Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Làm Thế Nào Để Bảo Vệ Nam Đức Cho Alpha

Làm Thế Nào Để Bảo Vệ Nam Đức Cho Alpha
Chương 30: Chương 30



130

Cuối cùng Từ Doãn Xuân cũng tháo đai trinh tiết của Vệ Tu xuống.

Không phải hắn đột nhiên nổi lòng từ bi mà là vì dây sạc không đủ dài. Để sạc cho cái dây đai trinh tiết ấy hắn đành phải tạm thời tháo nó ra.

“Hầy, phiên bản mới nhất định phải cải thiện thời lượng pin.”

“…”

“Nhưng khoản này tôi không giỏi lắm, có lẽ phải tìm người giúp đỡ rồi.”

“…”

“Thiếu gia mau tìm người giúp tôi đi, dù sao đây cũng là thứ chính anh muốn đeo, anh cũng phải tự nghĩ cách đi chứ, không thể phó mặc hết cho tôi được… Hí hí, có giống dáng vẻ anh dạy bảo tôi không?”

“…”

“Thiếu gia sao lại không nói gì vậy? Thiếu gia, anh nói một câu đi mà!”

Vệ Tu nghiến răng ken két: “Cậu còn muốn tôi nói gì nữa! Cậu có thể đừng cứ nói chuyện hướng vào chỗ đó không?”

Từ Doãn Xuân ngẩng đầu lên từ giữa háng Vệ Tu: “Không nói vào đó thì tôi làm sao mở khóa nhận diện khuôn mặt được? Lát nữa còn phải nhìn chằm chằm để mở khóa mống mắt nữa!”

Vệ Tu sống không còn gì để luyến tiếc: “Hay là cậu chụp thuốc mê tôi đi, đợi tháo xong rồi gọi tôi dậy.”

Từ Doãn Xuân: “Không muốn lãng phí thuốc, Tiểu Xuân phải tiết kiệm tiền cho thiếu gia.”

Vệ Tu câm nín, cũng chỉ đành nhẫn nhịn.

Không sao, sẽ tháo được nhanh thôi, rất nhanh thôi.

Khóa vân tay chỉ cần đưa tay chạm một cái.

Khóa nhận diện khuôn mặt chỉ cần ghé sát mặt vào.

Khóa mống mắt chỉ cần ghé gần hơn nữa, rồi trợn to mắt lên.

Còn khóa giọng nói thì cũng chỉ là…

“Chúc bạn phát tài!”

“Chúc bạn rực rỡ!”

“Cái tốt hãy đến!”

“Cái xấu đi xa!”

Trong tiếng hát ngập tràn vui vẻ nhưng lệch tông kinh khủng của Từ Doãn Xuân, Vệ Tu cảm giác từng giây trôi qua như dài cả năm.

Từ Doãn Xuân hát suốt ba phút, cuối cùng “cạch” một tiếng, khóa được mở ra.

Vệ Tu đang định chất vấn Từ Doãn Xuân sao lại chọn bài hát này làm khóa giọng nói thì Từ Doãn Xuân đã trả lời: “Đây là bài hát hiện đại đầu tiên tôi được nghe, vui vẻ biết bao! Lúc ấy tôi đã nghĩ sẽ hát cho thiếu gia nghe, cùng thiếu gia đón chào năm mới!”

Câu hỏi của Vệ Tu nghẹn lại trong cổ.

… Cũng khó cho Từ Doãn Xuân khổ tâm một phen.

… Chỉ là ngoài chỗ giữa háng của y ra không còn chỗ nào tốt hơn để hát à?

131

Cuối cùng khoá cũng được tháo, đêm đã khuya.

Vệ Tu kinh hồn bạt vía cả ngày giờ chỉ muốn được một mình yên tĩnh, đồng thời tiếp tục giận Từ Doãn Xuân.

Vệ Tu: “Về phòng cậu ngủ đi!”

Từ Doãn Xuân nằm trên giường Vệ Tu chơi game, giả điếc không nghe.

Vệ Tu: “Từ Doãn Xuân!”

Từ Doãn Xuân: “Mệt rồi, không đi nổi, thiếu gia bế tôi về đi.”

Quá làm càn rồi!

Vệ Tu lập tức bế Từ Doãn Xuân lên.

Không phải vì y chiều Từ Doãn Xuân đến mức không có giới hạn, mà là vì y từng có bài học nhớ đời.

Năm đó, lúc vừa nhặt Từ Doãn Xuân về nhà, Từ Doãn Xuân còn nhỏ xíu xiu, không dám ngủ một mình, đêm nào cũng khóc.

Thế là y để Từ Doãn Xuân ngủ dưới sàn, ngay dưới giường y.

Nhưng ngủ được hai ngày, Từ Doãn Xuân vẫn khóc, nói dưới sàn đáng sợ, có chuột lớn muốn ăn thịt người.

Y không muốn ngủ chung với ai, nhưng Từ Doãn Xuân nài nỉ, bảo chỉ vài ngày thôi, đợi chuột lớn đi rồi sẽ tự xuống dưới sàn ngủ.

Ai ngờ lần lên giường này kéo dài tám năm… mãi đến khi y không chịu nổi nữa hai người mới chia giường ngủ riêng.

Vì vậy y hiểu rõ, tên nhóc này rất dễ được đằng chân lân đằng đầu, tuyệt đối không thể để hắn mào đầu!

132

Vệ Tu tức tối bế Từ Doãn Xuân về phòng.

Nhưng vừa mở cửa, Vệ Tu suýt tức chết luôn: “Đây là cái chuồng lợn gì thế! Giờ cậu không sợ chuột lớn ăn thịt sao? Tôi thấy cậu mới là chuột lớn đấy!”

Từ Doãn Xuân thoải mái cuộn mình trong lòng Vệ Tu chơi điện thoại, nghe thiếu gia mắng mình, không biết sống chết mà cười hì hì.

Vệ Tu đành phải bế người quay lại phòng mình.

Vệ Tu tức giận lẩm bẩm: “Mỗi lần đều phải để tôi dọn dẹp cho cậu, rốt cuộc tôi là thiếu gia hay cậu là thiếu gia?”

“Có người hầu nhà ai mà mang dáng vẻ như cậu chứ!”

“Cậu đừng tưởng lần này tôi sẽ giúp cậu! Không có cửa đâu!”

“Từ Doãn Xuân! Rốt cuộc cậu có nghe không!”

Từ Doãn Xuân: “Không nghe không nghe con rùa niệm kinh!”

Vệ Tu tức đến nổ phổi.

Y bế Từ Doãn Xuân quay lại ổ lợn của hắn, ném xuống dưới giường, đắp chăn rồi đi thẳng!
 
Làm Thế Nào Để Bảo Vệ Nam Đức Cho Alpha
Chương 31: Chương 31



133

Sáng sớm hôm sau, Từ Doãn Xuân bị Vệ Tu đánh thức.

Vệ Tu vừa dọn dẹp phòng Từ Doãn Xuân vừa mắng: “Đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, quần áo bẩn không được vứt lung tung, sao cậu chẳng chịu nghe vậy!”

“Bao nhiêu năm qua vẫn không tiến bộ chút nào! Tôi nói gì cậu cũng coi như gió thoảng bên tai!”

“Chuột đến đây còn chê bẩn nữa!”

“Bùn nhão không thể trát tường!”

Từ Doãn Xuân: “Thiếu gia…”

Vệ Tu trừng mắt: “Làm sao!”

Từ Doãn Xuân: “Chăn rơi rồi…”

Vệ Tu tức tối nhặt chiếc chăn dưới đất đắp lại lên người Từ Doãn Xuân, còn Từ Doãn Xuân thì tỏ vẻ mãn nguyện: “Dù tôi có là đống bùn nhão thì tôi cũng là bùn nhão của thiếu gia, thiếu gia sẽ gánh tôi mà.”

Vệ Tu nghẹn họng, cuối cùng mới phản bác: “Giỏi lắm! Lỗi tôi được chưa! Tất cả là do tôi chiều cậu quá! Sau này đừng hòng tôi chiều cậu nữa!”

134

Đến giờ ăn sáng.

Vệ Tu đuổi hết đám người hầu đi, trong phòng ăn chỉ còn lại hai người bọn họ.

