì thế này?”

“Mùi?” Từ Doãn Xuân không ngửi thấy gì, một lúc sau mới hiểu: “Có phải pheromone của Thẩm Tích không? Thẩm Tích từng ở đây một thời gian.”

Hồi Vệ Tu giả quấn lấy Thẩm Tích, Từ Doãn Xuân đã sắp xếp cho Thẩm Tích rời ký túc xá đến đây ở tạm, có lẽ mùi pheromone từ lúc đó còn sót lại.

Vệ Tu run rẩy: “Tôi không muốn ngửi mùi của người khác!”

Từ Doãn Xuân vội vàng mở hết cửa sổ. Ngoài nhà trồng đầy hoa quế, hương hoa quế theo gió bay vào, lúc này Vệ Tu mới chịu vào nhà.

190

Vệ Tu rất khó chịu.

Từ Doãn Xuân không chịu nổi, an ủi: “Thiếu gia, tôi mua một bình xịt hơi thở Omega, anh dùng một chút được không?”

“Không cần!”

“Đó là sản phẩm tổng hợp từ phòng thí nghiệm, không phải mùi người thật, anh dùng một chút đi!”

Vệ Tu vẫn lắc đầu: “Dùng một lần sẽ có lần thứ hai…”

Từ Doãn Xuân cũng hiểu rõ, loại bình xịt ấy thực chất chỉ dùng được vài lần, sau đó sẽ không còn tác dụng với Alpha.

Nhưng dù vậy, hắn không thể chịu được khi thấy Vệ Tu khó chịu.

“Thiếu gia, anh đừng cố chấp như thế!” Từ Doãn Xuân lại suýt khóc.

“Không sao…” Vệ Tu vẫn an ủi hắn: “Cậu lấy hết đạo cụ của cậu ra, tôi nhất định vượt qua được.”

Từ Doãn Xuân hết cách, đành lấy ra đống đồ từng dùng với Vệ Tu giả.

Hắn nhốt Vệ Tu vào lồng rồi đeo thêm rọ mõm cho y.

Vệ Tu run giọng: “Trói cả tay chân nữa.”

Từ Doãn Xuân im lặng làm theo chỉ thị của Vệ Tu, trói chặt y lại.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn cởi trói tay phải cho Vệ Tu.

Vệ Tu nhìn hắn.

Nhìn hắn rời khỏi lồng sắt, rồi lại đưa tay qua song sắt.

Hai người cách chiếc lồng vươn tay về phía nhau, nắm chặt lấy tay đối phương.

Đêm ấy, Vệ Tu đau đớn khôn cùng.

Mấy lần y muốn buông tay, chỉ sợ mình làm Từ Doãn Xuân bị thương.

Nhưng Từ Doãn Xuân quyết không chịu buông, dù tay hắn đã bị móng tay Vệ Tu cào rách vài vệt thì vẫn quyết không buông lỏng.
 
Làm Thế Nào Để Bảo Vệ Nam Đức Cho Alpha
Chương 45: Chương 45



191

Ngày thứ ba, kỳ mẫn cảm kết thúc, rốt cuộc cơn nóng đầu, bốc đồng của Vệ Tu cũng biến mất.

“Thiếu gia, uống chút canh đi.” Từ Doãn Xuân bưng bát canh gà tới: “Mau bồi bổ một chút, không thì dinh dưỡng không theo kịp đâu.”

“Cậu nấu à?”

“Không phải.”

“Vậy thì không uống, tôi không uống đồ bán ngoài tiệm.”

Từ Doãn Xuân bận rộn chăm sóc Vệ Tu, nào có sức đâu mà đi nấu canh. Hắn nói: “Cầu xin anh đó, thiếu gia.”

Nhưng Vệ Tu quay đầu, nói không uống là không uống.

Mấy ngày nay Vệ Tu uống quá nhiều thuốc, uống đến mức đầu óc hơi mơ hồ, tình tình đại thiếu gia thường ngày kìm nén giờ cũng chẳng giấu nổi nữa.

Vệ Tu bắt đầu chê bai đủ thứ: “Chăn ga quá thô, không thể mua loại sợi cao cấp hơn à?”

Từ Doãn Xuân: “…”

“Góc kia có bụi.”

“…”

“Sao tôi vẫn ngửi thấy mùi của Thẩm Tích? Thối chết đi được.”

“…”

“Tôi muốn tắm, mau đi chuẩn bị.”

Từ Doãn Xuân không nhịn nổi nữa: “Anh có sức nói thì tự đứng dậy nấu canh đi!”

Vệ Tu im lặng, bắt đầu dùng dằng giận dỗi.

192

Từ Doãn Xuân đi nấu canh, vừa nấu vừa tức tối.

Yêu cầu của Vệ Tu lắm thật, rốt cuộc ai mới là thiếu gia đây… à, thiếu gia đúng là thiếu gia thật!

Canh nấu xong, Vệ Tu vẫn quay lưng về phía Từ Doãn Xuân, còn đang giận dỗi.

Từ Doãn Xuân bất đắc dĩ đành lau sạch bụi, mở cửa sổ ra.

Gió thổi qua, hương hoa quế bay vào.

Vệ Tu xoay người lại, phát hiện ngoài cửa sổ trồng đầy hoa quế.

Y thích hoa quế.

Từ Doãn Xuân: “Trước đây làm chết cây hoa quế của thiếu gia, vẫn luôn không có cơ hội đền cho anh.”

Kiếp trước Vệ Tu cũng trồng hoa quế.

Có lần Vệ Tu ra ngoài, trước khi đi còn cố ý dặn dò Từ Doãn Xuân chăm sóc cây hoa quế cho tốt.

