Số lần tử vong: +4 Ba người di chuyển rất nhanh, chẳng bao lâu đã đến được doanh trại mà Tomioka Giyu quen thuộc.
"Người mới à?
Bị thương ở đâu sao?"
Người đang cảnh giác ban đầu, khi thấy mặt Sabito thì cũng thả lỏng đôi chút, người đội trưởng tiến đến đỡ lấy lưng Tomioka Giyu, để Sabito có thể dễ dàng đặt Tomioka Giyu xuống.
"Không sao, chỉ là vừa rồi chân có hơi bủn rủn thôi."
Tomioka Giyu lắc đầu từ chối sự giúp đỡ của người khác, dùng chân dẫm thử xuống đất, xác nhận ít nhất đã hồi phục được một nửa sức lực, sau đó đẩy tay Sabito đang lo lắng vươn ra, cố gắng tự mình đứng vững.
"Đều đã được băng bó rồi."
Sabito lắc đầu từ chối nước và thức ăn mà người khác đưa tới, đảo mắt nhìn quanh một vòng xác nhận tình trạng mọi người vẫn ổn, liền định tiếp tục lên đường đi tìm người.
"Cậu còn muốn tiếp tục đi tìm người à?"
Người đội trưởng nhíu mày lo lắng, tuy Sabito không có vẻ gì là mệt mỏi, nhưng con người đâu phải làm bằng sắt, việc không ăn không ngủ, thậm chí không uống nước thế này khiến cậu rất lo...
"Những người có thể canh gác đều đã kiệt sức cả rồi sao?"
Sabito hiểu được sự lo lắng của đối phương, nhưng cậu tự thấy mình vẫn ổn.
Trên đường đi đều là mấy con quỷ không mạnh lắm, cỡ tầm đã ăn hai ba người, ngay cả khi cõng người trên lưng cậu cũng dễ dàng xử lý được.
Tuy có chút lo lắng rằng Giyu hình như đã đụng phải loại quỷ có thể dùng Huyết Quỷ Thuật, nhưng nếu mục tiêu là cứu người thì hẳn cũng không khó khăn lắm.
"Còn cầm cự được..."
Người đội trưởng còn muốn nói gì nữa, nhưng nghĩ đến việc nếu mình giữ chân cậu lại, có thể sẽ khiến người đáng lẽ có thể cứu sống bị chết oan uổng, nên cũng không thể nói gì thêm.
"Tôi... tôi cũng có thể giúp!"
Murata đột ngột lên tiếng, bị ánh mắt của Sabito và Tomioka Giyu nhìn chằm chằm khiến cậu có hơi e ngại, nhưng vẫn cố nói hết ý muốn của mình: "Tuy không mạnh bằng hai người, nhưng tôi vốn cũng không bị thương gì nặng, vừa rồi chỉ bị đánh ngất thôi.
Bây giờ giúp bảo vệ mọi người vẫn ổn... chắc vậy."
"Vậy thì phiền cậu rồi, Murata-san."
Trong thời điểm như thế này, cách dùng kính ngữ của Sabito mang theo sự tôn trọng chân thành, không còn vẻ bông đùa như trước.
Cậu quay sang nhìn Tomioka Giyu: "Giyu, tớ định tiếp tục đi tìm những người chưa được tìm thấy.
Cậu muốn đi với tớ, hay ở lại làm nhiệm vụ canh gác?"
"Tớ muốn ra ngoài."
Tomioka Giyu chớp mắt một cái: "À đúng rồi, lúc nãy tớ thấy hình như kiếm của cậu có một vết nứt, có muốn đổi một thanh khác không?"
Thực ra vừa rồi cậu cũng không thấy gì cả, chỉ dựa vào trí nhớ mà nói.
Thanh kiếm của Sabito đã bị gãy mấy lần rồi, chắc mấy ngày nay vì cứu người mà mài mòn không ít.
Hơn nữa kiếm của cậu hình như cũng đã nứt...
Nghĩ đến khi nãy kiểm tra dưới ánh lửa yếu ớt, trên thân kiếm hình như cũng xuất hiện một khe nứt mờ mờ.
Cậu quyết định nhân cơ hội này đổi một thanh mới, kẻo lúc nữa lại phải chém quỷ bằng kiếm gãy.