“Pha trà.” Vệ Tu nói được thì làm được, không còn nuông chiều Từ Doãn Xuân nữa, ra lệnh cho hắn pha trà cho mình.

Từ Doãn Xuân lề mề pha trà, Vệ Tu nhìn không vừa mắt song vẫn cố nhịn không nói.

Pha trà xong, Từ Doãn Xuân bảo: “Trà này thơm thật, chắc là một trong những loại trà thơm nhất mà tôi từng ngửi.”

Vệ Tu nhướng mày: “Trà thơm nhất cậu từng ngửi là gì?”

Từ Doãn Xuân chẳng cần nghĩ ngợi: “Năm đó Hoàng Đế ban trà cho thiếu gia?”

Sắc mặt Vệ Tu lập tức sa sầm, cực kỳ tức giận.

Từ Doãn Xuân – cái tên Beta không ngửi được mùi pheromone hoàn toàn không hiểu thiếu gia nổi giận vì chuyện gì.

… Giận vì hắn uống hết trà ngự ban sao?

Không đúng, phần lớn những thứ thiếu gia được ban thưởng đều bị hắn ăn uống, thiếu gia đâu thể đến giờ mới bắt đầu giận hắn chứ?

135

Thế là khi mẹ Vệ bước vào phòng ăn, bà vừa hay bắt gặp Từ Doãn Xuân đang áp sát vào người Vệ Tu: “Đại thiếu gia của tôi à, ngài lại giận chuyện gì nữa?”

Kẻ từng bắt cóc con trai mình giờ lại xuất hiện ở đây, sắc mặt mẹ Vệ lập tức tối sầm: “Từ Doãn Xuân, cậu còn mặt mũi đến đây hả!”

Trước mặt mẹ Vệ, trước giờ Từ Doãn Xuân vẫn giữ im lặng, thỉnh thoảng còn giả vờ trung thành.

Nhưng lúc này đây thiếu gia của hắn đã sống lại, hắn cũng chẳng thèm che giấu, chỉ lạnh lùng nhìn đối phương.

Mẹ Vệ: “Cút ngay, đừng để tôi nhìn thấy cậu một lần nào nữa!”

Lúc này, cuối cùng Vệ Tu vốn im lặng nãy giờ cũng lên tiếng: “Cậu ấy là người của con.”
 
Làm Thế Nào Để Bảo Vệ Nam Đức Cho Alpha
Chương 32: Chương 32



136

Thấy Vệ Tu mở miệng bênh vực Từ Doãn Xuân, mẹ Vệ đau lòng khôn xiết: “Con nên xem lại thái độ của nó với con trong kỳ mẫn cảm! Nó không cho chúng ta lại gần con, nó coi con như vật sở hữu của riêng mình! Có lý nào lại như thế chứ!”

Vệ Tu: “Có vấn đề gì sao? Con vốn dĩ là ‘thiếu gia’ của cậu ấy mà.”

Mẹ Vệ: “?”

Đây… chắc chắn là thằng hồ ly tinh này đã rủ rỉ rù rì bên tai Vệ Tu rồi!

Mẹ Vệ quay sang mắng Từ Doãn Xuân: “Đồ không có gia giáo! Cha mẹ cậu dạy cậu như thế đấy hả!”

Từ Doãn Xuân không có cha mẹ, từ nhỏ lớn lên bên cạnh Tam hoàng tử, bị coi như súc vật mà tùy ý đánh chửi, mãi đến năm mười tuổi được Vệ Tu mang đi mới được đối xử như con người, được giáo dục tử tế.

Bởi vậy những lời này với Từ Doãn Xuân chẳng xi nhê gì, nhưng với Vệ Tu lại cực kỳ mẫn cảm.

Mắng thế này thì chẳng khác nào mắng y!

Vệ Tu lạnh mặt: “Cậu ấy là do con chiều ra, con thích cậu ấy như vậy.”

Để thể hiện sự yêu chiều của mình, Vệ Tu duỗi tay đút trà cho Từ Doãn Xuân.

Từ Doãn Xuân khiêu khích uống trước mặt mẹ Vệ, còn tỏ vẻ mãn nguyện: “Thiếu gia thương tôi nhất.”

Mẹ Vệ tức muốn chết luôn.

Là một trong những nhân vật phản diện của truyện, bà là kiểu gia trưởng cổ hủ điển hình, ra sức chia rẽ Vệ Tu và Thẩm Tích, đồng thời lại một lòng hy vọng Vệ Tu và Quý Thần sớm sinh ra một Alpha cấp S.

Bởi vậy thấy Vệ Tu không chịu nghe lời, bà cả giận quát: “Con đừng ham thói hưởng thụ nhất thời! Một Beta tầm thường như nó làm sao có khả năng sinh con nối dõi cho con?”

Bà tự cho rằng chỉ cần nhắc đến chuyện con cái Vệ Tu sẽ nhận ra tầm nghiêm trọng mà tỉnh ngộ ngay lập tức.

Nhưng Vệ Tu nghe xong chỉ cười gằn: “Không sao, con bị liệt dương, vốn không sinh được.”

Mẹ Vệ: “???!!!”

Từ Doãn Xuân bị sặc trà, vừa cười vừa ho.

Mẹ Vệ khiếp vía nói năng lắp bắp: “Con con con! Con dám nói thế trước mặt mẹ sao!”

Vệ Tu: “Mẹ nói chuyện sinh con với con, chẳng phải là bảo con đi l*m t*nh với người ta à Mẹ nói được, cớ sao con lại không nói được?”

137

Mẹ Vệ không phản bác nổi, tức tối bỏ đi.

Từ Doãn Xuân vẫn cười không ngừng, Vệ Tu vừa vỗ lưng cho hắn vừa chê bai: “Nom có bẩn không!”

Từ Doãn cười ngã thẳng vào lòng Vệ Tu, Vệ Tu đẩy không ra, đành tiếp tục chê bai: “Chẳng có chút đứng đắn nào!”

Một hồi lâu sau, cuối cùng Từ Doãn Xuân mới ngừng cười, hắn chỉ vào cái chén: “Thiếu gia, trà.”

Vệ Tu nổi giận: “Tự đứng dậy mà uống!”

Từ Doãn Xuân kêu ca: “Hồi nãy anh đâu có vậy, rõ ràng anh bảo anh thích chiều tôi mà!”

Vệ Tu: “Cút! Tôi nói rồi, tôi không nuông chiều cậu nữa!”

138

Từ Doãn Xuân tủi thân, đành tự mình uống trà.

Cuối cùng hắn lại nhớ đến việc vừa rồi Vệ Tu dám nói với mẹ Vệ rằng mình bị liệt dương, không nhịn được cười: “Thiếu gia mà còn nói thế, sau này chẳng ai dám lấy anh đâu.”

Nụ cười trên mặt Vệ Tu biến mất: “Không thèm.”

Từ Doãn Xuân: “Nhưng thiếu gia hot lắm nhé, có vị hôn phu, còn có thằng bạn thân vì anh mà từ A thành O, rồi trong trường còn một đại mỹ nhân thích anh nữa…”

Vệ Tu lạnh mặt: “Cậu ganh tị thế thì tôi nhường cậu hết.”

Từ Doãn Xuân: “Không cần, tôi không thèm kết hôn, tôi muốn cả đời hầu hạ thiếu gia…”

Nghe đến đây, sắc mặt Vệ Tu dịu đi.

Rồi Từ Doãn Xuân lại tiếp lời: “… Sau này thiếu gia kết hôn tôi cũng sẽ coi người ta như thiếu gia, thiếu phu nhân mà hầu hạ.”

Mặt Vệ Tu lại xị xuống.

Vệ Tu tức giận, về phần vì sao tức giận chính y cũng không rõ.

138

Sau bữa sáng, Vệ Tu vẫn tức tối, Từ Doãn Xuân cũng chẳng hiểu Vệ Tu tức cái gì.

Vệ Tu hay tức giận, Từ Doãn Xuân thường mặc kệ y, bởi vì dù sao Vệ Tu cũng hay giận dỗi vô cớ rồi lại tự hết, tính đại thiếu gia thất thường thế đấy.