Nhưng Từ Doãn Xuân vì muốn tiện nên dội một đống nước lên cây, trực tiếp khiến cây chết ngập.

Vệ Tu suýt chút tức chết, thế là hai người lại cãi nhau.

Từ Doãn Xuân biết bản thân đuối lý, muốn mua một cây khác về chuộc lỗi.

Tiếc rằng giống hoa quế ấy đặc biệt, Từ Doãn Xuân không tìm được cây thứ hai, sau lại chết sớm, vậy nên cũng chẳng còn cơ hội chuộc tội.

Kiếp này Từ Doãn Xuân vẫn luôn canh cánh chuyện ấy, sau khi thuê nhà không quên trồng lại hoa quế, giờ mới có cả sân đầy hương hoa chờ Vệ Tu.

Tâm trạng Vệ Tu lại tốt lên.

193

Vệ Tu uống canh, Từ Doãn Xuân ở bên cạnh líu ríu không ngừng.

“Vừa nãy tôi suýt quên mất anh là thiếu gia.” Từ Doãn Xuân nói: “Đều tại thiếu gia thường hay treo cái câu ấy bên miệng, thế là tôi cũng học theo.”

“Rốt cuộc tôi là thiếu gia hay cậu là thiếu gia?” Từ Doãn Xuân bắt chước xong lại mặt dày trêu: “Mỗi lần thiếu gia nói câu ấy đều nghiến răng nghiến lợi, chắc chắn là tức điên lắm ha.”

Vệ Tu liếc hắn một cái: “Không, tôi nói câu đó không phải vì tức, chỉ là để nhắc nhở bản thân thôi.”

Từ Doãn Xuân: “Nhắc nhở cái gì?”

“Tôi đúng là thiếu gia.” Vệ Tu bình thản nói: “Nhưng cậu là tổ tông.”

194

Nửa ngày sau, Vệ thiếu gia tỉnh táo lại, bắt đầu quét dọn nhà cửa cho tiểu tổ tông.

Từ Doãn Xuân nghiêm chỉnh được hai ngày giờ lại quay về dáng vẻ vô lại, đồ đạc vứt lung tung khắp nơi.

Vệ Tu vốn định mắng hắn vài câu, nhưng vừa nhìn thấy vết sẹo trên tay phải của hắn y lại chẳng thốt nên lời.

“Thiếu gia cứ mắng tôi đi, đừng để bụng nhiều.” Từ Doãn Xuân biết y đang nghĩ gì.

Vệ Tu quay đầu sang chỗ khác: “Lười mắng cậu.”

“Thiếu gia.” Từ Doãn Xuân hiếm khi nghiêm túc: “Anh nên nói chuyện yêu đương đi, cứ thế này mãi sớm muộn gì cũng có chuyện.”

Là Alpha cấp S, kỳ mẫn cảm vào lần tiếp theo của Vệ Tu còn dữ dội hơn lần trước.

Mấy loại thuốc kỳ quái của Từ Doãn Xuân chỉ trị được nhất thời, chỉ có pheromone của Omega mới thực sự giúp Vệ Tu ổn định triệt để.

“Tìm một Omega yêu đương, kết hôn, đánh dấu đối phương, để người ấy cùng anh vượt qua kỳ mẫn cảm, còn anh cùng người ấy vượt qua kỳ ph.át tì.nh.”

Nghe Từ Doãn Xuân bình tĩnh nói về chuyện ấy, tâm tình Vệ Tu bỗng dậy sóng. Y khẽ bảo: “Tôi không muốn.”

Từ Doãn Xuân: “Sao lại không muốn? Chẳng lẽ kiếp trước anh cũng không muốn thành thân?”

Vệ Tu: “Đúng vậy.”

Từ Doãn Xuân: “Vậy anh từng thích ai chưa?”

Vệ Tu: “Tôi…”

Khoảnh khắc ấy, Vệ Tu có một thoáng muốn thổ lộ, nhưng lại không biết mình nên thổ lộ điều gì.

Y từng thích ai sao?

Không, y chẳng thích ai cả.

Kiếp trước y và Từ Doãn Xuân quá thân cận, nghe người ta chế giễu Từ Doãn Xuân là nam sủng, là luyến đồng, chỉ trỏ hắn đủ điều sau lưng.

Mặc dù y coi Từ Doãn Xuân như tiểu tổ tông mà cưng chiều, nhưng vì thế tục, rốt cuộc y không thể quang minh chính đại có quan hệ gì với Từ Doãn Xuân.

Từ đó y hạ quyết tâm, y không muốn để Từ Doãn Xuân bị người ta nhục mạ.

Y không thích, cũng không thể thích Từ Doãn Xuân.

Kiếp này dù không còn vấn đề thế tục, nhưng đặc tính si.nh lý của Alpha cũng định sẵn không thể ở bên Beta.

Đã vậy y càng không cần… không cần thích Từ Doãn Xuân nữa.

Chưa từng bắt đầu, sẽ không gây phiền hà cho nhau.

Có lẽ y thật sự nên…

“Thiếu gia?” Từ Doãn Xuân gọi y.

“Để sau rồi nói.” Vệ Tu đáp: “Tôi tự lo liệu.”

Từ Doãn Xuân lập tức hiểu câu này thành y muốn tìm người yêu, lập tức reo lên: “Nhanh nhanh nhanh, nhanh đi xem mắt đi nào!”

Vệ Tu nhìn dáng vẻ hớn hở của hắn, vô cớ nổi giận, quay người không thèm nói chuyện với hắn nữa.

Từ Doãn Xuân ở phía sau ồn ào một lúc, thấy Vệ Tu thật sự đi rồi thì lại im lặng.

