Siêu Nhiên KỲ NHÂN TRUYỆN

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
354010811-256-k62860.jpg

Kỳ Nhân Truyện
Tác giả: JJK97korea
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Một câu chuyện về những người có năng lực kỳ lạ cùng với hành trình tìm về nguồn gốc của họ.

Đan xen đó là những câu chuyện đời sống thường nhật của họ với những cuộc chiến bằng phép thuật một cách màu nhiệm và đầy hấp dẫn Tags: kynhantruyenphùthủytruyengiatuongtruyenhuyenaotruyennganhaytruyệnphépthuật​
 
Kỳ Nhân Truyện
PHẦN MỞ ĐẦU


LỜI MỞ ĐẦU

Chào mọi người!

Hẳn ai trong số chúng ta cũng đã từng nghe trong các câu chuyện thần thoại có rất nhiều lần đề cập đến việc con người được tạo ra từ bùn đất, như trong thần thoại cổ xưa của Trung Hoa có đề cập đến việc Nữ Oa dùng đất sét nặn ra con người mô phỏng theo hình hài của bà, hay như thần thoại phương Tây thì Chúa đã tạo ra con người bằng bùn đất và rất nhiều thần thoại các quốc gia khác trên thế giới cũng đề cập đến việc tương tự như vậy, dù có đôi chút khác biệt trong tiểu tiết nhưng tựu chung vẫn khẳng định con người được tạo ra từ bùn đất.

Với bản tính đề cao chủng tộc như con người thì bạn có bao giờ tự hỏi rằng vì sao không phải là vàng, bạc, kim cương hay 1 loại kim loại quý hiếm nào đó mà lại là bùn đất để tạo nên nhân dạng của loài người và bất chấp việc các nền văn minh nhân loại sơ khai ở cách xa nhau hàng vạn ki lô mét và văn hoá đặc mùi bản xứ riêng biệt thì tất cả đều có cùng nhận định về xuất thân bùn đất của loài người.

Tôi cho rằng đây không hẳn là sự ngẫu nhiên, mà phải có nguyên do sâu xa nào đó.

Bên cạnh đó có rất nhiều câu chuyện bí ẩn đến đau đầu mà tới nay vẫn không ai lí giải nổi về sự tồn tại của chúng, như lục địa Atlantis (Át-lan-tít) đã chìm vào quên lãng có thật sự tồn tại không?

Văn hoá Maya của người Inca có phải là văn hoá do người ngoài Trái Đất khởi tạo?

Quần thể kiến trúc Ăng-co-vát có thật sự do người Khơ-me cổ xây dựng?

Thậm chí, Mặt Trăng có phải là một lớp ngụy trang chỉ mới xuất hiện cách đây vài trăm năm để che giấu căn cứ của người ngoài hành tinh không?...

Tất cả tạo nên những tranh cãi không hồi kết đến tận ngày nay.

Thu hẹp phạm vi về đời sống thực tại mỗi người chúng ta thì vẫn có những người có các hành vi, thói quen hay cao hơn nữa là những năng lực đặc biệt so với phần còn lại của nhân loại.

Ví như có những người có thính giác đặc biệt nhạy cảm hơn mọi người hay có thể uốn dẻo cơ thể một cái dễ dàng hoặc nhịn thở trong một thời gian nào đó, cao cấp hơn nữa thì sẽ có những người có thể nhìn thấy hay biết chính xác vị trí mồ mả của những người đã khuất bị chết cách đây hàng chục năm,...

Những người này tạo cho chúng ta cảm giác khó tin pha lẫn ngưỡng mộ hay thậm chí là sợ hãi vào những điều họ sở hữu, họ được phân định bằng các định nghĩa rõ ràng tùy vào khả năng của họ cũng như nhận định theo khuôn mẫu kiến thức của nhân loại.

Và theo những tiêu chuẩn nhất định đó ta có các khái niệm như: siêu nhân, dị nhân, hiền nhân, thánh nhân,...

Và ngày hôm nay thông qua bộ truyện này, tác giả xin giới thiệu đến bạn đọc một phân loại mới mang tên "kỳ nhân"."

Kỳ Nhân Truyện" nói về những con người sở hữu các năng lực đặc biệt nào đó nhưng thiên hướng của họ là liên quan đến các yếu tố của tự nhiên như lửa, nước, đất, sấm sét,...

Cùng với đó là hàng tá câu chuyện lôi cuốn liên quan đến những "kỳ nhân" này và mối quan hệ với con người.Bộ truyện "Kỳ Nhân Truyện" sẽ mở ra một thế giới quan mới cho đọc giả, nơi mà những con người "đội lốt phù thủy" ngự trị mang đến cho bạn một trải nghiệm đầy sắc màu và kỳ thú về cách nhìn nhận thế giới xung quanh của bạn.

Góp phần gia tăng tư duy tưởng tượng phong phú và nghệ thuật xây dựng giả thuyết mới dựa trên các suy luận cực ấn tượng.Và bây giờ, mời các bạn bước vào thế giới của những Kỳ Nhân!
 
Kỳ Nhân Truyện
PHẦN I. VÙNG ĐẤT KATA - CHƯƠNG 1. LÀM QUEN - HỒI 1


HỒI 1.

BỐI CẢNH

Trên một vùng đồi núi của quốc gia Phù Nam cổ đại ngày trước có một hang động không tên, nó cao tầm mét rưỡi, hang có độ sâu gần như vô tận và được gọi nôm na là cánh cửa xuống địa ngục, vì chưa từng có ai đi hết hang động đó và quay trở về bình an cả, nhưng nếu bạn đủ kiên trì cộng với sức bền bỉ và đủ lương thực dự trữ để có thể vượt qua được hang động ấy và đến nơi cuối cùng của hang động bạn sẽ thấy được điều kỳ diệu.

Vào ngày 30 tháng 3 của năm 1993, có một đôi song sinh nam đã ra đời trong gia đình họ Đinh giàu có, hai cậu nhóc bụ bẫm đáng yêu được sinh ra trong một bệnh viện tuyến tỉnh lớn hàng đầu cả nước cùng với hàng trăm sự ca tụng của bà con dòng họ lối xóm xung quanh.

Nhóc Đinh lớn tên là Trọng Tuấn còn cu cậu Đinh nhỏ là Trọng Hùng, mặc dù là anh em sinh đôi nhưng cả hai lại có những khác biệt rất lớn từ ngoại hình đến tính cách, nếu không biết trước thì nhiều người còn không nghĩ cả hai là anh em song sinh.

Người anh Trọng Tuấn sở hữu đôi mắt đen to tròn cực kỳ tinh anh, gương mặt với các ngũ quan rất hài hoà và toát lên sự lanh lợi, cậu nhóc này đặc biệt thông minh và nhạy bén hơn những đứa trẻ cùng lứa khác và cậu nhóc cũng biết nói chuyện khá sớm, chưa đầy một tuổi thì Trọng Tuấn cũng đã bập bẹ nói được vài câu.

Trong khi đó Trọng Hùng lại sở hữu đôi mắt không đều màu, bên đen bên nâu, luôn toát lên vẻ đượm buồn và gương mặt lại sắc nét theo kiểu lạnh lùng khó gần, ai trông vào cũng đôi phần e ngại.

Cả hai cậu bé hồn nhiên sống vui vẻ trong sự yêu thương và đùm bọc của gia đình, mọi thứ vẫn bình thường và tốt đẹp cho tới ngày thôi nôi của hai cậu nhóc.Hôm đó, ông bà Đinh tổ chức một bữa tiệc khá lớn mừng ngày hai đứa con trai kháu khỉnh tròn một tuổi.

Họ mời bạn bè, dòng họ hai bên và xóm giềng rất đông, trong cái khoảnh khắc cả hai anh em Tuấn – Hùng ngồi trên hai chiếc ghế nệm đặt giữa nhà, trước mặt hai cậu nhóc là một hàng dài đồ đạc để bao nhiêu món quà lễ mà mọi người dành cho hai cậu bé thì cu nhóc Đinh lớn như nhận ra ai đó quen thuộc vội khoanh tay hướng mắt về phía người bác trai của mình đang bước vào chỗ hai cậu nhóc mà thản nhiên thốt lên rằng:- Con thưa hai bác mới tới!Mọi người trong bữa tiệc ai nấy đều ngỡ ngàng, có người thì to mắt hốt hoảng, người thì ngơ ngác không hiểu chuyện gì, kẻ lại không quan tâm lắm đến lời cậu nhóc nói.

Còn riêng người bác trai kia lại đứng hình mất vài giây, chốc sau ông lại nở nụ cười sượng sờ trên đôi môi của mình.

Không khí bữa tiệc bỗng trở nên im lặng thấy rõ, bởi mọi người ở đây ai cũng biết rằng người bác trai kia chỉ đi có một mình và vợ ông ta đã...chết cách đây hơn bảy năm về trước.

Và như để phá tan cái không khí gượng gạo đó, ông Đinh ngay lập tức ra hiệu cho bà Đinh rồi nói lớn:- Đến lúc cho hai bé cắt bánh lễ rồi, em mau kêu chị Hạnh mang bánh lên cho hai con đi!

Mọi người cùng hát chúc mừng cho hai cháu nhé!

- Dờ...

Dạ để em mở nhạc lên cho có không khí hơn – Bà Đinh hơi lắp bắp khi trả lời chồng.Ngay sau khi bà Đinh vừa mở nhạc lên thì cũng là lúc chị giúp việc tên Hạnh mang bánh lễ lên tới.

Mọi người cũng nhanh chóng hòa vào bầu không khí rộn ràng của âm nhạc và hát hò vui vẻ chúc mừng cho hai cậu nhóc Đinh, nó trái ngược hoàn toàn với cái không khí cách đó ít phút.

Vậy là mọi chuyện cũng tạm qua đi và ai nấy cũng đều quên hết những chuyện xảy ra trong ngày tiệc thôi nôi ấy chỉ có mỗi ông bà Đinh là thấy bồn chồn bất an.

Ba năm rưỡi sau nhà họ Đinh tiếp tục chào đón thêm thành viên mới, một tiểu nữ thiên thần đã chào đời trong sự hạnh phúc tột độ của ông bà Đinh, con bé có tên là Tuyết Trang và cũng như hai người anh của mình con bé sở hữu vẻ ngoài rất xinh xắn đáng yêu, sự hiện diện của con bé đã lấy đi rất nhiều nước mắt của hai vợ chồng, họ khóc vỡ oà như những đứa trẻ mang đầy sự hạnh phúc pha lẫn chút gì đó tiếc nuối và kèm một điều bất thường nào đó.

Bẵng đi một thời gian sau đó, lúc này cả hai anh em họ Đinh đã được năm tuổi rưỡi và hiện đang được cha mẹ cho học mẫu giáo.

Trong một buổi học nọ, nhóc Trọng Tuấn ngồi chơi cùng bạn thì bất chợt thấy có một cậu nhóc lạ mặt với gương mặt phờ phạc cùng làn da trắng bệch ngồi kế bạn mình, Trọng Tuấn nói lại nhưng cậu bạn không tin và khẳng định không thấy ai như lời cậu nhỏ nói.

Lát sau nữa khi mọi người ra sân Trọng Tuấn chạy vào lớp lấy đồ thì lại thấy cậu nhóc da trắng bệch kia đến ném một cục bùn đất vào lớp.

Cậu nhỏ vội lên tiếng nhưng cậu nhóc kia chạy vào bụi rậm bên kia hàng rào trường và biến mất, mọi chuyện chưa dừng lại khi cả lớp đều đổ lỗi cho nhóc Đinh làm bẩn lớp mặc cho cậu nhỏ có ra sức không nhận và giải thích.

Trong cái trường hợp đó, ngay cả nhóc Đinh nhỏ là Trọng Hùng cũng không thể giải thích điều gì cho anh trai mình mặc dù cậu hoàn toàn biết anh mình không nói dối và chỉ biết đứng đó im lặng cho anh chịu trận.

Và khi mọi chuyện tưởng đi vào ngõ cụt thì cũng là lúc một thiên thần cứu rỗi từ đâu xuất hiện, một cô bé xinh xắn với mái tóc xoăn ngang vai cùng với một chiếc nơ vàng cài đằng sau đầu đã hiên ngang bênh vực nhóc Đinh lớn:- Các bạn làm gì vậy, mình tin là bạn ấy không có làm bẩn lớp đâu! – cô bạn nơ vàng đứng trước mặt Trọng Tuấn và dang hai tay ra như đang bảo vệ cậu nhỏ.

Ngay trong khoảnh khắc đó, Trọng Tuấn như rưng rưng nước mắt, phần do uất ức vì bị đổ lỗi oan uổng, phần vui mừng khi ít ra có một người tin mình.

Câu chuyện cũng không có gì quá nghiêm trọng nên mọi thứ dần trở về bình thường và hai cậu nhóc nhà họ Đinh cũng được cha mẹ chuyển trường sau khi biết được câu chuyện.

Riêng điều làm cậu nhóc Trọng Tuấn tiếc nuối nhất là không kịp biết tên cô bạn cài nơ vàng kia thôi và từ khi chuyển trường cậu nhỏ cũng không gặp lại cô bé đó lần nào nữa.

Phần về ông bà Đinh thì họ vô cùng lo lắng khi biết những chuyện con mình gặp phải, mặc dù rất đau khổ nhưng bà Đinh vẫn luôn dặn dò con trai nhỏ rằng:- Mẹ tin những gì con nói, nhưng nếu sau này con gặp những thứ tương tự như vậy hãy nhớ im lặng và cho qua, không cần nói cho ai hay giải thích điều gì cả để tránh gây rắc rối cho mọi người, con nhớ chưa nào!Mọi chuyện ở trường mẫu giáo tuy không quá nghiêm trọng nhưng nó cũng phần nào ảnh hưởng đến tâm lý của Trọng Tuấn.

Cậu nhỏ luôn muốn chứng minh những gì mình nói và muốn tìm ra chân tướng sự thật và thế là những năm sau đó cậu bé lao đầu vào học hành thật chăm chỉ nhằm tìm ra câu trả lời cho bản thân, cậu nhỏ học rất giỏi những môn ban khoa học tự nhiên để có thể hiểu rõ nguyên lý vận động của vạn vật trong vũ trụ.

Mặc dù thành tích học tập của anh lớn nhà họ Đinh rất tốt nhưng nó không cho cậu sự thỏa mãn nào hết vì điều quan trọng nhất là nó không hề giải thích những thứ mà cậu bé gặp.

Có một điều trớ trêu là mặc dù cậu bé là học sinh giỏi các môn khoa học nhưng lại gặp những hiện tượng tâm linh không lời giải nhưng cậu bé cũng không hề nói cho ai theo như lời cha mẹ dặn thậm chí kể lại cho chính ông bà Đinh nghe thì cậu cũng không làm mặc cho cậu bé đã hàng tá lần chạm mặt với "những kẻ cõi âm".

Gia đình nhà họ Đinh này ngoại trừ Trọng Tuấn ra thì mọi thứ với ông bà Đinh và Trọng Hùng, Tuyết Trang vẫn diễn ra như bao nhiêu người bình thường khác.

Và như sự trêu chọc của thượng đế, đến khi Trọng Tuấn và Trọng Hùng được chín tuổi thì nhà họ Đinh lại có thêm thành viên mới là bé Đinh Tuyết Nhi, cô em út bé bỏng của anh em Tuấn – Hùng này ngay khi chào đời đã khóc rất lớn, trong hai tháng đầu đời của cô bé thì gần như ngày nào con bé cũng khóc, không nhiều thì ít và khóc rất to khiến ngay cả lối xóm xung quanh cũng thấy phiền hà.

Mọi chuyện chỉ thực sự đỡ hơn khi con bé tròn ba tháng tuổi, tuy nhiên thay vì khóc lớn như trước thì nay con bé rất dễ đổ bệnh, có khi bệnh cả tuần mới hết.

