Trọng Sinh Kiếp Trước Vì Yêu Mà Nhận Con Người Khác, Kiếp Này Vì Mình Mà Buông Hết

Kiếp Trước Vì Yêu Mà Nhận Con Người Khác, Kiếp Này Vì Mình Mà Buông Hết
Chương 20


Trên bàn ăn, không khí khá hòa hợp, anh cũng tìm được cơ hội trò chuyện.

Sau bữa tối, anh chủ động dọn dẹp.Thấy vậy, Tống Nguyệt Ngôn cũng không giành làm.

Người sức khỏe yếu, ăn no thường dễ buồn ngủ.

Khi Tống Nguyệt Ngôn trò chuyện với mẹ Dư, bà bắt đầu ngáp dài.

Dù vẫn còn nhiều điều muốn nói, cô vẫn đưa bà về phòng nghỉ ngơi.

Giờ đây, chỉ còn lại cô và Dư Lâm Châu.

Không muốn có thêm dây dưa, cô tìm chăn gối, dọn lại căn phòng cũ của mình.

Khi trải giường xong, cô quay lại thì thấy anh đứng ở cửa phòng:
“Nguyệt Ngôn, anh muốn nói chuyện với em.”

Cô tỏ vẻ mệt mỏi:

“Em buồn ngủ rồi, có gì để sau hãy nói.”

Nói xong, cô không nhìn phản ứng của anh, khép cửa phòng lại.

Cô không giả vờ, mà thật sự mệt mỏi.

Sau khi dự án kết thúc, tinh thần của Tống Nguyệt Ngôn cuối cùng cũng được thả lỏng, gần đây cô luôn cảm thấy ngủ không đủ giấc.

Dư Lâm Châu đứng trước cửa phòng cô, nhìn cánh cửa đóng chặt, trong lòng dâng lên cảm giác chua xót và khó chịu.

Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên anh bị Tống Nguyệt Ngôn đối xử lạnh nhạt như vậy.

Anh giơ tay định gõ cửa, nhưng cuối cùng chỉ để tay hạ xuống, không làm gì.

Tối đó, Dư Lâm Châu ở lại nhà mẹ Dư.

Sáng sớm hôm sau, tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài.

Phòng của Dư Lâm Châu gần cửa nhất, anh vội khoác chiếc áo quân phục, ra mở cửa.

Ngoài cửa là một người đàn ông cao ráo, với đôi mắt sâu và tay xách nhiều túi đồ.

Dư Lâm Châu chưa từng gặp người này, nhưng ngay từ cái nhìn đầu tiên, anh đã cảm thấy khó chịu một cách vô lý.

Anh nhìn người đàn ông đó một cách dò xét:

“Anh tìm ai?”

Người đàn ông mỉm cười thân thiện:
“Chào đồng chí, tôi tìm Tống Nguyệt Ngôn.”

Ánh mắt Dư Lâm Châu tối sầm lại:
“Tìm Nguyệt Ngôn? Anh là ai?”

Anh vừa dứt lời, giọng nói của Tống Nguyệt Ngôn vang lên từ phía sau:

“Anh ấy là chồng tôi!”

Câu nói như một tiếng sét đánh ngang tai, khiến cả người Dư Lâm Châu như đông cứng.

Cơn gió lạnh từ cửa thổi vào, mang đi tất cả hơi ấm trên người anh, khiến anh cảm giác như rơi vào hầm băng.

Anh ngẩn ngơ mất một lúc, mới nhận ra ý nghĩa trong câu nói của cô.

“Chồng? Nguyệt Ngôn, em… kết hôn rồi sao?”

Giọng anh run rẩy, ẩn chứa sự đau đớn.

Tống Nguyệt Ngôn dường như không nghe thấy nỗi đau trong giọng nói của anh. Cô tiến lên, kéo tay người đàn ông kia vào nhà, trách móc:

“Sao lại đứng ngoài lâu thế này? Nhỡ cảm lạnh thì làm sao?”

Cô nhanh chóng đóng cửa lại, ngăn cơn gió lạnh bên ngoài.

Sau đó, cô phủi tuyết trên vai người đàn ông, rồi giới thiệu với Dư Lâm Châu:

“Đây là chồng tôi, Hứa Ngôn Sinh. Chúng tôi đã kết hôn được hai năm rồi.”

Ánh mắt của Dư Lâm Châu như muốn xuyên thấu Hứa Ngôn Sinh.
 
Kiếp Trước Vì Yêu Mà Nhận Con Người Khác, Kiếp Này Vì Mình Mà Buông Hết
Chương 21


Tống Nguyệt Ngôn chỉ vào Dư Lâm Châu và nói:

“Anh Sinh, đây là Dư Lâm Châu, người mà em từng kể, giống như anh trai em.”

Nghe vậy, Hứa Ngôn Sinh quay sang nhìn Dư Lâm Châu, nhanh chóng quan sát anh một lượt rồi mỉm cười, đưa tay ra:

“Chào anh.”

Dư Lâm Châu không những không bắt tay mà còn hất tay anh ra, ánh mắt đầy sự không tin nhìn Tống Nguyệt Ngôn:

“Em nói anh là anh trai em?”

Nếu việc biết cô đã kết hôn như một nhát dao đâm vào tim anh, thì câu nói đó chẳng khác nào rắc muối lên vết thương.

Tống Nguyệt Ngôn bật cười:

“Tôi được mẹ nuôi lớn, anh tất nhiên là anh trai tôi rồi.”

“Không, Nguyệt Ngôn, anh không phải…”

Anh vươn tay định kéo cô, nhưng Hứa Ngôn Sinh đã bước lên ngăn lại.

Hứa Ngôn Sinh không nói gì, chỉ quay sang Tống Nguyệt Ngôn, giọng nhẹ nhàng:

“Mẹ đâu rồi em?”

“Mẹ còn đang nghỉ. Anh đi suốt đêm đến đây, chắc cũng mệt lắm rồi. Ngồi xuống nghỉ đi.”

Cô kéo anh ngồi xuống ghế, rót cho anh một cốc nước đường nóng từ chiếc cốc tráng men.

Nhìn họ tự nhiên và thân mật, Dư Lâm Châu không chịu nổi nữa, quay người bước vào phòng.

Khoảng một tiếng sau, mẹ Dư mới ra khỏi phòng.

Hứa Ngôn Sinh đứng dậy ngay lập tức, Tống Nguyệt Ngôn cũng tiến tới đỡ bà.

“Mẹ, con đã viết trong thư rồi mà. Đây là Hứa Ngôn Sinh, chồng con.”

Hứa Ngôn Sinh mỉm cười, chào bà:

“Mẹ, con không biết mẹ cần gì, nên tự ý mua một vài món.
Con đến sau Nguyệt Ngôn một ngày vì có chút việc phải xử lý, mẹ đừng giận nhé.”

Anh chỉ vào bàn đầy những hộp quà và thực phẩm bổ dưỡng.

Mẹ Dư nhìn chúng, vẻ mặt cảm động:

“Mẹ không giận đâu, các con đến thăm mẹ là mẹ vui rồi, mua nhiều thế này phí quá.”

Tống Nguyệt Ngôn mỉm cười:

“Mẹ, đây là lần đầu tiên anh Sinh đến thăm mẹ, tất nhiên phải chuẩn bị chu đáo chứ.”

Đôi mắt mẹ Dư ươn ướt.

Càng lớn tuổi, sức khỏe càng yếu, bà luôn cảm thấy căn nhà này quá rộng và lạnh lẽo.

Từ khi Tống Nguyệt Ngôn rời đi, nhà càng thêm vắng vẻ.

Trong phòng của Dư Lâm Châu, anh nằm trên giường, đôi mắt vô hồn nhìn trần nhà.

Tối qua, anh còn nghĩ mình có cơ hội tái hợp với Tống Nguyệt Ngôn.

Nhưng chỉ sau một ngày, thực tế đã tát anh một cú đau đớn.

Câu “mẹ” mà cô nói không phải vì cô còn tình cảm với anh, mà chỉ vì cô coi mẹ anh như người mẹ nuôi đã nuôi lớn mình.

Còn anh, trong mắt cô, chỉ là một người anh trai.

Điều đau đớn hơn cả, là cô đã kết hôn.

Và nhìn vẻ ngoài, tình cảm giữa cô và Hứa Ngôn Sinh rất tốt.

Dư Lâm Châu tự nhận mình không giỏi về tình cảm, nhưng từ ánh mắt của Hứa Ngôn Sinh nhìn Tống Nguyệt Ngôn, anh không thể không nhận ra tình yêu mãnh liệt.

Còn ánh mắt của cô khi nhìn Hứa Ngôn Sinh, đó là sự tin tưởng và dựa dẫm.

Đau đớn!

Trái tim như đang rỉ máu, nhưng vẫn bị những mũi kim đâm vào không ngừng.

Tiếng trò chuyện từ bên ngoài vọng vào, với anh, thật chói tai.
 
Kiếp Trước Vì Yêu Mà Nhận Con Người Khác, Kiếp Này Vì Mình Mà Buông Hết
Chương 22


Tống Nguyệt Ngôn từ nhỏ đã học rất giỏi, là đứa trẻ được cả khu quân đội công nhận là thông minh nhất. Lớn lên, cô còn được vào làm việc tại viện nghiên cứu.

Nhớ lại những năm tháng đó, lòng anh nặng trĩu.

Cô từ bỏ mọi hoài bão và tương lai sáng lạn, chỉ để làm vợ anh và mẹ kế của con gái anh.
Nhưng anh lại không thể mang đến cho cô niềm vui hay sự yên ổn mà cô xứng đáng có được.

Tất cả mọi người đều nói rằng Tống Nguyệt Ngôn có tiền đồ sáng lạn. Nhưng cô lại từ chối những dự án quan trọng mà viện nghiên cứu giao phó, chỉ nhận làm những công việc cơ bản. Chỉ vì muốn chăm sóc Dư Quả Quả còn nhỏ và anh.

Dư Lâm Châu nhớ rõ, khi Tống Nguyệt Ngôn học cấp 3, anh từng hỏi cô: “Sau khi tốt nghiệp em muốn làm gì?”

Hồi đó, vào đại học là chuyện cực kỳ khó khăn. Nhưng đôi mắt cô sáng rực khi trả lời:

“Em muốn giành được suất đặc cách vào đại học, sau đó học tập và cống hiến cho Tổ quốc. Phải trở nên mạnh mẽ, phải đứng lên, em không muốn chúng ta bị bắt nạt nữa.”

Cô đã thực hiện được điều mình nói, dùng năng lực của chính mình để vào đại học. Nhưng sau khi học xong, cô lại từ bỏ ước mơ năm xưa vì anh.

Anh nhớ rõ, rất nhiều lần nửa đêm thức dậy, anh thấy cô ngồi bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn ra ngoài.

Lúc đó, cô có phải đang hối hận vì đã lấy anh không? Anh không biết.

Nhưng giờ nghĩ lại, anh nhận ra, cô không hề hạnh phúc khi ở bên anh.