"Thật đó hả...
Giyu, mấy ngày nay cậu thực sự mạnh lên nhiều rồi, về lại núi Sagiri phải kể cho tớ nghe rõ ràng đấy, sao mà vài ngày không gặp lại mạnh nhanh lên như thế chứ."
Sabito rút kiếm ra kiểm tra kỹ: "Cậu nhìn nè, đây là vết nứt lúc chúng ta vừa mới đấu với nhau đó!"
Sabito chỉ vào thanh kiếm, trên lưỡi kiếm xanh nhạt có một đường nứt cực mảnh nằm ngang.
Nếu không kiểm tra kỹ, rất dễ tưởng rằng kiếm vẫn nguyên vẹn.
Đồng tử của Tomioka Giyu co lại, cúi đầu thật nhanh, giả vờ kiểm tra kiếm của mình để giấu đi biểu cảm.
Ngay sau đó, có người đưa đến thanh kiếm của những người bị thương không thể chém quỷ được nữa.
Sau khi kiểm tra xác nhận không có vấn đề, Sabito quay sang Tomioka Giyu: "Đi thôi."
"Sabito..."
Tomioka Giyu cúi đầu, khẽ nói.
So với gọi tên, câu này giống như đơn thuần đang lẩm bẩm cái tên ấy.
Sabito nghi hoặc nhìn Tomioka Giyu, còn chưa kịp hiểu rõ cảm xúc trong lời nói đó, thì Tomioka Giyu đã đưa thanh kiếm của mình ra: "Kiếm của tớ cũng có vết nứt, giúp tớ xin thêm một thanh được không?"
"Được thôi, để tớ hỏi thử..."
Sabito nhận lấy thanh kiếm, quay người chưa kịp bước đi thì đã bị Tomioka Giyu đập một phát vào cổ và ngất xỉu.
Tomioka Giyu đỡ lấy cơ thể Sabito đang đổ xuống, đối diện ánh mắt đầy cảnh giác của người đội trưởng, cậu giao Sabito cho cậu ta: "Cậu ấy đã rất mệt rồi, để tôi đi tìm người thay cho."
Sau khi suy tính kỹ càng, tuy trong lòng người đội trưởng không hài lòng vì Tomioka Giyu phản bội lại lòng tin của Sabito và ra tay đánh ngất cậu, nhưng đúng là cần người tuần tra, cũng cần người bảo vệ trại...
Cậu ta không cam lòng nhưng vẫn nhận lấy Sabito, nhìn Tomioka Giyu cầm thanh kiếm đã được Sabito kiểm tra rồi rời khỏi trại, mím môi, khẽ cúi đầu: "Chúc cậu võ vận hưng thịnh."
"..."
Murata nhìn bóng lưng Tomioka Giyu rời đi, suy nghĩ một lúc rồi vẫn quyết định đuổi theo.—— Tomioka Giyu chạy về phía tây của ngọn núi, theo ký ức thì cậu và Sabito đã từng chạm trán với Quỷ Tay ở nơi này...
Tìm thấy rồi.
Tomioka Giyu bước nhẹ lại gần đối phương, so với việc bị giết ba lần, thì hình ảnh Sabito chết trước mặt mình lại khiến lòng bàn tay cậu lạnh buốt hơn nhiều...
Cậu hít một hơi thật sâu để đè nén cảm giác bủn rủn dưới chân, rồi dồn sức bật mạnh như mũi tên rời cung lao thẳng về phía trước.Keng!
Một chiêu đánh hụt, Tomioka Giyu lộn một vòng tránh đòn phản công của Quỷ Tay, vừa chạm đất liền cảm thán cánh tay quấn quanh cổ quả thật rất cứng.
Nhưng không sao cả.
Tomioka Giyu siết chặt chuôi kiếm, lần tới nhất định sẽ chém đứt cổ hắn!
"Thợ săn quỷ bây giờ đã đến mức phải đánh lén rồi sao...
Ồ hả?"
Nhìn rõ gương mặt kẻ vừa tập kích mình, Quỷ Tay nheo mắt lại: "Năm nay lại có một tiểu hồ ly đến à, vận may của ta thật tốt."
