Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa

Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa
Chương 155: Lễ Hội Hoa Đăng.



Bóng đen nói: "Thị vệ bí mật bên cạnh Tứ Hoàng Tử, Khánh Phong, cũng đã ch-ết. Thuộc hạ lo lắng bị bại lộ, không dám tiếp cận quá gần."

Hoàng đế khẽ cười lạnh: "Nữ nhân này quả thật không an phận. Trẫm đã sớm biết nàng ta gả cho Uyên nhi với mưu đồ khác."

Ông đã sớm đoán được Thẩm gia sẽ không cam lòng chấp nhận cái ch-ết của lão phu nhân mà không có hành động gì. Cuối cùng, cũng không uổng công phái người giám sát suốt thời gian qua.

"Không cần để ý. Nếu nàng ta muốn biết, vậy cứ để nàng ta biết."

Trong mắt hoàng đế lóe lên một tia thâm trầm, tựa như một hồ nước sâu không đáy.

Nàng muốn đi, vậy thì ông cứ để nàng đi. Chỉ mong đến khi sự thật phơi bày, nàng có thể chịu đựng nổi mà không hối hận!

Cái lạnh lẽo dần tan đi, trong mắt hoàng đế lại thoáng hiện lên vẻ bi thương. Ông lẩm bẩm: "Trẫm cũng là bất đắc dĩ... Thục nhi, đừng trách trẫm!"

Thẩm Quý phi hiện đang ở một am ni cô cách kinh thành không xa. Cuộc sống ở đây thanh đạm, nhưng nhờ có sự sắp xếp của Thẩm gia, cũng không đến nỗi quá khổ sở.

Hiện tại, hoàng đế đang sủng ái Lương tần, e rằng đã sớm quên mất còn có một Thẩm Quý phi tồn tại.

Năm nay trời đặc biệt lạnh, nhất là trên núi, không có nhà cửa che chắn, gió rét hoành hành không kiêng nể, khiến người ta đến một ngón tay cũng không muốn đưa ra ngoài.

Khi quản sự của am ni cô dẫn Thẩm An An đi tìm Thẩm Quý phi, bà đang giặt quần áo trong chậu nước lạnh buốt. Đôi tay vốn trắng trẻo, mềm mại giờ đã đầy những vết cước, sưng đỏ, thậm chí có chỗ còn rỉ má-u mủ.

"Cô mẫu." - Nàng liếc nhìn bà một cái, giọng điệu bình thản.

Thẩm Quý phi rõ ràng cứng đờ người, hồi lâu sau mới từ từ quay đầu lại.

Gương mặt bà đầy dấu vết của thời gian và sự khắc khổ. Chỉ trong một, hai tháng ngắn ngủi, bà đã thay đổi hoàn toàn.

Thẩm An An không hề có chút thương xót, vì bà có ngày hôm nay là do gieo gió gặt bão.

Thẩm Quý phi rút từ túi áo vải thô một chiếc khăn tay sần sùi, lau khô nước trên tay.

Con người có thể thay đổi, nhưng thói quen, phong thái của một người từng sống trong nhung lụa lại không hề mất đi.

Quản sự vội vàng giải thích: "Thẩm đại nhân từng đặc biệt dặn dò phải chăm sóc thật tốt cho Thẩm cô nương, nên trong am không ai sai bảo bà ấy làm việc gì cả. Đống quần áo này cũng là của bà ấy, chỉ vì Thẩm cô nương ưa sạch sẽ nên mới bị lạnh đến mức này."

Thẩm An An thậm chí còn không buồn liếc nhìn chậu quần áo đó.

Thẩm Quý phi muốn làm gì là chuyện của bà ta. Nhưng cái ch-ết của tổ mẫu, có quá nhiều người phải trả giá, mà bà ta, lại càng đáng phải chịu tội hơn ai hết!

Thẩm Quý phi không hề lên tiếng, chỉ lặng lẽ lau sạch những vết bẩn trên tay, sau đó mới chậm rãi ngẩng đầu lên. Dù hoàn cảnh khốn khó, bà vẫn giữ được phong thái đoan trang, không hề để lộ nửa phần chật vật.

Bà vươn tay về phía Thẩm An An, rồi cứ thế xoay người bước đi, chậm rãi dạo một vòng quanh hành lang bên ngoài am ni cô, cuối cùng mới tiến vào một gian phòng nhỏ trong dãy nhà phía sau.

Bên trong khá sạch sẽ, nhưng lại ẩm thấp và tối tăm. Có lẽ điều kiện ở đây không tốt, ngọn nến duy nhất cũng đã sắp cháy hết, Thẩm Quý phi không nỡ đốt tiếp, chỉ đẩy hết cửa sổ ra để lấy ánh sáng tự nhiên.

Bà không nói gì, cũng không quay đầu lại, chỉ lặng lẽ đi đến bàn, nhấc chiếc ấm nước cũ kỹ đã tróc sơn, rót hai bát trà, đặt lên bàn.

Thẩm An An đi đến, ngồi xuống bên cạnh bà. Thẩm Quý phi cũng ngồi xuống, nhưng chỉ lặng lẽ ôm chặt chén trà trong tay, không nói một lời.

Không khí chùng xuống một lúc, cuối cùng, Thẩm An An lên tiếng, giọng nhẹ nhàng: “Vài ngày nữa, ta sẽ lên đường đi Giang Nam. Cô mẫu có gì muốn dặn dò không?”

Lời vừa dứt, Thẩm Quý phi bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt vốn đã u ám bỗng chốc tràn đầy kinh ngạc, không dám tin mà nhìn chằm chằm vào Thẩm An An.

Nàng mỉm cười nhạt: “Ngạc nhiên lắm sao?”

Ánh mắt Thẩm Quý phi cụp xuống, cố gắng kiềm chế cảm xúc, giả vờ như không có chuyện gì, lặng lẽ dời ánh nhìn.

Thẩm An An khẽ nhấp một ngụm trà ấm, đột nhiên hỏi: “Hôm đó, trước khi ch-ết, có phải Ninh phi đã nói gì với cô mẫu không? Hay là… cô mẫu đã vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa hoàng đế và Ninh phi?”

Ngón tay Thẩm Quý phi siết chặt lấy hàng khuy áo vải thô, nhưng vẫn im lặng đến mức không phát ra một tiếng động nào.

“Cái bí mật mà tổ mẫu không cho cô mẫu tiết lộ… là liên quan đến cái ch-ết của Thục phi, đúng không?”

Nàng dừng lại một chút, chậm rãi nói tiếp: “Còn nữa, năm đó, nữ nhân từng được hoàng đế sủng ái nhất, nhưng sau đó lại trở mặt với Thục phi, cũng chính là người đến từ Giang Nam.”

Đầu Thẩm Quý phi càng cúi thấp hơn, không dám nhìn thẳng vào Thẩm An An. Chiếc khuy áo trong tay bà đã bị bứt ra, siết chặt trong lòng bàn tay.

Thẩm An An thoáng nhìn động tác đó, khẽ nhếch môi: “Nhưng có một điều ta thấy rất kỳ lạ. Nếu hoàng đế yêu chiều bà ta đến vậy, tại sao trong cung không hề lưu lại dấu vết gì về sự tồn tại của bà ta? Ngay cả một danh phận cũng không có?”

Ngay cả Thẩm Trường Hách khi điều tra cũng tốn không ít công sức mới lờ mờ tìm ra chút manh mối về người này.

Còn về Thục phi, rốt cuộc giữa bà và nữ nhân kia đã xảy ra chuyện gì? Nữ nhân kia… cuối cùng đã ch-ết như thế nào? Từ đầu đến cuối, Thẩm Quý phi vẫn không hề thốt lên một lời nào, giống như cả đôi tai lẫn cổ họng đều đã vô dụng. Nhưng qua từng động tác của bà, Thẩm An An có thể thấy rõ sự chột dạ và hoảng loạn trong đáy mắt bà ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nàng vốn dĩ cũng không trông mong Thẩm Quý phi sẽ nói ra điều gì. Chuyến đi này chẳng qua chỉ để x-ác nhận sự thật. Nhìn thái độ của bà ta, có lẽ điều đó là chính x-ác không chút nghi ngờ.

Hướng đi của nàng, không hề sai.

Chén trà trong tay có chút chát, có lẽ là do chất lượng trà không tốt. Nhưng Thẩm An An vẫn chậm rãi uống hết, sau đó đặt chén trà xuống, đứng dậy, nhìn sâu vào mắt Thẩm Quý phi.

“Cô mẫu cứ yên ổn ở lại am ni cô, tuân theo di mệnh của tổ mẫu mà sống. Nếu có một ngày mọi chuyện được giải quyết xong, ta sẽ sai người đến báo tin cho cô mẫu.”

Dứt lời, nàng xoay người rời đi.

Nhưng vừa bước ra vài bước, Thẩm Quý phi bỗng vội vã tiến lên, nắm lấy tay áo nàng.

Thẩm An An quay đầu lại, bà ta lập tức buông tay.

Thẩm Quý phi khẽ giơ tay ra hiệu, trong mắt ngập tràn lệ, nhẹ nhàng lắc đầu với nàng.

Thẩm An An mỉm cười nhạt: “Cô mẫu yên tâm, ta sẽ không làm liên lụy đến Thẩm gia. Còn về sự an nguy của ta… từ ngày tổ mẫu rời đi, điều đó đã không còn quan trọng nữa.”

Nếu sự tồn tại của nàng chỉ khiến bi kịch của Thẩm gia càng thêm trầm trọng, khiến tổ mẫu ra đi sớm hơn, thì mạng này… giữ lại cũng chẳng còn ý nghĩa gì.

Nói xong, nàng xoay người bước đi. Sau lưng, tiếng nức nở nghẹn ngào của Thẩm Quý phi vang lên, nhưng rất nhanh liền bị cơn gió lạnh cuốn trôi.

Nàng đến vội vàng, rời đi cũng rất nhanh. Mặc Hương vén rèm xe, đỡ nàng lên, không hỏi gì thêm, lập tức đánh xe quay về phủ.

Thẩm An An tựa lưng vào thành xe, mắt mở to, lặng lẽ xuất thần. Nửa canh giờ sau, xe ngựa dừng lại trước cửa phủ Tứ Hoàng Tử.

Khánh An đang trò chuyện với quản gia, thấy nàng xuống xe thì lập tức cúi người hành lễ.

