Ngôn Tình Làm Quân Sư Tình Yêu, Tôi Hốt Luôn Chàng Quân Sư Nhà Bên

[BOT] Dịch

Quản Trị Viên
24/9/25
499,237
0
36
AP1GczPNjjodaeEPefNYRrn6l350ZM-0Z1gCdg6hl8KKaUVsTm1AfwghZU3btGI0a2U3GhIX1Dts3EgpYBNMkumcMrYFw0ymQXg1KW__DhZntsAm3xrk8I9qxEXsaQSGfyy3VQyrn6FcjiwuGob_uAr1B2hW=w215-h322-s-no-gm

Làm Quân Sư Tình Yêu, Tôi Hốt Luôn Chàng Quân Sư Nhà Bên
Tác giả: Ba Tức Nhất Khẩu
Thể loại: Ngôn Tình, Hài Hước, Đoản Văn
Trạng thái: Full


Giới thiệu truyện:

Tôi là quân sư tình yêu cho cô bạn thân.

Dưới sự chỉ đạo của tôi, cô ấy và hot boy trường đã thân thiết với nhau hơn rồi, đang trong giai đoạn mập mờ - tiến có thể công, lui có thể thủ*.

(*) ý chỉ giai đoạn cực kỳ mấu chốt, có thể tiến thêm 1 bước trở thành người yêu cũng có thể lùi lại 1 bước để làm bạn

Một ngày nọ, tôi nhận được một lời mời kết bạn:

[Tôi là anh em tốt của người mà cô bạn thân cậu đang thả thính, đồng thời cũng là quân sư của cậu ta. ]

[Thương lượng chút nhé, cậu đừng ra chiêu độc nữa, thằng nhóc kia sắp bị câu mất hồn rồi. ]

[Hai chúng ta ngừng chiến được không? ]

Sau đó, khi cô bạn thân và hot boy trường đi hẹn hò về, bọn họ e thẹn đi bên nhau, thậm chí chưa dám nắm tay, nhưng lại tình cờ bắt gặp tôi và anh chàng quân sư kia đang hôn nhau đắm đuối trên con đường nhỏ ngoài trường.

"..."​
 
Làm Quân Sư Tình Yêu, Tôi Hốt Luôn Chàng Quân Sư Nhà Bên
Chương 1: Phần 1


Khi nhận được lời mời kết bạn, tôi hơi ngỡ ngàng. Thấy lời nhắn của đối phương là [Lục Dực - Lớp Kỹ thuật phần mềm 1], tôi còn tưởng là một cậu em khóa dưới nào đó.

Gần đây câu lạc bộ đang tuyển thành viên mới, nên có khá nhiều sinh viên năm nhất kết bạn với tôi.

Kết quả là sau khi chấp nhận lời mời, đối phương lập tức gửi hai tin nhắn:

[Tôi là anh em tốt của người mà cô bạn thân cậu đang thả thính, đồng thời cũng là quân sư của cậu ta. Thương lượng chút nhé, cậu đừng ra chiêu độc nữa, thằng nhóc kia sắp bị câu mất hồn rồi. ]

[Hai chúng ta ngừng chiến được không? ]

Quào.

Tôi có một cô bạn thân tên Mạnh Minh Kiều, với gương mặt xinh đẹp và thân hình nóng bỏng, được coi như bông hoa của khoa Tiếng Anh bên cạnh. Chúng tôi quen nhau từ nhỏ, hai gia đình rất thân với nhau. Sau khi thi đại học xong, điểm số của hai đứa gần như nhau nên chúng tôi cùng đăng ký vào một trường.

Đừng nhìn vẻ ngoài của cô ấy mà nghĩ rằng cô ấy có thể chơi đùa đàn ông như chơi chó. Thực ra, cô ấy chưa từng yêu ai cả. Gần đây cô ấy mới có chút rung động, để ý đến Từ Cảnh Thước - anh chàng được công nhận là hot boy của trường chúng tôi. Hai người đang trong giai đoạn nồng nhiệt.

Chỉ là. . .

Mạnh Minh Kiều tuy có gương mặt xinh đẹp và tâm hồn thú vị, nhưng lại không biết cách tán tỉnh đàn ông. Tiến độ hiện tại giữa cô ấy và Từ Cảnh Thước hoàn toàn dựa vào sự mưu mô tính toán của tôi ở đằng sau.

Tôi đã từng gặp Từ Cảnh Thước ở trường. Cậu ta đúng là đẹp trai thật, có cả fan hâm mộ nữa. Nhưng khi xem tin nhắn giữa cậu ta và Mạnh Minh Kiều, tôi nhìn ra ngay đây là một tên trăng hoa.

Quá giỏi tán tỉnh luôn.

Khiến cô bạn thân của tôi gần như biến thành não yêu đương* rồi.

(*) chỉ một người yêu đương mù quáng, suốt ngày chỉ nghĩ đến yêu không quan tâm điều gì khác

Sau đó, dưới sự kiểm soát của tôi, tình hình giữa bọn họ mới trở nên cân bằng hơn.

Vậy ra, tên kia cũng có quân sư phía sau sao?

Tôi quét mắt nhìn quanh tầng ba căng tin một vòng mà không tìm thấy ai giống Lục Dực cả. Đang định cúi đầu nhắn tin cho anh ta thì bỗng có người tiến lại gần phía sau, cúi xuống thì thầm bên tai tôi: "Tôi ở đây."

Giọng nói trầm thấp dễ nghe, mang theo chút lười biếng.

Tôi xoay người sang bên phải, nhưng đối phương lại đi từ bên trái đến trước mặt tôi.

Tôi nhìn sang, bất ngờ trước khuôn mặt khác biệt rõ ràng so với những người xung quanh.

"Lục Dực?"

Đối phương cao khoảng 1m85, gu ăn mặc không tệ, tóc đen, cổ đeo một sợi dây chuyền bạc.

"Xin chào, Trang Dĩ Phi." Anh ta biết tôi.

Chúng tôi ngồi đối diện nhau ở vị trí gần cửa sổ. Tôi chăm chú quan sát anh ta một lúc mà vẫn không hiểu, tại sao mọi người đều nói Từ Cảnh Thước là hot boy trường, trong khi người bạn này của cậu ta lại chẳng hề nổi tiếng?

"Cậu bạn của cậu nửa đêm ghi âm hát ru cho cô bạn thân của tôi, là do cậu dạy à?" Tôi khoanh tay trước ngực, cảnh giác nhìn đối diện.

Chỉ với chiêu này thôi mà con bé Mạnh Minh Kiều kia đã bị tán đến mức không ngủ được.

Lục Dực cũng giữ tư thế tương tự nhìn tôi: "Chẳng phải cậu dạy cô bạn thân của cậu vào ngày Thất tịch đặt một bó hoa Bạch Tuyết Sơn, sau đó bảo cậu ấy rằng ý nghĩa của hoa là 'Núi tuyết chứng kiến tình bạn của chúng ta' sao?"

"Thằng nhóc kia lớn ngần này tuổi mới lần đầu nhận được hoa. Lúc nhìn thấy hoa, cậu ta đã muốn đặt vé máy bay bay đi tỏ tình rồi. Kết quả cô bạn thân của cậu lại nói một câu tình bạn, khiến cậu ta ngẩn cả người."

Dịp Thất tịch đó là vào kỳ nghỉ hè, hoa được gửi thẳng đến nhà Từ Cảnh Thước.

Tôi cảm thấy lời Lục Dực nói có phần phóng đại: "Cậu ta lần đầu nhận được hoa ư?"

Lừa ai thế?

"Địa chỉ nhà cậu ta đâu phải bán sỉ, cậu ta không cho địa chỉ thì người khác muốn gửi cũng không có cơ hội, đúng không?"

Cũng đúng.
 
Làm Quân Sư Tình Yêu, Tôi Hốt Luôn Chàng Quân Sư Nhà Bên
Chương 2: Phần 2


Lục Dực nói: "Cậu tha cho cậu ta đi, cũng tha cho tôi nữa. Hai giờ sáng cậu ta chạy đến ký túc xá lôi tôi từ trên giường xuống, chỉ để phân tích bài đăng trên mạng xã hội lúc nửa đêm của cô bạn thân nhà cậu."

". . . Cậu ta chạy đến ký túc xá của cậu lúc hai giờ sáng? Cậu ta đã cứu mạng cậu với bạn cùng phòng của cậu à?"

Lục Dực: "Hồi nhỏ tôi bị đuối nước, cậu ta đã cứu tôi. Còn bạn cùng phòng. . . cuối kỳ nhờ cậu ta kéo điểm có tính là cứu mạng không?"

Không thể phản bác, đúng là ân cứu mạng thật.

"Bạn học Trang, chúng ta giảng hoà đi. Tôi thật sự không chịu nổi cái kiểu não yêu đương c.h.ế.t tiệt của cậu ta nữa rồi." Lục Dực chắp tay lại, làm động tác cầu xin tôi.

Đôi mắt đào hoa của anh ta cong lên trông như đang phóng điện.

Hỏng rồi, chọt trúng gu của tôi.

