Wattpad  Kookv | Sao Băng Lạc Đường

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
239674434-256-k106648.jpg

Kookv | Sao Băng Lạc Đường
Tác giả: _peachyy_
Thể loại: Huyền ảo
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Ngưu Lang và Chức Nữ, một năm chỉ gặp nhau một lần.

Cho dù một năm chỉ được gặp anh một lần, chỉ cần có thể nghe lại thanh âm của anh, dù phải mượn danh nghĩa của nhóm mới có thể gặp anh thêm dăm chục lần trong cả cuộc đời dài dằng dặc và cô độc này, Jungkook cũng bằng lòng.

Chức Nữ vá mây, dù vá vạn dặm mây cũng không đến được với Ngưu Lang.

Đây là số mệnh, Jungkook không có khả năng nghịch thiên cải mệnh, đành nhất nhất tuân theo mà thôi.

Category: Real life, OOC, SE.

Pairing: Jeon Jungkook x Kim Taehyung Tags: angstromance​
 
Kookv | Sao Băng Lạc Đường
七夕


Jungkook đã từng mường tượng khung cảnh bọn họ gặp lại nhau, giống như trong một bức ảnh chụp kĩ thuật số nhòe nhoẹt ố vàng, quá khứ vùi lấp dưới hiện thực.

Hay giống như một bức tranh nhiều gam màu sắc, có sắc vàng óng ánh của tuổi hai mươi, của nhiệt huyết và hào quang sân khấu pha với sắc cam, đỏ xế chiều.

Mà cũng có thể là một thước phim đen trắng chậm rì, thỉnh thoảng dừng lại vì lỗi kĩ thuật, nhiễu trắng và rít lên từng hồi đinh tai.

Nhưng sau cùng, cảnh gặp mặt không giống bất cứ thứ gì Jungkook đã tưởng tượng.

Nó không phải ảnh kĩ thuật số, không phải tranh, cũng không phải thước phim đen trắng.

Nó là một quyển album cũ kĩ, với mỗi một trang là từng bước chân của sáu con người lần nữa tiến vào cuộc đời cậu, có những trang sắc nhọn đến xước cả van tim, nhưng lại khiến Jungkook không thể rời mắt.

Taehyung là một trang như thế.

Jungkook ngả người xuống nệm lười, biếng nhác ngước mắt lên trần nhà.

Nơi này là căn nhà nhỏ cả nhóm góp tiền mua, coi như căn hầm bí mật để mỗi năm tụ họp, dù chẳng ai ở cũng luôn có người đến dọn dẹp nhóm lò.

Cảm giác ấm áp của căn phòng được đốt lò sưởi vàng rực khiến cậu hơi lim dim, mà cũng có thể đó là một cách tránh ánh mắt vụng về mà Jungkook nghĩ ra trong vài giây ngắn ngủi.

Thật may, mọi người đều đang bận rộn ôn chuyện cũ, không ai để ý tới một giây thất thố của Jungkook cả.

Kể cả người vừa dịu dàng cười vừa ngồi xuống bên cạnh Hoseok hyung, ánh mắt cong cong nghe mọi người tám chuyện.

Năm nay Yoongi hyung lại ra mixtape mới, tháng vừa rồi Namjoon hyung đứng đầu bảng xếp hạng kìa, và sao người ấy chẳng thay đổi gì vậy?

Vẫn đôi mắt cong cong có chút thơ ngây, vẫn đôi má hây hây đầy đặn, vẫn khóe môi khẽ biến thành hình hộp mỗi khi nghe thấy Seokjin hyung đùa một câu gì đó.

Jungkook nhớ lại anh của tuổi mười bảy đứng trước phòng học nhạc, cũng cùng một kiểu mỉm cười, cùng đôi mắt cong cong gọi tên cậu.

"Chào em, em là Jungkook phải không?"

Và thế giới của cậu bừng sáng.

Những gam màu nhảy múa quanh sắc vàng của lò sưởi, va đập vào nhau, đan cài lên nhau, tạo thành một bức tranh trừu tượng duy mĩ mà Jungkook không hiểu được.

