8.Nghi lễ dưới gốc đa kết thúc khi trăng đã lên cao.
Khói nhang còn vương vấn, mùi hương nồng khét quyện với hơi đất ẩm, cứ bám riết lấy lồng ngực ta khiến mỗi hơi thở đều nghẹn lại.Người trong làng lục tục ra về, tiếng bước chân xa dần, nhưng trong tai ta vẫn còn vọng lại những tiếng tụng niệm, những hồi chuông ngân não nề.
Dù là nghi thức đã thành công, nhưng không hiểu sao, lòng ta càng thêm bất an.Trên đường trở về phủ, ánh trăng trải dài trên con lộ nhỏ, loang lổ bóng cây.
Tiếng côn trùng rả rích, gió đêm phả hơi lạnh khiến da gà trên cánh tay ta dựng đứng.
Trong đầu ta, tiếng gọi khe khẽ vẫn còn văng vẳng, như sợi chỉ vô hình quấn chặt vào hồn phách.
Cứ mỗi bước chân, ta lại có cảm giác như phía sau có người đang lặng lẽ dõi theo.Khi đẩy cửa phòng bước vào, mùi rượu nồng hắc ập đến khiến ta suýt nghẹn.
Trong gian nhà tối om chỉ có ánh đèn dầu leo lét, bóng người ngồi vắt vẻo trên ghế hiện ra mờ mờ.
Đó là huynh ta.
Tóc tai rối loạn, áo ngoài bung lỏng, tay vẫn nắm bầu rượu đã cạn phân nửa.
Đôi mắt huynh ấy đỏ ngầu, ánh nhìn lấp loáng giữa men say và hằn học."
Về rồi à... phúc tinh của nhà ta."
Giọng anh ấy khàn đặc, chậm rãi, như kéo lê từng chữ.Ta đứng khựng lại, lòng nặng trĩu, không biết nên bước tiếp hay quay đi.
Ánh mắt kia, từ nhỏ ta đã quen.
Trong đó có cái gì đó giống như lửa âm ỉ cháy, không bao giờ tắt.Huynh ấy cười nhếch mép, men rượu làm giọng thêm chua chát.
"Ngươi được che chở, lo lắng, nâng niu như châu như ngọc...
Còn ta thì sao?"
Bàn tay huynh bất ngờ đập mạnh xuống bàn, bầu rượu rơi lăn lóc, chất lỏng sóng sánh tràn ra mặt gỗ, mùi rượu hăng hắc xộc thẳng vào mũi ta.
Huynh ấy chống tay đứng dậy, loạng choạng tiến đến gần ta, hơi thở đầy mùi rượu phả vào mặt khiến ta sắp nôn mửa.
"Mày có biết không, từ cái ngày u mang thai mày ấy, nhà ta nghèo đói nhất làng..."
Huynh ấy ngừng lại như suy nghĩ điều gì rồi tiếp tục nói.
"Thế rồi, cha ta bỗng đào được vàng trong mộ ông cố.
Cha mẹ liền tin rằng ngươi là phúc tinh, là điềm lành trời ban."
Đến đây, huynh ấy đột nhiên đưa tay lên che miệng rồi bật cười thành tiếng.
"Ha ha, 2 ông bà già đó coi mày như báu vật mà nâng trong lòng.
Còn cấm tao nói cho mày chuyện này nữa chứ."
Lời nói như từng nhát dao găm xuống tim ta.
Ta muốn phản bác, nhưng cổ họng cứng lại, chỉ nghe tim mình đập thình thịch.Huynh ta cười gằn, ánh mắt cay độc, tràn đầy oán hận.
"Mày cướp hết tất cả của tao.
Cướp cha mẹ khỏi tay tao.
Ngay cả một ánh mắt dịu dàng, họ cũng chỉ để dành cho mày."
Trong lòng ta dấy lên nỗi sợ hãi khôn cùng.
Những gì huynh ta nói, ghép lại cùng tiếng gọi dưới gốc đa, khiến ta bỗng thấy bản thân như bị cuốn vào một bàn cờ vô hình, không còn lối thoát.Ta run rẩy lùi một bước, giọng lạc đi.
"Huynh...
đừng nói vậy.
Ta nào muốn gì đâu...
Ta cũng chỉ là..."
"Là kẻ được cả thiên hạ cưng chiều, còn tao thì bị bỏ rơi chứ gì!"
