Lãng Mạn Làm Chủ Nhân Của Anh Ấy [ Trần Nghị X Eddie, 陳艾cp, Fanfic ] 「奇迹 Kỳ Tích」

Làm Chủ Nhân Của Anh Ấy [ Trần Nghị X Eddie, 陳艾Cp, Fanfic ] 「奇迹 Kỳ Tích」
Chương 20


"Alo, Triết Duệ, tôi và Eddie vừa bị tấn công ở ranh giới địa bàn của Long Bang.

Eddie...em ấy...đã chặn đạn cho tôi, giờ bác sĩ riêng của tổng bộ đang cấp cứu cho em ấy.

Anh—" Trần Nghị ngừng lời, quay đầu sang hướng khác, hỏi dồn dập với vẻ lo lắng, "Bác sĩ, tình hình của Eddie thế nào rồi?

Bác sĩ, ông hãy nói gì đó đi chứ?!

Eddie, Eddie——" Giọng anh nghẹn lại khi gọi tên Eddie, anh chẳng còn để ý đến cuộc gọi đang diễn ra, rồi điện thoại bị ngắt trong sự hoảng loạn tột cùng.

Điện thoại vừa cúp máy, anh lập tức gọi cho Tiểu Kiệt, trợ thủ đắc lực của mình, và câu chuyện lại được kể lại một lần nữa.

Lúc này, màn hình điện thoại của anh hiển thị số điện thoại đang gọi chính là số của Eddie.

Anh không gọi nhầm, bởi vì Tiểu Kiệt đang dùng chính chiếc điện thoại của Eddie.

Đó là bởi vì vài ngày trước, Eddie đã lén lút đổi điện thoại với Tiểu Kiệt để tránh bị anh định vị và theo dõi.

Tiểu Kiệt đang ở Bắc Đường, cách tổng bộ khá gần, đương nhiên sẽ đến tổng bộ Nghĩa Vân Minh sớm hơn Phạm Triết Duệ.

Cậu ta xông vào, đẩy mạnh cửa phòng khám riêng của tổng bộ.

Đập vào mắt cậu tablà một chiếc giường bệnh đặt giữa phòng.

Trên giường bệnh dường như có một người nằm đó, hay nói đúng hơn là một... xác chết, bởi vì người ta không bao giờ dùng vải trắng để phủ lên người sống.

Cậu ta thấy đường chủ Bắc Đường của mình, Trần Nghị, ngồi câm lặng trước giường bệnh, vẻ mặt vô cảm, ánh mắt trống rỗng.

Bác sĩ riêng của tổng bộ Nghĩa Vân Minh đứng bên cạnh.

"Anh Eddie——!!" Tiểu Kiệt chạy đến trước giường bệnh, nước mắt lăn dài trên gò má.

Chỉ sợ cậu ta gọi tên Eddie bao nhiêu lần nữa, cũng chẳng nhận được bất cứ hồi đáp nào.

Anh Eddie, người đã cùng Trần Nghị giúp cậu tìm lại cha mẹ năm năm rưỡi trước, đã không còn nữa rồi.Bây giờ không còn, mai sau cũng không còn, mãi mãi... không còn nữa rồi...

Cậu ta nín khóc, lòng tràn đầy hối hận — Xin lỗi, xin lỗi, em tưởng rằng...

Em thật sự là một thằng ngu mà, sao em lại tin lời hắn ta chứ?

Em nhất định phải báo thù cho anh Eddie!

Ngay lập tức, cậu ta tức giận quay người, bước nhanh về phía cửa phòng khám.

Vừa bước ra khỏi cửa, Tiểu Kiệt đã đụng phải Phạm Triết Duệ đang chạy đến vội vã.

"Anh Triết Duệ, Chu Minh Lỗi lừa chúng ta!

Hắn ta nói cần sự hợp tác của chúng ta để thử thách người kế nhiệm tương lai của Nghĩa Vân Minh.

Hôm nay hắn ta còn hỏi anh Eddie rằng hai người họ đang ở đâu, em đã dùng định vị trên điện thoại để nói cho hắn biết, Anh Eddie... anh ấy... anh ấy... hu hu hu!"

Gặp được Phạm Triết Duệ, Tiểu Kiệt cuối cùng cũng bật khóc nức nở, trút bỏ hết gánh nặng trong lòng.

Dù sao thì đối phương cũng là người cùng cậu ta làm việc xấu.

Phạm Triết Duệ vội vàng bịt miệng Tiểu Kiệt lại, nhưng đã quá muộn.

Trần Nghị, người mà họ đã âm mưu "thử thách", người kế nhiệm tương lai của Nghĩa Vân Minh, không biết từ lúc nào đã đứng ở cửa phòng khám phía sau, nhìn họ chăm chú.Đúng vậy, Trần Nghị đã bày kế, dụ Phạm Triết Duệ và Tiểu Kiệt về tổng bộ để moi ra sự thật, tránh những rắc rối khi thẩm vấn nếu họ quanh co chối tội.

Thấy mọi chuyện đã bại lộ, Phạm Triết Duệ thôi không giả vờ nữa, buông Tiểu Kiệt ra, rồi bước thẳng vào phòng khám và kéo tấm vải trắng phủ trên người Eddie lên— Khuôn mặt của Eddie mới lộ ra, đầu quấn băng gạc, nằm ngửa, mắt nhắm nghiền Anh ta đưa tay lên thăm dò hơi thở, xác nhận nhịp thở đều đặn mới thở phào nhẹ nhõm, rồi rụt tay lại.

"Đã kiểm tra rồi, không sao cả, chỉ là ngủ say thôi."

Nghe bác sĩ nói vậy, Tiểu Kiệt mới thôi khóc.

"Tôi rất muốn biết Chu Minh Lỗi dựa vào đâu mà khiến hai người cam tâm tình nguyện phối hợp với hắn ta để thử thách tôi?

Lại dựa vào đâu mà tin tưởng một kẻ đứng thứ hai có thể quyết định người kế nhiệm tương lai của Nghĩa Vân Minh?

Các người coi lão đại chúng ta là hư không sao?"

Trần Nghị quẳng tấm vải trắng đi, rồi lấy chiếc chăn ở cuối giường đắp lên người Eddie.

"Trần Nghị, Chu Minh Lỗi đã cho tôi xem bản báo cáo sức khỏe của lão đại... không mấy khả quan.

Lão đại không muốn buông bỏ Nghĩa Vân Minh, lại lo cậu không thể gánh vác trọng trách, nên luôn giấu bệnh tình và không chịu từ chức.

Vì vậy, Chu Minh Lỗi vừa khuyên ông ấy nghỉ ngơi, vừa âm mưu với chúng tôi để thử thách khả năng xử lý tình huống bất ngờ của cậu trong và ngoài xã đoàn."

