Tâm Linh Duyên/Tình Trai

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
395338377-256-k399478.jpg

Duyên/Tình Trai
Tác giả: becheotim812
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Cây nhà lá vườn nên mấy bồ đừng hỏi truyện gốc ở đâu nhaa💞 Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad và Facebook tài khoản Bé Cheo Tim, không có ở nơi khác.

Mọi người ủng hộ truyện của mình nhé😍🥰😘☺️💕❤️🤩😚😗🍀☘️😻❣️ Tags: codaitinhtrai​
 
Duyên/Tình Trai
Giới Thiệu


Ta là con trai của phú hộ giàu có làng Hoài Đa, năm nay tuy đã 16 tuổi nhưng vẫn chưa có một mối tình với khuê nữ nào.

Lão già cũng khá đau đầu với ta, nhưng lỗi đâu phải ở ta!

Duyên chưa tới thì chưa thể kết duyên thôi mà.

Mọi người đâu cần quan trọng chuyên này chứ.

"Này An, hồi trước tao có nghe đến một nghi thức có thể biết được tình duyên kiếp trước đấy.

Mày có muốn thử không?"

Thằng Bân ra vẻ hứng khởi mà nói với tôi điều này.

Haha, biết ngay thằng này lại tính giở trò gì rồi.

Mấy thứ nó nói ra chẳng có cái nào là tốt cả, nhưng tôi vẫn muốn nghe xem đó là cách gì.

Dù sao cũng chỉ nghe thôi, tôi không làm theo, chuyện xấu gì có thể xảy ra chứ.

"Nói nghe coi, đó là cái gì?"

Thằng Bân nói với giọng thần bí:"Lúc nửa đêm, khoảng canh ba, mày hãy đặt 1 chiếc gương đồng ở giữa phòng,xung quanh phòng thắp 9 cây nến sau đó đọc bài chú này.

Lúc đó, sẽ có một bóng hình hiện ra, đó chính là duyên tiền kiếp của mày!"

Tôi liếc nhìn thằng Bân.

"Có thằng ngu mới làm theo lời mày nói."

Mặc dù nói vậy, nhưng tôi vẫn thấy rất tò mò về chuyện duyên tiền kiếp mà nó nói.

Nửa đêm, tôi lén lút thắp nến trong phòng kín, đặt một chiếc gương đồng giữa chiếu rồi đọc bài chú mà nó nói: "Nguyện soi duyên cũ

mở lối tơ hồng.

Kẻ nợ tình,

hiện hình trong gương."

Ban đầu,chẳng có gì xảy ra ngoài tiếng gió thổi khẽ và ánh nến chập chờn.

Nhưng rồi...

Mặt gương đột nhiên phủ sương trắng, rồi loang ra như mặt nước động.

Trong gương, một bóng hình dần hiện lên - một nam nhân trẻ, tóc dài, mặc áo tấc đỏ, gương mặt rất đẹp, là người đẹp nhất trước giờ ta từng thấy.

Khuôn miệng hắn nhếch lên, gương mặt mang theo ý cười nhưng lại khiến ta cảm thấy rợn người, cảm giác rùng mình lan ra khắp cơ thể.

"Em tìm ta sao?"

Tiếng cười trầm thấp vang lên trong không gian yên tĩnh khiến cảm giác rùng rợn tăng thêm gấp bội.

"Lúc trước em nói không muốn nhìn thấy ta, ta đã biến mất theo ý em.

Bây giờ, là em tìm đến ta trước đấy!"

Câu nói ấy đem lại cho ta cảm giác đáng sợ.

Thật sự, rất đáng sợ.

Chiếc gương đồng đột nhiên vỡ ra thành nhiều mảnh, nến vụt tắt.

Mí mắt ta trở nên nặng trĩu, cảm giác buồn ngủ ập đến, ta dần thiếp trong nỗi sợ hãi ấy.

Trong bóng tối, phía sau như có một bóng người ghé sát vào tai ta thì thầm:

"Kiếp này, em định chuộc lại hay phá nát đoạn duyên dang dở ấy?"
 
Duyên/Tình Trai
Chương 1


1.

Ngày hôm sau, lúc ta dậy thì mặt trời đã lên cao tới đầu.

Ta cũng chẳng nhớ gì về giấc mơ hôm qua, có cảm giác bản thân đã quên đi một thứ gì đó nhưng khi cố nhớ ra lại chẳng nhớ được gì.

Thôi, kệ đi vậy.

"Thằng Ất đâu, sao nay không gọi cậu dậy"

Sau tiếng gọi ấy, một bóng dáng nhanh chóng chạy từ ngoài vào.

"Bẩm cậu, hồi sáng nay con có gọi cậu mà cậu không dậy nên...

".

Trong giọng nói của thằng Ất còn mang theo chút run rẩy, như sợ bị trách phạt.

Bỗng từ ngoài sân vang lên giọng nói oang oang của thằng Tí, nghe vẻ rất hốt hoảng.

"Ông ơi, Cậu ơi, cây đa ở đầu làng mình đột nhiên bật gốc trồi lên một đống rễ lớn, còn chảy máu ra nữa!!"

Từ trong nhà, thầy nhà ta cũng hoảng không kém thằng Tí, nhanh chóng chạy ra sân.

"Cái gì!!

Nhanh dẫn ông đến."

Nói rồi thầy cùng thằng Tí nhanh chóng đi ra khỏi cổng sân nhà.

Lúc đi qua ngưỡng cửa, ông còn suýt té ngã vì vội vàng.

Trong nhà, ta cũng bật dậy vì câu nói của thằng Tí.

Ta nhanh chóng xỏ guốc vào chân rồi chạy theo hai người bọn họ.

2.

Khi ta ra đến cổng làng, nơi đây đã tụ tập rất nhiều người dân trong làng.

Lão phó lý cùng lý trưởng đang đứng ở chỗ gần nhất đống rễ của cây đa, xung quanh còn có vài tuỳ tùng của bọn họ và dân làng vây xung quanh.

Dưới đống rễ đa là đống cốc chén nằm ngổn ngang và đống bàn ghế gãy vụn, có vẻ là do cây đa trồi rễ gây nên.

Bà Lũng là bà lão bán nước dưới gốc đa làng ta, đang khóc lóc và được con trai bà ta an ủi, chắc chưa hết hoảng.

Tôi chen qua đám đông để nhìn rõ hơn.

Cây đa trước giờ là biểu tượng linh thiêng của làng, đã mấy trăm năm tuổi, gốc to bằng cả mấy người ôm.

