Warning: Có từ tục tĩu, maybe OC ?
() lời t/giả, là tôi =]
" " đây là suy nghĩ
* có thể spoil hoặc liên quan đến chương sau =]
Zô truyện thôi ~
____________________________________________
.
....Em mơ màng tỉnh dậy ở một căn phòng vang lên tiếng máy móc để cố níu giữ sự sống mỏng manh của em, điều đầu tiên xuất hiện trong đầu em chỉ là " Đây là đâu?
" và " Em còn sống ư ?
"
_________________________________________________________
Em gượng người ngồi dậy, nhìn xung quanh như tìm kiếm thứ gì đó.
Phải, em đang tìm thanh nhật luân kiếm vào haori của em.
"Thật kì lạ " em thầm nghĩ khi nhớ đến chuyện mà em vừa mơ thấy (?).
Cụ thể là trong giấc mơ, em thấy mình ở một nơi mà chỉ toàn màu trắng, em như nổi bật hẳn.
Ở đó có một quả bóng bay lơ lửng trước mặt em, mà nói gì đó khiến em chẳng tài nào hiểu được như :
- Cô chính là người đó
- Người đó ?
- Người được chọn
- Hả ?
-Người được thần linh phù hộ, không thể chết_ quả bóng phớt lờ lời em nói
- ...
- Cô sẽ được sống tiếp...
- Thật ư ?
-Ở một nơi có thứ được gọi là Kosei
- Kosei?
- Chúc may mắn!Em thật chẳng hiểu nổi " Thần linh phù hộ cái quái gì ?
" mà....
Nơi này lạ hoắc vậy?
Đột nhiên cánh cửa bật mở bước vào là một cô y tá, cô khựng lại nhìn em, bốn mắt nhìn nhau.
Cô lẩm bẩm gì đó rồi ngay lập tức chạy đi kêu người gì đó tên là Recoverygirl .
Trong một khoảng khắc, em đã không tiếp thu được truyện gì mới xảy ra ( nói chung là nhìn đụt ) , cũng không lâu sau đó có một bà lão (?) bước vào, trên người mặc một bộ đồ hết sức kì lạ nhưng em chỉ để ý những người đi đằng sau bà.
Một người nom hơi gầy, người kia trông có vẻ mệt mỏi và thiếu ngủ? và một con chuột (?) Mỹ nữ hoang mang :
( H/ả chỉ mang tính chất minh họa =] )
Bầu không khí yên tĩnh đến kì lạ, Recoverygirl đi đến kiểm tra tổng quát cho em, khuôn mặt có chút bất ngờ mà hỏi :
- Cô bé con có kosei trị thương sao ?
Em hơi khựng lại khi nghe đến chữ Kosei,vội lắc đầu.
Bà lại nói tiếp
- Thật bất ngờ, con sống đến bây giờ đã là kì tích .
-Em có thể cho tôi biết họ tên em và nơi em ở chứ ?
- Aizawa, bình tĩnh đã con bé mới tỉnh thôi mà
Phớt lờ sự nhốn nháo ở phía sau lưng, Recoverygirl hỏi em
-Cháu có muốn ăn kẹo không ? _ vừa nói bà đưa ra một thanh kẹo trước mặt em
- À, dạ thôi ạ
- Hừm được rồi, cháu thấy thế nào ?
- Thoải mái hơn chút rồi ạ
- Giờ cháu nghỉ ngơi và tránh vận động mạnh nhé !
- Vâng, cháu cảm ơn
Nói đoạn bà đi lại gần chỗ ba người kia.
Thì thầm gì đó với 3 người rồi rời đi, gì chứ tai em thính thấy bà mẹ nó luôn nên nghe hết mà, thông minh nhưng thích giả ngu, nói chung là em thích giấu nghề.
Chú chuột hay chồn gì đó đi đến chỗ em nằm mà hỏi:
- Chào em, thầy tên là Nezu hiệu trưởng trường cao trung UA
- A, chào thầy em tên là Gayoshi Koroha
- Em có thể cho thầy biết tại sao em lại đem theo kiếm bên mình không ? _Nezu
- Cả việc gãy 2 cái xương sườn, chấn thương vùng đầu và những vết sẹo kia là như nào ? _Aizawa
-......- " Biết nói sao giờ, vốn dĩ Sát Quỷ Đoàn không hề được chính phủ chấp thuận "
-Vậy em có người giám hộ chứ ?