Quỷ Tay cố ý dừng tấn công, ung dung hỏi: "Nhóc hồ ly, bây giờ là năm Minh Trị thứ mấy rồi?"
Nhưng đáp lại hắn không phải là câu trả lời như mong đợi, mà là một thiếu niên tóc đen đeo mặt nạ hồ ly ở thắt lưng, mặt không chút cảm xúc, cầm kiếm lao thẳng tới như thể chưa từng nghe thấy câu hỏi.
Lạ thật?
Sao lại không phản ứng gì?
Bình thường lũ tiểu hồ ly chẳng phải rất quý thầy Urokodaki của chúng sao?
Sao lại không hỏi hắn vì sao biết được chuyện của tên đó chứ?!
Quỷ Tay bị khí thế như vũ bão của Tomioka Giyu ép phải lùi lại hai bước, lúc lấy lại tinh thần thì nghiến răng nghiến lợi, hàng loạt cánh tay như thủy triều lao về phía Tomioka Giyu.
Ngay khi tưởng như thiếu niên sắp bị nuốt chửng bởi biển tay ấy, một luồng kiếm quang lóe lên, lấy thiếu niên làm trung tâm, mạnh mẽ tạo ra một khoảng trống tròn đáng kể.
Lặng – Thức thứ mười một do chính Tomioka Giyu sáng tạo, có thể làm lặng hết mọi đòn tấn công như sóng yên dưới đáy biển.
Tạo ra được lỗ hổng, Tomioka Giyu không chút do dự tiếp tục áp sát Quỷ Tay với tốc độ kinh người.
"Khốn kiếp!!
Nếu tên Urokodaki kia cho đám đồ đệ có thực lực như ngươi đến tham gia tuyển chọn, thì cũng đâu đến nỗi tất cả chúng đều chết trong bụng ta!"
Quỷ Tay gào lên đầy uất ức, nhưng tay vẫn âm thầm chuẩn bị đợt tấn công kế tiếp: "Hắn ta rõ ràng cố ý mà — để lũ nhóc các người chết trận, như vậy hắn mới có thể liên tục có cảm giác thành tựu khi dạy dỗ đệ tử chứ.
Chứ nếu đệ tử trưởng thành, cứng cáp rồi, thì ai còn quay về tìm tên đó làm gì nữa..."
Tomioka Giyu khựng lại một chút, nhưng rất nhanh điều chỉnh nhịp bước rồi tiếp tục tiến tới.
Khóe miệng Quỷ Tay cong lên.
Tưởng đâu hồ ly tóc đen năm nay tai điếc, không thể nắm được điểm yếu để khiến đối phương lộ sơ hở, nhưng giờ thì hắn đã nắm được điểm yếu của đối phương, biết phải nói thế nào để kích động, thì dễ như ăn bánh.
"Với đầu óc của thầy các người, hắn ta chắc chắn biết rõ trong kỳ tuyển chọn có thứ gì rồi chứ?
Tại sao đồ đệ của người khác thì sống sót, mà của hắn thì không?"
Quỷ Tay vừa thêu dệt những lời châm chọc, vừa dụ đối phương bước vào bẫy: "Hắn thật sự không biết lý do sao?
Bắt buộc các người phải mang mặt nạ, chẳng phải là một kiểu đánh dấu à?
Ngươi đã bao giờ nghe hắn nhắc đến những đồ đệ trước đây chưa?
Thật sự là vì đau lòng sao?"
Thấy ánh mắt ban nãy tĩnh lặng như mặt nước của Tomioka Giyu giờ nổi lên ngàn tầng sóng vỗ, dữ dội như cơn sóng thần, Quỷ Tay suýt nữa đã bật cười độc ác.
A a...
Khoảnh khắc mất bình tĩnh đó chính là thời khắc chiến thắng của ta.
Dù lần này tổn thất nặng hơn dự kiến, nhưng chỉ cần ăn được đệ tử của Urokodaki, thì mọi hy sinh đều xứng đáng.
Quỷ Tay vui vẻ nheo mắt, cánh tay chôn dưới đất chờ thời cơ lao lên, mặc dù Tomioka Giyu đã nỗ lực nhảy vọt lên thật cao, nhưng vẫn bị một tay của hắn tóm lấy cổ chân.
