Đầu gối Từ tần nhũn ra, trực tiếp ngã quỵ trên mặt đất, không bò dậy nổi.
Toàn bộ Thừa Hoan Cung đều tràn ngập mùi máu, làm người buồn nôn.
Sau khi Cảnh Nguyên Đế rời đi một lúc lâu, vẫn không ai nói gì, chỉ còn lại tiếng kêu rên thảm thiết.
“Người đâu……”
Từ tần la lên, run run, “Người đâu!”
Cung nhân bên ngoài nghe thấy giọng Từ tần, lúc này mới không thể không tới gần, vừa thấy trong điện đầy máu, nhịn không được thét chói tay.
“Câm miệng, câm miệng!”
Tâm tình Từ tần phi thường không tốt, còn có lo âu thấp thỏm không thể che dấu, móng tay xinh đẹp của nàng đã gãy tận gốc, nhưng nàng căn bản không thèm để ý, để các cung nhân đỡ dậy, váy nàng đã nhiễm đầy máu, nhưng nàng cũng bất chấp.
“Mau, mau đến Thọ Khang Cung, đỡ ta đến Thọ Khang Cung!”
Từ tần gắp gáp bắt lấy tay cung nhân, làm tay họ cũng đầy máu.
Nàng căn bản không dám lưu lại Thừa Hoan Cung, càng đừng nói là tìm thái y tới.
Nàng sợ Cảnh Nguyên Đế nổi điên lại trở lại, đùa bỡn cs mạng của nàng.
Đúng là thái độ này của hoàng đế đã dọa Từ tần rồi.
Cung nhân ăn đau, lại không dám trốn, đè nén tiếng khóc đỡ Từ tần đi ra ngoài.
Thọ Khang Cung, Thái Hậu đang nhắm mắt dưỡng thần.
Bà vừa mới xem xong danh sách sơ tuyển, cũng chọn ra được vài người vừa ý, dặn dò người phía dưới để ý kỹ.
Trong đó cũng có người Thái Hậu dự định để lại cho Thụy Vương.
Thụy Vương là nhi tử bà, bà tất nhiên phải vì hắn.
“Thái Hậu nương nương, Từ tần cầu kiến.”
Ngoài cửa cung, có thái giám thật cẩn thận mà nói.
Thái Hậu nhắm mắt, không nhanh không chậm mà nói: “Không gặp.
Đã trễ thế này còn gặp cái gì?”
Nội thị: “Từ tần nương nương cả người đầy máu, đang quỳ gối bên ngoài……”
Thái Hậu đột nhiên mở mắt, tinh quang chợt lóe: “Ngươi nói cái gì?”
Nội thị một năm một mười kể lại dáng vẻ chật vật của Từ tần, Thái Hậu hơi nhíu mày, nhỏ giọng.
“Chẳng lẽ là hoài?
Không có khả năng, lúc trước……”
Thái Hậu muốn nói cái gì, rồi lại nuốt vào, vỗ vỗ tay nữ quan bên cạnh, vị nữ quan kia liền đứng dậy đi ra ngoài, không bao lâu đã mang Từ tần tiến vào.
Tinh thần Từ tần đang hỗn loạn, bắt lấy tay nữ quan, giống như là bắt lấy cọng rơm cứu mạng, vừa nhìn thấy Thái Hậu, ánh mắt vô thần sáng rực lên, không biết ở đâu ra một cổ sức mạnh, đẩy nữ quan ra, quỳ trước mặt Thái Hậu, bộ dáng gào khóc kia vạn phần chật vật.
“……
Thái Hậu nương nương……
Bệ hạ điên rồi……
Hắn giết toàn bộ người Thừa Hoan Cung……
Nương nương cứu ta!”
Thái Hậu nghe Từ tần nói thế, không màng mùi máu trên người nàng, bắt lấy cánh tay nàng: “Sao lại thế này?”
Sau khi tới Thọ Khang Cung, cảm xúc Từ tần mới lơi lỏng vài phần, khóc đến muốn hỏng mất, đến nói cũng không nên lời.
Thái Hậu hỏi vài lần, cũng không nhận được đáp án, trong mắt hiện lên vài phần chán ghét, bảo người dẫn Từ tần đi tắm rửa, lại gọi người tới: “Đến Thừa Hoan Cung đi một chuyến, xem còn có người sống không, nếu còn thì giữ lại một người, còn lại đều giết.”
Nàng bình tĩnh mà dùng khăn tay xoa xoa ngón tay, lại nói.
“Từ tần tự mình qua đây?”
“Còn hai cung nhân khác.”
“Kêu tiến vào.”
“Dạ.”
Hai vị nữ quan cùng nhau trời khỏi, một người vội vã chạy tới Thừa Hoan Cung, một người khác đi gọi người.
Cho dù người Thừa Hoan Cung có thể sống sót, Thái Hậu cũng không tính lưu lại người quá lâu.
Trước nay bà đều không ngại làm thanh danh Cảnh Nguyên Đế càng thêm khó nghe.
Mấy năm nay, thanh danh hoàng đế nổi tiếng thô bạo, đều là do Thái Hậu ở phía sau quạt gió thêm củi.
Cảnh Nguyên Đế kia là một kẻ điên, căn bản không sao cả.
Không sao cả, vậy thì càng tốt.
Thái Hậu rũ mắt, lộ ra cảm xúc lạnh băng.
Chờ Từ tần xử lý sạch sẽ, cảm xúc cũng được trấn an lại, mới có thể gặp Thái Hậu.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủn, Thái Hậu đã hiểu hết mọi chuyện, hiện giờ nghe Từ tần kể lại, bất quá chỉ là hiểu càng kỹ càng hơn thôi.
Khi Từ tần nói chuyện, vẫn mang theo chút sợ hãi, nói chuyện hay dừng nửa chừng, vẻ mặt trắng bệch, mất một hồi lâu mới kể hết rõ ràng.
Thái Hậu trầm ngâm một lát, cười lạnh một tiếng: “Vốn tưởng rằng, hoàng đế căn bản không ghi tạc mẫu hậu của hắn trong lòng, không nghĩ tới, này không phải vẫn còn có vài phần tâm tư sao!”
Từ tần vừa nghe lời này, thân mình hơi run run: “Chẳng lẽ là do thần thiếp tra Diêu tài nhân kia……”
“Diêu tài nhân vụng về như heo, nếu nàng ngoan ngoãn mà giao món đồ kia cho ai gia thì đâu đến nỗi lưu lạc đến nước này?”
Thái Hậu hừ lạnh, “Nếu không phải ai gia để lại cho ả ta vài phần thể diện, ả ta đến một cổ quan tài mỏng cũng không có, nào có bảy bảy bốn mươi chín ngày đạo tràng?”
Từ tần liên tục gật đầu: “Thái Hậu nương nương nói đúng……
Chỉ là, chuyện của Diêu tài nhân, nếu bệ hạ có điều phát hiện, kia……”
Nàng bất tri bất giác mà nắm chặt khăn ta, sợ đến mạng mình cũng không giữ nổi.
Diêu tài nhân là biểu muội của Từ Thánh Thái hậu, Diêu tài nhân thuộc hàng bậc cha chú của Từ tần, Từ tần và Diêu tài nhân thật sự là bà con xa.
Chỉ là không thân cận.
Từ tần sau khi vào cung cũng có một đoạn thời gian được sủng ái, sau lại mất sủng, liền nhanh chóng đến cậy nhờ Thái Hậu.
Hoàng đế sủng ái bất quá chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, đến chuyện kia cũng chưa làm, làm sao có thể đủ lâu dài?
Còn không bằng làm việc cho Thái Hậu, còn có thể an ổn.
Từ tần nhiều lần nghe theo Thái Hậu phân phó, lúc tra chuyện của Diêu tài nhân cũng không ngoại lệ, chỉ là Diêu tài nhân đã chết, tiến triển cũng càng thong thả.