Vậy mà giờ lại bật gốc như bị người ta lật lên, rễ tua tủa như móng vuốt đâm xuống đất, giữa rễ còn ứa ra một thứ chất lỏng đỏ lòm như máu.

Mùi tanh tanh ngai ngái xộc thẳng vào mũi khiến tôi suýt nôn.Thầy tôi đứng ngây người, miệng lắp bắp:"Ma quái...

Đây là điềm chẳng lành..."

Lão lý trưởng quay phắt sang:"Ông có ý gì?

Ông là người học rộng biết nhiều, đừng nói dọa dân làng!"

Thầy tôi nghiêm mặt, giọng trầm xuống:"Cây đa này trấn trạch đầu làng, từng có người nói phía dưới gốc đa chôn một món đồ để yểm long mạch.

Bây giờ rễ cây bật tung, còn chảy máu...

đó là điềm báo.

Có kẻ phá vỡ phong ấn rồi."

Bà Lũng khóc lóc một cách thảm thương:"Hôm qua còn bán nước cho người ta ngồi, sáng nay đã thành như vầy...

Trời ơi, con thấy... con thấy... người lạ mặc áo đỏ đứng dưới gốc đa... nhưng con tưởng khách qua đường..."

Mọi người xôn xao hẳn lên.

Thầy tôi rút ra một thẻ bài gỗ cũ, mặt ông căng thẳng:"Phải mời thầy pháp.

Chuyện này, không đơn giản là gió giật hay đất lở đâu.

Có ai...

đã mở cửa âm rồi."

3.

Buổi trưa hôm ấy, trời đổ mưa.

Mưa rào rào như trút nước, sấm chớp nổ đùng đoàng như muốn xé toạc cả bầu trời.

Làng Hoài Đa mấy tháng nay trời yên biển lặng, đùng một cái xảy ra chuyện lạ, cây đa bật gốc, máu chảy, người lạ xuất hiện.

Ai ai cũng râm ran bàn tán, tiếng người xì xào chẳng khác gì ong vỡ tổ.

Thầy tôi, sau khi trở về từ cây đa, đóng chặt cửa phòng không cho ai vào.

Tôi đứng ngoài, nghe tiếng lật sách lật vở, thỉnh thoảng lại nghe tiếng chuông đồng khẽ vang, xen lẫn tiếng lẩm bẩm đọc gì đó bằng Nôm ngữ cổ.

Tôi gõ cửa mấy lần nhưng không được đáp lại.Đêm xuống.

Vì chuyện hôm nay nên tối muộn tôi mới đi tắm được.

Vừa gột rửa cơ thể vừa suy nghĩ về chuyện hôm nay khiến tôi thêm sợ hãi.

Ngọn đèn dầu đột nhiên trở nên lập loè rồi tắt ngúm đi.

Xung quanh như có một luồng gió lạnh lẽo chảy dọc khắp người khiến cơ thể ta trở nên căng cứng.

Đột nhiên, một giọng nói khẽ khàng nhưng trầm ấm vang lên sát bên tai tôi:"Lần này, em trốn không thoát nữa đâu."

Tôi quay đầu thật nhanh, không có ai cả.Nhờ vào ánh sáng le lói của mặt trăng, tôi lờ mờ thấy được một bóng hình hiện ra trong chậu nước tắm.

Áo tấc đỏ, tóc dài, gương mặt đẹp như tạc tượng, nụ cười nửa cợt nửa dịu dàng.Chỉ khác một điều: hắn có một vết máu nhỏ ngay giữa trán, kéo dài xuống tận khóe môi.Hắn nói:"Duyên này... là do em nợ.

Kiếp trước, em cắt đứt.Kiếp này, ta đến...

đòi."

"Không!"

Tôi bật thốt.

Tôi lấy tay hất đổ chậu nước nhưng bóng hình ấy không hề biến mất, giọng nói ấy vẫn văng vằng bên tai tôi.

"Chọn đi, An...

Chuộc lại, hay... phá nát?

4.

Tôi không nhớ mình đã ngủ trên giường bằng cách nào, nhưng khi tỉnh dậy thì trời đã gần sáng.

Một lớp sương dày đặc phủ mờ mọi vật.

Trong sân, cây mít vẫn còn rỉ nước vì mưa đêm, từng giọt lách tách nhỏ xuống nền gạch.Tôi bước ra hiên, đầu vẫn còn đau âm ỉ.

Có gì đó rất lạ.

Mọi thứ quanh tôi đều im lặng quá mức.

Không tiếng gà gáy, không tiếng chó sủa, thậm chí không có tiếng gió.Và rồi, từ sau lưng tôi, lại vang lên giọng nói đó."

Em đã chọn chưa?"

Tôi xoay người lại.

Không có ai.

Chỉ là khoảng trống, trống đến lạnh gáy.

"Ai đó?!".

Tôi gào lên, giọng lạc đi vì sợ.

Không ai trả lời.

Tôi đi ra ngoài cổng, hy vọng tìm thấy ai đó, bất kỳ ai.

Nhưng lạ thay, cả làng Hoài Đa, vốn sáng sớm đã ồn ào, hôm nay lại vắng tanh.

Cửa nhà ai cũng đóng chặt.

Không một bóng người.

Như thể... cả ngôi làng đã biến mất.

Tôi chạy đến nhà thằng Bân.

Gõ cửa liên hồi.

Không ai mở.

Tôi đập mạnh hơn.Một lúc sau, cánh cửa khẽ mở ra, và mẹ nó đứng đó, gương mặt hốc hác, ánh mắt như không nhìn thấy tôi.

"Dì ơi!

Bân đâu rồi ạ?!"

Bà ta lắc đầu: "Làng này... làm gì có ai tên Bân."

Tôi chết lặng.

"Dì... nói gì cơ ạ?

Con là bạn nó mà!

Hôm qua nó còn—!"

Bà ta đóng sập cửa lại.Tôi lùi lại, ngã quỵ xuống.

Gió bắt đầu thổi, mang theo tiếng rì rầm quen thuộc: "Chỉ còn ta nhớ.

Chỉ còn ta... biết em là ai"
 
Duyên/Tình Trai
Chương 2


5.Ta bước loạng choạng trở về nhà, đầu óc rối tung.

Tất cả những gì vừa diễn ra ,làng vắng tanh, mẹ thằng Bân nói không biết nó là ai, giống như một cơn ác mộng tỉnh mà vẫn chưa tỉnh.Suốt cả ngày, ta không dám nói với ai.

Đêm xuống, cơn sợ khiến ta càng không dám chợp mắt.

