- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 648,399
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm
- 36
Là Do Hắn Quá Đẹp
Chương 20
Chương 20
Lách cạc --Giữa cung điện yên tĩnh lại xen lẫn chút âm thanh ma sát chót tai.Đó là tiếng va chạm của xích sắt.Trên giường, hai bóng người ái muội quấn lấy nhau nhưng không phải là hình ảnh ôn nhu gì, ngược lại giống như một hồi đuổi giết nhau.Là đơn phương áp chế.Con mồi nhỏ yếu còn lại đang liều mạng phản kháng.Yết hầu của Kinh Trập bị bóp chặt, làm y không thở nổi.Tay y cật lực chế trụ bàn tay Dung Cửu, một chân dùng sức để đẩy thân thể hắn ra, phát ra âm thanh giãy giụa rách nát."
Dung Cửu......
Ngươi tỉnh lại đi......"
Khi dã thú cường đại đi săn, sẽ một kích tất trúng, hoặc là cắn xuyên vào xương sống con mồi, hoặc là bóp chặt yết hầu con mồi, làm máu tươi giàn giụa, lại không thể phát ra âm thanh.Kinh Trập còn miễn cưỡng có thể nói, chỉ là do Dung Cửu cố gắng khắc chế lực đạo bản thân.Nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được bàn tay hắn đang ẩn nhẫn khắc chế thô bạo và xúc động, giọng nói mềm nhẹ của con mồi phát ra như truyền vào huyết nhục hắn, kích động dục vọng đến sôi trào.Kinh Trập không thấy bộ dáng của mình nên cũng không biết mình hiện tại đáng thương thế nào.Trên môi nhiễm đầy máu, khóe mắt bị cắn xé, do hoảng sợ cực độ, đôi mắt y như phủ sương mù mênh mông, phảng phất có thể rơi lệ bất cứ lúc nào.Chỉ là nước mắt hoàn toàn không khiến Dung Cửu thương tiếc, ngược lại có thể sẽ càng kích thích dụng vọng hủy diệt của hắn.Dung Cửu là thật sự muốn giết Kinh Trập.Hắn dễ dàng áp chế Kinh Trập, trái tim dưới lồng ngực Kinh Trập đang đập rộn ràng, nếu xé rách tầng da thịt này, nắm lấy trái tim đang nhảy lên kia, có lẽ có thể an ủi được bạo ngược bén nhọn cùng dục vọng sôi trào của hắn.Nhưng Dung Cửu khó khăn lắm mới dừng lại, không quyết đoán động thủ."......
Dung Cửu, ngươi con mẹ nó nhìn ta này!"
Kinh Trập la lên, "Ngươi làm những việc này, đều không phải là tâm ngươi muốn làm......"
Bởi vì y có thể thấy Dung Cửu đang giãy dụa.Kinh Trập hẳn là có thể cảm giác được ác ý trần trụi của Dung Cửu, sao còn có thể nói ra những lời như vậy?
Dung Cửu nhìn như thương tiếc mà mơn trớn gương mặt Kinh Trập, nhẹ giọng hỏi: "Kinh Trập, sao ngươi lại nghĩ như vậy?"
Giọng nói lạnh lẽo, không biết khi nào đã nhiễm chút ấm áp.Giống như ngọn lửa bùng lên khi đang toi luyện một thanh sắt, nước thép tàn sát bừa bãi khắp nơi, làm làn da người ta đau đớn."
Làm sao ngươi biết đó không phải là suy nghĩ của ta?"
Dung Cửu nở một nụ cười ác ý, "Nếu ta thật sự muốn giết ngươi, nếu ta chính là một người ác liệt, thô bạo như vậy thì sao?"
Dung Cửu là người thế nào, hắn có thân phận gì, Kinh Trập thật sự biết sau?Y bình thường chỉ treo lên mặt biểu hiện ôn hòa giả dối thôi."
Kia đều là giả."
Động tác Kinh Trập cứng đờ, chỉ trong một cái chớp mắt, nhưng khi cùng Dung Cửu kề da sát thịt, y lập tức cảm thấy nghi ngờ.Ý cười của nam nhân càng nồng đậm, làn mi đen nhân tựa như che khuất con ngươi, nhưng vẫn không thể ngăn cản những ái dục cực đoan, môi mỏng kia hơi mím lại, phảng phất như có thể phun ra nọc độc."
Giả là giả thế nào?"
Kinh Trập gian nan mà hỏi, y có thể cảm giác được, lực đạo ở yết hầu không biết từ khi nào lại càng chặt thêm, khiến y hô hấp cũng khó khăn.Ngón tay của Dung Cửu đã căng chặt, móng tay mượt mà cào mạnh vào cổ y, lưu lại vết máu chói lóa, "Nhưng ta cảm giác là thật......
Ngay từ đầu gặp mặt, ở chung......
Quà của ngươi......
Ngươi giúp đỡ ta, những chuyện này đều là giả sao?"
Dù cho Dung Cửu chỉ giả vờ, nhưng những việc đó đều đã từng xảy ra.
Những việc đã trải qua, những tình cảm khi ở chung, hoàn toàn đều là thật sự.Nếu những cái đó là thật, vậy Kinh Trập không thể phủ nhận Dung Cửu đã từng tồn tại.Cho dù đó, cho dù có lẽ chỉ là một phần của người nọ, nhưng một phần chẳng lẽ không phải là thật sao?Kinh Trập là một người cố chấp.Chỉ cần không thể thuyết phục y, cho dù là lấy mạng sống ra uy hiếp y, Kinh Trập vẫn sẽ không thay đổi đáp án của mình.Quá mức quật cường, quá mức kiên trì, có khi sẽ tự đâm vỡ đầu mình."
Cho dù ngươi......
Bóp chết ta, ta cũng không cảm thấy, Dung Cửu là giả."
Trước mắt Kinh Trập tối sầm, y đã không thể nói nên lời.Bên tai tựa như có âm thanh gì đó vang vọng, rất chói tai, cảm giác cái chết bao phủ khắp nơi, đã thiếu chút nữa huỷ diệt y, ở một khắc cuối cùng, Kinh Trập hình như phảng phất nghe được......
Hình như bản thân mình còn nói gì đó......Tận lực nghe lại, trong nháy mắt cuối cùng, yết hầu y như đã bị xé rách.Nhưng y vẫn nói xong câu nói kia...."
Khụ khụ, khụ khụ khụ......"
Kinh Trập mới vừa tỉnh lại đã nhịn không được ho khan.Trước khi hôn mê, một khắc điên cuồng cuối cùng vẫn còn tàn lưu trong trí nhớ y.Đây là lần đầu tiên y chân chính cảm nhận được cảm giác cận kề cái chết là như thế nào, nỗi sợ hãi hậu tri hậu giác mà chiếm cứ trong lòng Kinh Trập.Y có chút khó chịu phát hiện, Dung Cửu đích xác không lừa y.Nháy mắt, hắn thật sự muốn giết y.Kinh Trập che yết hầu lại, nhìn một vòng quanh phòng, nhắm vào gương đồng trên the án, sờ soạng xuống giường, sau đó bước đến, tận lực xem nhẹ âm thanh xích sắt bên tai.Y đứng trước gương đồng, hơi nhíu mày nhìn mình trong gương.Trước đây trong nhà y cũng có một cái gương đồng như vậy, là phụ thân mua cho mẫu thân.