Huynh cắt ngang, cười khan, rồi đột nhiên đưa tay bóp lấy cổ ta."
Khốn kiếp.
Tao phải giết mày."
Ta giật mình hoảng loạn, hai tay cố gỡ lấy bàn tay đang siết chặt nơi cổ, hơi thở đứt quãng, mắt tối sầm đi.
Trong khoảnh khắc ấy, cửa chính bỗng bật mở một tiếng rầm nặng nề.Cha ta bước vào.
Ánh sáng từ đèn lồng ông cầm trên tay rọi sáng cả gian nhà, chiếu lên cảnh tượng huynh ta đang bóp cổ ta."
DỪNG LẠI!"
Thanh âm trầm đục của cha vang dội, kèm theo uy nghi của gia chủ, khiến huynh ta thoáng sững người.
Ngay lập tức, hai gia nhân theo sau lao đến giữ chặt huynh ta, lôi ra khỏi người ta.Ta khụy xuống, bàn tay run rẩy ôm lấy cổ, hơi thở dồn dập như sắp nổ tung lồng ngực.
Cha cau mày nhìn huynh ta đang gào thét trong men rượu."
Thả ta ra!
Con không phục!
Con mới là trưởng tử, là người phải được thừa kế!
Sao mọi thứ đều đổ dồn vào nó!
Nó chỉ là đứa nghiệt chủng mang đến tai ương!"
Tiếng huynh ta rít lên, khàn đặc như lưỡi dao cào vào tim.
Cha im lặng nhìn một thoáng, rồi phất tay lạnh lùng:"Đưa nó về phòng.
Nhốt lại.
Từ giờ không cho bước ra ngoài nửa bước."
Hai gia nhân vâng dạ, lập tức lôi huynh ta đi.
Tiếng giằng giật, tiếng gào mắng phẫn uất của huynh vang vọng cả gian nhà, đến khi xa dần chỉ còn dư âm rền rĩ.Cha quay sang nhìn ta.
Trong ánh sáng leo lét, đôi mắt ông sâu hoắm, khó mà đoán ra đang nghĩ gì.
Ta ráng bình tĩnh, lắp bắp kể lại tất cả những gì xảy ra với ta trong những ngày này.Lời ta như từng mảnh vụn rơi ra, run rẩy mà khẩn cầu một sự tin tưởng.Thế nhưng cha chỉ lặng thinh, nhìn thẳng vào ta bằng ánh mắt thăm thẳm.
Đợi đến khi ta dứt lời, ông mới khẽ thở dài, vỗ vai ta một cái nặng nề.
"An à... có lẽ con quá áp lực bởi chuyện cây đa.
Làng xóm ai cũng bàn tán, con lại yếu bóng vía, nghe nhiều thành ra ám ảnh."
"Nhưng mà... thật sự có tiếng gọi, cha à!
Nó cứ văng vẳng bên tai con, ngay cả giờ phút này!"
Cha cắt lời, giọng chắc nịch."
Không có thứ gì bám lấy con cả.
Con chỉ cần nghỉ ngơi, đừng nghĩ ngợi nhiều.
Ba ngày nữa là lễ gia quan của con rồi, đó mới là việc hệ trọng nhất.
Cha không muốn bất kỳ chuyện gì làm gián đoạn."
Dứt câu, ông gọi người hầu lại, dặn:"Từ giờ canh chừng cậu cẩn thận.
Không cho bước chân ra ngoài nửa đêm nữa.
Hãy để cậu tĩnh dưỡng, chuẩn bị cho lễ."
Ta muốn nói thêm, muốn cầu xin cha tin lời mình, nhưng ánh mắt kiên định của ông đã khép lại mọi lối.Trong lòng ta dấy lên một nỗi hoang mang khó tả.
Phải chăng tất cả những gì ta thấy đều chỉ là ảo ảnh do tâm trí rối loạn?
Hay cha... cố tình không muốn tin, bởi có điều gì ông đang che giấu?9.
Căn phòng vốn quen thuộc nay bỗng trở thành nhà giam của ta.
Cửa gỗ dày, chốt khóa bên ngoài, khe cửa chỉ đủ cho ánh sáng lọt vào thành một vệt mờ kéo dài trên nền đất.
