Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Kiếp Trước Ta Giữ Gia Phong, Kiếp Này Ta Diệt Cả Hầu Phủ!

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
411,622
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczOCvx4R4HRilfL0fEz_EZkRgKiL9B93qasPagmviBp3HCCK9soeqmS_Hq-wn5g2A7dUx0xCdmRJjp_aBJbeAaHCqi4wxpRHMPnYmGlPIenY8JeswM40Ej3EkSvdSNa3ty7LsJKPaTxz19abIEyhhgO4=w215-h322-s-no-gm

Kiếp Trước Ta Giữ Gia Phong, Kiếp Này Ta Diệt Cả Hầu Phủ!
Tác giả: Zhihu
Thể loại: Trọng Sinh, Nữ Cường, Gia Đấu, Cổ Đại
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Là chủ mẫu của Hầu phủ, vì danh dự gia tộc và tương lai của đích tử, ta nghiêm khắc quản lý gia đình, thậm chí còn dùng cả tiền hồi môn để duy trì vẻ vang cho Hầu phủ.



Thế nhưng Hầu gia lại ngầm ủng hộ Thái tử đoạt vị, cuối cùng thất bại, khiến toàn phủ bị tịch thu gia sản, lưu đày biên cương.



Tại vùng đất băng giá khắc nghiệt, lời cuối cùng ta nhận được là:



"Trong nhà không còn phần cơm của ngươi nữa."



Đói khát đến mức thoi thóp, ta bị ném vào chuồng bò, chếc trong giá lạnh và đói khát.



Trùng sinh trở lại, lần này ta giúp các ngươi phá tan cái Hầu phủ này!



Thiếu gia muốn cưới thôn nữ ư?



Cưới đi! Cưới thêm hai thông phòng nữa vào cho ta!



Lão phu nhân khóc lóc đòi về quê?



Về! Người đâu, chuẩn bị xe ngựa, tiễn bà ấy đi ngay cho ta!



Hầu gia uống hoa tửu?



Được! Mỹ nhân cứ rước về nhà mà uống!



Nhưng tại sao ta đã thuận theo ý các ngươi, giúp cả Hầu phủ sụp đổ đến mức không còn bức tường nào, mà từng kẻ lại đồng loạt tỏ ra ấm ức thế này?​
 
Kiếp Trước Ta Giữ Gia Phong, Kiếp Này Ta Diệt Cả Hầu Phủ!
Chương 1: Chương 1



GIỚI THIỆU:

Là chủ mẫu của Hầu phủ, vì danh dự gia tộc và tương lai của đích tử, ta nghiêm khắc quản lý gia đình, thậm chí còn dùng cả tiền hồi môn để duy trì vẻ vang cho Hầu phủ.

Thế nhưng Hầu gia lại ngầm ủng hộ Thái tử đoạt vị, cuối cùng thất bại, khiến toàn phủ bị tịch thu gia sản, lưu đày biên cương.

Tại vùng đất băng giá khắc nghiệt, lời cuối cùng ta nhận được là:

"Trong nhà không còn phần cơm của ngươi nữa."

Đói khát đến mức thoi thóp, ta bị ném vào chuồng bò, chếc trong giá lạnh và đói khát.

Trùng sinh trở lại, lần này ta giúp các ngươi phá tan cái Hầu phủ này!

Thiếu gia muốn cưới thôn nữ ư?

Cưới đi! Cưới thêm hai thông phòng nữa vào cho ta!

Lão phu nhân khóc lóc đòi về quê?

Về! Người đâu, chuẩn bị xe ngựa, tiễn bà ấy đi ngay cho ta!

Hầu gia uống hoa tửu?

Được! Mỹ nhân cứ rước về nhà mà uống!

Nhưng tại sao ta đã thuận theo ý các ngươi, giúp cả Hầu phủ sụp đổ đến mức không còn bức tường nào, mà từng kẻ lại đồng loạt tỏ ra ấm ức thế này?

01

Ta tên Lâm Uyển Quân, mười sáu tuổi gả vào Hầu phủ, làm chủ mẫu suốt hai mươi năm.

Ta chưa từng nghĩ, mình sẽ chếc thảm như thế này.

Gió lạnh cắt da cắt thịt luồn vào chuồng bò, toàn thân ta tê cóng đến mức mất hết cảm giác.

Bụng trống rỗng, đến một hạt cơm cũng không còn.

Ta gắng sức mấp máy môi, giọng nói yếu ớt cầu xin:

"Xin các người... cho ta một miếng cơm..."

Trước mắt ta là đứa con trai ta yêu thương hết lòng, vậy mà trước khi chếc, ta lại nghe hắn gọi kẻ khác là mẫu thân:

"Mẹ, chắc Lâm thị không qua nổi đêm nay đâu nhỉ?"

"Sống cũng chỉ phí lương thực mà thôi.

Mẹ đây mới là người cưu mang con mười tháng, còn ả ta chỉ sinh ra một đứa con gái, vậy mà lại chiếm vị trí chủ mẫu, hưởng vinh hoa phú quý hai mươi năm trời!

Bây giờ, để ả chếc đói, cũng xem như trả lại món nợ năm xưa cho Lục gia chúng ta."

Thì ra... hắn không phải con ruột của ta!

Thì ra con ta đã bị đánh tráo từ lâu!

Cả một đời này, ta đã sai lầm quá thảm hại rồi!

02

Ông trời có mắt, ta sống lại rồi!

Lần nữa mở mắt, Hầu phủ đèn hoa rực rỡ, khách khứa tấp nập, cảnh tượng náo nhiệt vô cùng.

Ta nhớ ra hôm nay là lễ đội mũ của con trai ta – Lục Viễn Châu.

Kiếp trước, ta xuất thân là nữ nhi của phú hộ giàu nhất Giang Nam, nhờ nhà mẹ đẻ hậu thuẫn mà những năm đầu gả vào Hầu phủ cũng được xem là suôn sẻ.

Nhưng… kể từ ngày hôm nay, mọi thứ đều thay đổi.

Ngay tại lễ trưởng thành, trước mặt bao nhiêu quan khách, đứa con ngoan của ta lại dắt đến một thôn nữ tên Tống Nhu Nhi, khăng khăng đòi cưới.

Ta phản đối, không phải vì xuất thân của nàng ta, mà vì con đường tiền đồ của hắn.

Ai ngờ hắn lại dùng cái chếc ép ta, thấy ta không nhượng bộ, liền bỏ nhà ra đi.

Tiệc mừng biến thành trò cười.

Tất cả khách khứa đều chỉ trích ta, bảo ta chia rẽ uyên ương, độc đoán, ép con vào khuôn khổ.

Ta trở thành một người mẹ cay nghiệt trong mắt thiên hạ.

Năm tháng sau, hắn đỡ bụng bầu của Tống Nhu Nhi, quỳ xuống trước cổng Hầu phủ, cầu xin ta tác thành.

Lòng tự tôn của ta bị giẫm đạp không thương tiếc, ta đành cắn răng chấp nhận, nghẹn đắng rước nàng dâu này vào phủ.

Từ đó, Tống Nhu Nhi, di nương, lão phu nhân kết thành một phe, chèn ép ta đủ đường.

Ta đường đường là chủ mẫu Hầu phủ, mà chẳng khác nào một kẻ cô độc, bị đẩy ra ngoài lề, bất lực, đơn độc.

Chỉ vì một lòng một dạ vì Hầu phủ, cuối cùng ta lại bị bỏ đói đến chếc trong chuồng bò.

Ta không cam tâm!

Giờ đây, ta được sống lại, vẫn là ngày ấy, vẫn là thời khắc ấy.

Tiếng tiểu tư vọng đến:

"Phu nhân, khách khứa đã đến đông đủ, Hầu gia mời người đến tiền sảnh."

Ta hít sâu một hơi, nâng váy bước ra ngoài.

Kiếp trước chếc đói trong nhục nhã, kiếp này, ta sẽ sống theo cách khác!

02

Tiền sảnh chật kín khách khứa.