2

"Vậy cậu muốn thế nào?" Tôi ngả người ra sau, ánh mắt vẫn dừng lại trên gương mặt Lục Dực. Khuôn mặt đó thật sự rất đẹp mắt. "Mạnh Minh Kiều là bạn thân của tôi, tôi không thể không quan tâm đến cô ấy được."

Lục Dực khẽ cong mắt, lại phóng điện vào tôi một lần nữa.

"Mục tiêu của mấy quân sư tình yêu như chúng ta đây không phải là để mai mối cho bọn họ sao? Chỉ cần bọn họ đến với nhau, nhiệm vụ của chúng ta sẽ hoàn thành, sau này cũng sẽ bớt đi nhiều phiền não, đúng không?"

Nói như vậy cũng đúng.

Tôi lấy máy tính bảng ra ngay trước mặt Lục Dực, mở ứng dụng ghi chú: "Vậy chúng ta làm một cuộc điều tra lý lịch nhé."

"Điều tra lý lịch gì cơ?" Anh ta hơi ngạc nhiên.

Tôi nhìn thẳng vào anh ta, khóe mắt cũng cong lên: "Cậu thề trước đi, nói rằng trong nửa giờ tới không được nói dối."

Lục Dực không hiểu chuyện gì, nhưng vẫn dùng đôi mắt đào hoa nhìn tôi nói: "Tôi, Lục Dực, xin thề rằng trong nửa giờ tới nếu có một câu nói dối nào, thì sẽ. . ."

Anh ta dừng lại một chút, khóe miệng cong lên: "Thì sẽ bị liệt dương."

Tôi suýt bị nước bọt làm nghẹn.

"Thế nào, đủ độc chưa?"

"Đủ rồi đủ rồi." Không ai độc bằng anh ta.

Tôi đi thẳng vào vấn đề: "Cậu quen cậu ta từ nhỏ, vậy từ tiểu học đến giờ Từ Cảnh Thước đã yêu bao nhiêu lần, chia tay vì lý do gì?"

Lục Dực hơi ngạc nhiên: "Điều tra lý lịch thật à?"

"Cậu phải nói thật, không biết thì nói không biết, nhưng không được cố tình không biết." Tôi cảnh cáo anh ta.

"Được thôi," Lục Dực nhanh chóng chấp nhận việc tôi điều tra lý lịch của bạn anh ta, "Cậu ấy chưa từng yêu ai."

"Chưa từng yêu?" Tôi cau mày: "Còn mập mờ thì sao?"

"Hồi lớp 12 có mập mờ với một cô gái lớp nghệ thuật. Thời gian đó cậu ta hay cho cô ấy mượn vở ghi, chắc là có ý với cô ta."

"Rồi sao nữa?" Tôi hỏi.

Lục Dực lộ vẻ mặt trêu chọc: "Sau khi thi đại học xong, cô ta đỗ vào Học viện Điện ảnh, nói với cậu ta rằng chỉ coi cậu ta là bạn thôi. Cô ta bảo sau này muốn vào giới giải trí, phải biết quản chặt bản thân, không yêu đương gì cả."

"Thế này không phải là coi cậu ta như gia sư ôn thi đại học à?" Tôi cũng ngạc nhiên, sao mà cô gái này lại thông minh vậy.

Lục Dực: "Cậu ta cũng đáng đời lắm. Sinh nhật của cô nương nhà người ta, cậu ta lại đi tặng hơn hai chục bộ đề thi được chọn lọc kỹ càng."

". . ." Hỏng, đây là một quả b.o.m lớn, sau này nếu ở bên nhau, khéo cứ đến dịp lễ tết tặng quà là sẽ cãi nhau to cũng nên.

Có lẽ vì biểu cảm trên mặt tôi quá rõ ràng, Lục Dực an ủi một chút: "Không sao đâu, bây giờ chắc cậu ta đã thay đổi rồi."

Được rồi, cứ ghi tạm vào đã.

Tôi lại hỏi thêm nhiều câu hỏi khác, bao gồm cả việc Từ Cảnh Thước có đang mập mờ với ai khác không, có sở thích hoặc thói quen xấu gì không.

Vì hạnh phúc của cô bạn thân, tôi nhìn quanh một lượt, ghé sát vào hỏi nhỏ những điều khác.

Lục Dực bất đắc dĩ nhìn tôi, cười khẽ: "Này bạn học Trang, một số câu hỏi quá riêng tư, nếu tôi biết thì có phải kỳ lạ quá không?"
 
Làm Quân Sư Tình Yêu, Tôi Hốt Luôn Chàng Quân Sư Nhà Bên
Chương 3: Phần 3


"Tôi chỉ hỏi thôi, nhỡ đâu cậu biết thật thì sao?" Tôi vẫn giữ vẻ mặt bình thường, "Không biết thì thôi."

Đến đây thì cũng đã hỏi gần đủ rồi.

Nhưng lúc này Lục Dực lại nói: "Bạn học Trang này, tôi cũng nên điều tra lý lịch hộ bạn tôi chứ nhỉ?"

Có qua có lại, đúng là phải thế.

"Được, cậu hỏi đi."

"Vậy cậu thề trước đi." Lục Dực nói.

Đúng là một. . . kẻ bắt chước đáng yêu.

Tôi khẽ nhếch môi, cứ thế nhìn thẳng vào mắt Lục Dực, nói: "Trong nửa giờ tới nếu tôi có nói dối một câu nào, thì. . ."

"Bạn trai tương lai của tôi sẽ bị liệt dương."

Ai mà chẳng biết bắt chước chứ?

Lục Dực sững người, một lúc sau mới cười: "Bạn trai tương lai. . . Còn bạn trai hiện tại thì sao?"

"Hiện tại không có."

"Ồ."

3

Tôi và Lục Dực đều nhất trí rằng Mạnh Minh Kiều và Từ Cảnh Thước rõ ràng là đã thích nhau, chỉ là vẫn đang dùng dằng.

Có lẽ bọn họ cần một cơ hội.

Vì hai người đó cứ do dự mãi, nên những quân sư như chúng tôi phải tạo ra cơ hội cho bọn họ thôi.

Gần đến chủ nhật, Lục Dực đề xuất hay là để họ đi chơi trò "trốn thoát khỏi mật thất" .

Rõ ràng trò trốn thoát khỏi mật thất kinh dị là nơi tuyệt vời để se duyên cho các cặp đôi.

Tôi không có ý kiến gì, nhưng khi bị Mạnh Minh Kiều lôi đến khu vui chơi vào một ngày cuối tuần đẹp trời, tôi tranh thủ lúc họ không để ý, nghiến răng hỏi Lục Dực: "Hai người họ hẹn hò, tại sao chúng ta cũng phải đến?"

Lục Dực: "Số người chơi không đủ, phiền cậu chút nhé."

". . ."

Rõ ràng là mật thất yêu cầu có 6 người, vậy mà 4 người chúng tôi cũng được cho vào.

Cửa hàng này làm ăn kém đến mức nào vậy?

"Lục Dực, cậu quen bạn học Trang à?" Từ Cảnh Thước để ý thấy chúng tôi đang nói chuyện riêng.

Cô bạn thân yêu của tôi cũng nhìn qua.

"Không quen, giờ thì quen rồi đấy." Anh ta vẫn giữ vẻ mặt bình thường.

Trước khi vào, tôi kéo cô nàng vô dụng Mạnh Minh Kiều này sang một bên: "Bé yêu à, lát nữa vào trong dù có sợ hay không cũng phải giả vờ sợ nhé. Hễ có cơ hội là phải nhào vào lòng cậu ta ngay, nhớ kỹ đấy, là nhào vào lòng cậu ta, không phải lòng tớ đâu nhé. Phải nắm tay cậu ta, hiểu chưa?"

"Không hay lắm đâu, không thể sàm sỡ người ta được." Tư duy thẳng nữ này của Mạnh Minh Kiều thật khiến người ta phát điên.

"Cậu mập mờ với cậu ta lâu như vậy rồi, cậu ta có khác gì bạn trai tương lai của cậu đâu? Sàm sỡ bạn trai mình là chuyện hết sức bình thường, hiểu chưa?"

Mạnh Minh Kiều dùng gương mặt xinh đẹp kia hỏi tôi: "Thế còn cậu thì sao, cậu với bạn của anh ấy đâu có thân. . ."

"Đừng lo cho tớ." Một quân sư tài ba sẽ không phá đám vào lúc này, tôi véo má cô ấy: "Bé yêu à, có cưa đổ được anh chàng này hay không phải xem hôm nay rồi, cậu phải cố gắng lên."

Sau khi cất đồ đạc cá nhân, bốn người chúng tôi xếp thành một hàng rồi đi vào, tay đặt lên vai người phía trước.

Từ Cảnh Thước đi đầu tiên, kế đến là Mạnh Minh Kiều, sau cô ấy là tôi, cuối cùng là Lục Dực.

Đeo bịt mắt đi vào căn phòng tối om, ban đầu còn chưa cảm thấy gì, nhưng khi tháo bịt mắt ra, đột nhiên có tiếng nhạc kinh dị vang lên trên đầu, tôi bỗng thấy lạnh sống lưng.

Điều đầu tiên đập vào mắt là một hành lang dài và hẹp, trên tường treo một ngọn đèn vàng nhạt mờ ảo, dưới đèn dán đầy những thông báo.

Đây là một trò chơi theo chủ đề trường học.