Nhưng hôm nay hắn lại muốn trêu Vệ Tu, biết rõ Vệ Tu không vui mà vẫn bám dính lấy lưng y đòi cõng, quấn quýt suốt đường đến tận phòng tắm.

Vệ Tu đẩy hắn xuống, hắn lại mặt dày nhào lên phía trước nịnh nọt: “Thiếu gia nhà tôi đẹp trai quá xá.”

“Sau khi sống lại vết sẹo trên người không còn, vết sẹo trên lông mày cũng biến mất, càng đẹp trai hơn.”

Vệ Tu liếc nhìn bản thân trong gương, vết sẹo từng giúp y đổi lấy Từ Doãn Xuân mang về đã không còn nữa.

Tiếc thật.

Vệ Tu lạnh lùng nói: “Tôi muốn thay đồ, cút ra.”

Từ Doãn Xuân: “Không.”

139

Vệ Tu đuổi không đi, cởi luôn áo trước mặt hắn.

Từ Doãn Xuân vừa nhìn đã che mắt: “Thiếu gia, anh thay đổi rồi! Nam đức của anh đâu rồi!”

Vệ Tu liếc hắn một cái, không nói lời nào.

“Trước kia anh chẳng bao giờ c** đ* trước mặt người khác, anh không sợ tôi thấy thủ cung sa của anh sao?”

“Tôi có thủ cung sa lúc nào!”

“Anh chắc chắn có! Ngay cả trước mặt tôi anh cũng không cởi.”

“Mặc kệ cậu đấy.”

Từ Doãn Xuân chợt nghĩ tới gì: “Không đúng, hồi nhỏ chúng ta còn tắm chung, nhưng từ một ngày nào đó anh bỗng không c** đ* nữa.”

Hồi bé, Vệ Tu chê hắn tắm rửa không sạch, luôn tắm cho hắn, cuối cùng để bớt việc hai người quen thói tắm chung luôn.

Bọn họ đã nhìn thấy hết cơ thể của nhau, cũng chẳng ngại ngùng gì.

Nhưng bỗng một ngày, Vệ Tu không còn tắm chung với hắn nữa, thậm chí không thay đồ trước mặt hắn.

Cũng từ khi đó, Vệ Tu trở thành một người đàn ông “thuần khiết” đến lạ.

Vệ Tu khựng lại, lập tức phản bác: “Cậu nghĩ nhiều rồi!”

“Không… chắc chắn không phải do tôi nghĩ nhiều…” Một tia sáng loé lên trong đầu Từ Doãn Xuân: “Tôi nhớ ra rồi! Là lần anh đi dẹp loạn ở Thạch Châu!”

Vệ Tu nín thở, không ngờ trí nhớ Từ Doãn Xuân lại tốt đến vậy.

“Lần đó tôi bị bệnh, không đi theo anh xuất chinh!” Từ Doãn Xuân nói: “Kết quả lúc anh trở về thì biến thành người đại diện cho nam đức! Ở Thạch Châu đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Không có!”

“Chắc chắn có!”

“Anh bị thương? Hay trúng độc?”

Vệ Tu thẹn quá hoá giận: “Tôi nói không có là không có! Việc đáng nhớ thì không nhớ, chỉ nhớ mấy chuyện tào lao! Sáng bảo cậu dọn quần áo cậu đã dọn chưa! Rốt cuộc phải nói bao nhiêu lần cậu mới chịu nghe! Trong mắt cậu có còn coi tôi là thiếu gia không? Nói phục vụ tôi chỉ toàn là nói mồm!”

Vệ Tu lại bắt đầu lải nhải, Từ Doãn Xuân bịt tai chạy trốn: “Không nghe không nghe! Con rùa niệm kinh!”

Thấy Từ Doãn Xuân cuối cùng cũng chạy mất, bấy giờ Vệ Tu mới thở phào nhẹ nhõm.

Suýt nữa thì lộ.
 
Làm Thế Nào Để Bảo Vệ Nam Đức Cho Alpha
Chương 33: Chương 33



140

Bọn họ lại quay về trường.

Trước đây khi Từ Doãn Xuân còn nhỏ, hắn không hiểu được sự nỗ lực của Vệ Tu.

Giờ đây khi Từ Doãn Xuân đã đủ lớn, cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao Vệ Tu có thể thành danh từ khi còn nhỏ, tại sao mỗi lần đều có thể hoàn thành nhiệm vụ xuyên sách vượt tiến độ.

Mặc dù kiếp trước từng làm tướng quân, sau khi sách lại đảm nhận đủ loại nghề nghiệp cao quý như bá tổng, binh vương, ma tôn, hoàng đế, nguyên soái…, hiện tại khi làm một sinh viên đại học bình thường, Vệ Tu vẫn vô cùng tận tâm kính nghiệp.

Đi học, học bài, thực tập, lập nghiệp… Thiếu gia của hắn vừa mới sống lại chưa đầy một tuần, mọi thứ đều đã đi vào quỹ đạo.

Từ Doãn Xuân bị khơi dậy ý chí.

Là một người hầu tốt của thiếu gia, hắn nhất định phải dốc toàn lực ủng hộ thiếu gia!

141

Chuông vào lớp chưa reo, Từ Doãn Xuân đã đến lớp từ sớm.

Hắn lau bàn, khử trùng, sắp xếp bút thước, cuối cùng kéo ghế ra.

Từ Doãn Xuân cụp mắt: “Thiếu gia, mời ngồi.”

Vệ Tu ngồi xuống, Từ Doãn Xuân lại cung kính rót một cốc trà nóng, hai tay dâng lên cho y.

Sau khi chăm sóc Vệ Tu chu đáo, Từ Doãn Xuân ngồi xuống cạnh y, giống như một thư đồng nhỏ, mở nắp bút cho Vệ Tu, trải sách vở ra rồi cầm quạt nhẹ nhàng phe phẩy.

Vệ Tu: “…”

Mười lăm phút sau, Vệ Tu chăm chú nghe giảng, chăm chú ghi chép, còn Từ Doãn Xuân thì nằm gục bên cạnh ngủ ch.ảy nước dãi.

Trên cuốn vở viết tên “Từ Doãn Xuân” rõ mồn một.

Đi học lớp của Từ Doãn Xuân, ghi chép bài của Từ Doãn Xuân.

Cái số của thiếu gia Vệ Tu quả thật quá khổ.

142

Để dỗ Vệ Tu đi học thay, chép bài thay, thậm chí làm bài tập thay mình, Từ Doãn Xuân hạ mình xách cặp, chiếm chỗ cho Vệ Tu, lúc rảnh rỗi còn xoa vai đấm lưng cho y, ra sức nịnh nọt hết mức có thể.

Tất cả những điều ấy đều bị một người khác nhìn thấy.

Hôm nay Vệ Tu vừa hay có việc, Từ Doãn Xuân đành phải đi học một mình.

Vừa tan học hắn liền chạm mặt Thẩm Tích.

“Từ Doãn Xuân, lâu rồi không gặp.”

Sau sự kiện liệt dương mà “Vệ Tu giả” trải qua, mọi chuyện đã yên ắng hơn nhiều. Lần cuối Thẩm Tích gặp Từ Doãn Xuân là khi hắn báo với cậu rằng có thể dọn lại về ký túc xá trường.

Sau đó cậu không còn gặp Từ Doãn Xuân nữa, chỉ nghe nói Từ Doãn Xuân nhân lúc Vệ Tu đang trong kỳ mẫn cảm mà giam cầm y, còn nghe đồn Từ Doãn Xuân si mê Vệ Tu từ lâu, vì yêu không được mà hắc hoá.

Nhưng Thẩm Tích biết sự thật không phải như vậy!

143

Thẩm Tích: “Cậu vẫn ổn chứ? Trông cậu mệt mỏi lắm.”

Vừa nãy khi đi ngang qua lớp học, Thẩm Tích thấy Từ Doãn Xuân nằm gục trên bàn ở hàng cuối cùng, không hề nhúc nhích.

Từ Doãn Xuân uể oải: “Ồ…”

Thẩm Tích: “Có rảnh không? Tôi muốn nói chuyện với cậu một chút.”

