Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Kim Điện Xuân Triều - Nguyệt Nguyệt Dục Thí

Kim Điện Xuân Triều - Nguyệt Nguyệt Dục Thí
Chương 15


Bên ngoài phòng có tiếng bước chân. Trình Lê quay đầu lại, nhìn qua làn rèm lụa, thấy người đến là hai cung nữ bên mình: Huệ Hương và Xuân Hỉ.

Trời đã sáng, nàng cũng chẳng ngủ được, liền ngồi dậy.

Huệ Hương và Xuân Hỉ tiến lại bên giường, cả hai đều đầy vẻ lo lắng, hỏi nhỏ những điều trong lòng còn hoang mang:

“Tiểu thư, đêm qua...”

Phải rồi.

Nam nhân kia — ở lại khiến người lo lắng, mà đi rồi… cũng khiến người bất an.

Huệ Hương và Xuân Hỉ không rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết đêm qua hắn vào Vũ Hoa Các không bao lâu… liền rời đi.

Trình Lê hồi tưởng lại tình hình trước sau.

Ban đầu nàng chỉ lo nghĩ làm thế nào để không để Tiêu Hoài Huyền phát hiện chiếc khăn tay kia. Về sau...

Giờ ngẫm lại, tất cả cũng chẳng tính là tai họa gì.

Nàng và Công chúa Vĩnh Dương đều bình an. Rồi kế tiếp, nàng lại nhớ đến viên thuốc mê. Giờ đã qua một đêm, thời gian kéo dài, sợ rằng sinh biến cố, thế là lập tức sai cung nữ trong Vũ Hoa Các chuẩn bị nước rửa mặt, rồi khẽ lắc đầu với Huệ Hương và Xuân Hỉ, ngụ ý không cần hỏi thêm, coi như là giải trừ ưu phiền.

Thấy nàng nói không sao, Huệ Hương và Xuân Hỉ cũng nhẹ nhõm trong lòng.

Trình Lê thu xếp xong xuôi, đeo khăn che mặt, từ sớm đã cùng hai cung nữ rời khỏi Vũ Hoa Các, quay về Đông Cung.

Địa điểm ghi trên khăn của Vĩnh Dương Công chúa là một nơi gần Đông Cung, khá hẻo lánh, ở bên cạnh một giếng đá cạn.

Trình Lê không tự mình đi lấy, mà giao việc này cho Huệ Hương.

Chờ đến khi nàng ấy trở lại Đông Cung, chừng khoảng một nén nhang sau, Huệ Hương mới trở về, giao vật tìm được cho Trình Lê.

Trình Lê hỏi: “Thuận lợi chứ?”

Huệ Hương gật đầu: “Nơi đó vắng vẻ lắm, lại đi lúc sớm, căn bản chẳng gặp ai cả.”

Trình Lê ừ một tiếng, đem vật kia cất kỹ. Chuyện này, coi như đã tạm thở phào.

Ngày hôm đó, không có chuyện gì phát sinh.

Đến tối, tiểu cô nương tắm rửa xong, ngồi trước gương đồng, chợt lại nhớ đến miếng ngọc trắng trong túi tiền kia.

Nàng lập tức lấy ra, ném sang một bên, tim “thình thịch” đập mạnh, yết hầu như nghẹn lại, đầu ngón tay run rẩy. Cuối cùng, nàng nhanh tay đậy kín nắp hộp, không cho bản thân tiếp tục nghĩ nữa.

Chỉ thế thôi — không cho phép bản thân nghĩ xa hơn.

Thế nhưng, đến ngày hôm sau, chuyện xảy ra lại hoàn toàn ngoài dự liệu: nam nhân kia — lại bất ngờ xuất hiện.

Hắn vừa đến, toàn bộ Đông Cung trên dưới như bị chấn động. Ai nấy đều căng thẳng, tâm thần bất định.

Trình Lê vốn đang ở trong phòng suy nghĩ mấy việc, vừa nghe tin ấy, ngực liền run lên.

Nàng lập tức đứng dậy, còn chưa kịp nghĩ ngợi thêm gì, bên ngoài đã có tiếng động không nhỏ, hiển nhiên, là Vũ Lâm Vệ đã tiến vào.

Bên ngoài Trọng Hoa Cung, cung nữ thái giám đồng loạt quỳ rạp xuống đất, không ai dám thở mạnh.

Trình Lê bước nhanh ra khỏi nội phòng, liền thấy hắn.

Tấm màn mỏng lay động, thân hình cao lớn của hắn hiện ra trong tầm mắt nàng, khiến nàng thoáng chốc như choáng váng mặt mày.

Hắn cứ thế, không kiêng nể gì, công khai mà tiến thẳng vào phòng nàng.

Vừa bước vào, đôi mắt đen thẳm kia liền rơi lên người nàng.

Lạnh lùng, xa cách, xa lạ.

Bước chân Trình Lê khựng lại tại chỗ, không dám tiến lên, lòng run rẩy, kéo theo cung nữ bên cạnh cùng từ tốn hành lễ.

Trong phòng lặng ngắt như tờ, giọng nói lạnh băng của nam nhân ấy lại vang lên trước:

“Truyền xuống, bảo người nhóm địa long lên cho ấm. Nơi này lạnh như thế, làm sao có thể để Dực vương phi bị nhiễm phong hàn?”

Phía sau, Trương Minh Hiền khom người lĩnh mệnh.

Lúc này Trình Lê mới ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lẽo giao nhau với ánh nhìn hờ hững của hắn.

Nam nhân ấy chậm rãi bước đến gần nàng, hai tay chắp sau lưng, đột nhiên giơ tay phải, vòng chuỗi Phật châu đeo trên cổ tay quấn lấy cổ tay nàng, cúi người thấp giọng:

“Ngày mai Thái Hoàng Thái Hậu hồi cung, khi gặp người, ngươi biết phải ăn nói thế nào rồi chứ?”

Trình Lê trong lòng chấn động, lập tức hiểu rõ mục đích hắn đến đây hôm nay. Nàng chỉ chần chừ trong khoảnh khắc, hắn đã mất kiên nhẫn.

“Nói.”

“… Biết… biết rồi.”

Trình Lê vội đáp, lại cúi thấp đầu, tránh ánh mắt hắn.

Hắn hơi nhướng mày, cười lạnh, tiếp tục hỏi:

“Nếu bà ấy hỏi ngươi, có từng viên phòng với Hoàng huynh, ngươi định trả lời thế nào?”

Trình Lê chầm chậm siết chặt tay áo, tâm tư cuộn trào, tự nhiên biết rõ hắn muốn nàng nói gì. Không thể chống lại, nàng chỉ đành gật đầu thuận theo.

Tiêu Hoài Huyền tỏ vẻ hài lòng, đưa tay xoa nhẹ đầu nàng: “Ngoan lắm.”

Vừa dứt lời, hắn nghiêng người cúi xuống, định hôn lên môi nàng.

Trình Lê theo bản năng nghiêng đầu tránh né. Đừng nói trong phòng còn bao nhiêu người, dẫu cho không có ai, nàng cũng không thể thuận theo.

Tiêu Hoài Huyền bật cười khinh miệt, nét tuấn tú thoáng lạnh lẽo. Tay hắn bất ngờ nâng cằm nàng, ép nàng ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn, lại không nói một lời.

Hai người đối mặt.

Tuy chỉ là một mảnh im lặng, nhưng tất cả đều rõ ràng…

Rõ ràng một đoạn quá khứ chỉ có hai người họ biết.

Trong mắt hắn hiện lên ý cười nhàn nhạt, thần sắc kiêu ngạo, đầy vẻ khiêu khích, rõ ràng chẳng hề để tâm.

Không để tâm đến việc hắn đã dùng thủ đoạn hèn hạ để lừa gạt một thiếu nữ ngây thơ từng có ơn cứu mạng hắn.

Không để tâm đến việc thiếu nữ ấy vẫn luôn nhớ thương hắn suốt ba năm ròng.

Và cũng không để tâm, rằng nàng đã nhận ra hắn là ai.

Thật lâu sau, hắn mới buông tay, từ trên cao nhìn nàng một cái, xoay người, thản nhiên rời đi.

Ngoài sân vang lên tiếng bước chân, Vũ Lâm Vệ nối gót theo sau hắn, khắp nơi lại trở về hiu quạnh.

Người vừa đi, Trình Lê lập tức sai cung nữ lấy áo choàng, ra ngoài.

Nàng đi đâu?

Tất nhiên là tới Vĩnh An cung của Tiêu Tri Nghiên.

Bước chân không hề dừng lại, nhanh chóng tới cửa cung, đúng lúc gặp hai vị Thái y từ bên trong đi ra. Vừa trông thấy nàng, họ hơi cúi đầu hành lễ, rồi lặng lẽ rời đi.

Trình Lê vội vã bước vào.

Trong Vĩnh An cung, cả điện lẫn phòng ngủ đều tĩnh lặng như chết.

Nàng bước nhanh vào phòng, chỉ thấy Tiêu Tri Nghiên nằm yên trên giường, bên cạnh là Trần công công đang chăm sóc.

Trình Lê không lòng vòng: “Họ đã làm gì điện hạ?”

Trần công công thấy là nàng, cúi đầu hành lễ, sau đó chỉ thở dài.

“Nói là thuốc giúp điện hạ điều dưỡng thân thể, nhưng thực tế…”

Trình Lê nhẹ nhàng siết chặt tay áo. Thực tế, hơn nửa là thuốc khiến người ta hôn mê không tỉnh.

Hiển nhiên, Tiêu Hoài Huyền làm tất cả, là để diễn cho Thái Hoàng Thái Hậu xem.

Thái Hoàng Thái Hậu năm nay tuổi đã cao, thân thể suy yếu, thường ngày niệm Phật không dứt. Nửa năm trước dọn đến Nam Sơn khí hậu ôn hòa để dưỡng bệnh, nay nghe tin Tiên Đế đột ngột băng hà, liền vội vã hồi cung.

Vì tuổi cao sức yếu, mấy ngày gần đây mới đến được kinh thành.

Tiêu Hoài Huyền muốn duy trì bộ mặt giả tạo trước mặt bà.

Triều đình hiện nay, nguyên Hoàng hậu — nay là Thái hậu từ lâu đã bị hắn gạt bỏ. Trong cửu đại môn phiệt, Trình gia nàng là người đầu tiên quy thuận hắn. Bốn nhà còn lại thì đứng về phía Đông Cung.

Đông Cung còn tồn tại đến nay, chẳng qua là Tiêu Hoài Huyền cố ý để lại cho tứ đại gia kia xem mà thôi.

Nhưng với bản tính kiêu ngạo, tàn nhẫn của hắn, một khi không còn muốn diễn, ngày ấy sẽ là ngày huyết tẩy tứ đại gia cũng không chừng.

Còn Thái hậu hiện giờ...

Bà không phải thân mẫu của Tiêu Hoài Huyền, mà là mẹ đẻ của Tiêu Tri Nghiên.

Mà Tiêu Hoài Huyền, từ mười mấy tuổi đã nắm thực quyền trong tay, gần như không ai khống chế được.

Trước cục diện này, Trình Lê thực sự không dám nghĩ họ còn có cơ hội lật mình chăng?

Ngày mai, dù nàng muốn hay không, cũng đều phải nghe lời.

Chớp mắt, ngày mai đã đến.

Sáng sớm, tin tức truyền về: Thái Hoàng Thái Hậu đã vào cung.

