Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa

Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa
Chương 140: Lời Đồn.



“Lần nào cũng nói khác, chẳng lẽ hắn lại nạp những người cũ một lần nữa chắc?”

Trưởng công chúa hờ hững nói, tay cầm đũa tiếp tục dùng bữa.

Quản gia hơi lúng túng, nhất thời không biết phải đáp sao.

Trưởng công chúa nói cũng không sai, nhà ai nạp thiếp mà chẳng khác nhau, ít nhất thì người được nạp cũng không giống.

Những người khác đều cúi đầu im lặng ăn, không ai tiếp lời. Trưởng công chúa thuận miệng hỏi: “Lần này là cô nương nhà nào?”

“Là... Nhị cô nương của Đoan gia.”

Quản gia như sực nhớ ra điều gì, vội bổ sung: “Không phải thiếp, mà là trắc phi.”

Trưởng công chúa sững người trong giây lát, sau đó dần hoàn hồn. Bà tất nhiên biết Đoan gia, nhưng phải mất một lúc mới nhớ ra Nhị cô nương nhà ấy.

“Hắn làm sao lại có liên quan đến Nhị cô nương nhà Đoan gia vậy? Hơn nữa, chẳng phải vị trí trắc phi đã đủ rồi sao?”

Lúc này, ngay cả Thẩm An An cũng ngước nhìn quản gia, vì nàng cũng đang thắc mắc câu hỏi tương tự.

Nàng biết gần đây Đoan Oánh Oánh đang bàn chuyện hôn sự, nhưng không ngờ lại có dính líu đến Tiêu Trạch.

Tiêu Uyên, người vẫn lặng lẽ ngồi gỡ xương cá trong đĩa, thản nhiên lên tiếng: “Chắc là hôm ta và An An thành thân thì hai người họ có qua lại. Còn về vị trí trắc phi, chẳng phải mấy ngày trước Trương gia mới vừa nhường lại một chỗ sao?”

Một cái ghế, người này vừa rút, lập tức có kẻ khác thế vào.

“…”

Không chỉ một người cảm thấy cạn lời. Trưởng công chúa bất đắc dĩ phất tay: “Thôi được rồi, ngươi đi chọn một món quà trong kho, hai ngày nữa cứ đến góp vui là được.”

Dù gì cũng là cưới trắc phi, vẫn phải giữ thể diện.

Quản gia lui ra ngoài.

Hoa Sinh lập tức lên tiếng: “Mẫu thân muốn đi thì tự đi, con không đi đâu.”

Nàng kéo tay Thẩm An An, vẻ mặt đầy chán ghét: “Tẩu không biết đâu, mỗi lần biểu ca nạp thiếp, biểu tẩu đều chạy đến khóc lóc với mẫu thân muội, hai phu thê bọn họ đúng là kỳ lạ, muội thấy phiền lắm.”

Lăng Thần Dật nghe vậy bật cười.

Thẩm An An bỗng nhớ ra, hai ngày sau dường như cũng là ngày Lương Tần nói về chuyện để Lý cô nương vào phủ làm trắc phi. Nàng ngẩng đầu nhìn Tiêu Uyên.

Một đĩa thịt cá trong veo mềm mịn được đặt ngay trước mặt nàng: “Ăn nhanh đi, nguội là không ngon nữa.”

“…”

Nàng có cảm giác Tiêu Uyên đang muốn bịt miệng nàng lại, không cho nàng nói gì thêm.

Cá được lọc xương sạch sẽ, thịt mềm tươi ngon, Thẩm An An quyết định im lặng, chỉ có điều tốc độ Tiêu Uyên gỡ xương cá lại không theo kịp tốc độ ăn của nàng.

Trưởng công chúa nhìn đám trẻ vui vẻ hòa hợp, trong mắt dần ánh lên ý cười.

Dùng bữa xong, Thẩm An An liền bị Hoa Sinh kéo về viện của nàng ấy, trong khi Tiêu Uyên và Lăng Thần Dật đến thư phòng bàn chuyện.

Trưởng công chúa có thói quen nghỉ trưa nên cũng không quan tâm đến bọn họ nữa.

“Không thể tham dự hôn lễ của hai người, muội cứ tiếc nuối mãi.”

Hoa Sinh đưa món quà tặng mà nàng đã chuẩn bị sẵn cho Thẩm An An: “Tẩu đừng giận muội nhé.”

Thẩm An An đưa hộp quà cho Mặc Hương, mỉm cười nói: “Sức khỏe quan trọng nhất, đi hay không cũng không sao cả.”

Nụ cười của Hoa Sinh thoáng nhạt đi, nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ bình thường: “Tẩu nói đúng, ngày tháng vẫn phải tiếp tục, chỉ khi còn sống mới có hy vọng.”

Nàng kéo Thẩm An An ngồi xuống nhuyễn tháp, không biết lôi từ đâu ra một xấp giấy: “Tẩu xem thử đi.”

Thẩm An An lật xem vài tờ, liền hiểu nguyên do căn bệnh của Hoa Sinh: “Trưởng công chúa lại giúp muội xem mắt sao?”

“Ừ.”

Hoa Sinh khẽ gật đầu: “Nhưng muội xem mãi cũng không có ai vừa ý, tẩu giúp ta chọn thử xem.”

Thẩm An An lúc này mới cẩn thận xem xét những bức họa. Bên cạnh mỗi bức chân dung đều ghi rõ tuổi tác, gia thế. Nhìn chung tướng mạo đều đoan chính, nhưng gia thế chỉ ở mức bình thường, không có gì nổi trội.

“Triệu công tử này có vẻ không tệ. Ta từng nghe đại ca nhắc đến hắn, gia tộc từng là danh môn vọng tộc, chỉ là mấy năm gần đây sa sút. Nhưng nhân phẩm và tài năng đều đáng tin cậy.”

Nàng chỉ vào một chàng trai có tướng mạo thanh tú. Đời trước, người này từng đầu quân dưới trướng Tiêu Uyên, sau đó cũng có chút thành tựu. Quan trọng nhất là nhân phẩm rất tốt, từng được Tiêu Uyên khen là trung chính.

Hoa Sinh nghiêng đầu nhìn một chút, cười nói: “Trùng hợp ghê, mẫu thân và đại ca ta cũng vừa ý hắn. Vậy thì chọn hắn đi.”

Giọng điệu nàng nhẹ bẫng, cứ như đang mua một bó rau hay cân cải vậy.

“Hoa Sinh.” - Thẩm An An nhẹ giọng gọi tên nàng.

Nàng hiểu rõ khúc mắc trong lòng Hoa Sinh, nhưng tận sâu trong thâm tâm, nàng vẫn hy vọng Hoa Sinh có thể buông bỏ tất cả, không lặp lại bi kịch đời trước.

Nàng không biết kiếp này hai người họ có còn liên quan đến nhau không, nhưng nếu cứ cố chấp, chắc chắn sẽ rất gian nan và đau khổ.

“Ừm.”

Hoa Sinh mỉm cười, đôi mắt tựa như phủ một lớp sương mờ, lấp lánh ánh nước.

“Tẩu đừng lo, với muội, lấy ai cũng vậy thôi.”

Thẩm An An không thể hiểu nổi, chỉ là một đoạn ký ức vụn vặt thời niên thiếu, sao có thể khiến nàng ấy kiên trì bao năm, đau khổ dằn vặt mà chẳng thể buông bỏ? Gặp gỡ một người sai lầm, lỡ dở cả một đời, từ đó không còn có thể trao lòng cho ai khác, thật sự còn hoang đường hơn cả kiếp trước của nàng!

“Không nói chuyện này nữa.”

Hoa Sinh rút lại bức họa từ tay nàng, tùy tiện ném lên bàn: “Nếu có kết quả, muội sẽ báo tẩu, đến lúc đó đừng quên đến uống rư-ợu mừng là được.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Ừm.”

Nàng chợt nghĩ, không biết Lăng Thần Dật và Tiêu Uyên có hiểu lòng Hoa Sinh hay không, liệu người đó có còn khả năng quay về không?

Trong phòng lò sưởi cháy ấm áp, nha hoàn dâng trà và trái cây, mấy người ngồi quanh lò sưởi vừa ăn vừa trò chuyện.

“Tẩu và Tứ biểu ca của ta bắt đầu từ khi nào?”

Thẩm An An không biết nên trả lời thế nào: “Mơ hồ thế nào mà thành thân thôi, ta cũng chẳng rõ.”

“Tẩu thích huynh ấy sao?”

Miếng quả trong miệng Thẩm An An dừng lại mấy nhịp, rồi nàng chậm rãi nhai nuốt xuống. Nghiêng đầu bắt gặp ánh mắt tò mò của Hoa Sinh, nàng khẽ cong môi cười, nhẹ gật đầu.

Hoa Sinh cũng bật cười: “Hữu tình nhân cuối cùng được bên nhau, đó là điều hiếm có nhất trên đời.”

“Đúng vậy.”

Thẩm An An cầm chén trà ủ trong tay, chậm rãi nói: “Vừa rồi Trưởng công chúa còn dặn ta phải đối xử thật tốt với chàng ấy, nói rằng chàng ấy cũng không dễ dàng gì.”

“Quả thực là vậy.”

Hoa Sinh gật đầu, những ngón tay thon dài khẽ đặt bên lò sưởi: “Trong tất cả Hoàng Tử, công chúa, Tứ biểu ca là người khiến người ta đau lòng nhất. Huynh ấy vừa thông minh vừa kiên cường, nếu không, e rằng đã không còn trên đời từ lâu.”

“Hửm?”

Thẩm An An nghiêng đầu nhìn Hoa Sinh: “Không còn trên đời là sao?”

Hoa Sinh thản nhiên nói: “Hoàng gia vốn tàn khốc, những thủ đoạn hãm hại lẫn nhau là thứ mà chúng ta khó lòng tưởng tượng nổi.”

“Nhất là các vị Hoàng Tử, vì tranh đoạt quyền vị, không biết bao nhiêu người đã trở thành vật hiến tế cho giang sơn vạn dặm này. Tứ biểu ca có thể tự mình đi đến hôm nay, không ngoa khi nói rằng huynh ấy đã bước qua núi đao biển má-u.”

Thẩm An An im lặng hồi lâu.

Hoa Sinh tiếp tục nói: “Nếu tẩu từng thấy dáng vẻ huynh ấy trở về từ chiến trường, toàn thân đẫm má-u, nhất định cũng sẽ đau lòng không thôi.”

