- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 636,642
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm
- 36
Là Do Hắn Quá Đẹp
Chương 40
Chương 40
Kinh Trập rất ít khi ngủ cùng Dung Cửu.Tuy cũng từng ngủ cùng giường, nhưng thực sự đứng đắn lên giường, rồi cùng nhau vào giấc ngủ một cách bình thường rất ít.Đêm qua là tình huống đặc biệt, vậy càng không cần phải nói, căn bản là không phải thế nàyKinh Trập giãy giụa một hồi: “Nếu không, ngươi ngủ trước đi?”
“Vì sao?”
“Ta sợ ngươi ngủ không được.”
Kinh Trập vừa nói xong, Dung Cửu liền xốc chăn nằm xuống, thái độ đạm nhiên, như không thành vấn đề gì.“Không ngại.”
Kinh Trập cẩn thận mà mở miệng: “Nhưng ngươi, không phải ngủ rất nông sao?”
Chân mày Dung Cửu giật giật, nhàn nhạt nói: “Thạch Lê nói với ngươi?”
Cho dù Thạch Lê luôn luôn nói ra mấy câu kinh người, Kinh Trập cũng nghĩ hắn có thể nói ra cái gì, nhưng vẫn kiệt lực trò chuyện vài câu, mơ hồ từ hắn mới biết, Dung Cửu là người rất khó ngủ.Hẳn là nói, khi hắn bị đánh thức, sẽ rất cáu gắt.Kinh Trập nhớ lại biểu tình khi đó của Thạch Lê, rất muốn biết, “Cáu gắt” cỡ nào mới có thể khiến hắn lộ ra thần sắc như vậy.Đại khái là tính tình rất rất xấu.Kinh Trập không nói là Thạch Lê nói, y chỉ ho khan, “Ta chỉ cảm thấy, vài lần trước, ngươi luôn dậy rất sớm, có khi nào do bị ta làm phiền không?”
Rất ít khi Kinh Trập nhìn thấy Dung Cửu cùng y thức dậy.Đa số thời điểm, y tỉnh, bên người đã không còn ai.Kinh Trập chính là cung nhân dậy sớm nhất trong cung đấy!Vậy mà Dung Cửu còn có thể dậy sớm hơn y!“Sẽ không.”
Dung Cửu nhàn nhạt nói, “Mau ngủ đi.”
Kinh Trập nhìn chiếc giường mềm mại, cảm thấy khó mà nằm xuốngKhông phải y đang muốn gây rắc rối.Sau khi những ngoại lực bên ngoài biến mất, y bỗng nhiên ý thức được, y cảm thấy hơi xấu hổ ngượng ngùng khi ngủ cùng với Dung Cửu.Bất quá khi Dung Cửu nằm xuống, Kinh Trập không còn lý do gì nữa, cũng chậm rãi nằm xuống.Cơ thể y còn cứng hơn ngày hôm qua, một lúc lâu, cũng vẫn còn cứng như cái xác.Dung Cửu tiện tay sờ một cái, lạnh lùng nói: “Ngủ không được, ta có thể niết gáy cho ngươi bất tỉnh.”
“Ta ngủ không được, còn không phải bởi vì ngươi à?”
Kinh Trập nhỏ giọng nói thầm, “Ngươi không thể thông cảm, nói sẽ tách ra ngủ sao?”
Niết gáy người ta là biện pháp gì chứ!Thật hư quá.Tuy ngày xuân có hơi hơi ẩm, nhưng ngủ dưới đất, Kinh Trập cũng nguyện ý.“Không bằng rút đầu lưỡi Thạch Lê.”
Trong đêm tối, giọng nói Dung Cửu truyền đến.
Kinh Trập giật mình, sờ soạng dưới lớp chăn, bắt lấy bàn tay lạnh lẽo của hắn.“Hắn là người khá tốt, đừng như vậy.”
“Nơi nào tốt?”
“Hắn cùng một thị vệ đại ca khác giúp ta xua đuổi đám chim non, còn……”
Kinh Trập chưa nói xong, đột nhiên cảm thấy không đúng, “Bất quá, hắn tốt tới đâu, đều không tốt bằng Dung Cửu của chúng ta.”
Y chuyển chủ đề, tập trung khen Dung Cửu.“Ta chưa thấy qua có ai đẹp như Dung Cửu, cái mũi ra cái mũi, đôi mắt ra đôi mắt, miệng cũng mềm mại, cái nào cũng tốt……”
“Quá giả rồi.”
Dung Cửu bình tĩnh ngắt lời, “Ngươi cũng chỉ là coi trọng mặt ta.”
“Ai cái mũi không ra cái mũi, đôi mắt ra đôi mắt chứ?”
Kinh Trập lập tức phản bác: “Nào có, Dung Cửu là người rất tốt, lại giúp ta mua lại nhà cũ, giúp ta đưa chứng cứ cho bệ hạ, còn mỗi ngày tặng ta rất nhiều đồ, người tốt coi tiền như rác vậy biết tìm đâu ra?”
“Coi tiền như rác?”
Dung Cửu lặp lại.Kinh Trập khả nghi mà dừng lại một chút, trực tiếp xem nhẹ lời Dung Cửu nói, tiếp tục nhiệt tình dào dạt khen tiếp, khen Dung Cửu đến nỗi trên trời dưới đất cũng không tìm thấy, chính là thiên tiên cũng khó tìm.Y cảm thấy Dung Cửu cũng rất oan ức, dù sao hắn cũng đã tiêu rất nhiều tiền.
Kinh Trập buồn bã mà cảm thấy Dung Cửu đã chịu phần thiệt trong mối quan hệ này.Khi Kinh Trập bắt đầu nói chuyện, y quả thật không kém đám chim sẻ chút nào.Có lẽ Dung Cửu cảm thấy phiền, liền kéo người đang nói thoang thoát vào trong ngực, chuẩn xác kẹp miệng Kinh Trập lại, khiến y bẹp miệng như con vịt con.Kinh Trập: “Um, um.”
Được rồi, bị bắt rồi, không nói gì được nữa.Dung Cửu cúi đầu, cắn vào môi Kinh Trập, thẳng đến khi nó sưng đỏ lên mới buông ra, chậm rãi nói: “Khen nhiều đến đâu cũng không xuống.”
Ngủ dưới đất ư, tuyệt đối không có khả năng.Kinh Trập đánh vào tay Dung Cửu vài cái, cánh tay kia mới buông ra, y che miệng mà lui về phía sau, chỉ cảm thấy vừa đau, vừa ngứa.Nhấp nhấp miệng, còn sưng.Kinh Trập buồn bực, mang theo cái miệng sưng như heo thế nào, làm sao đi ra ngoài gặp ai đây?Kinh Trập xem như đã nhìn thấu gia hỏa Dung Cửu này rồi.Nói cái gì mà không an toàn, những cái đó nghe thì rất có lý, kỳ thật chỉ muốn nhốt y lại thôi!Kinh Trập nghiêng người nằm xuống, đè mạnh đầu xuống cánh tay Dung Cửu.Dé chết ngươi đi!Dung Cửu tay dài chân dài, kéo Kinh Trập vào lòng, ôm cả người y vào ngực: “Đừng nghĩ nhiều như vậy.”