Từ Doãn Xuân: “Không được, tôi phải đi tìm thiếu gia, thiếu gia đang đợi tôi… Tôi sắp không kịp rồi…”

Thẩm Tích nhíu mày: “Cậu thế này rồi mà anh ta vẫn không buông tha cho cậu sao?”

144

Cuối cùng Vệ Tu cũng thực sự gặp được Thẩm Tích.

Trước đây y từng nghe Từ Doãn Xuân nhắc đến Thẩm xinh đẹp mấy lần, là Omega đáng ngắm nhất. Giờ gặp người thật, trong lòng Vệ Tu không khỏi cười khẩy.

Cũng chỉ tới vậy thôi sao.

Chẳng hiểu có chỗ nào để Từ Doãn Xuân khen ngợi đến thế.

Thẩm Tích đến cùng Từ Doãn Xuân để tìm Vệ Tu.

Sau khi đến nơi, Từ Doãn Xuân tự giác lau bàn, khử trùng rồi nằm gục xuống ngủ.

Hai người còn lại im lặng nhìn nhau, không khí bỗng tràn ngập mùi thù địch khó hiểu.

Vệ Tu lên tiếng trước: “Có việc gì sao?”

Thẩm Tích: “Vệ Tu, anh đừng quá đáng! Anh có từng nghĩ Từ Doãn Xuân cũng là một con người bằng xương bằng thịt?”

Vệ Tu: “?”

Thẩm Tích: “Anh coi cậu ấy như người hầu, nhưng cậu ấy là một người sống sờ sờ! Cậu ấy đã mệt mỏi đến thế mà anh vẫn sai khiến cậu ấy! Trói buộc cậu ấy! Bắt cậu ấy hầu trà rót nước, phục vụ đại thiếu gia là anh.”

Vệ Tu: “???”

Vệ Tu cảm thấy cực kỳ oan uổng, có miệng mà khó giải thích.

Từ Doãn Xuân mệt?

Con chuột nhỏ kia nửa đêm không chịu đi ngủ, nói là muốn nghiên cứu vật phẩm mới để chơi, còn lôi kéo y thức khuya cùng mình! Lúc thì đòi y dùng thử, lúc thì bắt y ăn thử! Trong khi sáng hôm sau y còn phải đi làm, đi học, người mệt thực sự là ai đây chứ?

Sai khiến Từ Doãn Xuân?

Thẩm Tích có biết rằng, lúc này họ chạm mặt nhau là vì để nghe giảng một lớp của Từ Doãn Xuân, còn Vệ Tu đến đây là để thay Từ Doãn Xuân viết bài cảm nhận không? Rốt cuộc là sai ai chứ!

Linh tính mách bảo Vệ Tu rằng, Omega này có vấn đề.
 
Làm Thế Nào Để Bảo Vệ Nam Đức Cho Alpha
Chương 34: Chương 34



145

Sau khi Từ Doãn Xuân tỉnh dậy, buổi lên lớp đã kết thúc, Thẩm Tích cũng đã rời đi.

Hắn ngủ một giấc, tinh thần phấn chấn gấp bội, quấn lấy Vệ Tu hỏi han lung tung: “Anh thấy Thẩm Tích thế nào?” “Có phải rất đẹp đúng không?” “Cậu ấy nói gì với anh?”

Vệ Tu đem bài cảm nhận buổi học đã viết xong đập vào mặt Từ Doãn Xuân, xị mặt không nói lời nào.

Từ Doãn Xuân lập tức nhảy lên lưng Vệ Tu: “Thiếu gia là người tốt nhất trần đời!”

Vệ Tu kéo hắn xuống, nhưng hắn vẫn tiếp tục ríu ra ríu rít: “Tôi đã sớm nghi ngờ Thẩm Tích có ý với anh, trước kia Vệ Tu giả quấn lấy cậu ta cậu ta cũng chẳng giận dữ gì mấy, tối đoán cậu ta ắt hẳn là kiểu người ngoài lạnh trong nóng… giống thiếu gia vậy!”

Cuối cùng Vệ Tu cũng lên tiếng: “Tránh xa tên đó ra, cậu ta không có ý tốt.”

146

Vệ Tu thuật lại cuộc đối thoại giữa cả hai, Từ Doãn Xuân gật gù hiểu rõ: “Tôi hiểu rồi, oan gia ngõ hẹp! Cậu, một Omega nhỏ lại dám chống đối tôi! Hừ, cậu đã khiến tôi để ý tới rồi!”

Vệ Tu bùng nổ: “Ai thèm để ý đến cậu ta! Đầu hươu mắt chuột! Mặt mũi gian tà!”

Từ Doãn Xuân cười xấu xa không nói thêm gì.

Biểu cảm ngầm hiểu của hắn khiến lửa giận trong lòng Vệ Tu bốc lên ngùn ngụt, chuẩn bị phát nổ.

Tiếp đó Từ Doãn Xuân lại hỏi: “Mùi Omega thơm không? Có dễ chịu lắm không?”

Vệ Tu đột nhiên bình tĩnh.

Vệ Tu: “Cậu chưa ngửi qua à?”

Từ Doãn Xuân: “Tôi là Beta, vốn dĩ không ngửi được pheromone của Alpha hay Omega, ngay cả mùi của thiếu gia là thế nào tôi cũng không biết.”

Tâm trạng Vệ Tu khá hơn hẳn.

“Thiếu gia mùi gì?”

“Can hệ gì tới cậu?”

“Nói mau! Nói mau!”

Từ Doãn Xuân như con chuột nhỏ trèo loạn khắp người Vệ Tu, Vệ Tu bị quấn lấy không chịu nổi, cuối cùng đành lí nhí tiết lộ mùi hương của mình.

“Thế chẳng phải là mùi tôi thích nhất sao! Thiếu gia quả nhiên tuyệt nhất!” Từ Doãn Xuân reo hò.

Cuối cùng Vệ Tu cũng để lộ ra một nụ cười đắc ý.

Quả nhiên không có chuyện Từ Doãn Xuân không thích.

147

Từ hôm đó trở đi, Vệ Tu phát hiện xác suất Thẩm Tích xuất hiện bên cạnh Từ Doãn Xuân tăng lên đột biến.

Vệ Tu: “Tên kia đang nhắm vào cậu.”

Từ Doãn Xuân: “Thật hả? Chắc cậu ấy chỉ muốn nhân cơ hội nhìn anh nhiều hơn.”

Từ Doãn Xuân quá chậm tiêu, Vệ Tu đành tự mình đi tìm Thẩm Tích.

Vệ Tu: “Tránh xa Từ Doãn Xuân ra.”

Thẩm Tích: “Anh không có tư cách quản tôi.”

Vệ Tu: “Cậu là người của tôi.”

Thẩm Tích: “Ồ? Anh dám công khai nói với mọi người rằng cậu ấy là người yêu của anh không?”

Vệ Tu nghẹn họng.

Thẩm Tích: “Anh dám nói với mọi người rằng anh yêu cậu ấy không?”

Mặt mũi Vệ Tu đỏ lựng.

Quan hệ của y và Từ Doãn Xuân không phải kiểu đó, họ là chủ tớ, là anh em, cũng là chỗ dựa duy nhất của nhau, nhưng không phải là người yêu.

Bọn họ lớn lên bên nhau từ nhỏ, làm sao y có thể nảy sinh ý nghĩ ấy với Từ Doãn Xuân? Y đã sớm cảnh cáo mình không được có ý niệm khác…

Vệ Tu: “Tôi và cậu ấy không phải quan hệ kiểu đó…”

Thẩm Tích: “Đồ khốn nạn! Đồ hèn nhát!”

Thẩm Tích: “Tôi nói cho anh biết, tôi thích Từ Doãn Xuân! Từ bây giờ tôi sẽ theo đuổi cậu ấy!”

Vệ Tu: “Cậu dám?”

Thẩm Tích: “Anh không có bản lĩnh còn muốn cản tôi?”

Vệ Tu giận điên, thẹn quá hóa giận: “Được, cậu có giỏi thì cứ thử! Để xem cậu ấy có thích cậu không?”
 
Làm Thế Nào Để Bảo Vệ Nam Đức Cho Alpha
Chương 35: Chương 35



148

Thẩm Tích thật sự bắt đầu theo đuổi Từ Doãn Xuân.

