Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Kiếp Trước Vì Yêu Hóa Mù, Kiếp Này Vì Yêu Từ Bỏ

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
436,343
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczN7SwIxOJ5RDo_FAcHc7PxRIXWDagiL93pHAStbZbdYSqR0fucE0eoxguoj6xiYk-AnAQA9j4OvSH1hCB3dHZjxIdq_yIsXHAo3W7U-zcchl2StIW4En-ASdO235EbmdpTRRp5oVWVrEQAienI9eBLr=w215-h322-s-no-gm

Kiếp Trước Vì Yêu Hóa Mù, Kiếp Này Vì Yêu Từ Bỏ
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Kiếp trước, tôi vì tình yêu mà cam tâm tình nguyện làm mẹ kế.

Nhưng khi người phụ nữ đã bỏ chồng bỏ con kia quay về, cô con gái mà tôi dốc lòng nuôi nấng lại lập tức đổi giọng gọi tôi là "cô ruột".

Chồng của tôi - đoàn trưởng Dụ Lâm Châu, trong mắt trong lòng chỉ có mỗi vợ cũ.

Tôi trở thành trò cười của mọi người, cô độc đến cuối đời.

Lần này, khi mở mắt ra, tôi quay lại đúng ngày vợ cũ của Dụ Lâm Châu trở về…​
 
Kiếp Trước Vì Yêu Hóa Mù, Kiếp Này Vì Yêu Từ Bỏ
Chương 1: Chương 1



Kiếp trước, tôi vì tình yêu mà cam tâm tình nguyện làm mẹ kế.

Nhưng khi người phụ nữ đã bỏ chồng bỏ con kia quay về, cô con gái mà tôi dốc lòng nuôi nấng lại lập tức đổi giọng gọi tôi là "cô ruột".

Chồng của tôi - đoàn trưởng Dụ Lâm Châu, trong mắt trong lòng chỉ có mỗi vợ cũ.

Tôi trở thành trò cười của mọi người, cô độc đến cuối đời.

Lần này, khi mở mắt ra, tôi quay lại đúng ngày vợ cũ của Dụ Lâm Châu trở về…

1

Năm 1978, An Huy.

Việc đầu tiên mà tôi làm sau khi sống lại chính là đến bệnh viện, lấy vòng tránh thai ra khỏi cơ thể.

Quá trình này vô cùng đau đớn, còn đau hơn lúc đặt vào.

Nhưng tôi cắn chặt môi, mắt đỏ hoe, vẫn cứng rắn chịu đựng mà không rơi một giọt nước mắt nào.

Kiếp trước, khi kết hôn với Dụ Lâm Châu, anh ta đã nói với tôi:

"Cả đời này, anh chỉ có một đứa con là Quả Quả. Anh không muốn con bé chịu bất kỳ ấm ức nào."

Vợ cũ của anh ta - Giang Lệ Thư, vì không chịu nổi cuộc sống quân nhân xa cách lâu ngày nên đã bỏ đi khi con gái Dụ Quả Quả mới chỉ được 2 tuổi.

Nghe xong những lời này, để thể hiện quyết tâm nên tôi đã đến bệnh viện để tiến hành làm biện pháp ngừa thai.

Tôi nói: "Em nhất định sẽ coi Quả Quả như con ruột của mình."

Rời khỏi bệnh viện, tôi đau đến mức bước đi loạng choạng.

Hồi còn rất nhỏ, cha tôi đã hy sinh trong một nhiệm vụ.

Sức khỏe mẹ tôi vốn đã yếu, sau khi nhận tin dữ liền lâm bệnh nặng, chẳng bao lâu sau cũng qua đời.

Cha của Dụ Lâm Châu là chiến hữu của cha tôi, vậy nên sau khi tôi mồ côi cả cha lẫn mẹ, lâm vào hoàn cảnh khốn cùng, chính cha mẹ Dụ đã nhận nuôi và chăm sóc tôi suốt bao năm qua.

Trong khoảng thời gian đó, cũng không biết từ khi nào mà tôi đã có tình cảm với Dụ Lâm Châu; nhưng tôi biết anh ta đã có người phụ nữ mà mình yêu thương, vậy nên tôi chỉ có thể giấu đi tâm tư của mình.

Cho đến sau này khi vợ của Dụ Lâm Châu bỏ đi, mẹ Dụ lại không đủ sức chăm sóc Dụ Quả Quả nên phải đến cầu xin tôi… Và rồi, tôi đã kết hôn với anh ta, trở thành mẹ kế của con bé.

Tôi đồng ý cuộc hôn nhân này, một phần là thương mẹ Dụ, một phần cũng vì thật lòng thương xót Quả Quả từ nhỏ đã không có mẹ ruột ở bên.

Nhưng chẳng ai tin điều đó. Mọi người đều nói tôi ham tiền của nhà họ Dụ mà không biết xấu hổ, cố bám lấy cái danh mẹ kế.

Thế nhưng tôi đã dành trọn cả thanh xuân cho hai cha con họ, cả đời không có con của riêng mình, cuối cùng lại phải chịu cảnh cô độc đến già.

Nhớ lại những chuyện ở kiếp trước, kiếp này tôi nhất định phải ly hôn với Dụ Lâm Châu và theo đuổi niềm đam mê công nghệ của mình.

……

Cầm tờ đơn ly hôn đã điền sẵn, tôi tiến thẳng đến quân khu, định sẽ nói chuyện rõ ràng với Dụ Lâm Châu.

Trước cửa văn phòng của Dụ Lâm Châu, còn chưa kịp bước vào, tôi đã nghe thấy cấp dưới của anh ta hỏi:

"Đoàn trưởng, chị dâu đã về rồi, vậy anh có định ly hôn với Tống Nguyệt Ngôn không?"

Bước chân của tôi khựng lại.

Tiếp đó, giọng nói của Dụ Lâm Châu vang lên:

"Ly hôn làm gì? Tôi cần một người chăm sóc Quả Quả."

"Giang Lệ Thư quá vô tư, tôi không muốn ràng buộc cô ta, cứ để cô ta làm điều mình muốn đi."

Tôi đứng sững ngoài cửa, trái tim như bị một bàn tay vô hình xé nát.

Vậy có nghĩa là trong lòng anh ta, tôi sinh ra là để làm một bà nội trợ, bị nhốt trong lồ|\|g cả đời sao?

Rõ ràng trước khi kết hôn với Dụ Lâm Châu, tôi cũng là sinh viên xuất sắc trong mắt các giáo sư, tương lai rộng mở biết bao.

Nếu như không phải vì biết ơn sự chăm sóc của nhà họ Dụ… thì lẽ ra tôi đã có một cuộc đời rực rỡ của riêng mình.

Nhưng sống trên đời thì làm gì có hai chữ “nếu như”.

Tôi vò nát đơn ly hôn trong tay thành một cục, quyết định không nói với anh ta về chuyện này.

Bởi lời của Dụ Lâm Châu khi nãy đã quá rõ ràng… anh ta sẽ không dễ dàng ly hôn với tôi.

Tôi phải tìm cách khác để rời khỏi nơi này.

Khi tôi trở về khu viện trong quân khu, Dụ Quả Quả đã đi học về.

Vừa nhìn thấy tôi, con bé không gọi một tiếng nào, chỉ lạnh nhạt nói: "Con đói rồi, đi nấu cơm đi."

Giọng điệu ra lệnh, cứ như tôi chỉ là người giúp việc trong căn nhà này.

Nhưng rõ ràng trước khi Giang Lệ Thư quay về, Quả Quả vẫn còn ngọt ngào gọi tôi là "mẹ" cơ mà.

Tim đau âm ỉ, nhưng tôi vẫn khẽ cười: "Được."

Vào bếp, tôi mở vòi nước, tiếng nước chảy róc rách khiến tôi thẫn thờ.

Nói là trả ơn, nhưng làm sao có thể không có chút tình cảm nào được chứ?

Dù gì từ khi còn non nớt cho đến lúc trái tim lần đầu biết rung động, Dụ Lâm Châu luôn giống như một người anh trai nhà bên, chăm sóc và bảo vệ tôi.

Vậy nên kiếp trước, dù phải đối mặt với những lời đàm tiếu, tôi vẫn kiên trì ở lại.

Tôi muốn bảo vệ con gái anh ta, giống như cách anh ta từng bảo vệ tôi.

Nhưng từ đầu đến cuối, họ chỉ coi tôi như một công cụ mà thôi.

Khi tôi bưng cơm lên bàn, đúng lúc Dụ Lâm Châu cũng bước vào.

Lúc ăn, tôi nhìn hai cha con đang ăn ngon lành, nhẹ giọng nói:

"Sáng mai em phải đến Cục tự động hóa, không thể đưa Quả Quả đi cùng được…"

Dụ Lâm Châu dừng lại một chút, rồi nói: "Mai anh được nghỉ, cũng định đưa Quả Quả ra ngoài."

Anh ta vừa dứt lời, Dụ Quả Quả liền hào hứng xen vào: "Cha định đưa con đi gặp mẹ phải không ạ?"

Dụ Lâm Châu liếc nhìn tôi, không đáp.

Tôi khẽ cười, cúi đầu giấu đi đôi mắt hoe đỏ: "Em biết rồi."

2

Sáng hôm sau, tại văn phòng Cục tự động hóa.

"Đồng chí Tống Nguyệt Ngôn, trước đây đã nhiều lần tiến cử em đến Viện khoa học để tham gia nghiên cứu chế tạo máy tính, nhưng em đều từ chối vì lý do gia đình. Sao bây giờ lại đổi ý rồi?"

Nhìn tờ đơn xin điều động trước mặt, tôi thầm nghĩ: Kiếp trước vì yêu hóa mù, kiếp này vì yêu từ bỏ… Cũng vì yêu, nhưng là yêu bản thân!

Tôi mím môi, mỉm cười nói: "Chủ nhiệm, trước đây là do em suy nghĩ quá hạn hẹp. Ở thời điểm này, đâu phải cô gái nào cũng có cơ hội được theo đuổi mục tiêu và ước mơ của bản thân; em đã may mắn có được cơ hội này thì nhất định phải biết nắm bắt."

Nói xong, tôi dứt khoát ký tên:

Tống Nguyệt Ngôn.

……

Khi tôi trở về khu viện, mấy bà thím đang ngồi tụ tập trước cửa.

Vừa thấy tôi, họ lập tức chỉ trỏ, bàn tán.

"Về làm dâu bao nhiêu năm mà chẳng sinh nổi đứa con trai, chắc là loại đàn bà vô dụng rồi nhỉ?"

"Thảo nào đoàn trưởng Dụ lại muốn quay về với vợ cũ."

"Lúc nãy tôi còn thấy đồng chí Giang Lệ Thư đấy, mấy năm không gặp mà trông còn đẹp và sang hơn xưa."

Điều kiện của Dụ Lâm Châu rất tốt, ngày trước dù đã ly hôn nhưng vẫn có không ít người muốn gả cháu gái hay em gái mình cho anh ta làm vợ lẽ.

Nhưng cuối cùng, tôi lại là người nhanh chân chiếm được vị trí đó. Vì thế, ngay từ lúc tôi bước chân vào nhà họ Dụ, những người này đã không ưa tôi, lúc nào cũng tìm cách châm chọc và mỉa mai.

Nhưng giờ tôi đã quyết định rời đi, chẳng còn lý do gì phải phí lời với họ nữa.

Tối muộn, hai cha con họ mới trở về.
 
Kiếp Trước Vì Yêu Hóa Mù, Kiếp Này Vì Yêu Từ Bỏ
Chương 2: Chương 2



Dụ Quả Quả nhảy chân sáo, trong tay ôm một con búp bê nhựa:

"Cha ơi, mai chúng ta lại đi tìm mẹ nữa nha?"

Dụ Lâm Châu cười, dịu dàng nói: "Không được, ngày mai con phải đến lớp mẫu giáo."

Nhìn thấy trong nhà bếp lạnh tanh, anh ta hơi khựng lại, quay sang hỏi tôi: "Hôm nay em không nấu cơm à?"

