Siêu Nhiên Lạc Lối

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
349636849-256-k891645.jpg

Lạc Lối
Tác giả: Runy2506
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Liệu cô sẽ tiếp tục bước tiếp ở thế giới mới, hay cô sẽ tìm cách quay về?

Không ai có thể hiểu được tâm trạng của cô gái ấy, kể cả người bạn từ nhỏ kia, anh chỉ nghĩ rằng cô có nhiều thứ ở trong đầu như là bài học, phép thuật nên mới lo lắng như vậy.

Cô là một cô gái hoạt bát, lười biếng nhưng lại có tâm hồn phiêu lưu, lạc quan nhưng bên trong lại là một biển sâu chờ đợi ánh mặt trời chiếu rọi, là ánh sáng của người khác nhưng lại không có ánh sáng của mình...

Rốt cuộc mọi thứ là như thế nào?

----
Mình là Cái Con Lười bên mangatoon đấy, nên nếu có thấy bên manga toon hay thấy quen quen thì đừng lo nha.

Đây là bộ truyện do chính mình tự làm, nên nếu có na ná với ai thì cho mình xin lỗi trước, có lẽ là một sự trùng hợp thôi.

Vì mình lười thật nên truyện cũng sẽ ra khá lâu, và cũng vì mình là người mới nên các bạn có thể bình luận cho vài nhận xét cho mình có kinh nghiệm lần sau.

Mong các bạn đọc truyện vui vẻ ^^
---
Bắt đầu: 13/8/2023
Kết thúc: ???​
 
Lạc Lối
Chương 1: Vậy là kết thúc rồi ư?


Trong một căn phòng không to cũng không nhỏ, có một bé gái tên là Ryuna đang ngồi bất động trên giường, mặt cúi gầm xuống với đôi mắt hướng về phía sàn nhà lạnh lẽo kia.

Không ai có thể biết được cô bé ấy đang nghĩ đến điều gì, vì mái tóc màu cam đất đã che đi tất cả.

Cô bé không biết hiện tại mình đã ngồi ở mép giường trong tư thế ấy đã được bao lâu, cô chỉ quan tâm đến một thứ duy nhất mà thôi.

Đó là cô muốn quay về lại nhà của mình – thế giới mà cô đã được sinh ra và lớn lên.

Ryuna không biết được tại sao ông trời lại trêu chọc số mệnh của cô như thế này.

Ryuna không hề muốn bản thân ở đây.

Ryuna muốn quay về lại với gia đình của mình.

Ryuna mong rằng tất cả mọi thứ chỉ là một giấc mơ.

Ryuna mong rằng tất cả chỉ là do mình tưởng tượng ra quá lố nên mới như thế thôi.

Và nhiều “mong rằng” khác của Ryuna cứ thế mà chồng chất lên nhau không ngừng.

Cô không biết rằng liệu mình có thể giữ bản thân bình tĩnh được bao lâu nữa.

Nhưng, cô bé ấy biết rằng, nếu cứ tiếp tục như thế này, Ryuna chắc chắn sẽ điên lên mất mà thôi...

'Tại sao....mọi thứ...lại thành ra như thế này...?'

.

.

.

Cảnh quan ở bên ngoài thật yên ắng và bình yên làm sao, bầu trời hôm nay thật ảm đạm, không hề có một tia nắng nào chiếu xuống sân.

Điều đó khiến một cô gái ở phía đằng kia cửa sổ không ngừng được mà thở dài.

Đôi mắt không có một biểu cảm gì khác ngoài biểu cảm chán nản và mệt mỏi hiện lên trên khuôn mặt.

Giáo viên thì vẫn đang giảng bài say sưa cho những học sinh còn lại trong lớp.

Đối với cô gái trẻ kia, cô chỉ muốn về nhà nhanh thật nhanh để có thể trốn tránh khỏi thực tế.

Nhưng đời nào có dễ dàng như vậy đâu, nếu không thì cô làm gì mà ngồi ở đấy với mắt hướng ra ngoài trời, những lời giảng cứ từ tai này qua tai kia.

Càng nhìn ngoài trời cô càng muốn tiết học kết thúc nhanh hơn.