Bên cạnh có một lớp học, nhưng đã bị khóa lại, chúng tôi phải tìm manh mối từ đống thông báo kia để mở cửa.

Bốn người chúng tôi tụ lại trước mấy tờ thông báo đã ngả vàng để nghiên cứu.

[Học sinh A vào ngày X tháng X năm X bị xử phạt vì tội trộm cắp, thông báo toàn trường]

[Học sinh B ngày X tháng X năm X đạt giải thưởng]

[Học sinh C ngày X tháng X năm X được phát hiện bị mất tích, cho đến nay vẫn chưa tìm thấy]

[. . . ]
 
Làm Quân Sư Tình Yêu, Tôi Hốt Luôn Chàng Quân Sư Nhà Bên
Chương 4: Phần 4


Tôi nhìn mà cảm thấy rợn người, vô thức nhìn về phía cuối hành lang, cứ có cảm giác như có người ở đó, rồi lại vội vàng thu hồi ánh mắt.

Bên cạnh có người ghé sát tai tôi hỏi nhỏ: "Cậu sợ à?"

4

Tôi quay đầu liếc Lục Dực, hạ giọng nói: "Ai sợ chứ?"

Giai đoạn đầu tìm mật mã không quá khó, chúng tôi góp nhặt được vài con số, thử lần lượt, cuối cùng đã lấy được chìa khóa mở cửa từ hòm mật mã.

Đúng vào lúc này, cửa sổ bên cạnh đột nhiên bị đẩy mạnh.

Một NPC cao lớn nghiêm khắc nói: "Sắp vào học rồi, sao còn chưa vào lớp?"

Tôi sợ đến nỗi tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, lùi lại một bước, chạm phải một bờ n.g.ự.c rộng lớn phía sau.

Người đằng sau đỡ lấy tôi.

Phía trước, Từ Cảnh Thước cười toe toét, chẳng có vẻ gì là sợ hãi, ngược lại còn có chút phấn khích.

"Dạ thưa thầy, chúng em vào ngay ạ."

Không chỉ cậu ta, trong bóng tối tôi còn thấy Mạnh Minh Kiều cũng có vẻ mặt bình tĩnh.

?

Không phải bạn thân sao, ít nhất cũng giả vờ sợ hãi một chút đi chứ!

Chết tiệt, lẽ nào trong mật thất này chỉ có mình tôi là nhát gan?

"Không sao chứ?" Lục Dực hỏi.

Mạnh Minh Kiều cũng quay lại nhìn, lo lắng hỏi: "Phi Phi, cậu ổn chứ?"

Tôi nghiến răng: "Không sao, vào thôi."

Một quân sư chín chắn tuyệt đối không kéo chân đồng đội.

Phía sau vang lên tiếng cười khẽ, nhỏ đến mức gần như có thể bỏ qua, như thể đó chỉ là ảo giác của tôi.

Bên trong không có nhiều chỗ ngồi, chỉ khoảng hơn mười cái bàn.

Thầy giáo NPC đang đứng trên bục giảng, nhìn chúng tôi với ánh mắt u ám. Gương mặt ông ta trông nhợt nhạt và hơi xanh xao, khá là rợn người.

Tôi ngồi xuống một trong những chiếc bàn, Lục Dực theo sau tôi.

"Tiết tự học này, các em phải giữ kỷ luật, đừng để tôi bắt gặp các em nói chuyện riêng." Nói xong, NPC rời khỏi lớp học.

Ngay khi ông ta vừa đi, bầu không khí lập tức trở nên dễ chịu hơn.

Mạnh Minh Kiều nói: "Mọi người hãy xem trên bàn có manh mối gì không."

Trên bàn tôi có một cuốn sách giáo khoa có ghi tên, mở ra bên trong bị vẽ nguệch ngoạc lung tung, còn có cả những lời nguyền rủa. Từ đó có thể thấy chủ nhân của cuốn sách này có mâu thuẫn với ai đó, căm ghét cả giáo viên lẫn nhà trường.

Từ Cảnh Thước và Mạnh Minh Kiều đã rời khỏi chỗ ngồi để tìm manh mối ở những vị trí khác.

Đột nhiên, có người dùng bút chọc vào lưng tôi, tôi quay đầu lại, đối diện với đôi mắt sáng rực của Lục Dực trong bóng tối.

"Sợ chơi mật thất như vậy mà vẫn theo đến đây à?" Anh ta hất cằm về phía hai người kia: "Thật sự vì tình yêu của chị em mà không quan tâm đến bản thân sao?"

". . ."

Tôi mặt vô cảm: "Tôi chưa từng chơi."

Trước khi vào đây, tôi hoàn toàn không ngờ một mật thất nhỏ bé lại có thể tạo ra bầu không khí đáng sợ đến thế.

Điều này hoàn toàn khác với việc xem phim kinh dị.

Cộng thêm ít người, tôi cảm thấy như thể bất cứ lúc nào cũng có thể có người nhảy ra để dọa tôi.

Lục Dực cười khẽ, giọng điệu có chút trêu chọc: "Đừng sợ, tôi bảo vệ cậu."

Nụ cười của anh ta trông chẳng đáng tin chút nào.

Tôi không ngồi yên một chỗ, cũng đứng dậy đi tìm manh mối.

Cuối cùng, chúng tôi đã chắp vá được một cốt truyện đại khái trong lớp học.

Chủ đề học đường, không ngoài những nội dung như bạo lực học đường, yêu sớm, mâu thuẫn giữa thầy trò.

Tôi có một nghề tay trái là viết tiểu thuyết, vậy nên việc suy luận cốt truyện có thể nói là chuyên nghiệp.

"Các em đang làm gì ở đây!" Đột nhiên phía sau vang lên giọng nói của thầy giáo NPC lúc nãy: "Giờ tự học mà không ngồi vào chỗ học bài, các em làm vậy có xứng đáng với sự bồi dưỡng của cha mẹ và thầy cô không? Tất cả ra ngoài đứng phạt cho tôi!"

Toàn thân tôi run lên.

Ngay lập tức, Lục Dực bên cạnh nắm lấy cổ tay tôi.

"Vâng thưa thầy, chúng em đi ngay đây."
 
Làm Quân Sư Tình Yêu, Tôi Hốt Luôn Chàng Quân Sư Nhà Bên
Chương 5: Phần 5


Ngay khi bước ra ngoài, cửa lớp học đóng lại, đèn ở hành lang tắt đi một ngọn, một ngọn khác ở phía sâu hơn sáng lên.

Chuẩn bị bắt đầu màn tiếp theo rồi.

Càng vào sâu càng ghê rợn.

Hai người Từ Cảnh Thước và Mạnh Minh Kiều đang mải mê suy luận, vừa đi vào bên trong vừa lẩm bẩm về cốt truyện.

". . ."

5

Địa điểm tiếp theo là ký túc xá nữ. Cô gái mất tích được nhắc đến trong thông báo trước đó vốn sống ở đây.

Nhưng khi bước vào, chúng tôi nhận ra nơi này còn tối hơn cả phòng học.

Tôi cứ có cảm giác sẽ có ai đó đột ngột nhảy ra từ đâu đó, nhưng cho dù là vào lúc này, tôi vẫn nhớ kỹ nguyên tắc của một quân sư, không chạy đến bám lấy Kiều Kiều của tôi, mà chỉ có thể đứng cạnh Lục Dực, nhìn cô ấy và Từ Cảnh Thước lục lọi tìm manh mối.

Một lúc sau, tôi bắt đầu tìm manh mối ở mấy chiếc giường tầng.

Trên tường có khá nhiều chữ viết, phải đến gần mới nhìn rõ được. Có những lời nguyền rủa, cũng có những tâm sự thầm kín của các cô gái.

Đang chăm chú đọc, tôi cảm thấy có người kéo nhẹ góc áo mình.

Ở đằng xa vẫn có thể nghe thấy tiếng Mạnh Minh Kiều và Từ Cảnh Thước nói chuyện, tôi vô thức nghĩ người kéo áo mình là Lục Dực.

"Lục Dực, cậu đừng đùa dai nữa."

Câu nói vừa dứt, giọng Lục Dực vang lên cách đó vài bước chân: "Đùa dai gì cơ?"

?

Nếu anh ta ở đằng kia, vậy người đằng sau tôi là ai?

Tôi cứng đờ người quay lại, thấy một nữ quỷ áo trắng tóc xõa.

NPC luôn biết cách tìm ra kẻ xui xẻo sợ ma nhất trong đám đông để trêu chọc.

"Ma kìa!" Tôi tê cả đầu, cơ thể phản ứng theo bản năng, trong lúc hoảng loạn chạy bừa vô tình đ.â.m vào một vòng tay của người nào đó, bị người đó ôm chặt.

Đèn vốn đã mờ lúc này lại tắt phụt.

Tối om, chẳng thấy gì cả.

Giọng Mạnh Minh Kiều vang lên: "Phi Phi, cậu thấy NPC à?"

Tôi ấp úng: "Hu hu hu. . . một con nữ quỷ mặc đồ trắng tóc dài, nó dọa tớ. . ."

Đó đâu phải NPC gì, rõ ràng là oan hồn đòi mạng tôi!