Tô di nương búi tóc theo kiểu lẳng lơ, đứng phía sau Hầu gia, dù đã ngoài ba mươi nhưng vẫn cố tình làm ra vẻ yêu kiều. Hầu gia cưng chiều bà ta, đến mức ngay cả một dịp trang trọng thế này cũng cho phép một di nương ra mặt, hoàn toàn không nể nang thể diện của ta.

Ta phớt lờ sự tồn tại của bà ta, bước thẳng đến ghế chủ vị và ngồi xuống.

Sau khi hành lễ xong, chuyện gì đến rồi cũng phải đến.

Lục Viễn Châu lại nắm tay Tống Nhu Nhi quỳ xuống trước mặt ta, thao thao bất tuyệt một bài diễn văn cảm động:

"Nhu Nhi tuy không phải tiểu thư danh môn, nhưng tính cách dịu dàng, hiểu lễ nghĩa, mong mẫu thân tác thành cho chúng con..."

Hiểu lễ nghĩa ư? Thật buồn cười! Viết nổi cái tên của mình đã gọi là biết chữ rồi sao?

Hầu gia nghe xong, lập tức đập vỡ một chén trà, lớn tiếng quát:

"Hoang đường!"
 
Kiếp Trước Ta Giữ Gia Phong, Kiếp Này Ta Diệt Cả Hầu Phủ!
Chương 2: Chương 2



Rồi ông ta không nói thêm lời nào, chỉ quay đầu nhìn ta.

Đây vốn là phong cách quen thuộc của ông ta: đập phá đồ đạc, mắng mỏ vài câu xem như đã bày tỏ lập trường, sau đó ngồi chờ ta đứng ra giải quyết. Đợi đến khi mọi chuyện xong xuôi, ông ta lại quay sang con trai mà nói: "Mẹ con muốn vậy, ta cũng hết cách."

Cứ như thế, trong mắt cả nhà, ta thành kẻ hà khắc, độc đoán. Ngay cả Lục Viễn Châu cũng vì thế mà oán hận ta. Ông ta thì núp sau lưng ta đóng vai người tốt.

Thấy ta im lặng, Lục Viễn Châu sốt ruột.

"Nếu mẫu thân không đồng ý, nhi tử cũng chẳng thiết sống nữa..."

Hầu gia cũng hốt hoảng, định đập thêm cái chén nữa, nhưng bàn tay mập mạp mò mẫm khắp bàn vẫn không thấy chén trà đâu—ta còn đang cầm trên tay thưởng trà mà, sao có thể để ông ta đập vỡ thêm chén nào nữa?

Ta chậm rãi lên tiếng:

"Ai nói ta không đồng ý? Con là cốt nhục của ta, ta đương nhiên mong con được vui vẻ. Con ta nhân hậu, chẳng hề bận tâm đến xuất thân thấp kém của Tống cô nương, vậy thì cứ chọn ngày tốt mà cưới nàng ta vào phủ đi. Còn hai nha hoàn thông phòng mà phủ đã nuôi cho con cũng đến tuổi gả rồi, tiện thể rước cả về cùng một lượt, mẫu thân sẽ tổ chức thật linh đình cho các con."

Hầu gia nghe ta nói vậy thì há hốc miệng, không thốt nên lời. Ông ta thừa hiểu, nếu lấy một nữ tử không có bối cảnh thì tiền đồ của Lục Viễn Châu coi như mất đi một nửa. Đã vậy, chưa thi khoa cử đã nạp hai thiếp, thế thì còn mong gì con đường quan lộ nữa?

Phía sau, Tô di nương còn hoảng hơn cả Hầu gia, cứ níu chặt vạt áo ông ta, nhưng trước mặt bao nhiêu tân khách, Hầu gia chẳng thể nói gì thêm. Hoặc có lẽ, làm kẻ vô trách nhiệm đã quen, ông ta căn bản không biết phải xử lý thế nào, đành ngậm miệng.

Lục Viễn Châu hớn hở kéo Tống Nhu Nhi dập đầu tạ ơn:

"Tạ ơn mẫu thân đã tác thành..."

Làm người tốt thì ai mà chẳng làm được?

Trước kia ta lo nghĩ cho tiền đồ của hắn mới nhọc lòng nhọc sức.

Nhưng bây giờ, tương lai của con sói con này, có liên quan gì đến ta đâu?

03

Con trai đích tôn của Hầu phủ sắp thành thân, chỉ trong nửa ngày, tin tức đã lan khắp kinh thành.

"Lâm thị, sao con lại vô dụng như thế hả?"

Bà mẹ chồng Từ thị giận dữ xông thẳng vào phòng ta, theo sau là Tô di nương với bộ dạng hoa lê đái vũ, nước mắt lưng tròng.

"Con lại để một nha đầu thôn dã đường hoàng bước vào cửa chính?"

"Đường đường là chủ mẫu Hầu phủ, con quản gia kiểu này à? Quả nhiên xuất thân nhà buôn, không có chút giáo dưỡng nào, chẳng thể lên mặt bàn được!"

Ta cầm một miếng bánh hạt dẻ, thản nhiên cắn từng miếng, chậm rãi nhai nuốt.

Chê ta xuất thân thương nhân ư? Nhưng khi tiêu xài tiền của ta, sao không thấy bà chê?

Lúc nào cũng thích lấy danh chủ mẫu Hầu phủ ra để ép ta vào khuôn phép, tiếc là giờ ta không còn bị bà ta khống chế nữa.

Thấy ta bình thản như không, Từ thị trừng mắt, quát lớn:

"Lâm thị!"

Nhưng chỉ sau vài giây im lặng, bà ta đổi giọng, trở nên ôn hòa hơn:

"Tống Nhu Nhi làm thiếp thì còn tạm được, sao có thể làm chính thất? Đến chữ còn chẳng biết mấy chữ, cả kinh thành thế gia quyền quý sẽ cười vào mặt Hầu phủ, người ngoài cũng sẽ chê cười con dạy con không nghiêm."

Ta nhàn nhạt đáp:

"Mẫu thân, Châu ca nhi muốn cưới nàng ta, còn lấy cái chếc ra ép buộc, con thật sự không còn cách nào khác. Danh tiếng bên ngoài, con chẳng để tâm, mạng sống của đích tử mới là quan trọng."

Kiếp trước, chẳng phải bà ta đã ngọt ngào dỗ dành Lục Viễn Châu, rồi quay sang trách ta hẹp hòi, khuyên ta nạp Tống Nhu Nhi vào phủ hay sao?

04

Sáng sớm hôm sau, một mama trong viện của mẹ chồng vội vã chạy đến báo tin:

"Phu nhân! Không hay rồi, lão phu nhân nói muốn về quê cũ ở Du Dương, hành lý đã thu dọn xong cả rồi!"

Lại giở cái trò này!

Chỉ cần chuyện gì không vừa ý, bà ta liền thu dọn hành lý đòi về quê, khóc lóc than thở:

"Người già rồi, trở thành cái gai trong mắt người khác, chuyện rối ren trong Hầu phủ, ta quản không nổi nữa, thà rằng mắt không thấy thì lòng không phiền!"

*

Kiếp trước, vì sợ mang danh vợ bị bỏ, mỗi lần Từ thị làm vậy, ta đều hoảng loạn chạy đến nhận lỗi, cúi đầu xin tha, lại còn dâng lên không ít châu báu, bạc tiền để dỗ bà ta vui vẻ.

Nhưng kiếp này... khác rồi.

*

"Lục Liễu, lại đây." Ta gọi nha hoàn, giọng thản nhiên.

"Lão phu nhân muốn về quê, nhanh chóng chuẩn bị thêm nhiều đồ ăn một chút. Đường sá xa xôi, không thể để mẫu thân bị đói. Quần áo, trang sức cũng phải mang đầy đủ, đừng để nhiễm lạnh."

"Bảo quản gia lập tức chuẩn bị xe ngựa, đi sớm đến sớm, miễn để mẫu thân mệt nhọc."
 
Kiếp Trước Ta Giữ Gia Phong, Kiếp Này Ta Diệt Cả Hầu Phủ!
Chương 3: Chương 3



05

Trên đường rời kinh, lão phu nhân bị Hầu gia đuổi theo chặn lại, quỳ xuống dập đầu nhận lỗi, cầu xin được đưa về.

