- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 648,380
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm
- 36
Là Do Hắn Quá Đẹp
Chương 25
Chương 25
Trước mắt Kinh Trập là một mảng đen nhánh, mất đi thị lực, lỗ tai y càng thêm nhạy bén.
Y không ngừng nghe được tiếng kêu thảm thiết, cùng với tiếng phụt phụt kỳ dị.
Hình như là có thứ gì đó mềm mại bị đâm, lại pha lẫn mùi máu tươi tanh tưởi nồng đậm.
Tự nhiên trong lòng Kinh Trập cũng đã nghĩ tới hình ảnh kia, y không thể nén được lo lắng.
Y theo bản năng đi ra ngoài một bước, tiếng bước chân y sàn sàn, lại dừng lại, hơi suy tư.
Y sợ người xảy ra chuyện là Dung Cửu……
Nhưng hẳn là, không phải là Dung Cửu đi……
Kinh Trập nhấp môi, bên tai quanh quẩn tiếng Ngũ Đức khẩn cẩn.
Ngũ Phúc có thể nhờ danh Ngũ Đức tác oai tác oái ở Trực Điện Giám thì cũng đủ chứng minh Ngũ Đức cũng không phải là người sẽ dễ xin tha, công thêm tư thái dẫn theo một đám người lúc nãy cũng có thể nhìn ra được, người này kiêu ngạo ương ngạnh thế nào.
Một người như vậy, lại cầu xin trước mặt Dung Cửu……
Thật giống như, Dung Cửu là quái vật đáng sợ nào đó, âm thanh kia tràn ngập sợ hãi……
Hẳn là còn quỳ xuống……
Y xoay người lại, dù Kinh Trập không nhìn được, nhưng lỗ tai lại rất mẫn cảm.
Kinh Trập biết, Dung Cửu hiện tại có lẽ đang làm việc ở tiền điện.
Có lẽ cũng có lui tới với Ngũ Đức.
Vừa rồi Kinh Trập theo bản năng muốn đuổi Dung Cửu đi, không phải không nghĩ tới khả năng này, chỉ là y không nghĩ Dung Cửu sẽ vì mình mà làm lớn chuyện lên.
Rốt cuộc, bây giờ phải giải thích sao đây?
Một thị vệ ở tiền điện, nhàn đến không có việc gì, lại đi một quãng đường xa từ Càn Minh Cung tới Điện Tư Giám làm cái gì……
Tới gặp một tiểu nội thị ư?
Kinh Trập quả thật không dám nói.
Cũng không muốn mang phiền toái tới cho Dung Cửu.
Bàn tay Kinh Trập sờ sờ cánh môi đau rát, không khỏi lại cắn cắn, mùi huyết khí nồng nặc bao phủ khắp nơi, căn bản sẽ không phát giác.
……
Như vậy, Ngũ Đức sao lại sợ Dung Cửu đến vậy?
Thị vệ tiền điện là quan, thái giám trong cung là nô, hai người nước giếng không phạm nước sông, theo lý thuyết……
Ngũ Đức không nên sợ Dung Cửu như vậy……
Còn tự xưng nô tỳ.
Hắn sợ hãi thân phận Dung Cửu, hay là……
Con người Dung Cửu?
Cũng không thể trách Kinh Trập cứ suy nghĩ mãi.
Từ xưa đến nay, còn người đều ỷ vào năm giác quan để nhận biết vạn vật, đột nhiên không kịp phòng ngừa mất đi thị lực, đối với Kinh Trập mà nói, y chỉ còn dựa vào lỗ tai.
Lỗ tai nhận được tin tức, y tất nhiên phải suy tư.
Sau âm thanh thảm thiết vừa rồi, đám nội thị đi theo Ngũ Đức cũng bị dọa một phen, sôi nổi bỏ chạy, sau đó, cũng không thấy Dung Cửu tới tìm y……
Dung Cửu hẳn là đuổi theo bọn họ?
Vậy hắn……
Kinh Trập chạm vào mảnh vải trước mắt, muốn kéo dưới, lại có chút do dự.
Dung Cửu vừa rồi, rất tức giận a.
Bất quá hắn tức giận với Kinh Trập khác với tức giận với Ngũ Đức thế nào, Kinh Trập không rõ, không khỏi càng muốn biết Ngũ Đức……
Thế nào.
Y nghiêng đầu, dò ra khỏi thân cây.
Do dự mà cọ cọ lòng bàn chân, ngón tay nắm mảnh vải, nhẹ nhàng kéo ra ——
Y chỉ liếc một cái thôi mà, hẳn là không có việc gì……
Đi?
Thực sự có sự.
Còn là việc vô cùng lớn.
Kinh Trập bị ánh sáng đột ngột làm chói mắt, y hơi nhắm mắt lại, chờ sau khi thích ứng mới mở bừng mắt ra.
Trước mắt y là một bức tường.
Kinh Trập khựng lại, chậm rãi ngẩng đầu.
Đối diện với gương mặt lạnh băng của Dung Cửu.
Kinh Trập: “……
Hải, Dung Cửu, ngươi quay lại rồi……
Ngươi bị thương?”
Y cười cười, vừa định giải thích mình vẫn chưa thấy gì, liền liếc mắt một cái trông thấy trên người nam nhân toàn là máu.
Y bị dọa một phen, tiến lên vài bước, cầm lấy bàn tay Dung Cửu, máu trên tay hắn dính đầy tay y.
Dung Cửu chậm rãi mà nói: “Không phải máu của ta.”
Tất cả đều không phải của hắn.
Hắn cũng không để ý động tác của Kinh Trập, ngược lại nhìn về phía mảnh vải, thong thả đánh gãy Kinh Trập đang hoảng loạn kiểm tra.
“Kinh Trập, ngươi không ngoan.”
Kinh Trập hít một hơi, y bẹp miệng vừa định giải thích, liền nghe được Dung Cửu dựng thẳng một ngón tay kên, bình tĩnh mà nói.
“Nhớ kỹ trước đã.”
“……
Ngươi ghi sổ à?”
“Tất nhiên phải làm ngươi ghi nhớ kỹ.”
Kinh Trập cảm thấy ủy khuất, vừa định cãi lại, mùi máu tươi lại sọc tới, y mới ý thức được có gì không đúng.
Y lại đánh giá Dung Cửu lần nữa.
Rất tốt, gương mặt xinh đẹp không có việc gì, thậm chí tóc tai cũng không loạn, quần áo……
Có hơi nhăn, nhưng không nhiều.
Cổ tay áo, eo bụng, vạt áo đều bị vây chút máu, nhưng tay cầm kiếm thì vươn đầy đến nỗi không nở nhìn.
Kinh Trập: “……
Ngươi, giết bọn họ?”
Y rất khó không hỏi như vậy.
Mặc kệ là Ngũ Đức cầu xin, hay là tiếng kêu thảm thiết vừa rồi, cùng với dấu vết hiện tại trên người Dung Cửu, đều không đúng.
Dung Cửu: “Giết.”
Hắn dứt khoát mà nói.
Rồi sau đó, hắn tra kiếm vào vỏ, tránh ra phía sau.
Kinh Trập đã có thể nhìn rõ được thảm trạng trên mặt đất.
Ngũ Đức tự nắm lấy yết hầu, ngã trên mặt đất, mặt ngẩng lên trời, mắt mở to, như muốn rơi ra, đầy mặt máu……
Tầm mắt Kinh Trập lướt xuống, thấy được lỗ thủng khiến người tê dại……
Miệng hắn……
Thậm chí có thể nhìn thấy yết hầu bên trong……
Cho dù Kinh Trập cực kỳ hận Ngũ Đức cũng nhịn không được nôn khan vài tiếng.
