Ngôn Tình Ký Chủ Công Lược Nhầm Người Rồi - A Chiết

Ký Chủ Công Lược Nhầm Người Rồi - A Chiết
Chương 21


21

Sau khi hạ quyết tâm, ta nhìn Tiêu Cẩn thật sâu.

Nhưng mà không đợi ta âm thầm đưa cổ hướng về lưỡi kiếm Chu Hằng, Tiêu Cẩn đối diện dường như có cảm giác, bỗng nhiên bình tĩnh nhìn ta nói:

"Đừng nhúc nhích!”

Ta dừng một chút, trong đầu âm thanh lạnh như băng lần nữa nhắc nhở --

"Nếu như kí chủ chết, Chu Hằng trong tay không con tin, liền bị phán định là nhiệm vụ phụ thất bại."

Ta trầm mặc vài giây, ngước mắt nhìn Tiêu Cẩn, thấy hắn khuôn mặt trắng bệch lạnh lùng, thực ra khuôn mặt tái nhợt luống cuống, cuối cùng nghiêm túc nói: "Tiêu Cẩn, đừng cứu ta.”

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người ở đây đều ngây ngẩn cả người.

Dù sao ta cũng sẽ không chết.

Ta chỉ thoát khỏi thế giới này.

Nghĩ như thế, ta nhắm mắt lại, hạ quyết tâm, cũng không dám nhìn vẻ mặt Tiêu Cẩn bây giờ nữa, chỉ cả người mạnh mẽ dựa vào lưỡi kiếm trong tay Chu Hằng, đau đớn thoáng chốc thổi quét toàn bộ giác quan của ta.

Sao chưa từng có ai nói cho ta biết thì ra tự vẫn đau như vậy!

Lần này ta mất m.á.u mà chết.

Người bên cạnh ngẩn ra hồi lâu, chậm rãi buông tay ra tùy ý ta trượt chân xuống đất.

Đau đớn tràn ngập, giống như có người mãnh liệt xông tới, lại nhẹ nhàng ôm lấy ta, không để ý mọi người khuyên can, cố ý run rẩy tay muốn ngăn m.á.u tươi trên cổ ta phun ra.

Thế nhưng, vô dụng.

Vết thương quá sâu, hắn không thể ngăn lại.

Ta mơ hồ có thể cảm nhận được m.á.u trên người đang không quan tâm chảy ra khỏi thân thể của ta, tầm nhìn hai mắt dần dần ảm đạm, ta cuối cùng nhìn thoáng qua Tiêu Cẩn đang gắt gao ôm ta, bi thống cùng kích động trên mặt hắn bị ta thu hết vào đáy mắt.

Ngay sau đó, có cái gì theo không khí rơi xuống, rơi vào xương quai xanh của ta truyền đến cảm giác lạnh lẽo.

Ta thở dài một tiếng, thầm nghĩ: Tiêu Cẩn, trong mộng ta phụ ngươi một lần, hiện tại chỉ sợ lại phụ ngươi một lần.

Ý thức dần dần mơ hồ, ánh mắt đã tối đen, trong thoáng chốc có người thì thầm bên tai ta: "Nàng lại muốn bỏ ta lại đây, vừa đi chính là nhiều năm, nàng thật ác tâm a..."

Ta mơ mơ màng màng, trong lòng lại có chút buồn bực, một bên không hiểu lời này của hắn có ý gì, lại một bên may mắn còn may mắn ta tự vẫn, bằng không hắn sẽ có bao nhiêu khó xử đây.

Người nọ tựa hồ còn nói cái gì đó, nhưng ta dĩ nhiên không nghe thấy.

Một khắc cuối cùng, ta nghe thấy thanh âm hệ thống lạnh lùng trong đầu vang lên

[Công lược thất bại! Đang cưỡng ép rút hồn phách kí chủ ra...]
 
Ký Chủ Công Lược Nhầm Người Rồi - A Chiết
Chương 22


22

Trong một thời gian dài, ta dường như bị cuốn vào một giấc mơ sâu.

Trong mộng có một tiểu nam hài khóc chạy vào một tòa cung điện, như phát điên đem tất cả cung nữ thái giám đuổi ra tẩm điện, chỉ cuộn mình ở trong góc cung điện, đầu vùi vào trong đầu gối lệ chảy không ngừng, hắn nhìn qua bất lực như vậy, quần áo hoa lệ bị rách mấy lỗ, thái dương đều là vết m.á.u bị dập nát.

Ta im lặng nhìn hắn, nhìn thật lâu, mới chậm rãi đi tới bên cạnh tiểu nam hài.

Tiểu nam hài tựa hồ đã nhận ra cái gì, chậm rãi nâng đầu chôn sâu trong đầu gối lên, nhìn về phía ta với đôi mắt ngập nước:

"Ngươi lại đến rồi, ta có phải lại ngủ rồi hay không, bằng không làm sao sẽ nhìn thấy ngươi..."

Ta há miệng, lại nói không nên lời.

Không biết phải nói gì.

Tiểu nam hài kia vẫn nói: "Ngươi biết không, bằng hữu tốt nhất của ta đã chết...... Vì cứu ta mới chết.”

Ta trầm mặc ngồi bên cạnh hắn, muốn an ủi hắn, nhưng không thể mở miệng.

Hắn khóc nói: "Hắn từng nói chúng ta là bằng hữu tốt nhất, hắn sẽ vĩnh viễn làm bạn bên cạnh ta, hiện tại lại bỏ ta đi... Ta ghét c.h.ế.t hắn!"