Lúc bọn họ trở lại, ta đang bận xem tranh vẽ.

Chẳng bao lâu sau, một gia nô trong viện của Châu ca nhi vội vã chạy đến báo:

"Phu nhân, người mau đến xem đi! Hầu gia sắp đánh chếc thiếu gia rồi!"

*

Khi ta đến nơi, Hầu gia đang cầm roi quất lên người thiếu gia đang quỳ dưới đất.

Dáng vẻ ra sức giơ roi thật cao, nhưng đến lúc quật xuống, lực đã giảm đi quá nửa.

Hầu gia quát lớn: "Ta đánh chếc cái đồ bất hiếu này! Ngươi muốn chọc giận tổ mẫu đến chếc hay sao?!"

"Đã chọn cho ngươi biết bao nhiêu danh môn khuê tú, vậy mà cứ nhất quyết chống đối cha mẹ..."

Lục Viễn Châu thẳng lưng, kiên định đáp: "Hài nhi không lấy ai khác ngoài Tống Nhu Nhi!"

Tô di nương khóc lóc ngã vật sang một bên, vung khăn tay không ngừng:

"Đừng đánh nữa, Hầu gia, đừng đánh nữa mà!"

*

Thấy ta đến, Tô di nương lập tức bò đến, quỳ sát bên chân váy ta, giọng nghẹn ngào cầu xin:

"Phu nhân ơi, Châu ca nhi không thể khuyên được, hay là cứ đưa ít bạc cho cha mẹ Tống gia, bảo bọn họ dẫn con bé về đi!"

Lúc này, Hầu gia quất roi càng chậm hơn, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía ta.

Ta quá hiểu rõ rồi.

Tất cả chỉ là vở kịch diễn cho ta xem, mục đích vẫn là muốn ta bỏ tiền ra đuổi Tống Nhu Nhi đi.

Ta thản nhiên nhấp một ngụm trà, nhẹ nhàng cất lời:

"Con trai ta khó khăn lắm mới tìm được người trong lòng, sao phải chia rẽ đôi trẻ?

"Sĩ, nông, công, thương... Ta là nữ nhi nhà thương gia, còn Tống cô nương xuất thân nông gia, luận bối phận mà nói, nàng ấy còn trên ta một bậc, vậy thì có gì không xứng với Hầu phủ?"

Thấy ta không chịu thuận theo, Hầu gia nghiến răng, hừ lạnh một tiếng, tiếp tục vung roi mạnh hơn trước.

Hắn đang đánh cược rằng ta sẽ không nỡ nhìn con mình bị đánh.

Ta ra hiệu cho Lục Liễu mang đến một chiếc ghế, bày ra một bàn trà, chậm rãi thưởng trà, điềm nhiên nhìn Hầu gia đánh con.

Đánh đi, cứ đánh đi, con ai thì người nấy đau lòng.

Tô di nương khóc lóc sắp xỉu, lại bò đến kéo lấy váy ta, run giọng nói:

"Phu nhân, người không thể cứ đứng nhìn như vậy!"

Ta ngước mắt, hờ hững hỏi:

"Hửm? Có gì không đúng sao?"

"Xuất giá tòng phu, trong nhà này, Hầu gia là trời, ai ông ấy muốn đánh thì cứ đánh thôi."

Hầu gia nghe ta nói vậy, động tác lập tức khựng lại.

Ta ngáp một cái đầy chán nản:

"Hầu gia còn đánh nữa không? Nếu không đánh thì ta về ngủ trưa đây."

Hầu gia nghe vậy, sững sờ trừng mắt nhìn ta, tựa như không nhận ra ta nữa:

"Lâm thị! Nàng dạy con kiểu gì thế hả?!"

Ta thản nhiên đáp: "Vậy hòa ly đi."

"Hòa ly?! Nàng nằm mơ đi!"

Hầu gia tức đến mức mặt đỏ tía tai như con cá nóc phình to, quẳng roi xuống, nghẹn họng bỏ đi.

Hắn sao có thể đồng ý hòa ly chứ?

Trước khi ta gả vào Hầu phủ, đám gia nhân trong phủ còn thường xuyên bị nợ lương, là ta đã dốc lòng quản lý, bỏ cả của hồi môn ra xoay sở, khiến chút gia sản còm cõi của Lục gia dần phất lên, mới giúp Hầu phủ trở nên xa hoa tráng lệ, cho bọn họ được hưởng vinh hoa phú quý.

Hắn có thể không ưa ta, nhưng tuyệt đối không thể buông tay khỏi cuộc sống tốt đẹp này.

Lúc trở về viện, ta thấy hai thông phòng đang quỳ ngoài cửa khóc lóc thảm thiết.

Ta bèn cho người dẫn cả hai vào viện của mình, bảo Lục Liễu chọn vài bức tranh xuân cung họa mô tả chuyện khuê phòng tỉ mỉ nhất, đem đến cho bọn họ, dặn dò:

"Cầm lấy, xem cho kỹ, học cho đàng hoàng vào."

06

Thiếu gia sắp lấy vợ, lão phu nhân ngày ngày giở trò đòi về quê, cả Hầu phủ gà bay chó sủa, rối loạn vô cùng.

Con trai độc nhất thành thân, tất nhiên phải làm cho thật linh đình, tiêu tiền không tiếc tay, sổ sách trong phủ không đủ thì cứ ghi nợ.

Còn ta? Ta có việc quan trọng hơn phải lo.

Ta sắp xếp cho ca ca của Lục Liễu đi tìm bà mụ năm xưa đã đỡ đẻ cho ta.

Hồi tưởng lại chuyện cũ, năm đó ta vào Hầu phủ ba năm mới mang thai được một đứa con, khi ấy Tô di nương còn chưa vào phủ. Để tỏ lòng coi trọng, lão phu nhân cố ý mời bà mụ từ quê nhà Du Dương đến, chuyện đánh tráo con chắc chắn đã được sắp đặt từ trước.

Không màng chuyện trong phủ, ta cứ thư thả tận hưởng những ngày nhàn nhã.

Ta bảo Lục Liễu tìm vài cuốn thoại bản thịnh hành trong thành, pha ấm Long Tỉnh trước mưa do nhà mẹ đẻ gửi đến, cùng nàng uống trà đọc sách.

Kiếp trước trên đường lưu đày, Lục Liễu đem hết áo dày bọc lên người ta, còn mình thì chịu rét, cuối cùng chếc vì lạnh giữa đường.

Kiếp này, ta nhất định không để nàng chịu ấm ức nữa.
 
Kiếp Trước Ta Giữ Gia Phong, Kiếp Này Ta Diệt Cả Hầu Phủ!
Chương 4: Chương 4



07

Vài ngày sau, Hầu phủ rình rang đón Tống Nhu Nhi vào cửa.

Lục Viễn Châu cưỡi con tuấn mã cao lớn, mặt mày tái mét, khiến mọi người xung quanh bàn tán xôn xao. Tân lang trông chẳng có vẻ gì là khỏe mạnh cả.

Tất nhiên là không khỏe rồi, Hầu gia đánh nát m.ô.n.g hắn, vết thương còn chưa lành, mỗi lần ngựa xóc nảy một cái, hắn lại đau một phần, trán rịn đầy mồ hôi lạnh.

Trong tiệc cưới, lão phu nhân, Hầu gia và Tô di nương trông cứ như đang đưa tang.

Nhìn mà thấy nực cười, ta kéo Lục Liễu ngồi ăn tiệc, vịt bát bảo ngon quá, gà kho cũng tuyệt.

Dù sao thì mấy món này cũng là Hầu phủ ghi nợ mà đặt về, phải ăn cho thật ngon mới được.

Hôm sau, tân nương Tống Nhu Nhi mắt đỏ hoe, vào dâng trà.

Hai thị thiếp bên cạnh lại hồng hào tươi tỉnh, trông như gió xuân phơi phới.

