Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa

Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa
Chương 40: Sơn Tặc Nhầm Vào Phủ Vĩnh Ninh Hầu



Giống như lúc lên núi, Thẩm phu nhân và Trưởng Công chúa được các ma ma dìu đi trước, vừa đi vừa trò chuyện, còn nàng và Hoa Sinh đi chậm một bước phía sau.

Lăng Thần Dật dẫn người theo sát sau bọn họ.

Phía trước nhóm người có một cô nương được nha hoàn dìu đỡ, cũng đang xuống núi.

Thẩm An An liếc nhìn một cái, cảm thấy mình và vị Đoan Nhị cô nương này dường như rất có duyên, cứ luôn tình cờ gặp nhau.

Chỉ là khoảng cách giữa Đoan Oánh Oánh và bọn họ hơi xa, nên khi xuống đến chân núi, nàng ấy đã lên xe ngựa chuẩn bị rời đi.

Hôm nay, xe ngựa mà nàng ngồi không treo biển của phủ Đoan gia, có thể thấy nàng không đến đây một cách công khai.

Cũng đúng, cô nương khuê các nào lại một mình ra ngoài cầu nhân duyên chứ?

Hoa Sinh và Thẩm An An liếc nhìn cỗ xe ngựa kia, rồi lại nhìn nhau, cả hai đều không nói gì.

Đoan Oánh Oánh tự nhiên cũng không cần xuống xe để hành lễ với Trưởng Công chúa.

Hai người vốn đang trò chuyện vui vẻ cũng không chú ý đến một cỗ xe ngựa khác và người ngồi bên trong.

Xe ngựa của Đoan Oánh Oánh lặng lẽ lướt qua sau lưng bọn họ, nhanh chóng rẽ vào quan đạo.

Nàng nắm chặt quẻ xăm trong tay, áp lên trước ngực, đôi môi đỏ khẽ mím lại.

Lời của đại sư Văn Âm vẫn vang vọng trong tâm trí.

“Cô nương, cuối thu gió lạnh, cẩn thận bị nhiễm phong hàn.”

Nha hoàn nghiêng người kéo rèm xe xuống, che chắn kín đáo, không để chút gió nào lọt vào.

Cũng hoàn toàn ngăn cách tầm mắt với phong cảnh dọc đường.

Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.

Cùng lúc đó, mấy con ngựa phi nhanh trên quan đạo, vụt qua xe ngựa của nàng.

Gió lạnh quét qua khiến con ngựa kéo xe sợ hãi, bốn vó hỗn loạn bước chệch vài nhịp.

Một góc rèm xe bị gió hất tung lên rồi lại rơi xuống ngay tức khắc.

Đoan Oánh Oánh liếc mắt nhìn, sau đó thu hồi ánh mắt, nửa người tựa vào vách xe để xoa dịu thần kinh đang mệt mỏi.

Ờ phía bên kia.

Thẩm phu nhân được Thẩm An An dìu lên ngựa.

Sau lưng bỗng vang lên tiếng vó ngựa dồn dập.

Thẩm phu nhân quay đầu lại, liền thấy trưởng tử đang ngồi vững vàng trên lưng ngựa, hàng mày nhíu chặt, phi nhanh về phía họ.

“Coi như thằng nhóc này còn chút lương tâm.”

Bà lẩm bẩm, khóe môi khẽ cong lên.

Thẩm An An khựng lại trong lòng, nghiêng đầu nhìn Thẩm Trường Hách vừa xuống ngựa, tiến đến chào hỏi Trưởng Công chúa và Lăng Thế tử.

Trên đường đến đây, đại ca có gặp xe ngựa của Đoan Oánh Oánh không?

Bọn họ đã chạm mặt chưa?

Chắc là chưa. Nếu đã gặp, trên mặt đại ca nhất định sẽ có chút sơ hở.

Lòng bàn tay nàng hơi ướt, một lớp mồ hôi mỏng rịn ra, trong đầu bỗng chốc rối loạn.

Nếu đại ca đến sớm một chút, hoặc Đoan Oánh Oánh chậm lại một chút, e rằng chuyện bàn bạc trong phủ hôm nay đã không còn là hôn sự với cô nương nhà Lâm gia nữa.

Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.

Trong lúc nàng đang thất thần suy nghĩ, Thẩm Trường Hách đã bước đến bên xe ngựa.

“Mẫu thân có biết kinh thành dạo này không yên ổn không? Sao có thể không nói một tiếng mà dẫn muội muội lên chùa thế này?”

Nụ cười trên mặt Thẩm phu nhân lập tức biến mất, bà lạnh lùng lườm hắn một cái rồi chui ngay vào xe.

Thẩm An An cũng bất lực trước tính tình thẳng thắn của đại ca mình.

“Mẫu thân làm vậy cũng là vì chuyện hôn sự của huynh.”

Thẩm Trường Hách nhíu chặt mày: “Dù vậy cũng không được! Thành thân có quan trọng gì đâu, nếu hai người xảy ra chuyện gì, con và phụ thân biết phải làm sao?”

Thẩm An An: "……"

Nàng im lặng, được Mặc Hương dìu lên xe ngựa.

Thẩm Trường Hách vẫn chưa chịu thôi, cưỡi ngựa đi sát một bên, lải nhải mãi chuyện mẫu thân không biết lo cho an nguy của mình.

Thẩm phu nhân càng nghe càng bực, bỗng nhiên vén rèm xe lên, trừng mắt nhìn con trai: "Ngươi có thể im miệng được không?"

Một nam nhân đường đường chính chính, sao lại lắm lời đến thế chứ?

Nhìn Lăng Thế tử kia xem, cả ngày ở bên Trưởng Công chúa mà chẳng than trách lấy một câu. Còn cái đứa nghịch tử này thì sao…

Thẩm Trường Hách cứng đờ mặt, vừa giận vừa bất lực trước mẫu thân, chỉ có thể nén cơn tức vào lòng.

Thẩm An An cuối cùng cũng được yên tĩnh đôi chút.

Từ nhỏ, trong ấn tượng của nàng, đại ca luôn nghiêm nghị và lạnh lùng, đúng với phong thái của một thống lĩnh cấm vệ quân.

Có lẽ vì kiếp trước tiếp xúc quá ít, nàng chưa từng thấy huynh ấy lắm điều như thế này.

Thẩm phu nhân giận đến mức suýt nữa thì không nhịn được.

Thẩm An An thì đang mãi suy tính chuyện khác, nên cũng không lên tiếng.

Hai ngày nữa, Trương Nghiệp Dương sẽ rời kinh thành. Nàng nên nói chuyện này với mẫu thân thế nào đây?

Dù sao đi nữa, trước khi chàng đi, hôn sự nhất định phải được định đoạt. Nếu có thể thành thân sớm rồi cùng rời khỏi kinh thành, thì không gì tốt bằng. Nhưng chỉ vỏn vẹn hai ngày, chẳng khác nào giấc mộng hão huyền.

Ánh mắt nàng khẽ động, rơi trên người Thẩm phu nhân, trong lòng khẽ dấy lên một suy tính.

Phụ thân có lẽ có cách để trì hoãn thời gian Trương Nghiệp Dương nhậm chức.

Đang mải suy nghĩ, nàng chợt nhận ra bốn phía trở nên tĩnh lặng một cách khác thường.

Ngay cả nàng cũng cảm thấy sự im lặng này không bình thường.

Thẩm An An thu lại tâm tư, định vén rèm xe lên nhìn ra ngoài.

Đúng lúc đó, ngựa bỗng phát ra tiếng hí chói tai, bị ép phải dừng lại đột ngột. Quán tính mạnh mẽ hất cả hai mẫu tử về phía cửa xe.

"Mẫu thân!"

Thẩm An An phản ứng cực nhanh, lập tức giữ chặt cổ tay Thẩm phu nhân, tay còn lại bám chặt vào vách xe.

Hai người vừa ổn định thân hình, bên ngoài liền vang lên tiếng binh khí va chạm dữ dội.

Sơn tặc?

Hay thích khách?

Thẩm An An vội vàng vén rèm xe nhìn ra ngoài.

Chỉ thấy hơn mười tên nam tử vạm vỡ, vận y phục thổ phỉ, đang bao vây chặt chiếc xe ngựa của phủ Vĩnh Ninh Hầu. Lăng Thần Dật dẫn người giao chiến quyết liệt.

Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.

Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, Thẩm An An lập tức gạt bỏ suy nghĩ đây là sơn tặc.

Xe ngựa của phủ Vĩnh Ninh Hầu không hề xa hoa, hào nhoáng. Nếu thật sự là sơn tặc, cớ gì chỉ nhắm vào Trưởng Công chúa, trong khi xe ngựa của phủ Thẩm gia chỉ bị vài tên lẻ tẻ tiếp cận?

Sắc mặt Thẩm Trường Hách trầm xuống, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào chiêu thức của đám người đó.

Hắn rút trường kiếm, vung lên đẩy lùi một kẻ đang lao đến, rồi nghiêm giọng dặn dò Thẩm An An:

"An An, mau vào trong xe, đừng ra ngoài!"

Thẩm An An lập tức rụt đầu trở lại trong xe.

Thẩm phu nhân nhìn qua khe rèm, lo lắng căn dặn Thẩm Trường Hách cẩn thận một chút. Bà tuy có chút hoảng hốt nhưng không đến mức mất bình tĩnh. Dù sao cũng là thê tử nhà võ tướng, những cảnh tượng như thế này đã chẳng còn xa lạ.

Lăng Thần Dật về võ nghệ thì vẫn kém hơn Thẩm Trường Hách một bậc, hơn nữa, phần lớn sát chiêu của đám thích khách đều dồn vào xe ngựa của phủ Vĩnh Ninh Hầu, khiến hắn phải chống đỡ vô cùng chật vật.

Thẩm Trường Hách sau khi nhanh chóng dọn sạch đám "chấy rận" bao vây xe ngựa Thẩm gia, liền lập tức tiến đến hỗ trợ bên phía Vĩnh Ninh Hầu phủ. Có hắn gia nhập, Lăng Thần Dật mới có cơ hội thở phào nhẹ nhõm đôi chút.

Nhưng trên người hắn lúc này đã mang thương tích, gần như hoàn toàn dựa vào mấy ám vệ hộ tống chống đỡ.

Nếu chỉ là sơn tặc thông thường thì dư sức đối phó, nhưng những kẻ này rõ ràng là sát thủ được huấn luyện bài bản. Trong tình thế chênh lệch quân số quá lớn, thế trận trở nên vô cùng bất lợi.

"Lăng Thế tử, mau vào trong xe!"

Thẩm Trường Hách vung trường kiếm chặn đứng đại đao của thích khách, kiếm và đao va chạm phát ra tiếng vang chấn động dữ dội.

Lăng Thần Dật gật đầu, xoay người nhảy lên xe ngựa, bảo vệ Trưởng Công chúa và Quận chúa Hoa Sinh bên trong.

Sắc mặt Trưởng Công chúa có chút tái nhợt, nhưng dù gì cũng là thành viên hoàng thất, cảnh tượng m/á/u tanh thế này bà đã thấy không ít.

Bà ôm lấy Quận chúa Hoa Sinh, nhẹ nhàng vỗ về mái tóc nàng, dịu giọng trấn an khi thấy cơ thể nàng đang run rẩy.
 
Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa
Chương 41: Trời Sập Trước Mặt Thẩm Phu Nhân



Thẩm An An khẽ chớp hàng mi đen dài, do dự một lúc rồi dứt khoát thuận theo lời của Thẩm phu nhân mà mở miệng: "Mẫu thân, chuyện hôn sự của con, có thể để con tự quyết định được không?"

"Đương nhiên rồi."

Thẩm phu nhân buột miệng đáp ngay, nhưng ngay sau đó lại sững người, ánh mắt dừng lại trên chiếc cổ trắng nõn lộ ra một đoạn nhỏ của con gái, lúc này đang đỏ bừng như sắp nhỏ m/á/u.

"An An."

Bà nắm lấy tay nàng, dịu dàng nhưng nghiêm túc: "Con thành thật nói với mẹ, có phải… con đã có người trong lòng rồi không?"

Tâm trạng của Thẩm An An rất căng thẳng, nàng giả vờ xấu hổ và cúi đầu xuống lần nữa.

Dù không nói gì, nhưng Thẩm phu nhân đã hiểu rõ tình hình, bà lập tức lo lắng hỏi: "Người ấy là nhi tử nhà nào, tên gì, phẩm hạnh ra sao, các con quen biết nhau thế nào?"

Những câu hỏi này Thẩm An An đã suy nghĩ kỹ từ trước.

Trương Nghiệp Dương, dù gia thế hay bản thân đều không có gì nổi bật, muốn khiến mẫu thân đồng ý và chấp nhận cuộc hôn nhân này, chỉ có thể bày tỏ tình cảm sâu đậm và quyết tâm không thể thiếu hắn.

