Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Lạc Nguyệt - Sô Cô La Ovaltine

Lạc Nguyệt - Sô Cô La Ovaltine
Chương 10



Quay lại trường, tôi bắt đầu công khai bắt nạt Lâm Tửu.

Đổ mực vào ngăn bàn của cô ta, cười lớn khi cô ta đọc bài bằng tiếng Anh với giọng địa phương.

Xé tan bài kiểm tra vật lý của cô ta, rải từng mảnh giấy lên đầu cô ta.

"Đi đi, tiếp tục mách lẻo đi."

Tôi cười nói: "Đó chẳng phải là việc mà cậu giỏi nhất sao?"

Một mảnh giấy nhỏ từ tóc cô ta lắc lư rơi xuống.

Cô ta nhìn tôi, ánh mắt lóe lên một tia oán hận sâu sắc.

Nhưng cuối cùng, vẫn run rẩy, khóc lóc xin lỗi tôi:

"Xin lỗi, xin lỗi, bạn học Lục, nếu tôi có làm điều gì khiến cậu không vui, tôi xin lỗi cậu ngay tại đây, tôi sẽ sửa đổi, được chứ?"

"Chỉ cần cậu còn sống là tôi đã thấy không vui rồi."

Tôi ngạc nhiên nhướng mày: "Cậu định sửa thế nào đây? Bây giờ đi c.h.ế.t sao?"

Cô ta cứng họng, không nói được lời nào.

Cuối cùng, chỉ có thể tiếp tục khóc.

Lần đầu tiên, tôi nhận ra việc làm một người phụ nữ độc ác lại sảng khoái đến vậy.

Dĩ nhiên, cô ta lại đi mách thầy cô.

Thầy giáo gọi tôi vào văn phòng.

Tôi khóc lóc kể lại chuyện xảy ra trong buổi tiệc sinh nhật, cuối cùng còn lấy ra một giấy chứng nhận y tế:

"Ngày hôm đó chỉ vì cô ta bịa đặt mà anh trai em đã sỉ nhục em trước mặt bao nhiêu người. Mỗi ngày nghĩ lại em đều khóc, ngay cả khi ngủ cũng giật mình tỉnh dậy từ cơn ác mộng."

"Bây giờ em vẫn đang gặp bác sĩ tâm lý, uống thuốc, bác sĩ nói em đã bị trầm cảm nặng rồi."

Cuối cùng, chính thầy cô lại phải quay sang an ủi tôi.

Ai cũng nhận ra rằng tôi không ưa gì Lâm Tửu.

Tô Lam không hiểu nổi: "Rốt cuộc vì sao cậu cứ nhắm vào cô ta như vậy? Cô ta làm gì sai à?"

Tôi ngẩng đầu cười với cô ấy:

"Chẳng lẽ không thể chỉ vì tôi là một cô gái xấu tính, dựa vào việc nhà mình giàu có, mà khinh thường một bạn học mới nghèo hèn sao?"

"Cậu bớt giỡn đi."

Cô ấy lườm tôi:

"Nếu cậu là kiểu người đó, tại sao không bắt nạt tôi chứ? Nhà tôi còn nghèo hơn nhà cô ta đấy."

"Ngay ngày đầu làm bạn, cậu đã bao trọn đồ dùng học tập cho tôi cả ba năm cấp ba. Bảo tôi tin rằng cậu bắt nạt bạn học, còn không bằng bảo tôi là Võ Tắc Thiên."

"Chút đạo lý này, tôi vẫn hiểu."

Đúng vậy.

Điều này, ai cũng hiểu.

Chỉ có anh trai tôi và người tôi từng yêu, là không hiểu.

Tôi khẽ cong môi, nhưng đáy mắt lại chẳng có chút ý cười nào.
 
Lạc Nguyệt - Sô Cô La Ovaltine
Chương 11



Một tháng nữa là đến lễ kỷ niệm 100 năm thành lập trường.

Kiếp trước, Lâm Tửu nhờ có sự sắp xếp của Lục Tâm Đình và Giang Thiêm mà biểu diễn một bài độc tấu piano trong buổi tiệc tối kỷ niệm.

Nhờ màn trình diễn ấy, cô ta được giáo viên từ phòng tuyển sinh đặc biệt chú ý và nhận lấy suất tuyển thẳng duy nhất.

Còn tôi thì sao?

Tôi học múa từ năm bốn tuổi, luyện tập hơn mười năm, vốn dĩ cũng chuẩn bị một bài múa cổ điển.

