Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa

Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa
Chương 15: Tỉ Thí



Thẩm An An bỗng cảm thấy một luồng gió lạnh thoảng qua sau lưng, nhíu mày quay đầu nhìn lại: “Kỳ lạ thật, sao tự dưng lại lạnh thế này?”

“Có lẽ là gió từ bên hồ thổi tới, hay cô nương quay lại sảnh tiệc đi cho ấm.” - Mặc Hương lo lắng đề nghị.

“Ừ, cũng được.”

Thẩm An An đứng dậy, quay lại con đường lúc trước.

Khi trở lại sảnh tiệc, các cô nương cũng gần như đã tụ tập đầy đủ. Ánh mắt của Đoan Mộng Mộng lướt qua bàn chân Thẩm An An, khóe môi nhếch lên một nụ cười chế nhạo.

“Thẩm cô nương trở lại rồi, chắc là định tham gia cuộc thi vẽ mà Trưởng Công chúa tổ chức phải không?”

Một cô nương bên cạnh Đoan Mộng Mộng cười tươi, giọng nói đầy ẩn ý.

Cả kinh thành đều biết, Đoan Tam cô nương nổi danh với tài vẽ tuyệt đỉnh, có thể sánh ngang với Tứ Hoàng tử. Câu hỏi này rõ ràng là cố ý muốn làm khó Thẩm An An.

“Đúng vậy, Lý cô nương làm sao biết được chứ?”

Thẩm An An vẫn giữ nụ cười nhã nhặn.

Lý cô nương hơi sững sờ, không ngờ Thẩm An An lại dám trả lời. Nàng ta vốn nghĩ, một người lớn lên nơi thôn dã như Thẩm An An chắc chẳng hiểu biết gì về những trò phô trương của kinh thành.

“Đoan Tam cô nương, có vẻ lần này ở tiệc cúc hoa, nàng đã gặp đối thủ rồi đấy.”

Nói vậy, nhưng trên khuôn mặt Lý cô nương toàn là vẻ giễu cợt, rõ ràng chẳng đặt Thẩm An An vào mắt.

Đoan Mộng Mộng mỉm cười dịu dàng, giọng điệu cũng nhẹ nhàng như gió xuân: “Chỉ là một trò vui nhỏ thôi, nói gì đến đối thủ. Mọi người ở đây đều là bằng hữu cả.”

Hừ. Thẩm An An liếc nhìn nàng ta, ánh mắt lạnh lùng.

Kiếp trước, điều khiến Thẩm An An nể phục nhất ở Đoan Mộng Mộng chính là khả năng giả vờ và diễn kịch xuất sắc. Nàng ta có thể diễn một cách hoàn hảo, khiến Thẩm An An từng ghen tị không thôi, vì dù cố gắng thế nào, nàng cũng không thể học được để làm như vậy trước mặt Tiêu Uyên.

"Đoan Tam cô nương không nhận ra rằng lời của Lý cô nương là đang tâng bốc sao? Nàng còn dám nhận. Chẳng lẽ cuộc thi chưa bắt đầu mà Đoan Tam cô nương đã tự tin nắm chắc phần thắng trong tay rồi?"

Thẩm An An cũng bắt chước giọng điệu nhẹ nhàng của Đoan Mộng Mộng, nhưng lời nói lại khiến sắc mặt của Đoan Mộng Mộng chợt thay đổi.

Nàng ấy đang nói rằng nàng ta tự cao tự đại sao?

Đoan Mộng Mộng ngước mắt nhìn Thẩm An An, người đang mỉm cười nhã nhặn, ánh mắt dài hẹp thoáng hiện sự tức giận lạnh lùng.

Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.

Lúc này, Lý cô nương lên tiếng: "Cả kinh thành ai chẳng biết Mộng Mộng là tài nữ số một, tài năng vẽ tranh của nàng ấy đương nhiên là xuất sắc. Chỉ có nàng, một kẻ quê mùa, không biết gì mà dám mỉa mai như vậy."

"Được rồi."

Đoan Mộng Mộng nhẹ nhàng ngắt lời Lý cô nương: "Thẩm cô nương nói không sai, cuộc thi còn chưa bắt đầu mà, nàng đừng nói năng linh tinh. Nhỡ đâu… Thẩm cô nương là cao thủ ẩn mình, còn ta chỉ có chút tài mọn, chẳng phải sẽ tự rước nhục vào thân sao."

"Phì!"

Vài người xung quanh bật cười, như thể vừa nghe một câu chuyện khôi hài.

"Đoan Tam cô nương chắc là quên chuyện ở cung yến hôm đó rồi. Thẩm cô nương đến một tài nghệ cũng chẳng trình bày được."

Ẩn giấu tài năng? Chẳng qua là chẳng biết gì hết thì đúng hơn.

Đoan Mộng Mộng mỉm cười mà không nói gì thêm.

Trong lòng nàng ta cũng nghĩ rằng, nếu Thẩm An An thực sự có chút tài cán, làm sao có thể không nhân cơ hội tại cung yến để phô diễn và nổi danh, lại còn để mất cả hôn ước với Tứ Hoàng tử.

Nghĩ đến đây, lòng Đoan Mộng Mộng càng thêm khó chịu.

Nàng ta là gì chứ? Chỉ vì có một người cô mẫu là Quý Phi, mà cũng dám tranh đoạt sư huynh thanh mai trúc mã của nàng ta sao?

Ánh mắt Thẩm An An quét qua nữ nhân vừa lên tiếng lúc nãy: "Đương nhiên ta không có tài nghệ gì để trình diễn, bởi hôm đó… có nàng ở đó mà. Tài năng của ta sao có thể trình bày cho một người rỗi hơi, lo chuyện bao đồng xem được chứ?"

"…"

Nữ nhân đó đỏ bừng mặt, định phản bác, nhưng Thẩm An An đã thong thả bước đi.

Một bầy chó chỉ biết sủa bậy, sao phải phí lời.

"Mấy cô nương đó nói chuyện gì với con vậy?" - Thẩm phu nhân kéo tay nàng hỏi.

Thẩm An An nhếch môi cười: "Không có gì đâu ạ, chỉ hàn huyên đôi ba câu, rồi nhắc đến cuộc thi vẽ sắp tới."

"Ừm."

Thẩm phu nhân gật đầu mỉm cười: "Nghe nói năm nay Trưởng Công chúa còn chuẩn bị phần thưởng, đảm bảo là thứ mà các cô nương đều ao ước. Không biết là gì nữa."

“Các cô nương thích nhất chẳng phải là lụa là gấm vóc, phấn son trang điểm, hay vàng bạc châu báu sao?”

Thẩm An An khẽ cười, rồi bổ sung trong đầu: Và... nam nhân nữa.

“Có lẽ vậy. Nhưng những gì Trưởng Công chúa mang ra chắc chắn không phải thứ tầm thường. Có khi là vật phẩm từ trong cung. Tuy nhiên, giá trị món đồ chưa hẳn là quan trọng nhất, điều các nữ nhân thực sự muốn là danh tiếng.”

Hôm nay, trong yến tiệc thưởng cúc này có không ít công tử thế gia tham dự. Nếu có thể gây dựng được tiếng thơm, thì chuyện hôn sự cũng dễ dàng hơn.

Với nữ nhân, danh tiếng hiền thục và tài năng là quan trọng nhất.

“An An, con cũng muốn thử sức chứ?” - Thẩm phu nhân nhẹ giọng hỏi.

“Thử chứ, nhất định phải thử. Dù có không giành được giải thưởng, ít nhất cũng không để người ta cứ mãi chê cười là đồ vô dụng, chẳng phải sẽ làm mẫu thân mất mặt sao?”

Thẩm phu nhân khẽ chạm ngón tay lên trán nàng, bật cười: “Cái nha đầu ngốc này.”

Thật ra bà cũng rất đồng tình. Bà đang muốn nhân dịp này tìm cho nữ nhi một mối duyên lành.

Khi hai người đang nói chuyện, mọi ánh mắt bỗng đổ dồn về phía cửa. Thẩm An An cũng theo ánh nhìn của mọi người mà nhìn qua, thấy một thiếu nữ dịu dàng, đoan trang bước vào với dáng đi uyển chuyển như hoa sen trên nước.

“Vị này chính là Quận chúa Hoa Sinh, nữ nhi út của Trưởng Công chúa.”

“Ừ.”

Ánh mắt Thẩm An An rơi trên người thiếu nữ ấy, không hề dời đi.

Tất nhiên nàng biết rõ về Hoa Sinh một cô nương đáng thương bị cuốn vào vòng xoáy quyền lực. Trong kiếp trước, ngoài gia đình, Hoa Sinh là người duy nhất thật lòng đối tốt với nàng.

Chỉ tiếc rằng, năng lực của nàng không đủ để bảo vệ người nàng ấy.

“Mẫu thân.”

Hoa Sinh cúi chào Trưởng Công chúa với động tác vô cùng nhẹ nhàng, dịu dàng đến mức khó tin.

“Đứng dậy đi, các cô nương đều đang chờ con đấy.”

Hoa Sinh cười ngượng ngùng: “Vừa nãy có chút việc bận rộn nên để mọi người phải chờ lâu.”

Ngay lập tức, có người lên tiếng trấn an rằng không sao cả. Một vài cô nương ríu rít bao quanh, không ngừng tán dương Hoa Sinh như thể nàng là tiên nữ giáng trần.

Hoa Sinh mỉm cười, đôi môi khẽ mím lại.

Thẩm An An biết rõ, đó là biểu cảm khi nàng cảm thấy không thoải mái.

“Được rồi, ngồi xuống đi. Yến tiệc sắp bắt đầu rồi, lát nữa còn có cuộc thi tài nghệ nữa. Các cô nương chắc hẳn đều đang nóng lòng.”

“Vâng.”

Hoa Sinh cúi người đáp lễ, rồi ngồi xuống bên dưới Trưởng Công chúa.

Ánh mắt nàng lướt qua khắp căn phòng. Khi nhìn đến Thẩm An An, nàng bất chợt nhận được một nụ cười thân thiện. Hoa Sinh cũng đáp lại bằng một nụ cười mỉm.

Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.

Thiếu nữ ấy, nàng cảm thấy rất có thiện cảm, mặc dù đây rõ ràng là lần đầu gặp mặt.