Đến giờ Mùi chiều hôm ấy, lại có tin báo: một nén nhang nữa, người sẽ đến Đông Cung vấn an Tiêu Tri Nghiên.

Những tin tức này, hiển nhiên đều theo ý hắn – Tiêu Hoài Huyền.

Trình Lê không giỏi nói dối, huống chi là chuyện trước mắt, trong lòng càng thêm căng thẳng.

Quả nhiên, một nén nhang sau, Thái Hoàng Thái Hậu đến Đông Cung.

Trình Lê dẫn theo cung nữ, thái giám lập tức ra ngoài nghênh đón. Vừa thấy người, lồng ng.ực nàng khẽ run.

Vì người đến không chỉ là Thái Hoàng Thái Hậu, mà còn có cả Tiêu Hoài Huyền.

Nam nhân ấy đứng cạnh bà, dáng người cao lớn, khoanh tay sau lưng, ánh mắt rơi lên người nàng.

Trình Lê ngực đập liên hồi, ánh mắt xao động, bước chân dừng lại, chầm chậm hành lễ:

“Thần thiếp tham kiến Thái Hoàng Thái Hậu, tham kiến bệ hạ…”

Thái Hoàng Thái Hậu Vương thị đương nhiên nhận ra Trình Lê. Khi nàng còn nhỏ, bà từng bế nàng trong lòng, yêu thương vô cùng. Việc hôn sự giữa nàng và Thái tử, thực chất cũng do một tay Vương thị định ra. Nếu không vì bệnh cũ tái phát nửa tháng trước lễ thành hôn, khiến thân thể suy yếu, ngày đại hỷ ấy bà tất sẽ về dự.

“A Lê, mau đứng dậy…”

Thái Hoàng Thái Hậu đích thân đỡ nàng.

Trình Lê chậm rãi đứng lên, vành mắt ửng đỏ.

“Hoàng tổ mẫu…”

“Ái chà…”

Vương thị thở dài một tiếng, lòng đầy thương xót cho đứa nhỏ này, nắm tay nàng cùng sánh bước.

Trên đường, Trình Lê nghẹn ngào kể bệnh tình của Tiêu Tri Nghiên.

Trong lúc ấy, nam nhân kia vẫn theo sát sau hai người, cùng tiến vào Vĩnh An cung, bước vào phòng Tiêu Tri Nghiên.

Vương thị nhìn đứa cháu từng yêu thương giờ nằm mê man bất tỉnh, lòng đau như dao cắt, lau vài giọt lệ, cuối cùng hỏi đến chuyện mà Tiêu Hoài Huyền đã đoán trước:

“A Lê cùng Nghiên nhi, từng có viên phòng chưa?”

Ngực Trình Lê đập loạn, nhưng ánh mắt nàng không tránh né, trả lời cũng không chút do dự – gật đầu.

Tiêu Hoài Huyền vẫn đứng trước mặt nàng.

Lòng nàng run sợ, nhưng không dám có nửa điểm chậm trễ.

Thái Hoàng Thái Hậu gật đầu, chỉ khẽ nói: “Tốt, tốt lắm.”

Khi tiễn cung, chân Thái Hoàng Thái Hậu vừa rời khỏi cửa, mắt Trình Lê chợt tối sầm lại.

Nàng ngẩng đầu lên – quả nhiên, đụng phải ánh mắt của nam nhân ấy.

Giọng hắn lạnh nhạt, bình thản mà uy nghi, chỉ phun ra một câu:

“Tối nay, đến bồi Trẫm.”
 
Kim Điện Xuân Triều - Nguyệt Nguyệt Dục Thí
Chương 16


Trong lòng Trình Lê cuộn trào từng đợt sóng dữ, không chỉ vì những lời hắn vừa nói khi nãy. Thái Hoàng Thái Hậu mới vừa rời đi, vậy mà hắn lại dám trắng trợn như thế, chẳng lẽ không sợ bị người khác nghe thấy sao?

Nghĩ lại thì, đương nhiên hắn không sợ. Cả thiên hạ này đều là của hắn, hắn còn có điều gì cần phải e ngại nữa chứ?

Chỉ nói riêng chuyện ở Đông Cung hiện tại, sợ rằng ai ai trong cung cũng đều hiểu rõ ràng rành mạch, chẳng qua chẳng có người nào dám vạch trần lớp giấy mỏng đó, ngay cả Thái Hoàng Thái Hậu cũng vậy.

Hơn một canh giờ sau, khi màn đêm còn chưa buông xuống, kiệu nhỏ đã dừng lại ngoài Trọng Hoa Cung.

Trình Lê trong lòng trăm mối không cam tâm, nhưng cuối cùng vẫn chỉ có thể cắn răng, nhấc chân bước lên bậc thềm.

Lần này kiệu dừng không phải ở Vũ Hoa Các, mà là thẳng đến tẩm cung của hắn.

Trình Lê được dẫn vào thẳng tịnh thất.

Vừa vào, liền thấy hắn đang tắm mình trong bồn gỗ, một cánh tay tùy ý đặt trên thành bồn, khớp xương rõ ràng, đầu ngón tay lười nhác chạm vào mép nước, thi thoảng nhẹ gõ tạo nên từng đợt sóng lăn tăn. Nghe tiếng bước chân nàng, hắn không ngoảnh lại, chỉ nhàn nhạt hạ giọng ra lệnh:

“Lại đây.”

Khuôn mặt Trình Lê như bị thiêu đốt, hơi nước trong phòng bốc lên mờ mịt, vốn đã nóng nực, trong khoảnh khắc ngắn ngủi, mồ hôi đã đẫm cả lưng áo.

Bước chân nàng nặng nề, nhưng vẫn cố gắng nhấc từng bước một, đi về phía hắn, dừng lại bên cạnh bồn nước, đúng hơn là phía sau hắn.

Tiêu Hoài Huyền giọng nói lạnh lùng vang lên:

“Tự cởi. Cởi xong thì vào.”

Bàn tay Trình Lê khẽ run rẩy, nước mắt dâng đầy hốc mắt, cả người tê dại.

Nàng chậm rãi nâng tay, từng món, từng món một mà cởi xuống xiêm y. Vẫn còn giữ lại lớp yếm mỏng bên trong, ở cổ chân đeo hai chiếc chuông nhỏ màu bạc, mỗi bước đi là một tiếng leng keng nhẹ nhàng vang lên trong căn phòng tĩnh lặng.

Nàng mất gần mười lăm phút mới xong.

Mà nam nhân kia, đôi mắt sớm đã khép hờ, hôm nay hiếm khi nhẫn nại như thế.

Chỉ đến khi tiếng chuông nhỏ vang lên bên mép nước, hắn mới khẽ hé mắt nhìn.

Tiểu cô nương đã xuống nước. Vừa vào, nàng liền co cả người lại trong làn nước, chỉ để lộ mỗi cái đầu nhỏ, dè dặt, căng thẳng nhìn về phía hắn.

Tiêu Hoài Huyền không nói gì, chỉ lười biếng giơ tay ngoắc ngón.

Trình Lê mặt mày đỏ bừng, ngực phập phồng, vẫn cắn răng, rón rén tiến lại gần.

Trong suốt quá trình ấy, hắn chỉ tựa vào thành bồn, híp mắt dõi theo.

Đến khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn bằng một cánh tay, Tiêu Hoài Huyền đột ngột vươn tay kéo mạnh lớp yếm mỏng trên người nàng, kéo nàng ngã vào lòng hắn. Trình Lê khẽ kêu một tiếng, trong chớp mắt đã rơi vào vòng tay hắn, tấm yếm màu hồng nhạt bị giật rơi xuống, lặng lẽ trôi nổi trong làn nước.

Tấm thân ngọc ngà như tuyết của nàng run rẩy áp sát vào lồng ng.ực hắn, hơi thở dồn dập, khuôn mặt đỏ bừng, bị buộc ngẩng lên.

Tiêu Hoài Huyền ôm lấy đầu nàng, ngón cái nhẹ nhàng v**t v* tóc mai, giọng trầm khàn vang lên, ngữ điệu kéo dài:

“Hôm nay, biểu hiện không tệ.”

Trình Lê lập tức hiểu ý hắn đang nói tới chuyện khi nãy gặp Thái Hoàng Thái Hậu.

Hắn nói tiếp: “Diễn cũng ra trò đấy.”

Trình Lê lập tức sốt ruột, sợ hắn hiểu lầm mình chỉ đang giả vờ, liền vội vã cãi:

“Không… không phải... Ta là thật sự... thật sự rất muốn khóc…”

Lời này không giả, lúc ấy nàng thật sự không phải đang diễn, mà là rất muốn khóc.

Nhưng thấy nam nhân kia hơi nhướn mày:“Ồ?”

Rồi khẽ bật cười, buộc nàng phải càng ngẩng đầu lên cao hơn:
“Xem ra, ngươi thực sự thích hắn? Hửm? Ngươi thích hắn sao?”

Ánh mắt Trình Lê đối diện với hắn, toàn thân đều run lên. Hơi thở của hai người quấn quýt lấy nhau, rất lâu sau vẫn chưa thốt nên lời.

Nàng không trả lời, không thừa nhận, cũng không phủ nhận.

Không đáp thì thôi, câu trả lời là gì, Tiêu Hoài Huyền hiển nhiên cũng chẳng mảy may để tâm.

Nam nhân kia nhìn nàng một hồi lâu, ánh mắt quét qua cặp mắt ngấn lệ kia, như thể chợt nghĩ đến điều gì, môi dưới khẽ nhếch lên, trong mắt hiện lên vài phần khinh miệt.

Ánh mắt khinh miệt ấy, Trình Lê đã quá quen. Mới hai hôm trước vừa gặp lại, cũng là lúc hắn nhìn khối bạch ngọc kia.

Trình Lê lập tức cảm thấy ngực dồn dập, mặt càng thêm đỏ bừng, trong lòng hỗn loạn không thôi.

Lúc này, hắn đột nhiên siết chặt tay đang giữ lấy đầu nàng, khiến mặt nàng lại tiến gần thêm vài phần.

“Trẫm thả phụ thân ngươi, như vậy đủ chưa… hay còn?”

Nghe câu này, Trình Lê liền hiểu ngay hắn đang nghĩ đến điều gì.

Còn cái chữ “còn” kia... là “còn” cái gì, nàng hiểu rõ.

Trong lòng nàng chợt dậy sóng, lại nghe nam nhân kia chậm rãi nói tiếp:

“Nhưng mà, ngươi với Tiêu Tri Nghiên, là không thể. Cả ca ngươi, cũng không được.”

“Nếu hôm đó hắn ngoan ngoãn chịu trói, trẫm cũng không hẳn sẽ không tha. Chỉ trách hắn dám bỏ trốn... Trẫm ghét nhất là kẻ dám trái lệnh. Nhớ kỹ chưa?”

Trình Lê chỉ cảm thấy trong đầu ong ong vang vọng, sợ hãi, kinh hoảng, xấu hổ, cùng sự bất ngờ vì đặc xá — mỗi một cảm xúc đều khiến nàng không sao giữ nổi bình tĩnh. Nàng lập tức thu lại ánh mắt, ngoan ngoãn gật đầu.

Tiêu Hoài Huyền lúc này mới buông nàng ra, lưng tựa vào vách đá sau lưng, một tay tùy ý đặt lên mép bồn, rồi lại dùng ánh mắt ra hiệu, ý bảo nàng chủ động hầu hạ.