Vốn dĩ cho rằng sau khi bà già kia chết, tùy tiện tìm trong đóng đồ bà ta để lại, là có thể tìm được thứ Thái Hậu muốn, lại không nghĩ rằng, Bắc Phòng khắp nơi đều sạch sẽ, thậm chí còn có thứ mất đi.
Từ tần đau đầu thật sự, sợ là không thể báo cáo kết quả cho Thái Hậu.
Ngay lúc mấu chốt, Thừa Hoan Cung lại liên tiếp xảy ra chuyện, trong lòng Từ tần không phải không sợ hãi, nàng liền bảo Thu Dật tới Bắc Phòng tìm Kinh Trập.
Những người đó đều đã từng gặp Kinh Trập.
Tâm tư nàng nhạy bén, nhớ tới Kinh Trập nàng cũng mơ hồ nhớ sinh thời y cũng thường hầu hạ Diêu tài nhân, liền bảo người đi tra, quả nhiên như thế.
Từ tần lập tức bảo Thu Dật đi tìm Kinh Trập tới, mặc kệ có chứng cứ không, nàng cũng sẽ giải quyết người này.
……
Nếu không phải cùng ngày lại xảy ra chuyện, Từ tần vội vàng đi cầu Thái Hậu, không còn tinh lực đối phó Kinh Trập……
Ngày đó Kinh Trập cũng không thể ra khỏi cửa Thừa Hoan Cung.
Sau đó Thu Dật muốn đi tìm Kinh Trập, là ý riêng của Thu Dật, Từ tần cũng ngầm đồng ý.
Cũng chẳng trách Từ tần đa tâm.
Diêu tài nhân là người cẩn thận như vậy, bà ta luôn sợ có người hạ độc mình, vậy mà để cho Kinh Trập nhìn thấy bà sử dụng ngân châm mấy lần, vậy cũng đủ chứng minh bà ta tín nhiệm y.
Một cung nhân được Diêu tài nhân tín nhiệm, làm thế nào cũng không thoát khỏi hiềm nghi.
Càng bởi vì hắn làm sao cũng không lộ ra sơ hở, cho nên mới càng thêm khả nghi.
Từ tần một bên nhớ thương mạng mình, một bên lại nghĩ tới Diêu tài nhân, vội kể lại phát hiện của mình cho Thái Hậu, lại nói: “Đã nhiều ngày, bởi vì Thu Dật bị bệ hạ giết, thần thiếp có chút luống cuống tay chân, nên bảo Trường Thọ đến Bắc Phòng thăm dò chút……”
“Hoang đường!”
Thái Hậu tất nhiên là khinh thường Từ tần.
Ngày thường nhìn rất minh diễm hào phóng, làm sao làm việc lại không phóng khoáng như vậy?
Nàng là phi tần, là người có địa vị ở hậu cung, muốn sai sử một cung nhân lại còn phải dùng thủ đoạn như vậy?
Từ tần dùng cách dụ dỗ cung nhân, cuối cùng hỏi ra được cái gì rồi?
Không quan tâm Kinh Trập có hiềm nghi hay không, cứ trực tiếp bắt người tới thẩm vấn, chẳng lẽ còn có ai sẽ vì một cung nhân kẻ hạ mà tới vấn tội Từ tần sao?!
Nếu Từ tần sớm đem việc này báo lên, Thái Hậu căn bản sẽ không để nàng kéo dài như vậy.
“Nếu người giết hắn, hoặc làm hắn bị thương thì sao?
Bất quá chỉ là một nội thị, ngươi không làm chủ được?”
Thái Hậu tức giận mắng Từ tần một trận.
Từ tần vốn là bị dọa sợ một phen, hiện giờ bị Thái Hậu mắng, khí chất lại càng thêm thê lương đáng thương.
Chính lúc này, người đến Thừa Hoan Cung trở về, cúi cúi người: “Hồi Thái Hậu nương nương, cũng nhân ở Thừa Hoan Cung đa số đã chết, chỉ còn lại vài người hấp hối, đang sai người chẩn trị.”
Sắc mặt Từ tần đại biến, lúc này mới nhớ tới những cung nhân đó của nàng.
“Xuân Liên và Hạ Hòa thì sao?”
“Xuân liên đã chết.
Hạ Hòa còn sống.”
Thân thể Từ tần hơi lung lay, thiếu chút nữa thở không nổi.
Xuân Liên là người hầu thân cận của nàng, tuy nói là tỷ muội thì cũng hơi quá, nhưng đích xác là rất để ý, ai có ngờ……
“Thái Hậu nương nương, bệ hạ đột nhiên như vậy, lại đúng hôm nay, chẳng lẽ là bởi vì thần thiếp phái Trường Thọ đi thăm dò Kinh Trập?
Kinh Trập kia……”
“Ngươi thật đúng là cho rằng, bệ hạ sẽ vì Kinh Trập mà tức giận?”
Thái Hậu hận sắt không thành thép mà trừng Từ tần, chỉ cảm thấy nàng vớ vẩn buồn cười, “Hắn đây là cố ý chọc giận ai gia!”
Biết rõ Từ tần là người của bà, như vậy là đánh vào mặt bà!
Từ tần dùng khăn lau nước mắt, bình tĩnh lại, chỉ cảm thấy Thái Hậu nói đúng, nhưng nàng đã mất đi phụ tá đắc lực, cung nhân bên người cũng chẳng còn ai, cho dù làm việc gì cũng lực bất tòng tâm.
Thái Hậu nhéo giữa mày, tạm thời để Từ tần ở lại Thọ Khang Cung.
Hoàng đế đánh vào thể diện bà như vậy, bà tất nhiên cũng không thể để hoàng đế yên ổn
Hôm sau, Thái Hậu liền phát bệnh, cùng lúc đó, Thụy Vương được ý chỉ của Thái Hậu, vào cung thăm bệnh.
Các chủ tử còn lại ở hậu cung hoặc sớm, hoặc muộn đều đã biết thảm trạng của Thừa Hoan Cung, không người nào là không e sợ, ngay cả Đức phi nghe được, cũng suýt nữa hôn mê bất tỉnh.
Liền đừng nói tới Trữ Tú Cung, những tú nữ vốn dĩ đang cao hứng, nhiều khuôn mặt nhỏ liền tái nhợt, ngồi không được, đứng cũng không xong.
Trong lòng khó tránh khỏi lo sợ bất an.
Thái Hậu, sợ là bị Cảnh Nguyên Đế làm tức đến sinh bệnh đi?
Thụy Vương chính là vào cung giữa lúc không khí căng thẳng như vậy.
Thọ Khang Cung, Thụy Vương Hách Liên Đoan vào điện, nghe thấy được mùi thuốc nồng đậm, bước chân liền dồn dập lên, vội vàng đi đến bên giường Thái Hậu.
“Mẫu hậu, chẳng lẽ người thật sự bị bệnh?”
Thái Hậu nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, trên trán vươn chút mồ hôi mỏng, thực sự là một bộ bệnh trạng.
“Đứa trẻ ngốc này, ai gia không như vậy, làm sao có thể để ngươi vào cung?”
Thái Hậu nâng tay, Hách Liên Đoan đi tới, nâng Thái Hậu ngồi dậy, “Ngươi cũng biết, Hách Liên Dung kia tư âm ngoan độc, không không giống thì rất phiền toái.”
Tái nhợt trên mặt bà đều là do phấn trang điểm.
Hách Liên Đoan thấp giọng nói: “Sớm hay muộn có một ngày, ta sẽ khiến mẫu hậu không cần khuất nhục như vậy nữa.”
Thái Hậu trấn an mà vỗ vỗ tay hắn, bảo Hách Liên Đoan ngồi ngay ngắn mà nói chuyện.
“Gần đây mọi việc thuận lợi không?”