Đã qua nhiều năm như vậy, Kinh Trập vẫn còn có thể nhớ rõ, ngày ấy, phụ thân thật cẩn thận bỏ gương đồng vào trong ngực áo, sau đó đắc ý dào dạt đưa cho mẫu thân.Ông đã tốn hoa nửa tháng bổng lộc mới có thể mua được nó.Sau khi Kinh Trập thấy mình trong gương, rất rõ ràng mà nhìn ra khuôn mặt của mình.Chỉ là gương đồng này lại trong hơn gương đồng trong trí nhớ y.Kinh Trập ma sát vào dấu tay chói mắt trên yết hầu mình, kia tựa như xiềng xích quấn quanh cổ y, như một loại trói buộc.Sắc mặt của y cũng không đẹp.Buff trừng phạt sẽ ảnh hưởng đến những người khác, Kinh Trập đã sớm biết, buff sẽ có ảnh hưởng khác nhau với từng người khác nhau.Theo như lời hệ thống nói, buff xuất hiện là vì giúp ký chủ gia tăng nhân khí và lực hấp dẫn, nhưng trên đời này không có ai vô duyên vô cớ hận mà hận một người, cũng không có khả năng lại vô duyên vô cớ thích một người, buff là một công cụ kích phát những người khác thích ký chủ, cũng như khuếch đại tích cách của họ lên.Kinh Trập thấy có lẽ Dung Cửu thời điểm nào đó quả thật có thể nhìn ra được tính khí thất thường của hắn.Nhưng nhìn người không chủ nhìn qua lời nói, mà nhìn hành động.Mặc kệ trong lòng người đó có cất giấu nhiều ít tính cách thô bạo, nhưng chỉ cần khắc chế được, chỉ cần đè nén được, trở thành một người tốt, vậy thì cần biết hắn vặn vẹo bao nhiêu thì cũng không thể gọi hắn là người xấu được.【 Nhưng mà ký chủ à, hắn là thật sự muốn giết ngươi. 】Kinh Trập lạnh lùng mà nói: "Hắn muốn giết ta, nguyên nhân là gì?"
Hệ thống, hệ thống nghẹn không ra nói.Nếu không phải hệ thống, chẳng lẽ sẽ xảy ra nhiều chuyện như vậy ư?Kinh Trập không muốn nhìn bản thân mình trong gương nữa, trở tay úp gương đồng xuống, xoay người, lập tức đụng vào ngực Dung Cửu, đau đến chảy nước mắt.Y che mũi mình lại, muộn thanh muộn khí mà nói: "Ngươi làm gì đột nhiên đứng sau lưng ta thế?
Không đúng, sao ngươi lại đi đường không có âm thanh thế này!"
Dung Cửu chắp tay sau người, cúi đầu nhìn Kinh Trập đang xoa xoa cái mũi: "Nếu ngươi muốn tập võ, hiện tại cũng không muộn."
Kinh Trập: "Luyện đến khi có thể đánh lại ngươi thì cần mấy năm?"
Dung Cửu trầm ngâm, hồi lâu cũng không đáp lại.Thẳng đến Kinh Trập ngẩng đầu nhìn hắn, Dung Cửu mới chậm rãi mà nói: "Trăm năm cũng không thể."
Kinh Trập: "......
Tính."
Y tránh khỏi Dung Cửu đang chặn đường mình, tiếp tục trở lại mép giường, nhưng đã bị giằng vặc một hồi, làm Kinh Trập có chút đói bụng, hắn có chút xấu hổ mà che bụng mình lại, cảm giác mất mặt sâu sắc.Không biết y đã hôn mê bao lâu, nhưng thấy phản ứng của dạ dày, có lẽ không ít hơn hai canh giờ đi.Y chỉ thuận tiện ngủ một giấc nga."
Tới ăn cơm."
Dung Cửu nói, "Đi súc miệng đi."
Hắn nâng tay lên, chỉ chỉ vào chỗ rửa mặt.Kinh Trập kỳ thật không muốn đi tới đi lui ở trước mặt Dung Cửu như vậy, y dừng một chút, cúi đầu nhìn mắt cá chân của mình: "Không thể tháo cái này xuống à?"
Dung Cửu không đáp, thay vào đó là bế Kinh Trập lên.Khi Dung Cửu tới gần, cả người Kinh Trập đều căng chặt, lộ ra kháng cự rõ ràng, kia chỉ là phản ứng theo bản năng, Kinh Trập cũng không kiểm soát được.Hương vị hoảng sợ lan tỏa khắp nơi, bất luận lúc nào Dung Cửu tới gần ai đó, đều khiến người ta sợ hãi.Nhưng Kinh Trập lại là kẻ khác người, khi Dung Cửu bế y lên, ngồi ở trên cánh tay hắn, y vẫn mãn tâm mãn nhãn mà khiếp sợ.Ta đang ở đâu?Ta đang làm cái gì?Ha ha ha cao quá đi......
Cứu mạng!Kinh Trập đại khái đã mười sáu năm không được ai bế như vậy, sợ mình ngã xuống, khẩn trương bắt lấy bả vai Dung Cửu, mơ hồ ôm đầu nam nhân vào trong ngực mình, "Mau thả ta xuống, Dung Cửu!"
Y đang cảm thấy thẹn.Bàn tay nắm lấy Dung Cửu như bấu chặt vào tới xương bả vai của hắn.Dung Cửu: "Vì sao không thể làm như vậy?"
Kinh Trập: "Chỉ có hài tử mới bị ôm như vậy, ta không phải hài tử, ngươi không thể ôm ta như vậy."
Y mạnh mẽ đè ép cảm giác thẹn thùng, liều mạng giải thích.Dung Cửu sức lực rất lớn, cơ bắp giam cầm eo và đùi của Kinh Trập, làm y không thể giãy giụa.Bụng dưới của Kinh Trập như có ngọn lửa thiêu đốt, gợi lên phản ứng quái dị.Kinh Trập cả kinh, liền giãy giụa đòi xuống.Dung Cửu ôm Kinh Trập đến chỗ súc miệng mới đặt y xuống, bình tĩnh mà nói: "Ta muốn ôm như vậy đấy."
Chỉ chỉ vào thau đồng."
Súc miệng."
Kinh Trập: "......"
Hay lắm.Lúc này, lại có thể mơ hồ cảm giác được buff ảnh hưởng.Kinh Trập nói thầm, hy vọng sau khi Dung Cửu thanh tỉnh, đừng hối hận.Đôi tay y múc một ít nước, khom người rửa mặt.
Tóc tai vốn hỗn độn theo động tác khom lưng mà rơi xuống, lộ ra vết hằn trên cổ.Những dấu vết đó đã sớm sưng lên.Khi Kinh Trập nói chuyện cũng khàn khàn hơn trước.Ngoại trừ việc y cố cách xa Dung Cửu để buff không phản ứng ra, thì Kinh Trập vẫn đối xử với Dung Cửu như thế.Phảng phất như màn đấu tranh kịch liệt lúc nãy, Kinh Trập chỉ bị chút thương tích ngoài da, ngoài ra cũng không khiến y bị tổn thương gì cả.Sao một chút dấu vết cũng không lưu lại thế này?Dung Cửu thâm thúy, sâu kín mà nhìn Kinh Trập.
Ánh mắt kia tựa như xúc tu quái dị, quấn quanh người Kinh Trập, giống như kéo y vào vũng bùn, có vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra được, bị kéo vào trong tối.Lưng Kinh Trập có chút căng chặt, y có thể cảm giác được ánh mắt phía sau lưng mình.Dung Cửu đang nhìn y.Vẫn luôn, nhìn y.Ánh mắt kia tựa như dây thừng, làm Kinh Trập không thể xem nhẹ sự tồn tại của Dung Cửu.Y cũng cảm giác được Dung Cửu đang kiềm chế bản thân.Y đột nhiên nhớ lại trước lúc y hôn mê.Khi đó, y đã nói cái gì......"......
Này không phải lỗi của ngươi......
Ta không......
Trách ngươi......
Cho dù ta thật sự......
Sẽ chết......"