… Thiếu gia sắp tìm người yêu rồi.
 
Làm Thế Nào Để Bảo Vệ Nam Đức Cho Alpha
Chương 46: Chương 46



195

Kể từ sau kỳ mẫn cảm đó, Vệ Tu và Từ Doãn Xuân dứt khoát chuyển khỏi nhà họ Vệ.

Ngày dọn đi, mẹ Vệ vô cùng tức giận, không ngừng đe dọa Vệ Tu: “Đừng để sau này con phải hối hận! Đừng tưởng rằng mẹ không có cách dạy dỗ con!”

Vệ Tu không đáp lời, Từ Doãn Xuân thì làm mặt quỷ với bà, sau đó bị Vệ Tu lôi đi.

Đa số mọi người đều phản đối việc Vệ Tu và Từ Doãn Xuân ở bên nhau, song vẫn có người rất ủng hộ họ.

Chẳng hạn như ba mẹ của Từ Doãn Xuân.

Ba mẹ Từ Doãn Xuân đã làm việc cho nhà họ Vệ nhiều năm, lần trước khi Từ Doãn Xuân bắt cóc “Vệ Tu giả”, mẹ Vệ tức đến mức muốn xé xác hắn, nhưng vì nể tình hai người họ luôn trung thành nên không đuổi việc.

Thế nhưng thấy tình cảm tốt đẹp con trai mình và Vệ Tu, họ lại cho rằng con trai đã thành công “trèo lên cao”.

Hai người tự xưng con trai mình là “thiếu phu nhân tương lai của nhà họ Vệ”, khinh thường việc chung đụng với đám người hầu khác, chủ động xin nghỉ việc rồi rời đi.

196

Hôm đó khi Từ Doãn Xuân đang ở trường, ba Từ mẹ Từ tìm đến.

Từ Doãn Xuân chẳng có chút tình cảm nào với họ.

Điều ấy cũng không phải vì trong mắt hắn chỉ có thiếu gia, mà là từ khi hắn sống lại, đôi cha mẹ này chẳng nói với hắn được mấy câu, những lần hiếm hoi mở miệng cũng chỉ bảo hắn trèo lên giường Vệ Tu.

Từ Doãn Xuân mặt lạnh như tiền nhìn hai người.

Bọn họ cũng chẳng để tâm đến sự lạnh nhạt của hắn. Mẹ Từ nhiệt tình nắm tay Từ Doãn Xuân: “Sống cùng thiếu gia ở ngoài có tốt không?”

Từ Doãn Xuân gật đầu.

Mẹ Từ: “Con phải hầu hạ thiếu gia cho tốt. Thiếu gia muốn gì con nhất định phải dốc sức phối hợp, hiểu không? Đừng có ngại khổ.”

Từ Doãn Xuân không nói lời nào.

Mẹ Từ nào ngờ được, thực ra ở chỗ riêng tư toàn là “Từ Doãn Xuân muốn gì, thiếu gia càm ràm đôi câu rồi dốc sức phối hợp”.

Ba Từ cũng mang vẻ mặt hiền từ: “Đừng lo người ngoài nói gì, bọn họ chỉ ghen tị với con thôi, bọn ta mãi mãi ủng hộ con.”

Từ Doãn Xuân vẫn không nói gì.

Ba Từ: “Nhà còn phòng trống không? Ba mẹ dọn qua ở cùng hai đứa, cùng nhau hầu hạ thiếu gia.”

Từ Doãn Xuân: “…”

Mẹ Từ vội đẩy ba Từ một cái: “Người ta là đôi tình nhân đang ở bên nhau, tôi với ông chen vào làm gì!”

Nói xong, sắc mặt bà lại thay đổi, cười đầy thấu hiểu: “Nhưng nếu thiếu gia cần thì cứ gọi ba mẹ đến, tuyệt đối đừng bạc đãi thiếu gia.”

Từ Doãn Xuân nhìn hai người kẻ tung người hứng, chỉ thấy chán ngán đến cực điểm.

“Mọi người đừng hiểu lầm, thiếu gia và con không phải loại quan hệ đó.” Từ Doãn Xuân nói: “Sau này thiếu gia sẽ cưới Omega, không liên quan gì đến con, hai người đừng có mà chen vào làm loạn.”

Hai người sửng sốt, ba Từ lập tức tiếp lời: “Không sao! Chuyện này chẳng thành vấn đề! Alpha nuôi tình nhân là quá bình thường, chúng ta cứ giữ đúng bổn phận là được.”

Mẹ Từ cũng nói: “Đúng đúng đúng! Con đừng tranh, đừng giành, để thiếu gia thấy con biết điều, xem con là người dịu dàng.”

“Hai người coi thiếu gia là loại người gì! Thiếu gia sao có thể là kẻ tam thê tứ thiếp!” Từ Doãn Xuân tức giận: “Dám bôi nhọ thiếu gia thêm lần nữa thì đừng trách con không khách sáo.”

197

Vệ Tu đứng cách đó không xa nghe được cuộc đối thoại của ba người, lại thấy Từ Doãn Xuân tức tối bước về phía mình.

“Ghét vãi!” Từ Doãn Xuân nói: “Lần sau còn để tôi nghe thấy tôi sẽ xé nát miệng họ!”

Vệ Tu câm nín: “Đừng nói câu thoại của phản diện cấp thấp.”

Từ Doãn Xuân: “Tức quá! Sao họ dám biến một hình mẫu nam đức như anh thành kẻ phụ bạc! Chắc chắn anh phải rất yêu rất yêu đối phương mới cưới người ta, sao có thể nuôi tình nhân bên ngoài được!”

Vệ Tu: “Ừ.”

Từ Doãn Xuân nói không sai.