Thẩm Tích lúc thì mang trà sữa cho Từ Doãn Xuân, lúc lại rủ cậu lên thư viện, thỉnh thoảng còn hẹn cùng nhau ăn cơm.

Vệ Tu nhìn thấy hết mọi chuyện, đáy lòng giận dữ.

Không phải y chưa từng nghĩ đến việc “giữ gìn nam đức” thay Từ Doãn Xuân, nhưng trong lòng y có “tật”, lại thấy Từ Doãn Xuân ngu ngơ vui tươi hớn hở tiếp nhận, cuối cùng dứt khoát hờn dỗi không nói năng gì.

Từ Doãn Xuân: “Thiếu gia, Thẩm Tích hẹn tôi mai đi dã ngoại.”

Vệ Tu: “Mai tôi phải làm việc, cậu tự đi đi.”

Từ Doãn Xuân phấn khởi rạng rỡ, Vệ Tu ngoài cười nhưng trong không cười.

Không, y không tức giận, y chẳng có ý gì khác với Từ Doãn Xuân hết.

Có người thích Từ Doãn Xuân y mừng còn chẳng kịp, sao lại tức giận, sao lại ngăn cản được chứ?

149

Thẩm Tích là một học sinh nghèo, cách theo đuổi người ta mộc mạc mà tươi mới, cậu định cùng đi dã ngoại trước rồi đến thủy cung sau.

“Hôm nay tôi mang theo ít món tự làm, tay nghề bình thường thôi, để cậu chê cười rồi.” Thẩm Tích vẻ mặt bình thản lấy ra hộp cơm đã chuẩn bị trước: “Cơm chiên trứng, thịt chiên giòn, thịt xào măng chua…”

Thẩm Tích không phải kiểu Omega “yếu đuối hiền thục” thường thấy trong tiểu thuyết, nhưng tay nghề nấu nướng rất giỏi, món ăn gia đình làm ra vô cùng ngon miệng.

“Woa.” Từ Doãn Xuân bắt đầu chả.y nước miếng: “Thơm quá.”

Thẩm Tích đắc ý mỉm cười.

“Vậy cậu cũng nếm thử món tôi mang đi.” Từ Doãn Xuân lôi ra hộp cơm của mình, đầy ắp ba hộp lớn.

Hộp cơm vừa mở, nào là vịt bát bửu, thịt hầm mật ong, gà hầm hạt dẻ, canh rau cải, còn có một bát canh cá bạc rau cần và một hộp bánh gạo nhân táo đỏ.

Thẩm Tích ngẩn ra, đây là món từ nhà hàng nào? Sao lại đẹp mắt thế này? Món nhà làm của cậu sao sánh bằng được?

Nhưng Thẩm Tích nghĩ rồi lại cười, thôi vậy, nếu tay nghề của Từ Doãn Xuân giỏi hơn cậu, sau này cậu học từ chỗ Từ Doãn Xuân là được, coi như đây là sở thích chung của cả hai.

Thẩm Tích: “Không ngờ tay nghề của cậu lại tốt như vậy.”

Từ Doãn Xuân: “Tay nghề của tôi bình thường lắm, đây là do thiếu gia làm.”

Thẩm Tích: “?”

Từ Doãn Xuân: “Sáng nay thiếu gia làm đấy, anh ấy bảo làm nhiều quá nên chia cho tôi mang ra ngoài. Tay nghề anh ấy giỏi lắm, cậu nếm thử đi.”

Thẩm Tích: “???”

Vệ Tu có bệnh sạch sẽ, chê người khác nấu ăn không sạch, cuối cùng tự mình xuống bếp.

Tay nghề của y tốt, chỉ cần rau xanh đậu phụ bình thường cũng nấu được món ngon, năm xưa còn từng làm cơm cho lão hoàng đế.

“Alpha khéo tay thế này hiếm thấy lắm đúng không?” Từ Doãn Xuân cố ý nháy mắt với Thẩm Tích.

Thẩm Tích cười mà không đáp.

Hay cho Vệ Tu, Alpha xảo quyệt thảo mai thế này đúng là không thấy nhiều thật.

Ở đầu bên kia thành phố, Vệ Tu nhìn sắc trời bên ngoài, thầm nghĩ giờ ăn chắc đã đến rồi.

Nếu Thẩm Tích thấy món ăn rồi cho rằng y cố tình phá đám, hay nghĩ y có ý đồ gì với Từ Doãn Xuân, vậy thì cậu cực kỳ sai rồi.

Y là đại thiếu gia cơ mà, sao có thể cố ý xuống bếp vì một người hầu cơ chứ?

Hôm nay chẳng qua y tình cờ dậy sớm, tình cờ muốn nấu ăn, tình cờ hôm qua lại mua nguyên liệu nên mới tình cờ làm vài món nhỏ, tuyệt đối không phải tính toán từ trước.

… Huống chi Tiểu Xuân của y kiếp này không thể đói được, đúng không?
 
Làm Thế Nào Để Bảo Vệ Nam Đức Cho Alpha
Chương 36: Chương 36



150

Trưa hôm ấy, Từ Doãn Xuân ăn một bữa ngon lành.

Kiếp trước hắn thích ăn cơm do thiếu gia nấu, chỉ là trước khi chết vì giận dỗi mà không chịu ăn, sau đó hắn cứ ngỡ mình sẽ chẳng còn cơ hội nào được nếm lại nữa.

Bây giờ nếm lại, tay nghề của thiếu gia còn vượt xa kiếp trước.

Mà tay nghề của Thẩm Tích cũng không tệ chút nào, cơm chiên trứng thơm nức mũi, đậm đà hương vị… được lắm, xứng đôi với thiếu gia!

Không chỉ như vậy, mặc dù Thẩm Tích ăn ít nhưng cậu ấy cũng khen thiếu gia nấu ăn ngon!

Thiếu gia của hắn quả nhiên quyến rũ chết người! Ai mà không yêu thiếu gia được chứ?

Chắc chắn Thẩm Tích cũng yêu thiếu gia đến chết đi sống lại!

151

Buổi chiều hai người cùng đến thủy cung.

Từ Doãn Xuân chưa từng đến nơi như thế, mọi thứ ở đây đều mới lạ, chỗ nào cũng khiến hắn vui vẻ.

Thẩm Tích nhìn hắn chạy ngược chạy xuôi chỉ thấy thật đáng yêu.

Ấn tượng ban đầu của Thẩm Tích về Từ Doãn Xuân là kiên nghị.

Cậu tự biết mình không phải kiểu người dễ gần, nhưng Từ Doãn Xuân vẫn không ngừng kiên trì tìm đến cậu.

Dùng vòng tay để chuộc lỗi, giúp cậu chuyển ký túc xá, quan tâm cậu, thỉnh thoảng lại xin lỗi… cậu sớm đã biết những chuyện đó không phải ý của Vệ Tu, tất cả đều là chủ ý của Từ Doãn Xuân.

Kiên nhẫn, không bao giờ lùi bước, Thẩm Tích lập tức động lòng.

Giờ đây cậu lại phát hiện ra một mặt khác của Từ Doãn Xuân.

Đáng yêu, ngây thơ, như một đứa trẻ được nuông chiều lớn lên, chẳng biết thế gian hiểm ác.

… Chỉ tiếc là Từ Doãn Xuân lại thích loại người như Vệ Tu.

Cái tên bá đạo xảo trá ấy!

Thẩm Tích nghĩ đến Vệ Tu là giận điên, nếu không phải nể mặt Từ Doãn Xuân cậu đã chẳng thèm động đến một miếng cơm Vệ Tu nấu!

152

“Thẩm Tích, cậu nhìn kìa, to quá!” Từ Doãn Xuân phấn khích kéo tay Thẩm Tích xem con cá voi sát thủ sau lớp kính: “Đáng yêu quá đi!”

Từ Doãn Xuân thích thủy cung đến mê mẩn, chỉ tiếc là thiếu gia không đến.

Lần sau hắn nhất định phải rủ thiếu gia đi cùng, không, không cần đợi lần sau, ngay tuần này luôn!

Thiếu gia không thích đến chỗ đông người, nhưng chỉ cần hắn nằng nặc làm phiền chắc chắn thiếu gia sẽ đến!