Nói thật, nếu Kinh Trập quay lại lúc ấy, cũng sẽ không biết tại sao mình lại nói những lời này.Cho dù là người lương thiện đến đâu, cũng sẽ không nói những lời này với hung thủ đã giết mình, nếu đổi thành những người khác, Kinh Trập thậm chí còn muốn mắng lại vài câu, làm sao nói ra mấy lời thánh mẫu kia được.Thấy mình đột nhiên biến thành người thánh mẫu như vậy, y liền có chút xấu hổ.Thẳng đến khi rửa mặt xong, bị Dung Cửu ôm trở về, để y ngồi xuống trước một bàn đầy thức ăn ( có một nói một, này đó đồ ăn là khi nào biến ra ) sau, Kinh Trập nhìn xuyên qua làn khói mù mịt từ thức ăn bốc lên, Dung Cửu như ẩn như hiện mà ngồi ngay ngắn ở đối diện, y mới kinh ngạc phát hiện ra.Quả thật không phải Dung Cửu sai.Là bị buff thao túng hết thảy.Nếu không phải tại buff, Dung Cửu sẽ không bị gợi lên hắc ám nơi đáy lòng, biến hắn trở nên vặn vẹo như vậy.Tâm con người cũng không phải là động không đáy, Kinh Trập xuất phát từ nội tâm mà hy vọng, sau khi Dung Cửu tỉnh lại, không nên tự trách bản thân, nhưng lúc này y cũng nhận ra một điều.Kinh Trập, ngươi đúng là một kẻ ngu xuẩn.Ngươi đã thật sự thích Dung Cửu rồi.Không chỉ là thích gương mặt này, mà là thích chính con người của hắn....Cơm nước xong, bên ngoài trời đã tối.Kinh Trập ngồi trên giường, nhìn Dung Cửu cầm giá nến đến, ánh nến đến đâu liền xua tan bóng tối đến đấy.Y vốn dĩ muốn qua hỗ trợ, cũng không biết Dung Cửu lại nổi lên hứng thú gì, cứ thích bế Kinh Trập lên.Mặc kệ là đi thay y phục, hay là trở lại trên giường, y đều bị Dung Cửu ôm đi.Kinh Trập từ cảm thấy thẹn, lại thành tự sa ngã, thuyết phục chính mình xem nhẹ, cũng chỉ là một hai lần "Ôm một cái" thôi mà.Bằng không y còn có thể làm sao?Thật sự y rất muốn đập chết bản thân cho rồi.Dung Cửu sau khi đốt nến lên liền đứng dậy đi ra ngoài.Bên ngoài rất tối tăm, ngay cả khi mở cửa ra, Kinh Trập cũng không nhìn ra được đây rốt cuộc là nơi nào.Rốt cuộc là ở trong cung, hay là ở ngoài cung?Nếu là trong cung, kỳ thật Kinh Trập cũng nhìn không ra được.Nhiều năm như vậy, Kinh Trập cũng không đi đâu, sau khi y vào cung học quy tắc một thời gian, sau đó đến Bắc Phòng, Ngự Thiện Phòng, Trữ Tú Cung, còn có Điện Tư Giám.Địa phương khác, y cũng không đi được.Bất quá bài trí trong cung nơi nào cũng giống nhau, nhưng nơi này quả thật nhìn không ra được.Kinh Trập có chút khát vọng mà nhìn ra cửa, sau đó nhụt chí mà nhìn cái xích sắt kia.Ngón chân hơi xám xịt của y lo âu mà xoắn vào nhau.Vừa rồi khi bước xuống đất quá mức sốt ruột, y không có mặc giày.Khi buff hoàn toàn biến mất thì phải chờ đến buổi sáng ngày thứ ba.Y không dám tưởng tượng mình mất tích lâu như vậy, sẽ có chuyện gì......
Kinh Trập tuy nghĩ vậy, nhưng cũng không để tâm mấy.Y cũng chẳng biết sẽ giải thích thế nào.Ở trong cung bất luận làm chuyện gì, đều phải cẩn thận.Càng đừng nói tới Kinh Trập đang bị Thái Hậu theo dõi.Nghĩ đến Thái Hậu, trong lòng Kinh Trập liền sợ hãi, nếu Thái Hậu thật sự như y phỏng đoán, phái người theo dõi y, vậy có phải Dung Cửu sẽ bị đẩy vào hoàn cảnh nguy hiểm sao?Chát, một tiếng thanh thúy.Kinh Trập tự tát mình một cái.Y suy nghĩ gì vậy?Y đang bị Dung Cửu cầm tù sao còn lo cho an toàn của hắn?Kinh Trập quả thật giận chính mình!"
Sao lại tự mình hại mình thế?"
Bên tai vang lên giọng nói có chút kinh ngạc của Dung Cửu.Kinh Trập trợn mắt nhìn hắn, nín thở mà nói: "Ngươi thì được véo ta còn ta không được tự đánh mình sao?"
Dung Cửu bưng một chậu nước ấm đặt ở mép giường, nhúng khăn vào trong nước, vắt khô, sau đó đắp vào cổ Kinh Trập.Không chạm vào được, vừa chạm vào Kinh Trập liền tê tê ăn đau."
Ừ, không được."
Lúc này, Kinh Trập mới nghe được Dung Cửu thong thả ung dung nói."
Ta đã lấy tiền mua mệnh của ngươi, ngươi chính là của ta."
Dung Cửu nói, "Từ sợi tóc, đến da thịt, cả mỗi một khúc xương, mỗi một giọt máu, đều là của ta."
Kinh Trập nhịn không được ngẩng đầu nhìn Dung Cửu.Khi hắn nói chuyện lại đặc biệt bình tĩnh.Gương mặt bình tĩnh lãnh đạm lại nói ra những lời điên cuồng như vậy.Dung Cửu chậm rãi mà chườm ấm lên cổ Kinh Trập một lúc, sau đó bỏ khăn lại vào trong chậu, lấy từ trong ngực ra một bình ngọc.Chiếc bình này Kinh Trập từng có hai cái, nhưng khi mở ra, mùi hương lại hoàn toàn khác.Kinh Trập: "Mấy cái bình này của ngươi, mỗi lần mở ra lại là một thứ thuốc khác nhau."
Dung Cửu: "Đặc chế, tốt hơn so với mua bên ngoài."
Hắn vừa nói, vừa đổ một đống thuốc ra lòng bàn tay.Dung Cửu quăng bình ngọc qua bên cạnh, hai tay chà sát vào nhau.Kinh Trập nhìn động tác không nhanh không chậm kia, suýt nữa nhìn đến mê mẩn, khi bàn tay kia đặt tay lên cổ y, Kinh Trập mới hậu tri hậu giác mà ý thức được Dung Cửu đang bôi thuốc cho y.Chính là.Kinh Trập theo bản năng lui về phía sau, tránh bàn tay kia.Y khô cằn mà nói: "Không bằng để ta tự bôi đi, ta có thể bôi được mà."
"Không thể."
Nam nhân lãnh đạm mà rũ mi.Bàn tay nam nhân cứ tiếp tục bôi thuốc lên cổ Kinh Trập, thuốc mỡ ấm áp được xoa đều khắp nơi, khiến chỗ sưng đỏ cũng dễ chịu hẳn.Bàn tay to lớn ma sát vào yết hầu, làm Kinh Trập không thể khống chế mà nắm chặt chăn.Cái loại cảm giác hít thở không thông vứt đi cũng không được thời thời khắc khắc xâm nhập vào yết hầu y.Đôi tay có thể dễ dàng cướp lấy mạng người kia tinh tế mà sờ qua dấu vết trên cổ y, hành động kia cũng không thoát ra vẻ dâm tà mà ngược lại nhiễm vài phần nguy hiểm.Bị người nắm lấy nơi yếu hại, Kinh Trập như thú non tràn đầy cảnh giác, không dám buông lỏng bản thân."
Được rồi."
Dung Cửu nói: "Thuốc này rất tốt, ngày mai vết bầm hẳn là sẽ tan hơn phân nửa."