Nếu như y cưới chắc chắn sẽ tìm một người mà y rất yêu rất yêu.

Y không thể vì giải quyết nhu cầu s.inh lý mà tùy tiện kết hôn, đừng nói là có lỗi với đối phương, chính y cũng thấy ghê tởm.

Y phải yêu một người.

Nhưng yêu một người đâu dễ?

Nhất là yêu một… người khác.

198

Từ Doãn Xuân lo lắng cho tình hình của Vệ Tu, tích cực tìm người yêu cho y.

Lúc thì cho Vệ Tu xem người đẹp Omega trong trường, lúc thì tìm website mai mối, thỉnh thoảng còn lên mạng xem mấy minh tinh Omega.

“Cô này xinh quá, miễn cưỡng xứng với thiếu gia.”

“Wow, đây là con nhà người ta, thiếu gia anh xem đi!”

“Nhanh nhanh nhanh! Vừa là con nhà người ta vừa là idol, giống thiếu gia luôn! Người này được đấy!”

Tối đến, Vệ Tu bận làm việc, Từ Doãn Xuân lại ở bên cạnh chọn người yêu cho y.

Vệ Tu nghe hắn la hét om sòm, trong lòng cực kỳ phức tạp.

Bực bội, không muốn tìm người yêu.

Kiềm chế, phải tìm người yêu.

Tức giận, Từ Doãn Xuân bắt y tìm người yêu.

Dồn nén, Từ Doãn Xuân là vì tốt cho y.

Bất lực, bọn họ sẽ không có kết quả.

Vệ Tu nhịn rất lâu, cuối cùng chỉ nói một câu: “Cậu mong tôi cưới người khác đến vậy à?”

Từ Doãn Xuân dừng lại, bởi vì hắn quay lưng về phía Vệ Tu nên Vệ Tu không thấy được biểu cảm của hắn.

Chốc lát sau, Vệ Tu chỉ nghe thấy hắn khẳng định: “Đương nhiên rồi!”

Nhưng sau khi nói câu ấy, suốt cả tối hôm đó Từ Doãn Xuân yên lặng hơn rất nhiều.

199

Ba mẹ Vệ Tu không hòa thuận, ba Vệ hiếm khi xuất hiện ở nhà.

Nhưng ông không xuất hiện không có nghĩa là ông không quan tâm đến chuyện hôn sự của con trai.

Hôm nay khi đi làm, Vệ Tu phát hiện văn phòng có thêm một thư ký mới.

Năng lực làm việc của Vệ Tu còn vượt trội hơn cả Vệ Tu giả, sau khi sống lại chưa đầy hai tháng đã nhanh chóng thăng tiến trong công ty nhà mình, có được một văn phòng riêng.

Mà giờ đây ba y lại sắp xếp cho y một thư ký.

Một Omega xinh đẹp.

Vệ Tu không để lộ cảm xúc, chỉ đeo khẩu trang lên, không muốn ngửi thấy mùi của đối phương.

200

Thư ký Omega biết rõ mục đích sếp sòng phái mình đến, thế nên tích cực tiếp cận Vệ Tu.

Hễ Vệ Tu xuất hiện là hắn liền bắt đầu hỏi han ân cần.

“Thiếu gia, tôi biết anh thích sạch sẽ, sáng nay tôi đã dọn dẹp văn phòng cho anh thêm một lần nữa.” Thư ký thể hiện sự chu đáo của mình.

Vệ Tu: “Sau này không cần dọn dẹp thay tôi, không cần thiết thì đừng vào văn phòng tôi.”

Thư ký thấy hơi hụt hẫng, song không từ bỏ.

Thư ký: “Thiếu gia có việc gì cứ sai bảo tôi.”

Vệ Tu: “Lắp cái này ở cạnh cửa.”

Vệ Tu đưa cho thư ký một món đồ nhỏ, thư ký không hiểu gì nhưng vẫn nhanh chóng lắp đặt, thể hiện sự chuyên nghiệp của bản thân.

201

Thư ký Omega không đoán được thái độ của Vệ Tu.

Vệ Tu dường như rất lạnh lùng với hắn, nhưng mỗi lần đi làm lại mang theo một cốc cà phê cho hắn ta.

Vệ Tu nói là tiện tay mua, nhưng trong đám đồng nghiệp đông như vậy chỉ mình hắn là nhận được, rõ ràng y đối xử khác biệt với hắn.

Thiếu gia cũng có chút ý tứ với hắn.

Dĩ nhiên, hắn không biết đó là cà phê lãnh cảm do Từ Doãn Xuân đặc chế. Vệ Tu giả vờ mình uống không đủ, ngày nào cũng mang theo hai cốc ra ngoài, cốc thừa thì đưa cho thư ký

Vệ Tu chỉ không muốn thấy hắn ph.át tì.nh lung tung, còn hắn thì lại đắc chí vì nghĩ mình được đối xử đặc biệt.

202

Bên này, vị hôn phu của Vệ Tu, Quý Thần, cũng xuất hiện.

Từ khi biết Vệ Tu liệt dương hắn ta không còn xuất hiện thêm nữa. Nghe nói Từ Doãn Xuân vẫn ở bên cạnh Vệ Tu, hắn ta thậm chí còn hơi vui mừng, hy vọng hôn ước của họ tự nhiên tan vỡ.

Nhưng lần trước Vệ Tu phản ứng mạnh mẽ trong kỳ mẫn cảm như vậy, ai cũng nhìn ra cơ thể Vệ Tu khỏe mạnh chẳng có chút vấn đề nào.

Quý Thần nghe tin lập tức chạy đến tìm Vệ Tu.

Khi Quý Thần đến, Vệ Tu đang họp, chỉ có thư ký Omega ở đó.