Giọng nam nhân nhàn nhạt, có chút thở dài, “Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, không phải ngươi thường nói như vậy sao?”
Kinh Trập rất ít khi nghe thấy Dung Cửu thở dài.Hắn thà để người khác tắt thở, cũng khó làm chính mình thở dài.Kinh Trập nghĩ vài lần ít ỏi hắn thở dài, hình như đều là vì y.Nhưng lo âu nhiều đã trở thành bản năng sinh tồn của Kinh Trập, nếu muốn bỏ được thói quen này, e là phải mất một quãng thời gian rất dài.Ít nhất phải được đến khi y không cần lo lắng phải làm sao để sống……
Bất quá hiện tại, tòa núi lớn trên người Kinh đã sắp bị dọn đi.Nghĩ đến việc nhà họ Hoàng sắp bị sụp đổ, tâm tình Kinh Trập liền quỷ dị mà hưng phấn.……
Tuy rằng thấy người xui xẻo mà lại cao hứng thì không tốt, nhưng bọn họ đều có thù oán cũ, làm sao y không cao hứng được.Kinh Trập nhấp khóe miệng, không muốn để Dung Cửu biết y thiếu đạo đức như vậy được.Ghé vào trong lòng ngực Dung Cửu tự hỏi một lát, vẫn nhắc lại chuyện ban nãy.“Vậy ngươi nói, có phải ngươi rất hay cáu gắt khi rời giường không?”
Giọng Dung Cửu lạnh lùng, nghe như miễn cưỡng trả lời: “Có một chút.”
Kinh Trập cẩn thận: “Một chút là cỡ nào?”
Bây giờ y đã biết cách nói chuyện của Dung Cửu, khi nói chuyện sẽ giữ lại một phần, nếu không hỏi nhiều vài câu, sẽ dễ bị lừa gạt qua đi.Bàn tay lạnh lẽo to lớn che kín mặt Kinh Trập, ấn đầu y vào ngực mình.“Nếu không ngủ ta sẽ khóa ngươi lại.”
Dung Cửu quả nhiên biết cách trị Kinh Trập, chỉ một câu đã khiến Kinh Trập lập tức ngã đầu ngủ, an tĩnh, ngoan ngoãn, không nói thêm một câu nào.Chỉ là, một bàn tay vẫn lén lút tìm tòi dưới lớp chăn, rốt cuộc tìm được một bàn tay to lớn lạnh lẽo.
Rồi sau đó lại bị bàn tay to lớn chế trụ, bàn tay nhỏ hơn không thể chống cự nổi, không thể phản kháng, cuối cùng không cử động nữa.Dung cửu cũng giống Kinh Trập, đôi mắt kia vẫn luôn nhắm, không biết, còn tưởng rằng thật sự ngủ rồi.Dung Cửu ôm Kinh Trập, bao phủ cả người y, không cho y cơ hội lùi về sau.Giống như lời Kinh Trập hỏi, Dung Cửu sẽ cáu gắt khi rời giường.Bất quá chỉ cần ngủ sâu thì khó có thể bị đánh thức.Những kẻ đánh thức hắn vào lúc đó, chẳng lẽ không đáng bị như vậy sao?Quả thực hợp lý.Dung Cửu bá đạo, xem như là đương nhiên.…Bên trong Điện Tư Giám, trải qua mấy ngày dọn dẹp, phòng ốc bị phá hư cũng được dọn dẹp, không còn hỗn độn như trước.Đã nhiều ngày, đừng nói là Điện Tư Giám, toàn bộ Trực Điện Giám cũng rất ít khi có người ra vào, các nơi đều tràn ngập không khí áp lực.Lần này, Trực Điện Giám cũng đã chết vài người.Trong cung vẫn đang càn quét cổ trùng, thị vệ tuần tra khắp nơi, cung nhân vẩy nước quét nhà cũng không cần phải trực, nên bọn họ cũng vô cùng nhàn rỗi.
Một khi nhàn rỗi sẽ bắt đầu nghị luận về những chuyện gần đây.Đây cũng là nhân chi thường tình.Trong đó, Điện Tư Giám đặc biệt bắt mắt nhất.Điện Tư Giám không một ai xảy ra chuyện.Mặc dù nằm liệt giường cũng vẫn êm đẹp, chỉ có phòng ốc là bị hư hao.Nhưng so với mạng sống thì vẫn không là gì.Không ít người tới hỏi, chỉ là Điện Tư Giám đều một mực nói không biết.Đây là Khương Kim Minh hạ mệnh lệnh.Ông ý thức được những nơi khác đều có người chết, cố tình Điện Tư Giám lại không có việc gì, Khương Kim Minh là người đầu tiên phản ứng được, liền gọi tất cả mọi người tới, nghiêm cấm bọn họ nói nguyên nhân ra bên ngoài.Khương Kim Minh là một chưởng tư rất tốt, nhưng ông cũng không phải dựa vào tính tình tốt mà ngồi được vị trí này.Ông có thể dùng đòn roi với để tử của mình thì càng đừng nói về những người khác.Vừa nghe chưởng tư ra lệnh, người phía dưới tự khắc phục tùng, ai hỏi cũng chỉ nói là vận khí tốt.Người tới hỏi vừa nghe lời này, trên mặt thì cười ha hả, nhưng trong lòng lại mắng to lừa đảo!Những con quái vật đó không có chuyện đi đường vòng, Điện Tư Giám rõ ràng nằm trong tuyến đường di chuyển của chúng nó, làm sao Điện Tư Giám lại không có việc gì?Sự mất tích của Kinh Trập cũng thu hút rất nhiều người chú ý.Từ ngày ấy, Kinh Trập chưa từng trở về lần nào, Tuệ Bình đã sốt ruột muốn chết.
Mỗi ngày gặp được thị vệ tuần tra đều hận không thể hỏi ba lần, trong số người được tìm thấy……
Có Kinh Trập không?Hắn sợ không có tin tức của Kinh Trập, càng sợ lại nhận được tin tức của Kinh Trập từ miệng bọn họ.Tuệ Bình dò hỏi rất thường xuyên, đến nỗi thị vệ nào nhìn thấy hắn, liền sẽ mệt mỏi mà xua xua tay.Nghĩ là không có.Đã nhiều ngày, việc tuần tra trong hậu cung diễn ra rất thường xuyên, khiến thị vệ vô cùng vất vả, có khi hai ba ngày cũng chưa được nghỉ ngơi.Cốc Sinh và Thế Ân cũng đi theo Tuệ Bình, sau đó lại kéo hắn trở về, trên đường luôn trấn an hắn, chỉ là biểu tình của hai người bọn họ cũng không đẹp.Đi vào Điện Tư Giám, lại thấy có người tới thám thính tin tức, trong lòng không khỏi tức giận.Thế Ân mồm mép linh hoạt, tiến lên nói mấy câu mỉa mai, rồi đuổi người ta đi.Lúc này tiểu thái giám bị ngăn lại mới nhẹ nhàng thở ra, vuốt đầu nói: “Thật không biết, bọn họ cứ nhìn chằm chằm chúng ta làm gì, hiện tại các nơi đều loạn, không phải nên lo cho mạng mình trước ư?”