Tiểu nam hài khóc đến tê tâm liệt phế, mặt đều khóc đỏ lên.

Rõ ràng không liên quan đến ta, cũng không biết vì sao, hắn vừa khóc, trong lòng ta cũng đau đớn theo.

Ta cúi xuống, định ôm hắn thật chặt, nghe nói đây là cách an ủi tốt nhất.

Nhưng mà không đợi tâ tới gần hắn, trước mắt bỗng nhiên một trận trời đất quay cuồng, một giây sau ta đột nhiên xuất hiện ở nơi cuối cùng chúng ta gặp mặt.

Ta lắc lư, nghe thấy có người đang nói chuyện.

Cúi đầu, nhìn thấy tiểu nam hài mười tuổi do dự một hồi lâu, cuối cùng giống như hạ quyết tâm, cẩn thận nói: "Nếu ta nói, ta nguyện ý dùng thời gian cả đời làm bạn với ngươi, ngươi nguyện ý ở lại bên cạnh ta không?"

Ta nghe thấy khi đó chính mình cười hì hì nói: "Có thể nha, vô cùng vinh hạnh.”

Tiếng nói vừa dứt, ta rõ ràng nhìn thấy trong mắt yên lặng của tiểu nam hài đột nhiên có ánh sáng sáng ngời, tựa như tiểu hài tử rốt cục có được kẹo yêu thích, trên mặt hắn tràn ra nụ cười vui vẻ.

Nhìn nụ cười tươi đẹp kia, ta chỉ cảm thấy hít thở không thông.

Bởi vì ta biết, ngày mai ta không tới được.

Đây sẽ là lần cuối chúng ta gặp nhau.

Trước mắt lại là một trận trời đất quay cuồng, một khắc sau trước mắt ta xuất hiện khuôn mặt tuấn lãng của Tiêu Cẩn sau khi lớn lên.

Bên ngoài tựa hồ đang là đêm khuya, ta nhìn thấy chính mình đã ngủ, hắn lại cả đêm ngủ không được, chỉ một tay chống mặt, mặt mày ôn nhu chăm chú nhìn ta ngủ.

Hồi lâu sau, hắn đem ta hôn tỉnh, hỏi: "nàng sẽ vẫn ở cùng ta sao?"

Dừng một chút, hắn lại nói: ""Giống như ta đã từng hứa với nàng, sẽ dùng thời gian cả đời làm bạn với nàng, nàng sẽ luôn ở bên cạnh ta sao?"

Ta thấy mình khi đó ngủ mơ mơ màng màng, dăm ba câu qua loa lấy lệ với hắn.

Sau khi ta ngủ, hắn trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên cong lên một nụ cười nhàn nhạt, dịu dàng nói: "Coi như nàng đồng ý.”

Nhìn hắn sung sướng hôn một cái ở khoé mắt ta, ta có chút hoảng hốt, thì ra đêm đó hắn nói chính là chuyện này.

Nhưng mà đêm đó tuy là ta đáp ứng, trên thực tế cũng không có nghe rõ ràng hắn nói là cái gì, hôm nay nghĩ lại, hắn khi đó hẳn là háo hức chờ đợi có thể đạt được hứa hẹn của ta.

Chỉ tiếc khi đó ta lại một lòng chỉ muốn qua loa lấy lệ với hắn.

Trong lúc cụp mắt, trước mắt lại là một trận xé rách, tất cả cảnh tượng nhanh chóng xẹt qua bên cạnh ta, giống như từng đợt gió mạnh mẽ, khi bay qua bên cạnh ta thổi lên làn váy bay múa bốn phía cùng sợi tóc dần dần hỗn loạn của ta.

“Dối trá, các ngươi đều là dối trá! A Cẩn rời khỏi ta, ngay cả nàng cũng muốn vứt bỏ ta!

"

“Ta chưa bao giờ quan tâm hoàng quyền này, chẳng lẽ nàng không biết sao, nếu nàng muốn, ta chắp tay nhường nhịn, nhưng ta chỉ muốn một đáp án... Rốt cuộc ta ở trong lòng nàng, còn có mấy phần trọng lượng?"

“Ta nói rồi, nàng ở nơi nào, ta liền ở nơi đó.”

“Lần sau gặp phải loại chuyện này, không nên mạo hiểm một mình.”
 
Ký Chủ Công Lược Nhầm Người Rồi - A Chiết
Chương 23


23

“Ngươi nói cái gì?”

Cơ hồ là đồng thời, thanh âm hệ thống đọc nhiệm vụ mới vừa dứt, ta dĩ nhiên kinh hỉ từ trên giường nhảy lên, "Ngươi lặp lại lần nữa!"

Hệ thống im lặng, khó có được tính tình tốt lặp lại: "Bởi vì sau khi ngươi chết, Tiêu Cẩn g.i.ế.c Chu Hằng, cùng với tất cả những người có liên quan, dẫn đến thế giới thiếu hụt khí vận chi tử, đối mặt với hoàn cảnh giao diện sụp đổ. Thế giới vì chữa trị cân bằng, đã tự động đem khí vận trị trên người Chu Hằng trói định sang khí vận chi tử mới, căn cứ vào loại tình huống này, chủ thần quyết định cho ngươi một cơ hội lấy công chuộc tội.”