Bóng tối trong phòng như đặc quánh lại, từng tiếng tích tắc của đồng hồ gỗ vọng lên nghe lạnh sống lưng.Nhưng rồi... có một cảm giác lạ lùng bắt đầu trỗi dậy.

Nó giống như một bàn tay vô hình khẽ kéo, khẽ dẫn, thôi thúc ta bước ra khỏi giường."

Ra...

đầu... làng..."

Tiếng thì thầm như gió luồn qua tai, len vào tận tủy sống.Không rõ vì sao, ta cứ thế mà đi.

Chân trần, áo khoác vội, hơi thở mờ mịt trong màn sương đêm.

Cổng nhà tự mở khi ta bước ra, con đường dẫn đến gốc đa dài hơn bình thường, như đang kéo ta vào một khoảng không xa xăm.Khi ta đến nơi, cây đa sừng sững trong bóng tối, nhưng rễ cây... không còn máu, chỉ còn những vệt đất đen loang lổ.

Mùi hăng hắc của sắt vẫn lẩn quẩn trong không khí.Ta chậm rãi tiến gần.

Và đúng lúc tay chạm vào thân cây, cảnh vật trước mắt đột ngột thay đổi.Ta thấy mình đang đứng giữa một gian phòng rộng lớn, ánh sáng đỏ sẫm tràn ngập.

Tường treo đầy câu đối mừng hỉ sự, trần nhà giăng những dải lụa đỏ dài như vô tận.

Hương trầm ngào ngạt, nhưng xen lẫn là mùi tanh ngai ngái của máu khô.Giữa căn phòng đặt một cỗ quan tài đỏ thẫm, khắc hoa văn tỉ mỉ, nắp phủ vải lụa đỏ như màu máu tươi.

Trên quan tài cắm hai cây nến cao bằng cánh tay, lửa cháy im phăng phắc, không lay động dù không gian này hoàn toàn yên tĩnh.Ta muốn lùi lại... nhưng bàn chân không nghe lời.

Có một thế lực vô hình đẩy ta tiến lên từng bước, từng bước.Ngón tay ta run rẩy đặt lên nắp quan tài.

Lạnh buốt."

Mở ra..."

Giọng nói kia lại vang lên, lần này dịu dàng đến quỷ dị.Nắp quan tài hé mở, phát ra tiếng "kẽo kẹt" chậm rãi.

Ánh sáng đỏ từ trong hắt ra, soi rõ...Bên trong là một người giống hệt ta, từ gương mặt, mái tóc, đến từng đường nét – nhưng đôi mắt nhắm nghiền, làn da trắng bệch, môi điểm chút son đỏ.

Trên người mặc hỉ phục rực rỡ, thêu hoa văn long phượng, đầu đội mũ cưới che nửa gương mặt.Một giọt máu từ trán người ấy chảy xuống, thấm vào gối lụa đỏ, tỏa ra mùi tanh nồng.Giọng nói ấy lại vang lên:

"Cuối cùng... em cũng đến."

Ta đứng chết lặng.

Hình ảnh "mình" nằm trong quan tài mặc hỉ phục như đóng băng mọi suy nghĩ.Đột nhiên, ngọn nến hai bên bùng cháy dữ dội, lụa đỏ trên trần khẽ lay như có gió lùa, nhưng không khí trong phòng lại đặc quánh, nặng nề.Từ phía cuối gian phòng, từng tiếng bước chân vang lên chậm rãi, đều đặn, nhưng mỗi bước như giẫm thẳng vào tim ta.

Một bóng người xuất hiện.

Áo tấc đỏ, tóc dài buông xuống, gương mặt quen thuộc – chính là hắn, người trong gương đêm đó.Hắn tiến lại gần, nụ cười như khắc sẵn trên môi, vừa dịu dàng vừa khiến người ta muốn lùi thật xa."

Em mặc hỉ phục... vẫn đẹp như kiếp trước."

Hắn dừng lại cạnh quan tài, ngón tay khẽ vuốt ve má người nằm bên trong, rồi quay sang nhìn ta.

"Nhưng... sao lại để ta chờ lâu đến vậy?"

Ta cố gắng lùi lại, nhưng đôi chân như bị cắm rễ xuống sàn."

Ngươi... là ai?

Đây là đâu?"

Giọng ta run rẩy.Hắn nghiêng đầu, ánh mắt ánh lên tia hứng thú.

"Là phòng tân hôn của chúng ta."

Không khí lạnh buốt bao trùm lấy ta.

Hắn bước một bước, khoảng cách giữa cả hai gần đến mức hơi thở lạnh lẽo của hắn phả vào mặt ta."

Em nghĩ... nợ này sẽ tan cùng tro bụi sao?"

Ngọn lửa nến chao nghiêng, cả gian phòng đỏ sẫm như chìm vào lớp sương máu đặc quánh.Hắn tiến lại gần quan tài, ngón tay khẽ vuốt dọc mép gỗ sơn son, giọng trầm xuống:

"Kiếp trước... em là tân lang của ta."

Ánh mắt hắn dừng lại trên gương mặt ta, vừa dịu dàng vừa thâm trầm như vực sâu.

Hắn khẽ cười, nhưng tiếng cười đó lạnh hơn cả gió đêm."

Thế mà... ngay trong đêm tân hôn, ta bắt gặp em... cùng một tên hầu trong phủ của ta.

Trong phòng của chính ta."

Tiếng nến nổ lách tách như gõ nhịp cho từng chữ hắn nói."

Ta đã nổi điên.

Ta nhớ... máu bắn lên màn đỏ, tiếng em kêu thảm thiết.

Ta không kịp nghĩ.

Khi tỉnh lại, cả hai đã nằm bất động."

Ánh mắt hắn thoáng qua một tia run rẩy, nhưng lại bị oán hận nuốt trọn.

"Ta hối hận.

Nhưng đã muộn.

Em đã chết.

Vậy nên... ta giam giữ linh hồn em."

Hắn cúi xuống sát An, giọng như lưỡi dao cắt vào da thịt:"Ta chờ, chờ đến khi tìm được một thân xác hoàn hảo cho em.

Và ta đã tìm thấy..."

Hắn khẽ bật cười, tiếng cười vang vọng như từ xa xăm:

"Một hài nhi... trong bụng người mẹ ở kiếp này.

Nhưng ta không để nó kịp ra đời.

Ta bóp nát linh hồn nó...

để em chiếm chỗ."

Hơi thở hắn lạnh buốt, phả vào tai An:

"An... em đang sống... bằng mạng của một đứa trẻ."

