- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 637,136
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm
- 36
Là Do Hắn Quá Đẹp
Chương 30
Chương 30
Thật lạnh.Đây là cảm giác đầu tiên của y sau khi tỉnh dậy.Kinh Trập đang nằm trên giường, làn da tiếp xúc với không khí lạnh, khiến y không tự chủ được mà run rẩy, cuộn tròn người lại.Lớp mồ hôi chảy ra cũng nhanh chóng lại đi.Giơ tay vuốt lớp mồ hôi, lòng bàn tay cũng đã ướt đẫm……
Tay, bàn tay khỏe mạnh đó, chạm vào mặt y, bàn tay nóng đến cháy da.Kinh Trập theo bản năng quay đầu đi, giống như bị bỏng mà né tránh.Phản ứng của y chọc bóng ma kia vặn vẹo, giống như đám mây đen trụy lạc, trùng trùng điệp điệp kéo tới, khiến Kinh Trập muốn chạy trốn……Này không thể trách y……Cửu biệt gặp lại Dung Cửu không thích hợp.Rất, rất không thích hợp.Bóng ma càng ngày càng gần, rất nhanh, hô hấp của hắn đã phả vào người y, nóng bỏng như lửa, mang theo uy áp quái dị, khiến Kinh Trập sợ hãi đến khôn cùng.Sợ hãi không chỉ với Dung Cửu, mà còn đối với tình huống trước mặt……
Dung Cửu nhìn chằm chằm y, như khóa chặt lại.Giống như huyết nhục, cốt tủy, thần kinh dưới lớp da của y đều bị ánh mắt này moi ra.Mà loại cảm giác này, là cảm giác Kinh Trập chống cự nhất.“Dung Cửu……
Ngươi thanh tỉnh lại đi, ngươi sốt đến mơ hồ sao?”
Kinh Trập cắn răng nói.Đáng thương chính là câu nói này như một sự giãy giụa của con mồi dưới lớp nanh vuốt.Nhưng giãy giụa cũng vô dụng.Kinh Trập nhớ tới trong tờ giấy Dung Cửu đưa, nói bởi vì thân thể hắn không khỏe, cho nên không thể vào cung……
Vậy hôm nay vào cung, là bởi vì……
Thân thể đã tốt hơn……
Sao……
Kia sao có thể!Người trước mắt bây giờ như một con quái vật, Kinh Trập cảm thấy Dung Cửu đã là hoàn toàn mất đi lý trí rồi.Bằng không……
Sao hắn lại nói ra những lời cảm thấy thẹn như vậy?
Dung Cửu tựa hồ nghe lời Kinh Trập nói, ít nhất, hắn đã dừng lại.Kinh Trập bắt lấy khoảnh khắc này, thân thể linh hoạt luồng dưới cánh tay hắn, thoát ra khỏi kiềm cập.
Y cũng không thèm nghĩ tư thế của mình chật vật thế nào, chỉ cần có thể chạy khỏi Dung Cửu đang mất lý trí này, sau đó……Sau đó……
Kinh Trập có chút trì trệ, theo lý thuyết, hẳn là nên kêu thái y……
Nhưng thân phận của Dung Cửu, thái y sẽ xem cho hắn sao……
Hẳn là sẽ đi, cũng không phải nô tỳ như bọn họ……Đầu óc Kinh Trập đã như hồ nhão, choáng váng, nhưng động tác y lại không chậm.Bộ dáng linh hoạt chạy trốn, nếu là một thợ săn không tin ý, tất nhiên sẽ bị y lừa.Vừa bò đến mép giường, Kinh Trập vốn định bò xuống, bỗng nhiên trời đất quay cuồng, bị hung hăng mà quăng lại xuống giường, động tác mạnh khiến đầu Kinh Trập đập xuống đệm, y che tóc lại, thấp giọng rên rỉ.“Đi đâu?”
Cuối cùng, cuối cùng, Dung Cửu cũng mở miệng.Này vốn nên là một chuyện tốt.Nếu hoàn toàn cự tuyệt câu thông thì mới khó, khiến người khác không biết xuống tay từ đâu.Nhưng phản ứng của Kinh Trập lại hoàn toàn khác, toàn bộ thân thể y căng chặt, cánh tay ôm lấy đầu gối, sương mù mênh mông trong mắt, mang theo vài phần kinh hoảng:“……
Ta đi, kêu thái y cho ngươi……”
Y không định nói thật, nhưng y lại cảm nhận được nếu không nói thì đêm nay sẽ có gì đó đáng sợ xảy ra.Y mênh mang mà đạp lên biên giới hư vô, lại không biết nếu đi tiếp có khi nào sẽ rơi xuống vực sâu hay không, cuối cùng y vẫn không tiếp tục bò dậy.“Thái y?”
Giọng nói nam nhân cổ quái, ý cười gần như vặn vẹo, có chút quái dị, “Ha ha ha ha……
Thái y……”
Y thấp giọng mà cười, không khí phảng phất cũng chấn động theo.Kinh Trập: “Có bệnh thì phải trị, đừng giấu bệnh sợ thầy.”
Y lại nói tiếp, nhưng lần này y kiên định hơn, bình tĩnh hơn trước.Ít nhất, y không còn run rẩy nữa.Dung Cửu có thể ngửi được mùi vị sợ hãi trên người y.Hương vị kia ngủ đông trong huyết nhục của Kinh Trập, lại từ từ thẩm thấu ra ngoài theo từ cử chỉ hành động của y, kích động dục vọng phá hủy của nam nhân.Kinh Trập sợ hãi hắn.Bằng không sẽ không trốn.Nhưng sự thật này, không những không khiến Dung Cửu thấy đau lòng, ngược lại nó như một liều thuốc kích thích, khiến nam nhân vốn đang cuồng bạo lâm vào trạng thái say mê……
Ha……
Mỹ diệu……Hắn rất thích hương vị này.Kinh Trập sợ hãi hắn, Kinh Trập thích hắn, Kinh Trập rơi nước mắt, Kinh Trập run bần bật, ngay cả khi muốn chạy trốn, đều toát lên vẻ đáng yêu như vậy……
Dù sao hắn cũng phải bao dung chút.Suy cho cùng, người nhạy cảm luôn phải chịu nhiều đau khổ hơn người bình thường, bằng không, làm sao bọn họ có thể sống đến bây giờ?……
Hắn sẽ bao dung Kinh Trập thật nhiều, cho nên, Kinh Trập cũng phải bao dung hắn……Đúng không.Nam nhân luồn tay vào tóc, tùy ý tháo kim quang xuống, phát ra một tiếng “Đông” thật lớn, rồi sau đó ôn nhu cổ quái mỉm cười.Hắn thật là khoan dung.Cho Kinh Trập nhiều, rất nhiều kiên nhẫn như vậy.Nam nhân từ phía sau ôm Kinh Trập vào ngực, Kinh Trập đột nhiên không kịp phòng ngừa, mất đi cảnh giác, cả người bị khảm vào bức tường thịt.Ngón tay linh hoạt mà che mũi miệng Kinh Trập lại, khiến đầu Kinh Trập ngửa ra sau, ấn vào vai mình, Dung Cửu cơ hồ tái hiện lại hình ảnh lúc nãy, một sự sống mãnh liệt đang giãy dụa dưới lòng bàn tay hắn, làm lạnh nhạt và cuồng nhiệt đồng thời bò lên đôi mắt Dung Cửu.Ban đầu, ngươi có thể chạy trốn……Dung Cửu gần sát vào tai Kinh Trập, ngữ khí lẩm bẩm, sền sệt, lạnh lẽo đột nhiên cọ qua thần kinh đau đớn của Kinh Trập.Ngô ha……Khoảnh khắc Kinh Trập nhìn thấy Dung Cửu, so với ánh mắt và cảm xúc, bản năng của Kinh Trập lại là thứ kích hoạt đầu tiên.Dung Cửu có thể cảm giác được ngón tay Kinh Trập hơi cứng lại.……
Kia không chỉ vì rét lạnh, là bởi vì nỗi sợ hãi nào đó không thể nói rõ……
Kinh Trập đã nhận ra……
Ở trong tiềm thức.Nhưng ngay lúc bị Dung Cửu bắt được, cảm xúc của Kinh Trập đã áp đảo lý trí, cho dù cơ thể kêu gào chạy trốn, Kinh Trập vẫn không tự chủ được mà đi theo Dung Cửu vào chỗ tối.Dung Cửu đặt mình trong bóng tối, thân thể cũng run run, không phải do sợ hãi hay do rét lạnh, mà là hưng phấn hỗn loạn.Gương mặt lạnh băng hiện lên một nụ cười quỷ dị, phảng phất như quái vật bò ra từ vực sâu, gắt gao mà khắc chế yết hầu y: “……
Một bước, hai bước……”
Ba bước, bốn bước.Đây là bước chân của Kinh Trập chủ động đến trước mặt Dung Cửu.“Là ngươi nha……”
Biểu tình Dung Cửu lãnh đạm, phảng phất cảm xúc bạo động vừa rồi đều bị đóng băng, chỉ còn đôi mắt kia như lập lòe trong bóng tối, “Này đều phải trách ngươi, Kinh Trập.”