Khi những suy nghĩ trong đầu vừa tan biến, các thị nữ đã lần lượt bước vào mang lên các món ăn. Các phu nhân tự động ngừng trò chuyện và bắt đầu dùng bữa.

“Người ta nói nam nhân thích uống rượu ca hát, hôm nay các cô nương chúng ta cũng hưởng thụ một chút. Mỹ thực, mỹ tửu, sao có thể thiếu mỹ nhân múa hát bầu bạn chứ?”

Trưởng Công chúa đùa vui, vừa nói vừa vỗ tay. Ngay sau đó, một đội ca vũ mặc áo dài tay bước vào, múa lượn uyển chuyển, làm bầu không khí của yến tiệc trở nên sôi động hẳn.

Các phu nhân nhìn ngắm, nhưng trong lòng lại suy nghĩ về việc tại sao nam nhân lại yêu thích ca múa đến vậy. Không, phải nói là yêu thích những nữ nhân múa hát mới đúng.

Trên bàn tiệc có rượu trái cây, nhưng các cô nương đều chưa đụng tới, vì muốn chuẩn bị tốt nhất cho phần thi tài năng sắp tới.

Dẫu sao, phần thưởng mà Trưởng Công chúa đã chuẩn bị chính là biểu tượng của danh vọng và vinh quang.

Riêng Thẩm An An, nàng lại thật sự đắm chìm trong rượu và điệu múa.

Rượu trái cây thơm ngát len lỏi vào cổ họng, hòa quyện cùng điệu múa đẹp như tranh vẽ, khiến nàng cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Hoa Sinh cũng rất thích rượu trái cây. Nhưng vừa rót ly thứ hai thì bị ma ma bên cạnh Trưởng Công chúa ngăn lại.

Nàng bất mãn đặt bình rượu xuống, ánh mắt lơ đãng liếc qua, rồi dừng lại trên người Thẩm An An.

Cô nương đó, nhìn thế nào cũng thấy dễ mến.

Hoa Sinh vẫy một nha hoàn đến gần, khẽ hỏi: “Đó là cô nương nhà ai vậy?”

Nha hoàn liếc theo ánh mắt của nàng, đáp: “Là đại cô nương Thẩm gia, vừa từ Giang Nam trở về.”

“Ồ?”

Hoa Sinh kinh ngạc, nàng còn tưởng đó là một vị họ hàng nào đó của Thẩm gia.

Chẳng phải nói rằng đại cô nương nhà Thẩm gia là một kẻ vô dụng, dung mạo tầm thường hay sao?

Cô nương trước mắt này hoàn toàn không giống như lời đồn.

Đôi mắt Thẩm An An thoáng ánh lên một tia trầm lặng, dường như cảm nhận được ánh nhìn từ phía sau. Nàng nghiêng đầu, mỉm cười với Hoa Sinh đang ngồi ở vị trí cao hơn.

Hoa Sinh sững người.

Đừng nói là nam nhân, ngay cả nàng cũng suýt chút nữa bị vẻ đẹp hút hồn của Thẩm cô nương làm cho mê mẩn.

“Thật đáng tiếc, nếu nàng ấy để mắt đến tứ biểu ca thì tốt biết mấy.”

Nghĩ ngợi một lúc, nàng lại bổ sung: “Không được, gả cho đại ca của ta cũng ổn.”

“...”

Mi mắt của nha hoàn khẽ giật, thầm nghĩ: Nghe xem quận chúa nhà mình đang nói gì kìa. Tứ Hoàng tử là người như thế nào, cao quý và phi phàm, đến lượt một cô nương như nàng kén chọn sao?

Quận chúa càng ngày càng "nhìn mặt mà chọn người" một cách nghiêm trọng.

Hoa Sinh lại nghĩ, nếu có một tẩu tẩu xinh đẹp như vậy, ngày nào nàng cũng được ngắm, tâm trạng hẳn sẽ tốt hơn nhiều.

Lúc này, một ma ma bước qua đám đông, tiến tới bên cạnh Trưởng Công chúa, khẽ cúi người báo:

“Công chúa, phía khách nam, cuộc thi đã kết thúc rồi ạ.”

“Ừm.”

Trưởng Công chúa thu ánh mắt khỏi đội vũ nữ, hỏi: “Ai đã giành được vị trí quán quân?”

“Bẩm Công chúa, Tứ điện hạ và Thế tử đều không tham gia. Người nổi bật nhất là một vị trạng nguyên xuất thân từ hàn môn, tên là Trương Nghiệp Dương.”

Trưởng Công chúa khẽ mỉm cười hài lòng, liếc mắt nhìn Hoa Sinh.

“Ta biết rồi, lui xuống đi.”

“Vâng.” - Ma ma lặng lẽ lui ra.

Hoa Sinh thì không còn tâm trí nào để thưởng thức ca vũ nữa.

Nàng cúi đầu, như thể nhìn vào thức ăn trên bàn, nhưng thực ra là đang thất thần, một lúc lâu vẫn không động đậy.

Nửa canh giờ sau, yến tiệc cuối cùng cũng kết thúc. Trưởng Công chúa dẫn mọi người đến hậu hoa viên, nơi đã chuẩn bị sẵn bàn ghế và dụng cụ hội họa.

Gương mặt nhỏ nhắn của Thẩm An An hơi ửng đỏ, nhưng đôi mắt lại trong veo lạ thường.

Thẩm phu nhân không yên tâm, dặn dò: “Đã bảo con đừng uống nhiều như vậy mà không nghe. Nhìn xem mặt mũi đỏ bừng thế kia. Nếu không được thì đừng tham gia nữa, để ta đến nói với Trưởng Công chúa rồi chúng ta về phủ trước.”

“Không sao đâu, mẫu thân cứ yên tâm.” - Thẩm An An mỉm cười trấn an.

Lúc này, một nha hoàn bất ngờ bưng một khay nhỏ đến gần nàng, nói: “Thẩm cô nương, đây là canh giải rượu mà quận chúa nhà ta chuẩn bị cho người. Người uống chút đi, có thể giúp tỉnh táo hơn.”

Thẩm An An hơi sững lại, ánh mắt quét qua đám đông tìm kiếm, nhưng không thấy bóng dáng của Hoa Sinh đâu.

“Quận chúa nhà ngươi đâu rồi?”

“Quận chúa nhà ta sức khỏe không tốt, đã về nghỉ ngơi rồi.”

Thẩm An An gật đầu đáp lời, kiếp trước tài nghệ thi thố khi này không có sự hiện diện của Hoa Sinh, những việc thế này chưa từng xảy ra.

“Thay ta cảm ơn quận chúa nhà ngươi.”

Nàng nhận lấy bát canh, uống cạn rồi đặt lại lên khay.

Nha hoàn cúi đầu hành lễ rồi rời đi.

Thẩm phu nhân tò mò hỏi: “An An, con và quận chúa từng có giao tình gì sao? Sao nàng ấy lại đối xử tốt với con như vậy?”

Thẩm An An hồi thần, mỉm cười đáp:“Có lẽ là vừa gặp đã hợp ý, thích con thôi.”

Kiếp trước, Hoa Sinh cũng rất thích nàng, nhưng không phải cái thích từ lần đầu gặp, mà là sau khi nàng gả cho Tiêu Uyên.

Khi đó, tất cả mọi người, kể cả gia đình nàng, đều không ủng hộ cuộc hôn nhân này. Dần dần, chính nàng cũng bắt đầu nghi ngờ và hối hận, tự hỏi liệu mình có lựa chọn sai lầm hay không, liệu mình có quá cố chấp.

Chỉ có Hoa Sinh.

Hoa Sinh nói rằng nàng rất ngưỡng mộ sự quyết tâm và dũng cảm của Thẩm An An khi dám bất chấp tất cả vì người mình yêu. Còn nàng, vì gánh vác quá nhiều nên không có đủ can đảm và sự nhẫn tâm đó.

Không biết cái kết bi thảm của nàng ở kiếp trước có làm Hoa Sinh cam lòng không.

Sự thật là, con người ta luôn nghĩ rằng con đường mình chưa từng đi sẽ trải đầy hoa, để rồi tiếc nuối cho lựa chọn ban đầu.

Chỉ khi thực sự bước đi, mới hiểu được con đường ấy đầy gai nhọn đến nhường nào.

“Trận đầu tiên, Trần cô nương và Lý cô nương.”

Trong lúc nàng đang mải suy nghĩ, cuộc thi tài hội họa đã bắt đầu.

Ở khu đất trống trong vườn hoa, rất nhiều bàn ghế được sắp xếp để các cô nương trổ tài. Các phu nhân thì không rời mắt nữ nhi mình, gương mặt tràn đầy kỳ vọng.

“Đừng tạo áp lực cho bản thân, thắng thua không quan trọng. Con chỉ cần cho mọi người biết, con không phải là kẻ vô dụng là đủ.” - Thẩm phu nhân nhẹ giọng an ủi.

Sau buổi yến tiệc trong cung, những lời đồn ác ý đã lan truyền khắp nơi, Thẩm phu nhân đều nghe thấy cả.

“Mẫu thân yên tâm.”

Về phần kỹ năng hội họa của Đoan Mộng Mộng, cùng lắm chỉ xếp vào loại trung thượng. Nàng thật sự không để tâm.

Lần lượt các cô nương lên tranh tài, phần đánh giá do Trưởng Công chúa và phu nhân của một quan viên Hàn Lâm Viện đảm nhận.

Ban đầu, còn có một vài tác phẩm được giữ lại. Nhưng đến khi Đoan Mộng Mộng lên sân khấu, bức tranh Thu cúc khai hoa của nàng đã giành được sự yêu thích của Trưởng Công chúa, trở thành tác phẩm nổi bật nhất cho đến cuối cùng.

“Có vẻ như lần này quán quân vẫn là Đoan Tam cô nương rồi.” - Trưởng Công chúa vừa cười vừa nói, giọng đầy sự hài lòng.

“Vẫn còn người chưa lên sân, Mộng Mộng không dám đứng đầu đâu.”

“Hửm?” - Trưởng Công chúa nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng.

Không hiểu sao, Đoan Mộng Mộng lại cảm thấy hôm nay Trưởng Công chúa đối với mình dường như đặc biệt ưu ái hơn thường lệ.

“Còn cô nương nhà nào nữa?”

“Còn…”

Chưa đợi Đoan Mộng Mộng nói xong, Thẩm An An đã đứng dậy, khẽ cúi người: “Bẩm Công chúa, còn có thần nữ.”