Hách Liên Đoan gật đầu: “Hạ Liêu tuy rằng đã chết, nhưng Trần Tuyên Danh đang nắm giữ món đồ hắn để lại trước lúc chết, cũng không sợ bị xét nhà.
Hiện giờ, quặng sắt đã không còn đáng ngại nữa.”
“Hảo!”
Thái Hậu rất an tâm, “Ai gia bào ngươi tra, ngươi tra chưa?”
Hách Liên Đoan: “Diêu gia đã thua, đang trên đường trở về quê nhà.
Ta đã phái người đi tra, hiện giờ trong nhà chỉ còn lại con vợ lẽ, mạch dòng chính tất cả đều không còn.
Mà bên Từ Thánh Thái hậu kia, Trầm lão viện trưởng vẫn luôn ở Càn Nguyên thư dạy học, chưa từng rời khỏi Đàm Châu một bước.
Bên người Trầm lão viện trưởng luôn có người canh giữ, là người của bệ hạ.”
Từ thánh Thái Hậu xuất thân Trầm thị, là thư hương thế gia.
Trầm gia này có một người là Tả Đô Ngự Sử Trầm Tử Khôn, hắn là huynh trưởng của Từ thánh Thái hậu.
Phụ thân của Từ thánh Thái hậu và Trầm Tử Khôn là Trầm lão viện trưởng.
Mà Trầm lão viện trưởng cả đời chỉ biết dạy học, cũng không đặt nặng chuyện quan trường.
Thái Hậu thở dài, rũ mắt.
Hách Liên Đoan nhìn mẫu thân, nhịn không được nói: “Mẫu hậu, vì sao ngài lại để ý Diêu tài nhân như vậy?
Bà ta có liên quan đến chuyện của Từ thánh Thái hậu sao?”
Hách Liên Đoan mơ hồ biết, phụ hoàng và Từ thánh Thái Hậu từng có tranh chấp, thậm chí cái chết của Từ thánh Thái hậu cũng liên quan đến tiên đế.
Nhưng Thái Hậu lại để ý như vậy, chẳng lẽ là……
Thái Hậu liếc mắt nhìn Hách Liên Đoan, giọng nói bình tĩnh: “Ngươi hẳn là cũng đoán được.”
Hách Liên Đoan: “……
Lúc trước Từ thánh Thái Hậu chết, mẫu hậu cũng từng nhúng tay vào,”
“Không tồi.”
Từ thánh Thái Hậu và tiên đế là thanh mai trúc mã, niên thiếu ai mộ nhau, tự nhiên đi đến cùng nhau.
Khi đó, ai không gọi bọn họ là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi.
Tiên đế thậm chí từng hứa với bà ta, cũng Từ thánh Thái Hậu nhất sinh nhất thế.
Nhưng tình cảm cũng có lúc phai nhòa, giống như thủy triều rút đi.
Từ thánh Thái Hậu chậm chạp không sinh hài tử, tiên đế cũng đã đăng cơ nhiều năm, dưới sự thúc giục của triều thần, ông bắt đầu quảng khai tuyển tú, hậu cung từng người từng người một tiến vào.
Mà những đóa hoa kiều diễm đó cũng sôi nổi sinh hạ con nối dõi.
Tiên đế càng ngày càng ít đặt chân đến cung của Từ Thánh Thái Hậu, lưu luyến niềm vui mới mẻ.
Đương nhiên, cũng bởi vì thẹn trong lòng, ông rất là kính trọng Từ thánh Thái hậu, mặc cho ai dám cậy sủng mà lên mặt, vũ nhục Hoàng Hậu, đều sẽ lập tức bị biếm nhập lãnh cung.
Từ thánh Thái Hậu cũng không phản ứng với hoa tâm của tiên đế, thẳng đến khi nàng mang thai.
Thái Hậu thâm tâm sâu kín, mang theo vài phần quái dị.
“Tiên đế mừng rỡ như điên, bởi vì hắn phát hiện, hắn tuy thích những phi tần đó, nhưng ai cũng không bằng Hoàng Hậu..
Hoàng Hậu rốt cuộc có thai, tiên đế không bao giờ đến những cung khác nữa, vẫn luôn thủ bên Hoàng Hậu, thẳng đến khi nàng sinh hạ cửu hoàng tử.”
Cũng chính là Hách Liên Dung.
Tiên đế cao hứng đến hỏng, bởi vì Hoàng Hậu sinh hạ chính là nam đinh.
Đây là chuyện đáng ăn mừng, hậu cung liên tiếp mấy ngày giăng đèn kết hoa, thậm chí tiền triều đại xá thiên hạ, vì hoàng tử cầu phúc.
Hỉ sự long trọng như vậy, đều vì Từ Thánh Thái hậu.
“Nàng điên rồi.”
Thái Hậu nở nụ cười, “Nàng vẫn không bởi vì tiên đế hồi tâm chuyển ý mà cao hứng, càng căm ghét huyết nhục của tiên đế, khi tắm cho Hách Liên Dung, nàng thiếu chút nữa dìm hắn chết đuối.”
Thụy Vương nhăn mày, những chuyện này đều là chuyện xưa hắn chưa từng nghe đến.
Đời trước, hắn bận việc cùng Hách Liên Dung tranh đấu, sau đó Hách Liên Dung lại phát điên, đốt sạch toàn bộ cung điện, hắn may mắn trọng sinh lần nữa, lúc này mới phát hiện kỳ thật mình có chút tự đại, xem nhẹ trợ lực từ nhà mẹ đẻ.
Ở theo quỹ đạo đời trước, thu những quan triều thần có tội về dưới trướng, Thụy Vương cũng thường xuyên mà đến thăm Thái Hậu, duy trì được quan hệ không tồi.
“Cho nên, phụ hoàng kỳ thật rất thích Từ thánh Thái hậu, vậy vì sao……”
Thụy Vương nhíu mày, chẳng lẽ đời trước hắn nhận tin báo lầm, Từ thánh Thái Hậu không phải do phụ hoàng giết, mà là mẫu hậu động tay?
“Từ thánh Thái Hậu đã do tiên đế giết, cũng là ai gia giết.”
Thái Hậu thu liễm ý cười, nhàn nhạt nói.
Từ thánh Thái Hậu điên, này cũng không phải chỉ là nhất thời.
Khi đó, toàn bộ hoàng cung đều nhìn chằm chằm bà ta, phàm là khi bà ta tiếp xúc với Hách Liên Dung, bà ta có thể nghĩ ra một trăm loại phương thức để giết hắn.
Nếu tiên đế xuất hiện, Từ thánh Thái hậu liền sẽ tự mình hại mình.
Lâu dần, tẩm cung tựa như lãnh cung.
Nhưng tiên đế hối hận.
Ông biết mình đã cô phụ Từ thánh Thái hậu rất nhiều, càng biết nàng từng là người kiêu ngạo đến cỡ nào, không đành lòng thấy Từ thánh Thái hậu thống khổ như vậy, vì thế phân phó thái y khai dược.
Một chút, một chút mà đút cho Từ thánh Thái Hậu.
Dược hiệu có tác dụng từ năm này tháng nọ, Từ thánh Thái Hậu cũng liền thường xuyên ngủ say, Diêu tài nhân cũng được điều đến hầu hạ Từ thánh Thái hậu.
Tiên đế hy vọng thời điểm bà ấy tình lại, nhìn thấy người trong nhà sẽ cao hứng.
Cũng không hy vọng người kiêu ngạo như bà ấy, cuối cùng lại rơi vào kết cục như vậy.
Hắn hy vọng Từ thánh Thái Hậu có thể lưu có vài phần mặt mũi vào thời điểm chết đi.
Cho nên tiên đế cũng phong tỏa việc Từ thánh Thái hậu nổi điên, không cho người khác biết.
Nhưng bà ấy lại không thể đợi được lâu như vậy.