Có điều là mỗi khi con bé Tuyết Nhi bệnh là sẽ có một điều gì đó xảy ra ở xóm nhà họ Đinh, có khi là cháy nhà có khi là trộm cướp có khi là xảy ra tai nạn nào đó, từ đó mà con bé cũng mang tiếng là điềm gở của xóm.

Và dù cho con bé có dễ ghét hay xui xẻo như thế nào đi chăng nữa thì phải khẳng định rằng bé Tuyết Nhi nhà họ Đinh cực kỳ xinh xắn, nếu không muốn nói là xinh hơn cả chị gái Tuyết Trang cùng nhà.

Con bé có gương mặt trái xoan hoàn mỹ, đôi mắt to tròn cùng hàng mi cong vút điểm tô cho nét đẹp thiên thần của mình.

Và cũng chính sự xinh xắn đó của con bé mà vào những lần con bé Đinh út bị bệnh thì bà Đinh đều khóc lóc đau khổ, phần vì con gái bé bỏng đang khó chịu phần vì những lời chửi rủa của mọi người xung quanh nhưng tất cả những gì gia đình có thể làm để bảo vệ cho con bé là "chịu đựng" và "xin lỗi".Biến cố lớn nhất mà gia đình họ Đinh gặp phải là khi Tuyết Trang học năm đầu trung học cơ sở.

Con bé Tuyết Trang càng lớn càng xinh xắn, hôm đó trời cứ mưa lăm răm mãi không dứt, như mọi hôm thì con bé Tuyết Trang cũng thắt bím tóc hai bên cùng với hai dải ruy băng màu xanh lá (màu ưa thích của con bé) thắt thành hai chiếc nơ xinh xắn trên đó.

Chính cái sự xinh xắn đôi khi điệu đà quá mức cần thiết đó mà con bé cũng có thể bị bạn bè châm chọc và bắt nạt.

Vào đúng giờ giải lao khi đang ở trong nhà vệ sinh, một nhóm bạn đã gài chặt cửa ngoài và bắt đầu đốt một đống rơm rạ nhỏ cho khói bay vào buồng vệ sinh chỗ con bé khiến cô nhóc hoảng hốt, Tuyết Trang vội nắm khóa cửa ra ngoài nhưng bất lực đành la hét thất thanh kêu cứu, bên ngoài đám bạn vẫn đứng đó cười giỡn như được mùa.

Sự giễu cợt quá trớn của lũ bạn khiến cho cơn thù hận trong lòng con bé nổi lên, Tuyết Trang đập mạnh tay mình vào cửa một cách thô bạo và đầy giận dữ thì từ đâu một dòng lửa bắn ra thiêu đốt cánh cửa nhà vệ sinh.

Đám bạn đứng bên ngoài khi thấy lửa bắt đầu cháy đã hốt hoảng la toáng lên rồi chạy ra ngoài.

Bên trong này, Tuyết Trang cũng thấy sợ hãi với những gì đang diễn ra với mình, cô bé vẫn chưa tin vào những thứ đó là do bản thân mình tạo ra và kỳ lạ thay ngọn lửa trên cánh cửa không làm cô bé nóng chút nào.

Khi cánh cửa bị thiêu rụi hoàn toàn thì cũng là lúc Tuyết Trang bước ra ngoài bình an và bắt gặp những ánh mắt sửng sốt của cả trường dành cho mình.

Mọi thứ diễn ra nhanh tới độ mà mọi người chưa kịp giải cứu Tuyết Trang ra khỏi đó thì cô bé đã tự ra được.

Nhưng một điều kinh khủng hơn nữa là ngọn lửa của cô bé đã đốt trụi nhà vệ sinh mặc cho trời hôm đó mưa cứ rơi lất phất.

Và thế là câu chuyện về cô bé phù thủy trường trung học nữ sinh được lan ra khắp trường, khắp xã, khắp tỉnh, tới mọi hang cùng ngõ hẻm và chắc chắn tới tai của cả gia đình họ Đinh.Ông bà Đinh ngay lập tức cho con gái lớn nghỉ học, rồi cũng dần dà rút tên hai cậu con trai ra khỏi trường, đối với bé Tuyết Nhi thì ông bà Đinh đã không cho con bé đến trường từ sớm vì con ông bà hay bệnh và vì những lời dè bỉu của mọi người dành cho con bé từ nhỏ nên chỉ cho bé ở nhà dạy dỗ, bé Tuyết Nhi đặc biệt yêu thích hoa cỏ nên mỗi ngày chỉ quanh quẩn trong vườn hoa của gia đình mà thôi, riêng ông bà Đinh cũng hạn chế ra khỏi nhà mấy ngày liền sau sự việc của con gái Tuyết Trang.

Trong những ngày bị bắt nghỉ học ở nhà, Trọng Tuấn đêm nào cũng mơ thấy một giấc mơ duy nhất, cậu thấy có năm bóng người trong giấc mơ, hai lớn ba nhỏ trông như một gia đình, trong số ba đứa nhỏ kia có hai bé gái và một bé trai và họ như đang chia tay nhau, một trong số hai đứa bé đang đi vào một vòng tròn nào đó còn những người còn lại thì vẫy tay tạm biệt trong nước mắt.

Giấc mơ ấy cứ lặp đi lặp lại không dứt, đến ngày thứ ba sau sự kiện chấn động cả cô em gái Tuyết Trang, Trọng Tuấn mới bước ra nhà lớn định kể lại cho cha mẹ mình nghe về giấc mơ kỳ lạ trên thì đột nhiên cậu nghe có giọng nói phát ra nơi phòng khách:- Anh à!

Không lẻ các con của mình lại như lần trước sao? – giọng bà Đinh nhỏ nhẹ và rưng rưng.- Có lẽ là vậy.

Anh không nghĩ là huyết mạch của ông bà chúng ta lại ảnh hưởng lớn đến con của mình như vậy – ông Đinh từ tốn đáp.- Nhưng còn Trọng Hùng, có thể thằng bé giống chúng ta thì sao? – bà Đinh vội vã nói thêm.- Anh không nghĩ như vậy, thằng bé sinh đôi với Trọng Tuấn cho nên thể nào cũng sẽ giống như anh nó, có thể là nó chưa bộc phát ra thôi – ông Đinh thở dài.- Vậy...

Không lẽ chúng ta lại cho con đi nữa sao?

Không lẽ em lại mất con nữa sao?

Tuyết Nhi vẫn còn quá nhỏ... hức – bà Đinh nức nở.- Anh cũng không muốn như vậy.

Nhưng điều duy nhất có thể bảo vệ con khỏi thế giới này là cho chúng đi em à!

Vả lại dù sao cũng có con gái chúng ta ở đó, con bé chắc sẽ chăm sóc tốt cho các em của mình mà – ông Đinh ôm vợ vào lòng vỗ về.- Vậy anh dự định bao giờ cho con xuống dưới? – bà Đinh vừa nói mắt đỏ hoe.- Không cần quá gấp đâu.

Chúng ta phải nói cho các con hiểu rõ mọi thứ trước khi chúng rời đi.

Ngày mai gia đình mình sẽ đưa tụi nhỏ đi thăm ông bà nội ngoại, sau khi về thì em hãy chuẩn bị đồ đạc cho chúng cũng không muộn – ông Đinh đáp lời.- Dạ...hic! – bà Đinh mắt vẫn còn ngấn lệ.- Thôi em đừng khóc nữa, cũng muộn quá rồi chúng ta đi ngủ thôi mọi chuyện để ngày mai giải quyết tiếp – ông Đinh kết thúc.Vậy là hai vợ chồng vào phòng ngủ, cậu nhỏ Trọng Tuấn cũng về phòng riêng của mình.

Tất cả những gì cha mẹ cậu nói từ nãy đến giờ cậu đều nghe rõ hết mặc dù không hiểu quá nhiều nhưng cuộc đối thoại kia cũng khiến cậu trằn trọc suy nghĩ mãi rất lâu mới có thể đi vào giấc ngủ.------------------------------------- còn tiếp ------------------------------------

=> Mời theo dõi tiếp HỒI 2.

BÍ ẨN CỦA GIA ĐÌNH HỌ ĐINH
 
Kỳ Nhân Truyện
PHẦN I - CHƯƠNG 1 - HỒI 2


HỒI 2.

BÍ ẨN CỦA GIA ĐÌNH HỌ ĐINH

Sáng hôm sau, như những gì ông Đinh đã nói từ tối hôm trước, ông đưa cả gia đình đi thăm hai bên nội ngoại.

Mặc dù là đi thăm nhưng Trọng Tuấn hiểu rõ rằng là đi chào tiễn biệt, chỉ có những đứa em của cậu là ngây thơ không biết điều gì.

Thậm chí Trọng Tuấn còn có cảm giác rằng sau ngày hôm nay cậu và những đứa em của mình sẽ bị cha mẹ bỏ rơi nên mặc cho các em vui vẻ chào hỏi chơi đùa nhà ông bà chỉ riêng cậu là lặng lẽ không nói gì chỉ ngồi yên một chỗ mà trông về xa xăm.

Tối đến, sau khi dùng bữa cơm gia đình xong ông Đinh liền gọi tất cả bốn đứa con của mình ra phòng khách, ông bà ngồi trên chiếc ghế bành còn bốn đứa nhỏ thì ngồi xung quanh đưa những đôi mắt long lanh về phía bố mẹ mình như háo hức chờ nghe câu chuyện thú vị nào đó.

Bà Đinh vội bụm miệng, mặt quanh ra sau lưng chồng rồi bắt đầu nức nở những tiếng khóc nhỏ nhẹ khi thấy những ánh mắt của các con mình.

Cả ba đứa nhỏ đều hoang mang trước thái độ kia của mẹ mình chỉ riêng Trọng Tuấn là cúi mặt xuống buồn bã như biết trước câu chuyện mà ba mẹ mình sẽ nói.

Ông Đinh vội nắm lấy tay vợ mình, rồi ông bắt đầu mở lời:- Hôm nay ba sẽ cho tụi con biết một số điều rất quan trọng về nhà ta, về bản thân các con và về những thứ khác.

Ba hy vọng tụi con sẽ đón nhận chúng nhẹ nhàng nhất có thể.Ông Đinh nhìn một vòng quay các con, từng gương mặt của mỗi đứa rồi ông dừng ánh mắt của mình ở chỗ của Trọng Tuấn và bảo:- Hôm qua con đã nghe được câu chuyện của ba mẹ nói rồi phải không Đa Đa? (Đa Đa là tên thường gọi ở nhà của Trọng Tuấn).- Con...con... con không cố ý nghe lén ba mẹ đâu... con... con... cho con xin lỗi! – Trọng Tuấn ấp úng đáp lại lời cha.- Không sao đâu con trai!

Dù sao thì ba mẹ cũng không có ý định sẽ giấu tụi con mãi đâu – ông Đinh trấn an rồi lại tiếp tục.- Các con biết ông nội chứ? – ông Đinh hỏi.- Dạ biết – bé Tuyết Nhi nhanh nhảu đáp, còn ba bé kia thì đồng lòng gật đầu.- Mà ông nội mất lâu rồi phải không ba?

Ba hỏi ông nội để làm gì? – Trọng Tuấn cũng tiếp lời em gái.- Ừm!

Ông mất lâu rồi.

Vậy các con có biết tại sao ông nội lại mất không? – ông Đinh lại tiếp tục đặt câu hỏi.- Dạ không! – Trọng Tuấn nói.- Không ạ! – Tuyết Nhi cũng nói vào.- Sao ông nội lại mất vậy ba? – Tuyết Trang cũng hỏi thêm vào.- Ông mất vì bị người ta đánh chết – ông Đinh đáp.Sau câu nói của ông Đinh cả bốn đứa nhỏ đều banh to mắt mở to miệng trong nín lặng, ai nấy đều sững sờ vì điều đó và hơn hết là cái thái độ của cha mình khi nhắc đến cái chết của ông lại bình tĩnh đến lạ thường.

Và rồi ông Đinh lại tiếp tục nói:- Ông nội của các con bị người ta đánh chết vì ông có thể nhìn thấy được giấc mơ của người khác, một điều tưởng chỉ có ở thần tiên.

Và chính vì điều đó mà ông bị coi là kẻ lập dị và nguy hiểm nên họ đã hãm hại nhằm trừ tai họa xui xẻo cho con người.- Nhưng tại sao ông nội lại có thể làm được điều kỳ diệu đó? – Trọng Tuấn hỏi ngay.- Vì ông không phải một con người bình thường mà nguồn gốc của ông từ nơi khác – ông Đinh điềm đạm đáp.- Vậy thì nguồn gốc của ông ở đâu vậy ba? – Tuyết Trang cũng hỏi tiếp.- Ba không biết, trước khi mất ông có đưa cho ba cái này và dặn ba rằng hãy tìm cho ra nguồn gốc của gia tộc họ Đinh – ông Đinh vội lấy ra một bao thơ cũ kỹ và rút ra trong đó một mảnh giấy đã nhuốm màu thời gian và đưa cho Trọng Tuấn cùng các con mình.Trọng Tuấn nhận tờ giấy cũ từ ba mình rồi mở ra đọc, cả ba đứa em của cậu cũng chạy đến xem nội dung trong đó viết gì, trên tấm giấy cũ mục kia ghi hai chữ "Kỳ Nhân".

Cả bốn anh em ai nấy đều bối rối không hiểu điều gì, vội đưa mắt nhìn về phía cha mẹ mình và ông Đinh lại tiếp tục:- Thật ngượng ngùng khi phải thú nhận với các con rằng ba không đủ giỏi để có thể hoàn thành tâm nguyện của ông vì bản thân ba không sở hữu những năng lực đặc biệt nào cả.

Giờ thì hai anh em con cũng đã lớn cũng hiểu chuyện rồi nên ba muốn trao nó lại cho hai con, hy vọng hai con cùng các em sẽ giúp ba hoàn thành tâm nguyện của ông nội.- Con vẫn chưa hiểu lắm.

Tại sao ông nội là một người lạ lùng như vậy nhưng ba thì lại hoàn toàn bình thường mà, ba hay mẹ có thể nói rõ hơn không? – Trọng Hùng đã chịu lên tiếng.Ông Đinh quay mặt sang phía vợ mình, rồi như hiểu ý chồng mình bà Đinh tiếp lời:- Mẹ không rõ về ông nội quá nhiều nhưng bà nội con là một người bình thường như bao người khác.

Vì vậy mà ba các con giống bà nội cũng hiển nhiên thôi.

Riêng phần mẹ thì ông bà cố ngoại của các con cũng sở hữu năng lực đặc biệt nhưng tới khi sinh ra ông bà ngoại thì họ lại không có và khi đến đời của mẹ thì mẹ lại giống ông bà ngoại nhưng cậu hai các con thì lại giống với ông bà cố.

Cho nên chuyện này mang tính khá ngẫu nhiên và không đoán trước được.

- Vậy ý của ba mẹ là chúng con giống ông nội? – Tuyết Trang hỏi vào.- Ừm – bà Đinh gật đầu.- Bây giờ ba mẹ muốn tụi con sẽ làm gì? – Trọng Hùng hỏi tiếp.Ông bà Đinh lại đưa mắt nhìn nhau lần nữa, rồi bà Đinh cũng là người mở lời:- Thật ra tụi con vẫn còn một người chị nữa.

Bà Đinh ngập ngừng đôi chút, còn những đứa con của bà thì lại thêm một lần nữa sững sờ trước thông tin trên và bà lại tiếp tục:- Rất lâu từ trước khi Đa Đa và Lu Ti (tên ở nhà của Trọng Hùng) ra đời mẹ đã sinh con bé, chị các con tên là Tuyết Nhung.- Chị ấy hiện giờ đang ở đâu, tại sao chị ấy không ở chung nhà với chúng ta vậy mẹ? – Trọng Tuấn hỏi ngay sau lời bà Đinh.- Chị của các con đang ở một nơi rất xa chúng ta.

Và bây giờ ba mẹ muốn các con đến nơi ở của chị - bà Đinh nhẹ nhàng đáp.- Ba mẹ muốn đuổi tụi con sao?