Trưởng Công chúa khẽ cau mày, rồi lại mỉm cười: “Thẩm cô nương cũng muốn thử sức sao?”

“Ban đầu vốn không định tham gia, nhưng Trưởng Công chúa đã chuẩn bị phần thưởng quý giá như vậy, An An cũng muốn thử vận may một lần.”

Trưởng Công chúa gật đầu: “Được, vậy bắt đầu đi.”

Ngay lập tức, các nha hoàn bày giấy và mài mực sẵn sàng. Thẩm An An chậm rãi bước tới, dường như suy nghĩ trong giây lát, rồi cầm bút bắt đầu vẽ.

Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.

Chiếc bàn cách các phu nhân một khoảng, nên họ không thể nhìn rõ Thẩm An An đang vẽ gì, chỉ thấy nàng đưa bút hạ mực một cách rất tùy ý.

Trên khuôn mặt xinh đẹp ấy toát lên vẻ ung dung, nàng nghiêng đầu, trên tờ giấy khẽ phác từng nét, như chẳng đặt nặng kết quả.

Tuy nhiên, tim của Thẩm phu nhân dần đập nhanh hơn, bởi phong cách vẽ của nữ nhi quá quen thuộc, giống hệt với mẫu thân của phu quân bà năm xưa.

Hiển nhiên, Trưởng Công chúa cũng nhận ra điều đó. Biểu cảm vốn thờ ơ của bà dần trở nên nghiêm túc.

Bà liếc mắt nhìn Đoan Mộng Mộng, lông mày hơi nhíu lại, như đang đắn đo điều gì.

Liệu bà nên công bằng công chính, hay chiều theo ý tứ của người cháu trai thứ tư, trao phần thưởng cho Đoan tam cô nương nhà Đoan gia?

Mặc dù người cháu ấy không nói thẳng ra, nhưng việc đích thân đưa phần thưởng đến đây, rõ ràng là vì Đoan tam cô nương mà đến.

Trong lúc bà còn đang đấu tranh nội tâm, một nha hoàn đã nâng bức tranh mà Thẩm An An vừa hoàn thành dâng lên.

Trưởng Công chúa nhìn bức tranh, sững sờ hồi lâu, mọi suy nghĩ hỗn độn lập tức tan biến.

Kể cả người cháu thứ tư, bà cũng không thể chiều ý. Bà phải công bằng công chính.

Bức tranh như sống động đến mức khiến người xem có cảm giác như đang đứng giữa khung cảnh thực. Đặc biệt, chú bướm đang đậu trên đóa cúc trở thành điểm nhấn tuyệt vời, làm cả bức tranh bừng sáng.

Cũng là tranh về hoa cúc, nhưng bức của Thẩm An An khiến tác phẩm của Đoan Tam cô nương trở nên nhạt nhòa, không đáng để so sánh.

“Đây là… bút pháp của Thẩm lão phu nhân.”

Phu nhân vị quan viên khẽ thở dài: “Thật sự là hậu sinh khả úy, quả không hổ danh là cháu gái được chính tay bà ấy dạy dỗ.”

“Ừ, rất tốt.”

Trưởng Công chúa gật đầu tán thưởng, ra lệnh cho nha hoàn giơ bức tranh lên cho các phu nhân cùng chiêm ngưỡng.

Các phu nhân liền tấm tắc khen ngợi không ngớt. Bên phía các cô nương thì lại hoàn toàn trái ngược, ai nấy đều tròn mắt không dám tin, sắc mặt đanh lại.

Nổi bật nhất là Đoan Mộng Mộng.

Nàng chăm chú nhìn bức tranh rất lâu, ngay cả khi nha hoàn rời đi cũng không rời mắt.

Trước giờ nàng luôn cho rằng danh tiếng tài nữ của Thẩm lão phu nhân chỉ là lời đồn thổi quá mức từ thế hệ mẫu thân mình…

Nhưng nếu Thẩm An An thực sự có tài năng như vậy, tại sao hôm đó ở cung yến nàng lại không phô diễn?

Ánh mắt của Đoan Mộng Mộng khóa chặt vào Thẩm An An, trong lòng ngổn ngang những đố kỵ và tức giận.

Trưởng Công chúa liếc qua Đoan Mộng Mộng, khẽ nhíu mày rồi lạnh nhạt thu ánh mắt lại.

Xem ra, cháu trai bà cũng có lúc nhìn lầm người. Thôi, lát nữa sẽ nói rõ cho hắn hiểu.

Sau đó, Trưởng Công chúa tuyên bố Thẩm An An là người chiến thắng. Các phu nhân quý tộc lập tức vây quanh Thẩm phu nhân.

Thẩm phu nhân nghe những lời khen ngợi liên tục từ các phu nhân, cười đến không khép được miệng, vừa kéo Thẩm An An vừa khiêm tốn đáp lại.

Ngay lập tức, không ít người bắt đầu dò hỏi về hôn sự của Thẩm An An. Tài sắc vẹn toàn, gia thế lại tốt, nhà nào mà không động lòng?
 
Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa
Chương 16: Phần Thưởng



Trưởng Công chúa dẫn mọi người trở lại phòng yến tiệc.

Thẩm phu nhân được các phu nhân khác vây quanh tiến lên phía trước, còn Thẩm An An lại bị lãng quên, đứng một bên.

"Chúc mừng." - Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.

Thẩm An An ngoảnh lại, thấy Đoan Nhị cô nương với nụ cười thân thiện. Nàng cũng mỉm cười đáp lại: "Đa tạ."

Đoan Nhị cô nương khẽ gật đầu, bước qua trước mặt nàng.

Thẩm An An không thèm để ý đến ánh mắt căm tức, nghiến răng nghiến lợi của Đoan Tam cô nương, chỉ tiếp tục bước về phía trước.

"Quả là ta đã xem nhẹ Thẩm cô nương rồi."

Đoan tam cô nương bước nhanh vài bước, đi song song với nàng.

Thẩm An An nhếch môi cười: "Ta chỉ muốn dạy Đoan Tam cô nương rằng, đừng quá tự cao mà thôi."

"..."

Sắc mặt Đoan Tam cô nương trở nên u ám vô cùng, khẽ cười lạnh: "Thẩm cô nương chẳng lẽ nghĩ rằng thắng được một cuộc thi vẽ thì đã trở thành tài nữ rồi sao?"

Thẩm An An bất ngờ dừng lại, quay đầu nhìn nàng ta: "Xem kìa, lại tự cao nữa rồi. Cái danh tài nữ ấy, thật sự không phải ai cũng thèm khát đâu. Chỉ có nàng, xem nó như niềm tự hào lớn lao, mà kể cả đem cho chó, chúng cũng chẳng thèm vẫy đuôi."

Nói xong, Thẩm An An ung dung rời đi, bỏ lại Đoan tam cô nương đứng chôn chân tại chỗ, nghiến răng nghiến lợi, suýt phát điên.

Khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta méo mó, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.

"Tam cô nương..." - Một nữ nhân nịnh nọt rụt rè đẩy nhẹ nàng ta.

"Đi thôi, Trưởng Công chúa sắp trao phần thưởng rồi, chúng ta cũng đi xem thử." - Đoan tam cô nương cố gắng kìm nén, lạnh lùng nói.

Nữ nhân kia thở phào nhẹ nhõm, vội vã gật đầu đồng ý.

Miệng lưỡi sắc bén thì có ích gì? Tuyệt đối không thể để mình mất hình tượng ở bên ngoài, không thể để ả ta đạt được mục đích.

Khi họ vào đến phòng yến tiệc, chủ đề vẫn xoay quanh cuộc thi vẽ vừa rồi. Dù gì thì những năm trước, Đoan tam cô nương luôn đứng đầu, năm nay bất ngờ bị người khác vượt mặt, ai nấy đều cảm thấy thật mới mẻ và thú vị.

"Tam muội, lại đây ngồi đi." – Đoan Nhị cô nương mỉm cười, vẫy tay gọi Đoan Mộng Mộng.

"Hừ." - Đoan Mộng Mộng hừ lạnh, liếc qua một cái rồi lập tức quay đi, giả vờ như không nhìn thấy.

Nàng ta nghĩ thầm, đừng tưởng vừa nãy mình không nghe thấy nhị tỷ chúc mừng Thẩm An An.

Đoan Oánh Oánh nhìn Đoan Mộng Mộng ngồi xuống bên cạnh một nhóm cô nương khác, ánh mắt thoáng chút u buồn, cúi đầu đầy bất lực.

Lúc này, ma ma đứng bên cạnh Trưởng Công chúa mang đến phần thưởng cho cuộc thi lần này.

Mọi người chăm chú nhìn vào chiếc khay được phủ tấm vải đỏ, tò mò đoán xem bên trong là gì.

"Thẩm cô nương, lại đây nào." - Trưởng Công chúa khẽ vẫy tay.

Thẩm An An đứng dậy, đoan trang hành lễ rồi tiến lên phía trước.

Ánh mắt mọi người đều dõi theo bóng dáng nàng, đặc biệt là Đoan Mộng Mộng, cơn giận dữ và ghen tị gần như bùng phát, mắt không rời khỏi chiếc khay.

Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.

Thẩm An An liếc nhìn nàng ta một cái, rồi mỉm cười vén tấm vải đỏ lên.

Cả đám đông khẽ ồ lên.

Nàng cúi xuống nhìn bức tranh cuộn trên khay, nét mặt mỉa mai bất giác đông cứng lại, trong lòng chợt dâng lên dự cảm chẳng lành.

Trưởng Công chúa chậm rãi nói: "Nếu nói trong Đại Lương, người có thể được coi là xuất sắc nhất về tài hội họa, thì chỉ có thể là Tứ Hoàng tử của ta. Các cô nương nhà khác đều rất ngưỡng mộ bút pháp của nó, vì vậy ta đã đặc biệt xin được một bức tranh của nó làm phần thưởng hôm nay."

"Thẩm cô nương, lần này xem như nàng đã nhặt được báu vật. Tranh của lão Tứ có thể nói là 'ngàn vàng khó cầu'."

"..."

Thẩm An An cố gắng nở một nụ cười đoan trang, nhưng môi nàng giật giật vài cái vẫn không thể cười nổi.

Khuôn mặt nàng nóng bừng, như thể vừa bị ai đó tát mạnh.