Thế rồi, Giang Thiêm tìm đến tôi.

Trong ánh hoàng hôn trên sân trường, anh ta ôm tôi và nói khẽ:

“Em có thể đừng múa được không? Tâm Tâm, anh không muốn nhiều người nhìn thấy em xinh đẹp như vậy. Anh sẽ ghen mất.”

“Chỉ cần múa cho một mình anh xem, được không?”

Lúc đó tôi thật ngốc nghếch.

Còn tự mãn cho rằng đó là vì anh ta để tâm đến tôi.

Vậy nên, ngày biểu diễn, tôi thực sự không đi.

Chỉ ở trong phòng tập vắng lặng, múa đi múa lại cho anh ta xem.

Khi kết thúc một bài múa, từ lễ đường lớn ở xa xa vọng lại tiếng hò reo như sóng biển dâng trào.

Giang Thiêm nghe thấy, đột nhiên bật cười.

Trước mặt tôi, anh ta luôn dịu dàng và lặng lẽ, đến cả nụ cười cũng nhẹ nhàng như phủ một lớp sương mờ.

Lần đầu tiên, tôi thấy cảm xúc của anh ta rõ ràng đến vậy.

Tôi ngừng múa, ngơ ngác hỏi:

“Anh vui lắm sao?”

Anh ta ngừng một chút, nói:

“Vui.”

Lúc đó, tôi cứ ngỡ anh ta vui vì tôi đã múa riêng cho anh ta.

Mãi về sau tôi mới hiểu.

Anh ta vui, là vì màn trình diễn của Lâm Tửu đã thành công rực rỡ.

Người duy nhất mang ánh sáng đến cuộc đời anh ta, giờ đây đã có một tương lai tươi sáng.
 
Lạc Nguyệt - Sô Cô La Ovaltine
Chương 12



Tôi nộp tiết mục múa đã chuẩn bị từ lâu.

Nhưng lần này, không phải múa đơn.

Tất cả các bạn nữ trong lớp có hứng thú với biểu diễn đều được tôi kéo vào, cùng dàn dựng một màn múa cổ điển tập thể.

Tôi tự bỏ tiền mời giáo viên hướng dẫn, mua trang phục biểu diễn đắt nhất, đặt làm đạo cụ tốt nhất.

So với điều đó, màn độc tấu piano trong chiếc váy trắng của Lâm Tửu bỗng trở nên quá đơn giản.

Không biết cô ta đã khóc lóc thế nào trước mặt Lục Tâm Đình.

Tối hôm đó, khi tôi tan học về nhà, anh ta chặn tôi lại trong vườn hoa.

“Lục Tâm Hỉ.”

Anh trai tôi nhìn tôi bằng ánh mắt không cảm xúc:

“Tiết mục biểu diễn trong lễ kỷ niệm thành lập trường, em bỏ đi.”

Tôi cười nhạt:

“Lục Tâm Đình, anh lại sủa bậy cái gì vậy?”

“Đừng tưởng anh đang thương lượng với em.”

Ánh mắt anh ta lóe lên chút lạnh lùng mỉa mai:

“Nếu em nhất quyết tham gia, hậu quả tự chịu.”

Tôi dừng bước, nhìn chằm chằm vào đôi mắt lạnh lẽo của anh ta:

“Anh trai, đóa hoa trắng nhỏ của anh học piano hơn mười năm, mà vẫn không đủ tự tin thắng em khi cùng biểu diễn sao?”

“Đúng là đồ… vô dụng.”
 
Lạc Nguyệt - Sô Cô La Ovaltine
Chương 13



Còn vài ngày nữa là đến buổi biểu diễn kỷ niệm trường, Giang Thiêm tìm đến tôi.

“Tâm Tâm.”

“Chuyện lần trước là anh không đúng. Nhưng em chặn hết mọi cách liên lạc với anh, cũng không chịu gặp anh.”

“Anh không biết đã xảy ra chuyện gì, Tâm Tâm. Là em hiểu lầm anh, hay là... thích người khác rồi?”

Nói đến mấy từ cuối, giọng anh ta thậm chí lộ ra một chút đau đớn rõ rệt:

“Nhưng, chính em đã nói rằng, em mãi mãi chỉ thích anh nhất.”

Cơn giận dữ pha lẫn nỗi đau sắc nhọn bỗng bùng lên trong lòng tôi.

Trước đây, tôi thật lòng thích anh ta nhiều năm như vậy.