Nàng khẽ gật đầu, bước về hướng Ngô Đồng viện. Đợi nàng đi xa, Khiến An mới nhẹ nhàng thở phào một hơi.

Hôm nay, Ngô Đồng viện yên tĩnh đến lạ thường. Những nha hoàn, bà tử thường lui tới quét dọn dường như đều tránh đi đâu mất, trong sân không một bóng người.

Nhưng trong lòng Thẩm An An vốn đang suy nghĩ chuyện khác, nàng không để ý nhiều, cứ thế đẩy cửa đi vào.

Trời vẫn còn sớm, trong phòng chưa đốt đèn, có chút tối tăm. Nàng vừa bước vào, ánh mắt chợt bắt gặp một bóng dáng cao lớn, lạnh lùng.

Người đó ngồi tựa vào ghế dựa, cổ tay buông lỏng tự nhiên ở một bên, đôi chân dài vắt lên chiếc ghế đẩu nhỏ. Mi mắt hờ hững nâng lên, lười biếng nhưng đầy lạnh nhạt, nhìn nàng chăm chú.

Đây là lần đầu tiên Thẩm An An thấy hắn trong trạng thái tùy ý đến vậy, nhưng lại không hề có chút gì khiến người ta cảm thấy thất lễ hay bất hòa.

"Chàng hôm nay không bận sao?" - Nàng suy nghĩ một chút, chủ động bắt chuyện.

"Trở về rồi?" - Tiêu Uyên không trả lời mà chỉ lạnh nhạt hỏi lại.

Thẩm An An gật đầu: "Ta lo chuyện bên Đông thành nên đi gặp đại ca một chút."

Tiêu Uyên lặng lẽ quan sát nàng, khẽ gật đầu, không vạch trần cũng không truy hỏi thêm.

Chỉ cần nàng không ra ngoài tìm nam nhân khác, hắn có thể nhường nhịn!

Ánh mắt hắn lướt qua chiếc rương đặt ở góc phòng, sâu thẳm khó dò: "Năm nay là cái Tết đầu tiên chúng ta thành thân. Nếu đã muốn đi, thì chờ qua năm hãy đi."

Thẩm An An định nói nếu trì hoãn thêm, e rằng sẽ lỡ mất cơ hội tốt nhất để bắt Cố Đàm. Nhưng khi chạm phải ánh mắt đen nhánh như vực sâu của Tiêu Uyên, nàng đành nuốt lời, khẽ gật đầu: "Được."

"Hãy mang Khánh Phong theo, chờ ta xong việc, ta sẽ đến Giang Nam tìm nàng."

Nàng vội vàng gật đầu.

Tiêu Uyên đứng dậy từ chiếc ghế lắc lư, từng bước tiến lại gần. Thẩm An An nhíu mày, theo bản năng muốn lùi về sau, nhưng động tác của hắn nhanh hơn, một tay đã siết chặt eo nàng.

"Nếu nàng có thể ngoan ngoãn thế này mãi thì tốt biết bao."

Chiến tranh lạnh hai ngày nay, hắn là người chủ động tìm nàng trước. Thẩm An An tất nhiên không muốn khiến cả hai tiếp tục khó chịu, nên không giãy giụa, để mặc hắn cúi người, giam nàng trong chiếc ghế lắc lư.

Nhưng hắn không tiến thêm bước nào, chỉ trầm lặng nhìn nàng thật sâu: "Thẩm An An, nàng có điều gì muốn nói với ta không?"

Nàng cau mày, vẻ mặt ngây ngốc.

Tiêu Uyên khẽ nhếch môi như giễu cợt, không nói thêm, chỉ chậm rãi đứng thẳng dậy, nhưng ánh mắt vẫn khóa chặt trên người nàng.

Nữ nhân này, quả thực là kẻ bạc tình vô tâm!

"Đêm ba mươi Tết có hội hoa đăng, ta đưa nàng lên thuyền dạo sông, ngắm đèn."

Hắn vẫn nhớ trong giấc mộng, nàng từng vì bỏ lỡ hội hoa đăng mà cãi nhau, ầm ĩ với hắn.

So với khi đó, dáng vẻ tĩnh lặng như mặt nước hồ thu hiện tại của nàng càng khiến lòng hắn bất an, giống như một con thuyền nhỏ vô định, trôi dạt giữa dòng nước không điểm tựa.
 
Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa
Chương 156: Yến Tiệc.



Thẩm An An sững sờ trong giây lát, còn Tiêu Uyên đã đẩy cửa bước ra ngoài.

Hoa đăng... Hình như trước đây hắn từng nhắc đến, vậy mà nàng lại quên mất. Không ngờ hắn vẫn còn nhớ.

Chỉ là ký ức đó chẳng mấy tốt đẹp, nàng cũng không thật sự muốn đi. Nhưng lúc này, nàng không thể làm hắn phật ý, không thể để chuyến đi Giang Nam xảy ra bất kỳ sai sót nào.

Nữ nhân Giang Nam được hoàng đế đưa vào cung năm đó rốt cuộc đã trải qua chuyện gì? Kinh thành hoàn toàn giữ kín miệng, chỉ có Giang Nam mới có thể lần ra chút manh mối.

Vùng eo bị hắn siết qua vẫn còn đau âm ỉ, nàng đưa tay xoa nhẹ bên hông. Nghĩ đến ánh mắt hắn khi nãy, lòng vẫn còn sợ hãi.

Nhưng không hiểu sao, một nỗi bất an lại dần dâng lên, quẩn quanh trong lồng ng-ực.

Nàng tưởng rằng hôm nay hai người đã hòa thuận lại, nhưng đến đêm, Tiêu Uyên vẫn nghỉ tại thư phòng, chỉ sai người báo lại một tiếng.

Nàng gật đầu, bảo Mặc Hương chuẩn bị thêm chăn đệm dày hơn mang qua. Dù gì cũng là phu thê, sự quan tâm cần có vẫn phải thể hiện cho cả phủ thấy.

Tiêu Uyên nhìn chăn đệm được mang đến, sắc mặt càng thêm lạnh lùng: "Ngay cả đồ đạc cũng mang sang, nàng là muốn ta vĩnh viễn không quay về làm chướng mắt nàng sao?"

"..."

Khánh Phong cắn răng, thấp giọng bẩm báo: "Chủ tử, hôm nay Hoàng Tử phi trước tiên đi gặp Thẩm công tử, sau đó đến ni cô am gặp Thẩm Quý phi. Cụ thể nói gì, thuộc hạ đứng xa nên không nghe rõ."

Tiêu Uyên chỉ nhàn nhạt "ừ" một tiếng, không hỏi thêm gì, mà quay người đến trước án thư. Khánh Phong lập tức bước lên, trải giấy, mài mực.

Từng phong thư được viết xong, đóng ấn, Tiêu Uyên giao cho Khánh Phong, dặn dò: "Trước khi Hoàng Tử phi rời kinh, những bức thư này phải được gửi đến quan lại dọc đường đi Giang Nam, từng nơi từng chỗ, không được bỏ sót. Ở địa bàn của ai thì ta sẽ tìm người đó để nói chuyện.".

Khánh Phong giật giật khóe mắt, lập tức nhận thư rời đi. Chỉ sợ những quan viên kia đều đang cầu trời khấn phật, mong Hoàng Tử phi đừng đi qua địa phận của họ.

Trong phòng chỉ còn lại một mình Tiêu Uyên. Hắn ngồi sau án thư, khuôn mặt lạnh lùng phủ một tầng u ám, bóng dáng nửa ẩn trong đêm tối.

Chiếc nhẫn bạch ngọc xoay tròn trên ngón tay, ánh mắt hắn dường như nhìn xuống mặt đất, lại như đang thất thần suy nghĩ điều gì. Sự lạnh lẽo tràn ngập căn phòng cũng không sánh được với nỗi bi thương toát ra từ hắn.

Có một câu nàng nói không sai: Chỉ cần Tiêu Uyên hắn còn ở đây, trấn giữ kinh thành, thì đó chính là chỗ dựa lớn nhất của nàng. Dù nàng có đi đến đâu, cũng sẽ có vô số người bảo vệ nàng chu toàn!

Đêm đó, ác mộng lại một lần nữa quấy nhiễu hắn. Không phải những mảnh vụn rời rạc, mà là một bức tranh dừng lại mãi mãi. Nàng lặng lẽ nằm trên chiếc ghế trúc trong Ngô Đồng viện, không một tiếng động. Hắn biết rất rõ, nàng đã không còn nữa.

Cơn đau như xé ruột gan thực sự tồn tại, khiến hắn phát điên. Hắn ôm lấy cơ thể lạnh lẽo của nàng, gào thét điên cuồng, ra lệnh cho người cứu nàng...

Cơn đau đầu dữ dội khiến hắn choàng tỉnh. Hắn bật dậy, nhìn quanh thư phòng quen thuộc, đưa tay day trán, hồi lâu vẫn chưa thể lấy lại tinh thần.

"Chủ tử."

Khánh Phong đẩy cửa bước vào: "Vẫn còn sớm, ngài muốn dậy luôn sao?"

Hắn phất tay, chậm rãi tựa người vào gối mềm.

Từ khi hai người thành thân, những giấc mơ như vậy gần như biến mất. Nhưng từ lúc chuyển ra thư phòng, chúng lại đột ngột trở lại...

Và giấc mơ lần này so với trước kia lại càng khiến người ta hoảng sợ, nỗi đau và dày vò khi hoàn toàn mất đi thứ gì đó cứ quẩn quanh trong lòng, mãi không thể xua tan.

Hắn bắt đầu nghĩ, dáng vẻ cuối cùng của nàng khi nằm trên chiếc ghế trúc, có phải cũng chính là cái kết mà nàng đã mơ thấy cho cả hai hay không? Khi đó, hắn không yêu nàng sao? Nhưng nếu không yêu, tại sao lại đau đớn đến xé ruột gan như vậy? Nếu yêu, vì sao lại lạnh lùng như thế?

Nơi lồng ng-ực bỗng nhói lên từng cơn, đau đến mức trán hắn rịn đầy mồ hôi lạnh, cả người hơi cúi xuống, cố gắng chịu đựng.

Khiến hắn trong chốc lát không thể phân biệt rõ, rốt cuộc là nỗi đau trong giấc mơ, hay là nỗi đau thực sự ngoài đời.



Chỉ còn hai ngày nữa là đến Tết xuân, trong cung cũng đã nghỉ lễ, khắp nơi đều đang vui vẻ chuẩn bị đón năm mới.