Chỉ vì những việc con làm ở trường mà ba mẹ muốn đuổi tụi con khỏi nhà mình sao?

Hic! – Tuyết Trang bắt đầu khóc.Bà Đinh vội ôm con gái nhỏ vào lòng rồi cũng nức nở theo: - Không phải đâu Tiểu Linh (tên ở nhà của Tuyết Trang), mẹ không có ý đó đâu con, hic!- Em đừng có nhạy cảm như vậy Tiểu Linh à, ba mẹ chỉ là muốn tốt cho anh em mình thôi – Trọng Tuấn cũng vỗ về em gái.- Vậy là tụi con ra khỏi nhà là ba mẹ đang bảo vệ tụi con sao?

Nghe tức cười nhỉ! – Trọng Hùng mỉa mai.Thấy có vẻ mọi chuyện đang đi theo chiều hướng tiêu cực nên ông Đinh vội vàng giải thích:- Để ba nói rõ cho các con hiểu, gia đình chúng ta kể cả nội ngoại hai bên đều có những nguồn gốc kỳ lạ và bí ẩn.

Nếu các con sở hữu những năng lực đặc biệt thì sẽ rất khó để hòa nhập với mọi người xung quanh, tệ hơn là có thể mất mạng.

Chị Tuyết Nhung của các con cũng vì sở hữu và không biết kiểm soát khả năng của bản thân nên đã gây ra một tai nạn kinh khủng và để bảo vệ con bé không phải nhận kết cuộc như ông nội ba mẹ đành đưa con bé đến một nơi rất xa.

Ngôi nhà mà chúng ta đang ở hiện tại cũng là do ba mẹ chuyển đến sau tai nạn của chị con trước đây và bây giờ Tiểu Linh nhà ta lại tiếp tục đi lại con đường cũ của chị các con thì chúng ta không còn nơi nào để chuyển tới ở nữa, không còn nơi nào có thể chứa chấp gia đình chúng ta nữa cũng không còn nơi nào an toàn cho các con nữa.

Khi thấy các con có vẻ đã ổn định tâm lý hơn sau lời nói đó thì ông Đinh mới tiếp tục:- Ba và mẹ đã từng chia xa với chị Tuyết Nhung của các con rồi nên không hề muốn sẽ lại chia xa với các con nữa, không cha mẹ nào mà lại nỡ đuổi con mình ra khỏi nhà nhưng vì sự an toàn và trên hết là tính mạng của các con ba mẹ không còn lựa chọn nào khác – ông Đinh bắt đầu run giọng.- Tiểu Ngọc (tên ở nhà của Tuyết Nhi) cũng còn quá nhỏ nên ba mẹ lại càng không nỡ rời xa các con, nhưng...

- ông Đinh ngập ngừng không nói nữa và quay mặt đi.- Các con à, ba mẹ...

- bà Đinh cũng run giọng trong nước mắt.Thấy không khí quá căng thẳng nên Trọng Tuấn cũng lên tiếng nhằm làm dịu không khí đau buồn bao trùm lên nhà cậu:- Con hiểu rồi, con sẽ làm theo lời của ba mẹ, con sẽ đi tìm chị cả và cũng sẽ hoàn thành tâm nguyện của ông nội – Trọng Tuấn bỏ tờ giấy của ông nội vào cái hộp nhỏ rồi ôm chặt lấy nó vào lòng rồi tiếp tục khẳng định – Ba mẹ đừng khóc nữa, nếu các em không đi thì con vẫn sẽ đi.- Con cũng sẽ đi với anh hai – giọng con bé Tuyết Nhi cất lên sau câu nói của anh mình.Tất cả mọi người trong nhà ai cũng hướng mắt về phía con bé, về cơ bản nãy giờ con bé im lặng không nói lời nào khi thấy gia đình trở nên căng thẳng nhưng cũng chẳng ai ngờ rằng với một đứa nhóc mới đủ tuổi vào bậc tiểu học như con bé lại có thể thốt lên những lời như vậy.

Hành động cùng lời nói của Trọng Tuấn và nhất là của bé Tuyết Nhi khiến ông bà Đinh tươi tỉnh hẳn lên, bà Đinh ôm chầm lấy con vuốt đầu khóc nức nở vì hạnh phúc pha lẫn tội lỗi, còn hai bé Đinh kia thì nhìn anh trai và em gái mình với ánh mắt ngạc nhiên pha chút ngưỡng mộ.

Vậy là Tuyết Trang cũng hết khóc và xông xáo:- Mặc dù em không muốn lắm nhưng phải thừa nhận là nếu không do em gây họa ở trường thì sẽ không có chuyện như ngày hôm nay nên em sẽ đi cùng anh Đa Đa và Tiểu Ngọc.

- Còn em thì sao Lu Ti? – Trọng Tuấn quay sang hỏi em trai sinh đôi với mình.Cả nhà như nín thở chờ câu trả lời từ cậu nhỏ Trọng Hùng, vì trong căn nhà này cậu bé là người khó tính nhất.

Chưa kịp nhận câu trả lời từ cậu nhóc Đinh nhỏ thì bà Đinh đã mở lời trước:- Nếu muốn, con có thể ở lại với ba mẹ, dù sao Lu Ti vẫn chưa gặp rắc rối nào như các anh em của con.- Ba cũng thật sự thắc mắc rằng liệu Lu Ti nhà ta giống ai nhỉ, có thể con sẽ như ba mẹ chăng vì tới tận giờ này ba mẹ vẫn chưa biết năng lực của con là gì – ông Đinh ý trêu đùa cho bớt căng thẳng.

- Rồi rốt cuộc là anh muốn đi hay ở lại, không nói lẹ đi! – Tuyết Trang hối thúc.Cậu Đinh nhỏ vẫn không vội trả lời, cậu nhìn quanh mọi người một vòng, từ cha mẹ cho tới anh em của cậu rồi mới trả lời:- Con sẽ đi, Đa Đa đi đâu thì con đi đó, đằng nào thì con và Đa Đa cũng là anh em song sinh mà.Tất cả mọi người đều cười ồ lên sau câu nói của Trọng Hùng, tuy có chút tiếc nuối vì không còn đứa con nào bên cạnh mình nhưng ông bà Đinh cũng vui mừng vì mọi chuyện cuối cùng có vẻ đã ổn thỏa và thời gian tiếp theo ông bà sẽ chuẩn bị cho hành trình của các con mình thay vì để cái cảm xúc hối tiếc đó ngự trị mãi trong tâm trí.Sáng hôm sau, ông Đinh dẫn hai đứa con trai ra kho lương thực chuẩn bị thức ăn cho chuyến đi.

Còn về phần bà Đinh thì cùng hai cô con gái đang thu xếp đồ đạc quần áo cho vào ba lô và túi xách, trong lúc thu dọn hành lý cùng mẹ mình, Tuyết Trang mới thủ thỉ hỏi:- Con có điều này thắc mắc mà tối qua không tiện hỏi.- Chuyện gì vậy?

Con cứ nói đi, nếu biết mẹ sẽ trả lời cho – bà Đinh nhỏ nhẹ đáp.- Sao ông nội không đi đến chỗ chị Tuyết Nhung gì đó mà lại ở đây làm chi cho người ta đánh chết vậy mẹ?

- Tuyết Trang nhanh nhẹn hỏi.- À về chuyện này thì...

- bà Đinh ngập ngừng đôi chút rồi lấy giọng mà đáp – Thật ra chỗ chị con đang ở chỉ có bên của mẹ mới biết thôi.

Chính xác là bà cố ngoại của con mới biết chỗ đó.

Và sau này mẹ sinh chị rồi thì bà cố mới cho ba mẹ biết nơi đó, còn bên của ba các con có lẽ họ không biết về nơi đó nên ông nội các con mới...

- bà Đinh mắt lại ngấn lệ.- Thôi mà!

Mẹ đừng có khóc – bé Tuyết Nhi ôm lấy bà Đinh an ủi.- Mẹ cám ơn Tiểu Ngọc – bà Đinh vội ôm lấy con gái nhỏ rồi đặt một nụ hôn lên má con bé.Tuyết Trang thấy vậy cũng im lặng đôi chút, rồi lát sau cô bé lại cất giọng hỏi tiếp:- Vậy nơi đó trông như thế nào hả mẹ?

Có giống như ở đây không?

- Mẹ không biết!

Mẹ chưa bao giờ đến đó cả - bà Đinh dịu dàng đáp.- Ủa!

Vậy ba mẹ chưa bao giờ đi thăm chị cả hả mẹ? – con bé Tiểu Linh lại hỏi nữa.- Mặc dù ba mẹ chưa bao giờ đi đến thăm chị con nhưng con bé cũng có gửi thư về cho ba mẹ biết tin.

Có điều là khi mẹ sinh hai anh của con thì kể từ đó ba mẹ không còn nhận được thư từ của chị con nữa nên thật lòng mẹ thấy hơi lo lắng – bà Đinh giải thích.Bà Đinh đưa tay vuốt lên mái tóc của con bé Tiểu Ngọc rồi lấy lược ra chải tóc cho con một cách nâng niu và trân trọng, thấy mẹ mình có vẻ sẽ xúc động nữa nên Tuyết Trang lại lên tiếng nữa:- Vậy thì làm sao tụi con có thể tìm được chị ấy, dù gì thì chị ấy cũng không còn gửi thư từ cho ba mẹ quá lâu rồi.- Khi nào các con lên đường mẹ sẽ đưa những tín vật của chị con cho nó nhận ra, mẹ hy vọng con bé vẫn ổn.- Chị cả gửi thư từ chỗ xa tít về nhà mình thì chắc chị ấy lợi hại lắm mẹ ha.

Nên chắc là chị sẽ không sao đâu – con bé Tuyết Nhi lên tiếng.Bà Đinh mỉm cười sau câu nói ngây ngô của cô gái út, nhưng cũng nhờ vậy mà bà bớt buồn lo đôi chút.

Cô bé Tuyết Trang còn quay sang em gái đưa ngón tay cái ý khen ngợi em mình đã làm mẹ họ bớt xúc động.

Thế rồi con bé Tuyết Nhi lại tiếp tục cuộc đối thoại:- Nhưng tại sao mình không đi buổi sáng mà phải đợi đến tối mới đi được vậy mẹ?- Em ngốc quá, đi buổi sáng cho mọi người nhìn thấy hả, nhà mình đang trốn tránh sự chú ý dòm ngó từ xung quanh đó – Tuyết Trang lên tiếng mắng.- Con gái à, nếu đi ban ngày bị phát hiện không những rắc rối cho ta mà còn có thể gây ảnh hưởng đến những người sống ở chỗ chị cả tụi con đó – bà Đinh nhẹ nhàng lý giải.- Dạ!

Tiểu Ngọc hiểu rồi mẹ! – cô nhóc nhỏ vội đáp lễ phép.Tối đến, ông bà Đinh dẫn các con ra xe ô tô, họ thu dọn hành lý sắp xếp đồ đạc ngăn nắp lên xe rồi phóng chạy đi mất.

Trên đường đi ông Đinh còn nhắc nhở:- Ai buồn ngủ thì ngủ đi nhé, đường đi xa lắm đó nha, có khi phải gần sáng mới đến nơi.Thế là cả bốn anh em đều ngả lưng vào ghế mà đánh một giấc ngon lành trước khi rời xa cha mẹ, chỉ riêng bà Đinh là sụt sùi cảm động khi chỉ vài tiếng nữa đây bà phải chia xa các con của mình một lần nữa.

Bà Đinh đưa mắt ra hàng ghế sau ngắm nhìn bốn gương mặt thiên thần xinh xắn của con mình đang ngủ ngon lành trên xe, ông Đinh cũng đưa tay nắm chặt lấy tay vợ.

Cả hai vợ chồng mắt đều ướt đẫm và cùng nhau lái xe đến nơi mà họ cần đến.------------------------------------- còn tiếp ------------------------------------

=> Mời theo dõi tiếp HỒI 3.

ĐƯỜNG HẦM TỐI
 
Kỳ Nhân Truyện
PHẦN I - CHƯƠNG 1 - HỒI 3


HỒI 3.

ĐƯỜNG HẦM TỐI

Chiếc xe của gia đình họ Đinh chạy trong đêm đến tờ mờ sáng thì họ dừng lại dưới chân một ngọn núi bí ẩn nào đó, cả gia đình cùng nhau xách hành lý xuống xe rồi đi bộ lên đỉnh núi.

Bốn đứa trẻ nhà Đinh có vẻ hào hứng xen lẫn chút gì đó nôn nao, lũ trẻ cùng nhau trò chuyện nói cười vui vẻ cho quên đi nỗi buồn khi xíu nữa đây cả đám phải chia xa ba mẹ của mình, riêng ông bà Đinh thì vẻ đượm buồn cứ tồn đọng lại trên mặt cả hai từ tối qua đến giờ.

Họ đi lên tới tầm hai phần ba ngọn núi thì ông bà dẫn các con đến một cái hang động lớn đầy vẻ kỳ bí.

Cái hang có độ cao tầm mét rưỡi, nhìn xuống thì không thấy đáy và trông cực kỳ tăm tối, nó hiện lên một vẻ ma mị và đầy chết chóc.

Ngay lúc ấy, cảm xúc của cả bốn anh em họ Đinh bỗng thay đổi và trở nên co cụm lại trái ngược với cái không khí háo hức ban đầu, và rồi nhóc Tiểu Ngọc lên tiếng:

- Tụi con phải đi xuống đây sao mẹ? – con bé hơi run giọng.Bà Đinh vội ôm lấy con gái rồi lại rơi ra những giọt lệ trên mí mắt, ông Đinh vội ngồi xuống ngang tầm nhìn con gái út rồi thủ thỉ nói:- Đừng lo con gái, vẫn còn anh chị của con đi cùng mà.

Chị Tuyết Nhung của con ngày trước cũng đã bình an vô sự khi xuống đó nên ba tin rằng mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.Với vẻ ngoài đầy ám khí của cái hang kia nên không chỉ mỗi bé út Tuyết Nhi e sợ mà đến cả những anh chị còn lại của cô bé cũng đôi phần dè dặt, con bé Tuyết Trang cũng vội hỏi:- Dưới đó tối đen như mực thế kia thì...có an toàn không ba mẹ?

Ở dưới đó có côn trùng ruồi bọ hay rắn rết gì không?

Con thấy ghê quá!- Em yên tâm, chúng ta có mang theo đèn pin mà!

Vả lại em cũng có thể tạo ra lửa mà, nên nếu có rắn rết bọ nhện thì em có thể đốt lửa mà xua đuổi chúng – Trọng Tuấn trấn an em gái.- Vậy chúng ta đi thôi, trời sắp sáng rồi! – Trọng Hùng giục.Ngay sau câu nói của cậu nhỏ Trọng Hùng vang lên thì cả đám cùng nhau ôm chầm lấy ông bà Đinh, ai cũng khóc nức nở rồi nói lời tạm biệt với ba mẹ mình.

Còn ông bà Đinh thì đặt vội những nụ hôn lên má từng đứa con xinh xắn của mình.

Cả nhà quyến luyến với nhau một lúc được tầm mười phút thì ông bà Đinh cũng đành buông tay các con ra rồi đứng dậy đưa mắt theo bóng lưng của các con đang tiến từng bước xuống cái đường hầm tăm tối kia, về phía lũ trẻ thì cũng vừa đi vừa ngoáy đầu lại nhìn cha mẹ lần cuối trước khi tầm nhìn dần khuất mất gương mặt của các đấng sinh thành.

Khung cảnh này bất chợt làm cho Trọng Tuấn nhớ đến giấc mơ kỳ lạ mà cậu nhỏ thường xuyên gặp phải, có lẻ là giấc mơ muốn ám chỉ đến hoàn cảnh này của gia đình cậu chăng?

Và cái vòng tròn màu đen mà cậu gặp trong mơ họa chăng là cánh cửa hang to lớn trước mặt cũng nên chỉ khác mỗi đều là số lượng người trong mơ không thật sự đúng như lượng thành viên trong gia đình cậu và thay vì chỉ hai bóng hình đi vào trong cái vòng tròn bí ẩn kia thì nay cả bốn anh em của cậu phải xuống cái hố sâu hoắc này.

