- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 648,352
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm
- 36
Là Do Hắn Quá Đẹp
Chương 10
Chương 10
Kinh Trập nguyên danh Sầm Văn Kinh, năm nay mười chín.
Trùng hợp chính là, y sinh đúng tiết Kinh Trập, nên nhũ danh ở nhà của y cũng là Kinh Trập.
Tương Phàn không tính là xa, một đi một về, hơn nữa cả thời gian điều ttr sở dĩ tận mấy tháng, đều có nguyên do.
Sầm gia nguyên quán Tương Phàn, phụ thân Kinh Trập là Sầm Huyền Nhân, đã từng là một tiểu quan trong Hộ Bộ, mẫu thân Liễu thị xuất thân từ một gia đình bình dân áo vải, tổng cộng sinh hạ hai đứa nhỏ.
Trưởng tử là Kinh Trập, ấu nữ Sầm Lương.
12 năm trước, Hộ Bộ dính vào án tham ô, Sầm Huyền Nhân cũng liên lụy trong đó, bị buộc đủ loại tội, giám thị thiếu trách nhiệm, nhận hối lộ, và vài trội danh khác, một nhà già trẻ đều bị xử tội.
Cha mẹ Sầm Huyền Nhân đều qua đời, Sầm gia vốn cũng là chân đất, từ đời Sầm Huyền Nhân mới phất lên được, kết quả còn chưa vững gót ở kinh thành đã xảy ra chuyện.
Sầm Huyền Nhân bị chém đầu, nữ quyến sung nhập Giáo Phường Tư, Sầm Văn Kinh bị hoạn, đưa nhập cung.
Ngày đó Liễu Thị bị đưa vào Giáo Phường Tư, tìm được lỗ hổng ôm Sầm Lương nhảy xuống sông, đến thi thể cũng không tìm được.
Sau khi Sầm Văn Kinh vào cung, bị giáo dưỡng thái giám, đổi tên là Kinh Trập, tới năm mười tuổi, khi các cung chọn người mới, y chủ động tiến cử mình cho Trần Minh Đức.
Trần Minh Đức rốt cuộc thu hắn, rồi sau đó Kinh Trập vẫn luôn sinh hoạt ở Bắc Phòng đến bây giờ.
Quá khứ Kinh Trập đều được ghi lại rõ ràng, tuy là không phái người đi tra, cũng rất sạch sẽ.
Ninh Đại Nho còn nhớ rõ, Cảnh Nguyên Đế hứng thú với Kinh Trập là từ mấy tháng trước.
Đúng ngày giỗ của Từ Thánh Thái hậu.
Mỗi năm đến ngày này, Ninh Đại Nho liền rất lo lắng, sợ kẻ nào không có mắt chọc vào hoàng đế.
Tính tình Cảnh Nguyên Đế không tốt, một khi phát tác, ai dám phản kháng?
Cả tòa hoàng thành cổ kính này, hủ bại, đầy mặt tối tăm, người ở trong đó cũng dễ bị cắn nuốt.
Hoặc lại lại luân hãm vào trong nó, trở thành một con quái vật tĩnh mịch, buồn tẻ.
Cảnh Nguyên Đế là một con ác thú khai sinh từ thành trì cổ xưa này, sau khi hắn đăng cơ, bản tính thô bạo của hắn bao phủ một bầu không khí chết chóc cho toàn hoàng cung này.
Chỉ là vị vương giả tay cầm quyền trượng đang ngồi trên tòa kia, cả tâm trí hắn cũng đã bao phủ đầy oán hận cùng huyết thù, ngưng kết thành hàn ý, nó như hóa hắn thành một pho tượng đá, vô thanh vô thức mà hủ bại.
Ninh Đại Nho cũng phải kính sợ bầu không khí tĩnh mịch này, chỉ cần tới gần, ông phảng phất cũng bị loại hung tàn tối tăm này túm lấy, dễ dàng xé ông thành từng mảnh nhỏ.
Ông nơm nớp lo sợ mà canh giữ bên cạnh Cảnh Nguyên Đế, ngày qua ngày mà nhìn chăm chú vị hoàng đế này.
“Đi tra một chút hôm nay người của Thừa Hoan Cung đi ra ngoài làm những việc gì.”
Ngày giỗ hôm đó, Cảnh Nguyên Đế nói, không chút để ý mà lau ngón tay.