Cảm xúc hắn biến hóa nhanh như vậy, phảng phất trong nháy mắt, từ cuồng bạo mùa hè đã biến thành băng tuyết rét lạnh mùa đông, chỉ là cảm xúc nồng nhiệt bắt đầu vẫn không biến mất, trộn lẫn chút tình cảm không thể xóa nhòa.Nam nhân lạnh nhạt, cường ngạnh, không nói đạo lý mà quy hết trách nhiệm lên người Kinh Trập.Dưới bàn tay nóng bỏng kia, Kinh Trập bị bắt phát ra một tiếng kêu rên ngắn ngủiY không nhìn thấy động tác của nam nhân, nhưng y cảm nhận được.……
Không được……
Y nức nở……Này sẽ……Y không thoát được nỗi xấu hổ.Trong lời buộc tội vô căn cứ, Kinh Trập thật đáng thương, thật xui xẻo mà mất đi năng lực phản bác, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn Dung Cửu hạ phán quyết.Y hô hấp cực kỳ khó khăn, cả người đều bị ôm chặt, không thể giãy giụa, mỗi lần y định vùng ra, lại bị chặt chẽ mà ấn trở về.Kinh Trập gắt gao mà bắt lấy cánh tay nam nhân, cơ bắp kia liền xuất hiện mấy vết máu.Thật đáng sợ……Y nức nở, thật ủy khuất.Bốn phương tám hướng đều bị bao phủ, khi y bắt đầu khóc, lực đạo kia rối cục cũng buông lỏng.Nhưng Kinh Trập đã mất đi sức lực chạy trốn, y ghé vào trên người Dung Cửu gào khóc, khóc đến đáng thương, hô hấp cũng trở nên dồn dập, lâu lâu lại nấc lên, rồi sau đó lại thở dốc dồn dập hơn.Khoảnh khắc không thể hít thở vừa rồi, làm y vô cùng khát vọng được hô hấp.“……
Ta, không có……
Là ngươi……”
Kinh Trập căn bản không nói rõ được.Tiếng nấc làm đứt gãy câu nói của y.Dung Cửu nâng Kinh Trập lên, từ dưới nhìn trên mà đánh giá hai mắt đẫm lệ của y, sau đó đưa đầu, liếm nước mắt y.Hương vị kia mang theo chút chua xót.Nhưng nam nhân không chút khúc mắc nào, liếm láp đôi mắt Kinh Trập, khiến y không mở ra được, hai tay xô đẩy ngực Dung Cửu ra, tiếp tục khóc.Y xấu như vậy, bộ dáng mất mặt đến như vậy, mà hắn còn thân thiết với y làm gì?Kinh Trập mờ mịt, khóc đến quá sức, thở đến có chút khó khăn.Đầu y choáng váng, hoàn toàn trở thành hồ nhão, bị nam nhân đặt nằm xuống tấm chăn lụa trên giường, nhìn gương mặt ửng hồng của Kinh Trập, hàm răng cắn chặt.Kinh Trập hoảng hốt mà nghiêng đầu, nhìn thấy hai cánh tay chống hai bên người mình cơ bắp cuồng cuồng, như thể cố hết sức để không đè bẹp người bên dưới.…“Bệ hạ đâu?”
Trừ tịch năm nay, Tống Nguyên Tin cũng không định làm gì cả, hắn chỉ cô đơn một mình, biết phải trải qua cùng ai?Nga, không đúng, có một người.Tống Nguyên Tin quyết định, đêm nay, hắn muốn đến Càn Minh Cung gác đêm.Chẳng qua những người khác đều đón giao thừa, mà tên kia đâu?Hắn đang nói đến Cảnh Nguyên Đế.Từ khi Cảnh Nguyên Đế quyết định điều trị thân thể, người vui mừng nhất kỳ thật không phải Ninh Đại Nho và Thạch Lệ Quân, mà là Tống Nguyên Tin.Ninh Đại Nho ngẫu nhiên sẽ nghe thấy Tống Nguyên Tin ngâm nga hát một câu gì đó, một bên lắc mông sắc thuốc……
Phi thường, khó coi.Tống Nguyên Tin bắt đầu điều trị thân thể cho Cảnh Nguyên Đế, đã qua một tháng.Một tháng này, Tống Nguyên Tin chưởng quản ăn, mặc, ở, đi lại của Cảnh Nguyên Đế thật sự là chăm chút mọi mặt, khi nào thức dậy, khi nào đi ngủ, khi nào uống thuốc, khi nào ngâm nước thuốc, thậm chí cả việc ăn cái gì.Theo Tống Nguyên Tin, thân thể của Cảnh Nguyên Đế giống như một chiếc bình nức, nhìn thì mạnh mẽ nhưng lại rất dễ vỡ.