Sau khi họ đi, Lục Liễu ghé tai ta nói nhỏ:

"Phu nhân, đêm qua thiếu gia bị thương, đau quá không động phòng được."

"Nhưng hai thị thiếp kia, lấy cớ bôi thuốc giúp thiếu gia, lặng lẽ đưa người ra ngoài. Không biết học từ đâu ra, chẳng cần nam nhân động tay, cũng có thể làm thiếu gia sung sướng, đến mức hắn mệt nhoài ngủ luôn trong phòng nhỏ."

*

Tốt! Hai nha đầu này có tiềm năng đấy, tự học mà thành, học không có điểm dừng.

Ta lập tức sai người đến con phố yên hoa trong thành, tìm sư phụ có tay nghề cao nhất, đích thân dạy dỗ hai nàng.

08

Tống Nhu Nhi vốn định đến khóc lóc kể khổ với ta.

Đôi mắt long lanh nước nhìn ta, bộ dạng ngập ngừng e thẹn:

"Mẫu thân, con có chuyện này... nhưng không biết phải nói thế nào."

"Không biết nói thì đừng nói."

Bỏ lại câu đó, ta quay về phòng, ung dung uống trà đọc thoại bản.

Nghe tiểu tư báo lại, Tống Nhu Nhi đã khóc lóc với tổ mẫu và Tô di nương suốt cả buổi.

Khi ra về, lão phu nhân còn nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, bịn rịn không muốn buông, đến mức con gái ruột của bà ta, Lục Vân Cẩm, cũng trợn mắt khinh bỉ.

Tối hôm đó, lão phu nhân truyền ta qua gặp.

Vừa mở miệng đã nói:

"Nhu Nhi nhà mẹ đẻ yếu thế, không như con. Nhưng giờ nó là thiếu phu nhân của Lục gia, trang sức y phục không thể quá tầm thường, đó là thể diện của Hầu phủ."

Ta gật đầu chân thành, *đúng đúng đúng, người nói đúng lắm.*

Lão phu nhân tiếp tục:

"Mấy ngày tới con dẫn Nhu Nhi đến Kim Hoa Trai chọn ít y phục trang sức. Vân Cẩm cũng sắp đính hôn, tiện thể dẫn nó theo, chọn cho thật tốt."

Biết chọn quá ha!

Kim Hoa Trai là tiệm trang sức cao cấp nhất trong thành, một cây trâm tùy tiện cũng hơn trăm lượng bạc.

Mà sổ sách của Hầu phủ còn chưa đến sáu trăm lượng, chưa đủ mua một bộ đầu trang hoàn chỉnh cho Tống Nhu Nhi.

Nói trắng ra là muốn ta bỏ tiền túi ra tô điểm thể diện cho Lục gia?

Mơ đi.

Ta vẫn giữ sắc mặt thản nhiên, ngoan ngoãn đáp lời.

09

Vừa bước vào tiệm Kim Hoa Trai, Tôn chưởng quầy liền tươi cười chào đón, nhanh chóng đưa tới sổ tranh mẫu trang sức.

"Đây đều là những kiểu dáng mới nhất."

Tống Nhu Nhi và Lục Vân Cẩm say mê ngắm nhìn, hận không thể đem tất cả về nhà.

Ta mỉm cười nói: "Những món này tuy kiểu dáng mới mẻ, nhưng đá quý dùng lại không phải loại thượng hạng. Ta biết tiệm của ngươi có những bảo vật trấn tiệm, sao không mang ra đây?"

Nghe vậy, Tôn chưởng quầy lập tức hớn hở, lớn tiếng đáp "Được!", rồi bảo tiểu nhị khiêng ra mấy chục món trang sức quý giá.

Vòng ngọc phỉ thúy xanh lục óng ánh, viên lam bảo thạch to bằng trứng chim cút, vòng cổ dát đầy trân châu...

Tống Nhu Nhi và Lục Vân Cẩm kinh ngạc đến mức miệng há hốc, ta cười bảo họ: "Thích món nào thì cứ chọn, lão phu nhân đã dặn dò, tất nhiên không thể để các con chịu thiệt."

Hai người họ nào từng thấy trận thế như vậy, mặt đỏ bừng, tinh thần phấn chấn, chọn tới chọn lui đến hoa cả mắt.

Cuối cùng khi rời đi, quần áo và hộp trang sức chất đầy nửa chiếc xe ngựa.

Chưởng quầy tính toán tổng giá, lên đến bốn vạn lượng bạc, đủ để mua cả ngàn mẫu ruộng tốt.

Hầu phủ vốn có quy định thanh toán nợ một năm một lần tại Kim Hoa Trai, nhưng lần này số tiền quá lớn, thấy chưởng quầy có chút do dự, ta lập tức trấn an:

"Chưởng quầy không cần lo, chúng ta đường đường là Hầu phủ, Hầu gia còn đang làm quan trong triều, chẳng lẽ lại chạy mất sao?"

10

Cuối tháng, Tôn chưởng quầy vội vã đến Hầu phủ đòi nợ.

Vừa bước vào phủ, hắn liền phát hiện ngay cả đòi nợ cũng phải xếp hàng. Phía trước đã có chưởng quầy của các tửu lâu lớn trong thành, chưởng quầy tiệm vải lụa, chưởng quầy cửa hàng dược liệu bổ phẩm...

Ta bảo các chưởng quầy đưa danh sách nợ lên, rồi mời họ uống trà chờ đợi.

Mọi người xì xào bàn tán, đối chiếu sổ sách xong ai nấy đều tái mặt—Hầu phủ tổng cộng nợ hơn sáu vạn lượng bạc, trong khi bổng lộc một năm của Hầu gia chỉ có hai ngàn lượng!
 
Kiếp Trước Ta Giữ Gia Phong, Kiếp Này Ta Diệt Cả Hầu Phủ!
Chương 5: Chương 5



Các chưởng quầy mồ hôi lạnh túa ra.

Ta cầm danh sách nợ đi thẳng đến thư phòng, nơi Hầu gia đang luyện chữ.

Nhìn thấy sổ nợ, Hầu gia lập tức quát lớn: "Lâm thị, nàng quản lý nội vụ kiểu gì mà để thâm hụt lớn như vậy?!"

Ta mỉm cười nhắc nhở: "Hầu gia hãy xem kỹ, số tiền này đều là theo ý của ngài và lão phu nhân—dùng để tổ chức hôn lễ cho Châu ca nhi, mua quần áo trang sức cho tân thiếu phu nhân, sắm sửa đồ cưới cho muội muội. Thiếp thân không hề tiêu một đồng nào."

Hầu gia biết mình vô lý, mặt đỏ tía tai, bèn quát lên: "Quản lý gia đình là trách nhiệm của nàng, tự nàng giải quyết đi!"

Tốt! một câu "tự nàng giải quyết", chẳng phải là ngầm ép ta phải bỏ tiền hồi môn ra sao?

Lúc ta xuất giá, sính lễ kéo dài mười dặm, danh sách của hồi môn dài đến mấy mét, ruộng đất, cửa hàng, vàng bạc châu báu nhiều không kể xiết. Ta lại tinh thông kinh thương, số của hồi môn năm đó đã được ta kinh doanh sinh lời gấp bội.

Ta tất nhiên có đủ khả năng giải quyết món nợ này.

"Được thôi, Hầu gia, thiếp thân sẽ tự xử lý."

Nghe vậy, Hầu gia hài lòng gật đầu.

11

Ta bảo các chưởng quầy cho ta hai ngày, nhất định sẽ hoàn trả đầy đủ bạc nợ.

Sau đó, ta gọi quản gia đến kiểm kê sản nghiệp của Hầu phủ.

Sổ sách cho thấy, bạc trong phủ đã cạn sạch, nhưng bên ngoài vẫn còn bảy cửa hàng, hơn một nghìn mẫu ruộng tốt, hai trang viên, một biệt viện suối nước nóng—tất cả đều là tổ nghiệp của Hầu phủ.

Ta dặn hắn không được tiết lộ tin tức, lập tức mang toàn bộ địa khế, nhà khế đến cầm cố ở Kim Mãn Đường, đổi lấy chút bạc.