Tim anh chùng xuống. Môi anh mím chặt, anh hoảng loạn lục lại ký ức, cố gắng tìm chút dấu vết nào chứng minh cô từng hạnh phúc khi ở bên mình.

Những khoảnh khắc đó không phải không có.

Khi anh đi ngang qua cửa hàng mua tặng cô một món quà nhỏ, dù chỉ là một chiếc khăn lụa hay một hộp kem dưỡng da đơn giản, cô vẫn vui vẻ. Cô luôn cười, mỗi ngày đều cười.

Chẳng lẽ điều đó không đủ chứng minh rằng cô hạnh phúc sao? Anh muốn dựa vào những ký ức đó để an ủi bản thân, nhưng không được.

Anh thầm thì: “Anh không biết.”

Mẹ Dư nhìn đôi môi tái nhợt của anh, thở dài: “Con cũng thấy cách Nguyệt Ngôn và Ngôn Sinh đối xử với nhau rồi đấy. Một Tống Nguyệt Ngôn như thế, con đã từng thấy bao giờ chưa?”

Dư Lâm Châu nhìn chằm chằm với đôi mắt trống rỗng, không trả lời. Thấy anh như vậy, mẹ Dư hiểu rằng dù bà nói gì đi nữa, cũng không thể thay đổi được. Có những chuyện, chỉ có anh mới có thể tự mình nhìn rõ.

Bà khẽ lắc đầu, rời khỏi phòng.

Dư Lâm Châu ngồi thẫn thờ một mình rất lâu, ánh mắt cuối cùng cũng dần có lại thần sắc. Anh mặc áo khoác, rồi bước ra ngoài.Anh kéo chăn trùm kín đầu, như muốn trốn tránh tất cả.

Sau khi trò chuyện một lúc với mẹ Dư, Tống Nguyệt Ngôn cùng Hứa Ngôn Sinh ra ngoài.

Anh nói:

“Dẫn anh đi dạo quanh đây nhé, anh muốn xem nơi em đã lớn lên.”

Mẹ Dư tất nhiên không ngăn cản.

Khi họ vừa đi, mẹ Dư bước vào phòng của Dư Lâm Châu.

Anh vẫn nằm trên giường, trùm kín chăn, không động đậy.

Mẹ Dư kéo chăn ra, thấy anh nhắm mắt như đang ngủ. Nhưng là mẹ anh, bà hiểu rõ anh hơn bất kỳ ai.
 
Kiếp Trước Vì Yêu Mà Nhận Con Người Khác, Kiếp Này Vì Mình Mà Buông Hết
Chương 23


Bà ngồi xuống bên cạnh giường, thở dài:

“Lâm Châu, mẹ có chuyện muốn nói với con.”

Lúc này, Dư Lâm Châu mới mở mắt.

Đôi mắt anh đỏ hoe, tròng mắt vằn tia máu.

Anh mở miệng, giọng khàn khàn:

“Mẹ, khi Nguyệt Ngôn rời đi, cô ấy đã nói trước với mẹ đúng không?”

Mẹ Dư do dự gật đầu.

Dư Lâm Châu chống tay ngồi dậy:

“Vậy chuyện cô ấy kết hôn, mẹ cũng biết từ lâu rồi?”

“Phải.”

Ngay lập tức, anh gục xuống, dùng tay che mặt mình.

“Mẹ… Nếu mẹ nói với con sớm hơn…”

Nói đến đây, giọng anh nghẹn lại, không thể thốt nên lời.

Mẹ Dư nhìn anh, không nhịn được mà thở dài một hơi.

Những năm qua, bà và Tống Nguyệt Ngôn vẫn duy trì liên lạc qua thư từ, nhưng bà chưa từng nói với anh.

Bà cũng sớm nhận ra rằng, việc để Tống Nguyệt Ngôn kết hôn với Dư Lâm Châu và làm mẹ kế của Quả Quả, vốn dĩ là một quyết định sai lầm.

“Lâm Châu, con nghĩ xem, khi ở bên con, Nguyệt Ngôn có hạnh phúc không?”

Cả người Dư Lâm Châu cứng đờ.

Hạnh phúc sao?

Anh không kiềm được mà hồi tưởng.

Cuộc hôn nhân của anh và Tống Nguyệt Ngôn kéo dài ba năm.

Một năm sau khi ly hôn với Giang Lệ Thư, anh được điều chuyển trở lại Bắc Kinh.

Khi đó, trong suy nghĩ của anh, Tống Nguyệt Ngôn chỉ là một cô em gái không cùng huyết thống.

Cô nói rằng cô sẵn sàng kết hôn với anh để giúp anh chăm sóc Quả Quả.

Khi ấy, mẹ anh cũng nhiệt tình ủng hộ.

Anh không phản đối.

Cứ như vậy, một cách mơ hồ, anh và cô kết hôn.

Tống Nguyệt Ngôn từ nhỏ đã học rất giỏi, là đứa trẻ được cả khu quân đội công nhận là thông minh nhất. Lớn lên, cô còn được vào làm việc tại viện nghiên cứu.

Nhớ lại những năm tháng đó, lòng anh nặng trĩu.

Cô từ bỏ mọi hoài bão và tương lai sáng lạn, chỉ để làm vợ anh và mẹ kế của con gái anh.
Nhưng anh lại không thể mang đến cho cô niềm vui hay sự yên ổn mà cô xứng đáng có được.

Tất cả mọi người đều nói rằng Tống Nguyệt Ngôn có tiền đồ sáng lạn. Nhưng cô lại từ chối những dự án quan trọng mà viện nghiên cứu giao phó, chỉ nhận làm những công việc cơ bản. Chỉ vì muốn chăm sóc Dư Quả Quả còn nhỏ và anh.

Dư Lâm Châu nhớ rõ, khi Tống Nguyệt Ngôn học cấp 3, anh từng hỏi cô: “Sau khi tốt nghiệp em muốn làm gì?”

Hồi đó, vào đại học là chuyện cực kỳ khó khăn. Nhưng đôi mắt cô sáng rực khi trả lời:

“Em muốn giành được suất đặc cách vào đại học, sau đó học tập và cống hiến cho Tổ quốc. Phải trở nên mạnh mẽ, phải đứng lên, em không muốn chúng ta bị bắt nạt nữa.”

Cô đã thực hiện được điều mình nói, dùng năng lực của chính mình để vào đại học. Nhưng sau khi học xong, cô lại từ bỏ ước mơ năm xưa vì anh.

Anh nhớ rõ, rất nhiều lần nửa đêm thức dậy, anh thấy cô ngồi bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn ra ngoài.

Lúc đó, cô có phải đang hối hận vì đã lấy anh không? Anh không biết.

Nhưng giờ nghĩ lại, anh nhận ra, cô không hề hạnh phúc khi ở bên anh.
 
Kiếp Trước Vì Yêu Mà Nhận Con Người Khác, Kiếp Này Vì Mình Mà Buông Hết
Chương 24


Tim anh chùng xuống. Môi anh mím chặt, anh hoảng loạn lục lại ký ức, cố gắng tìm chút dấu vết nào chứng minh cô từng hạnh phúc khi ở bên mình.

Những khoảnh khắc đó không phải không có.

Khi anh đi ngang qua cửa hàng mua tặng cô một món quà nhỏ, dù chỉ là một chiếc khăn lụa hay một hộp kem dưỡng da đơn giản, cô vẫn vui vẻ. Cô luôn cười, mỗi ngày đều cười.

Chẳng lẽ điều đó không đủ chứng minh rằng cô hạnh phúc sao? Anh muốn dựa vào những ký ức đó để an ủi bản thân, nhưng không được.

Anh thầm thì: “Anh không biết.”

Mẹ Dư nhìn đôi môi tái nhợt của anh, thở dài: “Con cũng thấy cách Nguyệt Ngôn và Ngôn Sinh đối xử với nhau rồi đấy. Một Tống Nguyệt Ngôn như thế, con đã từng thấy bao giờ chưa?”

Dư Lâm Châu nhìn chằm chằm với đôi mắt trống rỗng, không trả lời. Thấy anh như vậy, mẹ Dư hiểu rằng dù bà nói gì đi nữa, cũng không thể thay đổi được. Có những chuyện, chỉ có anh mới có thể tự mình nhìn rõ.

Bà khẽ lắc đầu, rời khỏi phòng.

Dư Lâm Châu ngồi thẫn thờ một mình rất lâu, ánh mắt cuối cùng cũng dần có lại thần sắc. Anh mặc áo khoác, rồi bước ra ngoài.

Ở phía bên kia, Tống Nguyệt Ngôn dẫn Hứa Ngôn Sinh đi qua những nơi cô từng học tập và trưởng thành: từ lớp mẫu giáo, tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông, đến đại học. Hiện tại, họ đang đứng trước cổng viện nghiên cứu.

“Trước khi chuyển đến Hoa Sa, em đã làm việc ở đây.”

Hứa Ngôn Sinh nhìn cánh cổng lớn trước mặt, khóe môi luôn nở nụ cười:

“Đi cùng em suốt một vòng thế này, anh cảm giác như mình cũng được tham gia vào cuộc sống trước đây của em.”

Tống Nguyệt Ngôn siết chặt ngón tay lại.

Không nhận được câu trả lời, Hứa Ngôn Sinh nghiêng đầu nhìn cô:

“Em đang nghĩ gì vậy?”

Ánh nắng hôm nay rực rỡ, những đống tuyết còn sót lại trên đường phản chiếu ánh sáng chói mắt.

Tống Nguyệt Ngôn cúi mắt, khẽ nói:

“Anh Sinh, nếu một ngày anh biết em từng giấu anh điều gì đó, anh có giận em không?”

Hứa Ngôn Sinh khựng lại trong giây lát.

Anh liếc nhìn xung quanh, chỉ thỉnh thoảng có một vài người đi ngang qua.

Anh liền đưa tay, nắm lấy tay cô.

Bàn tay cô lạnh buốt, cảm giác ấy khiến anh xót xa ngay khi chạm vào.

Vừa sưởi ấm tay cô, anh vừa nhìn thẳng vào mắt cô:

“Em đã giấu anh chuyện gì?”

Tống Nguyệt Ngôn mấp máy môi, nhưng không thốt nên lời.

Anh cũng không ép hỏi, chỉ nhẹ giọng:

“Còn phải xem em giấu chuyện gì. Nhưng ai cũng có những bí mật nhỏ của riêng mình, nên nếu em chưa muốn nói, anh có thể hiểu được.”

“Không sao đâu, đợi đến khi em sẵn lòng nói, rồi hãy nói cũng được.”

Tống Nguyệt Ngôn nhìn anh, cuối cùng chỉ nói:

“Chúng ta về thôi.”

Hứa Ngôn Sinh chăm chú nhìn cô một lúc, rồi đáp:

“Được.”
 
Kiếp Trước Vì Yêu Mà Nhận Con Người Khác, Kiếp Này Vì Mình Mà Buông Hết
Chương 25


Cô rút tay khỏi tay anh, nhét vào túi áo:
“Mẹ thích ăn thịt kho tàu, chúng ta ghé cửa hàng mua chút thịt ba chỉ mang về nhé?”