Màu đỏ tươi của máu giống như mực chu sa, thẩm thấu vào từng khe hở ngón tay, sắc thái tươi đẹp như thiêu đốt làn da lạnh lẽo, trong một cái chớp mắt, Ninh Đại Nho cho rằng, pho tượng đá tịch mịch kia dường như đã sống lại.
“Lại đi tra một chút, một người Bắc Phòng……
Là một tiểu thái giám tên Kinh Trập.”
Cảnh Nguyên Đế đã sinh ra hứng thú đối với người nào đó, hoặc chuyện gì đó rồi.
Đối với Ninh Đại Nho mà nói, này đương nhiên là chuyện tốt.
Ông luôn sợ bệ hạ cứ vô tâm vô tình như cậy mà sống, người sống tới gần chỉ sợ cũng bị đông cứng.
Chỉ là đối với kẻ nào đó hoặc vật nào đó bị Cảnh Nguyên Đế nhìn trúng, chưa chắc là tốt.
Bởi vì mỗi lần người nào Cảnh Nguyên Đế cảm thấy “Thú vị”, kết cục đều không tốt.
Kinh Trập bảy tuổi vào cung, nguyên nhân vào cung, qua tay người nào, sao lại đến Bắc Phòng……
Đã xuất hiện trên bàn đế vương.
Ngón tay Cảnh Nguyên Đế chỉ vào một người.
“Trần An?”
Năm ấy Kinh Trập vào cung, đại thái giám này là người phụ trách này phê duyệt.
Ninh Đại Nho khom người: “Năm kia Trần An mắc bệnh nặng, đã qua đời.”
Đầu óc ông xoay chuyển nhanh, lập tức biết vì sao hoàng đế sẽ hỏi như vậy, ngay sau đó nói, “Mỗi năm Kinh Trập đều sẽ mang cho Trần An một phần lễ vật, quan hệ hai người vẫn luôn không tệ.”
“Đi tra Trần An.”
Cảnh Nguyên Đế nói như vậy, ngay sau đó lại nói, “Lại phái người đi Tương Phàn một chuyến.”
Ninh Đại Nho lập tức nhận lệnh
Chỉ là không nghĩ lần tra này, một đi một về, cư nhiên tiêu phí nhiều thời gian như vậy, hơn nữa, thật đúng là điều tra ra vài chuyện.
Ninh Đại Nho hồi tưởng lại công văn đang nằm trên bàn hoàng đế, khẽ nhíu mày.
Hoàng Khánh Thiên.
Mà nay là Hộ Bộ thượng thư, huynh trưởng ruột thịt của Thái Hậu.
Năm đó Sầm gia xảy ra chuyện, một nhà già trẻ tất cả đều bị bắt.
Mấu chốt là ở chỗ, Hoàng Khánh Thiên cũng từng phái người đi một chuyến đến Tương Phàn.
Hiện giờ đất đai của Sầm gia ở kinh thành và cả ở Tương Phàn đều được thu mua dưới danh nghĩa phu nhân của Hoàng Khánh Thiên.
Theo Ninh Đại Nho, Hoàng Khánh Thiên không đến mức vì đoạt chút tài sản này mà mất công như vậy, hắn có rất nhiều biện pháp kiếm tiền.
Vậy rốt cuộc vì sao hắn lại làm như vậy……
Ông cũng đoán đại khái được.
Bất quá nói đến cùng, việc này tiếp tục tra hay không tra, đều xem Cảnh Nguyên Đế nghĩ thế nào.
Rốt cuộc công văn hôm nay người đi Tương Phàn đưa tới, bệ hạ còn chưa xem.
Mà người này, cũng vẫn chưa ra.
Ninh Đại Nho không tiếng động dậm dậm chân, lại thay đổi tư thế.
Ông ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao.
Lúc này, đã đến giờ Tý.
Phòng trong, Kinh Trập nôn nóng bất an mà quay cuồng trên giường, y nhíu lại mày, không biết gặp ác mộng gì, mồ hôi thấm đầy trán, hô hấp cũng nóng rực.
Làn da cọ xát với y phục, mang theo đau đớn quái dị, làm người cảm thấy không khỏe, suýt nữa khiến y mơ màng mà cởi hết y phục, thẳng đến khi yết hầu khô cạn Kinh Trập mới giật mình tỉnh giấc.
Thật khát.
Yết hầu như bị thiêu đốt.
Kinh Trập giãy giụa đứng lên, lảo đảo mà bước đi trong căn phòng tối tăm, y phải đỡ cạnh bàn mới đứng lên được.