Quản gia kinh hãi, lắp bắp nói:

"Kim Mãn Đường là chỗ cho vay nặng lãi, nghe đồn chủ nhân thực sự đứng sau là Thái tử! Sau này muốn chuộc lại e là không dễ..."

Ta thản nhiên đáp:

"Tiền gấp, cứ làm theo lời ta, mặc kệ bị ép giá bao nhiêu, chỉ cần có bạc là được."

Ngày hôm sau, quản gia đã bán sạch tổ nghiệp của Hầu phủ, đổi về hai mươi vạn lượng bạc. Trả hết nợ xong vẫn còn dư gần mười bốn vạn lượng.

Bạc phải dùng vào chỗ đáng giá!

Ta gọi hai thị thiếp của Lục Viễn Châu đến hỏi han việc học hành.

Cả hai trông ngày càng yêu kiều, vòng eo uyển chuyển, cử chỉ phong tình vô cùng quyến rũ.

Họ vui vẻ báo cáo rằng thầy dạy rất tận tình, nhưng bài vở có phần lặp lại, không còn mới mẻ nữa.

Học không bao giờ là đủ! Học không bao giờ có giới hạn!

Ta phất tay hào phóng, cấp ngay mười ngàn lượng bạc, để họ tự tìm danh sư, chuẩn bị đầy đủ tài liệu học tập!

12

Con trai ăn sung mặc sướng thế này, không có lý do gì để Hầu gia cứ mãi khư khư giữ mình vì Tô di nương.

Ta sai người nhắn tin cho Thượng thư Bộ Lại, Vương đại nhân, rủ Hầu gia đến Xuân Vũ Lâu hưởng lạc, ta cũng gửi một món quà hậu hĩnh. Vị đại nhân này vừa tham tiền vừa háo sắc, nhưng lại là bạn nối khố của Hầu gia.

Quả nhiên, chưa đến mấy ngày đã có người chạy tới báo tin:

"Phu nhân, không hay rồi! Hầu gia bị giữ lại ở Xuân Vũ Lâu rồi!"

Hóa ra, Hầu gia ở Xuân Vũ Lâu hai ngày liền, vừa đánh bạc thua mấy nghìn lượng, vừa phải lòng một tiểu mỹ nhân. Vì nàng ta, Hầu gia xảy ra xô xát với bảo tiêu của Xuân Vũ Lâu, đánh nhau một trận ra trò, còn ngang nhiên tuyên bố muốn chuộc thân cho người đẹp.

Giờ thì người cũng đã ngủ qua rồi, Xuân Vũ Lâu thấy Hầu phủ giàu có, sao có thể bỏ qua cơ hội c.h.é.m một khoản lớn? Nếu không chịu bỏ tiền, đám bảo tiêu bị thương kia nói không chừng sẽ lăn lộn một năm, kéo cả Hầu gia ra quan phủ xét xử.

Lão phu nhân lòng dạ xót con, một cước đá văng Tô di nương, quay sang hạ lệnh cho ta:

"Lâm thị! Ta mặc kệ con dùng cách gì, lập tức đưa Hầu gia về cho ta!"

Cách gì ư? Có tiền là có tất cả!

Ta vội vã đến Xuân Vũ Lâu, vừa vào cửa đã thấy Hầu gia mặt đỏ bừng, đang nằm trên giường mỹ nhân, còn chưa tỉnh rượu. Tiểu mỹ nhân kia y phục lả lơi, dáng vẻ yêu kiều, thấy tôi liền uể oải ngồi dậy, khẽ nghiêng người hành lễ.

Đúng là một mỹ nhân hiếm có. Ta phất tay ra hiệu cho Lục Liễu lấy ngân phiếu chuộc người.

Tiểu mỹ nhân được chuộc đi rồi, nhưng hai cô nương đồng lứa với nàng lại lưu luyến không rời, dựa vào khung cửa, lặng lẽ lau nước mắt.

Ôi trời, ta vốn là người mềm lòng, không chịu nổi cảnh mỹ nhân rơi lệ.

"Bà chủ, hai người này bao nhiêu?"

"Phu nhân chỉ cần thêm mười nghìn lượng, có thể mang cả ba đi."

"Lục Liễu, trả tiền! Đưa hết về! Hầu phủ rộng rãi, nuôi được."

Tô di nương không biết từ lúc nào đã lén đi theo, lại quỳ sụp xuống đất, ôm mặt khóc lóc:

"Phu nhân! Không thể làm thế được! Thể diện Hầu phủ sắp mất sạch rồi!"

Ta đá nàng ta văng ra xa:

"Bớt làm mất hứng của Hầu gia! Người ta đã vất vả mấy chục năm rồi, có hồng nhan tri kỷ bầu bạn thì có gì to tát đâu?"

Thế là, ta hùng hổ dẫn theo ba cỗ xe ngựa, chở Hầu gia cùng ba mỹ nhân thẳng về phủ.
 
Kiếp Trước Ta Giữ Gia Phong, Kiếp Này Ta Diệt Cả Hầu Phủ!
Chương 6: Chương 6



13

Trên đường trở về, gặp ai ta cũng chào hỏi, hễ có ai hỏi han, ta liền vui vẻ đáp:

"Hầu gia lại nạp thêm ba tiểu thiếp nữa rồi!"

Hầu gia tỉnh rượu, nhìn ba mỹ nhân phong tình vạn chủng đang quỳ bên giường, cả người ngây ngẩn, miệng lẩm bẩm không ngừng:

"Sao ta lại hồ đồ đến mức này?"

Ta lập tức bước lên an ủi:

"Hầu gia, chẳng qua chỉ là nạp thiếp mà thôi, cả kinh thành này, nhà quyền quý nào chẳng có ba năm bảy di nương? Hầu gia giữ đạo nhất thê nhất thiếp hơn mười năm rồi, giờ cũng nên nạp thêm để phòng còn người nối dõi."

Nghe vậy, vẻ hoang mang trong mắt Hầu gia giảm đi đôi phần, trầm ngâm gật đầu:

"Phu nhân thật hiền thục, nhưng việc này không thể truyền ra ngoài được, ta mà cưới kỹ nữ, đồng liêu chắc chắn sẽ chê cười."

Tôi dịu dàng mỉm cười, gật đầu đáp ứng. Đáng tiếc là cả kinh thành đều đã biết tin Hầu gia đón ba cô nương từ thanh lâu về rồi.

Lúc này, Tô di nương chạy vào phòng, lao đến bên giường khóc lóc thảm thiết:

"Hầu gia! Ba tiểu thiếp này nhiều quá! Chàng làm sao chịu nổi? Bớt lại hai người đi, chỉ giữ một người thôi được không?"

Không chịu nổi ư? Một nam nhân mà bị nói là không chịu nổi, chắc chắn không đời nào chịu thừa nhận!

Ta lập tức tiếp lời:

"Nếu thân thể Hầu gia thật sự không kham nổi, hay là để thiếp lấy chút lộ phí, tiễn hai người ra khỏi phủ nhé?"

"Nói bậy bạ gì đó! Đã nạp vào phủ thì không ai được đi hết!" Hầu gia nổi giận gầm lên, giọng đầy phẫn nộ—nam nhân sao có thể nhận mình không được chứ!

Nói xong, ông ta thẳng tay đẩy Tô di nương ngã lăn ra đất. Vừa nãy nàng còn quỳ khóc, giờ thì thành nằm sấp mà khóc.

Hầu gia không thèm nhìn nàng lấy một cái, sắc mặt đầy chán ghét.

Kiếp trước, có ta giữ cổng không cho nữ nhân khác vào phủ, nàng mới được một mình hưởng hết ân sủng, ăn mặc tiêu xài không khác gì chính thất, ngày tháng vô cùng sung sướng.

Giờ thì hay rồi, có thêm ba người vào, các ngươi cứ từ từ tranh sủng đi nhé!

14

Lão phu nhân nghe tin liền truyền ta đến hỏi tội.

Vừa bước một chân vào cửa, một tách trà đã bay thẳng đến chân ta.