Tiên đế cứ nghĩ rằng Từ thánh Thái Hậu vẫn còn sống được thêm bảy tám năm nữa, khi đó hậu cung ngoại trừ Hách Liên Dung, mấy năm sau cũng không ai có thai, bởi vì hoàng đế không chịu vào hậu cung.
Bà làm sao cam tâm!
“Nếu không trừ bỏ Từ thánh Thái Hậu kia thì làm sao có ngươi.”
Thái Hậu bình tĩnh mà nói, “Ai gia cũng làm không đi đến vị trí hiện tại!”
Hách Liên Đoan: “Vậy nguyên nhân người tra Diêu tài nhân là bởi vì bà ấy……
Trong tay có nắm chứng cứ cái chết của Từ thánh Thái hậu ư?”
“Sau khi Từ thánh Thái Hậu chết, tiên đế bạo nộ biếm Diêu tài nhân vào lãnh cung, khi đó, ta không để nhiều đến ả, thẳng đến khi Hách Liên Dung đăng cơ.”
Thái Hậu hận đến cắn răng, “Năm ngoái, ai gia mới tra được, trước khi tiên đế băng hà, Diêu tài nhân đã từng đến gặp tiên đế.”
“Diêu tài nhân sao có thể rời khỏi Bắc Phòng?”
Hách Liên Đoan giật mình truy vấn.
“Nàng mượn cớ bệnh nặng, bị dịch ra ngoài, sau khi tiên đế băng hà, mới lại trở về.”
Thái Hậu thở dài vẫy vẫy tay, “Ngươi cũng biết, sau khi tiên đế đi tuần trở về liền lâm bệnh nặng, nhưng cũng không phải không viết nổi di chiếu, nhưng ông ta không để lại cái gì……”
Hách Liên Đoan: “Mẫu hậu hoài nghi, trong tay Diêu tài nhân nắm được chứng cớ năm đó ngài độc sát Từ thánh Thái hậu, cố tình cầm nó đến gặp tiên đế, chính là vì giúp Hách Liên Dung thượng vị?”
“Đúng thế!”
Khi đó bên người Từ thánh Thái Hậu, trừ những cung nhân năm đó ra cũng chỉ có Diêu tài nhân, mà những cung nhân năm đó đã sớm bị Thái Hậu trừ bỏ sạch sẽ.
Cố tình dư lại Diêu tài nhân!
“Sao mẫu hậu không nói sớm với ta, ta cũng có thể giúp ngươi một tay.”
Hách Liên Đoan thở dài, năm ngoái hắn đã trọng sinh, nếu nói hắn sớm một chút, hắn còn có thể làm chút gì đó, hiện giờ đã trễ như vậy, Diêu tài nhân cũng đã chết……
Chết ở trong tay mẫu hậu.
Thái Hậu không nói, nếu không phải Hách Liên Đoan hỏi, bà cũng sẽ không kể ra.
Rốt cuộc việc độc sát Từ thánh Thái hậu cũng không phải chuyện gì tốt, nếu có chuyện, bà chắc chắn sẽ liên lụy Hách Liên Đoan.
Thái Hậu kể lại chuyện cũ năm xưa, cũng đem sự tình đêm qua kể lại cho Hách Liên Đoan, hắn thần sắc kinh ngạc, nhíu mày.
Sau một lúc lâu, Hách Liên Đoan trầm giọng: “Mẫu hậu, bệ hạ hẳn là còn chưa biết chân tướng, nếu hắn biết, hắn sẽ phát điên chứ không chỉ dừng lại ở những chuyện như vậy đâu.”
Thái Hậu có chút hối hận: “Sớm biết lúc trước đã giết ả Diêu tài nhân kia.”
Lúc này bà mới động tay, ngược lại là rút dây động rừng, chọc hoàng đế chú ý.
Việc đã đến nước này, không thể vãn hồi.
Thái Hậu và Thụy Vương thương lượng một hồi, Hách Liên Đoan khuyên nàng chớ lại hành động thiếu suy nghĩ.
Cảnh Nguyên Đế mới vừa phát điên xong, tiểu nội thị Kinh Trập lại là người liên quan mật thiết, hoàng đế khẳng định cũng biết đến người này tồn tại.
Nếu là Thái Hậu tiếp tục hạ thủ, hoàng đế sẽ thật sự để ý đến việc Từ thánh Thái hậu, này khó tránh khỏi sẽ chọc Cảnh Nguyên Đế nổi điên.
Nếu hắn thật sự phát đến, đến Thái Hậu hắn cũng sẽ không cố kỵ.
Thái Hậu cũng nghe lời Thụy Vương khuyên nhưng cũng không đáp ứng, liền để việc này chìm xuống.
Nếu Cảnh Nguyên Đế không biết, thì việc này cũng không tính là gấp gáp.
Thụy Vương ở Thọ Khang Cung hơn một canh giờ, bồi Thái Hậu ăn cơm trưa xong, lúc này mới ra khỏi cung.
Vừa lên xe ngựa, biểu tình Thụy Vương liền ủ dột.
Mẫu hậu quả nhiên suy nghĩ như hắn, hành sự quá mức trực tiếp thô bạo, không nghĩ tới hậu quả.
Kẻ mềm sợ kẻ cứng, kẻ cứng sợ kẻ điên, kẻ điên sợ kẻ không muốn sống.
Cảnh Nguyên Đế chính là kẻ không muốn sống, hắn dám ở Thừa Hoan Cung đại khai sát giới, vậy ai có thể bảo đảm, hắn sẽ không đột nhiên nổi điên?
Thụy Vương đã tận mắt chứng kiến đời trước hắn điên tới cỡ nào!
Giết Diêu tài nhân tuy thống khoái, nhưng chắc chắn sẽ khiến cho Cảnh Nguyên Đế chủ ý.
Nếu lại để tùy ý Thái Hậu hành sự, kia hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Lỡ như, Thụy Vương nhéo nhéo giữa mày.
Hôm nay hắn vào cung.
…
Thảm kịch ở Thừa Hoan Cung, trễ nhất là vào buổi chiều, toàn bộ hậu cung đều đã biết.
Ngay cả Kinh Trập là nội thị phụ trách quét tước, cũng biết được việc này, y lập tức nhớ tới đêm qua gặp được Dung Cửu.
Dung Cửu lúc ấy vội vàng đi đâu đó, chẳng lẽ là Thừa Hoan cung?
Cốc Sinh kéo kéo tay áo Kinh Trập, ngữ khí có chút sốt ruột: “Kinh Trập, tam đẳng thái giám hôm qua tới tìm ngươi có phải người Thừa Hoan Cung không?”
Kinh Trập trầm mặc một hồi, gật gật đầu.
“Vậy hắn……”
Kinh Trập nhấp môi: “Chỉ sợ cũng là.”
Nghe nói hình như toàn bộ cung chỉ còn một vài cung nhân còn sống, còn lại đều đã chết.
Cũng không biết Trường Thọ có thể sống hay không.
Tuy rằng Trường Thọ đã thay đổi, nhưng Kinh Trập cũng không phải kẻ vô tình, cũng muốn đi thám thính thử, nhưng tin tức hiện đang bị phong tỏa, căn bản không thể tra ra.
Có lẽ là vì trấn an những tú nữ nói vào cung, Đức phi đã an bài một buổi yến hội, bố trí tại Ngự Hoa Viên, bảo nhóm tú nữ tới, nhân tiện thả lỏng tâm tình.
Những tiểu chủ được ở lại đều phải đi, cung nhân hầu hạ cũng phải theo đi, chỉ còn lại ba bốn thái giám ở Trữ Tú Cung, Kinh Trập chính là một trong số đó, ngay cả Cốc sinh cũng bị điều đi hỗ trợ.
Trữ Tú Cung thường xuyên náo nhiệt an tĩnh lại.
