Tâm Linh Ký ức cuối cùng

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
363738877-256-k140631.jpg

Ký Ức Cuối Cùng
Tác giả: dthq_dzai
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Chuyện là xoay quanh về Huy và Minh, 2 người đều thấy được người cõi âm.

Hình ảnh minh họa trong từng chap là mình vẽ ạ💝 Chủ yếu là hội thoại Tags: blhàikinhdilinhdịtâmlinhvietnam​
 
Ký Ức Cuối Cùng
Chap 1


Huy: Gì vậy?

Sao có cảm giác như ai đang đi theo ấy nhỉ..//xoay nhìn//

Cậu bớt chợt nhìn được hình bóng của một người phụ nữ với khuôn mặt kinh dị đến đáng sợHuy: *Vcl!!!?

Ma hay quỷ vậy trời??*

Huy: Mẹ à..con thấy không được khỏe, hay chúng ta đi về có được không?Mẹ: Gì thế?

Đang vui mà?

Mẹ:...

Mẹ: S..a..o..?

*trắng toát* Dường như khuôn mặt của mẹ Huy không hề có một tí máu nào, cảm giác điều không lành nhưng cậu lại không biết phải làm sao.Huy: Mẹ sao vậy????

Huy: *ah!?

Mẹ bị con quỷ đó nhập rồi sao???*

Huy: ừm...Con nghĩ con nên đi v-vệ sinh..

Huy:....Mẹ: Mày..?

Mẹ:...

Dường như linh hồn đó biết rằng cậu có thể nhìn thấy nó, và nó đang cố gắng để dụ dỗ cậu đi để lấy mất linh hồn cậu.Huy: *Không xong rồi, mẹ sẽ làm hại mọi người mất*

Huy: Mẹ, đứng lại!Mẹ: EHEHEHEHEH!!

Mẹ: Mày thấy được tao!

Mày thấy được tao!!!!Huy: *không được, nếu người khác thấy được thì không xong*

Huy: Này sao mẹ lại lấy đồ của người khác thế?

Huy đang rất cố gắng để giữ bình tĩnh và làm cho người khác không nghi ngờNhân viên: //Bước ra//

Nhân viên: Ah!

Tôi giúp gì được cho cậu?

Huy: H-hả?

Ừm..ờ..chị gì ơi?

Mẹ tôi lấy mất ****

Huy: Tôi đền lại nhé..?

Bao nhiêu tiền

Huy: Nhanh lên tôi đang gấp.Nhân viên: Vâng?

Bây giờ thì không được ý...chúng tôi đang bận lắm

Nhân viên: À, Quản lýMinh: Có chuyện gì?Nhân viên: Khách hàng này muốn đền **** ấy ạ, đông khách quá nên em cũng không biết khách muốn đền gì ạ..Minh: Ừm, giờ đang đông lắm, hay là cậu đưa sđt cho tôi đi.Huy: đây

//09*16*6***//Minh: Sao mặt cậu trắng bệch thế?

Huy: Hả?

Tôi..bình thường mà.

Minh dường như hiểu ra, sau đó lẩm bẩm câu thần chú nào đó để chấn áp linh hồn đó, trước khi nó giết chết HuyMẹ: Mày..Thấy được tao?

Mẹ: Mà-

//ngã ngục//

Huy: Mẹ!

Sao rồi, mẹ tỉnh dậy được không??

M-Minh: Không sao đâu mẹ cậu sẽ ổn thôi.

Minh: Mẹ Cậu bị linh hồn xấu xa đi theo

Minh: Và...tôi nghĩ cậu cũng thấy được chúng đúng không nhỉ?Huy: Ah..!?

Tôi...

Minh: Sorry, bây giờ tôi hơi bận, chút hãy nói.*Reng Reng

(Tiếng chuông điện thoại)

* chupa chupa chipa chipa..=))).Gái: Này!

Anh trả cho em máy tính có được không?

Em để quên nó ở nhà anh rồi!?

Giọng nói của bạn gái Huy dường như kỳ lạ, với âm thanh rè rè như radio thời xưa.

Huy: Anh biết rồi!

Đang trên đường đến đây...Gái: Em gửi địa chỉ rồi...bye bye!Mẹ: //Tỉnh dậy//

Huy: Mẹ, không sao rồi

Mẹ: ây gù, mẹ bình thường mà??

Mẹ: À mẹ quên mất

Mẹ: Phải về nhà nấu cơm cho cha mày

Mẹ: Mẹ về trước đấy, ở đây mà chơi đi.Huy: Nhưng mà mẹ!...tchMinh: Này cậu!