Nhưng đây bất quá đều là cái giá phải trả để đổi lấy quyền lực.Đến lúc phải trả, cái gì cần trả thì phải trả.Hiện giờ, việc Tống Nguyên Tin phải làm, chính là vá từng lỗ thủng trên cái bình này, bằng không nó sẽ bị rỉ ra, chờ đến khi tất cả lỗ thủng đều được khép lại, việc đổ thêm máu thịt vào sẽ dễ dàng hơn.Nhưng việc này phải thong thả mà làm.Bởi vì việc bổ khuyết này là một quá trình nhổ chất độc từ từ ra khỏi cơ thể Cảnh Nguyên Đế, Tống Nguyên Tin cần phải khống chế dược hiệu một cách vô cùng chuẩn xác, mới có thể không phá hủy sự cân bằng trong cơ thể bệ hạ.Độc kia, là một loại hàn độc.Sẽ không lập tức muốn mạng người, nhưng sẽ khiến người đau đớn muốn chết.Lúc ấy Cảnh Nguyên Đế còn rất nhỏ, đã trúng phải cái độc này, thẳng đến lúc trưởng thành, độc tính này cũng đã cùng hắn sinh tồn rất nhiều năm.Người trúng độc sẽ bị hàn độc áp chế hỏa khí trong cơ thể, thế nên cảm xúc cũng sẽ chịu ảnh hưởng, dần dần trở nên tàn khốc vô tình.Tống Nguyên Tin thấy Cảnh Nguyên Đế thô bạo như vậy một phần đến từ bản tính chính trời, một phần là vì độc tính này.Vì để hỏa khí tăng lên, lúc Tống Nguyên Tin chuẩn bị đồ ăn cho Cảnh Nguyên Đế đều sẽ thêm vào một chút dược.Những dược thiện đều là do Tống Nguyên Tin làm, hoàn toàn có thể thích ứng với trạng thái của Cảnh Nguyên Đế.Nhưng nó quá khó ăn.Hương vị dược thiện còn khủng bố hơn chén thuốc kia, quả thực khiến người buồn nôn.Nhưng mỗi bữa, Cảnh Nguyên Đế đều mặt không đổi sắc mà ăn xong.Ôn dưỡng một tháng, thân thể Cảnh Nguyên Đế cuối cùng cũng có biến hóa, cảm xúc cũng nhiều hơn trước, đương nhiên, biến hóa này rất nhỏ, nhỏ đến không cảm nhận được, nếu không phải người rất quen thuộc với Cảnh Nguyên Đế, tuyệt đối không có khả năng phát hiện được.Tống Nguyên Tin xác nhận từ miệng Ninh Đại Nho và Thạch Lệ Quân, xác định phương hướng bản thân không sai, xoa tay hầm hè tính toán tiến vào giai đoạn tiếp theo.Giai đoạn này, Tống Nguyên Tin xuống tay sẽ càng thận trọng.Hắn còn cố tình dặn dò hai quản sự đứng đầu Càn Nguyên Cung, vô cùng trịnh trọng: “Giai đoạn này là giai đoạn mấu chốt, tuyệt đối không thể để bệ hạ mất khống chế, nhớ lấy, phải duy trì một trạng thái vững vàng, không thể quá lạnh, cũng không thể quá nóng.”
Ninh Đại Nho hiểu ý Tống Nguyên Tin, cố tình nhìn chằm chằm bệ hạ.Chỉ là một tháng qua đi, Cảnh Nguyên Đế vẫn biểu hiện như thường, căn bản không thấy được bộ dạng mất khống chế, càng đừng nói đến lời dặn của Tống Nguyên Tin.Cho dù Ninh Đại Nho rất cảnh giác, nhưng đêm giao thừa hôm nay vẫn mất dấu Cảnh Nguyên Đế.Lúc này Tống Nguyên Tin đang ở thiên điện nghỉ ngơi.Đương nhiên, hắn không ngủ,Chỉ là nằm trên giường đọc sách, nhíu mày, cũng không biết đã đọc được gì, rất ngưng trọng.Nghe thấy Ninh Đại Nho phái người vội vàng tới bẩm báo, Tống Nguyên Tin nhảy dựng khỏi giường, giận tím mặt.Lửa từ lòng bàn chân đốt tới đỉnh đầu, khiến Tống Nguyên Tin tức giận đến mặt mày đều đỏ bừng, đến giày cũng không lo mang, trực tiếp xông ra ngoài.Giờ phút này, Ninh Đại Nho đã bảo người kiểm tra trong ngoài Càn Minh Cung một lần, căn bản không phát hiện hành tung của Cảnh Nguyên Đế.
Cộng thêm thân thủ bệ hạ vô cùng tốt, luôn là “tới vô ảnh đi vô tung”, những thị vệ bình thường này căn bản không phát hiện bên hạ đã rời đi.Bệ hạ không ở Càn Minh Cung, vốn là một chuyện nhỏ.Nhưng với Tống Nguyên Tin lại là chuyện lớn.Trong mắt thầy thuốc, mỗi một chi tiết đều quan trọng.Một tháng nay, Cảnh Nguyên Đế đều rất tốt, làm ra bộ dáng rất muốn điều trị, ngay cả một và yêu cầu khắc nghiệt cũng không thấy phản bác.Này chứng minh cái gì?Chứng minh trong lòng Cảnh Nguyên Đế thật sự muốn điều trị thân thể.
Tự nhiên hắn cũng hiểu, những lời Tống Nguyên Tin nói, đều không phải là bắn tên không đích.Nếu ăn, mặc, ở, đi lại đều phải bị quản lý, vậy Cảnh Nguyên Đế nhất định sẽ không vô cớ rời đi.Tất cả những điều này đều dựa theo hiểu biết của Tống Nguyên Tin với Cảnh Nguyên Đế.Tuy Cảnh Nguyên Đế là một người tùy ý và khó đoán, nhưng đồng thời, một khi Cảnh Nguyên Đế đã đáp ứng cái gì thì sẽ không nuốt lời.Bây giờ, bệ hạ lại làm ra chuyện ngoài ý muốn thế này.Tống Nguyên Tin: “Hỏng rồi, phải mau chóng tìm được bệ hạ.”
Ninh Đại Nho đã sớm phái người đi tìm khi vừa phát hiện bệ hạ mất tích, nghe Tống Nguyên Tin nói lời này, trong lòng lại càng căng thẳng hơn.Ông hỏi: “Có vấn đề gì thế?”
Tống Nguyên Tin vẫn nổi giận đùng đùng, chỉ là lửa giận kia đã hạ thấp hơn lúc nãy rất nhiều, nhanh chóng suy luận tình huống của Cảnh Nguyên Đế: “……
Dược lực hung mãnh, bệ hạ chịu tác dụng của thuốc, sẽ theo bản năng muốn phát tiết ra ngoài……”
Nhưng theo liều lượng hắn điều chế, hẳn là cũng đủ ức chế mới đúng.Sao lại mất khống chế!Tống Nguyên Tin càng nói càng kinh hãi, sắc mặt Ninh Đại Nho lại bình tĩnh trở lại: “Nếu chỉ là giết người, thì cũng không khó xử lý lắm.”
Tống Nguyên Tin quả thực không thể tin, một ngày kia, Ninh Đại Nho lại ngu xuẩn không hiểu tính người thế này.Hắn nổi trận lôi đình: “Nếu muốn giết người, hắn hà tất bỏ gần tìm xa, người trong toàn bộ Càn Minh Cung còn chưa đủ cho hắn giết sao?”