Giọng Hứa Ngôn Sinh trong ngày đông lạnh lẽo nghe thật ấm áp:

“Được thôi, hôm nay để anh vào bếp. Anh sẽ cho mẹ thấy rằng anh có thể chăm sóc em thật tốt.”
“Như vậy, khi chúng ta quay lại Hoa Sa, mẹ cũng sẽ bớt lo lắng.”

“Được.”

Hai người cùng sóng vai đến cửa hàng.

Lúc này đã khá muộn, nhưng may mắn là thịt ba chỉ vẫn chưa bán hết.
Sau khi trả tiền, Hứa Ngôn Sinh xách thịt, cùng Tống Nguyệt Ngôn quay lại nhà họ Dư.

Chưa đi được bao xa, phía sau vang lên giọng của Giang Lệ Thư:

“Đồng chí Nguyệt Ngôn!”

Tống Nguyệt Ngôn quay đầu lại, nhìn thấy không chỉ có Giang Lệ Thư, mà còn cả Dư Quả Quả.

Dư Quả Quả đã cao hơn nhiều, cũng tròn trịa hơn trước, gương mặt bầu bĩnh đáng yêu.

Dù sao cũng là đứa trẻ mà cô từng chăm sóc suốt ba năm, cô không kìm được mà nở nụ cười rạng rỡ:

“Quả Quả, lâu rồi không gặp.”

Dư Quả Quả nhìn cô với ánh mắt đầy nghi hoặc, dường như không nhớ ra người trước mặt là ai.

Cô bé rụt người lại, trốn sau lưng Giang Lệ Thư.

Giang Lệ Thư không để cô bé né tránh, kéo cô bé ra trước mặt:

“Quả Quả, đây là cô Nguyệt Ngôn đấy, con quên rồi sao?”

Dư Quả Quả nắm chặt chiếc hộp nhạc trong tay, miễn cưỡng gọi một tiếng: “Cô.”

Một đứa trẻ khoảng năm tuổi chưa thể nhớ hết mọi chuyện. Việc Dư Quả Quả không nhớ mình, Tống Nguyệt Ngôn chỉ thoáng buồn đôi chút.

Cô khẽ gật đầu, sau đó khoác tay Hứa Ngôn Sinh:

“Đồng chí Giang Lệ Thư, đây là chồng tôi.”

Nói xong, cô không quan tâm biểu cảm thoáng ngẩn ngơ của Giang Lệ Thư, quay sang Dư Quả Quả:

“Quả Quả, đây là dượng của con.”

Dư Quả Quả ngước lên nhìn Giang Lệ Thư, nhưng không nhận được bất kỳ chỉ thị nào. Cô bé lại nhìn sang Tống Nguyệt Ngôn, cuối cùng cũng lí nhí gọi: “Dượng.”

Hứa Ngôn Sinh lục tìm khắp túi áo, không tìm thấy món quà vặt nào, anh đành rút ra một tờ 10 đồng đưa cho Dư Quả Quả.

“Lần đầu gặp dượng không chuẩn bị quà gì, con cầm lấy, mua món đồ con thích nhé.”

Dư Quả Quả ngước nhìn Giang Lệ Thư một lần nữa, thấy bà không ngăn cản, mới rụt rè nhận lấy tiền:
“Con cảm ơn dượng, cảm ơn cô.”

Gương mặt Giang Lệ Thư lúc này trông không mấy dễ chịu.

Có thể thoải mái rút một tờ tiền lớn như vậy để cho trẻ con, đủ để chứng tỏ người đàn ông này có gia cảnh rất tốt. Nhưng anh lại là chồng của Tống Nguyệt Ngôn.

Còn bản thân bà, bao năm qua vẫn không thể tái hợp với Dư Lâm Châu.

Cảm giác bất công trong lòng bà bùng lên dữ dội, nhưng bà cố giữ vẻ mặt bình tĩnh, nở nụ cười nhạt nhẽo:
“Để hai người phải tốn kém quá.”

Bà nhìn họ:

“Hai người đang định về nhà mẹ đúng không? Trùng hợp quá, tôi cũng đang định dẫn Quả Quả về thăm mẹ. Hay chúng ta đi cùng nhé?”
 
Kiếp Trước Vì Yêu Mà Nhận Con Người Khác, Kiếp Này Vì Mình Mà Buông Hết
Chương 26


Thực tế, mẹ Dư không hề cho phép Giang Lệ Thư gọi bà là “mẹ.” Nhưng Giang Lệ Thư cảm thấy nếu không xưng như vậy, bản thân sẽ thua kém trước Tống Nguyệt Ngôn.

Tống Nguyệt Ngôn không muốn quản việc Giang Lệ Thư đi đâu hay làm gì, chỉ nhàn nhạt đáp:

“Vậy thì đi cùng.”

Sự xuất hiện của mẹ con Giang Lệ Thư khiến cuộc trò chuyện giữa Tống Nguyệt Ngôn và Hứa Ngôn Sinh bị gián đoạn.

Vốn dĩ mối quan hệ giữa hai người phụ nữ này không mấy tốt đẹp, nên trên đường về không ai nói gì thêm.

Cả nhóm về đến nhà họ Dư trong im lặng.

“Mẹ, con và anh Sinh đã mua thịt. Lát nữa để anh Sinh làm món thịt kho tàu cho mẹ thử tay nghề anh ấy nhé.”

Nghe tiếng con gái, mẹ Dư từ phòng bước ra. Nhưng khi thấy Giang Lệ Thư đi cùng, nụ cười trên gương mặt bà lập tức biến mất.

Nhưng vì Dư Quả Quả cũng đi cùng, bà không nói gì.

Khi nhìn thấy Hứa Ngôn Sinh, nụ cười của bà mới quay trở lại:

“Sao lại để Ngôn Sinh nấu ăn được? Mẹ làm là được rồi.”

Hứa Ngôn Sinh mỉm cười, giọng nói dịu dàng:

“Mẹ, để con làm đi. Ở nhà, con cũng thường xuyên nấu ăn cho Nguyệt Ngôn.”

Nói rồi, anh xách thịt bước vào bếp.

Mẹ Dư vội vàng bước theo vào bếp.

Nhà bếp của nhà họ Dư khá rộng, đủ chỗ cho hai người cùng đứng thoải mái. Ban đầu, ý định của bà là muốn giúp Hứa Ngôn Sinh một tay. Trong quan niệm của bà, trong nhà không bao giờ để đàn ông phải nấu ăn.

Khi nghe Hứa Ngôn Sinh nói rằng ở nhà anh thường xuyên nấu ăn cho Tống Nguyệt Ngôn, bà có phần không tin. Nhưng Hứa Ngôn Sinh không để bà động tay vào việc gì.

“Mẹ, tin con lần này đi, cũng để con chứng minh rằng con có thể chăm sóc tốt cho Nguyệt Ngôn.”

Mẹ Dư hơi do dự, rồi đứng một bên quan sát.

Khi thấy Hứa Ngôn Sinh xử lý nguyên liệu một cách thành thạo, bà mới hoàn toàn yên tâm.

“Nhìn tay nghề của con thế này, chắc chắn là vào bếp nhiều rồi.”

Hứa Ngôn Sinh tay vẫn thoăn thoắt làm việc, ánh mắt sáng lên đôi chút:
“Hồi đó theo đuổi được Nguyệt Ngôn, cũng nhờ một phần vào tay nghề này đấy ạ.”

Nghe vậy, mẹ Dư lập tức hào hứng hỏi:
“Vậy hai đứa quen nhau thế nào?”

Nụ cười trên mặt Hứa Ngôn Sinh càng tươi hơn:
“Nói ra thì, con và Nguyệt Ngôn quen nhau bắt đầu từ một sự hiểu lầm.”

“Con gặp cô ấy trong một quán ăn. Hồi đó con tập trung vào sự nghiệp, không nghĩ đến chuyện kết hôn. Nhưng đến tầm 26-27 tuổi, thấy không thể kéo dài nữa, bạn bè giới thiệu cho con vài người để xem mặt.”

“Hôm đó, tình cờ Nguyệt Ngôn hẹn bạn ở quán ăn ấy. Khi con tới nơi, thấy cô ấy ngồi một mình, cứ nghĩ cô ấy là người xem mặt mà bạn đã giới thiệu.”

Vừa kể, anh vừa bật cười nhẹ:
“Con đi thẳng đến, bắt đầu giới thiệu về mình. Lúc đó cô ấy bị con làm cho hoảng sợ, nhưng lại không hề giận. Cô ấy nhẹ nhàng bảo rằng con nhận nhầm người rồi.”
 
Kiếp Trước Vì Yêu Mà Nhận Con Người Khác, Kiếp Này Vì Mình Mà Buông Hết
Chương 27


“Khi ấy thực sự rất xấu hổ, nhưng bây giờ nghĩ lại, con cảm thấy đó là duyên phận. Nếu không nhờ lần nhầm lẫn ấy, một người kinh doanh như con làm sao có thể quen được Tống Nguyệt Ngôn, một người làm việc ở viện nghiên cứu?”

Nghe anh kể, mẹ Dư cũng mỉm cười:

“Đúng là duyên phận. Vậy là từ đó hai đứa bắt đầu quen nhau à?”

Hứa Ngôn Sinh lắc đầu:

“Không phải đâu mẹ. Ấn tượng ban đầu của cô ấy về con rất tệ. Cô ấy nghĩ con không đủ chững chạc.”

“Nhưng con thấy cô ấy rất tốt, nên đã tìm hiểu thông tin về cô ấy, rồi quyết tâm theo đuổi. Có lẽ sẽ khiến mẹ buồn cười, nhưng hồi đó con ngày nào cũng tự nấu đồ ăn, mang đến đứng chờ ngoài viện nghiên cứu chỉ để gặp cô ấy.”

“Cô ấy thường ăn cơm ở nhà ăn của viện, nên không bao giờ nhận đồ con mang đến.”

“Nhưng người ta có câu, ‘gái kiên cường không thắng nổi trai lỳ lợm.’ Con cứ đi mãi, cô ấy không thể đuổi được con, rất lâu sau đó cô ấy mới dần chấp nhận con.”

“Ban đầu, dù con có mang gì đến, cô ấy nhất quyết đòi trả tiền hoặc phiếu. Nhưng rồi, dần dần, cô ấy cũng chịu cùng con đi xem phim…”

Giọng kể của Hứa Ngôn Sinh chậm rãi, dịu dàng.

Chỉ là những câu chuyện đơn giản, nhưng khiến đôi mắt của mẹ Dư thoáng đỏ hoe.

Bà có thể cảm nhận được rằng, lúc đó, Tống Nguyệt Ngôn có lẽ đã không còn ý định bắt đầu một mối quan hệ tình cảm mới.