Y hơi cong eo, che miệng lại.
Dạ dày quay cuồng một trận, miệng không ngừng phân bố nước bọt, y dùng hết sức lực mới không thật sự nôn ra.
Kinh Trập nhắm mắt lại, hoãn một hồi, mới đỡ đầu gối đứng lên.
“Ngươi……”
Kinh Trập nghe giọng chính mình có hơi khàn, “Ở điện tiền, cùng hắn là……
Đồng liêu?”
Dung Cửu đã thu hết tất cả biểu tình của Kinh Trập vừa vào mắt, cảm giác mỹ mãn kỳ lạ hiện lên trong đầu hắn, đáng tiếc chính là, sau khi Kinh Trập nhìn thấy thảm trạng kia, vẫn chưa quay đầu nhìn hắn.
“Xem như là vậy.”
Thị vệ cùng thái giám, hoàng đế cùng thái giám, ân, làm sao có thể không tính?
“……
Vậy hắn, vì sao sợ ngươi như vậy?”
Giọng Kinh Trập mềm như bông, nghe liền biết y không ổn.
Đây là lần đầu tiên y thấy hình ảnh khủng bố như vậy, cho dù y cố bình tĩnh lại, nhưng hình ảnh lúc nãy vẫn cứ ám ảnh trong đầu y.
Giọng nói cũng đã suy yếu vô lực.
Dung Cửu: “Hắn hẳn là sợ ta.”
Hắn nắm tay Kinh Trập, máu lại nhiễm đầy tay Kinh Trập làn da trắng nõn nhuốm đầy máu quả thật là đẹp.
Khiến cho Dung Cửu không khỏi dâng lên một loại cảm giác muốn đẩy Kinh Trập vào trong bụi cỏ.
Nếu bôi đầy máu lên gương mặt đầy sợ hãi này, màu da người trắng trẻo hòa với màu đỏ thẫm của máu, nhất định là một bức tranh đẹp đẽ.
Hắn thật sự muốn thử……
Bộ dáng sợ hãi kia của Kinh Trập.
Bất quá, máu của tên nằm dưới đất kia, rất dơ.
Dung Cửu rũ mắt, thu liễn lại ý nghĩ kia, dùng ngữ khí lãnh đạm mà nói: “Ta ở điện tiền, cũng có khi giết người, hắn hẳn là biết tính tình ta, cho nên có chút sợ hãi.”
“……
Là, sao?”
Kinh Trập hoảng hốt, hình ảnh chói mắt trước mắt, hơn nữa còn mấy tiếng kêu thảm thiết của đám nội thị lúc nãy, trong lúc nhất thời, y không còn muốn biết đám người đó……
Sẽ có kết cục gì……
Y rất thích rút vào trong lòng ngực Dung Cửu.
Nếu xét ra có lẽ y cũng có chứng đói khát da thịt.
Mặc kệ là tiếp xúc qua tay, hay là thân thể, Kinh Trập vẫn luôn rất thích.
Nhưng y vốn nên cảm thấy an toàn, thích ôm ấp, thế nhưng vào giờ phút này lại giống như lao vào vực sâu, trong lòng Kinh Trập bất giác sợ hãi……
Có phải y đã xem nhẹ cái gì hay không……
Có cái gì đang kiệt lực nhắc nhở Kinh Trập……
Y, quả thật xem nhẹ.
Nhưng một cánh tay vươn ra, ôm lấy eo Kinh Trập.
Nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng Kinh Trập, y nghe được Dung Cửu thấp giọng nói, trong giọng nói có vài phần ôn nhu, “Đừng sợ, sẽ không có người nào dám tổn thương ngươi, Kinh Trập, nhắm mắt lại nghỉ một chút.”
Giống nói kia như dụ dỗ, mang theo một tia quái dị
Thân thể Kinh Trập hơi cứng đờ, một lát sau, mới trầm mặc mà dựa vào lòng ngực tràn ngập mùi máu của Dung Cửu.
Hắn lẩm bẩm: “……
Thật sao?”
Thật sự……
Không có việc gì sao?
Dung Cửu liền đáp: “Tất nhiên, sẽ không có việc gì.”
Hắn niết sau gáy Kinh Trập, lực đạo vừa đủ, khiến y vừa nhói lên, liền hôn mê bất tỉnh.
Y vừa rồi đã chịu đủ kích thích, Dung Cửu cũng không muốn dọa sợ Kinh Trập.
Hắn nên, bảo vệ y cho tốt……
Mới đúng.
Dung Cửu ôm lấy Kinh Trập đã mềm mại ngất xỉu trong ngực, nhấc ngang y lên, sau đó, lạnh băng mà nhìn về phía đám người không biết đã đến từ lúc nào, đang quỳ rạp đằng xa
Dung Cửu……
Nên nói, trên mặt Hách Liên Dung lộ ra sát ý tàn nhẫn, “Còn chờ quả nhân phân phó sao?”
Sát khí rõ như ban ngày, Hách Liên Dung nhẹ nhàng vỗ vỗ Kinh Trập, nở một nụ cười hung ác.
…
Ngũ Phúc chán chết mà ngồi đợi trong phòng cùng với một nội thị.
Dáng người nội thị nhỏ gầy, cũng không có nhiều sức lực, dẫn hắn đi ra ngoài cũng chỉ làm mất mặt, cho nên, Ngũ Đức để hắn lưu lại hầu hạ Ngũ Phúc.
Đương nhiên, toàn bộ phòng tạp vụ không có khả năng chỉ có mấy tiểu nội thị như vậy, nhưng những người kia còn có việc khác phải làm.
Nhưng Ngũ Phúc cũng hoàn toàn mặc kệ.
Hắn ở phòng tạp vụ, chính là lớn nhất, hắn an bài sao thì phía dưới nghe vậy.
“Đại ca sao đi lâu như vậy?”
Ngũ Phúc lẩm nhẩm, từ phòng tạp vụ đến Điện Tư Giám cần lâu như vậy sao?
Hắn biết tính tình Ngũ Đức.
Trước giờ Ngũ Đức làm việc rất mau lẹ, một khi gặp phải uy hiếp, hắn liền sẽ dùng thủ đoạn nhanh nhất giải quyết vấn đề.
Như hiện tại, hắn mang theo một đám người đến Điện Tư Giám, hắn sẽ mau lẹ mà xử trí Khương Kim Minh, sau đó giải quyết hết đám lâu la kia.
Giết người?
Không không không, Ngũ Đức sao lại làm những việc đó được?
Nếu là thật sự giết, dù cho hắn là nhị đẳng thái giám ở Càn Minh Cung cũng không trốn thoát trách phạt.
Nhưng khiến người khác thành phế nhân, vậy thì khác.
Trong tay Ngũ Đức không dính mạng người, cho dù chưởng ấn và Khương Kim Minh tức giận cỡ nào, cũng không thể thật sự động được Ngũ Đức.
Ngũ Phúc tính toán xong cách làm của Ngũ Đức, lại bắt đầu tiếc hận không ăn được Tuệ Bình, tuy rằng bàn tay kia làm việc cực nhọc, có vẻ thô ráp, nhưng dáng người trắng trẻo thon gầy, có vài phần nhan sắc, khiến hắn khó quên.
Bất quá, trong đám người Khương Kim Minh dẫn tới ngày ấy, hắn lại coi trọng một kẻ khác, dung mạo hơn hẳn Tuệ Bình, dáng người cũng không tồi, ánh mắt lại mang theo duệ khí, là loại người không dễ dàng khuất phục.