Giữa những tiếng thở dài đầy ngưỡng mộ và ghen tị của các cô nương xung quanh, nàng đơ mặt cầm lấy bức tranh trên khay, khẽ khom người hành lễ: "Đa tạ Trưởng Công chúa."

Trong lòng Trưởng Công chúa còn đang tự cảm thán vì sự công bằng của mình, thì chợt nhìn thấy vẻ mặt đờ đẫn của Thẩm An An.

Thầm cô nương này, dường như không vui lắm nhỉ?

Thẩm An An trở về chỗ ngồi, khuôn mặt cứng đờ, nếu nói vừa rồi nàng đắc ý bao nhiêu, thì giờ lại cảm thấy bẽ mặt bấy nhiêu.

Nàng bỗng thấy mình còn đáng cười hơn cả Đoan Mộng Mộng.

Bức tranh trong tay giống như một con nhím, làm nàng run rẩy toàn thân.

"An An." - Thẩm phu nhân gọi nàng

Thẩm An An ngẩng lên, khuôn mặt không biểu cảm: "Mẫu thân, có chuyện gì sao?"

Thẩm phu nhân hạ giọng: "Vừa rồi có không ít phu nhân hỏi dò chuyện hôn sự của con. Mẫu thân muốn hỏi, trong lòng con có... người nào đó không?"

Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.

Rõ ràng bà vẫn chưa quên lời căn dặn của phu quân.

Thẩm An An sững sờ một chút, lắc đầu: "Không có đâu ạ, nữ nhi suốt ngày ở Giang Nam, làm gì có ai để mà tâm tư mến mộ chứ."

Chính vì nữ nhi luôn ở Giang Nam, Thẩm phu nhân càng thêm lo lắng, nghiêm túc nhìn nàng: "Thật sự không có sao? Nếu không, mẫu thân sẽ tranh thủ nói chuyện với các phu nhân, tìm cho con một mối phù hợp nhé."

"Vâng, thật sự không có." - Giọng nói của Thẩm An An mang chút hờ hững.

Thẩm phu nhân thở phào nhẹ nhõm, lại quay về hòa nhã cùng trò chuyện với các phu nhân khác.

Nửa canh giờ sau, yến tiệc cuối cùng cũng kết thúc, các phu nhân và cô nương nhà khác lần lượt ra về.

Mặc Hương liếc nhìn cuộn tranh trong tay Thẩm An An, suýt nữa bị nàng bóp nát, liền rụt rè lên tiếng: "Cô nương, hay để nô tỳ cầm giúp người nhé?"

"Không cần."

Thẩm phu nhân bị Trưởng Công chúa giữ lại nói chuyện riêng, dặn nàng ra xe ngựa chờ. Nhìn vẻ mặt của bà, tám phần là đang bàn chuyện hôn nhân cho nàng rồi.

Chủ tớ hai người lặng lẽ đi trên con đường đá xanh.

Thẩm An An nét mặt âm trầm, khóe môi vốn hay cong lên lúc này hơi mím lại, rõ ràng tâm trạng nàng đang rất tệ.

"Ôi chao, Thẩm cô nương!"

Một giọng nói không nghiêm chỉnh vang lên từ ngã rẽ bên cạnh với vẻ phấn khích.

"..."

Khóe miệng Thẩm An An giật nhẹ, bước chân nhanh hơn.

"Này, đừng đi mà! Dù gì chúng ta cũng từng cùng nhau phát cháo, có thể như bằng hữu đi chứ!"

Lý Hoài Ngôn vội vàng chạy vài bước để đuổi theo nàng.

Thẩm An An dừng chân, xoay người lại nhìn Lý Hoài Ngôn với vẻ mặt khó chịu, và không ngoài dự đoán, Tiêu Uyên cũng ở đó.

Người nam nhân ngày thường vốn trầm mặc lạnh lùng, hôm nay lại mang theo một chút ý cười hiếm hoi, dáng vẻ thư thả như tâm trạng rất tốt.

Ánh mắt hai người chạm nhau trong giây lát, Thẩm An An lập tức quay đi. Nàng chắc chắn rằng gã nam nhân đáng ghét này đang chế nhạo mình.

Nàng siết chặt cuộn tranh trong tay, lòng như có lửa đốt, đầy bực bội.

Sao lại xui xẻo đến mức gặp phải hắn cơ chứ?

Lý Hoài Ngôn hớn hở chạy tới: "Không ngờ đấy, người tài không để lộ mặt! Nghe nói hôm nay nàng đoạt giải nhất cuộc thi vẽ tranh à?"

"..."

Thẩm An An mặt không biểu cảm.

Đúng là chọc vào chỗ đau, nàng lạnh lùng hỏi: "Ngươi có việc gì không?"

"Không, chỉ là nhìn thấy nàng thì tự nhiên vui thôi." - Lý Hoài Ngôn hào hứng, muốn tìm nàng trò chuyện.

"Vị kia chẳng phải là Trần cô nương sao? Hình như đang chờ ngươi." - Tiêu Uyên khẽ gõ vai Lý Hoài Ngôn, nhắc nhở.

Lý Hoài Ngôn ngẩng đầu nhìn theo, nhíu mày: "Đâu có."

"Đã đi qua rồi, giờ đi chắc vẫn còn đuổi kịp."

"Không đi."

Lý Hoài Ngôn cười hì hì: "Các nàng ấy làm sao thú vị bằng Thẩm cô nương."

"A, ôi ~"

Lời vừa dứt, hắn đột nhiên khom người, ôm eo đầy đau đớn.

"Có phải cô nương kia đang âm thầm nguyền rủa ngươi không?"

Tiêu Uyên mỉm cười: "Mau đi xem thử đi."

Lý Hoài Ngôn quay đầu, tức tối trừng mắt nhìn Tiêu Uyên, nhưng trước ánh mắt sắc bén và đầy uy h.i.ế.p của hắn, đành cụp đuôi, yếu ớt đáp: "Được rồi, ta đi ngay đây."

"Thẩm cô nương, hôm khác ta lại trò chuyện cùng nàng."

Lý Hoài Ngôn chào tạm biệt Thẩm An An, không cam lòng rời đi.

Sắc mặt lạnh lẽo của Tiêu Uyên lúc này mới dịu lại đôi chút. Hắn liếc nhìn cuộn tranh trong tay nàng, khóe miệng cong lên nhẹ nhàng: "Thẩm cô nương, chúc mừng nhé."

"Cùng chúc mừng." - Thẩm An An đáp, khuôn mặt vẫn lạnh tanh.

"Đúng vậy, cùng chúc mừng."

Tiêu Uyên khẽ cười, nụ cười thoáng qua mà sâu sắc, khiến Thẩm An An chưa từng thấy qua dù là kiếp này hay kiếp trước.

Đột nhiên, hắn tiến tới, cúi người xuống, khoảng cách giữa hắn và nàng gần đến mức hơi thở nóng rực của hắn chạm vào mặt nàng.

Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.

"Nghe nói Thẩm cô nương vì muốn có được giải thưởng mà không ngại tranh cãi với Đoan Tam cô nương. Xem ra nàng rất yêu thích bức tranh của ta."

Thẩm An An ngẩng lên nhìn hắn, đôi mắt đầy giận dữ: "Ngươi cố ý phải không?"

"Hửm?"

Tiêu Uyên nhướng mày: "Ta không hiểu ý Thẩm cô nương, nhưng... ý tứ ‘muốn bỏ rồi lại giữ’ của nàng, ta hiểu rõ rồi."

"..."

Nàng hít một hơi thật sâu, rồi lại thở ra một cách nặng nề, không do dự mà phả hơi thở đầy tức giận vào khuôn mặt điển trai của hắn: "Ta nói sao lại thấy Tứ Hoàng tử có gì đó quen thuộc, hóa ra là giống y hệt Đoan Tam cô nương, tự cao tự đại."

Nếu biết trước giải thưởng là bức tranh của tên khốn này, nàng thà không bao giờ cầm bút.

Tiêu Uyên khẽ nhíu mày, vẻ mặt đầy vẻ khó chịu, nét giễu cợt dần thay bằng sự u ám: "Mấy ngày trước thì nói là đồ bỏ đi, hôm nay lại cố gắng giành giải nhất. Thẩm cô nương lúc nào cũng thế sao? Miệng lưỡi trái ngược, trong ngoài bất nhất?"

Bức tranh vẫn nằm trong tay nàng, dù nói gì đi nữa cũng có vẻ nực cười. Thẩm An An không nói thêm lời nào, đột ngột xoay người rời đi.

Nàng nghiến răng nghiến lợi, bước chân giận dữ đến mức như muốn nghiền nát con đường đá xanh dưới chân.

“A~”

Nàng đột nhiên nghiêng người, suýt không đứng vững.

Tiêu Uyên theo bản năng bước lên một bước, nhưng khi thấy Mặc Hương đã đỡ nàng thì lập tức dừng lại.

Thẩm An An lúc này tâm trạng đã xuống đáy vực, vừa nãy chỉ lo tức giận mà quên mất chân mình đang bị trẹo.

Đoan Mộng Mộng, Tiêu Uyên hai kẻ chó má này, gặp phải họ là nhất định gặp xui xẻo.

Tiêu Uyên nhìn bóng lưng nàng bước đi khập khiễng, khóe môi cong lên, bật cười khẽ.

“Tứ điện hạ, Trưởng Công chúa gọi ngài qua một chuyến.”

“Ừm.”

Tiêu Uyên lạnh nhạt đáp, xoay người bước về hướng nội viện.

Tại tiền sảnh

Vừa đặt chân lên bậc thềm, hắn đã bắt gặp Thẩm phu nhân đang từ trong bước ra, vẻ mặt rạng rỡ như hoa.

“Tứ Hoàng tử.” - Thẩm phu nhân cúi người hành lễ.

Tiêu Uyên lướt mắt qua bà, ánh mắt sắc bén thoáng nheo lại: “Ừ.”

Hắn nhấc chân bước vào đại sảnh, Thẩm phu nhân run lên một chút rồi lại nhanh chóng nở nụ cười, bước đi thoăn thoắt.

“Ngươi tới rồi.”

Trưởng Công chúa thấy hắn tiến vào liền cuộn lại cuộn tranh nhỏ trên tay, đưa cho ma ma bên cạnh.