Hắn lãnh đạm mà nói, một bên nói, một bên quỳ một gối lên giường, bàn tay đặt vào trong nước như đang rửa tay.Nhưng thực tế là đang kiểm tra độ ấm.Khi mắt cá chân Kinh Trập bị bắt lấy, y vẫn chưa biết Dung Cửu định làm gì, nhưng khi chân y được nhúng vào nước ấm, Kinh Trập bỗng phản ứng mạnh, ngón chân y vùng vẫy trong nước, suýt nữa làm đổ cả chậu nước.Dung Cửu hơi nhíu mi, nắm chặt đôi chân đang quấy rối.Kinh Trập ngao ô kêu lên, lại không rảnh lo chuyện khác, vội vàng mà đè bả vai Dung Cửu, "Ngươi làm gì thế!
Mau đứng lên, ta tự mình làm."
Y chưa từng nghĩ tới hình ảnh này.Dung Cửu cư nhiên phải rửa chân cho y???Sức Dung Cửu to lớn, mặc kệ Kinh Trập giãy giụa ra sao, căn bản cũng không thể chạy trốn, càng đừng nói y còn đang bị xích lại.Hắn ngẩng đầu, nhìn Kinh Trập.Rõ ràng Dung Cửu đã hạ mình làm những việc hèn mọn như thế, nhưng Kinh Trập vẫn cảm thấy từng mạch máu của mình bị hắn nắm chặt trong tay, không thể vùng vẫy thoát ra được.Đó là một loại cảm giác nguy hiểm không cách nào hình dung được.Yết hầu Kinh Trập khô khốc, thả chậm giọng nói, "Dung Cửu......
Ta không cần ngươi vì ta mà làm những việc này, kia......"
Một ít ngoại giới quấy nhiễu, "Chân ta rất dơ, để ta tự mình rửa."
Dung Cửu múc nước ấm, tưới vào chân Kinh Trập.Y theo bản năng rụt rụt ngón chân.Y thực khẩn trương.Dung Cửu phản ứng thế này, làm y càng khẩn trương hơn."
Không được."
Dung Cửu vẫn nói như vậy.Hắn thong thả ung dung mà rửa chân cho Kinh Trập, lau khô, sau đó thả lại lên giường, đạm nhiên mà dặn dò y nghỉ ngơi tốt, lúc này mới bưng chậu nước đi ra ngoài.Kinh Trập như người gỗ, cứng rắn mà ngã xuống giường.Qua một lúc lâu, y vùi đầu vào đệm chăn kêu rên.Xong đời.Xong đời xong đời, Dung Cửu biến thành như vậy, lương tâm y càng ngày càng đau.Nếu sau khi buff kết thúc, y nên đối mặt với Dung Cửu thế nào đây, này quả thực là hung hăng mà đè mặt mũi của Dung Cửu xuống đất dẫm a.Kinh Trập là người chuyên hầu hạ người khác.Y đương nhiên nhìn ra được, động tác Dung Cửu tuy tùy tính, nhưng có thể thấy được hắn chưa làm qua việc này bao giờ.Này có thể là lần đầu tiên Dung Cửu làm như vậy.A a a......
Vậy càng thêm thống khổ.Kinh Trập lăn lộn trên giường, hận không thể chôn chết bản thân trong chăn.Y chỉ là một nội thị, Dung Cửu vừa đã biết xuất thân của y không tầm thường, là con cháu nhà quyền quý chăng?
Tưởng tượng đến khi Dung Cửu tỉnh lại, có khả năng sẽ chán ghét mình, tâm tình Kinh Trập liền không thể khắc chế mà tuột dốc.Đương nhiên, đương nhiên......Y cũng là người bị hại.Vết hằn trên cổ y còn chưa tan đâu nháNhưng nói đến cùng, nếu Dung Cửu không quen biết y, cũng sẽ không bị bắt làm ra những chuyện này.Kinh Trập xoa xoa mặt mình, lẩm bẩm: "Chờ khi thanh tỉnh hắn thanh tỉnh lại, sẽ không giết ta chứ?"
"Sẽ không."
Lần thứ ba, lần thứ ba a!Nội trong một ngày ngắn ngủi, Kinh Trập lần thứ ba bị Dung Cửu dọa sợ tới mức nhảy lên.Kinh Trập buồn bực mà lật người, nhìn chằm chằm nam nhân đứng ở mép giường, thiếu chút nữa quên mất những chuyện ảo não lúc nãy "Lần sau ngươi xuất hiện có thể ra hiệu trong cho ta được không, thật sự rất dọa người đấy."
Y che trái tim đang thình thịch nhảy loạn của mình, không biết là bị Dung Cửu dọa, hay là bởi vì bộ dáng hiện tại của Dung Cửu.Dung Cửu đứng trước mặt Kinh Trập, hoặc là mặc y phục thị vệ, hoặc là những lúc mặc thường phục, nhưng bộ y phục thanh nhàn như hiện tại thì là lần đầu tiên y thấy.Thì ra thời điểm Dung Cửu tản mạn tùy ý cũng đẹp như vậy.Khí thế kính sợ giống như bị nhu hòa đi, ở dưới ánh nến tối tăm, khuôn mặt mỹ lệ của y cũng mang theo vài phần ôn hòa giả dối.Dung Cửu lên giường, đạm nhiên nói: "Ta nói sẽ không giết ngươi, thì sẽ không giết ngươi."
Ngón tay Kinh Trập theo bản năng chạm vào yết hầu bản thân, quay mặt đi, nói thầm: "Gạt người, buổi sáng ngươi rõ ràng là thật sự muốn giết ta."
"Ta muốn giết ngươi."
Dung Cửu thống khoái mà thừa nhận, "Nhưng ta không có giết."
Kinh Trập lại lặng lẽ quay đầu lại, "Sao ngươi lại dừng tay?"
Một khắc kia, y đã nhấm nháp được hương vị tử vong.Dung Cửu cúi đầu nhìn Kinh Trập.Vừa rồi Kinh Trập ở trên giường lăn qua lộn lại, làm cho tóc tai hỗn độn, bung xõa lung tung, hai má mang theo mà ửng hồng, dường như là có chút gì đó buồn buồn, gương mặt tuấn tú của y cũng mang theo vài phần ảo não, lại có chút tò mò, liền trộm giương mắt.Giống như một con tiểu cẩu, tò mò mà nhìn trộm chủ nhân.Rõ ràng đã rất sợ hãi, nhưng khi nghe được một chút động tĩnh, lại vẫn không nhìn được mà dò đầu ra.Dung Cửu đưa bàn tay xoa xoa cái đầu xù xù của Kinh Trập.Tuy rằng không có lỗ tai xù lông, nhưng cảm giác xoa lên cũng không tồi."
Bởi vì ngươi ngốc."
Nếu không phải xuẩn, sao lại nói ra những lời như vậy?Cho dù thiện lương, cho dù hảo tâm đến đâu, cũng không nói ra những lời như vậy vào thời khắc cận kề cái chết được.Hắn cũng không phải người nhân từ mà là một đao phủ tàn nhẫn.Hắn cũng không nhớ bản thân đã giết bao nhiêu người.
Với hắn, những mạng người đó chỉ như là những con số lạnh băng.Vậy cho dù có nhiều thêm cũng sẽ không có ai để ý.Một món đồ quá mức thiện lương, quá mức hảo tâm, quá mức yếu ớt......Nhẹ nhàng bóp chặt là có thể phá hủy.Kinh Trập càng như thế, Dung Cửu liền càng khó khắc chế cái loại dục vọng hủy diệt ngập trời này.Càng vừa ý, liền càng muốn hủy diệt.Hắn vốn dĩ chính là người tàn bạo điên cuồng.Dung Cửu che mắt Kinh Trập lại.Cũng ngăn cản y nhìn về phía địa ngục."
Ngủ đi."...Kinh Trập vốn cho rằng mình sẽ tranh chấp với Dung Cửu một hồi.Bởi vì đêm qua, Dung Cửu cư nhiên muốn ngủ cùng y!Là việc vô cùng thuần túy, đơn thuần, là ngủ.Nhưng vấn đề là, Kinh Trập không đơn thuần a!Hơn nữa lỡ Dung Cửu phát hiện ra bí mật của y thì phải làm sao bây giờ?Đôi mắt Kinh Trập bị che lại, trong lòng đều là những ý nghĩ lộn xộn, nhưng y bị che mắt một lúc liền ngủ đến bất tỉnh nhân sự.Hôm sau tỉnh lại, Kinh Trập thực đau kịch liệt.