"Nhảm nhí!

Lão đại vẫn mạnh khỏe, da dẻ hồng hào, đâu có vẻ gì là người đang bị bệnh nặng?"

Trần Nghị phân vân không biết nên tin lời Phạm Triết Duệ hay nghi ngờ lời lẽ của Chu Minh Lỗi.

Nếu đã như vậy, chi bằng trực tiếp đối chất một lần để làm rõ mọi chuyện!

Thậm chí anh cũng không cần phải đặc biệt đi tìm Chu Minh Lỗi, bởi vì ngay khi họ bước vào tổng bộ, Chu Minh Lỗi đã biết rồi.

Chu Minh Lỗi ung dung bước từ cuối hành lang đến, đứng ở cửa phòng khám, mỉm cười nhàn nhạt với mọi người: "Đừng làm ồn đến Eddie.

Đông Dương đang ở thư phòng, chúng ta sang đó nói chuyện nhé?"

Trong ký ức của Trần Nghị, kể từ khi được Trần Đông Dương nhận làm con nuôi, Chu Minh Lỗi luôn lạnh lùng, chưa từng nở nụ cười như thế.

Trước đây, nếu có cười thì cũng chỉ là cười trừ, hoặc nụ cười lạnh lùng, khinh miệt, mỉa mai.

Điều kỳ lạ là, ban đầu hắn ta chỉ là không cho anh sắc mặt tốt, cũng chẳng có hành động gì quá đáng.

Nhưng trong một năm rưỡi trở lại đây, hắn ta lại thường xuyên bày mưu tính kế, hãm hại anh, khiến anh vô cùng khó chịu.

"Được đó, trước mặt lão đại, chúng ta sẽ nói rõ mọi chuyện, xem ai đang nói dối!"

Trần Nghị cùng ba người kia đi đến thư phòng của Trần Đông Dương.

Trần Đông Dương ngồi trước bàn làm việc, trên bàn chất đầy những tờ báo cũ đã ngả vàng, ông đang cầm bút khoanh vùng điều gì đó trên một tờ báo.

Nghe thấy tiếng bước chân, ông vẫn bình tĩnh ngẩng đầu lên nhìn, vẻ mặt bình thản, dường như đã biết trước họ sẽ đến.

Trần Nghị liếc thấy tờ báo trên cùng, một dòng tít nổi bật được in bằng chữ đen đậm: "Bị ám sát suýt chết tại tiệc sinh nhật của ông trùm xã hội đen!"

Mặc dù khuôn mặt trên báo bị làm mờ, Trần Nghị vẫn nhận ra đó là Trần Đông Dương, người đàn ông trung niên đang ngồi trước bàn làm việc.

Trần Nghị không hiểu sao Trần Đông Dương lại xem lại những tờ báo cũ, cũng chẳng muốn biết, vì so với điều đó, anh muốn biết những chuyện khác quan trọng hơn.

Vì vậy, anh thẳng thắn hỏi: "Lão đại, người có biết chuyện bọn họ cấu kết để thử thách con không?"

"Biết."

Trần Đông Dương cũng vừa mới biết chuyện.

Chính là lúc nãy, thuộc hạ của ông báo cáo Trần Nghị cõng Eddie đang hôn mê trở về phòng khám riêng của tổng bộ.

Ông định đến hỏi cho rõ ngọn ngành thì bị Chu Minh Lỗi gọi lại, nói Eddie chỉ bị trúng đạn cao su, không chết được.

Đạn cao su?

Chu Minh Lỗi kể lại toàn bộ sự việc, từ đầu đến cuối, cho ông ta biết— Nghĩa Vân Minh sắp mở rộng địa bàn, tuy hiện giờ đang bị Lư thiếu Hán Nguyên Xã cản trở, chưa thể thôn tính Long Bang, nhưng đó chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Chu Minh Lỗi lo xa, lo sức khỏe của họ không còn tốt như trước, không thể gánh vác trọng trách được nữa, nên mới cố ý huấn luyện Trần Nghị để anh có thể gánh vác trọng trách, đến lúc đó có thể giúp ông ta một vài việc.

Vì vậy, ông ta đã cấu kết với Long Bang của Trương Đằng, lợi dụng danh nghĩa của xã đoàn mình để buôn bán ma túy.

Sau khi đạt được lòng tin của đối phương, khi thấy thời cơ chín muồi, ông đã chỉ định Phạm Triết Duệ gặp gỡ để giao dịch bí mật tại một địa điểm đã định.

Sau đó, ông lại bày mưu hãm hại Phạm Triết Duệ trước mặt Trần Dông Dương và Trần Nghị, khiến mọi người tưởng rằng ông phản bội xã đoàn và cấu kết với Long Bang.

"Tôi có vài lời muốn nói riêng với Trần Nghị, các người ra ngoài đi."

Trần Đông Dương nói, ánh mắt cố ý dừng lại trên người Phạm Triết Duệ và Tiểu Kiệt.

Hai người hiểu ý và lập tức rời đi.

Chu Minh Lỗi vừa quay người định rời đi thì bị Trần Đông Dương gọi lại: "Minh Lỗi, em ở lại."
 
Làm Chủ Nhân Của Anh Ấy [ Trần Nghị X Eddie, 陳艾Cp, Fanfic ] 「奇迹 Kỳ Tích」
Chương 21


"Trần Nghị, con vẫn đang tìm kiếm hung thủ trong vụ ám sát ta tại tiệc sinh nhật năm năm trước, vụ án dẫn đến cái chết của cha mẹ con, phải không?"

Trần Đông Dương gõ ngón tay lên tờ báo cũ đã ngả vàng.

"Lão đại, sao người đột nhiên hỏi vậy?

Lẽ nào... người đã tìm ra hung thủ rồi sao?"

Trần Nghị nhìn chằm chằm Trần Đông Dương, ánh mắt đầy vẻ mong đợi.

Anh chưa từng ngừng tìm kiếm, chỉ là manh mối năm đó quá ít ỏi, tìm kiếm nhiều năm vẫn không có kết quả.

Ngược lại, Chu Minh Lỗi đứng bên cạnh vẫn rất bình tĩnh, vẻ mặt cho thấy ông ta đã biết trước câu trả lời của Trần Đông Dương.

"Tìm thấy rồi, nhưng mà... người đó đã chết rồi.

Mấy ngày trước, mắt tuyến* ta cài ở Long Bang báo cáo, có một người đàn ông trung niên lạ mặt bí mật gặp gỡ lão đại Long Bang.

Người có vào mà không có ra, sau đó mắt tuyến của ta đã xử lý hậu quả.

Ta đã xem ảnh của người đó, chắc chắn không sai."