Tôi đặt quyển sách xuống, cụp mắt đáp: "Em tưởng hai người không về ăn nên đã ăn qua loa rồi."

"Nếu hai cha con chưa ăn, vậy để em đi nấu."

Dụ Lâm Châu còn chưa lên tiếng, Dụ Quả Quả đã nhanh nhảu nói trước:

"Chẳng phải cha bảo mẹ nấu ngon hơn sao? Sao cha không tìm mẹ nấu cho chúng ta ăn đi?"

Trong lòng tôi dâng lên một nỗi chua xót khó tả.

Trẻ con tầm tuổi này, nghĩ gì thì nói nấy.

Ba năm dốc lòng chăm sóc, đến cuối thì trong lòng hai cha con tôi vẫn không bằng người phụ nữ Giang Lệ Thư đã bỏ rơi họ.

Dụ Lâm Châu có vẻ hơi lúng túng, anh ta xoa đầu con gái, dịu giọng: "Quả Quả, con đi chơi trước đi."

Sau đó, anh ta vào bếp nói với tôi: "Nguyệt Ngôn, con bé còn nhỏ nên chưa hiểu chuyện, em đừng để bụng những lời nó nói."

Tôi thoáng khựng lại.

Trong ký ức, đây là lần đầu tiên Dụ Lâm Châu chủ động giải thích với tôi điều gì đó.

Nhưng ngay sau đó, tim tôi lại nguội lạnh.

Dụ Lâm Châu chỉ giải thích nhưng không phủ nhận, liệu có phải chứng tỏ anh ta cũng nghĩ như vậy?

Tôi đè nén cảm xúc trong lòng, khẽ mỉm cười: "Em hiểu mà."

"Dù sao cô ta cũng là mẹ ruột của Quả Quả. Nếu được, anh cứ đón đồng chí Lệ Thư về đi…"

Tôi còn chưa nói xong, Dụ Lâm Châu đã cau mày, lạnh giọng ngắt lời:

"Em có ý gì đây? Anh chưa từng nghĩ như vậy."

"Em cũng biết cô ta là mẹ ruột của Quả Quả, anh đâu thể ép con bé không gặp mẹ mình được."

Tôi mở miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn im lặng.

Dọn cơm xong, tôi viện cớ không khỏe rồi về phòng nghỉ trước.

Sau khi dỗ Quả Quả ngủ, Dụ Lâm Châu trở về phòng.

Tôi cảm nhận được cánh tay ai đó ôm lấy mình từ phía sau, bàn tay anh ta lần xuống eo tôi.

Cơ thể tôi vẫn còn chưa hồi phục sau khi tháo vòng tránh thai, cảm giác khó chịu khiến tôi muốn đẩy anh ta ra:

"Đừng…"

Nhưng Dụ Lâm Châu lại cưỡng ép lao vào.

Nỗi đau ập đến khiến mặt tôi tái nhợt trong chớp mắt.

Nhưng đèn đã tắt, anh ta không nhìn thấy.

Mãi đến khi tất cả kết thúc, tôi chỉ cảm thấy toàn thân như bị nghiền nát.

Dụ Lâm Châu ôm tôi, thấp giọng nói:

"Nguyệt Ngôn, dù Lệ Thư có quay về thì anh cũng không có ý gì với cô ta."

"Giữa anh và cô ta đã là quá khứ rồi, vợ của anh chỉ có em."

Tôi chợt nhớ đến kiếp trước, anh ta cũng đã từng nói những lời này.

Nhưng dù Giang Lệ Thư có chuyện gì xảy ra, anh ta vẫn luôn là người đầu tiên chạy đến bên cô ta.

‘Lệ Thư là mẹ ruột của Quả Quả, anh không thể mặc kệ.’ Anh ta luôn nói vậy.

Giữa màn đêm, tôi lặng lẽ ngồi dậy:

"Em thấy không khỏe, đi tắm chút đã."

Trong phòng tắm, tôi cọ rửa bản thân hết lần này đến lần khác.

Tương lai, có thể tôi sẽ có con, nhưng tuyệt đối không phải với Dụ Lâm Châu.

Đến khi kiệt sức, tôi tựa vào tường, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

3

Sáng hôm sau, sau khi đưa Dụ Quả Quả đến lớp mầm non, tôi liền đi thẳng đến trạm y tế.

Trước khi chuyển công tác đến Viện khoa học , tôi cần làm một đợt kiểm tra sức khỏe.

Lúc đi ngang qua một phòng khám, tôi bỗng nghe thấy giọng một y tá vang lên:

"Người nhà của đồng chí Giang Lệ Thư có mặt ở đây không?"

Bước chân tôi theo bản năng khựng lại, ngước mắt nhìn về phía đó.

Từ trong đám đông, tôi thấy Dụ Lâm Châu bước ra.

Anh ta lên tiếng: "Tôi đây."

Y tá liếc nhìn anh ta một cái: "Anh là gì của đồng chí Giang Lệ Thư?"

Chỉ trong tích tắc, giọng nói trầm thấp của anh ta vang lên rõ ràng, xuyên qua đám người lọt vào tai tôi.

"Tôi là chồng của đồng chí Giang Lệ Thư."

"Đây là danh mục kiểm tra mà cô ấy cần làm..."

Trong khoảnh khắc ấy, tôi cảm giác như thần kinh mình bị sét đánh trúng, đầu óc ù đi.

Bệnh viện là nơi đông người, tai vách mạch rừng, nếu để ai đó nghe được lời này rồi báo lên cấp trên thì có thể anh ta sẽ bị cáo buộc quan hệ bất chính, ảnh hưởng đến chức vụ sau này.

Đứng đờ ra một lúc lâu, tôi chợt cười khổ.

Lúc trước khi cưới Giang Lệ Thư, anh ta làm rình rang đến mức cả đơn vị đều biết.

Còn khi đến lượt tôi… chỉ đơn giản là đi lĩnh một tờ giấy chứng nhận.

Anh ta hiếm khi đưa tôi ra mắt đồng đội, chiến hữu.

Giống như hôm đó, cấp dưới của anh ta vẫn gọi Giang Lệ Thư là "chị dâu", còn tôi chỉ là một cái tên chẳng ai biết.

Dù có người nhìn thấy cảnh này, họ cũng sẽ chỉ nghĩ rằng hai người họ tái hôn mà thôi, tôi còn lo lắng làm gì chứ?

Có lẽ vì ánh mắt tôi quá mức chăm chú, cuối cùng Dụ Lâm Châu cũng quay lại nhìn.

Thấy tôi, anh ta sững sờ, sau đó nhanh chóng bước đến.

Giọng điệu có phần mất tự nhiên: "Nguyệt Ngôn, sao em lại ở đây? Em không khỏe à?"

Tôi không trả lời mà khàn giọng hỏi ngược lại:

"Anh nói anh là chồng của đồng chí Giang Lệ Thư, vậy còn em là gì?"

Rõ ràng đêm qua, anh ta còn thì thầm bên tai tôi câu "Vợ của anh chỉ có em".

Ngay giây phút này, tôi cảm thấy tim mình như bị xé toạc, m.á.u tươi chảy tràn lan.

Tôi đã quyết định rời đi rồi, nhưng vì sao anh ta vẫn phải khiến tôi buồn phiền đến mức này?

Dụ Lâm Châu mím môi, giải thích: "Lệ Thư không khỏe, lần kiểm tra này bắt buộc phải có người nhà đi cùng. Cô ta không còn người thân nào ở Bắc Kinh cả."

Bên kia, y tá vẫn đang giục: "Chồng của đồng chí Giang Lệ Thư, mau lại ký tên nộp phí đi."

Tôi siết chặt bàn tay đang run rẩy, lạnh giọng: "Anh đi đi, đừng để người ta phải đợi."

Dụ Lâm Châu khựng lại giây lát: "Tối về nhà rồi anh sẽ giải thích với em."

Nói xong, anh ta vội vã rời đi.

Nhìn bóng lưng anh ta, tôi khẽ nhếch môi bật cười đầy giễu cợt.

Sau khi kiểm tra sức khỏe xong, tôi lại đi ngang qua phòng khám kia.

Nhìn thoáng vào trong, tôi liền trông thấy Giang Lệ Thư đang truyền dịch trên giường bệnh, còn Dụ Lâm Châu ngồi bên cạnh nói gì đó với cô ta.

Anh ta cầm một quả táo trên tay, thành thạo gọt từng vòng từng vòng lớp vỏ.

Rõ ràng ở nhà, đây là người đàn ông chỉ quen kiểu áo đến thì mặc, cơm đến thì ăn.

Trước giờ, tôi vẫn tưởng rằng Dụ Lâm Châu chẳng biết làm gì cả… Hóa ra, chỉ là anh ta không muốn làm vì tôi mà thôi.

Hốc mắt bất giác đỏ lên, tôi nhanh chóng thu lại ánh nhìn, quay người rời đi.

......

4 giờ chiều, sau khi mua thức ăn, tôi đi đón Dụ Quả Quả về nhà.

Vừa thấy con bé, tôi đã phát hiện túi áo nó căng phồng đầy kẹo trái cây.

Tôi khẽ nhíu mày nhưng vẫn dịu dàng hỏi: "Quả Quả, con lấy đâu ra nhiều kẹo thế này?"

Con bé vừa nghịch giấy gói kẹo, vừa hồn nhiên đáp: "Là mẹ mua cho con đó."

Từ sau khi gặp lại Giang Lệ Thư, Quả Quả đã không gọi tôi là “mẹ” nữa.

Tôi cũng chẳng muốn so đo với một đứa trẻ, chỉ nhẹ nhàng dỗ dành: "Đưa cho mẹ nhé? Con vẫn còn thay răng..."

Chưa kịp nói hết câu, Dụ Quả Quả bỗng òa khóc ầm ĩ: "Mẹ con nói đúng, mẹ kế lúc nào cũng xấu xa, đến cả mấy viên kẹo cũng không cho con ăn! Mẹ kế là đồ xấu xa!"
 
Kiếp Trước Vì Yêu Hóa Mù, Kiếp Này Vì Yêu Từ Bỏ
Chương 3: Chương 3



Ánh mắt dò xét xung quanh lập tức đổ dồn về phía tôi.

Cảm giác giống như có một thau nước lạnh dội thẳng xuống đầu, chỉ thấy cả người lạnh buốt.

Một nỗi mệt mỏi chưa từng có trào lên trong lòng tôi.

Tôi nhắm mắt lại, khàn giọng nói: "Quả Quả, nếu mẹ xấu như vậy... hay là mẹ đổi lại mẹ ruột cho con nhé?"

Dụ Quả Quả lập tức nín khóc, không cần suy nghĩ mà đáp ngay: "Được ạ."

Chỉ với hai chữ đơn giản, nhưng lại nện thẳng vào trái tim vốn đã đau đớn của tôi.

4

10 giờ tối, Dụ Lâm Châu mới về nhà.

Vừa vào cửa, anh ta đã thấy tôi ngồi trên ghế sofa trong phòng khách.

"Sao em còn chưa ngủ nữa?"

Tôi khẽ lắc đầu: "Em không buồn ngủ. Đồng chí Lệ Thư sao rồi?"

Dụ Lâm Châu thở dài: "Có vẻ khá nghiêm trọng, phải truyền dịch mấy hôm. Nguyệt Ngôn, anh có chuyện muốn nói với em."

Tôi trực tiếp vạch trần: "Anh muốn đi chăm cô ta đúng không? Nếu vậy em cũng không có ý kiến đâu."

Động tác của anh ta khựng lại, rồi ngồi xuống bên cạnh tôi: "Không phải vậy, anh tự biết chừng mực. Chả là anh muốn thuê hộ lý chăm sóc cô ta, nhưng sổ tiết kiệm của nhà mình em đang giữ..."

Tim tôi nhói lên, trong mắt càng lộ rõ vẻ châm chọc: "Chờ một lát, em đi lấy cho anh."