“Cậu thật sự dẫn tôi tới một nơi quá tuyệt vời!” Từ Doãn Xuân quay đầu.

“Cậu thích là được.” Thẩm Tích mỉm cười: “Chẳng phải cậu muốn ăn kem hay sao? Tôi mua kem cho cậu nhé?”

Thẩm Tích ít khi cười, nhưng cười lên phảng phất như mùa xuân ập đến, trăm hoa đua nở.

Là Omega đẹp nhất trong sách, nụ cười của cậu lập tức khiến Từ Doãn Xuân ngơ ngẩn.

Đẹp thật.

Chỉ có người đẹp như vậy mới xứng với thiếu gia.

Không sợ số mệnh thăng trầm, Thẩm Tích kiên cường xinh đẹp sống tiếp, chẳng trách “Vệ Tu” lại mê đắm cậu đến vậy.

Người như thế này chắc hẳn thiếu gia cũng sẽ thích.

Thẩm Tích thích thiếu gia, thiếu gia thích Thẩm Tích, họ sẽ cùng đến thủy cung, cùng ngắm cá lớn, cùng đi đến thật nhiều nơi.

Không biết khi thiếu gia thích một người sẽ thế nào nhỉ.

Nếu thật sự có ngày ấy, dù hắn có chết đi rồi thiếu gia cũng sẽ không cô đơn nữa, thật tốt.

Từ Doãn Xuân rất vui, chỉ là hắn cũng không hiểu tại sao đột nhiên mình lại không muốn ăn kem nữa.

“Tôi ăn không vô nữa đâu.” Từ Doãn Xuân lắc đầu, song vẫn cười bảo: “Cảm ơn cậu.”

Chỉ là hắn đột nhiên hơi nhớ thiếu gia.
 
Làm Thế Nào Để Bảo Vệ Nam Đức Cho Alpha
Chương 37: Chương 37



153

Khi Vệ Tu tan làm về nhà, y đã thấy Từ Doãn Xuân ngồi phịch trên giường mình.

Vệ Tu lập tức cảnh giác.

Thằng nhóc này không ngủ, không chơi game, không táy máy mấy thứ kỳ quái, chắc chắn có vấn đề.

“Sao thế? Thẩm Tích bắt nạt cậu à?”

Từ Doãn Xuân lắc đầu.

“Đói bụng hả?”

Lắc đầu.

Biểu cảm của Từ Doãn Xuân cực kỳ vi diệu, vài phần khổ não, vài phần ngại ngùng, vài phần mờ mịt… Lẽ nào thích Thẩm Tích thật rồi sao?

Vệ Tu lập tức xù lông, nhưng giây tiếp theo lại ép mình phải bình tĩnh.

Từ Doãn Xuân có quyền thích bất kỳ kẻ nào, tâm trạng của y sao có thể dao động vì chuyện này chứ?

Kiếp trước y đã quyết định, nếu Từ Doãn Xuân để ý đến cô gái nào y sẽ dốc hết sức giúp đỡ mối hôn sự ấy.

Nếu Từ Doãn Xuân không có ai trong lòng cũng chẳng sao, y sẽ thay hắn tìm một mối tốt.

Y đã quyết định cả rồi, kiếp này sao có thể suy nghĩ lung tung được?

154

Vệ Tu không hỏi thêm nữa, đi sang một bên làm việc.

Từ Doãn Xuân đáng thương nhìn về phía Vệ Tu.

… Sao thiếu gia không hỏi tiếp nữa?

Dù hắn cũng chẳng biết mình đang buồn bực vì gì, nhưng thiếu gia không hỏi thêm vài câu khiến hắn càng buồn bực hơn.

Từ Doãn Xuân quyết định giận thiếu gia.

“Đúng rồi.” Vệ Tu đang làm việc trên sofa ở đằng xa bỗng lên tiếng: “Tôi có mua kem, để trong tủ lạnh dưới nhà, cậu nhớ ăn nhé.”

Từ Doãn Xuân lập tức ngồi bật dậy, mở to mắt nhìn Vệ Tu.

Sao thiếu gia biết hôm nay hắn muốn ăn kem? Chẳng lẽ thiếu gia biết thông linh?

Nhưng thực là trên đường tan làm Vệ Tu đi ngang qua tiệm kem, thấy đông khách, lại nghĩ kiếp trước Từ Doãn Xuân chưa từng ăn nó, ắt hẳn kiếp này sẽ muốn thử.

Y không cho phép trên đời có thứ gì Từ Doãn Xuân muốn nếm mà chưa được nếm, thế là xếp hàng mua về.

Vệ Tu thấy Từ Doãn Xuân cứ nhìn mình chằm chằm, nhíu mày: “Còn muốn tôi xuống lấy hộ cậu nữa sao? Đừng có được nước lấn tới!”

Từ Doãn Xuân chưa kịp trả lời, Vệ Tu đã xuống nhà lấy kem lên.

155

Cuối cùng Từ Doãn Xuân cũng được ăn kem.

Vệ Tu mua mỗi loại một ít, tổng cộng mấy hộp, Từ Doãn Xuân nằm trên giường ăn ngon lành.

Vệ Tu thấy Từ Doãn Xuân thích ăn, tâm trạng cũng tốt lên theo.

Chỉ có một điều y thật sự không chịu nổi.

“Đừng ăn trên giường! Sắp nhỏ xuống giường rồi kìa!” Vệ Tu phát điên: “Cậu xem! Quả nhiên nhỏ rồi! Cậu muốn tôi thay ga giường bao nhiêu lần một ngày hả!”

Pheromone của Vệ Tu cũng không ổn định nữa, Từ Doãn Xuân làm càn quá rồi!

“Còn không chịu dậy! Định ăn trên giường đến bao giờ!”

“Ồ…” Từ Doãn Xuân ngoan ngoãn rời giường, tìm một chỗ mới để ăn kem.

Vệ Tu: “…”

Vệ Tu: “Không phải bảo cậu nằm trên đùi tôi ăn!”

Từ Doãn Xuân ngơ ngác: “Chỗ này cũng không được, chỗ kia cũng không được, rốt cuộc chỗ nào mới được?”

Chẳng lẽ trên đời chỉ có hai chỗ duy nhất là giường tôi và đùi tôi sao? Vệ Tu muốn nói lại thôi: “Cậu… Thôi bỏ đi…”

156

Từ Doãn Xuân nằm trên đùi Vệ Tu ăn kem.

Sau này hắn còn có thể tiếp tục dính lấy thiếu gia ăn vạ không?

Hắn quá thích ở bên thiếu gia, chỉ cần có thiếu gia hắn chẳng biết buồn, sợ hãi hay lo lắng là gì.

Sớm biết hôm đó thiếu gia đuổi hắn về phòng hắn đã làm chơi xấu đến cùng, tranh thủ chút thời gian cuối cùng ngủ chung giường với thiếu gia.

… Nhưng Thẩm Tích tốt như vậy, chắc là độ lượng lắm nhỉ?

“Thiếu gia.”

“Làm sao?” Vệ Tu cúi đầu lau kem dính bên khóe miệng Từ Doãn Xuân.

“Nếu Thẩm Tích đồng ý…”

“Hả?” Lông mày Vệ Tu lập tức nhíu chặt.

“Sau này tôi có thể ngủ giữa hai người không?”

“… Hả?” Vệ Tu nghệt mặt

Từ Doãn Xuân bị Vệ Tu đá xuống, cuối cùng đành quay lại nằm trên giường y ăn kem.

Tức thật, đúng là chẳng hiểu thiếu gia nghĩ gì nữa.
 
Làm Thế Nào Để Bảo Vệ Nam Đức Cho Alpha
Chương 38: Chương 38



157

Sau lần hẹn hò ấy, Thẩm Tích vẫn kiên trì theo đuổi Từ Doãn Xuân.

Từ Doãn Xuân không hiểu rõ tâm ý của cậu, chỉ cảm thấy Thẩm Tích đối xử với mình rất tốt, thế nên hắn cũng muốn đối tốt lại với Thẩm Tích.

“Tôi muốn tặng Thẩm Tích một món quà.” Từ Doãn Xuân tuyên bố với Vệ Tu.