Hắc hắc……
Loại này hắn cũng thích.
Ngũ Phúc ngứa ngáy trong lòng, ánh mắt bay loạn khắp nơi, sau đó rơi vào người tiểu nội thị, “Đi, lấy đồ trong ngăn tủ thứ ba ra cho gia gia.”
Nội thị mặt mày trắng bệch.
Hắn hiển nhiên biết đó là cái gì.
Nội thị đột nhiên quỳ xuống, không ngừng dập đầu: “Gia gia, gia gia, ngài nhịn một chút đi, nếu Đức gia gia trở về, nhìn thấy nô tỳ……
Sợ là sẽ tức giận.”
Ngũ Phúc bĩu môi, nơi nào sẽ nghe.
Vừa thấy tiểu tử này cư nhiên không nghe lời, tùy tay túm lấy gối đầu, ném hắn vỡ đầu.
Nội thị không dám trốn, đứng im chịu một đòn, đầu ong cả lên, trước mắt biến thành màu đen.
“……
Còn không……
Mau đi……”
Hắn chết lặng mà bò dậy, lung lay mà bò về phía tủ.
Nơi đó cất giấu rất nhiều món đồ chơi, có chút muốn mạng người ta.
Nội thị trì độn mà đứng ở trước tủ, hoảng hốt mà cầm lấy mấy món đồ chơi ra, như cái xác không hồn, đi tới trước mặt Ngũ Phúc.
Ngũ Phúc bị gãy chân, cũng không dễ dàng hành động.
Hắn dựa vào đầu giường chọn lựa.
Nội thị chết lặng mà nhìn Ngũ Phúc.
Hắn như loài bò sát ghê tởm liếm môi, khi mấp máy môi, thịt mỡ rung rinh làm người khác muốn nôn.
Tưởng tượng đến việc mình đã từng trải qua, đầu lại càng thêm đau, chờ Ngũ Phúc chọn xong, miệng hắn ngâm nga một bài, nội thị liền chết lặng.
……
Hắn nhớ rõ, lúc trước có một nội thị bị nâng khỏi phòng, trong thân thể, từng cắm cái đồ vật như vậy.
Nội thị cũng không biết lấy từ đâu ra lá gan, càng không biết lệ khí từ đâu mà đến, nháy mắt, cầm lấy ghế quất vào đầu Ngũ Phúc.
Sức lực to lớn, toàn bộ ghế đập thẳng vào đầu, hắn không kịp kêu la đã ngã xuống giường.
Nội thị run rẩy lấy lại tinh thần.
Hắn kêu một tiếng, buông tay ra, hoảng sợ mà ôm đầu.
“Ta giết người……
Ha ha ha……
Ta giết người……
Hi hi ha ha ha……”
Hắn đã chịu kích thích, vừa khóc vừa cười.
Đúng lúc này, từ ngoài cửa ùa vào một đám người, tiểu nội thị còn tưởng rằng đám người Ngũ Đức trở về.
Lập tức thanh tỉnh vài phần.
Thấy rõ là tội chết, chết sớm chết trễ cũng phải chết, không bằng lại kéo thêm mấy cái đệm lưng, lệ khí trong lòng hắn lan tràn, nắm lấy cái gối đầu trên giường, xoay người ném vào đám người đang vào.
Khi hắn phát hiện phục sức người nọ không giống, đã quá muộn.
Người nọ nâng cánh tay lên, cái gối đầu bị vỡ ra, nhưng người nọ lại như không có cảm giác gì.
“Mang đi.”
Hắn phân phó, lập tức liền có người tiến lên kéo tiểu nội thị đang kinh hoàng ra ngoài.
Hắn bước tới vài bước, thấy Ngũ Phúc nằm ở mép giường.
Thấy bộ dáng hắn, trên mặt Vi Hải Đông hiện ra ghét bỏ nồng đậm
Hắn không thể không duỗi tay dò xét mạch đập tên béo kia, cũng may, người vẫn còn sống.
May quá, may quá, nếu tên này chết, hắn đi đâu tìm người cho hoàng đế bệ hạ phát tiết tức giận đây!
Vi Hải Đông lui về phía sau một bước, giơ tay chỉ huy.
“Kéo đi.”
Tức cười, cái con heo to mọng này làm sao để thuộc hạ hắn nâng đi được?
Mất mặt hắn.
Kéo đi đã cấp đủ mặt mũi rồi.
Trong lòng hắn tấm tắc bảo lạ, kỳ thật hắn rất muốn nhìn người được hoàng đế bảo hộ trong ngực kia có gương mặt thế nào, đáng tiếc chính là, Cảnh Nguyên Đế đã ôm người đi, đến sợi tóc cũng nhìn không rõ.
Xem như bảo bối vậy sao?
Vi Hải Đông chửi thầm trong lòng, nhưng mặt chữ điền vẫn giữ uy nghiêm, một chút cũng không lộ ra tâm tìm bát quái.
Hắn chống đỡ gương mặt uy nghiêm, áp giải Ngũ Phúc đi.
Vi Hải Đông không cảm thấy mình “đại tài tiểu dụng”, phi thường hưng phấn mà muốn xem náo nhiệt.
…
Kinh Trập tỉnh lại, nhìn thấy trần nhà quen thuộc, đầu có chút choáng váng.
Y che đầu ngồi dậy, bên người vội có người đỡ lấy.
“Kinh Trập, ngươi tỉnh rồi.”
“Ngươi thật đúng là xui xẻo, sao đi xem náo nhiệt đến nỗi ngất đi thế này?”
“Không có việc gì đi, muốn uống chút nước ấm không?”
“Ta đi tìm Thế Ân……”
Mồm năm miệng mười nói thoăn thoắt làm Kinh Trập choáng váng
Vẫn là Cốc Sinh cơ linh, nhìn thấy Kinh Trập nhíu mày, liền đẩy mấy người đang đứng ở mép giường ra, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Các ngươi khẩn trương như vậy làm gì?
Làm cho Kinh Trập xoay vòng vòng rồi.”
Kinh Trập dùng ngón tay ấn lên trán, thật là mơ hồ.
Y mới vừa tỉnh, có chút không kịp phản ứng, thậm chí cũng không nhớ sao mình lại ngủ.
“Là như vầy, buổi chiều hôm nay, phòng tạp vụ đã xảy ra chuyện.”
Tuệ Bình giải thích mọi chuyện với Kinh Trập, “Ngũ Phúc đã chết.”
Ngũ Phúc?
Vừa nói đến Ngũ Phúc, Kinh Trập lập tức nhớ tới Ngũ Đức, tiện đà nhớ tới chuyện phát sinh lúc chiều, sắc mặt y lập tức trắng bệch.
Tuệ Bình vẫn luôn quan sát Kinh Trập, cho rằng hắn sợ hãi, vội vàng nói: “Không liên quan đến chúng ta, người động thủ, là người Càn Minh cung.”
Tuệ Bình càng nói như vậy, Kinh Trập liền càng không Thế Ân tâm.
Hắn có Thế Ân tâm sao?
Người Càn Minh Cung, còn không phải là Dung Cửu ư!
“Ngũ Phúc làm sao chết?”
Thế Ân sốt ruột Tuệ Bình cứ chậm chạp, đẩy hắn qua một bên, tự mình nói.
Nói chuyện bát quái mà cứ rề rề như vậy làm gì!