Dù gì bây giờ cũng đã là tiết cuối cùng của buổi học ngày hôm nay rồi.

Thế là cô có thể bước ra khỏi ngôi trường này mà nghỉ ngơi.

Vài phút sau, tiếng chuông trường quen thuộc reo lên, báo hiệu tiết học đã hết thúc.

Học sinh ai ai cũng tức tốc dọn dẹp dụng cụ học tập vào cặp sách của mình mà đứng lên chạy ra khỏi trường.

Tiếng nói chuyện của những học sinh, thầy cô xì xào ở khắp mọi nơi.

Nhưng cô gái trẻ ấy không quan tâm đến việc này.

Đối với cô, những tiếng xù xì ấy làm cô khó chịu vô cùng.

Điều đó càng khiến cô muốn rời khỏi đây hơn bao giờ hết.

Sau khi dọn dẹp hết tất cả mọi thứ trên bàn.

Cô gái kia nhanh chóng sải bước chân ra khỏi lớp, đi ra ngoài dãy hành lang ồn ào, vụt nhanh khỏi những bóng người đông đúc và ra khỏi sân trường.

Ngay khi nghĩ rằng mình đã thành công ra khỏi chốn ấy.

Cô bị một bàn tay của người nào đó đặt lên vai mình, ngăn không cho cô bước ra khỏi cổng trường.

Cô gái ấy cảm thấy bực bội vì bị ngăn lại như thế này, nhưng cô giữ khuôn mặt bình thường trống rỗng ấy hết mức có thể và quay mặt lại xem ai là người đã ngăn mình.

Người đó không ai khác chính là một người bạn ở trong nhóm của cô.

Hoặc có lẽ là vậy.

Người đối diện cô khác hoàn toàn với mình.

Thay vì im lặng, để mặt không cảm xúc từ sáng đến tối, luôn luôn cảm thấy mệt mỏi, không quan tâm đến một ai.

Người con gái kia lại lạc quan, vui vẻ, yêu đời.

Đó là đối với quan điểm của những người ngoài, sâu bên trong, cô ta không hề như vậy.

Người con gái lạc quan kia lại chính là một kẻ chuyên đi bắt nạt người yếu hơn mình.

Cô ta luôn luôn coi thường người khác, nói với giọng ngọt như mật nhưng câu nói lại chứa đầy nọc độc đâm sâu vào tâm trí mục tiêu.

Và người lạnh mặt đây cũng không ngoại lệ.

Cô cũng là một trong số mục tiêu của cô ta.

Mặc dù bị chế giễu rất nhiều lần với vẻ mặt dễ thương đáng ghét đó của ả, người con gái kia cũng không hề có phản ứng gì.

Điều đó làm cô ta khó chịu không nổi.

Nhưng vì thể diện nên cô ta không tỏ ra vẻ bực bội trước mặt người khác.

Và cũng vì chỉ có duy nhất cô nhìn ra được mặt thật của ả nên may mắn thoát nạn bạo lực học đường do luôn làm theo yêu cầu.

Mặc dù như thế không thoát là bao, nhưng ít ra cũng khiến cho con ả cảm thấy ngốc khi không lại gần được mục tiêu mà mình hướng tới.

Cô ta lại dùng giọng nói ngọt như mật ấy “A!

Cuối cùng cũng thấy cậu rồi, hơi xấu hổ chút nhưng tớ muốn nhờ cậu một chuyện...

Tớ...

Lại quên đem ví nữa rồi, nên là liệu cậu có thể cho tớ một ít tiền được không?” và chìa tay ra về phía người lạnh nhạt, hay đúng hơn là...tảng băng di động..., với khuôn mặt cười tủm tỉm tràn đầy sự coi thường đằng kia.

Ả chỉ giỏi bắt nạt với người khác do bản thân là người nổi tiếng, có nhiều người crush vì vẻ đẹp và tính cách dễ thương để bên ngoài kia.

Nhưng vì có những người xung quanh, cô không muốn mọi người biết được mặt tối của mình với những con hầu của nó.

Con ả tóc vàng ấy lúc nào cũng vậy, đều bắt người khác phải hầu hạ cho mình.

Nếu không làm theo lời ả, thì người đó sẽ chịu đánh đập bởi những thằng con trai hâm mộ của ả ta không ngừng.