Vệ Tu lập tức ghen tuông ngập đầu song vẫn giả vờ như không có gì: “Thích tặng thì cứ tặng, chuyện giữa cậu và cậu ta không cần phải báo cáo hết với tôi.”

Từ Doãn Xuân: “Không phải là sợ thiếu gia ghen à?”

Vệ Tu: “Hừ, ghen, cậu coi tôi là loại người nào?”

Nhưng khi Từ Doãn Xuân vừa nói ra nội dung món quà, sắc mặt Vệ Tu lập tức sa sầm.

Vẻ mặt Vệ Tu đằng đằng sát khí, Từ Doãn Xuân hết cách, đành phải đổi sang món khác, bấy giờ Vệ Tu mới miễn cưỡng gật đầu chấp nhận.

158

“Tôi muốn tặng cậu một món quà.”

Câu nói hôm qua của Từ Doãn Xuân khiến Thẩm Tích vui mừng cả ngày.

Thẩm Tích có vẻ ngoài xinh đẹp, từ nhỏ đến lớn không thiếu người muốn tặng quà cho cậu.

Nhưng cậu chưa từng nhận quà, dù là món quà đắt giá đến đâu cũng không nhận, vì cậu không thích những người đó.

Nhưng hôm nay là Từ Doãn Xuân muốn tặng quà cho cậu!

Thẩm Tích không hiểu tại sao Từ Doãn Xuân còn cố ý hẹn cậu ở bờ sông, chỉ có thể đoán rằng bờ sông có cảnh đêm đẹp, lại ít người… thích hợp để nói chuyện yêu đương.

Lẽ nào Từ Doãn Xuân định tỏ tình với cậu?

Từ Doãn Xuân đã từ bỏ tên khốn Vệ Tu rồi sao?

Thẩm Tích nghĩ đến đây liền cảm thấy vui vẻ.

159

Đến giờ hẹn, cả hai người xuất hiện bên bờ sông đều rất phấn khích.

“Thẩm Tích, cậu nhắm mắt lại đi.”

Thẩm Tích nhắm mắt.

Chỉ nghe một loạt tiếng sột soạt, sau đó Từ Doãn Xuân nói: “Mở mắt ra mau!”

Thẩm Tích mở mắt.

Trước mặt cậu là một chiếc vòng cổ dành cho Omega.

Thẩm Tích: “Hả?”

160

Thẩm Tích biết công dụng của vòng cổ Omega.

Tuy nhiên trong thế giới ABO Hải Đường, chưa từng có ai sử dụng vòng cổ Omega.

Huống chi là nhân vật chính như Thẩm Tích, thuốc ức chế đối với cậu chỉ là vật trang trí, gần như lần nào cũng quên mang, quên dùng, vậy thì làm sao có chuyện cậu đeo vòng cổ để bảo vệ tuyến thể của mình chứ?

“Cái này…”

“Đây là vòng cổ do chính tôi nghiên cứu phát triển.” Từ Doãn Xuân lại lấy ra một tập tài liệu hướng dẫn dày cộp: “Chức năng nhiều lắm.”

“Nó dùng kim loại nhẹ nhất, đeo lên an toàn mà không nặng nề.”

“Nó còn có thể đo nhiệt độ cơ thể và nồng độ pheromone của cậu, nhắc nhở cậu dùng thuốc ức chế bất cứ lúc nào.”

“Cậu vẫn hay quên mang thuốc ức chế đúng không? Không sao, nó còn có thể tự động tiêm thay cậu.”

Thẩm Tích: “…”

“Nếu có tên Alpha không có mắt nào ở gần cậu, cậu chỉ cần nhấn nút này là sẽ có còi báo động, đèn flash, chức năng chụp ảnh, phóng điện…”

“Ở đây còn có một móc treo tháo rời được, nếu tay không rảnh để cầm đồ thì có thể treo đồ sau lưng. Ngoài ra còn có loa Bluetooth và chức năng đèn pin…”

Từ Doãn Xuân đem giấc mơ chưa thực hiện được trên đai trinh tiết áp dụng lên vòng cổ, vô cùng đắc ý.

Thật ra hắn vốn định tặng Thẩm Tích đai trinh tiết Omega, đai trinh tiết thực dụng hơn nhiều.

Nhưng Vệ Tu ghen tuông, hắn đành phải đổi sang tặng vòng cổ.

Haizz, hết cách rồi, thiếu gia miệng thì chê bai nhưng chắc chắn trong lòng rất thích đai trinh tiết.

161

Sau khi giới thiệu xong các chức năng cơ bản, Từ Doãn Xuân mỉm cười bí ẩn: “Cuối cùng là chức năng tôi thích nhất…”

“Phóng điện một lần chỉ hạ được một người, nếu cả đám Alpha vây tới thì làm sao? Để khắc phục vấn đề ấy tôi đã phát triển một đòn tấn công diện rộng.”

Từ Doãn Xuân vốn định làm đơn giản hơn, cưỡng chế tiêm thuốc gây ói cho Omega, để Omega ói thẳng lên người đám đó.

Nhưng nghĩ đến việc Omega ăn ít, nôn cũng ít, cậu đành thay đổi chiến lược.

“Nhấn nút này, nó sẽ tỏa ra mùi hương nồng nặc có hiệu quả xua đuổi đám Alpha. Tôi thiết kế hai mùi, nhưng không biết cậu thích mùi nào.”

“Mùi đầu tiên là mùi đánh rắm.” Từ Doãn Xuân nhấn nút.

Một mùi rắm nồng nàn lan tỏa.

Thẩm Tích: “???!!!”

Cuối cùng cậu cũng hiểu tại sao lại chọn bờ sông, chẳng có gì lãng mạn, chỉ là để thông thoáng thôi!

“Mùi thứ hai là mùi hôi nách…”

“Doãn Xuân, đừng…”

Thẩm Tích chưa kịp ngăn cản, Từ Doãn Xuân đã nhấn nút thứ hai.

Thẩm Tích: “…”

“Nếu cậu sợ pheromone của mình quá thơm, cậu cũng có thể giả vờ đây là mùi pheromone của mình, che giấu việc cậu đang ph.át tì.nh.”

Từ Doãn Xuân đầy mong đợi: “Thẩm Tích, cậu thích mùi nào hơn? Cậu muốn sở hữu mùi nào?”

Thẩm Tích: “…Tôi… tôi muốn có mùi đanh rắm hay mùi hôi nách sao?”

Khoảnh khắc ấy, Thẩm Tích hiểu được cảm giác đau đầu thường xuyên của Vệ Tu là gì.
 
Làm Thế Nào Để Bảo Vệ Nam Đức Cho Alpha
Chương 39: Chương 39



162

Cuối cùng Thẩm Tích vẫn đeo chiếc vòng cổ Omega đa di năng ấy.

Bởi vì cậu chần chừ không quyết định được mùi hương, Từ Doãn Xuân tự động cho rằng cậu thích cả hai, thế là trực tiếp lắp cả hai mùi vào cho cậu.

Từ Doãn Xuân: “Vậy là cậu có hai loại pheromone dự phòng rồi đấy!”

Thẩm Tích: “… Cảm ơn.”

Từ Doãn Xuân: “Tôi đã chỉnh nó sang chế độ tự động cho cậu, nếu có gì không ổn nó sẽ tự động tỏa mùi.”

Thẩm Tích: “… Cảm ơn.”

Thẩm Tích dùng mạng của mình để thề, từ hôm nay cậu sẽ uống thuốc ức chế đúng giờ, tuyệt đối không để hai mùi hương bí ẩn kia xuất hiện.

163

Đây là lần đầu tiên Thẩm Tích thấy được mặt phóng khoáng như ngựa hoang của Từ Doãn Xuân.

Từ Doãn Xuân lớn lên trong thân phận người hầu, vậy mà vẫn có thể vô tư đến mức mất não như vậy, như thể được người ta nuông chiều mà lớn… có lẽ cha mẹ hắn rất thương yêu hắn nhỉ.

… Chỉ là không biết tại sao một Từ Doãn Xuân như vậy lại đi thích Vệ Tu.

Mỗi lần gặp Từ Doãn Xuân, Thẩm Tích luôn cố gắng tránh những chủ đề liên quan đến Vệ Tu, thế nên cậu cũng không rõ hiện giờ Từ Doãn Xuân còn thích Vệ Tu bao nhiêu, càng không biết Từ Doãn Xuân nghĩ gì về mình.