“Huynh trưởng của Ngũ Phúc là Ngũ Đức làm việc ở Càn Minh Cung, hình như chọc phải phiền toái gì đó, người Càn Minh cung dẫn người đến bắt giữ Ngũ Đức, hai huynh đệ này chống lại lệnh bắt, một trước một sau, đều bị giết.”
“Đều?”
Kinh Trập theo bản năng mà lặp lại.
Sao lại……
Khác với chuyện y nhớ thế?
“Đúng vậy, thi thể Ngũ Đức thì ta không nhìn thấy, nhưng ta có trộm nhìn thoáng qua Ngũ Phúc.”
Thế Ân dùng ngữ khí kỳ quái nói chuyện, giờ phút này hắn không đơn thuần là kể chuyện bát quái, trên mặt còn sót lại một tia sợ hãi, “Ta nhìn thấy……
Trên người Ngũ Phúc, bị chọc rất nhiều lỗ, liền có……
Một đống bùn lầy.”
Thế Ân cảm thấy bản thân đêm nay sẽ gặp ác mộng.
Đặc biệt là đống thịt nát kia, còn là Ngũ Phúc, có lẽ ác mộng này sẽ càng thêm ghê tởm.
Sắc mặt Tuệ Bình trắng bệch, nhưng bình tĩnh mà nói: “Hắn đã chết không yên sao?”
Hắn nhìn những người khác, thậm chí có người lộ ra ý cười nhàn nhạt.
“Hắn và Ngũ Đức đều đã chết, đối với chúng ta mà nói, kế hoạch dự phòng kia cũng không cần tiếp tục nữa.”
Vân Khuê và Kinh Trập nhìn nhau, bọn họ quả thực đã dự bị phương án thoát tội, chỉ là……
Đúng như Vân Khuê lời, hai huynh đệ đều đã chết, còn cần kế hoạch làm gì.
Bây giờ là buổi tối, còn chưa tới thời gian tắt đèn—— đúng vậy, có Vân Khuê ở đây, cũng có nghĩa bọn họ muốn tắt đèn trễ cũng không sao —— tất cả đều ở lại phòng Kinh Trập nói chuyện, Cốc Sinh còn đưa cho Kinh Trập một cái màn thầu.
Có chút lạnh, nhưng có thể lấp đầy bụng.
Kinh Trập ngồi ở mép giường gặm màn thầu, nghe bọn họ ở nói chuyện với nhau.
Từ mấy câu đứt quãng của bọn họ, Kinh Trập cũng hiểu rõ tình hình ban chiều.
Theo góc độ của Vân Khuê và Tuệ Bình, nó một tiểu nội thị đầu tiên ở Trực Điện Giám phát hiện có người chết, hoảng sợ báo tin lên phía trên.
Lúc ấy, Vân Khuê đang ở cạnh Khương Kim Minh, tất nhiên cũng là người trước tiên biết.
Ở Trực Điện Giám có người chết thảm, chuyện này cũng không phải nhỏ.
Lúc mấy chưởng tư định dẫn người đi điều tra, bọn họ liền nhận được tin tức chưởng ấn truyền đến.
—— tạm thời đừng nóng nảy.
Cũng không biết chưởng ấn viết cụ thể cái gì, các chưởng tư không chỉ về lại phòng mình, thậm chí còn nghiêm cấm bất luận kẻ nào cũng không được ra khỏi phòng.
Vân Khuê tất nhiên ở cùng Khương Kim Minh, hắn phí không ít công phu, cuối cùng sư phó cũng kể cho hắn nghe.
“Sư phó nói, người của Càn Minh cung đang lùng bắt Ngũ Đức, sau đó Ngũ Đức chống lại lệnh bắt, hơn nữa người hắn mang theo cũng bị giết.”
Vân Khuê kể chuyện nước miếng bay tứ tung, “Ngũ Đức xảy ra chuyện, Ngũ Phúc cũng trốn không thoát, hắn nhờ danh huynh trưởng tác oái khắp nơi……
Cho nên hắn cũng……”
Hắn đưa tay lên cổ, làm động tác kéo ngang.
Kinh Trập gặm xong cái màn thầu, chậm rãi mà nói: “Ngũ Đức đã phạm tội gì?”
“Hắn ở ngoài cung, nhờ danh Càn Minh cung diễu võ dương oai, thông đồng với các đại thần, còn dưỡng nữ nhân.”
Thế Ân nhanh miệng nhất, tin tức cũng linh thông nhất, lạch cạch lạch cạch mà kể với Kinh Trập, “Hơn nữa, chẳng trách hắn không cản Ngũ Phúc làm mấy chuyện biến thái kia, thì ra, hắn cũng là kẻ biến thái như vậy.”
Kinh Trập hơi nhíu mày, là ảo giác sao?
Buổi chiều mới xảy ra chuyện, tới buổi tối, tin tức này liền đã lưu truyền khắp nơi, thậm chí lưu truyền đến rõ mười mười……
Có phải có chút quá tỉ mỉ hay không?
Kinh Trập chậm rãi ôm bát nước ùng ục ùng ục mà uống, màn thầu khô đến nỗi làm y muốn nghẹn.
“……
Tin tức này, có quá rõ ràng không?”
Y nghiêng đầu, “Thế Ân, sao ngươi biết rõ thế?”
Thế Ân vỗ ngực nói: “Ngươi yên tâm, khẳng định là sự thật.
Tin tức này là từ Khấu chưởng tư truyền ra.”
Khấu Sử, là một vị chưởng tư khác.
“Có thể a, Thế Ân, không nghĩ tới ngươi cùng Khấu chưởng tư, cũng có chút quan hệ.”
Vân Khuê thọc thọc cánh tay Thế Ân, “Thành thật mà khai đi.”
Thế Ân gãi gãi mặt, “……
Kỳ thật, ta và Khấu chưởng tư, là đồng hương.”
Hôm nay hắn mới biết được.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, Thế Ân vốn là người nhát gan, khi nghe tin hắn như ruồi mất đầu đi đi lại trong phòng, đột nhiên Khấu Sử phái người tới kêu hắn.
Thế Ân biết Khấu Sử, bình thường ông ta cũng là một người không tồi, lúc này mới dám qua đi.
Chỉ là không nghĩ tới, thái độ Khấu Sử hôm nay ôn hòa hơn trước đây nhiều, đầu tiên là hỏi qua tình huống của hắn, lại nói: “Ta biết, ngươi cùng đám tiểu tử kia đã làm cái gì.”
Khi đó, mặt mũi Thế Ân trắng bệch, cho rằng mình chết chắc rồi.
Khấu Sử nhìn thấy hắn sợ như vậy, cười vẫy vẫy tay: “Ngươi cho rằng các ngươi làm việc, một chút dấu vết cũng không lưu lại sao?
Dấu vết để lại đó, ta đã dọn sạch sẽ rồi, cũng đã kể cho Khương Kim Minh biết.”
Thế Ân thấy Khấu Sử ôn hòa như vậy, tâm hắn mới thoáng yên ổn, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, cơ linh mà nói: “Chẳng lẽ, mấy vị chưởng tư, cũng đã sớm……
Không thích Ngũ chưởng tư?”
Khấu Sử hừ lạnh một tiếng: “Ai sẽ thích cái tên ngu xuẩn kia chứ.”
Mày hắn nhăn lại, giữa mày có thể kẹp một ngọn núi, bất mãn mà lắc lắc đầu.
“Ngũ Phúc không đáng sợ, phiền là ở huynh trưởng của hắn.”
Khấu Sử nói tiếp, “Bất quá, hiện tại các ngươi cũng không cần lo lắng, Ngũ Đức đã ngã xuống rồi.”