Nhưng đó chỉ là một góc nhỏ trong những năm tháng vào sinh ra tử, nỗi cay đắng trong đó, không ai có thể cảm nhận được.

Thẩm An An của kiếp trước, lại càng không.

Nàng chỉ oán trách hắn mỗi ngày đều vùi đầu vào công vụ, thậm chí lúc hắn bị thương, nàng còn trách móc. Nào hay, nếu không tranh giành, thứ chờ đợi chỉ là con đường ch-ết.

Giờ nghĩ lại, những lần mình tùy hứng phát giận ngày trước, chẳng phải cũng nhờ hắn gian nan giành lấy từ bên ngoài hay sao?

Nàng chưa từng làm tròn bổn phận của một thê tử, thì có tư cách gì trách hắn đây?

“Biểu tẩu.”

Hoa Sinh phẩy tay trước mặt nàng: “Sao tự nhiên lại im lặng thế? Tẩu đang nghĩ gì vậy?”

“Không có gì.”

Thẩm An An hoàn hồn, mỉm cười: “Ta nghe rất nhiều người nhắc về Thục phi, nhưng chưa từng nghe chàng ấy nói đến. Ta luôn cảm thấy chàng ấy kiêng kỵ nhắc đến cái ch-ết của Thục phi nương nương, sợ sau này vô tình lỡ lời chọc giận chàng ấy, nên mới hỏi mẫu thân muội.”

Nhắc đến chuyện này, sắc mặt Hoa Sinh tối sầm đi: “Thục phi nương nương là một người vô cùng dịu dàng, chỉ tiếc hồng nhan bạc mệnh. Khi Tứ biểu ca còn rất nhỏ, người đã không còn nữa. Nghe nói khi đó…”

Nói đến đây, Hoa Sinh đột nhiên mím môi, không tiếp tục.

Thẩm An An nhíu mày ngẩng đầu: “Khi đó thế nào?”

Hoa Sinh nghiêm túc nói: “Ta nói với tẩu, tẩu nhất định phải giữ kín trong lòng, càng không được nhắc đến trước mặt Tứ biểu ca.”

Thẩm An An gật đầu.

Hoa Sinh cẩn thận liếc nhìn ra ngoài, chắc chắn không có ai, rồi mới hạ giọng nói: “Ta cũng không biết nhiều, chỉ nghe nói hai năm cuối đời, Thục phi nương nương và Hoàng cữu cữu tình cảm không được tốt. Sau đó, không biết vì sao Thục phi nương nương đột nhiên lâm bệnh qua đời. Trong cung liền có lời đồn…”

Nàng dừng một chút, hạ giọng hơn nữa: “Có người nói Thục phi nương nương không giữ trọn tiết hạnh, bị Hoàng cữu cữu hạ chỉ xử tử.”

Thẩm An An kinh ngạc ngẩng đầu, Hoa Sinh lập tức nắm lấy cổ tay nàng, khẽ lắc đầu ra hiệu đừng lên tiếng.

“Tin đồn vừa lan ra đã bị Hoàng cữu cữu mạnh tay dập tắt. Khi đó, trong cung còn có mấy vị phi tần bị xử tử vì tội bàn tán sau lưng. Từ đó về sau, không ai dám nhắc đến chuyện này nữa.”

“Ngay cả cái ch-ết của Thục phi nương nương, ngoài Tứ biểu ca ra, không ai dám nói trước mặt Hoàng cữu cữu.”

Trong đầu Thẩm An An thoáng chốc trở nên hỗn loạn, một lúc lâu mới dần tiêu hóa được lời Hoa Sinh nói.

Trước giờ nàng chưa từng để tâm đến những chuyện này, cũng chẳng hề biết một chút gì về những gì liên quan đến Tiêu Uyên.

Thì ra cái ch-ết của Thục phi năm đó lại ẩn chứa những uẩn khúc hoang đường đến vậy?

Nàng hỏi: “Muội đã từng tiếp xúc với Thục phi nương nương chưa? Người là người thế nào?”

Hoa Sinh khẽ lắc đầu: “Khi đó ta còn nhỏ, chỉ mơ hồ nhớ được một chút. Nhớ rằng người nói chuyện rất nhẹ nhàng, dịu dàng như nước, thích ôm Tứ biểu ca vào lòng, dỗ huynh ấy bằng kẹo bánh.”

Hoa Sinh thản nhiên nói: “Dù chuyện đã trôi qua nhiều năm, nhưng ta tin rằng Thục phi nương nương tuyệt đối không phải loại người như vậy. Chính vì những lời đồn đó mà Tứ biểu ca vẫn luôn nghi ngờ về cái ch-ết của người.”

Thẩm An An cau mày, đắm chìm trong suy nghĩ của mình.

Vậy ra, sự oán hận của Tiêu Uyên đối với Hoàng đế là vì hắn nghi ngờ rằng cái ch-ết của Thục phi có liên quan đến ôngta sao?

Nhưng nếu thực sự Thục phi có vấn đề gì… thì với thân phận đế vương, xử tử một phi tần bất trinh chẳng phải là chuyện hợp lẽ hay sao? Vì cớ gì lại chọn cách để Thục phi ch-ết vì bệnh?

Là vì Tiêu Uyên ư? Không thể nào. Nếu thực sự muốn bảo vệ danh tiếng hoàng gia thì điều đó còn có lý hơn.

Xâu chuỗi lại thái độ của Hoàng đế đối với Tiêu Uyên, Thẩm An An cảm thấy rằng những lời đồn kia phần lớn là không đúng sự thật. Hoàng đế hẳn là biết rõ chân tướng, vì thế trong lòng mới day dứt, nhiều lần khoan dung cho Tiêu Uyên.

Vậy rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì? Còn Ninh phi thì sao? Bà ta đóng vai trò gì trong chuyện này?

Từng mảnh ghép dần được kết nối lại, nhưng khi nàng muốn đi sâu tìm hiểu hơn thì lại không có thêm manh mối nào.

Có một điều nàng có thể khẳng định, chiếc “nồi oan” mà Thẩm Quý phi phải gánh chắc chắn có liên quan đến cái ch-ết của Thục phi. Và Ninh phi, rất có thể đã bị Hoàng đế gi-ết để diệt khẩu, vì bà ta cũng có thể là một mắt xích quan trọng trong sự kiện năm đó!
 
Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa
Chương 141: Mượn Thế.



Rời khỏi phủ Vĩnh Ninh Hầu, khuôn mày của Thẩm An An vẫn nhíu chặt, dường như đang suy tư điều gì đó. Gương mặt kiều diễm thoáng chút thất thần.

Tiêu Uyên bước lên xe ngựa, lập tức kéo nàng vào lòng, một tay ôm chặt lấy eo nàng, giam chặt không cho nhúc nhích: “Nàng đang nghĩ gì vậy?”

“Đang nghĩ đến chuyện Lý cô nương kia, chàng có định cưới không?”

Nàng đẩy tay hắn ra nhưng không được, bực bội liếc xéo hắn một cái.

“Giữa ban ngày ban mặt mà còn không buông tay.”

Tiêu Uyên chẳng hề để tâm, vùi đầu vào hõm cổ nàng, giọng điệu lười nhác: “Ban ngày thì sao? Chuyện hoang đường hơn ta còn làm, ngay trên xe ngựa của mình, sợ gì chứ.”

Thẩm An An thở phào nhẹ nhõm, ít nhất thì khi nghe thấy cái tên “Lý cô nương” hắn cũng không nổi giận.

“Hoàng Thượng và Lương Tần đã định ngày, phủ Thị lang bộ Binh chắc hẳn cũng đã được thông báo. Chàng định thế nào?”

“Thế nào là thế nào?”

Tiêu Uyên trông có vẻ uể oải, thuận thế ngả người nằm xuống đùi nàng, ngón tay lại không an phận mà nghịch mấy chiếc khuy trên váy nàng.

“Ai đồng ý thì người đó cưới, ta chẳng đã nói rồi sao.”

“…”

“Vậy chàng muốn rước nàng ta về Thẩm phủ, hay đưa về phủ Tứ Hoàng Tử?”

“Nàng đang nghĩ gì thế?”

Chưa dứt lời, hắn đã dùng tay nhẹ nhàng nâng gáy nàng, cúi xuống cắn lên môi nàng.

“Có ta rồi, nàng còn muốn cưới ai khác?”

“... Không phải chính chàng nói à?”

Thẩm An An trừng mắt nhìn hắn, đôi môi đỏ bừng, không biết vì bị hắn cắn hay vì ngượng ngùng.

“Hơn nữa, nàng ấy là nữ nhân, ta cũng không có sở thích đặc biệt gì.”

“Chuyện đó chưa chắc đâu.”

Ánh mắt Tiêu Uyên đột nhiên tối lại, nhìn nàng chăm chú, rồi cúi đầu trầm ngâm: “Phu quân nàng ở kinh thành cũng xem như tài mạo song toàn, vậy mà nàng chẳng để vào mắt. Ta nào biết… nàng có khi nào…”

Ngón tay hắn trượt dần xuống, cuối cùng dừng lại trước ng-ực nàng, ánh mắt đầy ẩn ý, khiến Thẩm An An tức giận tát mạnh lên tay hắn.

“Nói linh tinh gì vậy!” - Nàng vừa bực vừa buồn cười.

Nàng có thể tưởng tượng rằng, kiếp trước hắn lạnh lùng với nàng, liệu có phải là vì… hắn thích nam nhân không?!

"Ta thật không ngờ, Tứ Hoàng Tử từ bao giờ cũng thích tự tâng bốc bản thân như vậy rồi."

Tiêu Uyên nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng, áp lên đôi môi mỏng của mình, khẽ cười mà không nói gì.

"Nếu là Hoàng Thượng đã đồng ý hôn sự này, vậy thì cứ để ông ta tự mình thu xếp. Cứ mãi nhớ nhung chuyện này cũng phiền phức, nhân cơ hội này cắt đứt suy nghĩ của tất cả mọi người đi."

Thẩm An An không hiểu: "Ngoài Hoàng Thượng ra, còn ai đang nhắm vào chàng sao?"

Vừa dứt lời, nàng lập tức nhận ra, Tiêu Uyên đang nói đến những gia tộc có ý định đưa nữ nhi vào phủ Tứ Hoàng Tử.