Tuệ Bình lạnh lùng mà nói: “Ghi hận chỗ chúng ta không có người chết đấy!”
Hắn ném xuống lời này, sau đó không biểu tình mà đi vào phòng.Tiểu thái giám có chút ngạc nhiên mà nhìn Tuệ Bình, Tuệ Bình chính là người có tính tình tốt nhất trong số bọn họ đấy.Cốc Sinh thở dài, “Vẫn không có tin tức của Kinh Trập.”
Vừa nghe lời này, tiểu thái giám cũng có thể lý giải.Ai nói Điện Tư Giám bọn họ không có tổn thất?Kinh Trập đến bây giờ vẫn đang mất tính, cũng không biết rốt cuộc……
Là đang ở đâu.Kỳ thật rất nhiều người trong lòng đều đoán, Kinh Trập có thể là không còn, chẳng qua bị gặm đến quá sạch sẽ, thị vệ không xác nhận được danh tính.
Nghe nói chỗ thị vệ phát hiện ra rất nhiều bộ xương trắng, không xác nhận thân phận được.Đến nay nguyên nhân Điện Tư Giám an toàn vẫn không được tiết lộ, phần lớn là bị……Rất có khả năng là bởi vì hương liệu của Kinh Trập.Bất quá, ngày đó, Tuệ Bình bọn họ vừa trở về không bao lâu, liền có người tới cửa Điện Tư Giám, bọn họ thoạt nhìn không giống thị vệ tuần tra bình thường, phảng phất như……
Người ở ngự tiền.Bọn họ đến chỗ Khương Kim Minh, nói chuyện với chưởng tư hồi lâu, rồi sau đó, lại bảo Tuệ Bình tới.Thế Ân và Cốc Sinh nhận được tin, vội vàng chạy tới , người đã ở bên trong.
Bọn họ cũng không dám xông vào quấy rầy bọn họ nói chuyện, chỉ có thể lo âu mà chờ bên ngoài.Mười lăm phút sau, Tuệ Bình mới được thả ra.Thấy sắc mặt hắn bình tĩnh, trông bộ dáng cũng không giống như bị thương, lúc này hai người mới yên lòng.Thế Ân: “Tuệ Bình, bọn họ tìm ngươi làm cái gì?”
Tuệ Bình: “Tìm được Kinh Trập rồi.”
Hắn bỗng nhiên nói lời này, khiếm Thế Ân và Cốc Sinh sửng sốt, tiếp theo, bọn họ không kiềm được ý cười nơi khóe miệng.Cốc Sinh còn nhảy dựng lên, vui sướng mà nói: “Thật sao?
Nhưng những người đó, chẳng lẽ cố tình tới vì Kinh Trập sao?”
Tuệ Bình: “Những người vừa rồi là người ở ngự tiền.”
Hắn giải thích với Cốc Sinh và Thế Ân, nói Kinh Trập đã hôn mê nhiều ngày, thẳng đến hôm nay mới tỉnh lại.Bởi vì bị mất eo bài, không thể tra ra thân phận nên mới kéo dài tới hiện tại.
Mà vừa lúc, Kinh Trập cũng là người ngự tiền đang lưu ý.“Nói trên người Kinh Trập không có vết thương nào quá nghiêm trọng.”
Cốc Sinh không hiểu ra sao: “Này không phải chuyện tốt ư?”
Thế Ân: “Đương nhiên là chuyện tốt, nhưng làm sao giải thích nguyên nhân hắn không có việc gì đây?”
Giống như Điện Tư Giám hiện tại.Tuệ Bình gật đầu: “Vừa rồi bọn họ đã lấy hương liệu của Kinh Trập đi rồi.”
Nơi này không thể so nói những nơi khác, nh tới chính là ngự tiền thị vệ, đừng nói hắn chỉ là một thái giám nho nhỏ, cho dù là chưởng tư cũng không dám cãi lời.Ngự tiền nhận lấy hương liệu, sau khi ngửi qua, liền giải thích với Khương Kim Minh, đây là hương liệu chỉ có người ở ngự tiền mới được ban thưởng, rất hiếm nơi nào có được.—— Kinh Trập làm sao có được?Lúc ấy, tầm mắt chưởng tư đảo qua người Tuệ Bình, dọa hắn ra một thân mồ hôi lạnh, ở khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, trong đầu hắn bắt lấy một sợi dây.“Dung Cửu!
Kinh Trập nói, đây là bằng hữu Dung Cửu tặng cho hắn.”
Kỳ thật Tuệ Bình cũng không quá rõ ràng, hương này có phải do Dung Cửu tặng không, nhưng Dung Cửu chính là bằng hữu bí ẩn kia, còn thi thoảng đưa tới một bao đồ lớn, suy ra ...Rất có khả năng hương nào do Dung Cửu đưa.Hai vị ngự tiền kia ban đầu luôn giữ vẻ mặt nghiêm túc, kết quả vừa nghe đến là Dung Cửu, cuối cùng bủn xỉn mà lộ ra một nụ cười nhàn nhạt: “Thì ra là vị này, nếu là hắn, có được hương này, cũng không có gì lạ.”
Nói xong lời này, bọn họ không tiếp tục truy vấn Tuệ Bình, bảo hắn ra ngoài.Thế Ân: “Bằng hữu của Kinh Trập có địa vị lớn như vậy?”
Thẳng đến lúc này, Tuệ Bình mới lộ ra vẻ mặt nghĩ mà sợ.Thì ra vừa rồi hắn không phải thật sự bình tĩnh, mà cảm xúc đã căng chặt đến chân muốn mềm rồi!“Vừa nhìn khí thế kia, đã biết không phải người tầm thường rồi.”