Nhưng so với chuyện đó, tiếng cười khẽ vang lên trên đầu còn đáng sợ hơn. Có người vỗ nhẹ vào gáy tôi: "Đừng sợ, đừng sợ, tôi ở đây mà."

". . ."

Tôi chậm rãi buông người ra, ngượng ngùng đứng sang một bên.

Lúc này đèn lại sáng, nhưng chỉ trong chớp mắt lại tắt.

Tôi theo bản năng nắm c.h.ặ.t t.a.y người bên cạnh, nhắm mắt lại như đang tự lừa dối bản thân.

"Có phải NPC lại đến không?" Tôi hỏi một cách căng thẳng.

Từ xa vọng lại tiếng kêu ngạc nhiên của cô bạn thân và đối tượng mờ ám: "Ồ, thật sự có nữ quỷ áo trắng kìa, k*ch th*ch quá!"

?

Hai người bọn họ thậm chí còn trò chuyện với nữ quỷ.

"Cô có phải là nữ sinh mất tích đó không?"

"Cuốn sổ trong ngăn kéo là của cô à? Cô có thai à? Con ai vậy? Đứa bé đâu rồi?"

NPC nữ quỷ: ". . ."

Tôi cảm thấy xung quanh bỗng trở nên yên lặng, bèn hỏi người bên cạnh: "Cô ta đi chưa?"

Lục Dực: "Chưa, đang đứng trước mặt cậu đấy. Áo trắng này cũng tốt thật, tối thế này mà vẫn nhìn thấy người."

". . . Cậu đừng dọa tôi nữa!"

"Không dọa cậu đâu, cậu đưa tay ra sờ thử là biết ngay."

Tôi do dự đưa tay về phía trước, chạm phải mái tóc dài buông xuống, giật mình rụt tay lại như bị điện giật, rồi lại càng dịch gần về phía Lục Dực hơn.

Một lúc lâu sau, cuối cùng tôi cũng cảm nhận được sự tồn tại của ánh đèn, chậm rãi mở mắt ra.

Rất tốt, cô ta đã đi rồi.

Nhưng tin xấu tiếp theo đã đến.

Từ Cảnh Thước: "Chúng ta nên chia nhóm làm nhiệm vụ."

!

Vốn dĩ chỉ có bốn người, giờ còn phải tách ra nữa sao?

Lối ra của ký túc xá này có một ngã rẽ, cả hai bên hành lang đều sáng đèn, chứng minh cho điều này.

". . ."

Việc chia nhóm cơ bản không có gì khác biệt, Mạnh Minh Kiều và Từ Cảnh Thước một nhóm, quân sư một nhóm.

Trong phòng ngủ tìm được hai cái bộ đàm, thử một chút, có thể sử dụng.
 
Làm Quân Sư Tình Yêu, Tôi Hốt Luôn Chàng Quân Sư Nhà Bên
Chương 6: Phần 6


Nhìn hai người kia thoải mái bước về hướng khác, tôi cảm thấy bước chân mình càng lúc càng bấp bênh.

"Đi thôi." Lục Dực cười nhẹ, đưa tay nắm lấy tay tôi, anh ta nói: "Đừng sợ, tôi đảm bảo sẽ đưa cậu hoàn thành nhiệm vụ."

Bàn tay bị nắm trong lòng bàn tay ấm áp, hành lang tối tăm không dài lắm, nhưng trái tim tôi cứ đập thình thịch.

6

Tôi và Lục Dực đi theo ánh đèn mờ ảo của hành lang, tiến vào một không gian ở cuối ngã rẽ khác. Chúng tôi chưa kịp nhận ra đây là nơi nào thì cánh cửa phía sau đã bất ngờ đóng sập lại.

Tôi vô cùng hoảng sợ

Lục Dực quay lại vặn cửa, nhưng nó đã khóa, trên cửa có ổ khóa mật mã.

Anh ta bật cười: "Bạn học Trang, có vẻ chúng ta phải tìm mật mã để mở khóa rồi."

". . ."

Chúng tôi nhìn bố trí xung quanh, rõ ràng đây là nhà vệ sinh kiểu trường trung học, còn là nhà vệ sinh nữ.

Trong không gian không lớn lắm này có tổng cộng ba buồng vệ sinh.

Trên tường nhà vệ sinh có rất nhiều dòng chữ được viết bằng bút đỏ và đen, trên tay nắm cửa còn treo một cuốn sổ ghi chép, trông giống như sổ ghi chép của người trực nhật.

Tôi nhìn ba cánh cửa buồng vệ sinh đóng chặt kia mà cả người run rẩy.

Bộ đàm vang lên giọng nói của Từ Cảnh Thước: "Lục Dực, bên cậu tình hình thế nào rồi?"

Lục Dực: "Là một nhà vệ sinh nữ, còn bên cậu thì sao?"

"Trông giống phòng tiêu bản sinh học, có khá nhiều tiêu bản, trông còn rất thật."

Lục Dực: "Bên chúng tôi bị khóa rồi, còn bên cậu?"

"Cũng bị khóa."

Tiếp đó là giọng Mạnh Minh Kiều: "Tôi nghĩ việc bọn họ cố tình cung cấp bộ đàm cho chúng ta, có thể mật mã là trao đổi qua lại. Lát nữa các cậu có được số nào thì cũng nói cho chúng tôi thử nhé."

"Được."

Cuộc đối thoại kết thúc, Lục Dực nói với tôi: "Chúng ta tìm mật mã trước nhé?"

"Không tìm mật mã thì làm gì?" Tôi cũng đúng là mồm miệng không biết lựa lời, hỏi một câu thừa thãi.

Anh ta cười khẽ: "Cô nam quả nữ, cậu muốn làm gì?"

". . ."

Nhạc nền rùng rợn trên đầu đổi bài, trong tiếng nhạc u ám còn xen lẫn giọng nữ rên ai oán.

Toàn thân tôi nổi da gà.

Nhưng tôi vẫn phải lên tinh thần để quan sát kỹ những dòng chữ trên tường.

Có những lời chửi rủa ai đó, cũng có vài quảng cáo nhỏ, ngày tháng, số điện thoại và mã số học sinh của một số người cũng được viết lên đó.

Trong sổ ghi chép trực nhật treo trên tay nắm cửa, có một ngày ghi: [Nhà vệ sinh bị tắc, trường đã mời người đến thông. ]

Những ngày sau đó đều để trống.

Chúng tôi ghép lại được vài dãy số, thử mở cửa nhưng không được, bên Mạnh Minh Kiều cũng không mở được.

Lục Dực: "Chúng ta vào xem các buồng vệ sinh đi."

Tôi dừng bước, luôn cảm thấy sau ba cánh cửa đóng chặt kia có thể sẽ xuất hiện thứ gì đó mà trái tim tôi không thể chịu nổi.

"Sợ à?

Giọng điệu trêu chọc trong lời nói của Lục Dực quá rõ ràng, tôi trừng mắt nhìn anh ta.

"Tôi không sợ." Tôi nói.

Lục Dực: "Vậy cậu đẩy cửa đi?"

Tôi biết ngay cái vịt c.h.ế.t còn cứng mỏ sẽ phải trả giá mà.

Nhưng lúc này tôi không thể nào thừa nhận được, vậy nên đành phải lấy hết can đảm bước lên phía trước, nhắm nửa con mắt đẩy cánh cửa đầu tiên.

Ngay khi cửa mở ra, một vật đen ngòm từ trên đầu rơi xuống.

Tôi sợ đến nỗi nhắm chặt mắt lại, một lần nữa nắm c.h.ặ.t t.a.y Lục Dực: "Cái gì vậy, cậu xem đi!"

Anh ta cười, bước lên nhìn: "Không có gì đâu, chỉ là một con búp bê thôi."

Tôi từ từ mở mắt ra, trên sàn nằm một con búp bê với biểu cảm kỳ quái.

". . ."

Buồng thứ hai, tôi nhắm mắt đẩy cửa, không có gì xảy ra.

Chỉ là trên tường buồng vệ sinh cũng có đủ loại chữ viết, trong đó có không ít lời nguyền rủa.

Đẩy liên tiếp hai buồng mà không có chuyện gì, cuối cùng tôi cũng bình tĩnh lại, để không để thằng nhãi Lục Dực này được đắc ý nữa, tôi bèn thoải mái đẩy cửa buồng cuối cùng.

Tuy nhiên, chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.

Ngay khi cửa mở, một NPC nữ quỷ áo trắng lao thẳng ra.
 
Làm Quân Sư Tình Yêu, Tôi Hốt Luôn Chàng Quân Sư Nhà Bên
Chương 7: Phần 7


Giết tới thẳng mặt.

Đầu óc tôi gần như tê liệt.

Tôi quay người lao thẳng vào lòng Lục Dực, nghe thấy tiếng hét chói tai của chính mình vang lên.

Chuyện quái gì thế này!

7

Tôi không cố ý chui vào lòng Lục Dực đâu.

Nhưng trong không gian này, anh ta là người duy nhất mà tôi có thể nương tựa.

Trong nhà vệ sinh này vậy mà còn giấu một NPC nữ quỷ, tôi sắp không chịu nổi nữa rồi.