Cái ấm nóng của không gian làm cậu nghẹt thở, làm sao để bắt một câu chuyện vào trong cuộc hội thoại này, làm sao để có can đảm dù chỉ nói một câu, em chào anh.

"Lần tiếp theo gặp lại, xin Jungkook hãy mở lời chào anh trước nhé."

"Jungkook à, sao ngồi im một chỗ vậy?

Lâu lắm mới gặp, em khai báo gì đó đi."

Jimin hyung đẩy ly rượu về phía cậu, lệnh cho cậu uống như một cách trừng phạt kẻ không chịu nhập bọn.

Lần đầu tiên cậu uống rượu là khi nào?

Có phải là khi Taehyung lén lút trộm chai rượu của các hyung trốn vào phòng cậu đòi uống chung hay không?

Để rồi khi các hyung biết em áp út làm em út say không thấy trời đất, cả hai sáng hôm sau đều phải chịu tội dọn vệ sinh ngang nhau, nhưng nụ cười của em áp út say đắm lòng quá, làm em út ngơ ngẩn nhận hết việc về mình.

Vị của rượu lần đầu tiên hay lần thứ một nghìn cũng cay như vậy.

Ánh mắt nhòe nhoẹt của Jungkook chỉ chú ý đến anh, và chỉ thấy chiếc nhẫn nằm ở ngón áp út hiển nhiên và lấp lánh, giống như đang chằm chằm nhìn lại cậu, phô bày những nghĩ suy trong lòng cậu.

Giống như máy chiếu chiếu lên tường trắng một bộ phim của những năm 90.

"Ngón áp út của anh áp út, bây giờ là của em."

"Em thành khẩn khai báo, tuy rằng hơi muộn một chút, nhưng em út cũng đã có người yêu rồi."

Vị của rượu lần đầu tiên hay lần thứ một nghìn đều cay.

Nhưng vì sao càng về sau Jungkook càng không sợ cay nữa.

Bởi vì cậu phát hiện, vị của lời nói dối lướt khỏi đầu môi, còn cay hơn vị rượu một nghìn lần.

"Khá quá, chú mày đợi các anh đẻ đến mấy lứa rồi mới chịu có bồ, vậy còn bảo là hơi muộn à?

Đến Tae Tae lông bông như thế giờ cũng sắp cưới rồi đấy ông tướng ơi, mau gác sự nghiệp qua một bên mà làm đám cưới đi cho chúng tôi còn đốt pháo ăn mừng."

"Này cho chú nói lại.

Tae Tae nó chả thích có con nhất trong cái đám tụi mình ấy chứ, nó không cưới sớm nhất là may, lông bông chắc chỉ có mỗi Jungkook thôi."

Nụ cười của Taehyung tươi rói, ánh lên chút bẽn lẽn hồng nhạt của trái đào mới chín.

Không một chút gượng gạo, không một chút giả trân, Jungkook gõ lên mặt sàn từng phách từng phách một, nhưng không chờ được đến lúc Taehyung lỡ nhịp.

Khi anh giả vờ vui vẻ, sẽ có lúc chợt ngẩn người.

Giờ không còn thấy vẻ ngẩn người đó nữa.

Chứng tỏ, anh đã rất hạnh phúc.

"Đàn ông với đàn ông không có con cũng chẳng sao, ngoài kia còn rất nhiều đứa trẻ chờ được có một mái ấm, anh đâu có gì phải buồn bã?

Đợi sau khi chúng ta kết hôn rồi, cùng nhận một đứa bé về nuôi, xinh như anh, ngoan như em, vậy là được."

Khi anh nói câu này, giữa lúc mỉm cười cũng chợt ngẩn người một chút.

Một cái ngẩn người khiến Jungkook nhớ mãi không quên.

Mười đầu ngón tay của Jungkook đều rướm máu cả rồi, nhưng vẫn không ngừng lật từng trang album nhàu nhĩ.

Khi nào thì Taehyung đột nhiên mỉm cười, giống như năm đó đứng sau cánh gà nhận giải thưởng, hai mắt vẫn còn ướt nhòe, mái tóc đỏ rực như lửa, đôi tay thon dài vén tóc ra sau vành tai của cậu, dịu dàng đặt một nụ hôn lên nơi nước mắt của cậu còn chưa khô, đáp lại cái ôm đầy bảo bọc của cậu trước đó.