Không nghĩ tới còn có loại chuyện tốt này, ta kinh hỉ cực kỳ, vội nói: "Vậy ta hiện tại phải làm cái gì?”

Nhất định là kiếp trước ta làm việc thiện tích đức, việc vui này đáng đời trời giáng xuống ta.

Lại có thể nhìn thấy Tiêu Cẩn!

Hệ thống tựa hồ đoán trúng suy nghĩ trong lòng ta, hừ lạnh một tiếng nói: "Ngươi mơ rất đẹp!"

Dừng một chút, lại nói: "Nhiệm vụ chính lần này là trợ giúp Hoàng đế chấn hưng triều cương.

Ta: "...?

Hệ thống bổ sung: "Bởi vì khí vận chi tử mới g.i.ế.c chóc quá nặng, lại ngày càng sa đoạ, không để ý tới triều chính đại sự, cho nên Tấn triều hiện giờ vận mệnh vương triều đang lâm nguy, các thế lực âm thầm tranh đấu, mưu toan thay thế Hoàng đế. Cho nên nhiệm vụ lần này của ngươi là trợ giúp Đế vương chấn hưng triều chính, phải tránh g.i.ế.c chóc quá nặng nề. Về phần nhiệm vụ phụ..."

Ta tò mò hỏi: "nhiệm vụ phụ là cái gì?"

Nói như vậy, nhiệm vụ chính tuyến là trại huấn luyện ký chủ tham khảo tính ổn định thế giới đó chế định nhiệm vụ, là không thể thay đổi quyết định, mà nhiệm vụ phụ thì hoàn toàn do khí vận chi tử ý chí của mình quyết định.

Ví dụ như Chu Hằng tâm tâm niệm niệm báo thù cho mẫu thân, đi lên đế vị, cho nên nhiệm vụ phụ của ta khi đó là phụ tá tân đế, đẩy Tiêu Cẩn xuống ghế hoàng đế.

Vậy bây giờ thì sao? Tiêu Cẩn muốn cái gì?

Cảm nhận được ánh mắt nhiệt liệt mà bức thiết của ta, cho dù không có thực thể, hệ thống vẫn như cũ nhịn không được muốn trợn trắng mắt, nhịn nhịn, mới lạnh lùng nói:

"Nnhiệm vụ là nguyện được một lòng người, bạc đầu không xa nhau. Hắn muốn gặp lại ngươi một lần, cùng ngươi chung bạc đầu."

Sau khi nghe xong, ta dùng sức mím môi, cố gắng che giấu tiếng hoan hô nhảy nhót trong lòng ta, rốt cuộc vẫn không nhịn được, khóe miệng gợi lên một nụ cười mừng thầm.

Hệ thống nhắc nhở nói: "Đúng rồi, ngươi hiện tại bộ thân thể này là chủ thể ngẫu nhiên, thân phận hẳn là một cung nữ."

Ta tỏ vẻ hiểu rõ gật đầu.

Ngược lại không thèm để ý là thân phận gì, chỉ cần có thể gặp lại hắn một cái, ta đã không còn mong muốn gì nữa.

Chỉ là không biết, hắn có thể nhận ra ta hay không?
 
Ký Chủ Công Lược Nhầm Người Rồi - A Chiết
Chương 24


24

Ba ngày sau, lại một cung nữ ngự tiền hầu hạ không thỏa đáng, rước lấy đế nộ, bị tươi sống kéo xuống đánh chết.

Quản sự ma ma đang đau đầu không ai dám đi ngự tiền hầu hạ, ta suy nghĩ đây chẳng phải là cơ hội của ta tới rồi sao?

Vì thế mặt dày mày dạn quấn lấy quản sự ma ma khuyên can mãi, rốt cục thuyết phục nàng mang ta lên Thuận Đức điện.

"Đợi lát nữa nhìn thấy bệ hạ, phải tránh lộ vẻ sợ hãi, đừng nói nhiều, chỉ cần bỏ canh giải rượu xuống là được, biết chưa?"

Trước khi đi, ma ma dặn đi dặn lại.

Ta ngoan ngoãn đáp ứng, quả thật không muốn xảy ra nhiều chuyện.

Trong lòng vô số lần nhắc nhở chính mình, vạn nhất hắn không nhận ra ta, cũng không sao.

Tóm lại phải bình tĩnh một chút, không nên nóng vội.

Nhưng khi cánh cửa đóng chặt kia chậm rãi mở rộng, cảnh trong điện chiếu vào mi mắt ta, ta lại vẫn nhịn không được hít sâu một hơi, n.g.ự.c nổi lên từng đợt đau đớn khó chịu.

Ta đi theo sau quản sự ma ma, cẩn thận từng li từng tí tránh đi đống lộn xộn trên đất, tầm mắt lại chăm chú nhìn chằm chằm người cúi đầu ở giữa nội điện.

Người nọ ngồi dựa xuống đất, một tay gác trên đầu gối đứng, một tay cầm bầu rượu trống không, mái tóc đen dày đặc theo động tác cúi đầu của hắn rơi lả tả xuống, che khuất khuôn mặt càng ngày càng tái nhợt của hắn.

Hắn, gầy đi......

Ta kinh ngạc nhìn khuôn mặt như ẩn như hiện của hắn, bất giác tay bưng canh giải rượu hơi siết chặt, thẳng đến khi ma ma lấy khuỷu tay chạm vào ta, ta mới phục hồi tinh thần lại.