Yagi-sensei ( phần giới thiệu tên đã được lược bớt ) thắc mắc hỏi em, nếu có người giám hộ sẽ dễ dàng hơn cho việc lấy lời khai.
Đây đã là lần thứ 2 xảy ra trường hợp kì lạ này, việc một người đột nhiên xuất hiện trên người mặc một bộ đồ kì lạ, chấn thương nặng nhẹ đều có và đặc điểm chung của cả hai là đều mang theo một thanh kiếm khắc chữ " Diệt", (cũng chính là cụm từ "Ác quỷ diệt sát" mà chỉ có những người thuộc đẳng Trụ mới có thể được khắc lên kiếm của mình ).
Em im lặng một hồi, mới nói
- Em có một người chị và một người anh trai, chị thì đã mất lâu rồi ạ, còn anh trai thì.... _ em kéo dài câu cuối.
- Mới mất ạ . ( em xạo đó >=] )
Không khí trong phòng bỗng trùng xuống sau câu nói của em.
Thầy yagi bỗng thấy có lỗi một phần nào đó
-A, thầy xin lỗi đã nhắc chuyện không hay rồi.
- Không sao ạ, thầy cũng đâu có ý đó đúng chứ ạ_ em vẫn bình tĩnh mà trả lời
- Cho em hỏi chút được không ạ ?
- Hỏi đi _ Aizawa
- Thanh kiếm với bộ đồ của em đâu rồi ạ ?
- Thanh kiếm chúng tôi đang giữ để kiểm tra còn bộ đồ của em thì đang được sửa lại rồi _ Aizawa bình tĩnh trả lời câu hỏi của em
- À vâng, em cảm ơn
Thầy Nezu người im lặng nãy giờ lên tiếng.
- Thầy có một đề nghị cho em đây
- Vâng, thầy cứ nói
- Em nghĩ như thế nào về việc... ( Lời thoại ẩn =3 )
........- Vậy em cứ suy nghĩ đi nhé, việc này cũng không gấp_ thầy Nezu nói đồng thời cũng chuẩn bị rời đi vì có việc gấp
- Vâng, chào thầy _ em lễ phép chào
Sau khi tất cả rời đi, em mới ngẫm lại lời thầy Nezu đã nói với em.
- Em nghĩ thế nào về việc được nhận nuôi ?
"Nhận nuôi sao ?
Ý là làm con nuôi nhỉ " Nếu đồng ý em sẽ có một mái nhà chứ ?
" A, tạm dẹp chuyện đó sang một bên đi " Em khẽ thở dài.
Em nhớ mọi người, nhớ những lần lén Tengen ăn khoai lang nướng cùng anh Kyo , những lần đi diệt quỷ cùng nhóm Tanjiro, nhớ cả những lần cùng Mui đi chọc khoáy Sanemi và Iguro hay những lần nhậu say cùng chị Shinobu và cả bữa tiệc buffet cùng chị Mitsuri nữa, v....v và vũ vũ.
À, em cũng nhớ ông anh đụt đụt của mình lắm.
Khẽ rũ mắt, em nhìn về phía cửa sổ nơi hiện hữu khung cảnh quen thuộc cũng có mà xa lạ cũng có, đưa đôi mắt màu hổ phách nhìn về xa xăm mà nghĩ " Chắc mọi người sống vẫn tốt nhỉ ?
".
Ánh nắng vàng xuyên qua khe cửa, vài vạt nắng trải dài trên khuôn mặt thanh tú có phần góc cạnh của em.
Những ký ức, những suy nghĩ không ngừng đeo bám em.
Trong đầu em lặp đi lặp lại 2 câu hỏi " Em nên làm gì ?
" và " Em có thể làm gì ?", đến chính chủ là em còn không biết nữa là.
Em nằm xuống, nhắm mắt lại, hôm nay có quá nhiều thứ khiến em rối não và bây giờ em muốn được nghỉ ngơi.....
.........................
Đôi lời t/giả : Tôi ủ chương lâu vải các cô ạ =]
Tôi sẽ chia nội dung ra làm 2 phần, P1 và P2
P2 các cô đợi đi chứ tôi đang bị deadline dí ngập mặt đâyyyyyyy =[[
Thế nên các cô muốn tôi nhanh ra chap ý thì nhớ CMT ( cho nó đỡ trống =} ) và BÌNH CHỌN NHÁ
YEW CÁC BÁC/CÔ NHIỀU