Vì cuộc hôn nhân với Dư Lâm Châu cuối cùng đã kết thúc trong sự không trọn vẹn. Nhưng may mắn thay, sự kiên trì của Hứa Ngôn Sinh đã khiến cô cảm động.

Sau những cảm giác day dứt, mẹ Dư lại thấy an ủi khi biết Tống Nguyệt Ngôn đã tìm được một người như Hứa Ngôn Sinh, xứng đáng để gửi gắm cả đời.

Trái ngược với bầu không khí hòa hợp trong bếp, phòng khách lại chìm trong sự im lặng.

Dư Quả Quả ngồi một mình ở góc, nghịch chiếc hộp nhạc mới mua.

Giang Lệ Thư và Tống Nguyệt Ngôn ngồi đối diện nhau, nhưng không ai mở lời trước.

Cuối cùng, Giang Lệ Thư không chịu được, lên tiếng:

“Nếu đã đi bao nhiêu năm như thế, tại sao còn quay về?”

Câu hỏi khiến Tống Nguyệt Ngôn hơi khó hiểu:

“Đây là nơi tôi sinh ra và lớn lên, tại sao tôi không thể quay về?”

“Hơn nữa, tôi về thăm mẹ, ở bên mẹ một thời gian, có vấn đề gì sao?”

Giang Lệ Thư không nhịn được, giọng cao hơn một chút, như muốn tỏ ra mình có lý:
“Nhưng cô về đây, sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa tôi và Lâm Châu!”

Tống Nguyệt Ngôn ngẩn ra, vẻ mặt không hiểu:

“Tại sao tôi lại ảnh hưởng đến tình cảm của cô với Dư Lâm Châu?”

Câu hỏi ngược lại này khiến Giang Lệ Thư im bặt.

Bà vốn nghĩ Tống Nguyệt Ngôn sẽ khoe khoang rằng Dư Lâm Châu vẫn còn nhớ mãi không quên mình. Nhưng nhìn biểu cảm của cô, dường như cô thực sự không hiểu điều đó.

Trong khoảnh khắc ấy, Giang Lệ Thư nhận ra mình đã thua thảm hại thế nào.

Tống Nguyệt Ngôn giờ đây không còn để tâm đến Dư Lâm Châu nữa. Thậm chí, cô đã tìm được một nơi tốt hơn để thuộc về.

Còn bà, dù đã đuổi được Tống Nguyệt Ngôn đi, nhưng vẫn không thể nắm lấy trái tim của Dư Lâm Châu.

Giang Lệ Thư cúi đầu, im lặng thật lâu.
 
Kiếp Trước Vì Yêu Mà Nhận Con Người Khác, Kiếp Này Vì Mình Mà Buông Hết
Chương 28


Hương thơm của thịt kho bắt đầu lan tỏa từ bếp.

Cuối cùng, bà ngẩng đầu lên, cố tỏ vẻ thân thiết:
“Nguyệt Ngôn, chúng ta quen biết nhau lâu như vậy rồi, cô có thể giúp tôi một chuyện không?”

Vừa nói, bà vừa đưa tay lên chấm khóe mắt, dù chẳng có giọt nước mắt nào:
“Nói thật, tôi cũng không giấu cô làm gì. Thực ra mấy năm nay, Lâm Châu vẫn không chịu tái hôn với tôi. Cô có thể khuyên anh ấy giúp tôi được không?”
“Tôi cũng lớn tuổi rồi, lại còn phải chăm sóc Quả Quả, cuộc sống như thế này thực sự rất khó khăn…”

Những lời cuối bà không nói hết, nhưng ai nghe cũng hiểu được ý tứ đằng sau.

Tống Nguyệt Ngôn nhìn bà.

Trên người Giang Lệ Thư là bộ quần áo không hề rẻ. Ngay cả tóc tai của bà cũng được chăm chút cẩn thận tại cửa tiệm quốc doanh. Bà vẫn giữ dáng vẻ thời thượng và tinh tế.

Bà là mẹ của Dư Quả Quả, và Dư Lâm Châu chắc chắn không để bà phải chịu thiệt thòi.

Cuộc sống của bà tốt hơn phần lớn mọi người.

Giờ đây, bà nói những lời này chẳng qua là để giành thêm chút thương cảm từ Tống Nguyệt Ngôn.

Tống Nguyệt Ngôn vốn là người mềm lòng. Chỉ cần việc gì trong khả năng, cô thường sẽ không từ chối lời nhờ vả của người khác.

Tuy nhiên, Tống Nguyệt Ngôn hiểu rõ rằng, với mối quan hệ rối rắm giữa Giang Lệ Thư và Dư Lâm Châu, tốt nhất là cô không nên nhúng tay vào, tránh chuốc lấy phiền phức.

Hơn nữa, những chuyện giữa hai người này rất dễ kéo cô vào, và cô không muốn vì vậy mà khiến Hứa Ngôn Sinh hiểu lầm.

Vì thế, cô chỉ lạnh nhạt đáp:
“Tôi với chị không thân, mấy chuyện này đừng tìm tôi.”

Giọng điệu của cô tuy không liên quan gì đến mình, nhưng Giang Lệ Thư lại cảm thấy trong đó có chút mỉa mai.

Khuôn mặt bà tái xanh, khó coi vô cùng.

Nhận lấy sự lạnh nhạt, bà cũng không muốn nói thêm gì nữa.

Trong căn nhà chỉ còn tiếng nhạc phát ra từ chiếc hộp nhạc trên tay Dư Quả Quả.

Không biết đã bao lâu, cửa lớn mở ra, Dư Lâm Châu bước vào.

Trong tay anh cầm một chiếc bọc, trông như anh định ở lại nhà mẹ vài ngày.

Giang Lệ Thư theo phản xạ nhìn sang Tống Nguyệt Ngôn, trong ánh mắt không giấu nổi sự ghen ghét.

Tống Nguyệt Ngôn chỉ liếc nhìn Dư Lâm Châu một cái rồi quay đi, không để tâm.

Dư Lâm Châu định mở miệng nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy Giang Lệ Thư, anh lại ngậm miệng, ánh mắt trầm xuống.

Đúng lúc đó, mẹ Dư bưng một món ăn từ bếp bước ra.

“Lâm Châu về rồi à? Còn ngồi đấy làm gì, qua đây ăn cơm đi.”

Hứa Ngôn Sinh mua mấy cân thịt, tất cả đều được chế biến, đựng trong một cái thố tráng men lớn.

Dư Quả Quả ngửi thấy mùi thơm, là người đầu tiên ngồi xuống bàn:

“Ba mẹ, bà nội, nhanh qua đây ăn cơm.”

Cô bé ngừng lại một chút, rồi tiếp tục gọi:

“Cô, dượng cũng ra ăn cơm đi.”

Tống Nguyệt Ngôn mỉm cười:

“Được rồi, cô ra ngay đây.”

Nói xong, cô đi thẳng vào bếp.

Trong bếp, Hứa Ngôn Sinh đang dọn dẹp, đó là thói quen của anh.
 
Kiếp Trước Vì Yêu Mà Nhận Con Người Khác, Kiếp Này Vì Mình Mà Buông Hết
Chương 29


Chính vì biết thói quen này, Tống Nguyệt Ngôn mới vào giúp anh làm nhanh để cùng ra ăn cơm.

Nhưng cô chưa kịp làm gì đã bị anh giơ tay cản lại.

“Em chỉ cần đứng đó chờ là được rồi. Anh đã nói rồi, mấy việc này để anh làm.”

Lần nào, Hứa Ngôn Sinh cũng nói như vậy.

Tống Nguyệt Ngôn không nhịn được bật cười:

“Em không phải tiểu thư nhà tư sản, chẳng lẽ không được làm gì sao?”

Hứa Ngôn Sinh lau tay, nhẹ nhàng búng lên trán cô một cái:

“Em biết rõ anh không có ý đó mà.”

Vừa dứt lời, một tiếng ho khẽ vang lên từ cửa bếp.

Cả hai quay đầu lại, thấy Dư Lâm Châu đang đứng đó, ánh mắt nặng nề, đầy u ám.

Anh nhìn chằm chằm vào bàn tay Hứa Ngôn Sinh đang nắm lấy tay Tống Nguyệt Ngôn, giọng trầm xuống:

“Tôi vào lấy chút đồ.”

Nói rồi, anh đi thẳng qua giữa hai người, cầm từ quầy bếp một lọ sốt thịt.

Tống Nguyệt Ngôn và Hứa Ngôn Sinh nhìn nhau, không nói gì thêm, cùng nhau rời khỏi bếp.

Sáu người ngồi quây quanh bàn ăn. Tống Nguyệt Ngôn liếc qua đã nhận ra, món thịt kho tàu vốn đặt trước mặt mẹ Dư giờ đã được chuyển sang chỗ của Dư Quả Quả.

Cô thẳng tay nhấc chiếc thố tráng men trở lại trước mặt mẹ Dư:

"Mẹ, đây là món anh Sinh biết mẹ thích nên đặc biệt làm cho mẹ, mẹ nếm thử xem."

Thấy vậy, Dư Quả Quả mím môi, định khóc, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt trầm lặng của Dư Lâm Châu, cô bé lại cố nhịn.

Giang Lệ Thư sắc mặt không mấy vui vẻ, lên tiếng:

"Nguyệt Ngôn, Quả Quả còn nhỏ, cô không thể nhường con bé một chút sao?"

"Không được. Con bé nhỏ nhưng đâu phải tàn tật, chẳng lẽ không biết đưa tay gắp thức ăn?"

"Tôi không quan tâm chị ở nhà chiều chuộng con bé thế nào, nhưng đây là nhà mẹ. Bữa cơm này là anh Sinh chuẩn bị cho mẹ, nếu chị thấy không hài lòng thì tự vào bếp nấu đi."

Giang Lệ Thư lén nhìn sang Dư Lâm Châu, nhưng anh không có ý định lên tiếng bênh vực bà.

Trong lòng bà dâng lên cảm giác khó chịu, nhưng vẫn phải nhẫn nhịn:

"Cô nói đúng, sau này tôi sẽ chú ý hơn."

Tống Nguyệt Ngôn chán nản đảo mắt.

Ngày trước, khi cô và Dư Lâm Châu còn chưa ly hôn, Giang Lệ Thư thường xuyên dùng cách này để ngấm ngầm ép Dư Lâm Châu đứng về phía mình.

Còn Dư Lâm Châu thì luôn giữ thái độ thờ ơ, không bao giờ can thiệp.

Tống Nguyệt Ngôn vì muốn giữ hòa khí, thường nhượng bộ.

Nhưng giờ, cô không muốn tiếp tục ấm ức bản thân.

"Được rồi, đừng cãi nhau nữa, ăn cơm đi."

Mẹ Dư lên tiếng, mọi người bắt đầu dùng bữa.

Hứa Ngôn Sinh gắp mấy miếng thịt cho vào bát của Tống Nguyệt Ngôn:

"Ăn đi em."

Vừa rồi, anh chưa hiểu rõ vị trí của Giang Lệ Thư trong gia đình này nên không tiện xen vào.