Thấy Thế Ân lộ ra biểu tình tò mò, Khấu Sử cũng không bủn xỉn giải đáp: “Ngũ Đức ngẫu nhiên sẽ ra ngoài cung làm việc, hắn thừa dịp này, ở ngoài cung bốn phía gom tiền, dưỡng nữ nhân, cũng có cùng loại ham mê với Ngũ Phúc, còn tiếp xúc với các quan viên khác……”
Lời nói ở đây, Khấu Sử lộ ra một cái biểu tình lạnh lẽo.
“Phía trên làm sao có thể tha cho hắn được?”
Bất quá, chỉ là phóng dây dài câu cá lớn thôi.
Thế Ân vốn thích bát quái, nghe xong một bụng bát quái, làm sao không hưng phấn.
Tuy hưng phấn, hắn cũng cảm thấy có chút cổ quái, chủ yếu là……
Ngày thường Thế Ân và Khấu Sử cũng không có tiếp xúc gì.
Nhưng quan hệ của Khấu Sử và Khương Kim Minh rất tốt, nhưng không đến mức yêu ai yêu cả đường đi, lại ôn hòa với hắn như vậy.
Nếu thật là vì Khương Kim Minh, thì Khấu Sử phải quan tâm Vân Khuê mới đúng a!
Khấu Sử cười cười: “Tiểu tử ngốc, không nghe ra khẩu âm của ta sao?”
Vào cung, mặc kệ trước kia là người nơi nào, đều phải học lưu loát tiếng phổ thông.
Nếu nói chuyện mang theo khẩu âm, ít nhiều sẽ khiến người khác khinh thường.
Lúc Thế Ân mới vào cung cũng phí một phen sức lực để học tiếng phổ thông.
Vừa rồi cùng Khấu Sử nói chuyện, bởi vì giọng nói quê hương quá mức quen thuộc, Thế Ân cũng không phát hiện……
Khấu Sử, là đồng hương với hắn!
Nói tới đây, Thế Ân đã cao hứng mà ngẩng đầu: “Khấu chưởng tư nói với ta, hắn đã nói với Khương chưởng tư muốn ta mấy lần, chỉ là Khương chưởng tư không chịu thả người, ai nha nha, ta quả nhiên đi đến đâu cũng có thể sáng lên mà.”
Khi đó, Khấu Sử cũng hỏi hắn, sau khi khải hạch kết thúc, hắn có thể qua chỗ ông.
Thế Ân hơi dao động, nhưng thật lâu sau vẫn là lắc lắc đầu, cười chắp tay: “Đa tạ hảo ý của chưởng tư, chỉ là tiểu nhân tin tưởng, bằng năng lực của bản thân, ở Trực Điện Giám cũng có thể bò lên trên.
Nếu đến lúc đó tiểu nhân cần chưởng tư hỗ trợ, vậy tạm gác lời này, lại mặt dày tới cầu trợ giúp.”
Khi hắn nói chuyện khi cười hì hì, rất là làm người thích.
Khấu Sử không khỏi cười cười, vẫy vẫy tay.
“Thôi thôi, ra cửa này, an an ổn ổn mà sống, đừng sầu lo nữa.”
Thế Ân cao hứng gật gật đầu, cúi người với Khấu Sử, lúc này mới xoay người ra cửa.
Chỉ là hắn không thấy được, Khấu Sử vốn đang ngồi an tĩnh trong phòng, hắn vừa đi đã lập tức đứng dậy, đi đến tấm bình phong bên trái, tất cung tất kính mà nói: “Nô tỳ đã dựa theo chưởng ấn phân phó, một năm một mười nói xong.”
Chưởng ấn thái giám - Phương Gia Cử bước ra khỏi bình phong, vừa lòng mà gật đầu: “Làm tốt lắm.”
Khấu Sử nhẹ giọng: “Chỉ là, đối với tiểu tử đó, lại là……”
“Không cần quản.”
Phương Gia Cử nhàn nhạt nhìn Khấu Sử, “Đừng tò mò.”
Trong lời nói nồng đậm cảnh cáo, làm Khấu Sử lập tức cúi đầu.
“Đúng vậy.”
…
Kinh Trập nghĩ nghĩ lại lời Thế Ân.
Không hề có sơ hở.
Nếu Khấu Sử không phải đồng hương với Thế Ân, hà tất tới chiếu cố Thế Ân, lại lắm miệng nói với hắn mấy chuyện này?
Quả thật khó lý giải.
Cứ như vậy, Thế Ân kể xong, mức độ đáng tin liền cao lên.
Hơn nữa, hắn cũng không kể lung tung ra ngoài, chỉ kể cho bọn người Kinh Trập.
Thú vị chính là, đừng nhìn Thế Ân nhiều chuyện như thế mà lầm, thực tế hắn lại là người giữ bí mật tốt nhất.
Chuyện lúc trước Kinh Trập không muốn đến Chung Túy Cung sự, hay Tuệ Bình gặp chuyện, hắn đều giữ kín như bưng.
Ngay cả Cốc Sinh đến buổi tối mới biết Tuệ Bình xảy ra chuyện, còn là do Tuệ Bình chủ động nhắc tới.
Sau khi xác định Ngũ Phúc đã chết, Tuệ Bình như buông được một tảng đá lớn, biểu tình cũng thả lỏng rất nhiều.
Cốc Sinh lại thấp giọng mắng chửi người, hắn cũng không tức giận vì những người khác giấu giếm mình.
Nếu việc này truyền ra ngoài, đối với Tuệ Bình không phải là chuyện tốt.
Người đương thời tuy cũng có nam phong quán, nhưng không phải công khai.
Nơi đây lại là trong cung, nếu đụng phải cung nữ và thái giám thì không đến mức bị phỉ nhổ, nhưng nếu là hai nam nhân……
Đặc biệt là làm phía dưới, càng làm người khác khinh thường.
“Chết rất tốt a.”
Cốc Sinh nhíu mày, “Bất quá, trải qua việc này, phòng tạp vụ mất đi gần một nửa nhân sự, sợ là sẽ thiếu người.”
Xảy ra chuyện lớn như vậy, chưởng ấn thái giám cũng thập phần mất mặt, xử lý vô cùng phi thường nhanh chóng.
Sau khi Vi Hải Đông mang những thi thể đám người đó đi, chưởng ấn Phương Gia Cử đã nhanh chóng hạ lệnh xử lý dấu vết, đè ép nghị luận xuống.
Tin chắc ngày mai, sẽ có một cái thông báo chính thức.
Một đám người nói chuyện đến khuya, sau khi tan rã, Tuệ Bình vẫn còn tinh thần, không để bụng ngày mai phải dậy sớm làm việc.
Hắn ngủ không được, Kinh Trập lại càng ngủ không được, y chỉ mới vừa tỉnh dậy không lâu.
Tuệ Bình thấp giọng: “Ta thấy sắc mặt vừa rồi của ngươi, không quá đẹp, buổi chiều……
Kỳ thật ngươi gặp thấy cái gì?”
Bằng không làm sao Kinh Trập lại trùng hợp hôn mê được?
Kinh Trập thở dài: “Lúc Ngũ Đức chết, ta cũng ở đó.”
Tuệ Bình hít một ngụm khí, bắt lấy cánh tay Kinh Trập.
“Chẳng lẽ ngươi bị dọa hôn mê bất tỉnh?”
Kinh Trập có chút rối rắm, kỳ thật y cảm thấy không phải mình bị dọa, mà là bị Dung Cửu niết đến hôn mê.