Vân Khuê đĩnh đạc mà nói: “Chúng ta thừa dịp không có ai, quét dọn sạch sẽ xong, hẳn là không còn việc gì nữa.”
Mấy người còn lại cũng không phải người thích xem náo nhiệt, nhưng cũng là người chăm chỉ, nghe Vân Khuê nói xong, liền lãnh công cụ đi dọn dẹp.
Kinh Trập vừa lúc được phân phó đến điện sau.
Y thành thật mà đến nơi được phân công để quét dọn, sau đó hỏi hệ thống.
“Tuy rằng ngươi vô dụng, bất quá ngươi có thể cho ta biết có người nào đang giám sát ta không?”
【……】
Mắc gì công kích người ta vậy chứ!
【 Không có. 】
Người càng ít, hệ thống càng có nhiều sức lực, tuy Kinh Trập không rõ nguyên do, nhưng vẫn có thể cảm thấy được điểm này.
Thật vất vả mới có được lúc mọi người đều không ở đây, hắn đương nhiên phải bắt lấy.
Xác định không có người nhìn chằm chằm y, Kinh Trập mang theo công cụ, hướng tới nói Diêu tài nhân chỉ điểm.
—— Khối gạch thứ tám, màu xanh.
Y rẽ vào con đường nhỏ, sau đó đếm đếm từng khối gạch một.
……
Sáu, bảy, tám.
Kinh Trập dừng lại, ngón tay ma sát vào viên gạch này, còn rất cứng rắn vững chắc.
Cúi đầu lấy cây đẽo từ trong ngực ra, cạy viên gạch ra.
Tiếng ma sát tạo ra âm thanh quái dị, giằng co một hồi, viên gạch cũng bị cạy ra tới, Kinh Trập lập tức đổi tay, kéo viên gạch ra.
Sức lực y cũng không nhỏ, viên gạch cứng rắn cũng bị y kéo ra tới
Sau khi kéo ra, Kinh Trập lúc này mới phát hiện, phía sau khối gạch này có điểm đặc biệt, phía sau nó có khảm một chiếc hộp.
Kinh Trập sửng sốt, nhưng làm sao có thể mang nó đi được?
Thoạt nhìn, viên gạch này cũng không khác gì những viên gạch khác, trừ phi tất cả bức tường này bị vỡ, làm sao đột nhiên lại có một viên gạch bị rơi ra được, sao người khác không nghi ngờ được chứ?
Nhưng hiện tại không lấy đi, sau này chưa chắc có cơ hội tốt như vậy!
Khi Kinh Trập đang do dự, y bỗng nhiên phát hiện, dưới dày hộp có một lỗ hổng.
Kinh Trập nhìn hình dạng quen thuộc này, đầu tiên là sửng sốt, ở trong lòng mặc niệm không thể nào……
Cùng lúc đó, lại lấy chiếc nhẫn ban chỉ ra.
Từ khi y ý thức được
Bắc Phòng đã không còn an toàn, một ít đồ quý y đều tùy thân mang theo.
Y tra thử nhẫn vào.
……
Hoàn mỹ.
Quay nhẫn một cái, cùm cụp, nắp hộp mở ra.
Kinh Trập mở ra, còn chưa kịp nhìn đến bên trong là thứ gì, liền nghe được tiếng bước chân từ nơi xa truyền tới, lòng y giật thót, lập tức lấy món đồ trong hộp nhét vào ngực mình, rồi sau đó trực tiếp nhét viên gạch vào lại.
Đương tiếng bước chân vừa rẽ vào, thì vừa lúc nhìn thấy Kinh Trập đang khom lưng quét tước.
Vân Khuê lau mồ hôi, “Kinh Trập, đã làm xong chưa?”
Kinh Trập: “Còn con đường nhỏ này nữa là xong rồi.”
“Đi thôi, dù sao hôm nay khi yến hội kết thúc, những tiểu chủ đó cũng không rảnh rỗi đi dạo đâu.”
Vân Khuê tuy cần mẫn, nhưng cũng không siêng năng đến vậy, đã gần tới tháng, thực sự có chút nóng, “Đến đằng trước nghỉ ngơi một chút đi.”
Kinh Trập gật gật đầu, thuận tay dọn lại mảnh vụn vừa mới cạy gạch rớt ra, sau đó không nhanh không chậm mà đi theo Vân Khuê.
Thẳng đến lúc đang khom lưng rửa mặt, Kinh Trập mới nghĩ lại mà sợ.
Nhẫn ban chỉ là do Chu Nhị Hỉ cho y.
Chu Nhị Hỉ là được Trần An giao phó.
Nhưng Kinh Trập sở dĩ đi đào gạch, là bởi vì Diêu tài nhân nhắc nhở, vậy sao Trần An lại có chìa khóa!
……
Chẳng lẽ Diêu tài nhân vốn dĩ viết cho y xem?
Kinh Trập cào tim cào phổi muốn biết vừa rồi trong chiếc hộp kia viết gì, cùng Vân Khuê câu được câu không mà nói chuyện, lại thất thần.
Chỉ là trong lúc trò chuyện, bỗng nhiên nhìn thấy nữa quan Trữ Tú Cung mang theo hai cung nữa tới.
Mấy tiểu nội thị lập tức đứng lên, thành thành thật thật hành lễ.
Nữ quan nhìn tới nhìn lui trên người bọn họ, cuối cùng chọn Kinh Trập: “Cung nữ hầu hạ Hoàng tiểu chủ khi dọn đồ bị té ngã gãy chân, hiện tại Hoàng tiểu chủ muốn đổi thành nội thị hầu hạ, vậy ngươi đi.”
Kinh Trập: “……”
Y khó nén được kinh ngạc.
Bọn Vân Khuê không khỏi ganh tị với Kinh Trập, cảm thấy y quá may mắn rồi.
Sau đó nữ quan lại nói chuyện với hai cung nữ kia, Kinh Trập tranh thủ đi thu dọn đồ, quay đầu lại liền trực tiếp dọn vào dãy phòng phía sau Trữ Tú Cung, gần chủ tử để tiện hầu hạ.
Kinh Trập ngoài mặt đáp ứng, khi trở về thu dọn đồ, trao đổi ánh mắt với Minh Vũ, yên lặng không tiếng động mà đưa món đồ kia cho hắn.
Trong cung này, Kinh Trập có quan hệ tốt nhất chỉ có Minh Vũ, nếu đến Minh Vũ y cũng không thể tin, thì có lẽ y đã sớm chết rồi.
Kinh Trập cứ như vậy ở lại Trữ Tú Cung, thành thành thật thật mà làm việc, thỉnh thoảng y cũng buộc tóc mình vào đồ đạc của bản thân, chỉ cần nó bị đứt, y sẽ biết có người đã đụng vào đồ của mình.
Hoàng Nghi Kết là người rất ôn hòa, không thích bắt bẻ hạ nhân, thường xuyên ban thưởng cho hạ nhân, đồ ăn mình ăn không hết, cũng sẽ chia cho mọi người,
Nhân duyên của nàng ở Trữ Tú Cung rất tốt, người lui tới tìm nàng cũng rất nhiều.
Kinh Trập thân là người hầu hạ bên cạnh, bất đắc dĩ cũng nhớ kỹ rất nhiều tên người, không chỉ vậy y còn phải nhẫn nhịn mùi son phấn của họ.
Bất quá mấy ngày gần đây, chủ đề của các nàng là về Cảnh Nguyên Đế.
Ngày ấy, Cảnh Nguyên Đế nổi giận ở Thừa Hoan Cung, khiến rất nhiều tú nữ lòng đầy sợ hãi, khi Đức phi trí tồi chức cung yến, Cảnh Nguyên Đế lại hạ mình xuất hiện khoảng một khắc (15 phút).