“Chàng ấy là một trạng nguyên mới được nêu tên trong bảng vàng năm nay, tài năng và phẩm hạnh đều tốt, bọn con đã quen biết nhau từ khi ở Giang Nam.”

Nghe xong, sắc mặt Thẩm phu nhân có chút khó chịu: “Người đó không phải người ở kinh thành sao?’

Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.

Chưa kể đến gia đình đối phương, chỉ riêng việc ở xa tận Giang Nam, bà cũng cảm thấy không vui, nữ nhi khó khăn lắm mới trở về bên mình, làm sao bà có thể để nàng ấy lại đi xa kết hôn được.

Thẩm phu nhân mím chặt môi, gương mặt được chăm sóc cẩn thận hiện rõ sự không hài lòng, bà rất không vui.

“Mẫu thân.”

Thẩm An An kéo tay áo Thẩm phu nhân, lắc nhẹ: “Dù chàng ấy xuất thân nghèo khó, nhưng thực sự là một người rất tốt, mẫu thân hãy đồng ý với con đi.”

Lời của Thẩm An An lại một lần nữa làm Thẩm phu nhân choáng váng.

Bà nhìn nữ nhi xinh đẹp, như hoa đào, trước mắt, dù xa tận Giang Nam, lại còn là một thư sinh nghèo kiết xác.

“An An.”

Bà gọi tên nữ nhi, giọng nghẹn lại như bị tắc nghẽn bởi một đống bông, không thể thốt lên lời.

Thẩm An An cũng biết mẫu thân nàng sẽ khó mà chấp nhận được chuyện này, chỉ khẽ kéo tay áo bà, cúi đầu không nói gì.

Từ nhỏ, An An đã được nuôi dưỡng ở Giang Nam, mỗi lần gặp nhau đều rất ít, nếu là chuyện khác, bà chắc chắn sẽ mềm lòng đồng ý ngay, nhưng chuyện này, bà nghẹn lời mấy lần mà vẫn không thể thốt ra được lời đồng ý.

Bà bỗng nhớ lại cảnh Thẩm An An vừa mới trở về, đã kiên quyết từ chối hôn sự trong bữa tiệc cung đình. Có phải lúc đó, trong lòng nàng đã có vị trạng nguyên kia rồi?

Thẩm phu nhân cảm thấy hơi hối hận vì sự qua loa của mình.

“An An, trong kinh thành cũng có không ít nam nhân tốt, chúng ta thử tìm kiếm thêm, không chỉ có mẫu thân mà ngay cả phụ thân con cũng sẽ không đồng ý đâu.”

Thẩm An An ngẩng đầu, đôi mắt hạnh nhân mờ sương, nhìn Thẩm phu nhân.

“Mẫu thân, phụ thân luôn nghe theo người mà.”

Thẩm phu nhân đau lòng vuốt nhẹ gương mặt của nữ nhi, dù vậy cũng không dám thốt ra lời đồng ý.

“An An, dù là gia đình quyền quý hay trong quan trường, chẳng có mấy ai thật lòng, đa phần đều tính toán lợi ích. Con làm sao biết được chàng thư sinh đó không phải vì thân phận của con mà cố tình tiếp cận?”

Nếu quả thật là một người quân tử đứng đắn, thì hắn đã không nên tiếp cận An An.

Dù sao, hai người có xuất thân và giáo dưỡng khác biệt xa đến vậy.

Thẩm An An chớp chớp mắt, lông mi dài khẽ rơi nước, nhìn Thẩm phu nhân một cách đáng thương, rồi nhẹ nhàng nói: “Trương công tử không phải người như vậy, huống hồ, cho dù là đang mưu đồ, con cũng chấp nhận. Chỉ cần Thẩm phủ không sụp đổ, cả đời này chàng ấy vẫn sẽ tôn kính và yêu thương con.”

Nghe xong những lời này, Thẩm phu nhân suýt nữa ngất đi.

Nghe xem, đây là lời gì vậy? Nữ nhi đã bị cái thư sinh đó tẩy não rồi sao?

Việc hôn sự của trưởng tử, bao nhiêu lễ nghi, bao nhiêu nghi thức, lúc này tất cả đều bị bỏ qua. Thẩm phu nhân chỉ cảm thấy trời đất sụp đổ.

“Một người là tân trạng nguyên, nhiều nhất cũng chỉ làm một huyện lệnh, nếu không có người giúp đỡ, cả đời cũng chỉ đến vậy thôi. An An, mẫu thân làm sao có thể nhẫn tâm để con chịu khổ như vậy?”

“Hơn nữa, các con có nền tảng giáo dưỡng khác nhau, nếu thực sự ở bên nhau, với đủ loại vấn đề phát sinh, khi nhiệt tình hiện tại nguội đi, con nhất định sẽ hối hận.”

Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.

Thẩm An An hít một hơi thật sâu, trong một khoảnh khắc, nàng đột nhiên cảm thấy bản thân hiện tại có chút quen thuộc, giống hệt như kiếp trước, khi nàng không hối hận mà muốn gả cho Tiêu Uyên.

“Mẫu thân, chàng ấy mồ côi, phụ mẫu đều qua đời từ rất sớm không có những chuyện lộn xộn gì.”

“……”

Thẩm phu nhân lại nghẹn lại, không nói ra được lời nào.

“Mẫu thân không phải đã nói, nếu không có ai giúp đỡ thì cả đời chỉ làm một huyện lệnh sao? Nhưng nếu có người giúp đỡ thì sẽ khác mà.”

“Chàng ấy hiện giờ đã được phân đến Giang Nam làm huyện lệnh, nơi đó rộng lớn và giàu có, dễ dàng có thành tích, không quá ba năm chàng ấy sẽ trở lại.”

Nghe những gì nữ nhi vẽ ra, Thẩm phu nhân mặt căng cứng, không thể buông lỏng chút nào.

Không phải là bà muốn nịnh hót, nhưng một huyện lệnh, cho dù có cố gắng thế nào cũng không thể nào đến được cửa nhà Thẩm gia. Đây không phải là hạ giá mà là trở lại từ thời kỳ năm đời trước rồi.

Thẩm gia, cho dù tính đến năm đời trước, cũng không đến mức như vậy.

“Mẫu thân.”

Thẩm An An mở miệng định nói gì đó, nhưng Thẩm phu nhân đã đưa tay lên trán, nhắm mắt lại.

Ma ma bên cạnh rất tinh ý bước tới xoa trán Thẩm phu nhân, nói: “Cô nương, phu nhân mấy ngày nay làm việc quá sức, lại bị đau đầu, nếu không thì để hôm khác cô nương tới thăm bà ấy đi.”

Thẩm An An nhìn thấy Thẩm phu nhân nhắm nử mắt, vẻ mặt mệt mỏi, khẽ mím môi, đứng dậy: “Mẫu thân nghỉ ngơi cho tốt, con về Hải Đường viên trước, một lát nữa sẽ quay lại thăm người.”

Thẩm phu nhân mắt giật giật, khẽ gật đầu.

Mấy ngày nay bà thật sự không muốn gặp nàng, nghe thấy cái tên thư sinh kia là đã thấy đau đầu rồi.

Thẩm An An cúi người chào rồi quay đi, Thẩm phu nhân suy nghĩ một hồi, nhẹ nhàng lên tiếng.

“An An, càng là những đứa trẻ xuất thân từ gia đình nghèo khó mà có thể vươn lên tới vị trí như hiện tại, thì càng không đơn giản. Họ đa số đều coi trọng lợi ích, rất khó để đối xử thật lòng với thê tử, có người còn dùng hôn ước như một bàn đạp để leo cao hơn. Những người này thường là người đọc sách, đặc biệt là những người đã vất vả vượt qua hoàn cảnh khó khăn.”

“Mẫu thân không nói là chàng trai họ Trương kia cũng như vậy, nhưng bản tính con người là thế, gia cảnh của các con cách biệt quá lớn, dù có miễn cưỡng ở bên nhau cũng sẽ gặp rất nhiều vấn đề. An An, con hãy suy nghĩ kỹ lại.”

Phản ứng của Thẩm phu nhân gần như đã nằm trong dự đoán của Thẩm An An.

Trương Nghiệp Dương không có gia thế, tài năng bình thường, muốn Thẩm phu nhân vui vẻ chấp nhận là điều không thể, nàng cũng không định một lần là thành công.

Nàng cúi đầu, ánh mắt lộ vẻ buồn bã, giọng nói nhẹ nhàng: “Mẫu thân, con và chàng ấy đã quen từ lâu, lòng con đã quyết, không thay đổi được.”

Thẩm phu nhân nhắm mắt lại, nửa người dựa vào ghế, để ma ma xoa bóp thái dương, vẻ mặt mệt mỏi, không còn sức sống.

Thẩm An An từ chổ Thẩm phu nhân trở về Hải Đường viên, vẻ buồn bã và đau khổ trên mặt nàng dần dần biến mất, thay vào đó là sự bình thản.

Mặc Hương đóng cửa phòng, đi nhanh đến bên cửa sổ, thấy xung quanh không có ai, hạ giọng nói: “Cô nương, có vẻ như phu nhân sẽ không đồng ý rồi.”

Thẩm An An đáp nhẹ, ánh mắt nhìn về phía bầu trời qua khung cửa sổ vuông vức.

Kinh thành phồn hoa, có phụ mẫu và đại ca bảo vệ, quả thật rất tốt, nhưng chuyện hôn sự chưa giải quyết xong, thì Thẩm Quý phi sẽ không chịu buông tay, những mớ hỗn độn đó, nàng không muốn và không thể tham gia thêm nữa.

“Bầu trời Giang Nam rộng lớn hơn Kinh thành nhiều.”

Sáng hôm sau.

Thẩm phu nhân mặt mày u sầu, buồn bã đến mức không thể ăn nổi mấy miếng cơm, ma ma thay đổi món ăn, nấu vài món canh cho bà, nhẹ nhàng khuyên nhủ.

“Phu nhân, ít nhất cũng phải ăn một chút, cô nương thì...”

Chưa kịp dứt lời, một Nha hoàn vội vã chạy vào, mặt đầy lo lắng.

Thẩm phu nhân đẩy muỗng canh mà ma ma đưa đến môi, mệt mỏi nhìn Nha hoàn, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"Thưa phu nhân, nha hoàn trong viện cô nương nói..."

Nha hoàn nói với giọng khó khăn: "Cô nương đã hai bữa không ăn, cả người mệt mỏi, không có chút tinh thần nào, họ lo cô nương không khỏe, muốn báo với phu nhân và mời đại phu đến."

Thẩm phu nhân siết chặt chiếc khăn tay trong tay, đột nhiên đứng bật dậy, trái tim như thắt lại: "Đứa con này, sao lại khiến ta lo lắng đến vậy?"

Nói rồi, bà vội vã rời khỏi sân, đi về Hải Đường viên, ma ma nhanh chóng đi theo sau.

Các nha hoàn đang canh giữ dưới hành lang của Hải Đường viên đều đồng loạt chào.

Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.

Thẩm phu nhân không nói lời nào, trực tiếp đẩy cửa bước vào, tìm thấy Thẩm An An nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, vô cùng tiều tụy.

Bà vội vàng đi đến bên giường, ánh mắt đầy thương xót, nghẹn ngào nói: "An An, con đang làm gì vậy? Con muốn làm ta lo đến c/h/ế/t sao?"

Thẩm An An yếu ớt mở mắt, mỉm cười yếu ớt với Thẩm phu nhân, môi khô khốc, hơi mím lại: "Mẫu thân, con suy nghĩ kỹ rồi, chuyện này thực sự là do con quá nông nổi, xin lỗi mẫu thân."

Nàng nắm lại tay của Thẩm phu nhân, khuôn mặt đầy vẻ đau buồn: "Nhưng mà..."

"Được rồi, con đừng nói nữa."

Thẩm phu nhân vuốt nhẹ đầu nàng: "Ta hiểu rồi."

Nữ nhi đang trong độ tuổi hoa niên, lẽ ra có cảm xúc yêu đương cũng là chuyện bình thường.

Nếu phải trách, chỉ có thể trách người mẫu thân này, đã không thể luôn ở bên con, để con xảy ra chuyện lớn như vậy, ngay cả việc nữ nhi đã có người trong lòng mà bà cũng không biết.

"Con ăn chút gì đi, không chăm sóc cơ thể tốt, làm sao có thể nói chuyện sau này được?"

Thẩm phu nhân chỉnh lại chăn cho nàng, cuối cùng cũng an ủi: "Ta sẽ đi tìm phụ thân con nói chuyện, xem ông ấy nói thế nào."

“Cảm ơn mẫu thân.”