Năm nay, phủ Tứ Hoàng Tử cũng không còn như trước. Vì đã có chủ mẫu, phủ đệ được trang hoàng lộng lẫy, không còn vẻ lạnh lẽo đơn điệu như những năm trước, ít nhất cũng mang chút không khí của ngày Tết.

Tiêu Uyên ở trong thư phòng suốt một ngày, xử lý xong đống tấu chương chất chồng trên án thư.

Trong lúc đó, hắn không ít lần thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.

Những hạ nhân trước đây đi đứng còn không dám gây tiếng động, hôm nay lại trở nên táo bạo hơn hẳn, chạy khắp nơi treo đèn lồng đỏ, dán câu đối xuân, thậm chí còn buộc những dải lụa đỏ ghi lời chúc may mắn lên những cành cây trơ trọi trong viện hắn.

Khánh An nhìn theo ánh mắt hắn, nhẹ giọng nói: “Đó là do Hoàng Tử phi dặn dò, nói rằng năm mới thì phải có không khí năm mới, lạnh lẽo quạnh quẽ quá thì chẳng có ý nghĩa gì cả.”

“Ừm.”

Hắn nhàn nhạt thu lại ánh nhìn, tiếp tục vùi đầu vào công vụ, nhưng khóe môi lại bất giác cong lên.

Phủ Hoàng Tử của hắn, cuối cùng cũng có chút hơi ấm của một mái nhà.

Khi hắn rời khỏi thư phòng, trời đã chạng vạng tối. Suốt cả ngày, Thẩm An An không đến, thậm chí một nha hoàn từ Ngô Đồng viện cũng không xuất hiện.

Sắp đến giờ cơm tất niên, hắn cứ tưởng nàng đã quên mất mình: “Hoàng Tử phi đâu?”

Khánh An vội đáp: “Hoàng Tử phi đang trang điểm thay y phục.”

Nghe vậy, nụ cười trên môi Tiêu Uyên càng sâu hơn, trong lòng nghĩ chắc là vì hôm qua hắn nói sẽ dẫn nàng đi du thuyền, nên nàng mới tỉ mỉ chuẩn bị như vậy.

Khánh An cẩn thận liếc nhìn sắc mặt chủ tử, rồi dè dặt bổ sung: “Mới vừa rồi… trong cung có người truyền tin, nói rằng Hoàng Thượng đã chuẩn bị gia yến, bảo chủ tử dẫn theo Hoàng Tử phi cùng đến dự. Mọi năm ngài đều không chịu đi, nhưng năm nay đã cưới chính phi, e rằng không thể tiếp tục vắng mặt nữa.”

Nụ cười trên mặt Tiêu Uyên lập tức vụt tắt, sắc mặt trầm xuống: “Hoàng Tử phi đã biết chuyện này chưa?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Khánh An gật đầu: “Quản gia đã lập tức bẩm báo với Hoàng Tử phi. Nhưng thấy ngài đang bận, nên chưa kịp thông báo.”

Chứ nếu không, Hoàng Tử phi còn trang điểm làm gì?

Sắc mặt Tiêu Uyên lạnh đi, nói trắng ra, thì ra hắn lại tự mình đa tình một lần nữa!

Hắn sải bước rời khỏi thư phòng, đi thẳng đến Ngô Đồng viện.

“Công tử.”

Mặc Hương vội vàng hành lễ, rồi nhanh chóng quay vào trong giúp Thẩm An An trang điểm.

Nàng khoác lên mình bộ cung trang theo quy chế dành cho Hoàng Tử phi, tóc búi cao, cài một cây trâm đung đưa theo từng cử động, lớp trang điểm trên mặt rất nhạt.

Nhưng nàng vốn dĩ đã có dung mạo kiều diễm, giờ chỉ cần trang điểm nhẹ nhàng cũng đủ khiến người ta không thể rời mắt.

Từng cử chỉ đều toát lên vẻ đoan trang và cao quý.

Đôi mắt Tiêu Uyên trầm xuống, hắn chậm rãi bước đến phía sau nàng, hơi cúi người, nhìn vào bóng dáng nàng trong gương đồng khi đang thoa son.

“Xong việc rồi à?”

Thẩm An An đặt thỏi son xuống một cách tự nhiên, giọng nói mang theo sự quan tâm.

Nếu thực sự quan tâm, tại sao không sai người đến hỏi hắn một câu, chẳng hạn như có đói không, có lạnh không, khi nào xong việc?

Tự tay nấu một bát canh, hoặc ít nhất cũng có thể bảo nhà bếp nấu rồi sai người mang đến.

Nhưng nàng thì sao? Nàng hoàn toàn quên bẵng hắn, đến một câu cũng không buồn hỏi.

Ngón tay Tiêu Uyên lướt qua môi nàng, vừa trả lời vừa cười nhạt: “Xong rồi. Phu nhân ăn mặc lộng lẫy thế này, là đi dự yến tiệc hay đi tuyển tú?”

Giọng hắn vừa dứt, ngón tay cũng nhẹ nhàng lướt ngang, khiến lớp son môi mới thoa loang ra nửa bên mặt trắng nõn.

“……”

“……”

Không chỉ Thẩm An An, ngay cả Mặc Hương và Mặc Nhiễm cũng sững người, rồi lập tức giật mình hoảng hốt.

Thẩm An An mím môi, bình tĩnh cầm khăn lau đi vết son, rồi dặm lại lớp trang điểm.

Mặc Hương và Mặc Nhiễm vội bước lên một bước, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn Tiêu Uyên, như thể sợ hắn lại gây chuyện.

Tiêu Uyên không làm gì thêm, chỉ lười biếng dựa vào ghế phía sau nàng, hai chân vắt chéo, đôi mắt thâm trầm nhưng ẩn chứa một tia sắc bén, chăm chú quan sát gương mặt nhỏ nhắn của nàng.

Bị hắn nhìn chằm chằm, nàng có chút không thoải mái. Cũng may, lúc này lớp trang điểm đã hoàn thành, nàng liền bảo Mặc Hương và Mặc Nhiễm lui ra ngoài.

Nàng quay lại nhìn Tiêu Uyên: "Chàng không muốn đi?"

"Chúng ta đã hẹn tối nay sẽ đi dạo hồ ở phố Hoa An." - Giọng hắn có chút oán trách.

Thẩm An An kiềm chế tính khí, nhẹ nhàng nói: "Yến tiệc trong cung chắc cũng không kéo dài lâu, chúng ta đi sớm về sớm, chắc vẫn còn kịp."

Nhưng hắn đã chuẩn bị rất lâu cho buổi du hồ tối nay, mong có thể bù đắp lại tiếc nuối trong lòng nàng. Tiêu Uyên cụp mắt, dời ánh nhìn, không nói gì.

Nàng vốn không phải người thích những nơi ồn ào phiền phức, đặc biệt là yến tiệc trong cung, nơi đầy rẫy những lời mỉa mai đấu đá. Hắn liếc nhìn bộ trang phục lộng lẫy của nàng, hơi gật đầu.

"Nàng muốn đi thì đi thôi."

Hắn thản nhiên đáp, chỉ thay một chiếc áo khoác rồi cùng nàng xuất phủ. Lúc này, trên phố đã bắt đầu vang lên tiếng pháo, mùi thuốc s.ú.n.g lẩn khuất trong không khí.

Khắp nơi đều tràn ngập không khí đón năm mới.

Lần đầu tiên sau nhiều năm, Tiêu Uyên ra khỏi phủ vào đêm giao thừa. Trước đây, hắn không tham gia cung yến, cũng không thích những nơi náo nhiệt. Hắn chỉ ăn một mình, đứng bên song cửa, lặng lẽ nhìn pháo hoa rực rỡ trên bầu trời.

Lần đầu tiên hắn tự tay đốt pháo hoa, chính là vào ngày họ thành thân.

Đây cũng là cái Tết đầu tiên sau khi họ kết hôn. Tiêu Uyên nhìn nữ tử đối diện, ánh mắt dần hiện lên ý cười.

"Bây giờ tình hình Lâm gia thế nào rồi? Mấy hôm trước ta có gửi thư cho Lâm cô nương, nhưng vẫn chưa thấy hồi âm."

Tiêu Uyên nói: "Tạm thời bị giam lỏng, trước khi nàng về kinh, họ không thể rời khỏi Lâm phủ nửa bước."

"Nói vậy, hôn sự của đại ca và Lâm cô nương lại phải trì hoãn rồi." - Giọng nàng có chút tiếc nuối.

"Nàng về sớm, họ sẽ sớm thành thân."

Tiêu Uyên nhìn nàng, chậm rãi nói: "Nếu quá muộn, e rằng ta cũng không bảo vệ được Lâm gia."

"Ừ, ta sẽ nhanh chóng đi rồi về."

Tiêu Uyên không nói thêm. Dù nàng đi đâu, làm gì, cuối cùng nàng vẫn phải trở về. Trở về bên hắn. Hắn chỉ cần bảo vệ nàng bình an là đủ.

Xe ngựa dừng trước cổng hoàng cung.

Lúc này đã có một chiếc xe ngựa khác đậu sẵn. Nhị Hoàng Tử phi đang được nha hoàn đỡ xuống xe, còn Tiêu Trạch đứng bên cạnh, trông có vẻ nhàm chán.

Vừa thấy Tiêu Uyên, hắn liền sáng mắt lên, giống như chó con nhìn thấy khúc xương ngon.
 
Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa
Chương 157: Kích Động Mâu Thuẫn.



Không cần phải nói, lễ nghi cần có thì vẫn phải có, không thể để lộ ra họ thiếu giáo dục. Thẩm An An nhẹ nhàng hành lễ, chào hỏi Tiêu Trạch và Vương phi.

Chưa nghĩ tới là, từ trong xe ngựa lại có người bước xuống, hóa ra là Đoan Oánh Oánh. Nàng ta ăn mặc còn được, nhưng đứng phía sau Chu thị, trông giống như một nha hoàn vậy.

Chu thị mặt đầy không vui, nhưng vẫn nhẫn nhịn đáp lễ với Thẩm An An: "Tứ đệ, Tứ đệ muội."

Tiêu Trạch nhìn thấy cảnh hai người họ ân ái, rồi quay lại nhìn Chu thị vẻ mặt mệt mỏi, sắc mặt không mấy dễ chịu, gọi Tiêu Uyên đi trước.