Khi nào Taehyung trầm ngâm lắng nghe, giống như những phút giây đầu anh yên lặng để Jungkook bày tỏ lòng mình, dù rằng một câu cậu dừng lại một lần, hai câu liếc mắt tìm kiếm sự giúp đỡ.

Sự im lặng có khả năng công phá đến lớp vỏ sâu nhất mà Jungkook đang náu mình, khiến cậu buộc phải bước ra nhìn thế giới.

Và thứ đầu tiên Jungkook nhìn thấy trên đời này, là ánh mắt ngập tràn sắc màu của Taehyung.

"

Sau này đám cưới của em, các hyung nhất định phải đến không sót ai đâu đấy."

Mọi người bật cười trước cái bĩu môi nũng nịu của anh, ngay khi anh quay sang và nói với Jungkook.

"Cả em nữa đấy nhé."

Không có chút rung thanh nào cả, mượt mà như tiếng mưa tí tách rơi bên thềm, trong vắt và dịu nhẹ.

Tiếng mưa này là Jungkook chắp góp từng lời nói dối một, tích thành đám mây nhỏ đổ xuống mặt đất.

Vậy nên giọng của Jungkook cũng phải mượt mà, tự nhiên không kém.

"Hẳn rồi, hyung cũng không được quên đám cưới của em đâu."

Jungkook nghĩ đến khung cảnh kì khôi của lúc ấy, đám cưới của bọn họ đến từng bình hoa cũng giống hệt nhau, chẳng phải sẽ ngượng ngùng lắm hay sao.

Nhưng Jungkook tuyệt đối không nỡ thay đổi cách sắp xếp ấy đâu, vì đó là những đêm Taehyung không ngủ nằm dưới nệm chăn của cậu vẽ nguệch ngoạc tương lai.

Tương lai khi ấy rốt cuộc cũng thành hiện thực, chỉ là, người cùng anh nắm tay bước vào lễ đường, không phải là em nữa.

"Thất tịch năm nay ai cũng có bến đỗ rồi, không cần phải chuẩn bị chè đậu đỏ nữa ha."

"Ừ nhỉ, hôm nay là Thất tịch mà."

Cửa sổ mở tung, cơn gió lớn thổi vào khiến Taehyung hơi run rẩy.

Jimin ngồi bên cạnh nhẹ nhàng xích lại gần anh, ủ hai bàn tay anh vào tay mình, còn Yoongi thì đứng dậy đi đóng lại cửa.

Jungkook thấy Seokjin hyung bê ra một khay hai bát đậu đỏ, đặt xuống bàn rồi lại ngồi xuống bên cạnh Namjoon, chán chường thở dài.

"Thế mà anh cứ ngỡ hai út đến nay vẫn giường đơn gối chiếc, làm hẳn cho hai bát chè cơ."

"Anh nói gì thế, độc thân hay không thì Jungkook vẫn chén hết hai bát đó thôi, thằng bé thích nhất đậu đỏ mà."

Jungkook trộm liếc nhìn Taehyung, hai người ngồi gần đối diện nhau, ánh mắt lần đầu tiên trao nhau sau những năm xa cách, không nói thành lời cũng dễ dàng hiểu được.

Hai chiếc cầu trên mắt Taehyung lại cong cong, bọn họ bật cười, giống như đây là một câu chuyện cũ hết sức khôi hài, về đứa nhóc nào đó năm mười bảy tuổi ăn nguyên một xô đậu đỏ để rồi ngộ độc thực phẩm.

"Xin lỗi hyung, em không thích đậu đỏ nữa."

Không phải không thích nữa, mà là chưa từng thích.

Năm đó Jungkook ăn nhiều đậu đỏ như vậy, cũng chỉ vì có một lời tỏ tình nói mãi không thành lời tới người cậu thương.

"Em xem, em ăn đậu đỏ đến hồng cả người rồi, muốn làm ông thần Thất tịch sao?

