"Xin lỗi làm phiền, chúng tôi muốn xin ghép bàn, có được không?"
Hoàng Tinh: "..."
Thư Di: "..."
Khoảng lặng kéo dài chừng năm giây, Thư Di đã phá tan bầu không khí ngột ngạt, nhiệt tình đáp: "Được, tất nhiên là được học trưởng Khâu!
Các anh cứ thoải mái, bàn vẫn còn rất trống!!"
Bấy giờ Hoàng Tinh mới để ý thấy bên cạnh học trưởng Khâu gì đó còn có một thanh niên.
Trông có vẻ là bạn học của nhau.
Thanh niên ấy có dáng vóc khá "đồ sộ", cao hơn người đứng cạnh một chút, da ngâm, gương mặt đẹp trai lại rất duyên dáng.Cả hai sau khi nhận được sự đồng ý từ Thư Di thì nhanh chóng mang thức ăn trên tay di chuyển đến góc bàn còn trống.
Hoàng Tinh và Thư Di biết ý ngồi dịch sang để cho hai đàn anh đẹp trai an tọa.Cuộc trò chuyện từ hai người bấy giờ đã trở thành bốn người.
Mọi người khách sáo giới thiệu bản thân.
Hai đàn anh lần lượt là Khâu Đỉnh Kiệt - học trưởng của đại học năng khiếu nghệ thuật chuyên ngành văn học-kiến trúc, người còn là Vĩ Kỳ chuyên ngành thiết kế.
Cả hai đều là sinh viên năm ba của trường.Không khí lúc ban đầu khá ngượng ngùng và gò ép, mọi người đều tập trung vào "công việc" của mình nên chỉ xã giao đôi ba câu.Nhưng với tính cách hướng ngoại, hòa đồng vượt sức mong đợi của Thư Di và Đỉnh Kiệt, hai người đã khéo léo dẫn dắt câu chuyện trở nên vui vẻ và tự nhiên hơn:- Được ngồi bàn toàn "hot boy" thế này, chắc tôi sử dụng hết may mắn hôm nay rồi.- úi chà, đồ ăn ở đây ngon gớm, không uổng 15 phút bon chen giành giật của tôi!- Tinh Tinh à, sao lạnh lùng thế?
Để tôi nói một mình thế này...
Câu nói của Thư Di khiến cả bốn người vô thức bật cười, cô thẳng thắn nhưng cũng vô cùng khéo léo.
Ở cô luôn phát ra nguồn năng lượng làm cho người khác thoải mái.
Cô cũng rất giỏi lắng nghe, và cũng giỏi cho lời khuyên nốt.Đây cũng chính là lí do khiến Hoàng Tinh yêu quý và tin tưởng Thư Di.
Cuộc sống của cậu vào những năm cấp ba nhờ đó mà bớt đi đôi phần u ám - khi mà Thư Di vô tư giải bày vô vàn niềm vui nhỏ nhặt trong cuộc sống, Hoàng Tinh lắng nghe bằng cả tấm lòng.Câu chuyện trên bàn ăn giờ đây đã trở nên vô cùng sôi nổi.
Cậu im lặng ăn phần cơm của mình, lắng tai dõi theo cuộc đối thoại của mọi người.
Ánh mắt không biết vô tình hay cố ý chốc chốc lại đặt lên người Đỉnh Kiệt.
Phải công nhận rằng anh có vẻ ngoài rất hút mắt, nên mắt cậu cứ dán vào anh.
Chiều cao cậu và anh có lẽ cũng tương đương, Hoàng Tinh nghĩ, hoặc anh nhỉnh hơn cậu một chút.
Lông mày anh sắc nét, đôi mắt dài, đuôi hơi hếch lên một chút, trong ánh nhìn có tia sáng như ánh nắng ban trưa - rực rỡ đến mức khiến người ta muốn vô thức chạm vào.Mãi mê trong dòng suy nghĩ triền miên, Hoàng Tinh không nhận ra bản thân đang chằm chằm vào Đỉnh Kiệt.
Anh đang cười nói vui vẻ với Thư Di thì bất chợt ngoảnh mặt sang phía Hoàng Tinh, và rồi bắt gặp ngay ánh nhìn như "dao găm" của cậu.Hoàng Tinh bị phát hiện thì chột dạ thu lại ánh mắt có hơi "giãn" của mình.
Hối hận vì vừa nảy cư xử có hơi lỗ mãng với đàn anh."
À bạn học này hình như chưa giới thiệu nhỉ?"
- Khâu Đỉnh Kiệt khẽ hỏi, giọng anh ấm áp đều đều vang lên, khóe môi thoáng cong lên nụ cười.Hoàng Tinh bị nhắc tên, có chút bối rối lên tiếng: "Tôi là Hoàng Tinh.