Trần Đông Dương quay màn hình điện thoại về phía Trần Nghị, rồi từ từ đưa đến trước mặt anh.*Mắt tuyến: Người do thám."......"

Trần Nghị nhìn vào màn hình điện thoại, người đàn ông trên đó mắt trợn ngược, mặt tái nhợt, trông rất đáng sợ.

Lẽ ra, kẻ này đáng bị anh báo thù, chặt thành từng mảnh, nhưng giờ biết hắn ta đã chết rồi, anh lại chẳng thấy hả hê gì cả.

Không vui, cũng chẳng buồn.

Đến nỗi anh nhìn chằm chằm vào bức ảnh, mặt không cảm xúc trong một lúc lâu...

Năm đó, chủ mưu đứng sau có phải là lão đại Long Bang hay không, giờ thì không cách nào chứng minh được nữa rồi.

Ơ?

Sao hung thủ lại có vài nét giống Trương Đằng nhỉ?

Chẳng lẽ—— Trần Nghị ngạc nhiên ngẩng đầu lên, chưa kịp hỏi đã nghe Trần Đông Dương nói: "Con cũng thấy hắn ta có nét mặt giống Trương Đằng của Long Bang mất tích gần đây đúng không?

Đúng vậy, chúng ta đã điều tra ra hai người này là cha con.

Diệt cỏ tận gốc, ta đoán Trương Đằng đã gặp chuyện không may.

Chỉ không biết em gái cùng cha khác mẹ của hắn có bị liên lụy không."

Trần Nghị nghĩ thầm —— Trương Đằng quả thực đã gặp chuyện không may, chỉ là kẻ giết hắn không phải là lão đại Long Bang, mà là Eddie, người đang hôn mê bất tỉnh.

Không cần phải nói ra sự thật nữa rồi.

"Không thể tự tay giết kẻ thù, nếu cậu vẫn còn uất ức, thì hãy đi tìm con gái hắn mà trả thù đi."

Chu Minh Lỗi cười nham hiểm.

"Không cần thiết.

Huống chi việc ác không liên lụy đến người vô tội."

Trần Nghị cầm lấy tờ báo cũ trên bàn, xé vụn trong chốc lát, "Tôi tin rằng cha mẹ tôi nếu biết chuyện cũng không muốn tôi làm như vậy."

Những mảnh giấy vụn rơi xuống đất, vương vãi trên mặt bàn...

Giống như nỗi hận thù của anh cũng bị xé vụn theo.

Rồi rơi xuống.

"Lão đại, nếu không còn việc gì khác, thì con xin phép đi trước."

"Được, vậy con đi đi."

Trần Đông Dương vẫy tay, ra hiệu cho anh đi.

Trần Nghị quay người rời đi, Chu Minh Lỗi theo sau—— "Minh Lỗi, em đứng lại đó."

Trần Đông Dương lấy từ ngăn kéo ra một bản báo cáo sức khỏe —— tên người được kiểm tra trên đó là "Trần Đông Dương" ba chữ to rõ.

"Cái này từ đâu ra vậy?"

Chu Minh Lỗi giả vờ ung dung, "Chỉ cần chịu bỏ tiền ra, thì có gì mà không mua được?

Đây là báo cáo dùng để dọa dẫm hai đứa nhóc Phạm Triết Duệ và Tiểu Kiệt thôi.

Không thì làm sao có thể khiến chúng ngoan ngoãn phối hợp với em thử thách người kế nhiệm tương lai của Nghĩa Vân Minh, Trần Nghị chứ?

Ha!"

"Cái này nhìn thế nào cũng giống như đang nguyền rủa anh bị bệnh nan y.

Lần sau đừng làm thế nữa nhé."

Chu Minh Lỗi phá lên cười, "Sao lại thế được?

Em chúc lão đại trường sinh bất lão, bá chủ thiên hạ!

Như vậy được rồi chứ?

Hahahaha."

Hắn cười lớn, hơi thở dồn dập, rồi đột nhiên ho dữ dội, một ngụm máu tươi phụt ra—— Hắn không kịp che miệng, máu tươi bắn tung tóe lên bản báo cáo kiểm tra sức khỏe, những chữ đen trên giấy trắng nhuốm màu đỏ tươi, trông hết sức rợn người.

"Minh Lỗi, em..."

"Đông Dương, em nghĩ... em cần nghỉ ngơi một thời gian.

Trần Nghị đã vượt qua thử thách của em, có cậu ta giúp đỡ anh, em cũng yên tâm rồi."

"......"............Trần Nghị trở lại phòng khám của tổng bộ Nghĩa Vân Minh, phát hiện chỉ còn Phạm Triết Duệ và Tiểu Kiệt ngồi cạnh cửa sổ hút thuốc, Eddie, người lúc nãy còn hôn mê trên giường, đã biến mất.

"Eddie đâu rồi?"

Câu hỏi này khiến cả hai giật mình, quay đầu lại.

"Eddie vừa tỉnh dậy, bảo là đi tìm cậu.

Cậu không gặp em ấy à?"

Phạm Triết Duệ hỏi, vẻ mặt khó hiểu.

Trần Nghị lập tức gọi điện thoại cho Tiểu Kiệt, tiếng chuông reo lên ngay từ túi cậu ta.

"Tiểu Kiệt, Eddie đổi điện thoại lại với cậu hồi nào vậy?"

"Vừa nãy thôi.

Lúc anh Eddie tỉnh dậy, định gọi điện cho anh, nhưng đúng lúc có cuộc gọi khác đến.

Anh ấy nghe máy rồi đi thẳng về phía thư phòng của lão đại để tìm anh, không cho chúng tôi đi theo."

Eddie đã nhớ lại mọi chuyện rồi sao?

Trần Nghị lập tức gọi điện thoại—— "Alo?

Eddie, em đang ở đâu vậy?"

Anh hỏi ngay khi điện thoại bắt máy."

Trần Nghị, cháu gái của ông lão kia đã liên lạc với em, bảo rằng biết tung tích bố mẹ em.

Bọn em đã hẹn gặp mặt, cô ấy sẽ đưa em đi gặp họ.

Trần Nghị, em đã đợi ngày này lâu lắm rồi."

Giọng Eddie trong điện thoại tràn đầy xúc động.Sao lại thế được?

Bố mẹ của Eddie đã mất rồi, chính Trần Nghị là người đã chôn cất họ.

Chôn ở khu đất trống của nhà máy bỏ hoang đó.

Chỉ có mình Trần Nghị biết nơi đó mà thôi.

"Eddie, cẩn thận có bẫy!

Em trở về trước đi!"

"Dù sao đi nữa, tệ lắm cũng chỉ bị lừa tiền thôi, em sẽ liều một phen.

Trần Nghị, em đi rồi sẽ về ngay, đừng lo."

Nói xong, Eddie cúp máy.