Dụ Lâm Châu thở phào nhẹ nhõm, lúc này như mới sực nhớ ra điều gì: "Hôm nay em đến trạm y tế làm gì vậy?"

"Không có gì, Cục tự động hóa sắp xếp kiểm tra sức khỏe thôi."

Tôi đáp qua loa rồi trở vào phòng, tìm sổ tiết kiệm đưa cho anh ta.

Dụ Lâm Châu nhận lấy rồi nhìn tôi, giọng tràn đầy cảm kích: "Nguyệt Ngôn, cảm ơn em. Lúc nào em cũng hiểu chuyện như vậy, gặp được em là phúc phận của anh."

Tôi im lặng một lát, rồi nhẹ giọng nói: "Hôm nay Quả Quả bảo con bé vẫn muốn ở cùng mẹ ruột."

Vẻ mặt Dụ Lâm Châu lập tức trầm xuống, ánh mắt lạnh lẽo.

"Lúc em rời khỏi trạm y tế, anh có hỏi bác sĩ… Mấy hôm trước em đến khoa sản, hôm nay lại đi kiểm tra sức khỏe."

"Em vẫn muốn đuổi Quả Quả đi, để sinh một đứa con của riêng mình đúng không?"

Lời này của anh ta đ.â.m thẳng vào tim tôi, khiến mặt tôi tái nhợt ngay tức khắc.

"Anh nói vậy là có ý gì?"

Dụ Lâm Châu nhìn tôi, ánh mắt hiện lên vẻ thất vọng: "Bởi vì không phải ruột thịt, trong lòng em vẫn có khúc mắc."

Tôi vừa tức giận vừa đau đớn, giọng nói cũng run lên: "Dụ Lâm Châu, anh không thể quá đáng đến mức này được!"

Lúc mới nhận Quả Quả về, con bé gầy gò nhỏ bé, suy dinh dưỡng, bệnh vặt liên miên.

Khi đó, anh ta đang ở giai đoạn quan trọng để thăng tiến, mười ngày nửa tháng không về nhà.

Là chính tay tôi ngày đêm chăm sóc, nâng niu con bé từng chút một.

Ngay cả những ngày tôi đau bụng kinh đến độ không đi nổi, nhưng nghĩ đến Quả Quả, tôi vẫn cắn răng gượng dậy để đút con bé ăn, giặt giũ, thay tã cho nó…

Vậy mà đến bây giờ, tất cả những điều đó chỉ đổi lại một câu vô tình tuyệt nghĩa này.

Môi tôi run run, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ biến thành câu: "Ý em là, anh và đồng chí Lệ Thư tái hôn đi, em sẽ rời đi."

Một người đã cố tình giả mù thì cho dù mình có làm bao nhiêu điều đi chăng nữa, họ cũng sẽ không nhìn thấy.

Huống hồ, trong mắt hai cha con anh ta, tôi vẫn chỉ là người ngoài.

Dụ Lâm Châu nhìn tôi hồi lâu, giọng trầm xuống:

"Em cũng biết bây giờ sức khỏe Lệ Thư không tốt, lại còn nói ra những lời này."

"Nếu em không muốn nuôi Quả Quả thì anh không miễn cưỡng em. Anh sẽ đưa con bé đến chỗ mẹ anh một thời gian."

Anh ta nói xong liền đi thẳng vào phòng, bao bọc Dụ Quả Quả đang ngủ say trong chiếc áo khoác dày, rồi xách luôn cặp sách của con bé.

Là quân nhân, động tác của anh ta rất nhanh gọn và dứt khoát.

Lúc mở cửa, Dụ Lâm Châu hơi nghiêng mặt, giọng trầm xuống:

"Em còn nhớ lúc chúng ta kết hôn, em đã nói gì với anh không? Em bảo em sẽ luôn ở bên anh và Quả Quả, coi con bé như con ruột của mình."

Tôi không đáp.

Dụ Lâm Châu khẽ cười, nụ cười mang theo chút thất vọng:

"Anh biết lòng người sẽ thay đổi, nhưng không ngờ lại nhanh đến như vậy."

Cánh cửa khép lại, chỉ còn lại căn phòng trống trải, lạnh lẽo.

Tôi ngồi ngây ra đó, cơn đau từ tim lan khắp toàn thân, bụng dưới cũng như bị d.a.o khuấy mạnh vào.

Tôi cúi đầu nhìn mới phát hiện, bên dưới đã rỉ máu…

......

Trong bệnh viện.

Nữ bác sĩ đứng tuổi kiểm tra xong, nhíu mày chất vấn: "Trước đây tôi đã nói, sau khi tháo vòng tránh thai không được sinh hoạt vợ chồng quá sớm, cô quên rồi à?"

Trên mặt bà ấy đầy vẻ bất mãn khi bệnh nhân không chịu nghe lời dặn dò của mình: "Vết thương chưa lành đã bị rách lại, không thể chờ thêm chút nữa sao?"

Sắc mặt tôi tái nhợt, khóe mắt còn vương chút nước: "Xin lỗi bác sĩ."

Tối qua Dụ Lâm Châu làm quá mạnh, mà tôi nào còn sức để cự tuyệt anh ta.

Bác sĩ sững lại, rồi thở dài:

"Tôi hiểu hai vợ chồng có thể nôn nóng muốn có con, nhưng cũng phải biết quý trọng cơ thể của mình."

"Cô cũng là con của cha mẹ mình mà, nếu họ biết chuyện này thì sẽ đau lòng lắm đấy."

Tôi nhìn lên trần bệnh viện, nước mắt vốn đã kìm nén bỗng trào ra.

Nhưng tôi đã chẳng còn ai để mà đau lòng vì mình nữa rồi.

5

Hôm sau, khi cơ thể đã hồi phục đôi chút, tôi vừa đến Cục tự động hóa thì chủ nhiệm đã tìm gặp tôi ngay.

"Đồng chí Nguyệt Ngôn, nhiệm vụ nghiên cứu bên kia rất gấp nên chúng tôi đã hẹn lịch luôn rồi… Đúng một tuần nữa là xuất phát, em chuẩn bị có kịp không?"

Không ngờ thời gian lại gấp rút như vậy, tôi sững người một lúc rồi vội gật đầu: "Kịp ạ."

Tan làm, tôi thu dọn ít quần áo của Quả Quả, mua thêm hai hộp mạch nha rồi đến nhà họ Dụ.

Hai năm nay không phải lo lắng chuyện của Quả Quả và Dụ Lâm Châu nữa, sức khỏe của mẹ Dụ đã tốt hơn rất nhiều.

Thấy tôi đến, bà lập tức kéo tay tôi: "Quả Quả ra ngoài chơi rồi, con mau vào đi, tối nay mẹ làm thịt kho tàu cho hai đứa."

Tôi khựng lại, cười khổ: "Mẹ, hôm nay con đến là có chuyện muốn nói, nghe xong mẹ đừng giận con nhé."

Mẹ Dụ lập tức nhíu mày: "Có phải Lâm Châu bắt nạt con không? Hôm qua nó đưa Quả Quả đến là mẹ đã thấy không ổn rồi."

"Con đừng lo, mẹ đứng về phía con, nhất định sẽ thay con dạy dỗ nó một trận!"

Câu nói này của bà khiến lòng tôi ấm lên hẳn.

Tôi lắc đầu: "Không phải đâu mẹ. Bây giờ đồng chí Giang Lệ Thư cũng quay về rồi, hơn nữa, cô ta vẫn còn tình cảm với Lâm Châu. Mẹ cũng biết ước mơ của con mà, con muốn dành toàn bộ tâm huyết cho nghiên cứu công nghệ."

"Vậy nên… con quyết định ly hôn với Lâm Châu ạ."

Lời vừa dứt, mẹ Dụ chậm rãi buông tay tôi ra, im lặng rất lâu không nói gì.

Sự im lặng ấy khiến lòng tôi dần dần trĩu xuống.

Mãi một lúc sau, bà mới thở dài: "Con à, mẹ cũng biết bao năm qua con đã phải chịu rất nhiều khổ sở."

"Nhưng mà, người phụ nữ Giang Lệ Thư đó không phải người có thể chung sống lâu dài; con cũng thích Lâm Châu, sao không cố nhẫn nhịn thêm chút nữa?"

Nghe đến đây, cái lạnh trong lòng tôi càng lan rộng.

Mẹ Dụ đối xử với tôi rất tốt, nhưng trong những chuyện như thế này, bà vẫn đứng về phía con trai mình.

Kiếp trước, tôi đã nhẫn nhịn cả đời rồi.
 
Kiếp Trước Vì Yêu Hóa Mù, Kiếp Này Vì Yêu Từ Bỏ
Chương 4: Chương 4



Đúng như lời bác sĩ nói, tôi cũng là con của cha mẹ mình, nếu họ còn sống thì chắc chắn sẽ rất đau lòng.

Biết đâu, cơ hội được quay lại lần này chính là món quà mà cha mẹ trên trời đã trao cho tôi.

Khoé mắt tôi dâng lên chua xót, nhưng giọng nói lại kiên định lạ thường: "Xin lỗi mẹ, lần này… con không muốn nhẫn nhịn nữa."

Dù gì cũng là đứa con mình nuôi lớn, mẹ Dụ vội đưa tay lau nước mắt cho tôi: “Xin lỗi con, Nguyệt Ngôn, là mẹ đòi hỏi quá đáng rồi.”

Bà ôm tôi vào lòng: "Yên tâm đi, dù con không còn là vợ của Lâm Châu thì con vẫn mãi là con gái của mẹ."

Tôi vừa trải qua một hồi sóng gió, lòng rối bời không nói nên lời.

Chỉ có thể nhẹ nhàng gật đầu: “Con xin hứa dù với thân phận nào thì con cũng sẽ luôn hiếu thuận với mẹ."

Dù tôi đã nói vậy, nhưng nụ cười gượng gạo trên mặt mẹ Dụ vẫn khiến tôi không còn tâm trạng ăn uống nữa. Cuối cùng, tôi chỉ có thể viện cớ rời khỏi nhà họ Dụ.

Lúc này, Quả Quả đã tan học, cô bé đang chơi đùa cùng một nhóm con nít.

Quả Quả thấy tôi đến thì ngẩng đầu nhìn, mấp máy môi nhưng lại do dự không gọi thành tiếng.

Sao tôi lại không hiểu được chứ? Bây giờ đứa trẻ này đã không biết nên gọi tôi là gì nữa rồi.

Tôi ngồi xuống, nhẹ nhàng lau đi vết bụi bẩn trên khuôn mặt nhỏ nhắn của con bé: "Quả Quả, sau này con gọi cô là cô nhé!"

"Cô?" Quả Quả không hiểu: "Cô là gì ạ?"

Tôi kiên nhẫn giải thích: "Cô là… em gái của cha con."

"Cô…" Quả Quả bật cười: "Vậy nếu cô không làm mẹ con nữa, thì mẹ con sẽ quay lại đúng không?"

Nụ cười ngây thơ trên khuôn mặt cô bé làm mắt tôi cay xè, cổ họng khô khốc, khó khăn lắm mới đáp lại một tiếng: "Đúng vậy."

Vừa dứt lời, một giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên từ phía sau: "Em đang dạy hư con bé cái gì vậy?"

Tôi quay đầu lại, đối diện với ánh mắt phức tạp của Dụ Lâm Châu.

"Quả Quả có hai người mẹ, không có “cô” nào ở đây hết." Anh ta bước lên, xoa đầu Quả Quả rồi nói: "Mau về thôi nào, bà nội đang đợi con về ăn cơm đấy."

Quả Quả còn nhỏ, không hiểu những sóng ngầm giữa người lớn, ngoan ngoãn chạy về nhà.

Sau khi con bé rời đi, Dụ Lâm Châu nhìn tôi, ánh mắt chất chứa sự mệt mỏi và bất lực.

"Từ khi Lệ Thư trở về, em cứ nói năng bóng gió mãi, bây giờ lại còn nói những lời này trước mặt con bé."