Không khí ngột ngạt, oi nồng, mùi ẩm mốc từ vách gỗ lâu ngày bốc lên, hòa cùng hương nhang khói mờ nhạt còn sót lại khiến đầu óc ta lúc nào cũng váng vất.Nói để ta tĩnh dưỡng, nhưng thật ra là giam giữ ta trong căn phòng này.
Cơm canh mỗi bữa được người hầu bưng vào, nhưng dọn đi vẫn còn nguyên.
Thức ăn nguội ngắt, đọng lại mùi tanh hôi khó chịu.
Ta gắng gượng đưa cơm vào miệng, nhưng vừa chạm đầu lưỡi đã thấy vị đắng lan khắp khoang miệng.
Cổ họng ta nghẹn ứ, như có thứ gì vô hình chặn lại, chẳng cách nào nuốt xuống.Đêm đến mới thực sự là cực hình.
Cứ hễ khép mi mắt lại, giấc mộng dữ lại tìm đến, rõ rệt và sống động chẳng khác nào thật.Trong mơ, ta lại đứng trước gốc đa đầu làng.
Gió thổi ràn rạt, từng chiếc lá khô xoáy thành vòng, như có trăm ngàn hồn phách bay quanh.
Rễ cây to bằng bắp tay, bỗng chuyển động, chậm rãi trồi lên từ đất.
Chúng quấn chặt lấy chân ta, lạnh lẽo, ẩm ướt, từng sợi rễ như ngón tay người.
Từ bóng tối sau thân cây vang lên giọng nam trầm, hơi khàn, thân mật mà rợn ngợp khiến ta sợ hãi."
An... ngoan nào, theo ta về..."
Giọng nói ấy vừa là dụ dỗ, vừa là mệnh lệnh.
Ta giãy giụa, nhưng thân thể ngày càng nặng, như bị kéo xuống lòng đất lạnh lẽo.Ta gào thét, nhưng cổ họng khô khốc, chỉ bật ra những âm thanh đứt quãng, như thể tiếng kêu của ta bị đất cát vùi lấp.
Rễ cây quấn càng chặt, từng đoạn siết mạnh khiến máu trong mạch ngừng chảy, chân tê dại, lạnh lẽo như đã thành một phần của thân cây.
Từ dưới đất, từng dòng đất ẩm len vào kẽ chân, mùi tanh ngai ngái xộc lên mũi, khiến ta muốn nôn mửa."
Đừng...
đừng lại gần ta..."
Ta run rẩy lùi về phía sau, nhưng mỗi bước lùi chỉ càng bị kéo sâu hơn.
Gốc đa sừng sững, bóng nó phủ kín bầu trời, che khuất cả trăng sao.
Ta không còn thấy ánh sáng, chỉ còn lại thứ bóng đen dày đặc như màn lưới, quấn lấy toàn thân.Một bàn tay vươn ra từ khoảng tối sau thân cây.
Dài, lạnh buốt, những ngón tay bấu vào cổ ta.
Da thịt nơi bàn tay chạm đến tê rần, lan nhanh như băng đang ngấm vào mạch máu.
Hơi thở hắn phả sát tai ta, mang mùi tanh nồng của đất mộ, khẽ thì thầm."
Em thuộc về ta."
Đôi mắt ta trợn trừng, trước mặt mờ đi như phủ sương.
Từ sâu trong tán lá, hàng trăm con mắt đỏ rực lấp lóe, đồng loạt nhìn ta chằm chặp.
Tiếng thì thầm rì rầm nổi lên, giọng nam, giọng nữ, già trẻ lẫn lộn, tất cả đều gọi tên ta: "An...
An...
An..."
Ta giãy giụa, cổ họng như bị siết nát, tiếng thở dồn dập vỡ vụn.
Trong khoảnh khắc ấy, ta thấy rõ khuôn mặt hắn, nam tử vận hỉ phục đỏ, mái tóc đen dài buông xõa, môi nhợt nhạt cong thành nụ cười.
Đôi mắt hắn sâu hút, lóe ánh tà khí, chứa đầy sự chiếm hữu lạnh lẽo."
Em không thoát đâu... ngoan nào, về bên ta đi."
Tim ta như bị bàn tay vô hình bóp nghẹt, đau buốt đến mức tỉnh giấc.
Toàn thân ướt đẫm mồ hôi, cổ bỏng rát như thật sự có ai vừa siết chặt.