Thẩm An An ngồi dậy, cả nửa người tựa vào lòng Thẩm phu nhân, nhẹ nhàng làm nũng.

Trong lòng nàng có chút hối hận: “Mẫu thân, chỉ cần ba năm năm, khi chàng đạt được thành tích sẽ quay lại kinh thành được thôi.”

Chờ khi nàng chăm sóc tổ mẫu xong, khi kinh thành ổn định, nàng sẽ nghĩ đến việc quay lại ở bên cạnh Thẩm phu nhân.

Lời của Đại sư Văn Âm như ma âm vẫn vang vọng trong lòng nàng, khiến nàng lo sợ sẽ có biến cố bất ngờ, làm liên lụy đến phụ mẫu và đại ca nàng.

Nghĩ đến đây, lòng nàng lại càng muốn rời đi hơn.

Thẩm phu nhân vỗ nhẹ lưng nàng, an ủi một lúc rồi nhẹ nhàng nói: “Con ăn cơm đi, ta đi tìm phụ thân con bàn bạc.”

Thẩm An An nhẹ gật đầu, cúi đầu từ trong lòng Thẩm phu nhân rút ra, đôi mắt vô tình nhìn lên, ánh lên niềm vui.

Trong lòng Thẩm phu nhân lại trĩu nặng.

Nữ nhi như vậy, có lẽ đã sa vào bùn lầy, rất khó có thể kéo ra.

Dặn dò Mặc Hương chăm sóc chu đáo xong, Thẩm phu nhân vội vã rời khỏi Hải Đường viên, đi thẳng tới thư phòng của Thẩm Văn.

Mặc Hương bưng chén trà qua cho Thẩm An An để nàng làm dịu cổ họng: “Cô nương, liệu việc này có thành công không?”

Thẩm An An im lặng, nhận chén trà từ tay Mặc Hương, uống một ngụm, cổ họng khô khốc và ngứa ngáy mới dịu lại đôi chút.

Nàng cúi đầu, trên mặt là sự tự trách và hối hận: “Phụ mẫu sẽ đồng ý thôi.”

Họ luôn thương yêu nàng, chỉ cần nàng kiên quyết, phụ mẫu nàng nhất định sẽ nhượng bộ.

Giống như kiếp trước khi nàng kiên quyết cưới Tiêu Uyên, mẫu thân nàng phản ứng còn mạnh mẽ hơn hôm nay, sau đó vì lo lắng mà bà còn bị bệnh một trận, nhưng cuối cùng bà vẫn không thể phản đối nàng, đồng ý gả cho hắn.

Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.

Còn phụ thân nàng, là một tướng quân, quyền lực của Thẩm gia đã đủ lớn, chọn một học sĩ trong sạch làm rể cũng sẽ làm hoàng gia an tâm.

Nàng không lấy Hoàng tử, nên những gia đình có quyền lực thực sự cũng không thể lấy, nếu không người đó e là sẽ không vui.

Chọn Trương Nghiệp Dương, cũng coi như là mọi người đều vui vẻ.

Nàng chắc chắn, chỉ cần nàng đồng ý, phụ thân nàng sẽ không từ chối.

Mặc Hương đỡ nàng dậy ăn một bát cháo, vào khoảng ba giờ chiều, Thẩm phu nhân lại đến Hải Đường viên, đôi mắt bà đỏ lên, rõ ràng là vừa khóc ở Thẩm Văn.

Thẩm An An thấy xót xa, nhưng cũng cố gắng kìm nén, đứng dậy chào: "Mẫu thân."

"Đứng dậy đi."

Thẩm phu nhân liếc nhìn bát cháo trắng nàng vừa ăn một nửa, cuối cùng cũng thở phào một hơi.

"Ngồi đi, nhìn con gầy đi, cằm còn gầy hẳn đây này, con ăn thêm chút nữa đi."

Thẩm An An sờ lên má mình, chỉ mới một ngày không ăn cơm thôi mà.

Nàng ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng."

Rồi ngồi xuống, từ từ múc cháo đưa vào miệng.

Thẩm phu nhân nhìn nữ nhi, không thể nhìn đủ, trong lòng càng thêm thương tiếc.

Khi bát cháo đã ăn xong, Thẩm An An bảo Mặc Hương dọn bát đĩa, Thẩm phu nhân mới nhẹ nhàng nói: "Nghe phụ thân con nói, chàng học sĩ... cũng khá tốt."

Thẩm phu nhân nói với vẻ không mấy vui vẻ: "Nhưng cuối cùng thế nào thì phải chờ xem, phụ thân con nói sẽ nhờ người giúp đỡ, để người đó ở lại kinh vài ngày nữa, nếu... con thực sự muốn, và nếu chàng học sĩ đó cũng là người có nhân phẩm tốt, thì sẽ đồng ý cho các con thành hôn."

Thẩm An An mặt mày rạng rỡ: "Cảm ơn phụ thân, mẫu thân."

Nàng vươn tay ôm lấy eo Thẩm phu nhân, dựa đầu vào người bà, hạnh phúc tràn ngập trên khuôn mặt.

"Người yên tâm, con lớn rồi, sẽ không còn làm nũng nữa đâu."

Nàng sẽ không lặp lại sai lầm cũ, dù gả cho ai, nàng sẽ sống một cách lý trí và hạnh phúc.

"Được rồi."

Thẩm phu nhân vỗ nhẹ lưng nàng, không khỏi thở dài.

Tối hôm đó, Thẩm Trường Hách từ ngoài trở về, rõ ràng cảm thấy bầu không khí trong nhà hôm nay nặng nề hơn nhiều.

Những nha hoàn và gia nhân đều cúi đầu, bước đi nhẹ nhàng, như thể sợ làm động gì đó.

Thẩm Trường Hách nhíu mày.

Lẽ ra, giờ này mẫu thân hắn phải vui vẻ hớn hở, tất bật chuẩn bị sính lễ cho hắn mới phải.

Hắn quay lại nhìn một nha hoàn đứng bên cạnh, nàng ta ngây ra, lắc đầu.

Nàng ta lúc nào cũng theo hắn nên chẳng biết gì hết.

Thẩm Trường Hách nói: "Vậy sao không đi hỏi đi?"

Nha hoàn bừng tỉnh, lập tức đi tìm những người gia nhân thân thiết để hỏi thăm.

Thẩm Trường Hách tiếp tục đi vào trong sân, khi đến cổng sân, nha hoàn lúc nãy mới vội vã chạy về, thở hổn hển.

"Công tử, không ổn rồi."

Thẩm Trường Hách dừng bước, nghiêng đầu nhìn nàng ta.

Nha hoàn mở miệng, nhìn quanh một lượt, thấy không có ai, giọng nói có phần khó khăn: "Nô tỳ đã hỏi gia nhân ở trong phủ, nghe nói là... là chuyện của đại cô nương."

Lông mày Thẩm Trường Hách lập tức nhíu lại, quay người đi về phía sân của Thẩm phu nhân, vừa đi vừa hỏi: "An An sao rồi?"

Nha hoàn lắp bắp, cuối cùng vẫn không dám nói: "Vẫn là công tử tự mình hỏi phu nhân đi thì hơn."

Bước chân của Thẩm Trường Hách lại nhanh hơn mấy phần.

Khi vào sân của Thẩm phu nhân, chưa kịp vào trong phòng, hắn đã nghe thấy tiếng thở dài sâu của Thẩm phu nhân.

"Giờ phải làm sao đây?"

"Đại công tử."

Các gia nhân trong hành lang đồng loạt chào, Thẩm Trường Hách vượt qua họ, bước vào trong.

Lúc này, Thẩm phu nhân cũng không còn tức giận, vừa nhìn thấy trưởng tử đến, mặt bà đã nhăn nhó lại, vẻ mặt đầy khổ sở.
 
Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa
Chương 42: Đi Một Chuyến Đến Giang Nam



"Trường Hách, con về rồi à?"

Thẩm Trường Hách ngồi xuống bên cạnh mẫu thân, nhíu mày, trực tiếp hỏi: "An An sao rồi?"

Khi nhắc đến chuyện này, mắt của Thẩm phu nhân đã đỏ lên.

Ma ma rất tinh tế dẫn gia nhân trong nhà lui ra ngoài.

Thẩm Trường Hách nhìn thấy mẫu thân lau nước mắt, trong lòng hắn không khỏi đau nhói.

"An An... An An hôm nay đã nói với ta, con bé có người trong lòng."

Nghe vậy, sắc mặt của Thẩm Trường Hách lập tức trầm xuống, đôi mày cau chặt lại. Khi thấy mẫu thân mình như vậy, trong lòng hắn cảm nhận được sự bất an, một cảm giác lạnh lẽo lan tỏa trong mắt, trái tim dần chìm xuống.

"Nhà nào?"

Khi nhắc đến chuyện này, Thẩm phu nhân nghẹn ngào trong cổ họng.

"Con bé nói là một tân khoa trạng nguyên."

Ánh mắt Thẩm Trường Hách lập tức trở nên lạnh lùng: "Là Trương Nghiệp Dương, người từ Giang Nam đến sao?"

Thẩm phu nhân ngẩn ra, vì hôm nayAn An có nhắc đến cái tên này.

"Làm sao con biết?"

"An An đã từng giới thiệu hắn với con."

Lúc đó hắn đã cảm thấy giữa hai người có một bầu không khí khá kỳ lạ. Hắn cũng đã chú ý, nhìn ánh mắt của Thẩm An An khi nhìn người nam nhân ấy thì không phải là tình yêu. Nhưng tại sao nàng ấy lại đột nhiên nhắc đến mẫu thân.

Thẩm phu nhân hơi tức giận: "Con biết mà sao không nói sớm với ta?"

Nếu biết từ trước, bà nhất định sẽ ngăn cản, biết đâu tình huống hiện tại đã không xảy ra.

Thẩm Trường Hách lắc đầu: "Con đã hỏi An An, muội ấy nói họ chỉ là tình bằng hữu bình thường, tình cờ gặp gỡ."

Thẩm phu nhân trong lòng tức giận, muốn cạy đầu Thẩm Trường Hách ra xem bên trong có gì. Hắn thật là một kẻ cứng đầu, cũng không bất ngờ mãi đến tận bây giờ vẫn chưa lấy được thê tử.

"An An là một cô nương, làm sao con bé có thể nói với con được? Một chuyện lớn như vậy, con lại không nói gì, giờ thì sao? Muội muội con đã tuyệt thực, quyết phải cưới cái tên đó."

Trong ánh mắt Thẩm Trường Hách lóe lên vẻ không thể tin nổi.

"Làm gì mà tuyệt thực? Làm sao có thể, chuyện này không giống phong cách của An An chút nào."

Thẩm phu nhân đã bắt đầu rơi lệ.

Thẩm Trường Hách bỗng nhớ lại những ngày khi Thẩm An An đến phòng sách của hắn, lời nói đều ngầm dò hỏi về người nam nhân kia.

Lúc đó hắn đã nghi ngờ, còn hỏi qua loa, thấy ánh mắt Thẩm An An khi nhắc đến người nam nhân ấy vẫn trong trẻo, không có chút mềm mại nào, lúc đó hắn mới nhẹ nhõm đôi chút.

Dù vậy, hắn vẫn cảm thấy, ánh mắt của Thẩm An An nhìn người nam nhân đó không giống như đang nhìn người yêu.

"Phụ thân biết chuyện này chưa?"

Thẩm phu nhân vừa lau nước mắt, vừa gật đầu.

Thẩm Trường Hách thở dài, hỏi bằng giọng trầm thấp: "Phụ thân nói sao?"

"Phụ thân con thì con còn không biết sao, lúc nào cũng như con phượng hoàng giữa mây, cao quý lắm."

Ý là, đã đồng ý rồi.

Thẩm Trường Hách sắc mặt có chút khó coi.Thẩm phu nhân tiếp tục nói: "Phụ thân con nói tên thư sinh đó tài hoa bình thường, nhưng phẩm hạnh thì có thể xem được, sẽ giữ hắn lại trong kinh thành thêm một thời gian, xem sao."

Bà hiểu rõ tính toán của phu quân mình, hiện tại Thẩm gia có địa vị như vậy, nếu không sớm quyết định, để nữ nhi trở thành con tốt thí trong cuộc tranh giành quyền lực, thì việc sắp xếp một cuộc hôn nhân xa xôi là lựa chọn tốt nhất.

Thẩm Văn ban đầu cũng dự định sẽ gả Thẩm An An cho một gia đình văn quan không có quyền lực thực sự.

Thẩm phu nhân hiểu rõ, nhưng bà vẫn không nỡ.

Thẩm Trường Hách đặt chén trà xuống, đứng dậy: "Thời gian không còn sớm, ngày mai trong quân còn nhiều việc phải làm, con về trước."

Thẩm phu nhân vẫy tay, không còn sức để nói nữa.