Không phải, em như này chính là Chức Nữ, anh là Ngưu Lang, Chức Nữ cố gắng đến với Ngưu Lang như vậy, Ngưu Lang cảm động lắm."

"Anh mới là Chức Nữ ấy!"

"Vậy em ăn cho."

Duy chỉ có Jungkook ngẩn người trước cái đứng dậy quyết tuyệt của Taehyung, nhìn anh uống cạn hai bát chè đậu đỏ không chút do dự, sau đó ngồi lại về chỗ cũ.

Quá khứ có đứa trẻ nào đó ăn chè đậu đỏ ngán đến tận cổ chỉ để tỏ tình với một người, ngày sau lại biết người đó dị ứng đậu đỏ, nên chỉ cần có người mời, cậu đều sẽ thay anh ăn.

Người đó ngày hôm nay ăn hết hai bát chè đậu đỏ, cũng như muốn nói với cậu, anh không còn đứng dưới vòng tay chở che chờ cậu bảo hộ nữa, anh đã có cuộc sống của riêng mình rồi.

Cũng đến lúc phải thật lòng chúc phúc rồi.

Một năm gặp một lần, bọn họ chỉ có chút thời gian ít ỏi trong guồng quay công việc nặng nề, nói với nhau đôi câu hàn huyên đã phải ra về, gương mặt ai cũng vương vấn nét buồn nặng nề.

Ngày xưa bước ra khỏi phòng riêng liền có thể thấy từng người tụ họp bên bàn ăn bữa sáng, hiện tại bước vạn dặm cũng chẳng gặp được nhau.

Có lẽ đây chính là trưởng thành, không ai có thể cùng ai đi đến cuối con đường cả.

Jungkook nương lại đến phút cuối, chờ mọi người đều đã rời khỏi căn hầm bí mật, Taehyung đứng dưới ánh nắng nhàn nhạt, khẽ nghiêng đầu nhìn lên, lông mi rung động trong gió xuân.

Jungkook chậm chạp tiến đến một bước, duy trì giấu cái run rẩy trong lòng bàn tay nắm chặt, giữ lời hứa mà mở lời.

"Chào anh."

"Lần tiếp theo gặp lại, xin Jungkook hãy mở lời chào anh trước nhé."

Taehyung nghiêng đầu cười, đáp lại.

"Chào em."

Thời điểm bọn họ chia tay, cả hai đều nghĩ rằng đến dũng khí đối mặt với người kia cũng không thể có lại.

Nếu như là hai tháng sau gặp lại, nhất định Taehyung sẽ khóc đến cạn nước mắt, xông vào đánh đấm Jungkook, chất vấn cậu tại sao lại quyết định như vậy.

Nếu như là một năm sau gặp lại, Taehyung nhất định sẽ chua xót mà mỉa mai, găm vào tim Jungkook từng câu sâu cay nhất, khiến cậu phải hối hận rằng đã từ bỏ anh.

Đến năm thứ hai, thứ ba, thứ tư, Taehyung dần dần quên mất những câu mỉa mai ấy, trong lòng chỉ còn nhớ kí ức cả hai cùng ở sau vườn nhà đốt pháo bông, qua bao nhiêu nước mắt cũng không thể rửa cho phai màu.

Anh nghĩ, chỉ cần Jungkook mở lời trước, cho dù có là một câu hỏi quay lại với nhau không thể vô trách nhiệm hơn, anh cũng sẽ đồng ý.

Nhưng rồi lại có năm thứ năm, thứ sáu, thứ bảy.

Tám năm sau thực sự gặp lại, những giọt nước mắt trong lòng Taehyung cuối cùng kết thành băng, phẳng lặng chìm xuống, không còn oán hận, cũng không còn khát khao.

Chỉ là một nỗi nhớ nhung rất nặng nề lan đến tận tim phổi, kết dính những quá khứ kia, biến thành một ma trận ảo não mà thôi.

"Anh vẫn, ổn chứ?"

Không biết là Jungkook hỏi về hai bát chè đậu đỏ, hay hỏi về cuộc sống không còn cậu của anh.

Taehyung mỉm cười gật đầu.

"Rất tốt."