Còn cách thức đôi bên đối đáp cãi vã thì không ai nghe thấy.

Còn lại Thẩm An An, Chu thị và Đoan Oánh Oánh ba người nữ nhân, đi sau một đoạn, cùng đi vào trong cung.

"Tứ Hoàng Tử phi, lâu rồi không gặp."

Đoan Oánh Oánh cười mở lời, trên mặt nàng ta dù có chút tiều tụy nhưng không che giấu được.

Nhưng Thẩm An An chưa kịp nói gì thì thấy Chu thị đột nhiên quay lại, ánh mắt lạnh lùng, vung tay tát Đoan Oánh Oánh một cái thật mạnh.

"Một tiểu thiếp, có tư cách gì mà lên tiếng ở đây? Đừng tưởng phu quân mang ngươi đến thì có thể ngang hàng với chúng ta, chính phi."

Chu thị vung tay xoa cổ tay, hừ lạnh một tiếng.

Đoan Oánh Oánh tức giận run rẩy, ở trong phủ nàng ta có thể bị đối xử tệ như vậy cũng đành, nhưng bây giờ đang ở trong cung mà nàng ta lại quá ngông cuồng.

"Hoàng Tử phi, ta cũng là một phi tần có phẩm cấp." - Đoan Oánh Oánh không cam lòng nói.

Nhưng "thiếp" là thứ hèn kém, "thiếp" có thể mua bán, chứ không phải nàng ta, người đã được ghi vào ngọc bích hoàng gia.

Chu thị cười lạnh một tiếng: "Phủ Hoàng Tử có không ít phi tần, còn không ít mỹ nữ bạc mệnh, ngươi là thiếp, ngồi được bao lâu chứ."

Suy nghĩ của Tiêu Trạch là gì ai mà không biết, Đoan Oánh Oánh vừa vào phủ, không nói đến thiếp, ngay cả vị trí chính phi của nàng ta cũng lung lay, nhưng Chu thị nghĩ rằng, nếu muốn động vào nàng ta thì không hề dễ dàng.

Ngược lại, nếu động vào Đoan Oánh Oánh sẽ dễ dàng hơn, Đoan Oánh Oánh hình như đã hiểu được hàm ý trong lời nói của Chu thị, khuôn mặt nàng ta trở nên vô cùng khó coi.

Nếu họ muốn đẩy nàng ta đi, thì phải xem nàng ta có dễ bị điều khiển hay không.

Nàng ta liếc mắt nhìn Tiêu Trạch đang đi phía trước, ngoài cái tát vang lên, hắn không quay lại lần nào.

Giả vờ điếc làm ngơ, thái độ vẫn như mấy ngày qua trong phủ, mắt thấy nàng ta bị Chu thị làm nhục mà không lên tiếng.

Được rồi, nếu thế thì đừng trách nàng ta ra tay tàn nhẫn!

Dù là chính thê của nhà ai, khi phu quân mang theo một thiếp vào trong cung thì sẽ không vui, hành động đó là đang làm mất mặt chính thê. Chu thị tát một cái, trong lòng cũng cảm thấy bớt giận một chút.

Thẩm An An bình tĩnh rời ánh mắt khỏi khuôn mặt đầy hận thù của Đoan Oánh Oánh, khẽ nghiêng người một chút, nội bộ bọn họ tranh đấu, đừng để nàng bị vạ lây.

Tiêu Uyên lười biếng mở miệng: "Không ngờ Hoàng Tử phi lại mạnh mẽ như vậy, Nhị ca thật là may mắn, ngày nào cũng có kịch hay để xem."

Tiêu Trạch cũng tức giận vì Chu thị không phân biệt được hoàn cảnh, cười lạnh một tiếng: "Dù mạnh mẽ thế nào cũng không bằng Tứ đệ muội, ngay cả một thiếp cũng không chịu nhận, truyền ra ngoài không chỉ để người ta đàm tiếu mà còn khiến người ta cười nhạo Tứ đệ sợ thê tử."

"Chậc, Nhị ca thì không sợ thê tử."

Tiêu Uyên chế giễu: "Dù sao thì cái tát đó cũng không rơi trên mặt ngươi, chỉ nghe tiếng thôi, đương nhiên chẳng sao."

"Tứ đệ không khỏi tò mò, trong phủ của ngươi có nhiều phi tần như vậy, một ngày phải bao nhiêu cái tát vang lên, Hoàng Tử phi chắc là tay chân phải mỏi mệt lắm, nhưng mà náo nhiệt, sau này lúc rảnh rỗi, đến tìm Nhị ca chơi cho khuây khỏa, cũng là một cách hay."

"..."

Tiêu Trạch nghiến răng, tức giận mà không nói gì.

"Không giống như ta."

Tiêu Uyên tiếp lời: "Phủ ta yên tĩnh, thê tử ta rảnh rỗi, mỗi ngày chỉ có thể quấn lấy ta."

"Chán lắm."

"Sau này Nhị ca cũng nên thương tiếc Hoàng Tử phi một chút, mấy người hạ nhân nhiều như vậy, công việc tát tát vỗ vỗ có thể giao cho họ làm, không nhất thiết phải tự mình ra tay."

"Chậc, Nhị ca sao lại đột nhiên đi nhanh vậy?"

Tiêu Uyên dừng lại, quay đầu nhìn Thẩm An An, trong mắt hắn, sự chế giễu nhanh chóng chuyển thành sự yêu chiều.

Chu thị hơi cúi đầu rồi vội vã đuổi theo Tiêu Trạch, Đoan Oánh Oánh vẫn đi với tốc độ chậm rãi.

Thẩm An An liếc nhìn nàng ta một cái: "Phu quân ngươi, chủ mẫu ngươi đều đã đi xa rồi, ngươi không đi đuổi theo à?"

Đoan Oánh Oánh đáp lại với giọng điềm tĩnh: "Ngươ đã nhìn thấy ta xấu hổ bao nhiêu lần rồi, còn chưa vừa lòng sao, lại còn nói mỉa mai, lạnh nhạt chế giễu?"

"Chậc."

Thẩm An An thầm nghĩ, nàng ta thật sự là oan ức cho mình: "Ta chỉ nói sự thật, khuyên ngươi một câu, Đoan trắc phi hiểu lầm rồi."

Đoan Oánh Oánh cười lạnh một tiếng, phi tần? Nàng ta còn chẳng bằng một tiểu thiếp.

Vào phủ Nhị Hoàng Tử mấy ngày nay, nàng ta mới biết Tiêu Trạch thật sự là người thế nào. Nàng ta tưởng rằng, khi hắn cưỡng ép nàng ta trên xe ngựa thì có chút tình cảm nào đó.

Giờ mới biết, hắn không có tình cảm gì cả, chỉ cần là một nữ nhan có vẻ ngoài và thân hình ổn là hắn có thể động tay.

Mấy ngày nay vì Chu thị gây sự, hắn thậm chí không vào phòng nàng ta.

Thẩm An An ân cần an ủi: "Đừng lo, chỉ cần hắn và muội muội ngươi chưa thành công, hắn sẽ không bỏ ngươi đâu."

"Hừ."

Đoan Oánh Oánh nói một cách mỉa mai: "Tứ Hoàng Tử phi quả thật là giỏi an ủi người."

"Chẳng lẽ hôm nay hắn mang ngươi đến đây, không phải có ý này sao?"

Hôm nay là đêm giao thừa, dù là nữ quan trong cung cũng có thể nghỉ phép về nhà hai ngày.

Đoan Mộng Mộng cũng không ngoại lệ, khi nàng ta ở trong cung luôn bị giám sát, chỉ có vài ngày ra ngoài cung mới là cơ hội.

"Hoàng Thượng coi trọng Đoan Tam cô nương lắm, chỉ có hai ngày lễ này mới có cơ hội tiếp xúc, ngươi thân là tỷ tỷ của nàng ta, tiếp xúc như vậy mới không khiến Hoàng Thượng nghi ngờ."

Mặt Đoan Oánh Oánh chợt thay đổi, bước chân nhỏ lại, vẻ mặt đờ đẫn.

Thẩm An An quay lại nhìn nàng ta: "Sao vậy, Đoan trắc phi không đi sao?"

Đoan Oánh Oánh nhìn thoáng qua Tiêu Uyên từ đầu đến cuối vẫn không nói gì, nhìn Thẩm An An giả vờ vô tội, đột nhiên cảm thấy vô cùng ghen tị.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nếu nàng ta cũng có thể có một người phu quân như vậy, chắc hẳn sẽ hạnh phúc biết bao.

"Thẩm An An, ngươi đúng là số tốt thật!"

"Từ khi thành thân, ta còn chưa gặp tam muội của ta, đúng lúc hôm nay vào cung, không ở lại với Tứ Hoàng Tử phi nữa, ta đi thăm tam muội một chút."

Thẩm An An nhấp nháy mắt, nhìn bóng lưng của Đoan Oánh Oánh rời đi, ánh sáng trong mắt nàng dần dần nhạt đi.

Tiêu Uyên không biết từ khi nào đã cúi gần tai nàng: "Nàng ta nói, nàng có thể gả cho ta, quả là số tốt, phu nhân, nàng nghĩ sao?"

"..."

Thẩm An An thu lại tầm mắt, lắc đầu: "Nàng ta chỉ nói ta có số tốt, không có mấy câu trước đó."

"Chàng biết nàng ta đi tìm Đoan Mộng Mộng làm gì không?"

Tiêu Uyên mặt lạnh lùng: "Có liên quan gì đến ta, phu nhân vừa rồi tốn công gây sự, chẳng phải nàng nên hiểu rõ sao."

Thẩm An An nhấp môi: "Ta chỉ muốn nhắc nhở chàng, không phải sợ chàng không nỡ sao, nếu ngừng ngay bây giờ, vẫn còn kịp."

Đoan Oánh Oánh đã hoàn toàn bị kích động Chu thị và Tiêu Trạch, vài câu nói của nàng chỉ là làm sự việc xảy ra nhanh hơn mà thôi.

"Chàng nói thử xem, nàng ta có thể làm đến mức nào?" - Thẩm An An không khỏi tò mò.

Tiêu Uyên vòng tay qua cổ nàng, tiếp tục đi về phía trước: "Nàng nên nghĩ nhiều hơn về cách đối xử với ta, hoàn thành trách nhiệm của một người thê tử."