Cốc Sinh nghiêm túc nói.Kỳ thật bọn họ cũng chưa gặp mặt Dung Cửu, người duy nhất có thể nhìn thoáng qua là Hồ Lập, mà lại còn cách rất xa.Nhưng Hồ Lập cũng không nhìn thấy gương mặt của Dung Cửu.Tuệ Bình chỉ nghĩ đến việc Kinh Trập đã không có việc gì, còn những chuyện khác cũng không để ý.Chỉ có Thế Ân cẩn thận, sau đó đi thám thính những người khác một chút, nghe thấy bọn họ cũng đang thảo luận về “Bằng hữu ngự tiền” kia của Kinh Trập mới ý thức được đây là do Khương Kim Minh cố tình thả tin tức ra, lúc này mới buông nỗi lo sợ bất an xuống.Điện Tư Giám không có người chết, tất nhiên là chuyện tốt.Nhưng khắp nơi đều có người chết, chỉ có nơi này thì chưa chắc là chuyện tốt nữa.Chưởng ấn thái giám sẽ gây áp lực việc Khương Kim Minh, muốn biết nguyên nhân.Ai cũng sợ a!Nhưng làm sao giải thích được việc Kinh Trập chỉ là một tam đẳng thái giám nho nhỏ, lại lấy đâu ra thứ đồ trân quý như vậy?Cho dù y nói là người khác đưa, vậy “Người khác” đó là ai?Đến lúc đó, quá khứ, kinh nghiệm làm việc và những người Kinh Trập cũng đều sẽ bị đảo lộn.Y sẽ gặp phải không ít rắc rối.Nhưng hiện tại, người của ngự tiền tới tra, đã xác định “người bằng hữu” này có thật, đã giúp y giải quyết rất nhiều rắc rối.Tuệ Bình biết Kinh Trập đã an toàn liền chạy đến Ngự Thiện Phòng một chuyến.Ngự Thiện Phòng và Trực Điện Giám cách nhau không xa, chỉ là một cái ở Đông Nam, một cái ở Tây NamNgự Thiện Phòng cũng không gặp thiệt hại gì lớn, chỉ là chết rất nhiều gia súc.Minh Vũ vẫn luôn rất lo lắng cho Kinh Trập, Tuệ Bình đến nói với hắn một tiếng.Ngàn chờ vạn chờ, chờ đến ngày thứ tư sau khi xảy ra chuyện, Kinh Trập cuối cùng đã trở lại!Ngày đó, trời rất trong, không hề âm u.Ngày xuân gió ấm, khiến người ta cảm thấy nóng bức.Điện Tư Giám khó được khi an nhàn như vậy, tốp năm tốp ba tụ lại một đám, không làm gì cả, chỉ ngồi đó nghỉ ngơi.Thế Ân vừa nói chuyện phiếm vừa cắn hạt dưa, tuy rằng không mặn không nhạt, không có hương vị gì, thậm chí còn hơi ẩm, nhưng thứ rẻ tiền này rất được các tiểu thái giám ưa chuộng.Thế Ân ăn món rất là linh hoạt, chỉ cần cắn một cái đã lấy ra được, hắn vừa phun vỏ hạt dưa ra, ngẩng đầu định ăn thêm một hạt, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Kinh Trập chậm rãi đi tới.Sắc mặt của y có chút tái nhợt, bất quá không có gì khác biệt, đôi môi đỏ bừng hình như là do nóng trong người.Thế Ân nhảy lên, đẩy ngã người đang ngồi kế bên hắn trên cái ghế dài, lại bất chấp người đó ngã xuống, ba bước thành hai bước chạy tới trước chỗ Kinh Trập.“Kinh Trập, Kinh Trập, ngươi đã trở về!”
Thế Ân cao hứng vô cùng, lôi kéo cánh tay y xem xét khắp nơi, “Bị thương ở đâu?
Hôn mê bao lâu?
Sao đến eo bài cũng làm mất thế……”
Hắn lải nhải, một câu lại một câu.Những người khác cũng xông tới, mỗi người đều tò mò những việc Kinh Trập đã trải qua, trừ bỏ mấy người thân cận lo lắng cho thân thể y, người khác tò mò nhất là về vị bằng hữu kia của Kinh Trập.Người ngự tiền!Với mối quan hệ thế này đủ để y hoành hành ngang dọc ở Trực Điện Giám một phen.Không thấy Ngũ Phúc trước đây có huynh trưởng làm thái giám ở Càn Minh Cung liền tác oai tác oái ở Trực Điện Giám sao?Miệng Kinh Trập thật đúng là kín, không tiết lộ gì cả.Kinh Trập cười khổ: “Chỉ là có một chút lui tới, cũng không quen thân lắm, sao có thể lúc nào cũng treo bên miệng được?”
“Nếu không thân sao hương liệu quý báu như vậy cũng cho ngươi?”
Có người mau miệng, lập tức hỏi suy nghĩ trong lòng những người khác.Hương đuổi trùng?Tên này thật đúng là khó nghe.Lúc Dung Cửu cho y, rõ ràng nói là hương an thần.
Nếu ngay từ đầu nói là hương đuổi trùng, y cũng sẽ không ngẫu nhiên lấy ra dùng.Kinh Trập lòng nghĩ, trên mặt lại rất bình tĩnh, “Chúng ta thấy thì quý, nhưng đối với người ở ngự tiền, người ta lại cảm thấy không tính là cái gì.”
Y nói đến việc hai ngày trước ở Càn Minh Cung.Mỗi người đều cầm một nén hương như vậy.Vừa nghe Càn Minh Cung lại phát hiện ổ cổ trùng mới, càng nhiều người xông tới, mồm năm miệng mười hỏi.Kinh Trập liền kiên nhẫn giải thích, mọi người nghe được đều sửng sốt.Nhờ Tuệ Bình nhắc nhở Kinh Trập đang bị thương, lúc này mới ngăn cản được những người khác, đưa Kinh Trập trở về nghỉ ngơi.Những người khác tan đi, Cốc Sinh và Thế Ân cũng theo hai người trở về phòng.Khi đóng cửa sổ lại, người một nhà cuối cùng có thể nói vài câu, Kinh Trập không đợi bọn họ hỏi, liền xua tay ý bảo: “Ta thật sự không có việc gì, do ngày đó trời mưa đường trơn, ta té đập đầu sau đó hôn mê bất tỉnh.”
Mở to mắt nói dối là kỹ năng Kinh Trập vừa học được từ Dung Cửu.Vốn hôm qua sau khi buff biến mất, y vẫn có cơ hội trở về, nhưng cố tình còn có một phiền toái lớn vẫn chưa giải quyết.Đám chim non kia vẫn lưu luyến Kinh Trập, cứ mãi không tản đi.Kinh Trập biết sau khi buff biến mất sẽ có di chứng trong một khoảng thời gian ngắn, chỉ là loại phiền toái này trên người đám chim non kia liền rất dở khóc dở cười.Sau khi Dung Cửu biết những con chim non đó mãi không tan đi, chỉ nhàn nhạt mà cười.Hắn!
Cười!!Kinh Trập: “……”
Đáng giận.Nhưng y phát hiện, có đôi khi, có buff hay không có buff, Dung Cửu vẫn sẽ hành động như thế.Cũng tức là nói,Dung Cửu người này……Trong lòng đã xấu xa sẵn rồi.Chỉ là khi không có buff, người này tuy sẽ khắc chế, nhưng vô cùng vô cùng nhỏ.Nhưng cho dù thế nào, Kinh Trập muốn rời đi, cũng phải mất một lớp da.Kinh Trập nhìn như hoàn hảo không tổn hại gì, kỳ thật trong miệng, lưỡi đã sớm sưng to, đây là do bị mút nhiều lần, còn có dấu vết gặm cắn……Hu hu, y đã phải hy sinh sắc tướng mới có thể trở về.Khi rời đi còn phải tránh né đám chim kia, y bất đắc dĩ phải để Dung Cửu che lại gương mặt, ôm ra ngoài.Y như kẻ trộm vậy!Mọi người không biết, trước khi Kinh Trập trở về Điện Tư Giám, Kinh Trập còn cùng vị “Không thân” kia dây dưa một hồi.Kinh Trập uốn ba tấc lưỡi một hồi, Dung Cửu mới truyền thụ cho y một bộ công pháp nói dối không chớp mắt —— khi nói chuyện, chỉ nhìn vào chân mày.