Trần Nghị gọi lại, nhưng điện thoại đã tắt máy.Là ai chứ?

Rốt cuộc là ai đang lừa gạt Eddie?

-------------

Tác giả mới viết tới đây à mấy mom ơi, chụy ấy còn đang trong time suy nghĩ làm sao để viết tiếp í🥰🥶
 
Làm Chủ Nhân Của Anh Ấy [ Trần Nghị X Eddie, 陳艾Cp, Fanfic ] 「奇迹 Kỳ Tích」
Chương 22: Hồi ức


"Dì ơi, em trai này dễ thương quá đi, dì mua cho em ấy quả bóng bay chơi nha dì?"

Thằng nhóc chừng mười hai tuổi, mày rậm mắt to, dáng người nhỏ nhắn, quần áo tuy cũ kỹ nhưng sạch sẽ lạ thường.

Cậu ra vẻ ngây thơ, ngay cả nụ cười dành cho người phụ nữ cũng lộ vẻ gượng gạo.

Người em trai trước mặt rõ ràng trạc tuổi cậu.Người phụ nữ vui vẻ móc tiền mua một quả bóng bay, nhét vào tay con trai mình, "Tiểu Kiệt, mẹ đi vệ sinh xíu nha, con trai thì không được vào đâu đó.

Con đứng đây đợi mẹ một lát, ngoan."

Thằng nhóc nhìn theo hướng người phụ nữ rời đi, lẩm bẩm: "Ở đó có nhà vệ sinh công cộng à?

Sao mình không nhớ ta."

Ngay khi cậu lẩm bẩm, một giọng đàn ông trầm thấp vang lên ngay trên đầu cậu: "Nhóc con, tôi mua hết chỗ bóng bay này, khỏi thối."

Thằng nhóc ngẩng đầu, đáp lời——người đàn ông hào phóng này đeo kính râm, nhìn nếp nhăn nơi khóe mắt thì đoán chừng trạc tuổi bố cậu.Người đàn ông giật phắt lấy đống dây bóng bay trên tay thằng nhóc, tay kia móc bừa một tờ tiền mệnh giá lớn từ trong túi, như bố thí mà ném... xuống đất.Thằng nhóc nhặt tờ tiền lên, bỗng nở một nụ cười tinh nghịch.

Cậu nhanh chân đuổi theo người đàn ông, thoắt cái đã cuỗm đi chiếc ví da màu lạc đà trên người ông ta.Người đàn ông rõ ràng không phải dạng vừa, nhanh chóng nhận ra có động chạm trên người.

Ông ta vừa định kiểm tra lại thì điện thoại vang lên: "Alo, có mấy người?

Được, tôi tới ngay đây"Thằng nhóc thừa cơ hội đó chuyền nhanh chiếc ví cho đồng bọn đang trà trộn trong đám đông——không ai khác chính là cha ruột của cậu.Đúng thế, bề ngoài thằng nhóc kiếm sống bằng việc bán bóng bay dạo, nhưng thực chất là âm thầm tìm kiếm con mồi, thừa cơ trộm cắp để kiếm tiền cho bố mẹ nướng vào sòng bạc.

Đó là bố mẹ ruột của cậu, cậu không có quyền lựa chọn.

Điều duy nhất cậu có thể tự quyết định, chính là ai sẽ trở thành con mồi tiếp theo của mình.Người đàn ông đeo kính râm cúp máy, lẳng lặng đếm lại số bóng bay... có bốn quả.Bất chợt, ông ta buông tay.

Những quả bóng bay từ từ bay lên cao, càng lúc càng khuất dạng... chỉ còn lại bốn sợi dây lơ lửng.Đợi bóng người đàn ông khuất hẳn, thằng nhóc mới rón rén đi về phía con hẻm tối để gặp bố mẹ và tiêu thụ chiến lợi phẩm.

Vừa rẽ vào hẻm, chiếc ví đã bị lục lọi sạch tiền, vứt lăn lóc dưới chân cậu.

Cậu nhặt chiếc ví lên, liếc qua tấm thẻ căn cước bên trong: "Trương——""Eddie, mày làm cái gì vậy hả?

Dạo này mày toàn nhắm vào mấy con mồi nhìn thì có vẻ giàu có, mà bên trong thì nghèo rớt mồng tơi thế này.

Gã này còn tệ hơn nữa, ngoài tờ tiền vừa rồi ra thì trong ví chỉ có vài đồng bạc lẻ."

Thằng nhóc này tên là Eddie, cậu còn chưa kịp đọc rõ tên người đàn ông trên thẻ căn cước thì đã bị bố mẹ giật phắt lấy, ném xuống đất, kèm theo đó là một tràng mắng nhiếc.Eddie có chút ngượng ngập, lặng lẽ đứng im."

Chúng ta đi kiếm gì đó ăn đi, mày tự lo liệu đi đó."

Bố mẹ cậu hít hà mũi, cố nén dòng nước mũi chực trào ra.Eddie biết rõ cái thứ "đồ ăn" mà họ nói đến thực chất là gì!

Không sai, đó chính là thứ ma túy chết người, thứ gieo rắc khổ đau.Nhìn theo bóng lưng bố mẹ khuất dần, Eddie quay bước trở lại con phố phồn hoa kia, tiếp tục cuộc săn tìm con mồi.Nơi này, vừa là chốn quen thuộc nhất, vừa là gông xiềng giam cầm cậu.Cậu chợt thấy em trai "Tiểu Kiệt" vẫn còn đứng đó, ôm chặt quả bóng bay, càng lúc càng lạc lõng giữa dòng người.

Hệt như cậu——tựa hồ mãi mãi mắc kẹt ở nơi này, tự giam mình trong vòng vây vô hình, chẳng ai đoái hoài đến.Đôi chân vô thức dẫn cậu bước về phía Tiểu Kiệt."

Eddie—!"

Bỗng có người gọi tên cậu.Giọng thiếu niên, quen thuộc đến nao lòng.Eddie giật mình quay lại.

Quả nhiên là anh hàng xóm lớn hơn cậu ba tuổi —Trần Nghị."

Trần Nghị!

Sao anh lại ở đây?

Không phải anh đang 'bế quan' học tập để chuẩn bị cho kỳ thi sắp tới sao?"

"Bế quan gì chứ?

Ai bảo thế?

Còn lâu mới mới đến ngày thi mà.

Hôm nay đi cùng bố mẹ đến... dự tiệc sinh nhật thôi.

Ngay nhà hàng đằng kia."

Trần Nghị vừa nói vừa chỉ về phía bố mẹ đang đi phía trước, có vẻ đã hơi bị bỏ lại phía sau."

Trần Nghị—— đi nhanh lên con!

Tiệc sinh nhật của chú Trần đấy, còn lề mề gì nữa?

