Khi Tiền Khâm bị kéo ra khỏi Ngự Thiện Phòng vẫn không biết kết cục của mình, hắn nhìn chằm chằm Ninh Đại Nho, bản năng cảm giác được nguy hiểm.
Thân phận Ngự tiền Tổng quản sao lại tới Ngự Thiện Phòng?
Hoặc là tiền điện xảy ra chuyện, hoặc là bệ hạ có điều phân phó, mặc kệ là loại nào, mấy thị vệ vừa đi vào Ngự Thiện Phòng cũng đủ thuyết minh người tới không có ý tốt.
Tiền Khâm: “Ninh tổng quản, ngài, ngài sao lại tự mình tới đây?”
Ninh Đại Nho cười cười: “Bệ hạ có mệnh, gia ta tất nhiên là phải tới.”
Trong lòng Tiền Khâm có dự cảm xấu, ý cười cũng không chống đỡ nổi: “Nô tỳ, ngài gọi nô tỳ qua là được, này, này……”
Hắn quét mắt về phía hai thị vệ đang áp sát hắn, đôi mắt quay tròn.
“Đè hắn lại.”
Ninh Đại Nho nói, “Bảo tất cả người trong Ngự Thiện Phòng đều tới.”
Rất nhanh, khoảng sân trước Ngự Thiện Phòng liền đứng đầy thái giám cung nữ, trên mặt đều mang theo bất an.
Chuyện phát sinh ở Càn minh điện vẫn chưa truyền tới Ngự Thiện Phòng, nhưng vị Ninh tổng quản này xuất hiện lại làm cho bọn họ cảm giác được kính sợ.
Ninh Đại Nho vỗ vỗ tay, mấy cái thị vệ liền kéo Tiền Khâm bụng đầy bất mãn lại, hai cánh tay hắn bị chặt chẽ bó lại phía sau, miệng không biết bị thứ gì cố định, bị bắt mở ra.
Là một bộ dáng chật vật.
Ninh Đại Nho thưởng thức con dao nhỏ trong tay một phen, cười ngâm ngâm mà nói: “Tiền Khâm, người sống một đời, quý ở thông minh.
Nhưng quá mức thông minh, những lời không nên nói, kia cũng không tốt.”
Đem con dao cọ qua khóe miệng Tiền Khâm.
“Đầu lưỡi quá linh hoạt, không cần cũng thế.”
“Ngô ngô, ngô ngô ——”
Khóe mắt Tiền Khâm như nứt ra, muốn kêu rên, lại chỉ có thể phun ra máu, giống như dã thú tru lên.
Hắn lớn lên béo tốt, sức lực lớn, thời điểm bạo khởi phải thêm vài người đè hắn lại, làm hắn vô pháp giãy giụa.
Một khối thịt nhu mềm nằm trên mặt tuyết, máu chảy đầm đìa, cung nhân đứng vây xem bị dọa sợ, có vài người run rẩy, sắc mặt trắng bệch.
Ninh Đại Nho cũng không thèm nhìn tới Tiền Khâm đang kêu rên, không chút để ý mà lau dao nhỏ trong tay, lau đến khi bóng loáng mới thôi.
“Chu Nhị Hỉ.”
Ninh Đại Nho chỉ vào một tên thái giám ốm yếu đứng ở ngay đầu, “Bệ hạ có chỉ, tiếp theo, ngươi chính là tổng quản Ngự Thiện Phòng.”
Trong mắt Chu Nhị Hỉ hãy còn hoảng sợ, nhưng nghe lời này, lại trở nên kích động, khuôn mặt cũng có chút vặn vẹo, lập tức quỳ xuống dập đầu.
“Nô tỳ tiếp chỉ, nô tỳ tiếp chỉ.”
Tin tức trong cung muốn truyền tới Bắc Phòng không biết muốn quá bao lâu.
Nhưng lần này, ngày hôm sau đã nhận được tin.
Là Ngự Thiện Phòng phái người tới báo tin, nói Kinh Trập không cần phải đi nữa.
Khi truyền tin, Trường Thọ cũng ở bên nghe, tò mò hỏi vài câu, lại thấy mặt tiểu thái giám kia tái nhợt, liên tục lắc đầu, xoay người đi.