Sinh viên năm nhất chuyên ngành mỹ thuật.
Xin được giúp đỡ."
Giọng cậu lạnh và cứng nhắc.Khâu Đỉnh Kiệt cười, lộ ra hàm răng đều trắng sáng: "Xin chào A Tinh, nếu cần giúp đỡ gì thì tìm anh." giọng anh thân thiện đáp."
Được.. cảm ơn anh"- Hoàng Tinh trả lời với ngữ điệu như cũ.Người khác nhìn Hoàng Tinh, hoặc sẽ thấy cậu kiêu ngạo, hoặc cảm thấy cậu quá xa cách để với tới.
Không ai thật sự hiểu cậu, cũng chẳng ai dám bước qua lớp băng dày bao quanh trái tim ấy.
Hoàng Tinh hiếm khi chủ động bắt chuyện, càng hiếm khi bộc lộ cảm xúc thật.
Tựa như mặt hồ tĩnh lặng lạnh giá, nhưng chỉ cần một tác động nhỏ, mặt hồ sẽ lập tức xao động."
Hoàng Tinh có định tham gia câu lạc bộ thể thao nào không?
Nhìn em khá ổn đấy"- Vĩ Kỳ nhận xét."
Lúc còn học cấp ba, tôi có tham gia câu lạc bộ bóng rổ của trường...chơi cũng tạm tạm thôi."
- Cậu khiêm tốn trả lời."
Tạm tạm gì chứ, cậu chơi giỏi nhất đội rồi còn gì.
Còn được cử đi thi tỉnh nữa, Tinh Tinh của tôi tuyệt nhất."
Thư Di thẳng thắn đáp lời Hoàng Tinh.Cô tiếp lời: "Tôi còn nhớ cậu được hẳn một nhóm fangirl hâm mộ cuồng nhiệt.
Thế mà chẳng chọn được cô nào để hẹn hò..."
"Hoàng Tinh nổi tiếng quá nhỉ?"
- Đỉnh Kiệt chầm chậm lên tiếng, nụ cười thân thiện vẫn vắt trên môi."
Đúng vậy đó, cậu ấy vừa giỏi bóng rổ, vừa cao ráo đẹp trai, đã thế còn lạnh lùng từ tốn với mọi người, chả trách được nhiều bạn nữ 'thầm thương trộm nhớ.' Thư Di phấn khởi tâng bốc cậu lên tận mây xanh khiến Hoàng Tinh có hơi xấu hổ."
Cũng vì vậy mà tôi bị đám con gái ghét, đa số là những người thích Hoàng Tinh, bởi tôi cứ suốt ngày kè kè theo 'hotboy' trường mà.."
- Cô cười ảo não.Thư Di cứ luyên thuyên mãi, nào là Tinh Tinh giỏi cái này, Tinh Tinh tốt cái kia khiến cậu nghe xong mà nóng cả mặt.
Trong lúc quá hăng say, cô vô tình nhắc ra một chuyện: "Không những mấy bạn nữ thích cậu ấy thôi đâu.
Tinh Tinh lợi hại lắm luôn, năm lớp 12 cậu ấy...ược..u ...ớ!"
Hoàng Tinh nhanh tay chặn họng Thư Di, không thể cho cô tiếp tục đoạn sau được nữa.Hoàng Tinh má đỏ bừng bừng, thầm oán trách Thư Di.
Hành động cậu cũng trở nên bối rối.
Vì không muốn phá hỏng bầu không khí, cậu bèn lên tiếng giải vây: "à..ùm..ờ không biết, đàn anh Đĩnh Kiệt đã có người yêu chưa!"
"..."
Hoàng Tinh thoáng chốc sa sẩm mặt mày, đúng là 'khôn ba năm, dại một giờ'.
Không gian lúc này hình như còn yên lặng hơn trước...Giờ cậu muốn hất tung cái bàn và bỏ chạy thật xa...Một tiếng "phụt" đột nhiên vang lên đánh tan mọi cảm xúc của mọi người.
Khâu Đỉnh Kiệt cười tươi, nhẹ nhàng đáp:"
Sau này em sẽ tự biết."
Hoàng Tinh: "???"
Câu trả lời mơ hồ khiến cậu có chút hoài nghi.
Nhưng đây cũng không phải vấn đề cậu cần quan tâm, 'anh ta có người yêu hay cũng chả liên quan đến mình', chỉ tại nảy rối quá buộc miệng hỏi bậy thôi.
Mọi người trở lại trạng thái vui vẻ thoải mái, Vĩ Kỳ lên tiếng: "hôm nay nói chuyện vui quá, hẹn lần sau cùng ăn chung nhé.
Anh và Đỉnh Kiệt lát nữa còn tiết học nên bọn anh đi trước."
"À Hoàng Tinh nếu muốn tham gia câu lạc bộ bóng rổ thì tìm anh ở văn phòng sinh viên để đăng ký."