Điều này sẽ khiến bọn họ cảm thấy đây đều là lời thật lòng.Kinh Trập một bên linh hoạt sử dụng, một bên nói thầm……
Dung Cửu sẽ không dùng bộ dáng này lừa gạt y đi?Nói ngắn lại, ngoại trừ người ở Điện Tư Giám biết Kinh Trập có một vị “Bằng hữu” ra, cuộc sống thanh nhàn của y vẫn không có gì biến hóa.Thẳng đến sự tình qua đến ngày thứ sáu, Khương Kim Minh mới thông báo bọn họ có thể bắt đầu làm việcKinh Trập sắp xếp lại danh sách những nơi phải dọn dẹp, sau đó đưa xuống cho bọn họ, lại ý thức được, kế tiếp bọn họ phải dọn dẹp một đống bừa bộn vô cùng lớn.Rốt cuộc toàn bộ trong cung đã lăn lộn thành như vậy, còn không phải đám lâu la bọn họ phải giải quyết hậu quả ư?Sau vài ngày nghỉ ngơi, nghênh đón bọn họ là ùn ùn công việc kéo đến, vội đến chân không chạm đất.Họ vẫn có thể xử lý được công việc của các cung điện, phòng ốc, nhưng ví dụ như Ngự Hoa Viên, những cây cối xui xẻo bị phá hư, cành cây gãy, lá rụng đầy đất, bọn họ đều phải dọn dẹp.Những cung nhân phụ trách trồng hoa nhìn thấy cảnh tượng này muốn ngất xỉu đi.Ở toàn bộ cung đình một lần nữa sinh động trở lại, nguyên nhân của đợt trùng lần này cũng có đủ loại lý do thoái thác.Có người nói, đây là bởi vì hoàng cung gặp phải nạn sâu kỳ dị phá hoại; cũng có người nói, lần này do tay người làm ra……Thẳng đến khi bọn họ phát giác Chung Túy Cung quá mức an tĩnh, không có người ra vào, các loại tin vịt kỳ quái càng lan rộng.Khiến cho Đức phi đang bệnh nặng không thể không ra chủ trì cục diện, áp xuống các loại tin vịt kia.……
Kỳ lạ, vì sao người ra mặt lại là Đức phi, mà không phải vị ở Thọ Khang Cung kia?Thọ Khang Cung an tĩnh khác thường, Chung Túy Cung tĩnh mịch, cùng với việc Đức phi bệnh nặng……
Đủ loại tin đồn khác thường lan truyền rộng rãi khắp trong cung.Thẳng đến khi tin tức Quý phi ám sát bệ hạ bị truyền ra, khiến cho sóng to gió lớn nổi lên.Quý phi Hoàng Nghi Kết vào cung còn chưa đến một năm.Bởi vì là người nhà họ Hoàng, lại là Quý phi, nàng ở trong cung vốn rất được chú ý, mà nay nàng lại phạm phải trọng tội ám sát hoàng đế?!Người đương thời rất thích nghe kể chuyện, càng thích nghe chuyện phiếm ly kỳ, nhưng đây chỉ như “Diệp Công thích rồng”, nếu rồng thật sự xuất hiện bên cạnh bọn họ, bọn họ tuyệt đối sẽ không thích.Cổ trùng……Này vừa nghe đã đủ để cho người ta phát điên, khiến người ta tránh còn không kịp.Quý phi lại dùng thứ này ám sát Cảnh Nguyên Đế……
Vậy Thái Hậu, đến tột cùng có biết hay không?
Cũng có người không tin là Quý phi động thủ, người yếu đuối nhã nhặn như vậy sao có thể điều khiển đám trùng đáng sợ kia được?Nhưng bất luận có phải Quý phi hay không, bởi đợt cổ trùng lần này, trong cung đã chết không ít người, bị tổn thất vô cùng lớn.Cảnh Nguyên Đế hạ lệnh mở ba phiên triều hội thẩm.Nếu Cảnh Nguyên Đế không muốn tra, sẽ có nơi chuyên môn xử lý việc này, nhưng cố tình bệ hạ lại mở đến ba phiên triều hội thẩm.Hơn nữa vì chuyện Hoàng Khánh Thiên lần này, rất nhiều người muốn cạy miệng Hoàng Nghi Kết ra điều tra.Bất quá, ngày thứ bảy sau khi Hoàng Nghi Kết vào ngục, trong ngục xuất hiện rất nhiều loài bò sát cổ quái.Chúng nó sôi nổi tụ tập trước phòng giam của Hoàng Nghi Kết, sau một hồi mới tan đi.
Chỉ còn lại một khối xương trắng, đó là nơi nằm của Hoàng Nghi Kết.Có cai ngục bị dọa đến điên, còn lại cũng bị dọa đến nói không ra lời.Hoàng Nghi Kết, đã chết!Là cách chết vô cùng tàn khốc đáng sợ.Việc này, khiến Hình Bộ thượng u sầu đến hói cả đầu, ông bàn bạc với các quan viên của hai bộ khác đến tận khuya, hôm sau run rẩy dâng tin tức này lên trên ——Sau khi Cảnh Nguyên Đế biết việc này, hắn đưa mắt nhìn mấy quan viên luôn nói đỡ cho nhà họ Hoàng trên triều.Có lẽ là non nửa năm nay tính tình Cảnh Nguyên Đế đã tốt hơn trước một chút, khiến cho bọn họ nghĩ rằng bệ hạ đã thay tính đổi nết.Vị hoàng đế đang ngồi trên đế vị lười biếng mà mở miệng: “Quả nhân nhớ rõ, ám sát là tội trọng, tru di cửu tộc cũng không quá.”
Giọng nói lạnh lẽo mang theo vài phần nghiền ngẫm.“Chư vị nghĩ sao?”…Bên trong Ngự Thiện Phòng, qua giờ cơm không khí trở nên an tĩnh hơn rất nhiều.
Có mấy cái bếp lò vẫn còn đang nấu thuốc, khiến trong phòng tràn ngập mùi thuốc nhàn nhạt.Mấy ngày gần đây, ngày càng nhiều cung phi phải uống thuốc.Đương nhiên nhiều nhất, vẫn là vị ở Thọ Khang Cung.Nghe nói, bệnh còn nặng hơn cả Đức phiCòn nghe nói, trước điện Thọ Khang Cung máu chảy đầm đìa, đến ba ngày vẫn không dọn hết……Những cái “Nghe nói” “Nghe nói”, đều là khi Kinh Trập tới tìm Minh Vũ, được hắn kể cho nghe.Ngoại trừ mấy tin bát quái, Minh Vũ còn rót vào bụng Kinh Trập hai chén canh, chén thứ ba đang được múc.Kinh Trập liên tục xua tay, tuyệt vọng mà nói: “Ta không thể uống nổi nữa.”