Thẩm Trường Hách cúi chào rồi quay người rời đi.

Bất chợt,Thẩm phu nhân nhớ ra điều gì đó, nói: "Ta đã thông báo ngày thỉnh cầu hôn cho Lâm gia từ hôm trước, không thể chần chừ, bảy ngày nữa, con xin nghỉ phép, đi cùng mẫu thân một chuyến."

Chuyện ban đầu còn vui vẻ, nhưng bây giờ Thẩm phu nhân thật sự không còn tâm trạng nữa, mọi việc đều giao cho người quản gia trong phủ.

Thẩm Trường Hách dừng lại một chút, nhưng trên mặt không có biểu cảm gì, nhẹ nhàng đáp lại.

Lâm cô nương, hắn đã gặp vài lần trong các buổi tiệc, nhưng dù cố gắng thế nào, hắn cũng không thể nhớ ra mặt mũi nàng ấy, ngược lại, chỉ có một khuôn mặt thanh tú, yếu đuối, ánh trăng chiếu sáng khiến nó càng trở nên rõ ràng hơn.

Ánh sáng chiều tà chiếu xuống, mùa thu man mác u ám, gió đã bắt đầu lạnh buốt,Thẩm Trường Hách đứng dưới hành lang, nhìn về phía không xa là Hải Đường Viên, phải mất một lúc lâu hắn mới bước đi.

Về đến phòng sách, hắn trực tiếp đến bàn viết.

Một gia nhân rất tinh tế tiến lên trải giấy và nghiền mực.

Những chữ mạnh mẽ và kiên quyết ướt đẫm trên mặt giấy, sau một lúc,Thẩm Trường Hách xếp thư lại, đưa cho gia nhân: "Gửi đi ngay lập tức."

Gia nhân nhận thư rồi bước đi dưới ánh trăng, rời phủ.

——

Tại phủ Tứ Hoàng tử.

Trong phòng sách.

Bầu trời đã hoàn toàn tối đen, nhưng trong phòng sách vẫn sáng như ban ngày, những chiếc đèn lồng thủy tinh trong hành lang nhẹ nhàng lay động theo làn gió, phản chiếu những bước đi vội vã của gia nhân.

"Chủ tử."

Người tới nhẹ nhàng gõ cửa.

Lăng Thần Dật từ trong chiếc ghế bành ngả người ra, đang giúp Tiêu Uyên xử lý công vụ, liền buông chiếc thẻ sách xuống, ngồi thẳng dậy.

Hắn nghiêng đầu nhìn Tiêu Uyên đang chăm chú làm việc, viết liên tục không biết mệt mỏi, rồi duỗi người một cái.

Cả ngày nay, nửa người bên trái của hắn đều tê dại, cuối cùng cũng lôi ra được đám tay chân của Nhị Hoàng tử ở phía Nam.

"Vào đi."

Hắn nhẹ nhàng lên tiếng.

Cửa phòng sách được mở ra, người tới trước tiên chào Tiêu Uyên đang ngồi sau bàn sách, sau đó nhanh chóng bước đến bên cạnh Lăng Thần Dật.

"Trong phủ vừa gửi đến, là thư dành cho ngài, hình như có chút gấp."

Lăng Thần Dật đáp lại một tiếng, thờ ơ nhận lấy, vung tay ra hiệu cho gia nhân lui ra.

Tiêu Uyên vẫn chìm đắm trong công việc, dường như không hay biết gì, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên.

Lăng Thần Dật thốt lên một tiếng ngạc nhiên.

Trong căn phòng sách yên tĩnh, âm thhắn rõ ràng có phần cố ý.

Tiếp theo là tiếng giấy Xuyến mở ra, rồi lại gấp lại sau một lúc.

Tiêu Uyên vẫn không ngẩng đầu, dường như không nghe thấy gì.

Lăng Thần Dật nhìn chăm chú vào tay Tiêu Uyên đang cầm bút, nửa cười nửa hỏi: "Huynh có biết lá thư này là ai viết không?"

Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.

Tiêu Uyên không đáp, lựa chọn làm lơ.

"Lạ thật."

Lăng Thần Dật thở dài một tiếng: "Nếu không tò mò, thì thôi vậy."

Hắn đứng dậy, dùng bút mực của Tiêu Uyên, trải một tờ giấy Xuyến ra và bắt đầu viết thư trả lời.

Là một lá thư dài, gần như chiếm hết một nửa trang giấy, sau khi khô mực, hắn gọi gia nhân vào: "Mang thư này đến cho Thẩm công tử."

Gia nhân nhận lấy rồi lặng lẽ rời đi.

Tiêu Uyên đang viết gì đó, bỗng dừng lại, bút chìa lên không trung, không ngẩng đầu lên, nhưng mực đen đã loang ra khắp mặt giấy, khuôn mặt hắn căng thẳng cứng lại.

Lăng Thần Dật liếc nhìn hắn một cái, khóe miệng nhếch lên một nụ cười mơ hồ, không nói gì.

Rồi hắn lại ngồi xuống chiếc ghế bành, lật xem thẻ sách.

"Viết gì vậy?"

Tiêu Uyên lạnh lùng lên tiếng, giọng bình thản vang lên.

"Cái gì cơ?"

Lăng Thần Dật làm vẻ không hiểu, cười nửa miệng, khi ánh mắt Tiêu Uyên quét qua, hắn liền xoa mũi, che giấu sự thích thú trong mắt.

Ánh mắt Tiêu Uyên nặng trĩu, khuôn mặt lạnh lùng trong ánh nến có phần căng thẳng.

Lăng Thần Dật lật cuốn sổ lớn, nghĩ rằng vào lúc này, nếu như Thẩm Trường Hách đến tìm hắn, thì chắc chắn là để điều tra người.

"Vệ binh hoàng gia gặp chuyện rồi sao?"

"Không có gì."

Lăng Thần Dật cười cười: "Chắc là chuyện riêng, có lẽ là vì muội muội của hắn, không phải việc gì lớn."

Nghe vậy, ánh mắt Tiêu Uyên trầm xuống, đặt cây bút xuống bàn, nhẹ giọng hỏi: "Hắn muốn điều tra ai?"

"Trương Nghiệp Dương."

Không khí trong phòng lập tức trở nên lạnh lẽo và im lặng, một làn gió lạnh thổi vào trong phòng, Lăng Thần Dật siết chặt áo, hai tay khoanh trước ngực.

Tiêu Uyên không nói gì thêm, hắn cầm tờ giấy bị loang mực lên, vò nát thành một cục giấy rác, rồi vứt vào giỏ giấy vụn.

Lăng Thần Dật nhìn theo cục giấy ấy, lưng bỗng dưng nổi lên một cơn lạnh.

"À... Hắn chỉ hỏi ta về hộ tịch của Trương Nghiệp Dương, tình hình gia đình và vài năm qua hắn đã làm gì, ngoài ra không nói gì thêm."

Tiêu Uyên nhìn những đốm mực đen ẩm ướt trên bàn, cúi đầu, vẫn không đáp lại.

Lăng Thần Dật cảm thấy trong lòng có chút bất an.

Bọn họ đã ở bên nhau hơn mười năm, nhưng rất hiếm khi thấy Tiêu Uyên như thế này. Khi hắn tức giận, hắn sẽ phát tiết ra ngoài, nhưng khi hắn im lặng và mặt lạnh như thế này, thật sự là có gì đó không ổn, toàn bộ căn phòng dường như trở nên lạnh lẽo.

"Ba ngày nữa, thời hạn đã qua hai ngày, ngày mai hắn sẽ phải lên đường nhận nhiệm vụ đúng không?"

Tiêu Uyên đột nhiên bình tĩnh hỏi.

Lăng Thần Dật gật đầu: "Đúng vậy."

Tuy nhiên, vào thời điểm này, khi Thẩm Trường Hách đang điều tra hắn, Lăng Thần Dật cảm thấy có gì đó không ổn.

Tiêu Uyên "Ừ" một tiếng, cúi đầu tiếp tục ký tên vào các công văn, nhưng không thể nào lấy lại sự bình tĩnh. Trong lòng dâng lên một cảm giác bồn chồn, khiến lực viết của hắn trên giấy cũng trở nên mạnh mẽ hơn.

"Cho người đi một chuyến đến Giang Nam."

Đột nhiên Tiêu Uyên nói.

Lăng Thần Dật vẫn còn hơi mơ hồ: "Đi Giang Nam làm gì?"

Chẳng phải tên thư sinh kia chuẩn bị rời đi sao? Sau khi rời khỏi kinh thành, hắn chỉ như một hạt bụi, chẳng có liên quan gì đến hắn.

Thế nhưng, hiện giờ người ta cũng không có liên quan gì đến hắn, chỉ là đều có tâm hồn thuộc về một người mà thôi, nhưng Tiêu Uyên chắc chắn sẽ không thừa nhận điều này.

Tiêu Uyên ngẩng đầu, liếc nhìn Lăng Thần Dật, không nói gì, nhưng chỉ cần khí thế ấy thôi cũng đủ khiến Lăng Thần Dật cảm thấy có chút sợ hãi.

"Được, ta sẽ phái người đến nhà của tên thư sinh đó để điều tra."

Hắn đứng dậy ra ngoài, dặn dò mấy câu, rồi tiếng bước chân vội vã rời đi vang lên trong hành lang.

Lăng Thần Dật quay lại phòng, nhíu mày nhìn Tiêu Uyên, người vẫn đang tiếp tục ký tên vào công văn, nhẹ nhàng nói: "Thực ra... nếu có thể thành thân với Thẩm gia, thì chẳng phải quá tốt sao? Còn có Thẩm Quý phi giúp đỡ, huynh..."

Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.

Chưa kịp dứt lời, hắn đã bị ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Uyên ngắt lời. Tiêu Uyên chỉ tay về phía đống hồ sơ chất đầy bên cạnh, giọng nói lạnh lùng: "Còn những thứ này nữa, nếu hôm nay không làm xong thì ngươi phải ngủ lại trong phòng sách."

Lăng Thần Dật mím môi, ngay lập tức im lặng.

Hắn ngoan ngoãn đi qua, từng cái hồ sơ được lật ra, những hồ sơ có khả năng là thuộc hạ của Nhị Hoàng tử bị tách ra, chuẩn bị để thay thế bằng người của mình.

Với sự hỗ trợ của sự kiện dân lưu, đây chính là cơ hội tốt nhất để phá vỡ thế lực của Nhị Hoàng tử, ngày mai trong triều, việc này sẽ vô cùng quan trọng đối với hắn

Ánh sáng từ ngọn nến trong phòng sách vẫn cháy đến tận canh ba.

Lăng Thần Dật mệt mỏi, cảm thấy đầu óc choáng váng, cơ thể nhẹ bẫng. Hắn đứng dậy đi đến cửa sổ nhìn sắc trời sắp sáng, đành phải ngủ lại trong phòng sách của Tiêu Uyên.

——

Ngày hôm sau, khi trời vừa sáng, cả hai đã chuẩn bị xong xuôi và lên đường vào triều.

Ngoài cổng hoàng cung, các quan lại đều đứng chờ ở đó, nhóm này tụ lại với nhau thành từng nhóm nhỏ.

Chiếc xe ngựa mang biển hiệu của phủ Tứ Hoàng tử từ từ dừng lại, các quan lại im lặng một chút, nhìn về phía xe ngựa và đồng loạt hành lễ.

Tiêu Uyên và Lăng Thần Dật cùng nhau xuống xe.

Lăng Thần Dật chào hỏi các vị quan lớn, còn Tiêu Uyên vốn ít nói, các quan cũng đã quen với điều này, sau khi hành lễ, họ thu lại ánh mắt, lùi sang một bên muốn tránh xa hắn một chút.

Ánh trăng vẫn chưa khuất hẳn, trời còn mờ tối, chỉ có ánh sáng từ những ngọn đèn hoàng cung chiếu sáng con đường trước mặt, có thể nhìn rõ mọi vật trong phạm vi năm sáu bước.

Tiêu Uyên liếc qua đám người, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở một bên cổng hoàng cung, nơi đang trò chuyện với Bộ trưởng Bộ Lễ, là Thẩm Văn.

Đôi mắt hắn khẽ trầm xuống.

Lăng Thần Dật nhìn theo ánh mắt của hắn, cũng nhíu mày, Bộ trưởng Bộ Lễ là một người rất khéo léo, hắn không nhớ là Thẩm Thái úy có mối quan hệ gì với ông ta.

"Thẩm Thái úy trung chính, luôn không thích những người như Vương đại nhân, sao hôm nay..."

Chưa nói xong, hắn liếc mắt một cái, trong lòng chợt có dự cảm không tốt.

Nhất là khi trên mặt Vương đại nhân luôn nở nụ cười, không ngừng gật đầu, miệng có vẻ đang nói “được”.