"Lâm thị! Ngươi làm chủ mẫu kiểu gì mà lại dung túng Hầu gia làm ra chuyện hoang đường như vậy? Ta còn mặt mũi nào nhìn người khác? Sau này làm sao ra ngoài gặp ai đây?!"

Kiếp trước, lão phu nhân không phải nói như vậy. Khi đó, bà ta không biết đã bao lần giục ta nạp thiếp cho Hầu gia. Bây giờ Hầu gia thật sự nạp thiếp rồi, bà ta lại ra vẻ ấm ức?

Nhưng bà ta cũng biết chuyện này đã không thể vãn hồi, chi bằng mượn cớ này để ép ta nhượng bộ:

"Chuyện của Hầu gia cứ tạm gác lại, nhưng hôn sự của Vân Cẩm thì ngươi phải để tâm vào, không thể để nhà thông gia coi thường nó được!"

"Để tâm vào" có nghĩa là phải chi thật nhiều tiền.

Không sao cả, Hầu phủ giàu có, có thể chi được.

Ta gật đầu, nhu thuận đáp:

"Nhất định sẽ để muội muội được gả đi trong vinh hoa phú quý."

Phu quân của Lục Vân Cẩm là Trạng nguyên lang Lý Tĩnh, người đang được Thánh Thượng sủng ái nhất.

Kiếp trước ta đã cực lực phản đối mối hôn sự này. Ta từng dò la được rằng gã Trạng nguyên lang này có thói quen đánh vợ.

Vị thê tử đầu tiên theo hắn mười mấy năm, từ nhỏ đã được nuôi dưỡng trong nhà như một đứa trẻ hầu, cuối cùng lại bị hắn đánh chếc.

Khi đó, ta đã chọn một tú tài tên là Trần Lễ cho Lục Vân Cẩm.

Trần Lễ xuất thân bần hàn nhưng lại là người hiền hậu, tài học xuất chúng, bái danh sư làm thầy, đồng môn đều là nhân tài đầy hứa hẹn, tiền đồ sáng lạn.

Chỉ vì ta đã làm chủ, gả nàng cho một tú tài nghèo, kiếp trước Lục Vân Cẩm hận ta đến tận xương tủy.

Nàng ta không ngừng khiêu khích, ly gián trong phủ, thậm chí vì muốn bám vào quyền quý mà trèo lên giường Thái tử, xúi giục ca ca mình dốc sức phò trợ Thái tử.

Kết quả là gì?

Thái tử thất bại, cả nhà bị xử tội.

Nàng ta bị đánh chếc.

Nếu nàng ta chếc sớm một chút, có lẽ ta cũng không phải lưu đày rồi.

15

Hôm sau, ta liền gọi Lục Vân Cẩm tới để đối chiếu danh sách sính lễ.

Lục gia giờ đây chỉ còn là một cái vỏ rỗng, chắc chắn không thể cấp cho nàng ta tài sản làm của hồi môn.

Cũng may Lục Vân Cẩm xưa nay vẫn coi thường việc buôn bán, thứ nàng ta muốn chẳng qua chỉ là vàng bạc, châu báu, quần áo lụa là.

"Tẩu tẩu, muội còn muốn một bộ bàn ghế gỗ hoàng hoa lê nữa."

"Được được được, bảo quản gia mau đi mua về."

Lục Vân Cẩm thấy ta cái gì cũng đáp ứng, cười tít mắt, bắt đầu mở miệng sư tử:

"Tiệm Kim Hoa mới nhập một bộ trang sức mã não cực kỳ tinh xảo."

"Mua, hôm nay muội cứ đến đó đặt cọc, ghi vào sổ của Hầu phủ."

Lục Vân Cẩm cầm danh sách sính lễ, mãn nguyện rời đi.
 
Kiếp Trước Ta Giữ Gia Phong, Kiếp Này Ta Diệt Cả Hầu Phủ!
Chương 7: Chương 7



Tiễn nàng ta đi rồi, trong sổ sách của Hầu phủ chỉ còn chưa đến năm vạn lượng bạc.

Lão phu nhân đối với việc ta làm rất vừa lòng, còn đặc biệt sai mụ v.ú trong phòng đem điểm tâm tới thưởng.

Ta và Lục Liễu vừa ăn vừa cảm thán:

"Lão phu nhân thật hiền từ, tiêu sạch tổ nghiệp của nhà mình để chuẩn bị của hồi môn cho con gái, có gì mà phải cảm kích chứ?"

16

Nghĩ đến việc lão phu nhân tốt bụng như vậy, ta sao có thể để bà ấy chịu thiệt được chứ?

Lão phu nhân năm nay vừa tròn năm mươi tuổi, thủ tiết nhiều năm, dù vậy nhờ cuộc sống nhung lụa, dung nhan vẫn mặn mà đằm thắm.

Ta sai Lục Liễu mang khăn che mặt, chọn một chiếc xe ngựa không mấy nổi bật, thẳng tiến đến Thủy Vân Các.

Nơi đây nổi danh với những tiểu quan chất lượng hảo hạng, ai nấy đều môi hồng răng trắng, dung mạo như ngọc, một đám thiếu niên tuấn tú, thực sự khiến người ta nhìn mà vui vẻ trong lòng.

Ta chọn ra hai người vừa biết ca hát vừa giỏi múa, hỏi:

"Ta chuộc thân cho các ngươi, một năm sau sẽ thả tự do, được chứ?"

Hai người đó mắt sáng rực, lập tức gật đầu liên tục.

Ta liền gọi bà chủ lầu xanh đến, ném ra hai vạn lượng bạc, trực tiếp mang người đi.

Sau đó cho bọn họ đổi sang trang phục tiểu tư của Hầu phủ, rồi đưa thẳng đến viện của lão phu nhân, dặn dò kỹ càng:

"Lão phu nhân thích nghe hát, rảnh rỗi thì cứ hát mấy khúc cho bà ấy nghe, nếu bà ấy vui vẻ, ta sẽ trọng thưởng."

17

Tiệc tẩy trần nhân dịp Lục Vân Cẩm về thăm nhà, lão phu nhân mặt mày rạng rỡ, miệng cười duyên dáng, trông như trẻ ra hai mươi tuổi.

Ngược lại, Hầu gia thì ngày càng tiều tụy, còn Châu ca nhi thì cứ như bị hút hết dương khí, thần sắc u ám, ánh mắt đờ đẫn—xem ra cha con bọn họ dạo này vất vả lắm.

Lục Vân Cẩm ngồi sát bên Lý Kính, nói cười rôm rả, tỏ ra chưởng quầy phu thê chưởng quầy hòa hợp.

Chỉ có Tô di nương là mặt mày đầy ai oán, trông chẳng khác gì góa phụ trung trinh. Từ sau khi ba vị thiếp mới vào cửa, Hầu gia chưa từng đặt chân đến phòng bà ta lần nào.

Hầu phủ hiện tại thiếp thất đông đúc, đến mức cả một bàn tiệc cũng sắp không ngồi hết.

Ta tính toán, phải nhanh chóng đổi sang một chiếc bàn lớn hơn, để sau này cả nhà quây quần sum vầy cho thuận tiện.

*

Sau bữa cơm, Lục Vân Cẩm kéo tay ta, cười tít mắt:

"Đa tạ tẩu tẩu đã vì muội thu xếp một mối hôn sự tốt như vậy!"

Ta nhẹ nhàng vỗ tay nàng ta, hiền từ đáp:

"Đều là phúc khí của muội cả, là muội tự chọn được nhà chồng tốt."

Phải đó, chính là tự muội chọn đấy, sau này có bị đánh thì cứ nhịn mà chịu, đừng có quay về trách ta.

Tiễn nàng ta đi rồi, ta lập tức trang điểm thật đẹp cho Lục Liễu, dẫn theo nàng ấy đến nhà Trần Tú Tài.

Kiếp trước, Trần Tú Tài nhờ công trị thủy mà liên tiếp thăng ba cấp quan, sau đó lại có công hộ giá, trở thành tâm phúc của Hoàng thượng.

Ta sao có thể để mỡ dâng miệng mèo cho người ngoài được?