Dù chỉ là một lát, rất nhanh liền rời đi, nhưng cũng đủ để lại nhiều suy nghĩ trong lòng các tú nữ.
Kinh Trập thường xuyên sẽ nghe được các nói về Cảnh Nguyên Đế, về tướng mạo tuấn mỹ của hắn, tính tình ngạo mạn lãnh khốc, khí chất cao cao tại thượng……
Y nghe một cái liền hừ một cái.
Tướng mạo tuấn mỹ?
Có đẹp bằng Dung Cửu không?
Nếu Dung Cửu lộ mặt ra, ai không cảm thấy kinh diễm chứ?
Ngạo mạn lãnh khốc, cao cao tại thượng?
Vẫn không bằng được Dung Cửu.
Nhưng Dung Cửu nhìn lạnh lùng vậy thôi chứ con người hắn rất tốt, nói chuyện còn rất chú trọng, cũng ôn hòa.
Chính là gần đây y phát hiện, Dung Cửu còn có chút xấu xa, hay ngẫu nhiên hù dọa người khác.
Vừa nhớ tới Dung Cửu, Kinh Trập liền ai ai thở dài.
Lần trước ngẫu nhiên gặp được, cũng không nói được mấy câu.
Hôm đó Dung Cửu rốt cuộc có phải sinh khí hay không nha?
Y một bên nhớ Dung Cửu, một bên moi một đống thuốc bôi ra.
Hôm trước ngón tay Kinh Trập vừa đỏ vừa sưng, dùng thuốc Dung Cửu đưa xong mới phát hiện thì ra nó khác với thuốc nứt da hôm trước, chỉ là bình ngọc nhìn giống nhau thôi.
Y không keo kiệt mà sử dụng, ngón tay Kinh Trập đã khá hơn nhiều, có lẽ qua một hai ngày sẽ khôi phục.
Vốn dĩ y không định tiêu xài hoang phí như vậy, chỉ là nhớ tới ngày ấy Dung Cửu hừ lạnh, không biết tại sao tính xấu của hắn lại tái phái, chỉ có thể thở ngắn than dài mà cố đền bù……
Nếu vết thương y nhanh chóng khôi phục, có lẽ hắn sẽ không sinh khí nữa?
Ai, có chút nhớ Dung Cửu rồi.
Khi Kinh Trập đang “Tưởng niệm” Dung Cửu, Trữ Tú Cung lại nhanh chóng nhận được tin báo.
Thân thể Thái Hậu đã khôi phục, chọn được cho Cảnh Nguyên Đế hai mươi nữ tử vừa độ tuổi, trong đó bao gồm Hoàng Nghi Kết.
Rồi sau đó, liền bắt đầu thong thả ung dung mà chọn lựa cho các tông thân khác.
Kinh Trập yên lặng đứng bên ngoài thương lượng với hệ thống.
“Ta biết ngay cái nhiệm vụ đáng chết này khẳng định sẽ thất bại, nhiệm vụ này chỉ có Thụy Vương mới làm được, ta hy vọng ngươi sẽ cho ta một hình phạt bình thường thôi!”
Kinh Trập vừa nghe tin, thiếu chút nữa không thở nổi.
Hệ thống khô cằn mà trả lời.
【 Hệ thống không có quyền hạn thay đổi. 】
Kinh Trập mỉm cười: “Đi chết đi.”
Y điên cuồng chửi hệ thống.
…
Tuyển tú kéo dài đến hơn một tháng, kết thúc vào tháng tư.
Thoạt nhìn rất lâu, nhưng kỳ thật so với trước đây, đã nhanh hơn rất nhiều.
Cảnh Nguyên Đế cũng không để ý gì tới đợt tuyển tú này, chỉ là bác bỏ ý định lập hậu của Thái Hậu.
Tất nhiên, người được chọn, là Hoàng Nghi Kết.
Chính là hoàng đế không muốn, Thái Hậu cũng không thể mạnh mẽ hạ chỉ.
Này hai mươi vị được chọn cũng chưa được phân vị, chỉ có thể ở lại Trữ Tú Cung.
Kinh Trập và một cung nữ khác cũng phải ở lại hầu hạ, không thể lập tức trở về thẳng điện tư.
Trong lòng Kinh Trập cảm khái, độc ác.
Thật độc ác.
Y không tin việc mình được chọn tới hầu hạ Hoàng Nghi Kết là ngoài ý muốn, rốt cuộc Từ tần là người của Thái Hậu, nàng đã phát giác ra dị thường, Thái Hậu sẽ không biết sao?
Việc Hoàng Nghi Kết vào cung là ván đã đóng thuyền, chờ nàng thuận lợi tấn vị, khi an bài cung nhân, thuận lý thành chương nói rằng mình rất vừa ý cung nhân đã từng hậu hạ mình ở Trữ Tú cung, còn không để Kinh Trập lưu tại trong cung mình sao?
Phía trước đối phó Từ tần còn được, đối phó Thái Hậu……
Kinh Trập sờ sờ cổ mình, cảm giác nó cũng không còn chắc chắn lắm.
…
“Thái Hậu có chỉ ——”
Mười tám tháng tư, ý chỉ Thọ Khang Cung cuối cùng cũng tới.
Hoàng Nghi Kết được phong Quý phi, ở tại Chung Túy cung, Kim Vân Trúc phong tần, ở tại Hàm Phúc cung, Khi Tiệp Kiều phong tiệp dư, ở tại……
Chờ thái giám đọc xong, có người vui mừng có người ưu tư.
Đã có phân vị, cũng phong chỗ ở, những chủ tử này tất nhiên không thể ở lại Trữ Tú cung.
Trong lúc nhất thời, Trữ Tú cung lại bận việc lên.
Kinh Trập rất bận rộn, cùng cung nữ kia thu dọn đồ vật.
Sau đó hệ thống mới khoan thai tới muộn.
【 Nhiệm vụ năm thất bại 】
【 Buff ngẫu nhiên: Tốt nhất trên đời chỉ có mẹ mà thôi.】
【 Hiệu quả: 48h ( tức 2 ngày ), người nào nhìn thấy chủ tử đều sẽ sinh ra ý muốn bảo hộ đến cực đoan, che chở ký chủ, yêu quý ký chủ, giống như mẫu thân bảo hộ hài tử. 】
Kinh Trập: “……”
Ha?
Cái gì??
Y còn chưa tiêu hóa được tin dữ này, cung nữ Nguyệt Vân vẫn luôn hầu hạ chủ tử với y đột nhiên bắt lấy tay y, đau lòng mà nói: “Kinh Trập, ngươi làm những thứ này làm gì, mau đến bên kia nghỉ ngơi, những chuyện này để ta làm đi.”
Kinh Trập: “……
Không phải, Nguyệt Vân tỷ tỷ, đây là bổn phận của ta……”
Y đang định đoạt lại tay nải trong tay Nguyệt Vân, cư nhiên không đoạt được?
Thân thể nhỏ nhắn của Nguyệt Vân bỗng bùng nổ sức mạnh, cư nhiên thắng tuyệt đối Kinh Trập.
Đôi mắt Kinh Trập chứa đầy hoang mang.
A???
【 Mẫu thân muốn bảo hộ hài tử nên bộc phát sức mạnh tìm ẩn. 】
Hệ thống sâu kín.
Kinh Trập: “Nói nữa ta sẽ tự sát, để ngươi không thể hoàn thành nhiệm vụ.”
Y âm âm trắc trắc mà uy hiếp hệ thống.
Y không muốn biết, đa tạ!
Kinh Trập bất đắc dĩ đi theo phía sau Nguyệt Vân, mới vừa đi ra ngoài đã gặp được Hoàng Nghi Kết đang dẫn theo mấy cái cung nhân đang đi tới.
Kinh Trập theo phản xạ muốn tránh phía sau Nguyệt Vân.
Nhưng thân hình nhỏ nhắn của Nguyệt Vân, sao giấu được Kinh Trập?