Đến muộn không hay đâu."

"Bố mẹ cứ vào trước đi ạ, con nói chuyện với Eddie vài câu rồi qua ngay.

Dù là hàng xóm, nhưng Eddie toàn đi sớm về khuya, thời gian của hai người không trùng nhau, vì vậy hai người cũng đã lâu không gặp mặt.Gặp được nhau thế này, anh muốn nán lại thêm chút nữa, không hẳn là để tâm sự giãi bày, mà phần nhiều là vì không muốn cùng bố mẹ đến cái bữa tiệc kia.

Nơi đó, với anh chẳng khác nào hang hùm miệng sói.Anh thầm nghĩ—— nán lại được chút nào hay chút ấy, để khỏi phải tham gia mấy cái thủ tục xã giao rườm rà trước khi vào tiệc, đỡ phải cúi đầu chào hỏi mấy ông chú bà bác, cố tỏ ra mình là người lớn.Anh giấu Eddie một sự thật rằng, nhân vật chính của bữa tiệc sinh nhật hôm nay là Trần Đông Dương, lão đại của một trong tứ đại xã đoàn "Nghĩa Vân Minh", còn bố mẹ anh lại là cánh tay phải đắc lực của ông ta."

Được rồi, nói chuyện xong thì qua ngay đấy nhé."

Bố mẹ Trần Nghị dặn dò một câu rồi vội vàng rời đi."

Trần Nghị, tiệc sinh nhật quan trọng mà, hay là để hôm khác mình nói chuyện nhé?"

"Không đúng rồi, việc chúng ta nói chuyện quan trọng hơn nhiều so với cái tiệc kia.

Đi thôi, anh nghe thấy bụng em réo rồi kìa, để anh khao em món gì ngon nhé."

Nói rồi, Trần Nghị khoác vai Eddie, kéo đi như bắt cóc, ngược hướng với nhà hàng..."

Hức hức—!"

Cả hai chưa đi được vài bước thì nghe thấy tiếng khóc oe oe của một đứa trẻ.Cả hai quay lại thì thấy Tiểu Kiệt vẫn đứng đó, tay ôm chặt quả bóng bay, khóc nấc thành tiếng."

Nhóc đó bị sao thế?"

Trần Nghị lẩm bẩm."

Em nghe loáng thoáng mẹ thằng bé bảo đi vệ sinh, dặn nó đứng đây đợi.

Đợi cả buổi rồi á.

Mà ở đây làm gì có nhà vệ sinh công cộng, chắc là bị bỏ rơi thật rồi.

Trần Nghị, anh tuyệt đối đừng nói cho nó biết nhé, em nghĩ, biết mình bị bố mẹ bỏ rơi là chuyện tàn nhẫn lắm."

"Vậy thì mình báo cảnh sát giúp nhóc ấy đi!"

"Em định giả vờ dắt nhóc ấy đi lòng vòng tìm bố mẹ, nếu không thấy thì mình đưa nó đến đồn cảnh sát."

Thế là, cả hai giả vờ dắt Tiểu Kiệt đi quanh quẩn khu vực đó tìm bố mẹ thất lạc.....Cuối cùng, cả ba cùng nhau đến đồn cảnh sát gần nhất.Vừa bước chân vào cổng đồn cảnh sát, cả ba đã thấy bên trong nhốn nháo lạ thường, rất nhiều cảnh sát hối hả chạy ra, vội vã lên xe..."

Đúng là đội trưởng có khác, đã liệu trước là đám xã đoàn này cứ tụ tập là dễ gây chuyện, nên hôm nay tăng cường quân số trực ban.

Quả nhiên không sai mà!"

Giữa tiếng ồn ào, Trần Nghị nghe được một người lướt qua nói.Trần Nghị chợt nhớ lại lúc nãy khi đến đây, mắt phải cứ giật liên hồi, linh tính mách bảo có chuyện chẳng lành.

Anh vội vàng nói với Eddie rồi ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài: "Eddie, anh có việc gấp phải đi trước đây!"

"Chuyện gì cơ?"

Eddie ngơ ngác hỏi vọng theo.Nhưng Trần Nghị đã chạy mất dạng.Đáp lại Eddie chỉ là sự im lặng....Ngày hôm sau, bản tin thời sự đưa tin chấn động—— lão đại của một xã đoàn khét tiếng suýt bị ám sát ngay trong tiệc sinh nhật!

Hiện trường hỗn loạn với nhiều thương vong, nghi phạm vẫn đang lẩn trốn.

Do nhiều camera giám sát bị cố tình che khuất bởi bóng bay, nên không thể xác định được danh tính hung thủ.Cũng kể từ ngày đó, Eddie bặt vô âm tín về Trần Nghị.

Mãi sau này, cậu mới nghe loáng thoáng từ mấy người hàng xóm rằng bố mẹ Trần Nghị đã qua đời vì một tai nạn bất ngờ.Mãi về sau, hai người gặp lại nhau vào một ngày Eddie sốt cao không ngừng, nằm vật vã trên chiếc ghế sofa cũ nát trong nhà.Nào ngờ sau bao năm trời biệt tích, ngày trùng phùng lại là lúc cậu bệnh thập tử nhất sinh.Cậu mê man trên chiếc sofa cũ kỹ, bố mẹ thì chẳng biết đã đi đâu từ lúc nào, cũng không biết đến khi nào mới về.Vì nhà nghèo xơ xác, chẳng có gì đáng giá, cũng chẳng sợ trộm dòm ngó, nên ban ngày cửa nhà cậu thường chỉ khép hờ.Chuyện này Trần Nghị dĩ nhiên biết rõ.

Vì vậy, khi tìm đến nhà, anh đứng ngoài cửa gọi với vào mấy tiếng.

Không thấy ai trả lời, anh liền khẽ đẩy cửa bước vào, vừa đi vừa gọi lớn: "Eddie?

Em đâu rồi?

Anh vừa gặp bố mẹ em trên đường, họ bảo em đang bệnh, nằm nhà nghỉ ngơi, nên anh đến thăm em đây."

Vẫn không có ai đáp lời.Trần Nghị bước sâu hơn vào trong, cuối cùng thấy Eddie nằm bất động trên ghế sofa, mắt nhắm nghiền như đang ngủ say.

Anh vội vàng tiến lại gần, đưa tay lên sờ trán cậu để kiểm tra nhiệt độ.Rất nóng!Eddie hé mở đôi mắt nặng trĩu—— Trần Nghị đang ở ngay trước mắt cậu, đội chiếc mũ lưỡi trai màu xám đậm, vành mũ sụp xuống che khuất gần nửa khuôn mặt, chỉ để lộ sống mũi cao thẳng và đôi môi mỏng đang mím chặt."

Em tỉnh rồi à?

