Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Lại Không Thức Tỉnh, Nam Nhân Của Cậu Sẽ Bỏ Chạy

Lại Không Thức Tỉnh, Nam Nhân Của Cậu Sẽ Bỏ Chạy
Chương 10



Lâm Thu Úc không phải không thích đọc sách, ngược lại còn rất yêu sách. Nhưng nghĩ đến Cố Quy Đồng đang ở nhà, cậu không tài nào ngồi yên.

Đi đến lầu hai, Lâm Thu Úc bất giác dừng chân. Quên rằng mình muốn xuống lầu ăn kem, từng bước từng bước đi tới cửa thư phòng.

Cửa thư phòng vẫn đang đóng, Cố Quy Đồng là người như thế. Một khi đã bắt đầu làm gì thì sẽ dồn toàn tâm toàn lực vào, lúc làm việc cũng vậy. Lâm Thu Úc có chút phẫn hận nhìn chằm chằm cánh cửa đỏ đang chắn trước mặt mình, nó chặn mất tầm nhìn của cậu. Chốc lát lại nhụt chí, đóng cửa là chuyện thường, sao mình lại đi hận nó chứ.

Lâm Thu Úc vô lực dựa vào cửa gỗ, hai mắt vô định nhìn tranh trên tường ở hành lang, gương mặt nổi lên màu hồng nhạt. Nguyên nhân không phải ở cậu, tranh trên tường không phải của danh họa có tiếng vẽ, mà là do Lâm Thu Úc vẽ hồi lúc còn nhỏ. Bên trên không chỉ có tên họ Lâm Thu Úc viết lảo đảo xiêu vẹo, thậm chí còn có dấu tay nhỏ bụ bẫm ấn lên.

Sau khi Cố Quy Đồng đi công tác đã mua cái biệt thự này, tuy Lâm Thu Úc đến nhiều lần nhưng trong mắt cậu chỉ có Cố Quy Đồng và đồ ăn của Cố Quy Đồng, nào rảnh để ý tranh trên tường vẽ cái gì.

Lúc này, người đàn ông trong thư phòng như cảm nhận được cái gì đó, đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng về phía cửa.

Nhìn văn kiện trong tay chưa làm xong, hiếm khi người đàn ông để qua một bên, đứng dậy đi ra cửa.

Lâm Thu Úc đã ngồi dậy đi đến cạnh bức tranh, bức tranh đối diện với cửa thư phòng, chỉ cần người bên trong mở cửa ra là có thể thấy rõ. Khung ảnh là loại gỗ cực kỳ quý giá, mặt kính được chà lau sáng loáng, thậm chí có thể phản chiếu mặt Lâm Thu Úc, hiển nhiên mỗi ngày đều có người chà lau khung ảnh lồng kính này.

Đến nỗi lấy ánh mắt của Lâm Thu Úc cũng không nhìn ra được trên tranh vẽ cái gì. Cậu chỉ thấy một đống đồ đen xì, cũng mất công anh Quy Đồng đem nó ra treo.

“Cạch” cửa thư phòng mở ra.

Lâm Thu Úc giật mình xoay người, có chút vô thố nhìn về phía người đằng sau cánh cửa, như đứa bé ăn vụng kẹo bị phát hiện.

Cố Quy Đồng vừa mở cửa đã thấy Lâm Thu Úc, đầu tiên là kinh ngạc sau đó lại mềm lòng.

“Sao em lại không đi vào?” Cố Quy Đồng buông tay nắm cửa ra, lại gần nắm tay Lâm Thu Úc, cười hỏi.

Bàn tay to ấm áp khô ráo nắm lấy tay mình, nhiệt độ vừa hạ bớt trên mặt Lâm Thu Úc lại chậm rãi tăng lên: Anh Quy Đồng còn coi mình là con nít.

“Vào đi.” Cố Quy Đồng kéo người vào thư phòng, hắn cũng không biết vì sao đột nhiên muốn ra ngoài. Nhưng cúi đầu nhìn người bên cạnh, Cố Quy Đồng cảm thấy ra là đúng, bằng không Tiểu Úc còn ở ngoài cho đến lúc nào.

Thư phòng mang theo cảm giác thâm trầm, lại rất hợp với khí tràng của Cố Quy Đồng. Vì hắn bận rộn nên mặt bàn có vẻ hỗn độn, chỉ có hai chồng văn kiện chỉnh tề.

Cố Quy Đồng kéo ghế dựa mình vừa ngồi qua, để Lâm Thu Úc ngồi. Lâm Thu Úc ngoan ngoãn ngồi xuống, không dám lộn xộn.