Quỷ Tay chắc chắn cú siết này sẽ nghiền nát xương cổ chân, nhưng nhìn nét mặt không chút gợn sóng của Tomioka Giyu, hắn lại đột nhiên không còn tự tin nữa.Tên này... không có cảm giác đau sao?
Khoảnh khắc nhìn vào ánh mắt đối phương, Quỷ Tay lần đầu tiên sau nhiều năm lại cảm thấy sợ hãi — một loại chấp niệm như thể dù có phải bò từ địa ngục lên ngàn vạn lần, cũng nhất định phải chém chết hắn.
Sự khiếp đảm khiến hắn tay run lên, vô tình ném mạnh Tomioka Giyu ra xa.——"Tomioka——!"
Ai đó đang gọi tên cậu.
Tomioka Giyu vội vã mở mắt tỉnh dậy khỏi cơn bất tỉnh, lăn người sang bên tránh khỏi đòn tấn công của Quỷ Tay.Là giọng của Murata.
Sao cậu ấy lại có mặt ở đây?!
Tomioka Giyu siết chặt chuôi kiếm, phun ra ngụm máu đang trào trong khoang miệng, sau đó bình tĩnh đánh giá lại tình trạng cơ thể mình.
Vừa rồi bị Quỷ Tay ném vào gốc cây, không biết đã mất ý thức bao lâu, tuy có lẽ chỉ vài giây, nhưng nếu không nhờ tiếng gọi của Murata, có khi cậu đã bị ăn mất rồi.
Đáng xấu hổ thật...
đã chiếm vị trí Thủy Trụ lâu như thế, vậy mà...
Cậu cười khổ một tiếng.
Khi hít thở, lồng ngực rung lên, cơn đau âm ỉ truyền đến khiến cậu xác định chắc chắn đã gãy hai, ba cái xương sườn.
Chân phải đã bị gãy lộ ra cả xương, máu chảy đầm đìa — nhưng có lẽ vẫn đủ sức để tung ra thêm hai thức nữa.
Đầu ngón tay bắt đầu mất cảm giác, là dấu hiệu của việc mất máu quá nhiều.
Nhưng không sao cả.
Tomioka Giyu hình dung lại mặt nước trong đầu, dùng phương pháp mà thầy Urokodaki đã dạy để lấy lại sự bình tĩnh.
Murata đã thu hút phần lớn sự chú ý của Quỷ Tay.
Có lẽ vì nghĩ cậu không thể chạy xa với cái chân bị thương, nên tên quỷ kia vui vẻ trêu đùa Murata.
Murata bị tấn công đến mức khốn đốn, loạng choạng chống đỡ, nhưng cậu vẫn không chạy về phía con đường mà Quỷ Tay cố tình chừa lại.
Tomioka Giyu thu hồi ánh nhìn, lặng lẽ tìm kiếm thời cơ ra đòn chí mạng.
"Ồ?
Không chạy à?
Nếu bây giờ chịu bỏ chạy, ta có thể tha cho ngươi, chỉ ăn con tiểu hồ ly kia thôi!"
Quỷ Tay cười khanh khách, tiếng cười đầy ác ý vang vọng giữa khu rừng u tối, gõ lên nơi yếu mềm nhất trong lòng người.
"Tôi... tôi sẽ không bỏ lại Tomioka!"
Murata run rẩy hét lên, như thể phải tự truyền thêm sức mạnh cho mình: "Cậu ấy đã cứu mạng tôi, sao tôi có thể mặc kệ cậu ấy ở đây chứ!"
"Ra là vậy à...
Vậy thì, để ngươi đi trước dẫn đường xuống âm phủ cho hắn nhé—!"
Đòn tấn công của Quỷ Tay trong chớp mắt trở nên tàn bạo, ngay cả con đường lúc trước hắn cố ý để trống, giờ cũng trồi lên vô số cánh tay.
Chính là bây giờ!
Tomioka Giyu nheo mắt, khi Quỷ Tay toàn tâm toàn ý nhắm vào Murata, cơ thể cậu nghiêng mạnh về phía trước, đây là tư thế hoàn hảo để chém phăng cái đầu của hắn!