Quý Thần cũng biết ba Vệ nhét thư ký đến với mục đích gì, còn thư ký thì biết người này chính là vị hôn phu của Vệ Tu.

Hai kẻ cạnh tranh gặp nhau, ánh mắt tóe lửa.

203

“Không ngờ xung quanh Vệ Tu lại lắm ruồi nhặng như thế.” Quý Thần khinh miệt nói.

Thư ký Omega chỉ cười không đáp, thầm nghĩ cứ chờ xem.

Dù thư ký không biết vì sao dạo này pheromone của mình cực kỳ ổn định, nhưng hôm nay kỳ ph.át tì.nh của hắn sắp bắt đầu, hắn sẽ nhân cơ hội này tiếp cận Vệ Tu.

Không Alpha nào cưỡng lại được một Omega đang ph.át tì.nh!

Thư ký Omega mỉm cười, cầm cốc cà phê Vệ Tu đưa sáng nay định uống.

Nhưng trước khi cà phê vào miệng, thư ký chợt thấy một người xuất hiện, cốc cà phê trên tay lại đặt xuống.

Từ Doãn Xuân đến.

204

Từ Doãn Xuân nghe nói Vệ Tu có một thư ký Omega nên tò mò lẻn đến công ty Vệ Tu, muốn xem người này có phù hợp với thiếu gia không.

Kết quả vừa đến, hắn thấy thư ký cầm cốc cà phê lãnh cảm mà sáng nay hắn đưa cho Vệ Tu.

“Anh… cà phê này từ đâu ra?” Từ Doãn Xuân nghi hoặc.

“À, thiếu gia tặng tôi.” Thư ký Omega đắc chí, lát sau chợt hiểu ra, càng thêm đắc chí: “Chẳng lẽ là cậu mua? Xin lỗi, tôi không biết là cậu mua, nhưng thiếu gia ngày nào cũng tặng tôi đó.”

Thư ký Omega: Dương dương đắc chí, đồ mi tặng thiếu gia, thiếu gia đều cho ta hết.

Từ Doãn Xuân: Câm nín, chẳng phải thiếu gia nói muốn tìm người yêu sao? Sao cứ cho Omega bên cạnh uống cà phê lãnh tính thế này.
 
Làm Thế Nào Để Bảo Vệ Nam Đức Cho Alpha
Chương 47: Chương 47



205

Quý Thần đứng bên cạnh nhìn thư ký Omega khoe khoang trắng trợn, chỉ ước được dùng tay không xé nát đối phương.

Quý Thần: “Chưa từng uống cà phê sao? Một ly cà phê mà cũng khoe khoang thế à.”

Thư ký Omega: “Cậu Quý nói quá rồi, tôi chỉ đang cảm kích sự quan tâm của thiếu gia thôi.”

Từ Doãn Xuân: “Đừng cãi nhau nữa, mau uống cà phê đi cho bình tĩnh lại!”

Lúc này Vệ Tu trở về, pheromone vốn đã hơi dao động của Omega bị ảnh hưởng bởi S cấp Alpha nên càng thêm sôi động.

Tuy nhiên hắn chỉ tỏa ra một lượng pheromone cực kỳ nhẹ, trừ phi đứng gần sát, còn không chẳng ai ngửi thấy.

Hắn ta nảy ra một kế.

Hắn bưng ly cà phê, nhân lúc Vệ Tu bước tới giả vờ tiến lên đón lấy tài liệu thay y.

Đột nhiên, nhanh như chớp, hắn tự vấp chân trái vào chân phải!

Từ Doãn Xuân: “Aaaaaaa!”

Đến rồi! Cảnh kinh điển trong phim truyền hình!

Là người cổ đại, Từ Doãn Xuân cực kỳ hứng thú với những tình tiết mà người hiện đại chê sến súa. Giờ được xem phiên bản live action, mắt hắn sáng rực cả lên!

206

Thư ký Omega đã tính toán như này.

Hắn ngã về phía Vệ Tu, Vệ Tu sẽ lịch lãm đỡ lấy hắn rồi ngửi thấy mùi pheromone của hắn.

Sau đó Vệ Tu sẽ thú tính bộc phát, lập tức bế hắn vào trong văn phòng, sau đó khóa cửa làm tới bến!

Thư ký Omega mơ rất đẹp.

Nhưng Quý Thần nhìn thấu ý đồ của hắn, bước lên định ngăn căn.

Cảnh tượng trở nên náo nhiệt.

Một Beta mong chờ xem kịch hay, một Omega diễn tiết mục máu chó, một Omega khác sẵn sàng xé nát thằng thảo mai và một S cấp Alpha bị coi như đạo cụ.

Thư ký Omega thành công tự vấp ngã, lao về phía Vệ Tu.

Nhưng Vệ Tu khéo léo tránh sang một bên, không hề có chút ý định đỡ hắn.

Thư ký Omega: ?

207

Thư ký ngã nhào, ngay trước khi hắn chạm đất, Quý Thần túm lấy hắn ta nhưng cũng bị kéo ngã xuống theo.

Từ Doãn Xuân: “Oa!”

Vệ Tu: “Sao lại đến đây? Đói à?”

Từ Doãn Xuân: “Đến xem trò vui!”

Vệ Tu quay đầu nhìn hai người ngã sõng soài dưới đất, chỉ thấy khó hiểu. Y nói với Từ Doãn Xuân: “Xem xong thì đi vào.”

Hai người ngã thành một đống, vô cùng thảm hại.

Mà Vệ Tu chẳng hề có ý đỡ bọn họ dậy, khiến cả hai vừa xấu hổ vừa tức giận, không kìm được mà cãi nhau.