Y không có chứng cứ, nhưng cảm thấy chính là như vậy!
Bất quá y không nói gì, Tuệ Bình cũng cho rằng y bị dọa.
“Thật là trời phật phù hộ, ngươi không có việc gì là tốt rồi.”
Tuệ Bình chắp tay trước ngực, hướng bốn phía bái bái, “Ta nhưng nghe nói, đám Ngũ Đức đều đã chết……
Chờ đã, con mẹ nó, Ngũ Đức tới tìm ngươi!”
Tuệ Bình hậu tri hậu giác mà ý thức được lời Kinh Trập nói, trên mặt liền lộ ra tức giận.
“Vừa rồi bọn họ còn ở đây sao ngươi không nói gì?”
Trong lòng Tuệ Bình cảm thấy vô cùng may mắn, may mà Kinh Trập vẫn an ổn, không bị thương ở đâu.
Kinh Trập rũ mắt, nhẹ giọng nói: “Ngũ Đức hẳn là đi thăm Ngũ Phúc, sau đó, hắn đoán được chuyện Ngũ Phúc gãy chân có liên quan đến ta, cho nên mang theo người đến.
Chỉ là……”
Hắn dừng một chút, giọng nói cũng nhẹ lại, “Lúc ấy bộ dáng Ngũ Đức, không giống như là……
Bộ dáng muốn chạy trốn.”
Những người khác không biết, nhưng chẳng lẽ Kinh Trập cũng không biết sao?
Người giết Ngũ Đức, là Dung Cửu.
Mặc kệ trên người Ngũ Đức có bao nhiêu tội nghiệt, nhưng ban đầu Dung Cửu động thủ, thuần túy là vì Kinh Trập.
Tưởng tượng đến đây, Kinh Trập liền có chút đau đầu.
Rất nhiều sự tình đều có logic, nhưng cố tình bàn luận sâu, lại có mâu thuẫn.
Tất cả đều từ Dung Cửu.
Tuệ Bình nghe Kinh Trập nói xong, không để bụng mà nói: “Này có là cái gì?
Chứng minh ban đầu Ngũ Đức tới Trực Điện Giám, căn bản không nghĩ tới sẽ bị bắt, bằng không sẽ không lẻ loi một mình tới.
Nói không chừng, đã có người theo dõi từ sớm, cố ý mai phục trong đó, thấy Ngũ Đức lơi lỏng liền xông ra!”
Kinh Trập: “……
Phải không?
Hắn bất quá chỉ là một nhị đẳng thái giám, còn cần cẩn thận vậy à?”
Tuệ Bình nhỏ giọng nói: “Buổi chiều ngươi ngủ, không nghe được Vân Khuê nói, Ngũ Đức còn biết võ.”
Kinh Trập: “……
Nga nga.”
Hắn gật gật đầu, Tuệ Bình trìu mến mà sờ sờ đầu y, nhét vào trong chăn.
“Đừng nghĩ nhiều, nghỉ ngơi đi, ngày mai tỉnh lại, mọi chuyện đã xong rồi.”
Kinh Trập cười khổ nhắm mắt lại, một lát sau, ở trong lòng kêu hệ thống.
“Chuyện buổi chiều, ngươi thấy được không?”
Hệ thống lên tiếng.
【 Ký chủ, hệ thống chỉ có thể phát hiện mục tiêu liên quan đến nhiệm vụ, không thể biết được những chuyện khác.
Bất quá, Ngũ Phúc quả thật bị Vi Hải Đông bắt đi. 】
Từ khi Kinh Trập tỉnh lại, lúc nào Kinh Trập cũng luôn có người vây quanh, đến thời gian an tĩnh tự hỏi cũng không có.
Y nhắm mắt lại, Vi Hải Đông a……
Một tia hốt hoảng xuất hiện, cuối cùng thoáng biến cái mất đi.
Y đưa tay chạm vào ngực, như muốn đè trái tim nhảy loạn lại.
Trước khi ngủ phía, Kinh Trập còn có chút lo lắng mình sẽ mơ thấy những hình ảnh kia, lại trăm triệu không nghĩ tới, mình sẽ ngủ một giấc đến tự nhiên tỉnh.
Nói là tự nhiên tỉnh, nhưng lại dậy trễ hơn bình thường.
Bất quá đây là lần đầu tiên Kinh Trập ngủ từ buổi trưa, ngủ đến hôm sau, ngủ ngon đến không mộng.
Y trầm mặc mà rửa mặt súc miệng, lại trầm mặc mà đi thay quần áo.
Thì ra……
Y là người gan dạ vậy sao?
Kinh Trập đi theo đám người Vân Khuê ra cửa làm việc, nhìn thấy có một người đang niêm phong một vị trí, chính là nơi người chết đầu tiên.
Vài người đều phi thường ăn ý mà đi theo đường vòng đi.
Không ai chủ động nhắc tới.
Thẳng đến buổi chiều, việc này mới được thông báo chính thức.
Khương Kim Minh gọi tất cả nội thị trong Điện Tư Giám đến đình viện, sau đó chắp tay sau lưng bước tới trước mặt bọn họ.
“Nói vậy, chuyện hôm qua ở tạp vụ phòng, các ngươi đều biết ít nhiều.”
Tất cả đều trắng mặt.
Làm sao không biết được.
Có vài người còn đụng phải thi thể.
Khương Kim Minh bình tĩnh mà nói: “Ngũ Phúc tác oai tác oái nhiều năm như vậy đều do huynh trưởng hắn làm việc ở Càn Minh cung.
Hôm qua, Vi thống lĩnh mang theo nhóm người tới bắt Ngũ Đức, trong quá trình truy đuổi, tử thương vài người, bất quá, cuối cùng dai huynh đệ Ngũ Phúc đã bị giết tại chỗ, tuyệt trừ hậu hoạn.”
Khương Kim Minh nói xong, nội thị phía dưới liền ghé tai nghị luận với nhau
Khương Kim Minh không ngăn cản, mà tiếp tục nói.
“Mà nay, phòng tạp vụ chỉ còn lại ba bốn người, không thể vận hành được, trước mắt các phòng đều phải cử người qua, Điện Tư Giám cũng phải cử hai người.”
Hắn chỉ chỉ hai người, “Do quá vội vàng, chưởng ấn cho phép các ngươi lấy gấp đôi lương tháng.”
Vốn dĩ hai người bị chỉ ra có chút không tình nguyện, nhưng vừa nghe tăng lương liền lập tức cao hứng.
Rốt cuộc, phòng tạp vụ đã chết nhiều người như vậy, ai cũng sợ hãi.
Hiện tại chỉ làm một phần công lấy hai phần tiền thì miễn cưỡng có thể nhịn một chút.
Nói xong, trong lòng Khương Kim Minh cũng nhẹ nhàng chút, bảo mọi người tan đi.
Ngũ Phúc đã chết, người Trực Điện Giám chỉ có cao hứng chứ không ai thương tiếc.
Có mấy chưởng tư ra mặt trấn an, lại thay đổi nhân sự, mấy ngày qua đi, sự tình cuối cùng cũng lắng xuống, không ai nhắc tới nữa.
Trịnh Hồng và Hồ Lập cũng là vào lúc này tới cửa tìm.
Hồ Lập là tới tìm Tuệ Bình.
Hai đồng hương vừa thấy nhau, liền vô cùng náo nhiệt mà đi ra ngoài nói chuyện, mà Trịnh Hồng vẫn mang bao lớn bao nhỏ như cũ, tuy là cuối mùa thu đầu mùa đông nhưng trán hắn đã vươn đầy mồ hôi.