Trước kia vì cậu phá đồ của Cố Quy Đồng ở Cố gia, làm anh Quy Đồng ăn mắng, Lâm Thu Úc vẫn ghi tạc trong lòng

Cố Quy Đồng pha trà về, nhìn thấy Lâm Thu Úc đến mắt cũng không dám động. Bật cười cũng cực kỳ đau lòng.

Đặt chén trà tắc còn nóng hầm hập vào tay Lâm Thu Úc, để cậu ấm tay. Cố Quy Đồng ngồi xổm xuống nhìn người mình đặt ở đầu quả tim, vươn tay xoa một bên mặt của Lâm Thu Úc, dùng ngón cái vu.ốt ve, ôn nhu nói: “Nơi này không phải Cố gia, Tiểu Úc muốn làm gì cũng được, không cần e ngại.”

“Vâng.” Lâm Thu Úc tính cọ mặt theo thói quen, trong lòng ngọt ngào. Đôi tay hơi giật giật, cậu muốn ôm lấy Cố Quy Đồng làm nũng như hồi nhỏ, nhưng rồi cố kiềm chế lại.

Cố Quy Đồng dùng ánh mắt thâm thuý chăm chú nhìn Lâm Thu Úc, nói như dỗ bảo bối: “Tiểu Úc ở đây đợi chút, anh xử lí sắp xong rồi.”
 
Lại Không Thức Tỉnh, Nam Nhân Của Cậu Sẽ Bỏ Chạy
Chương 11



Văn kiện đã xử lý gần hết, chỉ còn vài cái không quá quan trọng chưa xem.

Ghế của Cố Quy Đồng để Lâm Thu Úc ngồi, hắn kéo một cái ghế dựa lại, ngồi xuống, cầm văn kiện lên.

Lâm Thu Úc sẽ không đi quấy rầy, cậu ngoan ngoãn ngồi trên ghế, đôi tay đạt lên bàn nghiêm chỉnh như học sinh tiểu học, sau đó ngây ngẩn nhìn đồ vật trên bàn.

Trên bàn trừ đồ làm việc hay dùng, cũng chỉ bày một quyển album. Là ảnh chụp chung của Lâm Thu Úc và Cố Quy Đồng lúc còn rất nhỏ, Lâm Thu Úc không rõ là chụp lúc nào. Tiểu Cố Quy Đồng ôm cậu nho nhỏ ngồi ở bậc thang trong hoa viên.

Đôi mắt đen to tròn của Lâm Thu Úc đảo một vòng, liếc mắt nhìn Cố Quy Đồng đang cúi đầu xem văn kiện, cậu hơi cong môi duỗi tay chọc chọc tiểu Cố Quy Đồng trong ảnh.

Đại khái nửa giờ, Cố Quy Đồng cuối cùng cũng xử lý xong đống công việc, hắn ngẩng đầu nhìn Lâm Thu Úc ngoan ngoãn ngồi đó, trong lòng liền mềm thành một đoàn.

Ngày trước khi Cố Quy Đồng học sơ trung, Lâm Thu Úc học tiểu học, cậu không có nhiều việc cần phải làm. Mỗi lần khi mà cậu đến tìm Cố Quy Đồng, thì lúc nào hắn cũng bận. Đương nhiên bài ở trường hắn đã làm xong, nhưng vẫn còn bài ngoại khóa.

Tiểu Úc cũng giống như bây giờ, ngoan ngoãn ngồi chờ, cũng không làm phiền hắn, ngồi ngay ngắn ở kia.

“Tiểu Úc.” Cố Quy Đồng để văn kiện lại chỗ cũ, kêu Lâm Thu Úc một tiếng.

Lâm Thu Úc nghe tiếng, mím môi, bí mật cuộn cuộn ngón trỏ, mới quay đầu cười với Cố Quy Đồng.

“Đi thôi.” Cố Quy Đồng cực kỳ tự nhiên dắt tay Lâm Thu Úc đi xuống dưới lầu.

Lâm Thu Úc theo sau, một tay khác cũng đặt lên cổ tay Cố Quy Đồng, chốc chốc lại ngẩng đầu nhìn hắn.

“Sao Tiểu Úc không lên kia đọc sách?” Cố Quy Đồng thả bước rất chậm.

“Muốn ăn kem.” Lâm Thu Úc lắc lắc tay áo của Cố Quy Đồng, vô thức làm nũng.

Nhìn trời ngoài cửa sổ, Cố Quy Đồng bất đắc dĩ nói: “Đến mùa đông rồi.”