Sao lại sốt cao thế này?

Thuốc hạ sốt nhà em để ở đâu?

Anh lấy cho em uống nhé."

Giọng nói quen thuộc đã lâu lắm rồi cậu không được nghe thấy.Eddie gắng gượng nở một nụcười yếu ớt, "Trần Nghị, lâu rồi không gặp."
 
Làm Chủ Nhân Của Anh Ấy [ Trần Nghị X Eddie, 陳艾Cp, Fanfic ] 「奇迹 Kỳ Tích」
Chương 23


Tiếp nối chương 21------------------------------------------------Trần Nghị mở ứng dụng theo dõi trên điện thoại, nhìn chằm chằm vào điểm vị trí của mục tiêu đang nhấp nháy liên tục trên bản đồ..."

Eddie, em tưởng tắt điện thoại là anh không tìm được em chắc?

Em đánh giá thấp chiếc điện thoại anh tặng em rồi đấy."

Trần Nghị vừa lẩm bẩm một mình vừa vội vã lao ra gara, bắt đầu một cuộc rượt đuổi tốc độ nghẹt thở...Chiếc xe thể thao màu xanh lam rít gào xé gió trên đường, lao đi như một cơn lốc xoáy.

Anh không thể chậm trễ dù chỉ một giây.

Cuối cùng, anh cũng đã đến được địa điểm cần đến trước khi Eddie kịp đặt chân tới——Một tiếng phanh xe chói tai xé toạc màn đêm tĩnh mịch của con hẻm nhỏ.

Eddie vừa bước xuống xe, đứng trước cánh cửa căn nhà cũ kỹ, còn chưa kịp đưa tay lên gõ cửa thì khựng lại, bất giác quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng động.Cậu thấy rõ trên mặt đường nhựa còn hằn nguyên một vệt lốp xe đen kịt do ma sát mạnh tạo thành.

Trần Nghị bước xuống từ chiếc xe thể thao bóng loáng, ánh mắt lạnh lùng."

Eddie, quay lại ngay!!!"

Trần Nghị lao đến như bay, vẻ mặt hoảng loạn tột độ, cứ như thể cánh cửa căn nhà cũ nát kia chỉ cần mở ra sẽ có hồng thủy hay quái thú ập đến, nuốt chửng Eddie không thương tiếc.Eddie hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vẫn ngoan cố đưa tay gõ cửa căn nhà cũ kỹ."

Trần Nghị, anh làm gì mà căng thẳng thế?

Em đã cất công đến tận đây rồi, xác minh thật giả một chút chẳng phải sẽ rõ ngay thôi sao?"

"Eddie, bố mẹ em là do chính tay anh chôn cất!

Cho nên anh biết rõ hơn ai hết, người dụ dỗ em đến đây chắc chắn có ý đồ bất chính!!

Tin anh đi——"Lời vừa dứt, Eddie bỗng cảm thấy sống lưng lạnh toát, đầu óc ong ong như có hàng ngàn con ong đang vo ve.O...Oan...Oan...!!Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế này?!Cánh cửa căn nhà cũ kỹ bỗng kẽo kẹt mở ra một cách chậm rãi——Cánh cửa vừa hé mở, một luồng khí gas nồng nặc xộc thẳng vào mặt!Một lưỡi dao găm sáng loáng với chuôi bạc lạnh lẽo bất ngờ kề sát cổ Eddie với tốc độ kinh hoàng, chỉ cần một sơ suất nhỏ thôi, có lẽ lưỡi dao sắc bén kia sẽ rạch toạc cổ họng cậu.Eddie vẫn còn choáng váng bởi những lời nói của Trần Nghị, hoàn toàn mất cảnh giác, đến nỗi bị tấn công bất ngờ mà không kịp trở tay.Kẻ cầm dao không ai khác lại là một cô gái trẻ, mái tóc đen nhánh được buộc cao kiểu đuôi ngựa, trông trạc tuổi Eddie.

"Thả em ấy ra!!"

Cách đó không xa, Trần Nghị giơ súng lên cảnh giác."

Trần Nghị, đừng bắn, bên trong toàn mùi khí gas."

Eddie hét lớn."

Nếu tôi không thả thì sao?

Anh dám bắn à?"

Cô gái nhếch mép cười khẩy đầy ngạo nghễ, như thể coi thường cả sinh mạng, "Không ngại nói cho các người biết, trên người tôi có gắn thiết bị kích nổ, khuyêncacs người tốt nhất đừng manh động thì hơn."

"Chị hai à, tôi với cô trước đây không hề có oán hận, hôm nay cũng chẳng có thù hằn gì.

Nếu cô nhận tiền của ai đó, giúp họ trừ khử tai họa, tôi nguyện trả gấp đôi, thậm chí nhiều hơn nữa!

Hoặc cô cứ ra giá đi, thế nào?"

Eddie cố gắng giữ bình tĩnh, đưa ra lời đề nghị, đồng thời âm thầm kéo dài thời gian, tìm kiếm cơ hội để trốn thoát.Cậu không hề sợ chết, nhưng cậu không thể chết vào lúc này được!

Cậu cần phải sống sót, ít nhất là cho đến khi có thể moi được từ Trần Nghị ngọn ngành chân tướng về cái chết của bố mẹ."

Chính mày đã giết anh trai tao, còn mặt dày dám nói là chúng ta không oán không thù ư?"

Cô gái gầm lên giận dữ, mất kiểm soát, lưỡi dao găm ghì chặt hơn vào cổ Eddie, tạo nên một vết xước rớm máu.Lưỡi dao sắc lẹm cứa vào da thịt, ngay lập tức, một dòng chất lỏng đỏ tươi rỉ ra từ cổ Eddie..."

Anh trai cô?

Là ai cơ?"

Eddie cố gắng lục lại "danh sách tử thần" trong trí nhớ hỗn loạn của mình.Trong suốt những năm tháng bang phái tranh đấu không ngừng, thương vong là điều khó tránh khỏi...

Trong danh sách gần đây nhất mà cậu còn nhớ, chỉ có Trương Đằng và thủ hạ khát máu dưới trướng hắn mà thôi."

Anh trai tao chính là Trương Đằng, lão đại của Long Bang!"

Cô gái đáp."

Tôi biết cô!

Cô là Hà Tư Ninh—— em gái cùng mẹ khác cha của Trương Đằng!

Trương Đằng mang họ cha, còn cô mang họ của mẹ."

Trần Nghị vừa mới nghe Chu Minh Lỗi nhắc đến cái tên này trong thư phòng của Trần Đông Dương.Điều khiến người ta không khỏi nghi hoặc là, làm thế nào Hà Tư Ninh biết được Eddie là người đã giết Trương Đằng?