"Những người đó ít nhiều cũng có thể giúp ích cho tiền đồ của chàng, chàng thực sự không cưới ai sao?"

"Vậy hóa ra là nàng muốn ta cưới sao?"

Tiêu Uyên ngồi dậy, nghiêng người áp sát nàng. Đôi mắt lười biếng lại ánh lên tia sắc bén.

Thẩm An An hiểu ý hắn, lập tức lắc đầu: "Không cưới. Như vậy ta sẽ yên ổn hơn, nhưng mà..."

"Chỉ vì yên ổn thôi sao?" - Ánh mắt hắn tối lại, lóe lên tia nguy hiểm.

Thẩm An An dứt khoát không nói gì nữa: "Ta nghe theo ý chàng vậy."

Nàng từng lời từng chữ đều là vì tiền đồ và đại nghiệp của hắn mà suy tính, thế nhưng hắn lại cứ nói mãi những điều không đâu vào đâu.

Tiêu Uyên chăm chú nhìn nàng, thầm nghĩ phải dứt khoát cắt đứt suy nghĩ này của nàng mới được. Nếu một ngày nào đó hắn cứ lặng lẽ mang ai đó về nhà, chỉ sợ nàng sẽ tức giận đến phát điên mất.

"Ta không có ý định nạp thiếp. Bất kể ai nhắc đến chuyện này trước mặt nàng, cứ đẩy hết lên ta là được. Có lý thì nói lý, không có lý thì cứ làm rối mọi chuyện lên, ta sẽ thu dọn giúp nàng."

"... Chẳng lẽ ta vô dụng đến vậy sao?"

"Ta biết rồi."

Bên trong xe ngựa lặng đi một lúc, chỉ còn lại tiếng bánh xe lăn trên đường phát ra âm thanh kẽo kẹt.

Bỗng nhiên, Thẩm An An khẽ hỏi: "Chàng không muốn nạp thiếp… có phải vì Thục phi nương nương không?"

Dù là đời này hay kiếp trước, hắn chưa từng có ý định đó, ngay cả làm bộ làm dáng cũng không.

Tiêu Uyên thoáng khựng lại, nhưng ngay lập tức khôi phục vẻ thản nhiên: "Nàng nên đổi cách xưng hô đi, phải gọi là mẫu phi."

"..."

Đây là lần đầu tiên nàng nhắc đến Thục phi trước mặt hắn. Cuối cùng vẫn thuận theo ý hắn, đổi lời: "Mẫu phi."

Tiêu Uyên lười biếng tựa vào vách xe, đầu ngón tay không quên móc lấy ngón út của nàng: "Không liên quan đến mẫu phi, ta chỉ cảm thấy phiền toái."

"Phiền toái?"

Thẩm An An khẽ nhíu mày, liền nghe hắn nói tiếp: "Ta là người, không phải cái thứ như Tiêu Trạch, cái gì cũng nhận, cái gì cũng thu."

Nghe đến đây, khóe môi Thẩm An An khẽ nhếch lên.

"Cười cái gì?" - Tiêu Uyên nhìn nàng.

"Nghĩ đến đám quyền quý trong thành này, không biết có bao nhiêu kẻ lọt vào danh sách 'giống ngựa giống' trong miệng chàng."

Nàng thu lại ý cười, lặng lẽ quan sát hắn, cẩn thận lựa lời: "Chàng… có thể kể ta nghe về mẫu phi không?"

Tiêu Uyên khẽ rung mi mắt, rồi nghiêng đầu, ánh mắt rơi trên tấm rèm xe đang lay động.

"Một kẻ ngốc không có đầu óc, chỉ biết yêu với đương, chẳng có gì đáng để nhắc đến."

Xe ngựa dừng lại trước cửa phủ Hoàng Tử, Tiêu Uyên vẫn chưa có ý định buông ngón tay đang móc lấy tay nàng. Thẩm An An muốn rút tay về, nhưng hắn không chịu.

"Đến lúc xuống xe rồi."

Lúc này hắn mới miễn cưỡng buông tay, rồi xuống xe trước.

Ngay sau đó, hắn lại quay người đỡ nàng xuống xe.

Về đến Ngô Đồng Viện, nàng vừa ngồi xuống tháp mềm, hắn cũng lập tức theo sát ngồi xuống bên cạnh. Nàng ăn một miếng điểm tâm, hắn cũng há miệng đòi ăn theo. Vài lần như vậy, Thẩm An An nhíu mày nhìn hắn.

"Chàng không có chính sự gì để làm sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Hai ngày trước khi thành thân, ta đã xử lý xong hết rồi."

Dù thế nào cũng phải quấn lấy nàng hai ngày mới được: "Sao vậy, phu nhân thấy ta phiền sao?"

"Không có."

Thẩm An An ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng lại nghĩ khác.

Khóe môi Tiêu Uyên hơi giật giật, giọng điệu châm chọc: "Lúc trước phu nhân chạy đến tửu lâu, kiên nhẫn ngồi ăn cơm nhìn cái tên thư sinh ch-ết tiệt kia, sao bây giờ lại không chịu nổi ta?"

"..."

Thẩm An An quay đầu trừng mắt với hắn.

Chuyện đã qua lâu rồi, sao hắn vẫn còn nhớ dai như vậy? "Người ta vẫn đang sống tốt, sao chàng cứ gọi là 'thư sinh ch-ết tiệt' hoài thế!"

"Thế nào, nàng đau lòng à?"

Hắn chăm chú nhìn vào đôi mắt hạnh của nàng, đáy mắt chậm rãi dâng lên chút ghen tuông.

"Không có, chàng muốn nói thế nào thì nói đi."

Những ngày tháng làm dâu ở phủ Tứ Hoàng Tử quả thật vượt ngoài dự liệu của nàng.

Nhưng ngay sau đó, Tiêu Uyên lại nở nụ cười, ghé sát vào nàng hơn một chút: "Hắn còn gửi quà mừng cưới cho chúng ta đấy, nàng có muốn xem không?"

"..."

Thẩm An An ngơ ngác nhìn hắn: "Hắn không phải đã đi Giang Nam nhậm chức từ lâu rồi sao? Sao còn gửi quà được?"

Tiêu Uyên không nói rằng bản thân đã cố tình sai người báo tin cho tên thư sinh kia, chỉ tùy tiện đáp: "Chuyện đại hôn của ta lớn như vậy, cả Đại Lương này có ai không biết?"

Thẩm An An không có hứng thú, chỉ khẽ gật đầu rồi không nói gì nữa.

Cũng may không lâu sau, Khánh An đến gọi hắn đi, nếu không, nàng thật sự sẽ bị hắn làm cho đau đầu mà phát điên mất. Chính vì hiểu rõ con người hắn, nên mới khó mà chấp nhận sự thay đổi này.

"Mặc Hương, gọi quản gia đến đây."

Ngày mai là ngày về nhà mẹ đẻ, nàng cần sắp xếp một chút.

Quản gia đưa một quyển danh sách dài cho Mặc Hương, rồi nàng ta dâng lên cho Thẩm An An: "Đây là lễ vật chuẩn bị cho ngày về nhà mẹ đẻ, mời Hoàng Tử phi xem qua."

Thẩm An An mở sổ ra, danh sách dài dằng dặc khiến nàng hoa cả mắt: "Sao lại nhiều thế này?"’

Quản gia đáp: "Đây là do Hoàng Tử sớm đã xem qua và quyết định, mọi thứ đều đã được chuẩn bị sẵn trong kho."

"Sớm đã chuẩn bị?"

Thẩm An An khép cuốn sổ lại, nhìn quản gia hỏi: "Chuẩn bị từ khi nào?"

Quản gia hơi chần chừ: "Chắc khoảng… tháng trước."

Mặc Hương không nhịn được bật cười, ngay cả quản gia cũng có chút xấu hổ.

Thẩm An An im lặng một lúc rồi đưa sổ lại cho quản gia: "Nếu đã chuẩn bị sẵn rồi thì cứ làm theo đó đi."

"Vâng."

"Đúng rồi."

Thẩm An An lại hỏi: "Tết sắp đến rồi, lễ vật cho các gia đình đã chuẩn bị xong chưa?"

"Thưa Hoàng Tử phi, cơ bản đã xong hết rồi. Trong phủ ngoài một số hoàng thân gần gũi nhất và phủ Lý Quốc Công, những nhà khác không có qua lại trong dịp lễ, nên cũng không cần chuẩn bị nhiều."

Thẩm An An nhướng mày: "Đưa sổ danh sách cho ta xem."

Sau khi quản gia lui xuống, Mặc Hương không nhịn được mà lên tiếng: "Cô nương, cô gia đường đường là Hoàng Tử, lẽ ra lễ Tết phải có rất nhiều gia đình tới lui chứ, sao lại chỉ có mấy vị hoàng thân thôi ạ?"

Thẩm An An lắc đầu, không nói gì.

Dù có tránh việc kết bè kéo cánh thì cũng không đến mức như vậy. Lễ Tết khác với những dịp thông thường, hầu như tất cả quan viên trong triều đều có qua lại, nói trắng ra chính là tặng quà lẫn nhau.

Không bao lâu sau, quản gia đã mang sổ sách đến. Thẩm An An lật xem sơ qua, quả nhiên đúng như quản gia nói, ngoài mấy vị vương gia lớn tuổi trong hoàng thất, chỉ có thêm phủ Hầu tước Vĩnh Ninh.

Năm nay mới có thêm phủ Lý Quốc công và Thẩm phủ.

"Phủ Hoàng Tử năm nào cũng như vậy sao?"

"Vâng." - Quản gia gật đầu đáp.

Trước đây, Thẩm An An chưa từng để ý đến chuyện này nên cũng không nhận ra.

Quản gia vốn tinh ý, lập tức hiểu được ý của nàng, vội nói: "Trong phủ còn có một danh sách khác ghi lại những món quà Tết mà các gia đình khác gửi đến. Hoàng Tử phi có muốn xem không ạ?"

"Đi lấy tới đây đi."

Quản gia thực ra đã chuẩn bị sẵn, lập tức dâng lên: "Hoàng Tử phi xem qua."

Thẩm An An lật từng trang, xem xét kỹ lưỡng tên những quan viên và lễ vật họ gửi tặng.

Đúng như nàng dự đoán, hầu như tất cả quan viên văn võ trong triều đều có gửi quà, mà lễ vật cũng không có gì quá quý giá, khó mà tìm ra sơ hở.