Anh ta nói không thích tôi đóng cảnh hôn, tôi đã từ chối bao lời mời từ những đạo diễn danh tiếng.

Anh ta nói Lâm Tửu có xuất thân không tốt, từng bị bắt nạt ở cô nhi viện, bảo tôi đừng so đo với cô ta.

Tôi hết lần này đến lần khác tha thứ cho sự xúc phạm của cô ta.

Tôi chỉ muốn dùng chân tình đổi lấy chân tình.

Nhưng thứ tôi nhận được, lại chỉ là sự vu khống và căm ghét của họ kéo dài suốt mười năm.

Khoảnh khắc này, tôi thậm chí không muốn làm ra vẻ gì nữa.

Tôi túm lấy cổ áo Giang Thiêm, đẩy mạnh anh ta vào thân cây phía sau.

Anh ta đau đến hít một hơi lạnh, còn chưa kịp nói gì, đã bị tôi tát một cái nảy lửa vào mặt.

Tôi không hề nương tay.

Gương mặt trắng lạnh của anh ta ngay lập tức sưng đỏ lên.

Tôi tiến sát lại, gằn từng chữ:

“Anh và Lâm Tửu đã quen nhau từ lâu, tôi biết cả rồi.”

“Không phải anh thích cô ta sao, sao lại đến đây diễn kịch si tình với tôi?”

“Còn muốn vừa lợi dụng tôi, vừa làm con ch.ó trung thành cho đóa hoa trắng của anh?”

“Anh đúng là giống hệt người mẹ từng làm kẻ thứ ba của anh, thấp hèn.”

Khi tôi dứt lời, cảm xúc trong mắt anh ta cuộn trào như cơn bão vừa đổ xuống.

Nhưng anh ta không nói thêm được gì nữa.

Tôi khẽ cười lạnh, buông anh ta ra, xoay người bỏ đi.
 
Lạc Nguyệt - Sô Cô La Ovaltine
Chương 14



Tối hôm đó, tôi mơ một giấc mơ.

Rất hiếm khi tôi mơ thấy kiếp trước, những chuyện xảy ra sau khi tôi chết.

Khi lưỡi d.a.o cắt bánh c*m v** n.g.ự.c Lâm Tửu, tôi c.h.ế.t trong nỗi đau tột cùng.

Còn cô ta thì được đưa vào bệnh viện cấp cứu.

Ngoài phòng bệnh, Giang Thiêm túm lấy Lục Tâm Đình, chất vấn:

“Anh đã nói sẽ sắp xếp mọi thứ, nói sẽ bảo vệ cô ấy—“

Lục Tâm Đình gạt tay anh ta ra, lạnh lùng đáp:

“Tôi đã đồng ý chia sẻ cô ấy với cậu. Một kẻ con riêng như cậu, nếu không có tôi giúp, thì có thể kiểm soát được nhà họ Lục sao? Đừng có được đằng chân lân đằng đầu.”

Giang Thiêm loạng choạng vài bước, phản bác:

“Là anh giúp tôi sao? Rõ ràng là—“

Câu nói dừng lại giữa chừng.

Lục Tâm Đình cười lạnh:

“Đúng vậy, là em gái tôi giúp cậu. Nhưng con bé c.h.ế.t rồi. Người là cậu tự liên lạc, sắp xếp để tạt axit con bé, cậu quên rồi sao?”

Giang Thiêm im lặng đứng yên tại chỗ.

Đèn đỏ trên cửa phòng cấp cứu vẫn nhấp nháy.

Một lát sau, Lâm Tửu được đẩy ra.

Bác sĩ nói:

“Bệnh nhân vẫn chưa qua khỏi nguy hiểm…”

Ánh mắt Giang Thiêm lướt qua khuôn mặt tái nhợt không chút sức sống của cô ta, khẽ run lên.

Rồi anh ta bình thản nói:

“Tôi không quên.”

“Và tôi cũng chưa bao giờ hối hận.”

...

Tôi choàng tỉnh khỏi cơn mơ, loạng choạng lao vào phòng tắm, bám lấy bồn cầu nôn khan rất lâu.

Khi đứng thẳng dậy, chống tay lên bệ rửa, tôi nhìn thấy mình trong gương.

Đôi mắt đỏ ngầu đầy tia máu, tràn ngập hận thù.

“Không hối hận sao…”

Tôi lẩm bẩm: “Không sao, kiếp này anh sẽ hối hận. Hối hận vì đã sinh ra trên đời này.”