Nhưng Trọng Tuấn cũng không thật sự để tâm đến điều này quá nhiều, cậu nắm lấy tay em gái út Tuyết Nhi và đi xuống trước tiên mở đường cho ý chí tiến lên của hai người em còn lại trong gia đình và cả bốn cùng nhau tiến xuống hang động sâu và tối đen trong sự chứng kiến của cha mẹ mình.Sau khi những đứa con đi mất, ông bà Đinh vẫn đứng đó ôm lấy nhau và hướng mắt nhìn xuống cái hang sâu hun húc kia một cách đầy buồn bã và tiếc nuối, họ vẫn đứng đó nhìn một cách vô vọng cho đến khi mặt trời bắt đầu ló dạng thì cũng là lúc cả hai ông bà Đinh xuống núi và lái xe trở về ngôi nhà của mình trong nước mắt và tội lỗi.Trở lại với cái hang động đen ngòm sâu thẳm kia, nơi cả bốn đứa bé họ Đinh vẫn đang đi từng bước cẩn thận xuống hang sâu, mặc dù tâm trạng của ai cũng đều nặng trĩu nhưng ở thời điểm hiện tại anh em họ vẫn chưa gặp quá nhiều khó khăn trong hành trình tìm đến "nhà chị cả" của mình.

Cả bốn anh em ai nấy đều im lặng không nói với nhau câu gì, tất cả những âm thanh xung quanh phát lên chỉ là tiếng bước chân của cả bốn kèm đó là vài tiếng nức nở của cô em gái Tiểu Linh vì phải xa ba mẹ của mình.

Họ tiếp tục tiến sâu xuống hang hơn nữa, lúc này độ bí của hang càng thể hiện rõ hơn, và cái sự tăm tối của nó cũng nâng lên một tầm cao mới, không khí xung quanh trở nên ít ỏi hơn và sự tĩnh mịch cũng bao trùm lấy mọi thứ.

Anh em họ Đinh cũng cảm thấy khó khăn hơn trong các bước đi của mình, Tuyết Trang còn thấy khó thở hơn khi không khí có vẻ như đang càng ngày càng biến mất.

Bốn anh em cứ lần mò theo ánh sáng nhỏ nhoi của bốn chiếc đèn pin cầm tay và men theo lối dẫn xuống mà đi trong vô thức.

Sau khoảng vài tiếng đồng hồ đi bộ trong cái hang tối om đó thì cả bốn anh em cũng dừng lại nghĩ ngơi theo lời nài nỉ từ cô em Tuyết Trang, họ lấy thực phẩm đã chuẩn bị ra ăn uống và cùng nhau thảo luận thêm về cái đường hầm tăm tối này.

Lúc này cô bé Tuyết Trang vừa mở bao bánh mì vừa ăn và mở đầu:- Thật may mắn là mọi thứ vẫn ổn, trong đây không có rắn rết bọ nhện gì ghê sợ hết!

Vậy mà hồi sáng em còn tưởng...- Em đừng có mừng vội.

Anh không biết là cái hang này dẫn đến bao xa nữa và cũng không biết là chúng ta có mang đủ thức ăn dự trữ cho đến khi ra khỏi đây không nữa – Trọng Tuấn nhắc nhở.- Nếu cái hang này quá sâu và tốc độ của tụi mình cứ lề mề như hiện giờ thì ngay cả cái đèn pin cũng không trụ nổi tới khi chúng ta ra khỏi đây nữa.

Mọi người nên nhớ là chúng ta không mang theo quá nhìn pin đèn để thay đâu nhé! – Trọng Hùng cũng lưu ý thêm.- Ý của anh là chúng ta phải đi nhanh hơn hả?

Nhưng cái hang này đá lởm chởm như vầy thì làm sao mà đi nhanh được – Tuyết Trang cũng đáp lại.- Em thấy anh Lu Ti nói đúng!

Chúng ta nên đi nhanh hơn để tiết kiệm thời gian, thức ăn, pin đèn pin và những thứ khác nữa.

Em cũng rất nôn nóng được đến chỗ của chị cả - Tiểu Ngọc cũng tham gia đoạn đối thoại.- Nhóc nhỏ nhắn nên luồn lách tốt với cái hang này, chứ còn anh chị cao to hơn nên đi lại khó khăn, cái hang cũng dốc và không phải cao ráo gì mà đòi đi nhanh – Tiểu Linh lại phản bác em gái.- Em đừng có than vãn nữa Tiểu Linh à, chúng ta bây giờ không còn là công tử tiểu thư nhà họ Đinh giàu có nữa đâu, chúng ta đang trong hành trình đấu tranh để được sinh tồn, nếu em không cố gắng thì em sẽ bị bỏ lại đó, hãy nghĩ cho cả đám chúng ta đừng ích kỷ quá – Trọng Tuấn răn dạy.- Biết rồi, biết rồi, em sẽ cố gắng theo kịp cả đám được chưa, em chỉ mệt mỏi nên mới than tí thôi mà mọi người có cần phải nghiêm trọng quá lên như vậy không chứ!

Gì mà hành trình sinh tồn nghe to tát quá vậy! – Tuyết Trang trả treo.- Mệt thì ai cũng mệt, chính vì mệt nên phải đi nhanh hơn để ra khỏi nơi này, hay em muốn nghỉ ngơi rồi chết khô héo ở cái chỗ gớm ghiếc này hả? – Trọng Hùng đáp trả.- Được rồi!

Được rồi!

Đi thì đi, mới nghỉ ngơi ăn uống xíu cũng cằn nhằn – Tuyết Trang bắt đầu đứng lên bật đèn pin và đi trước.Khi cô em gái bắt đầu bước đi những bước chân đầu tiên thì như nhận ra điều gì đó, Trọng Tuấn vội gọi theo em gái mình và sau khi tất cả sự chú ý của ba người em đều hướng về bản thân mình thì Trọng Tuấn mới nói tiếp:- Để tiết kiệm pin đèn thì anh đề nghị chúng ta chỉ xài một cây đèn pin thôi, anh là người dẫn đường nên anh sẽ cầm đèn pin còn các em cứ đi theo anh là được.

- Hay đó Đa Đa, nếu cây đèn này hư thì chúng ta vẫn còn lại ba cây khác để thay, vừa tiết kiệm pin mà cũng vừa giảm công suất hoạt động của những cây đèn còn lại nữa – Trọng Hùng đồng tình bảo.- Nhưng đi kiểu anh hai nói dễ té lắm, nhất là những người phía sau đâu có thấy gì đâu làm sao mà tránh được – Tuyết Trang nhắc nhở.- Anh sẽ cảnh báo nếu có vật thể lớn cản đường hay đá lớn dưới chân – Trọng Tuấn nói thêm.- Vậy ai đi cuối đi, em không đi cuối cùng đâu – Tuyết Trang lại than thở.- Mày không đi thì để anh đi cuối – Trọng Hùng chốt.Và thế là theo như sự thống nhất thì cậu cả Trọng Tuấn sẽ dẫn đầu kế đó là cô em út Tuyết Nhi, sau nữa là Tuyết Trang và người đi cuối là cậu Đinh nhỏ Trọng Hùng.

Bốn anh em lại tiếp tục hành trình đi xuống sâu hơn nữa, họ cứ đi mãi đi mãi như vậy mà không ngừng nghĩ cho đến khi cả bọn mệt nhừ người ra thì Trọng Tuấn mới vội đưa tay lên xem thời gian mặt đất qua chiếc đồng hồ đeo tay, cậu nhỏ thấy các cây kim trên đó đã không còn hoạt động bình thường nữa mà thay vào đó chúng quay liên tục được một lúc rồi từ từ dừng lại và bất động, có lẻ chúng đã quay như vậy được một thời gian rồi và cậu đã không nhận ra từ đầu nên mới đột ngột dừng lại như thế.

Cũng đúng thôi vì ở cái độ sâu này thì áp suất và nhiệt độ sẽ cao hơn chính vì vậy sẽ gây ra sự thay đổi trong hoạt động các linh kiện cơ học và điện tử bên trong đồng hồ đeo tay và rõ ràng dù có tiến bộ đến đâu hay Trọng Tuấn có mang đồng hồ "xịn" tới mức nào thì cũng không thể chịu được cái môi trường cực đoan như dưới lòng đất này.

Vậy là Trọng Tuấn ra hiệu cho các em dừng lại nghỉ ngơi, mặc dù đồng hồ đã hư như cậu cũng lờ mờ đoán rằng bản thân và các em cũng đã đi được gần 4 – 5 tiếng đồng hồ liên tục từ lần nghĩ đầu tiên đến giờ, chân ai nấy đều mỏi đều run hết rồi.

Ngay trong lúc cả đám đang ngấu nghiếm vài cái bánh mì mang theo thì bé Tuyết Nhi lên tiếng:- Anh chị có nghe thấy tiếng gì không?- Tiếng gì? – Tuyết Trang hỏi lại.- Nghe cứ như tiếng nước chảy vậy – Tuyết Nhi giải thích.Cả bọn im lặng và lắng nghe thật kỹ những gì em gái út nói, thế rồi Trọng Tuấn lên tiếng giải nghĩa:- Có thể là chúng ta đã đi xuống tới mạch nước ngầm rồi.

- Em tưởng đâu tiếng nước sông chứ? – Tuyết Trang cũng nói vào.- Chúng ta đi cũng xa lắm rồi mà mới xuống hơn đáy con sông là sao cô nương.

Mà nếu có đến được mạch nước ngầm thì rõ ràng chúng ta vẫn còn di chuyển quá chậm – Trọng Hùng cằn nhằn.- Anh nghĩ đây là mạch nước ngầm sâu chứ không phải cạn đâu Lu Ti à!

Vì với cái thời gian di chuyển liên tục từ sớm đến giờ thì chúng ta cũng đi được một đoạn tương đối sâu rồi – Trọng Tuấn phân tích thêm.- Anh em tụi mình cũng đã đi rụng rời đôi chân hết rồi mà anh còn chê chậm à? – Tuyết Trang cằn nhằn anh ba mình.

- Nhưng rõ ràng là tốc độ này vẫn chưa là ưu việt nhất – Trọng Hùng đáp rồi tiếp tục đưa ra giả định – Có khi nào chúng ta đang đi ngang không?

Có khi nào cái hang này đang dẫn đi ngang không?

- Anh không nghĩ là ngang đâu, hang có độ dốc nhất định, anh dẫn đầu nên có thể thấy là nó hoàn toàn không dẫn đi ngang.

Chắc các em cũng có thể cảm nhận được mà! – Trọng Tuấn lý giải.- Nhưng mà nếu cứ tiếp tục vừa đi vừa nghỉ rồi lại ăn uống như thế này thì lượng thức ăn chúng ta mang theo có chắc là sẽ đủ không? – Trọng Hùng chất vấn.- Vậy không lẻ anh muốn cả bọn nhịn đói mà đi bộ à, rồi sức đâu mà đi? – Tuyết Trang cũng chất vấn ngược lại.- Rồi em có biết cái hang này dẫn đến bao xa không mà đòi ăn uống thỏa cửa như vậy? – Trọng Hùng bắt đầu nổi cáu.- Vậy nếu lỡ như đi vài tiếng nữa sẽ tới cuối hang thì sao?

Anh cứ không cho đụng vào thức ăn rồi để lâu quá nó hỏng mà mọi người thì mệt không được đụng vào à? – Tuyết Trang cũng gằn giọng cãi lại.- Em thấy cái hang này có dấu hiệu sẽ ngắn và có đường ra à? – Trọng Hùng đứng dậy chống nạnh hai tay.Ngay trong lúc không khí căng thẳng thì cả bọn nghe tiếng khóc thúc thích của cô em Tuyết Nhi, Trọng Tuấn vội ôm lấy em gái vào lòng rồi nhỏ nhẹ hỏi:- Sao em lại khóc, em bị thương ở đâu hả?- Dạ không!

Em nghĩ ba mẹ rất hy vọng chúng ta có thể vượt qua nơi này đến chỗ chị cả mà nếu chúng ta cứ cãi vã ở đây mãi ba mẹ biết chắc buồn lắm – nhóc Tiểu Ngọc nói trong sự nức nở.Cả đám đều im lặng, hai nhóc Trọng Hùng và Tuyết Trang cũng thôi không cãi nhau nữa sau câu nói vừa rồi của cô em út, ai cũng hiểu về sự kỳ vọng mà ông bà Đinh đặt lên họ khi chia tay ở cửa hang động nhưng chỉ vì sự mệt mỏi và suy nghĩ cá nhân mà họ lại đang dần đánh mất chính bản thân mình và đi lệch với những gì mà họ từng nghĩ tới khi bắt đầu chuyến đi này.

Họ im lặng thêm được lát sau thì Trọng Tuấn mới mở lời trước:- Tiểu Ngọc còn nhỏ mà đã biết nói những câu như vậy, hai em cũng nên học hỏi.

Những chuyện về thức ăn, đèn pin hay những thứ có liên quan đến chuyến hành trình này là để thảo luận chứ không phải cãi lộn giành phần hơn.

Trọng Tuấn dừng lại đôi chút, đưa mắt nhìn hai người em của mình thấy họ cũng im lặng thì cậu lại nói tiếp:- Nếu cứ đâm đầu đi mãi mà không nghĩ ngơi hay ăn uống thì cũng bỏ mạng lại tại đây, mà nếu cứ dừng lại nghỉ ngơi mãi thì cũng chết trong này.

Chúng ta cần cả hai yếu tố trên và phải cân bằng chúng lại.

Để tiết kiệm thức ăn anh đề nghị chúng ta sẽ chỉ ăn một bữa duy nhất cho cả ngày.

Về nước uống khi nào khát thì uống, cơ thể mất nước thì nó sẽ tự thông báo cho chúng ta thôi không cần phải quá tiêu chuẩn làm gì.

Lu Ti nói đúng, hang này ngoài mùi đất ra không có bất kỳ âm thanh hay mùi hương nào khác phảng phất nên điều đó chứng tỏ hang rất sâu và chưa có dấu hiệu có cửa hang gần đây.

Cho nên mọi thứ cần lúc này là chúng ta phải lý trí mới có thể ra khỏi đây.

Ba mẹ từng nói chị cả đã đến cuối cửa hang bình an trong khi chị ấy chỉ có một mình và tuổi cũng cỡ chúng ta vậy mà chúng ta tận bốn người lại không làm được như chị ấy sao?

Điều quan trọng nhất bây giờ không phải là tốc độ, thức ăn, tiết kiệm hay gì cả mà là ý chí đồng lòng của anh em chúng ta đó – Trọng Tuấn chốt.- Anh hai nói hay quá!

Em ủng hộ anh – Tuyết Nhi ôm lấy anh mình.- Em hiểu rồi, giờ anh cứ ra lệnh đi em sẽ làm theo tuyệt đối không cằn nhằn hay than vãn gì nữa đầu – Tuyết Trang cũng đồng tình.- Còn em thì sao? – Trọng Tuấn cùng hai người em đưa mắt về Trọng Hùng.Trọng Hùng không nói gì chỉ vội gật nhẹ đầu ra hiệu đồng ý.

Vậy là coi như trận mâu thuẫn của anh em nhà họ Đinh cũng qua đi và bốn con người nhỏ bé lại tiếp tục lội sâu xuống hang động hơn nữa.

Họ đi được tầm vài cây số thì bỗng nghe thấy tiếng động rất lớn, nó như âm thanh của chim bay vậy.

Trọng Tuấn vội đưa đèn pin về phía trước thì phát hiện có một lũ dơi từng đằng xa đang bay lao tới với tốc độ khá nhanh, thấy vậy Trọng Tuấn liền thông báo cho các em ngồi xuống cúi mặt chờ lũ dơi bay qua tránh làm chúng hoảng loạn mà có thể làm tổn thương chính cơ thể cả nhóm.