Ta hít sâu một hơi, ổn định tinh thần, không nhìn ánh mắt cảnh cáo của ma ma, chậm rãi đi về phía hắn.

Hắn dường như có cảm giác, đầu cũng không ngẩng lên, giận dữ quát: "Cút! Đều cút ra ngoài cho trẫm!”

Dứt lời, hung hăng ném bình rượu rỗng trong tay xuống đất, bình rượu làm bằng sứ trắng thoáng chốc vỡ thành từng mảnh nhỏ, mảnh vỡ bay tán loạn bốn phía, có vài miếng b.ắ.n tung tóe lên chân ta, cứa ra vài vết máu.

Máu tươi chảy xuống, ta lại không cảm thấy đau đớn chút nào, tránh những mảnh vụn vụn vặt kia, ta chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt hắn:

"A Cẩn, ngươi bị thương rồi."

Ta rõ ràng cảm giác được thân thể Tiêu Cẩn run rẩy, không nhìn ánh mắt quái dị của người phía sau, ta đánh bạo vén sợi tóc rủ xuống hai bên má hắn, rốt cục nhìn thấy khuôn mặt tuấn dật của hắn.

Ta nói: "Ngươi uống rất nhiều rượu, ta đều ngửi thấy.”

“Nếu không, trước uống chút canh rượu, sau đó truyền ngự y vào băng bó?”

Ta đợi một lát, không đợi được phản ứng của hắn, trong lòng có chút chua xót.

Không thể không an ủi chính mình: Có lẽ bởi vì ta thay đổi khuôn mặt, cho nên hắn không nhận ra ta.

Ta đem canh giải rượu đặt trên mặt đất, đứng dậy muốn đi ra ngoài tìm thái y tiến vào.

Không ngờ vừa mới xoay người, bỗng nhiên nghe thấy ma ma kinh hô, cơ hồ là trong nháy mắt, phía sau một đạo khí lực mạnh mẽ kéo lấy tay ta, mạnh mẽ kéo ta trở về trên mặt đất.

Ngây người trong lúc, có người kéo qua bả vai của ta đem ta gắt gao ôm vào trong ngực, tức giận trách mắng: "Nàng lại muốn đi nơi nào?!"

Ta ngơ ngác tựa vào lòng hắn, mặc cho hắn liều mạng vùi đầu vào cổ ta, bên tai chỉ có tiếng hít thở dồn dập và tiếng chỉ trích bi thương ùn ùn kéo đến --

“ Đồ vô lương, nàng thật độc ác!”

"Ta không trả lời nàng, nàng sẽ không hỏi nhiều lần sao, nàng lần lượt bỏ ta, ta tức giận không được sao?"

“Nàng! Nàng vì cái gì, chính là không muốn dỗ dành ta nhiều......”

Trong hốc vai một mảnh ướt át lạnh lẽo, ta rốt cục tỉnh táo lại, vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy hắn, thấp giọng giải thích: "Ta không có muốn đi, ta chỉ là muốn đi ra ngoài giúp ngươi tìm một thái y."

Tiêu Cẩn không nói lời nào, ta tiếp tục nói:

"Ta nghĩ ta đã thay đổi khuôn mặt, ngươi hẳn là không nhận ra ta. Không ngờ...”

Không ngờ hắn vẫn nhận ra ta.

Trong lòng một mảnh vui mừng.
 
Ký Chủ Công Lược Nhầm Người Rồi - A Chiết
Chương 25


25

Thái y đi rồi, cung nữ thái giám đi vào thu dọn nội điện một phen.

Thu dọn xong, Tiêu Cẩn liền lạnh mặt đuổi mọi người ra ngoài, xoay người cố chấp kéo ta ngồi xuống giường.

Ta dở khóc dở cười nhìn băng gạc ba tầng trong ba tầng ngoài ở mắt cá chân, thầm nghĩ:

Mình cũng không bị thương nghiêm trọng như vậy chứ.

Trái lại tay Tiêu Cẩn bị mảnh vỡ làm bị thương, chỉ bôi chút thuốc, băng bó đơn giản một chút, coi như xong việc.

Có lẽ là ánh mắt của ta quá mức rõ ràng, Tiêu Cẩn nhẹ nhàng kéo tay ta qua, vẫn nhìn băng gạc trên mắt cá chân ta nói: "Xin lỗi.”

Tôi lắc đầu, đau lòng khẽ v**t v* gương mặt quen thuộc của hắn, chỉ cảm thấy hắn càng ngày càng gầy gò: "Người nên xin lỗi là ta.."

Nhận thấy ánh mắt của hắn vẫn nhìn chằm chằm vào mặt ta, ta dừng lại một giây, hỏi: "Sao vậy, có phải khuôn mặt này rất xa lạ không?”

Trong lúc bất tri bất giác, trong giọng nói của ta mang theo khẩn trương mà chính ta cũng chưa từng phát hiện.

Tiêu Cẩn lắc đầu, liền uống canh giải rượu trong tay ta, mặt mày rốt cục hòa hoãn lại, ngoại trừ ánh mắt vẫn chăm chú nhìn ta, những thứ khác ngược lại bình thường một chút, giống như vừa rồi mất khống chế chưa bao giờ phát sinh.

“Mặc kệ nàng biến thành bộ dáng gì, chỉ cần là nàng, đều đẹp mắt.”

“Thật sao?”

“Thật sự.”

