Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa

Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa
Chương 190: Một Hoàng Nhi Khác?



"Hoàng Thượng giá lâm—"

Tiếng thái giám the thé vang lên, một bóng dáng hoàng bào màu vàng sáng chậm rãi tiến Ngự Hoa Viên.

Những quan viên vốn đang thì thầm bàn tán lập tức cúi đầu, ai dám thở mạnh.

Ánh mắt u ám của hoàng đế quét qua cung nữ và Lương Tần, cuối cùng dừng thanh kiếm trong tay Tiêu Uyên.

"Người , kéo cung nữ xuống, đánh ch-ết bằng gậy cho trẫm!"

Ngay lập tức, thị vệ tiến lên lôi cung nữ .

"Hoàng Thượng tha mạng!"

Cung nữ tái mặt, quỳ rạp xuống đất cầu xin: "Nô tỳ chỉ sự thật, từ nay về dám nữa, xin Hoàng Thượng tha mạng!"

Không ai để tâm đến sự giãy giụa của nàng .

Sắc mặt hoàng đế lạnh băng, giọng rét buốt: "Dám ăn hàm hồ, ly gián lòng , đây chính là kết cục. Nếu trẫm còn thấy lời đồn nhảm nhí nào nữa, tất cả sẽ chung phận!"

"Tuân chỉ!" - Chúng quan đồng thanh đáp.

Lương Tần lúc sợ đến mức ngây dại, đầu óc trống rỗng: "Hoàng Thượng, chẳng ..."

"Câm miệng!"

Ánh mắt sắc bén của hoàng đế khiến bà run rẩy.

"Ngươi dựa sự sủng ái của trẫm mà càn, dám ly gián tình phụ tử của trẫm và Tứ Hoàng Tử, hoài nghi huyết thống hoàng thất. Lương Tần, ngươi đáng tội gì?"

"Hoàng Thượng!"

Lương Tần hoảng hốt quỳ sụp xuống: "Thần ... thần ! Thần từng gì cả! Những lời Tứ Hoàng Tử là nghiệt chủng đều do cung nữ , liên quan đến thần !"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Người tin thể hỏi Tứ Hoàng Tử, hỏi tất cả quan viên ở đây! Bọn họ đều thể chứng cho thần !"

Trời cao chứng giám, bà thực sự gì cả!

Vừa cung nữ , bà còn ngỡ ngàng kịp hiểu chuyện gì xảy , giờ thành thế ? "Cung nữ đó là của ngươi, dám ngươi chủ mưu?" - Hoàng đế nheo mắt, giọng điệu đầy sát khí.

"..."

Lương Tần cảm thấy dù nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa sạch tội.

"Người , kéo Lương Tần xuống, cấm túc ở Lạc Anh Điện. Không lệnh của trẫm, cả đời bước nửa bước!"

Lạc Anh Điện... chẳng khác nào lãnh cung!

Lương Tần hoảng loạn, hoảng sợ đến tột cùng, liên tục cầu xin: "Hoàng Thượng, thần oan! Thần thật sự oan!"

Bà còn kịp nhắc đến chuyện để Tứ Hoàng Tử cưới cháu gái , chuyện thành thế chứ?

Rõ ràng, tất cả những gì Lương Tần đều là do Hoàng Thượng ngầm đồng ý.

Cho đến khi kéo xuống, bà vẫn hiểu rốt cuộc sai ở , chỉ ngừng kêu oan.

Tiêu Uyên lạnh lùng vở kịch đầy trào phúng mắt, khóe môi nhếch lên một đường cong đầy châm chọc.

"Lão Tứ."

"Nhi thần mặt." - Hắn nhàn nhạt chắp tay.

"Chuyện hôm nay khiến con chịu ủy khuất . Con yên tâm, tất cả những ai liên quan đến chuyện , trẫm nhất định sẽ bỏ qua. Đợi Tứ Hoàng Tử phi của con trở về, trẫm nhất định sẽ thẩm vấn nghiêm khắc, cho con một lời giải thích."

Tiêu Uyên chậm rãi ngước mắt, đáy mắt lạnh thấu xương.
 
Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa
Chương 191: Hiểu Lầm.



" , một kẻ con hoang danh phận, mẫu trong sạch, quả thực tư cách kế thừa đại thống. Ngay cả hoàng thất tông cũng sẽ chấp nhận điều ."

"Được , các vị lui xuống , và Tứ Hoàng Tử còn chính sự cần bàn."

Lăng Thần Dật thấy đám quan bắt đầu kích động, bàn tán ngớt, bèn lên tiếng ngăn , lệnh cho đưa họ bằng cửa .

Sau đó, xoay thư phòng.

Ánh nắng mùa đông xuyên qua khung cửa sổ, rọi căn phòng, phản chiếu lên bóng dáng cao lớn khoác áo gấm sẫm màu của Tiêu Uyên. Hắn lặng nơi khung cửa, ánh mắt xa xăm về cảnh sắc trong viện, những đường nét lạnh lùng và tuấn tú chìm trong bóng tối lờ mờ, khó mà đoán tâm tư.