Tổng Nguyệt Ngôn mỉm cười, không nói gì.
 
Kiếp Trước Vì Yêu Mà Nhận Con Người Khác, Kiếp Này Vì Mình Mà Buông Hết
Chương 30


Suốt bữa ăn, mẹ Dư thỉnh thoảng trò chuyện với Tổng Nguyệt Ngôn và Hứa Ngôn Sinh, ngược lại, Dư Lâm Châu – người con trai ruột – lại bị ngó lơ.

Dư Lâm Châu không để tâm, nhưng Giang Lệ Thư thì cảm thấy vô cùng khó chịu.

Bà cố gắng chen vào cuộc trò chuyện vài lần, nhưng đều bị mẹ Dư phớt lờ.

Dư Quả Quả lúc này cũng đang giận dỗi, củi đầu lặng lẽ ăn cơm.

Không chỉ bữa ăn, mà cả buổi chiều, bầu không khí trong nhà vẫn như vậy.

Cuối cùng, Giang Lệ Thư không chịu nổi cảm giác bị ngó lơ, chẳng bao lâu đã dẫn Dư Quả Quả rời đi.

Mẹ Dư lúc này mới lên tiếng:

"Nguyệt Ngôn, con không biết đâu, Quả Quả vốn là đứa trẻ ngoan, bị cô ta chiều hư mất rồi."

"Hôm nay có Lâm Châu ở đây, nếu không, lúc ăn cơm con bé chắc chắn sẽ khóc lóc, làm ầm lên."

"Ôi, ngày trước con bé ngoan biết bao."

Dư Lâm Châu ngẩng đầu lên từ cuốn sách:

"Mẹ, sau này con sẽ quản lý Quả Quả tốt hơn, mẹ đừng lo nữa."

Tổng Nguyệt Ngôn đang cùng mẹ Dư đan len, cảm giác ánh mắt của Dư Lâm Châu rơi trên người mình.

Cô khẽ di chuyển, để Hứa Ngôn Sinh chắn trước mình.

Hứa Ngôn Sinh nhìn quanh một lượt, rồi cúi đầu im lặng.

“Lần nào con cũng nói thế, nhưng đã làm được gì chưa?"

Mẹ Dư vừa nghe lời này đã bực, nhưng với con trai ruột, bà lại không nỡ trách nặng lời.

Cuối cùng, bà quay sang Tống Nguyệt Ngôn và Hứa Ngôn Sinh, vẻ mặt mong đợi:

"Các con cưới nhau cũng được mấy năm rồi, có phải nên nghĩ đến chuyện có em bé không?"

Gần như ngay lập tức, Tổng Nguyệt Ngôn cảm nhận được ánh mắt của Dư Lâm Châu lại nhìn về phía mình.

Dù giữa họ có Hứa Ngôn Sinh chắn, ánh mắt đó như vẫn xuyên qua và dừng lại trên cô.

Cô hơi khựng lại trong động tác đan, cố gắng không để ý đến ánh nhìn đó.

“Mẹ, công việc của Nguyệt Ngôn khá đặc thù. Chuyện con cái, con luôn tôn trọng quyết định của cô ấy."

"Nhưng dạo gần đây, chúng con đã bắt đầu chuẩn bị rồi. Những việc này chúng con không có kinh nghiệm, đến lúc đó chắc sẽ cần mẹ chỉ dẫn thêm."

Hứa Ngôn Sinh là người đầu tiên lên tiếng, giọng nói điềm tĩnh và đầy trách nhiệm.

Tống Nguyệt Ngôn cũng tiếp lời:

"Mẹ, chúng con đều có kế hoạch cả, mẹ đừng lo lắng quá."

Suốt những năm qua, cô dành hết tâm sức cho nghiên cứu.

Mãi đến gần đây, dự án mới hoàn thành, cô mới có thời gian nghỉ phép để về thăm mẹ Dư.

Tuy nhiên, việc nghiên cứu sau đó cũng không còn gấp rút như trước.

Theo dự định của cô, đây cũng là thời điểm để chuẩn bị cho việc sinh con.

Ngón tay Dư Lâm Châu siết chặt lấy trang sách, đến mức trắng bệch.

Anh mím môi thật chặt, toàn thân toát ra một bầu không khí u ám.

Người duy nhất nhận thấy sự khó chịu này là Hứa Ngôn Sinh.

Mẹ Dư vẫn đang vui vẻ trò chuyện với Tống Nguyệt Ngôn về chuyện con cháu, ánh mắt tràn đầy hy vọng.

Hứa Ngôn Sinh khẽ mím môi, trong lòng tự nhủ:

"Chuyện này, tôi đã biết."
 
Kiếp Trước Vì Yêu Mà Nhận Con Người Khác, Kiếp Này Vì Mình Mà Buông Hết
Chương 31


Anh biết, nhưng không phải do Tống Nguyệt Ngôn trực tiếp nói với mình.

Anh không ngốc.

Những đợt sóng ngầm giữa Tống Nguyệt Ngôn và Dư Lâm Châu, anh đều nhìn thấy rõ.

Anh cũng hiểu, lần trước, khi cô muốn nói nhưng lại thôi, là định nói gì.

"Nhưng, vậy thì sao chứ?"

"Dư Lâm Châu, tôi hiểu rõ ý đồ khi anh nói điều này. Nhưng tình cảm giữa tôi và Nguyệt Ngôn không phải thứ anh có thể xen vào."

Không biết câu nào của Hứa Ngôn Sinh đã chạm vào dây thần kinh của Dư Lâm Châu.

Anh bỗng trở nên tức giận:

"Anh không để ý chút nào sao?"

"Bây giờ tôi và cô ấy đang chung một mái nhà, anh không sợ tình cảm của chúng tôi sẽ bùng lại à?" "Không sợ, vì tôi tin cô ấy."

Hứa Ngôn Sinh ánh mắt kiên định:

"Tôi nghĩ giữa chúng ta không còn gì để nói nữa. Trời đêm ẩm lạnh, anh nên vào nhà sớm đi."

Nói xong, anh quay lưng đi thẳng vào trong nhà.

Về đến phòng, Tống Nguyệt Ngôn đã ngủ từ lâu.

Hứa Ngôn Sinh đứng bên giường một lúc, rồi nâng tay lên ngửi xem mình có vương mùi khói thuốc không.

Đảm bảo không có, anh mới cởi áo, chui vào chăn.

Nằm một lúc lâu để làm ấm cơ thể, anh mới nhẹ nhàng kéo Tống Nguyệt Ngôn vào lòng.

Nhìn khuôn mặt cô trong ánh sáng mờ nhạt, anh không khỏi nhớ lại những lời Dư Lâm Châu vừa nói.

Liệu anh có thực sự không để tâm?

Thật sự không thể. Rõ ràng Dư Lâm Châu vẫn còn tình cảm với Tổng Nguyệt Ngôn.

Hứa Ngôn Sinh tin tưởng Tống Nguyệt Ngôn, nhưng câu "không sợ kẻ trộm, chỉ sợ kẻ dòm ngó" vẫn ám ảnh anh.

Anh không biết Dư Lâm Châu là người như thế nào, cũng không rõ anh ta có thể làm gì.

Điều duy nhất anh có thể làm là luôn bên cạnh Tổng Nguyệt Ngôn, không để Dư Lâm Châu có cơ hội.

Hôn nhẹ lên trán cô, Hứa Ngôn Sinh vươn tay tắt đèn rồi nhắm mắt đi vào giấc ngủ.

Đêm khuya, Tống Nguyệt Ngôn mệt mỏi đến mức không mở nổi mắt.

Nhưng Hứa Ngôn Sinh vẫn mang đến một chậu nước ấm:

"Ráng thêm chút nữa, ngâm chân rồi hãy ngủ."

Tống Nguyệt Ngôn trước đây thường bị tay chân lạnh.

Anh từng đưa cô đi khám đông y và luôn chú ý giúp cô điều dưỡng cơ thể.

Tình trạng đó vốn đã lâu không tái phát.

Hôm nay khi ra ngoài, anh nghĩ chỉ vì thời tiết lạnh nên tay cô hơi lạnh.

Nhưng lúc về nhà, khi cô ngồi đan len, anh để ý thấy tay cô vẫn không ấm lên.

Nước ấm ngập qua mu bàn chân, Tống Nguyệt Ngôn cảm thấy tỉnh táo hơn.

Hứa Ngôn Sinh đổ đầy nước nóng vào túi chườm, đặt nó vào tay cô:

"Em ấy à, lúc nào cũng không biết chăm sóc bản thân."

Tống Nguyệt Ngôn cười nhẹ:

"Chỉ là tay hơi lạnh thôi, chứ khi ra ngoài em còn thấy hơi nóng nữa ấy chứ."

Cô không phải không biết chăm sóc bản thân.

Trước đây, cô từng lo cho Dư Lâm Châu và Dư Quả Quả rất chu đáo.

Chỉ là cô không cảm thấy bản thân có vấn đề gì lớn nên mới không quá chú ý.

Chỉ có anh, vì tay cô hơi lạnh một chút mà đã lo lắng liệu cô có bị bệnh hay không.
 
Kiếp Trước Vì Yêu Mà Nhận Con Người Khác, Kiếp Này Vì Mình Mà Buông Hết
Chương 32


Cô ôm túi nước ấm, đợi đến khi tay đã ấm lên hoàn toàn, liền nắm lấy ngón tay Hứa Ngôn Sinh, ngẩng đầu mỉm cười:

"Cảm ơn anh, Sinh ca."

Hứa Ngôn Sinh củi nhìn cô, rồi ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng vòng tay ôm vai cô để cô tựa vào người mình.

"Gần đây sao anh cứ thấy em trông rất mệt, hôm nay cũng ăn không nhiều. Có chỗ nào không khỏe không? Ngày mai chúng ta đến trạm y tế kiểm tra nhé?"

Tống Nguyệt Ngôn khẽ gật đầu:

"Vậy mai chúng ta đi kiểm tra.”

Thật ra trong lòng cô có một suy nghĩ, nhưng trước khi xác nhận, cô không muốn nói ra để tránh khiến Hứa Ngôn Sinh vui mừng vô ích.

Ngâm chân xong, cô dùng khăn lau khô từng chút, chuẩn bị đứng dậy, nhưng Hứa Ngôn Sinh nhẹ nhàng đẩy cô ngồi lại:

"Đã mệt rồi thì nghỉ đi, để anh đổ nước."

Với những việc như thế này, anh luôn là người quyết định.

Nếu anh muốn làm, Tống Nguyệt Ngôn cũng không tranh, cô liền nằm xuống giường, trùm chăn.

Hứa Ngôn Sinh xách thùng nước ra khỏi phòng. Khi quay lại, qua cửa sổ, anh thấy có một bóng người đứng bên ngoài. Anh bước lại gần, nhìn rõ đó là Dư Lâm Châu.

Anh ta đứng tựa vào cửa sổ, lưng quay vào trong, không biết đang nghĩ gì.