Ta không nói nữa, trong lòng lại dâng lên một tia ngọt ngào.

Mấy lần cố gắng mím môi, vẫn không thể đè xuống nụ cười suýt nữa lên tận thái dương.

Sau khi mừng thầm xong, ta hỏi hắn: "Ngươi không hỏi ta, tại sao lại khởi tử hồi sinh, không hỏi ta có còn là người hay không, tại sao lại trở về?"

Tiêu Cẩn dịu dàng nhìn tôi: "Nàng muốn nói sao?

Ta cũng nhìn hắn, không nói.

Vì thế hắn lại nói.

"Nếu nàng không muốn nói, ta sẽ không hỏi. Chỉ cần nàng còn nguyện ý trở về, mặc kệ nàng là người hay quỷ, ta đều cam tâm tình nguyện tiếp nhận.”

Nghe lời này, ta mềm lòng đến rối tinh rối mù, nơi nào còn có cái gì muốn che giấu.

Sau khi suy nghĩ nhiều lần, ta cẩn thận đem lai lịch của ta tránh nặng tìm nhẹ nói cho hắn biết.

Vừa nói, ta vừa cẩn thận chú ý biểu tình của Tiêu Cẩn, sợ hắn không thể tiếp nhận chuyện thái quá như vậy.

Không ngờ toàn bộ quá trình ánh mắt hắn ôn hòa, vẻ mặt nhàn nhạt, tựa hồ thật sự đối với lai lịch của ta không thèm để ý chút nào.

Nói xong, hắn trầm mặc thật lâu, ta cũng không tự chủ được cúi đầu, không dám nhìn biểu tình trên khuôn mặt tuấn lãng của hắn nữa.

Trong lòng có chút buồn.

Tuy rằng hắn giọng nói chân thành, biểu tình đạm mạc, nhìn quả thật dáng vẻ không giống rất để ý, nhưng vạn nhất, vạn nhất hắn vẫn

không thể tiếp nhận thì làm sao bây giờ?

Nghĩ đến đây, ta kìm lòng không đậu cắn chặt môi dưới, sắc mặt có chút trắng bệch.

Nhưng cho dù như thế, ta vẫn muốn thẳng thắn thành khẩn với hắn.

Ta nợ hắn quá nhiều, đã không muốn giấu diếm hắn nữa.

Trầm mặc càng lâu, không khí càng ngưng trọng.

Ta ủ rũ, hận không thể đào hố chôn mình, đột nhiên cảm giác có người nhẹ nhàng kéo môi ta ra, một giây sau, một nụ hôn ấm áp không chút do dự phủ lên.

"Đừng làm tổn thương chính mình.”

「?」

Nụ hôn kết thúc, ta sững sờ nhìn đôi mắt sáng ngời như sao của hắn, nghe thấy giọng nói trầm thấp của hắn vang lên bên tai ta:

"Ta nói rồi, mặc kệ nàng là ai, mặc kệ nàng đến từ nơi nào, ta thích đều chỉ là nàng... Trẫm là thiên tử, quân vô hí ngôn."

Nghe vậy, con ngươi ta co lại, một lúc lâu, rốt cục thở phào nhẹ nhõm, yên tâm tựa vào lòng hắn.

Giờ khắc này, chỉ cảm thấy ấm áp.

Do dự một lát, ta đỏ mặt nói: "Được...... Nếu quân không phụ ta, ta nhất định không phụ quân.”

Hắn nghe xong cả người chấn động, chần chờ vài giây sau, đột nhiên nhào tới hung hăng hôn ta, lực đạo ôm ở bên hông ta hung ác đến mức giống như muốn đem ta nhào vào trong xương cốt, ghìm ta đau đớn, nhưng ta làm sao còn nói được lời, suy nghĩ đã sớm theo y cùng bay qua Cửu Trọng Sơn.

Hồi lâu sau, ta rốt cục từ trong mơ mơ màng màng tỉnh táo lại, liền thấy hắn ôm ta nằm ở trên giường, đem mặt vùi vào cổ ta, buồn bã hỏi ta: "Tang nhi, vậy sau này nàng có phải hay không sẽ không đi nữa?"

Cho dù hắn cực lực đè nén cảm xúc, ta vẫn như cũ từ trong giọng nói khàn khàn kia nghe ra một tia khẩn trương.

Ta nhẹ nhàng gọi hắn từ trong lòng ta ra, ôn nhu vỗ về khuôn mặt càng ngày càng gầy của hắn, nhìn hắn nghiêm túc nói:

"Chỉ cần ngươi còn cần ta, ta sẽ không đi.”

Hắn nghe xong cười tươi sáng, tuấn mỹ khiến thiên địa đều động lòng người kia làm ta có một lát thất thần, trong nháy mắt lại làm cho hắn nhào vào trong lòng ta.

"Vậy nàng vĩnh viễn cũng đi không thoát!"
 
Ký Chủ Công Lược Nhầm Người Rồi - A Chiết
Chương 26


26

Sau đêm đó, dưới sự tẩy não của ta, Tiêu Cẩn

rốt cục quyết định chấn hưng triều cương.

Trời còn chưa sáng đã bị ta đuổi đi thượng triều, sau một thời gian ngắn như thế, thế cục trong triều có vẻ có xu thế chuyển biến tốt đẹp.