Trình Lê hít một hơi, ngẩng khuôn mặt mềm mại, khẽ vuốt tay lên lồng ng.ực hắn, chậm rãi đến gần, môi khẽ run run, đang muốn chạm vào hắn, lại phát hiện — căn bản không thể.

Chỉ chần chừ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, nam nhân kia đã đưa tay siết lấy mặt nàng, trong mắt không có chút tình cảm nào, lạnh lùng nhìn nàng rất lâu.

Hai người lại một lần nữa nhìn thẳng vào mắt nhau.

Trình Lê áp chế vô vàn cảm xúc, gắng gượng giữ dáng vẻ nên có của một kẻ bị khuất phục. Cuối cùng, cánh môi mềm ướt lại chạm sát môi hắn, khẽ dán lên...

Chẳng bao lâu sau, bàn tay lớn đang ngâm trong nước kia liền nâng lấy vòng eo mềm mại của nàng, kéo xuống, xuyên qua. Hồ nước lập tức vang lên tiếng động mơ hồ, chưa đầy một lát, tiếng nước nhỏ vụn kia liền biến thành âm thanh khác — rối ren, hỗn loạn, xen lẫn từng cơn th* d*c và những tiếng sóng vỗ dập dìu mãi không dứt...

Đông Cung.

Nghe theo lời Trình Lê phân phó, An Phúc và hai người nữa vẫn thay nhau canh gác phía sau bức tường phía Bắc. Vài ngày trước không có động tĩnh gì, vậy mà đêm nay, cuối cùng cũng chờ được người.

An Phúc vừa nghe thấy tiếng động liền lập tức đi gọi Huệ Hương. Huệ Hương cùng Xuân Hỉ vội vàng chạy tới, đem lời Trình Lê căn dặn truyền lại cho người kia.

Ba chữ “Tránh tử dược”, rốt cuộc cũng được thốt ra khỏi miệng.

Triêu Dương Cung.

Đến canh hai, hắn mới buông nàng ra. Từ trong nước bế nàng lên, bọc tạm một lớp y phục, cả người tr*n tr**, một tay ôm lấy vòng eo nàng, cứ thế mang ra khỏi phòng tắm.

Thân thể Trình Lê run rẩy, tay bám lấy cổ tay hắn chẳng còn chút sức lực, những ngón tay mảnh mai trắng nõn như có thể trượt khỏi cổ hắn bất cứ lúc nào.

Đợi đến khi vào long sàng, hắn liền ném nàng xuống.

Cung nữ cúi đầu tiến đến, mở áo cho hắn, Tiêu Hoài Huyền vươn tay mặc vào.

Trình Lê lặng lẽ kéo lên vạt áo bị xốc xuống, thân thể tuyết trắng dần được che khuất, cuối cùng chỉ còn sót lại đôi bàn chân trắng muốt, thon nhỏ như ngọc.

Mỹ nhân, dù là đầu ngón chân cũng đẹp đến ngẩn ngơ.

Nàng len lén ngẩng đầu nhìn hắn.

Nam nhân kia một bên mặc y phục, một bên rũ mắt nhìn nàng.

Đây là tẩm cung của hắn. Nàng không biết hắn ngủ ở đâu? Nếu như cùng nàng ngủ chung, có hắn bên cạnh, nàng tất nhiên ngủ không nổi. Vậy đêm nay, rốt cuộc phải vượt qua như thế nào?

Còn nếu như muốn nàng rời đi... hiện tại nàng không thể nhúc nhích nổi, thì phải làm sao?

Đang nghĩ ngợi miên man, chợt thấy nam nhân kia dời tầm mắt, thần sắc đạm mạc, xoay người rời đi.

Trình Lê thở phào nhẹ nhõm. Có lẽ đêm nay, thật sự có thể yên ổn ngủ một giấc. Trước khi chìm vào giấc ngủ, ý niệm cuối cùng trong đầu nàng là:Hắn nói sẽ thả phụ thân nàng.

Sáng hôm sau, mặt trời lên cao, Trình Lê mới từ từ tỉnh lại. Ý niệm đầu tiên trong đầu vẫn không thay đổi:Hắn đã nói sẽ thả phụ thân nàng.

Với nàng mà nói, đây là chuyện vui nhất trên đời. Nếu phụ thân nàng bình an, thì chỉ còn nàng và Tiêu Tri Nghiên...

Trước mắt mà nói, cứu được một người là một người. Chỉ cần có thể cứu được dù là người nào cũng quá tốt rồi.

Trình Lê đứng dậy, trở về Đông Cung.

Chiều hôm đó, tại Bích Tiêu điện.

Tiêu Hoài Huyền phê xong tấu chương, tựa lưng vào long ỷ, trong đầu bất giác nghĩ đến Trình Lê — cũng nhớ lại những lời đã nói với nàng đêm qua.

Hắn giơ tay, cử động ngón tay, bên cạnh Trương Minh Hiền liền khom người bước tới.

“Bệ hạ...”

“Truyền khẩu dụ của trẫm, thả Trình Kinh Phú.”

Trương Minh Hiền rõ ràng ngẩn người, trăm triệu lần không ngờ tới. Nhưng đây là chính miệng bệ hạ nói ra, sao có thể sai được?

Y lập tức tuân lệnh, nhanh chóng tự mình đi làm.

Trong đại điện chẳng bao lâu chỉ còn lại một mình Tiêu Hoài Huyền.

Nam nhân nheo mắt, thân hình cường tráng tựa vào phía sau, trong tay ch*m r** v**t v* chiếc nhẫn ngọc.

Hắn đã nhận ra Trình Lê từ khi nào?

Là vào chiều hôm đó, khi cho ma ma đi điều tra thân thế nàng.

Chỉ vì — mùi hương trên người nàng.

Kỳ thực, ngày nàng đến cầu xin hắn, hắn đã cảm thấy mùi hương trên người nàng rất quen, giống như đã từng ngửi qua ở đâu đó.

Nhưng lúc đầu vẫn chưa nhớ ra, là ở nơi nào, là trên ai.

Mãi đến khi cho người điều tra xong, vào buổi chiều hôm đó, hắn mới giật mình nhớ lại — là mùi hương của một người năm xưa...

Là cô nương thôn dã bốn năm trước ấy.

Nàng nói phụ thân nàng làm quan tại kinh thành, có lẽ nàng vốn không phải hạng thôn dã gì, nhưng với hắn mà nói, điều đó không quan trọng.

Khi ấy hắn mới mười tám tuổi, đang trên đường bị phụ hoàng triệu về kinh. Lúc trở về đất phong, bị Tiêu Tri Nghiên ám sát, chân phải trúng tên, lăn xuống vách núi, trốn vào hang đá, mất máu quá nhiều, lại bị truy sát...

Hắn đã gần như muốn chết.

Và chính vào lúc đó — hắn gặp nàng.

Hắn đã từng lừa nàng, nói ra những lời chưa từng thật lòng, chỉ để dụ nàng giữ bí mật cho mình, dụ nàng đưa thuốc, mang cơm đến.

Chỉ là tùy tiện qua đường, việc đã qua thì cho qua, ai lại thực lòng động tâm với một tiểu cô nương mới mười hai mười ba tuổi chứ? Đã sớm quên rồi.

Ngoại trừ đôi mắt kia của nàng, nàng trông thế nào, hắn thật sự đã không còn nhớ rõ nữa...
 
Kim Điện Xuân Triều - Nguyệt Nguyệt Dục Thí
Chương 17


Khi trở về Đông Cung, kiệu nhỏ chỉ dừng lại ở Huyền Đức Môn, Trình Lê không cho phép người đi vào bên trong.

Đợi đến khi quay lại Trọng Hoa Cung, còn chưa bước vào nhà, Trình Lê đã cảm thấy không khí bên trong có gì đó bất ổn.

Đang lúc nghi hoặc, nàng thấy Như Thúy từ trong phòng đi ra.

"Tiểu thư!"

Tiểu cung nữ thấy nàng trở về hiển nhiên rất vui sướng, nhưng giọng gọi lại được đè nén xuống, nàng ấy chạy đến bên Trình Lê.

Trình Lê mở miệng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Như Thúy đỡ nàng đi vào. Nghe được động tĩnh, lúc này Huệ Hương và Xuân Hỷ cũng đều từ sương phòng đi ra.

Chủ tớ bốn người trong phòng, vừa vào đến nơi, Như Thúy mới khẽ khàng đáp: "...Vương gia, Vương gia đã biết rồi."

Trình Lê nghe xong, trong lòng tự nhiên có chút dao động, dù nàng hiểu rằng ngày này sớm muộn gì cũng sẽ đến, Tiêu Tri Nghiên sớm muộn gì cũng sẽ biết.

Như Thúy tiếp tục kể: "Sáng nay Vương gia đến thăm tiểu thư, phát hiện tiểu thư không có ở đây, ngài liền... liền biết, đập nát rất nhiều đồ vật... Còn phun ra huyết, rất đau khổ, trong miệng vẫn luôn lẩm bẩm gọi tên tiểu thư..."

Khuôn mặt nhỏ của Trình Lê trắng bệch, sau một lúc lâu mới khó khăn cất lời hỏi: "Chuyện này xảy ra bao lâu rồi?"

Huệ Hương đáp: "Hơn nửa canh giờ trước."

Trình Lê chỉ nói: "Ta đi xem Điện hạ."

Nàng bước ra cửa, thẳng đến Vĩnh An cung. Ba cung nữ đều theo nàng cùng đi.

Đến nơi, vừa tiến vào đại điện, Trình Lê đã nghe thấy tiếng Tiêu Tri Nghiên ho khan.

Bước vào phòng ngủ, đối mặt là lúc, người đang ho ra máu. Lòng Trình Lê cả kinh, bước nhanh hơn vài phần:

"Điện hạ!"

Đôi mắt Tiêu Tri Nghiên hoe đỏ, một bàn tay ôm ngực, yếu ớt ngẩng đầu lên, nhìn thấy Trình Lê, chàng khẽ gọi:

"A Lê..."

Bên cạnh chàng chỉ có Trần công công và một tiểu thái giám hầu hạ. Trình Lê tiếp nhận khăn từ tay thái giám, nhẹ nhàng lau vết máu nơi khóe môi chàng.

Tiêu Tri Nghiên nắm chặt tay nàng, ánh mắt lưu luyến dịu dàng, nhưng lại rõ ràng lộ ra nỗi thống khổ tột cùng.

"A Lê, cô xin lỗi nàng, cô hận không thể đem hắn bầm thây vạn đoạn! Cô đáng lẽ phải dự đoán được, Tiêu Hoài Huyền, Tiêu Hoài Huyền cái súc sinh này!!"

Chàng càng tức giận, độc phát liền càng lợi hại, nói xong, lại một ngụm máu tươi từ miệng trào ra.

"Điện hạ!"

Trình Lê thật sự hoảng loạn, mặt không còn chút máu, bàn tay mềm mại vỗ nhẹ lưng Tiêu Tri Nghiên.

"Chuyện đã xảy ra rồi, tức giận với Điện hạ vô ích, chỉ khiến độc phát thêm nặng, thân thể Điện hạ quan trọng hơn..."

Tiêu Tri Nghiên nắm tay nàng càng chặt hơn vài phần, ánh mắt nhìn nàng như có lửa cháy.

Là ngọn lửa hận thù dành cho Tiêu Hoài Huyền.

"Cô muốn g·iết hắn! Cô, nhất định phải g·iết hắn!"