208

Nhưng mới cãi được vài câu, cả hai đột nhiên cùng dừng lại.

Quý Thần trừng lớn mắt: “Mi…”

Thư ký thở hổn hển, mặt mũi đỏ bừng nhìn hắn, nở một nụ cười đắc thắng.

Hai người cách nhau rất gần, Quý Thần ngửi thấy pheromone của thư ký, nhận ra thư ký bắt đầu ph.át tì.nh.

Quý Thần lập tức hiểu ra mưu kế của đối phương.

“Mi to gan thật…”

Thư ký nhanh chóng bò dậy, lao thẳng vào trong văn phòng Vệ Tu.

Trong thế giới ABO Hải Đường, chỉ có khoái lạc mới có ý nghĩa! Kẻ sở hữu Alpha mạnh mẽ mới là kẻ thắng cuộc, không ai ngăn được hắn ta!

Hôm nay hắn sẽ cho đám người qua đường này thấy thế nào là xx công khai!

209

Thư ký Omega lao đến trước cửa văn phòng bằng một tốc độ kinh người.

Hắn ta đắc thắng nhìn Quý Thần và Từ Doãn Xuân, sau đó kiêu ngạo kéo cửa.

Đến đi! Vệ Tu thú tính bộc phát!

Thư ký mở cửa.

Giây tiếp theo, tiếng chuông báo động chói tai vang lên.

[Cảnh báo! Bạn đã p.hát tì.nh, xin hãy lập tức dùng thuốc, lập tức đi đến bệnh viện!]

Mọi người: “???”

Từ Doãn Xuân: “Á!”

[Cảnh báo, xin hãy lập tức rời khỏi khu vực này!]

Thư ký không hiểu chuyện gì, tiến lên một bước, đặt chân vào văn phòng của Vệ Tu.

Từ Doãn Xuân: “Chạy mau! Đó là…”

Tiếng điện xẹt xẹt vang lên, thư ký bị điện giật ngất xỉu tại chỗ.

“… Máy bảo vệ trinh tiết di động.” Từ Doãn Xuân lẩm bẩm.

210

Thư ký làm sao ngờ được, thứ mà hôm đó Vệ Tu bảo hắn lắp ở cạnh cửa chính là máy bảo vệ trinh tiết di động do Từ Doãn Xuân chế tạo.

Với chiếc đai trinh tiết có chức năng quá phức tạp kia, Vệ Tu từ phản kháng đến chấp nhận, cuối cùng còn nhiệt tình tham gia, đưa ra yêu cầu của mình.

Y cho rằng chỉ tấn công sau khi c.ởi quần thì hiệu quả quá chậm, lại có nguy cơ bị dòm ngó, thế nên mong Từ Doãn Xuân làm một thiết bị di động có thể phòng ngừa từ trước.

Sau đó, Từ Doãn Xuân tích hợp chức năng phát hiện ph.át tì.nh, chỉ cần có người ph.át tì.nh bước vào phạm vi cảnh báo, máy sẽ đổ chuông và phóng điện tự vệ.

Thế là thư ký Omega vốn định trình diễn màn xx công khai – đặc trưng của thế giới Hải Đường, cuối cùng lại trình diễn cảnh công khai bị điện giật.

Trong văn phòng, Vệ Tu bình thản nhìn đám đông vây xem: “Ai muốn vào văn phòng tôi thì trước tiên hãy tự đánh giá tình trạng cơ thể mình, nếu không hậu quả tự chịu.”

211

Sau khi thư ký Omega được đưa đi cấp cứu, Từ Doãn Xuân im lặng bước vào văn phòng.

Ngoài cửa, Quý Thần do dự hồi lâu, cuối cùng cẩn thận đi qua cỗ máy, cũng đi vào theo.

Vào cửa, hắn vừa kịp nghe Từ Doãn Xuân nói: “Hai người đó tôi đều không thích, thiếu gia đừng cưới bọn họ.”

Vệ Tu: “Được, nghe cậu.”

Quý Thần: “???”

Làm sao hôn sự của hắn có thể để một Beta tùy tiện nói một câu là định đoạt!

Quý Thần: “Đây không có chỗ cho mi lên tiếng.”

Từ Doãn Xuân: “Thật sao?”

Quý Thần: “Anh, hôn ước của chúng ta là hai nhà cùng định. Em có thể không so đo với Từ Doãn Xuân, nhưng anh không thể không để ý thể diện của nhà họ Vệ.”

Vệ Tu: “Thể diện của nhà họ Vệ chẳng liên quan gì đến tôi.”

Vệ Tu: “Tôi có thể đổi họ.”

Từ Doãn Xuân: “Đổi một họ ngầu chút… tôi biết rồi, họ kép! Âu Dương!”

Vệ Tu: “… Cũng không phải không được.”

212

Quý Thần thấy hai người kia hoàn toàn không xem mình ra gì, tức đến phát cười.

“Vệ Tu, cái tên Beta này không cứu được kỳ mẫn cảm của anh đâu.” Quý Thần nói: “Trừ phi anh cắt bỏ tuyến thể, bằng không sớm muộn gì anh cũng phải cầu xin em!”

Vệ Tu nghe vậy khựng lại: “Cậu nói cái gì? Nói lại lần nữa!”

Cuối cùng Vệ Tu cũng chịu phản ứng, Quý Thần mừng thầm.

Quý Thần lặp lại lời của phản diện độc ác: “Em nói… trừ phi anh cắt bỏ tuyến thể, nếu không sớm muộn gì anh cũng phải cầu xin em.”

Vệ Tu cười.

Vệ Tu: “Quý Thần, cảm ơn cậu.”

Quý Thần: “?”