Rõ ràng là Thẩm Thái úy có việc nhờ ông ta giúp đỡ.

Lăng Thần Dật trong lòng cảm thấy nặng nề, liếc nhìn Tiêu Uyên.

Bộ Lễ phụ trách việc tuyển chọn trạng nguyên, dựa vào kết quả và thứ hạng của các trạng nguyên, kết hợp với các vị trí còn thiếu trong triều, để chỉ định chức quan, có thể là trao nhiệm vụ nội bộ hoặc cấp chức vụ ngoài tỉnh.

Hơn nữa, hôm qua Tiêu Uyên vừa tra xét lý lịch của Trương Nghiệp Dương, hôm nay Thẩm Văn lại đến Bộ Lễ, nghĩ kỹ một chút thì có thể đoán được điều gì đó không ổn.

Tiêu Uyên đứng trong bóng tối, không thể phân biệt được vui giận, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hai người đang trò chuyện, môi mím chặt.

Lúc này, một giọng nói sắc bén vang lên, cổng hoàng cung mở ra, các quan lại tự động lùi lại vài bước, nhường đường cho các Hoàng tử và quyền thần.

Tiêu Uyên dừng lại trước cổng cung, ánh mắt liếc qua Thẩm Văn vẫn còn đang trò chuyện với Vương đại nhân, hắn lạnh lùng lên tiếng: "Thời gian không còn sớm, Thẩm Thái úy không vào sao?"

Thẩm Văn ngẩn người.

Vương đại nhân vội vàng cúi người thêm một cái: "Đi ngay đây, đi ngay đây."

Nói xong, ông ta cúi đầu chào Thẩm Văn một cách sâu sắc rồi vội vã bước đi.

Thẩm Văn đứng trong bóng tối, lông mày hơi nhíu lại, đôi mắt sâu thẳm, đầy vẻ ngạc nhiên.

Ông đối diện với Tiêu Uyên dưới ánh đèn hoàng cung, trong một khoảnh khắc cảm thấy người đứng trong bóng tối như Tiêu Uyên mới là người đáng chú ý.

Họ đâu có sự gắn kết sâu sắc để cùng nhau đi lên triều đâu.

Thế nhưng, Tiêu Uyên lại khẽ mỉm cười, nụ cười ấy khó mà đoán được.

Thẩm Văn cũng khẽ nở nụ cười trịnh trọng rồi bước đi về phía cổng hoàng cung.

Ông đi sau Tiêu Uyên một bước, cùng nhau tiến về điện Kim Loan.

Lăng Thần Dật theo sau hai người, trên mặt là nụ cười đầy ẩn ý.

Khi sắp rời khỏi cổng cung, Thẩm Văn quay đầu nhìn lại, xác nhận vị trí xe ngựa của Tứ Hoàng tử, biết rằng hắn không nghe thấy cuộc trò chuyện giữa ông và Vương đại nhân, tâm trạng cũng phần nào yên ổn hơn.

Cuộc họp triều hôm nay kéo dài khá lâu, mãi đến khi vào giờ Tỵ mới kết thúc.

Trước tiên, những quan viên dưới sự lãnh đạo của Nhị Hoàng tử lần lượt rời đi trong tâm trạng buồn bã, Thẩm Văn không tham gia vào những chuyện này, chỉ lặng lẽ quay người rời khỏi đại điện.

Ông tìm kiếm bóng dáng Vương đại nhân trong đám đông, rồi bước về phía ông ấy.

Tại hành lang của đại điện, Tiêu Uyên lạnh lùng đối diện với Nhị Hoàng tử, đang phải tìm cách ứng phó với sự ngăn cản.

"Tứ đệ, tài năng không tồi, xin chúc mừng."

Tiêu Trạch nheo mắt lại, gương mặt cười nhưng ánh mắt đầy vẻ giả dối, ẩn chứa sự lạnh lùng và tàn nhẫn.

Tiêu Uyên rút tầm mắt khỏi Thẩm Văn đang đi về phía Vương đại nhân, rồi đối diện với ánh mắt của Tiêu Trạch. Đôi mắt hắn lạnh lùng, không chút cảm xúc, lộ rõ sự bình thản, trái ngược hoàn toàn với Lăng Tiêu Dật đang cố kiềm chế sự tức giận.

Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.

Điều mà Tiêu Trạch sợ nhất chính là kiểu Tiêu Uyên này, tấm lòng lạnh lùng, hành động tàn nhẫn, có thể bất ngờ cắn trả mà không để lộ bất kỳ dấu hiệu nào. Sau đó, hắn vẫn có thể duy trì bộ mặt như không có gì xảy ra, điều đáng ghét là, mỗi lần như thế, Hoàng thượng đều không hề nghi ngờ gì cả.

"Những gì Nhị ca nói, ta không hiểu. Trong phủ còn chuyện phải làm, ta không thể tiếp tục làm trò chuyện với Nhị ca được, xin cáo từ."

Chưa để Tiêu Trạch nói gì, hắn đã bước xuống bậc thềm, tiến về phía Thẩm Văn.

Thẩm Văn vừa gọi một tiếng "Vương đại nhân", thì cổ đột nhiên bị một bàn tay từ phía sau ôm lấy. Khi ngẩng đầu lên, ông đối diện ngay với nụ cười ôn hòa của Lăng Thần Dật.
 
Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa
Chương 43: Hai Người Họ Tình Ý Tương Thông.



Ông hơi cứng người lại, nhìn qua phía bên cạnh là Tiêu Uyên đang không có biểu cảm gì, mặt căng thẳng không kìm được hỏi: "Có phải Tứ Hoàng tử có chuyện gì cần tìm lão thần không?"

Tiêu Uyên chưa kịp lên tiếng, Lăng Thần Dật cười nói: "Không có chuyện gì lớn đâu, chỉ là ngày mai đúng lúc nghỉ ngơi, muốn cùng Thái úy tướng quân của Thẩm gia uống một ly, ta đã chuẩn bị rượu và món ăn ở tửu lầu rồi, Thẩm đại nhân có thể dành chút thời gian tham gia cùng không?"

Nói đến đây, Thẩm Văn không thể từ chối, nhưng vẫn không kìm được nói: "Công tử quá khách khí rồi, chỉ là gần đây gia đình ta có chút chuyện linh tinh, e rằng không thể ngồi lâu."

"Không sao, sẽ không làm phiền Thẩm đại nhân quá lâu đâu."

Lăng Thần Dật nói xong, đôi mắt tối tăm liếc qua Tiêu Uyên, như vô tình hỏi: "Nghe nói gần đây Thẩm công tử có chuyện làm mai, Đại nhân vội vã về là vì chuyện đó sao?"

Trên mặt Thẩm Văn hiện lên vẻ vui mừng, gật đầu, nhưng nụ cười nhanh chóng tắt đi, vẻ mặt trở nên trầm tư.

Khi đã leo lên được vị trí cao trong triều đình và vẫn đứng vững, dù có trung thành đến đâu, người đó cũng không phải dạng tầm thường, trí óc không kém gì cái rây lọc, Lăng Thần Dật sợ Thẩm Văn nghi ngờ, nên không hề nhắc đến chuyện của Thẩm gia.

Dưới hành lang của đại điện, Tiêu Trạch nhìn bóng lưng ba người rời đi, trong mắt hắn chứa đầy vẻ lạnh lẽo, đôi mắt phượng dài hẹp như d.a.o sắc, khép lại một cách tàn nhẫn.

"Nhị Hoàng tử, xem ra Thẩm gia thực sự đã bắt tay với Tứ Hoàng tử."

Một quan viên lo lắng nói.

Tiêu Trạch cười lạnh một tiếng: "Hắn muốn nữ nhi Thẩm gia, nhận được sự ủng hộ và quyền lực quân đội của Thẩm gia, cứ ở đó mà mơ đi."

Hắn quay lại nhìn về phía Kim Chiêu Ngọc Tuý, nơi biểu tượng của uy nghi hoàng gia điện Kim Loan, khóe miệng nhếch lên một chút, vẫy tay áo rồi bỏ đi.

Tại tửu lầu.

Thẩm Văn tưởng rằng chỉ cần ngồi một lát là có thể rời đi, nhưng không ngờ Lăng Thần Dật cứ rót rượu mời mãi, chẳng mấy chốc đầu ông đã hơi choáng váng.

Lăng Thần Dật vẫn không buông tha.

"Không được, nhà ta còn việc, lần khác cùng Lăng Thế tử uống tiếp."

Thẩm Văn từ chối và muốn rời đi.

Lăng Thần Dật giữ tay ông lại, nụ cười ấm áp nhưng ánh mắt lại sắc bén ẩn chứa những ý tứ sâu xa: "Vất vả lắm mới có dịp ngồi cùng Thẩm đại nhân, sao ngài lại vội vã như vậy?"

Thẩm Văn bất đắc dĩ: "Ta thật sự là có việc ở nhà."

Lăng Thần Dật vẫy tay: "Chuyện hôn nhân của con cái thì cứ để Thẩm phu nhân lo là được."

Nói xong, hắn vừa rót rượu, vừa liếc nhìn sắc mặt Thẩm Văn, thấy ông vẫn giữ nụ cười, sắc mặt không thay đổi, trong lòng hắn bất giác dấy lên một nghi ngờ.

Liệu hắn có đoán sai không?

Tiêu Uyên ngồi một bên, thỉnh thoảng nhấp vài ngụm rượu, phần lớn thời gian im lặng ít nói, càng khiến Thẩm Văn cảm thấy không yên tâm, không biết bữa rượu này thật sự có mưu đồ gì.

Các tướng quân đều thích rượu, đặc biệt là rượu ngon, Thẩm Văn rất thích rượu mà Lăng Thần Dật mang từ phủ Vĩnh Ninh Hầu đến, nhưng ông cũng biết chừng mực, không dám uống quá nhiều.Lăng Thần Dật không thể khuyên thêm, liền đặt bình rượu xuống và bắt đầu trò chuyện với Thẩm Văn, nói đủ thứ chuyện từ nam chí bắc, khiến Thẩm Văn lo lắng không yên, không thể ngồi yên nữa.

Tiêu Uyên nhẹ nhàng lên tiếng: "Nếu trong nhà Thẩm đại nhân có việc gấp thì cứ về trước đi, Thần Dật, đừng làm phiền Thẩm đại nhân nữa."

Lúc này, Lăng Thần Dật lại rất dễ nói chuyện, thả tay khỏi vai Thẩm Văn, gật đầu nói; "Vậy ta tiễn Thẩm đại nhân."

Thẩm Văn nhìn cái này rồi lại nhìn cái kia, trong đầu ông lúc này cảm thấy mơ hồ, suy nghĩ rối loạn: "Vậy phiền Tứ Hoàng tử và Lăng Thế tử rồi."

"Không có gì, chỉ là một việc nhỏ."

Lăng Thần Dật cười nhẹ, như gió mùa xuân thổi, khiến người ta không thể nhận ra nửa điểm nghi ngờ.

Thẩm Văn chắp tay với Tiêu Uyên, đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Nhưng vừa mới đứng dậy, đột nhiên trước mắt ông tối sầm, thân thể xoay ngược lại không kiểm soát được, ngả sang một bên, mắt mờ đi.

Lăng Thần Dật vội vàng đỡ lấy ông, cười nói: "Thẩm đại nhân sao vậy, chẳng lẽ say rồi sao?"

Thẩm Văn lắc đầu, vẫn cảm thấy đầu óc quay cuồng. Không đúng, ông đâu phải là người có tửu lượng kém như vậy.

Lăng Thần Dật tiếp lời: "Không phải mọi người đều nói Thẩm đại nhân tửu lượng rất tốt sao, sao mới uống có chút mà đã say rồi."

Hắn đỡ Thẩm Văn ngồi lại xuống ghế.

Thẩm Văn chống tay lên trán, cảm giác choáng váng vẫn chưa hết, ông khẽ nói: "Chắc là vì uống vội quá, ta cần nghỉ ngơi một chút."

Chút rượu này, bình thường ông uống còn không tới một phần ba.

Lăng Thần Dật lập tức sai người mang lên hai bát canh giải rượu.

Tiêu Uyên liếc nhìn bình rượu, ánh mắt nặng trĩu nhìn về phía Lăng Thần Dật, lạnh nhạt hỏi: "Lăng Thế tử, rượu này là từ đâu mà có?"

Lăng Thần Dật nhướn mày.

Lúc này là muốn tách ra không liên quan sao? Làm bộ làm tịch à?

Tuy nhiên hắn rất phối hợp, dù sao Thẩm Văn cũng là nhạc phụ tương lai của hắn, chứ không phải của hắn.

Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.

"Đây là do Hoàng thượng thưởng cho mẫu thân ta, rồi phụ thân ta lấy từ mẫu thân ta."