Y cảm giác vừa nói xong, nước canh đã tràn lên tới cổ họng rồi.Lúc này Minh Vũ mới không tình nguyện mà dừng tay: “Ngươi vẫn rất gầy, ăn nhiều một chút.”
Kinh Trập: “……
Ta cũng có phải sống để ăn đâu.”
Rồi sau đó y đánh giá Minh Vũ vài lần, lộ ra biểu tình đau lòng kịch liệt.“Ngươi cũng không thể béo thêm đâu!”
Minh Vũ đã tròn hơn trước vài vòng rồi!Nếu béo thêm, chắc chắn sẽ trở thành một nam nhân béo ú.Minh Vũ ủy khuất: “Này cũng không trách ta được.”
Kỳ thật nói đến, hầu hết cung nhân trong Ngự Thiện Phòng, kể cả nam nữ ai cũng đều to lớn khỏe mạnh, có như vậy bọn họ mới có sức bưng bê nồi thức ăn lớn.Sau khi Minh Vũ vào Ngự Thiện Phòng, cũng dần dần bắt đầu phát triển như bọn họ, rốt cuộc nơi này không thiếu nhất chính là thức ăn mà.“Nhưng Chu tổng quản cũng không béo” Kinh Trập chủ động nhắc nhở.Minh Vũ: “Sao ta có thể so với Chu tổng quản được?
Ông ta to cao như vậy, sức lực cũng lớn hơn ta, lần trước một cái lu đầy nước, nhấc tay đã có thể nghiêng qua, sao ta có thể so được?”
Y đến đẩy nhẹ lu nước còn không nổi!“Khụ khụ ——”Một tiếng ho khan vang lên, khiến bọn họ sợ tới mức nhảy dựng lên, xoay người nhìn thấy Chu Nhị Hỉ đang từ bên dưới bếp lò bò dậy.Khóe miệng Minh Vũ giật giật: “……
Chu tổng quản, ngài nằm đây làm cái gì?”
Chu Nhị Hỉ: “Ngủ.”
Minh Vũ một lời khó nói hết mà nhìn ông ta, nơi này cũng có thể ngủ ngon?
Vừa rồi khi y lôi kéo Kinh Trập tới, sao không kiểm tra xung quanh nhỉ?Kinh Trập nhanh chóng nhớ lại những lời bọn họ nói vừa rồi, thoạt nhìn chỉ là mấy tin bát quái, không tính là nghiêm trọng, cùng lắm chỉ bị mắng vài câu, lúc này mới yên lòng.Chu Nhị Hỉ chắp tay sau lưng, quả thực mắng Minh Vũ, ý trong lời nói là nói hắn quá nhiều chuyện.Kỳ thật Minh Vũ rất oan uổng.Cả đời hắn không hề thích bát quái, nhiều lời như vậy bất quá chỉ là vì dặn dò Kinh Trập.Đã là thói quen nhiều năm rồi.Khi Kinh Trập còn ở Bắc Phòng, quả thật giống có mắt như mù, đối với sự tình bên ngoài đều là hỏi một không biết ba.Cho dù là chuyện của người bên cạnh, Kinh Trập cũng rất ít chủ động hỏi tới.Y suốt ngày không quan tâm chuyện bên ngoài, Minh Vũ sợ y mắc mưu cũng không biết, mỗi lần gặp chuyện gì cũng kể cho y nghe.Lải nhải nhiều, không nhớ cũng phải nhớ.Quả thật hiệu quả, Minh Vũ rất thích dùng.Mắng Minh Vũ xong, lúc này Chu Nhị Hỉ mới nhìn Kinh Trập, đánh giá từ trên xuống dưới một phen, chắp tay sau lưng đi ra ngoài.Chờ đến khi ông ta rời đi, Minh Vũ mới nhẹ nhàng thở ra.Hắn vẫn rất sợ Chu Nhị Hỉ.“Ta đã nói, ông ấy rất quan tâm ngươi.”
Minh Vũ đè thấp giọng, “Nói không chừng, hắn là cố ý tới xem ngươi.”
Kinh Trập: “Chu tổng quản nói ông ấy tới đây ngủ mà.”
Minh Vũ: “Nơi này dầu mỡ khắp nơi, mời ta đến ngủ ta cũng không ngủ, ta mới không tin ông ta.”
Kinh Trập tự nhận không có quan hệ gì với Chu Nhị Hỉ, nhiều lắm chỉ là có Trần An ở giữa.
Nhưng cho dù bởi vì Trần An, đối với Kinh Trập có vài phần yêu ai yêu cả đường đi, nhưng cũng không tới nỗi như vậy.
Nghĩ không ra y liền tạm thời không nghĩ đến, ít nhất vị Chu tổng quản này cũng không có ác ý.Hai người cẩn thận kiểm tra xung quanh, xác định không còn người khác, lúc này mới lại nói chuyện.“Chuyện của Tam Thuận ngươi đừng lo lắng, ta sẽ giúp đỡ ngươi nhìn xem.”
Minh Vũ nói, sau khi hắn được Chu Nhị Hỉ coi trọng, cho dù chỉ tới Ngự Thiện Phòng mấy tháng, hắn đã có thể nói như vậy, “Nếu Đức gia gia……
Khẳng định ta có thể sắp xếp cho Tam Thuận an ổn.”
Sức khỏe Trần Minh Đức đã rất yếu.Vốn dĩ chính là chuyện sớm hay muộn, kết quả lần này lại gặp đám trùng, có lẽ là bị kinh hách, gần đây ông ấy thường xuyên nằm liệt gường không dậy nổi.Lần này Bắc Phòng cũng không có tổn thất gì lớn, chỉ duy nhất một người.Minh ma ma đã chết.Bà là người duy nhất ở phía bắc gặp phải trùng, vì hôm đó bà dầm mưa ra cửa, cũng không biết là vì chuyện quan trọng gì.Kết quả gặp phải cổ trùng, cuối cùng mất mạng.Việc này đối với Trần Minh Đức mà nói, là chuyện tốt, nhưng cũng là chuyện xấu.
Con người phải luôn có điều gì đó thôi thúc, mới có thể giãy giụa mà sống lâu.Ông và Minh ma ma đấu tranh khiến ông bất an mà treo hơi thở cuối cùng, nhưng hôm nay, Minh ma ma không có, ông cũng đã an tâm.Bất quá mấy ngày sau, tinh thần của ông hoàn toàn biến mất.Kinh Trập nghe nói thế, vội vã cùng Minh Vũ trở về, liền thấy người Bắc Phòng đều vây quanh trước phòng Trần Minh Đức.Thấy Kinh Trập và Minh Vũ trở về, vài người tránh ra, để bọn họ có thể đi vào.Phòng trong, Trần Minh Đức nằm trên giường, Tam Thuận ở bên cạnh.Tam Thuận quỳ trên mặt đất, cả người cao to rút thành một cục nhỏ.Nhìn có vài phần đáng thương.Tóc Trần Minh Đức đã điểm hoa râm, hô hấp suy yếu, mắt thấy Kinh Trập trở về, đáy mắt bộc phát tia ánh sáng cuối cùng, run rẩy nâng lên tay.Cái tay kia, chỉ vào Tam Thuận.Kinh Trập thực lòng mà quỳ xuống, dập đầu ba lạy với Trần Minh Đức, rồi sau đó nói: “Đức gia gia, ngươi yên tâm, sau này ta sẽ chiếu cố Tam Thuận, sẽ không để hắn xảy ra chuyện.”