Huy: Ah!

Đây tôi quên, tiền đền bù là bao nhiêu?

Tôi đền.

Minh: Không, không phải chuyện đấy, thấy cậu nhợt nhạt như thế chắc không có tâm trạng trả đâu nhỉ?

Huy: Ơ hay?

Tôi giàu lắm đấy!

Minh: Haha, ngốc thật

Minh đang cố bắt chuyện để chấn an Huy, cậu hiểu rằng nhìn thấy được người âm thì chắc chắc sẽ rất khó khăn cho Huy, nói rõ ra là cậu muốn Huy làm bạn với mình vì cậu đặc biệt giống bản thân mìnhMinh: đỡ hơn chưa?

Cho cậu ly trà này, vui nhé?

Huy: Cảm ơn, nhưng tôi không thích vị này.

Minh: Nhóc này?!

Minh: Tự tay tôi pha đấy!?!?

Huy: Nhóc?

Ai là nhóc, cậu bao tuổi?

Huy: Tôi 26 rồi đấy!

Minh: Tôi 36 rồi

Huy: H-hả

Huy: Trẻ thế

Minh: Quá khen^^Huy: À!

Tôi có việc rồi, phải đi gấp, đền bù sau nhé!

Minh: Cậu nghĩ cậu đi được không?

*ra dấu ở đằng sau*

Huy: Gì..?!?? *Sợ

Minh: *Suỵt*

Minh: *Cậu muốn chúng nó biết cậu thấy được chúng nó à?

Mặc dù Minh cảm thấy bình thường nhưng cậu đang làm cho tình hình căng thẳng hơn để dụ dỗ Huy..-Sẽ phiền phức lắm, vì lúc nãy cậu bị để ý rồi đấy !

Huy: Hừm..giờ tôi phải làm sao?

Minh: Làm sao tôi biết?

Minh: Đông lắm sao tôi xử hết được

Huy: Vậy...nhưng tôi gấp lắm

Minh: Cậu mà đi là chúng nó lụm cậu luôn đó.

Minh: Có cần...tôi giúp?

Huy: Anh chịu giúp tôi?

Minh: Hừm..dù sao thì tôi cũng đang rảnh

-Rảnh của Minh:

*Nhân viên: Má nó thiệt chứ!!

Khách đông như vậy mà ông quản lý chạy đâu rồi, gánh còng lưng đây màaa, ghét thật!*Huy: Sao cũng được _ TRÊN XE _ Huy: Ờ nhỉ, cậu là gì thế?

Cũng nhìn thấy chúng như tôi à?

Minh: Ha..cậu không thấy tôi có mắt âm dương à?

Huy: Ờ ha, giờ mới để ý

Huy: Đẹp thật đó

Minh: Giỡn quài ní...

Minh: Tôi còn thấy nhiều thứ kinht*m đáng sợ hơn nhiều, những thứ đó người như cậu sẽ không thấy được

Minh: như hiện giờ trên xe cậu rất nhiều linh hồn đấy

Huy: Hả?? gì!!!

//Run run//

Minh: Tôi giỡn mà?

Haha

Minh: Làm gì có con ma nào bén mảng lên xe khi đang có tôi?

Huy: Đắc ý thế?

Tôi khinh.

Minh: Trôn trôn Việt Nam

Huy: Im đi!_Hotel_Minh: Đến nơi rồi sao?

Minh: Sao lại là khách sạn, cậu không có ý gì đúng không?

Huy: Bậy, tôi đưa đồ cho bạn gái, là "BẠN GÁI" đó?!

Minh: Haha, cậu dễ phân tâm thật đấy

Minh: nhìn cậu như hạt đậu thì làm gì tôi được đây?

Huy: Cậu!!_ Thang máy _*Bíp bíp

//13//

*Cót két

Thang máy cứ lên rồi xuống, không khí cứ ảm đạm chỉ có 2 người trong một cái "lồng sắt"

Huy: gì vậy trời?

Thang máy nay lạ vậy nhỉ?

*Khoan đã*

*Không khí gì đây?

Lạnh sóng lưng quá*

Minh: Cậu lạnh hả?

Minh: Cho cái vớ sưởi ấm này

Huy: Giờ này còn giỡn hả??!

Minh: //Cười mỉm//

Minh: Tôi đã làm gì đâu??

5

6

6...

6

7

8

....10

11

12Huy: Tôi cảm thấy có điềm không lành..