Trình Lê không nói thêm lời nào, vừa an ủi, vừa trấn tĩnh chàng một hồi lâu, Tiêu Tri Nghiên mới khó khăn lắm bình tĩnh trở lại.

Trình Lê đút thuốc cho chàng, đợi đến khi chàng chìm vào giấc ngủ mới rời đi.

Trước khi rời đi, Trần công công tìm nàng.

"Vương phi dừng bước."

Trình Lê ngừng lại, cùng y đi vào sương phòng phía bên trái.

Trần công công từ trong tay áo lấy ra một gói thuốc bột, đưa cho nàng.

"Lẫn vào trong nước không màu không mùi, không dễ phát hiện. Một lượng bằng móng tay nhỏ cũng đủ khiến người hôn mê ít nhất mười lăm phút. Mười lăm phút là đủ rồi. Hắn rất khôn khéo, những thứ khác quá dễ lộ dấu vết. Vương phi trong lần gặp hắn tiếp theo, hãy lừa hắn uống thuốc, còn lại không liên quan đến Vương phi."

Tay Trình Lê run lên, nàng ngần ngại chưa nhận: "Các ngươi muốn làm gì?"

Trần công công nói: "Vương phi chớ hỏi nhiều, chuyện này, Vương phi không biết gì cả."

"Thế nhưng, ta, ta e rằng không làm tốt được..."

Trình Lê nói thẳng, đó cũng là lời thật lòng. Chuyện tấm khăn khiến nàng đến nay vẫn còn sợ hãi.

Lòng nghi ngờ của Tiêu Hoài Huyền không phải tầm thường, đối với nàng lại rõ như lòng bàn tay. Đừng nói là lừa hắn uống thuốc, nàng mang theo đồ vật này e rằng còn không thể tiếp cận hắn.

Nghĩ vậy, nàng liền nói ra:

"Hắn rất cẩn thận, lòng dạ sâu xa."

Trần công công nói: "Vương phi cứ làm hết sức mình, có cơ hội thì dùng, không có cơ hội thì thôi, cần phải bảo toàn bản thân."

Dứt lời, y nhét vật đó vào tay Trình Lê.

Hai người nhìn nhau, tiếp theo không nói gì nữa, Trình Lê chậm rãi nắm chặt vật trong tay, gật đầu, rồi cất bước rời đi.

Trở về tẩm cung, khi chỉ còn một mình, Trình Lê đem vật kia ra, mở ra xem xét.

Đó là một loại bột phấn trắng.

Trình Lê hòa một chút vào nước trong, nhìn kỹ một phen, quả nhiên không màu không mùi.

Nàng giấu vật đó vào một chiếc trâm cài tóc hình bướm lam (Lam điệp châu thoa), phần còn lại, cùng với số thuốc mê lần trước giấu cùng nhau. Rồi sau đó gọi Huệ Hương.

"Ngươi đi bảo ba người An Phúc, sau khi trời tối hãy bắt hai con ve mùa đông đến."

Huệ Hương vâng lời phân phó đi xuống.

Đợi đến tối, sau khi trời tối đen, bên ngoài rất nhanh vang lên tiếng ve mùa đông kêu. Khoảng hơn một canh giờ sau, An Phúc thở hổn hển chạy tới.

"Thái tử phi."

Trình Lê nghe thấy giọng y lập tức từ trong phòng đi ra.

An Phúc trong lòng ôm một vại sứ, đến gần mở ra cho Trình Lê xem.

Bên trong có sáu con ve. Trình Lê gật đầu, bảo y thả bốn con, chỉ giữ lại hai con, rồi sau đó nàng tiếp nhận, cho mọi người lui xuống.

Nàng trở lại trong phòng, đổ vài giọt nước thuốc vào trong vại.

Không lâu sau, chỉ thấy những con ve trong vại sau khi dùng thuốc đều không còn động đậy, sau nửa canh giờ xem lại, chúng thật sự đều sống dậy.

Có thể thấy được, đây đích xác là một loại thuốc mê.

Nghĩ lại cũng phải, hiện tại Đông Cung bị canh chừng rất chặt, thuốc quá mạnh thật sự không có khả năng kiếm được.

Vấn đề là, chỉ làm hắn ngủ một lát, thì có ích lợi gì chứ?

Trình Lê không hiểu.

Hôm sau không có chuyện gì xảy ra.

Ngày kế tiếp, một tin tức tốt lành truyền đến, Huệ Hương đã nhận được thuốc tránh thai mà nàng nhờ Vĩnh Dương công chúa làm giúp.

Đối với Trình Lê mà nói, đây thật sự là vật có thể giải nguy cấp bách, chỉ là hai ngày nay nàng có chút dự cảm chẳng lành, kỳ kinh nguyệt đã trễ.

Trước kia khi chưa xuất giá, nàng cũng từng có hai tháng mới có kinh nguyệt một lần, nhưng rất hiếm khi xảy ra.

Trình Lê không dám nghĩ nhiều, chỉ có thể hướng về phía tốt đẹp mà suy nghĩ.

Ngày thứ ba, Đại Minh Cung lần nữa đến triệu tập.

Nam nhân kia, lại triệu nàng thị tẩm.

Chiều hôm đó, Trình Lê ngồi trước gương đồng, chiếc trâm cài tóc (châu thoa) có chứa một ít thuốc mê được nàng cài lên rồi tháo xuống, tháo xuống rồi lại cài lên, trong lòng do dự rất lâu, rất lâu.

Thuốc trong trâm cài gần như không thể bị phát hiện, nhưng nàng không biết Tiêu Tri Nghiên muốn làm gì.

Kiệu nhỏ đến rất sớm, giờ Mùi canh ba đã xuất hiện.

Ngoài cửa có công công thúc giục, Trình Lê do dự hồi lâu, nhưng vẫn đeo chiếc trâm cài kia.

Lần này nàng được đưa đến Vũ Hoa Các.

Đến nơi, dùng bữa và tắm gội xong, vừa đợi một canh giờ, bên ngoài truyền đến tiếng thái giám thông báo.

"Bệ hạ giá lâm..."

Trình Lê nghe được hai chữ đó, trong lòng theo bản năng dao động, vốn đang ngồi trên sạp, nàng nghiêng người đi, ánh mắt rơi xuống chỗ rèm châu.

Không lâu sau, liền nhìn thấy bóng dáng kia.

Tiêu Hoài Huyền khoanh tay bước vào.

Ánh mắt hắn từ khi cách tấm màn che đã rơi xuống người nàng.

Vừa bước vào, Trình Lê liền cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo mà nóng bỏng của hắn.

Tiểu cô nương và hắn chỉ nhìn nhau một cái liền dời tầm mắt, quay đầu đi.

Nàng cảm thấy hắn như đang nhìn con mồi của mình.

Trình Lê theo bản năng đứng dậy, trong lòng hoảng loạn đến mức chưa kịp hành lễ. Trong chớp mắt, Tiêu Hoài Huyền đã đến trước mặt nàng, giọng nói lạnh nhạt:

"Dùng bữa chưa?"

Trình Lê giả vờ trấn tĩnh, vâng lời.

Tiêu Hoài Huyền giơ tay cởi áo choàng, thế nhưng, ngón tay thon dài kia vừa kéo nửa sợi dây lưng, liền đột nhiên cúi người, khuôn mặt tuấn tú kề sát lại, áp vào môi nàng.

Trình Lê tất nhiên không có phòng bị, thân mình hơi hơi lay động, theo bản năng muốn kháng cự, nhưng khi phản ứng lại liền không dám chống đối nữa, hơi thở càng thêm dồn dập, mặt cũng càng thêm đỏ, để mặc hắn hôn thật lâu.

Hắn buông nàng ra mới tiếp tục cởi áo choàng, vứt bừa cho cung nữ, ngược lại, mị nhãn liếc nàng một cái, không nói một lời, chân dài sải bước, đi về phía phòng tắm.

Trình Lê hai má ửng đỏ, ngực đập thình thịch. Hắn vào trong một lúc lâu, mãi đến khi nghe thấy tiếng nước, Trình Lê mới hoàn hồn, cũng chính lúc này, nàng nhớ đến thuốc trong trâm cài tóc.

Nàng đi đến trước bàn trang điểm, giả vờ sửa sang tóc, soi gương đồng. Từ trong gương, nàng nhìn bốn cung nữ đang đứng trong phòng, một mặt chú ý đến họ, một mặt từ từ nhổ xuống mấy chiếc trâm cài tóc trên đầu, tự nhiên, bao gồm cả chiếc chứa thuốc bột.

Nàng cẩn thận mở ra, dùng móng tay lấy một chút rồi lập tức hợp cánh bướm lại. Sau đó giấu bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn vào trong tay áo, rất thong dong đứng dậy, đi đến trước bàn cầm cốc giả vờ uống nước. Khoảnh khắc uống xong, nàng khẽ búng số thuốc trong móng tay vào cốc không.

Thuốc bột gặp nước liền nhanh chóng tan ra.

Trong lòng Trình Lê kinh hoàng, thường xong việc hắn sẽ uống nước. Lát nữa từ phòng tắm ra, hắn cũng có thể sẽ uống nước.

Nàng trong lòng vừa sợ vừa loạn, thậm chí không biết là hy vọng hắn uống lúc nào thì tốt. Đúng lúc này, nghe thấy tiếng bước chân từ phòng tắm. Trình Lê lập tức bất động thanh sắc rời khỏi trước bàn, không lâu sau, liếc mắt thấy người đàn ông kia đi ra.

Hắn ra ngoài xong, bốn cung nữđàng chờ đợi liền cúi người lùi ra ngoài. Giây lát trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.

Trình Lê nghiêng người ngồi trên sạp, rõ ràng rất câu nệ, trơ mắt nhìn người đàn ông kia tr*n tr** nửa thân trên, chậm rãi đi về phía nàng.

Khi đến gần, Trình Lê đứng dậy, nhưng vừa ngẩng mắt, muốn nói gì đó còn chưa kịp mở lời, eo thon đã bị siết chặt, nàng lại bị hắn ôm bổng lên.

Nàng vốn chỉ cao đến cổ hắn, lúc này hai chân rời khỏi mặt đất, đúng lúc ngang tầm hắn, cả gương mặt và ánh mắt tự nhiên đối diện với nhau.

Đôi mắt kia kiêu ngạo cuồng vọng, thâm sâu đến mức Trình Lê không dám nhìn thẳng, nàng từ từ quay đầu đi.

Khóe môi Tiêu Hoài Huyền chậm rãi dịch chuyển, không nói một lời, cứ thế một tay ôm nàng, ném nàng lên giường, thân mình khẽ khàng kề sát, đè nàng dưới thân, giọng nói lạnh thấu xương lại đầy trêu chọc: "Nhớ Trẫm sao?"

Trình Lê quay mặt đi, tất nhiên không nói gì.

Tiêu Hoài Huyền bàn tay to bẻ mặt nàng qua, cố tình bắt nàng nhìn hắn:

"Nói chuyện."

"Ngài nói xem?"

Trình Lê hỏi ngược lại. Nàng hận không thể vĩnh viễn không thấy hắn.

Khóe môi Tiêu Hoài Huyền mỉm cười, bàn tay to một mặt kéo ra y phục nàng, một mặt chậm rãi mở lời:

"Trẫm thả phụ thân ngươi, ngươi còn chưa hài lòng sao?"

Giữa nàng và hắn chỉ là chuyện thả cha nàng đơn giản như vậy sao?