Nàng đưa sổ sách lại cho quản gia, bảo ông lui xuống làm việc.

Sau khi rời khỏi Ngô Đồng Viện, quản gia đứng trên con đường đá xanh chần chừ một lát, cuối cùng xoay người đi về phía thư phòng của Tiêu Uyên.

"Điện hạ."

Tiêu Uyên đang cùng Lăng Thần Dật bàn bạc chuyện gì đó, nghe thấy liền nói: "Nói đi."

Quản gia cau mày, hạ giọng nói: "Vừa rồi… Hoàng Tử phi cho lão nô đến hỏi về chuyện nhập môn ngày mai, còn có…"

Ông ta hơi ngập ngừng, Tiêu Uyên nhướn mày hỏi: "Còn chuyện gì?"

"Còn có việc Hoàng Tử phi muốn xem danh sách quà Tết mà phủ ta gửi đi và nhận được. Lão nô đã trình hết sổ sách cho người xem."

Tiêu Uyên im lặng một lát, sau đó nhàn nhạt "ừ" một tiếng, ra hiệu cho ông lui xuống.

Lăng Thần Dật đặt tấu chương xuống, nhướng mày hỏi: "Biểu tẩu đang định làm gì vậy? Muốn kiểm tra xem huynh có bao nhiêu tay chân trong triều sao?"

Tiêu Uyên mặt không đổi sắc, chỉ hờ hững nói: "Ta cũng không sợ nàng ấy biết."

"Không thể nói như vậy được."

Lăng Thần Dật hiếm khi nghiêm túc, sắc mặt trầm xuống: "Tiêu Uyên, huynh hẳn phải rõ vì sao nàng ấy gả vào phủ này. Chuyện báo thù của nàng ấy không sao cả, nhưng nếu mượn thế lực của huynh, thì sớm muộn gì cũng sẽ mang đến phiền phức."

Trước đây, nàng ấy đối với Tiêu Uyên luôn lạnh nhạt xa cách, nhưng sau khi Thẩm lão phu nhân qua đời, thái độ lại thay đổi đột ngột. Ai cũng biết nàng ấy gả cho Tiêu Uyên chắc chắn vì muốn báo thù.

Tiêu Uyên ngả người ra sau ghế, dáng vẻ lười biếng nhưng ánh mắt lại sâu không lường được, chậm rãi nói: "Nàng ấy đã gả cho ta, nếu không mượn thế lực của ta, chẳng lẽ đi mượn thế của kẻ khác? Ta có thể đồng ý sao?"
 
Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa
Chương 142: Hồng Túy Thêm Hương.*



*Tay áo đỏ thêm hương.*

Lăng Thần Dật tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, hận không thể rèn sắt thành thép mà thốt lên: “Nàng ta đúng là một kẻ điên mà.”

Người mà Thẩm An An muốn trả thù chính là Hoàng đế. Đừng nói đến việc có thành công hay không, chỉ riêng những rủi ro phải đối mặt, Tiêu Uyên cũng đã phải gánh chịu.

“Không phải nàng ấy là người không biết chừng mực.”

Tiêu Uyên lạnh nhạt nói, đôi mắt sâu thẳm như màn đêm vô tận.

Người ngoài có thể nhìn rõ, lẽ nào hắn lại không nhận ra mục đích thực sự khi nàng đồng ý gả đến đây? Nhưng thì đã sao? Nàng là người của hắn, ở ngay trước mắt hắn.

Hắn có thể tùy ý thân cận, thế lực của hắn, cũng chính là của nàng.

Ngay cả quản gia cũng có thể nghi ngờ ý đồ của nàng, chứng tỏ nàng vốn chẳng có ý định che giấu hắn.

Thế nhưng, trong lòng hắn vẫn có một cảm giác khó chịu khó nói thành lời. Tiêu Uyên cố gắng phớt lờ cơn đau nhói nơi ng-ực, dặn dò Khánh An: “Bảo nhà bếp chuẩn bị thêm món, tối nay ta về Ngô Đồng Viện dùng bữa.”

“Vâng.”

Lăng Thần Dật thở dài nặng nề, không muốn nói thêm gì nữa. Đúng lúc này, Khánh Phong chạy vào báo: “Thẩm Trường Hách đã đến.”

Hắn mặc một bộ trường bào tối màu, nếu đứng giữa màn đêm, chắc chắn sẽ khó mà nhận ra. Tiêu Uyên lướt mắt nhìn hắn một cái, nhàn nhạt cất lời: “Ăn mặc thế này, là để tiện hành động vào ban đêm sao?”

Lúc đầu, Thẩm Trường Hách còn biết xấu hổ mà đỏ mặt, nhưng giờ có lẽ trèo tường nhiều đã quen, da mặt hắn cũng dày lên không ít. Hắn tự nhiên gật đầu, rồi ngồi xuống bên cạnh Lăng Thần Dật.

“An An đâu? Muội ấy vẫn ổn chứ?”

Tiêu Uyên còn chưa kịp mở miệng, Lăng Thần Dật đã châm chọc bằng giọng điệu mỉa mai: "Ngươi nên hỏi xem Tiêu Uyên thế nào trước đã, xem có bị cô muội muội nanh vuốt sắc bén của ngươi bắt nạt đến ch-ết chưa."

"An An không phải người không biết chừng mực." - Thẩm Trường Hách nhíu mày đáp.

"Được rồi, tối nay bảo nhà bếp chuẩn bị thêm món, ăn xong ở Ngô Đồng Viện rồi hẵng đi."

Thẩm Trường Hách không từ chối. Dù sao cũng là nơi xa lạ, hắn cũng muốn xem Thẩm An An sống thế nào.

"Ta cũng đi." - Lăng Thần Dật nói.

"Ngươi về phủ Vĩnh Ninh Hầu đi." - Người lên tiếng là Tiêu Uyên.

Lăng Thần Dật không hài lòng: "Ta dù gì cũng là biểu ca của huynh, còn vì huynh bán mạng bao năm trời, chẳng lẽ lại không bằng tỷ phu của huynh sao?"

"Ngươi cũng biết hắn là tỷ phu của ta à." - Tiêu Uyên nhàn nhạt nói, ý bảo vậy mà còn đòi so đo?

Sau vài câu trêu đùa, Thẩm Trường Hách trở lại chủ đề chính: "Ta đã điều tra được manh mối. Đám người kia thu gom tiền bạc dường như là theo lệnh của kẻ đứng sau. Số tiền đó được dùng để mua đất, mở cửa hàng, tất cả đều đứng tên một người có tên là Cố Đàm."

Lăng Thần Dật nhíu mày: "Có liên quan đến Nhị Hoàng Tử không?"

"Không có."

"Nếu vậy, chẳng lẽ chỉ là chuyện cướp bóc tài sản, bóc lột dân chúng, hành vi ngang ngược của một tên ác bá?"

"Bề ngoài thì đúng là như vậy." - Thẩm Trường Hách nói, câu này khiến Lăng Thần Dật lập tức ngồi thẳng dậy.

"Ý ngươi là, đằng sau còn ẩn giấu âm mưu khác?"

"Ta không chắc."

Thẩm Trường Hách đưa một tờ giấy tuyên chỉ cho Tiêu Uyên: "Ta đã tìm đến Lâm đại nhân và x-ác nhận kẻ cầm đầu chính là đứa con thứ từng bị Lâm gia ruồng bỏ. Sau đó, hắn trở thành con rể nhập gia của một gia đình khác. Trên đây là thông tin chi tiết."

"Chuyện xảy ra cách đây vài năm. Gia đình hắn nhập gia bỗng nhiên mắc bệnh lạ, lần lượt qua đời, để lại cho hắn một gia sản không nhỏ. Sau đó, hắn đầu quân cho chủ nhân hiện tại của mình, chính là Cố Đàm."

"Gi-ết người chiếm đoạt tài sản."

Lăng Thần Dật gõ nhẹ ngón tay lên bàn, giọng điệu lạnh lùng. Chuyện thế này chẳng có gì mới, năm nào cũng xảy ra vô số lần. Một kẻ con rể ở rể làm chuyện như vậy cũng chẳng có gì lạ.

"Quan viên địa phương không điều tra vụ án sao?"

"Có điều tra."

Thẩm Trường Hách cau mày: "Chính vì thế, ta mới cảm thấy có điều bất thường. Lúc đó nha môn nghi ngờ Lâm Hằng Sinh, lập tức bắt giữ hắn. Nhưng chỉ giam ba ngày, đột nhiên lại thả vô tội."

"Ta hỏi nha môn địa phương, họ nói là do Cố Đàm ra mặt bảo lãnh hắn."

Lăng Thần Dật hứng thú hẳn lên: "Tên Cố Đàm đó là ai?"

"Một thương nhân."

"Một thương nhân có thể khiến quan phủ nghe theo sao? Chắc chắn không đơn giản như vậy."

Thẩm Trường Hách gật đầu: "Ta cũng nghĩ vậy. Vì thế, ta không hành động hấp tấp mà đến bàn bạc với các ngươi trước."

Tiêu Uyên, người vẫn im lặng nãy giờ, cuối cùng cũng cất tiếng: "Hãy đến nha môn tra xét thân phận của Cố Đàm. Đồng thời, phái người đến địa phương điều tra, dò hỏi kỹ càng, ắt sẽ có manh mối."

Thẩm Trường Hách khẽ gật đầu.

Lăng Thần Dật nhếch môi, giọng điệu có phần khinh thường: "Chỉ dựa vào việc bóc lột dân chúng địa phương thì có thể kiếm được bao nhiêu chứ? Hắn tám phần chỉ là một tên phú hộ ỷ thế h.i.ế.p người, chỉ có thể làm càn ở vùng quê mà thôi."

Thẩm Trường Hách không lên tiếng.

Bất kể có liên quan hay không, vụ án này đã dính líu đến Lâm gia, hắn phải nhanh chóng dọn dẹp tàn cuộc, không thể để Lâm Hằng Sinh tiếp tục gây họa, kéo cả tộc Lâm gia cùng xuống nước.

Trời rất nhanh tối sầm lại. Thẩm An An nghe nói Tiêu Uyên sẽ về dùng bữa nhưng không có phản ứng gì. Mãi đến khi có người báo rằng Thẩm Trường Hách cũng đến, nàng mới ngẩng đầu khỏi quyển sách.