Dung Cửu đã thẳng thắn bảo là muốn giết y a!Sao y còn có thể ngủ đến chổng vó, không sợ gì cả a!Chẳng lẽ......
Thật sự như Dung Cửu nói...... y là......
Người ngu ngốc, ngu ngốc như vậy mới có thể hưởng thụ giấc ngủ hoàn mỹ như vậy sau?Khi Kinh Trập đang tự mình hoài nghi, người bên mép giường đã sớm rời đi rồiY chạm vào vị trí bên người, còn lưu lại hơi ấm.Chứng tỏ là vừa mới dậy.Kinh Trập có thói quen dậy rất sớm bởi vì mọi ngày y còn phải bận rất nhiều việc, phải đi vẩy nước quét nhà, ngày hôm qua đi ngủ cũng rất sớm, khi tỉnh lại tinh thần liền sảng khoái thanh tỉnh.Y bước xuống giường.Vừa đặt chân xuống đất, thình lình nhớ lại hôm qua Dung Cửu nói y không được tự mình đi bộ.Kinh Trập nói thầm, này không thể trách y nha.Đây là do Dung Cửu không ở đây.Y mang giày, đến chỗ rửa mặt, khi lướt qua cái bàn bên cạnh, bất tri bất giác lại cầm gương đồng lên.Kinh Trập liếc mắt, kinh ngạc phát hiện, vết thương trên cổ vốn đã tím đen đã phai đi rất nhiều.Thuốc kia tốt như vậy sao?Kinh Trập đem nghi vấn mà đi rửa mặt, sau đó ngồi vào bàn giữa phòng.Vừa rồi y dậy đã thấy trên bàn có một ít thức ăn.Đây hẳn là bữa sáng Dung Cửu để lại cho y.Kinh Trập yên lặng gặm màn thầu, thở dài.Dung Cửu đã hạ quyết tâm muốn cầm tù y ư?Này thật sự có chút kỳ quái.Chẳng lẽ Dung Cửu sẽ đối xử với hài tử của mình như vậy sao?Kinh Trập nói ra mấy chữ "Hài tử tương lai", trong lòng ẩn ẩn đau đớn, cau mày.Y từng có cha mẹ yêu thương.Cho dù chỉ là mấy năm ngắn ngủi.Nhưng Kinh Trập chưa bao giờ hoài nghi tình thương của cha mẹ mình.Ở những sự quan tâm mỗi ngày, ở nụ cười của cha mẹ, ở những hành động của bọn họ.Cha mẹ yêu thương y, cho dù là bị buff mê hoặc, trở nên cố chấp, cũng sẽ không có những hành vi thô bạo như vậy.Kinh Trập phi thường chắc chắn.Mà chính y......Đời này Kinh Trập đương nhiên không có khả năng có con nối dõi, nhưng nếu y không đụng phải cái buff lần này......
Nói thật, bởi vì y từng có cha mẹ mẫu mực, nếu Kinh Trập cảm thấy hơn phân nửa y cũng sẽ không hiểu được tình thương thật sự của cha mẹ là gì.Giống như y ở Trữ Tú Cung, gặp phải Hoàng Nghi Kết, cùng với những cung nhân đó.Tuy bọn họ phản ứng có chút quá kích, nhưng phần lớn là cưng chiều.Ít nhất khẳng định nếu tương lai Hoàng Nghi Kết có hài tử, khẳng định sẽ là một mẫu thân với tình thương vô hạn, hài tử muốn cái gì liền cho cái đó.Bất quá nói đến Hoàng Nghi Kết......
Hài tử......Cảnh Nguyên Đế đã đăng cơ được mấy năm.Chính là, hậu cung to như vậy, đến một cái hài tử cũng không có......
Chẳng lẽ là......
Ách......
Hoàng đế không được sao?Đây chính là đại sự.Kinh Trập đang bận suy tư, Dung Cửu vào phòng đã cố tình bước nặng chân hơn, nhưng cũng không làm Kinh Trập phân tâm được.Dung Cửu nhướng mày, hắn đã cố ý nhắc nhở, nếu y không phát hiện ra thì cũng không trách hắn được."
Suy nghĩ cái gì vậy?"
Kinh Trập lẩm bẩm: "Hoàng thượng có phải không được không......"
Y buột miệng thốt ra.Không xong!Kinh Trập nơm nớp lo sợ mà ngẩng đầu, phát hiện mặt Dung Cửu đã đen lại.Trông cực kỳ khó coi."
Ngươi cảm thấy, hoàng thượng không được?"
Dung Cửu chậm rãi, lặp lại lời Kinh Trập nói.Kinh Trập cảm nhận được lạnh lẽo bao trùm khắp nơi.Rồi sau đó, lại phát hiện càng rõ ràng, ánh mắt Dung Cửu dừng lại ở nửa người dưới của y.Trời cao a!Kinh Trập theo bản năng kẹp chặt đùi, lại phản ứng đây là một động tác mất mặt, y đỏ mặt liều mạng lắc đầu: "Không phải, ta không phải y này......
Dung Cửu!"
Dung Cửu khom lưng bế Kinh Trập lên, đi về phía giường.Kinh Trập cảm giác được nguy hiểm, vội vàng nói: "Ngươi làm cái gì, Dung Cửu, đừng xé y phục ta, đừng, đừng!"
Âm cuối của y cũng bén nhọn lên, mang theo sợ hãi khó có thể che giấu.Y liều mạng túm dây quần mình, cả người run run như sắp khóc đến nơi.
Ngón tay dùng sức đến co rút, có thể nghe thấy rõ ràng âm thanh y phục bị xé rách.Giờ đây y còn cảm thấy sợ hãi hơn lúc Dung Cửu muốn giết y.Dung Cửu dừng động tác, yên lặng nhìn y.Một lát, hắn buông tay ra.Kinh Trập lập tức lăn vào bên trong giường, kéo chăn quấn quanh người y, quân y thành một quả cầu.Dung Cửu ngồi ở mép giường, sau một lúc lâu, đưa tay vuốt vuốt quả cầu đang nằm trên giường."......
Xin lỗi."
Hắn nói được ra hai chữ này phảng phất như là qua cả một thế kỷ, thập phần khó có thể tin, "Ta sẽ không chán ghét ngươi."
Kinh Trập ở trong chăn, cắn môi nghe Dung Cửu nói.Có chút mơ hồ, nhưng rất rõ ràng.Y biết, Dung Cửu hiểu lầm nguyên nhân y hoảng sợ.Những lời kia như cuốn lấy trái tim Kinh Trập, nhiều năm như vậy, y luôn mang theo bí mật này mà sống, y sống cũng không phải dễ dàng gì.Y không thể khiến cho bất luận kẻ nào hoài nghi.Y phải sống thật tốt.Y không thể khiến cho cha mẹ, muội muội thất vọng.Y không thể liên lụy đến Trần An.Nhưng y sống mệt mỏi quá.
Là thái giám hầu hạ các chủ tử trong cung, đầu y chỉ là thứ để đặt lên cơ thể.Trước khi y đến Bắc Phòng mấy năm, y cơ hồ dùng hết tất cả biện pháp, mới giãy giụa mà sống được.Không thể bại lộ, đã khắc sâu vào xương cốt Kinh Trập.Cho dù y tin tưởng, cho Dung Cửu biết bí mật này......
Có lẽ hắn sẽ không......
Đem y giao cho tổng quản, nhưng giây phút lúc nãy Kinh Trập vẫn không kiềm chế được mà sợ hãi.Sự sợ hãi đó cơ hồ đã khắc sâu vào xương cốt y rồi.Y liều mạng chớp mắt, muốn đẩy nước ra khỏi hốc mắt.Y không thể khóc.