Hoàng Nghi Kết liếc mắt một cái liền thấy được Kinh Trập, ý cười trên mặt càng thêm nồng đậm, ôn nhu đến không thể tưởng được.
“Kinh Trập ngoan, gần đây ngươi hầu hạ rất tốt, có muốn ta thưởng gì không?
Trăm lượng vàng có đủ hay không?”
Kinh Trập nghe nàng nói “Ngoan”, kìm không được mà rùng mình.
“Đây là bổn phận của nô tài, nếu nói là muốn thưởng, nô tài muốn trở lại điện tư làm việc, không biết nương nương có thể đáp ứng không?”
Nữ quan đứng phía sau Hoàng Nghi Kết vốn dĩ nghiêm túc, nhưng khi nhìn Kinh Trập, hoàn toàn không như lúc nãy, lạnh băng mà nói bọn họ sẽ đi theo Hoàng Nghi Kết.
Hoàng Nghi Kết có chút khó xử mà nhíu mày, tiện đà thở dài, ôn nhu gật đầu.
“Nếu ngươi muốn, ta tất nhiên sẽ đáp ứng ngươi.”
Nàng tiến lên một bước, muốn bắt lấy tay Kinh Trập nói chuyện, Kinh Trập sợ tới mức lùi lại hai bước, suýt nữa đụng phải cửa gỗ phía sau, ba người đang đứng phía sau Hoàng Nghi Kết vừa thấy nguy hiểm, lập tức lấy đồ đỡ phía sau lưng Kinh Trập.
Ngay cả Hoàng Nghi Kết cũng sợ tới mức chạy đến.
Kinh Trập:……
Cứu mạng!
Còn phải chịu đến hai ngày, đến lúc đó không phải bọn họ điên thì chính là ta điên.
Kinh Trập thống khổ mà nghĩ.
Được Hoàng Nghi Kết cho phép, Kinh Trập nhanh chóng rời khỏi Trữ Tú Cung, nhưng do bị buff ảnh hưởng, chỉ cần mọi người nhìn thấy y, đều theo bản năng chú ý y.
Kinh Trập chỉ cần đi nhanh vài bước, đều sẽ có người ngăn y lại, nói là vậy quá nguy hiểm, không thể xằng bậy.
Kinh Trập: “……”
A a a a ta giết ngươi hệ thống!
Hệ thống an tĩnh như gà.
Kinh Trập lao lực chín trâu hai hổ, mới chạy thoát khỏi Trữ Tú Cung, đi về cũng phải chọn đường vắng mà đi, tránh những chỗ đông người, thẳng đến khi xác nhận phía sau không còn ai, mới nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng với đức hạnh này, y phải chạy đi đâu đây?
Về điện tư nhất định phải đi báo cáo, nhưng người nhiều như vậy, nhớ lại lúc nãy Trữ Tú Cung rầm rộ như vậy, cả người Kinh Trập liền thấy không khỏe.
Vậy về Bắc Phòng trước?
Kinh Trập suy yếu mà nghĩ, Bắc Phòng ít người một chút, quen thuộc một chút, hẳn là sẽ không quá điên cuồng……
Đi?
“Cái gì sẽ không quá điên cuồng?”
Kinh Trập đang căng thẳng, thình lình một câu thốt rồi suýt nữa làm y rớt tay nải trong tay, ý thức được đó là giọng Dung Cửu, y mới bình tĩnh lại.
“Sao ngươi lại ở đây?”
Kinh Trập theo bản năng hỏi, ngay sau đó sắc mặt đại biến.
“Từ từ, ngươi đừng tới đây, đừng nhìn ta!”
Y một phen che lại mặt mình, hận không thể khảm mình vào tưởngc.
Dung Cửu nhướng mày, không lùi mà tiến tới.
Sau lưng Kinh Trập là một bức tường, muốn chạy cũng không thể chạy, chỉ có thể ôm tay nải co rúm dựa vào tường, kiệt lực cách Dung Cửu xa một chút.
Y vẫn chưa quên lần trước Dung Cửu nhìn như bình tĩnh, không hề bị ảnh hưởng, nháy mắt lại đột nhiên bùng nổ cường ngạnh.
Dung Cửu trên cao nhìn xuống Kinh Trập.
Dung mạo Kinh Trập kỳ thật cũng không kém cỏi.
Mặt mày ôn nhuận, khi cười lên lại giảo hoạt, giống như một con thú nhỏ nhạy bén, mềm mềm mại mại.
Dung Cửu lúc chợt nhíu mày, mềm mại?
Khi nào hắn lại thấy Kinh Trập như vậy nhỉ?
Hắn cũng không quá thích loại cảm giác này, có một loại xúc động mà bóp lấy yếu hầu y, tước đoạt mạng sống của y.
Hắn tinh tế cảm giác hình như mình có biến hóa gì khác, bình tĩnh mà nói: “Phải về Bắc Phòng?”
Kinh Trập thấy Dung Cửu bình tĩnh, đứng thẳng eo, do dự một hồi, mới lựa chọn tin tưởng tự chủ của Dung Cửu.
……
Không tin cũng không còn biện pháp nào, y cũng không đánh lại Dung Cửu.
“Trước, đi về trước, đợi lát nữa lại nghĩ cách đến Điện Tư giám xin nghỉ.”
“Ân.
Điện Tư giám tốt không?”
“Cũng khá ổn, mỗi ngày, ta……”
Kinh Trập nói một nửa, đột nhiên cắn đầu lưỡi, phản ứng lại.
Hắn chưa có nói việc mình đến điện giám tư cho Dung Cửu!
Kinh Trập hậu tri hậu giác mà ý thức được, ngày ấy Dung Cửu giận như thế, đến tột cùng là chuyện gì.
Kinh Trập khô cằn mà giải thích: “Ta không phải không muốn nói với ngươi, chỉ là……”
“Chỉ là ta rất bận, không thể gặp ngươi.”
Dung Cửu bình tĩnh mà nói, “Cho nên ngươi không báo cho ta được.”
Kinh Trập cảm thấy lương tâm mình đau nhói.
Một đường trở về, Kinh Trập như cô vợ nhỏ đi phía sau Dung Cửu, lắp bắp mà xin lỗi.
Thậm chí quên hỏi vừa rồi vì sao hắn xuất hiện ở đó.
Chỉ là khi Kinh Trập vừa bước vào cửa Bắc Phòng, cánh tay lại bị kéo lại.
Kinh Trập quay đầu lại, đối mặt với đôi mắt đen láy của Dung Cửu.
Ảnh ngược của Kinh Trập xuất hiện trong đôi mắt lạnh lẽo của hắn, hắn cường ngạnh lại ôn nhu mà kéo Kinh Trập trở về, ngón tay thon dài dán lên mặt y.
“Ta không muốn ngươi đi.”
Nam nhân bình tĩnh, dứt khoát mà nói.
“Ta muốn đem ngươi giấu đi.”
Bàn tay hắn trượt xuống, không nhanh không chậm mà vuốt ve lưng Kinh Trập, gần như là một cái ôm ái muội.
“Ai cũng không thể nhìn ngươi.”
Hắn có chút không thể khắc chế động tác của mình, thô bạo mà bóp lấy eo Kinh Trập.
“Cổ dục vọng mênh mông này không biết từ đâu mà ra, Kinh Trập, ngươi biết……
Là vì sao không?”
Lời nói lạnh lẽo vào mùa đông làm người sởn tóc gáy.
Tim Kinh Trập liều mạng đập bang bang, muốn đào tẩu khỏi đây nhưng sức lực Dung Cửu mạnh đến kinh người, hơn nữa còn có buff của hệ thống, y căn bản không tránh khỏi một ngón tay của hắn nữa là.