Thẩm Văn cố gắng gượng dậy, nhìn về phía bình rượu.

Hóa ra là vật do Hoàng thượng ban tặng!

Tiêu Uyên giọng điệu không vội không chậm, mang chút lười biếng: "Mấy ngày trước, các chư hầu quốc đã dâng lên vài chục vò rượu mạnh từ quê nhà, uống vào rất êm, không cay nhưng lại rất mạnh, uống hai ly là có thể khiến một người nam nhân bình thường say mèm, Thẩm đại nhân uống bao nhiêu ly như vậy, mà vẫn có thể ngồi được, cũng coi như là tửu lượng cao rồi."

Thẩm Văn: "......"

Ông vẫn cảm thấy đầu óc quay cuồng, nhưng trong đầu vẫn còn chút tỉnh táo. Ông ngẩng đầu nhìn Tiêu Uyên, trong ánh mắt lộ rõ sự khó nói thành lời.

Muốn hỏi rằng, nếu đã biết, vì sao không báo trước cho lão thần?

Tiêu Uyên cúi mắt, khẽ chạm vào miệng chén rượu, giọng điệu bình thản nhưng lại mang theo vài phần vô tội: "Lăng Thế tử đã đổi bình rượu, ta không nhận ra, cũng phải đến khi nhắc đến việc rượu do Hoàng thượng ban thưởng mới đột nhiên nhớ ra, mùi vị này có chút giống với rượu trong ngự thư phòng của phụ hoàng."

Thẩm Văn lặng lẽ thu lại ánh mắt, có thể khiến Tứ Hoàng tử mở miệng giải thích vài câu, coi như đã nể mặt ông lắm rồi.

Lăng Thần Dật liếc nhìn Tiêu Uyên một cái, trong mắt mang theo sự u ám, đúng là giỏi đóng vai kẻ ngoài cuộc vô can, trong sạch vô tội.

"Thẩm đại nhân về trong tình trạng này, e rằng cũng không giúp được gì, vẫn phải để Thẩm phu nhân lo lắng. Tửu lầu có nhã gian, chi bằng ngài nằm nghỉ một lát, đợi khi tỉnh rượu rồi hẵng về."

Thẩm Văn rất muốn từ chối, nhưng ông càng không muốn bị đám gia nhân dìu về phủ. Bằng không, phu nhân chắc chắn sẽ cằn nhằn suốt cả ngày. Việc chung thân đại sự của nữ nhi còn chưa thu xếp xong mà ông đã say thành thế này rồi.

"Lão thần cứ yên tâm, loại rượu này tuy mạnh, nhưng tỉnh rất nhanh, lại không khiến đau đầu."

Lăng Thần Dật không để ông có cơ hội phản đối, trực tiếp đứng dậy đỡ Thẩm Văn vào phòng nghỉ.

Trước khi rời đi, đôi mắt m.ô.n.g lung vì men say của Thẩm Văn khẽ lướt qua Tiêu Uyên, ánh nhìn có chút khó diễn tả thành lời.

Lăng Thần Dật thu xếp cho Thẩm Văn nghỉ tại nhã gian trên tầng ba rồi quay lại, vừa lúc nhìn thấy Khánh Phong đang cúi đầu thấp, giọng nói nhỏ nhẹ bẩm báo gì đó với Tiêu Uyên, dáng vẻ có chút bất an.

Lăng Thần Dật nhanh chóng nhận ra bầu không khí trong phòng có gì đó khác lạ. Hắn nhướng mày nhìn về phía Tiêu Uyên sắc mặt hắn lạnh lùng, chén rượu trong tay bị siết chặt.

"Chuyện gì vậy?"

Hắn bước lên trước, lập tức cảm nhận được khí lạnh toát ra từ người Tiêu Uyên, khiến hắn theo bản năng nghiêng đầu nhìn về phía Khánh Phong.

Khánh Phong nuốt nước bọt, hạ giọng nói: "Bên phía Lại Bộ vừa gửi tin tức tới, nói rằng... ngày nhậm chức của Trương Nghiệp Dương đã bị hoãn lại nửa tháng."

Lăng Thần Dật nghe vậy lập tức quay đầu nhìn về phía Tiêu Uyên.

Hóa ra hôm nay Thẩm Văn tìm đến Vương đại nhân quả nhiên là vì chuyện này.

Điều này có ý nghĩa gì?

Chẳng phải đồng nghĩa với việc vị thư sinh kia và Thẩm cô nương đã có tình cảm với nhau, đôi bên tâm đầu ý hợp? Thẩm gia ra mặt, chẳng phải chính là biểu hiện họ đã chấp thuận mối hôn sự này sao?

Hơn nữa, họ còn có ý định nâng đỡ tên thư sinh đó.

Bây giờ chỉ là hoãn ngày nhậm chức, tiếp theo chắc chắn sẽ lợi dụng các mối quan hệ để giữ hắn lại kinh thành, sắp xếp một chức quan phù hợp.

Lăng Thần Dật không dám nhìn sắc mặt khó coi của Tiêu Uyên, lặng lẽ ngồi xuống ghế, nhưng trong đầu đột nhiên lóe lên một hình bóng mơ hồ thoáng qua, khiến hắn khẽ cau mày.

Vừa từ chùa Hương Giác trở về liền xảy ra chuyện này, chẳng lẽ hai người đó chính là... hôm đó...

Hắn ngẩng đầu nhìn Tiêu Uyên, vẻ mặt do dự, không biết có nên nói ra hay không.

Tiêu Uyên đã sớm đè nén tâm trạng, lấy lại vẻ bình thản bên ngoài, chỉ có các khớp ngón tay đang xoay chiếc nhẫn ngọc trên ngón cái là mơ hồ trắng bệch.

Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.

Hắn liếc nhìn Lăng Thần Dật, giọng trầm lạnh: "Muốn nói gì?"

Lăng Thần Dật do dự một hồi, cuối cùng vẫn quyết định lên tiếng: "Nay nghĩ lại, người rời khỏi sân chùa hôm đó có lẽ chính là Thẩm cô nương. Chỉ là lúc đó có nha hoàn bên cạnh nàng ta, ta cũng không để tâm lắm."

Không ngờ, nữ nhân ấy lại gan lớn đến mức dám hẹn gặp nam nhân trong chùa.

Sắc mặt Tiêu Uyên trầm xuống đến mức có thể nhỏ ra nước, đường nét xương hàm căng cứng, đôi mắt sâu thẳm như mực lóe lên tia sắc lạnh đầy nguy hiểm.

Ngày hôm đó.

Chính là ngày hôm đó, hắn không đi theo, vậy mà nữ nhân kia lại ra tay nhanh đến vậy.

Lăng Thần Dật không dám lên tiếng, chỉ lặng lẽ ngồi yên.

Nếu biết nàng ta đi gặp Trương Nghiệp Dương để định tình, dù thế nào hắn cũng phải tìm cách ngăn cản.

Hắn cân nhắc một lúc rồi trầm giọng nói: "Tiêu Uyên, đến nước này rồi, huynh còn giữ thể diện làm gì? Nếu thật sự thích nàng ta, bất kể thủ đoạn thế nào, cứ lấy nàng về trước là được."

Lăng Thần Dật hiểu rõ, chỉ cần Tiêu Uyên ra tay, hôn sự này chắc chắn không thành. Hơn nữa, với sự hậu thuẫn của Thẩm Quý phi, muốn thành toàn chuyện này cũng không khó.

Cùng lắm thì viện đến ý chỉ của Hoàng thượng, một khi thánh chỉ ban xuống, chẳng lẽ Thẩm gia còn dám kháng chỉ?

Tiêu Uyên cúi mắt nhìn mặt bàn, ánh mắt tối tăm khó lường, im lặng hồi lâu không nói gì.

Lăng Thần Dật lại tiếp tục: "Bây giờ Thẩm Thái úy đang say, Thẩm Trường Hách thì ở trong cung không thể ra mặt. Nếu muốn ra tay, đây chính là cơ hội tốt nhất. Chỉ cần gửi tin đến Lại bộ, đưa người đi, đợi đến khi Thẩm Văn tỉnh lại, có muốn đòi lại cũng chẳng còn kịp nữa."

Chỉ cần hôn ước chưa định, có vô số cách để phá hỏng, huống hồ hai người xa cách trời nam biển bắc, dù có sâu nặng đến đâu, làm sao có thể giữ vững lòng son sắt?

Hắn chuốc say Thẩm Văn cũng chính là vì tính toán nước cờ này.

Tiêu Uyên chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại trên vò rượu, nhưng dường như đang nhìn thứ gì khác, đôi mắt đen sâu thẳm ẩn chứa những cơn sóng ngầm dữ dội.

Năm ngón tay hắn siết chặt mấy lần, khớp xương trắng bệch, gắng sức đè nén ngọn lửa bức bối đang bùng lên trong lồng ngực, giữ lại một tia lý trí cuối cùng.

Hắn cất giọng lạnh băng: "Người ngươi phái đi Giang Nam tra xét, nhanh nhất bao lâu có thể trở về?"

"Nhanh nhất cũng phải mười ngày."

Lăng Thần Dật nhíu chặt mày: "Huynh hỏi chuyện này làm gì? Dù quê hắn có vấn đề gì, đợi tin tức truyền về thì cũng đã muộn rồi."

Tiêu Uyên không đáp, chỉ đứng dậy bước đến bên cửa sổ, đẩy cửa ra, lặng lẽ quan sát dòng người tấp nập trên phố.

Gió nhẹ thoảng qua, hắn đứng thật lâu, cố gắng xua đi ngọn lửa ghen tuông đang bùng cháy trong lòng cùng những suy nghĩ u ám không thể kìm nén.

"Tiêu Uyên."

"Không nhúng tay."

Hắn đứng đó, bóng lưng đối diện ánh sáng, giọng nói lạnh lùng và bình thản.

Lăng Thần Dật suýt nữa nghĩ rằng mình nghe nhầm. Đến nước này rồi, hắn vẫn còn cố chấp ư?

"Tiêu Uyên, đây là chuyện đại sự cả đời đấy. Huynh không sợ sau này hối hận sao?"

Tiêu Uyên khẽ nhếch môi, nụ cười mang theo chút châm biếm, quay đầu nhìn Lăng Thần Dật: "Ta chưa từng làm chuyện gì khiến bản thân hối hận."

Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.

"Nàng muốn hắn ở lại, vậy cứ để hắn ở lại đi."

Hắn cười khẩy một tiếng.

Thanh cao chính trực, quân tử đoan trang, không vấy bẩn thế tục, chí sĩ nhân nghĩa, phải không?

Nàng thật ngây thơ. Vậy thì cứ để nàng tận mắt nhìn xem, tên thư sinh kia rốt cuộc là hạng người gì.

Trên đời này, chẳng có ai là hoàn mỹ, chỉ có những kẻ khéo che giấu bóng tối của mình. Người xuất thân hàn môn muốn vươn lên, từ bao giờ lại có thể nói đến tình cảm chân thành?

Tiêu Uyên cúi đầu, chậm rãi xoay chiếc nhẫn ngọc trên tay, khóe môi vương ý cười lạnh lẽo.

Lăng Thần Dật đứng phía sau hắn, bất giác cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.

Tiêu Uyên với vẻ âm trầm u ám thế này, cứ như thể mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn, khiến người ta không khỏi sinh lòng e sợ.

——

Khi Thẩm Văn tỉnh lại trong tửu lầu, mặt trời đã khuất hơn một nửa, chỉ còn những tia nắng cuối ngày vương lại, nhuộm bầu trời một màu vàng nhạt.

Lăng Thần Dật và Tiêu Uyên đã rời đi.

Ông vội vàng chỉnh trang rồi quay về phủ.

Lúc này, Thẩm An An đã nhận được tin Trương Nghiệp Dương bị hoãn ngày nhậm chức, trong lòng vui buồn lẫn lộn.

Nàng vui vì hắn còn có thể ở lại kinh thành thêm một thời gian, nhưng cũng lo sợ phụ mẫu sẽ nảy sinh ý định để hắn ở lại lâu dài.

“Mặc Hương, chuẩn bị trang phục, ta muốn sang viện của mẫu thân ngồi một lát.”

Hai khắc sau, Thẩm An An xuất hiện trước cửa viện của Thẩm phu nhân. Vừa bước vào, nàng đã nghe thấy giọng mẫu thân trách móc đầy giận dữ xen lẫn tiếng phụ thân thấp giọng giải thích.

“Ta sắp bạc hết cả tóc vì lo nghĩ đây, thế mà ông còn có thời gian ra ngoài uống rượu?”

Thẩm Văn xoa trán, vẫn còn chút choáng váng, cười gượng giải thích: “Lăng Thế tử nhiệt tình quá, ta cũng không tiện từ chối. Ta nào biết rượu đó là ngự tứ, mạnh đến mức chỉ vài chén đã gục mất rồi.”