“Chờ xem.”
 
Lạc Nguyệt - Sô Cô La Ovaltine
Chương 15



Đến ngày diễn văn nghệ kỷ niệm thành lập trường, tôi tình cờ gặp Lâm Tửu bên hồ nhân tạo trong khuôn viên.

Cô ta mặc một chiếc váy dạ hội màu bạc, đơn giản nhưng đầy xa hoa, trên cổ còn đeo thêm một sợi dây chuyền kim cương đắt đỏ.

Tôi thừa biết, đa phần là do Lục Tâm Đình mua để an ủi cô ta.

“Lục Tâm Hỉ, mày nghĩ danh phận thiên kim nhà họ Lục có thể bảo vệ mày mãi sao?”

“Mày bắt nạt tao bao lâu nay, thật sự nghĩ tao sẽ không phản kháng sao?”

“Tao sẽ khiến mày phải trả giá gấp ngàn lần, vạn lần.”

“Cho dù mày biết quan hệ giữa tao và Giang Thiêm thì sao chứ? Anh ấy yêu tao, anh trai mày cũng chỉ yêu tao.”

“Loại người như mày, vốn dĩ không bao giờ nhận được tình yêu của bất kỳ ai.”

Cô ta lảm nhảm một tràng dài, tôi chỉ cười nhạt, đáp đúng một câu:

“Nước trong nhà vệ sinh có ngon không?”

Sau đó, nhìn sắc mặt cô ta đột nhiên biến đổi, tôi quay người rời đi.

Đến chiều tà, ánh hoàng hôn đỏ rực trải dài trên bầu trời.

Tôi và các bạn nữ trong đội múa thay xong trang phục biểu diễn, tay nâng váy chạy từ phòng tập múa đến hậu trường.

Đi được nửa đường, tôi phát hiện đạo cụ dùng để kết thúc màn trình diễn bị mất.

“Có phải để quên trong phòng tập không?”

Sau khi nhớ lại, tôi quyết định quay lại tìm.

Tô Lam hỏi:

“Có cần tôi đi cùng không?”

“Không sao, đồ cũng không nặng, một mình tôi mang được.”

Tôi cười đáp: “Mọi người cứ đến hậu trường trang điểm trước, rồi nhờ thầy phụ trách sắp xếp thứ tự đạo cụ giúp nhé.”

Tòa nhà tổ hợp rộng lớn trống trải và im lặng.

Tôi xách chiếc váy lấp lánh ánh vàng, bước nhanh lên cầu thang.

Nhưng khi sắp tới tầng của phòng tập múa, tôi chợt dừng lại.

Trên cầu thang trước mặt, chỉ cách vài bước, có một người đang đứng.

Ánh nắng chiều rực rỡ hắt qua cửa sổ, chỉ chiếu sáng nửa khuôn mặt anh ta, còn lại chìm trong bóng tối.

Giang Thiêm.

Anh ta cất giọng trầm thấp, như đè nén cơn mưa sắp ập xuống:

“Tâm Tâm, em định làm gì?”

“Liên quan gì đến anh, tránh xa ra.”

Tôi hất tay, định bước qua anh ta để lên tầng trên.

Nhưng vai tôi bất ngờ bị siết chặt bởi một lực mạnh mẽ.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi suy nghĩ tôi như bị trì trệ lại. Khi phản ứng lại, thân thể tôi chợt hẫng, cả người đã bị đẩy ngã ngửa ra sau.

Phía sau là hàng chục bậc cầu thang cao chót vót.

Lưng tôi đập mạnh xuống đất, cả người lăn xuống những bậc thang lạnh lẽo.

Trong cơn đau như xé, tôi ngã xuống bên cạnh lan can sắt, mắt cá chân phát ra âm thanh rạn vỡ nhẹ nhàng như tiếng thủy tinh nứt.

Giang Thiêm từ từ bước xuống bậc thang, dừng lại bên cạnh tôi.

Anh ta vẫn nhìn tôi bằng đôi mắt bình thản nhưng ngập tràn bi thương.

Nhưng giọng nói khi cất lên lại lạnh lẽo đến tê người:

“Tâm Tâm, đừng trách anh.”

“Từ lúc sinh ra, em đã có tất cả. Dù bỏ lỡ cơ hội lần này, em vẫn có rất nhiều con đường để đi.”

“Nhưng A Tửu không giống em.”