Vì cái gì còn muốn chạy ra bên ngoài động thủ?Ninh Đại Nho lập tức phản ứng lại, sắc mặt đại biến.Ông không rảnh tiếp tục nói chuyện, vội vàng đi ra bên ngoài, sau đó lại khắc chế trở thành bước đi vững vàng, nhưng rốt cuộc vẫn không tránh được hối hả.Tống Nguyên Tin thấy ông cuối cùng cũng ý thức được hắn đang nói cái gì, lúc này mới thở dài đi theo.……
Hy vọng còn kịp.Vị hoàng đế này tính tình bạo ngược đến cực điểm, cho dù yêu thích thứ gì, cũng sẽ mang theo dục vọng phá hủy vặn vẹo.Nếu hắn thật sự không áp chế được mà phát tác, thì mới thật là bi kịch.
Ai có thể chấp nhận được tình yêu của một đế vương dữ dằn điên cuồng kia chứ?Kia thật sự là yêu sao?…Không có.
Không có.
Không có.Thống khổ hơn so với chuyện bệ hạ mất tích chính là bọn họ thậm chí còn không biết bệ hạ ở đâu.Trong tay bệ hạ cũng có ám vệ, chỉ là không đến lúc bất đắc dĩ, Ninh Đại Nho sẽ không dễ dàng bảo bọn họ ra tay.Ninh Đại Nho phái đi người tìm, đã đi hướng Điện Tư Giám, phòng tạp vụ, cùng với Ngự Thiện Phòng.
Đây là những nơi Kinh Trập hay lui tới, nhưng đều không có Kinh Trập.Đương nhiên, không tìm được Kinh Trập ở Điện Tư Giám, Ninh Đại Nho cũng đã ý thức được không đúng.Đang lúc ông định kêu người đến Bắc Phòng, Ninh Đại Nho bỗng nhiên bị Thạch Lệ Quân bắt lấy, nàng khom người nói nhỏ bên tai Ninh Đại Nho, không biết nói gì, Ninh Đại Nho kinh ngạc mà liếc nhìn nàng một cái, rồi sau đó thay đổi phương hướng.……
Bọn họ đi đến Hiệt Phương Điện.—— phía tây.Đây là nơi Cảnh Nguyên Đế ở lúc còn là hoàng tử.Nhưng hắn chỉ sống trong một gian phòng nho.Hiệt Phương Điện rất to, có đến mấy trăm gian phòng.Khi đó, tiên đế cho phép hoàng tử và công chúa được mẹ nuôi dưỡng, thẳng đến khi mười hai mười ba tuổi mới có thể ra ngoài kiến phủ, toàn bộ quá trình, đều rất ít khi di dời.Nhưng Cảnh Nguyên Đế thì khác, từ lúc bắt đầu, hắn đã ở đây.Thẳng đến khi Từ Thánh Thái Hậu qua đời, hắn được nuôi dưỡng dưới danh Thái Hậu, nhưng cũng dọn đến hậu cung với bà, vẫn sống ở gian phòng phía tây theo sự đồng ý ngầm của tiên đế.Từ đầu đến cuối, người duy nhất bị cô lập là Cảnh Nguyên Đế.Khi đó Ninh Đại Nho và Thạch Lệ Quân đã được điều tới để hầu hạ Cảnh Nguyên Đế.Cũng may, họ đã tới Ngự Thiện Phòng, Hiệt Phương Điện cũng cách đó không xa.Ninh Đại Nho là người bước đến cánh cửa trước tiên, sau khi nghe thấy vài tiếng động kì lạ, ông đột nhiên xoay người, ngăn cản đám người phía sau.Tống Nguyên Tin đứng sau lưng Ninh Đại Nho, bị đột nhiên ngăn lại, hắn có chút bực bội: “Ninh tổng quản, ngươi làm gì thế?”
Ninh Đại Nho trấn định, thong dong mà nói: “Ta nghĩ, chúng ta đừng tiếp tục lo lắng nữa, chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi thôi.”
“Kiên nhẫn, ngươi chờ cái quỷ, nếu là……”
Tống Nguyên Tin còn chưa nói xong, hắn đã nghe thấy khóc nức nở, âm thanh giữa đêm khuya khiến mọi người rụt cổ lại, toàn thân có chút lạnh lẽo.Nhưng ngay sau đó, hắn phản ứng lại, đôi mắt mở to mà nhìn về phía Ninh Đại Nho, lại nhìn về phía đám người phía sau.Những người khác đều nhất trí mà cúi đầu, một bộ không nghe thấy gì.Tống Nguyên Tin bật cười, chỉ chỉ vào Ninh Đại Nho.Ninh Đại Nho cười làm lành, cố gắng ngăn chặn cảm xúc của Tống Nguyên Tin.
Những người còn lại liền canh giữ ở ngoài điện, một câu cũng không dám nói.Ai dám xông vào ngăn trở chuyện tốt của bệ hạ chứ?Đương nhiên, Tống Nguyên Tin có thể.Hắn ở bên cạnh lẩm bẩm một mình, chủ yếu là nói về tình trạng hiện tại của bệ hạ không nên quá mức khụ khụ cùng với khụ khụ, nếu không phải Ninh Đại Nho tận tình khuyên bảo, hắn thật sự sẽ xông vào.Trời xanh a, Ninh Đại Nho thật sự không muốn thấy hình ảnh Tống Nguyên Tin bị xé xác đâu, khuyên can mãi hắn mới thôi ý định xông vào.…Kinh Trập mơ hồ mà ngủ một hồi, sau đó lại bị ép tỉnh lại, thân thể nóng bỏng phía sau ôm chặt lấy y, khiến y không nhịn được bật khóc.Nhưng lần này không khóc nhiều như lúc nãy.Dung Cửu không thỏa mãn liếm nước mắt của y.Kinh Trập khàn giọng, mang theo một tia nghẹn ngào: “……
Ngươi, ngươi làm sao thế này, tại sao không……”
Làm sao lại có người cứng rắn như sắt, làm sao cũng không mềm xuống thế này?Này thật sự là người sao?Kinh Trập cảm thấy chính mình đã rất nỗ lực, rất dũng cảm, rất muốn hỗ trợ, nhưng tay y đã nhức đến sắp gãy rồi mà vẫn không có kết quả.Có ai mà khó chiều như vậy cơ chứ?Trong lúc choáng váng, y giống như nghe được bên ngoài có động tĩnh, Kinh Trập theo bản năng rút vào ngực Dung Cửu.Bên ngoài không khí rất lạnh, chỉ có lồng ngực của Dung Cửu là nóng bừng, Kinh Trập tham luyến một chút ấm áp này, giống như một con mồi rơi vào tay thợ săn, một bên run run, một bên lại dựa vào người hắn.Sàn sạt ——Đang lúc Kinh Trập buồn bực, y nghe thấy tiếng vải bị xé rách, y nhanh chóng đưa tay đè bàn tay của Dung Cửu lại.Cái tay kia bị Kinh Trập đè lại, nhiệt độ nóng bỏng cọ vào bụng dưới của Kinh Trập, y không khỏi co rúm lại, “Ngươi làm cái gì?”
“Lịch sự, có qua có lại.”
Dung Cửu cơ hồ là cắn vành tai Kinh Trập mà nói chuyện, giống như muốn cắn đứt nó, bên tai y toàn tiếng nước ọc ọc.Kinh Trập không biết có phải mình đã rơi xuống nước rồi hay không, hỗn loạn suy nghĩ khiến giọng y mang theo vài phần mềm mại.“……
Không cần, ta……”
Đầu lưỡi chạm vào hàm răng, “Ta là thái giám, vốn dĩ đã không có……”
“Không thử xem xem, thì làm sao biết?”