"Đây là trong cung, sao có thể như vậy được?"

Thẩm An An định đẩy tay hắn ra, nhưng Tiêu Uyên lại ôm nàng chặt hơn.

"Lần trước ở phủ Tứ Hoàng Tử, Chu thị nói những lời đó, phu nhân không tò mò sao?"

Thẩm An An đột nhiên nhớ lại, hôm đó hắn nói sẽ nói chuyện với nàng khi về phủ, nhưng sau đó có lẽ do họ cãi nhau nên không đề cập đến nữa.

Nàng chớp mắt, nhìn hắn.

"Nàng gọi ta một tiếng phu quân giống như Chu thị, ta sẽ nói cho nàng nghe."

"..."

Giống Chu thị sao? Thẩm An An mím môi, cười nhạt: "Chàng không có tiểu thiếp, nếu có, ta chắc chắn sẽ làm thỏa mãn nguyện vọng của chàng."

Một cái tát vang lên, rồi lại nhẹ nhàng hỏi: “Phu quân, thiếp đánh có đúng không?”

"..."

Tiêu Uyên vô thức xoa lên mặt, môi hơi mím lại, kéo Thẩm An An tiếp tục đi, vừa đi vừa nói chuyện với nàng.

Hắn vốn không thích nói về những chuyện thị phi, không ngờ bây giờ khi đã thành thân, lại trở thành cầu nối để hắn gần gũi Thẩm An An hơn.

Thẩm An An mở to mắt: "Nàng ta và Tiêu Trạch…trên xe ngựa?"

Tiêu Uyên gật đầu nhẹ: "Người chúng ta phái đi đã nhìn thấy tận mắt."

"…Hóa ra Chu thị ghét Đoan Oánh Oánh đến vậy, thử hỏi bất cứ chính thê nào cũng khó chấp nhận được chuyện khó chịu này xảy ra với mình."

Phu quân cưới thiếp thì đã đành, nhưng lại còn làm chuyện đó trước hôn nhân trên… xe ngựa, sau này mỗi lần Chu thị nhìn thấy chiếc xe đó chắc chắn sẽ cảm thấy buồn nôn.

Đoan Oánh Oánh quả thật rất dũng cảm, vì quyền lực mà không từ thủ đoạn.

Tiêu Uyên nhìn vào đôi mắt hạnh của nàng, cảm thấy việc mình tham gia vào trò này cũng không phải là vô ích, trên đường đến đại điện, hai người đã trò chuyện về chủ đề này khá lâu.

"Vậy ngày hôm đó, chàng cố tình k*ch th*ch Tiêu Trạch sao?" - Thẩm An An ngạc nhiên hỏi.

Tiêu Uyên nhẹ gật đầu: "Mọi suy nghĩ của Đoan Oánh Oánh đều lộ rõ trên mặt, không giúp nàng ta một tay thì thật tiếc."

Nhưng dù sao nàng ta cũng là cháu gái của Đoan lão gia, Thẩm An An nghĩ, hắn thật sự không có chút do dự nào sao?

"Chàng chắc là hiểu tại sao Tiêu Trạch lại cưới Đoan Oánh Oánh chứ?"

"Ừm."

Hắn lạnh nhạt gật đầu, giọng điệu như thể chuyện này không liên quan đến mình.

Cứ như trong ký ức của nàng, việc hắn vẫn luôn dịu dàng, quan tâm Đoan Mộng Mộng, người mà giờ đây dường như không hề tồn tại.

"Chàng thật sự không hối tiếc sao?"

Câu hỏi bất ngờ của nàng làm Tiêu Uyên dừng bước, ánh mắt nhìn nàng đầy thăm dò: "Phu nhân đang nghi ngờ lòng trung thành của ta sao?"

Hắn đột ngột bày tỏ cảm xúc khiến Thẩm An An khó mà tiếp lời, chỉ có thể im lặng và cảm thấy trái tim mình loạn nhịp.

"Hoàng Tử phi không cần nghi ngờ lòng trung thành của ta, ta hoàn toàn trong sạch."

Hắn đưa ngón trỏ khẽ khàng đan vào ngón út của nàng, rồi tiếp tục bước đi.

Thẩm An An rất khó khăn để kết nối hình ảnh của hắn với người tối hôm đó, người mà đôi mắt đỏ ngầu, tức giận đùng đùng, dường như không phải là con người của hắn hiện tại.

Tiêu Uyên không nhắc lại chuyện nàng rời đi sau Tết, vẫn giống như lúc mới cưới, hắn vẫn dịu dàng, ân cần với nàng, ánh mắt tràn ngập sự yêu thương.

Hắn từng nói, cuộc sống sau khi thành thân là cơ hội của họ, nếu muốn giữ nàng bên cạnh, hắn không thể nắm chặt quá, cần phải để lỏng tay một chút, cho nàng không gian để phát triển và tự do.

Chỉ cần sợi dây vẫn trong tay hắn, thì chắc chắn một ngày nàng sẽ quay lại.

Cũng có thể, là hình ảnh nàng lặng lẽ nằm trên chiếc ghế bập bênh trong mơ đã in sâu vào tâm trí hắn, khiến hắn cảm thấy sợ hãi.

Khi đến đại điện, Hoàng đế vẫn chưa tới. Hiện tại trong hậu cung, chỉ có Lương Phi được sủng ái nhất, hôm nay Hoàng đế cũng ban ân, cho phép nàng ta tham gia yến tiệc.

Hoàng đế không có nhiều con cái, ngoài những Vương gia đã đi tới Tây Xuyên vì nhiều lý do, chỉ còn vài nữ nhi đã gả ra ngoài, tất cả đều rất giữ lễ, sau khi chào hỏi Thẩm An An và Tiêu Uyên, họ đều ngồi yên vị trí.

Chỉ có nữ nhi trưởng của Hầu phủ Vĩnh Ninh là bắt chuyện với Thẩm An An.

Dù trong lòng có suy nghĩ gì, Tiêu Trạch và Chu thị vẫn giữ thái độ ôn hòa, mọi thứ lúc này cũng coi như là hòa thuận.

Lương Phi ngồi ở vị trí cao nhất, bên cạnh ngai vàng.

Khi Thẩm An An xuất hiện, nụ cười trên mặt bà ta lập tức phai nhạt, ánh mắt không mấy thân thiện nhìn nàng, bà ta ắt hẳn là đã nghe nói về chuyện của Tĩnh Nhi.
 
Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa
Chương 158: Xem Kịch.



Vị hoàng phi của Tứ Hoàng Tử này, tuy bên ngoài nói lời tốt đẹp, nhưng lại một mặt nói một đằng, sau lưng lại làm một nẻo, xúi giục Tứ Hoàng Tử nói ra những lời trái quy tắc như vậy, thật sự là một người thê tử ghen tuông.

Một người như vậy, làm sao có thể làm chính thê được, nếu như lúc trước cô nương Đoan gia cưới vào, chắc chắn sẽ không xảy ra tình cảnh như thế này.

Bà ta chờ đợi để Thẩm An An đến trước mặt và chào hỏi, nhưng không ngờ nàng ấy lại trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Trưởng công chúa, hoàn toàn không đặt bà ta vào mắt.

Điều càng đáng ghét hơn là, dù là Trưởng công chúa hay bất kỳ ai khác, dường như họ cũng không thấy có vấn đề gì sao? Lương phi nuốt không trôi cơn tức này, dù sao bà ta cũng được Hoàng Thượng sủng ái, trong cung cũng là một cây cao bóng cả, ngay cả Chu thị, lúc nãy cũng đã chào hỏi bà ta.

"Tứ Hoàng Tử phi."

Bà ta mỉm cười nói, nhưng lại mang theo chút châm chọc: "Mới vài ngày không đến, sao ngươi lại quên mất sự hiện diện của bản phi rồi, chẳng lẽ được Tứ Hoàng Tử cưng chiều quá mức, quên hết cả phép tắc rồi sao?"

Tất cả mọi người đều nhìn về phía bà ta.

Thẩm An An đã nghe nói có mấy phi tần tự gọi mình là "Bản phi", nhưng "Bản phi" của Lương phi thì đây là lần đầu tiên nghe thấy.

"Thỉnh an Lương phi nương nương."

Nàng mỉm cười: "Đều là do phu quân của ta quá bao dung, trong phủ không bao giờ có thái độ kiêu căng, cũng không bắt ta phải hành lễ, nên mới vô ý quên mất nghi thức này."

Ý tứ câu đó rất rõ ràng, ngay cả Tiêu Uyên ta cũng không quỳ, thì người cho rằng người là ai chứ?!!

Một phi tần không có con cái, sau này Hoàng Thượng băng hà, có thể tẫn táng theo hoặc trở thành ni cô nếu không được tân hoàng đế hài lòng, ai đủ thông minh một chút nhận ra để tránh đắc tội với Hoàng Tử, thế mà Lương phi này, không biết là ngu hay là ngớ ngẩn.

Sắc mặt Lương phi trở nên khó coi, trước mặt mọi người, Thẩm An An rõ ràng chỉ trích bà ta kiêu căng, khiến bà không còn mặt mũi nào.

Nhưng những người khác đều vờ như không thấy gì, ngay cả Chu thị và Nhị Hoàng Tử cũng không lợi dụng cơ hội này để lên tiếng.

Kể từ khi Ninh phi và Thẩm Quý phi xảy ra xung đột, Lương phi gần như trở thành người có quyền lực duy nhất trong hậu cung, nên bà ta suýt nữa quên mất mình là ai.

Bà ta lúc nào cũng kiêu ngạo với mọi người, thật sự tưởng mình là Hoàng Hậu.

"Phu nhân, uống trà."

Tiêu Uyên đích thân rót một tách trà, đưa cho Thẩm An An.

"Đa tạ phu quân."

Hai người họ tình cảm thắm thiết, khiến Chu thị nhìn với ánh mắt đầy ghen tị.

Lương phi không phục, lại tiếp tục lên tiếng: "Tứ Hoàng Tử phi và Tứ Hoàng Tử có tình cảm tốt là điều đáng quý, nhưng không thể phá hỏng quy tắc hoàng gia được, nếu Hoàng Tử không thể có con nối dõi, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng."

"Chỉ dựa vào Hoàng Tử phi ợ hậu cung thì không được, không giữ phép tắc, Hoàng Thượng ban thưởng cho Lý cô nương..."