Hứa Ngôn Sinh đứng nhìn một lúc, cuối cùng quyết định mở cửa bước ra.

Đêm nay trời không trăng, bầu trời âm u nặng nề.

Dư Lâm Châu dựa vào cửa sổ, mắt nhìn xa xăm, trong tay cầm điếu thuốc, ánh lửa lập lòe trong bóng tối.

Hứa Ngôn Sinh dừng lại cách anh ta ba mét:

"Hút thuốc không tốt cho sức khỏe."

Giữa hai người, không có gì để nói.

Từ lúc gặp mặt, họ chưa trò chuyện gì nhiều.

Hứa Ngôn Sinh cũng không tiện hỏi tại sao Dư Lâm Châu lại đứng ở đây.

Dư Lâm Châu khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn anh.

Nhận ra là Hứa Ngôn Sinh, anh ta rút từ túi ra bao thuốc:

"Anh hút không?"

Trước đây, Dư Lâm Châu không hút thuốc.

Không biết từ khi nào, anh phát hiện ra thuốc lá giúp anh kìm nén sự phiền muộn trong lòng.

Bình thường anh không hút nhiều, nhưng hôm nay khi nhìn thấy Tống Nguyệt Ngôn và Hứa Ngôn Sinh, anh không kiềm chế được.

Hứa Ngôn Sinh lắc đầu:

"Không, tôi không hút thuốc. Nguyệt Ngôn không thích."

Tay Dư Lâm Châu đang cầm bao thuốc khựng lại.

Không rõ là vì lý do gì, anh cười nhẹ:

"Nghe lời cô ấy đến vậy?"

Từ lúc gặp mặt, Hứa Ngôn Sinh đã cảm nhận được sự thù địch của Dư Lâm Châu.

Anh bình tĩnh đáp: "Không phải nghe lời, mà là tôn trọng lẫn nhau."

Dư Lâm Châu khẽ cười nhạt:

"Anh đến đây chỉ để khoe khoang tình cảm tốt đẹp của hai người sao?"

Anh ta hít sâu một hơi thuốc, sau đó dụi tắt điếu thuốc trong tay.
 
Kiếp Trước Vì Yêu Mà Nhận Con Người Khác, Kiếp Này Vì Mình Mà Buông Hết
Chương 33


Khói thuốc mờ ảo trong đêm, giọng anh ta khàn khàn:

"Có một chuyện, Nguyệt Ngôn chắc chưa nói với anh."

Ánh mắt Hứa Ngôn Sinh hơi thay đổi:

"Anh muốn nói gì?"

Dư Lâm Châu im lặng hồi lâu, như đang đấu tranh nội tâm.

Cuối cùng, anh ta mở miệng:

"Cô ấy từng ly hôn."

Anh ta biết việc này không đúng, nhưng vẫn muốn thử gợi lên sự nghi ngờ trong lòng Hứa Ngôn Sinh, phá vỡ mối quan hệ giữa hai người họ.

Hứa Ngôn Sinh bình thản trả lời:

“Nguyệt Ngôn đã nói với tôi rồi, tôi không để tâm."

"Tôi yêu cô ấy, vậy là đủ."

Ánh mắt Dư Lâm Châu tối lại, nhưng ngay sau đó, anh ta cười nhếch mép:

"Vậy anh có biết, tôi không phải anh trai cô ấy?"

"Chuyện này cô ấy cũng nói rồi."

Nụ cười của Dư Lâm Châu càng sắc lạnh:

“Tôi chính là chồng cũ của cô ấy."

Hứa Ngôn Sinh khẽ mím môi:

"Chuyện này tôi cũng biết."

Anh biết, nhưng không phải do Tổng Nguyệt Ngôn trực tiếp nói ra.

Anh không ngốc, những cảm xúc ngấm ngầm giữa Dư Lâm Châu và Tống Nguyệt Ngôn, anh đều nhận ra.

Anh cũng biết lần trước khi cô muốn nói nhưng lại thôi, là vì điều này.

"Nhưng, vậy thì sao?"

"Dư Lâm Châu, tôi hiểu mục đích anh nói những điều này, nhưng tình cảm giữa tôi và Nguyệt Ngôn không phải thứ anh có thể xen vào."

Không biết câu nào khiến Dư Lâm Châu nổi giận, anh ta lớn tiếng:

"Anh hoàn toàn không để tâm sao?"

"Bây giờ tôi và cô ấy sống chung dưới một mái nhà, anh không sợ chúng tôi sẽ nối lại tình cũ sao?"

"Không sợ, vì tôi tin cô ấy."

Hứa Ngôn Sinh ánh mắt kiên định:

"Tôi nghĩ giữa chúng ta không còn gì để nói nữa. Trời đêm lạnh ẩm, anh nên vào nhà sớm đi."

Nói xong, anh quay người bước vào nhà.

Vào phòng, Tống Nguyệt Ngôn đã ngủ từ lâu.

Hứa Ngôn Sinh đứng bên giường một lúc, ngửi thử tay mình, xác nhận không có mùi thuốc lá rồi mới nằm xuống.

Nằm một lúc lâu, khi đã ẩm người, anh vòng tay kéo cô vào lòng.

Nhìn khuôn mặt yên bình của cô, anh không khỏi nhớ lại những lời Dư Lâm Châu vừa nói.

Liệu anh có thực sự không quan tâm? Không thể.

Rõ ràng Dư Lâm Châu vẫn còn tình cảm với cô. Anh tin tưởng Tống Nguyệt Ngôn, nhưng câu "không sợ kẻ trộm, chỉ sợ kẻ rình rập” luôn ám ảnh anh.

Anh không biết Dư Lâm Châu sẽ làm gì, nhưng điều duy nhất anh có thể làm là luôn ở bên cạnh cô, để anh ta không có cơ hội.

Hôn lên trán Tống Nguyêt ngôn xong, anh đưa tay tắt đèn, nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau, ăn sáng xong, Hứa Ngôn Sinh đưa tôi đến trạm y tế.

So với 5 năm trước, nơi này đã xây thêm mấy tòa nhà mới.

Vừa đến cổng, tôi đã thấy Dụ Quả Quả đứng đó một mình, hai tay ôm mặt, cúi đầu không biết đang làm gì.

Tôi nhìn quanh một vòng, không thấy bóng dáng Giang Lệ Thư đâu.

Dù sao cũng từng nuôi dạy con bé một thời gian, tôi vẫn bước tới.

“Quả Quả, sao con lại ở đây?”

Dụ Quả Quả ngẩng đầu lên, một bên má hơi phồng lên, đôi mắt ngấn nước: “Mẹ dẫn con đi khám bệnh.”

Hứa Ngôn Sinh nghe vậy, liền hỏi: “Con thấy không khỏe ở đâu? Còn mẹ con đâu rồi?”
 
Kiếp Trước Vì Yêu Mà Nhận Con Người Khác, Kiếp Này Vì Mình Mà Buông Hết
Chương 34


Dụ Quả Quả nhăn mặt: “Con bị đau răng. Mẹ nói quên mang đồ nên phải về lấy, dặn con đứng đây chờ.”

Tôi và Hứa Ngôn Sinh nhìn nhau một cái: “Vậy để cô và dượng đứng đây với con một lát nhé.”

Giang Lệ Thư cưng chiều con bé, nhưng lại không đủ chu đáo.

Cổng trạm y tế người qua kẻ lại đông đúc, để một đứa trẻ con đứng đây một mình, lỡ gặp phải kẻ xấu thì sao?

Nhìn gương mặt Dụ Quả Quả như sắp khóc, tôi thầm thở dài.

Từ nhỏ, con bé thích ăn đồ ngọt… Nhưng cái gì ăn nhiều quá cũng không tốt.

Hồi đó tôi luôn kiểm soát lượng đường của con bé, thậm chí còn hứa hẹn với nó, hai ngày mới được ăn một viên kẹo.

Ban đầu, con bé làm rất tốt.

Nhưng kể từ khi Giang Lệ Thư xuất hiện, thỏa thuận đó đã bị tan tành.

Vì không thể ở bên cạnh Dụ Quả Quả thường xuyên nên cô ta gần như chỉ là một người xa lạ đối với con bé.

Dù có nói mình là mẹ ruột, Dụ Quả Quả cũng không thân thiết lắm với cô ta.

Để nhanh chóng kéo gần khoảng cách, cách dễ dàng nhất chính là mua quà lấy lòng.

Quần áo mới, bánh kẹo ngọt, đồ chơi mới…

Trẻ con đâu có khả năng tự kiềm chế, những quy định tôi đặt ra cứ thế mà tan biến.

Nghĩ đến đây, tôi lại bất giác thở dài.

Hứa Ngôn Sinh không biết tôi đang nghĩ gì, chỉ đưa tay vỗ nhẹ lên lưng tôi để trấn an.

Chẳng bao lâu sau, Giang Lệ Thư vội vã chạy đến.

Nhìn thấy tôi và Hứa Ngôn Sinh, cô ta khựng lại trong giây lát, nhưng nhanh chóng nở nụ cười: “Là hai người à? Hai người đến bệnh viện là…”

Tôi cười lịch sự, có phần xa cách: “Tôi thấy không được khỏe nên đến kiểm tra một chút.”

“Nếu cô đã đến rồi, vậy tôi và chồng đi trước đây.”

Nói xong, tôi khẽ gật đầu với cô ta, rồi cùng Hứa Ngôn Sinh bước vào trong trạm y tế.

……

Hơn một tiếng sau.

Tôi ngồi trên ghế, còn Hứa Ngôn Sinh đứng bên cạnh, nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, có vẻ còn căng thẳng hơn cả tôi.

Bác sĩ trẻ nhìn tờ kết quả, đẩy gọng kính trên sống mũi, sau đó nở một nụ cười:

“Chúc mừng chị, chị đã mang thai hơn một tháng rồi. Sức khỏe vẫn ổn, không có vấn đề gì đáng lo cả.”

Tôi cảm nhận được rất rõ tay Hứa Ngôn Sinh siết chặt hơn, thậm chí hơi thở của anh ấy cũng khựng lại.

Anh ấy không dám tin, mở miệng hỏi lại: “Thật… thật không bác sĩ?”

Bác sĩ đã quá quen với những phản ứng kiểu này, gật đầu khẳng định: “Thật.”

Hứa Ngôn Sinh suýt nữa đã nhảy cẫng lên vì vui sướng, anh ấy hít một hơi thật sâu để giữ bình tĩnh, khó khăn lắm mới đè nén được sự kích động trong lòng: “Cảm ơn bác sĩ!”

Nhìn anh ấy vui mừng như vậy, lòng tôi cũng ngập tràn hạnh phúc.

Trước đây, Hứa Ngôn Sinh từng nói, dù tôi có muốn sinh con hay không thì anh ấy đều tôn trọng quyết định của tôi… Nhưng làm sao anh có thể không mong chờ một đứa con của riêng mình được chứ?

Tôi vẫn nhớ khoảng thời gian dự án gần kết thúc, khi tôi nói có thể bắt đầu chuẩn bị mang thai, đôi mắt anh ấy lập tức sáng bừng lên.