Tuy nhiên có vẻ như mọi chuyện không đơn giản như cậu lớn họ Đinh nghĩ, bởi vì lũ dơi ở đây quá nhiều và mặc dù anh em Trọng Tuấn đã nép sát người vào thành hang động đợi chúng bay qua hết nhưng tốc độ bay cùng với số lượng đông đúc của chúng đã làm trầy xước vài chỗ trên cơ thể của cả bốn.

Con bé Tuyết Nhi còn ôm chầm lấy anh hai khóc thúc thích vì sợ hãi lũ dơi và đau rát cơ thể, cả bốn chịu trận một lúc thì Trọng Hùng ngỏ ý:- Sao chúng đông thế này, bay nãy giờ vẫn chưa hết.

Chúng cào rách hết quần áo luôn rồi.

Tiểu Linh à!

Sao em không lấy lửa đốt chúng đi!- Không được, điều đó có thể làm chúng hoảng loạn hơn đó.

Vả lại trong này bí bách như vậy đốt lửa lên không phải là điều nên làm đâu – Trọng Tuấn khuyên nhủ.- Nhưng em cũng chịu hết nổi rồi, lũ dơi vừa đông, vừa hôi thối còn làm bẩn rách váy áo của em nữa.

Được rồi Lu Ti em sẽ làm theo lời anh nói – Tuyết Trang bắt đầu nổi giận.- Tiểu Linh à, không được đâu nghe anh nói nè á.... – Trọng Tuấn hốt hoảng khi lũ dơi va vào người và làm rơi cái đèn pin mà cậu cầm trên tay.Và như xăng đổ vào lửa, sức chịu đựng của cô bé Tuyết Trang gần như đã cạn, sự đau rát trên cơ thể, sự tả tơi của váy áo, mùi hôi hám của lũ động vật biết bay, tiếng khóc của em gái út, lời thúc giục của anh ba và cái đèn pin của anh hai Đa Đa đã làm bùng nổ lên cơn giận dữ trong lòng cô em xinh xắn họ Đinh, thế rồi Tuyết Trang bắt đầu lẩm bẩm:- Lũ động vật chết tiệt, các ngươi đúng là lũ thiểu năng mới dám đụng đến người nhà họ Đinh của ta.

Cháy lên đi "lửa thiêng bùng nổ".

------------------------------------- còn tiếp ------------------------------------

=> Mời theo dõi tiếp HỒI 4.

CÔ GÁI CUỐI ĐƯỜNG HẦM
 
Kỳ Nhân Truyện
PHẦN I - CHƯƠNG 1 - HỒI 4


HỒI 4.

CÔ GÁI CUỐI ĐƯỜNG HẦM

Tuyết Trang chắp hai tay lại hình cánh chim và hét lớn:

- Lũ động vật chết tiệt, các ngươi đúng là lũ thiểu năng mới dám đụng đến người nhà họ Đinh của ta.

Cháy lên đi "lửa thiêng bùng nổ".Ngay lập tức một dòng lửa đỏ rực bắn ra từ đôi bàn tay thon thả của cô bé và tiến đến thiêu đốt đám dơi đang lũ lượt bay ra từ nơi tăm tối dưới hang sâu.

Một thứ ánh sáng của lửa phát lên một cách rực rỡ trong chớp nhoáng rồi nhanh chóng tắt lịm đi đưa trở lại cái không khí u tối của hang động sâu như vô tận kèm theo đó là mùi khét từ món "dơi nướng" rơi lộp độp dưới chân cả bốn đứa nhóc họ Đinh.

Tưởng đâu mọi chuyện đã êm xuôi nhưng mọi thứ thì không dễ dàng như vậy, đúng như lời cậu nhóc Trọng Tuấn nói, ngọn lửa của Tuyết Trang đã làm lũ dơi trong hang động càng hoảng loạn hơn, chúng từ đâu túa ra nhiều hơn nữa và bay một cách điên cuồng tạo thành làn sóng âm thanh đinh óc chói tai khủng khiếp.

Cơn tháo chạy của bầy dơi như một dòng nước đen ngòm hung dữ chảy với tốc độ hủy diệt, những ma sát mà chúng tạo ra cho anh em họ Đinh lần này còn đau đớn và kinh khủng hơn lần trước.

Tuyết Trang cũng la hét trong sự bất lực, Trọng Hùng thì ôm lấy hành lý mà đưa thân chịu đòn, còn Tuyết Nhi thì úp mặt vào người anh trai lớn mà ôm chặt lấy anh mình.

Trong cái tình cảnh vừa đau đớn thể xác vừa mệt mỏi tinh thần thì từ đâu một giọt nước mắt rơi ra trên má của Trọng Tuấn, vốn là người có bản tính mạnh mẽ cậu bé ít khi nào khóc hoặc quá xúc động mà để cho cảm xúc chiếm ngự lấy bản thân nhưng ngay lúc này Trọng Tuấn cũng vội òa khóc như một đứa bé, cậu ôm chặt lấy em gái út mà đưa lưng ra hứng chịu những cú xước tróc da thịt từ lũ dơi thay em mình.

Nước mắt cậu bé rơi ra, cậu ước gì sức chịu đựng của bản thân sẽ mạnh mẽ hơn nữa để có thể hứng những cú ma sát chết người từ lũ dơi thay cho cả các em còn lại của mình.

Trong lúc đó, Trọng Tuấn nghĩ về gia đình, nghĩ về cha mẹ và trách nhiệm với các em, cậu bắt đầu cầu nguyện trong miệng:- Ba ơi!

Mẹ ơi!

Ông nội ơi!

Ông bà ơi!

Con cầu xin mọi người hãy cho con thêm sức mạnh để có thể bảo vệ các em của con.

Con cầu xin thượng đế!

Con cầu xin tổ tiên!

Con cầu xin các ngài!Giọng Trọng Tuấn ngày một lớn hơn, toàn thân cậu nhỏ phát ra một thứ hào quang màu bạc rồi bất chợt cậu bé hô lớn:- Sức mạnh của tình thân, "nguồn sáng bạc".

Và sau khi Trọng Tuấn hô lớn câu khẩu lệnh kia, một vòng tròn màu trắng hiện lên bao bọc lấy toàn bộ bốn cô cậu nhà Đinh, lũ dơi bay điên loạn va phải màn chắn kia liền rơi rớt bất tỉnh và cũng nhờ cái màn chắn kỳ diệu mà cậu lớn nhà Đinh tạo ra mà nó giúp cho cả bốn anh em qua được "cơn lũ dơi" kia một cách bình an hơn trước.

Sau khi dòng thác lũ mang tên dơi đi qua hết thì màn chắn sáng kia từ từ biến mất, cả bọn ai cũng kinh ngạc trước sức mạnh tiềm tàng của anh hai Đa Đa, ngay cả chính bản thân của Trọng Tuấn cũng không tin nổi vào những gì mà mình vừa làm được.

Bốn anh em dần bình tĩnh và vui vẻ trở lại, họ nhanh chóng thay lại bộ quần áo mới rồi cùng nhau trò chuyện vui vẻ trên đường đi xuống hang sâu.

Tuyết Trang mở đầu đầy vui vẻ:- Không ngờ anh Đa Đa lại lợi hại như vậy!- Anh thì không nghĩ như vậy, anh thấy em mới lợi hại hơn anh, nhưng lần sau đừng có làm càn nữa nha! – Trọng Tuấn khiêm tốn đáp rồi nhắc nhở em gái.- Mà sao anh lại không cho em đốt cháy lũ dơi kia? – Tuyết Trang hỏi lại.- Trong lòng đất môi trường tăm tối, ẩm thấp là nơi sinh sống của loài dơi.

Việc em đốt lửa có thể làm thay đổi nền nhiệt độ của môi trường xung quanh gây ảnh hưởng đến nơi sống của chúng nên chắc chắn chúng sẽ náo loạn mà kiếm đường chạy đến nơi sinh sống khác – Trọng Tuấn giải thích.- À thôi dừng lại được rồi!

Coi như em chưa hỏi gì đi.

Em quên anh của em là một nhà khoa học, cái gì cũng biết – Tuyết Trang giọng đầy châm chọc.- Em không hiểu những gì anh nói à? – Trọng Tuấn đưa mắt về em gái.- Tụi em chỉ là những đứa học sinh bình thường chưa tới trình độ bác học như anh nên không phải cái gì cũng hiểu đâu – Tuyết Trang mỉm cười.- Em nói quá lên thôi.

Em không hiểu chứ Lu Ti vẫn hiểu những gì anh nói mà phải không, Lu Ti cũng học giỏi mấy môn khoa học mà, đúng không em trai? – Trọng Tuấn lại đưa mắt sang cậu em song sinh.- Chuyện đáng mừng bây giờ là trong nhóm chúng ta có Tiểu Linh biết đốt cháy bằng lửa và Đa Đa biết làm vòng bảo vệ thì quá tuyệt vời rồi còn gì.

Từ đây trở đi tôi và Tiểu Ngọc trông cậy vào hai người đó – Trọng Hùng gần như bắt sang chuyện khác.- Hay quá, hy vọng là anh em chúng ta sẽ đến nhà chị cả sớm! – Tuyết Nhi cũng mừng ra mặt.Anh em họ Đinh vẫn tiếp tục đi tiếp cho đến khi họ nghe thấy một tiếng động kỳ lạ nào đó, cả bốn anh em đều nhìn nhau ra vẻ hiểu ý, họ cố lắng tai nghe thật kỹ những âm thanh phát ra cho đến khi cái âm thanh đó trở nên to dần lên thì họ mới nhận ra rằng trong cái tạp âm đó có lẫn tiếng kêu của một loài thú lạ nào đó và tiếng vỗ cánh mạnh pha lẫn vào nhau tạo nên thứ âm thanh ớn lạnh.

Trọng Tuấn đưa vội đèn pin về phía trước nhằm định hình lại rõ hơn cái thứ đang tiến lại gần cả bốn anh em thì gần như hét lớn khi bắt gặp được thứ quái gở đó:- Ôi trời ơi!

Nó to thế này!Một con dơi với kích thước to khủng khiếp đang tiến đến gần cả nhóm bạn nhỏ, đôi mắt nó đỏ ngầu trông cực kỳ đáng sợ còn có hẳn hai chiếc răng nanh to dài trong cái hàm gớm ghiếc của nó.

Con dơi hét ra một âm thanh vang trời như muốn nổ tung cả hang động, bốn anh em vội bịt tai lại ngồi thụt xuống và bắt đầu bàn kế sách đối phó với con quái thú hung dữ kia, Trọng Hùng nói đầu:- Trong một cái hang động nhỏ như vầy tại sao lại tồn tại một con dơi to như vậy chứ?- Nó trông thật đáng sợ! – Tuyết Nhi ôm lấy anh hai Đa Đa của mình.- Nhưng tại sao nó lại tấn công chúng ta chứ? – Tuyết Trang hỏi vào.- Có lẽ do ngọn lửa trước đó của em đã làm kinh động tới nó đó – Trọng Tuấn đoán.- Đã vậy em sẽ dùng ngọn lửa của mình để thiêu đốt nó – Tuyết Trang khẳng định.- Nó to như vậy không biết lửa của chị có tác dụng không nữa – Tiểu Ngọc phân vân.- Tác dụng hay không thì cũng phải diệt nó trước đã thì mới mong đến cuối cửa hang được.

Lên đi Tiểu Linh! – Trọng Hùng thúc.- Anh Đa Đa nhớ hỗ trợ cho em nha! – Tuyết Trang lưu ý.- Được rồi.

Sức mạnh tình thân "nguồn sáng bạc" – Trọng Tuấn đọc lớn câu khẩu lệnh rồi hình thành một màn chắn màu trắng xung quanh cả bốn.- Bây giờ thì đến lượt của em.

Hãy tiêu diệt con quái thú gớm ghiếc đó đi nào.

Cháy lên đi "lửa thiêng bùng nổ".Một dòng lửa bắn về phía con dơi to tướng kia và làm cho nó kêu lên đau đớn, nhưng có vẻ như dòng lửa nóng của Tuyết Trang không thể ngăn chặn hoàn toàn con hung thú ấy.

Nó dùng cánh đập mạnh vào dòng lửa của cô bé và khiến cho mọi thứ biến mất, thế rồi nó lao đến dùng chân đạp mạnh vào tấm chắn của Trọng Tuấn, thấy chưa hiệu quả nó còn há miệng và đưa hàm răng kinh tởm cắn mạnh vào lớp màn bảo vệ của anh em họ Đinh.

Hai tay Trọng Tuấn gần như đang ở ngay dưới cái hàm răng nhơ nhuốc của con quái thú ấy, chỉ cách vài cen-ti-mét nữa thôi là nó có thể nuốt chửng lấy cậu nhỏ nếu chẳng may cái màn ánh sáng kia đổ vỡ.

Tuyết Trang liên tục bắn ra những dòng lửa nóng từ bên trong nhưng đều bị con thú kia phá vỡ, trong lúc cả bọn đang rơi vào thế bị động và hai chiếc răng nanh của con dơi kia gần như đã đâm thủng tấm chắc của cậu Đinh lớn khiến cả bọn hoảng hốt, bé Tuyết Nhi sợ hãi đến mức đứng không vững, hai chân con bé run bần bật rồi ngồi thụt xuống đất ôm bụng.

Và ngay trong khoảnh khắc đó, con bé phát hiện hai tay mình đang sáng lên, là sáng lên đúng nghĩa, một thứ ánh sáng màu xanh lục bao bọc lấy hai tay con bé như báo hiệu điều gì đó, cùng lúc đó con bé cũng phát hiện ra bên dưới ngay chỗ mình ngồi có một cái cây nhỏ bé mọc lên và như hiểu ra điều gì đó, con bé vội gạt đi hai hàng nước mắt và không chần chừ mà đưa hai tay về phía cái cây bé nhỏ kia rồi bắt đầu lẩm bẩm:- Con cầu xin thần linh!

Nếu đây là tín hiệu sức mạnh của con thì xin các vị hãy cho con đánh thức nó dậy, xin cho con được giúp sức với anh chị của mình, xin cho con thực hiện lời hứa với ba mẹ mình, xin cho con ra khỏi cái hang động này, xin cho con đẩy lùi được con thú dữ kia.

Được nuôi dưỡng từ lòng đất và chờ ngày tỏa sáng.

Tiến lên "mộc lũy công phá".Chồi cây nhỏ bé dưới chân cô bé Tuyết Nhi càng ngày càng lớn và vươn mình dài hơn tạo ra một sự rung chuyển nhẹ nơi mặt đất, chồi non mọc dài và tạo thành một nhánh dây leo lớn phóng thẳng về phía con dơi khổng lồ trước mặt trong sự điều khiển của nhóc Tiểu Ngọc.

Nhánh dây leo lớn quất thẳng vào mặt con dơi và khiến nó đau đớn nhảy ra xa rồi từ từ dây leo biến mất trở lại hình dạng cái chồi non ban đầu, hai tay Tuyết Nhi cũng không còn phát sáng.

Tuy phép màu đã xảy ra nhưng con dơi to lớn kia vẫn không gục ngã hoàn toàn, nó nhanh chóng đứng lên và hét lớn một tiếng rồi lao thẳng vào cả bọn tấn công thêm lần nữa.

Lớp bảo vệ mà Trọng Tuấn tạo ra khi nãy về cơ bản đã không còn nữa, cả hai cô em gái nhảy ra trước mặt và hiên ngang đối đầu với con dơi chúa kia trong khi hai anh trai thì ở phía sau đó, Tuyết Trang khi này mới ra hiệu cho em gái:- Chị và em cùng hợp sức xem có hạ được nó hay không?- Ừm – Tiểu Ngọc cũng gật đầu.- Lên nào!

Cháy lên đi "lửa thiêng bùng nổ" – Tuyết Trang hô lớn.- Tiến lên "mộc lũy công phá" – Tuyết Nhi hô to.- "Nguồn sáng bạc" – Trọng Tuấn cũng tham gia vào.Một nguồn sáng màu trắng bao trùm lấy cả bốn anh em cùng với một dòng lửa đỏ rực bắn về phía con dơi lớn song song với đó là nhánh dây leo to lớn cũng tiến về phía ấy.