Ấm trà trên bàn đã lạnh băng, y lại không thèm để ý, cấp bách mà xách ấm trà lên rót thẳng vào miệng, nước trà như dập bớt ngọn lửa đang phừng lên trong người y.
Kinh Trập buông ấm trà xuống, cơ thể y vẫn cảm thấy như sôi trào, y kéo cổ áo, lộ ra làn da trần trụi, trong mắt phiếm đầy hơi nước mờ mịch, kiệt lực nhặt lại lý trí, nỗ lực bám chặt mặt bàn.
……
Không chịu nổi……
Ngọn lửa dục vọng như thiêu đốt lý trí của Kinh Trập, làm lý trí y như bị phủ một màn sương mù mong lung……
Trong phòng trống vắng, thân thể y không thể tiếp tục như vậy……
Khó có thể kiềm chế……
Có cái gì đó……
Kinh Trập nâng mắt lên, nhìn về phía bóng đêm trong phòng.
Y vốn không nên nhìn.
“Cái nhìn” là vô hình, không hề tồn tại, đặc biệt là những người đang ẩn núp đâu đó quan sát, càng rõ ràng việc này.
Chỉ là y không biết ánh mắt đó đến từ đâu, nhưng nó giống như sự cảm nhận đến từ sâu trong linh hồn, khiến cho dục vọng của y càng bùng cháy mãnh liệt.
Kinh Trập đỡ mặt bàn đứng lên, đôi mắt mê mang nhìn về chỗ tối đó, lại nhìn thấy một đôi mắt sâu thẳm quỷ dị.
“……
Ta……”
Y nói chuyện cũng phải mất rất nhiều sức lực, mang theo vài phần giãy giụa ngây thơ.
Kinh Trập dẫm lên mặt đất lạnh lẽo, ngón chân trần trụi nhiễm lạnh, tuy vậy xúc cảm lạnh băng vẫn không vãn hồi được lý trí đang sôi trào, làm y lảo đảo mà đi tới chỗ tối kia.
Y ngã vào một cơ thể lạnh lẽo.
Kia cũng thực lạnh.
Lạnh như một pho tượng đá.
Cho dù là cánh tay, hay là lồng ngực kiên cố, đều bị bao phủ bởi tử khí.
Ngay cả Kinh Trập vừa mới rót hết nửa ấm trà lạnh băng vào cơ thể cũng bị đông lạnh đến sửng sốt.
Y chống tay lên ngực pho tượng kia, phát ngốc một lát, chậm rãi cúi đầu.
Áp tai vào ngực tượng đá.
Phanh ——
Thình thịch, thình thịch ——
Y nghe được tiếng tim đập.
Ở Kinh Trập mơ hồ ý thức được, pho tượng đá cứng rắn này là con người, còn có một chút nhân khí.
Y mạc danh có chút ủy khuất, lại có vài phần thả lỏng, ngón tay thon dài lạnh lẽo một chút lại một chút, sờ lên mặt đối phương, thẳng đến khi bàn tay y che lấy ánh mắt người nọ, lúc này lòng y mới buông lỏng.
Giống như con mồi chạy khỏi thợ săn.
“Đừng nhìn ta……”
Kinh Trập lẩm bẩm, ý chí bị thiêu đốt, làm người không phân rõ đến tột cùng là mộng, hay là hiện thực.
Ngón tay run rẩy, nỗ lực ngăn chặn ánh mắt như nguyền rủa kia lại, trong lúc vô thức, y dường như đã khóc nức nở khẩn cầu.
Trần trụi thuần khiết như một đứa trẻ, lại pha lẫn chút phóng đãng, ái muội dụ hoặc.
“……
Nhắm mắt lại……”
Kinh Trập mơ hồ cảm giác không đúng, y tựa hồ không nên cùng người khác thân mật tiếp xúc như vậy……
Hoặc là nói, y chưa bao giờ tiếp xúc với ai thân mật như vậy……
Kia thực……
Quái dị……
Nhưng thân thể và tinh thần y quá mệt mỏi, không thể chống đỡ được nữa, đầu y vô lực mà buông xuống đôi vai rộng lớn.
Thật lâu sau, một bàn tay to lớn xoa xoa cái gáy đang nóng phừng của y, xoa xoa Kinh Trập đang thống khổ giãy dụa
Y giống như một con chim chấn kinh mệt mỏi, rốt cuộc có thể dừng lại nghỉ ngơi trên một cây cổ thụ
Bắt lấy cảm giác bất an quen thuộc này, mệt mỏi mà sống tiếp.