Trường Thọ nhíu mày: “Tất nhiên là đã xảy ra chuyện.”
Hắn mới vừa nói xong, liền thấy Kinh Trập đi ra ngoài, sốt ruột lên, “Ngươi đi đâu đấy?”
Kinh Trập: “Đi nói Đức gia gia một tiếng.”
Trường Thọ đảo tròng mắt, lập tức đi theo, “Ta đi cùng ngươi.”
Kinh Trập cũng không ngăn cản, hai người cùng đi gặp Trần Minh Đức.
Trần Minh Đức đang ở trong phòng thưởng thức tẩu thuốc trên tay, tản ra một chút khí vị khác thường.
Tam Thuận thấy hai người bọn họ tiến vào, liền trầm mặc ít lời mà thối lui đến bên cạnh.
Trần Minh Đức buông tẩu thuốc xuống, khàn khàn mà nói: “Các ngươi đến đây, là muốn hỏi chuyện ở Ngự Thiện Phòng sao?”
Trường Thọ ở bên cạnh tiếp lời: “Đúng rồi đúng rồi, việc này quá đột ngột, lại kỳ quặc, Đức gia gia, chẳng lẽ là xảy ra chuyện gì?”
Trần Minh Đức: “Các ngươi ngồi xuống đi.”
Sau khi Kinh Trập và Trường Thọ đều ngồi xuống, hắn mới không vội mà mở miệng.
“Lưu tiểu chủ đã chết, Tiền Khâm bị rút lưỡi, đêm qua không chịu đựng nổi, cũng đã chết.”
Ít ỏi vài câu, sắc mặt Kinh Trập và Trường Thọ nhất thời đều thay đổi, Trường Thọ càng rõ ràng hơn, còn hít hà một hơi.
Kinh Trập nhấp môi, muốn nói cái gì, lại nuốt trở về.
Trường Thọ lại trực tiếp, lỗ mãng hỏi: “Đức gia gia, chẳng lẽ là bệ hạ……”
Trần Minh Đức lạnh lùng mà nở nụ cười: “Tham vinh hoa phú quý cái gì, trong cung này, phải nhắm một mắt mở một mắt.
Một sớm được thế, như lên chín tầng mây, chớp mắt đã có thể khiến người rơi dập nát, lại không còn một đường sống.”
Lời nói lạnh lẽo làm ngày đông lạnh lẽo càng thêm khắc nghiệt đau đớn, dường như mỗi một câu đều hóa thành lưỡi đao, hận không thể xé rách da thịt.
Trường Thọ bị Trần Minh Đức dọa, không dám nói gì nữa.Kinh Trập nhẹ giọng: “Đa tạ Đức gia gia chỉ điểm.”
Trần Minh Đức cũng nhẹ giọng lại, mang theo vài phần khác thường: “Kinh Trập, là ngươi mệnh tốt.
Ấn theo cục diện hôm nay, nếu ngươi thật sự đi, đã không về được.
Mấy ngày nay cứ ở Bắc Phòng nghỉ ngơi, không cần đi ra ngoài nữa.”
Nói lời này, Trần Minh Đức nhìn Trường Thọ.
Trường Thọ đỏ mặt, biết Trần Minh Đức đang nói hắn.
Nửa tháng này vốn là hắn và Hà Diệp đi ra ngoài lấy thức ăn, nhưng mấy hôm nay quá lạnh, Trường Thọ và Hà Diệp liền ra sức khước từ, có khi thậm chí chỉ mình Kinh Trập đi.
Trường Thọ lẩm bẩm: “Tiểu nhân hiểu.”
Ở một nơi không xa, nơi Minh ma ma ở, lại là một cảnh tượng khác.
Hà Diệp đỡ Minh ma ma ngồi xuống, lại vội đến chiếc hộp bên cạnh tìm kiếm, thật vất vả mới tìm được một viên thuốc to tới, xoay người định đi rót nước, lại bị Minh ma ma giật lấy, nhét vào trong miệng liều mạng nhấm nuốt.