Hai nguồn năng lượng va chạm vào quái thú kia làm cho nó đau đớn mà hét to hơn nhưng có vẻ là cũng chưa hạ bệ được con thú lớn ấy vì:- Có vẻ như là sức mạnh của hai đứa vẫn chưa đủ để hạ gục được con dơi đó – Trọng Hùng ở phía sau lên tiếng.- Chịu thôi, sức của chúng ta cũng chỉ có đến đó thôi – Tuyết Trang đáp.- Em thật không ngờ là nó lại mạnh như vậy – Tuyết Nhi nói vào.- Có lẽ là chúng ta cần thêm sức mạnh nữa – Trọng Tuấn nói.- Nhưng làm sao để có thêm sức mạnh chứ? – Tuyết Trang lại đáp.Trọng Tuấn không nói gì chỉ vội nghiến răng tức tối, cậu bé đưa mắt về phía con thú lớn và nhận ra điều gì đó, cậu chủ động lên tiếng:- Tiểu Linh, em mau khống chế cánh bên phải của nó đi!

Còn Tiểu Ngọc thì trói cánh bên trái của nó.Vậy là dòng lửa của Tuyết Trang lập tức chuyển hướng sang cánh bên phải của con hung thú và dây leo của Tuyết Nhi cũng trói lấy cánh bên trái của nó.

Trọng Tuấn cũng cảm thấy mừng rỡ chút ít khi có thể khống chế lấy con thú dữ kia, còn Trọng Hùng thì thét lớn:- Đa Đa à!

Nó vẫn còn tấn công chúng ta kìa.Và đúng những gì Trọng Hùng nói, con dơi to lớn trước mặt mặc dù đã bị khống chế đôi cánh nhưng nó vẫn rướn người và nhe hàm răng nanh lớn nhằm đe dọa và cắn lấy lũ trẻ.

Trong cơn bức bối, Tuyết Trang thét lớn:- Lu Ti à!

Anh mau đánh thức năng lực cá nhân của anh đi!

Em sắp chịu hết nổi rồi!- Anh...anh...

- Trọng Hùng bối rối.Thấy cậu em trai sinh đôi phía sau lưng xuống tinh thần, Trọng Tuấn cũng vội thở dài và rồi hai mắt cậu sáng lên một cách tinh anh, thế là Trọng Tuấn hô lớn cho em gái Tuyết Trang:- Tiểu Linh!

Khi em tạo ra dòng lửa em đã nghĩ về điều gì?- Để làm chi? – Tuyết Trang thắc mắc.- Nói nhanh đi!

Đừng hỏi nữa, không có thời gian giải thích đâu! – Trọng Tuấn ra lệnh.- Chỉ là em giận lên thì sẽ có lửa thôi – Tuyết Trang đáp.- Còn em thì sao Tiểu Ngọc? – Trọng Tuấn quay sang em gái út.- Em nghĩ về việc muốn giúp đỡ anh chị - bé út trả lời.- Còn anh thì nghĩ về việc bảo vệ các em.

Lu Ti à, hãy lấy điều đó làm kinh nghiệm và thử đi, có thể em sẽ tìm ra được sức mạnh tiềm ẩn của bản thân đó.

Em thông minh nên chắc sẽ nhanh thôi – Trọng Tuấn nói với em trai.Lời nói của người anh song sinh khiến cho Trọng Hùng phải ngẫm nghĩ lại nhiều điều, từ trước tới giờ cậu luôn muốn mình được sống yên ổn và bình thường như bao nhiêu người khác, cậu không hề muốn bản thân quá lập dị và trở nên nổi bật so với mọi người nên cậu chưa bao giờ thắc mắc hay phải tìm cho ra năng lực của bản thân mình vì không muốn gây phiền phức cho gia đình và chính bản thân.

Nhưng thời điểm này lại khác, việc không có năng lực phi phàm có thể khiến cậu trở thành gánh nặng cho anh em mình và tệ hơn là trở thành kẻ lập dị như những gì cậu nghĩ nhưng cậu biết đào đâu ra năng lực cá nhân và sức mạnh như các anh em của mình đây.

Trọng Hùng ngồi thụt xuống đất, hai tay ôm đầu buồn bã, cậu nghĩ tới cha mẹ mình, nghĩ đến lí do vì sao cậu đi theo anh em của mình, nghĩ đến lời hứa thực hiện di nguyện của ông nội mà ba mình giao phó.

Và rồi cậu nhận ra rằng tất cả mọi chuyện đến từ một lý do duy nhất đó là cậu sợ bị bỏ lại.

Trọng Hùng cố gắng học thật chăm thật giỏi vì sợ không bằng anh trai của mình, cậu cố không để cho năng lực bản thân phát tán vì không muốn làm cho cả gia đình cậu phải chuyển nhà đi nơi khác và nếu bị bỏ lại sẽ càng tệ hại hơn, cậu hối thúc anh trai và hai em gái đi nhanh vì sợ cảm giác bị bỏ lại, cậu hứa thực hiện lời hứa cho ông nội vì không muốn mình trở thành người vô hình trong nhà trong khi ba người anh em của mình ai cũng cố gắng làm điều đó, thì ra đó là tất cả những gì Trọng Hùng chôn giấu bấy lâu nay.

Đầu Trọng Hùng bắt đầu nhức lên như búa bổ, cậu lấy hai tay bấm chặt vào đầu rồi hét lớn:- Không!

Mình không muốn bị bỏ lại phía sau!

Mình không thể bị bỏ lại!

Mình không phải đứa vô dụng!

Mình không phải đứa vô dụng!

Sức mạnh của ta đâu hãy đến đây với ta đi nào.

"Toàn phong bạo kích".- Bùng cháy hơn nữa đi "lửa thiêng cuồng nộ" – tiếng Trọng Tuấn hét lớn.Một luồng gió xoáy khủng khiếp bay ra từ phía Trọng Hùng ngay lập tức lao đến đánh thẳng vào mặt con thú dữ, cùng với đó là ngọn lửa vàng rực của Trọng Tuấn cũng lao như vũ bão tiến đến đốt cháy con thú hung ác từ phía dưới hai chân.

Bốn luồng sức mạnh cùng tiến đánh con yêu quái dơi to lớn và khiến nó ngã gục bất tỉnh, toàn thân nó bắt đầu phát ra một mùi hôi thối nồng nặc rồi từ từ tan biến mất xác.

Cả bốn to mắt nhìn sự màu nhiệm vừa rồi và đưa mắt nhìn lẫn nhau trong sự hoảng hốt.

Cả đám im lặng đôi chút trước sự việc kỳ bí vừa diễn ra, tầm năm phút sau họ mới lấy lại sự tỉnh táo và bắt đầu lên tiếng:- Chúng ta đi tiếp chứ? – giọng Trọng Hùng cất lên.- Em mệt rã rời toàn thân rồi nè, đi không nổi nữa! – Tuyết Trang lại than thở.- Thôi nghỉ một chút cũng được – Trọng Tuấn nói vào.- Hay mình đi thêm đoạn nữa cho xa chỗ này rồi hẵng nghĩ được không anh chị?

Ở đây hôi quá! – Tuyết Nhi góp ý.- Ừm!

Em nói cũng phải, cố đi tiếp thêm đoạn nữa đi Tiểu Linh rồi chúng ta nghỉ sau! – Trọng Tuấn khuyên nhủ.- Dạ....ạ....! – Tuyết Trang kéo dài hơi trong chán nản.Cả bốn anh em cố gắng lê từng bước chân mỏi mệt thêm chút nữa, họ xuống sâu hơn đoạn chừng vài trăm mét thì mới bắt đầu dừng lại nghỉ chân và ăn uống, trong lúc chờ cho lại sức thì anh em họ Đinh mới ríu rít:- Anh Lu Ti đã có được sức mạnh tiềm ẩn rồi ha.

Cũng mừng thiệt chứ!

Ủa mà sao anh Đa Đa lại có thể sử dụng được lửa thiêng như em vậy? – Tuyết Trang hỏi tới tấp trong khi ngấu nghiến cái bánh bao đóng gói.- Anh cũng không biết nữa, anh chỉ nghĩ là nếu có thể có thêm sức mạnh tấn công thay vì phòng thủ thì sẽ hay cho cả đám hơn trong tình thế vừa rồi – Trọng Tuấn đáp.- Anh hai đúng là thiên tài! – bé út Tuyết Nhi lại ôm lấy anh lớn nũng nịu.- Sao cũng được, dù gì thì cả đám tụi mình cũng có đủ sức mạnh rồi nên em tin mấy con quái thú như vừa nãy không còn là vấn đề nữa, chỉ còn lại việc đi ra khỏi cái nơi đen ngòm tối tăm này nữa thôi – Tuyết Trang lại huyên thuyên.- Nhưng mà mọi người không thấy lạ sao? – Trọng Hùng lên tiếng.- Lạ chuyện gì? – Tuyết Trang lại hỏi nhanh.- Chuyện gì vậy anh ba? – Tuyết Nhi cũng hỏi thêm vào.- Chuyện gì em cứ nói đi! – Trọng Tuấn tò mò.- Theo lý thuyết thì càng xuống sâu, áp suất và nhiệt độ sẽ càng cao nên đáng lẽ lũ dơi sẽ không thể sống trong môi trường này được, và nếu để ý kỹ mọi người có thể thấy là mặc dù chúng ta đã xuống sâu lắm rồi nhưng nhiệt độ vẫn không thay đổi quá nhiều.

Đáng lẽ ra càng về tâm Trái Đất thì phải càng nóng chứ? – Trọng Hùng trình bày.- Anh ba nói đúng, trong môi trường này thì cây cối không thể đủ điều kiện mọc được nhưng em vẫn tìm được một mầm cây nhỏ ở đoạn đường khi nãy – Tuyết Nhi cũng góp vào.- Ủa!

Mày bắt đầu trở thành nhà khoa học khi nào vậy Tiểu Ngọc mà chị không hay?

Hôm nay còn bày đặt tham gia vào câu chuyện lý giải hiện tượng cuộc sống cùng hai anh nữa chứ - Tuyết Trang giọng đầy mỉa mai.- IQ 160 phải khác với 120 chứ?

- Trọng Hùng trêu ghẹo.- Anh Lu Ti này! – Tuyết Trang phản kháng yếu ớt.- Còn chuyện này anh không biết có nên nói với các em không? – Trọng Tuấn phân vân.- Chuyện gì vậy anh hai, anh nói đi! – Tuyết Nhi giục.- Có gì cứ nói ra, rồi tụi mình cùng tính – Trọng Hùng cũng khuyên.- Cái hang này không những kỳ lạ như những gì tụi em thấy, mà còn một chuyện nữa cũng lạ kỳ không kém.

Khi nãy, lúc con dơi to kia chết và tan xác anh thấy có rất nhiều linh hồn con người ở đó rồi họ bay đi mất – Trọng Tuấn nhỏ giọng lại nhưng đặc biệt nhấn mạnh điều kỳ lạ.- Ôi má ơi!

Cái hang tối om mà anh còn kể chuyện ma quỷ nữa vậy, anh Đa Đa! – Tuyết Trang co người quấn chặt lấy Trọng Hùng.- Con nhỏ này, Tiểu Ngọc không sợ thì thôi mà mày làm gì hét to vậy? – Trọng Hùng bực bội lấy tay đẩy em gái ra khỏi người.- Anh xuống tới đây rồi mà vẫn còn thấy vong hồn à? – Tuyết Nhi cũng hỏi thêm.- Khoan đã, nhưng đó là con dơi mà, tại sao dơi chết lại thấy oan hồn con người? – Trọng Hùng thắc mắc.- Đó mới là điều kỳ lạ đó, cái hang này thật sự có quá nhiều thứ mà khoa học không lý giải nổi – Trọng Tuấn đáp.- Thôi thôi đừng nói chuyện này nữa nghe ghê quá à!

Chúng ta mau ra khỏi đây càng sớm càng tốt – Tuyết Trang chốt.- Vậy thì cô nương phải đi nhanh lên không có lề mề than vãn nữa đó! – Trọng Hùng đe dọa.- Tính ra thì nói chuyện này cũng hay, nhờ đó mà Tiểu Linh mới hết lề mề - Trọng Tuấn nói đùa.Thế là cả bọn lại cười ầm lên sau câu nói trêu ghẹo của hai ông anh dành cho cô em đỏng đảnh Tuyết Trang, nhưng rồi không khí lại đột ngột thay đổi khi Trọng Hùng tiếp tục cất lời:- Nói mới nhớ, lượng lương thực mà ba mẹ chuẩn bị cho anh em chúng ta sắp cạn rồi mọi người à, theo tính toán thì chỉ còn đủ cho hai ba bữa nữa thôi!- Còn nước uống thì sao? – Trọng Tuấn hỏi thêm.- Cũng như vậy – Trọng Hùng buồn giọng đáp rồi nói tiếp – đèn pin thì còn hẳn một cây nữa để thay nhưng pin đèn thì chỉ còn lại hai cục thôi nên nếu pin trong cây đèn của Đa Đa mà hết thì...chúng ta...không còn ánh sáng để dẫn đường đi tiếp nữa – Trọng Hùng đôi phần ấp úng.- Ôi trời đất!

Cái gì mà đã cực rồi còn gặp thêm khổ nữa vậy! – Tuyết Trang lên giọng than thân trách phận.Cả nhóm buồn bã thở dài vì không biết phải tính làm sao, Đa Đa đưa mắt nhìn cái đèn pin mình đang cầm trên tay cùng với ánh sáng tròn nhỏ nhoi mà nó chiếu sáng lên thành hang động rồi cậu lại vội cất cái bánh đang cầm trên tay vào ba lô và nói:- Chúng ta có thể dùng lửa để lấy ánh sáng nên cũng không quá đáng lo, điều trước mắt là hãy tiết kiệm lương thực cho đến khi có dấu hiệu ra khỏi cái hang này.- Anh hai ơi!

Có một cô gái ngất xỉu ở bên này! – tiếng con bé Tiểu Ngọc vang lên.------------------------------------- còn tiếp ------------------------------------

=> Mời theo dõi tiếp HỒI 5.

ĐƯỜNG ĐẾN NHÀ CHỊ GÁI
 
Kỳ Nhân Truyện
PHẦN I - CHƯƠNG 1 - HỒI 6


HỒI 6.

GẶP MẶT CHỊ CẢ- Tụi mày muốn qua khỏi đây thì phải đánh thắng tụi tao!

Một gã đàn ông có cái miệng méo đội một chiếc nón quay ngược ra sau trông rất hầm hố và đầu gấu đang đứng chặn đường trước mặt nhóm bạn.

Đứng kế bên gã đó là một người đàn ông khác với đôi môi dày cộm, đôi mắt híp và đầu tóc như cây nấm được cắt tỉa trông rất ngộ nghĩnh.

Đám bạn nhìn nhau rồi Trọng Tuấn hô lớn:- Các anh muốn gì?- Tụi tao đã nói quá rõ rồi mà tụi mày vẫn nghe không hiểu hả hay giả điếc! – gã trai miệng méo đáp lại.- Các anh là người lớn mà muốn bắt nạt trẻ con giữa đường xá như vậy à? – Thái Linh cũng xen vào.- Ồ cô em gái này cũng xinh xắn phết nhỉ.

Có muốn làm bạn gái của anh không? – gã miệng méo tiếp tục bông đùa.- Còn lâu chúng tôi mới chịu một kẻ xấu xí như mấy anh – Tuyết Trang phũ phàng đáp.- Ê con quỷ nhỏ kia!

Mày nói ai xấu xí hả!

- gã trai kia bắt đầu tức giận.- Tôi nói anh đó và cả đồng bọn của anh cũng xấu luôn.

Chặn đừng ức hiếp một đám con nít đã không biết nhục còn trêu ghẹo vô duyên thì ai mà ưa mấy người nỗi chứ!