Và làm sao cô ta biết được Eddie đang ráo riết tìm kiếm tung tích của bố mẹ ruột?"

Đến cả chuyện này mà mày cũng biết ư?

Xem ra lời chú Long nói là thật rồi?

Trước khi rời khỏi nhà, bố tao chỉ dặn dò rằng nếu trời sáng mà ông ấy chưa về thì đừng tìm, ngoài ra không nói thêm bất cứ điều gì.

Đến giờ ông ấy vẫn bặt vô âm tín, nếu không phải chú Long cho tao xem đoạn băng ghi lại hình ảnh trước sảnh đường của anh trai, tao cũng chẳng hề hay biết anh trai mình đã chết, càng không biết bố tao đã đi tìm Nghĩa Vân Minh các người để đòi người rồi mất tích."

Chú Long mà Hà Tư Ninh nhắc đến, không ai khác chính là người đang nắm quyền lãnh đạo Long Bang hiện tại, trong giới ai ai cũng kính nể gọi một tiếng "Long Ca".Long Ca này quả thật quá gian xảo, rõ ràng trong tay đã có bằng chứng video, hoàn toàn có thể đến Nghĩa Vân Minh để chất vấn, vậy mà lại cố tình che giấu, giả vờ như không biết Trương Đằng đã đi đâu.

Mục đích của hắn rốt cuộc là gì?

Hắn muốn để lại một con bài dự phòng cho sau này, hay là cố tình lợi dụng cơ hội này để dụ dỗ sát thủ đã mua hung thủ năm xưa—— Chính là bố của Trương Đằng và Hà Tư Ninh đến tận cửa, để cùng nhau một lưới diệt trừ mối họa về sau?!Rõ ràng là khả năng thứ hai có phần chiếm ưu thế hơn.Suy cho cùng, Long Ca thừa hiểu rằng cái chết của Trương Đằng đồng nghĩa với việc hắn đã mất đi con tin, mất đi thứ có thể khống chế bố của Trương Đằng.

Chính vì vậy, hắn mới ra tay trước, giấu đi chứng cứ video, âm thầm chờ đợi ông ta tự mình chui đầu vào rọ.

Sau đó hắn đưa đoạn video cho Hà Tư Ninh, chẳng qua cũng chỉ là muốn mượn dao giết người mà thôi!Nếu Hà Tư Ninh biết rằng không chỉ anh trai cô đã chết, mà ngay cả bố cô cũng đã bị Long Ca âm thầm hạ độc thủ, liệu cô có còn thiết sống nữa không, hay sẽ quyết tâm kéo Eddie cùng nhau xuống địa ngục?Trần Nghị không dám nghĩ nhiều, bèn lừa cô, "Không sai, bố cô đang nằm trong tay chúng tôi.

Vậy chúng ta hãy làm một cuộc trao đổi công bằng đi!

Cô thả Eddie ra, và chúng tôi sẽ thả bố cô."

"..."

Eddie nghe vậy mà đầu óc hoàn toàn quay cuồng, cậu hoàn toàn không thể hiểu được chuyện "bố của Trương Đằng" đột nhiên xuất hiện này rốt cuộc có liên quan gì đến Nghĩa Vân Minh của họ.

Nhưng rất nhanh, cậu đã kịp phản ứng lại, cái gọi là trao đổi của Trần Nghị chẳng qua chỉ là một lời nói dối, một chiêu trò để đánh lừa Hà Tư Ninh, nhằm cố gắng xoay chuyển tình thế trong ván cược sinh tử này."

Được thôi!

Các người đưa bố tôi đến đây trước rồi hẵng nói!"

Hà Tư Ninh vẫn còn bán tín bán nghi, nhưng trong lòng lại tự nhủ: Điều quan trọng nhất bây giờ là bố có thể bình an vô sự trở về, còn chuyện báo thù cho anh trai, từ từ tính sau cũng không muộn."..."

Trần Nghị trong lòng vô cùng khó xử, nhưng ngoài mặt vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh.

Anh biết phải tìm đâu ra một ông bố còn sống cho cô ta bây giờ?

"Được, tôi ra chỗ khác một chút để gọi điện thoại, bảo người đưa bố cô đến đây."

Nói xong, anh quay người bước đi.Eddie hiểu rõ rằng mỗi bước đi tiếp theo đều ẩn chứa vô vàn hiểm nguy, cậu vội vàng gọi anh lại, "Trần Nghị, anh có thể nói cho em biết, bố mẹ em đã chết như thế nào không?"

Trần Nghị biết rằng Eddie đang chuẩn bị cho tình huống xấu nhất có thể xảy ra.

Chính vì vậy, anh càng không thể nói sự thật cho cậu biết vào lúc này.

"Không được, chúng ta về rồi nói sau!

Chúng ta còn phải cùng nhau mừng sinh nhật, vào tuần sau nữa mà."

Con người chỉ khi còn có những chấp niệm sâu sắc thì mới không dễ dàng buông bỏ cuộc đời này."

Được.

Vậy không nói chuyện này nữa, em muốn nói một chuyện khác—— Em yêu anh, Trần Nghị.

Không phải là tình yêu anh em kia, mà là tình yêu có thể lên giường!"

"..."

Hà Tư Ninh không đủ kiên nhẫn nhìn hai người này diễn trò ly biệt ngay trước mắt mình, "Hai người bớt lằng nhà lằng nhằng ở đây đi, đây là địa bàn của Nghĩa Vân Minh các người, đi đi về về chắc cũng nhanh thôi, tôi chỉ cho các người nửa tiếng.

Mau chóng đưa người đến đây!"

Đêm đó...

Trần Nghị cảm nhận rõ ràng sự cuồng nhiệt và khao khát trào dâng trong cơ thể mình dành cho Eddie, anh hiểu rõ hơn bao giờ hết rằng cơ thể anh thực sự khao khát Eddie.

Chỉ là câu nói "JUST FOR FUN!" nhẹ bẫng của Eddie đã biến tất cả thành một trò đùa, khiến anh thậm chí còn không có cả tư cách để so đo hay tức giận.Đợi đến khi anh tỉnh giấc, người nằm bên cạnh đã lặng lẽ rời đi, để lại anh một mình chìm đắm trong dư vị... của cái cảm giác ấy.——Em yêu anh, Trần Nghị.

Không phải là tình yêu anh em, mà là tình yêu có thể lên giường!——Giờ đây, khi nghe được Eddie tỏ tình trong hoàn cảnh tuyệt vọng này, Trần Nghị lại chẳng thể cảm thấy vui vẻ dù chỉ một chút, bởi vì những lời ấy nghe giống như một lời trăn trối cuối cùng hơn là một lời yêu!Trần Nghị vừa lùi lại vừa nói với Eddie, "Eddie, em đã nói ở con hẻm kia rồi, em nói sau này mọi chuyện đều do anh quyết định.