“Cô ấy đã làm hết sức trong khả năng của cô ấy.”

Nói xong, anh ta nắm lấy mắt cá chân đã bị trật của tôi.

Rồi dùng sức đập mạnh chân tôi vào lan can sắt bên cạnh.
 
Lạc Nguyệt - Sô Cô La Ovaltine
Chương 16



Hình ảnh trong giấc mơ lại hiện về trong đầu tôi.

Anh ta đứng ngoài phòng cấp cứu, cùng với anh trai tôi, đôi mắt đầy dịu dàng yêu thương nhìn Lâm Tửu đang được đẩy ra khỏi phòng.

Nhưng khi nhắc đến tôi, giọng nói anh ta lại lạnh lẽo đến thấu xương:

“Tôi chưa bao giờ hối hận.”

Mười lăm năm đẹp nhất của cuộc đời tôi.

Tôi đã trao đi tình yêu cuồng nhiệt và chân thành nhất.

Lại đặt nhầm vào một kẻ như anh ta.

Tôi đột nhiên bật cười thành tiếng.

Ngay trước khoảnh khắc anh ta định dùng sức đập mạnh chân tôi vào lan can, tôi rút chân lại, thoát khỏi tay anh ta một cách bất ngờ.

“Đồ vô dụng.”

Cổ chân bị trật đau đến mức tôi gần như nín thở.

Nhưng tôi vẫn cố chịu đựng, nhân lúc Giang Thiêm còn chưa kịp phản ứng, liền túm lấy tóc anh ta, kéo mạnh rồi đập đầu anh ta vào lan can sắt.

“Đồ thấp hèn, muốn hại tôi thêm lần nữa? Nằm mơ đi!”

Đầu anh ta đập mạnh vào thanh sắt, phát ra một tiếng “cốp” đây chát chúa.

Trán anh ta đập vào góc nhọn, m.á.u tươi lập tức trào ra, chảy dọc xuống gương mặt, từng giọt, từng giọt rơi xuống áo.

“… Tâm Tâm…”

Tôi thở hổn hển, buông tóc anh ta ra rồi đứng dậy.

Cổ chân bị trật vẫn không ngừng đau nhức, nhưng giờ chẳng còn quan trọng nữa.

Tôi cúi đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt đầy đau đớn và mờ mịt của anh ta, chậm rãi nở một nụ cười.

“Thật cảm động, chàng tiểu thiếu gia của tôi ạ. Không tiếc hy sinh chính mình, cũng muốn khiến tôi hủy hoại ở đây, để giành cơ hội cho đóa hoa nhỏ của anh sao?”

“Đây là lời cảnh cáo của Lục Tâm Đình cho tôi đúng không? Hai người đã bàn bạc từ trước để cùng nhau chia sẻ cô ta à?”

“Thật ghê tởm.”

Tôi nhấc váy lên, lau đi những vệt m.á.u trên mặt anh ta, để lại những vết bẩn loang lổ trên chiếc váy nhạt màu.

Sau đó, tôi để anh ta lại đó, bước dọc theo sắc trời dần tối, chạy về phía lễ đường lớn.

Từ xa, tiếng đàn piano vang lên trong không khí.

Quả nhiên Lâm Tửu vẫn chơi bản nhạc đó.

“Clair de Lune” của Debussy.

Cô ta ngồi trước cây đàn piano trắng tinh trên sân khấu, mặc chiếc váy dạ hội màu bạc lộng lẫy.

Sân khấu xung quanh tối đen, chỉ có một luồng sáng từ đèn rọi chiếu lên cô ta, như một vì sao duy nhất tỏa sáng trong màn đêm.

Giống như kiếp trước, khi cô ta giẫm lên m.á.u thịt của tôi tại tiệc đính hôn mà đi lên, đẹp đến mức chói lòa.

Tôi chạy dọc theo lối đi hẹp giữa hai hàng ghế khán giả, đẩy ngã những nhân viên bảo vệ và MC đang cố ngăn cản mình.

Tôi nhảy lên sân khấu.

Đứng ngay dưới ánh đèn duy nhất, tôi đá Lâm Tửu ngã xuống, đ.ấ.m mạnh vào cây đàn piano.

Trong ánh mắt đờ đẫn đầy bàng hoàng của cô ta, tôi bắt đầu gào lên:

“Đàn đàn đàn, tao cho mày đàn này!”

“Dám sai thằng ch.ó con của mày đến hại bà đây, mày còn ngồi đây mà đàn cái quái gì chứ!”
 