Dừng một chút lại nói: “Chỉ được ăn một chút.”

“Vâng ạ” Lâm Thu Úc cười đôi mắt cong thành hìn trăng non, ngọt vào tim.

Lầu 1 trải thảm rất dày, trước nay Lâm Thu Úc thích chạy chân trần trên sàn nhà. Mùa hè còn đỡ, mùa đông thì không được. Nên Cố Quy Đồng đã cho trải thảm màu trắng gạo khắp nhà phòng hờ Lâm Thu Úc bị cảm lạnh.

Có Cố Quy Đồng bên cạnh, Lâm Thu Úc đến tủ lạnh cũng không cần mở, chỉ cần ngồi trên sô pha đưa mắt nhìn chờ anh Quy Đồng đến lấy cho cậu.

“Anh Quy Đồng, mấy ngày tới em muốn ở lại trường, không về được.” Lâm Thu Úc vốn đang ăn uống vui vẻ đột nhiên nhớ đến chuyện này, giọng nói bất giác ỉu xìu xuống.

Cố Quy Đồng nghe vậy nhíu mày: “Sao vậy?”

“Có bài phải làm.”

Cố Quy Đồng không muốn cho Lâm Thu Úc ở một mình, vì mấy ngày hôm trước thân thể của cậu vừa mới tốt lên.

“Anh Quy Đồng không cần lo cho em, Tiểu Úc sẽ tự chăm sóc mình!” Lâm Thu Úc thề son sắt nói.

“Ừ.”
 
Lại Không Thức Tỉnh, Nam Nhân Của Cậu Sẽ Bỏ Chạy
Chương 12



Sáng sớm, Lâm Thu Úc mắt lèm nhèm quấn lấy Cố Quy Đồng không buông.

Đêm qua cậu nói với Cố Quy Đồng là muốn đánh thức hắn, kết quả tới 7 giờ người dậy rồi nhưng không muốn rời khỏi ổ chăn ấm áp. Cố Quy Đồng chỉ có thể nhẹ nhàng xốc chăn lên, bằng không đến lúc đó Tiểu Úc muộn cũng không vui.

Dù trong phòng không lạnh cũng không thắng nổi ổ chăn thoải mái, chăn lật ra để lộ Lâm Thu Úc đang cuộn người bên trong, cậu híp mắt bò dậy, sau đó chưa mặc áo sơ mi đã chui vào lòng Cố Quy Đồng, thích ý thở hắt ra.

“Còn không dậy nữa là muộn đó.” Cố Quy Đồng nói vậy, tay lại ôm Lâm Thu Úc để cậu không đến mức trượt xuống.

“Vâng ạ!” Lâm Thu Úc nhăn mi lẩm bẩm nói.

Cố Quy Đồng cũng không vội, hắn quá hiểu Lâm Thu Úc. Ngày thường ngoan không chịu được, đôi lúc sẽ làm nũng, không tới năm phút cậu sẽ tỉnh táo lại.

Quả nhiên, Lâm Thu Úc nói xong, thở mấy cái liền vươn tay xoa xoa mắt. “Anh Quy Đồng, buổi sáng tốt lành……”

“Không phải em muốn đi lúc 8 giờ sao? Cần phải dậy sớm chuẩn bị, mau đứng lên nào.” Cố Quy Đồng lấy quần áo đặt ở mép giường đưa cho Lâm Thu Úc nói.

Cố Quy Đồng không ở lại trong phòng, hắn không dám ở lại chỗ này. Lâm Thu Úc không có chút phòng bị nào với hắn, thay quần áo cũng không tránh hắn.

Sau khi Lâm Thu Úc thấy Cố Quy Đồng rời đi, cậu ngồi yên lặng trên giường một lát mới bắt đầu chậm rãi mặc quần áo.

Điển hình kiểu Trung Quốc là sớm một chút, Lâm Thu Úc thích ăn. Cố Quy Đồng bên cạnh giúp Lâm Thu Úc sắp xếp lại đồ đạc, một mình Lâm Thu Úc ngồi ăn được một nửa rồi “bạch bạch” chạy đến trước mặt Cố Quy Đồng, đút nửa cái bánh quẩy cho hắn ăn.

“Em ăn đi, lát nữa anh đưa em đến trường.” Cố Quy Đồng đặt cặp sách xuống, đưa Lâm Thu Úc trở về bàn.

Hắn không thích ăn bánh quẩy, quá dầu mỡ, nhưng hắn không chê phiền, tự mình làm cho Lâm Thu Úc ăn. Đương nhiên không làm nhiều, mặc dù là hắn làm, bánh quẩy chung quy vẫn là đồ không lành mạnh.