Tối hôm đó, anh ấy ôm tôi thật chặt, nói rất nhiều chuyện về tương lai.

Thậm chí đến khi ngủ rồi, trong giấc mơ anh ấy vẫn còn lẩm bẩm nhắc đến con.
 
Kiếp Trước Vì Yêu Mà Nhận Con Người Khác, Kiếp Này Vì Mình Mà Buông Hết
Chương 35


Mấy ngày nay, tôi cũng cảm nhận được những thay đổi của cơ thể mình.

Nhưng tôi không dám nói ra, sợ rằng chỉ là do mình quá mong mỏi có con nên sinh ra ảo giác.

Nghĩ đến đây, tôi và Hứa Ngôn Sinh đã bước ra khỏi phòng khám.

“Em đợi anh một chút, anh còn mấy chuyện muốn hỏi bác sĩ.”

Nói xong, anh ấy dìu tôi ngồi xuống ghế dài ngoài hành lang, rồi quay lại phòng khám.

Chừng 10 phút sau, anh ấy mới tươi cười bước ra: “Anh hỏi xong rồi. Nguyệt Ngôn, chúng ta về nhà thôi.”

Tôi không nhịn được mà tò mò: “Anh vừa hỏi bác sĩ chuyện gì thế?”

“Cũng không có gì, chỉ là hỏi xem có gì cần chú ý không… Cẩn thận kẻo vấp ngã đấy.”

Thấy anh ấy cẩn thận từng li từng tí, tôi bật cười: “Em chỉ mang thai thôi, đâu phải búp bê sứ chứ, sao yếu ớt đến mức ấy được?”

Hứa Ngôn Sinh nghiêm túc đáp: “Không được. Bác sĩ bảo anh rồi, nếu không cẩn thận làm động thai khí, sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của em.”

Tôi sững người.

Không ngờ, điều anh ấy lo lắng nhất lúc này… lại là sức khỏe của tôi sao?

“Mẹ anh từng nói với anh rằng, phụ nữ sinh con chẳng khác nào đi một vòng qua quỷ môn quan.”

“Hồi đó anh không hiểu lắm nên vừa rồi đã hỏi bác sĩ rất kỹ. Nguyệt Ngôn em yên tâm, anh sẽ chăm sóc em thật tốt.”

Tôi chưa bao giờ nghi ngờ bất cứ lời nào Hứa Ngôn Sinh nói, vì từ khi quen nhau đến nay, mọi điều anh ấy nói, mọi lời hứa anh ấy đưa ra, tất cả đều đã thực hiện được.

“Nguyệt Ngôn, cô mang thai rồi à?”

Giọng nói của Giang Lệ Thư vang lên từ phía sau.

Tôi quay lại đáp: “Ừ.”

Không muốn nói chuyện với cô ta về chủ đề này, tôi liền hỏi: “Quả Quả khám xong chưa? Bác sĩ nói thế nào?”

Sắc mặt Giang Lệ Thư hơi gượng gạo: “Bác sĩ bảo hạn chế cho con bé ăn đồ ngọt.”

Tiểu Quả Quả vẫn ôm mặt, nghe vậy thì bĩu môi, vẻ mặt đầy bất mãn.

Rõ ràng, con bé đang giận vì không được ăn nhiều kẹo nữa.

Tôi vẫn dặn dò thêm một câu: “Bác sĩ đã nói vậy rồi, vậy nên nghe theo lời bác sĩ đi.”

“Bọn tôi ra ngoài cũng lâu rồi, sợ mẹ ở nhà lo lắng nên về trước đây.”

Nói xong, tôi liền rời đi ngay.

Giang Lệ Thư nhìn theo bóng lưng hai người chúng tôi, đứng nguyên tại chỗ, trầm ngâm suy nghĩ.

Cô ta thầm nghĩ… giờ đây, ngay cả con cái mà Tống Nguyệt Ngôn tôi cũng đã có, vậy thì có phải Dụ Lâm Châu nên hoàn toàn từ bỏ rồi không?

Nghĩ đến đây, cô ta không kìm được mà cảm thấy vui sướng.

Tiểu Quả Quả lay lay cánh tay mẹ mình, lúc này cô ta mới hoàn hồn.

Nhưng trong lòng vẫn không ngừng nghĩ xem nên báo tin này cho Dụ Lâm Châu như thế nào.
 
Kiếp Trước Vì Yêu Mà Nhận Con Người Khác, Kiếp Này Vì Mình Mà Buông Hết
Chương 36


Khi về đến nhà họ Dụ, Dụ Lâm Châu không có ở đó.

Mẹ Dụ vừa nghe tin tôi mang thai thì không giấu nổi niềm vui: “Trời ơi, mẹ vừa nhắc tới hôm qua mà! Mẹ còn chưa kịp chuẩn bị gì cả!”

Bà vì phấn khích quá mà nói năng lộn xộn, hai tay chắp lại, vừa xoay vòng vòng vừa lẩm bẩm cầu gì đó.

Tôi vội kéo bà ngồi xuống: “Mẹ, mẹ đừng quay vòng vòng nữa, con chóng mặt quá.”

Mẹ Dụ nghe tôi nói vậy thì bấy giờ mới ngồi xuống, nhưng giọng nói vẫn tràn đầy phấn khích: “Được được, mẹ không quay nữa. Nguyệt Ngôn, con giúp mẹ nghĩ xem, khi đứa nhỏ ra đời thì người bà ngoại này nên tặng gì đây?”

Bình thường ở nhà, bà chỉ nghe đài phát thanh, đã lâu rồi tôi không thấy bà hào hứng như vậy.

Phần lớn thời gian, mẹ Dụ đều nằm nghỉ, thỉnh thoảng ra ngoài đi dạo, cũng không có gì để tiêu khiển.

Tôi nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Mẹ, ngày trước mẹ may quần áo rất đẹp, con nghĩ nhất định đứa bé sẽ thích lắm.”

“Được được, mai mẹ sẽ đi mua vài xấp vải, cả đồ cho bé trai lẫn bé gái đều phải may vài bộ mới được.”

Thấy sắc mặt mẹ Dụ trở nên rạng rỡ hẳn lên, tôi cũng cảm thấy vui vẻ.

Còn Hứa Ngôn Sinh ngồi bên cạnh đang gọt táo cho tôi, khóe miệng chưa lúc nào là không cong lên.Buổi tối, khi Dư Lâm Châu trở về, Tống Nguyệt Ngôn và Hứa Ngôn Sinh đang chuẩn bị ra ngoài tản bộ.

Dư Lâm Châu bước vào nhà, gương mặt u ám, ánh mắt lập tức rơi xuống bụng Tống Nguyệt Ngôn.

Tống Nguyệt Ngôn theo bản năng lùi lại một bước, vừa hay đụng vào Hứa Ngôn Sinh đang cầm khăn quàng cổ đi ra.

Anh đỡ lấy cánh tay cô:

“Em sao vậy?”

“Không sao.”

Tống Nguyệt Ngôn khẽ lắc đầu, cố gắng giữ bình tĩnh.

Ánh mắt của Dư Lâm Châu vẫn âm trầm, như một vực sâu không đáy. Anh ta động môi, nhưng cuối cùng chỉ đặt gói bổ phẩm đang cầm lên bàn, rồi quay người đi vào phòng.

“Anh ấy mang mấy thứ này cho chúng ta sao?”

Hứa Ngôn Sinh nhìn gói đồ, không chắc chắn hỏi.

“Có lẽ vậy.”

Tống Nguyệt Ngôn khẽ cắn môi. Cô đoán, chắc chắn là Giang Lệ Thư đã kể với Dư Lâm Châu về việc cô mang thai.

Ánh mắt anh ta nhìn vào bụng cô ban nãy giống như muốn xuyên thấu, muốn nhìn rõ mọi thứ bên trong. Nhưng anh ta lại không làm gì, chỉ lẳng lặng mang đến một ít đồ bồi bổ.

Cô không hiểu anh ta đang nghĩ gì, cũng không muốn cố đoán.

“Đi thôi,” cô nói với Hứa Ngôn Sinh, và hai người cùng rời khỏi nhà.

Họ đi dạo không xa thì gặp mấy bà cô trong khu phố đang tản bộ. Nhìn thấy hai người, các bà vội vã mỉm cười bước tới.

“Chà, đây chẳng phải là Nguyệt Ngôn sao?”

Bà Triệu nhanh chóng lên tiếng:

“Nguyệt Ngôn à, bác đọc báo thấy cái máy gì đó được phát triển, chẳng phải là công trình của cháu sao?”

“Bác Triệu, đó là kết quả của cả một tập thể, không phải chỉ một mình cháu đâu.”

Tống Nguyệt Ngôn nở nụ cười nhẹ, khẽ dựa vào người Hứa Ngôn Sinh.

“Ôi dào, cũng thế cả thôi.”

Các bà còn lại cũng lần lượt lên tiếng:

“Đây chính là cậu chồng mà mẹ cháu nhắc tới đấy à? Trông đẹp trai ghê!”

Hứa Ngôn Sinh mỉm cười lịch sự:

“Chào các bác.”

Bà Triệu kéo tay Tống Nguyệt Ngôn, vẻ mặt hơi áy náy:

“Nguyệt Ngôn à, trước đây bác từng nói những điều không hay, cháu đừng để bụng nhé.”
 
Kiếp Trước Vì Yêu Mà Nhận Con Người Khác, Kiếp Này Vì Mình Mà Buông Hết
Chương 37


“Đúng đấy, Nguyệt Ngôn. Cháu là nhà khoa học, cháu phải rộng lượng với mấy bác.”

Nghe các bà nói, Tống Nguyệt Ngôn chỉ mỉm cười:

“Các bác đều nhìn cháu lớn lên, còn giúp đỡ cháu nhiều nữa. Sao cháu lại để bụng được chứ?”

Các bà nghe thế thì yên tâm, lại trò chuyện thêm một lúc rồi mới rời đi.

Khi họ đi khuất, Hứa Ngôn Sinh ôm lấy vai Tống Nguyệt Ngôn, hỏi:

“Vừa rồi họ nói trước đây từng nói điều không hay, là chuyện gì vậy?”

Tống Nguyệt Ngôn siết chặt tay mình, giọng nhẹ nhàng: “Chỉ là vài lời không đáng kể thôi, không có gì đâu.”

Hứa Ngôn Sinh cảm nhận được sự thay đổi trong cảm xúc của cô, liền biết rằng dù bây giờ cô nói không sao, nhưng trước đây chắc chắn những lời đó đã làm cô đau lòng.

Anh cúi đầu suy nghĩ một lát: “Có phải liên quan đến chuyện của em và Dư Lâm Châu không?”

Cả người Tống Nguyệt Ngôn cứng đờ: “Anh biết rồi sao?”

“Ừ, anh nhìn ra được.”