Lương phi còn chưa dứt lời, thì giống như con gà đột nhiên bị ai đó túm lấy cổ, không thể thốt ra một chữ nào, vì ánh mắt của Tiêu Uyên quá lạnh lẽo, giống như đang nhìn một cái x-ác ch-ết.

Thẩm An An bình thản nói: "Chính vì nghĩ đến điều này, phu quân ta mới không đồng ý để Lý cô nương vào cửa, dù sao nàng ta và Lương phi nương nương người cùng một nhà, nương nương đã gả vào cung mười năm mà vẫn chưa có tin vui, điều đó có thể thấy rõ Lý gia không có con cháu nối dõi, cưới vào cũng chẳng có ích gì, chỉ chiếm chỗ mà thôi."

"Ngươi…"

Lương phi tức giận, đánh người không đánh mặt, mắng người không bóc trần chuyện riêng, trước mặt bao nhiêu người mà nàng lại nói những lời khó nghe như vậy.

Thẩm An An liếc nhìn bà ta, ánh mắt lạnh nhạt, không nóng không lạnh.

Lương phi bị hai phu thê bọn họ nhìn chằm chằm, ánh mắt của họ quả thật giống nhau đến kỳ lạ, đúng là không hổ là một đôi phu thê ngủ cùng nhau lâu ngày mà ra.

Im lặng một hồi, cuối cùng bà ta quyết định im lặng, có Tiêu Uyên ở đây, bà ta chắc chắn chẳng thể thu được điều gì tốt, chi bằng đừng tiếp tục làm trò cười nữa.

Thời gian còn dài, cứ đợi mà xem.

Trưởng công chúa khẽ hừ một tiếng, trên đời này thứ không đáng tin cậy nhất chính là sự sủng ái của hoàng đế, Lương phi này thật sự là muốn ch-ết mà.

"Hoàng Thượng đến."

Một thái giám đột ngột lớn tiếng kêu lên, hoàng đế trong long bào từ hậu cung bước ra, không rõ là mới đến hay đã ở đây từ trước để lén xem trò vui.

Tất cả mọi người đều đứng dậy hành lễ, ánh mắt của hoàng đế dừng lại trên người Thẩm An An và Tiêu Uyên một chút, rồi từ từ chuyển đi: "Mọi người đứng dậy đi, hôm nay là tiệc gia đình, không cần khách sáo."

Mặc dù nói vậy, nhưng mọi người lại tỏ ra nghiêm túc hơn hẳn so với lúc nãy, ngay cả tiếng xì xào cũng không còn nữa.

Lương phi liếc nhìn hoàng đế một cái đầy uất ức, nhưng thật đáng tiếc, ánh mắt của bà ta đã rơi vào chỗ không có ai, hoàng đế hoàn toàn không chú ý đến bà ta.

Trong tiếng gọi của thái giám, cung nữ nối đuôi nhau mang món ăn và điểm tâm vào, còn có rư-ợu trái cây đã được làm ấm, đặc biệt chuẩn bị cho nữ quyến.

Thẩm An An cúi đầu nghĩ thầm, hoàng đế hẳn sẽ không ghét nàng mà hạ độc mình chứ.

Đang mải suy nghĩ, đột nhiên, giọng nói uy nghiêm của hoàng đế vang lên: "Tứ Hoàng Tử phi, chẳng phải ngươi đã đến Giang Nam rồi sao? Sao lại còn ở đây?"

Thầm An An ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt lạnh lùng của hoàng đế, đứng dậy và cung kính nói: "Phụ hoàng, con định đi nhưng vì phu quân không đồng ý, chàng nói rằng đây là năm mới đầu tiên sau khi chúng con thành thân, muốn cùng nhau đón một năm mới trọn vẹn rồi mới đi."

Nàng khẽ thẹn thùng, khuôn mặt đỏ bừng. Là một bậc trưởng bối, hoàng đế không tiện nói gì thêm, chỉ vẫy tay bảo nàng ngồi xuống.

"Nếu đã nhận vụ án này, ngươi nhất định phải cố gắng điều tra càng sớm càng tốt. Lâm gia không có nhiều thời gian như vậy để chờ ngươi chậm rãi điều tra đâu.”

Lời của ông mang theo một ý tứ sâu xa, Thẩm An An nhẹ nhàng đáp lại, nhưng khi vô tình ngước mắt lên, lại đối diện với ánh mắt sâu thẳm của hoàng đế, lòng nàng bỗng nhiên ngừng lại.

Khoảnh khắc đó, như thể tất cả tâm tư của nàng đều bị nhìn thấu, tựa như bị l*t s*ch rồi đặt dưới ánh mặt trời, không còn một điều gì có thể che giấu.

Một bàn tay ấm áp đột ngột nắm lấy ngón tay lạnh lẽo của nàng, truyền cho nàng một chút hơi ấm. Nàng ngước đầu lên, Tiêu Uyên đang mỉm cười với nàng, ánh mắt dịu dàng, đột nhiên mang lại cho nàng có thêm dũng khí.

Hoàng đế nhìn nhi tử mình đang bảo vệ Thẩm An An, ánh mắt ông thể hiện sự chán ghét, rồi chuyển hướng, nhắm vào Tiêu Trạch và Chu thị, cả hai người bọn họ vẫn đang giữ nét mặt lạnh lùng.

"Các ngươi đang làm cái gì thế? Lại cãi nhau à?"

Cả hai vội vã đứng dậy phủ nhận, nhưng Chu thị không thể giấu nổi tiếng nấc nghẹn, rõ ràng muốn nhờ hoàng đế giúp đỡ, nhưng lại nghĩ đến ý đồ của Tiêu Trạch, đành phải nuốt cơn tức này vào trong.

Hoàng đế lại lên tiếng: "Trẫm nghe nói, mấy ngày trước cô nương Đoan gia mà các ngươi cưới cũng đã đến, nàng ta đâu rồi?"

Ông nhìn Tiêu Trạch chằm chằm, Tiêu Trạch vội vàng giải thích: "Phụ hoàng, nàng ấy và Đoan Tam cô nương có quan hệ thân thiết, đã lâu không gặp, có lẽ nàng ấy đã đi tìm Đoan Tam cô nương rồi, con sẽ cử người đi mời nàng ấy tới."

"Không cần."

Hoàng đế vung tay, ra lệnh cho thái giám bên cạnh: "Mời tất cả các cô gái Đoan gia tới đây cùng dùng bữa."

Tiêu Trạch vui mừng ra mặt, lập tức hành lễ: "Cảm ơn phụ hoàng."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hoàng đế nhìn lướt qua hắn với ánh mắt như cười mà không cười, cũng không nói một lời.

Chu thị thì nghiến răng nghiến lợi, thậm chí ngay cả phụ hoàng cũng đối xử nâng niu với hai kẻ ti tiện kia.

Thẩm An An lại nhận ra ánh mắt sâu xa của hoàng đế khi ông nhìn về phía Tiêu Trạch và Tiêu Uyên, nàng khẽ lắc đầu.

Trong mắt của Chu thị chỉ có sự ghen tị, chắc chắn nàng ta không nhận ra được ý thử thách, dò xét của hoàng đế. Đoan Mộng Mộng giờ có thân phận nhạy cảm, vừa xuất hiện, chắc chắn sẽ gây ra sóng gió.

Khi nhi tử nào mà càng vội vàng, thì người có tham vọng lớn nhất muốn ông ta ch-ết chính là người đó.

Nàng liếc mắt nhìn Tiêu Uyên, không thể ngừng lo lắng, sợ rằng hắn lại không kiềm chế được, tiếp tục dây dưa với Đoan Mộng Mộng như trước đây.

Tiêu Uyên luôn bị nàng nhìn bằng ánh mắt không rõ ràng như vậy, cảm thấy vô cùng bất lực.

Trời đất chứng giám, hắn thật sự không có ý gì với Đoan Mộng Mộng, ngay cả trong giấc mơ cũng vậy.

Nhưng mọi chuyện trong giấc mơ đều xảy đến quá ngẫu nhiên, khiến hắn không thể giải thích nổi, giống như sự tồn tại của Đoan Mộng Mộng chỉ là để gây thêm phiền phức.

Một phần cũng vì nàng căn bản không cho hắn cơ hội giải thích, như bây giờ vậy, dù cho hắn có nói bao nhiêu lần, nàng vẫn sẽ tự động nghĩ rằng hắn có tình cảm khác với Đoan Mộng Mộng.

"Phải làm sao, nàng mới chịu tin ta?"

Hắn nhẹ nhàng nắm tay nàng, Thẩm An An ngay lập tức rút tay lại, sắc mặt không hề thay đổi.

Chưa được bao lâu, hai tỷ muội Đoan gia đã theo thái giám vào đại điện: "Hoàng Thượng, người đã đến."

Hoàng đế liếc mắt nhìn vào bộ trang phục quan nữ của Đoan Mộng Mộng, để tránh hiểu lầm, ông nói rằng vì nàng là thiên mệnh nữ tử, nên mới mời nàng vào cung. Đây là lần đầu tiên ông gọi nàng ta đến.

Nàng ta có ngoại hình khá xinh đẹp, dáng vẻ tuy hơi cứng nhắc nhưng vẫn đủ đoan trang, cúi đầu run rẩy có lẽ là do sợ hãi. Hoàng đế không thể nhận ra, nàng ta làm sao lại giống thiên mệnh nữ tử được.

Niềm kiêu ngạo trong lòng Đoan Mộng Mộng hoàn toàn sụp đổ khi nghe được sự thật từ miệng Đoan Oánh Oánh. Nàng ta ngày đêm lo lắng, sợ rằng bất cứ lúc nào cũng có thể bị kết tội lừ-a dối Hoàng Thượng, mất mạng như chơi.

Nàng và Đoan Oánh Oánh cùng quỳ xuống hành lễ, hoàng đế im lặng một lúc rồi cho phép họ đứng lên.

Đoan Mộng Mộng chỉ dám cúi đầu, không dám ngẩng lên, sự căm hận Thẩm An An lúc này không thể sánh bằng sự sợ hãi mạnh mẽ trong lòng nàng ta.

"Vì ngươi là muội muội của Đoan trắc phi, vậy ngồi sau lưng Nhị Hoàng Tử đi."

Hoàng đế nhẹ nhàng nói.

Thông thường sau lưng Hoàng Tử là cung nữ hoặc những nữ nhân có chút mặt mũi nhưng không được phong tước, lời nói của hoàng đế khiến tất cả mọi người trong đại điện đều ngẩn ra.