"Em nợ ta một mạng... và cả một đời."

Tiếng tim ta đập dồn dập.

Ánh sáng đỏ vụt tắt.6.Tôi choàng tỉnh.Mồ hôi lạnh thấm ướt lưng áo.

Xung quanh là căn phòng quen thuộc, ánh sáng mờ mờ của ngọn đèn dầu vẫn le lói, nhưng không gian yên tĩnh đến mức nghe rõ tiếng tim mình.Cơn rùng mình chạy dọc sống lưng.

Lời hắn nói ban nãy vẫn văng vẳng trong đầu: "Ta bóp nát linh hồn nó...

để em chiếm chỗ."

Bất giác, ta đưa tay lên ngực mình.

Cảm giác mơ hồ như có một nhịp đập... không phải của tim.Ngoài kia, tiếng gió rít qua mái ngói.

Trong bóng tối góc phòng, ta thoáng thấy... một bóng áo đỏ lướt ngang qua.

Từ sau đêm đó, ta không còn ngủ yên.

Chợp mắt là lại thấy đôi mắt đen sâu kia ,vừa như quen thuộc, vừa như đến từ một kiếp nào xa lắm.Một buổi chiều, ta giả vờ phụ mẹ hong thảo dược, thuận miệng hỏi:"Mẹ, năm ấy khi sinh con, có gì lạ không?"

Động tác tay bà khựng lại, bó thảo dược rơi xuống đất.

Bà cúi xuống nhặt, khẽ cười gượng:"Không... cũng bình thường thôi."

Nhưng ta thấy rõ, ánh mắt bà tránh đi.Vài hôm sau, ta nghe lỏm được 2 bà vú nói chuyện với nhau:"...Đêm đó, phu nhân đau bụng dữ lắm, gọi tới 5-6 thầy lang đều nói hài tử đã mất.

Ai ngờ sáng hôm sau, đứa nhỏ trong bụng phu nhân lại đạp mạnh mạnh mẽ như chưa từng có chuyện gì xảy ra..."

Ta cảm thấy sống lưng lạnh buốt.Đêm hôm ấy, chờ mọi người ngủ say, ta lén vào thư phòng của phụ thân.

Trong gia phả, phần chép về ngày ta sinh ra bị xóa một đoạn, mực loang như có ai cố tình hủy đi.Lục lọi thêm, ta tìm thấy trong hòm gỗ cũ của phụ thân một mảnh vải đỏ sậm, thêu hoa văn kỳ lạ.

Ở góc vải, một ký hiệu nhỏ gần như phai hết, chính là gia huy của phủ trong ảo cảnh đêm tân hôn.Một cơn gió lạnh lùa qua, ngọn đèn dầu lập lòe.

Trong không gian tĩnh lặng, một tiếng thì thầm vang sát bên tai:"Cuối cùng... em cũng trở về."

Từ hôm tìm thấy mảnh vải, ta như bị ai đó dõi theo từng cử chỉ.Buổi sáng, khi ra giếng múc nước, ta thấy bóng mình dưới nước mờ hẳn đi, thay vào đó là gương mặt nam nhân lạ - đường nét y hệt kẻ trong ảo cảnh, đang khẽ cong môi cười.

Múc lên, nước lại trở về bình thường.Khi ra chợ, ngang qua quầy bán hương liệu, ta thoáng ngửi thấy mùi trầm hương lẫn mùi máu tanh, mùi đã từng quấn lấy ta trong đêm tân hôn kiếp trước.Ban đêm, tiếng thì thầm càng rõ:

"Đừng trốn nữa, ta đã tìm được em..."

Ta hoảng, vội chạy ra ngoài sân.

Dưới ánh trăng, cây mai sau nhà đung đưa, những cánh hoa rơi xuống xếp thành một chữ "Khúc" — chính là họ của hắn.Ta bắt đầu nhận ra... hắn không chỉ ám trong mơ.

Hắn đang tìm đường tới gần ta, từng bước một.7.

Mây xám cuộn tròn như bị gió xiết lại, bóng chiều chưa kịp tắt mà không gian đã tối mờ như sắp mưa.

Ta vừa bước qua con dốc đất đỏ dẫn ra đầu làng thì thấy một đám đông đứng chen chúc quanh gốc đa cổ thụ.Tiếng mõ, tiếng chuông lẫn vào tiếng tụng niệm.

Mùi khói hương nồng khét bốc lên từ mâm lễ bày ngay trước gốc cây, bên trên là thủ lợn, xôi trắng, và một vò rượu chưa khui.Ở giữa vòng người, một gã thầy pháp mặc áo bào đen tuyền, ánh mắt sắc lạ thường.

Mỗi khi ông ta quét cây phất trần về phía gốc đa, miệng lại đọc một tràng chú ngữ mà ta chưa từng nghe.

Kỳ lạ thay, thay vì lùi lại tránh như mọi lễ trừ tà ta từng thấy, ông ta tiến sát thân cây, bàn tay còn khe khẽ đặt lên vỏ sần sùi, như đang... vuốt ve.Một bà lão đứng cạnh khẽ kéo tay ta, thì thào:"Đừng lại gần.

Thầy pháp nói cây này là vật trấn quỷ."

Gió thổi, những sợi rễ đa đung đưa như đang sống, phát ra âm thanh ken két mơ hồ.

Trong khoảnh khắc, ta thoáng thấy trong bóng tối dưới gốc, một thứ ánh sáng đỏ như mắt thú, nhưng khi ta nhìn lại, nó đã biến mất.
 
Duyên/Tình Trai
Chương 3


8.Nghi lễ dưới gốc đa kết thúc khi trăng đã lên cao.

Khói nhang còn vương vấn, mùi hương nồng khét quyện với hơi đất ẩm, cứ bám riết lấy lồng ngực ta khiến mỗi hơi thở đều nghẹn lại.Người trong làng lục tục ra về, tiếng bước chân xa dần, nhưng trong tai ta vẫn còn vọng lại những tiếng tụng niệm, những hồi chuông ngân não nề.

Dù là nghi thức đã thành công, nhưng không hiểu sao, lòng ta càng thêm bất an.Trên đường trở về phủ, ánh trăng trải dài trên con lộ nhỏ, loang lổ bóng cây.

Tiếng côn trùng rả rích, gió đêm phả hơi lạnh khiến da gà trên cánh tay ta dựng đứng.

Trong đầu ta, tiếng gọi khe khẽ vẫn còn văng vẳng, như sợi chỉ vô hình quấn chặt vào hồn phách.