Cố Quy Đồng trầm ổn hơn so với những người cùng lứa tuổi, đặc biệt là khi so với loại có gia thế tốt như bọn họ, trong tối ngoài sáng thể nào cũng có một đoạn thời gian phản nghịch. Có không ít người trẻ tuổi ban ngày là hành xử khéo léo, tới buổi tối lập tức buông thả bản thân, tỷ như hoan lạc với phụ nữ, tỷ như đua xe.

Nhưng những thứ này hầu như chưa bao giờ xảy ra trên người Cố Quy Đồng, đối thủ cạnh tranh muốn tìm khuyết điểm của hắn để công kích cũng tìm không ra.

Ngay cả xe hắn dùng bề ngoài cũng cực kỳ bình thường, đương nhiên hệ số an toàn vô cùng cao. Đây là xe chuyên dụng để đón đưa Lâm Thu Úc, được cải tạo riêng.

“Ở trường cũng phải ăn cơm, không được ăn bánh kem không.” Cố Quy Đồng lo lắng nhất điểm này, Lâm Thu Úc cái gì cũng ngoan, nhưng quá thích ăn điểm tâm ngọt.

“Vâng.” Lâm Thu Úc nhận cặp sách, rất ngoan ngoãn gật đầu đồng ý, anh Quy Đồng nói cậu sẽ không làm vậy.

Vào phòng học, mọi người đã đến đông đủ. Lâm Thu Úc gật đầu với mấy đàn anh đàn chị rồi tìm vị trí ngồi xuống.

Giáo sư còn chưa tới, Lý học tỷ ngồi bàn đầu quay đầu lại tính nhéo mặt Lâm Thu Úc, lại bị Lâm Thu Úc né tránh.

“Tiểu Lâm thật keo kiệt đó!” Lý học tỷ dùng ngữ khí khoa trương nói, thấy Lâm Thu Úc không phản ứng, lại nói: “Mấy ngày nay Tiểu Lâm làm gì vậy, khuôn mặt nhỏ rất thoải mái!”

Lâm Thu Úc vốn định trả lời, nhưng không biết vì sao lại ngậm miệng, Lý học tỷ còn đang nói.

“Thoạt nhìn thì không ai dễ chịu như em.” Một âm thanh bình thường truyền đến từ phía sau Lý học tỷ lại khiến cả phòng học sinh sợ hãi.

Lý học tỷ choáng váng, đầu cứng đờ quay lại, Lâm Thu Úc thậm chí có thể nghe được cổ của cô phát ra âm thanh “rắc rắc”.

“Giáo…… Giáo sư buổi sáng tốt lành.” Lý học tỷ cười gượng, lấy lòng nói.

Cố Quy Đồng nhận được điện thoại của Hứa Bân lập tức đến công ty không dừng lại, chỉ gửi cho Lâm Thu Úc một tin nhắn, bảo cậu tự chăm sóc bản thân mình.
 
Lại Không Thức Tỉnh, Nam Nhân Của Cậu Sẽ Bỏ Chạy
Chương 13



Lâm Thu Úc lên lớp xong, lấy điện thoại ra do dự, vẫn không gọi điện cho Cố Quy Đồng. Gần đây anh Quy Đồng đang vội, cậu vẫn nên đi nhờ xe về thì tốt hơn.

“Thu Úc.”

Một chiếc xe dừng lại trước mặt Lâm Thu Úc, chặn đường đi của cậu, cửa kính chậm rãi kéo xuống, lộ ra nửa khuôn mặt.

“Đàn anh?” Lâm Thu Úc kinh ngạc nói ra miệng.

“Đi đâu? Anh đưa em đi.” Triệu Kình Túc ý bảo cậu lên xe.

“Không cần, em chính mình đi nhờ xe là được rồi ạ.”

Triệu Kình Túc dứt khoát tắt máy, xuống xe mở cửa sau, “Vào đi, anh còn có thể ăn em sao?”

Lâm Thu Úc thấy không lay chuyển được y, chỉ có thể ngồi lên xe.

Triệu Kình Túc bình thường cũng không ở trường học, nghiên cứu sinh sắp tốt nghiệp, công việc đã định sẵn. Vừa rồi y tới trường làm thủ tục, vừa lúc nhìn thấy Lâm Thu Úc mặc quần áo kín mít đang đợi xe, thì dừng lại.

“Anh em không tới đón sao?” Triệu Kình Túc cố ý nói.