Ánh mắt Tiêu Uyên dừng lại trên bức tranh nhỏ trong thoáng chốc, rồi tối sầm lại thêm vài phần.

Trưởng Công chúa thu thập rất nhiều tranh nhỏ của con cháu quan gia, dùng làm tư liệu mai mối.

Hắn như vô tình lên tiếng: “Ta thấy Thẩm phu nhân vừa rồi vẻ mặt tươi như hoa, có phải cô mẫu lại làm nguyệt lão không?”

“Đúng vậy. Cô nương ấy ta nhìn thế nào cũng thấy hợp ý. Vừa hay trong tay ta có vài gia đình có công tử phù hợp, nên nói với Thẩm phu nhân vài lời.”

“Sau đó thì sao?”

Tiêu Uyên nhận lấy chén trà từ tay nha hoàn, nhấp một ngụm.

“Sau đó?”

Trưởng Công chúa hơi khựng lại, từ khi nào hắn lại quan tâm đến chuyện mai mối thế này?

“Hiện tại thì chưa có gì cả. Hôn sự là chuyện đại sự của nữ nhi, đương nhiên phải thận trọng.”

Tiêu Uyên bình tĩnh đáp qua loa, không để ý đến nét mặt mình lúc này đã dịu đi tự bao giờ.
 
Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa
Chương 17: Trong Lòng Đã Có Người Thương



"Ta gọi ngươi tới đây là vì bức tranh này."

Trưởng Công chúa ra hiệu cho nha hoàn mang bức Thu Cúc Đồ đặt trên bàn đến trước Tiêu Uyên: "Ngươi xem thử đi, đây là bức tranh của cô nương nhà Thầm gia."

Tiêu Uyên thoáng lật mí mắt, ánh mắt hờ hững lướt qua, cuối cùng mới đưa tay nhận lấy bức họa, khẽ liếc một cái.

"Ban đầu ta định đưa bức họa đó cho Đoan tam cô nương, nhưng... lại thấy bức họa của cô nương nhà Thẩm gia lại vượt trội hơn."

"Ừm."

Tiêu Uyên vẫn dán mắt vào bức tranh, nhàn nhạt đáp lời.

Trưởng Công chúa ngẩn người, không ngờ hắn lại dễ dàng đồng ý như vậy. Bà mỉm cười: "Hay là... ngươi có vật gì bên mình, để ta thay ngươi tặng cho Đoan tam cô nương."

Tiêu Uyên hơi khựng lại, ánh mắt ngẩng lên nhìn Trưởng Công chúa, vẻ khó hiểu: "Tặng nàng ta làm gì?"

"…Không phải ngươi định tặng bức họa đó cho Đoan tam cô nương sao? Ta vốn cũng nghĩ vậy. Nếu không vì Thẩm đại cô nương đột nhiên xuất hiện, thì Đoan tam cô nương chắc chắn là người giành hạng nhất."

"Ai nói ta định tặng Đoan tam cô nương?"

Tiêu Uyên cười nhạt, khóe môi cong lên một độ cung nhẹ nhàng.

Lần này đến lượt Trưởng Công chúa cảm thấy khó hiểu, bà nhíu mày: "Không phải tặng Đoan tam cô nương, vậy ngươi định tặng cho ai?"

Hắn xưa nay chưa từng quan tâm đến những chuyện vụn vặt như vậy. Bà vốn tưởng năm nay hắn chủ động nhắc đến bức họa là vì Đoan tam cô nương, bởi nếu không có sự xuất hiện của Thẩm đại cô nương, Đoan tam cô nương ấy nhất định sẽ đứng đầu.

"Đã là giải thưởng, tất nhiên phải dành cho người đoạt được quán quân."

Tiêu Uyên cầm bức tranh đứng dậy: "Trong phủ ta còn có việc cần xử lý, không thể tiếp chuyện với Cô mẫu thêm nữa, cáo từ."

"Ừ, được."

Trưởng Công chúa gật đầu, nhưng đột nhiên cảm thấy có gì không đúng: “Uyên nhi, bức tranh của ta..."

Nhưng người đã đi xa, hoặc giả là nghe thấy mà giả vờ không nghe.

Lăng Thần Dật đang tựa vào hành lang, thấy Tiêu Uyên cầm bức họa đi ra, khẽ nhướn mày: "Đây chính là bức tranh của Thẩm cô nương sao?"

Tiêu Uyên nhàn nhạt gật đầu, bước chân vẫn không ngừng hướng ra ngoài.

Lăng Thần Dật bỗng nhiên rút bức họa từ tay hắn: "Để ta xem thử."

Hắn, giống như mẫu thân của mình, đều là người biết trân trọng nhân tài.

"Chậc chậc chậc, kỹ thuật vẽ này chẳng thua kém huynh là bao đâu nhỉ."

Lăng Thần Dật chăm chú nhìn con bướm trên cành cúc, liên tục cảm thán, ngắm nghía hồi lâu vẫn không rời mắt: "Thẩm cô nương quả thật tài hoa xuất chúng, đúng là giấu mình quá kỹ."

Đang ngẩn người ngắm tranh, bức họa lại bị rút khỏi tay.

Tiêu Uyên cúi mắt, cẩn thận cuộn bức tranh lại rồi giao cho Khánh Phong cất giữ.

"Này, ta còn chưa xem đủ đâu. Đây dù gì cũng là đồ của phủ Vĩnh Ninh hầu, huynh mang đi thì thôi, lại còn không để ta xem."

Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.

Tiêu Uyên liếc nhìn Lăng Thần Dật: "Đây là đồ trao đổi ngang giá, từ khi nào thành vật của phủ Vĩnh Ninh hầu ngươi?"

"…"

Lăng Thần Dật đuối lý, đôi mắt vẫn luyến tiếc nhìn theo bức tranh trong tay Khánh Phong, đến mức Khánh Phong cũng không khỏi run rẩy vì ngượng.

"Phía Gia Quan gần đây có tin gì gửi về không?" - Tiêu Uyên trầm giọng hỏi.

Lăng Thần Dật hồi thần, lắc đầu: "Tạm thời chưa có. Ta đã phái người khẩn cấp đến đó một chuyến, vẫn chưa thấy trở về."

"Ừm."

Lăng Thần Dật lại khẽ thở dài, khuôn mặt lộ vẻ lo âu: "Hiện tại các nơi đều yên ổn, không biết khi nào Cẩm Bình mới có thể trở về kinh."

"Yên ổn không có nghĩa là không cần người trông coi. Không thể trở về chỉ bởi vì có kẻ không muốn hắn trở về mà thôi." - Giọng nói của Tiêu Uyên lạnh lẽo như băng.

Tề Cẩm Bình là cửu cửu ruột của hắn, cũng là dòng m.á.u duy nhất còn lại của ngoại tổ gia hắn.

Lăng Thần Dật cau mày, hai người bước vào một con đường đá xanh hẹp, bốn phía vắng lặng, lúc này hắn mới hạ giọng nói: "Thánh thượng đa nghi, không chỉ riêng huynh, ngay cả Nhị Hoàng tử và Tam Hoàng tử cũng không ngoại lệ. Có lẽ là lo sợ kinh thành sẽ xảy ra nội loạn."

Thế lực của hai vị Hoàng tử kia đều bị kiềm chế, huống hồ Tề Cẩm Bình lại nắm giữ binh quyền, nếu cùng Tiêu Uyên hợp lực, trong mắt Hoàng thượng chính là mối họa lớn.

Tiêu Uyên khẽ cười nhạt một tiếng, không nói thêm lời nào.

Người đời đều nói hoàng gia phú quý, biết bao người mơ ước sinh ra trong hoàng tộc, nhưng nào ai hay nỗi cô quạnh bên trong.

Quân chẳng ra quân, thần chẳng ra thần, phụ thân chẳng như phụ thân, nam tử chẳng như nam tử!

Đưa Tiêu Uyên lên xe ngựa, Lăng Thần Dật quay lại viện của Trưởng Công chúa, suốt dọc đường vẫn không quên bức họa kia.

Tiêu Uyên đúng là keo kiệt, đến một cái nhìn thêm cũng không chịu cho.

"Thế tử gia."

Ở hành lang, một nha hoàn hành lễ với hắn rồi vén rèm châu.

Lăng Thần Dật vừa bước vào cửa đã nghe Trưởng Công chúa đang bàn chuyện hôn nhân của Hoa Sinh, rõ ràng bà rất hài lòng với vị thư sinh đó.

Hoa Sinh cúi mắt, sắc mặt tái nhợt: "Nữ nhi nghe theo mẫu thân, thế nào cũng được."

"Thế nào cũng được là sao? Đây là chuyện cả đời của con, phải người con thích mới được."

Trưởng Công chúa thở dài, dù có phải gả thấp, bà cũng không muốn nữ nhi mình phải chịu quá nhiều ấm ức.

Hoa Sinh mím môi, nở một nụ cười miễn cưỡng.

Dù sao thì cũng không thể lấy được người mà nàng muốn gả, vậy thì ai là người khác cũng chẳng quan trọng nữa.

"Chỉ cần phẩm hạnh tốt, gia đình đơn giản một chút là được, nữ nhi không kén chọn."

Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.

Trưởng Công chúa nhìn nữ nhi mình, bỗng cảm thấy có chút đau lòng: "Chàng trai đó gia cảnh không tốt, nhà chỉ là nông dân bình thường, không thể gọi là hộ nghèo, nhưng may mắn là tính cách ngay thẳng, tốt bụng. Sau này nếu có thăng tiến trong quan trường, có phụ thân con và đại ca con giúp đỡ, cũng sẽ sống ổn thôi."

"Đều được." - Hoa Sinh nhẹ gật đầu.

Lăng Thần Dật thấy hai người đã quyết định qua loa như vậy, nhíu mày ngắt lời: "Chàng thư sinh đó không được."

Trưởng Công chúa quay đầu nhìn nam tử, có chút ngạc nhiên: "Sao lại không được? Trước đây chẳng phải con còn nói người đó không tồi sao?"

"Trước đây là trước đây."

Hắn nhấc tách trà mà nha hoàn đưa, nhấp một ngụm rồi mới nói: "Hôm nay ta gặp người đó ở thủy đình, hắn..."

Những lời sau, Lăng Thần Dật vẽ một vòng trong miệng, cuối cùng không nói ra.