- Tuyết Trang vẫn đứng đó chửi tiếp.- Thôi nào Tiểu Linh, nói ít lại vài câu sẽ tốt hơn cho cả đám vào lúc này đó – Trọng Tuấn khuyên răn.- À há!

Con khốn kia đã nói như vậy thì tao cũng nói luôn, tụi mày phải đưa tiền cho bọn tao còn không thì phải đánh thắng bọn tao thì may ra mới đi tiếp được – tên miệng méo đe dọa.- Nhưng chúng tôi không có mang theo tiền – Thái Linh đáp.- À thì ra là bọn chấn lột, lũ hèn hạ!

- Tiểu Linh chửi rủa.- Tụi em là em của chị Tuyết Nhung nên mấy anh làm ơn cho tụi em qua đi! – bé Tuyết Nhi cũng này nỉ.- Tụi mày định lấy bà Tuyết Nhung ra để ra oai làm tụi tao sợ à, lầm rồi nghe con ha ha! – tên trai miệng méo cười lớn.- Tại sao phải xin xỏ họ làm gì hả Tiểu Ngọc, đối với mấy người như thế này thì có nói gì chỉ vô dụng mà thôi, đàn gảy tai trâu đó mà! – Tuyết Trang lại tiếp tục gắt gỏng.Trọng Tuấn đưa tay nắm lấy tay cô em Tuyết Trang nhằm kiềm chế sự nóng tính của cô bé và nhìn quanh những người còn lại như đang hỏi ý điều gì rồi bắt đầu thủ thỉ: - Bây giờ tính làm sao đây mọi người, chạy hay đánh? – Trọng Tuấn hỏi trước.

- Có chạy cũng không chắc thoát khỏi hai người họ đâu, cứ đối diện trực tiếp thôi – Trọng Hùng đáp.- Nhưng tụi mình mới đến đây không nên gây thù với mọi người ở đây – bé Tuyết Nhi khuyên.- Ờ Tiểu Ngọc nói cũng đúng, chúng ta chắc gì đã thắng được họ, cũng mới biết có vài chiêu thôi mà.

Họ lớn như vậy chắc cũng dạng cao thủ không tầm thường đâu – Thái Linh cũng khuyên ngăn.- Tôi cho chị biết nhà họ Đinh chúng tôi không có sự hèn nhát bỏ trốn, đánh thì đánh coi ai sợ ai nào! – Tuyết Trang giục vào.Đám bạn cứ tranh luận về việc đánh hay cầu hòa với nhau một cách lẩm bẩm khiến cho hai gã đàn ông phía đối diện trở nên mất kiên nhẫn và quát: - Tụi tao không có thời gian chờ tụi mày hội ý nhóm đâu nhé!

Tụi tao đổi ý rồi, tụi tao sẽ đánh tụi mày một trận chứ không cần tiền của tụi mày nữa, có năn nỉ lúc này cũng vô ích – gã trai miệng méo đội mũ ngược dõng dạc tuyên bố.- Ờ - gã còn lại cũng gật đầu sau khi bị tên miệng méo thúc cho một phát như ra hiệu.Cả nhóm bạn đều dừng hẳn cuộc đối thoại sau khi nghe được hai tên đàn ông kia nói những lời kích tướng như vậy, Trọng Tuấn vẫn cố điềm tĩnh hỏi lại:- Chúng tôi từ nơi khác mới tới đây, không có thù hằn gì với mấy anh tại sao mấy anh lại gây khó dễ cho chúng tôi như vậy chứ?- Mày đừng có nhiều lời nữa, đỡ lấy nè.

"Nhất thạch táng" – tên miệng méo hô lớn.Gã trai đội nón ngược lấy ra trong túi quần một viên đá nhỏ rồi điều khiển nó bay lên giữa lồng ngực của hắn và bắt đầu lẩm bẩm truyền một sức mạnh thần bí nào đó vào viên đá nhỏ làm nó phát sáng và to lên theo thời gian rồi chưởng mạnh viên đá được bao hào quang sáng đó đến phía những người bạn nhỏ:- Sức mạnh của tình thân "nguồn sáng bạc" – Trọng Tuấn hô lớn đồng thời tạo ra một lớp màn chắn màu trắng bảo vệ cả bọn nhưng...- Á! – giọng Thái Linh vang lên đầy đau đớn.Cô bé không được thứ ánh sáng của Trọng Tuấn bảo vệ và kết quả là đã bị lực đẩy mạnh mẽ của khối đá to mà tên trai miệng méo kia bắn ngã.

Tên thanh niên kia còn khoái chí hô lớn:- Ngoại trừ Lạc Lạc ra thì không ai có thể chặn được đòn này của ta đâu ha ha, nhưng phải công nhận các người cũng khá đấy còn đứng lại được vài tên sau chiêu thức hủy diệt này của ta thì cũng đáng khen ngợi rồi há há ha há!

- Tên khốn này, ngay cả con gái mà ngươi cũng đánh à!

Đúng là đồ hèn hạ!

- Tuyết Trang lại bắt đầu chửa rủi.- Hứ, tao chưa xử mày là may rồi đó con nhỏ mồm thối kia.

Đối với Trang Tuấn Huy này thì trai gái già trẻ gì tao cũng đánh hết, ha ha.

Tốt nhất là nên quỳ xuống van xin ông đây tha mạng đi ha ha! – gã trai kia lại cười lớn hả hê.Bé Tiểu Ngọc sau khi thấy Thái Linh quỵ xuống vì đau đớn cũng hớt hãi chạy đến hỏi han, Trọng Tuấn hơi đứng hình vài giây vì không tưởng tượng được rằng chiêu thức của mình không thể bảo vệ được cô bạn Thái Linh nhưng cũng nhanh chóng chạy đến đỡ lấy cô nàng rồi thăm hỏi:- Cậu có sao không Thái Linh!

Mở mắt nhìn mình này Thái Linh!- Chị Thái Linh ơi, chị có làm sao không? – Tuyết Nhi cũng lo sợ.Thái Linh từ từ mở mắt ra, quần áo bẩn đi đôi phần vì té xuống đất và đầu tóc cũng trở nên rũ rượi hơn nhưng vẫn cố mỉm cười đầy thân thiện mà đáp lại anh em họ Đinh:- Chị!...

Chị không sao.

Xin lỗi vì đã trở thành gánh nặng của mọi người.- Không sao đâu chị đừng nói như vậy! – bé Tiểu Ngọc mừng rỡ khi thấy cô chị phản ứng lại.- Cậu đừng nói như vậy, lỗi là do anh em mình quá vô dụng không bảo vệ được cậu – Trọng Tuấn cũng an ủi.- Giờ này không phải lúc hỏi han tình cảm đâu, hai người mau đứng dậy cho cái đám người chết tiệt này một bài học đi nào! – Tuyết Trang hô hào trong tức giận.Hai người đàn ông kia đứng quan sát nhóm bạn rồi tên Tuấn Huy kia cũng gửi đến họ một lời nói đầy khiêu khích:- Ồ woa!

Vẫn còn muốn đánh nữa à, tao nghĩ bọn mày nên cụt đuôi bỏ chạy như lũ chó hoang làm trò tiêu khiển cho tao thì may ra ông đây thấy vui bỏ qua cho bọn bây ha ha!Tên còn lại vẫn đứng im không phản ứng gì, hắn nãy giờ về cơ bản là không có bất cứ lời nói hay hành động gây hấn với nhóm bạn mà chỉ đứng yên đó cho cậu bạn kế bên giở trò, quá tức giận Trọng Tuấn đứng dậy nói giọng bực bội:- Hai anh kia, chúng tôi nãy giờ rất thiện chí với các anh nhưng các anh cứ một mực muốn gây sự với chúng tôi nên tôi sẽ không nhịn các anh nữa đâu!- Không nhịn thì làm gì được tao nào.

Quỳ xuống hú kiểu chó sói hay gì ha há! – tên Tuấn Huy vẫn vênh váo.- Lu Ti, Tiểu Linh, Tiểu Ngọc!

Chúng ta cùng lên nào!

Hãy giành lại công bằng cho Thái Linh!

Hãy cho hắn nhận lấy những gì đã gây ra cho Thái Linh nào!

Bùng cháy lên nữa đi "lửa thiêng cuồng nộ"! – giọng Trọng Tuấn la lớn.Đồng loạt ba đứa em còn lại trong nhà họ Đinh cũng đứng lên vào vị trí chiến đấu và đồng loạt khai triển chiêu thức của mỗi người:- Tên khốn này, tui sẽ cho ông biết cụt đuôi bỏ chạy là như thế nào.

Cháy lên đi "lửa thiêng bùng nổ"! – giọng Tuyết Trang hô lên khi bắt đầu thi triển phép thuật bản thân.- Sức mạnh của ta hãy đến đây với ta nào "toàn phong bạo kích"!- Được nuôi dưỡng từ lòng đất và chờ ngày tỏa sáng.

Tiến lên "mộc lũy công phá"Bốn luồng sức mạnh bắn ra từ phía nhóm bạn, tên Tuấn Huy mở to mắt hốt hoảng trước độ hoành tráng của cả bốn anh em họ Đinh, hắn nhanh chóng chạy ra phía sau lưng tên đầu tóc nấm rồi ra lệnh:- Mau đỡ đi Bạch Khoa!

- Ơ!

Nhưng mà...

- tên kia có vẻ lưỡng lự.- Nhanh đi!

Trúng đòn đó là toi mạng đó!

Tao không nghĩ là chúng cũng biết phép thuật – tên Tuấn Huy thúc giục.- Vật chất trong vũ trụ mau đến đây che chở cho chúng tôi nào.

"Vi hạo phòng hộ" – anh chàng môi dày hô bằng giọng đặc sệt không nghe nổi chữ nào.Một thứ màn chắn trong suốt hiện lên bao lấy phe hai gã kia làm cho bốn luồng sáng sức mạnh của anh em họ Đinh trở nên vô hiệu, cả bốn dù đã đồng lòng nhưng vẫn không thể làm gì được hai người đàn ông trước mặt.

Cả bốn bắt đầu dừng lại và tức tối chửi bới:- Tức thật!

Sao không có hiệu quả với chúng chứ! – Tuyết Trang trách móc.- Bọn người đó chắc chắn đã dùng chiêu trò gì mới có thể cản nổi sức của cả bốn chúng ta – Trọng Hùng cũng tò mò đoán.- Nếu để ý kỹ thì gã đàn ông kia đã lẩm bẩm và sử dụng sức mạnh gì đó nên mới đỡ được đòn đánh của anh em tụi mình – Trọng Tuấn lưu ý với các em.- Đúng là mọi người ở đây ghê gớm thật, còn quá nhiều thứ chúng ta chưa biết về thế giới ở đây – Tuyết Nhi cũng thêm thắt.- Nhưng chẳng lẻ chịu thua bọn chúng, em không cam tâm đâu – Tuyết Trang nghiến răng.- Từ từ đi Tiểu Linh, chúng ta cần phân tích đối thủ trước khi đánh sẽ tốt hơn là đánh mãi trong vô vọng nhưng không được gì chỉ làm mệt bản thân hơn thôi! – Trọng Tuấn khuyên nhủ.Hai người kia đứng đối diện thấy cả nhóm bạn có vẻ lơ mơ liền cười khúc khắc và châm chọc cả đám:- Tụi mày đúng là lũ gà mới lại đây nên không biết gì hết, một lũ ngu dốt đần độn.

Vừa rồi thằng Bạch Khoa nó đã sử dụng chiêu bảo vệ có tên là "vi hạo phòng hộ", với chiêu này thì bọn bây còn lâu mới đụng được tụi tao ha ha.

Lũ ngu, giờ là lúc tao cho bọn bây ăn đất cát tiếp này, hạ bệ mục tiêu bằng sức mạnh tuyệt đối của lòng đất "cốt nham đột kích" – tên Tuấn Huy hét lớn.Rất nhiều mảnh đá mài mỏng màu trắng nhìn như xương cốt người bắn về phía nhóm bạn, vô số vết cắt nhẫn tâm để lại trên da thịt của họ khiến cho cả bọn phải đồng loạt ngã quỵ.

Sau khi thi triển xong chiêu thức của mình và nhận thấy đám bạn phía đối diện đã sức cùng lực kiệt thì tên Tuấn Huy mỏ méo lần nữa vênh váo:- Chúng bây chỉ là lũ sâu bọ ruồi muỗi kém cỏi thôi mà định chống lại một kẻ hùng mạnh như ông đây à, nằm mơ đi lũ nhóc.

Bây giờ tao cho tụi mày hai sự lựa chọn, một là đi theo hầu hạ tao như lũ đầy tớ còn không thì kêu người thân của tụi bây đem tiền chuộc đến đây.

Mỗi đứa là 500 bẻn tính tới.- Tao nghĩ là giá đó cao quá, mày có thể hạ giá...

- tên Bạch Khoa mỏ dày kế bên góp ý thì bị phản bác ngay.- Mày im đi, biết gì mà nói!

Mày không nghe con nhỏ hai chùm tóc kia nói là nó có quen với bà Tuyết Nhung sao.

Bả giàu có như vậy thì 500 bẻn một đứa là tử tế với bả lắm rồi đó hố hố – tên Tuấn Huy ma mãnh cười gian.Cả bọn đều nằm bẹp dưới đất, ai nấy cũng đều nghiến răng tức tối và buồn bã trong vô vọng, cô bé Tiểu Ngọc bỗng nhiên không kiềm được xúc động rồi khóc òa lên làm cho cả đám ai cũng hết hồn, Thái Linh lê lết đến bên cạnh cô em gái nhỏ rồi an ủi:- Tiểu Ngọc em đau lắm hả!

Đừng khóc nữa em, nhất định sẽ có người cứu chúng ta mà! – Thái Linh cũng sụt sùi nước mắt.- Em chỉ buồn vì còn một chút nữa thôi chúng ta sẽ được thấy mặt chị cả vậy mà bây giờ...hu hu!

Chắc chị cả sẽ thất vọng về em lắm vì em không đủ mạnh mẽ, hic hic! – bé Tuyết Nhi vừa nói vừa khóc ướt hết mặt.- Em đừng nghĩ như vậy, chị của em chắc chắn sẽ rất tự hào về em mà nên Tiểu Ngọc cứ yên tâm – Thái Linh ôm lấy cô em xoa dịu cảm xúc bức bối của cô bé rồi đưa đôi mắt đầy lòng thù hằn về phía hai tên trai xấu xí kia, bắt đầu đứng dậy và nói - Từ trước tới nay tôi đã cố gắng kiềm chế, tỏ ra thân thiện để không làm tổn hại tới bất kỳ ai nhưng các ông đang dồn ép tôi vào đường cùng, tôi buộc lòng phải phản kháng lại nên đừng có trách bổn cô nương đây nhé hai ông anh già xấu tánh xấu nết kia.

- Thế thì cô định làm gì bọn này hả cô em! – tên Tuấn Huy hất mặt khiêu khích.

Thái Linh không nói nữa, cô nàng bắt đầu đặt hai tay lên ngực rồi lẩm bẩm: - Mang hơi thở cổ đại ngàn năm soi sáng cho vạn vật kiến tạo nên vật chất dưới lòng đất mẹ thiêng liêng.

Hãy thức tỉnh "tia sáng kim tinh" – Thái Linh hô lớn và bắn ra một chùm tia sáng màu vàng về phía hai gã trai.- Mày mau dùng chiêu bảo vệ đi Bạch Khoa – tên Tuấn Huy miệng méo hoảng hốt hối thúc.- Ờ...ờ...vi hạo...

Á!...

- tên Bạch Khoa mỏ dày chưa kịp làm gì đã vội la lên.Đúng như giọng la của Bạch Khoa vì anh chàng có tạo ra màng bảo vệ thì cũng đã bị tia sáng màu vàng mang sức mạnh kinh khủng của Thái Linh bắn thủng và tiến đến quật thẳng vào mặt của cả hai người ngáng đường.