Y không được khóc.Khóc là biện pháp vô dụng nhất, khóc cũng sẽ không thay đổi được gì cả.Nhưng hô hấp của y vẫn có chút nặng lên, nước mắt càng tràn ra.Không biết khi nào, một cổ sức mạnh xốc chăn Kinh Trập lên.Cho dù y dùng sức nắm lấy chăn nhưng vẫn bị Dung Cửu nhẹ nhàng kéo ra.Chăn bị xốc lên, bộ dáng khóc đến chật vật của Kinh Trập liền lộ ra.Y run rẩy lấy tay che mặt mình, ý đồ che lại bộ dáng nước mắt giàn dụa, "Đừng nhìn......" y không nhịn được mà hít mạnh, "Quá khó coi......"
Giọng y yếu ớt hẳn, có chút hèn mọn mà khẩn cầu nam nhân."
Quả thật khó coi."
Dung Cửu nói chuyện, luôn không dễ nghe như vậy.Kinh Trập bẹp miệng, khóc đến càng thêm lợi hại, một chút một chút mà hít khí.Dung Cửu thở dài.Ngón tay vét sợi tóc dính trên trán Kinh Trập ra.Động tác kia mang theo một chút thương tiếc.Kinh Trập thiếu chút nữa cho rằng mình nghĩ nhiều rồi.Nhưng ngay sau đó, Dung Cửu kiên nhẫn mà lau nước mắt y, lại lau nước mũi cho y.
Trong lúc ấy, bàn tay to lớn vẫn luôn một chút, lại một chút mà vỗ nhẹ lưng Kinh Trập.Động tác mang theo vài phần cứng đờ, thô lỗ.Không biết qua bao lâu, Kinh Trập thần kỳ mà được trấn an.Y không cảm giác được, cảm xúc vừa rồi của y là sự sợ hãi y đã giấu giếm bao nhiêu năm nay.Y ngơ ngác mà nằm bên người Dung Cửu.Dung Cửu dựa ngồi ở đầu giường, Kinh Trập lại nghiêng người về phía hắn, bàn tay của hắn vẫn từng chút từng chút một mà vỗ lưng người nọ.Qua thật lâu, Kinh Trập mới chậm rãi mà nói: "Ta vừa rồi......"
Y dừng một chút, "Là suy nghĩ, nhiều năm như vậy, hậu cung sao lại không có vị hoàng tử hoàng nữ nào ra đời......
Cho nên mới......
Không phải cố ý khinh nhờn bệ hạ."
Dung Cửu là người của Cảnh Nguyên Đế, tất nhiên không thích nghe người khác vũ nhục Cảnh Nguyên Đế.Kinh Trập không muốn Dung Cửu hiểu lầm mình."
Ngươi có từng nghĩ tới, hoàng đế đăng cơ mới mấy năm, trước đây bên người hắn không phải không có thị thiếp, nhưng đến bây giờ vẫn luôn không có hài tử là bởi vì hắn không muốn hay không?"
Dung Cửu nhàn nhạt mà nói, giọng nói vẫn lạnh lẽo như vậy.Kinh Trập kinh ngạc mà ngẩng đầu, Dung Cửu là người của hoàng đế, những lời hắn nói cũng có phần đáng tin."
Chính là......
Sao bệ hạ lại không muốn có con nối dõi?"
Thế nhân ai không muốn có hậu chứ?Mặc kệ là nối dõi tông đường cũng được, quang tông diệu tổ cũng được, thậm chí còn có câu nói "bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại" cũng đủ để chứng mình rồi."
Vì sao nhất định phải có hài tử?"
Dung Cửu không chút để ý, "Phụ thân, mẫu thân, ai cũng sẽ yêu thương con mình hay sao?
Cũng sẽ có người không."
"Sao lại có cha mẹ không thích con mình cơ chứ?"
Kinh Trập bỗng nhiên ngồi dậy.Y còn có thể nhớ được cái ấm áp của mẫu thân khi vỗ về y.
Phụ ôm y tuy rằng có chút thô lỗ, nhưng y thích nhất chính là lúc phụ thân y một tay bế y một tay bế muội muội.Những tiếng cười đó vẫn còn khắc sâu trong lòng Kinh Trập, vào thời điểm gian khổ nhất cuộc đời y, chính những hình ảnh đó đã giúp y vượt qua tất cảDung Cửu rũ mắt nhìn Kinh Trập.Kinh Trập là đứa trẻ được cha mẹ yêu thương, cha mẹ y đã dạy dỗ y rất tốt, cho dù nhiều năm trôi qua, vẫn có thể cảm giác được sự giáo dưỡng đó từ trong xương cốt của y.Chỉ có như vậy, mới có thể khiến y vào thời khắc nguy hiểm vẫn cứ lao đầu vào Bởi vì cha mẹ đã dạy y những điều tốt, nhưng lại không dạy cho y lòng người là thứ đáng sợ thế nào."
Kinh Trập, không phải tất cả mọi người đều sẽ thích con cái của mình như cha mẹ của ngươi đâu.
Có vài người vừa sinh ra đã không được chào đón, hận không thể bóp chết người đó.
Có thể sống sót đều nhờ vào may mắn cùng với dục vọng cầu sinh đáng xấu hổ."
Tư thái Dung Cửu nói chuyện vẫn tùy ý như vậy, "Cho nên, con nối dõi với hắn mà nói, cũng không phải truyền thừa huyết mạch trân bảo, mà là đồng loại muốn tranh đoạt sinh tồn với hắn."
Kinh Trập trầm mặc một hồi lâu, mới cúi đầu, ngập ngừng mà nói: "Thực xin lỗi."
"Xin lỗi cái gì?"
"Ta đã tùy ý đánh giá một chuyện mà ta căn bản không hiểu gì cả.
Ta có được cha mẹ tốt, là do ta may mắn, lại không phải......
Tất cả mọi người đều được như vậy."
Kinh Trập ủ rũ cụp đuôi mà nói.Ô, y có lẽ thật sự như Dung Cửu nói, là một kẻ ngu ngốc đi."
Ngươi xin lỗi ta làm gì," Dung Cửu hờ hững mà nói, "Khóc mệt rồi thì ngủ một lát đi, đừng cúi đầu ảo não nữa."
Kinh Trập muốn nói lại thôi.Kỳ thật y cảm thấy vừa rồi Dung Cửu không phải đang nói Cảnh Nguyên Đế.Mà là đang nói chính hắn.Cha mẹ Dung Cửu......
Cũng không, thích hắn sao?Nếu là như vậy, có lẽ có thể giải thích vì sao khi bị buff ảnh hưởng Dung Cửu lại phản ứng kịch liệt như vậy......
Nhưng Kinh Trập nghĩ đi nghĩ lại.Nếu là sự thật, vậy đối với Dung Cửu sẽ chỉ là dĩ vãng thảm thiết.Y không muốn lại đâm Dung Cửu bị thương.Nhưng có một câu y vẫn không nhịn được."
Dung Cửu, ta cảm thấy, muốn sống cũng không phải việc gì ti tiện."
Kinh Trập nhỏ giọng mà nói tiếp, "Chỉ cần là người, đều sẽ muốn sống sót.
Trong nhà của ta xảy ra chuyện, cả nhà trên dưới chỉ còn mình ta.
Có lẽ sẽ có người cảm thấy ta kỳ thật nên xuống dưới bồi bọn họ, ta cũng từng nghĩ như vậy.
Nhưng ta vẫn cảm thấy, ta còn...... sống, cũng không phải chuyện gì đáng hổ thẹn."
Chỉ cần vẫn còn có một hơi thở, con người vẫn sẽ theo bản năng mà giãy dụa sống sót.Đây là bản năng, cũng không ti tiện.Chỉ là thuần túy cứu vớt bản thân.Trên đời chỉ có chính mình mới không phản bội chính mình...."
Hoàng thượng còn chưa thượng triều sao?"