Trình Lê không trả lời, y phục rất nhanh bị hắn cởi bỏ, để lộ cổ trắng như tuyết, xương quai xanh rõ ràng cùng phần ngực nửa che nửa hở, phập phồng quyến rũ, từng trận hương thơm thấm vào hơi thở của Tiêu Hoài Huyền. Trong mắt nam nhân rõ ràng hiện lên một tia d.ục v.ọng. Trình Lê dưới thân hắn, cũng rất nhanh cảm nhận được điều gì đó.

"Sinh cho Trẫm một hài tử."

Hắn mặt kề sát lại nàng, giọng nói vẫn lạnh băng, trong sự lạnh lẽo thấu xương lộ ra một tia cường thế áp đặt, trong mắt lại toàn là sự hài hước.

Trình Lê nghe được hai chữ "hài tử” da đầu liền tê dại, trong lòng cũng tự nhiên nhớ đến chuyện kỳ kinh nguyệt đã trễ.

Thế nhưng, nàng còn chưa kịp nghĩ thêm điều gì, chợt cảm thấy bàn tay người đàn ông kia đang véo ở eo nàng bỗng nhiên khựng lại, dừng hẳn. Đồng thời, đôi mắt sâu thẳm kia cũng rõ ràng nổi lên biến hóa.

Rồi sau đó, Trình Lê liền thấy hắn đột nhiên đứng dậy.

Màn lụa dày đặc, mọi thứ chỉ trong chớp mắt, Trình Lê còn chưa thể phản ứng lại, thậm chí không thể đứng dậy, càng không nhìn rõ cảnh tượng sau màn lụa. Nàng căn bản không biết, càng thêm không hiểu, sao cạnh giường đột nhiên lại xuất hiện một người!

Người đó là một nữ tử, giả dạng cung nữ, thân thủ cực kỳ nhanh nhẹn, tay cầm chủy thủ, trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, lập tức đâm thẳng về phía Tiêu Hoài Huyền...
 
Kim Điện Xuân Triều - Nguyệt Nguyệt Dục Thí
Chương 18


Trình Lê đại kinh thất sắc, đồng tử chợt phóng đại. Trong nỗi kinh hãi tột cùng, nàng không thể thốt nên lời. Khi đứng dậy, bàn tay mềm mại vội vàng che miệng, cách tấm màn lụa, tận mắt chứng kiến máu tươi xẹt qua không trung vẽ thành một vệt cong, rồi tưới đẫm mặt đất. Kế đó là tiếng r.ên rỉ đau đớn của một nữ tử, con dao găm rơi xuống, “cung nữ” kia hai tay ôm lấy cổ, đôi mắt mở to, ngã quỵ xuống đất. Nàng ta đã bị nam nhân kia một chiêu trí mạng, dùng chính lưỡi đao của nàng ta mà phản g·iết nàng ta.

“Bệ hạ?!”

Trong phòng khoảnh khắc đại loạn. Các cung nữ đang đợi ở điện nghe thấy động tĩnh, liên tiếp chạy tới, ai nấy đều mặt mày tái nhợt không tả, chỉ trong chốc lát, tất cả cung nữ đều tề tựu trong phòng. Thấy cảnh tượng kinh hoàng kia, mỗi người đều run bần bật, lập tức quỳ rạp xuống đất.

Bên ngoài, Trương Minh Hiền càng bước nhanh hơn, mồ hôi lạnh toát ra. Vì trong phòng còn có Dực Vương phi y phục xộc xệch, y chỉ dám đứng ngoài rèm. Thế nhưng, y cũng nhìn rõ người c·hết, v·ết m·áu, và con dao găm trên mặt đất. Y run giọng hỏi:

“Bệ hạ có an toàn?”

Tiêu Hoài Huyền rõ ràng là an toàn, nhưng người chẳng nói một lời.

Mọi thứ chỉ diễn ra trong tích tắc. Nam nhân nghiêng người ngoảnh đầu lại, liếc nhìn Trình Lê đang ngồi trên giường, sắc mặt lạnh lùng chưa từng thấy, khiến người ta khiếp sợ.

Trình Lê dù cách màn che cũng có thể cảm nhận rõ ràng sự áp bách đáng sợ ấy.

Thân hình nàng vẫn còn run rẩy, chưa kịp hoàn hồn, cũng không thể thốt ra lời nào.

Ngược lại, nàng nghe thấy nam nhân kia lạnh giọng hướng về phía các cung nữ.

“Y phục.”

Cung nữ cầm đầu lập tức đứng dậy, dâng long bào tới, cùng hai người khác hầu hạ hắn mặc vào.

“Cung nữ” kia thân thủ thoăn thoắt, rõ ràng không phải cung nữ bình thường, mà là sát thủ giả dạng.

Người này đã trà trộn vào đây bằng cách nào, tất cả những ai ở Vũ Hoa Các đều cảm thấy bất an.

Trình Lê đã nghĩ đến rất nhiều khả năng, duy chỉ có việc Tiêu Tri Nghiên dám ám s·át Tiêu Hoài Huyền là nàng không ngờ tới, càng không thể tin rằng hiện giờ chàng lại vẫn có được bản lĩnh lớn đến vậy, có thể đưa một sát thủ sống sờ sờ đến dưới mí mắt Tiêu Hoài Huyền.

Không kịp nghĩ nhiều, chỉ thấy nam nhân kia mặc xong y phục, lập tức bước ra khỏi phòng ngủ!

Trình Lê khoảnh khắc ý thức được điều gì đó, sắc mặt trắng bệch, lòng kinh hoàng, cũng lập tức xuống giường.

Đôi tay nàng hơi run rẩy, vội vã mặc y phục. Khi mặc xong, nàng không quên mấy chiếc trâm cài tóc ở bàn trang điểm, chính xác hơn là chiếc trâm cài tóc hình bướm lam có chứa thuốc!

Nàng đeo khăn che mặt, hoảng loạn chạy ra khỏi Vũ Hoa Các. Trước khi ra ngoài, nàng cũng không quên lợi dụng sự hỗn loạn trước mắt, cố ý đụng vào cái bàn, đánh vỡ chiếc cốc có chứa thuốc bột. Khi ra đến ngoài, một mặt hướng về Đông Cung mà chạy, một mặt mở chiếc trâm cài tóc kia, từng chút từng chút tản hết bột thuốc bên trong.

Tầm mắt có thể với tới, tuy rằng đã cách nàng rất xa, nhưng nàng rõ ràng nhìn thấy long liễn của Tiêu Hoài Huyền.

Long liễn thẳng hướng Đông Cung!

Trong lòng Trình Lê cuộn trào ngàn lớp sóng.

Chiêu này tuy hiểm, song phần thắng lại lớn.

Nếu theo kế hoạch, Tiêu Hoài Huyền có tám phần mười khả năng chắc chắn phải c·hết.

Chỉ là Trần công công cùng Tiêu Tri Nghiên ngàn vạn lần không ngờ chiêu này ứng lên hắn lại có thể dễ dàng thất bại đến vậy.

Tiêu Tri Nghiên quả thực là vì Trình Lê mà lưu lại, sát thủ duy nhất của mình vẫn luôn giả dạng cung nữ để ở cạnh hắn.

Người này, khi ở trạng thái thanh tỉnh nhất, đã bày ra ván cờ này.

Chàng, nhất định phải g·iết Tiêu Hoài Huyền!

Nữ sát thủ kia đã được dịch dung thành cung nữ trong Vũ Hoa Các, mượn cơ hội trà trộn vào, giấu mình dưới gầm giường. Dưới tháp có tua che lấp, nếu không để ý nhìn kỹ căn bản không thể phát hiện, do đó nàng ta đã lẻn vào nửa ngày mà không ai hay biết.

Nguyên theo kế hoạch, nàng ta tất nhiên không nên ra tay lúc này, mà nên đợi đến khoảnh khắc nam nhân hồn phách phiêu tán, phòng bị yếu nhất là lúc ra đao kết liễu mạng sống. Nhưng ai có thể đoán được, hắn vừa bước lên giường sập, chỉ trong tích tắc, liền cảm nhận được điều dị thường!

Tính toán của Trình Lê trước đó là muốn lừa hắn uống nước có chứa thuốc, nhưng cuối cùng nàng vẫn không kịp ngăn cản.

Nữ sát thủ phát giác đã bại lộ, không thể ngồi chờ c·hết, chỉ có thể hiện thân ra tay trước.

Thế nhưng, nàng ta nào phải đối thủ của Tiêu Hoài Huyền.

Trong Đông Cung, hàn quạ bay rợp trời, phành phạch vẫy cánh, xung quanh một mảnh túc sát, lòng người hoảng sợ, dù người gan dạ nhất cũng phát run.

Một tên thái giám chạy như bay thẳng đến Vĩnh An cung. Đến nơi, y vừa lăn vừa bò, ngã nhào vào đại điện, không kịp nhìn thấy Vương gia, đã kêu thất thanh:

“Điện hạ, Điện hạ! Bệ hạ đến, Bệ hạ đến!”

Tiêu Tri Nghiên tỉnh giấc, chàng đang tựa ngồi trên giường, nghe vậy sắc mặt đột biến, lòng hung hăng trĩu xuống, lập tức siết chặt tay. Chàng biết mọi chuyện đã thất bại.

Trần công công bên cạnh cũng vậy. Chợt, không cần nói lời nào, bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân của Vũ Lâm Vệ. Sau đó, chỉ trong tích tắc đã thấy Tiêu Hoài Huyền bước vào.

Hắn vừa xuất hiện, luồng hơi thở kiêu ngạo, cuồng vọng mà túc sát, lạnh lẽo kia lập tức lan tràn, toàn bộ căn phòng dường như đều kết băng.

Người thẳng đến trước sập chỗ hai người. Đến gần, hắn thản nhiên rút ra trường kiếm của hộ vệ bên cạnh, không chút đường sống, giơ tay một kiếm chém lìa cánh tay của Trần công công.

“A!”

Lão thái giám tức thời sắc mặt xanh mét, ánh mắt thất thần. Gân xanh huyết hồng trên trán đột hiện, trong mắt đầy tơ máu. Y theo bản năng che lấy v·ết th·ương, hai chân đột nhiên mềm nhũn, thân mình trượt theo thành giường xuống đất, đau đớn r.ên rỉ, ngồi trong vũng máu, môi không chút huyết sắc, cuối cùng không thể đứng dậy.

“Trần công công!!”

Khoảnh khắc ấy, trong lòng Tiêu Tri Nghiên như sóng to gió lớn cuộn trào, không kịp phẫn nộ, thậm chí không kịp phản ứng quá nhiều. Nam nhân kia đã tùy ý ném xuống trường kiếm trong tay, đến bên giường, hắn trước tiên, một phen nắm lấy mặt chàng.

Trương Minh Hiền khom người đem chén thuốc mà Hoàng đế đã dặn dò trước đó dâng tới.

Nam nhân cầm lấy chén thuốc, rũ mắt, bễ nghễ nhìn chàng, không chút tình cảm nào đáng nói, đổ thẳng vào miệng chàng, gần như rót toàn bộ một chén độc dược vào bụng Tiêu Tri Nghiên.

Tiêu Tri Nghiên giãy giụa, nhưng đôi tay sớm đã bị trói lại.

Chàng vốn đã yếu ớt, làm sao có thể chống lại sức lực của Tiêu Hoài Huyền.

Đợi đến khi rót xong, Tiêu Hoài Huyền ném chén xuống đất.