Đại ca đến, chắc chắn là vì chính sự. Nàng không quấy rầy, tiếp tục đọc sách. Màn đêm dần buông xuống, trong viện mới vang lên tiếng động.

Lăng Thần Dật dĩ nhiên không chịu quay về, mà cùng đến ăn cơm.

Thẩm Trường Hách rất ít khi mặc áo choàng tối màu. Ít nhất trong ký ức của Thẩm An An, chưa từng có lần nào. Nàng nhìn chằm chằm vào y phục của huynh trưởng, chợt nhớ đến lời của Tiêu Uyên.

Ánh mắt nàng bất giác dừng lại trên môi của Thẩm Trường Hách.

Mọi người lần lượt vào chỗ ngồi, Tiêu Uyên ngồi bên cạnh Thẩm An An, thuận theo ánh mắt của nàng mà nhìn sang Thẩm Trường Hách, khóe môi khẽ cong lên, đáy mắt ẩn chứa ý cười rồi nhẹ nhàng cúi đầu.

Thẩm Trường Hách bị ánh mắt của nàng nhìn đến mức không được tự nhiên, liền đưa tay sờ lên mặt: “Sao vậy?”

Nói xong, hắn chợt nhận ra điều gì đó, liếc mắt nhìn Tiêu Uyên đang cúi đầu, mặt lập tức đỏ bừng.

Hắn ta… lại kể hết mọi chuyện cho Thẩm An An sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Không có gì, ăn cơm đi.” - Thẩm An An cố nhịn cười.

Lăng Thần Dật nhìn ba người đang nói chuyện úp úp mở mở, bèn quay sang Tiêu Uyên, nói: “Ta suy đi nghĩ lại, cứ cảm thấy rư-ợu hôm đại hôn của huynh có vấn đề. Ta với Lý Hoài Ngôn đều say đến trời đất đảo lộn, nôn mửa suốt hai ngày trời. Sao huynh lại chẳng hề hấn gì cả?”

Tiêu Uyên nhàn nhạt liếc hắn một cái: “Ta uống rư-ợu hoa quả.”

“…”

Lăng Thần Dật im lặng một lúc, khóe môi co giật: “Tiêu Uyên, huynh thật sự không có đạo nghĩa chút nào.”

“Đó là do các ngươi ngốc.”

Trên bàn ăn, Thẩm Trường Hách không nói gì. Đợi đến khi nha hoàn dọn dẹp bữa tối xong, Tiêu Uyên và Lăng Thần Dật ra ngoài nói chuyện, hắn mới tranh thủ hỏi Thẩm An An.

“Tứ Hoàng Tử đối xử với muội thế nào?”

“Rất tốt.”

Thẩm An An đáp. Thẩm Trường Hách nghe vậy, đôi mày nhíu lại rồi nhanh chóng giãn ra: “Vậy thì tốt.”

Thẩm An An mỉm cười, khẽ ra hiệu cho Mặc Hương đứng bên cạnh. Nàng ta lập tức bước ra ngoài, không quên đóng cửa lại.

Thẩm Trường Hách hơi nhíu mày, giọng nói trầm thấp hơn: “Muội có chuyện gì sao?”

Thẩm An An gật đầu, liếc mắt ra ngoài cửa sổ, rồi hạ giọng: “Muội muốn nhờ đại ca điều tra một việc. Đại ca từng ở trong Cấm vệ quân nhiều năm, có biết Hoàng Thượng từng sủng ái phi tần nào không?”

“Theo ta biết, người được sủng ái nhất là Thục phi.”

Thẩm Trường Hách suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Muội đột nhiên hỏi chuyện này làm gì? Có vấn đề gì sao?”

“Chỉ là nghe được đôi chút. Mấy ngày trước, muội nghe Trưởng công chúa nhắc đến, muội nghi ngờ cái ch-ết của Thục phi có liên quan đến việc Hoàng Thượng sủng ái phi tần khác. Và tổ mẫu… rất có thể cũng vì vậy mà qua đời.”

Nghe xong, Thẩm Trường Hách trầm mặc một lúc.

“Đại ca.”

Thẩm An An khẽ gọi hắn.

"An An, muội thực sự đã suy nghĩ kỹ chưa?"

Thẩm Trường Hách trầm giọng hỏi, ánh mắt đầy lo lắng: "Tổ mẫu đã không còn nữa, tâm nguyện cuối cùng của người chắc chắn là mong muội có thể sống một đời bình an thuận lợi."

"Tứ Hoàng Tử đối với muội tình sâu nghĩa nặng, nhưng Thục phi nương nương lại là cái gai trong lòng ngài ấy. Muội không sợ khi điều tra đến cùng, sẽ làm tổn hại đến tình cảm của hai người sao?"

Cái ch-ết của Thục phi là chuyện mà không ai muốn nhắc đến. Nếu Tiêu Uyên không chịu nói, chắc chắn hắn có lý do của mình.

Thẩm An An khẽ mím môi đỏ, giọng điềm tĩnh: "Đại ca, muội gả vào phủ Tứ Hoàng Tử, ngoài vì Thẩm gia, còn là vì tổ mẫu."

"Vậy còn Tứ Hoàng Tử? Muội thực sự nhẫn tâm đến mức không có chút tình cảm nào với ngài ấy sao?"

Thẩm Trường Hách nhìn nàng chằm chằm.

Nàng rơi vào im lặng, rất lâu sau vẫn không đáp.

Két—

Cánh cửa phòng bị đẩy ra, Tiêu Uyên chậm rãi bước vào, nhướng mày nhìn hai người: "Có chuyện gì mà phải đóng cửa lại mới nói?"

"Không có gì."

Thẩm Trường Hách lập tức nở nụ cười, vẻ mặt bình thản: "Ta chỉ lo lắng cho An An, hỏi xem muội ấy sống ở phủ Tứ Hoàng Tử thế nào."

Tiêu Uyên đưa mắt nhìn sang Thẩm An An, Thẩm Trường Hách lại tiếp lời: "An An nói, ngài đối xử với muội ấy rất tốt."

Thẩm An An khẽ nghiêng đầu, không muốn chạm phải ánh nhìn dịu dàng của Tiêu Uyên, mí mắt hơi rủ xuống, không biết là do e thẹn hay vì điều gì khác.

"Trời không còn sớm, ta cũng nên về rồi. Ngày mai hồi môn, huynh muội chúng ta lại trò chuyện nhiều hơn." - Thẩm Trường Hách chắp tay từ biệt.

"Muội tiễn đại ca."

Thẩm An An tiễn Thẩm Trường Hách ra tận cổng Ngô Đồng Viện, Tiêu Uyên đi theo sau hai người, giữ khoảng cách vừa đủ để họ có không gian nói chuyện.

"Đại ca..."

Thẩm Trường Hách xoay người lại, nhìn thẳng vào nàng: "Lời vừa rồi, xin đại ca chuyển đến mẫu thân, nói rằng muội chờ tin của người."

Thẩm An An nhìn huynh trưởng, ánh mắt kiên định không chút do dự.

Thẩm Trường Hách lặng lẽ quan sát nàng một lúc, rồi như vô tình liếc qua Tiêu Uyên, người đang chậm một bước phía sau. Hắn khẽ thở dài, cuối cùng gật nhẹ đầu.

"Được."

Thẩm An An khẽ kéo khóe môi, chờ huynh trưởng rời đi mới xoay người lại, lập tức chạm phải ánh mắt sâu thẳm của Tiêu Uyên.

"Sao… sao vậy?"

Nàng bỗng dưng có chút chột dạ, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.

"Phu nhân dường như rất lưu luyến tỷ phu thì phải?"

Giọng hắn chậm rãi, mang theo chút ý tứ không rõ: "Là ta đối với nàng chưa đủ tốt, khiến nàng nhớ nhà rồi sao?"

"Không có."

Dù trong lòng nghĩ thế nào, Thẩm An An vẫn biết rõ điều mà Tiêu Uyên muốn nghe là gì.

"Vậy phu quân đối với nàng thế nào?"

Hắn đột nhiên nghiêng người đến gần, trong đôi mắt dường như bùng lên ngọn lửa, nhưng rất nhanh lại dịu xuống, cuối cùng chỉ còn lại một tầng ấm áp như nước.

"Chàng… đối với ta rất tốt."

Ít nhất là không có gì để trách, thậm chí khiến nàng cũng phải cảm thấy áy náy.

Nàng chợt thấy Tiêu Uyên có chút kỳ lạ. Đang muốn ngẩng đầu dò xét ánh mắt hắn thì hắn lại bất ngờ dời đi tầm nhìn, thản nhiên nói: "Thư phòng ta còn một ít tấu chương chưa xử lý, nàng theo ta một chuyến đi."

Trong thư phòng không biết từ khi nào đã đặt thêm lò sưởi, nhiệt độ không khác là bao so với Ngô Đồng Viện.

Bóng tối bên ngoài phủ kín trời, trong phòng ánh nến lay động, in bóng hai người lên lớp giấy dán trên cửa sổ, quấn quýt lấy nhau, trông tựa như một đôi thần tiên quyến lữ.

Tiêu Uyên tựa cánh tay lên mép bàn, tấu chương tùy ý trải ra trước mặt, cây bút trong tay hắn lười biếng đung đưa, nhưng mỗi nét chữ hạ xuống lại mạnh mẽ như rồng bay phượng múa, cứng cáp hữu lực.

Thẩm An An ngồi bên cạnh giúp hắn mài mực, vừa vặn có thể nhìn thấy nội dung trên tấu chương, từ chính sự triều đình, điều động quan lại trong kinh thành hay các địa phương, cho đến những bước đi sắp tới, cùng với hồi đáp của Tiêu Uyên.
 
Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa
Chương 143: Hồi Môn.



Ánh mắt nàng dừng lại trên văn thư trong chốc lát, rồi nhanh chóng rời đi như không có chuyện gì, tiếp tục mài mực, nhưng tốc độ lại chậm hơn hẳn, đôi môi đỏ khẽ mím lại.

Nàng biết rõ, đây là ý đồ của Tiêu Uyên. Đặc biệt là những cái tên được liệt kê trên văn thư kia, đều là các đại thần đang ủng hộ hắn trong triều.

Ngọn nến dần mờ nhạt, đến khi Thẩm An An đã mài mực đến mức mệt mỏi, bỗng cảm giác được một đầu ngón tay thô ráp lướt qua cổ tay nàng, nhẹ nhàng x** n*n, rồi bất ngờ nắm chặt lấy tay nàng, kéo mạnh một cái khiến nàng ngã thẳng vào lòng hắn.