Dung Cửu nói, mang theo hưng phấn khác thường, đừng nói là ghét bỏ, kia càng giống như là gấp không chờ nổi.Kinh Trập quả thực muốn xỉu, đây là cái gì, đam mê cổ quái gì chứ?
Là con người, dù sao cũng phải, có điểm giới hạn……
Dung Cửu thật sự……
Không phải con người……Y theo bản năng nắm chặt thứ kia của Dung Cửu, càng ngày càng dùng sức, thẳng đến khi Dung Cửu khẽ thở dài.“Tay ta sắp gãy đến nơi rồi.”
Kinh Trập buông tay, xấu hổ đến muốn ngất xỉu.Chuyện phát sinh tối nay với y mà nói thật sự là một cú sốc quá lớn, đến nỗi hiện tại đầu y vẫn còn thấy đau.Một lát sau, y phát hiện bàn tay to lớn của Dung Cửu một chút lại một chút mà vuốt lưng y, bàn tay hắn có chút thô ráp, khi vuốt có hơi đau, nhưng sức lực rất dịu dàng, khiến y cảm thấy thoải mái.Kinh Trập ngơ ngác mà nằm một hồi lâu, mới thấp giọng: “Ngươi……
Thanh tỉnh?”
Nghe có chút ngốc, như là khó có thể tin được.Dung Cửu liền nhàn nhạt mà ừ một tiếng.Sức lực nắm lấy cánh tay Dung Cửu mạnh thêm, vốn dĩ đã trầy không ít, hiện tại lại xuất hiện thêm mấy dấu.Kinh Trập ủy khuất cực kỳ.Ngươi, ngươi vừa rồi, như vậy.Kinh Trập một bên ủy khuất, một bên lên án.Vừa rồi Dung Cửu như vậy, vừa rồi Dung Cửu còn như vậy, cố ý đe dọa người, còn muốn, còn muốn……Kinh Trập nghĩ đến cái gì, sắc mặt trắng bệch.“Sao không nói tiếp?”
“Nói cũng vô dụng.”
“Vì sao vô dụng?”
“Ngươi sinh bệnh.”
Kinh Trập ủ rũ cụp đuôi, y có thể cảm giác được đôi lúc Dung Cửu không thanh tỉnh, nhưng y cứ vô thức thô bạo như vậy, thật sự đã phá hủy lòng tin của r.Làm sao lại có người như vậy, như vậy……Hư.Kinh Trập co người, vì thế có vẻ càng thêm nhỏ.Dung Cửu: “……
Bởi vì ta sinh bệnh, cho nên ngươi liền tha thứ?”
Ngữ khí kia có vài phần cổ quái, như hoang mang mà nâng cao âm cuối.Kinh Trập một lần nữa lăn khỏi người Dung Cửu, ghé vào cạnh giường, uể oải mà nói: “Mới không thèm.”
Rồi sau đó lại nói: “Ta muốn ngủ, ngươi đừng làm phiền ta nữa.”
Y giống như một con cá đáng thương, rõ ràng không thể rời khỏi nước, lại thiếu chút nữa bị người ta câu ra khỏi nước, bị lăn qua lộn lại, tuy rằng không chết, nhưng cũng không sai biệt lắm.Kinh Trập là thật sự nói ngủ liền ngủ, y đã rất mệt.Hôm nay làm việc cả ngày, lại chợt gặp được Dung Cửu, bị lăn lộn đến muốn hỏng mất, còn khóc một trận, hiện giờ cả người không chỉ có thân thể, mà cả tinh thần cũng vô cùng yếu ớt.Y ngủ cũng không thoải mái, bởi vì lạnh.Sau khi đổi mấy tư thế, Kinh Trập vốn ủy khuất mà ngủ phía xa, bất tri bất giác mà hướng tới nguồn nhiệt, thật cẩn thận mà dán vào người Dung Cửu, lúc này mới ngủ sâu hơn.Dung Cửu nhìn chằm chằm gương mặt Kinh Trập, trong căn phòng tối tăm, chỉ có một cây nến lập lòe, tầm mắt nam nhân giống như ác thú đáng sợ, bao phủ bởi dục vọng.Không biết qua bao lâu, khí vị nồng đậm trong phòng càng dày đặc thêm vài phần.Dung Cửu cả người trần trụi bước xuống giường, tùy ý nhặt một chiếc áo ngoài khoác lên người, lại tạm lấy một tấm vải khác lau tay.Người ngoài điện tựa hồ nghe được động tĩnh, vội vàng nhích lại gần cửa.Căn phòng này đã lâu không có người tới, cho dù vẫn có người quét tước nhưng vẫn lộ ra hơi thở cũ kĩ.Ninh Đại Nho đã sớm bảo người chuẩn bị chậu than, cho dù không dám mở cửa, nhưng để trước cửa vẫn có thể giảm bớt cảm giác rét lạnh.“Chuẩn bị nước.”
Phòng trong truyền đến giọng nói quen thuộc, Ninh Đại Nho cảm kích đến độ muốn quỳ xuống.“Đem chậu than vào.”
Rồi sau đó, cửa được mở ra.Trong căn phòng tối tăm, một hương vị kỳ quái bao phủ, Tống Nguyên Tin hít hít cái mũi, lộ ra cái biểu tình cổ quái.Ở tất cả đều cúi đầu, như con kiến cần mẫn làm việc, Tống Nguyên Tin cũng đến gần, nương theo ánh trăng ảm đạm bên ngoài, nhìn nam nhân trước mắt.“……
Ngươi, biết không được túng dục đúng không?”
Tống Nguyên Tin ngập ngừng nói, mùi vị trong phòng quá rõ ràng, rõ ràng đến nỗi Tống Nguyên Tin không thể coi như không biết, này, này……Thì ra dưỡng cún con của bệ hạ, là ý này?Cô nương này là ai, cũng quá xui xẻo rồi, bị nói là động vật thì thôi, lại còn bị một kẻ điên như vậy thích?Hách Liên Dung bình tĩnh mà nói: “Không có.”
“Không có gì?”
Tống Nguyên Tin còn đang suy nghĩ về cô nương xui xẻo kia, có chút thất thần.“Không có túng dục.”
Hách Liên Dung lãnh đạm mà trả lời.Sắc mặt Tống Nguyên Tin liền càng thêm cổ quái, nhìn Hách Liên Dung từ trên xuống dưới, này không thích hợp a, hắn vốn còn tưởng rằng bệ hạ mấy khống chế như vậy, thật sự sẽ……Nhưng hiện tại xem ra, hoàng đế kỳ thật còn thanh tỉnh.“Ngươi không mất khống chế?”
Tống Nguyên Tin nhíu mày, có chút căng thẳng hỏi.“Ai nói quả nhân mất khống chế?”