Cả hai người bọn họ văng ra một khoảng đất xa gần bờ sông và nằm bất tỉnh ở đó, cả bốn anh em nhà họ Đinh đều mở to mắt sửng sốt trước sức mạnh kinh hoàng của cô nàng Thái Linh, chưa kịp hoàn hồn thì bốn anh em lại thêm một phen hốt hoảng nữa khi thấy cô bạn ngã gục xuống đất:- Thái Linh!

Thái Linh!

Cậu có sao không? – Trọng Tuấn chạy đến đỡ lấy cô bạn vào lòng rồi kêu réo om sòm.- Ủa bả bị sao vậy?

Đang thắng mà xỉu ngang làm sao ăn mừng?

Hay mừng quá hóa...xỉu – Tuyết Trang cũng thắc mắc.- Chắc bạn ấy tốn quá nhiều năng lượng cho chiêu thức vừa rồi chăng? – Trọng Hùng đoán.- Chị ấy vì chúng ta mà phải như vậy thật là đáng thương – bé Tuyết Nhi lên tiếng với giọng nghẹn ngào.Cả bọn cùng xúm lại chỗ Thái Linh, Trọng Tuấn lấy quạt giấy từ ba lô ra quạt vài cái lấy không khí cho cô bạn hy vọng cô nàng sớm tỉnh thì trời bắt đầu có nắng hơn, những đám mây đen đã kéo đi đâu hết và nhường chỗ lại cho những tia nắng chói chang được xuống vui chơi cùng mặt đất.

Và ngay khi những tia nắng mang nguồn năng lượng to lớn của Mặt Trời đáp lên đôi vai bé nhỏ của bé gái Tuyết Nhi thì cơ thể cô bé ngay lập tức phát sáng, một hào quang màu trắng bao bọc xung quanh thân người con bé và rất nhiều những đốm sáng nhỏ li ti màu xanh lục từ những cành cây ngọn cỏ ven đường đồng loạt bay đến bao xung quanh cô bé như một tấm màn chắn.

Với một đứa trẻ thông minh như Tiểu Ngọc, cô bé nhận ra đây chính là tiềm năng sức mạnh của bản thân và đã nhanh chóng chớp lấy thời cơ liền một mạch hô lớn dõng dạc:- Những năng lượng mộc tinh nhỏ bé xung quanh xin hãy đến đây tiếp thêm sức mạnh cho cây cối được đâm chồi và đơm hoa kết trái.

Ban phát nào "mộc tụ quang".Những đốm xanh li ti màu lục bắt đầu lan tỏa ra xung quanh nhóm bạn rồi như được các bạn nhỏ hấp thụ vào bên trong và phép màu xảy ra khi mà tất cả năm người bạn đều được phục hồi lại sức khỏe, những vết xước trên da thịt nay đã lành hẳn và cô bạn Thái Linh cũng tỉnh dậy trong trạng thái như bình thường.

Ai nấy đều bất ngờ tột độ trước sự phi phàm của cô em út trong nhóm nhưng cũng vui mừng vì đã bình phục lại sức khỏe vậy là có thể tiếp tục lên đường đến nhà chị cả Tuyết Nhung.

Họ tiếp tục đi đến bờ sông và tiến lên cây cầu bắt qua con sông lớn, vừa đi họ vừa rôm rả bàn luận cùng với khen ngợi:- Chị Thái Linh mạnh mẽ như vậy mà lại giấu tụi em làm ai cũng nghĩ chị không biết phép thuật – cô em Tuyết Nhi lên tiếng trách nhẹ.- Chị có giỏi gì mấy đâu, chỉ là ăn may thôi.

Có Tiểu Ngọc mới giỏi nè, tiềm năng của em chắc lớn lắm đó nên cố gắng khai phá nó nhé! – Thái Linh cũng dành lời khen tặng cho cô em nhỏ.- Nhưng tại sao ngay từ đầu Thái Linh không nói cho tụi mình về sức mạnh của bản thân chứ? – Trọng Tuấn cũng thắc mắc.- Thật ra...

Mình...

Mình...!

- Thái Linh có vẻ lưỡng lự.- Có gì thì bạn cứ nói, bạn cứ ấp úng giấu diếm như vậy càng làm cho anh em tụi mình thêm phần sợ hãi và lo lắng hơn thôi – Trọng Hùng góp ý.- Sức mạnh của mình cũng tương đối lớn nên kể từ khi còn trên mặt đất thì mình đã được mẹ dạy cách kiềm chế nó rồi, vì vậy phần vì thói quen phần nữa vì mình không muốn các cậu sẽ tách biệt với mình – Thái Linh nói lí nhí vẻ ngại ngùng.- Có phải ngay từ đầu Thái Linh đã thấy gia đình mình đến cái hang tối đúng không? – Trọng Tuấn nghiêm giọng chất vấn.- Ơ...

Mình...Mình...

Ơ...

Ờ...! – Thái Linh cúi mặt gật nhẹ đầu như đồng tình với điều Trọng Tuấn vừa hỏi.- Và bạn đã theo dõi bọn này từ đầu đúng không? – Trọng Hùng cũng hỏi thêm vào.- Ừm! – Thái Linh tiếp tục gật đầu.- Bạn cũng là người đã đánh lũ dơi làm cho chúng hoảng loạn nên tấn công bọn mình đúng không? – Trọng Hùng nhau mày.- Mình... không cố ý... nhưng...

- Thái Linh cố gắng giải thích nhưng khi thấy Trọng Hùng nhau mày thì cô bạn cũng gật đầu thú tội – Ưm!

Mình đã lỡ làm cho chúng hoảng loạn.- Bạn đã làm mất hành lý nhưng cố giả vờ là do con dơi khổng lồ đúng không? – Trọng Hùng tiếp tục chất vấn.- Mình...

Mình... bỏ quên hành lý ở nhà nên nên...

- Thái Linh cúi đầu thú nhận.- Nên bạn cố giả vờ ngất xỉu giữa đường để tụi này cứu đúng không? – Trọng Hùng chưa thôi chất vấn.- Ừm!

Chỉ là mình cảm thấy đi một mình quá buồn nên... nên...

Cho mình xin lỗi!- Thôi được rồi Lu Ti!

Chủ yếu Thái Linh muốn có người bầu bạn nên mới đi chung với chúng ta thôi, bạn ấy cũng đâu làm hại gì chúng ta đâu đúng không?

Còn cứu chúng ta lúc gặp hai gã kia nữa! – Trọng Tuấn gỡ rối.- Ờ Đa Đa nói đúng đó, mình chỉ muốn được đi chung với mọi người thôi chứ không có ý theo dõi hay gây phiền phức cho mọi người đâu – Thái Linh lia lịa giải thích.- Nhưng mà chị Thái Linh thích đông vui sao không rủ thêm người đi chung mà chỉ đi có một mình vậy? – Tiểu Ngọc cũng hỏi thêm.- Thật ra chị có hẹn đi với một đứa em gái họ nữa mà gần tới ngày đi thì nó kẹt không đi được nên chị chỉ đi có một mình thôi – Thái Linh trình bày.Nói tới đây cả bọn tự nhiên im lặng một cách đột ngột, ai nấy cũng đều đưa mắt về phía cô nàng Tuyết Trang đang đi ở phía trước, đáng lẽ ra với tính cách thẳng thắn pha chút nóng tính của cô nàng thì trong những trường hợp như vầy thì cô bé phải là người tham gia nhiệt tình nhất nhưng từ nãy đến giờ cô bé Tuyết Trang vẫn không lên tiếng gì cả mà chỉ lúi cúi đi phía trước một cách mặt kệ sự đời như thế, quá thắc mắc Trọng Hùng lên tiếng trêu ghẹo:- Tiểu Linh nãy giờ không nói chuyện chắc một hồi trời mưa quá!

Hay là em bị bệnh vậy?

- Ờ đúng đó!

Chị diễn vai thảo mai như vậy mà em không cà khịa chị hả Tiểu Linh? – Thái Linh cũng đâm vào mấy câu.- Này Tiểu Linh!

Em vẫn ổn chứ? – Trọng Tuấn cũng hỏi han.- Nếu có điều muốn hỏi thì em chỉ muốn biết vì sao khi nãy bà Thái Linh đẩy ra một tia sáng đánh bay cái đám kia thì tại sao bả lại té xỉu? – Tuyết Trang cuối cùng cũng lên tiếng.- Ờ em mình nói đúng!

Vì sao vậy?

Thái Linh giải thích được không? – Trọng Tuấn cũng hướng mắt về cô bạn xinh đẹp hỏi.- À về chuyện này hả.

Vì chiêu thức đó khi mình đánh đối phương sẽ nhận lại một phần tổn thương, nói dễ hiểu là như bị dội ngược lại vậy đó, mà trước đó mình cũng đã bị thương rồi nên sức chịu không nổi mới ngã lăn ra ngất xỉu vậy thôi! – Thái Linh giải thích rõ.- Woa!

Đúng là có quá nhiều thứ chúng ta không biết về thế giới màu nhiệm này mấy anh chị ha! – Tuyết Nhi ngưỡng mộ.- Chỉ có như vậy mà em tự kỷ nãy giờ đó hả Tiểu Linh – Trọng Hùng vẫn tiếp tục trêu cô em.- Tất nhiên!

Em không ngờ một người vô dụng như chị ta lại có thể hạ đo ván hai tên khốn kia chỉ bằng một đòn, trong khi cả bốn anh em mình đã hợp sức vẫn...hứ! – Tuyết Trang hất mặt đi nhanh về phía trước.- Nếu Tiểu Linh muốn chị có thể chỉ cho em chiêu đó, chị lấy học phí rẻ thôi, mỗi buổi học giá 500 bẻn được không? – Thái Linh nói với theo trêu chọc cô em.- Xí!

Ai mà thèm chị dạy chứ! – Tuyết Trang phía trước quay mặt về sau lè lưỡi nhái cô chị từ chối.- Ha ha ha ha! – nhóm bạn cười lớn.

Cả nhóm bạn cứ đi như vậy cười đùa vang cả một góc trời, sau khi qua khỏi cây cầu thì họ vừa đi vừa hỏi thăm đường đến nhà chị cả, và sau một quãng đường dài thì cuối cùng họ cũng đến được một cánh cổng sắt to lớn, phía bên trong là một căn biệt thự rộng lớn có cả cái hồ bơi to đùng phía trước sân, cả bọn há hốc nhìn nhau trong bất ngờ, đến đây thì ai cũng hiểu vì sao khi nhắc tới chị gái Tuyết Nhung thì có vẻ như những người ở đây ai cũng đều kính nể và biết chút ít về chị gái của mình, Tuyết Trang phấn khích:- Ôi trời đất ơi!

Nhà chị Tuyết Nhung đây sao?

To dữ thần vậy nè!- Chúng ta có đi lộn nhà không anh hai? – bé Tuyết Nhi cũng hỏi lại như không tin.- Anh không biết nhưng mà ai cũng chỉ ở đây và trên bản đồ mẹ đưa thì cũng là chỗ này – Trọng Tuấn cũng trả lời trong hoang mang.- Hình như là đúng rồi mọi người à, nhìn nè! – Trọng Hùng chỉ tay về cái bảng nhỏ gắn trên cột đá ngoài cổng.Mọi người cùng hướng mắt về phía Trọng Hùng chỉ, trên tấm bảng màu vàng có ghi dòng chữ "số 4A biệt thự Đinh Gia".

Anh em họ Đinh lúc này ai cũng vừa mừng vừa run rẩy lo lắng không biết với cái sự giàu sang phú quý này thì liệu chủ nhà này có chấp nhận anh em họ hay không, tệ hơn có thể họ sẽ bị xua đuổi và như vậy thì cả bốn anh em không biết sẽ phải đi về đâu, đang trong cơn hoang mang lo lắng thì cô bạn Thái Linh đã nở nụ cười dễ mến như đang thầm chúc mừng cho cả bốn rồi nhanh nhẩu bấm chuông cửa và nói vào chiếc chuông trước cổng lớn:- A lô!

Xin chào!

Có ai ở nhà không ạ?Cả bốn anh em họ Đinh ai cũng mắt chữ O mồm chữ A trước hành động bất chợt của cô bạn đi cùng, họ chưa kịp ngăn cô nàng lại thì có một giọng nói vang lên từ bên trong chiếc chuông ngoài cổng:- Ai đó? – giọng một người phụ nữ vang lên khiến cả bọn đỏ mặt lo lắng và đôi phần sợ hãi.Cô bạn Thái Linh đứng nhìn đám bạn ngại ngùng mà nở nụ cười tươi rối rồi trả lời dùm đám bạn:- Cho hỏi đây có phải là nhà của chị Đinh Tuyết Nhung không ạ?- Đúng vậy!

Đây là nhà của cô Đinh Tuyết Nhung! – giọng người phụ nữ kia đáp.- Làm phiền chị báo lại với chị Tuyết Nhung là có các em của chị ấy đến gặp ạ! – Thái Linh tiếp tục lễ phép thưa.- Ồ woa!

Các em của cô Tuyết Nhung đúng không?

Vâng tôi sẽ báo lại cho cô Tuyết Nhung ngay, mọi người đứng đó chờ chốc lát sẽ có người ra mở cổng – giọng người phụ nữ có vẻ phấn khích.Nhóm bạn phần nào thở phào nhẹ nhõm vì tới giờ này mọi chuyện có vẻ vẫn ổn.

Cả nhóm nhìn nhau ai cũng tươi tỉnh hẳn lên, Tuyết Nhi còn phấn khích reo mừng:- Vậy là chúng ta sắp được gặp chị cả rồi!

Hoan hô!

Em nôn nóng quá!

- Ê phải công nhận là ngay lúc này tui phải dành lời khen cho bà đó Thái Linh!

Khi nãy bà dũng cảm lắm! – Tuyết Trang lần đầu khen ngợi cô chị đi chung.- Hi hi, có gì đâu!

Vì chị là người ngoài nên dễ mở lời cho mọi người hơn thôi! – Thái Linh lại cười tươi rói.- Cầu trời cho mọi thứ sắp tới sẽ bình an, giờ ai mà kêu tui đi tiếp nữa là tui xỉu luôn quá, chịu hết nổi rồi! – Trọng Hùng đưa tay khấn vái khiến cả bọn cười lớn.Trọng Tuấn đưa tay vào túi quần nắm lấy cái gì đó trong ấy, cậu đưa mắt hướng về cô bạn Thái Linh và mở miệng định nói gì đó thì tiếng một người phụ nữ vang lên:- Các em là con của ba Đinh Trọng Nghĩa đúng không?Một cô gái tầm 25 tuổi tỏa sáng giữa đám đông, cao tầm 1m75, cô diện một chiếc đầm dài và lớn, tạo nên sự nữ tính và quý phái.

Tóc dài và đen bóng của cô được tạo kiểu tỉ mỉ, làm nên sự thu hút và nổi bật.

Đôi mắt đen lớn tròn long lanh tỏa ra vẻ thông thái và sâu thẳm như hai viên ngọc quý.

Đôi môi tô son màu đỏ gợi cảm tạo nên một điểm nhấn rạng ngời trên gương mặt thanh tú của cô.

Cách cô đi, thanh tao và quý phái, thể hiện sự tự tin và đẳng cấp.

Cô bước chân nhẹ nhàng, như một người phụ nữ có vị thế và tinh thần lãnh đạo.

Cạnh cô là một người hầu cận đi bên cạnh, sẵn sàng phục vụ và bảo vệ cô chủ của mình.

Cả hai tạo nên một cặp đôi ấn tượng và thu hút mọi ánh nhìn đang đi đến từ hướng bên kia đường lớn rồi dừng lại đứng trước mặt hỏi đám bạn.

Cả đám đưa mắt nhìn trong sự kinh ngạc rồi Trọng Tuấn cũng đại diện cả nhóm cố lắp bắp:- Dạ...Dạ...!------------ còn tiếp ------------=> Mời theo dõi tiếp HỒI 7.

BỮA ĂN TỐI CỦA SỰ THẮC MẮC
 
Back
Top Bottom