Tiêu Tri Nghiên ho khan không ngừng, vạt áo trước người đều đã vương vãi đầy nước thuốc.

Đợi đến khi chàng hoãn lại được một chút, chàng ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ ngầu nhìn thẳng Tiêu Hoài Huyền: “Ngươi g·iết ta đi!”

Tiêu Hoài Huyền chậm rãi nhướng mày, đáy mắt như hàn băng: “Không vội.”

Chén thứ nhất rót xong, hắn lại bưng chén thứ hai tới, cũng như vừa rồi, nhéo mặt chàng, lần nữa đổ vào miệng chàng.

“Điện hạ!”

Đúng lúc này, Trình Lê đột ngột chạy đến, nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, lòng run lên, lập tức muốn bật khóc.

“Điện hạ!”

“Giữ chặt nàng!”

Nàng hướng về phía trong phòng chạy đến, nhưng vừa chạy được hai bước, liền nghe thấy giọng lạnh lùng của Tiêu Hoài Huyền phân phó hộ vệ.

Hai tên hộ vệ theo hắn vào lập tức đứng chắn trước Trình Lê, cầm kiếm chặn đường nàng.

“Điện hạ!”

Trình Lê giãy giụa, nhưng làm sao có thể chống lại sức lực của nam tử.

Giọng nàng nghẹn ngào, nhưng so với muốn khóc, rõ ràng nàng càng thêm sợ hãi, nước mắt đến khóe mi đã bị một cảm xúc khác nuốt chửng.

Nàng đã đoán được.

Đoán được Tiêu Hoài Huyền tất nhiên sẽ không dễ dàng buông tha Tiêu Tri Nghiên.

Lần này Tiêu Tri Nghiên dù không c·hết, cũng sẽ bị hắn hành hạ sống không bằng c·hết.

Đợi đến chén thứ hai rót xong, Tiêu Tri Nghiên mới được th* d*c, giọng khàn khàn, khó khăn thốt ra lời nói:

“A Lê, đi đi, đừng bận tâm ta…”

“Điện hạ!”

Trình Lê bật khóc.

Tiêu Hoài Huyền ném chén xuống đất, chậm rãi nói với Trương Minh Hiền: “Sau nửa canh giờ, đem hắn đưa tới Triều Dương Cung!”

Trương Minh Hiền khom người vâng lời.

Tiêu Hoài Huyền mắt lạnh, hờ hững liếc nhìn Tiêu Tri Nghiên đang nằm liệt trên giường thở hổn hển một cái, rồi sải bước dài, đi về phía cửa.

Hắn vừa đi, thị vệ mới tháo bỏ trói buộc, nới lỏng kiếm, tránh ra.

Trình Lê chớp được kẽ hở, lập tức chạy vội vào, nhưng chỉ được vài bước, liền va phải Tiêu Hoài Huyền đang tiến đến, bị thân hình hắn chặn lại.

Nam nhân khoanh tay sau lưng, lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, không chút tình cảm.

Trình Lê ngẩng mặt, nước mắt lưng tròng, lòng sợ hãi đạt đến cực hạn, nhưng vẫn không lùi bước, cứ tiến về phía trước.

Nhưng người đàn ông trước mặt nàng giống như một bức tường, nàng khó bước bước nào nữa, ngược lại giây tiếp theo, liền chợt cảm thấy eo thon bị siết chặt, nàng bị hắn một phen ôm bổng lên.

“Buông ta ra!”

Trình Lê giãy giụa, thậm chí trong cảm xúc kịch liệt còn dám vung tay đánh hắn, thế nhưng, vô ích.

Nam nhân kia không nói một lời, cứ thế ôm nàng ra đến bên ngoài, ném vào một cỗ kiệu nhỏ, từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng nhìn nàng.

Trình Lê bò dậy ngoảnh đầu lại, gầy yếu nhưng bất khuất trừng lại hắn.

Hắn, quá độc ác!

Tuy có chút chột dạ, nhưng nàng không giải thích. Vật trong trâm cài tóc đã được tẩy sạch, cốc cũng đã bị nàng đánh vỡ. Vũ Hoa Các một mảnh hỗn độn, nghĩ đến chắc hẳn rất nhanh sẽ được cung nữ dọn dẹp đi. Nước thuốc trong đó hắn cũng chưa từng uống đến. Tự hỏi lòng, nàng cũng chưa bao giờ nghĩ đến muốn g·iết hắn.

Thoáng chốc, nam nhân kia lại dời đi tầm mắt.

Tấm màn kiệu nhỏ được hạ xuống, Trình Lê còn chưa kịp đứng dậy ngồi vững, liền cảm thấy kiệu nhỏ được nhấc lên.

Ngực nàng phập phồng, không biết Tiêu Hoài Huyền muốn đưa nàng đến đâu?

Suốt chặng đường, lòng Trình Lê chưa từng an ổn.

Vĩnh An cung tất nhiên sẽ có một phen huyết vũ tinh phong, còn có thể để lại mấy người, Trình Lê không biết.

Trần công công bị hắn chặt đứt một cánh tay.

Tiêu Tri Nghiên bị hắn rót thuốc, nhưng sự việc còn xa mới kết thúc.

Khoảng mười lăm phút sau, kiệu nhỏ hạ xuống. Trình Lê vén màn che, nhìn thấy mình bị đưa tới Triều Dương Cung. Lòng nàng trĩu nặng, bởi vì nhớ lại lời nam nhân kia vừa phân phó Trương Minh Hiền.

Hắn phân phó Trương Minh Hiền, sau nửa canh giờ, đem Tiêu Tri Nghiên mang đến đây.

Trình Lê trong lòng có một dự cảm chẳng lành, ngược lại nàng được đưa vào đại điện, rồi vào noãn các.

Người run rẩy trong lòng chờ đợi ở nơi này. Vừa qua hai khắc, nàng nghe được thông báo, lại là nam nhân kia đã trở về.

Trình Lê lập tức đứng dậy, hướng về phía rèm châu nhìn lại.

Chỉ thấy Tiêu Hoài Huyền chậm rãi bước vào. Vào xong, hắn từ từ mở rộng cánh tay.

Cung nữ giúp hắn cởi bỏ áo choàng.

Hắn cất bước lại gần, lười biếng dựa vào sập, ánh mắt rơi xuống người nàng.

Trình Lê câu nệ, đối diện với đôi mắt hắn.

Nam nhân kia không mở miệng, khẽ nhúc nhích đầu, ánh mắt ra hiệu, là bảo nàng đến gần.

Trình Lê không động.

Hắn lập tức biến sắc, giọng nói trở nên tàn nhẫn: “Trẫm bảo ngươi lại đây!”

Nói không sợ là giả. Lòng sợ hãi của Trình Lê đã không thể dùng lời lẽ diễn tả.

Nàng rất sợ hắn g·iết người.

Cuối cùng, tiểu cô nương vẫn thỏa hiệp, cắn răng, làm theo lời hắn, chậm rãi bước qua, đến bên cạnh hắn.

Chỉ là khi thấy nam nhân kia lần nữa.

Trình Lê hiểu rõ, hắn lại muốn nàng ngồi lên đùi hắn.

Trình Lê khẽ nắm chặt tay, không dám không nghe lời, thuận theo ý hắn, chậm rãi bước qua, khẽ khàng ngồi xuống một bên đùi hắn.

Tiêu Hoài Huyền tựa lưng vào đó, một chân chống trên giường, một chân đỡ mỹ nhân.

Sau một lúc lâu, hắn mới từ từ đứng dậy, bàn tay to vòng qua siết chặt bụng nhỏ nàng, hơi dùng một chút lực, Trình Lê liền quay lưng dán vào ngực hắn, mông lùi về phía đùi hắn. Cánh tay kia từ sau ôm lấy cổ nàng, ngón cái nhẹ nhàng v**t v* gương mặt nàng, bỗng chốc cười một tiếng, ghé sát vào tai nàng: “Chơi gì đó kíc.h thích, hử?”

Tim Trình Lê đập lệch nửa nhịp, khoảnh khắc ý thức được điều gì đó.

Hắn nói xong lời liền ngẩng mí mắt, vuốt mặt nàng, hướng ra ngoài nhìn lại.

Bên ngoài truyền đến động tĩnh, có người tới.

Trình Lê trong lòng cuộn trào, ngược lại liền thấy Trương Minh Hiền mang theo Tiêu Tri Nghiên.

Tiêu Tri Nghiên toàn thân bị trói, được khiêng đến trên một chiếc ghế, gần như cùng lúc nhìn đối mặt với Trình Lê đang xoay đầu nhìn ra..

Lòng Trình Lê nặng trĩu, muốn đứng dậy, nhưng lại bị nam nhân kia chặt chẽ ấn xuống.

Nàng lập tức xoay người quay đầu đi, toàn thân run rẩy.

Nàng, sớm nên đoán được.

Tiêu Tri Nghiên vừa thấy hai người, trái tim như bị lăng trì, thiên đao vạn quả, đồng tử bỗng nhiên phóng đại, ánh mắt càng đỏ, trong mắt phảng phất có thể phun ra lửa, ra sức giãy giụa:

“Tiêu Hoài Huyền, ngươi buông nàng ra, ngươi là tên súc sinh, ta muốn g·iết ngươi, Tiêu Hoài Huyền, ngươi không được c·hết tử tế!!”

Nói xong, một ngụm máu tươi từ miệng phun ra!

Trình Lê nhắm mắt lại, không nhìn cũng biết đã xảy ra chuyện gì. Người đàn ông bên cạnh nàng cười lớn hai tiếng.

Sự việc đến đây, Trình Lê cũng biết Tiêu Hoài Huyền đã rót cho Tiêu Tri Nghiên thứ gì, không gì khác ngoài một loại độc mãn tính có tác dụng chậm.

Hắn chính là muốn kí.ch thích chàng; chọc giận chàng, muốn cho chàng độc phát, xem chàng chịu hành hạ.

Hắn biết chàng vì cái gì mới xúc động đến mức dám cả gan ám s·át hắn.

Hắn chính là muốn cho chàng nhìn thấy, chính là muốn tru diệt trái tim chàng.

Trên điện là tiếng Tiêu Tri Nghiên không ngừng mắng chửi, bên tai là tiếng cười của Tiêu Hoài Huyền.

Trong đầu Trình Lê ù ù rung động, nàng nhắm mắt lại, mặt vùi vào y phục của nam nhân kia, tay trong vô thức siết chặt y phục hắn.

Thỉnh thoảng, nàng lại cảm thấy bàn tay nam nhân kia sờ lên eo nàng.

Trình Lê đương nhiên biết, hắn tuyệt đối không thể chỉ là muốn ôm nàng cho chàng xem.

Hắn muốn hành chuyện giường chiếu với nàng trước mặt chàng.

“Ngươi có thể, đừng như vậy không?”

Giọng Trình Lê cực nhỏ, nhưng vẫn run rẩy mà thốt ra.

Bàn tay nam nhân kia đang sờ lên eo nàng ngừng lại, không hề kiêng dè: “Thế nào?”

Môi Trình Lê khẽ mấp máy, giọng nói gần như không thể nghe thấy, chỉ hóa thành hai chữ: “Cầu ngươi.”

Tiêu Hoài Huyền khóe môi khẽ kéo, cụp mi, từ từ mở miệng: “Lê Lê, ngại ngùng à?”

Trình Lê vẫn câu nói ấy: “Cầu ngươi.”