Bị nghẹn đến tròng mắt lồi ra, bộ dáng đặc biệt đáng sợ, nhưng rốt cuộc cũng nuốt được.
Hà Diệp cơ linh mà đi rót nước trà, Minh ma ma uống vài chung, dược lực phát tác, lúc này mới hoãn lại.
Mắt thấy Minh ma ma cuối cùng cũng khôi phục chút huyết sắc, Hà Diệp khóc nức nở nói: “Ma ma, ngài thật hù chết ta, đây là làm sao vậy sao?”
Minh ma ma thở hổn hển, lúc này mới nói: “Lưu tài nhân đã chết.”
Hà Diệp sửng sốt, suýt đánh rơi chung trà trong tay.
Vừa rồi Minh ma ma trở về từ phòng Trần Minh Đức, sắc mặt liền không đúng, thiếu chút nữa ngất lịm.
Nhưng cái đáp án này……
Lưu tài nhân, là vị chủ tử Minh ma ma hao hết tâm sức mới leo lên được.
Vị chủ tử này đã được sủng ái một đoạn thời gian dài, bất luận chi phí ăn mặc hay việc đế vương sủng ái, đều hơn hẳn các phi tần khác.
Nhưng vị như vậy trước đây cũng không phải không có.
Khi Cảnh Nguyên Đế đăng cơ được mấy năm nay, hậu cung thường xuyên xuất hiện mấy vị nổi bật, nhưng rực rỡ không được mấy tháng, lại thay đổi một lần, số lần nhiều, cứ như dưỡng cổ vậy.
Nhìn những vị được sủng ái kia, cũng ít có người lập tức đặt cược, chỉ đứng trong tối quan sát một đoạn thời gian, miễn cho đặt sai nhà, mất trắng tất cả.
Lưu tài nhân là vị được sủng ái dài nhất, cũng không trách được nàng tự cao tự đại.
Cũng bởi vì thời gian này quá dài, dần dần, cũng làm nàng thu vào tay không ít người.
……
Nói không chừng vị này, chính là người cuối cùng có thể bắt lấy bệ hạ thì sao?
Minh ma ma cũng là một trong số đó.
Bà tuy gọi là ma ma, nhưng năm nay còn chưa đến 40, từ ba năm trước khi đến Bắc Phòng đã một lòng một dạ muốn đi ra ngoài.
Bà khác với Trần Minh Đức, tham vọng của bà chưa từng bị lung lay.
Bà nhận nuôi một người con gái, vừa vặn làm việc cho Lưu tài, tuy chỉ là nhị đẳng cung nữ, gần như không được thân phận, nhưng có người ở bên ngoài, cũng biết nhiều.
Lưu tài nhân cậy sủng mà kiêu, Lưu tài nhân muốn uống canh quả hồng, chủ ý của Ngự Thiện Phòng, ý nghĩ của Tiền Khâm……
Minh ma ma tuy ở Bắc Phòng, lại không phải kẻ điếc, người mù, một chuyện hai chuyện đều biết rõ ràng.
Tiền Khâm bên kia, là nàng chủ động đáp.
Tiền Khâm muốn đem cục diện rối rắm này vứt đi, Minh ma ma đưa người tới, dâng cho Tiền Khâm một quân cờ tốt.
Khi Minh ma ma vừa tới Bắc Phòng, Trần Minh Đức khi ấy bị bệnh sốt cao không dậy nổi.
Theo lý thuyết, cung nhân như vậy nên khiêng ra ngoài chờ chết.
Nhưng lão già này mệnh tốt, ông ta là người Bắc Phòng, chủ tử nơi này chết còn không có người để ý, huống chi là cung nhân.
Chỉ cần không ai thông báo, hắn liền còn có thể ở lại Bắc Phòng.
Cũng là ông ta mệnh tốt, trong những tiểu thái giám lại có người biết y thuật, ngựa chết coi như ngựa sống, chạy chữa cứu sống ông ta.
Người kia, chính là Kinh Trập.
Khi đó, Trần Minh Đức chính là dựa vào Kinh Trập hiểu biết nửa vời kia, cũng không biết là do thuốc tốt, hay là do dưỡng bệnh tốt mà khỏi bệnh.