Lăng Thần Dật lặng lẽ bước đến bên cạnh , cùng bên ngoài: “Các đại nhân đều rời .”

"Ừm."

Một tiếng đáp nhẹ vang lên từ cổ họng, mang theo chút cảm xúc nào.

Lăng Thần Dật bỗng cảm thấy khó chịu trong lòng, một nỗi đau nhức nhối, sắc bén.

"Những lời của cung nữ nhất định là vô căn cứ. Thục phi nương nương tuyệt đối như , ngươi đừng để trong lòng."

"Tất cả chuyện đều là mưu kế của Hoàng Thượng để mở đường cho . Tiêu Uyên, đừng để những âm mưu quỷ kế ảnh hưởng đến phán đoán của ngươi về cục diện."

Tiêu Uyên cúi mắt xuống.

Lăng Thần Dật tưởng sẽ im lặng như , nhưng ngờ một lúc lâu, đột nhiên lên tiếng: “Thần Dật, ngươi xem, vì giữa phụ tử thể tuyệt tình đến mức ?”

“Phụ chẳng giống phụ , con cũng chẳng giống con, vì một vị trí mà tương tàn lẫn .”

Lăng Thần Dật lặng .

"Sinh trong hoàng cung, tình vốn dĩ nhạt nhẽo. Chuyện , lẽ là lẽ thường tình thôi..."

"…ông thể vì đứa con của nữ nhân đó mà từng bước tính toán, khiến tất cả những đứa con khác kết cục bi thảm. Tiêu Trạch ch-ết , , quân cờ cũng thành một kẻ vô dụng."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hắn bật khẽ, đầy châm chọc.

Dường như nếu , quân cờ nếu cản đường, thì phụ hoàng cũng sẽ tay trừ khử, chỉ để mở đường cho đứa con mà ông yêu thương nhất.

Thậm chí, cái ch-ết của Tiêu Trạch cũng hề khiến nét mặt uy nghiêm gợn sóng. Giống như kẻ ch-ết chỉ là một con mèo một con ch.ó vô danh.

Lăng Thần Dật im lặng, gì để thể an ủi Tiêu Uyên dù chỉ một chút.

Bị chính phản bội, bao giờ cũng là cú đ-âm đau đớn nhất.

Vì thế, thậm chí dám nhắc đến ba chữ "Thẩm An An".

Nếu những tin đồn thực sự là do nàng truyền ngoài, thì đối với Tiêu Uyên, đó chính là một đòn chí mạng.

Chưa đến Lăng Thần Dật, ngay cả Tiêu Uyên cũng thể chắc chắn liệu trong lòng nàng, quan trọng hơn Thẩm lão phu nhân khuất .

Cho nên dám hỏi, dám . Bởi vì thực , dám đối diện.

Tin đồn từ yến tiệc trong cung chẳng bao lâu lan khắp phố lớn ngõ nhỏ.

Thậm chí, còn cả những bài đồng d-ao trẻ con hát vang đường.

Mỗi phiên bản truyền miệng đều xoay quanh thế của Tiêu Uyên, đều nhắc đến chuyện phong lưu của Thục phi.

Phủ Tứ Hoàng Tử, nơi từng dân chúng kính trọng, nay trở thành bia ngắm của lời đàm tiếu.

Tiêu Uyên, từ một vị Hoàng Tử ngưỡng mộ, giờ chỉ còn là đề tài dư tửu hậu của thiên hạ.

Những ngày qua, ngay cả gia nhân trong phủ khi ngoài cũng chỉ trỏ mắng nhiếc. Những ánh mắt khác thường, những lời chửi rủa phố phường, sắc như lưỡi d-ao, đ-âm thẳng lòng mỗi trong phủ.

Mà Tiêu Uyên, cũng ba ngày lên triều.

"Huynh thật sự để mấy lời vớ vẩn đó lọt tai ?" - Lăng Thần Dật tức đến mức chịu nổi.
 
Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa
Chương 192: Hồi Phủ Rồi.



Tề Cẩm Bình khăng khăng đích hộ tống quan tài của Hoa Sinh về Thương Châu.

Thẩm An An mang theo tâm sự trong lòng, liền một bước, về phủ Tứ Hoàng Tử.

“Hoàng Tử phi!”

Quản gia kích động chạy vội xuống bậc thềm.

Thẩm An An ngước mắt tòa phủ quen thuộc, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác an yên, như một trái tim phiêu bạt nhiều ngày cuối cùng cũng tìm chốn để neo đậu.

“Tứ Hoàng Tử ?”

“Chủ tử…”

Quản gia chút do dự, ánh mắt Thẩm An An lập tức rơi ông .