"Trời không còn sớm nữa, phu nhân, nên nghỉ ngơi rồi."

Nàng bị hắn ôm cả đoạn đường trở về Ngô Đồng Viện, đám ta tớ trên đường thấy vậy đều thức thời quay lưng đi, giả như không nhìn thấy gì.

Tim Thẩm An An như sắp nhảy ra khỏi lồng ng-ực, không dám động đậy. Cũng may Tiêu Uyên không đến mức quá đáng, biết nàng ngày mai phải xuất môn, nên không làm khó.

Thẩm An An thu mình vào bên trong, nhắm chặt mắt, không nhúc nhích, giả vờ như đã ngủ say.

"An An, nàng thực sự không muốn biết vị thư sinh kia đã tặng chúng ta lễ vật gì sao?"

"……"

Nàng giả điếc, coi như không nghe thấy.

Ngày hôm sau, cảm giác đau nhức do bị hành hạ suốt đêm đã vơi bớt đi nhiều, ít nhất nàng không cần phải lê bước từng chút một nữa. Nhưng chỉ cần nhấc chân lên, cơn đau lại bất ngờ lan đến, khiến nàng khẽ nhíu mày.

Nàng mở mắt ra, thẫn thờ nhìn lên trần nhà một lúc.

Rèm giường bất ngờ bị Mặc Hương vén lên, ánh sáng chói chang từ bên ngoài đột ngột tràn vào, khiến nàng theo phản xạ hơi nheo mắt lại, không kịp thích ứng.

"Chàng ấy đâu rồi?"

"Cô gia đang ở thư phòng, mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ đợi cô nương thức dậy thôi."

Mặc Hương mang đến y phục, hầu hạ nàng thay đồ, rửa mặt.

Đến giờ dùng bữa sáng, Thẩm An An sai Mặc Nhiên đến thư phòng gọi Tiêu Uyên.

Thế nhưng, khi Tiêu Uyên bước vào, nàng đã ngồi ngay ngắn trước bàn, chậm rãi uống cháo trắng.

"Mặc Nhiễm bảo nàng đang đợi ta cùng dùng bữa sáng."

Hắn nhướng mày, nghiêng mắt nhìn nàng đầy ẩn ý.

"… Ta tưởng giờ này chàng đã ăn xong rồi."

"Vậy nên phu nhân gọi ta chỉ là khách sáo thôi sao?"

Tiêu Uyên thẳng thừng vạch trần, khiến Thẩm An An có chút lúng túng. Nàng lập tức sai Mặc Hương dọn thêm một bộ bát đũa, còn tự tay múc cho hắn một bát cháo.

Hắn ngồi xuống, nhưng đũa lại không động đến. Muốn ăn gì, hắn chỉ cần liếc mắt ra hiệu cho nàng, chờ nàng gắp cho rồi mới chịu đưa vào miệng.

Chỉ cần nàng có chút không vừa lòng, hắn lập tức bày ra ánh mắt u oán, khiến nàng bất lực.

Thẩm An An uống xong một bát cháo, mặt không biểu cảm đặt đũa xuống: "Giờ không còn sớm nữa, phải đi thôi."

Tiêu Uyên chậm rãi đứng dậy, bất ngờ nói: "Đến phủ nhạc phụ, phu nhân đừng giở mặt với ta nữa. Nếu không, nhạc phụ và nhạc mẫu sẽ nghĩ nàng sống ở phủ không hạnh phúc, rồi lại lo lắng cho nàng."

Thẩm An An nghiêng đầu liếc hắn một cái, không thể hiểu nổi sao một nam nhân lạnh lùng như hắn lại có thể trở nên mặt dày vô sỉ như vậy!

Quà hồi môn đã được chuẩn bị đầy đủ, chất đầy hai cỗ xe ngựa. Quản gia đứng ở cửa kiểm tra, thấy Thẩm An An và Tiêu Uyên bước ra liền lập tức tiến lên hành lễ: "Chủ tử, Hoàng Tử phi."

"Tất cả đã sẵn sàng."

Danh sách quà tặng, Thẩm An An đã xem qua, có thể nói là vô cùng hậu hĩnh. Tiêu Uyên dìu nàng lên chiếc xe ngựa đặc biệt chỉ có Hoàng Tử mới được phép dùng, chậm rãi tiến về Thẩm phủ.

Đột nhiên, nàng nhớ đến một người, liền nói: "Người đánh xe có võ công mà phụ thân sắp xếp cho ta, ta muốn mang hắn về phủ Hoàng Tử."

"Được."

Chuyện nhỏ này, Tiêu Uyên tất nhiên không phản đối, chỉ cần không phải nạp thiếp cho hắn.

Ngày 26 tháng Chạp, năm mới đã cận kề. Trời vẫn rất lạnh, nhưng trên đường người qua lại tấp nập, các thương nhân tranh thủ những ngày cuối năm để buôn bán thêm chút bạc.

Người dân lo sắm sửa Tết, gánh trên vai những món hàng mới mua, gương mặt ai nấy đều rạng rỡ.

Khắp nơi tràn ngập không khí vui vẻ và sắc đỏ của năm mới.

Thẩm An An vén một góc rèm xe, chống tay lên cửa sổ xe ngựa nhìn ra bên ngoài. Đột nhiên, Tiêu Uyên chậm rãi cất giọng: "Nơi này... hình như là chỗ phu nhân lần đầu gặp gỡ tên thư sinh kia."

"…"

Nàng không đáp, hắn liền bắt đầu giọng điệu châm chọc: "Phu nhân không để ý đến ta, là vì đang hồi tưởng lại cảnh tượng ngày đó, hay là nhìn cảnh nhớ người?"

Bộp!

Nàng thả mạnh rèm xe xuống, tựa vào thành xe nhắm mắt nghỉ ngơi, không rõ là thực sự chợp mắt hay chỉ là không muốn tiếp tục để ý đến ai đó.

"Phu nhân bị ta nói trúng tim đen, nên thẹn quá hóa giận sao?"

"Chàng nói mãi không chán à?"

Thẩm An An mở mắt, không nhịn nổi nữa: "Nếu chàng để tâm đến vậy, sao lúc trước còn đồng ý cưới ta? Hay thực ra, người chàng để ý không phải ta, mà là Trương Nghiệp Dương?"

"Nếu chàng muốn, ta có thể điều hắn trở lại, để hai người ngày ngày sớm tối bên nhau, cũng đỡ cho chàng khỏi phải ngày nhớ đêm mong, lúc nào cũng nghĩ đến hắn."

"..."

Thẩm An An vừa nổi giận, Tiêu Uyên lập tức im bặt, không nói thêm lời nào cũng chẳng châm chọc nữa. Hàng mi cụp xuống để lại một mảng bóng mờ trên khuôn mặt góc cạnh lạnh lùng của hắn.

Trông hắn chẳng khác nào một đứa trẻ vừa nói sai điều gì, bị người lớn trách mắng, bỗng nhiên trở nên ngoan ngoãn lạ thường. Một lúc lâu cũng không dám giở trò nữa.

Thẩm An An trừng mắt lườm hắn một cái thật sắc.

Nếu không phải ngày nào hắn cũng nhắc đi nhắc lại, có lẽ nàng đã sớm quên mất sự tồn tại của người kia rồi. Vậy mà hắn thì hay lắm, cứ luôn nhớ mãi trong lòng, thỉnh thoảng lại lôi ra chọc nàng vài câu.

Xe ngựa lăn bánh một cách êm ái, bầu không khí trong khoang xe trở nên vô cùng yên tĩnh. Thẩm An An cuối cùng cũng có thể tận hưởng chút thanh tịnh, chậm rãi nâng chén trà, nhấp một ngụm nhỏ.

Một mùi hương nhè nhẹ thoảng qua, tràn ngập khứu giác, đánh thức mọi giác quan của nàng.

Là hương hoa quen thuộc đến lạ.

Nàng sững sờ trong thoáng chốc, theo phản xạ ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Uyên.

Hắn nhìn nàng bằng ánh mắt đầy ai oán.

Một nam nhân cao lớn, chẳng biết từ bao giờ lại trở nên lắm lời như vậy. Đang yên đang lành, sao lại mọc ra một cái miệng chọc tức người khác chứ? Ý nghĩ này vừa thoáng qua trong đầu, Thẩm An An hơi sững lại.

Kiếp trước, hắn trầm lặng ít nói, nàng không hài lòng. Bây giờ nói nhiều một chút, nàng lại thấy phiền.

Vậy rốt cuộc là do hắn hay do chính nàng có vấn đề?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Két—

Xe ngựa đột nhiên dừng lại, vừa hay cho nàng một cơ hội thoát khỏi ánh mắt của hắn.

Nàng vừa mở miệng hỏi có chuyện gì xảy ra thì bên ngoài đã vang lên tiếng cãi vã ồn ào.

"Không có tiền mà cũng đòi thuê xe ngựa, định làm bộ làm tịch gì chứ!"

Một giọng nói thô lỗ, đầy tức giận, dường như nghiến răng nghiến lợi.

Ngay sau đó, một giọng nói uể oải vang lên: "Chỉ có một quãng đường ngắn như vậy, ta trả ba đồng tiền đã là quá nhiều rồi. Cái xe ngựa rách nát của ngươi mà còn đòi giá trên trời à?"

"Giờ là cuối năm, cái gì chẳng tăng giá! Ngươi đi mua miếng thịt cũng còn đắt thêm mấy đồng đấy!"

"Bọn họ là đồ ngốc mới chịu trả, ta thì không. Ba đồng, ngươi có lấy hay không?"

Nghe giọng điệu lười biếng nhưng đầy ngang ngạnh này, Thẩm An An vén rèm xe lên.

Nàng nhìn thấy một thiếu niên quần áo tả tơi, mái tóc bết lại vì bụi bẩn.

Có lẽ… vẫn còn là một thiếu niên. Dù đen nhẻm, gầy gò, nhưng đôi mắt hổ phách lại trong veo đến lạ.

Hai người bên ngoài tiếp tục giằng co.

Thiếu niên kia bị nam nhân thô lỗ ấn xuống đất dạy dỗ, rõ ràng không phải đối thủ, nhưng vẫn không chịu thua, ưỡn cổ cứng đầu chống đối.