Lâm Thu Úc đương nhiên biết Triệu Kình Túc ám chỉ Cố Quy Đồng, nhưng cậu không thích nghe người khác nói bọn họ như là anh em.

“Anh ấy không phải anh ruôt.” Lâm Thu Úc giải thích.

Triệu Kình Túc liếc mắt không rõ ý vị nhìn cậu qua gương chiếu hậu, cũng không trêu chọc, cười nói: “Ngày thường thấy em lạnh lùng, quả nhiên vẫn để ý người khác hả?”

Lâm Thu Úc hừ một tiếng, nói: “Quan hệ với người tốt không giống nhau.” Ai bảo y muốn chia tay với cậu, chia tay còn muốn cậu tỏ thái độ tốt?

Triệu Kình Túc đưa Lâm Thu Úc đến nơi cậu muốn đi, lúc Lâm Thu Úc xoay người nói lời cảm ơn, y đỡ tay lái cười nói: “Nhà em ở đây?”

“Không phải, đây là nhà anh Quy Đồng.”

Triệu Kình Túc nhìn Lâm Thu Úc vừa mở miệng là nhắc đến người đó, mặt mày rạng rỡ phát sáng. Quả nhiên trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, vị kia thoạt nhìn là người sát phạt quyết đoán, vậy mà còn đắn đo không bắt được Lâm Thu Úc.

Y nổ máy chuẩn bị đi, nhìn Lâm Thu Úc còn chưa đi xa, rốt cuộc vẫn không nhịn được, gọi Lâm Thu Úc lại.

“Em…… Chúc em sớm ngày tìm được bạn trai.” Được rồi, tốt nhất là đừng lắm miệng, y chỉ là một người ngoài.

“Cái gì?” Lâm Thu Úc nhìn xe chạy nhanh như bay, mặt đen xì, cái người này!!!

Vừa vào cửa Lâm Thu Úc lập tức ngồi lên sô pha, một mình cậu có chút nhàm chán, cậu ấn điều khiển từ xa, không biết xem cái gì trên TV. Rõ ràng ở bên anh Quy Đồng cũng không làm gì, nhưng vẫn cảm thấy vui vẻ.

Cố Quy Đồng không biết Lâm Thu Úc đã về, hắn rất bận. Một kế hoạch khác của công ty sắp thực hiện, sớm hay muộn cũng phải đối đầu với Phong Hạ, tuy rằng người cầm quyền của Phong Hạ còn lớn hơn hắn gần mười tuổi, nhưng thực tế còn xem như ngang hàng cạnh tranh. Hắn không sợ gì cả, trừ Vương Vân Bình có thể khiến hắn xem trọng vài phần, những người khác căn bản không đáng.

Lý Quân Minh có thể điều khiển Phong Hạ nhiều năm như vậy, trên cơ bản là dựa vào bạn học thời đại học Vương Vân Bình của gã. Cố Quy Đồng nhìn tư liệu trên tay, trong lòng cảm thán Lý Quân Minh ngu xuẩn.

“Vương Vân Bình lao tâm lao lực giúp Phong Hạ nhiều năm như vậy, bây giờ Lý Quân Minh muốn đuổi y, tôi cảm thấy hai người này sẽ náo loạn một trận, đến lúc đó……” Hứa Bân cũng làm cấp dưới, tuy Vương Vân Bình là đối thủ, vẫn không khỏi thấy tiếc cho y.

“Không nhất định, Lý Quân Minh muốn đuổi Vương Vân Bình cũng không phải ngày một ngày hai, trong lòng Vương Vân Bình hiểu rõ.” Cố Quy Đồng không cảm thấy hiện tại bọn họ có thể gây nội chiến thêm.

“Quan sát trước, chờ.” Cố Quy Đồng đưa tư liệu cho Hứa Bân. “Mấy người trước kia thế nào rồi?”

“Bọn họ đã đồng ý.” Hứa Bân gật đầu tỏ vẻ hoàn thành.
 
Lại Không Thức Tỉnh, Nam Nhân Của Cậu Sẽ Bỏ Chạy
Chương 14



Lúc Cố Quy Đồng về đến nhà thì đã 11 giờ tối, hắn vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy vườn không nhà trống giống như trước đây, không ngờ vừa qua cửa đã thấy một bóng hình quen thuộc nằm ở trên sô pha.

Lâm Thu Úc mặc áo ngủ, chắc vừa tắm xong, không biết sao cậu lại về, hôm trước còn nói muốn ở lại trường vài ngày.