Xem mọi người như là con cờ để có thể thỏa mãn thú vui của bản thân.

Cô gái lạnh nhạt không nói gì mà chỉ lấy số tiền ra và đưa cho người đối diện.

Tất nhiên, chỉ là một phần nhỏ với số tiền hiện tại mà thôi.

Cô ấy không ngốc đến mức mà đưa hết tiền cho ả ta cả, nói với một lí do hợp lý “Hiện tại chỉ có nhiêu đây thôi.

Nên cậu xài đỡ đi.” với biểu cảm không thay đổi.

Tóc vàng ngập ngừng nói “À...

Vậy à?

Thôi thì dù gì cũng cảm ơn cậu nhé, tạm biệt!” rồi bỏ đi cùng với số tiền được cho mà không thèm ngoảnh mặt nhìn lại cô.

Tới đây tảng băng di động không cưỡng lại được mà đảo mắt một vòng, tưởng cô không nhìn ra được con người thật của ả ư?

Dại khờ quá rồi.

Lúc này cô gái ở ngay cổng trường thở dài vì cuối cùng cũng được thả tự do khỏi cái người kia.

Cô liền chạy về nhà mà không ghé vào một nơi nào cả, đi một mình giữa dòng người đông đúc.

Nhưng đời nào bình yên như vậy.

Chính vì lần đó, mà cô gái đã bị mất đi sinh mạng của mình chỉ vì bị vướng vào mớ rắc rối do ông trời sắp đặt cho cô.

Đang đi trên đường thì bỗng dưng nghe tiếng la thất thanh của ai đó “Cô gái, coi chừng-!” chưa kịp hiểu chuyện gì, cô quay lại thì đúng lúc đó, một thứ sắc nhọn đã đâm xuyên bụng cô.

Cô gái bàng hoàng nhìn xuống và thấy một màu đỏ đang lan ra khắp áo hoodie vàng của mình.

Không lâu sau đó, tên điên ấy bật cười khoái chí và nói những câu kì lạ quái gở “Ôi, đánh bại được con boss rồi này!

Vui quá!

Vui quá đi!” và rồi rút vũ khí ra và đẩy cô xuống.

Lúc này cô gái không còn nhận thức được điều gì nữa.

Mọi thứ xung quanh trở nên thật là mờ ảo, âm thanh thì lại như tiếng ti vi bị nhiễu sóng.

Trong tầm nhìn mờ ảo đó, cô thấy mọi người bắt đầu chạy tán loạn và có vài người bắt đầu gọi cảnh sát.

Có vài người đang cố bắt tên điên này lại, nhưng không, hắn lại tiến đến chỗ cơ thể cô đang nằm bất động và đâm xuống thêm nhiều nhát nữa, cô gái ấy đã không còn cảm thấy đau, đã bắt đầu quên đi cảm giác đau là gì.

Và mọi thứ cứ thế tiếp tục cho đến khi cô nghe tiếng còi cứu thương, tiếng còi cảnh sát đến gần cũng là đến lúc cô cảm thấy mọi thứ xung quanh bắt đầu đen dần.

Cô không ngăn cản lại và cứ để nó tiếp tục cho đến khi mọi thứ chìm vào trong một mảng tối đen...
 
Lạc Lối
Chapter 2: Cái quái-?!


Tưởng chừng như cuộc đời đã kết thúc.

Cô gái cảm thấy cơ thể của mình bỗng nhiên nhẹ một cách lạ thường, giống như là mình đang bay bổng chứ không phải nằm dài trên làn đường như lúc nãy. ‘Khoan đã...!’ cô thầm nghĩ, giật mình ngồi dậy nhìn xung quanh, ở đấy không có gì khác ngoài một khung cảnh tối đen như mực.

Cô gái đứng dậy đề cao cảnh giác với nơi mình đang bị nhốt.

Dù gì bạn cũng biết đó, một người vừa mới tỉnh dậy và thấy mình ở trong một nơi tối đen như mực không có lấy một cái gì xung quanh ngoài bản thân mình như thế này mà lại không có một chút thông tin nào tại sao bản thân lại ở đây thì làm sao mà không nâng cao cảnh giác lên cho bằng được đúng chứ?