Kinh Trập giúp đỡ Trịnh Hồng kiêng đồ xuống, “Đây là cái gì?”
Trịnh Hồng liếc Kinh Trập một cái, tức giận mà nói: “Ngươi còn hỏi?”
Hắn không chút khách khí mà ngồi vào bàn, tự rót nước uống..
Kinh Trập mở bao đồ ra, lập tức trầm mặc.
……
Thật nhiều đồ a.
Lớn thì là áo bông, nhỏ thì là giày vớ, thậm chí mấy món đồ trang điểm cũng có, rực rỡ đầy màu sắc.
Y tiếp tục mở hộp bên cạnh ra, tất cả đều là các loại đồ ăn có thể gửi được, có thể nói là loại đồ ăn gì cũng có.
Chẳng trách lúc nào Trịnh Hồng tới cũng kệ nệ như vậy.
Trịnh Hồng tấm tắc bảo lạ, đứng ở mép giường nhìn Kinh Trập bày đồ ra, ngạc nhiên mà nói: “Không nghĩ tới bày ra lại nhiều như vậy?”
Hắn nhìn Kinh Trập.
“Uy, ngươi nói thật đi, các ngươi là bằng hữu thật à?
Ta thấy thế nào cũng như là dưỡng tiểu tình nhân thế?”
Hắn líu lưỡi, “Này thật đúng là bá đạo.”
Kinh Trập thu dọn đồ, không ngẩng đầu lên mà nói: “Miệng ngươi sạch sẽ chút đi.”
Sau đó dừng một chút, lại ngẩng đầu.
“Cái này thì bá đạo chỗ nào?”
Trịnh Hồng nhớ tới Kinh Trập là kẻ mười năm sau cũng chưa biết mình yêu thích gì, vừa nhìn liền biết không thể nào thông suốt được, lập tức vén tay áo, làm ra bộ dáng muốn dạy dỗ y một phen.
“Kinh Trập, ta nói này, nếu ngươi không có ý với vị huynh đệ kia thì ngàn vạn lần đừng cùng hắn thân mật lui tới nữa.”
Kinh Trập thật vất vả mới dọn ra được một góc có thể ngồi trên giường, “Ngươi xả đông xả tây cái gì thế, không nói được câu đàng hoàng à?”
Trịnh Hồng ai một tiếng: “Ngươi không hiểu.”
Ngón tay hắn chỉ chỉ mấy món đồ trên giường, “Áo trong, vớ, đai lưng……
Nhìn một cái đi, ai lại đưa nhiều đồ thế này, vừa không trang trọng, vừa không dễ nghe.”
Lần trước hắn không định nói, chỉ là lần này càng có vẻ quá mức, lúc này mới nhịn không được mở miệng, “Lần trước cũng thế, lần này, ngươi ăn cái gì, dùng cái gì, đều an bài sẵn cho ngươi, ngươi không cảm thấy, khiếp đến hoảng sao?”
Kinh Trập thực nỗ lực so sánh chuyện này với Dung Cửu, nhưng thấy thế nào cũng không giống.
Đương nhiên, khiếp đến hoảng thì y đồng ý.
Bất quá không phải bởi vì việc này, là lần trước hắn giết người với thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn.
Nói đến cùng, biết, với tận mắt nhìn thấy, kia vẫn là hai chuyện khác nhau.
Trịnh Hồng thấy Kinh Trập chết sống không thông suốt, bất đắc dĩ giơ tay đầu hàng: “Thôi, ngươi trì độn như vậy, xứng đáng bị người ta nhìn chằm chằm, người ta trong ngoài đều phải chiếu cố ngươi, ngươi ăn mặc cái gì đều phải khống chế, nếu ngươi vẫn chưa hiểu, thì cũng thật ngốc.”
Kinh Trập bẹp miệng, bị Dung Cửu nói liền thôi, bị Trịnh Hồng nói như vậy quả thật làm y bực mình.
Y đạp mông Trịnh Hồng, “Đừng nói chuyện này nữa, ngươi thấy tiểu tử Hồ Lập kia là người thế nào?”
Tuệ Bình vì hắn mà thiếu chút nữa xảy ra chuyện, nếu Hồ Lập là kẻ vô ơn, y khẳng định không thể ngồi xem mặc kệ.
Trịnh Hồng lười biếng mà nói: “Không có việc gì, tiểu tử kia tuy ngốc ngốc, nhưng bản tính không tệ.
Ít nhất so với một số người trong cung thì vẫn còn lương tâm.”
Lúc này Kinh Trập mới yên tâm.
Trịnh Hồng tuy là người yêu tiền, nhưng hắn nhìn người rất chuẩn.
Bằng không, làm sao có thể kiếm nhiều tiền như vậy?
Mỗi lần Trịnh Hồng nhìn thấy Kinh Trập trầm tư, liền tổng nhịn không được muốn chọc y: “Không phải lúc trước ngươi không có nổi một bằng hữu sao?
Vì sao tới Điện Tư Giám lại thay đổi rồi.”
Kinh Trập vùi đầu thu dọn đồ vật, bình tĩnh mà nói: “Trước đây ta cũng có bằng hữu.
Minh Vũ là bằng hữu của ta, còn ngươi chẳng lẽ không phải ư?”
Trịnh Hồng khựng người.
“Ngươi vừa rồi nói, bằng hữu kia của ta có chút bá đạo……
Hắn cũng là bằng hữu, không bằng nói là từ sau khi gặp hắn, ta mới có chút thay đổi.”
Nói tới đây, Kinh Trập ngẩng đầu, đáy mắt mang theo ý cười.
“Ta cảm thấy, tận hưởng lạc thú trước mắt, không cần nhiều áp lực như vậy, ngược lại càng là chuyện tốt.”
Này đó, đều là thay đổi Dung Cửu mang đến cho y.
Trịnh Hồng ôm cánh tay nhìn Kinh Trập hồi lâu, lắc đầu đi ra ngoài, trong miệng làu bàu “Người ngốc có phúc của người ngốc” vân vân, tấm lưng kia lại rất phiền muộn.
Giống như người cha già nghèo túng đi khuyên nhủ đứa con trai ngốc nghếch của mình.
Lại có vài phần nghiến răng nghiến lợi.
…
Thọ Khang Cung, trà hương lượn lờ.
Thái Hậu uống trà, không toàn tâm toàn ý mà nghe nữ quan hội báo: “……
Điện Tư Giám……
Người Càn Minh cung……
Bị tra……
Đã chặt đứt liên hệ……”
Đối với thất bại lần này, Thái Hậu đã rất bình tĩnh, cũng không để trong lòng.
“Xác định đã kết thúc sạch sẽ?”
“Vâng, không bị phát giác.”
Thái Hậu gật gật đầu.
Trực Điện Giám xảy ra chuyện, nhiều ít có chút xui xẻo.
Ngũ Đức chết thì chết, chỉ là một cái Ngũ Đức lại khiến Ninh Đại Nho tra xét Càn Minh cung một lần, khiến đám người bọn họ vất vả mới nhét vào được phải rút lui.
Hoàng Nghi Kết ngồi bên cạnh, nghe chủ tớ nói chuyện, trên mặt vẫn duy trì mỉm cười thỏa đáng, thẳng đến ánh mắt Thái Hậu dừng trên người nàng, như có ý điều chỉ mà nói:
“Quý phi a, ngươi cảm thấy bệ hạ, gần đây có phải có chút kỳ quái không?”