Mỗi khi ta đi qua ngự hoa viên, đều có thể nghe thấy các cung nữ thái giám nhỏ giọng nghị luận ngày hôm qua bệ hạ đem tham quan nào đó điều tra, hôm nay bệ hạ lại hạ lệnh c.h.é.m đầu nịnh thần nào đó, bệ hạ thật sự là quá anh minh thần võ vân vân.

Thế cho nên hiện tại thú vui lớn nhất mỗi ngày của ta chính là mang một cái ghế nhỏ ngồi ở phía sau đám người cắn hạt dưa, một bên nghe bọn họ tán gẫu bát quái, một bên níu lấy hệ thống nói chuyện phiếm.

Ta nhìn qua không lâu nữa, nhiệm vụ chính tuyến này ta có thể hoàn thành.

Mặc dù là ngồi mát ăn bát vàng, ta vẫn cảm thấy có chút đắc ý nho nhỏ.

Hệ thống hừ lạnh nói: "Ngươi nghĩ rất hay.”

Ta cũng hừ hừ một tiếng, vẫn cắn hạt dưa nói:

"Ngươi liền ghen tị thôi, chờ ta hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến, ta chính là ký chủ hoàn thành nhiệm vụ nhanh nhất trại huấn luyện chúng ta Top1 á! Đến lúc đó, cho dù ngươi có khen ngợi ta, ta cũng sẽ không để ý tới ngươi đâu ~"

Hệ thống liếc mắt: "Đúng vậy đúng vậy, nhưng ngươi cũng đừng quên, nhiệm vụ chính tuyến ngoại trừ trọng chấn triều cương, còn có một điều kiện phụ. Sao? Ngươi quên? Nếu Tiêu Cẩn g.i.ế.c chóc quá nặng, ngươi cũng coi là nhiệm vụ thất bại, cẩn thận đến lúc đó ngươi lại bị cưỡng ép thoát ly thế giới.”

Nghe vậy, ta cười cười, lời này ta lại càng không sợ, chê cười, có ta mỗi ngày nhìn chằm chằm Tiêu Cẩn như vậy, hắn có thể g.i.ế.c người nào?

Vì thế ta cười nói: "Ngươi ít oan uổng người, Tiêu Cẩn hiện tại chính là thanh niên đức trí thể mỹ toàn diện phát triển. Làm sao có thể g.i.ế.c chóc vượt chỉ tiêu? Ngươi đừng hòng gạt ta, tham quan tiền triều làm nhiều chuyện ác, c.h.ế.t chưa hết tội, cũng không tính lạm sát người vô tội.”

Có lẽ là nhìn ra trong mắt ta không tin, hệ thống khinh thường cười: "Ngươi còn đừng không tin. Không tin, chính ngươi đi kính thần điện nhìn xem.”

...... Kính Thần Điện cái gì?

Ta do dự chớp mắt, nghi ngờ làm cho ta muốn nổ tung.

Nhưng mà ngữ khí của nó chắc chắn như vậy, giống như nắm chắc phần thắng......

Vì thế ta im lặng, chậm rãi buông hạt dưa trong tay xuống, triệu tới một tiểu cung nữ dẫn ta đi kính thần điện.

Trên đường, ta cố ý vô tình hỏi Kính Thần Điện hôm nay có chuyện gì phát sinh hay không.

Tiểu cung nữ kia sợ tới mức liên tục lắc đầu, một đường nơm nớp lo sợ, thủy chung không dám nói thêm gì với ta.

Thấy tình hình này, trong lòng ta lộp bộp một tiếng, đã có đáp án.
 
Ký Chủ Công Lược Nhầm Người Rồi - A Chiết
Chương 27


27

Quả nhiên, Kính Thần điện bên trong một mảnh hỗn loạn, trong góc vài tiểu hòa thượng cuộn tròn cùng một chỗ, ôm nhau khóc rống, điên cuồng cầu xin tha thứ.

Mà bóng người đứng trước mặt bọn họ, trong tay cầm một thanh kiếm, giơ lên thật cao, sắp rơi xuống.

Ta bị một màn trước mắt này làm cho sỡ hãi kêu lên: "Dừng tay!”

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, mũi đao sắc bén dừng ở trên cổ một tiểu hòa thượng trong đó, bóng người kia dừng một chút, chậm rãi xoay người, lộ ra một khuôn mặt lạnh lùng mà ta quen thuộc.

Trong thoáng chốc, ta cảm giác cả người như đặt hang băng, toàn thân bị đông cứng đến cứng ngắc, ngay cả thanh âm cũng lạnh.

Ta nghe thấy chính mình lạnh lùng mở miệng, hỏi hắn: "Trầm Kiêu, ngươi muốn làm gì?"

Sắc mặt Trầm Kiêu vẫn như thường, chắp tay quỳ một gối trước mặt ta: "Thủ lĩnh Cẩm Y vệ Trầm Kiêu, bái kiến nương nương.”

Trầm Kiêu kỳ nhân, thủ lĩnh Cẩm Y Vệ, tính cách cao ngạo tàn nhẫn, ngày thường xuất quỷ nhập thần, ai cũng không ra lệnh được hắn, ngoại trừ chủ tử của hắn, đương kim thánh thượng.

Ta nhắm mắt lại, lại hỏi: "Ta hỏi ngươi, ngươi đang làm gì?"

Trầm Kiêu nói: "Phụng mệnh c.h.é.m g.i.ế.c tội nhân.”

“Phụng mệnh, phụng mệnh ai?”