Cố Quy Đồng trong lòng thỏa mãn ôn nhu không có chỗ nào để giải phóng, hắn dùng lòng bàn tay xoa xoa gương mặt trắng nõn của người đang ngủ say, có lẽ là ngủ say thật, Lâm Thu Úc giật giật cánh tay rồi lại không phản ứng, Cố Quy Đồng nhẹ nhàng ôm người vào phòng ngủ.

Tận tâm giúp Lâm Thu Úc ém kỹ chăn, Cố Quy Đồng bật một bóng đèn ngủ rồi đi ra ngoài.

Cố Quy Đồng nới lỏng cà vạt, rót một cốc nước uống một hơi cạn sạch, đang định đi lấy quần áo tắm rửa, lại thấy cửa phòng tắm đã treo một cái áo ngủ của hắn.

Dì giúp việc chưa bao giờ lấy quần áo trong tủ của hắn, chỉ có thể là Tiểu Úc lấy, tim Cố Quy Đồng nháy mắt nóng lên.

Tay Cố Quy Đồng đặt lên tường lát gạch sứ, tùy tiện để nước chảy trên thân hình cường tráng, hắn khẽ ngẩng đầu, trên gương mặt tuấn mỹ đọng mấy bọt nước rất nhỏ, không biết nhớ đến cái gì, hầu kết giật giật.

Qua loa mặc áo tắm dài vào, Cố Quy Đồn dùng khăn lông chà lau đầu đi ra.

“Anh.” Một tiếng nói còn mang theo tia mềm mại vang lên.

“Tiểu Úc?” Cố Quy Đồng ngẩng đầu lập tức thấy Lâm Thu Úc đứng phía trước, cũng không thèm lau tóc, kéo tay Lâm Thu Úc, hơi nhíu mi hỏi: “Anh đánh thức em?”

Tất nhiên Lâm Thu Úc sẽ không nói cậu đặt báo thức trong điện thoại ở phòng ngủ, Cố Quy Đồng bận việc, mấy ngày nay cậu cũng phải đến trường, hai người không có cơ hội gặp mặt nhau, cho nên cậu tình nguyện lãng phí thời gian đi đường cũng phải về nhà.

Lâm Thu Úc thuận theo lắc lắc đầu, cậu còn chưa hết buồn ngủ, cả người có điểm hôn hôn trầm trầm. Thấy Cố Quy Đồng đi đến, cậu dứt khoát nhẹ nhàng dựa vào ngực Cố Quy Đồng, gương mặt dán trên lồng ngực ấm áp làm Lâm Thu Úc thoải mái híp híp mắt.

“Anh về lâu chưa?” Lâm Thu Úc giương mắt nhìn Cố Quy Đồng, thấy trán hắn còn nhăn, cậu không khỏi giơ tay đi vuốt phẳng nó lại.

“Vừa mới về.” Cố Quy Đồng bắt lấy tay Lâm Thu Úc, gồng cơ mặt mới nhịn được xúc động muốn hôn lên bàn tay mềm mại của Tiểu Úc.

Cố Quy Đồng đưa người vào phòng ngủ, muốn Lâm Thu Úc đi ngủ sớm một chút.

“Em giúp anh sấy khô tóc rồi ngủ tiếp.” Lâm Thu Úc không đồng ý, chạy đi lấy máy sấy, sau đó để Cố Quy Đồng ngồi ở mép giường, còn mình ngồi quỳ phía sau hắn.

Lâm Thu Úc cẩn thận dùng đầu ngón tay lật tới lật lui tóc của Cố Quy Đồng, vẻ mặt nghiêm túc.

Hầu kết Cố Quy Đồng mất tự nhiên chuyển động, hắn chưa thay áo ngủ, hô hấp Tiểu Úc nhẹ nhàng phả vào cổ hắn, hấp dẫn lực chú ý của Cố Quy Đồng.

Tóc vừa sấy khô, Cố Quy Đồng lập tức xoay người nắm lấy tay Lâm Thu Úc, ngăn cậu lại: “Được rồi, Tiểu Úc mau đi ngủ đi.”

“Vâng ạ.” Lâm Thu Úc không phản bác, để Cố Quy Đồng cất đi máy sấy, còn mình thì nằm vật xuống.

Cố Quy Đồng giúp Lâm Thu Úc đắp chăn đàng hoàng, nói: “Anh đi thay quần áo, em ngủ trước đi”

“Ừm, vâng ạ.” Lâm Thu Úc rúc trong chăn gật đầu.