Bộ não bình tĩnh hoàn tất mọi phán đoán trong khoảnh khắc — Thế nhưng... cơ thể lại không nghe lời, lao đi về hướng hoàn toàn sai lầm. — Cậu chắc chắn sẽ không kịp chém đầu Quỷ Tay trước khi Murata trúng đòn...
Nếu như vậy, dù Quỷ Tay có bị giết, Murata cũng sẽ bị thương nặng dưới đòn tấn công của hắn.
Đồng tử của Murata co lại, nhìn những cánh tay xanh lam dày đặc như thủy triều ập tới, thân thể lại vì sợ hãi mà hoàn toàn không thể nhúc nhích.Mau chạy đi...
Mau lên — Không kịp rồi!
Một giọng nói thanh lãnh vang lên từ trên cao, nỗi sợ đang bao trùm lấy Murata như thể bị hòa tan vào biển cả, tan biến không còn chút vết tích.
"Hơi thở của Nước — Thức thứ mười: Sinh Sinh Lưu Chuyển!"
Bầu trời đầy tay quỷ bị một người chém vỡ tan tành, vì tốc độ quá nhanh nên trông như tất cả được hoàn thành chỉ trong một khoảnh khắc.
Murata thở phào nhẹ nhõm, ngã ngồi xuống đất.
Những cánh tay khổng lồ của quỷ cũng rơi xuống mặt đất cùng lúc, tung lên một đám bụi mù mịt.Được...
được cứu rồi.
Nhìn bóng người áo đỏ sẫm cầm kiếm đứng chắn trước mặt mình, trái tim Murata dần trở lại vị trí cũ.
Tuy Tomioka đôi khi trông có vẻ không đáng tin lắm, nhưng khi cậu ấy ở đây thì thật sự khiến cho người ta cảm thấy yên tâm...
Nhưng khi thấy Tomioka Giyu đứng vững xong lại loạng choạng, tiếp đó phun ra một ngụm máu lớn, trái tim vừa yên ổn của Murata lại bị siết chặt lần nữa.
"Này!
Không sao..."
Nhìn thấy tình trạng cơ thể thê thảm trước mắt, Murata không cách nào nói ra được câu "Không sao chứ?"— một câu hỏi giờ đã trở nên dư thừa.
Chân phải lệch sang một bên rõ ràng, gần như chỉ còn trụ bằng phần xương trắng buốt lộ ra đang gắng gượng nâng đỡ cơ thể.
Máu chảy theo xương nhỏ từng giọt xuống đất, rất nhanh đã nhuộm đỏ cả đám cỏ bên dưới.
Nhìn kỹ sắc mặt của Tomioka Giyu, thậm chí còn trắng hơn cả ánh trăng, đôi mắt không còn tiêu cự, như thể đang cố gắng gượng nhờ vào chút ý chí cuối cùng để đứng đó.
"Khụ... không sao."
Nghe thấy giọng Murata, Tomioka Giyu hơi nghiêng đầu, không ngờ lại ho ra một ngụm máu nữa, nhuộm đỏ cả môi cậu.
Cậu nheo mắt lại, chỉ có như vậy mới có thể tập trung ánh nhìn vào cổ của Quỷ Tay.
Thanh kiếm trong tay trở nên nặng nề, gần như phải dồn toàn bộ ý chí mới có thể giữ chặt lấy chuôi kiếm.
"Murata..."
Giọng cậu rất nhỏ, nhưng Murata, người vẫn luôn để tâm đến tình trạng của cậu cũng không bỏ sót: "Làm phiền cậu...
đỡ tôi lên."
Cậu đưa mũi kiếm chỉ thẳng vào cổ Quỷ Tay, như đang tuyên cáo về cái chết đang tới gần của hắn.
Quỷ Tay bật cười khinh bỉ: "Chỉ với cái thân thể rách nát đó của ngươi?
Chi bằng để ta ăn ngươi sớm một chút, để ngươi được hội ngộ với lũ sư huynh sư tỷ vô tội của ngươi dưới âm ty, còn nhẹ nhàng hơn."
"Lần này, tôi nhất định sẽ chém đứt cổ hắn."