Nhưng hắn phảng phất căn bản không nghe thấy: “Ngại ngùng thì Trẫm cùng nàng đi phòng ngủ, thế nào?”

Trình Lê rối rít nói giọng mềm mại: “Cầu ngươi, ngươi có thể đừng như vậy không…”

Hiển nhiên không thể. Ánh mắt lạnh nhạt của hắn liếc đến mặt nàng, chợt siết chặt bàn tay đang giữ eo thon của nàng, phân phó người đem Tiêu Tri Nghiên khiêng đến sau rèm châu. Hắn đứng dậy, một tay ôm bổng tiểu cô nương lên, vào đến phòng ngủ, một phen ném người lên sập.

Ngoài rèm châu, tiếng Tiêu Tri Nghiên rõ ràng lớn hơn, càng phẫn nộ, càng tuyệt vọng, độc phát cũng càng thêm đau khổ.

Bình phong bị khiêng đi, rèm châu đối diện thẳng với giường. Tuy khoảng cách khá xa, lại cách màn che, nhìn không rõ, nhưng hình bóng mờ ảo, đại khái cảnh tượng cũng có thể nhìn thấy được đôi chút.

Trên giường, tiểu cô nương bị hắn một phen ấn xuống.

Chợt, hắn liền hơi ngửa đầu, cởi bỏ y phục, ném xuống đất, rồi cũng kéo y phục của nàng.

Không lâu sau, cả hai người đã gần như không mảnh vải che thân.

Trình Lê th* d*c cực kỳ dữ dội: “Ngươi thật sự, thật sự một chút cũng không để tâm cảm nhận của ta, đúng không?”

Tiêu Hoài Huyền cười như không cười, kề sát lại nàng: “Cảm nhận của ngươi là gì? Ngươi thích hắn? Hả?”

Hắn chính là không thèm để ý, vả lại hắn không phải kẻ ngốc, không những không phải, hắn tinh ranh đến cực hạn.

Hắn nhìn thấy nàng tùy thân mang theo bạch ngọc của hắn, đoán được, nàng đã mang theo nó suốt bốn năm.

Hắn biết nàng đã từng thích ai.

Hắn cái gì cũng biết.

Hắn chỉ là đơn thuần, căn bản không thèm để ý…
 
Kim Điện Xuân Triều - Nguyệt Nguyệt Dục Thí
Chương 19


Trong một đêm, Vĩnh An cung gần như người c·hết sự hết.

Các cung nữ ở Vũ Hoa Các cũng chẳng ai thoát khỏi kết cục tốt đẹp.

Tiêu Tri Nghiên vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh, ba ngày chưa tỉnh lại.

Trần công công bị chặt đứt một cánh tay, nhưng cuối cùng cũng giữ được mạng sống.

Trình Lê bị thay đổi chỗ ở, bị giam lỏng ở Thanh Phong Các, ba ngày chưa được thả ra.

Nàng cũng cứ thế nằm liệt trên chiếc giường kia trong ba ngày này.

Thời gian trôi qua, niềm tin càng trở nên mãnh liệt.

Nàng, nhất định phải cùng Tiêu Tri Nghiên chạy trốn.

Đợi đến ngày thứ tư, vì Thái Hoàng Thái Hậu triệu kiến, nàng cuối cùng cũng có thể ra ngoài.

Buổi chiều, người đã thu dọn thỏa đáng, được một cỗ kiệu nhỏ đưa đến Vĩnh Thọ Cung của Thái Hoàng Thái Hậu.

Bị giam cầm ba ngày, tin tức bên ngoài nàng hoàn toàn không hay biết, ngay cả ba cung nữ thân cận cũng không được gặp. Đương nhiên, nàng cũng không biết Đông Cung sau đó có xảy ra chuyện gì nữa hay không.

Trình Lê vô cùng cẩn thận, trong lòng lúc nào cũng không ngừng suy nghĩ cách thoát thân, mặc dù đối với nàng mà nói, điều đó dường như là chuyện hoang đường viển vông, cho đến ngày hôm nay ở Vĩnh Thọ Cung nàng gặp được Vĩnh Dương công chúa…

Gặp nhau bất ngờ như vầy, lòng Trình Lê dao động cực lớn.

Nàng ta dường như là cố ý đến vì nàng.

Bởi vì chuyện ba ngày trước, Trình Lê lòng còn sợ hãi, nhìn thấy Vĩnh Dương, phản ứng đầu tiên không phải vui mừng, mà là có chút kinh hoảng. Nàng rất lo lắng sẽ liên lụy người khác.

Hai người ở bên Thái Hoàng Thái Hậu một hồi lâu, thỉnh thoảng nhìn nhau, nhưng đều không nói rõ. Cuối cùng, Vĩnh Dương đề nghị pha trà cho Thái Hoàng Thái Hậu, Trình Lê mới có được cơ hội.

Hai người chân trước chân sau vào cùng một gian phòng.

Cửa phòng bị đóng lại, Vĩnh Dương công chúa lập tức chạy tới, kéo Trình Lê đến ch* k*n đáo trong phòng, nhỏ giọng trấn an: “Vương tẩu đừng sợ, bên ngoài đều là người của ta. Hai cung nữ kia đã bị giữ chân rồi, sẽ không đến đây nhanh đâu.”

Trình Lê gật đầu, trong lòng có rất nhiều điều muốn nói, muốn hỏi, nhưng trong lúc nhất thời lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

Vĩnh Dương chủ động mở lời: “Chuyện của Ninh Nguyên, là ta phát hiện hắn có dị thường, phái người âm thầm giám thị hắn, mới biết được hắn đưa tờ giấy cho ngươi. Người của ta phát hiện hai người các ngươi có liên lạc, liền lén lút ẩn mình trong bóng tối, nghe lén cuộc đối thoại của hai người, sau đó ngươi đã biết rồi đấy...”

Trình Lê gật đầu, Vĩnh Dương tiếp tục: “Mẫu thân ngươi hiện nay đều ổn, đã gặp được phụ thân ngươi rồi, ít ngày nữa sẽ khởi hành đi Tô Châu, đến nương nhờ nhà ngoại ngươi, vương tẩu có thể hoàn toàn yên tâm.”

Trình Lê vâng lời, ngực thình thịch đập. Lời Vĩnh Dương nói đích xác đều là những điều nàng vẫn luôn muốn biết, nay rốt cuộc đã có được tin tức, trong lòng vô cùng cảm kích.

Tiếp theo Vĩnh Dương liền nói đến trọng điểm. Nàng ấy nhìn vào mắt Trình Lê, nắm chặt tay nàng, từng chữ một nói: “Ta sẽ giúp vương tẩu cùng vương huynh mau chóng thoát đi…”

Trình Lê nghe xong sắc mặt lập tức biến đổi, hạ giọng, nắm tay Vĩnh Dương chặt hơn vài phần.

“Công chúa là ý gì?”

Vĩnh Dương công chúa nói thẳng: “Hắn sẽ không bỏ qua vương huynh, vương huynh nhất định sẽ c·hết. Sau khi vương huynh c·hết, vương tẩu cũng khó có thể được c·hết già, thoát đi là con đường tốt nhất.”

Trình Lê làm sao không biết điều đó, nàng nằm mơ cũng muốn. Chỉ là, đừng nói Tiêu Tri Nghiên và nàng, ngay cả một cung nữ bình thường không bị cầm tù, nếu muốn thoát khỏi Đại Minh Cung này, cũng còn khó hơn lên trời.

Trình Lê nói: “Ta tất nhiên là ngàn vạn lần muốn chạy, nhưng hy vọng xa vời đến cực điểm.”

Vĩnh Dương công chúa tiếp lời: “Vương tẩu cứ yên tâm đi, ta nói có thể giúp vương tẩu, tức là đã có đối sách rồi. Một mình sức ta cũng khó thành đại sự, nhưng sau lưng đều có cao nhân giúp đỡ, vương tẩu chỉ cần chờ tin tức của ta là được.”

Trình Lê cực kỳ kinh ngạc: “Cao nhân?”

Vĩnh Dương tạm thời chưa nói, chỉ bảo: “Đến lúc đó vương tẩu tự nhiên sẽ hiểu.”

Nàng nói xong, Trình Lê vừa muốn hỏi lại điều gì, nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân của cung nữ, rồi có người thúc giục: “Công chúa, có người đến!”

Vĩnh Dương lập tức đáp lời: “Đã biết.”

Trình Lê cất lời cuối cùng: “Công chúa vì sao lại giúp ta?”

Vĩnh Dương thoáng chần chờ, nhưng cuối cùng vẫn nói ra.

“Trình Trạch An.”

Nói xong, nàng ấy liền đẩy cửa phòng ra.

Trình Lê lập tức ngẩn ra, chợt cũng liền hiểu rõ mọi chuyện.

Tiểu cô nương trong lòng ấm áp. Đó là tên ca ca của nàng. Nhiều năm như vậy, nàng lại chẳng hề nhận ra, Vĩnh Dương công chúa thế mà lại có tình ý với huynh trưởng của nàng.

Ánh mắt hai người lần nữa chạm nhau, nhưng cũng không nói thêm lời nào.

Lúc này, hai cung nữ đi cùng Trình Lê tới Vĩnh Thọ Cung đã tìm thấy nàng.

“Vương phi hóa ra ở đây.”

Bọn họ là người của Tiêu Hoài Huyền ở Thanh Phong Các, lần lượt tên là Tiểu Nga và Tiểu Thanh.

Ba ngày nay, Trình Lê luôn có hai người họ đi theo bên cạnh.

Tiểu cô nương rất thong dong: “Công chúa điện hạ nói phải pha trà cho Thái Hoàng Thái Hậu, thiếp thân nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, liền qua đây xem một chút, tiện thể học hỏi Công chúa đôi điều.”

Vĩnh Dương theo sau liền mở lời, “tiếp tục” cùng nàng nói chuyện, tất cả đều về trà đạo.

Gần hoàng hôn, Trình Lê mới rời khỏi Vĩnh Thọ Cung.

Nàng ngồi trong kiệu nhỏ, trong lòng và trong đầu đều là những lời nói hôm nay cùng Vĩnh Dương công chúa, đôi bàn tay mềm mại siết chặt, càng nghĩ càng có chút kích động.

Cao nhân trong miệng Vĩnh Dương công chúa, Trình Lê tất nhiên có thể đoán được vài phần.

Người đó hơn phân nửa là Lý thị Lũng Tây thuộc Cửu Đại Môn Phiệt, ông ngoại của Tiêu Tri Nghiên.

Ngược lại, kiệu nhỏ đưa nàng trở về Thanh Phong Các.

Trình Lê bước xuống.

Nàng đang lòng đầy suy tư, không chút phòng bị, cũng không hề chuẩn bị. Vừa bước vào phòng ngủ, bước chân liền khựng lại, bởi vì từ xa, nàng đã thấy có người nằm trên sập.

Người nọ một thân long bào, dáng dài nằm đó, chính là Tiêu Hoài Huyền.

Trình Lê chợt nhìn thấy hắn, suy nghĩ liền quay về ba ngày trước, trong lòng có chút dao động.

Đừng nói nàng vừa mới gặp Vĩnh Dương công chúa, nói những chuyện không nên nói. Dù chẳng có gì đi nữa, nàng cũng không thể bình tĩnh khi nhìn thấy hắn.

Trong lúc chần chờ, nàng có chút đắn đo không biết hắn ngủ hay tỉnh. Bởi vậy liền lùi lại mấy bước, không tiếp tục đi tới, muốn trở lại sương phòng suy nghĩ một chút. Đang lúc định quay người, vừa nhúc nhích một bước, liền đột nhiên nghe thấy nam nhân kia đã mở lời.