Cứ mỗi bước chân, ta lại có cảm giác như phía sau có người đang lặng lẽ dõi theo.Khi đẩy cửa phòng bước vào, mùi rượu nồng hắc ập đến khiến ta suýt nghẹn.

Trong gian nhà tối om chỉ có ánh đèn dầu leo lét, bóng người ngồi vắt vẻo trên ghế hiện ra mờ mờ.

Đó là huynh ta.

Tóc tai rối loạn, áo ngoài bung lỏng, tay vẫn nắm bầu rượu đã cạn phân nửa.

Đôi mắt huynh ấy đỏ ngầu, ánh nhìn lấp loáng giữa men say và hằn học."

Về rồi à... phúc tinh của nhà ta."

Giọng anh ấy khàn đặc, chậm rãi, như kéo lê từng chữ.Ta đứng khựng lại, lòng nặng trĩu, không biết nên bước tiếp hay quay đi.

Ánh mắt kia, từ nhỏ ta đã quen.

Trong đó có cái gì đó giống như lửa âm ỉ cháy, không bao giờ tắt.Huynh ấy cười nhếch mép, men rượu làm giọng thêm chua chát.

"Ngươi được che chở, lo lắng, nâng niu như châu như ngọc...

Còn ta thì sao?"

Bàn tay huynh bất ngờ đập mạnh xuống bàn, bầu rượu rơi lăn lóc, chất lỏng sóng sánh tràn ra mặt gỗ, mùi rượu hăng hắc xộc thẳng vào mũi ta.

Huynh ấy chống tay đứng dậy, loạng choạng tiến đến gần ta, hơi thở đầy mùi rượu phả vào mặt khiến ta sắp nôn mửa.

"Mày có biết không, từ cái ngày u mang thai mày ấy, nhà ta nghèo đói nhất làng..."

Huynh ấy ngừng lại như suy nghĩ điều gì rồi tiếp tục nói.

"Thế rồi, cha ta bỗng đào được vàng trong mộ ông cố.

Cha mẹ liền tin rằng ngươi là phúc tinh, là điềm lành trời ban."

Đến đây, huynh ấy đột nhiên đưa tay lên che miệng rồi bật cười thành tiếng.

"Ha ha, 2 ông bà già đó coi mày như báu vật mà nâng trong lòng.

Còn cấm tao nói cho mày chuyện này nữa chứ."

Lời nói như từng nhát dao găm xuống tim ta.

Ta muốn phản bác, nhưng cổ họng cứng lại, chỉ nghe tim mình đập thình thịch.Huynh ta cười gằn, ánh mắt cay độc, tràn đầy oán hận.

"Mày cướp hết tất cả của tao.

Cướp cha mẹ khỏi tay tao.

Ngay cả một ánh mắt dịu dàng, họ cũng chỉ để dành cho mày."

Trong lòng ta dấy lên nỗi sợ hãi khôn cùng.

Những gì huynh ta nói, ghép lại cùng tiếng gọi dưới gốc đa, khiến ta bỗng thấy bản thân như bị cuốn vào một bàn cờ vô hình, không còn lối thoát.Ta run rẩy lùi một bước, giọng lạc đi.

"Huynh...

đừng nói vậy.

Ta nào muốn gì đâu...

Ta cũng chỉ là..."

"Là kẻ được cả thiên hạ cưng chiều, còn tao thì bị bỏ rơi chứ gì!"

Huynh cắt ngang, cười khan, rồi đột nhiên đưa tay bóp lấy cổ ta."

Khốn kiếp.

Tao phải giết mày."

Ta giật mình hoảng loạn, hai tay cố gỡ lấy bàn tay đang siết chặt nơi cổ, hơi thở đứt quãng, mắt tối sầm đi.

Trong khoảnh khắc ấy, cửa chính bỗng bật mở một tiếng rầm nặng nề.Cha ta bước vào.

Ánh sáng từ đèn lồng ông cầm trên tay rọi sáng cả gian nhà, chiếu lên cảnh tượng huynh ta đang bóp cổ ta."

DỪNG LẠI!"

Thanh âm trầm đục của cha vang dội, kèm theo uy nghi của gia chủ, khiến huynh ta thoáng sững người.

Ngay lập tức, hai gia nhân theo sau lao đến giữ chặt huynh ta, lôi ra khỏi người ta.Ta khụy xuống, bàn tay run rẩy ôm lấy cổ, hơi thở dồn dập như sắp nổ tung lồng ngực.

Cha cau mày nhìn huynh ta đang gào thét trong men rượu."

Thả ta ra!

Con không phục!

Con mới là trưởng tử, là người phải được thừa kế!

Sao mọi thứ đều đổ dồn vào nó!

Nó chỉ là đứa nghiệt chủng mang đến tai ương!"

Tiếng huynh ta rít lên, khàn đặc như lưỡi dao cào vào tim.

Cha im lặng nhìn một thoáng, rồi phất tay lạnh lùng:"Đưa nó về phòng.

Nhốt lại.

Từ giờ không cho bước ra ngoài nửa bước."

Hai gia nhân vâng dạ, lập tức lôi huynh ta đi.

Tiếng giằng giật, tiếng gào mắng phẫn uất của huynh vang vọng cả gian nhà, đến khi xa dần chỉ còn dư âm rền rĩ.Cha quay sang nhìn ta.

Trong ánh sáng leo lét, đôi mắt ông sâu hoắm, khó mà đoán ra đang nghĩ gì.

Ta ráng bình tĩnh, lắp bắp kể lại tất cả những gì xảy ra với ta trong những ngày này.Lời ta như từng mảnh vụn rơi ra, run rẩy mà khẩn cầu một sự tin tưởng.Thế nhưng cha chỉ lặng thinh, nhìn thẳng vào ta bằng ánh mắt thăm thẳm.

Đợi đến khi ta dứt lời, ông mới khẽ thở dài, vỗ vai ta một cái nặng nề.

"An à... có lẽ con quá áp lực bởi chuyện cây đa.

Làng xóm ai cũng bàn tán, con lại yếu bóng vía, nghe nhiều thành ra ám ảnh."

"Nhưng mà... thật sự có tiếng gọi, cha à!

Nó cứ văng vẳng bên tai con, ngay cả giờ phút này!"

Cha cắt lời, giọng chắc nịch."

Không có thứ gì bám lấy con cả.

Con chỉ cần nghỉ ngơi, đừng nghĩ ngợi nhiều.

Ba ngày nữa là lễ gia quan của con rồi, đó mới là việc hệ trọng nhất.

Cha không muốn bất kỳ chuyện gì làm gián đoạn."