"Thôi, dù sao cũng không được, thư sinh đó đã có người trong lòng rồi. Hoa Sinh vốn dĩ đã phải gả thấp, làm sao có thể chịu đựng ấm ức như vậy nữa?"

Trưởng Công chúa ngẩn ra một chút, nhìn nam tử: "Có người trong lòng? Ý con là chàng thư sinh đó có người thương rồi à? Đã đính ước chưa, là cô nương nhà nào?"

Lăng Thần Dật cau mày.

Mẫu thân hắn cứ nhắc đến chuyện nam nữ là lại trở nên rất hứng thú.

"Là... một cô nương trong gia đình quan lại, con chỉ nghe được một chút thôi, không rõ nàng ấy có ý không, nhưng gia đình nàng ấy chắc chắn không đồng ý đâu."

Trưởng Công chúa gật đầu: "Điều đó là chắc chắn, nếu không phải vì hoàn cảnh ép buộc, thì có cô nương nào lại muốn gả thấp như vậy, thật tội nghiệp cho Hoa Sinh nhà ta."

Bà nắm tay nữ nhi, thở dài đầy cảm giác tội lỗi.

"Gia đình quan lại nào vậy? Con biết từ đâu?" - Trưởng Công chúa lại hỏi.

Lăng Thần Dật mở miệng định nói nhưng cuối cùng vẫn không nói gì: "Con chỉ nghe được một câu, không rõ lắm."

"Ồ."

Trưởng Công chúa gật đầu, có chút thất vọng: "Nếu đã có người trong lòng thì thôi vậy, ta sẽ tìm thêm, tiếc thật."

Chàng trạng nguyên ấy, phẩm hạnh và tài năng đều vượt trội trong đám học trò, khó có thể tìm được người như vậy nữa.

"Không cần đâu."

Hoa Sinh nhẹ nhàng đáp lại: "Ca không phải đã nói rồi sao, gia đình nàng ấy chắc chắn sẽ không đồng ý, vậy thì cũng chẳng thành được, chúng ta hỏi một chút cũng không sao."

Lời này khiến cả Trưởng Công chúa và Lăng Thần Dật đồng thời nhíu mày, nhìn nàng.

"Vậy sao được, mẫu thân sao có thể để con chịu ấm ức như vậy, Hoa Sinh à, nữ nhân tốt thì nhiều lắm, mẫu thân sẽ tìm cho con một người khác."

Lăng Thần Dật chỉ nhìn muội muội mình, đôi mắt ôn hòa có chút đăm chiêu, nhưng không nói gì.

Hoa Sinh mỉm cười: "Hôm nay mẫu thân để con lén nhìn chàng thư sinh một lần, con thấy cũng không tệ, huống chi chúng ta cũng không ép buộc, có thể hỏi thử xem ý của vị công tử kia thế nào, nếu thật sự không muốn thì cũng thôi."

Trưởng Công chúa nhíu mày, không nói gì, nhìn về phía nam tử.

"Ý của muội muội là thích chàng thư sinh đó sao?" - Lăng Thần Dật hỏi.

Hoa Sinh hơi khựng lại, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười chua xót, cúi đầu không trả lời.

Việc có thích hay không có quan trọng không? Đối với nàng mà nói, được sống yên bình và nhớ về người ấy trong suốt quãng đời còn lại là kết quả tốt nhất rồi.

Nàng không thể yêu đương sâu đậm với ai, chỉ cần hai người có thể tôn trọng nhau, đã là hạnh phúc lớn nhất.

Với trái tim đã tổn thương như vậy, nàng không muốn làm người khác phải chịu khổ, vị công tử kia cũng có người trong lòng, nàng cũng vậy, sau khi kết hôn, mỗi người sống cuộc đời riêng, mỗi người lưu luyến, chẳng ai phải chịu thiệt thòi.

Sự im lặng của nàng khiến Trưởng Công chúa và Lăng Thần Dật hiểu nhầm.

"Sắp tới là Tết Trung Thu, đến lúc đó ta sẽ tìm thời gian hỏi thử chàng thư sinh đó." - Lăng Thần Dật nói với giọng không mấy vui vẻ, nhưng cũng không muốn muội muội thất vọng.

"Vâng, cảm ơn đại ca."

Hoa Sinh đáp, cúi đầu nhìn chiếc túi nhỏ trên thắt lưng đã bạc màu từ lâu, lặng lẽ chìm trong suy nghĩ.

Thẩm An An tức giận bước ra khỏi phủ Trưởng Công chúa, vừa lên xe ngựa đã ném mạnh cuộn tranh trong tay.

Nhớ lại khuôn mặt cười nhạo của Tiêu Uyên, giờ này nàng vẫn cảm thấy mặt mình nóng rát.

“Cô nương, cô uống chút trà cho dịu lại.”

Mặc dù Mặc Hương không biết vì sao cô nương lại giận, nhưng vẫn lên tiếng an ủi.

Thẩm An An mặt mày hằm hằm nhận lấy tách trà, uống một hơi hết sạch, cảm thấy lửa giận trong lòng dần dịu xuống một chút.

Một lúc sau, Vương thị vui vẻ bước lên xe, nhận thấy bầu không khí có chút không đúng, bà hỏi: “Có chuyện gì vậy? Nàng không khoẻ sao?”

“Không có, chỉ là hơi mệt, không có tinh thần thôi.”

Thẩm phu nhân nghe vậy cười cười: “Đây là lần đầu con tham gia kiểu tiệc tùng này, mệt mỏi là điều dễ hiểu, làm quen rồi sẽ ổn thôi.”

“Vâng.”

Nàng nhẹ gật đầu, Trung thúc đã lái xe trở về phủ.

“Con có biết Trưởng Công chúa giữ con lại làm gì không?”

Thẩm An An ngẩng mắt, phối hợp lắc đầu.

Thẩm phu nhân bật cười: "Hôm nay con đúng là làm kinh ngạc bao người, không ít phu nhân đều để ý đến con, Trưởng Công chúa thì rất giỏi mai mối, bà ấy có khá nhiều tranh vẽ các nam tử trong kinht thành, hỏi ta con thích ai, muốn làm mối cho con."

"Vâng."

Thẩm An An giả vờ cười ngượng ngùng.

Thẩm phu nhân tiếp tục nói: "Ta thấy mấy nhà đó cũng không tệ, mẹ chồng hiền hậu, hậu viện sạch sẽ, nam tử họ cũng có tài, không làm bậy làm bạ, đến lúc ta sẽ tìm tranh vẽ cho con chọn."

Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.

"Được rồi, mẫu thân, chuyện của con không cần vội, sao cứ như là sợ con không gả được vậy."

Thẩm An An cười nói, nhưng Thẩm phu nhân lại tắt nụ cười.

"Mẫu thân đâu có muốn con gả sớm như vậy, nhưng cô mẫu con cứ mãi để ý chuyện hôn nhân của con, dù Tứ Hoàng tử không có ý, cũng khó đảm bảo cô mẫu con không nói ra nói vào, rồi lại cầu xin trước mặt thánh thượng."

"Mẫu thân nghĩ con không muốn thì cũng phải định trước, để cô mẫu con không còn hy vọng."

Thẩm An An khẽ nhếch môi, nghĩ đến tính cách của Thẩm Quý phi, cho dù nàng đã đính ước, chỉ cần chưa kết hôn, bà ấy có lẽ cũng sẽ không từ bỏ.

Thẩm phu nhân thở dài, vẻ mặt có chút lo lắng: "Con là muội muội, giờ đại ca con chuyện hôn nhân còn chưa đâu vào đâu đấy."

Khi nhắc đến Thẩm Trường Hách, trong mắt Thẩm An An thoáng hiện lên một chút áy náy.

Đại ca nàng tài hoa, đầy hoài bão, nhưng ở kiếp trước vì nàng mà cùng phụ thân từ chức về quê, nghe nói cuối cùng ca ca lấy một nữ nhân thôn quê.

Còn lúc đó, nàng chỉ lo lắng làm sao để chiếm được trái tim Tiêu Uyên, đến cả hình dáng, họ tên của tẩu tẩu mới cũng không biết.
 
Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa
Chương 18: Đi Dạo Phố



"À đúng rồi, hôm nay con tiếp xúc với mấy cô nương đó, có ai khiến con thích, hoặc cảm thấy không tệ không?" - Thẩm phu nhân đột nhiên hỏi.

Thẩm An An suy nghĩ một lát, rồi đáp: "Có một người, là Nhị cô nương của Đoan gia. Nhân phẩm không tệ, chỉ là hơi do dự, quá lương thiện."

Đoan Oánh Oánh là một người tốt, nhưng sự lương thiện của nàng ấy quá mềm yếu, thiếu đi sự sắc sảo, dễ làm tổn thương chính mình.

"Người của Đoan gia à."

Thẩm phu nhân mím môi, không nói thêm gì nữa.

Chiếc xe ngựa nhanh chóng dừng lại trước cổng Thẩm phủ. Thẩm An An đỡ Thẩm phu nhân xuống xe, cùng nhau trở về viện.

"Mẫu thân, An An."

Một giọng nói sảng khoái vang lên từ hành lang nhỏ.

Hai người quay đầu nhìn, đồng thời cau mày: "Đại ca, vết thương của huynh còn chưa khỏi hẳn, sao lại dậy rồi?"

Thẩm Trường Hách cười nhẹ: "Một nam nhân như huynh, chút thương tích nhỏ ấy không sao, đã lành cả rồi. Trong cấm vệ quân bận rộn, chẳng lẽ huynh cứ mãi nằm ở nhà được sao?"

Thẩm phu nhân đã quen với điều này, dù sao Thẩm Trường Hách cũng là một võ tướng, việc bị thương khó mà tránh khỏi.

Trong tay hắn cầm một gói giấy dầu, liếc nhìn Thẩm phu nhân, lại nhìn Thẩm An An, có vẻ hơi lưỡng lự.

Thẩm phu nhân liếc mắt nhìn hắn, hỏi: "Cầm gì trong tay vậy?"

"…Là bánh trái của tiệm Vương Ký, muội muội vừa về, huynh nghĩ mua chút ít để muội nếm thử."

Thẩm Trường Hách có chút ngượng ngùng, hắn đã quên mất mẫu thân mình, lẽ ra nên mua hai phần.

Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.

Thẩm phu nhân liếc hắn một cái, nói: "Bây giờ An An đã về, con liền quên cả mẫu thân rồi."