Rõ ràng là Lục Dực không hề sợ hãi, anh ta còn có tâm trạng cười nhạo tôi: "Sợ cái gì? NPC cũng chỉ là người đóng giả thôi, hơn nữa cậu nhìn kìa, cô ta bị xích sắt còn gì, chỉ cần lùi lại hai bước là được rồi."

Tôi vẫn chưa hết hoảng sợ, hoàn toàn không dám ngẩng đầu lên, cũng chẳng để ý rằng giọng mình đã mang theo tiếng khóc.

Lục Dực vỗ nhẹ lưng tôi, ghé sát tai tôi nói nhỏ: "Đừng sợ, đừng sợ."

Giọng nói của anh ta rõ ràng dịu dàng hơn nhiều so với lúc trước, nhưng tôi không để ý, vẫn đang chìm đắm trong sợ sợ hãi.

Một lúc lâu sau, tôi mới nghe thấy anh ta lại mở miệng nói với giọng điệu cà lơ phất phơ: "Này bạn học Trang, cậu là đang sợ hãi hay cố tình lợi dụng cơ hội để sờ mó tôi đấy?"

Lúc này tôi mới nhận ra mình đã ôm Lục Dực quá lâu rồi.

Eo anh ta khá thon, tựa vào lồng n.g.ự.c cũng thấy dấu hiệu được tập luyện, thậm chí còn mơ hồ cảm nhận được sự hiện diện của cơ bụng.

Tôi hơi ngượng ngùng rời khỏi vòng tay anh ta: "Tôi, tôi không cố ý. . ."

Chưa nói hết câu, Lục Dực chủ động nắm lấy tay tôi, anh ta nói: "Cứ nắm tay đi, không thì lát nữa cậu lại giật mình nhảy đi đâu mất."

Lòng bàn tay Lục Dực mạnh mẽ và ấm áp, ngoài nhịp tim đập nhanh do hoảng sợ, dường như còn có những ảo giác khác đang nảy mầm.

NPC ma nữ nhìn chúng tôi mà cạn lời, rồi từ từ kéo lê xích sắt bò trở lại căn buồng vệ sinh đó.

". . ."

Bộ đàm lóe sáng một cái, vang lên giọng nói của Mạnh Minh Kiều: "Phi Phi, bên cậu có chuyện gì vậy, tớ nghe thấy tiếng cậu hét lên."

". . ."

Cả nhóm bốn người, chỉ có mình tôi là mất mặt.

"Không sao đâu Kiều Kiều, bên cậu có NPC không?"

Mạnh Minh Kiều: "Đây là phòng thí nghiệm sinh học, có một NPC ma nam mặc đồng phục học sinh, bị xích sắt trói lại, lớp trang điểm trên mặt khá chân thực, nhân viên ở đây làm việc rất tận tâm, chuyên nghiệp."

Cuối cùng cô ấy đã làm thế nào để khen nhân viên làm việc chuyên nghiệp bằng giọng điệu bình tĩnh như vậy trong bầu không khí u ám và kinh dị thế này?

Tôi nghi ngờ Mạnh Minh Kiều đã quên sạch những lời tôi dặn dò cô ấy trước khi vào đây rồi.

Độ khó của mật thất này không cao lắm, nhiều tình tiết có thể suy đoán được thông qua các manh mối.

Lục Dực nắm tay tôi, tìm kiếm mật mã mở khóa và không liên tục thử đi thử lại trong không gian tối tăm sâu thẳm, ngoài tôi và anh ta ra, còn có NPC ma nữ trong buồng vệ sinh, dường như không ai biết về sự mờ ám này đang được che giấu dưới lớp vỏ trò chơi.

Ban đầu tôi còn nghĩ cô nam quả nữ làm như vậy không hay lắm, nhưng khi tôi định buông tay ra, NPC ma nữ trong buồng vệ sinh và tiếng khóc của người phụ nữ cùng tiếng khóc oe oe của trẻ sơ sinh đột ngột vang lên từ loa phát thanh trên đầu lại khiến tôi phải ngoan ngoãn lại.

Mật mã của hai mật thất quả nhiên là đổi cho nhau, khi chúng tôi cùng nhau tập hợp lại trong hành lang, NPC nam giáo viên ban đầu cầm vũ khí xuất hiện, liên tục dùng đạo cụ gõ vào tường tạo ra âm thanh, ngay sau đó đuổi theo chúng tôi.

Loa phát thanh vang lên giọng nói của anh ta: "Đã phát hiện ra rồi thì cùng ở lại đây luôn đi."

Tôi bị Lục Dực kéo chạy ra ngoài.

Khi ra ngoài, tim vẫn đập thình thịch không ngừng.

Trò chơi này đối với tôi thật sự hơi quá k*ch th*ch rồi.

Tôi còn lo lắng nắm tay Lục Dực sẽ gây ra hiểu lầm, kết quả vừa buông tay nhìn về phía trước, thấy cô bạn thân và đối tượng mập mờ của cô ấy vẫn đang đắm chìm trong cốt truyện, đang ở đó phân tích.
 
Làm Quân Sư Tình Yêu, Tôi Hốt Luôn Chàng Quân Sư Nhà Bên
Chương 8: Phần 8


Nói tới nói lui toàn là suy luận cốt truyện, không liên quan gì đến quan hệ mập mờ cả.

". . ."

Không thể dẫn dắt nổi.

Cốt truyện rất đơn giản, một nam giáo viên mặt người dạ thú dan díu với học sinh nữ của mình khiến cô ấy có thai, nhưng nữ sinh đó cho đến trước khi sinh nở vẫn tưởng chỉ do mình khó chịu trong người, đứa trẻ được sinh ra trong nhà vệ sinh nữ, nam giáo viên sợ sự việc bại lộ nên đã g.i.ế.c cô ấy rồi phân xác, một phần t.h.i t.h.ể bị xả xuống nhà vệ sinh, nên mới gây ra tình trạng tắc nghẽn nhà vệ sinh, NPC trong phòng thí nghiệm sinh học là người thầm mến nữ sinh, muốn đòi lại công bằng cho cô ấy, nhưng lại bị g.i.ế.c hại.

Nam giáo viên làm việc xấu nên lòng bất an, sợ oan hồn về đòi mạng, nên đã làm một số nghi thức mê tín phong kiến, nữ sinh và nam sinh bị nhốt trong ngôi trường này không được đầu thai, đứa trẻ đó trở thành vật tế.

Thật là ghê rợn.

Mặc dù vậy, tôi và Lục Dực nhìn nhau, đều thở dài.

Sự nghiệp quân sư tình yêu thất bại thảm hại, nhưng hai người này ở một mức độ nào đó cũng khá xứng đôi.

Buổi hẹn hò bốn người này kết thúc, khi về, tôi kéo Mạnh Minh Kiều ra chất vấn: "Tớ bảo cậu trong mật thất hãy tỏ ra sợ hãi một chút rồi chui vào lòng cậu ta, sao cậu không nghe lời chứ?"

Lúc này cô ấy mới biết ngượng: "Tớ ngại quá, đột nhiên nhào vào lòng người ta có phải hơi bạo dạn quá không. . ."

". . ."

Thôi bỏ đi, cô ấy không bạon dạn, tôi đã bạo dạn mất rồi.

8

Cho đến trước khi ngủ, tôi nhận được tin nhắn của Lục Dực, anh ta hỏi: [Ngủ chưa? ]

Tôi tưởng anh ta đến tổng kết lại chiến dịch mai mối hôm nay, kết quả câu tiếp theo anh ta nói: [Còn sợ không? ]

". . ."

Nói ra thì, tôi chỉ sợ trong môi trường lúc đó thôi, một khi ra ngoài là không sao nữa rồi.

Nhưng cái bàn tay và eo mà tôi sờ phải trong mật thất, bây giờ nghĩ lại vẫn còn hơi dư chấn, tôi tặc lưỡi trong lòng, tốn công tốn sức bày mưu tính kế cho con nhỏ Mạnh Minh Kiều c.h.ế.t tiệt kia, kết quả người chấm m*t thành công lại là tôi.

Tôi hơi buồn ngủ, nhưng vẫn trả lời: [Ngủ không được. ]

Mấy giây sau bên kia trả lời: [Bạn cùng phòng của cậu ngủ hết chưa? Có thể gọi điện thoại không? ]

Tôi kéo rèm giường ra nhìn, có hai người đeo tai nghe đang chinh chiến trong game, một người đang lướt Vực Sâu, một người cầm s.ú.n.g đang b.ắ.n bắn bắn, người còn lại thì đang tắm.

[Vẫn chưa. ]

Cuộc gọi thoại của Lục Dực đã gọi tới.

"Chào buổi tối."

Nghe thấy giọng anh ta trong tai nghe, lại có chút cảm giác khác lạ.

Hơi quyến rũ.

"Cậu gọi điện thoại tới, có chuyện gì không?" Tôi cố tình hỏi.

Buổi chiều trò chơi trốn thoát khỏi mật thất này, không biết Mạnh Minh Kiều và Từ Cảnh Thước chơi thế nào, nhưng hai người tôi và Lục Dực có thể gọi là tâm đầu ý hợp.