Dứt câu, ông gọi người hầu lại, dặn:"Từ giờ canh chừng cậu cẩn thận.

Không cho bước chân ra ngoài nửa đêm nữa.

Hãy để cậu tĩnh dưỡng, chuẩn bị cho lễ."

Ta muốn nói thêm, muốn cầu xin cha tin lời mình, nhưng ánh mắt kiên định của ông đã khép lại mọi lối.Trong lòng ta dấy lên một nỗi hoang mang khó tả.

Phải chăng tất cả những gì ta thấy đều chỉ là ảo ảnh do tâm trí rối loạn?

Hay cha... cố tình không muốn tin, bởi có điều gì ông đang che giấu?9.

Căn phòng vốn quen thuộc nay bỗng trở thành nhà giam của ta.

Cửa gỗ dày, chốt khóa bên ngoài, khe cửa chỉ đủ cho ánh sáng lọt vào thành một vệt mờ kéo dài trên nền đất.

Không khí ngột ngạt, oi nồng, mùi ẩm mốc từ vách gỗ lâu ngày bốc lên, hòa cùng hương nhang khói mờ nhạt còn sót lại khiến đầu óc ta lúc nào cũng váng vất.Nói để ta tĩnh dưỡng, nhưng thật ra là giam giữ ta trong căn phòng này.

Cơm canh mỗi bữa được người hầu bưng vào, nhưng dọn đi vẫn còn nguyên.

Thức ăn nguội ngắt, đọng lại mùi tanh hôi khó chịu.

Ta gắng gượng đưa cơm vào miệng, nhưng vừa chạm đầu lưỡi đã thấy vị đắng lan khắp khoang miệng.

Cổ họng ta nghẹn ứ, như có thứ gì vô hình chặn lại, chẳng cách nào nuốt xuống.Đêm đến mới thực sự là cực hình.

Cứ hễ khép mi mắt lại, giấc mộng dữ lại tìm đến, rõ rệt và sống động chẳng khác nào thật.Trong mơ, ta lại đứng trước gốc đa đầu làng.

Gió thổi ràn rạt, từng chiếc lá khô xoáy thành vòng, như có trăm ngàn hồn phách bay quanh.

Rễ cây to bằng bắp tay, bỗng chuyển động, chậm rãi trồi lên từ đất.

Chúng quấn chặt lấy chân ta, lạnh lẽo, ẩm ướt, từng sợi rễ như ngón tay người.

Từ bóng tối sau thân cây vang lên giọng nam trầm, hơi khàn, thân mật mà rợn ngợp khiến ta sợ hãi."

An... ngoan nào, theo ta về..."

Giọng nói ấy vừa là dụ dỗ, vừa là mệnh lệnh.

Ta giãy giụa, nhưng thân thể ngày càng nặng, như bị kéo xuống lòng đất lạnh lẽo.Ta gào thét, nhưng cổ họng khô khốc, chỉ bật ra những âm thanh đứt quãng, như thể tiếng kêu của ta bị đất cát vùi lấp.

Rễ cây quấn càng chặt, từng đoạn siết mạnh khiến máu trong mạch ngừng chảy, chân tê dại, lạnh lẽo như đã thành một phần của thân cây.

Từ dưới đất, từng dòng đất ẩm len vào kẽ chân, mùi tanh ngai ngái xộc lên mũi, khiến ta muốn nôn mửa."

Đừng...

đừng lại gần ta..."

Ta run rẩy lùi về phía sau, nhưng mỗi bước lùi chỉ càng bị kéo sâu hơn.

Gốc đa sừng sững, bóng nó phủ kín bầu trời, che khuất cả trăng sao.

Ta không còn thấy ánh sáng, chỉ còn lại thứ bóng đen dày đặc như màn lưới, quấn lấy toàn thân.Một bàn tay vươn ra từ khoảng tối sau thân cây.

Dài, lạnh buốt, những ngón tay bấu vào cổ ta.

Da thịt nơi bàn tay chạm đến tê rần, lan nhanh như băng đang ngấm vào mạch máu.

Hơi thở hắn phả sát tai ta, mang mùi tanh nồng của đất mộ, khẽ thì thầm."

Em thuộc về ta."

Đôi mắt ta trợn trừng, trước mặt mờ đi như phủ sương.

Từ sâu trong tán lá, hàng trăm con mắt đỏ rực lấp lóe, đồng loạt nhìn ta chằm chặp.

Tiếng thì thầm rì rầm nổi lên, giọng nam, giọng nữ, già trẻ lẫn lộn, tất cả đều gọi tên ta: "An...

An...

An..."

Ta giãy giụa, cổ họng như bị siết nát, tiếng thở dồn dập vỡ vụn.

Trong khoảnh khắc ấy, ta thấy rõ khuôn mặt hắn, nam tử vận hỉ phục đỏ, mái tóc đen dài buông xõa, môi nhợt nhạt cong thành nụ cười.

Đôi mắt hắn sâu hút, lóe ánh tà khí, chứa đầy sự chiếm hữu lạnh lẽo."

Em không thoát đâu... ngoan nào, về bên ta đi."

Tim ta như bị bàn tay vô hình bóp nghẹt, đau buốt đến mức tỉnh giấc.

Toàn thân ướt đẫm mồ hôi, cổ bỏng rát như thật sự có ai vừa siết chặt.

Đèn dầu trong phòng chập chờn, ngọn lửa nhỏ như sắp tắt, in bóng ta lên tường vặn vẹo méo mó, tựa như một kẻ khác đang đứng sát ngay phía sau.10.Hôm sau, ta không dám chợp mắt.

Ánh sáng ban ngày lọt qua khe cửa đã chẳng còn khiến ta an lòng.

Cả người mỏi mệt, đầu óc choáng váng, nhưng ta cứ cố chống mí mắt đang sụp xuống.

Mỗi lần vô tình nhắm mắt lại, ta lại nhớ tới bàn tay lạnh buốt kia đang siết lấy cổ mình.Ta ngồi thu lu ở góc phòng, ôm chặt đầu gối, mắt dán vào ngọn đèn dầu mờ nhạt.

Ta tự nhủ, chỉ cần nhìn vào ánh lửa này, chỉ cần giữ cho nó không tắt, ta sẽ không rơi vào bóng tối.

Nhưng cơ thể con người đâu thể chống lại cơn buồn ngủ như sóng triều dâng.

Đến khi đầu nặng trĩu, mí mắt khép lại, ta biết mình đã thua.Trong mơ, ta thấy mình khoác lên bộ áo dài gấm đỏ, cổ tay bị quấn một sợi chỉ đỏ siết chặt đến mức tê dại.