"Nguyệt Ngôn, em còn định làm loạn đến bao giờ nữa?"

Tôi cố gắng kìm nén nỗi đau trong lòng, gắng gượng giữ bình tĩnh.

"Dụ Lâm Châu, em không làm loạn, chỉ là em không còn là cô gái nhỏ chỉ biết chạy theo sau anh nữa rồi."

"Thôi bỏ đi." Anh ta thở dài: "Bây giờ có nói gì với em cũng vô ích, đợi Lệ Thư rời đi rồi mọi chuyện sẽ ổn lại thôi."

Tôi bật cười: "Anh nghĩ cô ta đi rồi sẽ không quay lại nữa sao?"

Giống như kiếp trước vậy.

Mỗi khi tôi tưởng rằng cuộc sống đã yên bình trở lại, thì Giang Lệ Thư lại xuất hiện.

Cô ta giống như một kẻ lang thang và coi Dụ Lâm Châu là một bến cảng tránh bão, mỗi khi mệt mỏi vì rong ruổi, cô ta lại trở về nghỉ ngơi.

Cho đến một lần, Giang Lệ Thư không rời đi nữa… Chính vào lần đó, tôi đã bị hai cha con họ thẳng thừng bỏ rơi.

Dụ Lâm Châu nhìn tôi, không vui ra mặt: "Em đừng coi Lệ Thư là kẻ địch, cô ta là người phụ nữ của thời đại mới, không phải loại người sống dựa dẫm vào đàn ông."

Câu nói này của anh ta khiến khiến tôi đau đớn đến mức linh hồn cũng run rẩy.

Tôi rất muốn cười, nhưng hốc mắt lại đỏ hoe.

Dụ Lâm Châu chính là người đã cắt đi đôi cánh của tôi, vậy mà bây giờ anh ta lại cho rằng tôi chỉ là một chú chim sẻ nhỏ bé, sống nhờ vào đàn ông.

"Anh sai rồi, em chưa bao giờ xem cô ta là kẻ địch." Tôi đáp.

Tôi rất rõ, nguồn cơn của tất cả đau khổ mà tôi phải chịu chưa bao giờ là Giang Lệ Thư.

Nếu Dụ Lâm Châu thật sự kiên định lựa chọn tôi, thì bất kể là ai xuất hiện, kết cục của chúng tôi cũng sẽ không thành ra thế này.

Nói xong, tôi xoay người rời đi.

Lần này, tôi muốn trở thành một con đại bàng tung cánh bay trên bầu trời.

6

Về đến nơi gọi là "nhà", tôi bắt đầu thu dọn hành lý của mình.

Chỉ một chiếc túi lưới thôi cũng đủ để chứa hết toàn bộ đồ đạc của tôi.

Mấy năm nay, tôi lo mua quần áo cho Dụ Lâm Châu và con gái anh ta, lo đủ thứ đồ dùng họ cần để rồi hoàn toàn quên mất bản thân mình.

Tôi nhìn chiếc túi chẳng có mấy vật dụng bên trong mà bật cười, nhưng trong mắt chỉ toàn là nỗi chua xót.

Hôm sau, khi Dụ Lâm Châu đến quân khu, tôi đi thẳng đến phòng bệnh của Giang Lệ Thư.

Thấy tôi, cô ta cong môi cười, nhưng trong ánh mắt lại không hề che giấu sự khinh miệt.

"Nói đi nói lại, đây cũng là lần đầu tiên chúng ta gặp riêng nhỉ?"

"Cô lén lút đến tìm tôi, có phải muốn tôi rời đi không..."

Tôi lắc đầu, lấy ra một tập tài liệu, cắt ngang lời cô ta.

"Không phải. Cô bảo Dụ Lâm Châu ký vào cái này đi, tôi biết cô có cách."

Giang Lệ Thư nhìn dòng chữ trên đó, sắc mặt lập tức sững sờ.

"Đơn xin ly hôn?"

Tôi gật đầu: "Đúng, tôi muốn ly hôn với anh ta."

Sau vẻ kinh ngạc ban đầu, trong mắt Giang Lệ Thư chỉ còn lại sự nghi ngờ: "Tại sao tôi phải giúp cô chuyện này?"

Tôi nhớ lại kiếp trước, khi bản thân không thể chịu đựng cuộc sống này nữa mà tìm đến Giang Lệ Thư để chất vấn… Tình cờ lại nghe thấy có người hỏi cô ta: "Sao cô không tái hôn với đoàn trưởng Dụ đi? Lại để cho người phụ nữ khác chiếm mất chồng và con của mình?"

Giang Lệ Thư cười đắc ý: "Tôi còn chơi chưa đủ mà. Với lại, Lâm Châu từng nói với tôi là Nguyệt Ngôn không thể sinh con được, vậy thì cứ để cô ta làm bảo mẫu đi, để cô ta trông hộ chồng và con cho tôi!"

Tôi nghe Giang Lệ Thư nói vậy thì tức đến run người, lao lên chất vấn cô ta…

Thế nhưng cuối cùng Dụ Lâm Châu lại xuất hiện, và người anh ta trách móc không phải Giang Lệ Thư, mà lại là tôi… bảo rằng tôi giống như một mụ điên, vô cớ gây sự.

Thoát khỏi hồi ức, nỗi đau và sự nhục nhã trong khoảnh khắc đó vẫn còn hiện rõ mồn một trong đầu tôi.

Tôi đè nén cảm xúc dâng trào, bình tĩnh mở miệng.

"Không giúp cũng không sao, tôi đã tháo vòng tránh thai rồi, cũng định sinh một đứa con của riêng mình với Dụ Lâm Châu."

Lời vừa dứt, sắc mặt của Giang Lệ Thư lại biến đổi.

Một lúc sau, cô ta giật lấy đơn ly hôn từ tay tôi: "Hai ngày sau sẽ đưa lại cho cô."

Giọng điệu chắc nịch như thể Dụ Lâm Châu đã hoàn toàn nằm gọn trong lòng bàn tay cô ta.

Lúc tôi rời khỏi phòng bệnh, lại vô tình đụng phải Dụ Lâm Châu.

Anh ta xách theo hai cặp bình giữ nhiệt, có vẻ là đang mang cơm đến.

Thấy tôi, anh ta thoáng sững lại, rồi ánh mắt lập tức trầm xuống: "Em lại đến gây chuyện với Lệ Thư sao?"

Cổ họng tôi như bị nhét đầy giấy ướt, nghẹn đến mức không thở nổi.

Tôi vừa định mở miệng thì bên trong vang lên giọng nói dịu dàng cắt ngang: "Không có đâu, Lâm Châu, Nguyệt Ngôn đến thăm bệnh thôi."

Dụ Lâm Châu liếc nhìn tôi, không tỏ rõ thái độ: "Lệ Thư, em không cần phải bênh vực Nguyệt Ngôn đâu; có ai đi thăm bệnh mà lại đến tay không bao giờ?"
 
Kiếp Trước Vì Yêu Hóa Mù, Kiếp Này Vì Yêu Từ Bỏ
Chương 5: Chương 5



Rồi anh ta quay sang tôi: "Em chờ anh ở đây, anh có chuyện muốn nói với em."

Nói xong, anh ta đi vào phòng mở bình giữ nhiệt ra, ngay lập tức một mùi thơm ngào ngạt lan tỏa.

Giang Lệ Thư vui mừng reo lên: "Lâm Châu, đây là canh gà anh tự tay nấu sao? Lâu lắm rồi em mới được uống lại, nhớ ghê!"

Dụ Lâm Châu gật đầu: "Ừm, gà ở quân khu nuôi đấy, em uống nhiều vào để mau khỏe, Quả Quả cứ nhắc muốn gặp em mãi."

Tôi đứng ngoài cửa nhìn cảnh đó, ngón tay siết chặt đến mức cắm cả vào lòng bàn tay.

Kiếp trước, cho đến lúc chết, tôi cũng chưa từng được ăn một bữa cơm do Dụ Lâm Châu tự tay nấu.

Dù đã sớm biết những năm tháng qua mình chẳng đáng giá gì, nhưng khoảnh khắc này, tôi vẫn cảm thấy rất không cam lòng.

Tôi quay người bước ra khỏi bệnh viện.

Dụ Lâm Châu lập tức đuổi theo: "Anh bảo em chờ anh cơ mà?"

Tôi nhìn anh ta, cổ họng khô khốc: “Dụ Lâm Châu, em không phải cấp dưới của anh nên sẽ không nghe lệnh anh.”

Có lẽ vì chưa từng thấy tôi cứng rắn như vậy, trong mắt anh ta thoáng hiện vẻ bối rối.

Anh ta im lặng một lúc, mím môi, rồi nâng chiếc bình giữ nhiệt còn lại trong tay: “Phần này là cho em.”

Nhưng tôi chẳng hề cảm động, chỉ thấy buồn cười.

“Dụ Lâm Châu, đồ người khác để lại, em không cần.”

Câu nói ẩn chứa hàm ý sâu xa khiến anh ta sững người, cảm xúc trong mắt trở nên khó đoán.

Tôi chẳng buồn để ý, quay người bước vào nhà, còn anh ta lặng lẽ đi theo sau tôi về nhà.

7

Vừa bước vào cửa, nhìn thấy túi hành lý tôi đặt dưới đất, vẻ mặt luôn điềm tĩnh của anh ta cuối cùng cũng thay đổi, trong mắt thoáng hiện lên chút hoảng loạn.

“Nguyệt Ngôn, em thu dọn đồ làm gì? Em định đi đâu?”

Trước khi nhận được đơn ly hôn, tôi không muốn gây thêm rắc rối.

Tôi giấu đi sự mệt mỏi, đáp: “Mấy bộ quần áo này mặc cũng lâu quá rồi, em định đem cho rồi mua đồ mới.”

Nói rồi, tôi cười tự giễu: “Trước đây, dì Trương trong viện còn bảo em mới 25 tuổi mà ăn mặc như 45, ngẫm lại, cũng nên đối xử tốt với bản thân một chút.”

Dụ Lâm Châu nhíu mày, định nói thêm mấy câu đạo lý: “Giản dị tiết kiệm là…”

Nói được nửa câu, không biết nghĩ tới điều gì, anh ta lại lấy ra quyển sổ tiết kiệm tôi đưa trước đó: “Cầm lấy mà mua, nếu phiếu vải không đủ thì nói với anh.”

Tôi mở ra xem, chỉ trong vòng hai, ba ngày ngắn ngủi, bên trong đã vơi mất 400 đồng.

Đó là nửa năm tiền trợ cấp của anh ta.

Bên ngoài có người gọi: “Đoàn trưởng Dụ, bên sân huấn luyện có chuyện, anh qua xem một lát đi.”

Dụ Lâm Châu vội vàng rời đi.

Tôi đặt quyển sổ tiết kiệm trở lại ngăn kéo y như cũ, rồi cầm bút khoanh một vòng tròn trên tờ lịch treo tường.

Năm ngày sau.

Ngày 1 tháng 7.

Kỷ niệm ba năm ngày cưới của tôi và Dụ Lâm Châu.

Cũng là ngày tôi rời đi.

......

Hôm sau, tôi ở nhà dọn dẹp.

Trước khi rời khỏi đây, tôi muốn xóa sạch mọi dấu vết của mình.

Nhìn quanh bốn phía, dường như mỗi góc trong căn nhà này đều in bóng dáng của tôi, của Quả Quả, hoặc của tôi và Dụ Lâm Châu.

Chúng tôi không có bức ảnh chụp chung nào, chỉ có một bức vẽ nguệch ngoạc treo trên tường - 3 que diêm tượng trưng cho một gia đình ba người.

Đó là bức tranh Dụ Quả Quả vẽ năm ngoái khi mới vào lớp mầm non.

Tôi vẫn nhớ rõ hôm đó, Quả Quả rúc vào lòng tôi, líu ríu giới thiệu bằng giọng trẻ con ngọng nghịu: “Cái này là mẹ, cái này là cha, còn đây là Quả Quả… Một nhà ba người…”

Khoé mắt tôi hơi nóng lên, nhưng cơn đau trong lòng đã không còn dữ dội như trước nữa.