Rất tốt, Jungkook đợi câu này, đã đợi được tám năm.

Thiên ngôn vạn ngữ theo đó mà chìm xuống, biến thành một nụ cười giản dị.

"Vậy được."

Rất tốt, nghĩa là anh cũng yêu người đó, có một cuộc sống hoàn mỹ.

Tại sao không?

Taehyung là idol nổi tiếng, bỏ túi mấy chục bộ phim lớn nhỏ, được vạn người yêu mến.

Cuộc sống đó có thể không tốt sao?

Kể cả không có cậu cũng có thể không tốt sao?"

Jungkook, cho anh hỏi một câu được không?"

Giọng nói của anh trong mùa xuân lạch lẽo giống như một tán anh đào nhẹ nhàng đáp xuống vai cậu, mang theo âm sắc của thuở hai mươi, rạng rỡ mà mong manh.

Jungkook gật đầu.

"Tại sao lúc đó em lại nói chia tay?"

Không oán trách, không chất vấn, chỉ cần một lời lí giải lập tức sẽ rời đi, biến mất khỏi thế giới của cậu.Vậy đây là lời nói dối thứ một nghìn của Jungkook.

Cay hơn cả vạn ly rượu, khó chịu hơn ăn một xô chè đậu đỏ, là một lời nói dối này đến anh.

Nắng hôm nay đẹp như vậy, ánh mắt của Taehyung cương quyết như vậy, khiến Jungkook có chút ảo vọng, chỉ cần nói em hối hận rồi, anh nhất định sẽ tiến đến ôm lấy cậu, cho cậu một cơ hội nữa.

Sao có thể chứ, anh đang rất hạnh phúc mà.

Jungkook lựa hàng trăm lời nói dối, cuối cùng không lựa được nữa.

Khả năng đây sẽ là lần cuối hai người đối diện nhau nói những lời bồng bột này, sau này sẽ chỉ có thể gặp lại ở lễ đường rực rỡ ánh đèn.

Jungkook không muốn nói dối nữa, cúi đầu, nhìn tuyết dưới chân như chầm chậm tan ra, tan ra, như câu nói của cậu.

"Bởi vì, em sợ, nếu còn tiếp tục sẽ phải đánh đổi quá nhiều."

Câu này đến tai Taehyung, vô cùng thuyết phục.

Em ấy còn có sự nghiệp, còn gia đình, tất nhiên không thể cược hết vào anh.

Anh nhẹ nhàng mỉm cười, tảng đá tám năm cuối cùng đặt xuống, gật đầu với Jungkook.

"Anh hiểu rồi.

Vậy chào em."

Jungkook dõi mắt theo bóng lưng của Taehyung ngồi lên xe, xe chầm chậm lăn bánh.

Rất có thể không chỉ một năm nữa, mà rất lâu rất lâu sau mới có thể gặp lại.

Mà tất cả chỉ đặt cược vào một cái bước chân của Jungkook lần này mà thôi.

Trong đầu cậu chợt xuất hiện hồi ức.

Năm mười lăm tuổi, lần đầu nhìn thấy Taehyung, thế giới vô thanh vô sắc của Jungkook đột ngột có chút chấm phá.

Năm mười bảy tuổi, lần đầu nói ra lòng mình, Taehyung ở bên cạnh lắng nghe, mỉm cười dịu dàng, thế giới của cậu chính thức mở ra tràn ngập sắc màu, mà sáng chói nhất chính là anh.

Năm hai mươi tuổi, lần đầu bộc bạch, được anh đồng ý, giống như cả thiên hà bỗng chốc mở ra, đón mừng đối phương bước vào tinh cầu phủ đầy băng tuyết của cậu.

Kim Taehyung rực rỡ như ánh ban mai, đơn thuần lương thiện.

Kim Taehyung vì em út có thể dành cả giờ đồng hồ ngồi nghe cậu tâm tình, có thể dành cả đêm rep bình luận của ARMY trên Weverse.

Là Kim Taehyung, dù rằng thích có con, cũng sẽ nói với cậu, không sao, nhận nuôi cũng được, chỉ cần là chúng ta là được.Nhưng Jungkook biết rõ là không được.

