_Phòng 666_Bỗng dưng tiếng chân từ đâu bước tới
"BỊCH BỊCH"
Minh và Huy bắt đầu dè chừng, cảm giác như sẽ chết bất cứ lúc nào"Cốc Cốc"
AI GỌI ĐÓ?Huy: Gì vậy??
Minh: Cho xin cọng tóc đi
Huy: Au!
Đauu
Huy: *Giờ này còn giỡn hả??
Minh: *Suỵt
Minh: cắn tay chấm máu vào hình nhân này đi
Huy: H-
Minh: Nhanh lên!
Huy vừa sợ vừa làm theo, cậu lúc này chỉ tin tưởng vào Minh chẳng còn chút lí trí nào vì quá sợ hãiMinh: Chạy vào phòng núp đi!
Minh: tôi sẽ ra mở cửa
Huy: Nhưng..
Minh: Im lặng và trốn ngay!
Minh bắt đầu chậm rãi bước ra trước cánh cửa, tiếng gõ cửa ngày một lớn dần càng ngày càng mạnh mẽ, như búa đập vào cửa vậy.
Minh hít một hơi thật sâu rồi mở cửa với khuôn mặt bình thản nhất có thể.Minh: Chào, là ai thế?
Minh: Ha...*bình tĩnh
*không sao không sao
...: Mày..thấy được tao không?
...: Mày có thầy t..a..o không?
Minh: Cậu hỏi gì lạ vậy?
Dĩ nhiên là tôi thấy cậu rồi?
Minh: Cậu muốn tôi giúp gì sao?
...: Mày...giúp..được..tao?
Minh: Haha, Nếu tôi có khả năng, chả lại cậu lại đùa tôi sao, ai cũng thấy cậu mà?
...: V..ậ..y..s..a..o
...: Là..vậy..sao?
//Bước đi//
Minh:...
Minh đã chẳng biết rằng mình đã phạm một sai lầm lớn khi nói rằng cậu thấy được nó..Khi con quỷ đó rời đi, Minh cho rằng đã xong xuôi, cậu bước vào trong và phong ấn cánh cửa bằng lá bùa hộ mệnh Minh bước vào phòng khóa chặt cửa lại, Minh để 2 con hình nhân thế mạng ở dưới gần giường để phòng bịMinh: *Huy ơi...cậu ở đâu
Huy: Tôi ở đây!!
Minh: Này!
Nghe tôi dặn, một lần nữa, nếu cậu thấy tôi gọi tên cậu thì "không bao giờ" trả lời, cho dù có là tôi cũng không được lên giọng nghe chưa.
Huy ngầm hiểu ra điều gì đó, bèn im lặng gật gù đồng ý, cậu trốn sau tủ đồ kín đáo, kế bên đầu giường.
Còn Minh, đã bước ra ngoài đối diện cánh cửa và ngồi xuống, cậu có chủ ý muốn canh gác cánh cửa bảo vệ cho Huy._Một lúc sau_
*Cốc cốc*
Lần này thì Minh không ra mở cửa, vì cậu cảm nhận được nguồn âm khí rất nặng nề, cậu im lặng, dường như k phát ra tiếng động.
...: Mở cửa ra..!!!
...: Gừ!?
Tiếng gõ cửa ngày một càng lớn, càng ngày dồn dập như chiếc búa đập thẳng vào cánh cửa.
Đột nhiên, bằng thế lực nào đó, cánh cửa bị bung ra
RẦM
Minh không thể ngờ lá bùa phong ấn cánh cửa lại có thể mở dễ dàng như vậy, cậu bắt đầu hồi hộp, hai tay che miệng cảm giác sợ hãi khó tả khiến Minh không dám thở, mồ hôi đầm đìa nhịp tim không ngừng tăng
//Bước vào//
...: M..à..y..đ..â..u..r..ồ..i?
//nhìn ngó xung quanh//
Đột nhiên nó bước tới Minh, đứng sát bên Minh...*Ngửi ngửi*
...: Hừm..tao nghe thấy mùi của mày
Dường như con quỷ đó không hề có mắt, có tin đồn rằng, nếu nó phát hiện ra một ai đó nó sẽ móc mắt người đó đề kiếm đôi mắt của mình.
Thật may khi nó lại không thể phát hiện được Minh vì cậu đã dùng hình nhân thế mạng để sát đầu giường, dường như con quỷ đó đang đi tới hình nhân thế mạng...nhưng sao..