“Phạm phải tội gì?”

Trầm Kiêu không đáp.

Trong lòng ta cũng đã biết rõ ràng, thở dài, đi tới nâng mấy tiểu hòa thượng sợ tới mức run lẩy bẩy dậy, chưa kịp nói gì.

tiểu hòa thượng suýt nữa mất mạng dưới đao liền khóc nói: "Cám ơn ân cứu mạng của nương nương, nương nương đại ân đại đức Tiểu Cửu khắc ghi trong lòng, Tiểu Cửu về sau nhất định hảo hảo ăn chay niệm Phật, vì nương nương tụng kinh cầu phúc.”

Một người khác cũng khóc ròng nói: "Đa tạ nương nương đã cứu chúng ta. Ngài cứu chúng ta, cũng có thể cứu đại sư không?hu hu, sau khi đại sư bị đám người kia bắt đi, sinh tử chưa biết, đến nay tung tích không rõ.”

Ta mềm lòng giúp bọn họ lau đi nước mắt nơi khóe mắt, một chút cũng không tin mấy tiểu hòa thượng chân thành như vậy sẽ phạm phải tội lớn tày đình gì, đến nỗi đưa tới họa sát thân.

Ta hỏi họ, "Các ngươi có biết mình đã phạm tội gì không?"

Mấy tiểu tử kia nhìn nhau vài lần, đều lắc đầu.

Vì thế ta xoay người nhìn Trầm Kiêu, bình tĩnh nói: "Đại sư đâu? Dẫn ta đi gặp ngài.”

Trầm Kiêu mím môi, suy nghĩ một lát, lạnh lùng nhìn người phía sau, lạnh lùng nói: "Mang nương nương đi gặp Tịch Không đại sư.”
 
Ký Chủ Công Lược Nhầm Người Rồi - A Chiết
Chương 28


28

“kẽo kẹt "một tiếng, cửa gỗ đóng chặt bị người đẩy ra.

Ta đánh giá một hồi gian phòng nhỏ cũ nát cũng rất sạch sẽ này, ở một bên đệm mềm nhìn thấy Tịch Không đại sư đang ngồi thiền.

Tịch Không đại sư nhắm mắt, tựa hồ sớm đoán được ta sẽ tới nơi đây, chậm rãi nói: "Ngươi đã tới.”

Ta xua tay đuổi người hầu về, ngồi xuống đệm mềm đối diện Tịch Không đại sư, chần chờ nói: "Đại sư biết ta?"

Tịch Không đại sư chậm rãi mở mắt, trong mắt già nua lộ ra ánh sáng lạnh nhạt, hắn cười nói:

"Có lẽ bệ hạ không có đem ngọn nguồn sự tình nói cho ngươi. Ta cùng ngươi, cũng coi như quen biết đã lâu, bất quá, là ở kiếp trước thôi.”

Ta giật mình, "Kiếp trước?”

Chẳng biết vì sao, vừa nhắc tới kiếp trước, trong đầu ta liền theo bản năng hiện ra giấc mộng quấy nhiễu ta hồi lâu.

"Đúng vậy, kiếp trước. Kiếp trước ngươi phụ tá Chu thị tử kế vị, thành cônh lui về phía sau, lấy cái c.h.ế.t rời khỏi nơi này, ngươi còn nhớ rõ?"

Ta cụp mắt, ngoài mặt bất động thanh sắc nhìn nụ cười ôn hòa trên mặt Tịch Không đại sư, thực tế nội tâm đã nhấc lên một trận sóng to gió lớn.

Kiếp trước, kiếp trước nào?

Đại sư làm sao biết nhiệm vụ phụ lần trước của ta là phụ tá Chu Hằng?

Hắn làm sao biết một khi ta hoàn thành nhiệm vụ, sẽ lấy cái c.h.ế.t rời khỏi thế giới này?

Chẳng lẽ giấc mộng ta mơ kia, là kiếp trước chân thật đã xảy ra?

Ta đây, ta đây chẳng phải là, thật sự tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t Tiêu Cẩn......

Vừa nghĩ tới loại khả năng này, ta liền cảm thấy trên người từng đợt rét run, giống như rơi vào hầm băng.

Cảnh tượng hài cốt, m.á.u tươi đầy đất trong mộng tựa hồ lại hiện ra trước mắt.

Ta giống như trở về cơn ác mộng kia, thân ảnh tuyệt vọng đến cực điểm của hắn trong mộng rõ ràng khắc sâu trong đầu ta.

Ta trơ mắt nhìn mũi kiếm sắc bén kia không chút do dự đ.â.m vào n.g.ự.c hắn, m.á.u tươi cùng với nước mắt bi ai nơi khóe mắt hắn cùng nhau mãnh liệt chảy ra, tươi đẹp như vậy, nóng bỏng như vậy, ngay cả thanh âm rơi trên mặt đất cũng thanh thúy đến làm người ta hít thở không thông.

Ngực lại rung lên từng đợt đau nhức kịch liệt, có thứ gì đó đang tàn khốc thiêu đốt linh hồn của ta, nóng đến sắc mặt ta càng ngày càng tái nhợt, thái dương hình như có mồ hôi nóng ẩm đang chậm rãi chảy xuống.

Nhưng giờ này khắc này ta đã không rảnh lại đi bận tâm cái khác, chỉ cảm thấy, ta như vậy, thật là nhẫn tâm a...
 