Vừa gặp Trần mẫu, ta liền từ trong tay áo rút ra một tờ khế đất, đẩy đến trước mặt bà ấy:

"Một chút tâm ý, mong phu nhân nhận lấy."

Đây là một tòa phủ đệ năm gian, rộng rãi hơn Hầu phủ của tôi, lại còn nằm ngay gần hoàng thành.

Trần gia xuất thân bần hàn, Trần Tú Tài thì thanh liêm chính trực, đến giờ mẹ con bọn họ vẫn chỉ sống trong một tiểu viện nhỏ ở ngoại thành.

Trần mẫu bị dọa đến mức nói năng lắp bắp:

"Không... không dám nhận..."

Ta lập tức kéo Lục Liễu đến trước mặt bà ấy, đẩy nàng lên một chút:

"Đây là nghĩa muội Lục Liễu của ta, năm nay vừa tròn mười tám, chưa định hôn sự. Nếu Trần gia bằng lòng kết thân với nhà họ Lâm, ngoài phủ đệ này, ta sẽ tặng thêm mười tám rương hồi môn."

Ngay trong ngày hôm đó, Trần mẫu liền chốt luôn ngày cưới với ta.

Rời khỏi Trần gia, Lục Liễu vẫn còn đần thối ra, chưa kịp hoàn hồn.

Đúng là ngốc nghếch!

Muội còn chưa hiểu sao?

Phu nhân của muội đây, ngoài tiền ra thì chẳng còn gì khác!

Tiền sinh không mang theo, chếc không mang đi, để bọn khốn đó tiêu xài thì chẳng thà đổ hết lên người muội !

18

Tiền trong Hầu phủ như nước chảy ra ngoài, không còn ta khống chế, trên dưới cả phủ xa hoa lãng phí, ai nấy đều xem như đang tiêu xài của hồi môn của ta, chẳng chút kiêng dè. Chưa đầy ba tháng, sổ sách đã báo lại bạc trong phủ không còn đến một vạn lượng.

Trong khoảng thời gian ấy, ta nhận được thư từ huynh trưởng của Lục Liễu gửi về từ quê nhà Du Dương:

"Theo như lời bà đỡ năm đó, dựa vào dấu hiệu nhận biết, xác nhận tiểu thư vẫn còn sống, hiện đang được nuôi dưỡng trong một gia đình giàu có ở Du Dương. Phu nhân không cần lo lắng."
 
Kiếp Trước Ta Giữ Gia Phong, Kiếp Này Ta Diệt Cả Hầu Phủ!
Chương 8: Chương 8



Nhận được tin tức về nữ nhi, ta mừng rỡ đến mức chỉ muốn lập tức chạy đến gặp con bé. Nhưng ta biết bây giờ chưa phải lúc.

Không ngoài dự đoán, đứa con ngoan Lục Viễn Châu của ta lại bắt đầu giở trò.

Thầy dạy của hắn ở học đường đích thân đến xin từ chức. Vị lão sư này là ta bỏ bạc lớn mời từ quê nhà Giang Nam đến, hôm nay lại chắp tay thi lễ, than thở:

"Lệnh lang ngày ngày mơ mơ màng màng, chẳng khác nào gỗ mục không thể khắc, lão thân thật sự không thể dạy nổi, nay xin từ chức, về quê dưỡng già."

Nghe tin danh sư muốn rời đi, Tô di nương vội vã kéo Lục Viễn Châu đến nhận lỗi. Mới mấy ngày không gặp, hắn đã gầy đi trông thấy, đen thui như con khỉ nhỏ. Hai nha đầu thông phòng kia thật biết học hỏi, cứ tiếp tục thế này, e rằng sớm muộn cũng vắt kiệt sinh lực của hắn mất.

Lục Viễn Châu bắt chước bộ dạng ương bướng của phụ thân hắn, vươn cổ nói:

"Mẫu thân, nhi tử không có thiên phú đọc sách, học hành cũng chỉ phí sức, chẳng bằng tìm hướng đi khác."

Ta cười gật đầu:

"Châu nhi nói đúng, ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có thể thành công. Lão sư, ngài cứ ở lại dùng bữa trưa đã, ta sẽ sai người chuẩn bị xe ngựa đưa ngài về."

Lục Viễn Châu không thể tin nổi mà nhìn ta trừng trừng:

"Mẫu thân, người nói thật sao?"

Kiếp trước, ta là người lo lắng cho việc học hành của hắn nhất. Hắn chỉ cần viện cớ tâm tình không tốt, không muốn đến trường, ta liền cố hết sức đáp ứng mọi yêu cầu để hắn có thể tiếp tục đèn sách.

"Thật, còn thật hơn vàng nữa. Con không phải là người có thể đọc sách, mẫu thân cũng không ép buộc."

Ta sai quản gia đem toàn bộ ngân phiếu còn lại của Hầu phủ đến, nhét thẳng vào tay hắn:

"Châu nhi, trước tiên cầm số bạc này, ngày mai mẫu thân sẽ gom góp thêm hai vạn lượng nữa cho con, xem xem có thể làm ăn gì tốt, tìm một con đường sinh nhai đi."

Lời vừa dứt, Lục Viễn Châu *phịch* một tiếng quỳ rạp xuống đất:

"Mẫu thân, người vẫn là người thương con nhất!"

Vừa dập đầu, hắn vừa cảm tạ không ngừng:

"Tạ mẫu thân! Tạ mẫu thân!"

Thầy dạy của hắn tức đến mức đập mạnh tách trà xuống đất, phất tay áo bỏ đi:

"Thô lỗ không chịu nổi! Cả nhà đều điên hết rồi!"

"Quản gia, chuẩn bị xe tiễn lão sư một đoạn đường." Ta vội vã sai người.

Tô di nương cuối cùng cũng không nhịn được, bật khóc kêu gào:

"Lâm Uyển Quân, ngươi điên rồi! Ngươi muốn hại chếc Châu nhi sao? Hắn ở độ tuổi này không đọc sách thì có thể làm gì? Ngoài phá gia chi tử ra, hắn còn biết cái gì khác?"

Ta chậm rãi nhìn bà ta, khóe môi nhếch lên:

"Tô thị, bớt gây xui xẻo đi. Ta tin tưởng Châu nhi của ngươi."

Lục Viễn Châu hoàn toàn mặc kệ bà ta, hớn hở cầm ngân phiếu rời đi. Tô di nương ngồi bệt xuống đất, vừa đ.ấ.m vừa khóc, tựa như đang than trời trách đất.

Nhìn bộ dạng ấy của bà ta, ta không nhịn được bật cười. Quả nhiên, *con ai người nấy lo*!

Thật ra, Tô di nương cũng hiểu rõ tầm quan trọng của chuyện học hành. Kiếp trước, để lấy lòng Lục Viễn Châu, bà ta thường xuyên bao che cho hắn trốn học, còn khuyến khích hắn chống đối ta, tâng bốc hắn là *kỳ tài kinh thương*. Nhưng bây giờ ta thật sự để hắn đi buôn bán, bà ta lại khóc đến ngất trời, đúng là xui xẻo!

Dù cho bà ta có khóc đến chếc đi sống lại, Hầu gia và lão phu nhân cũng không đoái hoài đến. Phòng của bọn họ còn bận náo nhiệt, đâu có rảnh lo những chuyện vụn vặt này.

Còn ta, cũng phải bận rộn giúp Châu nhi gom góp thêm hai vạn lượng bạc.

Ta gọi quản gia đến, phân phó:

"Cầm khế đất của Hầu phủ đi cầm cố ở Kim Mãn Đường, xem có thể đổi được bao nhiêu. Hầu phủ đất rộng nhà to, chúng ta cũng cần thời gian để dọn đi, có thể hạ giá một chút."

Quản gia nghe vậy thì giật b.ắ.n người, vội vàng lắp bắp:

"Phu nhân! Đây là tổ trạch! Nếu tổ tiên dưới suối vàng biết được, chắc chắn sẽ tức giận!"

Ta mỉm cười, giọng điệu nhẹ bẫng:

"Chớ để lộ chuyện này ra ngoài. Đưa nhi tử của ngươi vào học trong Bạch Lộc Thư Viện, chuyện này ta lo liệu."