Minh: *Ah!!..đúng rồi còn Huy
Minh: *Không xong rồi con hình nhân đó sát bên chỗ Huy đang trốn, nếu nó phát hiện ra Minh thì không xong!!* Minh đang cố gắng đi từng bước từng bước chậm rãi, cố gắng không phát ra một tiếng động nào
...: Tao nghe được mùi máu của mày
...: là 2 conNó bước vào cánh cửa căn phòng hình nhân đó, nó bắt đầu lần mò, tìm kiếm
Lúc này, Huy đang lim dim vì quá mệt mỏi, bỗng chợt cậu thấy bóng dáng ai đó, tưởng rằng là Minh cậu vừa cất lời thì
Huy: A-
Nhưng khi nhìn lại lại là một con quỷ dị hợm, nhớt nhác.
Nó đã nghe được tiếng của Huy, Huy nhớ ra lời dặn của Minh biết mình đã phạm sai lầm Huy sợ hãi, cậu bắt đầu thở hổn hển, tim mạch tăng lên không ngừng.
...: Mày có ở đó không?
Nó dí sát mặt vào cửa tủ, cửa tủ đã cũ không thể đóng chặt cánh cửa được, qua khe hở cậu thấy nó đang dí sát vào cánh cửa, dường như chỉ cần thở 1 cái nó sẽ lôi cậu ra và bóp nát đầu cậu.
...: Tao tìm thấy rồi!
Nó từ từ mở cánh cửa .....
Huy giật mình tỉnh giấc, cậu có linh cảm như nó là sự thật chứ không phải giấc mơ.
Huy hé cánh cửa, Bất ngờ cậu lại nhìn được chính con quỷ lúc nãy trong mơ.
Huy: Đm!?
Lại là nó??
Huy lo sợ, không phải lo sợ cho bản thân mà đang lo cho Minh không biết còn sống không, Huy nhớ lời Minh dặn nên đã ngồi im, bất chợt Minh xông vào.Minh: Ahhh!!
Chạy đi Huy, chạy đi!!
Minh dùng bình hoa trên bàn đập thẳng vào đầu nó, nó la hét đáng sợ, giọng nói chả khác gì giọng cõi âm.
Nó xoay đầu 180° về phía Minh.
...: Mày...mày..d..á...m!!!!
Huy nghe được Minh la lên liền chạy ra cánh cửa, nhưng khi nhìn thấy nó Huy lại sợ đến mức không thể di chuyển được.
Minh: Chạy đi!
Nó không có mắt!!
Huy: K-không thể...tôi..tôi sợ quá Minh hết cách, cậu gấp rút rạch tay mình sau đó dùng máu ghi lên lá bùa những dòng chữ kỳ lạ.
Trước khi con quỷ lao tới, cậu dán lá bùa lên ngực nó.
...: Oa, đừng giết con!
Đừng đánh con con sai rồi con sai rồi!!
Hức hức.
Minh thấy con quỷ từ từ trở thành một thằng bé khoảng 17 tuổi, khuôn mặt cậu ta đẹp lắm, nhưng mắt cậu bé như bị móc ra vậy, lại còn có những vết bầm tím, tay chân cậu toàn là vết dao.
Chắc cậu bé đó đau đớn lắm vì vậy mà cậu hận tất cả mọi người, đến độ trở thành quỷ dữ, nhưng không biết lý do nào cậu lại làm như vậy cả.Minh: Này, tại sao lại đi giết người khác?
Tại sao phải làm người khác sợ hãi đến vậy?
...: Hức hức, vì..vì..
Chưa kịp nói dứt câu, cậu bé bị lá bùa làm cháy cả cơ thể, nó gà thét lăn lộn nhưng không thể dập tắt được ngọn lửa.
Huy: Bây giờ ta phải là sao??
Minh: Chạy thôi, không ở đây được nữa Vừa mở cửa, không khí từ đâu ùa vào, một cảm giác sợ hãi đến điên rồ sập thẳng vào 2 người.
Vì thang máy đã ngưng hoạt động nên Minh và Huy phải đi cầu thang, cầu thang dài đến kỳ lạ như thể nó không hề có điểm dừng, trong đêm yên tĩnh chỉ có tiếng chân "Bụp bụp"
Huy bỗng như bị ai đó đẩy xuống một cách mạnh bạo.
//Rầm//
Huy lăn xuống cầu thang và đầu đập thẳng vào tường, máu chảy khắp nơi.