Từ Doãn Xuân trong chuyện tình cảm mãi không thông minh, có lẽ cậu nên thẳng thắn hơn một chút.

Thẩm Tích quyết định lần mặt gặp tới sẽ tỏ tình với Từ Doãn Xuân.

164

Thẩm Tích định ngày tỏ tình vào một buổi chiều cuối thu.

Nhưng đời không như mơ, lần đầu tiên ngay khi cậu tính mở lời, Từ Doãn Xuân nói: “Lát nữa tôi có hẹn với thiếu gia, đi trước đây! Mai gặp lại nhé!”

Lần thứ hai, lời còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng, Từ Doãn Xuân đã: “Thiếu gia bảo tôi đi công tác cùng anh ấy, tuần sau gặp ha!”

Lần thứ ba…

Lần thứ tư… Thẩm Tích túm chặt lấy Từ Doãn Xuân: “Cậu nhất định phải đi gặp Vệ Tu sao?”

Từ Doãn Xuân: “Đương nhiên.”

Cuối cùng Thẩm Tích không nhịn nổi nữa: “Sao anh ta cứ giữ rịt lấy cậu vậy?”

Từ Doãn Xuân: “Anh ấy là thiếu gia.”

“Cậu không thể phản kháng sao?”

“Tại sao phải phản kháng?”

Từ Doãn Xuân vẫn luôn nghĩ Thẩm Tích thích Vệ Tu, chỉ vì mang phong cách “lạnh lùng kiêu ngạo” nên mới cố ý giữ khoảng cách với Vệ Tu.

Giờ đây, Từ Doãn Xuân chậm chạp nhận ra sự thù địch của Thẩm Tích với Vệ Tu, lập tức nghệt mặt.

Sao lại có người không thích thiếu gia cơ chứ?

… Hiểu rồi, chắc chắn là do tên Vệ Tu giả kia gây họa!

Từ Doãn Xuân: “Cậu hiểu lầm thiếu gia rồi, thiếu gia trông thì lạnh lùng nhưng bên trong rất nhiệt tình. Cậu xem, trước đây anh ấy ngoài mặt cãi nhau với cậu nhưng sau lưng vẫn mua vòng tay đền cho cậu.”

Thẩm Tích: “Tôi biết chiếc vòng tay đó là do cậu mua, xin lỗi, thuê nhà, tất cả đều do cậu làm! Cậu vì anh ta mà làm đến mức này, anh ta có biết không?”

Từ Doãn Xuân không ngờ đã bị phát hiện từ lâu, đành cười haha: “Chuyện nhỏ ấy mà, thiếu gia là tốt nhất.”

Thẩm Tích: “Tốt kiểu tham gia tiệc dâm ô à?”

Từ Doãn Xuân: “Anh ấy không tham gia! Anh ấy lập tức về nhà, rõ ràng cậu cũng thấy mà!”

Từ Doãn Xuân lý lẽ hùng hồn, Thẩm Tích đau lòng khôn xiết: “Cậu mê anh ta đến vậy hay sao? Cậu không thể nhìn người bên cạnh mình sao?”

Từ Doãn Xuân ngẩn ra: “Tôi mê anh ấy lúc nào?”

Thẩm Tích: “Trong lòng cậu tự hiểu!”

Nếu Thẩm Tích đưa ra ví dụ thì thôi, Từ Doãn Xuân còn giải thích được.

Nhưng câu “Trong lòng cậu tự hiểu” này lại khiến mặt Từ Doãn Xuân đỏ bừng một cách khó hiểu.

“Ai mà thích anh ta chứ! Tôi… tôi không nói với cậu nữa!”

Từ Doãn Xuân chạy.

165

Từ Doãn Xuân không biết chạy đi đâu mất, Vệ Tu đợi không thấy cậu bèn tìm đến Thẩm Tích đòi người.

Thẩm Tích đang tức điên lên, hai người chưa nói được mấy câu đã cãi nhau.

Thẩm Tích chỉ vào vòng cổ trên cổ mình: “Cậu ấy làm cái này cho tôi, anh có không?”

Vệ Tu cười khẩy: “Tôi còn có trước cậu đấy!”

Thẩm Tích: “Có sao không mang ra cho tôi xem? Tôi thấy anh vốn chẳng thèm dùng đồ cậu ấy tặng!”

Vệ Tu tức đến phát điên, song cũng không thể c.ởi quần cho Thẩm Tích xem đai trinh tiết của mình.

Vệ Tu: “Cậu ấy tặng tôi nhiều đồ lắm.”

Từ nhỏ Từ Doãn Xuân đã thích làm đồ tặng Vệ Tu, thậm chí kiếp trước Vệ Tu còn tìm thấy món quà cuối cùng hắn đã chuẩn bị trên thi thể của hắn.

Thẩm Tích làm sao hiểu được?

166

Thẩm Tích không hiểu, song vẫn cây ngay không sợ chết đứng: “Tôi nói cho anh biết, lần sau tôi sẽ tỏ tình với cậu ấy, ai cũng không cản được tôi.”

Vệ Tu bật cười vì tức: “Dựa vào cậu sao?”

Thẩm Tích: “Có gì không được?”

Vệ Tu: “Vậy tôi hỏi cậu, sau này cậu ph.át tì.nh cậu trông cậy cậu ấy xử lý sao?”

Thẩm Tích khựng lại, quả thật Từ Doãn Xuân là Beta, sau này nếu cậu ph.át tìn.h, Từ Doãn Xuân không thể giúp cậu triệt để.

Nhưng Thẩm Tích lập tức phản pháo: “Tôi với cậu ấy không được chẳng lẽ anh với cậu ấy lại được? Tôi tự quản được mình, còn anh thì sao? Kỳ mẫn cảm của anh chẳng lẽ không muốn tìm Omega?”

Vệ Tu âm độc: “Đừng so tôi với cậu, tôi không có ý nghĩ bẩn thỉu với cậu ấy!”

Thẩm Tích: “Được, anh không bẩn thỉu, anh quang minh chính đại. Vậy anh nói tôi nghe, anh dựa vào đâu mà cản tôi?”

Vệ Tu: “Dựa vào cậu ấy là đồ của tôi, tôi là chủ nhân của cậu ấy!”

167

Thẩm Tích tức muốn chết.

Làm sao Vệ Tu có thể nói vậy? Đồ vật? Chủ nhân? Y xem Từ Doãn Xuân là cái gì?

Đúng lúc này, Từ Doãn Xuân xuất hiện.

Từ Doãn Xuân sau khi bình tĩnh lại muốn tìm Thẩm Tích giải thích rõ ràng, không ngờ Vệ Tu cũng ở đây.

“Thiếu gia?”

“Cậu còn gọi anh ta là thiếu gia!” Thẩm Tích tức tối: “Cậu xem anh ta là thiếu gia, anh ta chỉ xem cậu là món đồ!”

“Tôi…” Vệ Tu hoảng loạn, vừa rồi y bị Thẩm Tích ép đến phát cáu nên mới nhất thời nói bậy. Y sao có thể xem Từ Doãn Xuân là món đồ, Từ Doãn Xuân rõ ràng là…

“Thì sao chứ?” Từ Doãn Xuân không hiểu sao hai người lại căng thẳng: “Tôi vốn là của thiếu gia, sống là người của anh ấy, chết là ma của anh ấy, tôi là đồ vật hay con người thì khác gì nhau?”

Thẩm Tích: “…”

Thẩm Tích: “… Cậu nói vậy, anh ta bảo cậu đi chết cậu cũng đi sao?”

Từ Doãn Xuân: “Đương nhiên, tôi nguyện chết vì thiếu gia.”

Thẩm Tích tưởng lời này của Từ Doãn Xuân chỉ là phóng đại, nhưng Từ Doãn Xuân biết không phải, Vệ Tu cũng biết không phải.

Từ Doãn Xuân nói thật, hắn thật sự nguyện chết vì thiếu gia.

Vì hắn đã từng vì thiếu gia mà chết một lần.

Loạn tiễn xuyên tim, chết không hối tiếc.
 
Back
Top Bottom