"…"

Thẩm An An liếc nhìn ánh mặt trời đang lên cao, liền dặn dò Mặc Hương: "Đưa tiền cho người xa phu, bảo họ mau đi đi, đừng cản đường."

"Vâng."

Mặc Hương lập tức tiến lên.

Gã đánh xe vừa nghe có người chịu trả thêm tiền thì lập tức buông thiếu niên ra. Nhưng thiếu niên kia lại không chịu: "Đừng có đưa cho hắn! Hắn rõ ràng đang giở trò tăng giá, ta nhất quyết không trả!"

"Ngươi muốn ch-ết à?" - Nam nhân thô lỗ lại giơ nắm đ.ấ.m lên.

Mặc Hương vội ngăn lại: "Khoan đã, thời gian không còn sớm, phu nhân nhà ta còn phải về thăm nhà, hai người đừng chắn đường nữa, mau rời đi đi."

Hai người kia theo ánh mắt của Mặc Hương nhìn về phía xe ngựa.

Đồng tử lập tức co rút.

Là dân lăn lộn trong kinh thành, chỉ cần nhìn qua, họ liền biết cỗ xe này không phải của người tầm thường, ít nhất cũng phải là thân thích hoàng thất.

Nam nhân thô lỗ hậm hực lườm thiếu niên kia một cái, nhanh chóng nhận tiền rồi rời đi.

Thiếu niên cũng vọt vào một con hẻm nhỏ, chẳng mấy chốc đã biến mất không thấy bóng dáng.

"Đi tiếp thôi."

Thẩm An An hạ rèm xe xuống.

Tiêu Uyên ngồi đối diện, cổ tay đặt hờ trên đầu gối, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào nàng.

"Chàng cứ nhìn ta như vậy làm gì?"

"Những đào hoa rắc rối của nàng cũng từ việc lo chuyện bao đồng mà ra phải không?"

Thẩm An An lườm hắn một cái: "Ta có nhiều đào hoa rắc rối bằng Tứ Hoàng Tử chàng sao?"

Tiêu Uyên nhếch môi cười mà như không, chậm rãi nói: "Nhưng ta biết đâu là đào hoa thối, và ta sẽ tự mình xử lý. Nàng có được ý thức đó không?"

Bên cạnh hắn tuy hoa thơm cỏ lạ đủ màu sắc, nhưng chẳng ai có thể làm dậy lên một gợn sóng. Còn Trương Nghiệp Dương, lại khiến hắn mất ăn mất ngủ suốt mấy tháng, thậm chí còn phải hao tổn tâm tư để chia rẽ bọn họ.

Một nam nhân đường đường chính chính, lại bị nàng ép thành một kẻ oán phụ chốn thâm cung.

Thẩm An An chọn cách im lặng, dùng sự yên tĩnh để biểu đạt bất mãn của mình.



Xe ngựa cuối cùng cũng đến Thẩm phủ.

Lần này, nàng không chờ Tiêu Uyên xuống trước, mà vội vàng là người đầu tiên bước ra ngoài. Đón chào nàng là đôi mắt hoe đỏ của Thẩm phu nhân.

"Mẫu thân!"

Không hiểu sao, cổ họng Thẩm An An bỗng nghẹn lại, khiến Thẩm phu nhân giật mình. Bà vội vàng bỏ qua sự xuất hiện của Tiêu Uyên ngay phía sau, lo lắng hỏi: "Sao vậy? Ở phủ Hoàng Tử không quen à? Hay có gì không tốt?"

"Phu nhân nghĩ nhiều rồi. Có Tứ Hoàng Tử chăm sóc chu đáo, An An sao có thể không tốt chứ?"

Thẩm Văn vừa chào Tiêu Uyên xong, liền quay sang trấn an thê tử.

"Phu quân nói đúng, là ta lo lắng thái quá rồi."

Thẩm phu nhân nhìn thoáng qua Tiêu Uyên, trong mắt có chút ngại ngùng.

"Nhạc mẫu."

Tiêu Uyên cúi người hành lễ, dáng vẻ kính cẩn như vãn bối chào trưởng bối, khiến Thẩm phu nhân luống cuống tay chân.

"Vào bên trong rồi hãy nói tiếp, hôm nay huynh muội Lâm gia cũng đang ở đây, vừa hay náo nhiệt một chút."

Nghe vậy, Thẩm An An lập tức nâng váy dìu Thẩm phu nhân vào phủ. Thẩm Văn và Tiêu Uyên theo sát phía sau, quản gia cũng nhanh chóng cho người khiêng lễ vật vào.

"Đều là người một nhà, Tứ Hoàng Tử thực sự quá khách sáo rồi."

Lễ hỏi khi trước đã đủ hậu hĩnh, nay lễ ra mắt lại còn phong phú hơn, đến mức khiến ông cũng cảm thấy quá mức xa hoa.

"Chỉ là chút thành ý của hiền tế mà thôi."

Trong sảnh, Thẩm Trường Hách đang trò chuyện cùng Lâm Diệp, còn Lâm Vũ Nhu ngồi bên cạnh lặng lẽ lắng nghe.

Khuôn mặt nhỏ nhắn dịu dàng hơi cúi, đoan trang hiền thục, hoàn toàn là hình mẫu tiểu thư khuê các tiêu chuẩn.

Thẩm Trường Hách thỉnh thoảng liếc nhìn nàng, trong mắt ẩn chứa ý cười đầy sủng nịch.

"Chàng cười cái gì vậy?"

Lâm Vũ Nhu hạ giọng hỏi, chỉ đủ để hai người nghe thấy.

Thẩm Trường Hách lắc đầu, thì thầm: "Ta ngưỡng mộ Lâm cô nương diễn trò rất giỏi, thực sự bội phục."

"…"

Nét bối rối thoáng lướt qua gương mặt nàng.

Nàng nghiêng đầu lườm hắn một cái, nhưng hoàn toàn không có chút uy h.i.ế.p nào, ngược lại càng thêm đáng yêu.

"Cho dù chàng có hối hận cũng đã muộn rồi."
 
Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa
Chương 144: Như Sói Như Hổ.



"Ta không hối hận."

Thẩm Trường Hách lập tức nói, nhân lúc Lâm Diệp đang uống trà liền nhanh chóng móc ngón út kéo nhẹ ngón tay nhỏ của Lâm Vũ Nhu.

Mặt nàng lập tức đỏ bừng lên, giống như một con tôm luộc chín, vừa nóng vừa rực.

Nàng bắt đầu suy ngẫm, liệu có phải chính mình đã khiến vị quân tử trầm lặng, đoan chính này hư hỏng mất rồi hay không.

Lâm Diệp uống đến căng cả bụng, bất lực nhìn hai người đối diện liên tục có những động tác nhỏ vụng trộm, nhưng hắn chỉ có thể tiếp tục giả vờ không thấy.

Bên ngoài sân vang lên tiếng bước chân, mọi người đều đứng dậy, vừa gặp mặt đã là một hồi chào hỏi lễ nghi.

Lâm Vũ Nhu vừa nhìn thấy Thẩm An An, đôi mắt lập tức sáng lên, nhưng vì có Thẩm phu nhân và Thẩm Văn ở đây, nàng chỉ có thể cố gắng kiềm chế, không thể ngay lập tức nhào tới.

"Hoàng Tử phi." - Nàng đoan trang hành lễ.

"Lâm cô nương."

Thẩm An An cười tươi, ánh mắt cong lên. Lúc này, huynh muội Lâm gia đến, có lẽ hôn sự đã được định xong.

Nàng ngồi xuống bên cạnh Thẩm phu nhân, phía bên kia là Lâm Vũ Nhu. Sau vài câu trò chuyện đơn giản, Thẩm phu nhân liền đứng dậy, nhường không gian lại cho cánh nam nhân.

"Ta đi hậu viện xem bữa trưa đã chuẩn bị đến đâu rồi. An An, con cũng dẫn Lâm cô nương đi dạo một vòng đi."

"Vâng." - Ba người liền đứng dậy rời khỏi hoa sảnh.

Trong sảnh lúc này chỉ còn Thẩm Văn và Lâm Diệp là nghiêm túc trò chuyện. Ánh mắt Tiêu Uyên và Thẩm Trường Hách vẫn dõi theo bóng dáng hai nữ nhân kia, mãi đến khi họ hoàn toàn khuất dạng mới thu lại.

Đề tài của nam nhân và nữ nhân luôn khác nhau, đặc biệt là những chuyện mà Lâm Vũ Nhu hoàn toàn không hứng thú.

Rời khỏi tiểu viện, Thẩm phu nhân cũng rời đi, Thẩm An An dẫn Lâm Vũ Nhu đến Hải Đường Viên của mình. Bên trong vẫn bài trí y hệt ba ngày trước, sạch sẽ không dính một hạt bụi.

"An An, Tứ Hoàng Tử đối xử với muội thế nào?"

Vừa mở miệng, Lâm Vũ Nhu đã hỏi ngay câu này.

"Chàng đối với ta rất tốt."

Thẩm An An cười đáp, chợt nhớ ra điều gì đó liền hỏi lại: "Hôn sự của tỷ và đại ca ta đã định rồi sao?"

Mặt Lâm Vũ Nhu lập tức đỏ lên, nhẹ gật đầu: "Đại ca muội nói rằng trước Tết không kịp chuẩn bị, nên định tổ chức vào ngày mười sáu tháng Giêng."

Thẩm An An bật cười khẽ: "Chúc mừng tỷ nhé."

"Đa tạ muội."

Khuôn mặt thanh tú của Lâm Vũ Nhu thoáng chút ngại ngùng: "Chuyện này có thể suôn sẻ như vậy cũng nhờ muội giúp đỡ. Nếu không, bọn ta chẳng biết sẽ thành ra thế nào nữa."

Thẩm An An cười nói: "Đại ca ta là người kín đáo, nếu không thúc ép thì huynh ấy chẳng bao giờ chủ động đâu. Ta thấy huynh ấy cứ chán nản như vậy, cũng chỉ có tỷ mới có thể trị được huynh ấy."

"Là do huynh ấy tốt." - Mặt Lâm Vũ Nhu càng đỏ hơn.

Nhìn vẻ e thẹn đáng yêu của Lâm Vũ Nhu, Thẩm An An khó mà tưởng tượng được cảnh hai người này lén gặp nhau lúc nửa đêm sẽ như thế nào. Còn cả chuyện Tiêu Uyên từng nói...