Tôi nghe thấy tiếng cười khẽ từ đầu dây bên kia: "Không phải nói sợ đến mức ngủ không được sao? Dù sao tôi cũng là người đã đề xuất đi chơi trò trốn thoát khỏi mật thất, tôi phải chịu trách nhiệm với cậu chứ, gọi cho cậu thêm can đảm được không?"

"Cậu khá có trách nhiệm đấy."

Trong mật thất cho sờ cho ôm cho nắm tay, bây giờ còn có dịch vụ hậu mãi nữa.

"Vậy cậu hát một bài cho tôi nghe nhé?" Trước đó Mạnh Minh Kiều nói Từ Cảnh Thước nửa đêm ghi âm bài hát ru ngủ khiến cô ấy vô tình ngủ quên luôn, tôi muốn nghe thử xem có phải vậy không.

"Thật sự muốn nghe à?" Chất giọng nam tính c.h.ế.t tiệt này, nửa đêm thật là quyến rũ người ta.

"Muốn nghe. . ." Tôi suy nghĩ một chút: "Hay là bạn cùng phòng của cậu đang ở đó, không tiện à?"

"Khá tiện đấy, họ đều chưa về." Lục Dực nói.

Ban đầu tôi cũng chỉ có ý định thử nghe nam sinh Đại học hát ru ngủ thế nào thôi, kết quả thằng nhóc Lục Dực này dám hát cũng thật sự có vài phần tài năng.
 
Làm Quân Sư Tình Yêu, Tôi Hốt Luôn Chàng Quân Sư Nhà Bên
Chương 9: Phần 9


Anh ta hát một bài hát tiếng Anh dạo này đang rất phổ biến, hát a capella.

Nghe mà khiến tim người ta cũng thấy ngọt ngào.

"Còn muốn nghe nữa không?" Sau khi hát xong, anh ta ho khan một tiếng.

"Vậy cậu còn biết hát bài gì nữa?" Tôi khẽ hỏi.

Anh ta nói: "Cậu có thể yêu cầu bài hát, bài nào tôi biết thì tôi sẽ hát."

Tôi dần dần chìm vào giấc ngủ trong giọng nói của Lục Dực, còn nhớ anh ta nói câu "Chúc ngủ ngon" bên tai nghe.

Mạnh Minh Kiều nói Từ Cảnh Thước hẹn cô ấy cuối tuần sau đi chơi biển, hỏi tôi nên chuẩn bị gì.

Tôi suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng thành thật nói một câu: "Ăn ngon uống ngon chơi vui là được."

Nếu là người khác, tôi còn phải tốn công dặn dò một câu chuẩn bị biện pháp an toàn, nhưng cặp đôi trai thẳng gái thẳng này, thôi bỏ đi.

Thẳng là cái thẳng của đầu óc thẳng ấy.

Tôi và Mạnh Minh Kiều khác chuyên ngành, bình thường thời gian gặp nhau trên trường cũng không nhiều lắm, phần lớn là nói chuyện với nhau trên mạng.

Nhưng gần đây cuộc sống của tôi rõ ràng đã nổi lên chút sóng gió.

Cụ thể là ở việc số lần tình cờ gặp Lục Dực tăng lên.

Ban đầu do cần phải bàn bạc về kế hoạch hợp tác quân sư, nên tần suất chúng tôi hẹn nhau đi ăn cũng tăng lên.

Cuối tuần Mạnh Minh Kiều và Từ Cảnh Thước định đi ngắm biển, anh ta hỏi tôi: "Gần đây có không ít phim mới ra rạp, ngày mai muốn đi xem phim không?"

9

Thế là cuối tuần, tôi và Lục Dực cùng xuất hiện ở rạp chiếu phim trong trung tâm thương mại.

Tôi mặc một chiếc váy dài màu xanh họa tiết hồ điệp, trang điểm nhẹ nhàng.

Trong mắt Lục Dực lóe lên vẻ kinh ngạc, anh ta nghiêm túc nói: "Thật vinh hạnh khi được đồng hành cùng bạn học Trang xinh đẹp như vậy."

Anh ta vẫn luôn gọi tôi là bạn học Trang, tôi cũng lễ phép gọi anh ta là bạn học Lục.

Bộ phim chúng tôi xem không phải là phim tình cảm gì, mà là phim khoa học viễn tưởng, cốt truyện khá thú vị.

Điểm quan trọng là nam nữ chính đều rất đẹp trai xinh gái, thỉnh thoảng có vài cảnh không phù hợp với trẻ em, xem mà khiến người ta hơi xao xuyến.

Chỉ là giữa chừng tôi quay đầu nhìn Lục Dực một cái, vừa hay chạm phải ánh mắt anh ta.

Tôi ghé sát vào anh ta hỏi nhỏ: "Sao cậu không xem phim, lại nhìn tôi làm gì?"

Lục Dực: "Cậu đẹp hơn phim mà, bạn học Trang."

"Không được so sánh với bộ phim do thần tượng của tôi đóng, cút đi."

Lục Dực cười khẽ rồi đưa ánh mắt trở lại màn hình, một lúc sau lại ghé qua hỏi: "Muốn trở thành thần tượng của cậu cần đạt tiêu chuẩn gì?"

"Đối chiếu với thân hình của người ta đi." Tôi nói đại.

Sau đó cốt truyện đến cao trào, tôi cũng không để ý đến Lục Dực nữa.

Đến khi xem xong phim, đèn sáng lên.

Chúng tôi ngồi ở vị trí ở trong cùng, nên tôi không vội đứng dậy đi, Lục Dực ghé qua nói: "Thực ra tôi cũng có cơ bụng sáu múi, nhưng thân hình không được rèn luyện giống anh ta lắm, cậu có phiền không?"

?

Anh ta thật sự so sánh rồi sao.

"Không giống chỗ nào?"

"Cậu muốn xem không?"

". . ."

Tôi hoàn toàn nghi ngờ anh ta cố ý, dẫn dắt nhiều như vậy, chỉ là muốn khoe khoang về thân hình của mình mà thôi.

Nhưng mấy anh chàng đẹp trai tâm cơ thật sự rất quyến rũ.

"Không hay lắm, chúng ta đâu có thân thiết đến mức đó đâu nhỉ?" Tôi nói.

Anh ta cười, khuôn mặt ưu tú ấy cong cong đuôi mắt.

"Cậu có phiền nếu chúng ta thân thiết đến mức đó không?" Lục Dực nói: "Cậu có nhận ra là tôi đang theo đuổi cậu không, bạn học Trang?"

Trên người anh ta có mùi nước hoa thoang thoảng, nhưng ngoài ra, khi đối diện với ánh mắt anh ta, tim tôi cũng dễ dàng đập rộn lên.

Có lẽ đây chính là cái mà người ta gọi là thích về mặt sinh lý.

Tôi cảm thấy tiến độ có vẻ hơi nhanh, đầu óc quay cuồng một chút, hỏi anh ta: "Kinh nghiệm theo đuổi con gái của cậu, phong phú vậy sao?"
 
Làm Quân Sư Tình Yêu, Tôi Hốt Luôn Chàng Quân Sư Nhà Bên
Chương 10: Phần 10


Anh ta im lặng một lúc, sau đó nắm lấy tay tôi, có chút buồn cười nhìn tôi: "Không phải ý cậu muốn nói tôi là tra nam đó chứ?"

Những lời này tự mình nghĩ trong lòng là được rồi, nói ra làm gì chứ?

Chưa đợi tôi nói gì, Lục Dực tiếp tục nói: "Muốn làm một cuộc điều tra lý lịch không?"

Điều tra lý lịch, giống như lần trước làm cho Mạnh Minh Kiều và Từ Cảnh Thước ấy à?

"Ý cậu là để tôi đi hỏi Từ Cảnh Thước à?"

"Không phải, hỏi thẳng tôi này." Lục Dực cười nói: "Tôi sẽ thề độc nữa, nếu có một câu nói dối nào thì sẽ bị liệt. . ."

Tôi ngắt lời anh ta: "Cậu đổi một lời thề khác được không?"

Cái này thật sự có thể liên quan đến tôi.

"Vậy hói đầu?"

Tôi nhìn mái tóc rậm rạp trên đầu anh ta, lắc đầu: "Tôi không thích đàn ông hói đầu."

Lục Dực lại cười, anh ta đứng dậy nắm tay tôi: "Chúng ta vừa đi vừa nói được không?"

Anh ta nói tôi là mối tình đầu của anh ta.

Có lẽ là thấy tôi không tin, anh ta đưa điện thoại cho tôi.

"Ý gì vậy?"

"Đưa cậu kiểm tra điện thoại, xem có thể phát hiện ra điều gì không."

Tôi trả điện thoại lại cho anh ta, lắc đầu: "Tôi không muốn."

Lục Dực lại đưa điện thoại về phía tôi, nói với ý nghĩa sâu xa: "Yên tâm, tôi sẽ không kiểm tra điện thoại của cậu đâu."

Hỏng rồi, có vẻ anh ta thật sự khá hiểu về tôi đấy.

Điện thoại của Lục Dực khá sạch sẽ, nếu không phải là app nhắn tin thì là app nghe nhạc hay học tập.

Tôi ngước mắt nhìn anh ta một cái, khẽ hỏi: "Vậy có thể xem album ảnh và lịch sử duyệt web không?"