Nghe thấy vậy, quản gia lập tức thay đổi thái độ, gật đầu lia lịa:

"Phu nhân quản lý gia sản, tất cả đều nghe theo phu nhân!"

Hầu phủ tổ trạch cuối cùng đổi được mười vạn lượng bạc. Ta lập tức sai người mang hai vạn lượng đến cho Lục Viễn Châu.

Hầu phủ này cũng chẳng còn gì đáng để lưu luyến nữa rồi!

19

Viện của ta chưa lúc nào được yên tĩnh, chỉ mấy ngày sau đã có gia đinh đến báo tin:

"Phu nhân, lão phu nhân thân thể không khỏe, bụng trướng to, lại thường xuyên buồn nôn."

Ta nhấp một ngụm trà, thản nhiên nói:

"Lão phu nhân không khỏe thì tìm đại phu chứ, báo ta làm gì?"
 
Kiếp Trước Ta Giữ Gia Phong, Kiếp Này Ta Diệt Cả Hầu Phủ!
Chương 9: Chương 9



Gia đinh vội đáp:

"Đại phu đã mời rồi, nhưng nói bệnh tình phức tạp, nhất định phải mời phu nhân qua một chuyến."

Đến viện của lão phu nhân, đại phu ra hiệu muốn nói chuyện riêng với ta. Ta theo hắn ra đình hóng mát, hắn hạ thấp giọng:

"Chúc mừng phu nhân, trong nhà sắp có thêm người. Lão phu nhân đã mang thai hơn bốn tháng rồi!"

Lời này ý tứ đã quá rõ ràng, hắn căn bản là muốn moi bạc bịt miệng ta.

Ta lạnh lùng nhìn hắn, khẽ ho một tiếng, rồi cao giọng hét lên:

"Lang băm! Đồ lang băm! Lão phu nhân sao có thể mang thai? Ngươi đúng là kẻ bịp bợm, dám vu oan cho lão phu nhân!"

Ta lập tức gọi người:

"Người đâu! Mau lôi tên lang băm này ra ngoài, lập tức ném hắn ra khỏi phủ!"

Gia đinh vâng lệnh, lập tức lôi đại phu ra ngoài. Hắn không những không moi được bạc mà còn bị sỉ nhục một trận. Tức tối đến đỏ mặt tía tai, hắn ngồi ngay trước cửa Hầu phủ, không chịu đi, lớn tiếng gào lên:

"Ta không hề chẩn đoán sai! Lão phu nhân đúng là có thai, không tin thì cứ mời thêm đại phu khác đến xem!"

"Đường đường là Hầu phủ, lại ức h.i.ế.p ta, không trả tiền chẩn mạch!"

Hắn cứ gào thét ở cổng Hầu phủ, càng lúc càng nhiều dân chúng hiếu kỳ tụ tập lại xem.

Còn lão phu nhân thì đóng chặt cửa, trốn trong phòng khóc lóc, không chịu gặp ta.

Nếu đã không muốn thấy mặt ta, thì ta cũng chẳng làm gì được, đành quay về viện nhàn nhã uống trà, đọc thoại bản thôi.

Đến khi Hầu gia hạ triều trở về, thấy cảnh tượng trước cửa phủ thì cuống quýt lấy một túi bạc trong người ra, nhét vào tay đại phu để bịt miệng, sau đó mới tiễn hắn đi.

Nhìn hắn vừa bước vào cửa, ta đã nhanh hơn một bước, cướp lời trước khi hắn kịp mở miệng:

"Hầu gia, ngài đưa bạc cho tên vô lại kia làm gì? Hắn lại dám chẩn đoán mẫu thân có thai, thật là trò cười thiên hạ! Phụ thân đã mất gần hai mươi năm, mẫu thân cũng đã gần năm mươi tuổi, vậy mà lại có thể tự mang thai ư?"

Hầu gia tức đến mức toàn thân run rẩy, giơ tay chỉ vào ta, lắp bắp:

"Ngươi… ngươi… ngươi…!"

Nói được nửa câu thì nghẹn họng, giận dữ đẩy ta qua một bên, xông thẳng vào viện của lão phu nhân.

20

Sáng sớm hôm sau, ta đang dùng điểm tâm thì thấy Lục Liễu vội vã chạy vào bẩm báo:

"Phu nhân, tối qua Hầu gia ở trong viện của lão phu nhân náo loạn đến tận nửa đêm, thay ba lượt đại phu. Xem ra lão phu nhân thực sự đã mang thai. Hầu gia nổi giận lôi đình, đập nát hết đồ đạc trong viện."

"Hôm nay còn cáo bệnh không lên triều, nói rằng mình chẳng còn mặt mũi nào gặp ai cả."

Ta kéo nàng ngồi xuống cùng ăn, vừa thưởng thức bữa sáng vừa mỉm cười nghe nàng kể tiếp.

"Không biết Hầu gia định cho lão phu nhân uống thứ thuốc gì, nhưng lão phu nhân nhất quyết không chịu uống. Hầu gia đã sai người đi đón Đại tiểu thư về, muốn để nàng khuyên nhủ lão phu nhân."

Ta chậm rãi nói:

"Hẳn là thuốc phá thai. Lão phu nhân tín Phật, không nỡ sát sinh mà thôi."

Lão phu nhân không nỡ phá thai, nhưng kiếp trước lại có thể nhẫn tâm đến mức ta hấp hối cũng không buồn ra ngoài nhìn ta lấy một lần.

Bọn gia đinh, nha hoàn được sai đi đón Lục Vân Cẩm đợi suốt một ngày cũng chẳng thấy nàng đâu. Trạng nguyên lang chỉ sai người nhắn lại một câu:

"Phu nhân thân thể không tiện, không thích hợp về nhà, để hôm khác hãy thăm."

Tính ra, từ sau tiệc hồi môn đến nay cũng đã bốn, năm tháng rồi, Lục Vân Cẩm chưa hề trở về. Đoán chừng nàng ta đã bị đánh đến mức không ra nổi cửa rồi.

Không chờ được muội muội, Hầu gia đành tự mình ra tay, ép lão phu nhân uống thuốc. Đêm ấy, tiếng khóc của lão phu nhân vang vọng suốt cả đêm. Còn Hầu gia thì dẫn theo ba vị mỹ thiếp uống rượu đến tận khuya, say khướt như bùn.

Nhân lúc hắn còn đang say, ta lẻn vào thư phòng, lật tìm chứng cứ Hầu gia kết đảng với Thái tử. Cuối cùng, dưới trường kỷ và ghế trà trong phòng ngủ, ta phát hiện một ngăn bí mật, bên trong là chồng thư từ qua lại giữa hắn và Thái tử.

Trong bức thư gần nhất, Hầu gia còn dõng dạc cam kết với Thái tử:

"Nội tử gia tài phong phú, có thể dốc sức tương trợ Thái tử thành đại nghiệp."

Cũng may lá thư này vẫn chưa được gửi đi, ta lập tức vứt vào lò thiêu rụi.

Tên chó chếc này, muốn chếc thì cứ chếc một mình, đừng có kéo ta theo cùng!

21

Phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí.

Hầu gia còn chưa tỉnh rượu, thì bảo tiêu của sòng bạc đã áp giải Lục Viễn Châu đến tận cửa đòi nợ.

Thì ra sau mấy ngày đi tìm việc làm, hắn ta chê việc thì lãi ít, việc thì vất vả, cuối cùng phát hiện ra cờ b.ạ.c mới là con đường kiếm tiền nhanh nhất. Hắn trực tiếp cầm số bạc ta đưa bước vào sòng, không chỉ thua sạch vốn liếng mà còn mắc nợ thêm năm vạn lượng.

Ôi chao, có trùng hợp không cơ chứ? Số dư trong sổ sách của Hầu phủ hiện tại cũng vừa vặn còn đúng năm vạn lượng.

Người của sòng bạc tuyên bố, nếu không trả tiền, thì họ sẽ chặt một bàn tay của hắn.
 
Back
Top Bottom