Vừa ra khỏi cửa, Cố Quy Đồng bất đắc dĩ cúi đầu nhìn th*n d***, cảm thấy mình quá xấu xa. Hắn cầm áo ngủ trong phòng tắm mặc vào, cũng không quản th*n d*** có phản ứng. Cố Quy Đồng trầm mặc đứng mãi mới tiến phòng ngủ.

Tiểu Úc đi vào giấc ngủ rất nhanh, lúc hắn đi vào, người đã nhắm mắt lại. Cố Quy Đồng cúi đầu hôn Lâm Thu Úc mới nằm xuống.

Lâm Thu Úc như cảm nhận được nguồn nhiệt, lộc cộc lăn vào lòng Cố Quy Đồng.

Cố Quy Đồng hiển nhiên đã quen, giúp cậu tìm tư thế thoải mái, bản thân cũng nhắm hai mắt lại.
 
Lại Không Thức Tỉnh, Nam Nhân Của Cậu Sẽ Bỏ Chạy
Chương 15



Cố Quy Đồng vừa ngủ dậy đã nghe chuyện Vương Vân Bình bị Phong Hạ sa thải, hắn lập tức cho trợ lý tìm hiểu nguyên nhân.

“Vương Vân Bình náo loạn với Lý Quân Minh một trận, kết quả vừa quay đầu Lý Quân Minh đã đuổi việc y.” Trợ lý chỉ tra được đôi câu vài lời, hai người ở trong văn phòng nói chuyện, không ai biết.

“Phái người đi theo Vương Vân Bình.” Cố Quy Đồng nói xong liền cúp điện thoại, miếng đất khu Tây còn chưa lấy được, Lý Quân Minh lại dám để Vương Vân Bình đi, cũng không biết gã lấy đâu ra cái tự tin đó.

Nhưng hiện tại Vương Vân Bình đi rồi, khả năng Đông Điển lấy được miếng đất khu Tây lại tăng 2 phần.

“Anh Quy Đồng.” Lâm Thu Úc đi chân trần từ trong phòng ra, cả người mềm như bông.

“Tỉnh rồi?” Vẻ mặt Cố Quy Đồng nhu hòa. “Cháo nấu xong rồi, em đi rửa mặt rồi lại đây ăn.”

Ăn sáng với Lâm Thu Úc xong, Cố Quy Đồng vội đến công ty, lúc này Phong Hạ trong mắt hắn không khác gì chó rơi xuống nước.

Bản thân đã nắm chắc 6 phần, hơn nữa Vương Vân Bình vừa bị Phong Hạ đuổi việc, Đông Điển tự nhiên dẹp được một đối thủ mạnh mẽ. Lúc này cao tầng của Đông Điển đều tăng ca thêm giờ, thề phải giành được miếng đất kia.

Công ty vội thành như vậy, Cố Quy Đồng chỉ có thể bớt thời giờ chăm sóc Lâm Thu Úc, giữa trưa mới có thời gian ở bên cậu, nhưng mỗi ngày đều bận đến khuya mới về.

Lâm Thu Úc thấy Cố Quy Đồng bận rộn, cậu cố gắng không làm phiền Cố Quy Đồng. Trừ ban ngày đi học, buổi tối rất ngoan ngoãn về phòng ngủ trước.

“Tiểu Úc, cuối tuần về nhà ở đi.” Mẹ Lâm gọi điện cho Lâm Thu Úc nói. “Đừng làm phiền anh Quy Đồng của con nữa.”

“Con không có.” Lâm Thu Úc có phần tủi thân, cậu rất ngoan mà.

“Con……” Mẹ Lâm như có lời muốn nói.

“Sao vậy, mẹ?” Lâm Thu Úc hiểu mẹ mình, không tránh được muốn hỏi ra miệng.

Mẹ Lâm cảm thán một tiếng nói: “Mẹ nghe nói gần đây Cố gia có tìm cho Quy Đồng một vị hôn thê, cho nên Tiểu Úc không nên ở lại nhà nó nữa, đến lúc đó nhà gái lại để ý.”

“…… Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy?” Một lát sau Lâm Thu Úc hỏi, nước mắt bỗng nhiên lộp bộp rơi xuống, đáp trên mu bàn tay.

“Tiểu Úc, hiện tại các con đã lớn, nên có cuộc sống riêng của mình.” Mẹ Lâm thở dài. “Anh Quy Đồng của con không thể chăm sóc con cả đời.”

“Con biết rồi.” Lâm Thu Úc ngắt lời, nói xong treo điện thoại.

Trong phòng, ánh đèn mờ nhạt chiếu vào người thanh niên, cậu cong eo, trên gương mặt trắng nõn đầy nước mắt.