Lạc Nguyệt - Sô Cô La Ovaltine
Chương 17



Tôi dĩ nhiên hiểu rõ mọi chuyện đã được sắp xếp kỹ lưỡng như thế nào.

Người thầy từ Ban đặc cách mà anh trai tôi, Lục Tâm Đình, mời đến, đang ngồi ngay hàng ghế chính giữa khán phòng.

Kiếp trước, sau khi nghe xong bản “Clair de Lune” của Lâm Tửu trong buổi diễn này, thầy ấy đã tiếp cận cô ta ngay sau khi chương trình kết thúc, hỏi liệu cô ta có đồng ý nhận suất đặc cách duy nhất không.

Lâm Tửu đồng ý.

Đó chỉ là bước khởi đầu cho con đường rực rỡ của cô ta.

Sau đó, dưới sự sắp xếp tỉ mỉ của Lục Tâm Đình, cô ta nhanh chóng trở thành học trò cuối cùng của một bậc thầy âm nhạc tầm cỡ.

Còn tôi, vì một vai diễn cần hóa thân thành thiên tài piano mắc chứng tự kỷ, đã được quản lý sắp xếp để tìm đến bậc thầy ấy học hỏi.

Nhưng chỉ vừa tình cờ chạm mặt Lâm Tửu một lần, buổi tối hôm đó, tôi đã bị anh trai mình chặn ngay trước cửa nhà.

Ánh mắt đầy ghê tởm của Lục Tâm Đình như muốn xé nát tôi:

“Lục Tâm Hỉ, em làm đủ chưa?”

“Chỉ vì em thua kém A Tửu ở mọi mặt, nên em hận cô ấy đến mức phải xé nát cả bản nhạc viết tay dâng thầy của cô ấy sao?”

“Thật là một đứa con gái tệ hại.”

Tôi ngẩn người vài giây, đến khi kịp phản ứng lại, định mở miệng giải thích thì đã bị anh ta giơ tay ngăn cản:

“Dối trá!”

“Những lời em nói, một chữ tôi cũng không tin.”

...

Âm thanh xôn xao từ khán phòng kéo tôi ra khỏi hồi ức.

Giữa những tiếng hét thất thanh, có người kêu lên:

“Máu! Trên váy cô ấy có rất nhiều máu!”

Máu hòa lẫn với bụi bẩn, loang lổ trên chiếc váy dạ hội, tóc tai tôi bù xù, mắt cá chân thì sưng vù.

Tất cả mọi chi tiết trên người tôi đều chứng minh cho sự thật của những lời tôi vừa nói.

Lâm Tửu chống vào ghế đàn, loạng choạng đứng dậy.

Ánh mắt căm hận như muốn ăn tươi nuốt sống tôi của cô ta chỉ lướt qua trong tích tắc, sau đó nhanh chóng quay trở lại với dáng vẻ yếu ớt, vô tội thường ngày.

Cô ta nhẹ giọng, tỏ vẻ đáng thương nói:

“Bạn học Lục, tôi không biết bạn đang nói gì. Có lẽ đây là một sự hiểu lầm.”

“Nhưng hiện tại đang là buổi biểu diễn của tôi, vì tôn trọng khán giả, bạn không nên hành động l* m*ng như vậy.”

Từ hàng ghế khán giả, Lục Tâm Đình giận dữ đứng bật dậy, lớn tiếng quát:

“Lục Tâm Hỉ! Em điên rồi à!!”

Tôi chẳng thèm quan tâm.

Đẩy Lâm Tửu ra xa, tôi ngồi xuống ghế đàn, bắt đầu chơi bản “Định mệnh” của Beethoven.

Kiếp trước, để hóa thân chân thực nhất cho vai diễn, không cần dùng diễn viên đóng thế, tôi đã bỏ ra ba tháng miệt mài học bản nhạc này.

Dù không thể gọi là tinh thông, nhưng trong khung cảnh như hiện tại, nó đã đủ sức gây chấn động.

Âm thanh mạnh mẽ, cuồng nhiệt vang lên giữa khán phòng tĩnh lặng, xuyên qua từng hàng ghế, dội vào mái vòm cao rộng.

Khi bản “Định mệnh” kết thúc, tôi xoay người nhìn thẳng vào Lâm Tửu, dõng dạc:

“Cô phá hủy tiệc sinh nhật của tôi, ly gián tôi và anh trai, vu khống tôi trước mặt bạn bè, người thân – tất cả những điều đó chỉ là chuyện nhỏ, tôi sẽ trả lại bằng cách riêng của mình.”