Hoàng Nghi Kết khom người, nhẹ giọng nói: “Thái Hậu nương nương, thiếp thân cho rằng, có lẽ bệ hạ đang để ý thứ gì đó.”
“Nga, sao ngươi nhìn ra?”
Thái Hậu cảm thấy hứng thú hỏi.
Nhiều năm qua, ngoại trừ chuyện của Từ Thánh Thái Hậu ra, Cảnh Nguyên Đế vẫn chưa lộ ra nhược điểm gì, nếu có thể bắt lấy một vài bí mật, quả thật thú vị.
Hoàng Nghi Kết: “Thiếp thân từng định triền hồn bệ hạ, nhưng cũng không phản ứng, chỉ khi trong lòng có người, mới có thể phản kháng được.”
Đó là cơ hội nàng trăm cay ngàn đắng mới có được.
Trước khi Thái Hậu ra lệnh dừng lại.
Lần thất bại này nàng không báo lại là bởi vì Thái Hậu đã hạ lệnh ngừng.
Nghe được lời này, mặt mày Thái Hậu giãn ra, “Thú vị a.”
Nàng vỗ tay mà cười, trong lòng suy tư đến phi tần toàn bộ hậu cung.
Rốt cuộc là phi tử nào, khiến con quái vật tàn nhẫn này động tâm đây?
…
“Hắt xì ——”
Kinh Trập thình lình rùng mình, hôm qua đã có tuyết rơi đầu mùa, nhiệt độ giảm nhanh, lạnh đến y run rẩy, phải mặc thêm một lớp áo bông bên trong.
Y không dám coi nhẹ thân thể mình, phát hiện mình không dừng hắt hơi được, làm xong công việc liền trở về rót nước ấm uống mấy viên thuốc.
Điện Tư Giám còn đỡ hơn Bắc Phòng một chút, tiểu nội thị làm việc cũng sẽ được cấp một ít than.
Buổi tối trước khi ngủ có thể đốt một chút.
Kinh Trập trở về Bắc Phòng tìm Minh Vũ,
Tìm khắp nơi rốt cuộc cũng tìm thấy đồ lười Minh Vũ.
Không có y, Minh Vũ rất sợ lạnh.
Thật vất vả Kinh Trập mới trở về một chuyến, Minh Vũ kéo y lại, nghe y kể mấy chuyện lớn bé gần đây, khi nghe y kể Dung Cửu động thủ, hắn nhìn chung quanh, phát hiện không có người khác mới hung hăng mà nhéo lỗ tai Kinh Trập.
Kinh Trập ủy khuất: “Làm cái gì nhéo ta?”
Minh Vũ nghiến răng nghiến lợi, nhéo chết nhãi ranh ngươi.
“Ta nói cái gì?
Ngươi quả thật bị gương mặt kia của hắn mê hoặc!”
Kinh Trập nói thầm: “Nhưng lò sưởi ngươi đang cầm cũng là do hắn tặng cho ta.”
Minh Vũ sợ lạnh, sau khi nhận được lò sưởi, vui sướng đến bay lên.
Ở đây than không nhiều lắm, mỗi lần hắn phải thừa dịp Trần Minh Đức kêu người đi nấu nước, vụng trộm lấy một ít.
Minh Vũ không hề có thái độ bắt người tay ngắn, ngược lại càng dùng sức mà nắm lỗ tai Kinh Trập, thề phải cho y khuất phục.
“Khuỷu tay ngươi hướng ra ngoài phải không?”
Kinh Trập dùng sức chín trâu hai hổ, mới chạy khỏi Bắc Phòng.
Lòng y vẫn còn sợ hãi, đừng thấy dáng người Minh Vũ nho nhỏ, khi giận lên có thể xé y thành trăm mảnh.
Nhưng sao lại trách y được chứ!
Con người luôn muốn một chút lại một chút, chậm rãi nhận thức nhau.
Kia cái gì……
Ngẫu nhiên nhìn lầm, cũng bình thường mà!
Sàn sạt, lại sàn sạt.
Kinh Trập dẫm lên tuyết, đôi giày lúng gần phân nửa xuống tuyết.
Bắc Phòng nhiều tuyết, từ trước đến nay không thế nào quét sạch được, cho dù đây là việc của Điện Tư Giám phụ trách, nhưng Bắc Phòng dường như không hẹn mà bị xem nhẹ, cũng không ai tới.
Khi tới chỉ mình y, khi trở về cũng chỉ mình y.
Tới tới lui lui, hai hàng dấu chân uốn lượn trên tuyết, thẳng đến khúc cua, Kinh Trập bỗng dưng dừng lại.
Dung Cửu cầm ô, đứng ở nơi đó.
Phiêu phiêu đứng trong tuyết trắng, trong tay cầm một cây dù.
Dung Cửu hờ hững mà đứng dưới dù, gương mặt lạnh băng như tuyết, đôi mắt đen láy nhìn chăm chú vào Kinh Trập.
Cái loại nhìn chăm chú này, có chút đáng sợ.
Như quỷ vực lạnh lẽo.
Có vài thời điểm, Kinh Trập sẽ cảm thấy, Dung Cửu như tượng đá vô tâm vô dục.
Lúc hắn không làm ra biểu tình gì.
Hay lúc hắn tàn khốc mà giết người.
Kinh Trập luôn có một ký ức mông lung, những hình ảnh mơ hồ khắc họa hình ảnh gương mặt mỹ lệ kia, sống mũi cao vút, lông mày dày dặn, lông mi cong dài……
Đôi tay lạnh lẽo, khi chạm vào cảm giác không giống người sống.
Y có chút sợ.
Kinh Trập chậm rãi mà đi đến trước mặt Dung Cửu, ngẩng đầu nhìn hắn.
Y lùn hơn Dung Cửu, mỗi lần muốn nhìn hắn thì phải ngẩng đầu, nếu muốn ôm cổ hắn thì phải kiễng chân.
“Sợ ta?”
Giọng nói vốn lạnh băng vào đêm tuyết lại càng thêm lạnh, khiến người ta run rẩy.
“Sợ.”
Kinh Trập mềm mại mà nói.
Y không thể không sợ, tận mắt nhìn thấy nam nhân trước mặt tàn khốc giết người, khiến y ngoài ý muốn biết được một bộ mặt u ám đáng sợ khác của Dung Cửu.
Trước khi Dung Cửu phản ứng lại, y lại kiễng chân, nỗ lực ôm lấy cổ Dung Cửu, dựa vào vai hắn.
Thật lạnh.
Dung Cửu đã đứng ở đây bao lâu?
Trên cây dù đã phủ đầy tuyết.
Có lẽ đã đợi rất lâu rồi.
Kinh Trập nỗ lực đè nén sợ hãi, như con thú non bị tổn thương, bị dọa một phen, lại ngây ngốc dán trở về, muốn đối phương ôm một cái.
“Cũng nhớ ngươi.”
Động tác của y có chút cứng đờ, nhưng sức lực lại rất lớn.
Ôm rất chặt.
Với sức của Dung Cửu, muốn tránh thoát cũng cần chút thời gian.
Dung Cửu buông dù, ở trong tuyết ôm lấy Kinh Trập.
……
Thật đáng thương nha.
Kinh Trập sao lại tự đưa mình vào miệng sói thế này?
Càng như vậy, lại càng không thể khiến quái vật thương tiếc, chỉ biết trêu chọc càng nhiều, tàn khốc mà đối đãi.
Dung Cửu che giấu hắc trầm nơi đáy mắt, đem dục vọng táo bạo đè nén dưới lớp ngụy trang.
Thật là ngốc, nhưng rất ngoan!