Nếu là trước đây, Đoan Mộng Mộng nhất định sẽ cảm thấy đây là sự sỉ nhục, nhưng hiện tại, nàng ta rất ngoan ngoãn đồng ý, bước đi nhẹ nhàng và đứng sau lưng Tiêu Trạch.

Nhưng điều này làm Chu thị cảm thấy càng vô cùng chán ghét, còn Tiêu Trạch, vì thê đẹp thiếp xinh, hắn cảm thấy hoàng đế hành động như vậy chắc chắn là đang ưu ái mình.

Tuy nhiên, với tư cách là Hoàng Tử, Tiêu Trạch hiểu rõ sự kiêng kỵ của hoàng đế, trong suốt thời gian đó hắn không hề thể hiện bất kỳ dấu hiệu nào là có tình cảm với Đoan Mộng Mộng.

Cuối cùng, khi bữa tiệc đã đi được một nửa, tiếng hát, múa lên cao, hoàng đế mệt mỏi rời đi, mọi người mới bắt đầu bộc lộ suy nghĩ của mình.

Đoan Mộng Mộng toàn tâm toàn ý nhìn vào Tiêu Uyên, từ sự lưu luyến, tức giận cho đến khi thấy Tiêu Uyên tự tay lột tôm cho Thẩm An An, sự ghen tị và giận dữ trong lòng nàng ta bùng phát mạnh mẽ.

Nàng ta không tin, Tiêu Uyên và nàng ta đã lớn lên cùng nhau, lại có ân tình từ tổ phụ, sao lại đối xử với nàng như vậy, chắc chắn là Đoan Oánh Oánh đã lừ-a nàng ta, hoặc giữa họ có sự hiểu lầm, Thẩm An An đã sử dụng thủ đoạn cố tình quyến rũ hắn.

Thẩm An An bình tĩnh đón nhận ánh mắt oán hận từ phía đối diện, thoải mái ăn những con tôm trong đĩa.

Trước mặt Tiêu Uyên vẫn là một đĩa cá tươi ngon, hắn đang tập trung hoàn toàn để gỡ xương.

Thẩm An An nói với hắn: “Chàng không cảm thấy ánh mắt đối diện đó rất nóng bỏng sao?”

Tiêu Uyên không thèm ngẩng đầu lên, tiếp tục gỡ xương trong cá, rồi đẩy đĩa cá cho nàng: “Ăn đi, ăn xong còn đi du thuyền, đừng để lỡ mất thời gian.”

Đoan Mộng Mộng nhìn thấy cảnh này, trong mắt gần như muốn bùng cháy, nàng ta không hề có phản ứng gì trước sự trêu chọc và quyến rũ của Tiêu Trạch.

Chu thị cũng là nữ nhân, đương nhiên nàng ta nhìn thấu tâm tư của Đoan Mộng Mộng ngay lập tức, môi mím lại nở một nụ cười châm biếm: “Phu quân, đừng lãng phí tâm tư nữa, Đoan Tam cô nương nhìn qua là có người trong lòng rồi.”

Tiêu Trạch nhìn theo ánh mắt của Đoan Mộng Mộng, trong mắt hắn lập tức tràn ngập sự lạnh lẽo. Hắn nhớ lại lời nói của Đoan Oánh Oánh.

Trong lòng Đoan Mộng Mộng và trong mắt đều là Tiêu Uyên, nàng ta thậm chí sẵn sàng làm thiếp, yêu hắn đến mức không hề để Tiêu Trạch vào mắt.

Đoan Oánh Oánh thấy sắc mặt hắn không vui, lập tức cúi người một chút và nói: “Nhị Hoàng Tử đừng vội, hiện giờ muội ấy vẫn ở trong cung, khi về ta sẽ nghĩ cách giúp ngài.”

“Nàng ấy có tâm tư nơi nào không quan trọng, chỉ cần là người của ngài là đủ rồi.”

Nghe vậy, sắc mặt Tiêu Trạch mới dịu lại một chút, thật ra hắn có cảm tình với Đoan Mộng Mộng, nhưng phần lớn cũng vì thân phận đặc biệt của nàng ta.

Như lời Đoan Oánh Oánh nói, thích ai không quan trọng, chỉ cần nàng ấy là tấm bùa hộ mệnh trong nhà là đủ.

Còn về tâm tư, hắn có trăm phương nghìn kế để xử lý nàng ta.

Ánh mắt Tiêu Trạch chợt lóe lên một tia sắc lạnh, nhẹ nhàng vỗ tay Đoan Oánh Oánh, Đoan Mộng Mộng đứng bên cạnh không hiểu gì, chỉ cúi đầu xuống với vẻ ngây ngô.

"Ba người nữ nhân một vở kịch, quả thật náo nhiệt."

Thẩm An AN nhìn xa xôi về phía vở kịch của ba người nữ nhân và một nam nhân, môi khẽ nhếch lên.

Tiêu Uyên không vui chút nào, hắn đã chuẩn bị rất lâu cho chuyến du thuyền tối nay, nhưng Thẩm An An lại chẳng mảy may quan tâm, hắn trực tiếp lấy đĩa tôm đã bóc vỏ từ trước mặt nàng.

Hắn trầm giọng hỏi: “Ăn no rồi sao?”

Thẩm An An ngơ ngác, nàng vẫn đang ăn, sao đột nhiên lại bị lấy đi: “Vẫn còn có thể ăn thêm chút nữa.”

Nàng chưa xem xong vở kịch hay, mọi chuyện chỉ mới bắt đầu.

“Vậy là không đói nữa.”

Tiêu Uyên nắm lấy cổ tay nàng, kéo nàng đứng dậy, gật đầu với Trưởng Công chúa, rồi trực tiếp rời đi.

Hoàng đế say rư-ợu, cùng với Lương phi tần vừa đi ra, trong đại điện lúc này chẳng ai quan tâm đến bọn họ, mọi người đều đang thưởng thức hát múa, chìm đắm trong không khí xa hoa, tráng lệ.

Đoan Mộng Mộng ngay lập tức đi theo sau.

Sắc mặt Tiêu Trạch cực kỳ khó coi, Chu thị thì tỏ vẻ vui mừng, còn Đoan Oánh Oánh thì sắc mặt mờ mịt không rõ.

“Thẩm An An, ngươi đứng lại!”

Nghe thấy tiếng gọi từ phía sau, Thẩm An An mắt sáng lên, dừng lại và quay đầu lại.

Nàng mặc bộ trang phục chỉ các Hoàng Tử phi mới được phép mặc, vừa trang trọng vừa quý phái, đầu đội một chiếc trâm nhỏ nhẹ nhàng lay động, thể hiện rõ thân phận cao quý của mình.
 
Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa
Chương 159: Thuyền Hoa.



So với nàng, Đoan Mộng Mộng trông chẳng khác nào một cung nữ hèn mọn bên cạnh nương nương.

Nhưng nếu không phải do thủ đoạn bẩn thỉu của nàng, tất cả những thứ này vốn dĩ phải thuộc về nàng ta rồi.

"Đoan Tam cô nương, giờ phải gọi ta là Tứ Hoàng Tử phi, sau đó cung kính hành lễ mới đúng với quy củ và gia giáo của Đoan gia."

Đoan Mộng Mộng tức đến mức mắt đỏ ngầu, hận không thể tát cho Thẩm An An hai cái và mắng nàng thậm tệ, nhưng Tiêu Uyên đang đứng ngay bên cạnh, nàng ta phải giữ gìn hình tượng.

"Sư huynh..."

Nàng ta nước mắt lưng tròng nhìn Tiêu Uyên, giọng run rẩy: "Muội không tin huynh lại tính toán với muội. Huynh nói cho muội biết, chuyện 'Thiên mệnh chi nữ' rốt cuộc là thế nào? Có phải huynh đã bị Thẩm An An mê hoặc rồi không?"

Hai người bọn họ vốn là thanh mai trúc mã, lớn lên bên nhau, sao có thể không có chút tình cảm nào chứ? Tiêu Uyên nhướng mày nhìn Thẩm An An, nàng vẫn điềm nhiên như không, còn tỏ vẻ đang xem kịch vui, chứ chẳng hề sốt sắng giúp hắn dẹp bỏ đào hoa nát ngoài kia.

Hắn nhếch môi cười nhạt đầy ẩn ý: "Muội nói đúng, ta thực sự bị mê hoặc rồi, đến mức cả tâm trí cũng bị làm cho mụ mị."

Mọi người xung quanh lập tức nhìn về phía Tiêu Uyên, ai nấy đều kinh ngạc.

Thẩm An An liếc hắn một cái đầy sắc bén. Ngày thành thân, nàng đâu có dí d-ao vào cổ hắn ép cưới? Rõ ràng là hắn cam tâm tình nguyện, vậy mà giờ lại nói như thế.

Nàng cười tươi, tay khoác lấy cánh tay hắn, cố tình bày ra vẻ thẹn thùng: "Không chỉ mê hoặc, ta còn là hồ ly tinh, tối nay sẽ hút sạch tinh khí của chàng."

Tiêu Uyên vờ như không nghe thấy hàm ý nghiến răng nghiến lợi trong lời nàng, chỉ nở nụ cười thích thú.

Đoan Mộng Mộng ngây người nhìn hai người họ kẻ tung người hứng qua lại, nhất thời không thể thốt ra lời nào.

Thẩm An An buông cánh tay Tiêu Uyên ra, hơi nghiêng người ghé sát Đoan Mộng Mộng, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy sát khí: "Đoan Tam cô nương, ngươi thua rồi."

"Chỉ cần ta còn ở Tứ Hoàng Tử phủ một ngày, ngươi đừng hòng có nửa điểm dính líu đến Tiêu Uyên. Cả đời này, ngươi cũng đừng mong có thể vượt qua ta."

Gương mặt Đoan Mộng Mộng đỏ bừng lên vì phẫn nộ, nàng ta nhìn về phía Tiêu Uyên, nhưng hắn lại như kẻ mù, chẳng thèm liếc mắt lấy một cái.

"Phu quân của ta đã chuẩn bị một bất ngờ, muốn đưa ta đi du thuyền trên phố Hoa An. Không thể tiếp chuyện Tam cô nương nữa, hiếm khi được ra ngoài một chuyến, tất nhiên phải trân trọng, cùng người thân ôn lại chuyện cũ mới phải."