Vệ Tu: “Hóa ra còn có thể cắt tuyến thể, tôi chưa biết đến.”
 
Làm Thế Nào Để Bảo Vệ Nam Đức Cho Alpha
Chương 48: Chương 48



213

Trong thế giới ABO Hải Đường, từ trước đến nay mọi người cứ cần là làm, ngay cả số người hay địa điểm cũng chẳng thành vấn đề, làm sao có chuyện cân nhắc đến việc “không làm”.

Bởi thế, phẫu thuật cắt bỏ tuyến thể cũng giống như vòng cổ Omega, mặc dù rõ ràng tồn tại trong thế giới này song lại chưa từng có ai dùng tới.

Một Alpha cấp S mà muốn cắt tuyến thể thì càng là chuyện chưa từng nghe qua.

“Tốt quá, hóa ra vẫn có thể phẫu thuật.”

Ngày hôm đó, sau khi về nhà, Vệ Tu không giấu nổi sự phấn khích.

Y vốn luôn nghiêm túc chững chạc, chỉ có hôm nay nụ cười trên mặt mới không thể nào che giấu.

Vệ Tu vui mừng đến mức ngay cả cách xưng hô cũng thay đổi: “Tiểu Xuân, tôi được cứu rồi.”

Chỉ cần y không còn là Alpha, y sẽ không cần phải ở bên cạnh một Omega.

Như vậy tương lai của họ mới có thể trở thành hiện thực.

214

Nhưng Từ Doãn Xuân lại không cười nổi.

Sau khi sống lại, vất vả lắm thiếu gia mới giành được vai nam chính, có được cơ thể Alpha cấp S mà ai ai cũng ngưỡng mộ, sao có thể từ bỏ đây?

Từ Doãn Xuân thẳng thắn: “Tôi không muốn.”

Vệ Tu: “Tại sao?”

“Thiếu gia là người tuyệt nhất, thiếu gia phải sở hữu cơ thể tuyệt nhất.”

“Chắc chắn thiếu gia sẽ tìm được người mình thích, anh không được phép từ bỏ ngay bây giờ.”

Vệ Tu không ngờ người đầu tiên ngăn cản y lại chính là Từ Doãn Xuân.

215

Vệ Tu giải thích: “Tôi không cần cơ thể như này. Đây không phải là thế giới chiến tranh, tôi không cần thể chất tốt đến vậy.”

Từ Doãn Xuân: “Tôi không quan tâm.”

“Alpha cấp S ở thế giới này chẳng qua chỉ là…” Vệ Tu cân nhắc tìm từ, cuối cùng bỏ cuộc: “Chẳng qua chỉ là năng lực tì.nh d.ục mạnh mẽ, điều này thì có ích gì?”

Từ Doãn Xuân: “Tôi mặc kệ, thiếu gia phải sở hữu mọi thứ tốt nhất.”

Vệ Tu: “Cậu thật sự muốn thấy tôi và một Omega làm suốt bảy ngày bảy đêm vậy sao???”

Từ Doãn Xuân: “Tôi muốn bảy ngày bảy đêm! Muốn bảy ngày bảy đêmmmm!”

Từ Doãn Xuân bắt đầu cố tình gây sự, Vệ Tu đau đầu không thôi.

216

Vệ Tu: “Tôi không muốn bảy ngày bảy đêm! Cũng không muốn dây dưa với người khác!”

Từ Doãn Xuân: “Thiếu gia dù có giữ gìn nam đức đến đâu cũng không thể như vậy!”

Từ Doãn Xuân: “Kiếp trước chỉ là không để lộ da thịt, kiếp này đến cả tuyến thể cũng muốn cắt, biết đâu ngày nào đó anh còn dám tự cung luôn!”

Vệ Tu chịu thua trước trí tưởng tượng của Từ Doãn Xuân, y nhịn không nổi, cuối cùng buột miệng thốt ra.

“Kiếp trước tôi không phải vì giữ gìn trinh tiết mà không để người khác thấy cơ thể mình, chưa bao giờ là như vậy.”

“Đó chỉ là vì tôi đã xăm tên của cậu lên người.”

“Mà tôi không muốn bị người khác, cũng không muốn bị cậu phát hiện.”
 
Làm Thế Nào Để Bảo Vệ Nam Đức Cho Alpha
Chương 49: Chương 49



217

Từ Doãn Xuân thoáng chốc im bặt, mặt đỏ bừng bừng.

Một lát sau hắn mới lí nhí nói: “Dù có xăm mình thì cũng không thể cắt tuyến thể… Đã nói bảy ngày bảy đêm thì phải là bảy ngày bảy đêm, thiếu một phút một giây cũng không được… Như vậy thì chẳng Omega nào thèm…”

Vệ Tu ngắt lời hắn: “Cậu còn định giả ngốc đến bao giờ nữa?”

“Chẳng phải cậu muốn biết vì sao từ sau khi tôi từ Thạch Châu trở về không còn thân cận với cậu nữa hả? Đó chính là câu trả lời!”

“Bởi vì tôi sợ cậu phát hiện ra… tôi đã thầm thương trộm nhớ cậu.”

218

Chẳng biết từ lúc nào, Từ Doãn Xuân bắt đầu len lỏi vào giấc mơ của Vệ Tu.

Vệ Tu khổ não không thôi, tự mình lại nảy sinh ý nghĩ mờ ám với người mình từng nương tựa để sống.

Y biết rõ điều đó là không nên, song lại đắm chìm trong đó chẳng thể thoát ra.

Mà Từ Doãn Xuân lại là kẻ ngốc, chẳng hề hay biết y đã động lòng, cứ thích chui vào lòng y khiến y ngượng chín cả người.