Nhân lúc Quỷ Tay còn đang thao thao bất tuyệt, Tomioka Giyu lặng lẽ nói với Murata.
Dù không nhìn thấy Murata phản ứng thế nào, cậu vẫn cảm nhận được cơ thể mình được nâng lên, nằm sấp lên lưng ai đó, rồi ngay sau đó liền bật nhảy thật cao, xẹt qua đòn tấn công của Quỷ Tay trong gang tấc.
"Con chuột nhỏ chạy tán loạn kia, bỏ cuộc đi!
Lưng mày chắc đã ướt đẫm máu của con tiểu hồ ly trên lưng rồi nhỉ?"
Tên quỷ tay háo hức vươn tay muốn tóm lấy hai người đang lơ lửng giữa không trung, nhưng chưa kịp chạm tới, Murata đã như có sẵn kế hoạch, dốc toàn lực ném Tomioka Giyu lên cao!
Nhờ đà ấy, Tomioka Giyu vọt lên một vị trí cao hơn.
Còn Murata thì bị lực phản chấn hất mạnh xuống đất, lăn lông lốc mấy vòng mới dừng lại được.
Không thể nào—!
Tên quỷ tay căng cứng toàn bộ cơ bắp nơi những cánh tay, cảm thấy ngạt thở.
Rõ ràng hắn đã mạnh lên rất nhiều rồi, tại sao vẫn bị Urokodaki và đệ tử của hắn ta...
Trong ký ức, hình bóng người đàn ông mang mặt nạ thiên cẩu dần trùng khớp với cậu thiếu niên toàn thân đẫm máu trước mặt.
Chưa kịp phản ứng thêm điều gì, hắn bỗng cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng."
Hả...?"
Đầu của hắn bắt đầu rơi xuống, va chạm với mặt đất tạo nên một âm thanh nặng nề, hắn vẫn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra.Hoặc có lẽ... là không muốn hiểu?
Tên quỷ tay nhìn cơ thể mình dần biến thành tro bụi, và ở xa hơn một chút, cậu thiếu niên vừa ném người lên trời đang ôm cánh tay trái của mình, tất tả chạy về phía thiếu niên khoác áo màu đỏ thẫm, run rẩy nắm lấy bàn tay không cầm kiếm của đối phương.
Hắn cũng từng muốn có ai đó quan tâm đến mình... cũng từng khao khát có ai đó nắm lấy tay mình... — Đã từng có người như vậy, mà sao mình lại để tuột mất chứ?
Trong đôi mắt trợn trừng của tên quỷ, nước mắt tuôn rơi, và trong nỗi không cam lòng cùng hối hận, hắn hóa thành tro bụi.—— "Tomioka!
Tomioka!!"
Murata ôm lấy cánh tay trái, loạng choạng chạy đến chỗ cậu thiếu niên vừa chém xong quỷ, giờ đây vì không thể tự bảo vệ khi tiếp đất nên đã ngã mạnh xuống đất.
Với độ cao như lúc nãy, dù Murata đã cố gắng lăn mấy vòng để giảm lực va chạm khi tiếp đất, kết quả vẫn là gãy tay trái.
Cậu gần như không dám tưởng tượng nếu rơi từ vị trí còn cao hơn thế, với một người không thể chuẩn bị tiếp đất thì sẽ ra sao.
"Murata... san?
Sao cậu lại đến đây?"
Tomioka Giyu nghe thấy tiếng Murata, khẽ quay đầu sang hướng đó, còn chưa kịp nâng tay lên thì đã bị một bàn tay khác nắm chặt lấy."
Thật là... lúc này rồi còn cố gắng dùng kính ngữ làm gì nữa."
Murata suýt bật khóc, nhưng lại bị lời nói của Tomioka Giyu chọc cười, nước mũi trào ra trong mũi rồi phồng lên thành một bong bóng to: "Thấy vẻ mặt cậu lúc đó, tôi không yên tâm để cậu một mình."
Tomioka Giyu khẽ mỉm cười, nhưng rồi ngay lập tức vì đau mà dừng lại, khóe môi còn ho ra máu: "Murata..."
"Ừ, tôi đây."