Bằng không lão già kia sao lại che chở cho tiểu thái giám đó như thế chứ?
Minh ma ma nhớ rõ việc này, cũng nhớ rõ xuất thân của Kinh Trập, càng nhớ rõ ngay lúc đó y còn nấu một chén canh quả hồng, lúc này mới lựa chọn y.
Nếu có thể rời khỏi Bắc Phòng, thì cho dù đắc tội Trần Minh Đức thì thế nào, nói nữa……
Cho dù Trần Minh Đức có che chở cũng không thể vì Kinh Trập mà xung đột với bà.
Mà sự thật, quả nhiên cũng như Minh ma ma sở liệu.
Trần Minh Đức tuy tức giận, lại căn bản không ngăn cản, bởi vì việc này đã liên quan tới Tiền Khâm, trừ phi Trần Minh Đức thương gân động cốt, mới có thể ngăn lại được.
Lão già kia không bỏ được!
Minh ma ma tính tới mở đầu, tính tới quá trình, lại cố tình không tính đến kết cục!
Hôm qua Lưu tài nhân còn như mặt trời ban trưa, như thế nào lại chết?!
“Ngươi hôm nay phải cùng Trường Thọ ra ngoài sao?”
Minh ma ma đột nhiên nói.
Hà Diệp gật đầu.
“Ngươi nhân thời gian này, hỏi thăm tin tức, càng nhiều càng tốt.”
Hà Diệp chần chờ, nhưng vẫn gật đầu.
Chờ đến khi nàng đi ra ngoài, sắc mặt Minh mới hoàn toàn sa sầm xuống.
Toàn bộ hoàng cung, người làm cho bọn họ sợ hãi nhất tất nhiên là Cảnh Nguyên Đế, xảy ra chuyện như vậy, bất luận là ai, đều sẽ sợ hãi.
Ai biết hoàng đế rốt cuộc nghĩ như thế nào?
…
Sau khi Kinh Trập trở về lại cảm thấy yên lòng.
Lưu tài nhân và Tiền Khâm đều đã chết, Ngự Thiện Phòng khẳng định loạn một phen, sẽ không nhớ thương đến y.
Không bằng nói, Ngự Thiện Phòng còn nhớ phải phái người tới thông báo cho y một tiếng, đã xem như tận tình.
……
Chẳng lẽ nói, Lưu tài nhân và Tiền Khâm chết, cùng với Trần Minh Đức im như ve sầu mùa đông ngày ấy có quan hệ?
Kinh Trập bất quá chỉ tưởng tượng, liền thở dài một hơi.
Chính y sống được đã là gian nan rồi, sao có thể kéo theo được người khác?
Kinh Trập quét dọn Bắc Phòng xong, lại đi châm trà nóng cho vài vị chủ tử, lúc này mới trở lại chỗ ở, liền thấy Tam Thuận chờ ở kia, cười đến có chút khờ khạo.
“Kinh Trập, ta đã đun nước nóng cho ngươi tắm rồi.”
Kinh Trập: “Không cần, sau này đừng làm vậy nữa, ta có thể tự làm.”
“Không sao, sức ta lớn, sức Kinh Trập nhỏ.”
Tam Thuận lắc lắc đầu, “Mau đi, ta canh cho ngươi, ai cũng không được xông vào.”
Trường Thọ ở phòng trong cười nhạo: “Tên ngốc to con nhà ngươi, ai thèm đi xem chứ, ta chắc chắn không thèm rồi!”
Vô Ưu cười ha hả: “Ai bảo ngươi từng xông vào chứ, biết rõ y không thích, này không phải tự tìm phiền toái à?”
Từ khi Trần Minh Đức phát sốt, nhờ công phu mèo ba chân của Kinh Trập mà khỏi bệnh, không chỉ có Trần Minh Đức thay đổi thái độ với Kinh Trập, Tam Thuận cũng đối với y cũng là một lòng một dạ, mỗi lần có việc gì nặng nhọc luôn sẽ cướp làm.
Kinh Trập thích sạch sẽ, cho dù vào đông, cũng luôn lau mình sạch sẽ.