“Những ngày ở đây, kinh thành xảy ít chuyện… Chủ tử… mấy ngày từng rời thư phòng. Ngay cả buổi chầu sáng cũng tham gia, tự nhốt bên trong, cũng cho bọn nô tài hầu hạ.”

Thẩm An An khẽ cụp mắt, hờ hững "Ừm" một tiếng.

Chiêu của Hoàng đế quá tàn nhẫn, nếu mất kiểm soát thì là một điều đáng mừng.

“Hoàng Tử phi, mau .”

Khánh An sớm dặn dò, nên quản gia tỏ vô cùng niềm nở.

Thẩm An An bước lên bậc thềm, từng bước tiến trong phủ.

Suốt dọc đường , đám nha , gia đinh đều dừng chân cúi chào nàng, giống như từng bất cứ chuyện gì xảy .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Giống như… những lời đồn bên ngoài từng tồn tại! nàng hiểu rõ, tất cả trong phủ Tứ Hoàng Tử đều , mà ai nhắc đến, cũng chẳng ai dùng ánh mắt dò xét mà nàng.

Nàng về Ngô Đồng Viện, mà thẳng đến thư phòng của Tiêu Uyên.

“Hoàng Tử phi.”

Khánh An thấy bóng dáng yểu điệu thong thả tiến đến, lập tức kinh ngạc chắp tay thi lễ:

“Người cuối cùng cũng trở về.”

“Ừm, chủ tử ngươi đang ở trong đó ?”

Khánh An gật đầu: “Tâm trạng chủ tử , mấy ngày rời thư phòng. Ngay cả chầu sáng cũng bỏ lỡ, cũng ăn uống, thuộc hạ khuyên thế nào cũng vô ích.”

Qua lớp giấy dán cửa sổ, thể thấy bóng dáng cao gầy phản chiếu mờ ảo bên trong.

Thẩm An An liếc mắt thoáng qua, nhẹ gật đầu: “Ngươi lui xuống .”

Khánh An rời , Thẩm An An mím môi, do dự một chút, đẩy cửa bước .

Trong phòng đèn, ánh sáng lờ mờ, phủ lên gian một lớp u ám nhàn nhạt.

Nàng nheo mắt , mới thể rõ khung cảnh bên trong.

Phía án thư, một tựa lưng hờ hững, mắt khép hờ, dường như ngủ quên, phát giác bước .

Khuôn mặt , xa lạ, quen thuộc.
 
Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa
Chương 193: Tiểu Lương Tần?



Một tháng trôi qua, nàng gầy nhiều.

Cảm nhận bàn tay nàng nhẹ nhàng đặt lên lưng , thể Tiêu Uyên thoáng cứng . Hắn chăm chú khuôn mặt yêu kiều ngay mắt, dám chớp mắt.

Nàng đáp .

... Vậy khổ nhục kế của thành công ? Nàng đau lòng vì !

“Chúng đến phủ Vĩnh Ninh Hầu một chuyến .”

Thẩm An An đẩy , .

Tiêu Uyên gật đầu, lập tức sai Khánh An chuẩn xe ngựa.

“Ta về Ngô Đồng Viện tắm rửa, y phục . Chàng cũng nên chỉnh trang .”

Hắn khẽ quấn lấy ngón út nàng, buông: “Cùng .”

Một tháng gặp, ngày ngày đều mong nhớ, chỉ thể thấy nàng trong mộng, thể chịu dù chỉ một khắc chia xa?

Nghĩ đến giấc mộng lặp lặp , ánh mắt Tiêu Uyên trầm xuống.

Hắn sai ở , chỉ giấc mộng luôn tái diễn một nàng còn sức sống, một điên cuồng ôm chặt nàng, tìm kiếm một tia hy vọng trong vô vọng. Đêm nào cũng như , từng gián đoạn.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ngô Đồng Viện.

Mặc Nhiễm chuẩn sẵn nước ấm và y phục mới, Thẩm An An cứng rắn rút tay khỏi tay .

Ánh mắt Tiêu Uyên đượm vẻ ấm ức, nhưng gì, chỉ bình phong, im lặng dõi theo nàng.

Ánh mắt nóng bỏng như thể thực thể, khiến Thẩm An An chút khó chịu. Nàng tắm nhanh, chẳng bao lâu chỉnh tề bước ngoài.

Tiêu Uyên vẫn dõi theo nàng, trong mắt dày đặc màu đen sâu thẳm.

“Chàng định chỉnh trang ?”

“Nàng chê ?”

“…”

Thẩm An An , bình tĩnh đáp: “Chỉ là… khó coi.”

Tiêu Uyên lập tức nắm lấy cổ tay nàng, kéo nàng lòng, giọng trầm thấp: “Nàng dám một nữa ?”

“Ta đưa Trần Thiên về .”

Một câu khiến sắc mặt Tiêu Uyên lập tức trầm xuống.

“Đợi khi từ phủ Vĩnh Ninh Hầu trở về, …”

“Không gặp.”
 
Back
Top Bottom