Lục Dực: ". . . Album ảnh thì có thể xem, còn lịch sử duyệt web đợi đến khi chúng ta thân thiết hơn một chút được không? Để lại cho tôi chút riêng tư."

10

Mối quan hệ giữa tôi và Lục Dực phát triển nhanh như tên lửa, đặc biệt là khi so sánh với Mạnh Minh Kiều và Từ Cảnh Thước.

Hôm đó sau khi Mạnh Minh Kiều đi biển về, cô ấy chia sẻ với tôi rằng cô ấy đã nắm tay đối tượng mập mờ rồi.

Trong khi Lục Dực đã chủ động kéo tay tôi sờ cơ bụng của anh ta ở một góc vắng vẻ không người.

Việc xác định mối quan hệ với Lục Dực thật ra lại diễn ra vào một đêm mưa.

Tôi bận rộn ở câu lạc bộ đến tối, khi chuẩn bị về mới phát hiện bên ngoài đang mưa như trút nước, Lục Dực mang ô đến, anh ta đưa tôi về ký túc xá.

Lúc đó anh ta vừa mới tắm xong, toàn thân tỏa hương sữa tắm, ngửi rất thơm.

Tiếng mưa che đi tiếng tim đập thình thịch.

Tôi bỗng nhiên muốn hôn anh ta một chút.

Khi ngước mắt nhìn anh ta, không biết có phải ánh mắt có quá lộ liễu không, Lục Dực đã nhận ra.

Anh ta nói: "Tôi không hôn người nào khác ngoài bạn gái."

Trông bộ dạng rất nam đức đấy.

Cũng không biết ai là người gửi ảnh n/u/d/e nửa thân trên cho tôi qua điện thoại.

Vì vậy móc ngón út anh ta: "Vậy cậu có muốn hẹn hò với tôi không?"

"Có."

Giây tiếp theo, Lục Dực cúi đầu hôn lên môi tôi, chiếc ô theo đó hạ thấp xuống, che khuất tầm nhìn bên ngoài.

Môi anh ta thật mềm mại.

Tiếng mưa cùng với tiếng tim đập của tôi đều thình thịch.

Tôi và Lục Dực đã hẹn hò, còn hai người Mạnh Minh Kiều và Từ Cảnh Thước vẫn đang trong giai đoạn mập mờ, gần kỳ thi cuối kỳ, hai người còn hẹn đi thư viện cùng nhau.

Trước đó thực ra tôi và Lục Dực đã từng tìm cách để ghép đôi họ, nhưng đáng tiếc như chị em chúng tôi không được việc, anh em anh ta cũng không được.

Lớp màn giấy đó vẫn mãi chưa thể xuyên thủng.

Chuyện tôi và Lục Dực hẹn hò vẫn chưa nói với họ, ban đầu dự định là sẽ thú nhận sau khi kỳ thi cuối kỳ kết thúc.

Nhưng kế hoạch không theo kịp thay đổi.

Môn thi cuối cùng kết thúc, tôi chỉ còn một bài luận phải đau đầu, hạn chót còn vài ngày nên hẹn với Lục Dực ra ngoài ăn một bữa.

Trên đường về, ở một con đường nhỏ tối tăm vắng người bên ngoài trường, chúng tôi đã hôn nhau.
 
Làm Quân Sư Tình Yêu, Tôi Hốt Luôn Chàng Quân Sư Nhà Bên
Chương 11: Phần 11


Tôi rất thích hôn Lục Dực, môi anh ta thực sự có cảm giác thơm thơm mềm mềm, mặc dù mỗi lần anh ta đều không thừa nhận, khoe cơ bắp với tôi nói mình rất mạnh mẽ.

Nhưng không thể phủ nhận, trong chuyện hôn nhau này chúng tôi đều nhiệt tình như nhau.

Trong thời gian ôn tập, không chỉ gặp mặt ít đi, mà cả việc âu yếm cũng ít đi.

Tôi và anh ta hôn nhau quấn quýt dưới ánh sáng mờ ảo, những ngón tay thon dài của Lục Dực đặt trên gáy tôi, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa làn da đó.

Cho đến khi nghe thấy có người gọi tên tôi từ phía sau: "Phi Phi?"

Giọng nói này hơi quen tai, tôi sững người một chút.

Vừa quay đầu lại, ánh mắt đã chạm phải Mạnh Minh Kiều và Từ Cảnh Thước đang ngạc nhiên.

Họ trông giống như vừa đi hẹn hò về, đi rất gần nhau, ngay cả tay cũng gần chạm nhau, chỉ là chưa nắm lấy.

Bị gián đoạn khi đang hôn, Lục Dực cũng ngẩng mắt lên, lạnh lùng nhìn qua.

Trên môi anh ta còn dính son môi của tôi.

11

Lời giải thích thẳng thắn đã không cần thiết nữa.

Hai người họ trực tiếp bắt quả tang chuyện tình cảm của chúng tôi.

Sau đó trong một góc riêng, Mạnh Minh Kiều khó tin: "Hai người rốt cuộc bắt đầu từ khi nào vậy? Các cậu mới quen nhau được bao lâu?"

Tôi nhìn cô ấy với vẻ mặt bình thản: "Bé yêu à, không phải ai cũng có thể mập mờ với nhau cả năm như các cậu đâu."

Thông thường, giai đoạn mập mờ kéo dài hơn nửa năm, kết quả hoặc là đương nhiên thuận thế đến với nhau hoặc là cắt đứt liên lạc.

Nếu không phải vì hiểu rõ Mạnh Minh Kiều, đồng thời cũng hiểu sơ về Từ Cảnh Thước, tôi chắc chắn sẽ nghĩ ít nhất một trong hai người họ là đồ cặn bã.

Thật hiếm có khi hai người chậm nhiệt và thuần khiết trong tình yêu như vậy có thể đến với nhau.

Mạnh Minh Kiều suy nghĩ một lúc, rồi ngẩng đầu hỏi tôi: "Phi Phi này, cậu nghĩ cậu ta có thích mình không?"

". . . Nếu cậu ta không thích cậu thì tại sao lại cùng cậu đi thư viện, dạy cậu chơi game, thức khuya cùng cậu, còn thường xuyên hẹn cậu vào cuối tuần?"

Có một thời gian, tôi thậm chí còn phải tranh giành lịch trình với Từ Cảnh Thước để gặp Mạnh Minh Kiều.

"Vậy tớ có thể coi như đã chinh phục được cậu ta chưa?"

Tôi: ". . ."

Đôi khi làm quân sư tình yêu thực sự rất khó, nhưng giờ tôi không biết mình có còn được coi là quân sư nữa không.

Dù sao người ta vẫn nói quân sư không bao giờ lên chiến trường.

Tôi không chỉ lên chiến trường, mà còn chinh phục được quân sư của đối phương.

Kỳ nghỉ đông chưa vội về nhà, nghe Lục Dực nói anh em tốt của anh ta đang chuẩn bị tỏ tình.

Rất có thể là bị chúng tôi k*ch th*ch, tiến độ thoáng chốc đã được đẩy lên.

Tôi cuộn mình trong một căn hộ nhỏ bên ngoài trường của Lục Dực, một ngày nọ tình cờ tìm thấy một tấm ảnh bất ngờ trong mục lưu trữ WeChat trên điện thoại anh ta.

Người trong ảnh là tôi, nhưng thời gian lưu trữ hiển thị rõ ràng là từ hai năm trước.

Trùng hợp là, tấm ảnh này tôi thực sự đã từng thấy.

Lúc đó trường tổ chức hội thao, tôi đã đăng ký tham gia chạy hai trăm mét, trên người mặc đồng phục của khoa.

Lại còn để mặt mộc, không biết ai đã chụp ảnh tôi và đăng lên tường tỏ tình của trường để tìm crush, khiến thời gian đó có đủ loại người không biết lấy thông tin liên lạc của tôi từ đâu để add kết bạn.

Tôi cầm tấm ảnh đi tìm Lục Dực đang ngồi trước máy tính để đối chất, ngồi lên đùi anh ta: "Tấm ảnh này là sao? Thời gian lưu trữ này chúng ta còn chưa quen nhau mà?"

"Đừng nói với em là anh chụp tấm ảnh này nhé."

Lục Dực hôn tôi một cái, thẳng thắn nói: "Lưu từ tường tỏ tình đấy, sao thế?"

Anh ta nói: "Anh không quan tâm đây là crush của ai, đã được anh thấy trên tường tỏ tình thì đó là crush của anh rồi."

Thật là một chàng trai thẳng thắn.

Thế là cuối cùng cũng đã phá được án, tôi nhìn chằm chằm vào anh ta: "Hóa ra anh đúng là cố ý tiếp cận em."
 
Làm Quân Sư Tình Yêu, Tôi Hốt Luôn Chàng Quân Sư Nhà Bên
Chương 12: Phần 12


Thảo nào được lần đầu gặp anh ta tôi đã cảm thấy cái tên này cứ cố ý vô tình quyến rũ tôi, còn tưởng anh ta thật sự lo lắng cho bạn.

Lục Dực cười nhẹ, đôi mắt đào hoa lại phóng điện về phía tôi: "Sao có thể nói là cố ý được, đây chính là duyên phận của chúng ta, nếu không thì tại sao trong một ngôi trường lớn như vậy, bạn thân của em lại vừa hay thích cái anh chàng ngốc nghếch bạn của anh chứ?"