Bất quá y lại có chút cổ quái, không thích tắm chung với người khác, vì vậy Trường Thọ từng có mâu thuẫn với y.
Tam Thuận mỗi lần nấu nước cho Trần Minh Đức, nhân tiện cũng nấu cho Kinh Trập một ít, dù sao cũng tiện tay.
Tam Thuận mặc kệ bọn họ nói như thế nào, sống như tảng đá.
Kinh Trập nhăn mày, liếc người trong nhà, Vô Ưu vỗ Trường Thọ một cái, để hắn ngừng nói.
Chờ Kinh Trập lấy quần áo rời đi, Trường Thọ vẫn nhịn không được nói: “Ngươi cản ta làm gì?
Ngươi sợ bọn họ?”
“Cái miệng này của ngươi vẫn luôn xấu như vậy, ngươi nói xấu bọn họ làm cái gì?”
Vô Ưu cũng không thích Trường Thọ, chỉ là bọn hắn vào cung cùng năm, dù sao cũng quen thuộc hơn, “Tam Thuận là người của Đức gia gia, ngươi nói xấu hắn, Đức gia gia chẳng lẽ sẽ cao hứng sao?”
Trường Thọ nghĩ nghĩ, bẹp miệng.
Hắn đối với Tam Thuận là nhìn không thuận mắt.
Năm đó nếu Trần Minh Đức không phải chọn Tam Thuận, hiện giờ người đi theo Đức gia gia chính là hắn!
…
Kinh Trập khuyên can mãi, mới khuyên được Tam Thuận rời đi.
Mỗi lần hắn muốn canh chừng bên ngoài, lương tâm Kinh Trập nhiều ít vẫn cảm thấy cắn rứt.
Y cẩn thận đóng cửa sổ lại, bảo đảm nếu có người tiến vào y cũng có thể che giấu được, lúc này mới thở phào một hơi.
Này cũng không trách Kinh Trập mỗi lần đều thận trọng như vậy, khi y đi tắm, nhìn thân thể trần trụi của y sẽ lập tức biết ngay y khác với đám người Trường Thọ.
Kinh Trập không bị tịnh thân.
Năm đó y vào cung là có nguyên nhân khác, là người trong nhà vì y cầu được một con đường sống.
Tuy y tình nguyện cùng chết với người nhà còn hơn tham sống sợ chết như hiện tại……
Nhưng đây là tâm nguyện của cha mẹ y.
Khi Kinh Trập còn nhỏ, trong nhà liền xảy ra chuyện.
Y nhớ rõ, trước khi xảy ra chuyện, phụ thân tham dự một vụ án, là qua tay Hoàng thị lang xử lý.
Hoàng gia, là sau đó nhà mẹ đẻ.
Năm đó Hoàng thị lang, hiện tại Hộ Bộ thượng thư, cũng chính là huynh trưởng của vị Thái hậu ở Thọ Khang Cung hiện tại.
Cả nhà y bị trảm, nếu nói không liên quan đến Hoàng gia, kia tuyệt không khả năng.
Chỉ là Kinh Trập không có chứng cứ, này cũng chỉ là suy đoán.Cha mẹ sợ y vì báo thù mà hại chết bản thân, trước khi chết cũng không nói chút gì với y, y cũng chỉ biết giãy giụa mà sống.
Y tuyệt đối không thể trợ giúp Thụy Vương đăng cơ!
Trời lạnh, y cũng không dám tắm lâu, ngâm một hồi thì đứng dậy.
Khi mặc quần áo, y nhìn ra phía sau lưng.
Dấu vết hôm trước đã sớm tiêu, chỉ là trong lòng Kinh Trập luôn cảm thấy kỳ quái, khi tắm gội cũng chú ý vài lần.
May Dung Cửu rộng lượng.
Bằng không nam nhân cùng nam nhân làm ra chuyện như vậy, việc này tuy không chán ghét nhưng trong lòng cũng sẽ cảm thấy quái dị.
Huống chi, y còn là thái giám.
Chính là mấy tháng ngẫu nhiên lui tới, Dung Cửu nhìn thực bình tĩnh, cũng không để những chuyện đó ở trong lòng.