Hách Liên Dung mặt vô biểu tình, lạnh nhạt mà nói.Không mất khống chế, vậy buổi tối hôm nay, ai nháo một trận thế?…Khi Kinh Trập tỉnh lại, cả người chôn trong lớp chăn đệm mềm mại, cả người ngơ ngác mà nhìn chằm chằm bức màn đầu giường.Qua thật lâu, y mới ngồi dậy.Kinh Trập cúi đầu nhìn bản thân, quần áo trên người đã bị đổi qua.
Y dừng một chút, lại đưa tay xuống kéo kéo, định xem phía dưới.Vẫn là các quần bị rách kia, chưa được thay.“Chưa thay cho ngươi.”
Am thanh lạnh đột nhiên truyền đến, Kinh Trập run run, theo bản năng một lần nữa vùi vào trong chăn.Đây là một bản năng trốn tránh bình thường.Sau khi Kinh Trập làm ra động tác này mới phản ứng lại mình đang làm gì, quả thực là muốn té xỉu.
Y buồn buồn buồn nằm trong chăn, định hỏi mình đang ở đâu, nhưng rồi cũng không nói gì.Ngay lúc Kinh Trập đang do dự, một cổ ngoại lực đã nhất bổng cả chăn và người y lên.Y sợ tới mức kêu lên, luống cuống tay chân vùng vẫy, ý đồ định thoát khỏi chăn.Dung Cửu ôm Kinh Trập ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cái bàn giữa phòng.Cuối cùng Kinh Trập cũng thò được cái đầu xù xù của mình ra, y phát hiện trên bàn đã đầy thức ăn.“Từ buổi chiều hôm qua đến giờ có lẽ ngươi chưa được ăn gì.”
Giọng nói nhàn nhạt từ phía sau truyền đến.Không nói thì còn tốt, vừa nói xong Kinh Trập liền cảm giác được bụng mình vô cùng đói, vốn dĩ tay chân y đã mềm nhũn, bây giờ y gần như đã lã đi.Nhưng còn điều quan trọng hơn so với bữa cơm này:“Dung Cửu, ngươi……
Ngày hôm qua……”
Kinh Trập theo bản năng nhìn sắc trời bên ngoài, vẫn chưa sáng, vì thế y đành phải thay đổi cách nói về thời gian, “Lúc nãy ngươi, dáng vẻ kia……
Rốt cuộc là chuyện như thế nào?”
Kinh Trập chưa từng thấy Dung Cửu như vậy.Cả người hắn như sôi trào vì một loại phấn khích kỳ lạ nào đó, mặc kệ nói cái gì, làm cái gì, đều như châm dầu vào lửa, làm sao cũng không thể bình tĩnh lại.Dung Cửu: “Ta từng trúng độc.”
Hắn lãnh đạm nói, dường như đây chỉ là một việc nhẹ nhàng bâng quơ.“Thật vất vả mới tìm được một đại phu có thể giúp ta nhổ độc tính ra, bất quá, dược hiệu có chút mãnh liệt, đêm qua……”
Dung Cửu không nói hết, nhưng Kinh Trập đã tự động nghĩ lại thảm kịch ngày hôm qua.Lòng Kinh Trập còn sợ hãi mà rụt cổ vào trong chăn, thuốc kia có lẽ không chỉ có chút mãnh liệt không đâu, mà quả thực khiến Dung Cửu thành một con ngựa hoang táo bạo, đấu đá lung tung, đáng sợ thật sự!Kinh Trập chán nản cúi đầu.“Nhưng ngươi như vậy, ta còn sẽ sợ hãi.”
Kinh Trập rốt cuộc chỉ là một thiếu niên ngây thơ, hiện giờ lại gặp những chuyện thế này, bả vai y hiện lên vài phần đơn bạc.Tình cảm hắn dành cho Kinh Trập quá mức thô bạo, giống như một bông hoa mảnh mai luôn bị gió mạnh và mưa rào quật lấy, tuy rằng rễ đã cắm rất sâu vào đất, nhưng vẫn lung lay, như muốn gãy.Dung Cửu: “Vậy ngươi hối hận?”
Kinh Trập bĩu môi: “Ngươi cứ luôn như vậy, rõ ràng là ngươi sai, sao lại đều là hỏi lại ta.”
Y có chút oán giận, như là đang làm nũng, “Ngươi không thể nói dễ nghe một chút sao, như là, được rồi, về sau ta sẽ sửa, sẽ không làm ngươi sợ hãi, làm ngươi tức giận nữa!”
Phụ thân luôn nhận lỗi với mẫu thân như vậy.Cho dù làm sai chuyện gì, nhưng chỉ cần thành khẩn xin lỗi, cố gắng sửa sai, thì vấn đề cũng sẽ biến mất.Kinh Trập là mắc bệnh hay quên, không qua bao lâu, y đều sẽ quên.Nhưng Dung Cửu cũng không muốn y quên.Sau đó, y nghe thấy Dung Cửu nói với giọng lạnh băng, tựa như thở dài.“Có sai tắc sửa, lời này không tệ, nhưng……
Ta làm không được đâu, Kinh Trập.”
Hắn rõ ràng không cười, nhưng Kinh Trập lại tổng cảm thấy hình như y nghe thấy Dung Cửu cười.“Ta không thể nói ra những chuyện bản thân không thể làm, không thể hứa hẹn những chuyện không muốn làm, Kinh Trập cũng không muốn ta là loại người, nói không giữ lời, lừa gạt ngươi đâu đúng không?”
Vẫn là giọng điệu tuy lạnh lùng nhưng vẫn rất ôn nhu, ngoài Kinh Trập ra, không một ai có thể khiến Dung Cửu nói chuyện như vậy.Nhưng dần dần, trong giọng nói lại bùng phát ra một bóng tối khủng khiếp không thể diễn tả được, như trong nháy mắt muốn cắn nuốt Kinh Trập.Kinh Trập mím môi im lặng, y trừng mắt nhìn một bàn đồ ăn trước mắt.Không còn cảm thấy đói nữa, mà là một ngọn lửa khác đang bùng cháy trong bụng.”
Cho dù là ta, cũng sẽ tức giận a!”
Kinh Trập linh hoạt mà chui ra khỏi chăn —— không thể không nói, thân thể y linh hoạt dẻo dai thế này, là nhờ khoảng thời gian dài lao động cực nhọc, thân hình đơn bạc cũng xuất hiện một lớp cơ bắp, tuy vẫn kém Dung Cửu, nhưng rất nhiều thời điểm vẫn đủ dùng —— y xoay người, một quyền nện vào mắt phải của Dung Cửu.Bọn họ đang ngồi trên ghế.Chiếc ghế cũ kỹ hiển nhiên không thể chịu được lực mạnh như vậy, tuy đã được bảo dưỡng khá tối, nhưng vẫn phát ra âm thanh kẽo kẹt.Chăn mềm trượt xuống đất đất, Kinh Trập ngồi trên người Dung Cửu, một tay nắm chặt cổ áo Dung Cửu, một tay khác đánh vào bụng hắn.Tuy rằng không dùng mười phần sức lực, nhưng cũng đủ gây đau đớn“Ta mặc kệ ngươi có sửa hay không, nhưng khi đã làm sai chuyện gì, thì phải xin lỗi.”
Bàn tay Kinh Trập dùng sức nắm cổ áo Dung Cửu đến co rút, đôi sáng ngời vẫn gắt gao nhìn chằm chằm nam nhân, “Ta mặc kệ, ta muốn nghe những lời này.”