Tôi đưa tay gỡ bức tranh xuống khỏi tường.

Có lẽ đến lúc đó, Dụ Quả Quả sẽ vẽ một bức tranh mới.

Hoặc có thể, bọn họ sẽ cùng nhau chụp một bức ảnh gia đình thực sự.

Dù thế nào thì bức tranh này cũng không còn lý do để giữ lại nữa.

Tôi vừa ném nó vào thùng rác, cửa gỗ liền vang lên tiếng gõ mạnh.

Tôi ra mở cửa thì thấy Giang Lệ Thư đang đứng bên ngoài, có hơi ngạc nhiên: “Cô xuất viện rồi sao?”

Cô ta không trả lời, chỉ đưa đơn ly hôn đến trước mặt tôi, giọng điệu chất vấn:

“Anh ta đã ký xong rồi. Tống Nguyệt Ngôn, rốt cuộc cô muốn làm gì?”

Tôi ngẩn ra, nhận lấy tờ giấy rồi lật xem, ba chữ “Dụ Lâm Châu” được ký dứt khoát, mạnh mẽ như thể xuyên thấu qua trang giấy.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời trong lòng cũng dâng lên một cảm giác chua xót.

Phải tin tưởng Giang Lệ Thư đến mức nào thì anh ta mới có thể ký vào đơn mà chẳng buồn xem nội dung?

Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ta: “Không liên quan đến cô. Sau này, cuộc sống của ba người, tôi sẽ không xen vào nữa.”

Nhưng Giang Lệ Thư lại bật cười: “Cô chỉ là một đứa mồ côi, thật có thể dễ dàng từ bỏ Dụ Lâm Châu à?”

Tôi bình tĩnh đáp: “Tin hay không tùy cô.”

Còn 4 ngày nữa, tôi sẽ rời khỏi nơi này.

Và cuộc đời tôi, tôi không cần phải giải thích với bất kỳ ai.

Giang Lệ Thư thoáng khựng lại, rồi nở nụ cười khinh miệt quen thuộc:

“Cũng đúng. Dù cô có cố gắng thế nào đi nữa, trong lòng Lâm Châu cũng chỉ có tôi…”

Cô ta nói được nửa câu thì giọng Dụ Lâm Châu từ phía sau truyền đến:

“Lệ Thư, em đến đây làm gì?”

Tôi theo phản xạ giấu tờ đơn ly hôn ra sau lưng.

Giang Lệ Thư lập tức thay đổi sắc mặt, quay đầu mỉm cười: “Em ở bệnh viện lâu quá, thấy bí bách nên ra ngoài đi dạo... Không ngờ lại vô thức đi đến nhà chúng ta.”

Ánh mắt Dụ Lâm Châu lóe lên vẻ mất tự nhiên, anh ta bước đến bên cạnh tôi, rồi lại nhìn Giang Lệ Thư:

“Xem ra sức khỏe em hồi phục rất nhanh.”

“Đã đến đây rồi thì vào trong ngồi một lát đi. Nguyệt Ngôn, em đi pha trà nhé.”

Câu nói rạch ròi của anh ta khiến nụ cười trên mặt Giang Lệ Thư thoáng cứng đờ.

Cô ta nhìn tôi, ánh mắt vốn kiêu ngạo giờ lại xen lẫn cảnh giác.

Tôi vốn không định để ý nhưng còn phải tìm cách giấu tờ đơn ly hôn, nên ngoan ngoãn đi vào phòng trong.

Khi tôi bưng trà bước ra, liền thấy Giang Lệ Thư chỉ vào vòng tròn trên tờ lịch, hỏi:

“Lâm Châu, ngày 1 tháng 7 có chuyện gì quan trọng sao?”

Dụ Lâm Châu thoáng liếc nhìn, suy nghĩ một lát, rồi hàng mày từ từ giãn ra, nhẹ giọng đáp:

“Hôm đó là kỷ niệm ba năm ngày cưới của anh và Nguyệt Ngôn.”

Động tác của tôi bỗng chốc khựng lại, tôi không ngờ anh ta vẫn còn nhớ.

Nụ cười của Giang Lệ Thư cứng đờ: “Vậy à…”

Nói rồi, cô ta đưa tay đón lấy tách trà tôi bưng ra.

Ngay khoảnh khắc tay hai chúng tôi chạm vào nhau, ánh mắt cô ta thoáng lóe lên, nước trà nóng trong ly lập tức đổ tràn xuống mu bàn tay cô ta.

Chén trà rơi xuống sàn, vỡ vụn thành từng mảnh, tiếng vỡ giòn tan vang lên trong không gian.

Cô ta hét lên một tiếng chói tai.

Dụ Lâm Châu lập tức lao đến, mạnh tay đẩy tôi ra: “Em có sao không?”

Sau đó, anh ta quay phắt sang tôi, ánh mắt lạnh băng:

“Tống Nguyệt Ngôn, có phải em cố ý không? Lệ Thư đang bị bệnh, sao em có thể ác ý như vậy?”

Từng chữ nói ra, như mũi kim nhọn đ.â.m thẳng vào tim tôi.

Tôi sững sờ đứng tại chỗ, hé môi định nói gì đó nhưng cổ họng lại nghẹn đắng, không phát ra được bất kỳ âm thanh nào.

Đến khi tôi lấy lại phản ứng, Dụ Lâm Châu đã vòng tay ôm lấy Giang Lệ Thư, đỡ cô ta đứng dậy: “Đi thôi, anh đưa em về bệnh viện.”
 
Kiếp Trước Vì Yêu Hóa Mù, Kiếp Này Vì Yêu Từ Bỏ
Chương 6: Chương 6



Đến khi tôi lấy lại phản ứng, Dụ Lâm Châu đã vòng tay ôm lấy Giang Lệ Thư, đỡ cô ta đứng dậy: “Đi thôi, anh đưa em về bệnh viện.”

Trước khi ra khỏi cửa, Giang Lệ Thư còn quay đầu nhìn tôi, ánh mắt tràn ngập vẻ đắc ý.

Tôi lặng lẽ cúi đầu, không nói một lời, quỳ xuống dọn dẹp mảnh vỡ vương vãi trên sàn nhà.

Thế mà lại rất bất cẩn, một mảnh thủy tinh sắc nhọn cứa vào tay, m.á.u lập tức rỉ ra.

Nước mắt tôi cũng theo đó rơi xuống.

Tôi chỉ có thể thì thầm với chính mình: “Đau thật đấy…”

8

Hai ngày sau đó, Dụ Lâm Châu không hề quay về.

Tôi vẫn sinh hoạt như chưa có chuyện gì xảy ra. Một mình đến Cục tự động hóa bàn giao công việc và tạm biệt đồng nghiệp.

Lại đến thăm mẹ Dụ, mua cho Dụ Quả Quả loại kẹo con bé thích nhất.

Mãi đến ngày cuối cùng trước khi rời đi, ngày 30 tháng 6, tôi đến quân khu nộp đơn ly hôn thì cuối cùng cũng chạm mặt Dụ Lâm Châu.

Anh ta nhìn tôi, hỏi: “Em đến đây làm gì?”

Tôi thản nhiên đáp: “Đến nộp tài liệu giúp Cục tự động hóa.”

Dụ Lâm Châu khẽ gật đầu, trầm ngâm một lát rồi nói: “Hôm đó anh đã hơi nặng lời. Ngày mai là kỷ niệm 3 năm ngày cưới của chúng ta, anh đã đặt chỗ ở nhà ăn quốc doanh rồi.”

Tôi sững lại, ngày mai cũng là ngày tôi rời đi.

Còn đang nghĩ xem nên trả lời thế nào, anh ta lại nói tiếp:

“Vừa hay mai Lệ Thư cũng được xuất viện, anh sẽ đón cả Quả Quả, chúng ta cùng ăn một bữa cơm.”

“Nhân dịp này em hãy xin lỗi cô ta về chuyện hôm trước đi, dù sao cô ta cũng là mẹ ruột của Quả Quả…”

Có đôi khi, lòng nguội lạnh chỉ gói gọn trong một khoảnh khắc... Đến cả nỗi đau cũng trở nên dư thừa.

Tôi nhắm mắt, rồi mở ra, ánh mắt đã trở nên trống rỗng:

“Được, theo lời anh.”

Dụ Lâm Châu thở phào: “Vậy cứ quyết định thế nhé. Tối nay anh có buổi huấn luyện tăng cường, không thể về nhà. Mai có cần anh cho xe đến đón em không?”

Tôi thờ ơ đáp: “Không phải phiền vậy đâu.”

Anh ta khựng lại: “Nguyệt Ngôn, có phải em đã nghĩ thông suốt rồi không? Anh thấy em bớt ngang bướng hơn trước nhiều.”

Tôi nhìn anh ta thật sâu, bật cười.

“Đúng vậy, em nghĩ thông suốt rồi.”

Nói rồi, tôi đi ngang qua anh ta, đi thẳng đến văn phòng chính ủy rồi đặt tập tài liệu trong tay xuống bàn.

“Báo cáo lãnh đạo, đây là đơn ly hôn của tôi và Dụ Lâm Châu.”

Sắc mặt chính ủy thoáng trầm xuống, nhưng không đưa tay nhận lấy.

“Đồng chí Tống Nguyệt Ngôn, chuyện này là như nào vậy?”

“Tôi cũng nghe nói về chuyện giữa Lâm Châu và đồng chí Giang Lệ Thư, nhưng hôn nhân không phải chuyện con nít đùa giỡn. Chẳng qua Lâm Châu quá nặng tình cũ thôi.”

“Để tôi tìm cơ hội nói chuyện với cậu ấy một chút. Lá đơn này, cô cứ cầm về trước đi.”

Tôi kiên định đứng yên, không nhúc nhích.

"Lãnh đạo, tôi hiểu rõ những gì ngài nói. Dụ Lâm Châu cũng không có lỗi gì cả, chỉ là tôi không yêu anh ta, cũng không muốn tiếp tục chung sống nữa."

"Tôi đã nộp đơn xin điều động đến Viện khoa học để tham gia nghiên cứu siêu máy tính rồi. Ngài cứ xem như giúp tôi hoàn thành lý tưởng cống hiến cho phát triển công nghệ đi."

Nghe vậy, chính ủy thở dài, cuối cùng cũng nhận lấy tập hồ sơ: "Nếu cô đã quyết tâm như thế, vậy tôi cũng không khuyên thêm nữa."

"Cảm ơn lãnh đạo."

Tôi giơ tay chào theo kiểu quân đội, sau đó sải bước rời đi, không hề do dự.

……

Sáng sớm hôm sau, khi trời vừa hửng sáng, xe của Cục tự động hóa đã đến chờ sẵn để đưa tôi ra ga tàu.

Trước khi rời đi, tôi để lại một bức thư.

[Dụ Lâm Châu, em đi rồi.]

[Đây là món quà kỷ niệm 3 năm em dành cho anh.]

[Em từng nghĩ rằng mình sẽ có được một tình yêu như cha mẹ mình... khắc cốt ghi tâm, đến c.h.ế.t không rời. Nhưng em đã sai.]

[Bởi vì người mà anh dành trọn tình cảm đó, từ lâu đã không phải là em.]

[Giờ đến lượt em đi tìm hạnh phúc của riêng mình rồi. Chúc anh và gia đình nhỏ ba người của anh hạnh phúc.]

[Tạm biệt, không hẹn ngày gặp lại!]

Đặt bút xuống, tôi chỉnh trang lại bộ quân phục màu xanh lá gọn gàng trên người. Dường như trong khoảnh khắc này, tôi lại trở về với dáng vẻ mạnh mẽ của cô thiếu nữ năm nào - cô thiếu nữ chưa bước chân vào hôn nhân.

Tôi nhấc chiếc túi lưới đã được chuẩn bị, nó không lớn, nhưng lại chất đầy 3 năm cuộc đời của tôi.