Hứa Ngôn Sinh chăm chú nhìn vẻ ngạc nhiên trên khuôn mặt cô, nhẹ nhàng đưa tay gạt đi sợi tóc bị gió thổi vào miệng cô.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt lộ rõ vẻ lo lắng: “Vậy anh có giận không?”

Hứa Ngôn Sinh lắc đầu, nắm lấy tay cô, đan chặt mười ngón tay vào nhau: “Họ đã nói những gì, em có thể kể cho anh nghe không?”

“Ý anh là, nếu em vẫn cảm thấy khó chịu, nói ra sẽ thoải mái hơn nhiều.”

Hơi ấm từ tay anh truyền đến, từng chút một xua tan đi sự lạnh lẽo trong những ngón tay cô.

“Họ nói rằng nhà họ Dư nuôi tôi lớn, nhưng tôi lại chỉ một lòng muốn lấy Dư Lâm Châu, là vì tham tài sản nhà họ Dư.”

Ban đầu, những bà cô xung quanh nhà họ Dư đã nói như vậy.

Sau đó không biết bằng cách nào, lời đồn này lan đến khu gia đình quân nhân, các chị dâu ở đó cũng bắt đầu bàn tán như vậy.

Những lời chỉ trích ấy, cô đã gánh chịu trong một thời gian dài.

Nhưng không ngờ rằng, bây giờ khi cô đã thành công và có chỗ đứng, họ lại đến xin lỗi cô.

Sự chân thành trong lời xin lỗi đó có bao nhiêu, cô cũng không rõ.

Cô nhẹ giọng kể, rồi giải thích thêm: “Lúc đó, tôi lấy anh ta chủ yếu là để chăm sóc anh ta và Quả Quả, báo đáp ân dưỡng dục của nhà họ Dư, tôi…”

Bàn tay ấm áp và rộng lớn của Hứa Ngôn Sinh đặt lên đầu cô: “Không cần giải thích, anh tin em.”

“Mọi chuyện đã qua rồi, đừng nghĩ về những điều đó nữa.”

Anh cười, xoa nhẹ mái tóc cô, ánh mắt hạ xuống nhìn bụng cô: “Bây giờ chúng ta đang sống hạnh phúc, như vậy không phải đã đủ sao?”

Trong mắt Tống Nguyệt Ngôn hiện lên ý cười.

Cô gật đầu mạnh mẽ: “Phải.”

Hai người nắm tay nhau đi thêm một đoạn nữa rồi mới trở về nhà.
 
Kiếp Trước Vì Yêu Mà Nhận Con Người Khác, Kiếp Này Vì Mình Mà Buông Hết
Chương 38


Vừa bước vào cửa, họ thấy Dư Lâm Châu đang ngồi, ném thứ gì đó vào thùng rác.

Tống Nguyệt Ngôn liếc nhìn, hóa ra là một bao thuốc lá Đại Tiền Môn.

Dư Lâm Châu mấp máy môi: “Mẹ nói, hút thuốc sẽ ảnh hưởng đến em.”

Ánh mắt anh ta dừng lại trên bụng cô, rõ ràng còn rất nhiều điều muốn nói.

Hứa Ngôn Sinh khẽ siết tay Tống Nguyệt Ngôn: “Để anh đi đun nước nóng cho em ngâm chân.”

Nói xong, anh xoay người bước vào bếp.

Tống Nguyệt Ngôn ngập ngừng một chút, rồi vẫn quyết định ngồi xuống đối diện Dư Lâm Châu: “Trước đây anh nói muốn nói chuyện với tôi, vậy thì bây giờ đi.”

Dư Lâm Châu từ từ siết chặt nắm tay, giọng trầm thấp: “Khi đó, anh không hề muốn ly hôn.”

Anh đau khổ nhắm mắt lại, giọng run rẩy: “Anh không biết em đã nghe ai nói gì, nhưng anh thật sự muốn sống cùng em, muốn bắt đầu lại mọi thứ.”

Nói đến đây, anh dừng lại, mở mắt nhìn Tống Nguyệt Ngôn.

Ánh sáng trong phòng khách không quá sáng.

Đôi mắt anh sâu thẳm như đại dương mênh mông.

Tống Nguyệt Ngôn cúi đầu, khóe môi nhếch lên một nụ cười thoáng vẻ giễu cợt.

Kiếp trước, khi cô không rời đi, anh chưa từng có ý định sống tử tế bên cô.

“Dư Lâm Châu, có những lời nói dối nếu lặp lại quá nhiều lần, ngay cả bản thân anh cũng sẽ tin vào chúng.”

“Tình cảm của anh dành cho tôi là yêu sao? Không, chỉ là sự áy náy trong lòng anh khiến anh cảm thấy như vậy mà thôi.”

“Dư Lâm Châu, tỉnh táo lại đi, đừng tự dằn vặt mình vì những chuyện đã qua nữa.”

Tống Nguyệt Ngôn cười khẽ, ánh mắt bình thản.

Gương mặt Dư Lâm Châu thoáng cứng đờ.

Anh hít sâu một hơi, nghiêng người tới trước, ánh mắt đong đầy sự van nài: “Nếu… nếu lúc đó anh không im lặng để Giang Lệ Thư tiếp cận, chúng ta có trở thành như bây giờ không?”

Ánh mắt anh nhìn cô, dưới ánh sáng lờ mờ, chỉ còn lại sự khát khao, chờ đợi câu trả lời của cô.

Cảm giác kháng cự nhẹ trong lòng khiến Tống Nguyệt Ngôn hơi ngả người về sau.

“Dư Lâm Châu, loại giả thiết này vốn không có ý nghĩa gì cả.”

Vai anh đột ngột sụp xuống.

Anh mím môi khô khốc, nhưng vẫn không chịu lùi bước: “Anh muốn nghe câu trả lời của em.”

Tống Nguyệt Ngôn hơi nhíu mày: “Thứ anh muốn nghe không phải là câu trả lời của tôi. Anh chỉ muốn nghe tôi nói rằng, nếu không có Giang Lệ Thư, chúng ta vẫn sẽ ở bên nhau.”

“Có lẽ như vậy, anh sẽ tự an ủi rằng chúng ta chia tay là vì có kẻ chen ngang, chứ không phải vì tình cảm giữa chúng ta đã hết.”

“Nhưng, Dư Lâm Châu, tôi muốn nói với anh rằng, quyết định rời xa anh, tôi chưa từng hối hận.”

“Thậm chí, bất cứ khi nào nhớ lại, tôi đều cảm thấy may mắn vì lúc đó mình đã đủ dứt khoát.”

Giọng cô rất nhẹ nhàng, nhưng những lời nói ấy khiến sắc mặt Dư Lâm Châu ngày càng u ám.

Ánh sáng trong đôi mắt anh dần dần tắt đi, cuối cùng chỉ còn lại một màu chết lặng.

Môi anh mấp máy, nhưng không thốt nên lời.
 
Kiếp Trước Vì Yêu Mà Nhận Con Người Khác, Kiếp Này Vì Mình Mà Buông Hết
Chương 39


Tống Nguyệt Ngôn nhìn anh, khẽ thở dài: “Dư Lâm Châu, đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, hãy để mọi chuyện qua đi.”

“Anh cứ mãi níu giữ những thứ đã mất, cũng chỉ khiến bản thân anh mắc kẹt trong quá khứ mà thôi.”

Dư Lâm Châu cúi đầu, không nhìn Tống Nguyệt Ngôn nữa.

Cả phòng khách lập tức rơi vào yên lặng.

Những lời cần nói đã nói xong, Tống Nguyệt Ngôn cũng không mở miệng thêm.

Vài phút sau, Hứa Ngôn Sinh từ bếp bước ra.

Anh cầm một xô nước còn bốc khói trong tay, nhìn Tống Nguyệt Ngôn mỉm cười: “Về phòng ngâm chân thôi.”

“Được.”

Tống Nguyệt Ngôn đáp, đứng dậy theo anh trở về phòng.

Nước ấm vừa đủ, xua tan hết mệt mỏi trong ngày của Tống Nguyệt Ngôn.

Cô khẽ vẫy chân, nước trong xô nhẹ nhàng gợn sóng.

Nhận thấy ánh mắt của Hứa Ngôn Sinh vẫn đặt trên người mình, cô không kìm được ngẩng đầu lên, chạm phải đôi mắt ánh lên nét cười của anh.

Khóe môi anh cong lên: “Cửa bếp lúc nãy vẫn mở.”

Ý tứ rất rõ ràng, cuộc trò chuyện giữa cô và Dư Lâm Châu trong phòng khách, anh đều nghe thấy.

Tống Nguyệt Ngôn khựng lại.

Hứa Ngôn Sinh không nhịn được vươn tay véo nhẹ phần thịt mềm trên má cô: “Những lời em vừa nói chắc sẽ khiến anh ta bớt cố chấp hơn rồi.”

Cô lập tức hiểu ra. Hóa ra lúc nãy anh cố ý tạo điều kiện để cô và Dư Lâm Châu có không gian trò chuyện.

Chỉ là, anh có lẽ chưa hiểu hết về Dư Lâm Châu.

Dư Lâm Châu vốn rất cố chấp, vài lời khó có thể làm anh thay đổi suy nghĩ.

Nhưng Tống Nguyệt Ngôn cũng không nói thêm, bởi dù thế nào, cô đã làm hết sức mình.

Ngâm chân xong, Hứa Ngôn Sinh cầm xô nước rời khỏi phòng.

Ở phòng khách, Dư Lâm Châu vẫn ngồi đó, ánh mắt dán chặt vào một điểm, không biết đang nghĩ gì.

Hứa Ngôn Sinh khẽ lắc đầu, nhưng cũng không quấy rầy, lẳng lặng mang xô nước đi đổ rồi trở lại phòng.

Tống Nguyệt Ngôn không biết những lời cô nói với Dư Lâm Châu tối nay liệu có tác dụng hay không.

Nhưng trong hơn một tháng sau đó, Dư Lâm Châu trở nên đặc biệt bình thường.

Ánh mắt anh không còn dán vào cô mọi lúc, cũng không nói ra những lời kỳ lạ nữa.

Hứa Ngôn Sinh hầu như luôn ở bên cạnh Tống Nguyệt Ngôn, mỗi ngày đều nhắc cô ngâm chân, đưa cô đi dạo.

Trong khi đó, Giang Lệ Thư dẫn Dư Quả Quả đến nhà họ Dư thường xuyên hơn rõ rệt.

Mỗi lần đến, cô ta không tìm ai khác, chỉ tìm Tống Nguyệt Ngôn.

Và cũng không nói chuyện gì khác, chỉ bàn về đứa con trong bụng Tống Nguyệt Ngôn.

Giống như lúc này.

Trên bàn trong phòng khách bày đầy hoa quả.

Dư Quả Quả đang cầm một cuốn truyện tranh lật qua lật lại, tạo ra tiếng soàn soạt.

Chiếc hộp nhạc mà cô bé từng mua với giá không nhỏ, bên trong chỉ phát đi phát lại hai bản nhạc, chơi vài ngày là chán, từ đó không thèm động vào nữa.
 
Back
Top Bottom