Anh ta có một loạt lí lẽ để ngụy biện.

Lục Dực nói, thầm thương trộm nhớ thực sự giống như một người lâm vào cảnh hỗn loạn, nhưng anh ta là người không tin vào vận may, nếu không cố gắng một phen thì làm sao biết được có thể trở thành hai người ở bên nhau sớm chiều hay không.

"Biến đi, ai ở bên anh sớm chiều chứ?"

Người bạn trai biết dùng mắt phóng điện của tôi thở dài: "Tối qua em còn sờ cơ bụng cơ n.g.ự.c anh gọi anh là cục cưng đấy thôi, giờ không muốn sờ nữa à?"

". . ."

"Không sờ cơ bụng là muốn sờ chỗ khác à, có hơi nhanh quá không? Anh không phải là loại đàn ông dễ dãi như vậy đâu."

". . ."

12

Trong kỳ nghỉ đông đó, Mạnh Minh Kiều và Từ Cảnh Thước đã bắt đầu hẹn hò.

Vì họ đã hẹn hò, nên "quân sư" tạm thời rút lui.

Đêm trước khi tôi về nhà, Lục Dực dính người như một chú cún con.

Anh ta nhất định đòi tôi "trồng" vài "quả dâu" cho anh ta.

Trong dịp Tết, những bức ảnh khoe thành quả tập gym của một anh chàng họ Lục nào đó liên tục được gửi đến tài khoản của tôi.

Thật là. . . nhìn mà khiến người ta cảm thấy "vàng vàng" trong lòng.

*Nghĩa là suy nghĩ bậy bạ

Vì vậy tôi đã trả lời một câu: [Cục cưng, lần sau mặc quần màu xám sẽ đẹp hơn. ]

Có lẽ vì yêu xa, nên ngay cả bạn trai cũng trở nên ngoan ngoãn.

Ngày hôm sau, anh ta thực sự mặc quần màu xám.

Ôi trời ơi.

Anh ta còn cố ý hỏi: [Màu xám có đẹp không? ]

Tôi: [Màu xám to quá. ]

Sau đó vài giây, tôi từ tốn thu hồi tin nhắn và gửi lại: [Màu xám đẹp. ]

Lục Dực: [. . . ]

Lục Dực: [Em cứ trêu anh đi]

Anh ta đánh giá về tôi rằng, bề ngoài trông ngoan ngoãn, nhưng trong đầu thì toàn những thứ đen tối.

13

Nói thật, tôi nghĩ mối tình này sẽ không kéo dài, dù sao thì bạn trai tôi trông cũng giống kiểu người có thể ngoại tình.

Tuy nhiên, sự thật là anh ta lại là một người rất chung thủy trong tình yêu.

Tất cả những chiêu trò tán tỉnh của các anh chàng khác đều được anh ta sử dụng lên tôi. . . Giỏi thật.

Năm tốt nghiệp, thực ra có không ít cặp đôi chia tay.

Anh ta nhìn tôi chuẩn bị về nhà để kế nghiệp cha, thở dài rồi nói: "May mà anh có chút nhan sắc, không thì làm sao bám được cành cao của cô chủ nhà họ Trang?"

Nhà tôi đúng là có một công ty.

Tôi vuốt mặt anh ta, âu yếm nói: "Yên tâm, em sẽ chịu trách nhiệm với anh."

Sau khi tốt nghiệp về nhà, tôi và Lục Dực thực sự bắt đầu yêu xa, nhưng thực ra nhà chúng tôi cách nhau không xa, đi tàu cao tốc gặp nhau cũng chỉ mất chưa đến hai tiếng.

Sau đó có một ngày, anh ta chạy đến nói với tôi rằng định đến thành phố của tôi để khởi nghiệp.

Tôi biết anh ta muốn khởi nghiệp, nhưng tôi nghĩ địa điểm sẽ là bên phía nhà anh ta.

Lục Dực chỉ vào một tòa nhà ở trung tâm thương mại và nói với tôi: "Cục cưng, công ty anh ở đó, anh đưa em lên xem nhé."

Tôi hít một hơi: "Tiền thuê khu này đắt lắm phải không?"

Tôi sợ anh ta chưa làm ông chủ đã không đủ tiền ăn mất.

Lục Dực: "Không sao, không cần trả tiền thuê, tòa nhà này là của bà ngoại anh, bà nói cho anh rồi."

?

Anh ta nói, chữ Lục trong tên anh ta là Lục của nữ doanh nhân nổi tiếng Lục Uyển Đình.

"Hồi nhỏ anh còn theo họ cha, mẹ anh cũng theo họ ông ngoại, bà ngoại chỉ có một người con gái, bà nói để anh đổi họ, theo họ bà, cha mẹ anh đã đưa anh đi đổi."
 
Làm Quân Sư Tình Yêu, Tôi Hốt Luôn Chàng Quân Sư Nhà Bên
Chương 13: Hết


Anh ta nói bà ngoại đã dùng quyền lực tuyệt đối về tài chính để giành quyền đặt họ cho hai đứa cháu ngoại, kể cả em gái của Lục Dực cũng theo họ bà ngoại.

Tôi kinh ngạc, tiện thể khuyên nhủ: "Cục cưng, có nhất thiết phải khởi nghiệp không?"

Câu nói đó là gì nhỉ, điều đáng sợ nhất là khi con nhà giàu nảy ra ý định khởi nghiệp.

Cha tôi không cho tôi khởi nghiệp.

Lục Dực nhìn tôi, giọng điệu thành khẩn: "Cục cưng, nếu thực sự khởi nghiệp thất bại, anh chỉ còn cách làm người mẫu nam riêng cho em thôi."

"Hai năm nay anh sẽ cố gắng nâng cao kỹ năng, em đừng nghĩ đến chuyện thay người nhé."

Lời nói của anh ta rất chính trực, nhưng nội dung cũng thực sự rất đen tối.

Tôi im lặng, suy nghĩ một chút về tính khả thi, rồi về hỏi cha: "Cha ơi, nhà mình có chấp nhận con rể đi ở rể không?"

Cha tôi là một người rất cởi mở, ông không buồn nhấc mí mắt: "Mấy người? Người giấy hay người thật?"

Xem ra cửa ải cha tôi có thể vượt qua.

Tôi lại đi hỏi mẹ, gần đây mẹ tôi đang mê mẩn phim bách hợp, bà hỏi: "Con rể nam hay con rể nữ?"

Hơi quá tiến bộ rồi mẹ yêu của con ơi.

Cuối cùng tôi có thể yên tâm nói với Lục Dực: "Anh cứ yên tâm khởi nghiệp đi, gia đình em chào đón anh."

Ngoại truyện (Góc nhìn của Lục Dực)

Bức ảnh của Trang Dĩ Phi tại buổi hội thao mà cô ấy tìm thấy trong điện thoại tôi, có một điều tôi không nói với cô ấy là, thực ra tôi đã có mặt tại hiện trường.

Lúc đó cô ấy đang khởi động trên đường chạy, tràn đầy sức sống tuổi trẻ, bên cạnh còn có bạn bè cổ vũ cho cô ấy.

Cô ấy có khuôn mặt trắng trẻo tinh khôi, tôi nghe thấy có người bên cạnh bàn tán về ngoại hình của cô ấy, nói rằng đã thấy ánh trăng sáng rồi.

Thật tốt, cô bạn học này trông đầy sức sống.

Tôi nhìn cô ấy chạy xong cuộc đua, thuận lợi giành chiến thắng.

Quay đầu lại thì thấy trên tường tỏ tình có người đã đăng ảnh của cô ấy lên, chụp khá đẹp.

Người biết cô ấy cũng nhiều, tôi cũng nhanh chóng biết được tên cô ấy, Trang Dĩ Phi.

Ban đầu tôi chỉ để ý đến cô ấy đến thế thôi, nhưng kể từ ngày hôm đó, tôi phát hiện mình thường xuyên có thể tình cờ gặp cô ấy trong trường.

Cũng có thể là trước đây tôi không có ấn tượng gì về cô ấy, nên không có phản ứng gì.

Gặp nhiều lần, tôi phát hiện mình sẽ vô thức tìm kiếm bóng dáng của cô ấy.

Có lẽ đúng là thấy sắc sinh tình, tôi phát hiện mình cũng khá nông cạn.

Sau đó có một ngày, trên đường ra khỏi cổng trường, tôi thấy cô ấy đi phía trước, cùng với bạn của cô ấy.

Tôi cách cô ấy vài bước chân.

Tôi nghe thấy cô ấy nói với người bên cạnh: "Kiều Kiều, tin tớ đi, cái anh chàng Từ Cảnh Thước đó chắc chắn có ý với cậu, cậu đừng trả lời tin nhắn của cậu ta ngay, tối hãy trả lời, để cậu ta nóng lòng một chút."

"Cậu phải tin người quân sư này."

Từ Cảnh Thước?

Tối hôm đó, tôi gõ cửa phòng ký túc của Từ Cảnh Thước: "Anh em, cần quân sư tình yêu không?"

Quân sư cũng có thể tranh thủ được vị trí mà.

Hết
 
Back
Top Bottom