“Lại đây.”

Vẫn là giọng lạnh trầm, vẫn là lời lẽ mệnh lệnh như thường.

Trình Lê sợ hãi, nhưng chưa từng do dự quá nhiều, chậm rãi tiến lại gần.

Nàng dừng lại ở bên giường, nén xuống sự run rẩy. Vừa bước qua, liền thấy nam nhân kia mở mắt, chợt thân hình ngang tàng không nhanh không chậm ngồi dậy, ngồi trên giường, ngẩng mắt, ánh mắt rơi xuống mặt nàng.

Trình Lê câu nệ, giả vờ trấn tĩnh.

“Tưởng rằng người ngủ rồi…”

Tiêu Hoài Huyền không nói một lời, sắc mặt lạnh trầm.

Trình Lê chậm rãi nắm chặt tay.

Hắn tuy giam cầm nàng ba ngày, nhưng ba ngày không gặp, lần gặp nhau gần nhất, vẫn là ngày hắn bức bách nàng trước mặt Tiêu Tri Nghiên. Trình Lê không biết hôm nay hắn đến làm gì…

Đang lúc nơm nớp lo sợ, hơi thở có chút loạn, chợt thấy hắn đứng dậy, hai tay chắp sau lưng đi về phía nàng.

“Kỳ kinh nguyệt lần trước là khi nào?”

Lại một sự bất ngờ nữa. Trong đầu Trình Lê vang lên chuông cảnh báo khiến nàng càng thêm căng thẳng, không ngờ hắn lại hỏi đến chuyện này.

Chỉ chần chờ một lát, nam nhân kia đã đến trước mặt nàng, nàng liền đối diện với ánh mắt hắn, đáp lời.

“Thượng nguyệt, giữa tháng.”

Lúc này đang là đầu đông, kỳ thật, kỳ kinh nguyệt của nàng đã qua từ đầu tháng trước, đến nay đã chậm ít nhất 5 ngày. Trình Lê không hề nghi ngờ gì mà nói dối.

Nam nhân kia nhìn nàng, khóe môi dần dần nở một nụ cười lạnh lẽo, cụp mi: “Thật ư? Trẫm sao lại không phát giác?”

Trình Lê lập tức mặt mày đỏ bừng, quay đầu đi, lòng kinh hoàng.

Lần đầu hai người ngủ với nhau là vào ngày 12 tháng 10. Sau đó mỗi lần gặp lại, khoảng cách giữa các lần đều không quá 7 ngày — thậm chí chỉ cách nhau 5 ngày, 4 ngày cũng từng có.

Giọng Trình Lê rất nhỏ, lần nữa đáp lời: “…Ba ngày, liền đi rồi.”

Tiêu Hoài Huyền không nói gì, mị nhãn nhìn nàng một lúc, rồi cất giọng gọi Trương Minh Hiền.

“Truyền Tống thái y.”

Ngón tay Trình Lê vô thức nắm chặt, khẽ mím môi dưới, giơ tay sửa lại tóc.

Không đến nửa canh giờ, Tống thái y liền vội vàng đến.

Trong lúc này, ánh mắt nam nhân kia không rời khỏi nàng.

Trình Lê cởi giày thêu, lên sập, màn lụa rủ xuống, chỉ để lộ nửa cánh tay trắng nõn, trên cổ tay phủ một lớp sa mỏng.

Thái y quỳ an một bên, tĩnh tâm bắt mạch cho nàng.

Lòng nàng thấp thỏm, toàn thân trên dưới như bị đặt trên lửa nướng, vô cùng sợ hãi chính mình thật sự có thai với Tiêu Hoài Huyền.

Rất lâu sau, thái y mới thu tay bắt mạch, đứng dậy, quỳ xuống trước mặt Tiêu Hoài Huyền đang đứng quay lưng nhìn ra cửa sổ.

“Bệ hạ, phu nhân có chút chấn kinh, nhưng cũng không có dấu hiệu mang thai.”

Tim Trình Lê đã muốn nhảy ra đến miệng, cho đến khi nghe xong lời thái y nói, nàng âm thầm nặng nề thở phào nhẹ nhõm.

Tiêu Hoài Huyền nghiêng đầu liếc nhìn, không nói gì, chỉ khẽ nhúc nhích cằm, cho thái y lui xuống.

Tiếp theo, Trình Lê liền xuyên qua màn lụa, thấy nam nhân kia đi về phía giường, đến mép giường, vén tấm lụa mỏng lên.

Trình Lê đã ngồi dậy. Hắn đứng gần lại, bàn tay to giữ chặt đầu nàng, khiến nàng gần hắn thêm một chút. Đôi mắt sâu thẳm kia nhìn chằm chằm nàng, như muốn l*t s*ch quần áo của nàng, lạnh giọng: “Không nói dối?”

Ngực Trình Lê phập phồng, không biết vì sao hắn ngay cả chuyện này cũng có thể nhạy bén đến vậy, huống hồ còn có thái y đích thân khám.

Trình Lê kiên quyết khẳng định: “Không.”

Nam nhân kia vẫn nhìn chằm chằm nàng.

Trình Lê từ trong mắt hắn thấy được một chút sát ý.

Sát ý đối với Tiêu Tri Nghiên.

Kết hợp với việc hắn đến hỏi nàng về kỳ kinh nguyệt, Trình Lê có một dự cảm, sát tâm của Tiêu Hoài Huyền đã khởi. Một khi nàng đã mang thai, hắn liền sẽ g·iết Tiêu Tri Nghiên.

Mà đứa nhỏ trong bụng nàng, nếu vừa khéo là một bé trai, hắn liền sẽ lập nó làm Hoàng thái tử chất.

Đương nhiên, cuối cùng đứa nhỏ này, cũng căn bản không có khả năng kế thừa ngôi vị hoàng đế của hắn, thay thế Tiêu Tri Nghiên, chỉ là duy trì cái biểu hiện giả dối về nhân quân của hắn mà thôi, như vậy sẽ không có ai dám chọc thủng tầng cửa sổ giấy này.

Một đứa trẻ trói gà không chặt, cái gì cũng không hiểu, thực tế, vẫn là chính con của hắn, tự nhiên dễ nhìn hơn Tiêu Tri Nghiên vạn lần.

Ánh mắt hai người đối diện.

Ngực Trình Lê đập thình thịch.

Trong phòng đột nhiên trở nên vô cùng tĩnh lặng.

Sự tĩnh lặng ấy khiến người ta da đầu tê dại. Cuối cùng, Trình Lê là người mở miệng trước.

“Ta có thể, có thể đi về được không?”

Tiêu Hoài Huyền chậm rãi nhướng mày: “Ồ? Trở về làm gì?”

Trình Lê quay mặt đi, tránh khỏi ánh mắt hắn, không nói lời nào, nhưng cảm thấy bàn tay nam nhân kia khẽ nhúc nhích một chút, rồi sau đó vô tình bật cười: “Nhớ hắn?”

Trình Lê không đáp.

Tiêu Hoài Huyền nới lỏng tay nàng, ngược lại chậm rãi đưa tay về phía y phục của mình, từ từ cởi bỏ, gân xanh trên mu bàn tay ẩn hiện. Vừa cởi, hắn vừa thong thả mở lời: “Nếu như hầu hạ tốt, sáng mai cho nàng trở về.”

Trình Lê nhìn về phía hắn, cũng liền hiểu rõ hắn hiện giờ muốn làm gì.

Hôm sau là ngày thứ năm sau chuyện đó.

Sáng sớm Trình Lê tỉnh dậy, dù toàn thân không còn chút sức lực, mềm nhũn, nhưng nàng vẫn mặc y phục cực nhanh, rửa mặt xong, quay trở về Đông Cung.

Lòng nàng sốt ruột, nhớ đến rất nhiều chuyện.

Gần đây không biết Tiêu Tri Nghiên thế nào; thứ hai không biết Vĩnh Dương công chúa có truyền tin tức cho nàng hay không; thứ ba, nàng muốn uống thuốc tránh thai kia.

Trình Lê hiện giờ lo lắng nhất chính là chuyện con cái, nàng có một dự cảm, chỉ cần nàng có thai, Tiêu Tri Nghiên liền sẽ c·hết. Đến hôm nay, kỳ kinh nguyệt của nàng đã chậm suốt sáu ngày, thật sự là khiến người ta không thể không lo lắng.

Sau buổi chầu, Bích Tiêu Điện.

Tiêu Hoài Huyền tựa lưng trên ngự tọa, chuỗi ngọc trên mũ miện rủ xuống, che đi khuôn mặt hắn.

Vừa tan triều, ba đại thần theo Hoàng đế vào thư phòng, khom người đứng dưới điện, bẩm báo những công việc khác.

Những người đó lần lượt là Trình Lệnh Xa, đứng đầu Vũ Lâm Vệ Lư Dã và một vị Phàn tướng quân.

Việc đang bàn liên quan đến một người, đó là Trình Trạch An.

Trình Lệnh Xa nói: “Người này vô cùng giảo hoạt, lắm chiêu trò, luôn luôn… xuất kỳ bất ý!”

Lư Dã tiếp lời: “Người này am hiểu binh pháp, như có độn thuật, thật sự không biết làm sao lại trốn thoát được…”

Vị Phàn tướng quân kia là một kẻ thô lỗ: “Tiểu tặc quá gian xảo, bị hắn chơi cho rất nhiều lần!”

Ba người ngươi một lời ta một ngữ, điều họ nói đều là một chuyện.

Đó là, không bắt được Trình Trạch An kia.

Người đó vẫn ở kinh thành, suốt một tháng qua, mấy ngàn người lùng sục không ra tung tích, ngay cả cái bóng của hắn cũng không tìm thấy. Dù có bắt được dấu hiệu nào, người đó cũng rất nhanh có thể thoát thân biến mất, quả là một kỳ tài hiếm có.

Chỉ là kỳ tài này lại không vì hắn mà dùng.

Không vì hắn mà dùng, hắn liền g·iết người đó.

“Đồ phế vật.”

Tiêu Hoài Huyền lạnh giọng, trầm thấp nói:

“Có thể bắt sống thì bắt sống, không bắt sống được, thì gi.ết ch.ết luôn đi.”

Ba người khẽ ngẩng đầu, khom người vâng mệnh rời đi.

Trình Lê trở về Đông Cung, việc đầu tiên là sai người đi sắc thuốc tránh thai cho nàng.

“Nhớ kỹ, nhất định phải cẩn thận, lanh lợi một chút, chớ để người khác nhìn thấy.”

Huệ Hương vâng lời, cùng Xuân Hỷ, Như Thúy ba người cùng nhau cầm thuốc đi đến sương phòng, một người canh gác, hai người sắc thuốc.

Chuyện trọng đại, nếu để Tiêu Hoài Huyền biết nàng dùng loại đồ vật này, hậu quả không dám tưởng tượng, bao gồm cả Vĩnh Dương công chúa vì nàng mà đưa thuốc, đều sẽ không có kết cục tốt đẹp.

Qua cỡ một tuần trà nhỏ, thuốc liền được sắc xong.

Cung nữ đem thuốc để nguội, bưng đến cho Trình Lê.

Trình Lê sợ đắng, cũng chưa từng uống loại đồ vật này, vô cùng bài xích, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, lòng hạ quyết tâm, một hơi uống cạn…
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back