Minh: Đơn giản thôi, chúng ta sẽ chết hoặc sống đó mà

Huy: Nhảm nhí, tôi còn trẻ lắm chưa chết sớm vậy đâu!

Minh: Hm..ai biết được

Huy: Thằng này!!!

Thôi chọc tôi sợ đi có được không?13

*Ping _ Tầng 13 _ Thang máy vừa mở ra, gió lùa mạnh vào người Huy, cảm giác như có thế lực nào đó đang xua đuổi cậu đi.

Áp lực đè nén đến rùng mình Huy: khung cảnh gì đây?..

Huy: Sao lại hoang sơ đổ nát thế này..tôi nhớ khách sạn làm gì có tầng như này?

Minh: *Suỵt* im lặng

Minh: Đi thôi!

Nhanh lên!!!

Minh hiểu rằng sẽ không dễ dàng sống sót nếu cứ ở trong thang máy này, cảm giác bớt chợt làm cậu nghẹt thở tim đập hỗn loạn.Huy: //Bước ra//

"ĐÙNG"

Huy: Ha...gì vậy..thang máy rớt sao..??

Minh: Thấy không?

Chút nữa là chết cả đám rồi!Huy: Không thể nào..

Huy: Phải gọi cho lễ tân

-Gì vậy??

Không bấm gọi được?!?

- Không có miếng sóng nào sao???

Minh: Chúng ta bị kẹt ở đây rồi

Minh: Chấp nhận đi.

Minh: Sẽ ổn thôi, bình tĩnh lại đi.Minh: Bạn gái cậu gửi phòng nào?

Huy: Phòng 666

Minh:...

Minh: Đi kiếm đi_ Phòng 666 _Huy: Thấy rồi!!

//Gõ cửa//

Các căn phòng khác cánh cửa đều mục nát nhưng lạ thay ở cánh cửa phòng 666 lại mới toanh như mới vừa làm xong vậyHuy: Honey?

Anh đến rồi đây, em có ở đó không??

//Mở ra//

Huy: ????

Huy: Nó..nó tự mở sao?Minh: //nhìn xung quanh//

Minh: Vào, vào lẹ lên!!

//Đẩy//

Huy: Nè??

Sao vậy, sao lại đẩy tôi?

Minh: Tch...có những thứ cậu nên không thấy đang ở ngoài

Minh: Tôi..tôi thấy có rất nhiều linh hồn đang bò tới đây

Huy: H-hả?..Huy: Sao ở đây không có đèn vậy trời?

Minh: Bật đèn flash lên

Huy: Ờ haHuy: Honey ơi, em ở đâu?

Huy:...Huy: Không thấy

Minh: Haha

Minh: Cậu bị bọn chúng lừa rồi

- Sẽ rắc rối rồi đây.
 
Ký Ức Cuối Cùng
Chap 2


_Phòng 666_Bỗng dưng tiếng chân từ đâu bước tới

"BỊCH BỊCH"

Minh và Huy bắt đầu dè chừng, cảm giác như sẽ chết bất cứ lúc nào"Cốc Cốc"

AI GỌI ĐÓ?Huy: Gì vậy??

Minh: Cho xin cọng tóc đi

Huy: Au!

Đauu

Huy: *Giờ này còn giỡn hả??

Minh: *Suỵt

Minh: cắn tay chấm máu vào hình nhân này đi

Huy: H-

Minh: Nhanh lên!

Huy vừa sợ vừa làm theo, cậu lúc này chỉ tin tưởng vào Minh chẳng còn chút lí trí nào vì quá sợ hãiMinh: Chạy vào phòng núp đi!

Minh: tôi sẽ ra mở cửa

Huy: Nhưng..

Minh: Im lặng và trốn ngay!

Minh bắt đầu chậm rãi bước ra trước cánh cửa, tiếng gõ cửa ngày một lớn dần càng ngày càng mạnh mẽ, như búa đập vào cửa vậy.

Minh hít một hơi thật sâu rồi mở cửa với khuôn mặt bình thản nhất có thể.Minh: Chào, là ai thế?

Minh: Ha...*bình tĩnh

*không sao không sao

...: Mày..thấy được tao không?

...: Mày có thầy t..a..o không?

Minh: Cậu hỏi gì lạ vậy?

Dĩ nhiên là tôi thấy cậu rồi?

Minh: Cậu muốn tôi giúp gì sao?

...: Mày...giúp..được..tao?

Minh: Haha, Nếu tôi có khả năng, chả lại cậu lại đùa tôi sao, ai cũng thấy cậu mà?