Xung quanh, tiếng chiêng trống vang dội, nhưng âm điệu lạc nhịp, chát chúa, chẳng phải âm nhạc vui mừng của hôn lễ, mà giống như tiếng gõ quan tài, từng nhịp nặng nề gõ thẳng vào lồng ngực ta.

Ta bị đặt lên một chiếc kiệu đỏ.

Nhưng chiếc kiệu này không mới, không đẹp, mà gỗ đã mục, vải đỏ rách tươm, những sợi dây buộc toát ra mùi hôi tanh như máu lâu ngày.

Khi kiệu lay động, ta nghe rõ tiếng ọp ẹp như tiếng xương kêu.Hai bên đường không phải đoàn người rước dâu quen thuộc.

Tất cả bọn họ mặc áo tang trắng, mặt che kín bằng khăn tang.

Trên tay họ chẳng phải mâm trầu cau, bánh trái, mà chỉ là những bó nhang cháy dở, tro rơi lã chã xuống nền đất đen ngòm.

Mỗi bước đi của họ lại phát ra tiếng khóc rền rĩ, lẫn trong tiếng gió, khiến lưng ta lạnh buốt.Con đường kéo dài hun hút, dẫn ta đến trước một tòa biệt phủ lớn.

Cánh cổng bằng gỗ lim đen sạm, trên treo đôi câu đối đỏ, chữ ngoằn ngoèo như được viết bằng máu khô.

Đèn lồng treo lủng lẳng, gió vừa lướt qua đã phát ra thứ âm thanh như tiếng rên xiết của những oan hồn.Bên trong phủ, bàn lễ cưới đã bày sẵn.

Nhưng trên bàn không phải hoa quả, trầu cau hay bánh phu thê, mà chỉ có bát hương nứt vỡ, tro ám đen, vòng hoa tang vương vãi.

Giữa gian chính là một ngai ghế đỏ phủ khăn lụa, mờ mờ in bóng một người đàn ông ngồi đó.

Khuôn mặt hắn chìm trong bóng tối, chỉ thấy đôi mắt đỏ rực như than hồng đang nhìn chằm chằm vào ta.Một giọng trầm khàn vang khắp gian phủ:"An... từ nay em là tân lang của phủ này."

Trong tay ta bỗng nhiên đã cầm sẵn một cây nhang đỏ rực, tàn lửa tí tách như máu nhỏ.

Khói bốc lên nghi ngút, quấn quanh ta, hóa thành vô số gương mặt trắng bệch, hốc mắt rỗng hoác, đồng thanh rít lên.

Dưới nền nhà, từng bàn tay lạnh lẽo bò ra, níu lấy gấu áo ta, kéo lê ta về phía ngai ghế đỏ.Ta vùng vẫy, cố gào lên nhưng cổ họng nghẹn cứng.

Ngay sát bên tai, giọng nói kia thì thầm, dịu dàng đến rợn người:"Em là của ta... mãi mãi..."
 
Duyên/Tình Trai
Chương 4


11.

Đêm thứ ba.Ta chưa bao giờ thấy ngôi làng lại lặng lẽ đến thế.

Khác hẳn mọi hôm còn ánh đèn dầu lập lòe, tiếng chó sủa, tiếng trẻ khóc, giờ đây tất cả như đã chìm trong hơi thở nín lặng.

Người trong làng, ai nấy đều khóa chặt cửa, then cài chặt chốt, phảng phất một sự e sợ không dám thốt ra thành lời.Ta ngồi co ro trong phòng, ánh đèn dầu leo lét nhảy múa trên vách gỗ.

Hơi lạnh lạ lùng len vào từ những khe hở nhỏ, khiến ta nổi gai ốc.

Bên ngoài, màn đêm đen kịt phủ trùm, gió rít khe khẽ, nhưng ta biết, đó chưa phải thứ đáng sợ nhất.Rồi, từ xa, vang lên tiếng kèn.Không phải tiếng kèn tang não nề, cũng chẳng phải nhạc cưới rộn rã.

Thứ âm thanh ấy, vừa the thé vừa rền rĩ, như tiếng gió lùa qua ống tre khô, mang theo mùi tanh ngòm của máu.

Nó réo rắt mà méo mó, giống như kêu gọi linh hồn người chết tụ họp.Tim ta đập loạn.

Ta đứng bật dậy, tiến lại gần cửa sổ nhỏ.

Ngoài kia, một vệt đỏ mờ mờ hiện dần trong bóng tối.Chiếc kiệu hoa đỏ rực.Bốn cặp người khiêng, tám bóng dáng trắng bệch, đầu quấn khăn tang, bước đều tăm tắp.

Ánh sáng mờ hắt lên khuôn mặt họ, không rõ là người hay là quỷ.

Đi theo sau kiệu là đoàn bê tráp: trầu cau, vàng bạc, châu báu, tất cả phủ trên khăn đỏ thêu chữ hỉ ngoằn ngoèo, như có máu tươi còn chưa khô.Ta rùng mình.

Tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Ta lùi lại, nhưng đôi chân như cắm chặt xuống nền.Trong đoàn người ấy, ta thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc.Bân.Ta dụi mắt.

Không thể nào...

Nhưng gương mặt kia, ánh nhìn kia, ta đã quá quen.

Dẫu chỉ thoáng qua, dẫu bị che mờ bởi lớp khăn tang, ta vẫn nhận ra."

Bân...?"

Giọng ta nghẹn lại.Ngay khoảnh khắc ấy, cửa phòng bật mở.

Ta không kịp phản ứng, đã thấy luồng gió lạnh ào tới, kèm theo hương đất mộ nồng nặc.

Một bàn tay vô hình túm lấy ta, kéo ta khỏi phòng.Ta gào, vùng vẫy, nhưng thân thể chẳng còn nghe lệnh.

Giống như ta chỉ là một con rối, từng cử động đều bị giật dây.Chiếc kiệu đỏ dừng lại ngay trước cổng phủ.

Tiếng kèn rít chói tai.

Ta bị đưa lên, đặt vào lòng kiệu.

Tấm màn đỏ phủ xuống, mùi vải ẩm mốc tanh hôi xộc vào mũi khiến ta nghẹn thở.Trong khoảnh khắc màn che khép lại, ta thấy rõ một đôi mắt đỏ rực đang nhìn ta từ xa."

An... cuối cùng cũng về."

Giọng hắn vang vọng, dịu dàng đến rợn người.12.