Cô gái liền thở ra một hơi thật dài và đứng dậy ra khỏi cái sàn tối đen lạnh lẽo kia, cô lập tức trải qua cái cảm giác đau đầu với nhiều hình ảnh kí ức trước khi mất đi ý thức và cả cái đau ở ngay eo – nơi mà cô đã bị tên điên kia đâm xuống nhiều lần mà không có lấy một chút gì gọi là nhẹ nhàng cả.

Nhớ lại cái cảm giác đau đớn ấy khiến cô phải cắn chặt răng chịu đựng, miệng liên tục thầm chửi cái tên ấy không dứt.

Nếu không phải vì hắn thì cô cũng chả phải mất đi cuộc đời của mình một cách đau đớn như thế.

Sau khi cơn đau đã lắng xuống, cô mới từ từ bỏ tay đang nắm chặt cái eo của mình ra.

Bắt đầu nhìn xung quanh mong rằng có thể tìm kiếm thông tin về lí do tại sao mình lại ở đây và còn sống nhăn răng thế kia, ừm...nói đúng hơn là linh hồn bị mắc kẹt ở đây vì cô đã biến mất khỏi thế giới mình đang sống rồi.

.

.

.

Đi vòng quanh được một lúc, cô thấy có một cánh cửa gỗ màu nâu sẫm.

Có một ánh sáng bao trùm lấy nó.

Cô nhìn nó với ánh mắt lo lắng, nghi ngờ về cái cánh cửa ấy.

Tất nhiên là phải nghi ngờ rồi, ở một nơi tối đen như mực thế kia mà lại chỉ có duy nhất một cánh cửa phát sáng ở đấy thì bảo sao không nghi ngờ cho được.

Nhưng vì trí tò mò đã khơi dậy, cô không còn cách nào khác ngoài đưa bàn tay lên tay nắm cửa.

Dù gì cũng chả có một thứ gì khác ngoài cánh cửa này cả.

Nhìn lại xung quanh từ chỗ cô đứng thêm một lần nữa, đúng là không có một thứ gì ở đây cả.

Ngay cả một cái bóng người cũng không, nhưng cô thà thấy vật còn hơn là người.

Vì có khi mọi thứ sẽ trở thành một bộ phim kinh dị và cô gái không muốn phải dùng đôi chân của mình chạy một chút nào.

Cô không phải là người phù hợp cho việc chạy dài vì cô quá lười biếng và cảm thấy quá mệt mỏi vì điều đó.

Cô gái lại thở dài thêm một lần nữa.

Nhìn về phía cánh cửa tỏa sáng chói lòa kia.

Cô biết, nếu cứ đứng ở đây thế này, cô không biết mình sẽ bị nhốt lại bao lâu đây.

Với ý nghĩ như thế, cô gái vặn tay nắm cửa.

Đẩy cánh cửa ra và bắt đầu đi vào nơi đang chờ đợi mình.

.

.

.

.

.

Sau khi bước qua cánh cửa, cô gái 15 tuổi đã phải che mắt lại vì chói mắt.

Từ từ ánh sáng nhạt dần đi, cô bỏ tay ra khỏi mắt và thứ đầu tiên cô nhìn thấy là một bộ bàn ghế cùng với những đồ ngọt và trà được trưng ra sẵn.

Cùng với đó là một khu vườn đầy hoa nở rộ và ánh nắng ấm chiếu xuống khu vườn tạo nên một khung cảnh đẹp tuyệt diệu có thể được tìm thấy ở những câu chuyện phép màu và cổ tích.

Đang chìm đắm trong khung cảnh thơ mộng ấy thì cô gái bỗng nhiên nghe một tiếng “tách” như ly trà được nâng lên.

Nhìn qua nơi tiếng phát ra thấy đó là một người con trai có lẽ đang ở tuổi thanh niên nhưng lớn hơn bản thân cô một chút.

Nhâm nhi ly trà xong, cậu ta đặt ly trà xuống lại chỗ của nó và nhìn vào ánh mắt của cô.

Nở một nụ cười như biết gì đó và nói “Hãy ngồi xuống và cùng nhau thưởng thức tiệc trà này đi nào.”.