Trần Minh Đức cất giấu đồ của Trần An nhiều năm như vật, là một thứ vô cùng quan trọng với Kinh Trập, mặc kệ Trần Minh Đức có biết hay không biết, phần ân tình này, Kinh Trập sẽ không quên.Nghe Kinh Trập nói xong, Trần Minh Đức mỉm cười nhàn nhạt.……
Cái tay kia rốt cuộc rũ xuống.Thật giống như ông chờ đến bây giờ chỉ để nghe một câu như vậy.Tam Thuận gào khóc, tiếng khóc truyền khắp Bắc Phòng.
Những cung nhân khác của Bắc Phòng hoặc nhiều hoặc ít cũng rơi nước mắt, chỉ là bọn họ càng bối rối hơn với những gì xảy ra trước mắt.Trong khoảng thời gian ngắn, hai chưởng tư ở Bắc Phòng liên tiếp chết đi, đối với bọn họ mà nói, quả thật là đả kích rất lớn.Kinh Trập vả Minh Vũ tiếp nhận việc lo liệu hậu sự cho Trần Minh Đức, hơn nữa nhờ Trịnh Hồng giúp đỡ, Trần Minh Đức không chỉ cuộn mỗi tấm chăn mà nằm xuống đất.Đợi xử lý xong hậu sự của Trần Minh Đức, Minh Vũ mang Tam Thuận rời đi.Vốn dĩ Kinh Trập muốn mang Tam Thuận đến Trực Điện Giám, bởi vì Trực Điện Giám cũng tổn thất nhân thủ, còn nhiều chỗ hổng.Bất quá Minh Vũ nói, Ngự Thiện Phòng đang cần một người khỏe mạnh, hắn đưa Tam Thuận đến cho Chu Nhị Hỉ nhìn xem, nếu có thể thành, thì không lăn lộn như vậy nữa.Ngự Thiện Phòng khẳng định tốt hơn Trực Điện Giám, Kinh Trập cũng để Tam Thuận đi.Khi Chu Nhị Hỉ thật sự nhìn trúng Tam Thuận, để người lưu lại, Kinh Trập và Minh Vũ cùng nhau hỗ trợ chạy khắp nơi, giúp dời thân phận Tam Thuận qua, đợi những việc này an ổn, Bắc Phòng cũng có chưởng sự mới.Bắc Phòng liên tiếp xảy ra chuyện, phía trên có lẽ cảm thấy có chút đen đủi, điều thêm vài người qua, khiến Bắc Phòng náo nhiệt lên không ít.Bắc Phòng đã khác rất nhiều so với trí nhớ của Kinh Trập, người quen thuộc cũng càng ngày càng ít, câu chuyện Bắc Phòng cũng trở nên xa xôi như là đời trước.…Hôm nay, Trịnh Hồng đưa đồ tới cho Kinh Trập, khiến không ít người tò mò.Tuệ Bình chủ động đi ra ngoài đóng cửa lại.Cũng nhân tiện ngăn những người đó bên ngoài.Trịnh Hồng hoài nghi mà nhìn Kinh Trập.Kinh Trập: “Ngươi vẫn luôn mang đồ tới, trước giờ cũng không coi là chuyện gì ghê gớm, bất quá hiện tại bọn họ đã biết đến Dung Cửu, nên cũng bắt đầu tò mò.”
Trịnh Hồng cười nhạo: “Không chỉ là tò mò đi.”
Hắn gỡ tay nải xuống, để lên giường Kinh Trập.Việc này tựa hồ đã trở thành thường lệ.Nếu ngày nào đó Dung Cửu bận quá không thể đến, Trịnh Hồng sẽ đảm đương cu li mà đưa đồ cho Kinh Trập.“Bọn họ đã biết thân phận Dung Cửu nên muốn tạo quan hệ!”
Trịnh Hồng nói trúng vấn đề.Kinh Trập và Dung Cửu có thân cận không, người khác không biết, Trịnh Hồng sao có thể không hiểu được?
Ba tháng có thể đưa đồ đến một hai lần, như thế này còn không thân mật ư?Kinh Trập không phải người thích khoe khoan, nếu không phải lần này gặp chuyện ngoài ý muốn, sợ là ai cũng không biết, y có quan hệ như vậy.Không chỉ bọn họ buồn bực, đến Trịnh Hồng cũng buồn bực.Kinh Trập có quan hệ như vậy, Dung Cửu kia có vẻ cũng rất coi trọng Kinh Trập, vậy mà gia hỏa này lại không muốn dùng mối quan hệ này bò lên cao ư?Kinh Trập nghe Trịnh Hồng hỏi, động tác mở tay nải dừng một chút, “Ngươi cho là ta thanh cao cũng được, hoặc ngây thơ cũng thế, nhưng bọn ta chỉ là bằng hữu bình thường, ta không kết giao bằng hữu chỉ vì tạo mối quan hệ.”
Trịnh Hồng lắc lắc đầu: “Ta cũng không biết sao người như ngươi có thể sống tới bây giờ nữa.”
Lợi ích bày ngay trước mắt, ai không muốn sử dụng chứ?Nếu là thật sự xem là bằng hữu, cũng sẽ không để ý cái này.Kinh Trập còn không phải là người luôn giúp đỡ bạn bè hết sức ư?Trước đó là Minh Vũ, sau lưng là Tam Thuận.Trịnh Hồng cũng biết, Kinh Trập chính là người cố chấp như vậy, nhiều lời cũng vô dụng, lười tiếp tục nói, liền ngồi ở bên cạnh nhìn Kinh Trập mở tay nải.Lần này đồ đưa tới rất bình thường, ngoại trừ một đống hương liệu.
Có lẽ Dung Cửu biết, những hương liệu kia đã bị ngự tiền cầm đi.Giọng Trịnh Hồng cũng nhẹ vài phần: “Đây là, cái loại hương đuổi trùng kia ư?”
Kinh Trập: “Là hương an thần.”
Hương đuổi trùng quá khó nghe a!Y tùy tay lấy mấy lọ đưa cho Trịnh Hồng, “Ngươi muốn thì cầm đi.”
Tuy rằng Kinh Trập không cảm thấy sẽ có thêm một đợt trùng nào nữa, nhưng lo trước khỏi hoạ cũng không phải chuyện xấu.Trịnh Hồng cũng không từ chối, cẩn thận mà cất hương vào.“Quý phi đã chết.”
Vừa thấy hương này, Trịnh Hồng liền nhớ tới tin tức khi mình ra ngoài cung mua đồ nghe được.Động tác Kinh Trập hơi cứng: “Đã chết?”