Thẩm phu nhân vẫn chưa nguôi giận, chỉ im lặng hờn dỗi.

Thẩm Văn kéo bà vào lòng, nhẹ giọng dỗ dành.

Thẩm An An đứng ngoài cửa một lát, rồi ra hiệu cho nha hoàn vào báo tin.

Thẩm phu nhân nghe vậy, lập tức tách khỏi vòng tay phu quân.

Khi Thẩm An An bước vào, Thẩm Văn vừa đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

“Phụ thân.”

Thẩm Văn gật đầu đáp lại, định nói gì đó với nữ nhi, nhưng nghĩ ngợi một hồi lại thôi. Chuyện nữ nhi, vẫn nên để phu nhân nói thì thích hợp hơn.

Phụ tử chào hỏi đơn giản rồi Thẩm Văn rời đi, về thư phòng.

Thẩm phu nhân ra hiệu cho ma ma dâng trà, sau đó vỗ vỗ chỗ bên cạnh, bảo Thẩm An An ngồi xuống: “Phụ thân con đã tìm đến Thượng thư bộ Lại, Vương đại nhân, tạm thời giữ chân vị thư sinh đó lại.”

“Mẫu thân, chàng tên là Trương Nghiệp Dương.”

Thẩm phu nhân bất đắc dĩ thở dài: “Được rồi, Trương Nghiệp Dương.”

Thẩm An An vui vẻ cười, kéo tay mẫu thân nhẹ nhàng lắc lắc: “Cảm ơn mẫu thân, con biết người thương con nhất mà.”

Thẩm phu nhân xoa nhẹ tóc nàng, giọng dịu dàng: “May mà nhân phẩm hắn cũng không tệ, sau này để phụ thân con nâng đỡ thêm một chút.”

Có một chức quan ở kinh thành, để hắn ở ngay trước mắt mà trông chừng, hắn cũng chẳng dám bạc đãi Thẩm An An. Như vậy, nếu có chuyện gì, bà cũng dễ dàng ra mặt giúp đỡ.

Nghe vậy, ánh mắt Thẩm An An thoáng d.a.o động: “Mẫu thân, bây giờ chức quan của chàng cũng đã rất tốt rồi. Nơi bộ Lại phân công là vùng đất phồn thịnh, dễ tạo dựng công trạng. Đợi ba đến năm năm nữa, rồi để phụ thân giúp một tay, chàng quay về kinh, chẳng phải sẽ từng bước thăng tiến hay sao?”

Gương mặt Thẩm phu nhân hơi biến sắc, bà nghiêng đầu nhìn nữ nhi, ánh mắt đầy kinh ngạc.

“An An, con… con không định theo hắn đến Giang Nam đấy chứ?”

Một huyện nhỏ, dù có giàu có đến đâu cũng không thể so với kinh thành, huống hồ khoảng cách xa xôi như vậy.

Bà vốn dĩ định giữ người ở lại ngay lần này, dù có thực quyền hay không cũng chẳng quan trọng, chỉ cần có một chức quan ở kinh thành là được, mọi thứ khác có thể từ từ tính toán.

Nhưng xem ra, nữ nhi của bà lại không nghĩ như vậy.

Một lần nữa, Thẩm phu nhân cảm thấy bị đả kích nặng nề.
 
Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa
Chương 44: Kéo Cung Lên Tên



“An An, hắn không thể cứ mãi dựa vào Thẩm gia, không thì người ta sẽ bảo là ăn bám. Ta và phụ thân con chỉ cần giúp hắn một tay khi cần thiết, công lao vẫn phải do hắn tự mình làm lấy.”

“Sau này con phải sống dựa vào hắn nếu không rèn giũa cho tốt, làm sao có thể đứng vững được. Ta không để phụ thân can thiệp, chờ khi hắn có thành tựu rồi mới gọi về, bây giờ cứ để hắn đi thử thách một phen đi.”

Thẩm phu nhân sao có thể vui vẻ được.

Bà muốn đợi hắn ba, năm năm nữa mới cho trở về, nhưng cũng biết An An không thể chờ lâu như vậy.

Bảo nữ nhi đi theo hắn chịu khổ, bà làm sao vui vẻ cho được.

“An An, huyện thành xa xôi, con làm sao có thể ở lại được? Ở kinh thành cũng thế thôi, có Thẩm gia giúp đỡ, từ từ cũng sẽ ổn thôi, không thể tệ hơn việc đi làm quan ở Giang Nam được.”

Thẩm An An chớp mắt: “Nhưng con thích ở chàng chính là phẩm hạnh của chàng, chắc chàng cũng không muốn như vậy đâu. Chúng ta còn trẻ, vẫn nên ra ngoài ngắm nhìn thế giới, tích lũy kinh nghiệm thì tốt hơn.”

Thẩm phu nhân nhíu mày, không nói gì, rõ ràng không muốn đồng ý.

“Người quên rồi sao, ở Giang Nam còn có tổ mẫu nữa. Đến lúc đó con sẽ đón tổ mẫu về ở cùng, có bà ấy trông chừng, mẫu thân còn lo gì nữa.”

Nàng tựa vào lòng Thẩm phu nhân, làm nũng.

Thẩm phu nhân xoa xoa huyệt thái dương, giọng điệu đầy bất đắc dĩ: “Để tối ta và phụ thân con bàn lại rồi nói sau.”

Thẩm An An biết không thể quá vội vàng, liền vui vẻ đồng ý.

Sau đó, nàng không nhắc lại chuyện hôn sự khiến Thẩm phu nhân phiền lòng, chỉ ở bên cạnh ăn cơm và trò chuyện, một lúc lâu sau mới làm bà vui vẻ trở lại.

Trong thư phòng của Thẩm Văn, nha hoàn đưa canh giải rượu lên.

Thẩm Văn nhíu mày uống một ngụm nữa, xoa xoa huyệt thái dương nằm nghỉ một lát, nhưng vẫn cảm thấy chóng mặt rất khó chịu.

Ông chưa bao giờ uống rượu mạnh như vậy, nếu không phải là đồ do Hoàng thượng ban tặng, ông suýt nữa nghi ngờ trong rượu có thêm thứ gì đó.

Ngồi trong ghế một lúc lâu, đầu óc mới dần dần tỉnh táo, ông vẫy tay cho nha hoàn lui ra, bắt đầu lục lọi trong đống văn thư.

Lướt qua tất cả các văn thư, không thấy có bất kỳ thông tin nào liên quan đến Tứ Hoàng tử hay chính sự của Vĩnh Ninh hầu, ông không khỏi cảm thấy nghi hoặc.

Không hiểu sao Lăng Thế tử và Tứ Hoàng tử lại đột nhiên tìm ông uống rượu, rõ ràng là có toan tính gì đó.

Ông hạ mắt, khẽ nhắm mắt suy nghĩ.

Ánh trăng sáng ngời, lúc này đã chiếu qua cửa sổ rọi vào thư phòng những tia sáng lác đác.

Sau một lúc, ông đột ngột mở mắt, đôi mắt già nua lóe lên ánh sáng lạnh lẽo và nghiêm nghị: "Người đâu."

Cửa thư phòng lập tức bị đẩy mở: "Lão gia."

Thẩm Văn nhíu mày hỏi: "Chuyện của vị thư sinh kia ở lại, Vương đại nhân đã giải quyết chưa?"

"Giải quyết rồi, chỉ là quan chức ở kinh thành đã đủ, hiện tại chưa thể sắp xếp, nhưng người đã được giữ lại."

"Ừ."

Thẩm Văn thở phào nhẹ nhõm.

Gia nhân tinh ý lùi ra ngoài, không quên đóng cửa lại.

Những suy nghĩ đáng sợ trong đầu dần dần lắng xuống, Thẩm Văn nới lỏng đôi mày, cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

Nếu Tứ Hoàng tử thật sự vì nữ nhi, thì vị thư sinh này có lẽ đang trong tình thế sống c/h/ế/t khó đoán, huống chi là yên ổn ở lại kinh thành.

Chắc ông đã nghĩ nhiều, có thể chỉ là tình cờ, trong kinh thành có biết bao nhiêu cô nương tài sắc, mà Tứ Hoàng tử chẳng hề động lòng, thì nữ nhi của ông cũng chẳng đến mức xui xẻo như vậy.

Dù vậy, trong lòng Thẩm Văn vẫn cảm thấy bất an, hoàng gia nhiều rủi ro, con đường tranh quyền đoạt vị chính là nơi chất chồng xác c/h/ế/t và biển m/á/u, nữ nhi của ông vẫn nên càng xa càng tốt.

Trước đây ông cũng nghĩ rằng việc để Trương Nghiệp Dương đi Giang Nam trải nghiệm là một quyết định tốt.

Ông đã tìm hiểu qua, như nữ nhi đã nói, ở đó dễ dàng có thành tích, khi mọi chuyện ổn định rồi sẽ đón người về, chắc chắn vẫn tốt hơn là ở lại kinh thành, đêm dài mộng nhiều.

Một người nam nhân, làm sao có thể chỉ dựa vào sự che chở của gia đình thê tử được.

Nhưng phu nhân không đồng ý, khóc lóc như mưa, nhất quyết bắt ông phải để vị thư sinh đó ở lại kinh thành.

Thẩm Văn nhíu mày, nghĩ rằng vẫn cần phải khuyên nhủ phu nhân, vì triều đình sắp sửa đối mặt với một cuộc biến động, lúc này mà ở lại kinh thành không phải là lựa chọn sáng suốt.

——

Hải Đường Viên.

Sau khi trở về, Thẩm An An đã để Mặc Hương trải giấy và mài mực, viết thư cho Thẩm lão phu nhân đang ở Giang Nam.

Nàng kể về hôn sự với Trương Nghiệp Dương, có thể sớm sẽ đến Giang Nam khi đó sẽ đón bà về ở cùng.

Lúc này, Mặc Hương mới nhận ra vẻ vui mừng trên khuôn mặt nàng, kể cả việc phu nhân và lão gia đồng ý hôn sự và để Trương công tử ở lại kinh thành, lúc đó mặt Thẩm An An chỉ nhàn nhạt, cảm xúc không có gì thay đổi.

Mặc Hương hiểu rằng nàng muốn trở lại Giang Nam, nhưng cũng cho rằng nàng hẳn là vui mừng vì Trương công tử.

“Cô nương.”

Mặc Hương cầm phong thư, giọng nói thấp xuống: “Cô nương thật sự đã nghĩ kỹ chưa? Lấy phu quân là chuyện trọng đại, không thể qua loa được.”

“Hửm?”

Thẩm An An đứng trước cửa sổ đón gió lạnh, nghe vậy quay lại nhìn Mặc Hương: “Chúng ta không phải đã thống nhất rồi sao? Sao lại đột nhiên hỏi như vậy?”

Mặc Hương mím chặt môi, cúi đầu thấp: “Nô tỳ chỉ cảm thấy, cô nương dường như không phải thực sự vui mừng vì Trương công tử.”

Thẩm An An ngẩn người một lát, rồi liền nở một nụ cười: “Trương công tử rất tốt, phẩm hạnh tốt, ngoại hình cũng ổn, nếu giúp đỡ chút ít, hắn sẽ có một tương lai tốt đẹp.”

Vui mừng sao?

Thực ra không quan trọng lắm, chỉ cần không ghét nhau là được. Hai người sống yên ổn, tương trợ lẫn nhau, tôn trọng nhau mà sống cả đời, cũng là điều tốt.

Ít nhất, so với việc sống trong một cuộc sống đầy rắc rối, không ngừng tự nghi ngờ bản thân, không ngừng cãi vã với đối phương, loay hoay với chuyện yêu hay không yêu, thì điều đó tốt hơn nhiều.

“Cô nương nói Trương công tử đâu đâu cũng tốt, nhưng lại chưa bao giờ nói là thích hắn.”

Mặc Hương nói rất thấp, nhìn Thẩm An An đang nhìn ra ngoài cửa sổ, nắm chặt phong thư rồi lặng lẽ rời đi.

Mùa thu qua đi, mùa đông sắp đến, thời tiết càng lúc càng lạnh, Thẩm An An co ro trong chăn không muốn dậy.

Nàng vốn có thói quen nằm trên giường khi sống cùng tổ mẫu.

"Cô nương."

Mặc Hương vén rèm, đối diện với đôi mắt nửa mở lười biếng của Thẩm An An.

Mặc Hương mang quần áo đến, đỡ Thẩm An An ngồi dậy, khẽ nói: "Trương công tử lại nhờ người chuyển thư đến, muốn gặp cô nương."

"Ừ."

Thẩm An An duỗi tay, để Mặc Hương giúp nàng mặc đồ.