Thọ Khang Cung, Thái Hậu cau mày, suy tư tin tức này rốt cuộc có ý nghĩa gì.Cảnh Nguyên Đế đã hai ngày không thượng triều, mà hôm nay, nghe nói Ninh Đại Nho đã tuyên cáo trước triều, nói là hôm nay thân thể bệ hạ có chút không khỏe, bãi triều.Thái Hậu phái đi người đi dò la nhưng cũng không tra được gì.Tuy Cảnh Nguyên Đế không quản chuyện hậu cung, nhưng nếu hắn có bí mật gì, cho dù là Thái hậu cũng không tra được hành tung.Nghĩ đến việc này, trong lòng Thái hậu liền vô cùng bực bội.Trước khi Cảnh Nguyên Đế đăng cơ tất cả mọi người đều cho rằng người đăng cơ sẽ là Hách Liên Đoan.
Mà ban đầu, Thái Hậu cũng căn bản không đặt Hách Liên Dung ở trong lòng.Theo bà, cho dù Hách Liên Dung may mắn có được đế vị, nhưng trong tay hắn không có người, cũng không có thế lực bản thân, sao có thể nắm giữ triều đình quan lại, sao có thể quản văn võ bá quan được?Nhưng bà trăm triệu không nghĩ tới, Hách Liên Dung cư nhiên làm ra được chuyện chém đầu quan đại thần trong triều, thậm chí còn bày đầu bọn họ ở tiền điện, đây là kiểu càn rỡ gì chứ?Thái Hậu lúc ấy cũng không ngờ được, bên người tân đế cư nhiên nắm một cổ lực lượng, căn bản không kiêng kị ám sát Thái Hậu.Những người được bà phái đi ám sát hoàng đế, ngày hôm sau đầu của họ đã nằm ở đầu giường của bà.Thái Hậu nghe thấy mùi tanh liền tỉnh lại, liếc mắt nhìn thấy đầu giường bày mấy cái đầu, lập tức kêu thảm, lại chết ngất trên giường.Phòng bà cứ như chỗ không người.
Căn bản không người nào phát hiện những cái đầu đó rốt cuộc sao lại xuất hiện ở tẩm cung Thái Hậu.Trong tay Cảnh Nguyên Đế lại có nhân tài quỷ dị như vậy.Đây mới là nguyên nhân Thái Hậu khuất phục mà dọn vào Thọ Khang Cung.Mà nay, bà đã gia cố Thọ Khang Cung kỹ càng, người của hoàng đế mà có vào thì cũng chạy đằng trơid.Nhưng lại nhớ đến đêm đó, trong lòng Thái Hậu vẫn phi thường tức giận.Bà nghĩ tới nghĩ lui, có thể trợ giúp Cảnh Nguyên Đế xây lên lực lượng như vậy, hoặc là tiên đế, hoặc là......Trầm gia.Trầm Đình Hiên, Trầm lão viện trưởng.Thái Hậu chỉ cần nhớ tới cái tên này, đều hận không thể tả.Mà Thụy Vương sau khi tra xong, hoàn toàn chứng thực được suy đoán của Thái Hậu.
Nếu không phải Trầm gia năm đó che chở, thì hiện giờ người có tính tình tàn bạo lãnh khốc như Cảnh Nguyên Đế sao có thể phái người đi che chở Trầm Đình Hiên chứ?Lão nhân này mở Càn Nguyên thư các, làm bộ tị thế ẩn cư, lại ngầm làm ra chuyện như vậy, Thái Hậu tất nhiên muốn trừ bỏ ông ta.
Nhưng chuyện của Trầm Đình Hiên không phải là chuyện mấu chốt hiện giờ, chuyện quan trọng trước mắt là, Hách Liên Dung rốt cuộc đang làm trò gì?Chẳng lẽ là thật sự bị bệnh?Bằng không, dựa theo thói quen của hắn, tuy rằng không được đám văn võ bá quan thích, nhưng là một hoàng đế, Hách Liên Dung sẽ không bỏ thượng triều.Đây lại chuyện quan trọng.Thái Hậu nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, vẫn là gọi người tới."
Mời Hoàng Quý phi qua đây."
Nữ quan khom người lui ra ngoài, nhanh chóng đi về hướng Chung Túy Cung mời Quý phi Hoàng Nghi Kết đến.Hoàng Nghi Kết vào Thọ Khang Cung, mới vừa hành lễ với Thái hậu đã được bà đỡ lên, "Mau ngồi xuống."
Hoàng Nghi Kết cười cười: "Đây là lễ nghĩa."
Thái Hậu vỗ vỗ tay nàng: "Đã quen chưa?"
"Trong cung khắp nơi đều rất tốt, không có gì không ổn cả."
Nàng lắc lắc đầu, nhìn có chút ngượng ngùng.Thái Hậu cười nói: "Vậy là tốt rồi."
Bà bảo Hoàng Nghi Kết tới là có chuyện muốn nói, vòng qua vòng lại một hồi mới nói về Cảnh Nguyên Đế."
Quý phi, ngươi cảm thấy hoàng đế......
Thế nào?"
Hoàng Nghi Kết vừa nghe lời này, đôi mắt hơi chớp, nhẹ giọng nói: "Bệ hạ, khá tốt."
Thái Hậu nhìn Hoàng Nghi Kết e thẹn, liền nở nụ cười: "Thẹn thùng như vậy làm gì?
Ngươi đã vào cung, là con dâu của ai gia, hoàng đế là phu quân của ngươi, ngươi hiện giờ là người đứng đầu hậu cung, hậu cung này, rất nhiều chuyện, vẫn phải xem ý ngươi a."
Hoàng Nghi Kết hơi hơi nghiêng đầu, nhìn Thái Hậu.Thái Hậu từ từ nói: "Đã nhiều ngày, thân thể hoàng đế có chút không khoẻ, hôm nay cũng không thượng triều."
Hoàng Nghi Kết có chút nôn nóng: "Vậy, có nghiêm trọng không?
Ta, thần thiếp......"
Thái Hậu cười nói: "Đó là phu quân của ngươi, ngươi muốn đi gặp, cũng là tất nhiên, ai có thể cản ngươi?"
Hoàng Nghi Kết đỏ bừng mặt, lại cúi đầu.Sau một lúc lâu, nàng mới ra khỏi cung, lên kiệu.Một cung nữ dung mạo bình thường đi theo bên cạnh nàng, cô là người Hoàng Nghi Kết tín nhiệm nhất.Bởi vì cô là thị nữ Hoàng Nghi Kết mang từ nhà vào.Đi theo nàng một đường vào kinh thành, hiện tại, lại theo nàng vào cung.Cung phi có địa vị cao có thể mang một người tiến cung.Xem như ưu đãi với các nàng.Sau khi trở lại Chung Túy Cung, cung nữ này biết được ý Thái Hậu, liền hơi nhíu mi: "Thái Hậu đây là muốn đưa Quý phi đi dò đường, Quý phi......
Này......"
Hoàng Nghi Kết đã không còn bộ dáng e thẹn như ở Thọ Khang Cung, nàng lạnh mặt: "Thái Hậu để ta vào cung, vốn là có mục đích riêng.
Nếu ta không thuận theo mục đích của bà ta mà làm việc, trong nhà cũng không được an bình."
Nàng nhìn về phía cung nữ."
Vũ Thạch, ngươi trang điểm chải chuốt lại cho ta đi."
Hoàng Nghi Kết lộ ra một nụ cười dịu dàng, đeo lại lớp mặt nạ lên."
Lần đầu tiên đi gặp bệ hạ, tất nhiên phải đẹp."...Kinh Trập lại tỉnh dậy một lần nữa, phát hiện mình đang chui rúc trong lòng ngực Dung Cửu, ngủ đến phi thường tùy ý, Kinh Trập cũng không kinh ngạc mấy.Mới là lạ!Sao có thể không kinh ngạc!Sao y lại ngủ trong ngực Dung Cửu thế này!