Tuy rằng Hoàng Nghi Kết phạm trọng tội, nhưng trong cung vẫn chưa huỷ bỏ phi vị của nàng, khi nhắc tới vẫn quen xưng là Quý phi.Trịnh Hồng: “Đã chết, chết trong lao ngục, bị cổ trùng phản phệ.”
Cổ trùng bò loạn khắp nơi trong ngục, không thể nghi ngờ là bằng chứng trần trụi, chứng minh Quý phi có quan hệ với cổ trùng.Hoàng gia hiện tại đang vào trong lúc nguy cấp.Ám sát hoàng đế là tội lớn, tương đương mưu phản, thậm chí có thể liên luỵ toàn bộ cửu tộc.Nếu không phải Thái Hậu là người nhà họ Hoàng, lại có Thụy Vương, đừng nói giữ được mũ quan, có thể may mắn giữ được tánh mạng đã nên cám ơn trời đất rồi!Nghiêm túc mà nói, người họ Hoàng có thù oán sâu đậm với Kinh Trập thì chỉ có một mình Hoàng Khánh Thiên.Nhưng lúc trước Sầm Huyền Nhân vào ngục, liên lụy cả nhà già trẻ lớn bé, mà nay Hoàng Khánh Thiên gặp nạn, Hoàng Nghi Kết ám sát bệ hạ, toàn bộ nhà họ Hoàng đều trốn không thoát tội, cũng bất quá là báo ứng thôi.…Ngoại trừ mang đến đồ Dung Cửu đưa, Trịnh Hồng còn lén lút đưa cho y một quyển sách nhỏ.Kinh Trập vì quyển sách này phải trả nửa đồng bạc.
Trong đó chỉ có phân nửa là tiền sách, còn lại là phí nguy hiểm.Kinh Trập đau lòng.Nhưng vẫn đưa tiền.Việc này quả thật cũng nguy hiểm, Kinh Trập ôm quyển sách vào lòng mà nghĩ, nhưng y phải hiểu rõ vài việc, y sợ nếu mình gặp phải sẽ tự cứu mình không kịp mất!Chờ Trịnh Hồng rời đi, Kinh Trập thừa dịp trong phòng không có ai, lén lút mở sách ra.Mới vừa xem một cái, y liền ghét bỏ mà nhíu mày.Này vẽ đến……Y nhịn xuống câu chửi, tiếp tục xem.Sau một lúc lâu, vành tai Kinh Trập đỏ bừng, sau đó cả khuôn mặt đều đỏ.Y khiếp sợ mà hai hình người giao nhau, trên hướng xuống dưới, dưới hướng lên trên, cái tư thế này chỉ cần nghĩ tới liền cảm thấy thẹn đến ngón chân muốn moi xuống đất.Sao tư thế nào cũng có thế?Y bang một cái khép quyển sách lại, ném vào trong rương, một bàn tay còn liều mạng quạt gió cho mình.Khi Tuệ Bình trở về, nhìn thấy bộ dáng của y, tò mò mà nói: “Kinh Trập, mặt ngươi sao đỏ thành như vậy?”
Kinh Trập thở hổn hển một hồi, “Buồn, quá nóng.”
Tuệ Bình nhướng mày, không nói gì nữa.Chỉ còn lại Kinh Trập hai tay điên cuồng quạt gió, hồi lâu cũng chưa bình tĩnh lại.Tuy rằng ghét bỏ, lại lén lút xem tiếp.Qua mấy ngày, Kinh Trập đã có thể áp xuống nỗi xấu hổ kia, xem tiếp phía sau.Chỉ là đầu óc cũng nhanh chóng thành hồ nhão, choáng váng.Cũng không biết Trịnh Hồng chọn thế nào, quyển sách này phía trước còn tương đối bình thường, càng về sau càng không bình thường, rậm rạp đều là đạo cụ.Này, kia, sao có thể!Kinh Trập khiếp sợ, một bên khiếp sợ, một bên nhịn không được xem tiếp, cảm giác giống như vừa mở một cánh cửa lớn ra.Thật đáng sợ!Y hoàn toàn không có cảm giác thỏa mãn khi học tập xong, chỉ có bị dọa.Kinh Trập đau đầu kịch liệt, cái phiền não này y căn không bằng không cần.Có lẽ là nghĩ nhiều quá, mùng năm tiếp theo, thật vất vả mới gặp được Dung Cửu, vốn nên là chuyện vui.Nhưng tầm mắt Kinh Trập không nhịn được liếc xuống.Động tác tuy rất bí ẩn, người bình thường cũng chưa chắc phát hiện, đáng tiếc đó là Dung Cửu.Hai ngón tay lạnh băng trắng nõn bóp mặt Kinh Trập, nói: “Đang nhìn cái gì?”
Kinh Trập: “……
Xem nấm.”
Y rất thành thật.Cho dù là Dung Cửu, ánh mắt cũng hơi mờ mịt một lát, không nghĩ ra đây là vật gì, thật vất vả mới hiểu được Kinh Trập nói gì, ánh mắt nam nhân trở nên có vài phần cổ quái.Lúc trước Kinh Trập còn sợ đến muốn mệnh, hiện tại hắn không cảm thấy ánh mắt nóng bỏng như vậy, là đang cầu hoan.Kinh Trập không lưu ý đến biểu tình Dung Cửu, nếu bị phát hiện, y liền từ trộm quan sát, biến thành quang minh chính đại mà quan sát.“……
Ta cảm thấy,” Một bên quan sát, một bên nuốt nước miếng, “Bằng không, về sau……
Vẫn là không cần……”
“Ngươi gần đây xem cái gì?”
Dung Cửu đánh trúng trọng tâm, “Đưa ta.”……
Phát hiện cũng quá nhanh đi!Kinh Trập cọ tới cọ lui, không quá tình nguyện mà lấy quyển sách nhỏ ra.Ngày thường Kinh Trập sẽ không mang quyển sách nhỏ này bên người, nếu như bị phát hiện, chẳng phải là tự tìm đường chết à?Hôm nay trùng hợp khi thu dọn đồ đạc, thuận tay mang theo, khi Kinh Trập phản ứng lại, không kịp cất trở về.Ngón tay trắng nõn mở quyển sách ra, bàn tay xinh đẹp hoàn mỹ cư nhiên lại cầm đồ vật dâm tà như vậy, Kinh Trập bỗng dưng có loại ảo giác như đôi tay đó bị khinh nhờn.“Này không phải ta thích.”
Là Trịnh Hồng chọn, ai biết lại mua quyển sách như vậy!Thật là lãng phí tiền của y mà!Dung Cửu lạnh nhạt mà liếc y một cái, bên trong đôi mắt như có ngọn lửa thiêu đốt, khóe miệng chậm rãi mỉm cười, như một con quái vật nguy hiểm.“Nhưng ta cảm thấy, Kinh Trập hẳn là rất thích.”
Ngón tay ma sát bìa sách, hắn ý vị sâu xa mà nói, “Đã đọc đi đọc lại không ít lần đâu.”
Kinh Trập: “……”
A a a a câm miệng, đừng làm ô uế tai ta!!–--------Tác giả có lời muốn nói