Chờ Kinh Trập tắm xong, liền thấy Minh Vũ ở bên ngoài chờ y.
Ở Bắc Phòng này tổng cộng có sáu tiểu thái giám.
Trường Thọ và Vô Ưu vào cùng đợt, sau đó chính là Kinh Trập và Minh Vũ, Thất Thuế và Bát Tề là sớm nhất, hai người bọn họ đều đã đầu hai mươi.
Kinh Trập và Minh Vũ có quan hệ tốt nhất.
Kinh Trập lau tóc, Minh Vũ giúp y đem quần áo đã giặt sạch ra, phòng trong nóng hầm hập, vừa ra khỏi liền lạnh đến muốn mạng.
Đây cũng là chỗ tốt của Bắc Phòng, bằng không ở đâu ra chỗ có thể tắm rửa riêng.
“Ngươi sao lại ra đây?”
Kinh Trập nói, “Bên ngoài lạnh a.”
Bắc Phòng ít việc, những chủ tử khi, trừ một người từng là ái phí một thời gian, còn lại cũng đều sống thực mệt mỏi, họ mùa đông cũng không thích ra cửa, chỉ tìm vài cung nữ trò chuyện.
Mùa đông lạnh, những cung nữ thái giám cũng thích ở trong phòng lười nhác.
Tuy không có nhiều than, nhưng khi đóng cửa sổ cũng ấm áp hơn so với bên ngoài nhiều.
Minh Vũ: “Không thích nghe bọn họ ở trong phòng nói chuyện.”
Hắn đi làm việc cho mấy chủ tử xong, lại tới tìm Kinh Trập, chính là không muốn ở trong phòng đợi.
Kinh Trập vừa nghe, liền biết Trường Thọ lại xấu miệng.
Y và Minh Vũ cùng nhau trở về.
“Ta nghe Bát Tề nói, hôm qua ngươi lại gặp tên thị vệ kia?”
“Ân, hôm qua đến phiên hắn tuần tra.”
“Kinh Trập, Dung Cửu kia nhìn, không phải người dễ đối phó……”
Lúc này, bọn họ đã gần trở về đến, nghe vậy, Kinh Trập liền dừng lại.
“Làm sao vậy?”
“Ngươi không thích đi ra bên ngoài, gặp quá ít người, loại khí thế giống trên người hắn, ta cảm thấy đến thủ lĩnh thị vệ cũng không so được, ta cảm thấy người như hắn tương lai chưa chắc chỉ là một thị vệ nhỏ……”
Minh Vũ nói có chút do dự.
Rất nhiều người làm quan rất để ý danh khí, đặc biệt là khi lui tới thân thiết với hoạn quan, nếu như bị người khác biết, nói không chừng sẽ bị bàn tán một phen.
Hiện tại quan hệ của Kinh Trập và Dung Cửu nhìn qua không tệ, nếu ngày sau Dung Cửu phát đạt, lại quay đầu lại nhìn đoạn quan hệ này, cảm thấy sỉ nhục, vậy Kinh Trập chỉ là một cái thái giám nho nhỏ căn bản cũng làm không được cái gì.
Kinh Trập bật cười, chỉ vào chính mình: “Tương lai nếu hắn thật sự thăng chức, chướng mắt ta, ta bất quá chỉ là một tiểu thái giám nhỏ nhoi ở Bắc Phòng, không quyền không thế, hắn không tới thì thôi, ta chẳng lẽ còn có thể đi tìm hắn hay sao?
Hà tất tới đối phó ta.”
Thị vệ có thể ra cung, nhưng bọn họ không ra được.
Minh Vũ thấy như vậy, cũng gật đầu: “Ngươi nói đúng,” rồi sau đó, hắn lại cười, “Nói không chừng, hắn cũng không thăng chức được.”
Kinh Trập: “Nói như thế nào?”
Minh Vũ: “Tính tình hắn ta rất kém.”
Hắn nhìn Kinh Trập từ trên xuống dưới.
“Cũng cũng chỉ có người dễ tính như ngươi mới có thể kết giao với hắn.”