...: V..ậ..y..s..a..o

...: Là..vậy..sao?

//Bước đi//

Minh:...

Minh đã chẳng biết rằng mình đã phạm một sai lầm lớn khi nói rằng cậu thấy được nó..Khi con quỷ đó rời đi, Minh cho rằng đã xong xuôi, cậu bước vào trong và phong ấn cánh cửa bằng lá bùa hộ mệnh Minh bước vào phòng khóa chặt cửa lại, Minh để 2 con hình nhân thế mạng ở dưới gần giường để phòng bịMinh: *Huy ơi...cậu ở đâu

Huy: Tôi ở đây!!

Minh: Này!

Nghe tôi dặn, một lần nữa, nếu cậu thấy tôi gọi tên cậu thì "không bao giờ" trả lời, cho dù có là tôi cũng không được lên giọng nghe chưa.

Huy ngầm hiểu ra điều gì đó, bèn im lặng gật gù đồng ý, cậu trốn sau tủ đồ kín đáo, kế bên đầu giường.

Còn Minh, đã bước ra ngoài đối diện cánh cửa và ngồi xuống, cậu có chủ ý muốn canh gác cánh cửa bảo vệ cho Huy._Một lúc sau_

*Cốc cốc*

Lần này thì Minh không ra mở cửa, vì cậu cảm nhận được nguồn âm khí rất nặng nề, cậu im lặng, dường như k phát ra tiếng động.

...: Mở cửa ra..!!!

...: Gừ!?

Tiếng gõ cửa ngày một càng lớn, càng ngày dồn dập như chiếc búa đập thẳng vào cánh cửa.

Đột nhiên, bằng thế lực nào đó, cánh cửa bị bung ra

RẦM

Minh không thể ngờ lá bùa phong ấn cánh cửa lại có thể mở dễ dàng như vậy, cậu bắt đầu hồi hộp, hai tay che miệng cảm giác sợ hãi khó tả khiến Minh không dám thở, mồ hôi đầm đìa nhịp tim không ngừng tăng

//Bước vào//

...: M..à..y..đ..â..u..r..ồ..i?

//nhìn ngó xung quanh//

Đột nhiên nó bước tới Minh, đứng sát bên Minh...*Ngửi ngửi*

...: Hừm..tao nghe thấy mùi của mày

Dường như con quỷ đó không hề có mắt, có tin đồn rằng, nếu nó phát hiện ra một ai đó nó sẽ móc mắt người đó đề kiếm đôi mắt của mình.

Thật may khi nó lại không thể phát hiện được Minh vì cậu đã dùng hình nhân thế mạng để sát đầu giường, dường như con quỷ đó đang đi tới hình nhân thế mạng...nhưng sao..

Minh: *Ah!!..đúng rồi còn Huy

Minh: *Không xong rồi con hình nhân đó sát bên chỗ Huy đang trốn, nếu nó phát hiện ra Minh thì không xong!!* Minh đang cố gắng đi từng bước từng bước chậm rãi, cố gắng không phát ra một tiếng động nào

...: Tao nghe được mùi máu của mày

...: là 2 conNó bước vào cánh cửa căn phòng hình nhân đó, nó bắt đầu lần mò, tìm kiếm

Lúc này, Huy đang lim dim vì quá mệt mỏi, bỗng chợt cậu thấy bóng dáng ai đó, tưởng rằng là Minh cậu vừa cất lời thì

Huy: A-

Nhưng khi nhìn lại lại là một con quỷ dị hợm, nhớt nhác.

Nó đã nghe được tiếng của Huy, Huy nhớ ra lời dặn của Minh biết mình đã phạm sai lầm Huy sợ hãi, cậu bắt đầu thở hổn hển, tim mạch tăng lên không ngừng.

...: Mày có ở đó không?

Nó dí sát mặt vào cửa tủ, cửa tủ đã cũ không thể đóng chặt cánh cửa được, qua khe hở cậu thấy nó đang dí sát vào cánh cửa, dường như chỉ cần thở 1 cái nó sẽ lôi cậu ra và bóp nát đầu cậu.

...: Tao tìm thấy rồi!

Nó từ từ mở cánh cửa .....

Huy giật mình tỉnh giấc, cậu có linh cảm như nó là sự thật chứ không phải giấc mơ.

Huy hé cánh cửa, Bất ngờ cậu lại nhìn được chính con quỷ lúc nãy trong mơ.

Huy: Đm!?

Lại là nó??