Tôi nhìn ánh bình minh, nở nụ cười rạng rỡ, nhẹ nhàng đóng cửa rời đi... không ngoái đầu nhìn lại căn nhà ấy dù chỉ một lần.

Dưới khu tập thể, gần như mọi người trong khu viện đã ăn sáng xong, sau khi tiễn con cái đến trường thì tụ tập lại chuyện trò.

Khi tôi bước về phía chiếc xe đang đổ trước cổng, xung quanh lập tức vang lên những tiếng xì xào.

"Tôi nghe nhà tôi nói, đây là xe của Cục tự động hóa đấy."

"Tôi thấy Tống Nguyệt Ngôn xách theo cái túi lưới, cô ấy định rời đi thật sao?"

"Đi rồi cũng tốt, như vậy đoàn trưởng Dụ và gia đình anh ấy sẽ được đoàn tụ..."

Nghe những lời này, lòng tôi bấy giờ đã không còn gợn sóng nữa.

9

9 giờ sáng, tôi bước lên chuyến tàu đi đến thủ đô.

Những cảnh vật quen thuộc liên tục lùi xa, trái tim tôi cũng theo bầu trời rộng lớn mà bay đi.

Từ nay về sau, một lòng theo đuổi đam mê, tự mình đạp tuyết trèo l3n đỉnh núi!

……

Cùng lúc đó, tại văn phòng quân khu.

Dụ Lâm Châu lật xem văn kiện đóng dấu đỏ, động tác bỗng khựng lại.

Anh ta ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng vẫn rực rỡ như mọi ngày, nhưng không hiểu vì sao lại có dự cảm không lành.

Anh ta xoa nhẹ mi tâm, cố gắng gạt đi cảm giác kỳ lạ ấy, chỉ cho rằng dạo này mình quá mệt mỏi.

……

Buổi chiều, sau khi xử lý xong công việc ở quân khu, Dụ Lâm Châu định về nhà đón tôi.

Vừa mở cửa, anh ta lại đúng lúc chạm mặt chính ủy.

“Lâm Châu, tôi đang có việc muốn tìm cậu.”

Hàng mày Dụ Lâm Châu khẽ giật, dự cảm xấu lúc sáng lại lần nữa dấy lên trong lòng anh ta.

Nhưng anh ta vẫn đứng thẳng lưng, nghiêm trang chào theo kiểu quân đội: “Chính ủy!”

Ánh mắt đối phương có chút phức tạp, ông lấy ra mấy tập tài liệu đã đóng dấu đỏ từ túi áo, đưa đến trước mặt anh ta.

“Đơn ly hôn giữa cậu và đồng chí Tống Nguyệt Ngôn đã được phê duyệt rồi.”

Trong đầu Dụ Lâm Châu như có một tiếng “ầm” vang lên.

Anh ta vô thức lặp lại: “Tôi và Nguyệt Ngôn… ly hôn rồi?”

Dụ Lâm Châu vội nhận lấy tài liệu, vừa liếc xuống, liền thấy ba chữ rõ ràng — "Đơn ly hôn"!

Ánh mắt di chuyển xuống dưới, ngay đó là chữ ký của anh ta và tôi!

Nhưng anh ta chưa từng ký vào bất cứ đơn ly hôn nào!

Tờ giấy mỏng manh trong tay, vậy mà lại khiến n.g.ự.c anh ta nóng rát đến mức phát đau.

Anh ta không tài nào nhớ ra mình đã ký vào tờ đơn này lúc nào.

Rồi bỗng dưng, anh ta sực nhớ... có một lần trước đây, Giang Lệ Thư từng bảo anh ta ký vào một văn bản liên quan đến Dụ Quả Quả.

Khi đó, anh ta tin rằng cô ta sẽ không bao giờ làm hại con gái mình, nên chẳng nghĩ gì nhiều mà dứt khoát ký tên lên đó…

Chắc chắn là lần đó, Giang Lệ Thư đã lừa anh ta ký vào đơn ly hôn này!

Một cơn giận dữ khó tả bùng lên trong lòng Dụ Lâm Châu.

Tờ giấy trong tay anh ta bị vò nát thành một cục.

Chính ủy vỗ vai anh ta, lắc đầu rời đi.
 
Kiếp Trước Vì Yêu Hóa Mù, Kiếp Này Vì Yêu Từ Bỏ
Chương 7: Chương 7



Đứng tại chỗ hồi lâu, Dụ Lâm Châu mới dần trấn tĩnh lại.

Anh ta rời khỏi quân khu, lập tức đi tìm Giang Lệ Thư.

Cô ta vui vẻ hỏi: “Lâm Châu, anh đến đón em đi ăn sao? Đợi em một chút…”

Dụ Lâm Châu lạnh lùng cắt ngang: “Là cô lừa tôi ký vào đơn ly hôn đúng không?”

Mắt Giang Lệ Thư lóe lên một tia hoảng loạn, nhưng rất nhanh cô ta đã lấy lại bình tĩnh.

Cô ta khẽ cau mày: “Lâm Châu, đến nước này rồi, em cũng chỉ có thể nói thật với anh thôi.”

“Thực ra là Nguyệt Ngôn nhờ em giúp, bảo em lừa anh ký tên. Cô ta đã muốn ly hôn với anh lâu rồi.”

“Em thấy anh cứ chần chừ mãi, ngày nào cũng mang tâm trạng nặng nề, nên mới giúp cô ta…”

Nói đến đây, Giang Lệ Thư thở dài một hơi: “Em biết em làm vậy là sai, anh có trách em cũng là lẽ đương nhiên.”

Dụ Lâm Châu chỉ lặng lẽ nhìn cô ta.

Anh ta chưa bao giờ nghĩ đến chuyện ly hôn với tôi.

Dụ Lâm Châu vẫn luôn muốn bù đắp cho Giang Lệ Thư vì những khổ sở trong quá khứ, vậy nên anh ta cứ nghĩ rằng tôi sẽ hiểu…

Nhưng giờ đây, trái tim anh ta đau nhói như bị thứ gì đó đ.â.m xuyên qua, đau đến mức đầu ngón tay cũng run lên.

Anh ta mang theo vẻ mặt u ám xoay người rời đi.

Dù Giang Lệ Thư có gọi tên anh ta thế nào, anh ta cũng nhất quyết không dừng lại.

Dụ Lâm Châu vội vã đến Cục tự động hóa: “Nguyệt Ngôn… cô ấy đi đâu rồi?”

Người đối diện lạnh nhạt trả lời: “Xin lỗi, thông tin về đồng chí Tống Nguyệt Ngôn không thể tiết lộ.”

Nghe vậy, ánh mắt Dụ Lâm Châu dần dần trở nên u tối, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Người vợ Tống Nguyệt Ngôn chung sống với mình mấy năm nay… thực sự đã rời xa mình rồi.

10

Cuối tháng 12 năm 1983.

Bên ngoài, tuyết rơi dày như lông ngỗng.

Chiếc TV đen trắng đang phát bản tin buổi trưa.

“Hiện tại, siêu máy tính đầu tiên đạt mức hàng tỷ phép tính mỗi giây do nước ta nghiên cứu đã thông qua đánh giá kỹ thuật quốc gia, chính thức được đặt tên là 'Ngân Hà'. Trong quá trình nghiên cứu lần này…”

Dụ Lâm Châu vốn chỉ bật TV để làm nền, thực chất đang xem tờ báo quân khu hôm nay.

Nghe thấy giọng phát thanh viên trên TV, anh ta vô thức ngẩng đầu.

Đúng lúc đó, màn hình hiển thị một loạt ảnh chụp các nhà nghiên cứu.

Mặc dù chỉ là ảnh đen trắng, mặc dù mỗi bức chỉ lướt qua trong chốc lát, nhưng anh ta vẫn nhìn thấy rất rõ ràng.

Trong nhóm nghiên cứu đó, xuất hiện một người phụ nữ... Đó chính là tôi!

Hình ảnh trên TV nhanh chóng chuyển sang nội dung khác.

Dụ Lâm Châu chợt nhớ ra, sáng nay anh ta cũng đã nhìn thấy tin này trên báo.

Chỉ là lúc đó, anh ta không để tâm, chỉ lướt qua một cái.

Bây giờ nhớ lại, anh ta lập tức lấy tờ báo hôm nay ra.

Bên ngoài, tuyết rơi ngày càng dày.

Dụ Lâm Châu nhìn chằm chằm vào bức ảnh trên báo, sững người.

Trong ảnh, tôi đứng hơi chếch về phía bên trái, khuôn mặt nở nụ cười, ánh mắt kiên định nhìn về phía trước.

So với vài năm trước, tôi đã thay đổi rất nhiều.

Trong mắt có chút mệt mỏi, nhưng ánh sáng kiên cường trong đó lại không thể bị lu mờ.

Dường như tôi cũng có da có thịt hơn lúc trước.

Cảm giác như có ai đó nện một cú thật mạnh vào tim Dụ Lâm Châu, cơn đau dữ dội khiến môi anh ta tái nhợt.

“Cha!”

Tiếng gọi của Dụ Quả Quả vang lên từ bên ngoài, Dụ Lâm Châu lập tức hoàn hồn, gấp báo lại rồi đặt xuống dưới một cuốn sách.

Ngay sau đó, anh ta thấy Dụ Quả Quả chạy ào vào nhà.

Cô bé như một viên đạn nhỏ lao vào lòng anh ta, nũng nịu: “Cha ơi, hôm nay đi dạo ở bách hóa, Quả Quả thấy một hộp nhạc đẹp lắm!”

Cô bé nói với giọng nũng nịu, nhưng Dụ Lâm Châu lại không hề mềm lòng.

Anh ta cau mày: "Không phải lần trước con đã mua rồi sao..."

Câu nói còn chưa dứt, Dụ Quả Quả đã ngắt lời.

"Nhưng cha ơi, bạn Kiến Kiến và mấy đứa khác đều mua cả rồi, không lẽ chỉ có mình con không có? Như vậy thì tụi nó sẽ không thèm chơi với con nữa đâu!"

Vừa nói, cô bé vừa lắc lắc cánh tay Dụ Lâm Châu.

Nhắc đến chuyện này, anh ta cũng thấy hơi đau đầu.

Mấy năm qua, là Giang Lệ Thư chăm sóc Dụ Quả Quả.

Không biết có phải vì trước đây cô ta chưa làm tròn trách nhiệm của một người mẹ hay không, mà từ khi quay về bên cạnh Dụ Quả Quả, cô ta luôn hết mực nuông chiều.

Bất kể con bé muốn gì, nào là quần áo đẹp, món ăn ngon... Giang Lệ Thư đều đáp ứng hết.

Lâu dần, Dụ Quả Quả thành ra hễ không được thứ mình muốn là làm loạn lên.

Dụ Lâm Châu thở dài: "Quả Quả, con không được như thế đâu nhé, đây gọi là thói đua đòi."

Trong lúc anh ta nói, Dụ Quả Quả đã bĩu môi, tỏ rõ vẻ không vui.

"Cha à, sao cha cứ nói mấy chuyện này hoài vậy?"

"Con chỉ muốn mua một món đồ chơi thôi, sao lại thành đua đòi chứ?"

"Cha không mua thì thôi, để con đi tìm mẹ!"

Nói xong, cô bé giậm chân thật mạnh rồi chạy vụt ra ngoài.

"Quả Quả!"

Tuyết rơi dày đặc bên ngoài, từng bông trắng xóa phủ kín không gian.

Thấy Dụ Quả Quả chạy đi, dù Dụ Lâm Châu đã gọi tên nhưng con bé chẳng thèm đứng lại, dáng người nhỏ nhắn nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.

Anh ta ngập ngừng giây lát, cuối cùng vẫn đi theo.

Nhưng khi đến chỗ của Giang Lệ Thư, anh ta lại không thấy Dụ Quả Quả đâu cả.

Từ sau khi tôi rời đi, Giang Lệ Thư từng ngỏ ý muốn tái hôn với Dụ Lâm Châu, nhưng anh ta luôn từ chối.