Tính tình không tốt, ở trong cung muốn bò lên trên cũng không phải chuyện dễ dàng.
Đạo lý này ai cũng hiểu, ở trong quan trường, cũng như vậy.
Minh Vũ chỉ gặp Dung Cửu hai lần đã nhìn ra được, người như vậy nhất định không làm chuyện khom lưng uốn gối.
Kinh Trập nở nụ cười: “Nếu có năng lực, tính tình kém một chút hay tốt một chút cũng không thành vấn đề.”
Minh Vũ lắc đầu: “Khó nói lắm, nếu muốn trèo lên cao, ai lại không phải dẫm lên người người khác mà đi?
Ngươi nói một chút, tới thủ Bắc Phòng, chẳng lẽ là con đường tốt sao sao?”
Kinh Trập nghe vậy, đang muốn mở miệng, liền nghe được tiếng bước chân lảo đảo.
Ngẩng đầu vừa thấy, lại là Trường Thọ cả người chật vật, Hà Diệp đi theo phía sau hắn, cũng là sắc mặt hoảng sợ, giống như bị người đuổi theo.
Kinh Trập và Minh Vũ nhìn nhau một cái, đi qua.
“Đây là làm sao vậy?”
Hà Diệp cầm theo hộp đồ ăn, rất khẩn trương, nhìn thấy Kinh Trập và Minh Vũ, thiếu chút nữa dọa khóc.
Mũi nàng đỏ rực, lau khóe mắt nói: “Trường Thọ bị đánh.”
Bên kia, Kinh Trập đã đỡ Trường Thọ.
Mới vừa cầm lấy cánh tay hắn, hắn liền ai ai kêu to, chỉ là trên người hắn không bị dơ, lại kêu đau như vậy, Kinh Trập chau mày, liền kéo tay áo hắn, mùa đông bị kéo tay áo làm hắn rùng mình một phen, lúc này Kinh Trập mới thấy rõ ràng cánh tay hắn đầy máu bầm.
Vô Ưu nghe được âm thanh cũng chạy, mấy cung nhân đi theo bọn họ cũng vội đi đưa thức ăn.
Sau một hồi lâu, mới biết được tiền căn hậu quả từ Trường Thọ và Hà Diệp.
Hôm nay, Trường Thọ và Hà Diệp thành thành thật thật mà đi lấy đồ ăn, chỉ là trên đường, Hà Diệp thấy bụng không thoải mái, muốn rời đi một chút, tuy rằng Trường Thọ không cao hứng, nhưng người có ba cái gấp, hắn cũng cho người đi.
Hà Diệp đi một hồi, khi trở lại nơi hẹn gặp nhau lúc nãy, lại thấy Trường Thọ bị mấy người vây quanh, bên cạnh là một đại cung nữ mặc y phục màu xanh đậm, trên mặt mang ý ghét bỏ.
Mà Trường Thọ đã bị đánh đến ai ai kêu to.
Hà Diệp không dám bước đến, tránh ở bên cạnh, thẳng đến khi người đi rồi, lúc này mới tới.
Trường Thọ bị hành hung một trận, cánh tay cũng nâng không nổi , cũng may hộp đồ ăn không bị đổ, lúc này mới được Hà Diệp ôm về.
Mọi người vây quanh Trường Thọ, hỏi: “Ngươi đây là chọc phải người nào mà bị đánh thành như vậy?”
Vẻ mặt Trường Thọ như đưa đám, Vô Ưu đang bôi thuốc cho hắn, mỗi lần xoa một cái liền kêu thảm thiết một tiếng, một lát sau, mới lau nước mắt, “Là người Thừa Hoan Cung.”
Trong lòng Kinh Trập lộp bộp, “Thừa Hoan Cung……
Ngươi chọc phải Từ tần nương nương?”
Trường Thọ nhăn mặt, giống như ngậm phải trái tắc.
“Ta nào dám chọc người Thừa Hoan Cung?
Ta là đang đợi Hà Diệp, đụng phải người Thừa Hoan Cung đi ngang qua, ai biết đại cung nữ kia phát điên cái gì, đột nhiên tới hỏi ta có phải người Bắc Phòng hay không.”