"Không có, không có đâu, con... con quên mất."

Thẩm Trường Hách vô cùng lúng túng, vội nói: "Ngày mai con nhất định mua cho mẫu thân."

Thẩm phu nhân khẽ cong khóe môi: "Thôi được, hai đứa cứ trò chuyện đi, ta hơi mệt, về viện nghỉ trước đây."

"Vâng."

Hai người đồng thanh cúi chào.

Đợi Thẩm phu nhân đi xa, Thẩm Trường Hách mới đưa gói giấy cho Thẩm An An: "Muội thử xem, các cô nương nhà bằng hữu của huynh đều rất thích. Nếu muội thích, ngày nào huynh cũng mua cho."

"Đa tạ đại ca."

Thẩm An An mỉm cười, đôi mắt cong lên như vầng trăng.

Hai huynh muội cùng nhau đi dọc hành lang.

Thẩm Trường Hách nói: "Vài ngày nữa là đến Tết Trung Thu, kinh thành sẽ có pháo hoa và đèn hoa, rất náo nhiệt. Khi đó, đại ca dẫn muội đi chơi."

"Vâng ạ."

Thẩm An An cười vui vẻ đồng ý.

Tại ngã rẽ, hai người chia tay, mỗi người về viện của mình.

Tại Hải Đường Viên, Thẩm An An ngồi trước gương đồng, để Mặc Hương và Mặc Nhiễm tháo tóc và tẩy trang cho nàng.

Mang đồ trang sức cả ngày khiến cổ nàng hơi mỏi. Mặc Hương giúp nàng thay y phục thường ngày và đỡ nàng ngồi lên ghế mềm, nhẹ nhàng xoa bóp cho nàng.

Sắp đến Trung Thu rồi. Mọi năm nàng đều cùng tổ mẫu đón lễ, không biết năm nay người sẽ thế nào, liệu có nhớ đến nàng không.

Chắc chắn là có nhớ, nhưng lão thái thái kia vừa cứng miệng vừa bướng bỉnh, chắc chắn không chịu thừa nhận.

"Những bộ y phục phu nhân gửi tới đều làm từ gấm thượng hạng, bộ màu hồng phấn kia cũng rất đẹp, đến tiệc tối Trung Thu mặc là hợp nhất."

Mặc Nhiễm vừa sắp xếp tủ áo vừa nói.

Lúc này Thẩm An An mới chợt nhớ ra, còn có tiệc tối Trung Thu, nàng cần chuẩn bị quà cho mọi người.

Nàng không có thứ gì đặc biệt, tốt hơn là tiết kiệm thời gian và công sức. Dù sao số bạc Tiêu Uyên đưa tới vẫn đang nằm yên trong rương.

Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.

Nhưng với tổ mẫu, nàng nhất định phải để tâm nhiều hơn.

Những ngày phát cháo sắp kết thúc, số gạo và bột mì cũng vừa đủ. Tuy nhiên, Đoan gia và Trần gia lại kéo dài thêm thời gian. Thẩm quản gia tới hỏi ý kiến của nàng, Thẩm An An bảo ông cứ cho người về phủ.

Giờ thì cho dù có gom góp cũng không đủ gạo và bột mì cho hai ngày nữa. Hà tất phải cố ra vẻ giàu có. Đoan gia và Trần gia muốn tạo danh tiếng tốt, cứ để họ làm. Dù sao cũng chẳng liên quan gì đến nàng.

Việc phát cháo vừa kết thúc, cuộc sống của Thẩm An An càng trở nên nhàn nhã hơn. Chỉ là mỗi ngày, sau khi hết việc, Thẩm Trường Hách đều ghé qua Hải Đường Viên ngồi một lát và mang đến cho nàng những món ăn khác nhau.

Thẩm An An rất biết cách làm vui lòng người khác, mỗi lần đều không tiếc lời khen ngợi.

"Ca ca, mấy ngày nữa là Trung Thu rồi, muội muốn chọn một món quà cho tổ mẫu, huynh có thời gian đi cùng muội không?"

Thẩm Trường Hách suy nghĩ một chút rồi đáp: "Ngày kia nhé, hôm đó huynh được nghỉ."

"Được ạ."

Tiễn Thẩm Trường Hách xong, Thẩm An An viết một bức thư gửi cho tổ mẫu.

Nếu có thể, nàng rất muốn đón tổ mẫu đến ở bên cạnh mình. Chỉ tiếc rằng kinh thành đối với tổ mẫu là nơi chất chứa nhiều nỗi buồn, người không muốn quay lại.

Thẩm An An chợt nghĩ, nếu nàng có thể gả đến Giang Nam, có lẽ sẽ luôn được ở bên tổ mẫu. Dù sao phụ mẫu đã có huynh trưởng chăm sóc, tổ mẫu chỉ có một mình nàng.

Còn bảy ngày nữa là đến Trung Thu, cả phủ trên dưới đã bắt đầu bận rộn. Ngay cả cây hải đường trong viện của Thẩm An An cũng được treo đầy đèn lồng đỏ, khắp nơi đều một màu rực rỡ.

Thẩm An An nhàn nhã trong phòng được vài ngày, thì rắc rối đã tìm đến cửa.

"Cô nương."

Ma ma bên cạnh Thẩm phu nhân xuất hiện với vẻ mặt đầy lo lắng.

"Ngọc cô cô bên cạnh Quý phi lại đến rồi, nói rằng Quý phi nương nương rảnh rỗi muốn triệu cô nương vào cung trò chuyện."

Nghe đến cái tên Thẩm Quý phi, Thẩm An An đã thấy đau đầu. Nàng rất khâm phục sự kiên trì của vị Quý phi này: "Bà ta đâu rồi?"

"Ở trong viện của phu nhân."

Ma ma hạ giọng nói nhỏ: "Phu nhân bảo, nếu cô nương không muốn đi thì cứ giả bệnh từ chối, bên phía Quý phi để phu nhân giải quyết."

"Không cần đâu."

Thẩm An An gấp cuốn sách lại, đứng dậy: "Đã đến thì cứ đi gặp một lần vậy."

"Mặc Hương, thay y phục, trang điểm cho ta."

Mặc Hương vội vàng tiến lên giúp nàng thay y phục, búi tóc, còn ma ma thì lui ra ngoài chờ.

Sau một khắc, Thẩm An An chỉnh trang xong, bước ra ngoài, đến viện của Thẩm phu nhân.

Trên đường đi, ma ma nhắc nhở: "Phu nhân nói, Quý phi nương nương đột nhiên triệu cô nương vào cung, có lẽ là nghe được chuyện yến hội ngắm hoa cúc ở phủ Vĩnh Ninh hầu. Phần lớn khả năng lại là vì chuyện hôn sự của cô nương. Nếu nương nương có hỏi, cô nương chỉ cần nói mình không quyết định được, bảo nương nương tìm lão gia và phu nhân là được."

Thẩm An An khẽ gật đầu.

Nghĩ đến người nữ nhân kia bị giam trong cung sâu, vậy mà tin tức vẫn linh thông đến lạ. Mới mấy ngày đã biết mẫu thân nàng đang lo liệu chuyện hôn sự cho nàng.

Suy nghĩ miên man một lúc, nàng đã đến viện của Thẩm phu nhân. Các nha hoàn cúi chào, vén rèm châu mời nàng vào.

Trong phòng, Thẩm phu nhân đang trò chuyện cùng Ngọc cô cô.

Bà ngồi ở vị trí dưới, dáng vẻ đầy uy nghi của một phu nhân quyền quý. Cũng phải thôi, trước cửa tướng phủ còn có quan thất phẩm, huống chi là người từng bước ra từ cung đình.

"An An đến rồi."

Thẩm phu nhân mỉm cười, vẫy tay gọi nàng.

"Mẫu thân."

Thẩm An An cúi chào rồi bước đến ngồi bên cạnh Thẩm phu nhân.

Ngọc cô cô trông có vẻ không mấy vui.

Dù sao ngay cả Thẩm phu nhân cũng phải nể mặt bà vài phần, nhưng Thẩm An An lại không buồn chào hỏi lấy một lời.

Tuy vậy, qua lần tiếp xúc trước, Ngọc cô cô đã biết nàng không phải là người dễ đối phó, nên cũng không dám tỏ thái độ quá lố.

"Biểu cô nương."

"Ừm."

Lúc này Thẩm An An mới quay sang Ngọc cô cô, mỉm cười gật đầu một cách đúng mực.

"Ngọc cô cô dạo này nhàn nhã thật, cứ cách vài ngày lại đến phủ Thẩm. Hoàng thượng có biết không? Dẫu sao nương nương cũng là hậu phi, thân thiết với nhà mẹ đẻ quá e là không ổn, cẩn thận kẻo khiến Hoàng thượng không vui đấy."

"…"

Sắc mặt Ngọc cô cô thoáng cứng đờ.

Một lúc sau, bà mới gượng cười nói: "Hoàng thượng sủng ái nương nương, chắc chắn sẽ không trách phạt."

"Ừm."

Thẩm An An gật đầu, giọng điệu như đồng tình: "Được sủng ái là chuyện tốt. Nhưng trước kia, tổ mẫu luôn dạy dỗ ta rằng không được dựa vào sự sủng ái mà sinh kiêu. Nếu tổ mẫu còn ở đây, chắc chắn cũng sẽ dạy dỗ cô mẫu như vậy."

Lời này vừa nói ra, dường như nàng đang tỏ vẻ bất mãn với Thẩm lão phu nhân. Nhưng ai trong phòng cũng hiểu ẩn ý thật sự của nàng.

Chỉ là, nàng đã đem danh nghĩa Thẩm lão phu nhân ra làm lá chắn, nên dù Ngọc cô cô có khó chịu cũng không dám nói gì thêm.

"Mẫu thân."

Thẩm An An đột nhiên đẩy nhẹ Thẩm phu nhân, chỉ tay ra ngoài sân: "Những cây mẫu đơn của người đã tàn hết rồi."

Thẩm phu nhân hơi sững người vì cách nói năng bất ngờ của nàng, sau đó gật đầu: "Bây giờ đã là cuối thu rồi, không còn là mùa của nó nữa."

“Vâng."

Thẩm An An gật đầu mạnh, vẻ mặt như có chút tiếc nuối: "Nhưng hoa cúc ở phủ Vĩnh Ninh hầu lại đang nở rộ."