Chiếc kiệu lay động, từng bước di chuyển như kéo dài cả trăm năm.

Tiếng trống, tiếng kèn dội thẳng vào lồng ngực, biến nhịp tim ta thành một bản nhạc tang thương.Ta không biết mình đi bao lâu.

Chỉ nhớ càng lúc càng xa làng, càng gần một cõi tối tăm khác.Đến khi màn che bật mở, trước mắt ta là một tòa phủ lớn.Cánh cổng gỗ lim cao sừng sững, sơn son thếp vàng nhưng nay loang lổ máu khô.

Đèn lồng đỏ treo lủng lẳng, gió thổi qua lại phát ra tiếng khóc nỉ non.

Câu đối đỏ hai bên cổng hiện lên chữ ngoằn ngoèo như được viết bằng xương máu.Ta bị bế xuống kiệu.

Không phải người khiêng, mà chính hắn.Vũ khoác hỉ phục đỏ, dung nhan tuấn mỹ nhưng lạnh lẽo vô cùng.

Đôi mắt hắn sâu hút, ánh nhìn như muốn nuốt trọn lấy ta.

Vòng tay hắn siết chặt, khiến ta không thể vùng vẫy."

Em ngoan, đã về đến phủ của ta rồi."

Phủ rộng lớn nhưng tràn ngập âm khí.

Dưới mái hiên, từng dãy âm hồn xếp hàng, quần áo tang trắng phất phơ, hốc mắt đen rỗng.

Họ quỳ rạp xuống khi ta và hắn bước vào.

Tiếng đồng thanh vang lên, lạnh lẽo đến rợn tóc gáy:"Tham kiến Tân lang."

Tim ta co rút.

Toàn thân run lẩy bẩy.Ta bị hắn đưa vào gian chính.

Mọi người đứng ngoài, chỉ còn hắn và ta.Hắn đặt ta xuống chiếc giường phủ khăn gấm đỏ, mùi nhang trầm xộc thẳng vào mũi.

Ta vội lùi về phía sau, mắt dán vào hắn, cảnh giác như con thú nhỏ bị dồn vào góc."

Đừng sợ."

Hắn ngồi xuống mép giường, giọng dịu dàng lạ lùng.

"An, ta sẽ không làm em đau.

Ta yêu em, thật lòng."

Yêu?Ta bật cười chua chát, run rẩy đáp:"Anh... gọi đó là yêu sao?

Bắt ta về đây, ép ta... giữa đám âm hồn này?

Anh điên rồi."

Hắn nhìn ta, ánh mắt thoáng hiện chút đau xót."

Em không hiểu.

Những năm qua, ta luôn ở cạnh em.

Chỉ là... em không thấy mà thôi.

Lúc nhỏ, dương khí của em yếu ớt, ta càng đến gần, em càng bệnh tật.

Ta đành lùi xa, chỉ dõi theo.

Ta... sợ mất em."

Tim ta chấn động, nhưng ngay sau đó dấy lên nỗi sợ hãi gấp bội.

Nếu những gì hắn nói là thật, nghĩa là suốt thời gian qua... hắn vẫn luôn bao quanh ta?Không.

Ta không thể chấp nhận."

Cút ra ngoài."

Ta hét lên, giọng lạc đi.

"Ta không muốn nghe!

Ngươi đi đi!"

Hắn lặng im một lát, ánh mắt tối lại.

Nhưng rồi hắn đứng dậy.

"Được.

Ta sẽ không ép em.

Ta chỉ mong... em đừng hận ta quá nhiều."

Hắn quay đi, để lại câu dặn:"Đưa đồ ăn cho Tân lang."

Cửa mở ra.

Người bước vào mang khay cơm canh... là Bân.

Ta chết lặng.Bân, người bạn cùng lớn lên, kẻ từng cùng ta trèo cây hái ổi, cùng ta bắt cá dưới mương.

Tại sao lại ở đây?Cậu ta đặt khay xuống, khẽ cúi đầu.

Ánh mắt thấp thoáng, tránh né cái nhìn của ta."

Bẩm cậu, cậu ăn chút đi ạ..."

Giọng nói ấy, quen thuộc đến mức khiến ta run rẩy.

Nhưng trong đó có cái gì đó lạ lẫm, lạnh lẽo."

Bân... thật sự là mày sao?

Tại sao... tại sao lại ở đây?"

Bân im lặng một lát, rồi khẽ mỉm cười."

An, cậu đừng hận tôi.

Tất cả đều là sắp đặt của cậu Vũ.

Tôi chỉ có thể nghe theo" Tim ta vỡ vụn.

Hóa ra, từ đầu đến cuối, ngay cả Bân cũng nằm trong ván cờ của hắn."

Mày..."

Ta nghẹn giọng, mắt đỏ hoe.

"Mày lừa tao..."

Bân thoáng run, đôi mắt hiện lên tia day dứt.

Nhưng rồi cậu ta cúi đầu, tránh né:"Ta không có lựa chọn, An à.

Cậu không hiểu đâu."

Ta lảo đảo, ngồi phịch xuống giường.

Tất cả như sụp đổ.

14.

Đêm ấy, ta không chợp mắt.

Trong đầu ta, hình ảnh kiệu đỏ, âm hồn quỳ lạy, cùng ánh mắt Bân đan xen, dằn xé đến điên loạn.Ta thử chạy.

Cửa phòng khóa chặt.

Cửa sổ mở ra chỉ là khoảng sân đầy bóng ma.

Mỗi bước chân của ta đều bị hàng chục cặp mắt vô hình dõi theo.Ta thử hét.

Nhưng tiếng ta chỉ vọng ngược lại, bị tường phủ hấp thụ, hóa thành tiếng cười quái dị.Ta bị nhốt.Không phải bởi then khóa, mà bởi cả một thế giới quỷ mị bao quanh.Ngày thứ ba trôi qua như thế.

Hắn ta trở lại.Hắn mang theo một dải lụa đỏ, quỳ trước mặt ta."

An, một lần này thôi.

Hãy cho ta cơ hội.

Hãy để ta và em kết duyên, để cả âm lẫn dương đều không thể chia rẽ."

Hắn đưa lụa cho ta, ánh mắt chứa đựng một thứ cảm xúc vừa tha thiết vừa điên cuồng.Ta run rẩy, cổ họng nghẹn lại.

Ta không thể gật đầu.

Nhưng ta cũng không thể lắc đầu.Trong khoảnh khắc ấy, ta hiểu rằng, ta đã không còn đường lui.

Hắn sẽ không bao giờ buông tha ta.
 
Back
Top Bottom