Trước khi xuất chinh Thạch Châu, Từ Doãn Xuân đổ bệnh, Vệ Tu đành phải một mình lên đường.

Đó là lần đầu tiên sau bao năm hai người xa cách nhau lâu đến vậy.

Cũng chính vì thế y mới nhận ra mình đã điên cuồng nhớ nhung Từ Doãn Xuân đến nhường nào.

219

Trận chiến ở Thạch Châu cực kỳ gian nan, vậy mà Từ Doãn Xuân chẳng gửi một phong thư nào.

Mãi sau mới nhận được thư, lại là quản gia báo rằng Từ Doãn Xuân bệnh nặng đến mức không dậy nổi, nhưng vẫn một mực lo lắng đòi nhanh chóng lên đường theo hầu thiếu gia.

Vệ Tu một lòng chỉ muốn về nhà, nhưng cũng hiểu rõ mình đang mang trọng trách trên vai.

Trong quân có tục xăm mình, binh sĩ xăm mình để ghi dấu quân tịch, xăm hoa chim để phô trương uy võ, hoặc xăm thần ma để cầu che chở.

Vệ Tu chẳng tin mấy thứ đó, cả người da thịt sạch sẽ không một vết mực.

Nhưng ngay đêm ấy, y gọi lão đầu bếp biết xăm trong doanh trại đến lều tướng quân xăm hai chữ “Doãn Xuân” ở ngay trên ngực trái.

Hắn không tin thần phật, chỉ tin rằng Doãn Xuân trong tim mình là thứ giúp y bách chiến bách thắng.

220

Trận Thạch Châu đại thắng, Vệ Tu chỉ ước lập tức bay về bên cạnh Từ Doãn Xuân.

Ngay lúc ấy, y nghe thấy kẻ nào đó chế giễu Từ Doãn Xuân là nam sủng ở sau lưng.

Y vừa giận vừa sợ, giận vì người đời đặt điều vu khống, sợ vì hình xăm của y khiến y có trăm miệng cũng không thể biện minh.

Y quả thật mang tâm tư khác thường với Từ Doãn Xuân.

Chỉ là lời đồn đãi nhắc nhở y rằng nếu không kiềm chế, e rằng Từ Doãn Xuân mãi mãi không thể rửa sạch tiếng xấu.

Vì thế sau khi từ Thạch Châu trở về, y không còn chung chăn gối với Từ Doãn Xuân nữa.

Y sợ người khác phát hiện hình xăm, dứt khoát bọc mình kín mít, ngay cả trước mặt Từ Doãn Xuân cũng không ngoại lệ.

Sau này Từ Doãn Xuân cười nhạo y giữ nam đức, y cũng nhận luôn, triệt để dập tắt mọi suy đoán lung tung về quan hệ giữa hai người.

221

Từ Doãn Xuân không dám tin, thiếu gia băng thanh ngọc khiết của hắn lại đi xăm mình, đã thế còn xăm tên hắn.

“Anh… anh không nghĩ đến chuyện sau này thành thân thì phải làm sao à!”

Vệ Tu cười tự giễu: “Cậu nói trên người tôi có thủ cung sa, cũng không tệ. Từ khi quyết định xăm hai chữ ấy tôi đã chẳng nghĩ đến chuyện thành thân với ai, làm sao để người khác nhìn thấy được?”

Y không muốn thừa nhận tình cảm của mình, chỉ xem lúc đó trẻ tuổi bồng bột, nổi lên dục niệm.

Dù sao dục niệm thì cắt đứt được, còn ái niệm thì chỉ càng nghĩ càng sâu, mỗi ngày một đậm.

Hình xăm trên ngực như một điều cấm kỵ, y càng che giấu kỹ, cũng càng đem lòng mình chôn sâu.

Thế nên đến tận lúc chết Từ Doãn Xuân cũng chẳng biết mình luôn treo trên đầu quả tim của thiếu gia.

222

Vệ Tu đã phớt lờ lòng mình quá lâu, nhưng giờ đây y không muốn nhẫn nhịn thêm nữa.

“Trước kia tôi là Alpha không thể ở bên cậu được. Nhưng chỉ cần tôi cắt bỏ tuyến thể, mọi thứ đều có thể.” Vệ Tu nói: “Ngay cả như vậy cậu cũng không muốn tôi cắt bỏ tuyến thể sao?”

Từ Doãn Xuân ấp úng: “Tôi…”

“Thôi thôi, dù sao cậu cũng nói rồi, cậu không thích tôi. Dù tôi có làm vậy cậu cũng chẳng ở bên tôi.” Vệ Tu đổi giọng: “Nếu cậu đã không thích tôi, cậu dựa vào đâu mà quản chuyện tôi?”

Từ Doãn Xuân hoảng hốt.

Thiếu gia là của hắn cơ mà, sao có thể không hỏi ý hắn mà tự ý cắt bỏ tuyến thể?

Từ Doãn Xuân bị dồn đến đường cùng, trực tiếp chui tọt xuống gầm giường không chịu ra.

Vệ Tu nắm chân hắn kéo ra ngoài: “Tôi đã nói rõ lòng mình, từ nay về sau tôi không thẹn với lòng, cậu tự liệu lấy mà làm.”

Lần này Vệ Tu không còn thẹn với lương tâm, ngược lại đổi thành Từ Doãn Xuân tự thấy hổ thẹn.

Dù sao hắn cũng chẳng phải hoàn toàn vô tình.

Chỉ là miệng hắn cứng lâu như vậy, làm sao có thể lập tức thừa nhận mỗi lần mình chui vào lòng thiếu gia ít nhiều cũng mang theo chút quyến luyến.
 
Back
Top Bottom