Cô ta không ít lần mượn danh nghĩa Dụ Quả Quả để gây chuyện, nhưng lần nào cũng vô ích.

Giờ đây, trừ khi có chuyện thật sự quan trọng, anh ta cũng không muốn đặt chân đến đây.

Thấy anh ta xuất hiện, Giang Lệ Thư mừng ra mặt:

“Lâm Châu!”

Cô ta bước nhanh đến, định nắm lấy tay anh ta nhưng bị anh ta nghiêng người né tránh.

Nụ cười trên mặt cô ta thoáng cứng đờ, nhưng vẫn gắng gượng giữ vẻ bình tĩnh:

“Lâm Châu, bao năm rồi… Anh vẫn nghĩ là em ép Tống Nguyệt Ngôn ly hôn với anh sao?”

Không tìm được Dụ Quả Quả, Dụ Lâm Châu cũng chẳng muốn ở lại lâu, quay người rời khỏi đó.

Tuyết vẫn rơi không ngừng, che khuất cả tầm nhìn phía trước.

Anh ta nhớ lại chuyện Dụ Quả Quả cứ nằng nặc đòi mua hộp nhạc, có lẽ con bé đang ở bách hóa, thế là anh ta đi về hướng đó.

Vừa đến trước cửa bách hóa, một bóng dáng quen thuộc lọt vào mắt Dụ Lâm Châu.

Trong thoáng chốc, anh ta cứ ngỡ mình đã nhìn nhầm, hoặc chỉ do tâm trí quá mệt mỏi mà sinh ra ảo giác.

Nhưng ngay lúc ấy, cơn gió lạnh bất chợt thổi qua, khiến tôi lảo đảo một chút... và cũng để anh ta nhìn rõ gương mặt người phụ nữ trước mắt mình.

Đó chính là tôi, người vợ Tống Nguyệt Ngôn mà anh ta vẫn luôn nhung nhớ.

11

"Nguyệt Ngôn!"

Dụ Lâm Châu không nghĩ ngợi gì nhiều, cũng không quan tâm đó có phải là ảo giác hay không, lập tức sải bước lao về phía tôi.

Tôi vừa đứng vững thì chợt nghe thấy có người gọi tên mình.

Ngay sau đó, một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy cánh tay tôi, dù qua lớp áo bông dày cộm vẫn khiến tôi cảm thấy đau.

Tôi ngẩng đầu lên, vừa thấy rõ người trước mặt thì cau mày rụt tay lại.

Lùi về sau một bước để giữ khoảng cách, tôi mới khẽ nở nụ cười lãnh đạm:

"Đồng chí Dụ Lâm Châu, cảm ơn anh đã đỡ tôi."
 
Kiếp Trước Vì Yêu Hóa Mù, Kiếp Này Vì Yêu Từ Bỏ
Chương 8: Chương 8



Sắc mặt Dụ Lâm Châu lập tức tái nhợt.

Câu nói này của tôi, rõ ràng là đang vạch ra ranh giới với anh ta.

Tuyết rơi xuống cổ áo, nhanh chóng tan thành nước, cái lạnh thấu xương từ da thịt lan thẳng vào tim.

Anh ta siết chặt nắm tay, chăm chú nhìn tôi.

Quả nhiên, trông tôi đầy đặn hơn một chút.

Anh ta cố gắng đè nén những suy nghĩ hỗn loạn trong lòng, giọng khàn khàn hỏi:

"Tại sao lại ly hôn?"

Tôi thoáng sững lại, sau đó kéo chặt chiếc áo trên người, thản nhiên đáp:

"Chuyện cũng đã qua mấy năm rồi, không cần phải nhắc lại nữa."

Dụ Lâm Châu còn định nói gì đó, nhưng giọng nói phía sau anh ta đã nhanh hơn một bước.

"Đồng chí Nguyệt Ngôn?"

Cuối cùng Giang Lệ Thư cũng đuổi kịp.

Cô ta đứng sát bên Dụ Lâm Châu, cố ý nghiêng người tựa vào cánh tay anh ta:

"Đồng chí Nguyệt Ngôn, lâu quá không gặp."

Tôi cũng mỉm cười nhàn nhạt nhìn cô ta:

"Đồng chí Giang Lệ Thư, đã lâu không gặp."

"Tôi còn có việc, xin phép đi trước."

Dứt lời, tôi xoay người bước vào bách hóa, Dụ Lâm Châu cũng không chút do dự vào theo.

Giang Lệ Thư tức đến nghiến răng, rồi cũng vội vã đuổi theo.

Còn hơn một tháng nữa là đến Tết, bách hóa lúc này đông nghịt người.

Khắp nơi vang lên tiếng hỏi giá, tiếng trò chuyện của những người tình cờ gặp nhau.

Vì đông người nên bên trong tòa nhà cũng trở nên ấm áp hơn hẳn.

5 năm qua tôi không quay lại An Huy, vậy nên đã không còn quá quen thuộc với nơi này. Thê là tôi đi dạo một vòng quanh cả tòa nhà trước, rồi mới bắt đầu mua đồ.

Khi Dụ Lâm Châu tìm thấy tôi, tôi đã mua được hai hộp mạch nha, mấy cân đường đỏ, lúc này đang đứng trước một dãy giá treo áo khoác dạ.

Anh ta bước tới, nhớ đến phản ứng khi nãy của tôi lúc đứng bên ngoài thì không dám lại quá gần.

Nhìn lướt qua mấy món đồ tôi cầm trên tay, anh ta lập tức hiểu ra:

"Em định đi thăm mẹ sao?"

Tôi nhìn thoáng qua anh ta, vốn chẳng muốn nói chuyện nhưng đã 5 năm tôi chưa gặp mẹ Dụ, cũng không biết bây giờ bà ấy có béo lên được chút nào không.

Nghĩ vậy, tôi gật đầu: "Bây giờ mẹ mặc cỡ size nào?"

Dụ Lâm Châu khựng lại, có vẻ câu này làm khó anh ta rồi.

Nhưng dáng người của mẹ thì anh ta vẫn rõ:

"Gầy hơn trước một chút."

Tôi gật đầu, ánh mắt lại rơi vào dãy giá treo trước mặt.

Sức khỏe của mẹ Dụ vốn đã không tốt, trông lúc nào cũng gầy hơn người khác, giờ lại nghe anh ta nói bà ấy còn gầy hơn trước, trong lòng tôi không khỏi có chút lo lắng.

Dẫu biết rằng trong mắt bà, tôi chỉ là con nuôi, không thể sánh với Dụ Lâm Châu, nhưng dù sao tôi cũng từng cảm nhận được chút tình mẹ từ bà.

Nghĩ vậy, tôi chọn một chiếc áo khoác dạ dài màu xám tuyết hoa.

Giang Lệ Thư đi theo Dụ Lâm Châu nãy giờ, lúc này bỗng chua chát lên tiếng:

"Đồng chí Nguyệt Ngôn vẫn giỏi như xưa nhỉ, áo khoác dạ đắt thế này mà nói mua là mua được liền."

Từ sau khi tôi rời đi, Dụ Quả Quả là do cô ta chăm sóc.

Cô ta không còn vô tư như trước nữa, vào làm trong xưởng với mức lương 50 đồng.

Dụ Lâm Châu vẫn gửi cho cô ta 60 đồng mỗi tháng, số tiền này đã đủ để cô ta sống thoải mái.

Nhưng do thói vung tiền như nước nên cô ta chẳng để dành được đồng nào, chứ đừng nói đến việc có thể dễ dàng bỏ ra hơn trăm tệ mua một chiếc áo khoác thế này.

Tôi không biết mấy năm qua cô ta sống thế nào, chỉ thuận miệng hỏi một câu:

"Sao vậy, đồng chí Lệ Thư có ý gì? Chẳng lẽ chồng cô không nỡ tiêu tiền cho cô à?"

Giang Lệ Thư lập tức ngậm miệng lại.

Trước mặt tôi, cô ta không thể nào thốt ra được câu "tôi không có chồng".

Sắc mặt Dụ Lâm Châu bên cạnh trầm xuống:

"Nguyệt Ngôn, anh không phải..."

Nhưng anh ta còn chưa nói hết câu, tôi đã bước thẳng đến chỗ nhân viên bán hàng.

Giang Lệ Thư nhìn tôi thản nhiên rút từ trong túi ra một xấp tiền lớn, trong lòng ghen tị đến nghiến răng.

Thấy tôi trả tiền xong, xách đồ định rời đi, Dụ Lâm Châu vội vàng đuổi theo:

"Anh cũng lâu rồi chưa về nhà, để anh đi cùng em."

Con trai muốn về thăm nhà, tôi cũng đâu thể có ý kiến gì được.

Giang Lệ Thư nhìn hai người chúng tôi rời đi, giận đến mức mặt mày nhăn nhúm nhưng chẳng làm được gì.

Hồi đầu, khi Giang Lệ Thư và Dụ Lâm Châu yêu nhau thì mẹ Dụ đã không ưa cô ta rồi, huống hồ sau này cô ta còn làm ra chuyện bỏ chồng bỏ con.

Dù sau này cô ta quay lại, tôi cũng đã rời đi, nhưng nếu không phải vì Dụ Quả Quả thì căn bản mẹ Dụ sẽ không cho cô ta bước chân vào nhà.

Nhưng sau khi Dụ Quả Quả lớn thêm một chút, tính cách ngày càng kiêu căng, mẹ Dụ cho rằng tất cả là do cô ta làm mẹ không biết dạy con nên lại càng khó chịu với cô ta.

Những chuyện này, tôi chẳng hề hay biết.

12

Trên đường đến nhà họ Dụ, Dụ Lâm Châu cứ muốn giúp tôi xách đồ, nhưng tôi đều từ chối.

"Đồng chí Dụ Lâm Châu, tôi nghĩ giữa chúng ta vẫn nên chú ý giữ khoảng cách nam nữ."

Ánh mắt xa lạ khi tôi nhìn Dụ Lâm Châu khiến tim anh ta nhói lên từng cơn.

Dụ Lâm Châu cảm giác được cổ họng mình khô khốc, hồi lâu mới gượng gạo tìm lại giọng nói:

"Nhưng... chúng ta vốn không nên như thế này."

Làm sao anh ta có thể hoàn toàn không có tình cảm với tôi được chứ?

Chỉ là, anh ta đã nợ Giang Lệ Thư quá nhiều, không biết phải lựa chọn thế nào.

Lại còn có... Dụ Quả Quả nữa.

Anh ta không ngờ tôi lại dứt khoát ly hôn rồi rời đi.

5 năm qua, mỗi đêm anh ta đều sống trong hối hận và giày vò.

Tôi chỉ nhẹ nhàng bật cười: "Tất cả đã qua rồi."

Chừng ấy năm, cuộc sống của tôi đã hoàn toàn khác, tôi cũng không muốn giả định những chuyện đã qua nữa.

Nói rồi, tôi bước vào nhà họ Dụ.

Cha Dụ là bộ đội biên phòng, có khi mấy năm mới về nhà được một lần.

Mẹ Dụ vừa mở cửa, thấy tôi, gương mặt trong nháy mắt đã nở nụ cười rạng rỡ:

"Nguyệt Ngôn? Con bé này, sao về mà không báo trước với mẹ một tiếng?"

"Con muốn tạo bất ngờ cho mẹ mà."

Tôi bước tới ôm bà, không kìm được xúc động mà nghẹn ngào:

"Mẹ, mấy năm nay con nhớ mẹ lắm."

Mẹ Dụ vỗ lưng tôi, vui mừng nói:

"Mẹ có xem tin tức đấy, mẹ tự hào về con lắm."

Được khen như vậy làm tôi hơi ngượng, vội chuyển chủ đề:

"Con có mua ít đồ cho mẹ, mẹ xem có thích không nhé."

Nhân lúc tôi lấy áo khoác ra, mẹ Dụ mới nhìn thấy Dụ Lâm Châu nãy giờ bị bỏ quên bên cạnh.