Kim Taehyung năm hai mươi lăm tuổi, có gia đình, có fans, có các hyung, có cả thế giới.

Và có cậu.

Nhưng chỉ cần nắm lấy tay cậu đối diện cả thế giới, anh nhất định sẽ chỉ còn lại một mình cậu.

Cho dù thế giới có tốt đẹp đến đâu, cũng không thể chấp nhận hai người bọn họ, fans không thể chấp nhận, và ngành công nghiệp này cũng không.

Giữa thế giới và Jeon Jungkook, anh chỉ có thể chọn một.

Chỉ cần nghĩ đến Taehyung đọc được từng comment ác ý ở trên Weverse sau khi bọn họ công khai, hay đứng hàng giờ ngoài cửa nhà của chính mình không được bố mẹ cho vào, hay phải gượng cười nói rằng mình không sao, từ bỏ cơ hội được có con, từ bỏ đứng tiếp trên sân khấu, từ bỏ tất cả ánh sáng của thế giới này để náu mình trong tinh cầu giá lạnh của cậu, tim của Jungkook liền thắt lại.

Mỗi một buổi sáng tỉnh dậy, đều là tuyệt vọng thoát ra khỏi cơn ác mộng của chính mình.

Jungkook đã từng mơ đến hàng vạn kết cục của hai người bọn họ, nhưng lại chẳng có cái kết nào trọn vẹn hạnh phúc.

Ám thị giày vò cậu ngày ngày tháng tháng, tháng tháng năm năm, đến mức Jungkook không còn chút dũng cảm nào dám nắm lấy tay Taehyung nữa.

Chỉ sợ nắm lấy rồi sẽ khiến anh tan vỡ ra như bọt biển.

Tại sao những câu chuyện tình yêu hầu như đều kết thúc trong nước mắt?

Tại sao Hằng Nga dành cả đời ở trên cung trăng cô độc?

Tại sao Chúc Anh Đài chỉ có thể chết cùng Lương Sơn Bá, Juliet chỉ có thể vùi xuống ba tấc đất với Romeo?

Ngưu Lang Chức Nữ một năm chỉ có thể gặp một nhau một lần, cả đời chịu cảnh chia xa là tư vị như thế nào?Ngay đến cả trong cổ tích, nàng tiên cá cũng chẳng thể hạnh phúc cùng hoàng tử, cậu lấy gì đặt cược kết cục của bọn họ còn có thể hoàn mỹ hơn cổ tích?

Người vì tình đến cuối cùng đều đáng thương, Jungkook không thể để Taehyung đáng thương như vậy, cậu muốn anh có thể kiêu ngạo ngẩng cao đầu mà sống.

Cậu muốn cho anh cả thế giới này, dù rằng cả thế giới ấy không thể có cậu.

Và bởi Taehyung chọn không được, nên Jungkook chọn cho anh.

Lời nói thật của cậu ngày hôm nay chỉ thiếu đúng một chữ, đó là 'anh'.

"Bởi vì, em sợ, nếu còn tiếp tục, anh sẽ phải đánh đổi quá nhiều."

Những điều này nói ra còn có ích gì nữa?

Bánh xe đã lăn, Taehyung đi sẽ không trở lại.

Jungkook như người điên, vội vàng đuổi theo, nhưng họng lại nghẹn lại.

Có lẽ chỉ cần một tiếng gọi Kim Taehyung, anh nhất định sẽ quay đầu, nhưng Jungkook không thể gọi, cũng không muốn Taehyung lại phải lựa chọn.

"Taehyung, đừng đi."

"Taehyung, em hối hận rồi."

"Taehyung, em còn yêu anh.

Nhiều lắm."

"Taehyung à, quay lại được không?"

Tận đến khi cậu cạn sức, đuổi đến ngã tư đường liền vấp chân ngã xuống, Jungkook nằm bệt ra đất, thấy mặt đường loang lổ nước mắt của chính mình, là hối hận hay là cam chịu, cậu cũng không biết.

Cậu bất lực đấm tay xuống đất, đập tan những hoài vọng, thất vọng, ảo vọng của bản thân.