- Vĩ Kỳ như đột nhiên nhớ ra vội thông báo cho cậu."
Được ạ, em sẽ đăng ký."______Nắng trưa mùa thu không còn gắt gỏng như mùa hè, mà dịu lại, trải một lớp vàng nhạt lên mọi thứ.
Hoàng Tinh ôm cặp sách bước ra khỏi cổng trường, con đường về nhà được bao phủ bởi hàng cây rụng lá, gió thổi qua mang theo mùi hương dìu dịu của lá khô và nắng.Ánh sáng xuyên qua những kẽ lá, đổ xuống thành từng vệt loang lổ trên mặt đất, ấm áp mà không chói chang.
Tiếng ve đã thưa dần, thay vào đó là âm thanh xào xạc của lá bị gió cuốn.
Tinh kéo nhẹ cổ áo, hơi thở cũng mang chút lành lạnh của cuối thu.
Bước chân dần chậm lại, lòng người cũng lắng xuống, chỉ còn lại cảm giác yên bình xen lẫn một nỗi buồn vu vơ khó gọi thành tên.Thiếu niên bước đi một mình.
Cậu cao ráo, khuôn mặt xinh đẹp sắc sảo với đôi mắt đào hoa hút mất hồn của bao nhiêu thiếu nữ.
Nơi ở cổ gần yết hầu được chấm phá một nốt ruồi xinh đẹp khiến cậu lại càng trở nên thu hút.Ánh nắng rơi xuống bờ vai thẳng tắp, nhưng không thể làm tan đi khí chất lãnh đạm tỏa ra từ cậu.Hôm nay Hoàng Tinh chỉ học buổi sáng, sau khi ăn trưa ở canteen, cậu quyết định về phòng trọ để dọn dẹp lại một số đồ đạc còn lộn xộn và chất đầy.
Sau đó làm bài tập, chuẩn bị bài cho tiết học ngày mai.
Nhận thấy thời gian vẫn còn quá trống trãi, cậu liền chạy đến chỗ làm thêm để kiếm thêm chút tiền trang trải, thoải mái hơn trong chi tiêu mua sắm hằng ngày.Từ bé, Hoàng Tinh đã phải tự chăm sóc bản thân, cha mẹ đi làm sáng tối để trả nợ, có hôm cũng chẳng về.
Chỉ còn lại một bóng hình nhỏ bé trong gian nhà lạnh lẽo.
Bởi thế, cậu học được tính tự lập từ sớm.
Thức dậy lúc 5 giờ, vân động tập thể dục, làm đồ ăn sáng, đến trường, trở về, làm việc nhà, làm bài tập, chìm vào giấc mộng, luân phiên lập lại.
Không cần ai phải nhắc nhở, à mà cũng chẳng ai nhắc nhở cậu.
5 giờ chiều tại quán nước K gần trường đại học của Hoàng Tinh, hàng loạt sinh viên ra vào nườm nượp.
Đây là thời điểm học sinh, sinh viên vừa tan học; người đi làm thì ra ca hết giờ làm việc nên có thể gọi là giờ cao điểm của quán.
Hoàng Tinh bận rộn pha chế nước, đóng gói và giao cho khách.
Hết li này đến li khác, người này rời đi thì người khác lại đến.
Có những vị khách khó tính đứng chờ lâu lại mất kiên nhẫn la ó lên quát tháo nhân viên làm ăn quá chậm chạp.Kết thúc ca làm, cả người cậu rệu rã, toàn bộ năng lượng như bị hút cạn.
Nhưng lại cảm thấy khá vui vẻ và thành tựu, cậu kiếm được 80 tệ trong suốt 4 giờ đồng hồ làm việc ròng rã.Hoàng Tinh bước ra khỏi quán, hơi thở vẫn còn vương mùi cà phê và tiếng máy xay vang vọng.
Ngoài trời bấy giờ đã sẫm màu đen như mực, con đường trước mặt sáng lên bởi những bóng đèn đường vàng nhạt, ánh sáng hắt xuống mặt đất loang loáng như những vệt nước mưa còn chưa kịp khô.Gió đêm lành lạnh lùa qua, mang theo chút mùi khói xe và hương hoa dại từ hàng rào ven đường.
Cậu kéo cao khóa áo, bước chậm rãi về nhà.
Thành phố về đêm không còn ồn ào như ban chiều, chỉ còn tiếng bước chân mình xen lẫn âm thanh lác đác của vài quán xá đang dọn dẹp.
Dưới bầu trời tối sâu, cậu chợt cảm thấy vừa mệt mỏi vừa nhẹ nhõm - như thể tất cả lo toan trong ngày đã tan ra cùng bóng tối, chỉ còn lại mình cậu và con đường dài phía trước.