“Nhưng cô sai khiến Giang Thiêm đẩy tôi ngã từ cầu thang xuống, muốn làm gãy chân tôi để tôi không thể xuất hiện trên sân khấu này—“

Tôi ngừng lại, ngắm nhìn gương mặt đang tái nhợt đi của cô ta, bật cười khinh bỉ:

“Đàn piano là thứ cô tự hào nhất, vậy mà đến cả dũng khí đứng chung sân khấu thi đấu với tôi, cô cũng không có sao?”
 
Lạc Nguyệt - Sô Cô La Ovaltine
Chương 18



Sân khấu và khán đài rơi vào hỗn loạn.

Cuối cùng, giáo viên phụ trách buổi lễ kỷ niệm thành lập trường đưa tôi và Lâm Tửu xuống khỏi sân khấu, để người dẫn chương trình bước lên dàn xếp tình hình.

Tiết mục tiếp theo là màn múa cổ điển tập thể mà tôi đã cùng nhóm dày công luyện tập.

Ở hậu trường, tôi chạm mặt các cô gái trong nhóm biểu diễn.

Tô Lam chạy đến, nước mắt lưng tròng, nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi:

“Cậu bị thương rồi đúng không?! Đáng lẽ tôi nên đi cùng cậu mới phải.”

“Tôi không sao đâu.”

Tôi cười, xoa đầu cô ấy, an ủi:

“Cậu lên sân khấu đi, đã luyện tập vất vả như vậy, hãy tự thưởng cho mình một phần trình diễn thật hoàn hảo.”

Giải nhất của buổi biểu diễn kỷ niệm thành lập trường sẽ nhận được phần thưởng 100.000 nhân dân tệ.

Ngay từ đầu, bài múa này không phải vì tôi mà biên soạn.

Nhìn bóng dáng các cô gái bước lên sân khấu, tôi cảm thấy nhẹ nhõm phần nào.

Cơn đau dữ dội từ cơ thể và cảm giác kiệt sức nhanh chóng ập tới, kéo tôi vào màn đêm đen đặc.



Tôi tỉnh lại trong bệnh viện.

Buổi tối hôm đó, Lục Tâm Đình xông thẳng vào phòng bệnh:

“Đồ điên! Lục Tâm Hỉ, em đúng là một kẻ điên rồ!”

Anh ta vốn dĩ muốn làm mọi thứ theo trình tự, từng bước một đưa người con gái anh ta yêu thương lên một vị trí rực rỡ.

Như chăm chút từng chút một để bông hoa nở rộ, nó mang lại cảm giác thỏa mãn vô cùng.

Nhưng anh trai à, làm sao em có thể để anh đạt được mong muốn đó?

“Phải làm sao bây giờ hả anh trai? Đóa hoa trắng nhỏ của anh thậm chí còn chưa đánh hết bản nhạc, chuyện các người muốn bẻ gãy chân tôi cũng đã bị phanh phui, cô ta không bao giờ được bước vào ngôi trường mà cô ta mơ ước nữa.”

Chợt nhớ ra điều gì đó, tôi tiếp tục nói:

“À đúng rồi, tay sai của anh– Giang Thiêm– vẫn còn nằm trên đất trong tòa nhà tổng hợp đấy. Nếu có thời gian, nhớ đưa anh ta đến bệnh viện nhé.”

Tôi cười lớn, nắm chặt góc chăn, nỗi đau từ mắt cá chân lan tỏa khiến gương mặt tôi méo mó vì đau đớn.

Trong ánh mắt đầy phẫn nộ của anh ta, tôi nhìn thấy bóng mình, bộ dạng đầy điên loạn.

Có lẽ từ ngày tôi c.h.ế.t trong kiếp trước, tôi đã trở thành một kẻ điên thực sự.

Lục Tâm Đình nhíu chặt cơ mặt, đôi mắt lóe lên tia giận dữ, nhưng ngay sau đó, anh ta lại quay về dáng vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo thường ngày:

“Có ích gì chứ? Lục Tâm Hỉ, dù Lâm Tửu thất bại trong buổi biểu diễn, em cũng không được múa bài của mình. Không chỉ vậy, bộ dạng điên rồ của em còn bị máy quay ghi lại toàn bộ.”