A!
Vì sao hôm nay Dung Cửu dậy muộn thế!
Vì sao bên ngoài trời đã sáng như vậy rồi!
Sao hôm nay y lại ngủ như chết, ngủ đến không biết giờ giấc thế này!Kinh Trập rít gào trong lòng.Một bên rít gào, một bên muốn bỏ ra khỏi lòng ngực Dung Cửu, nhưng cái gì cấn vào đùi y vậy?Có chút kỳ quái."
Ngủ tiếp một lát đi."
"Ngươi đừng ngủ, ngươi có thể quăng đồ của ngươi xuống được hay không, thật là khó chịu."
Kinh Trập lầu bầu, "Sao lại mang những thứ này lên giường làm gì?"
"Thứ gì?"
Giọng nói Dung Cửu cũng không có vẻ gì ngáy ngủ.Mỗi lần nói chuyện đều phi thường thanh tỉnh.Kinh Trập đưa tay nắm lấy món đồ đó định đưa cho y xem, nhưng đụng tay vào lại có chút nóng, lại còn có......
Không thể rút?Y mờ mịt, đột nhiên ý thức được đó là cái gì, đột nhiên rút về tay, ngồi bật dậy.Cánh tay y khẩn trương mà rũ bên người, muốn nắm chặt lại, rồi lại như còn cảm nhận được vật thể nóng hổi cứng rắn trong tay.Sao có thể, sao có thể lớn như vậy......Không phải, sao y lại ngu ngốc mà không nhận ra thế chứ!Từ khi y vào cung, nếu để người khác phát hiện thân thể của mình có dị thường sẽ nháo loạn một trận.
Cho nên năm đó Trần An đã từng cho y uống thuốc, y đã liên tục uống một quãng thời gian.Những viên thuốc đó sẽ áp chế dục vọng của thân thể, nhưng cũng ảnh hưởng tới Kinh Trập.Dục vọng của y rất nhạt.Cơ hồ chưa từng có những phản ứng xấu hổ kia.Cho nên y hoàn toàn mờ mịch với phản ứng này.
Hành động lúc nãy như đập nát ý thức của Kinh Trập.Dung Cửu thong thả ung dung mà đứng dậy, xuống giường, đi thay y phục.Hắn không nhắc tới chuyện này, Kinh Trập lý giải vì hắn khoan dung, sau khi Dung Cửu rời đi, Kinh Trập lập tức mang giày vào.Muốn đi rửa tay.Nhưng không dám đi ra ngoài.Thật thảm quá.Sao y lại rơi vào tình trạng thế này chứ?Thật thảm quá.Kinh Trập gạt lệ.Sau đó phát hiện là cái tay vừa rồi, lại muốn kêu thảm thiết.Chờ khi y cọ tới cọ lui trên giường, Dung Cửu đã đổi xong y phục, sau đó ôm y đi rửa mặt, lại ôm Kinh Trập trở về, đặt y ngồi xuống.Kinh Trập đã luyện thành thói quen thói quen, héo úa mà ngồi ăn cơm.Bữa cơm sáng hôm nay không có mùi vị gì, Kinh Trập căn bản không dám ngẩng đầu nhìn Dung Cửu.Sau khi ăn xong, Dung Cửu lại ôm Kinh Trập về giường, rồi sau đó hắn ngồi xổm trước mặt y, da đầu Kinh Trập tê dại, lại tới?Không đúng, hiện tại không có chậu nước.Vật đây là......Kinh Trập trơ mắt mà nhìn Dung Cửu lấy một xâu chìa khóa ra.Đã đến giờ?Dung Cửu đã tỉnh rồi?Kinh Trập thiếu chút nữa vui đến phát khóc, y đưa tay lấy chìa khóa, Dung Cửu lại thu tay lại.Y ngây người, nhìn về phía Dung Cửu.Liền thấy nam nhân tựa như lầm bầm lầu bầu."
Tuy nhiều ngày qua ta quá mức xúc động, nhưng là......"
Ánh mắt Dung Cửu rơi xuống mắt cá chân Kinh Trập, ngọn lửa bạo ngược đã thu lại, bất quá hạt giống dục vọng vốn khắc sau vào xương cốt hắn đã nảy mầm.Hắn cảm thấy, như vậy cũng khá tốt.Mạnh mẽ mà trói buộc lại, không cho y đi đâu.Nhưng Kinh Trập không thấy tốt.Phi thường, không tốt.Y một phen nắm chặt cánh tay Dung Cửu, phi thường khẩn trương mà nói: "Dung Cửu, ta có chuyện phải làm, ta......
Nếu tiếp tục lưu lại nơi này, ngươi sẽ rất nguy hiểm."
"Nguy hiểm?"
Dung Cửu tựa hồ cảm thấy có chút buồn cười, ngước mắt nhìn y.Kinh Trập nghiêm túc gật gật đầu: "Nguy hiểm.
Ta biết ngươi có thể che chở ta, nhưng ta......"
Y nhấp môi, tựa hồ là đang do dự.Mỗi một câu nói ra đều mang theo chút chần chờ."
Từ tần nhằm vào ta, hình như là có liên quan đến chuyện của Diêu tài nhân, mà cái chết của Diêu tài nhân lại có khả năng liên quan đến Thái Hậu."
Giọng Kinh Trập nhẹ đi."
Ta không muốn liên lụy đến ngươi, không muốn ngươi cũng xảy ra chuyện."
Trầm mặc một lát, cùm cụp một tiếng.Dung Cửu mở xích sắt ra cho Kinh Trập, hắn đứng dậy.Dây xích trầm ổn mà rơi xuống đất, Kinh Trập không khỏi sờ sờ mắt cá chân hơi trầy."
Kinh Trập, ta có dục vọng với ngươi."
Một câu thanh thanh đạm đạm thốt ra, lại căn bản không cảm thấy có bao nhiêu xấu hổ.Thiếu chút nữa đã đem Kinh Trập bổ ra.Phảng phất lời nói lúc nãy không phải lời dâm tà gì, mà chỉ đơn giản là thổ lộ vui thích.Y duy trì tư thế ôm chân, đột nhiên ngẩng đầu.Gương mặt nam nhân kia điệt lệ xinh đẹp, gương mặt thuần túy tự nhiên mang theo vài phần dã tính cùng mị hoặc, khóe miệng hơi lộ ra ý cười, làm gương mặt lạnh nhạt tái nhợt nháy mắt bộc phát ra chút hung ác.Kinh Trập thở dốc vì kinh ngạc.Không phải chỉ vì lời nói hạ lưu kia, cũng là vì dung nhan tùy ý diễm lệ này.Ngón tay cái của Dung Cửu cọ qua môi Kinh Trập.Vết thương trên cổ y đã gần phai, chỉ còn lại chút dấu vết trầy da."
Kim tịnh hà tịnh, kiến thử lương nhân.
Tử hề tử hề, như thử lương nhân hà (*)......"
Dung Cửu cúi người, gần đến nỗi Kinh Trập có thể nghe được tiếng hít thở của y, "Kinh Trập, làm lương nhân của ta nhé?"
Dục vọng giàn giụa khiến một người vốn tàn sát bừa bãi như một thanh đao trở nên mềm mại.Nhưng nó dễ dàng xỏ xuyên qua trái tim Kinh Trập!-------------*: Trích từ Thù Mâu 1 (綢繆 - Nghĩa là quấn quýt triền miên) - Khổng TửThù mâu (trù mậu) thúc tân,Tam tinh tại thân (thiên).Kim tịch hà tịch?Kiến thử lương nhân.Tử hề, tử hề!Như thử lương nhân hà?Dịch thơ:Mới vừa cột bó củi xong,Nhìn lên thấy rõ sao trời tháng ba.Đêm nay chẳng biết đêm nào?Gặp người ta đã bao ngày ước mong.Nhũ rằng người hỡi người ơi!Nhưng lại không biết lòng người ra sao?