Huy lo sợ, không phải lo sợ cho bản thân mà đang lo cho Minh không biết còn sống không, Huy nhớ lời Minh dặn nên đã ngồi im, bất chợt Minh xông vào.Minh: Ahhh!!

Chạy đi Huy, chạy đi!!

Minh dùng bình hoa trên bàn đập thẳng vào đầu nó, nó la hét đáng sợ, giọng nói chả khác gì giọng cõi âm.

Nó xoay đầu 180° về phía Minh.

...: Mày...mày..d..á...m!!!!

Huy nghe được Minh la lên liền chạy ra cánh cửa, nhưng khi nhìn thấy nó Huy lại sợ đến mức không thể di chuyển được.

Minh: Chạy đi!

Nó không có mắt!!

Huy: K-không thể...tôi..tôi sợ quá Minh hết cách, cậu gấp rút rạch tay mình sau đó dùng máu ghi lên lá bùa những dòng chữ kỳ lạ.

Trước khi con quỷ lao tới, cậu dán lá bùa lên ngực nó.

...: Oa, đừng giết con!

Đừng đánh con con sai rồi con sai rồi!!

Hức hức.

Minh thấy con quỷ từ từ trở thành một thằng bé khoảng 17 tuổi, khuôn mặt cậu ta đẹp lắm, nhưng mắt cậu bé như bị móc ra vậy, lại còn có những vết bầm tím, tay chân cậu toàn là vết dao.

Chắc cậu bé đó đau đớn lắm vì vậy mà cậu hận tất cả mọi người, đến độ trở thành quỷ dữ, nhưng không biết lý do nào cậu lại làm như vậy cả.Minh: Này, tại sao lại đi giết người khác?

Tại sao phải làm người khác sợ hãi đến vậy?

...: Hức hức, vì..vì..

Chưa kịp nói dứt câu, cậu bé bị lá bùa làm cháy cả cơ thể, nó gà thét lăn lộn nhưng không thể dập tắt được ngọn lửa.

Huy: Bây giờ ta phải là sao??

Minh: Chạy thôi, không ở đây được nữa Vừa mở cửa, không khí từ đâu ùa vào, một cảm giác sợ hãi đến điên rồ sập thẳng vào 2 người.

Vì thang máy đã ngưng hoạt động nên Minh và Huy phải đi cầu thang, cầu thang dài đến kỳ lạ như thể nó không hề có điểm dừng, trong đêm yên tĩnh chỉ có tiếng chân "Bụp bụp"

Huy bỗng như bị ai đó đẩy xuống một cách mạnh bạo.

//Rầm//

Huy lăn xuống cầu thang và đầu đập thẳng vào tường, máu chảy khắp nơi.
 
Ký Ức Cuối Cùng
Chap 3


Minh vội vã chạy xuống, Huy à không sao chứ?

Huy à..

Huy: Tôi xin lỗi..lại gây phiền phức cho anh nữa rồi..

Minh: Không cậu không có lỗi, tôi không phiền đâu.

Minh cõng Huy từ tần 60 xuống, tới bãi đỗ xe thì trời cũng rạng sáng, lạ thay bãi đỗ lúc Minh và Huy vào rất nhiều xe, nhưng giờ đây chỉ có duy nhất chiếc xe của Minh, Minh tự hỏi đã có chuyện gì xảy ra..

Bước vào trong xe, Minh dìu Huy xuống xé rách áo mình để cầm máu cho Huy.

Huy đã ngủ thiếp đi từ lúc xuống tầng 52.

Bớt chợt Minh nhìn lên gương chiếu hậu, cậu thấy một người phụ nữ không miệng ngồi sau lưng ghế

Cậu bình tĩnh như không có chuyện gì _Đường cao tốc_

Minh bật nhạc và chạy đi trong không khí sáng sớm với hoàng hôn rực rỡ, cậu cười khẩy, tăng tốc thật nhanh.

Huy dần dần tỉnh lại, cậu vội vả chụp lấy điện thoại và gọi cho bạn gái, nhưng đầu dây bên kia chẳng một ai bắt máy.Minh: Cậu như vậy vẫn còn tâm trí lo lắng cho cô vợ bé bỏng sao?

Huy: Này!

Thôi đi nhá?!

Minh: Cậu mà nói thêm một câu nữa là tôi thả cậu ở đây đấy!?

Quý hóa lắm mới cho cậu lên chiếc Rolls-Royce-Boat Tail đời mới của tôi đấy nhá?

Huy: Quý cái concac
 
Back
Top Bottom