Đèn dầu trong phòng chập chờn, ngọn lửa nhỏ như sắp tắt, in bóng ta lên tường vặn vẹo méo mó, tựa như một kẻ khác đang đứng sát ngay phía sau.10.Hôm sau, ta không dám chợp mắt.
Ánh sáng ban ngày lọt qua khe cửa đã chẳng còn khiến ta an lòng.
Cả người mỏi mệt, đầu óc choáng váng, nhưng ta cứ cố chống mí mắt đang sụp xuống.
Mỗi lần vô tình nhắm mắt lại, ta lại nhớ tới bàn tay lạnh buốt kia đang siết lấy cổ mình.Ta ngồi thu lu ở góc phòng, ôm chặt đầu gối, mắt dán vào ngọn đèn dầu mờ nhạt.
Ta tự nhủ, chỉ cần nhìn vào ánh lửa này, chỉ cần giữ cho nó không tắt, ta sẽ không rơi vào bóng tối.
Nhưng cơ thể con người đâu thể chống lại cơn buồn ngủ như sóng triều dâng.
Đến khi đầu nặng trĩu, mí mắt khép lại, ta biết mình đã thua.Trong mơ, ta thấy mình khoác lên bộ áo dài gấm đỏ, cổ tay bị quấn một sợi chỉ đỏ siết chặt đến mức tê dại.
Xung quanh, tiếng chiêng trống vang dội, nhưng âm điệu lạc nhịp, chát chúa, chẳng phải âm nhạc vui mừng của hôn lễ, mà giống như tiếng gõ quan tài, từng nhịp nặng nề gõ thẳng vào lồng ngực ta.
Ta bị đặt lên một chiếc kiệu đỏ.
Nhưng chiếc kiệu này không mới, không đẹp, mà gỗ đã mục, vải đỏ rách tươm, những sợi dây buộc toát ra mùi hôi tanh như máu lâu ngày.
Khi kiệu lay động, ta nghe rõ tiếng ọp ẹp như tiếng xương kêu.Hai bên đường không phải đoàn người rước dâu quen thuộc.
Tất cả bọn họ mặc áo tang trắng, mặt che kín bằng khăn tang.
Trên tay họ chẳng phải mâm trầu cau, bánh trái, mà chỉ là những bó nhang cháy dở, tro rơi lã chã xuống nền đất đen ngòm.
Mỗi bước đi của họ lại phát ra tiếng khóc rền rĩ, lẫn trong tiếng gió, khiến lưng ta lạnh buốt.Con đường kéo dài hun hút, dẫn ta đến trước một tòa biệt phủ lớn.
Cánh cổng bằng gỗ lim đen sạm, trên treo đôi câu đối đỏ, chữ ngoằn ngoèo như được viết bằng máu khô.
Đèn lồng treo lủng lẳng, gió vừa lướt qua đã phát ra thứ âm thanh như tiếng rên xiết của những oan hồn.Bên trong phủ, bàn lễ cưới đã bày sẵn.
Nhưng trên bàn không phải hoa quả, trầu cau hay bánh phu thê, mà chỉ có bát hương nứt vỡ, tro ám đen, vòng hoa tang vương vãi.
Giữa gian chính là một ngai ghế đỏ phủ khăn lụa, mờ mờ in bóng một người đàn ông ngồi đó.
Khuôn mặt hắn chìm trong bóng tối, chỉ thấy đôi mắt đỏ rực như than hồng đang nhìn chằm chằm vào ta.Một giọng trầm khàn vang khắp gian phủ:"An... từ nay em là tân lang của phủ này."
Trong tay ta bỗng nhiên đã cầm sẵn một cây nhang đỏ rực, tàn lửa tí tách như máu nhỏ.
Khói bốc lên nghi ngút, quấn quanh ta, hóa thành vô số gương mặt trắng bệch, hốc mắt rỗng hoác, đồng thanh rít lên.
Dưới nền nhà, từng bàn tay lạnh lẽo bò ra, níu lấy gấu áo ta, kéo lê ta về phía ngai ghế đỏ.Ta vùng vẫy, cố gào lên nhưng cổ họng nghẹn cứng.
Ngay sát bên tai, giọng nói kia thì thầm, dịu dàng đến rợn người:"Em là của ta... mãi mãi..."