“Anh Quy Đồng ……” Lâm Thu Úc chỉ cảm thấy đầu đau như sắp nổ tung, cậu đã chuẩn bị tâm lý từ lâu, biết rằng sau này anh Quy Đồng sẽ ở bên một người phụ nữ cả đời.. Nhưng khi thời khắc này đến, cậu vẫn không chịu nổi.

Cố Quy Đồng bên này không biết chuyện gì đã xảy ra, hắn đang đàm phán với bên chính phủ, chỉ chờ ký tên là giành được, sau đó hắn sẽ có thể lập tức về với Tiểu Úc.

Nghĩ đến chuyện này, khóe môi Cố Quy Đồng hiếm khi hiện lên một tia mỉm cười.

Người bên cạnh thấy cảnh này, còn tưởng ký hợp đồng thành công nên chủ tịch mới vui vẻ như thế.

“Vậy, rất chờ mong biểu hiện của Đông Điển.” Ký hợp đồng xong, hai bên bắt tay.

“Đương nhiên.” Cố Quy Đồng không đi liên hoan với đồng nghiệp, mà trực tiếp về nhà, hắn muốn về sớm với Tiểu Úc.

Về đến nhà, nhưng không có ánh đèn ấm áp trước kia.

Cố Quy Đồng cau mày bật đèn, nghi hoặc nhìn phòng khách.

“Tiểu Úc?” Cố Quy Đồng hô một tiếng.

Hôm nay hắn về sớm hơn rất nhiều, sao Tiểu Úc không ở phòng khách, chẳng lẽ đang ngủ?

Cố Quy Đồng mở cửa phòng ngủ, quả nhiên thấy một bóng dáng mảnh khảnh nằm trên giường. Hắn nhẹ nhàng thở ra, thả nhẹ bước chân đi qua.

Vốn định nhìn Lâm Thu Úc ngủ, nhưng hắn đột nhiên phát hiện có chút gì đó không đúng.

Tiểu Úc…… Rõ ràng đang run rẩy.

“Tiểu Úc?” Cố Quy Đồng đẩy đầu vai Lâm Thu Úc, phát hiện mặt cậu đầy nước mắt.

Lâm Thu Úc vừa thấy Cố Quy Đồng, ủy khuất nháy mắt bùng nổ, khụt khịt nói: “Anh Quy Đồng, anh đừng bỏ rơi em……”

Tim Cố Quy Đồng nhảy lên, ôn nhu hỏi: “Gặp ác mộng?”

Lâm Thu Úc chậm rãi lắc đầu.

“Sao lại khóc?” Cố Quy Đồng dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho cậu, cười nói. “Anh không bỏ rơi em đâu mà.”

Lâm Thu Úc nghe xong lời này, nước mắt lại rơi xuống, vẫn khóc khụt khịt. Cố Quy Đồng dỗ cũng không dỗ được, hỏi cậu làm sao cũng không nói.

“Đừng khóc, đừng khóc. Em nói cho anh biết làm sao vậy?” Sắc mặt Cố Quy Đồng khó coi đến dọa người, lần đầu hắn thấy Tiểu Úc đau lòng như vậy.

Lâm Thu Úc chỉ lắc đầu, căn bản nói không ra lời.

Cố Quy Đồng nóng nảy, bất chấp phong phạm, trực tiếp dùng môi chặn môi Lâm Thu Úc.

“……”

“Đừng khóc, anh đau lòng.” Cố Quy Đồng nắm lấy tay Lâm Thu Úc đặt trên ngực mình, âm thanh khàn khàn nói.

“Anh Quy Đồng……anh..” Lâm Thu Úc dại ra giọng còn nức nở nói nhỏ: “Em thích anh.”

Cố Quy Đồng cứng đờ người, như bị Lâm Thu Úc dọa sợ.

Tay Lâm Thu Úc đặt trên ngực Cố Quy Đồng, đương nhiên cảm nhận được.

Nhưng cậu không muốn để ý nhiều như vậy, Lâm Thu Úc tránh khỏi tay Cố Quy Đồng, cả người ngồi quỳ lên, cúi xuống, đôi tay vòng lấy cổ Cố Quy Đồng, dán đôi môi mềm mại lên lần nữa.

“Tiểu Úc……”

Mớ lung tung rối loạn trong đầu Cố Quy Đồng nháy mắt biến mất, chỉ còn lại cảm xúc ướt át trên đôi môi mềm mại.……

Cứ như vậy, không hề buông người ra.

Đây là suy nghĩ cuối cùng trước khi Cố Quy Đồng đè người dưới thân.
 
Back
Top Bottom