Bà khẽ cau mày, nói với vẻ nghiêm túc:

"Vừa rồi Quả Quả đến tìm mẹ xin 10 đồng, nói là muốn mua cái hộp gì đó, thứ gì mà đắt thế hả? Con làm cha thì phải trông con cho cẩn thận, đừng để con bé bị lừa."

Ánh mắt Dụ Lâm Châu trầm xuống.

Anh ta không ngờ bây giờ Dụ Quả Quả còn dám đến tìm bà nội xin tiền.

"Vâng, con sẽ chú ý."

Mẹ Dụ lúc này mới chợt nhận ra:

"Hai đứa đi cùng nhau à?"

Tôi giũ nhẹ chiếc áo khoác trong tay, cười nói:

"Tình cờ gặp trên đường thôi mẹ ạ. Mình vào thử xem áo này có vừa không đi mẹ."

Nói rồi, tôi kéo mẹ Dụ vào phòng.

Dụ Lâm Châu nhìn cửa phòng đóng lại, thầm nghĩ...

[Nếu cô ấy vẫn chịu gọi mẹ mình là "mẹ", vậy có nghĩa là... mình vẫn còn cơ hội nhỉ?]
 
Kiếp Trước Vì Yêu Hóa Mù, Kiếp Này Vì Yêu Từ Bỏ
Chương 9: Chương 9



Khoảng hơn 10 phút sau, tôi khoác tay mẹ Dụ bước ra.

"Mẹ à, áo khoác rộng một chút cũng không sao, trời lạnh, mình có thể mặc nhiều lớp bên trong mà."

"Mẹ đừng nghĩ con tiêu tiền hoang phí, con được mua đồ cho mẹ là vui lắm rồi."

Lương của tôi không thấp, lại có đủ loại trợ cấp nên căn bản không cần lo lắng về vấn đề tiền bạc hay tem phiếu.

Sợ mẹ Dụ từ chối, tôi lại nói thêm để thuyết phục bà:

"Mẹ, đây là tấm lòng của con, mẹ mà không nhận thì con sẽ buồn lắm đấy."

Lần này, mẹ Dụ không từ chối nữa.

"Được rồi, mẹ nhận mẹ nhận. Tối nay con muốn ăn gì, để mẹ nấu cho con."

"Chỉ cần là mẹ nấu, con đều thích hết."

Tôi nhẹ giọng nói, nhưng sao có thể để mẹ Dụ một mình lo liệu bữa tối được?

Thế là tôi vội lên tiếng: "Để con phụ mẹ một tay nha."

Dụ Lâm Châu ngồi một bên quan sát, hoàn toàn không chen vào được.

Nhưng thấy tâm trạng mẹ Dụ đang rất tốt, anh ta cũng không dại gì phá hỏng bầu không khí này.

Anh ta chỉ ngồi trong phòng khách nhìn hai mẹ con bận rộn trong bếp, nghe tiếng cười của tôi và mẹ thỉnh thoảng vang lên.

Bất giác, anh ta như trở về tuổi mười mấy.

Khi đó, sức khỏe của mẹ Dụ chưa yếu như bây giờ.

Từ nhỏ, tôi đã rất hiểu chuyện, chỉ cần có thời gian thì bất kể mẹ Dụ làm gì, tôi cũng đều chạy tới phụ giúp bà. Nếu không giúp được, tôi cũng sẽ ngồi bên cạnh trò chuyện với bà.

Anh ta cứ thế ngây người chờ đợi, cho đến khi tôi bày tất cả món ăn lên bàn.

Vài món ăn gia đình đơn giản, thêm mấy cái bánh mới nướng xong.

Lúc ngồi vào bàn, bấy giờ Dụ Lâm Châu mới tìm được cơ hội nói chuyện.

Bầu không khí trên bàn ăn cũng xem như hòa hợp.

Ăn xong cơm, Dụ Lâm Châu chủ động đứng dậy dọn dẹp.

Tôi thấy vậy thì cũng không vội tranh làm những việc này.

Người có sức khỏe không tốt, ăn no rồi dễ buồn ngủ.

Vừa trò chuyện với mẹ Dụ được một lúc, bà đã bắt đầu ngáp dài.

Dù còn rất nhiều điều muốn nói nhưng tôi vẫn đưa mẹ Dụ về phòng nghỉ ngơi.

Vậy là, trong nhà chỉ còn lại tôi và Dụ Lâm Châu.

Tôi không muốn ở riêng với anh ta, càng không muốn có quá nhiều dây dưa.

Thế nên tôi tìm chăn đệm rồi thu dọn lại căn phòng của mình.

Dọn giường xong, vừa quay đầu lại, tôi liền thấy Dụ Lâm Châu đứng trước cửa phòng.

"Nguyệt Ngôn, anh muốn nói chuyện nghiêm túc với em."

Tôi để lộ vẻ mệt mỏi:

"Tôi buồn ngủ rồi, có gì để sau hẵng nói."

Dứt lời, tôi không thèm nhìn phản ứng của anh ta, thẳng tay đóng cửa lại.

Tôi mệt mỏi thật chứ không phải đang giả vờ.

Có lẽ do đã hoàn thành dự án nên tinh thần tôi thả lỏng hơn nhiều, dạo gần đây lúc nào cũng thấy thiếu ngủ.

Dụ Lâm Châu đứng bên ngoài nhìn cánh cửa đóng chặt, trong lòng đủ mọi vị chua chát, khó chịu khôn tả.

Từ nhỏ đến lớn, anh ta chưa từng bị tôi đối xử lạnh nhạt như thế này.

Anh ta giơ tay định gõ cửa, nhưng giơ lên hồi lâu, cuối cùng vẫn buông xuống.

Tối đó, Dụ Lâm Châu cũng ngủ lại ở nhà họ Dụ.

13

Sáng sớm hôm sau, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Phòng của Dụ Lâm Châu gần cửa nhất, vừa nghe thấy động tĩnh, anh ta lập tức khoác chiếc áo đại cán rồi ra mở cửa.

Đứng ngoài cửa là một người đàn ông cao lớn, đường nét khuôn mặt sắc sảo, trong tay còn xách không ít đồ.

Dụ Lâm Châu chưa gặp qua người này, nhưng không hiểu sao, chỉ mới nhìn thoáng qua, anh ta đã thấy khó chịu.

Anh ta đánh giá người đối diện, trầm giọng hỏi:

"Anh tìm ai?"

Người đàn ông mỉm cười hòa nhã:

"Chào đồng chí, tôi tìm Tống Nguyệt Ngôn."

Ánh mắt Dụ Lâm Châu tối sầm lại:

"Tìm Nguyệt Ngôn? Anh là ai?"

Lời còn chưa dứt, phía sau bỗng vang lên giọng nói của tôi:

"Anh ấy là chồng tôi!"

Một câu như sấm sét giữa trời quang, đánh thẳng vào tai Dụ Lâm Châu.

Gió lạnh bên ngoài lùa vào từ cánh cửa mở rộng, cuốn sạch mọi hơi ấm trên người anh ta, khiến anh ta như rơi vào hầm băng.

Anh ta sững sờ hồi lâu, mãi mới hiểu được ý nghĩa câu nói kia, giọng khẽ run hỏi tôi:

"Chồng? Nguyệt Ngôn, em… kết hôn rồi?"

Tôi vờ như không nhận ra nỗi chua xót trong lời nói của anh ta, chỉ tiến lên kéo người đàn ông kia vào, trách móc:

"Sao anh cứ đứng ngoài mãi thế, lỡ bị cảm lạnh thì sao?"

Nói rồi, tôi vội đóng cửa, ngăn toàn bộ gió rét ở bên ngoài.

Sau đó, tôi đưa tay phủi đi lớp tuyết vương trên vai người đàn ông, kéo anh ấy đến trước mặt Dụ Lâm Châu, giới thiệu:

"Đây là chồng tôi, Hứa Ngôn Sinh. Chúng tôi đã kết hôn được 2 năm rồi."

Ánh mắt Dụ Lâm Châu nhìn Hứa Ngôn Sinh, như thể muốn g.i.ế.c người ngay lập tức.

Tôi lại chỉ vào Dụ Lâm Châu, nói với Hứa Ngôn Sinh:

"Anh Sinh, đây là Dụ Lâm Châu, cũng chính là người anh mà em đã kể với anh."

Nghe vậy, ánh mắt Hứa Ngôn Sinh vốn nhìn tôi nãy giờ, lúc này mới quay sang Dụ Lâm Châu.

Anh ấy quan sát Dụ Lâm Châu từ trên xuống dưới một lượt, sau đó mỉm cười vươn tay ra:

"Chào anh."

Nhưng Dụ Lâm Châu lại hất thẳng tay anh ấy ra, ánh mắt không thể tin nổi nhìn tôi:

"Em nói… anh là anh trai của em?"

Nếu tin tôi kết hôn đã là một nhát d.a.o đ.â.m vào tim Dụ Lâm Châu, thì câu giới thiệu của tôi về anh ta chẳng khác nào rắc thêm một nắm muối vào vết thương ấy.

Tôi khẽ cười:

"Tôi đã được mẹ nuôi từ khi còn nhỏ, đương nhiên anh cũng có thể được coi là anh trai tôi."

"Không, Nguyệt Ngôn…"

Dụ Lâm Châu vươn tay định kéo lấy tay tôi, nhưng Hứa Ngôn Sinh đã nhanh hơn một bước chắn trước mặt tôi, chặn anh ta lại.

Không khí trong phòng khách thoáng chốc căng thẳng, nhưng Hứa Ngôn Sinh chẳng nói gì cả, chỉ quay sang tôi, giọng dịu dàng:

"Mẹ em đâu rồi?"

Tôi nhìn đồng hồ rồi đáp:

"Còn sớm lắm, mẹ vẫn đang nghỉ ngơi. Anh đi cả đêm đến đây chắc cũng mệt rồi, mau ngồi xuống nghỉ ngơi đi."

Vừa nói, tôi vừa kéo anh ấy đến chỗ ngồi, lấy một chiếc cốc tráng men, pha cho anh ấy một ly nước đường.

Dụ Lâm Châu nhìn cảnh tượng hai người chúng tôi tự nhiên thân mật như vậy, không thể chịu nổi nữa, bèn quay người về phòng.

Lại một tiếng đồng hồ trôi qua, cuối cùng mẹ Dụ cũng ra khỏi phòng.

Vừa thấy bà, Hứa Ngôn Sinh lập tức đứng dậy, tôi cũng bước lên đỡ bà đi đến chỗ ngồi:

"Mẹ, trong thư lần trước con có kể với mẹ về chuyện con kết hôn rồi ấy. Đây là Hứa Ngôn Sinh, chồng con."

Hứa Ngôn Sinh mỉm cười, lễ phép chào bà:

"Mẹ, con không biết mẹ thích gì nên chọn mua được ít đồ, hy vọng mẹ sẽ thích ạ."

Anh ấy chỉ tay về phía bàn đã được bày đầy những gói đồ bắt mắt kia.

"Vì còn chút việc cần xử lý nên con đến muộn hơn Nguyệt Ngôn một ngày, mẹ đừng trách con nhé."

Mẹ Dụ mới nhìn thoáng qua đống quà nhưng đã biết chắc chẳng món nào rẻ, bèn xua tay nói:

"Trách gì chứ, các con chịu về thăm mẹ là mẹ vui rồi. Nhưng như này thì tốn kém quá."

Tôi dìu bà ngồi xuống, mỉm cười nói:

"Mẹ à, đây là lần đầu tiên anh Sinh đến thăm mẹ mà, không lẽ cứ thế đến tay không à?"

Hốc mắt mẹ Dụ hơi đỏ lên.

Có lẽ vì tuổi tác đã cao, sức khỏe ngày càng yếu, bà luôn cảm thấy căn nhà này quá trống trải.

Kể từ khi tôi rời đi, đã rất lâu rồi nơi này mới lại ấm áp, đông vui như thế này.
 
Back
Top Bottom