“Lần này, em không thể qua mặt mọi người chỉ bằng một tờ giấy chứng nhận giả nữa đâu.”

“Nhà trường đã liên hệ với bố mẹ, chuẩn bị đuổi học em rồi.”

“Ha ha ha!”

Tôi cười lớn:

“Chỉ là tạm nghỉ học thôi mà, em quan tâm đến điều đó sao?”

“Lục Tâm Đình, anh đừng quên, em và anh đều là con của nhà họ Lục. Như Giang Thiêm đã nói, nếu mất con đường này, em còn rất nhiều con đường khác để đi.”

“Ngay từ đầu, mục tiêu duy nhất của em chỉ có một – kéo đóa hoa trắng nhỏ của anh xuống khỏi vị trí ấy, chỉ thế thôi.”

Kiếp trước, những gì cô ta vu oan tôi, tôi sẽ biến thành sự thật.

Những con đường cô ta từng đi qua, tôi sẽ chặn hết lại.

Chúng ta còn chưa tính xong đâu, Lâm Tửu.
 
Lạc Nguyệt - Sô Cô La Ovaltine
Chương 19



Tôi đã gây náo loạn lễ kỷ niệm thành lập trường trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, thậm chí còn đánh cả Giang Thiêm và Lâm Tửu.

Thêm cả chuyện trước đây tôi bắt nạt Lâm Tửu trong trường cũng bị lan truyền lên mạng, khiến dư luận xôn xao.

Mâu thuẫn giữa thiên kim nhà giàu và cô gái nghèo khó, dù là mười năm trước hay mười năm sau, đều là chủ đề thu hút sự chú ý.

Nhưng lần này, nhờ những lời nói rõ ràng trên sân khấu của tôi, vẻ ngoài thảm hại và bản nhạc “Định mệnh” đầy giận dữ và điên cuồng, không ít người đã đứng về phía tôi.

“Cũng không chắc là thiên kim nhà giàu bắt nạt người nghèo đâu nhỉ? Nghe tiếng đàn của cô ấy, tôi không nghĩ cô ấy là kiểu người như vậy.”

“Cười c.h.ế.t mất, lầu trên là acc clone đúng không, nghe tiếng đàn mà đoán tính cách được sao?”

“Không nói gì khác, nhưng nhìn cô ấy đi, mắt cá chân sưng to như cái bánh mì, toàn thân đầy máu. Ai bắt nạt người khác mà tự làm mình ra nông nỗi thế này?”

“Cái khác không nói, bà chị này đúng là một người đẹp đầy thần thái, đi trước thời đại tám phiên bản luôn…”

Cuối cùng, Tô Lam và các cô gái cùng nhóm múa với tôi đã lên mạng tranh cãi:

“Lục Tâm Hỉ không phải là người như mấy người nói đâu!”

“Là Lâm Tửu tự chuốc lấy phiền phức trước!”

Trên mạng cãi nhau ầm ĩ.

Mấy ngày tôi nằm viện, không biết Lục Tâm Đình đã nói gì với bố.

Tóm lại là ngày tôi xuất viện về nhà, ông nhìn tôi với thái độ vô cùng lạnh nhạt:

“Mới không quản con một thời gian mà con đã làm loạn đến mức này.”

“Trường đã không nhận con nữa, vậy thì ra nước ngoài học đi. Tránh vài năm, chờ mọi chuyện lắng xuống rồi hãy về.”

Thái độ của ông không khiến tôi ngạc nhiên.

Bởi vì giữa tôi và Lục Tâm Đình, ông lúc nào cũng sẽ ưu ái con trai mình hơn.

Kiếp trước, khi chuyện xảy ra trong lễ đính hôn, bố tôi vẫn còn sống.

Những kế hoạch muốn làm lớn chuyện của Lục Tâm Đình chắc chắn không qua được mắt ông.

Nhưng cho đến khi tôi chết, ông vẫn không nói tôi biết cái gì hết.

Dù sao thì, điều đó cũng không còn quan trọng nữa.

Tôi khẽ cong môi, trả lời:

“Được thôi.”

Ông gật đầu:

“Con vẫn muốn học diễn xuất, để bố liên hệ giúp con xin vào trường nghệ thuật…”

“Không.”

Tôi đột nhiên ngắt lời:

“Con muốn học tài chính, học kinh doanh.”

Hai người trước mặt tôi đều ngẩn ra.

Ánh mắt bố tôi khi nhìn tôi bỗng dần có thêm một tầng ý vị sâu xa.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back