Ký Chủ Công Lược Nhầm Người Rồi - A Chiết
Chương 29


29

Trong nháy mắt, dường như thiên địa vạn vật đều hóa thành hư vô, ở một mảnh hư không, ta chỉ có thể nghe thấy thanh âm bình tĩnh của Tịch Không đại sư chậm rãi vang lên bên tai ta:

"Ngươi có biết trước khi ngươi tấn công đại điện, bệ hạ đã sớm dự đoán được tất cả. Khi đó bệ hạ từng triệu kiến ta, hỏi ta trên đời này có thật sự có người không thuộc về thế giới này hay không, hoặc là, người có thật sự có kiếp sau hay không?"

Ta hô hấp căng thẳng, lại nghe thấy thanh âm của mình bình tĩnh như vậy, nhẹ nhàng như vậy.

Ta hỏi đại sư: "Đại sư lúc đó trả lời như thế nào?"

Đại sư nói: "Ta nói, có. Đều có.”

“Sau đó bệ hạ lại hỏi ta, như thế nào có kiếp sau.”

"Bệ hạ nói hắn có một người ngưỡng mộ trong lòng, đời này yêu mà không được, hắn tự biết đã không có khả năng, chỉ cầu kiếp sau, nàng có thể cho hắn một cơ hội. Vì vậy ta sinh lòng thương hại, phá hư giới luật Phật môn..."

“Mấy ngày trước, bệ hạ lại tới hỏi ta, như thế nào mới có thể lưu lại một người không thuộc về thế giới này.”

“Ta nói, trở thành khí vận chi tử mới của thế giới này. Khiến thế giới lâm vào tình trạng sắp sụp đổ, tìm đường sống trong cõi chết.”

“Nương nương, hôm nay ta nói với người những lời này, vốn không nên có tư tâm, nhưng hôm nay bệ hạ dự định đuổi tận g.i.ế.c tuyệt tất cả những người biết được việc này, ta sắp tọa hóa, không có khả năng đem chuyện hoang đường như vậy tiết lộ nửa phần, kính xin nương nương cứu mấy vị tiểu đệ tử không hề biết chuyện của ta, coi như là tích đức cho bệ hạ.”

Ta không biết mình đã ra khỏi căn phòng nhỏ này bằng cách nào, chỉ là khi định thần lại, người đã đi ra khỏi căn phòng đó.

Lúc này mặt trời lặn ở Tây Sơn, xa xa mặt trời lặn màu cam nhìn càng ấm áp, đẹp như một bức tranh.

Ta ngơ ngác nhìn hoàng hôn, chợt hình như cảm thấy điều gì đó nên nheo mắt nhìn về phía trước

. Ở phía xa con đường cung điện có tường đỏ, dưới ánh hoàng hôn đẹp đẽ, có một bóng người cao lớn lặng lẽ đứng, khuôn mặt góc cạnh ẩn trong ánh sáng dịu dàng, toàn thân tỏa ra vầng sáng nhàn nhạt.

Sau khi nhận ra người đó là ai, nước mắt ta trào ra, ta không kiềm chế được nữa, nhấc váy chạy nhanh về phía hắn.

Gió rít bên tai, thổi tung mớ tóc rối trên thái dương và thổi tung chiếc váy dài của ta.

Mọi ký ức trong quá khứ dường như đang nhảy múa theo gió, những mảnh vỡ trôi trong tia nắng bé nhỏ.

Cuối cùng ta đã hiểu tại sao Mặt dây chuyền ngọc hình rồng lại có hai chủ nhân.

Bởi vì ở kiếp trước, người cuối cùng sở hữu nó chính là Chu Hằng.

Nước mắt ta rơi xuống và theo gió bay vào không khí.

Mà đời này, là Tiêu Cẩn đời trước cầu tẫn Thần Phật, cam nguyện buông bỏ hết thảy, không tiếc c.h.ế.t dưới lưỡi kiếm của ta, mới đổi lấy sống lại một lần.

Nước mắt giống như mở cửa ngăn không được, ta không quan tâm chạy về phía nam tử tuấn dật dang rộng hai tay về phía ta, giống như lần đầu gặp gỡ giống như con bướm nhào vào trong lòng hắn.

Hắn cũng mỉm cười đón lấy ta như lần đầu gặp mặt, trong lòng tràn đầy đều là ta.

Từ nay về sau, trong mắt ta không còn nhìn thấy người khác.

Cuộc đời này, có hắn, là đủ rồi.
 
Ký Chủ Công Lược Nhầm Người Rồi - A Chiết
Chương 30: Hoàn


30

Ánh chiều tà dần dần hạ xuống, hai đạo thân ảnh dựa sát vào nhau, mười ngón tay đan chặt, dần dần đi xa.

Mặt trời lặn kéo dài bóng dáng hai người, tiếng gió cuốn theo cuộc nói chuyện miên man của hai người, âm thanh dần dần mơ hồ.

Tịch Không đại sư có ân với chúng ta, trước khi hắn tọa hóa, mọi người không thể quấy rầy hắn nữa.

Được.

“Sau này chàng phải làm minh quân, ta sẽ luôn ở bên chàng, chúng ta không bao giờ tách ra nữa.”

“Được”

“Tang nhi......”

“Làm sao vậy?”

“Tang nhi......”

“Ta ở đây.”

“Nàng ở đây, thật tốt. “

“Ta cũng vậy.”

(Hết)
 
Back
Top Bottom