Từ khi hắn ở lại kinh thành đã được ba ngày, chắc hẳn còn chưa hiểu rõ tình hình, muốn cho người ta một lời giải thích.

Sau khi chỉnh chu, ăn sáng xong, Thẩm An An đẩy cửa ra ngoài.

Đi qua hành lang, đến cổng vòm hoa rủ, trước mắt là những dải lụa đỏ, các nha hoàn bận rộn qua lại, rất náo nhiệt.

Tính ra, chỉ còn hai ngày nữa là đến ngày đại ca nàng đi đính hôn.

"Đại ca dạo này vẫn bận rộn sao?"

Nàng nghiêng đầu hỏi Mặc Hương bên cạnh.

Mặc Hương gật đầu: "Đại công tử sau khi đến thăm cô nương ở Hải Đường Viên hôm đó, hầu như không quay lại phủ, luôn bận rộn thì trực tiếp ở lại ngoài."

Thẩm An An nhíu mày.

Dù bận đến đâu, cũng không thể không có thời gian trở về nhà nghỉ ngơi, vậy đại ca nàng thực sự bận hay là không muốn trở về?

Đang suy nghĩ, một ma ma lạ mặt bước tới chào lễ.

Thẩm An An ngẩng đầu nhìn ma ma ăn mặc chỉnh tề, bà ấy cũng đang nhìn nàng, ánh mắt đó khiến nàng cảm thấy rất không thoải mái.

"Vị này là...?"

Quản gia đứng bên cạnh vội vàng giới thiệu: "Cô nương, đây là người thân cận của Nhị Hoàng tử phi, đến để chuyển thư mời, mời phu nhân và cô nương đến phủ tham gia tiệc ngắm hoa mai."

Thẩm An An ngẩng đầu nhìn về phía trước, chỉ thấy những thân cây trơ trụi, không có hoa cỏ gì cả.

Bây giờ mà ngắm hoa mai, có vẻ hơi sớm nhỉ!?

Dù sao thì, những người hoàng gia, quý tộc tổ chức tiệc, bao giờ cũng chẳng phải vì đam mê thưởng thức, mà chỉ là một cái cớ để đạt được mục đích mà thôi: "Quản gia, ông dẫn bà ấy đến viện mẫu thân đi."

Nàng không quan tâm lắm.

Nói xong, nàng liền bước đi.

Ma ma theo quản gia tiếp tục đi về phía trước, khi quay qua hành lang, bỗng nhiên ngoái đầu nhìn lại bóng dáng duyên dáng sắp rời đi, đôi mắt già nua nheo lại, khó mà đoán được ý nghĩa trong ánh nhìn đó.

Thẩm An An không để tâm lắm, chỉ bảo Trung thúc chuẩn bị xe đưa nàng đi ra ngoại ô Tây ngoại thành.

Nơi đó có một khu đất rộng, bình thường dùng để các con cháu quý tộc cưỡi ngựa dạo chơi, nhưng vì thời tiết không tốt, chắc sẽ không có ai, nơi này yên tĩnh và rộng lớn.

Đây là nơi Trương Nghiệp Dương chọn, hơi xa xôi, nhưng có lẽ do hắn lo ngại sẽ gặp phải người quen trong thành, ảnh hưởng đến danh tiếng của nàng.

Phía bên kia cánh đồng là mấy chục cây cối, do con cháu quan lại trồng để che mát vào mùa hè, cũng rất thuận lợi cho những đôi lứa yêu nhau, muốn nhân dịp này nói những lời thì thầm.

Tuy nhiên, giờ đây, chúng đã trụi lá, không còn tán cây che chắn, công dụng giảm đi phân nửa.

Trung thúc dừng xe trước khu rừng nhỏ.

Thẩm An An vừa bước xuống xe đã nhìn thấy nụ cười nhút nhát, hiền hòa của Trương Nghiệp Dương, đứng bên cạnh xe ngựa ánh mắt chứa đựng vẻ dịu dàng.

"Thẩm cô nương."

"Trương công tử."

Trương Nghiệp Dương lại bắt đầu lo lắng: "Chỗ này… chỗ này rộng quá, gió lớn, nàng có lạnh không?"

Thẩm An An chỉnh lại áo choàng, lắc đầu: "Không sao."

Nàng đã chuẩn bị sẵn quần áo ấm, nhưng nếu nói không lạnh thì rõ ràng là nói dối.

Trương Nghiệp Dương có chút áy náy: "Dạo gần đây, các trạng nguyên trong kinh thành lần lượt rời đi, ta lo gặp phải người quen, ảnh hưởng đến danh tiếng của nàng, nên…"

"Ý tốt của công tử, ta hiểu."

Thẩm An An nhẹ nhàng tiếp lời, mỉm cười bình thản.

Trương Nghiệp Dương cảm thấy trái tim mình đập mạnh không thể kiểm soát.

"Hay là chúng ta đi vào trong một chút, ta vừa mới đi một vòng, chỗ kia cây cối sát nhau, có thể che gió một chút."

"Được."

Thẩm An An theo hắn đi vào trong một đoạn, không quá xa, Trung thúc và Mặc Hương đi theo sau.

Trương Nghiệp Dương rất có chừng mực, giữ khoảng cách ba bước với Thẩm An An.

"Ta..."

Trương Nghiệp Dương cứ mỗi lần nói chuyện với Thẩm An An là khuôn mặt lại đỏ bừng.

Thẩm An An nhẹ nhàng tiếp lời: "Dù công tử không đưa thư, ta cũng đã định gặp công tử một lần."

Trương Nghiệp Dương ngây người, trong ánh mắt hiện lên niềm vui vô hạn.

"Ngày hôm đó về từ chùa, ta đã báo với phụ mẫu về chuyện của chúng ta, việc công tử trì hoãn nhận chức cũng là ý của phụ thân ta, thật xin lỗi, không thương lượng trước với công tử, đã tự ý quyết định."

Thẩm An An hơi cúi người, Trương Nghiệp Dương vội vàng lắc đầu: "Cô nương đừng nói vậy, ta... ta chỉ là một thư sinh nghèo, được nàng ưu ái dành cho sự quan tâm đặc biệt, đó là phúc phận của Nghiệp Dương."

Ban đầu, hắn muốn ở lại kinh thành chỉ vì nàng, giờ đây, dù là ở lại hay rời đi, miễn là có thể ở bên nàng, tất cả đều không quan trọng nữa.

Hắn cảm thấy trong lòng lo lắng không yên: "Thẩm đại nhân..."

"Phụ thân ta đã đồng ý."

Thẩm An An nói xong, khi thấy ánh mắt vui mừng của Trương Nghiệp Dương nhìn về phía nàng, nàng cố tình giả vờ ngượng ngùng cúi đầu.

"Trương công tử không cần lo lắng."

Trương Nghiệp Dương mím chặt môi: "Thẩm đại nhân không chê, sau này có cơ hội, ta nhất định sẽ báo đáp."

Hắn ôm quyền, cúi người thật sâu.

Thẩm An An nhếch môi: "Sau này chúng ta đều là người một nhà, công tử không cần phải như vậy."

Thẩm An An vẫn giữ vẻ mặt bình thản, nhưng khuôn mặt Trương Nghiệp Dương lại đỏ bừng như sắp nhỏ m/á/u.

"Nàng nói đúng."

Sau này, chính là người một nhà rồi.

Mấy ngày trôi qua, bây giờ hắn vẫn cảm thấy bước chân mình hơi loạng choạng, cảm giác như đang sống trong mơ, một cô nương quý phái tuyệt vời như vậy, thật sự sẵn sàng chấp nhận hắn.

"Trương công tử."

Thẩm An An thu lại nụ cười, trong ánh mắt hạnh của nàng chứa đầy sự nghiêm túc: "Ta lại hỏi chàng một lần nữa, trong gia đình chàng có những ai, đã đính hôn chưa?"

"Không có."

Trương Nghiệp Dương trả lời ngay lập tức, đầy chắc chắn: "Ta chưa từng có hôn ước, chỉ có một muội muội và một tỷ tỷ, hiện giờ tỷ tỷ ta cũng sắp sửa gả đi rồi."

"Thật vậy sao?"

"Thật sự."

Trương Nghiệp Dương giơ tay thề: "Mọi lời ta nói đều là sự thật, không có chút nào lừa dối."

Thẩm An An gật đầu.

Không có thì tốt, nàng chỉ sợ trong gia đình hắn có hôn ước, rồi lại vô tình phá hủy duyên phận của cô nương nhà người ta.

"Thẩm cô nương yên tâm."

Trương Nghiệp Dương vẻ mặt chân thành: "Trước đây không có, sau này ta càng sẽ không làm tổn thương nàng."

Thẩm An An nhếch môi cười.

"Chàng cứ ở lại khách đ/i/ế/m vài ngày, đợi phụ thân ta định xong chuyện của chúng ta, rồi chàng có thể nhận chức."

Trương Nghiệp Dương vui mừng gật đầu, ánh mắt lóe sáng, hình bóng Thẩm An An như được vây quanh trong mắt hắn.

"Vút."

Phía sau rừng cây, tiếng vó ngựa của vài con ngựa nhanh chóng vang lên cùng với cơn gió lạnh lùa qua, rồi biến mất trong tiếng gió rít.

Lý Hoài Ngôn cười nhếch mép, thấp giọng nói với Tiêu Uyên bên cạnh, sắc mặt lạnh lùng và u ám: "Giá như miệng của ngươi ngọt như cái miệng của tên thư sinh kia thì tốt, biết đâu..."

Chưa nói xong, vạt áo của hắn bị Lăng Chân Dật kéo một cái.

Nhìn lên, đôi mắt lạnh lùng và đáng sợ của Tiêu Uyên khóa chặt, hắn vội vàng ngậm miệng lại.

Cằm hắn căng cứng, ánh mắt gắt gao nhìn về phía hai bóng dáng đứng đối diện, ánh mắt lạnh như dao.

Không khí xung quanh dường như cũng trở nên lạnh lẽo hơn một chút.

Lý Hoài Ngôn cúi đầu, nhặt lên một đôi tai thỏ màu xám, đó là chiến lợi phẩm hôm nay của hắn, nhưng còn chưa kịp thưởng thức thì đã bị người ta giật mất.

Tiêu Uyên nhặt con thỏ lên, nheo mắt, rồi ném về phía Trương Nghiệp Dương. Con thỏ trong không trung vỗ cánh một chút, rơi xuống một khu đất mềm ướt.

Với tính mạng vừa thoát khỏi nguy hiểm, nó vội vàng chạy đi với tốc độ kinh hoàng.

Cùng lúc đó, cung tên đã sẵn sàng, động tác liền mạch.

Tiêu Uyên nghiêng đầu, mũi tên nhắm vào hướng mà con thỏ đang chạy, đột nhiên thay đổi hướng, nhằm vào điểm giữa lưng của người nam nhân phía trước, môi nhếch lên một nét cười lạnh lùng.

Lăng Thần Dật và Lý Hoài Ngôn đồng loạt nín thở, mắt chăm chú nhìn vào mũi tên trong tay hắn.

Nụ cười dịu dàng, bình thản của người nữ nhân kia như một mồi lửa, khiến ngọn lửa trong lòng Tiêu Uyên càng bùng cháy dữ dội hơn. Tay cầm cung của hắn căng cứng, các khớp xương trắng bệch, gân xanh nổi rõ.

Khi con thỏ chạy càng lúc càng xa, ngón tay hắn dần dần lơi lỏng.

Vào giây cuối cùng, hắn khép hờ đôi mi, mũi tên hạ xuống vài tấc, mũi tên lạnh lẽo mang theo gió lạnh, lóe lên ánh sáng sắc lạnh, và trúng vào chân con thỏ.

Lý Hoài Ngôn và Lăng Thần Dật đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.

Họ suýt nghĩ rằng sẽ phải thu dọn t/h/i/ t/h/ể của tên thư sinh kia, nếu thật sự như vậy, hôm nay sẽ khó mà kết thúc tốt đẹp.

B/ắ/n c/h/ế/t người mà cô nương ấy yêu ngay trước mặt nàng, với tính cách của nàng thì nhất định sẽ không để yên cho Tiêu Uyên.

Tiêu Uyên từ từ hạ cung xuống, tay cầm cung vẫn run nhẹ, môi mím chặt, gương mặt lạnh lùng, đáng sợ.

Không ai biết rằng, hắn vừa phải dùng bao nhiêu sức lực để kiềm chế được cơn giận dữ trong lòng.

Cũng không ai biết, thứ kiềm giữ hắn không phải là gì khác, mà chính là đôi mắt lạnh lùng và căm ghét của nữ nhân ấy. Cái nhìn ấy thoáng qua trong đầu hắn như một xô nước lạnh, dập tắt hết mọi cảm xúc trong lòng hắn.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back