Đôi tay Dung Cửu đỡ lấy eo Kinh Trập, không biết là sợ y ngã, hay là mang ý nghĩa khống chế nào đó.Ngoại trừ biểu tình đau đớn lóe lên trong nháy mắt kia, gương mặt Dung Cửu vẫn không có biểu tình biến hóa gì, một đôi đen láy mang theo cảm xúc đạm mạc còn có chút bực bội mà nhìn Kinh Trập.Bực bội?Vậy mà hắn còn dám bực bội?Đang lúc Kinh Trập giận đến sôi gan, còn định đánh thêm một quyền, Dung Cửu nói: “Đêm qua càn rỡ, nhiều có mạo phạm, hy vọng thứ tội.”
Giọng nói hắn có chút thanh lãnh, nghiêng đầu đánh giá Kinh Trập, từng câu từng chữ mà nói ra những lời Kinh Trập muốn nghe.Kinh Trập hít thở không thông, cánh tay chống lên vai Dung Cửu, nhíu mày nhìn hắn.Dung Cửu cũng vô tội mà nhìn y..Gương mặt điệt lệ xinh đẹp bị phá hủy bởi vệt đỏ vừa rồi Kinh Trập đánh, có vẻ hơi có chút khôi hài.
Tâm Kinh Trập không khỏi rung động, thấp giọng thở dài.“Ta tha thứ cho ngươi.”
Dung Cửu theo bản năng nắm chặt eo Kinh Trập.“Vì sao?”
Hắn không nói đến cái gì, nhưng Kinh Trập dường như hiểu rõ ý hắn.Y trừng mắt nhìn Dung Cửu, lúc này mới tức giận mà ngồi xuống.“Ta mặc kệ ngươi có tật xấu y, là bản tính khó dời, hay là muốn cố ý làm ta sợ, nhưng đã làm sai thì phải xin lỗi, mặc kệ có tác dụng hay không, ta phải là người định đoạt.”
Dung Cửu hoang mang mà nhíu mày: “Nhưng xin lỗi không thay đổi, thì có ích lợi gì?”
Kinh Trập đương nhiên mà nói: “Hữu dụng a, ít nhất từ trước đến nay ngươi chưa xin lỗi bao giờ.”
Đúng vậy.Ai dám yêu cầu Dung Cửu xin lỗi?Kinh Trập dùng trà súc miệng, sau đó ăn từng ngụm nhỏ, bụng y đã đói đến kêu vang, có thể miễn cưỡng xử lý xong việc quan trọng này đã là không tồi, gió cuốn mây tan mà ăn no bụng, Kinh Trập mới thở dài.Có vài phần ưu sầu, có thêm vài phần nhàn nhạt ưu thương.“Nếu biết trước ngươi có tính tình như vậy, ta khẳng định sẽ đi đường vòng.”
Tuy rằng Kinh Trập thích mỹ nhân, nhưng mỹ nhân có tính tình táo bạo, y cũng không muốn dây vào tìm phiền toái, nếu có thể lựa chọn, tất nhiên là có bao xa đi bao xa.Nhưng cố tình, y bị sắc đẹp mê hoặc, rơi vào hố còn không biết.Kinh Trập quay đầu lại, nhìn gương mặt Dung Cửu.Vết bầm vừa rồi đã lan rộng, tạo thành một mảng xanh đỏ, tim Kinh Trập cũng nhói đau, sớm biết vậy lúc nãy đừng đánh vào mặt, đánh thêm mấy đấm vào người thì tốt rồi.Dung Cửu: “Ngươi rất thích gương mặt ra.”
Hắn nhàn nhạt mà nói.Kinh Trập bẹp miệng: “Sắc đẹp sở họa.”
Thật sự là tai họa, một sớm trượt chân, đã không bò ra nổi.Y nhìn sắc trời bên ngoài đã dần sáng lên, không khỏi nói: “Ngươi thật sự không cảm thấy……
Ghê tởm sao?”
“Bởi vì ngươi là thái giám?”
Biểu tình Dung Cửu hờ hững, “Hôm nay là ngày đầu ta biết việc này ư?”
Kinh Trập nhớ tới dục vọng của Dung Cửu ngày hôm qua, nhớ lại tình cảnh y phải cố gắng giữ lại cái quần mình, không khỏi bĩu môi.“Ta cần phải trở về.”
Một đêm không về Điện Tư Giám, Kinh Trập cũng không biết nên giải thích sao đây, hơn nữa, nơi này là nơi nào?Vì sao Dung Cửu luôn cho Kinh Trập có cảm giác hắn rất quen thuộc với hậu cung này……
Tuy rằng hắn là điện tiền thị vệ, quen thuộc thì cũng hợp lý…… nhưng rời khỏi vị trí mà không xin phép……
Tại sao Vi Hải Đông không mắng hắn……Trong lòng Kinh Trập tràn ngập suy nghĩ kỳ quái, thẳng đến khi Dung Cửu lấy quần áo mặc vào cho y, lúc này y mới đột nhiên phản ứng lại.“Ta tự mặc.”
Dung Cửu lại không cho y tự mặt, thong thả ung dung mà mặc giúp Kinh Trập, hắn ngồi xổm xuống, mang giày cho y.Kinh Trập theo bản năng rụt chân, thấp giọng: “Ngươi không cần vì xin lỗi……
Làm như vậy.”
Dung Cửu không phản ứng gì mà bắt lấy mắt cá chân Kinh Trập, cười khẽ: “Xin lỗi?”
Hắn ngẩng đầu, con ngươi như mực nhìn chằm chằm Kinh Trập.“Chỉ là muốn làm.”
Toàn thân Kinh Trập đều được Dung Cửu săn sóc, giống như tất cả quần áo đêm qua tự tay hắn cởi ra, lại lần nữa bị hắn mặc trở về.Cả người Kinh Trập không được tự nhiên, khi bị dẫn ra ngoài, mới ý thức được, nơi này gần Ngự Thiện Phòng tới cỡ nào.Điện Tư Giám cũng ở gần đây.Đêm qua cư nhiên bọn họ lại ở gần tới vậy, lại còn có, còn……Kinh Trập quay đầu lại nhìn tấm bảng to ghi chữ Hiệt Phương Điện, thiếu chút nữa té xỉu.Xong rồi xong rồi, y cảm thấy một ngày kia y sẽ phải chết, nếu không phải bị người trước mặt lộng chết thì khẳng định là bởi vì dâm loạn hậu cung mà chết……“Sẽ không.”
Dung Cửu nhàn nhạt mà nói.Kinh Trập khẩn trương mà che miệng lại, rầu rĩ mà nói: “Làm sao ngươi biết?”
Dung Cửu trầm ngâm, sau đó mới nói: “Bởi vì hoàng đế cũng không để ý đến chuyện hậu cung, ai cho hắn đội nón xanh, hắn cũng sẽ không quản.”
Kinh Trập trợn mắt há hốc mồm: “Này, rộng lượng như vậy?”