“Ta cảm thấy……”
Chạy không thoát, Kinh Trập lập tức khôi phục dạng chim cút, ngoan ngoãn mà nói, “Dung Cửu ngươi hảo hảo nghỉ ngơi, ngủ nhiều một chút, sẽ không gặp ảo giác như vậy nữa đâu.”
“Ảo giác?”
Nam nhân nhìn y.
Bị một gương mặt mỹ lệ xinh đẹp tập kích, Kinh Trập bị ép đến không thở được, y miễn cưỡng hồi phục lý trí, kiên định gật đầu, “Ảo giác!”
Kinh Trập nhớ tới câu “Ý muốn bảo hộ cực đoan” kia, sắc mặt liền vặn vẹo.
Đôi tay y đè tay Dung Cửu lại, bất chấp tay nải rơi trên mặt đất, dị thường nghiêm túc, phi thường thành khẩn.
“Dung Cửu a, ngươi xem, hai ta là bằng hữu, bằng hữu không có khả năng sẽ có dục vọng như vậy đúng không, ta và Minh Vũ cũng là bằng hữu đấy thôi, này chứng minh giữa tình bằng hữu hữu nghị căn bản sẽ không có cảm xúc cực đoan như vậy, cho nên, khẳng định người đã bị ảo giác.
Ngươi buông tay đi, chúng ta đều trở về hảo hảo ngủ một giấc……”
Kinh Trập mồm mép nhanh nhẹn.
Buff lần này quả là một cái buff cực kỳ quỷ dị, sẽ mạnh mẽ kéo tất cả mọi người vặn vẹo thành một kẻ cố chấp.
Trong lòng y thành khẩn sám hối lại những việc xấu mình làm trong đời.
“……
Cho nên, ngươi hiện tại hãy trở về……”
Dung Cửu mặt vô biểu tình bụm miệng Kinh Trập lại.
“Ồn ào.”
Rồi sau đó ngón tay lạnh lẽo sờ lên gáy y.
Trong mắt Kinh Trập hàm chứa đầy nước mắt, bắt lấy một tia thanh tỉnh cuối cùng.
Đáng giận.
Sao lại vận dụng vũ lực trấn áp thế?
…
Khi lần nữa tỉnh lại, y đang ở một nơi xa lạ.
Đây là một cung điện rất rộng, hẳn là tòa thiên điện nào đó đi, phía trên xà nhà vô cũng sạch sẽ, vừa nhìn đã biết không phải chỗ bị bỏ hoang, y là người chuyên quét tước trong cung, nên chắc chắc ở đây luôn có người tới quét dọn.
……
Đây là nơi nào?
Dung Cửu rốt cuộc là người nào?
Hắn xuất thân ngang tàng như vậy, cứ ở trong cung lui tới một cách tự nhiên?
Kinh Trập sờ sờ sau gáy, còn có chút ẩn ẩn đau.
Y vừa động, liền cảm thấy không đúng.
Mắt cá chân hình như vướng phải bật gì, vừa cửa động liền xôn xao một tiếng, chói tai thật sự.
Kinh Trập lập tức xốc chăn lên, nhìn thấy trên mắt cá mình là một sợi dây xích.
Giống như thú non được nuôi dưỡng, bị trói ở trên giường, dây xích uốn lượn kéo dài đến cuối giường.
Y bò đến cuối giường, dùng sức túm lấy xích sắt.
Không chút sứt mẻ.
“Không phải đâu……
Chẳng lẽ Dung Cửu không phải mang ta tới cung nào đó, mà là mang ta ra khỏi cung?”
Cái khả năng này còn vớ vẩn hơn khả năng lúc đầu.
Nhưng nếu không phải như vậy, giường này, xích sắt này, sao lại ở đây?
Khi Kinh Trập đang lao lực túm lấy xích sắt, muốn chạy trốn khỏi đây, ở đầu giường xuất hiện một thân ảnh, im lặng nhìn chăm chú Kinh Trập.
Thẳng đến khi Kinh Trập hùng hùng hổ hổ mà xoay người.
“Ta mà nhìn thấy Dung Cửu, ta sẽ khiến hắn……”
“Thấy ta thì làm sao?”
Dung Cửu ôn hòa hỏi.
Kinh Trập cứng đờ, buông xích sắt xuống.
Thần tháy khiếp đảm của y giống như mộ vật phẩm chờ hiến tế vậy.
“Không làm gì cả.”
Kinh Trập trề môi.
Y có thể thế nào, nhảy dựng lên đánh Dung Cửu một trận sao?
Vì sao khi buff rớt vào người Dung Cửu lại thành thế này?
Chẳng lẽ tương lai nếu Dung Cửu có hài tử, cũng sẽ cầm tù như vậy sao?
Không thể a!
Trong lòng Kinh Trập điên cuồng đánh vào bả vai của Dung Cửu.
Dung Cửu chưa từng cảm nhận được tình thương của mẹ.
Tất nhiên, y cũng không biết cách yêu thương con cái.
Cái buff vặn vẹo này khi ở trên người một kẻ vặn vẹo khác, sẽ chỉ làm huyết mạch chảy xuôi khi sinh sôi ra một hạt giống, nở ra một loài hoa u độc diễm lệ.
Ngón tay đang để sau lưng của người nọ ngo ngoe rục rịch.
Càng là né tránh, càng là cẩn thận, liền càng khiến người khác khó kiềm chế dục vọng.
Cưỡng bách y, đè y xuống, xé mở lớp ngụy trang của y, loại ý nghĩ thô bạo điên cuồng này như đang sôi sùng sục trong máu Dung Cửu.
Tình cảm của hắn là thô bạo, tình yêu của hắn là vặn vẹo.
Nếu hắn đã sinh ra tình yêu, thì chỉ có thể dùng hai từ ác ý để hình dung.
—— bắt lấy y, bẻ gãy xương cốt y, phá hủy y.
Kinh Trập trơ mắt mà nhìn nam nhân kéo màn giường ra, y theo bản năng tránh vào bên trong giường, cũng không biết Dung Cửu chạm phải dây gì, bàn tay to bắt lấy xích sắt lại lẽo, quấn hai vòng quanh tay, dùng sức kéo lấy.
Kinh Trập chưa bao giờ nghĩ tới hình ảnh xấu hổ như vậy sẽ xuất hiện trên người mình và Dung Cửu.
Khi xích sắc của y bị kéo, ngón chân y bị ép, xương cốt y bị siết chặc, hiện giờ y chỉ còn biết hy vọng Dung Cửu có thể thanh tỉnh một chút.
Mắt cá chân y đau quá.
Nơi bị siết lấy cũng đau quá.
Quan trọng nhất chính là, lương tâm y cũng đau quá a!
Ngón tay lạnh lẽo bóp chặt gương mặt Kinh Trập, Dung Cửu trầm mặc mà nhìn chằm chằm y, đặc biệt là khi cái miệng nhỏ nhắn này đang vùng vẫy như muốn nói gì đó.
Thô bạo lóe lên trong mắt Dung Cửu, ngay sau đó Kinh Trập cảm thấy da đầu đau xót, ngón tay nam nhân túm lấy tóc của y kéo ra sau, ép y ngẩng đầu lên, nháy mắt, đau nhức giữa môi y truyền tới.
Dung Cửu tàn phá miệng Kinh Trập.
Kinh Trập liều mạng giãy giụa, lại như con kiến đang vùng vẫy, đau đến rớt nước mắt.
Nước mắt yếu ớt bị liếm đi, hàm răng sắt nhọn gặm cắn khóe mắt y, khiến nó trở nên đỏ hồng diễm lệ.
Kia không phải hôn.
Mà là vồ.
Môi, bất quá chỉ là thứ đầu tiên bị ăn.
Rồi sau đó là xương cốt, nghiền nát, cắn nuốt từng khúc xương một!
–---------Editor: Mấy chương sau dài gấp đôi mấy chương trước, mị muốn xĩu luôn.