Nàng vội vàng xua đi những ý nghĩ vớ vẩn trong đầu. Sau lần ở phủ Nhị Hoàng Tử, nàng đã biết Lâm cô nương này không phải dạng nhút nhát yếu đuối, mà là một người gan dạ, tinh tế và có chủ kiến.

Vừa khéo léo vừa thông minh, điều hiếm có hơn cả là phẩm hạnh và sự giáo dưỡng đều rất tốt, đúng chuẩn nữ tử khuê các.

Xem ra mắt nhìn người của mẫu thân nàng quả thật không tệ.

"Chỉ là... bây giờ ta còn một điều lo lắng."

"Hửm?"

Thẩm An An hoàn hồn, nhìn Lâm Vũ Nhu chống cằm, mặt đầy tâm sự.

"Cũng không phải chuyện gì khác, mà là vì vị biểu ca Trần gia của ta. Chuyện lần này khiến huynh ấy tốn không ít công sức, ngay cả danh tiếng cũng bị ảnh hưởng, thật sự vất vả quá rồi."

Thẩm An An gật đầu. Vị biểu ca Trần gia kia đúng là chịu không ít thiệt thòi trong chuyện này, suýt chút nữa còn bị đại ca hắn đánh cho một trận.

"Đến lúc đó ta sẽ chuẩn bị một lễ hậu tạ thật chu đáo để cảm ơn huynh ấy."

"Ta đâu có lo chuyện đó."

Lâm Vũ Nhu bĩu môi: "Ta chỉ sợ chuyện này sớm muộn cũng bị bại lộ, mà đại ca muội lại là người cổ hủ. Nếu chàng ấy biết, không biết có để bụng hay không."

Trước đây, hắn từng chán ghét Đoan Oánh Oánh chẳng phải cũng vì nàng ta có hành động không hợp lễ nghi sao? "Dạo gần đây ta còn không dám để biểu ca ra ngoài, chỉ sợ lỡ đâu vô tình gặp phải đại ca muội thì lại rắc rối to. Nghĩ cũng thấy có lỗi với huynh ấy."

"..."

Thẩm An An nhất thời không biết nên nói gì.

Lâm Vũ Nhu lại tiếp tục: "Thôi thì cứ trốn một thời gian đã. Đợi bọn ta thành thân xong, dù huynh ấy có biết ta cũng chẳng lo nữa."

Đến lúc đó ngày ngày kề cận, cùng lắm nàng hạ mình dỗ dành, chịu khó lấy lòng mấy hôm, chuyện này rồi cũng sẽ qua thôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thẩm An An cảm thấy, chuyện này Lâm Vũ Nhu đúng là lo xa quá rồi. Đại ca nàng bây giờ vì tỷ ấy mà ngay cả trèo tường cũng dám làm, một người vốn luôn giữ vẻ quân tử ngày trước giờ cũng bắt đầu lén lút trộm hương cắp ngọc rồi.

Dù có biết chuyện, e rằng hắn cũng chỉ cười cho qua, thậm chí còn thầm vui mừng một hồi cũng nên.

"Dạo này đại ca bận rộn lắm, hầu như ngày nào cũng đến quân doanh Đông Thành. Có lẽ chẳng còn thời gian mà dạo phố nữa đâu."

Tiêu Uyên từng kể với nàng rằng Thẩm Trường Hách đã tiếp quản quân doanh Đông Thành. Chỉ là bây giờ trong ngoài yên ổn, quân doanh cũng chẳng có gì quan trọng cần xử lý, cùng lắm là huấn luyện, nhưng cũng không đến mức phải ngày nào cũng đi.

Hai người trò chuyện một lúc trong Hải Đường Viên, sau đó có người của Thẩm phu nhân đến báo, nói rằng Tứ Hoàng Tử tìm nàng. Lâm Vũ Nhu hiểu rõ đây là mẹ chồng muốn tâm sự riêng với nữ nhi nên chủ động nói rằng mình thấy hơi mệt, muốn ở lại Hải Đường Viên nghỉ ngơi một lát.

Thẩm An An gật đầu rồi đi đến viện của Thẩm phu nhân.

"An An."

Thẩm phu nhân nhìn nàng từ đầu đến chân một lượt, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: "Con vẫn ổn chứ?"

Vừa nãy ở tiền viện bà không tiện hỏi kỹ, cũng lo Tiêu Uyên sẽ khó chịu.

Thẩm An An xoay một vòng trước mặt mẫu thân, cười hì hì: "Mẫu thân tự nhìn đi, một sợi tóc cũng chẳng rụng, một vết thương cũng không có."

"Con đó!"

Thẩm phu nhân chọc nhẹ vào trán nàng, kéo nàng ngồi xuống nhuyễn tháp, giọng điệu nghiêm túc hơn: "Mẫu thân hỏi con, hậu viện của Tứ Hoàng Tử thế nào? Có chuyện gì khiến con phiền lòng không? Còn chuyện quản gia, có phải do con nắm giữ không?"

"Không có chuyện gì phiền lòng cả. Hậu viện của chàng ấy rất sạch sẽ, đến một nha hoàn hầu hạ cũng không có. Chuyện quản gia chàng ấy cũng đã giao cho con rồi, chỉ là dạo này bận, con vẫn chưa có thời gian quản lý."

Thẩm phu nhân ngạc nhiên: "Ngay cả nha hoàn thông phòng cũng không có sao?"

Dù là con cháu quyền quý cũng hiếm có ai đến cả một thiếp thất cũng không.

Tiêu Uyên thân là Hoàng Tử, vậy mà hậu viện sạch sẽ đến mức không có một người có danh phận nào. Đến mức này thì đúng là vô cùng hiếm thấy.

Nhưng mà... hắn cũng đã hai mươi ba tuổi rồi, nếu đến một nha hoàn thông phòng cũng không có, chuyện này có chút khó tin.

Bà tạm gác chuyện quản gia sang một bên, suy nghĩ một lát rồi chậm rãi nói: "Con thành thân vội vã, có vài chuyện ta vẫn chưa kịp dặn dò kỹ. Con và Tứ Hoàng Tử..."

Thẩm An An lập tức hiểu ý bà, bảy phần thật ba phần giả, e thẹn mà gọi một tiếng: "Mẫu thân…"

Thẩm phu nhân nắm tay nàng, ánh mắt quan sát chăm chú. Đến khi thấy Thẩm An An khẽ gật đầu, bà mới thở phào nhẹ nhõm.

"Vậy thì tốt, chỉ cần không có vấn đề gì là được."

"……"

Thẩm An An mặt cứng đờ, nhất thời không biết phải tiếp lời thế nào.

Tên nam nhân thối tha đó, quả thực là như sói như hổ…

Giày vò nàng đến mức khổ không nói nổi. Nhưng hậu viện của hắn, kiếp trước đúng là không có ai thật. Kiếp này, nàng vốn không để tâm đến chuyện đó, nên cũng chẳng bận lòng xem có hay không.

Thẩm phu nhân vui mừng được một lúc, rồi lại nhíu mày: "Nếu như mọi thứ đều bình thường, vậy tại sao đến một nha hoàn thông phòng cũng không có? An An, con đừng nói là…"

Vẫn chưa trải qua chuyện nam nữ, nên căn bản không biết nam nhân… được hay không?

"Mẫu thân cứ yên tâm, chàng ấy rất bình thường."

Thẩm An An hơi do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn thành thật nói ra: "Thật ra… Hoàng Thượng đã chỉ hôn cho chàng ấy một cô nương rồi."

"Chuyện này xảy ra khi nào? Là nhà ai? Danh phận gì?"

Thẩm phu nhân liên tục truy hỏi, sắc mặt lập tức sa sầm.

"Là ngày thứ hai con vào cung. Là muội muội của Lương Tần, họ Lý, thứ nữ của Thị lang Bộ Binh."

Giọng điệu của Thẩm An An bình tĩnh đến lạ thường.

"Mẫu thân, đây là quy củ trong cung. Mỗi vị Hoàng Tử sau khi thành hôn đều được ban vài cung nữ xinh đẹp để bổ sung hậu viện. Hoàng Thượng chỉ chỉ hôn một người, so với những vị Hoàng Tử khác thì vẫn còn xem là nhẹ nhàng lắm."

Nàng chủ động nói ra trước, vẫn hơn là để ngày mai phụ mẫu và đại ca biết được mà không kịp chuẩn bị tinh thần.

Mặc dù Thẩm phu nhân hiểu lý lẽ này, nhưng trong lòng vẫn không khỏi chua xót: "Mẫu thân không muốn gả con vào hoàng gia chính là vì lý do này. Giờ hai con mới thành thân được mấy ngày, đã có người này người nọ được đưa vào phủ. Tình cảm của hai đứa còn chưa sâu sắc, sau này lẽ nào lại trở thành oan gia sao?"

Bà biết, làm dâu hoàng thất là điều không thể tránh khỏi. Nhưng Thẩm gia luôn trong sạch, nghĩ đến việc nữ nhi mình phải đấu đá với một đám phụ nhân trong hậu viện, bà chỉ thấy đau lòng.

"An An, người trong hoàng thất vì quyền thế mà chuyện gì cũng có thể làm ra. Con nhất định phải cẩn thận, tranh đấu giữa nữ nhân còn đáng sợ hơn chiến trường, gi-ết người không thấy má-u. Bây giờ đừng suy nghĩ đến chuyện chân tình hay không, sống tốt mới là quan trọng nhất."

Nước mắt dần dâng lên trong mắt bà, bà vội lấy khăn lau, nhưng lau xong lại tiếp tục rơi xuống.

Thẩm An An mỉm cười, nhẹ nhàng nắm tay bà: "Mẫu thân yên tâm, từ nhỏ con đã được tổ mẫu dạy dỗ, chuyện hậu viện con vẫn có thể xử lý ổn thỏa."

"Con đừng xem thường đấu đá trong hậu viện…"

Thẩm phu nhân còn muốn nói thêm, nhưng Thẩm An An đã mỉm cười trấn an: "Mẫu thân cứ yên tâm, Tứ Hoàng Tử có tình cảm với con, sẽ không làm mất thể diện của chính thê."

"Haizz, đây là cái chuyện gì chứ…"

Thẩm phu nhân thở dài, khẽ đập tay lên đùi, khuôn mặt đầy âu lo.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back