Không kịp nữa, đừng cố chấp, buông bỏ đi.

Trong thế giới vô thanh vô sắc của Jungkook, Taehyung là người bước đến đầu tiên.

Cậu muốn cho anh cả thế giới này, cho anh hạnh phúc lớn nhất trần gian.

Nhưng hóa ra thế giới đấy của anh không thể có cậu, vậy nên cậu phải lùi lại thôi.

Ngưu Lang và Chức Nữ, một năm chỉ gặp nhau một lần.

Cho dù một năm chỉ được gặp anh một lần, chỉ cần có thể nghe lại thanh âm của anh, dù phải mượn danh nghĩa của nhóm mới có thể gặp anh thêm dăm chục lần trong cả cuộc đời dài dằng dặc và cô độc này, Jungkook cũng bằng lòng.

Chức Nữ vá mây, dù vá vạn dặm mây cũng không đến được với Ngưu Lang.

Đây là số mệnh, Jungkook không có khả năng nghịch thiên cải mệnh, đành nhất nhất tuân theo mà thôi.

//

Jungkook nằm ngửa ra trên mặt đất, tuyết vẫn lững lờ trôi, chạm xuống má cậu phân rã theo những giọt nước mắt.

Sau này gặp lại, chỉ mong Taehyung có thể tiếp tục mỉm cười.

Ở trong xe hơi, Taehyung tháo khăn quàng, lộ ra những đốm mẩn ngứa lan lên tận cổ, tận tay, khắp người đều không ngừng ngứa ngáy.

Mười mấy năm không ăn lại chè đậu đỏ, sớm đã quên mất cảm giác dị ứng là như thế nào.

Taehyung tự nhận thấy chúng cũng không tệ lắm, ít nhất là không thể đau đớn bằng một câu nói của Jungkook.

"Em thích đậu đỏ, anh lại dị ứng đậu đỏ.

Sau này cứ để em ăn đậu đỏ thay anh đi."

Taehyung chậm chạp tháo nhẫn trả lại cho tài xế, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ.

Tuyết rơi dày trên những ngọn cây xa, đôi ba đụn đột ngột rơi xuống, hòa lẫn vào những đụn trắng bên lề đường.

Giống như mang theo một phần tâm khảm của anh mà tan ra.

"Vậy cậu đã gặp cậu ấy chưa?"

Taehyung mỉm cười, khẽ gật đầu.

"Gặp rồi."

"Cậu có nói với cậu ấy, lời trong lòng hay không?"

Taehyung nhớ đến gương mặt rạng rỡ của Jungkook khi nhắc về người yêu của mình, cũng nhớ đến câu cuối cùng của cậu trước khi anh rời đi, "Bởi vì, em sợ, nếu còn tiếp tục sẽ phải đánh đổi quá nhiều."

Anh chầm chậm nói.

"Không cần thiết nữa, em ấy đã hạnh phúc rồi."

Tinh cầu của Jungkook còn rất nhiều người quan trọng, dẫu sao anh cũng chỉ là một kẻ nhập cư trái phép nhỏ nhoi.

Cho dù có lưu đày khỏi vương quốc của cậu, đổi được nụ cười thật lòng như thế, Taehyung sẽ không oán trách nữa.

Dẫu sao tám năm nay, mong ước duy nhất của anh là được một lần nhìn lại nụ cười của Jeon Jungkook, cho dù không còn nắm tay anh nữa, cũng phải cười đến bừng sáng cả không gian.

HOÀN

Author's note: Tâm sự mỏng chút, Jeon Jungkook của Sao băng lạc đường có thể được coi là một nhánh trích ra từ Jeon Jungkook của Chậm Nửa Nhịp.

Vì mình cảm thấy thời lượng của Chậm Nửa Nhịp cộng thêm cách mình miêu tả qua các giai đoạn chưa đủ để mọi người thực sự hiểu về nhân vật này, nên mình đã viết Sao băng lạc đường.

Tất nhiên là với ít kịch tính hơn, Taehyung cũng bằng lòng buông bỏ, thì CNN thay vì 26 chương sẽ chỉ có đúng một chương thế này thôi.
 
Back
Top