Bị người khác đội nón xanh cũng không để ý, này thật đúng là……Dung Cửu không biết nghĩ tới cái gì, thấp giọng cười lên.“Đúng vậy, cho nên, Kinh Trập,” Nam nhân nhích lại gần, “Ngươi có thể, hảo hảo dâm loạn……”
Kinh Trập che tai lại, nhanh như chớp chạy đi.Điện Tư Giám ở gần đó, nơi này quen thuộc đến nỗi y có thể nhắm hai mắt mà chạy, sao có thể ở lại tiếp tục nghe Dung Cửu ô ngôn uế ngữ, a a a tai y muốn rớt ra rồi!Dung Cửu đứng đó, nhìn hình bóng Kinh Trập càng ngày càng xa, cuối cùng biến mất.
Trên mặt hắn cũng từng chút từng chút mà đóng băng, cuối cùng chỉ còn lại biểu tình lạnh nhạt.Khi Kinh Trập rời đi, dường như cũng đã mang đi chút ‘tính người’ còn sót lại của hắn.Không bằng nói, khi không ở cùng Kinh Trập, Hách Liên Dung vẫn luôn là bộ dáng này.…Kinh Trập một đường chạy như điên trở lại Điện Tư Giám, bộ dáng kia giống như đang chạy trốn, trên đường gặp phải người quen cũng chỉ gật đầu một cái, căn bản không định dừng lại, như một cơn lốc chạy vào phòng, y trực tiếp ngã xuống giường, ném giày, chui vào chăn.Nơi này quả thực là nơi an toàn nhất thế giới.Tuệ Bình bị Kinh Trập đánh thức, hôm nay khó được hôm không cần dậy sớm, hắn mơ hồ nói: “Kinh Trập……
Ngươi làm sao vậy?”
Kinh Trập ong ong mà nói: “Không có việc gì, ngươi tiếp tục ngủ đi.”
Thẳng đến khi toàn bộ phòng an tĩnh lại, Kinh Trập mới co người lại, che đi trái tim đang đập loạn xạ của mình.Chuyện ngày hôm qua quá mức đột ngột, đến bây giờ Kinh Trập mới có thể thả lỏng.Y ngơ ngẩn một lúc, sau đó nhìn chằm chằm tay mình.Ngày hôm qua, bàn tay này đã nắm...Hôm nay, bàn tay này lại đánh Dung Cửu.Có thể……
Này là bước nhảy vọt kiểu gì vậy……
Y……
Dung Cửu rốt cuộc là chuyện thế nào……Hắn là……
Đang, cố ý, thử y sao?Kinh Trập gian nan mà suy luận, bắt lấy một đầu sợi len, bắt đầu gỡ rối cuộn len ra, nhưng càng gỡ lại càng rối.Nhưng tại sao lạ thử y!Không không không……
Kinh Trập, không thể nghĩ như vậy……
Hắn bị trúng độc cơ mà, đây là do phát độc……Kinh Trập lẩm bẩm: “……
Sợ hãi, thật sự sợ hãi……”
Nhưng vì sao……Y bực bội trở mình, nghe được việc lúc nhỏ Dung Cửu đã trúng độc, y lại có vài phần khổ sở.Kinh Trập a Kinh Trập, đau lòng nam nhân là một tật xấu đấy!Y đau lòng Dung Cửu, đêm qua Dung Cửu đau lòng y sao!Trừ bỏ cái quần nhỏ ra, Kinh Trập cơ hồ đều bị lột sạch, toàn thân đều bị ăn sạch sẽ.Đời này y chưa bao giờ xấu hổ như vậy đâu!Sao Dung Cửu lại không chê dơ chứ?…Hách Liên Dung không chút để ý mà uống xong một chén thuốc, vị đắng kia như quay cuồng trong miệng, hắn nghe thấy Tống Nguyên Tin thì thầm.“Như thế nào sẽ……
Thuốc này như thế nào……”
Đúng vậy, thuốc của Tống Nguyên Tin sao lại có vấn đề được?Trong lúc các cung nhân đang bận rộn, Hách Liên Dung ngồi trên ghế cao, một tay chống cằm, nửa ngủ nửa tỉnh.Vì thế âm thanh trong điện cũng nhỏ lại.Hắn có thể cho Kinh Trập rất nhiều thời gian, để y dần dần chìm sâu vào, không thể giãy giụa, rơi sâu vào bẫy rập, không thể bò ra được.Không phải có câu nói ‘làm đâu chắc đấy’ sao?Nhưng Kinh Trập dù sống ở cũng tình cảm, y đi đến đâu cũng nhiều người thích, những ánh mắt đó, những quan tâm, những cái tiếp xúc thân mật đó……Quá mức săn sóc người khác liền sẽ biến thành trói buộc bản thân.Nếu thật sự làm Kinh Trập cho rằng hắn là một tình nhân ôn nhu săn sóc, vậy sẽ mười phần sai.Chỉ là……Hách Liên Dung mở bừng mắt, đè mắt phải lại.Đau đớn mơ hồ nhói lên như sóng biển, cuồng nhiệt, hung ác, nham hiểm bỗng nhiên trỗi dậy, đóng băng cảm xúc hắn.“Ha ha ha ha ha……”
Hách Liên Dung cười ra tiếng.Tiếng cười này khiến đám người đang hầu hạ trong điện sợ hãi, có người nhịn không được quỳ xuống, run bần bật, không đứng dậy nổi.Trong điện lâm vào yên tĩnh, chỉ còn tiếng cười của Hách Liên Dung.Cho dù miễn cưỡng, nhưng hắn cũng sẽ mở rộng lòng mình.Cho dù gào khóc, một bên khóc nức nở, một bên oán trách hắn.Sẽ túm lấy cổ áo đánh hắn, nói cho dù vô dụng cũng muốn hắn xin lỗi.Ý thức được nguy hiểm sẽ đột ngột chạy trốn, còn rất thông minh, chạy nhanh như bay, chớp mắt liền không thấy người.……
Phản ứng của Kinh Trập, vĩnh viễn đều ngoài dự đoán của hắn.Một sự kích thích chưa được thỏa mãn bùng lên trong lòng hắn, đầu lưỡi chạm vào hàm răng, khó khăn áp xuống ngọn lửa đang cháy phừng phừng không biết mệt mỏi.Yêu thương cùng ác ý vặn vẹo đan chéo, dục vọng ác ý không thể kiềm chế cứ dâng trào.Làm sao có thể trách hắn?Đúng không.Ít nhất hắn rất tôn trọng Kinh Trập, không lột xuống bí mật y sợ hãi nhất, khiến y có thể giữ gìn bí mật riêng tư nho nhỏ, tự cho là không ai biết kia.Hắn thật tốt, đúng không?Thật xui xẻo nga, Kinh Trập.Đây đều là do ngươi dung túng mà thành.Hách Liên Dung vươn tay, trên cổ tay trắng nõn là những vết cào đang rướm máu.Hắn vô cùng quý trọng mà liếm một cái, phảng phất như đang nhấm nháp tức giận và sợ hãi của Kinh Trập.Hôm nay, chỉ gần như là một cái bắt đầu thôi!–-------Tác giả có điều muốn nói:Kinh Trập: Lần sau nếu người còn làm thế nữa, tôi sẽ làm thế này, thế kia, thế kia.
Ngươi biết chưa?Dung Cửu: Ừ.Kinh Trập: "Ừm" là sao?Dung Cửu: Ta nghe theo ngươi ^_^