Murata cẩn thận xoay đầu Tomioka Giyu sang một bên, tránh để cậu bị sặc máu vào khí quản, sau đó định mở áo cậu ra để kiểm tra vết thương.
Nhưng liền bị một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên cổ tay ngăn lại.
"Không cần đâu... không sao cả."
"Cứu được Sabito... là tôi vui lắm rồi."
Tomioka Giyu ho khan nói ra câu đó, trong giọng nói mang theo một cảm giác nhẹ nhõm không thể diễn tả thành lời.
"Tomioka cậu... là người từ tương lai quay về đúng không?"
Murata nắm chặt lấy áo Tomioka Giyu, cảm nhận từng ngón tay của mình thấm đầy máu từ lớp vải đã ướt đẫm.Tomioka Giyuu trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn Murata: "Tại sao...?"
"Cậu cũng đâu có ý định giấu, đúng không?
Sabito đã chết đến mấy lần gì đó... tuy tôi đầu óc chậm chạp, nhưng mãi đến vừa rồi mới hiểu 'kinh nghiệm' mà cậu nói là ý gì..."
Murata kéo lại áo cho Tomioka Giyu, cố gắng để cậu nằm dễ chịu hơn một chút: "Tương lai... là thế nào vậy?"
"Tương lai à..."
Tomioka Giyu khẽ thở dài, giữa bóng tối vô tận, nở một nụ cười: "Sabito chắc chắn sẽ trở thành một Thủy trụ thật tuyệt vời."
"..."
Nhìn bàn tay từng nắm chặt cổ tay mình dần buông lỏng, Murata không kìm được nữa, trong lời nói tràn ngập tiếng nghẹn ngào: "Câu trả lời gì kỳ cục vậy chứ..."
Không còn ai đáp lại cậu nữa.
Chỉ có Tomioka Giyu nằm đó nhắm mắt, mỉm cười bình yên dưới chân cậu — không còn đau đớn, không còn phiền muộn, như thể chỉ đang mơ một giấc mơ đẹp mà thôi.—— Tomioka Giyu lại một lần nữa mở mắt, và thấy mình trở về bên dòng sông đó.
Cậu bước lên hai bước thì mới sực nhớ đến những chuyện xảy ra trước đó.
Ngước mắt nhìn sang bờ bên kia, quả nhiên lại thấy người chị gái trong bộ áo cưới màu đỏ thẫm.
Chỉ là lần này, sắc mặt chị vô cùng tệ – trông chẳng khác gì nét mặt của Sabito lúc sắp sửa cho cậu một cú gõ đầu để cậu tỉnh táo lại.
Nghĩ đến những gì mình vừa làm, Tomioka Giyu hiếm khi cảm thấy có chút chột dạ, mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán.
Cậu còn chưa kịp nhấc chân bước về phía chị, thì đã bị một luồng sức mạnh vô hình kéo lại, không sao tiến được thêm bước nào.
Cậu cuống cuồng nhìn về phía Tomioka Tsutako, lại thấy chị đang nhíu mày như lần trước, miệng mấp máy những lời không thành tiếng: "Trở về đi.
Không được qua đây."
Nét mặt đó biểu hiện rằng chị thực sự nghiêm túc.
Chị ấy thật sự không chấp nhận cách làm của Tomioka Giyu.
Giận dữ, hoang mang, thêm cả tủi thân – mọi thứ trào dâng, khiến cậu nóng lòng vươn tay ra định giữ lấy bóng hình áo đỏ ấy.
Nhưng cũng như bao cơn ác mộng mà cậu từng trải qua suốt mấy năm nay, ngoài hai bàn tay trống rỗng, cậu chẳng thể nắm được gì.
Cậu choàng tỉnh giấc, lúc này mới nhận ra mình lại quay trở về bãi đất nơi mình đã nằm đó đến bốn lần."
Tỉnh rồi à?
Còn nhớ tớ là ai không?"
Cậu lại nghe thấy tiếng gió thổi qua tán cây."...Sabito."
Tomioka Giyu cất tiếng trả lời, và nhận ra giọng mình đã khô khốc đến đáng sợ._____
Tôi đã viết đoạn này rất vui!
Hy vọng các bạn cũng đọc nó một cách vui vẻ!!Cầu bình luận!!