Bây giờ anh muốn quyết định thay em!

Anh muốn em phải sống!

Em có nghe thấy không?

Nghe lời anh, được không?"

Đợi khi đã lùi đến một khoảng cách an toàn, anh mới móc điện thoại ra, giả vờ gọi cho ai đó—— giả vờ phân phó người ở đầu dây bên kia mau chóng đưa người đến.

Anh cố tình tăng âm lượng lên, để Hà Tư Ninh có thể nghe thấy rõ ràng.Eddie quá hiểu Trần Nghị, cậu biết nếu anh không thể tìm được người thật, thì tuyệt đối sẽ không kéo bất cứ ai đến thế mạng.

Vậy nên... anh vẫn đang cố gắng diễn kịch để lừa dối Hà Tư Ninh.Eddie đột nhiên cười, khe khẽ lẩm bẩm, "Xin lỗi anh, Trần Nghị, có lẽ em phải nuốt lời rồi..."

Giây tiếp theo, Eddie bất ngờ ra tay, cậu tay không đoạt lấy con dao, một tay cậu nắm chặt lấy lưỡi dao sắc bén, không kịp để ý đến dòng máu tươi đang tuôn trào theo mũi dao, tay còn lại nhanh chóng khống chế bàn tay đang lơ lửng của Hà Tư Ninh.

Giằng co chỉ vài giây ngắn ngủi, thì từ đằng xa đã vọng lại tiếng Trần Nghị hô hoán đầy lo lắng——"Eddie——!"

"Đừng qua đây!

Trần Nghị, coi như em xin anh đó...

đừng qua đây."

Mắt Eddie đỏ hoe.Trần Nghị lao nhanh về phía trước, càng đến gần, mùi khí gas càng trở nên nồng nặc và khó chịu.Đúng vào lúc này, Hà Tư Ninh bất ngờ phản công, cô ta dùng đầu đập mạnh vào trán Eddie.Eddie theo bản năng buông tay, để Hà Tư Ninh thừa cơ giãy giụa thoát ra.

Nhưng cậu không ngờ rằng, ngay sau đó, cô ta lại thò tay vào eo——Cả hai người đều cảm thấy không ổn.Không hay rồi, cô ta muốn kích nổ thiết bị trên người!!!Eddie nhìn Trần Nghị đang lao đến ngày càng gần, "Trần Nghị, em chúc anh trước nhé—— Sinh nhật vui vẻ!"

Nói xong, cậu dứt khoát quay người ôm chặt lấy Hà Tư Ninh, đẩy cô ta ngã xuống bên trong nhà."

Tách!"

Trong hỗn loạn, Hà Tư Ninh bất ngờ thực hiện một động tác giật mạnh, và ngay sau đó là một tiếng nổ long trời lở đất vang lên.Khoảnh khắc ấy, dường như cả thế giới chìm vào một sự im lặng đáng sợ, chỉ còn duy nhất tiếng nổ kinh hoàng kia là vang vọng.Cũng chỉ có tiếng nổ ấy mà thôi!Hết thật rồi sao?!Ba người ngớ người ra.Trần Nghị là người đầu tiên hoàn hồn, vác Eddie lên vai chạy ra ngoài——"Giả?

Thiết bị kích nổ là giả?

Không thể nào—— tao đã bỏ tiền thật ra để mua nó mà!"

Hà Tư Ninh bò dậy, căm hận nhìn hai người chạy xa.Ngay khi Trần Nghị và Eddie vừa kịp thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thầm vui mừng vì thiết bị kích nổ không hoạt động, trên gương mặt còn chưa kịp tắt đi vẻ kinh hoàng và bàng hoàng, thì từ đâu đó bất ngờ xuất hiện một chiếc bật lửa kim loại lạnh lẽo, bay thẳng về phía họ——Ngọn lửa nhỏ bé từ chiếc bật lửa xẹt qua không trung, vẽ thành một đường cong chết chóc, lao thẳng về phía căn nhà cũ kỹ.

Vừa chạm đến ngưỡng cửa, trong khoảnh khắc tia lửa điện lóe lên, một vụ nổ kinh hoàng đã xảy ra——"ẦM——"Một tiếng nổ lớn vang lên, ngọn lửa bùng cháy.Trần Nghị, Eddie nhìn quanh, chỉ thấy ở đằng xa có một bóng người nhanh chóng trốn đi!Giết người diệt khẩu?!Ngoài Long Bang đang ở trong tâm bão, Trần Nghị thực sự không thể nghĩ ra còn ai khác có thể gây ra chuyện này.Eddie bước xuống khỏi vai Trần Nghị, đang định đuổi theo, lại bị anh ngăn lại."

Eddie, đừng đuổi theo nữa, những tranh chấp này sao mà giải quyết hết được?

Chúng ta đừng tự đặt mình vào nguy hiểm nữa.

Mau đi thôi, người tò mò kéo đến xem náo nhiệt càng lúc càng đông rồi, lát nữa cảnh sát đến thì sẽ khó thoát thân đấy."

"Được."...Trần Nghị lái xe rời khỏi hiện trường, Eddie ngồi ở ghế phụ, khuôn mặt vẫn còn tái mét vì kinh hãi sau cảnh tượng kinh tâm động phách vừa rồi, cậu im lặng nhìn chằm chằm vào kính chắn gió phía trước xe, cho đến khi về đến đường khẩu Bắc Đường của Nghĩa Vân Minh."

Đến nơi rồi."

Trần Nghị vừa tháo dây an toàn vừa nói."

Ừ."

Eddie quên tháo dây an toàn, mở cửa xe định xuống, lại bị dây an toàn kéo ngã nhào trở lại ghế.Trần Nghị tiến lại gần giúp cậu tháo dây an toàn, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm Eddie——Cái khóa này chẳng phải chỉ cần ấn nhẹ một cái là xong sao, sao mãi mà không mở ra được vậy?Eddie ngước mắt lên, vô tình chạm phải ánh mắt Trần Nghị.

Ánh mắt nóng rực của đối phương, khiến cậu có chút ngại ngùng, bèn vội vàng quay mặt đi, cố gắng né tránh ánh mắt ấy...Trần Nghị nâng mặt Eddie lên, xoay lại đối diện với mình.

Nhìn cậu bình an vô sự ở bên cạnh, Trần Nghị có một loại cảm giác vui mừng sau khi mất mà tìm lại được, liền tiến lại gần hôn lên môi cậu.Nhiệt độ ấm áp truyền đến từ cánh môi, đốt cháy dục vọng nguyên thủy nhất trong sâu thẳm trái tim..."

Trần Nghị, anh... có yêu em không?"

"Yêu, là tình yêu có thể lên giường."
 
Back
Top Bottom