Mặc dù cô gái không tin người con trai này lắm nhưng cô vẫn nghe theo lời anh ta và ngồi xuống chiếc ghế đối diện nơi anh ta đang ngồi.

Cô nhìn xuống ly trà và đồ ngọt trên bàn, không có vẻ gì là muốn ăn chúng vì cô không biết được người kia đang có ý đồ gì.

Cô không chắc tại sao bản thân lại ở đây nhưng cô biết rằng, mình không nên làm việc gì bất cẩn với tình hình hiện tại của mình.

Có vẻ như, anh ta đã đọc được ý định của cô và nói “Không cần phải cảnh giác như vậy đâu.

Cô có thể hỏi tôi bất cứ điều gì cô muốn, tôi sẽ cố gắng giả đáp chúng.”, cô gái vẫn đang nhìn vào hư không nâng đầu mình lên nhìn người đối diện.

Anh ta vẫn có nụ cười ấy, cô nhìn xuống bàn trầm ngâm suy nghĩ.

Người tóc đỏ vẫn mỉm cười kiên nhẫn chờ câu hỏi của người con gái và lấy một miếng bánh quy lên ăn trong khi chờ đợi.

“Anh rốt cuộc là ai?”

Người đối diện nhẹ nhàng trả lời “Tên tuổi đầy đủ là Lang Miên, không có số tuổi, là một thiên thần hộ vệ được cử đến để dẫn dắt quý cô đây.”

Và nâng ly trà lên nhâm nhi rồi để xuống, lấy ấm trà rót vô ly trà ấy.

Anh nhìn về phía cô gái đang ngồi, nâng ấm trà lên như hỏi cô gái ấy, cô chỉ lắc đầu và anh để ấm trà xuống.

Tiếp tục chờ đợi cô gái.

Lúc này cô gái mới để ý rằng mình đã uống trà tự bao giờ, có lẽ do quá căng thẳng với tình huống hiện tại của mình mà trong đầu khó gợi lên câu hỏi hơn bình thường và nắm lấy tay cầm của ly trà và uống ngay mà không hề hay biết nhằm giúp bản thân bớt căng thẳng đi một chút.

Cô gái đặt ly trà xuống, ho khan vài tiếng và hỏi “Thiên thần hộ vệ?

Vậy tại sao tôi lại ở đây chứ?

Vì tôi đã...” cô gái ngắt đi, không muốn tiếp tục câu nói ấy nữa.

Anh khẽ gật đầu, hiểu điều cô gái đã không muốn nói lúc trước “Mặc dù đúng là vậy.

Nhưng vị Thần của chúng tôi đã thấy một điều gì đó thú vị ở cô và muốn cô sống tiếp.

Và tôi, Lang Miên, sẽ là người dẫn dắt cô đi vào một cuộc sống mới với tư cách là một Thiên thần hộ vệ hay là một Tinh linh dẫn đường cho cô trong tương lai đây.”

Cô gái nghe đến đây liền đập một tay xuống bàn thật mạnh, giọng điệu thất thần nói “Cái gì?!

Ý anh là sao chứ?!”

Không để cô tiếp tục, anh bình thản nói “Đúng là vậy đấy.

Những linh hồn như cô thường được gọi là Nhà lữ hành, vì họ thường là những người có sức mạnh du hành nhiều vũ trụ song song và khác nhau một cách dễ dàng.

Và nhiệm vụ của họ là thay đổi số mệnh của một người, một nhân vật trong cốt truyện nào đó.

Ôi, đã hết thời gian rồi, tôi sẽ giải thích tiếp nếu chúng ta có thể gặp lại.”

Cô gái cảm thấy sức lực bị mất đi, không thể làm gì ngoài việc ngồi đó mà nửa thân trên nằm trên bàn.

Dùng hết sức để ngước mắt nhìn lên người có mái tóc đỏ vẫn để nụ cười tỏa nắng không có một chút ý định xấu nào.

Những đốm đen bắt đầu xoay quanh tầm nhìn của cô, trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, cô nghe anh ta nói “Chúc cô có một trải nghiệm tốt, thưa Nhà lữ hành...” và chìm vào trong mảng tối đen thêm một lần nữa.
 
Back
Top Bottom