Trường Thọ tất nhiên nói phải, rồi sau đó, đại cung nữ kia lại hỏi hắn, Bắc Phòng có phải có một tiểu thái giám lớn lên tuấn mỹ bất phàm, như tiên giáng trần hay không?
Trường Thọ vắt hết óc suy nghĩ một hồi, lại không nghĩ ra được.
Người đẹp nhất Bắc Phòng tất nhiên là Kinh Trập, tuy Kinh Trập đẹp thì đẹp, nhưng cũng không giống đại cung nữ kia hình dung, chỉ trên trời mới có, hắn liền nói không có.
Kết quả đại cung kia nữ lập tức xụ mặt, nói hắn nói dối, còn cho người đánh hắn một phen.
Vô Ưu bôi xong thuốc, nghe vậy buồn bực.
“Sao lại thế này?
Người Thừa Hoan Cung sao lại đến Bắc Phòng tìm người?”
Một cung nữ khác là Hạm Đạm cũng lắc lắc đầu.
“Ngày thường, những người đó nào có xem trọng người Bắc Phòng như vậy?
Ước chừng là có người gây chuyện bên ngoài, đem phiền toái ném cho chúng ta?”
“Là cảm thấy chúng ta quá lạnh lẽo, cho dù bị đẩy phiền toái cũng không có người giải oan cho đi?”
Việc Trường Thọ bị đánh, người phía dưới đều đã biết, trong lòng đều sợ hãi.
Nhưng cho dù Trần Minh Đức và Minh ma ma có biết, cũng sẽ không quản.
Bọn họ không để bụng mặt mũi, cũng biết việc này căn bản không tìm được công đạo.
Vô Ưu đỡ Trường Thọ đi nghỉ ngơi, Minh Vũ quay đầu lại, phát hiện Kinh Trập đã đứng bên cạnh xuất thần, đem y kéo vào cửa, “Ngươi làm cái gì đứng bên ngoài vậy, gió lùa vào lạnh muốn chết, mau vào, đóng cửa lại.”
Kinh Trập nhìn ánh mắt có chút lo lắng của Minh Vũ, miễn cưỡng lắc lắc đầu cười với hắn, thẳng đến khi ngồi lại trên giường mình, cảm giác hãi hùng khiếp vía vẫn còn đó.
Đại cung nữ kia, hẳn là Thu Dật ngày ấy đã ngăn cản y.
Ngày ấy, hai nhiệm vụ hệ thống giao liên tiếp thất bại, trừng phạt thứ nhất chính là người gặp người thích, lúc ấy y đung phải đám người Thừa Hoan Cung, còn đuổi theo y.
Việc này quá dọa người, ký ức Kinh Trập hãy còn mới mẻ, không có khả năng quên.
Thu Dật còn đang tìm y?
Vì cái gì?
Là do buff người gặp người thích còn ảnh hưởng sao?
Trước đây Kinh Trập vẫn luôn không muốn để ý tới hệ thống, đối với y, đây là một yêu vật cực kỳ không may, nhưng bây giờ gặp phải việc của Thừa Hoan Cung, y lại không thể không đánh lên tinh thần.
“Trừng phạt có tác dụng trong thời gian hạn định sau khi đi qua, chẳng lẽ còn sẽ tàn lưu ảnh hưởng sao?”
Đây là lần đầu tiên Kinh Trập nói chuyện lại với hệ thống từ sau lần khắc khẩu hôm nọ.
Y tự hỏi trong lòng, cũng không biết hệ thống có thể trả lời mình hay không.
【Sau khi buff biến mất, hiệu quả sẽ không lập tức biến mất, chỉ là dần dần yếu lại.
Tùy người mà khác nhau, có vài người chỉ trong thời gian ngắn, có người thì trong thời gian dài. 】
Hệ thống cũng đáp lại.
Kinh Trập vẫn là quá quen với việc có người nói chuyện bên tai, theo bản năng rụt cổ, lúc này tự hỏi lời hệ thống nói.
……
Hiệu quả sẽ không lập tức biến mất?Sắc mặt của y khẽ biến, chờ đã, vậy Dung Cửu?