Ánh mắt nàng tràn đầy chế giễu, sau đó quay người, khoác lấy tay Tiêu Uyên rồi rời khỏi hoàng cung.

Ánh mắt lạnh lẽo như có thực từ phía sau nhìn chằm chằm vào nàng, cảm giác ấy Thẩm An An đã quá quen thuộc.

Ở kiếp trước, Đoan Mộng Mộng không ngừng đến trước mặt nàng khoe khoang, khiêu khích, khiến nàng vì nhạy cảm mà ngày ngày sống trong nghi ngờ, dần dần suy sụp.

Bàn tay nàng được Tiêu Uyên nắm chặt, nàng ngoái đầu liếc nhìn Đoan Mộng Mộng, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo.

Thật vất vả mới có cơ hội rời cung, tốt nhất đừng làm hỏng hứng thú của nàng. Nàng cố tình ăn diện lộng lẫy hôm nay cũng là để k*ch th*ch nàng ta một phen.

Tiêu Uyên từ đầu đến cuối không hề quay lại nhìn Đoan Mộng Mộng lấy một lần.

Móng tay nàng ta bấu chặt vào lòng bàn tay đến bật má-u, cơn đau làm nàng ta dần dần lấy lại lý trí.

Thân phận Hoàng Tử phi sao? Không phải nàng ta không giành được, mà là không thèm! Nếu nàng ta muốn, từ lâu đã có thể gả cho Tiêu Trạch, đâu đến lượt Thẩm An An vênh váo trước mặt nàng ta!

Nàng ta biết, tiếp tục đặt hy vọng vào Tiêu Uyên là điều không thể. Nàng ta không thể cứ ở mãi trong cung, nếu thân phận bị vạch trần, đó sẽ là ngày ch-ết của nàng ta!

Hít sâu một hơi, nàng ta chỉnh lại y phục, nặn ra nụ cười rồi quay lại đại điện.



Tối nay, trên phố Hoa An có rất nhiều người thuê thuyền du ngoạn, hầu hết đều là quyền quý, quan lại. Những con thuyền xa hoa rực rỡ giăng đèn kết hoa, đèn lồng đỏ treo cao, tạo nên một khung cảnh nhộn nhịp vô cùng.

Thẩm An An đứng trên bờ sông, nhất thời có chút thẫn thờ.

"Sao vậy?" - Tiêu Uyên nhẹ giọng hỏi.

Nàng khẽ lắc đầu: "Không có gì, chỉ là bỗng thấy cảnh tượng này quen thuộc."

Chỉ là tâm trạng đã hoàn toàn khác biệt.

Hiện tại, nàng thậm chí còn không nhớ rõ nỗi đau của kiếp trước, chỉ còn lại những ký ức mơ hồ.

Tiêu Uyên từ phía sau nắm lấy cổ tay nàng, giọng trầm thấp: "Nàng muốn chơi thế nào, ta đều theo ý nàng."

Thẩm An An mỉm cười, sai Mặc Hương đi mua mấy chiếc đèn hoa đăng.

Ở kiếp trước, khi một mình du thuyền, nàng thích nhất là thả đèn xuống nước, nhìn những chiếc đèn mang theo điều ước của mình trôi lững lờ trên hồ, dần dần xa khuất.

Tựa như nỗi cô đơn trong lòng cũng có một chút an ủi.

Nàng không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ theo Tiêu Uyên bước lên con thuyền lớn nhất bên bờ hồ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chuyện cũ đã qua, hà tất phải khiến cả hai đều không vui? Vài ngày nữa nàng sẽ rời đi, vẫn nên tránh gây chuyện, đừng làm hắn khó chịu.

Chỉ nhìn bề ngoài, e rằng không ai tin được đây là thứ một nam nhân lựa chọn.

Bên trong khoang thuyền, gần như tràn ngập sắc đỏ và tím của những dải lụa hoa, xung quanh đặt vô số chậu cây cảnh, ngay cả khăn trải bàn cũng thêu đầy chữ cát tường. Hoàn toàn không giống một con thuyền dạo chơi mà như thể phòng tân hôn của ai đó.

Thẩm An An đứng trước một chậu cây, cúi người đưa tay khẽ chạm vào.

Mùa này vốn không có hoa, không biết Tiêu Uyên lấy đâu ra nhiều như vậy. Nhưng nhìn những đóa hoa nở rực rỡ tươi tắn, rõ ràng là được dày công chăm sóc, hẳn là tốn không ít tâm huyết.

“Nàng làm gì thế?”

Nàng quay đầu nhìn hắn, chỉ là một chuyến du thuyền bình thường, sao lại long trọng đến vậy?

Tiêu Uyên lặng lẽ quan sát nàng, trong mắt phủ lên bóng đêm sâu thẳm. Ánh trăng chiếu xuống hai người, như một dải ngân hà lấp lánh.

“Bù đắp tiếc nuối của chúng ta.”

Hắn bước đến gần, nhẹ nhàng v**t v* khuôn mặt nàng: “Ta đã nói rồi, những gì ta nợ nàng, sau này sẽ từng chút từng chút bù đắp. Chúng ta có thể đến đây mỗi tháng, mỗi năm.”

Tạo nên những ký ức mới, từng chút một thay thế những điều đau thương đã mục rữa.

Hắn nghiêng người ôm nàng vào lòng, giọng nói trầm thấp: “Chúng ta còn nhiều thời gian, không cần vội. Đợi nàng từ Giang Nam trở về, chúng ta sẽ cùng đến Hương Giác Tự, cầu duyên, treo đầy cây tình duyên.”

Hắn siết chặt vòng tay, ôm nàng đến mức khiến nàng hơi khó thở.

Nhưng trước một Tiêu Uyên như vậy, Thẩm An An không đẩy ra.

Hắn làm quá tốt, tốt đến mức khiến nàng cảm thấy, nếu từ chối, nàng mới chính là kẻ ích kỷ, bạc bẽo.

Những chuyện ấy, nàng chưa từng nhắc trước mặt hắn, vậy sao hắn có thể nhớ rõ ràng đến vậy? Là… mộng sao?

“Sao vậy?”

“Không có gì.”

Tiêu Uyên nhẹ nhàng lắc đầu, chỉ là, những cảnh tượng trong mơ đã khiến hắn kinh hãi đến tận xương tủy. Cơn đau thấu tâm can nhưng lại bất lực không thể làm gì, đủ để hắn ám ảnh cả đời.

Hai ngày qua, hắn không ngừng lặp đi lặp lại một việc, nghĩ mọi cách để cứu nàng trong giấc mơ, dù thừa biết đó chỉ là mơ mà thôi!

“Ta trong mộng của chàng, có phải là một nữ nhân điên dại? Một kẻ đanh đá, ghen tuông và ngu ngốc?”

Thẩm An An bỗng hỏi, nếu hắn thực sự đã mơ thấy những điều đó, vậy có lẽ hắn cũng biết giữa họ đã xảy ra chuyện gì.

Tiêu Uyên lắc đầu, mơ hồ đáp: “Không, ta không nhớ rõ. Chỉ là đôi khi nghe nàng kể chuyện, trong đầu lại thoáng hiện lên một vài hình ảnh vụn vặt mà thôi.”

Thẩm An An có chút nghi hoặc. Kiếp trước, nàng u uất mà ch-ết. Còn hắn thì sao? Hắn đã ch-ết như thế nào?

Chỉ cần nhắc đến chủ đề này, nàng liền trở nên trầm lặng và u ám. Tiêu Uyên chủ động kết thúc cuộc trò chuyện, ra lệnh cho người chèo thuyền ra giữa hồ.

Mặc Hương mua về rất nhiều hoa đăng, trong tay cầm đủ kiểu dáng rực rỡ. Thẩm An An ngồi xổm bên mạn thuyền, từng chiếc, từng chiếc một, nhẹ nhàng đặt xuống mặt nước.

Sau đó, nàng thì thầm nguyện ước.

So với trước kia, bây giờ điều duy nhất nàng còn hứng thú chính là thả hoa đăng, giống như lời mẫu thân từng nói. Cầu nguyện không phải vì mong điều ước thành sự thật, mà là để ký thác những hy vọng không nơi nương tựa trong lòng, mong tìm được chút an ủi.

Nàng cầu cho tổ mẫu, cho Thẩm gia, cho Thẩm Trường Hách, Thẩm Văn, Thẩm phu nhân, thậm chí đến cả quốc thái dân an, nhưng không hề nhắc đến Tiêu Uyên dù chỉ một chữ.

Hắn khoanh tay đứng phía sau nàng, trong mắt dâng lên chút ai oán. Chiếc áo choàng trong tay bị hắn siết chặt, cuối cùng lại quyết định không đắp cho nàng nữa, để gió lạnh thổi vào đầu nàng một chút cũng tốt.

Sau những ngày chung đụng, Khánh An đã dần hiểu rõ tâm tư chủ tử. Không biết hắn moi từ đâu ra thêm một chiếc hoa đăng, rồi dâng đến trước mặt Tiêu Uyên.

“……”

Thẩm An An đang nhắm mắt khẽ lẩm nhẩm trước chiếc hoa đăng cuối cùng. Mặc Hương bên cạnh cười đùa: “Cô nương, người cầu nhiều điều ước thế này, không biết thần tiên có nhớ nổi không?”

Bất ngờ, một chiếc hoa đăng hình thỏ, xấu đến mức không nỡ nhìn, chìa ra ngay trước mặt nàng.

Nàng quay đầu lại, liền bắt gặp gương mặt lạnh lùng của Tiêu Uyên.

“Chiếc này, nàng hãy nguyện ước rằng ta và nàng sẽ tâm đầu ý hợp, đầu bạc răng long, đời đời kiếp kiếp bên nhau.”

“……”

Thẩm An An nhìn chằm chằm vào chiếc hoa đăng hình thỏ xấu xí, thật lâu mà không thốt nổi một lời.

Ai lại đi ép người khác phải cầu nguyện cho mình thế này? Hơn nữa, cái hoa đăng này xấu đến vậy, dù có thần tiên cũng chắc chắn sẽ chê mà!

Chưa kể, tâm đầu ý hợp, đầu bạc răng long thì nàng không muốn tranh luận nữa, dù sao hai người cũng đã thành thân rồi. Nhưng còn đời đời kiếp kiếp bên nhau?

Hắn có thù oán gì với nàng sao? Kiếp trước giày vò nhau chưa đủ hay sao?!
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back