...

Chẳng riêng gì Thẩm phu nhân và Ngọc cô cô, ngay cả Mặc Hương cũng hiểu rõ ẩn ý.

Cô nương đang dùng hoa để ám chỉ người, ngụ ý rằng sự sủng ái của Hoàng thượng giống như thời tiết, ngắn ngủi, chóng tàn.

Tay Ngọc cô cô cầm chén trà đã bắt đầu hơi run rẩy.

Bà biết biểu cô nương miệng lưỡi sắc bén, nhưng không ngờ lại dám lớn mật đến mức này, chuyện gì cũng dám nói ra.

Bà lạnh mặt, ánh mắt đầy ý cảnh cáo, nhưng chưa kịp mở miệng thì Thẩm phu nhân đã lên tiếng trước, liếc nhìn nữ nhi và nhẹ nhàng trách mắng: "Trước mặt Ngọc cô cô mà con lại không biết lớn nhỏ gì cả, toàn bị tổ mẫu chiều hư, càng ngày càng không có quy củ."

Thẩm An An lè lưỡi, cười nói: "Con chỉ là cảm thán thôi mà, mẫu thân nghĩ đi đâu thế."

Thẩm phu nhân bất lực, lườm nàng một cái rồi quay sang Ngọc cô cô, giải thích: "Đứa nhỏ này bị lão phu nhân cưng chiều đến mức không biết gì về quy củ vòng vo ở kinh thành cả."

Trong nhà nếu có Hoàng phi hoặc quan chức cao cấp, những lời không may mắn như vậy đều bị cấm nói ra, đó là một quy tắc ngầm.

Ngọc cô cô khẽ cong khóe môi, thầm nghĩ, biểu cô nương nào phải không biết, rõ ràng là cố ý.

Nhưng khi ngước lên, bắt gặp nụ cười ngây thơ vô tội của Thẩm An An, bà lại chẳng thể bắt bẻ được gì: "Phu nhân nói quá rồi, biểu cô nương thẳng thắn và đơn thuần, đó cũng là điều đáng quý."

Thẩm phu nhân mỉm cười: "Ngọc cô cô vừa nãy có phải nói rằng Quý phi nương nương muốn triệu An An vào cung ở vài ngày không?"

Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.

Ngọc cô cô mím môi, chẳng muốn gật đầu vì không thích đối mặt với Thẩm An An, nhưng nghĩ đến lời dặn của Quý phi, bà đành cười gượng gạo, gật đầu: "Đúng vậy, Quý phi nương nương mỗi lần gặp biểu cô nương đều rất yêu mến, ngày nào cũng nhắc đến."

"Thật sao? Cô mẫu thực sự yêu thích con vậy ư?" - Thẩm An An nhanh nhảu đón lời.

Thẩm phu nhân thoáng vẻ lo lắng, khẽ nháy mắt ra hiệu cho nàng, nhưng Thẩm An An làm như không thấy, tiếp tục cười nói với Ngọc cô cô: "Biểu cô nương và Quý phi nương nương là người một nhà, cùng chung dòng m/á/u, nương nương sao lại không yêu mến biểu cô nương được chứ."

Thẩm An An mỉm cười, đôi môi cong lên: "An An cũng rất yêu mến cô mẫu, rất muốn vào cung bầu bạn cùng cô mẫu vài ngày…"

Ngọc cô cô vừa thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ lần này nàng không gây chuyện, thì lại nghe nàng đổi giọng: "Chỉ là… dạo này sợ không có thời gian."

Sắc mặt Ngọc cô cô dần trầm xuống, bà lạnh lùng đáp: "Biểu cô nương dù có là huyết thân của Quý phi nương nương, nhưng tôn ti trật tự vẫn phải rõ ràng. Đừng nên trái ý nương nương, vì dù sao quân thần chi khác vẫn phải phân định minh bạch."
 
Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa
Chương 19: Tiểu Ăn Mày



"Ngọc cô cô."

Chưa đợi Thẩm An An lên tiếng, Thẩm phu nhân đã lạnh mặt trước: "Nếu Quý phi nương nương thực sự muốn lấy thân phận Hoàng phi để lệnh cho An An nhập cung, vậy thì xin hãy đưa thánh chỉ của Hoàng thượng."

"Chuyện này..."

Sắc mặt Ngọc Cô Cô có chút lúng túng: "Thẩm phủ dù sao cũng là nhà mẹ đẻ của nương nương, đâu cần phiền phức như vậy."

"Đã biết là nhà mẹ đẻ, thì đừng nói đến sự phân biệt tôn ti quân thần."

Ánh mắt Thẩm phu nhân lạnh lùng: "Ngay cả Quý phi nương nương cũng chưa bao giờ nói như vậy, Ngọc Cô Cô ở trong cung bao năm nay, xem ra đã học được cách cao ngạo rồi."

Ngọc Cô Cô vốn chỉ là một nô tỳ xuất thân từ Thẩm phủ, nhờ theo hầu Quý phi mà phất lên, nay mới có được một chức vị trong cung.

Sắc mặt bà dần trở nên tái nhợt khó coi, nhưng không dám cãi lại. Dù Quý phi được sủng ái, sau lưng bà vẫn phải dựa vào nhà mẹ đẻ mạnh mẽ như Thẩm phủ.

"Là nô tài lỡ lời, phu nhân chớ giận."

Thẩm phu nhân hừ lạnh, không nói thêm gì.

Thẩm An An mỉm cười, lúc này mới nhẹ nhàng lên tiếng: "Không phải An An không theo Ngọc Cô Cô vào cung, mà là tổ mẫu dặn dò An An phải chọn vài món đồ thú vị ở kinh thành để gửi về Giang Nam. Trung thu sắp đến, làm sao An An dám chậm trễ? Thực sự không có thời gian vào cung bầu bạn cùng cô mẫu."

Tôn ti là có, nhưng chữ "hiếu" đặt lên hàng đầu. Ngay cả Hoàng thượng cũng phải hàng ngày đến thỉnh an Thái hậu, huống chi là Quý phi.

Nghe Thẩm An An lấy Thẩm lão phu nhân ra làm lý do, khóe miệng Ngọc Cô Cô khẽ động vài cái, nhưng cuối cùng không dám nói gì.

"Biểu cô nương nói đúng, lời dặn của lão phu nhân là quan trọng nhất. Người cứ bận việc của mình đi, vài ngày nữa nô tài sẽ quay lại."

"Vậy phiền Ngọc cô cô đi lại một chuyến."

"Không sao, không sao."

Kẻ vênh váo đến, lại chán nản rời đi. Ngọc cô cô giữ vẻ mặt căng thẳng, cúi người chào mẫu tử Thẩm phu nhân rồi rời khỏi. Lần này, Thẩm phu nhân thậm chí không tiễn bước.

Dù sao bà đã quá khách khí trước đó, lại để bà ta được đằng chân lân đằng đầu, dám lớn lối lên mặt dạy bảo nữ nhi bà.

"Mẫu thân."

Thẩm An An kéo tay Thẩm phu nhân ngồi xuống: "Vừa rồi mẫu thân có phải hơi quyết liệt quá không? Nếu như chọc giận cô mẫu, sau này vào cung liệu người có gây khó dễ cho mẫu thân không?"

Nàng hiểu rõ cô mẫu sẽ không làm gì phụ thân và đại ca mình vì quan hệ huyết thống, nhưng với mẫu thân thì chưa chắc.

Thẩm phu nhân cười nhạt, nói: "Yên tâm đi, nàng ấy sẽ không dám đâu. Cô mẫu con dù là Quý phi, nhìn bên ngoài có vẻ vinh hoa phú quý, nhưng hậu cung sâu như biển. Nếu không có phụ thân con quyền cao chức trọng chống lưng, nàng ấy làm sao ngồi được vị trí Quý phi?"

Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.

"Nàng ấy không phải kẻ ngốc, tự mình hiểu rõ. Sẽ không tự tay phá hủy gốc rễ của mình đâu."

Thẩm An An gật đầu, cảm thán: "Đúng vậy, hoàng cung chẳng khác nào một nhà giam. Sống ở đó mà cũng phải tính toán từng chút, không hiểu sao năm đó người nhất định phải gả vào."

Thẩm phu nhân khẽ lắc đầu, không tiện bình luận nhiều về nàng tiểu cô này.

"Nàng ấy đã vào cung bao nhiêu năm mà vẫn không có con cái. Giờ vì muốn giữ vững địa vị và sống yên ổn tuổi già, nhất định sẽ không dễ dàng từ bỏ hôn sự của con. An An, chi bằng mẫu thân giúp con sớm định đoạt hôn sự, để nàng ấy khỏi bận tâm nữa."

Thẩm phu nhân và phu quân đã tỏ rõ thái độ không đồng ý để nữ nhi gả vào hoàng tộc. Nhưng nàng tiểu cô này quá cố chấp. Điều họ lo nhất không phải nàng ấy làm gì, mà là cầu xin trước mặt Hoàng thượng. Trong tình hình hiện tại, Hoàng thượng đã có ý muốn gắn kết Thẩm gia và hoàng thất thông qua hôn nhân.

Thẩm An An thở dài một hơi, bất lực nói: "Vâng, nữ nhi đều nghe mẫu thân sắp xếp."

"Được."

Thẩm phu nhân mỉm cười: "Vậy mẫu thân sẽ cho người đến báo trước với Trưởng Công chúa."

Thẩm An An hành lễ rồi rời khỏi viện của Thẩm phu nhân.

Nàng cúi đầu suy nghĩ, vừa bước vào hành lang thì bị một giọng nói quan tâm cắt ngang: "An An!"

Thẩm An An ngẩng đầu, kinh ngạc: "Đại ca, sao huynh lại ở đây?"

Thẩm Trường Hách sắc mặt không tốt, đáp: "Ngày mai ta được nghỉ, hôm nay về sớm. Nghe nói cô mẫu lại sai Ngọc cô cô đến đón muội vào cung?"

"Vâng."

Thẩm An An gật đầu, rồi giải thích: "Nhưng mẫu thân đã từ chối giúp muội rồi."

"Đáng ra không nên đồng ý ngay từ đầu."

Thẩm Trường Hách thở phào, ánh mắt nghiêm túc nhìn muội muội: "An An, cửa hoàng gia không dễ bước vào, làm dâu hoàng gia lại càng khó. Muội nhất định không được đồng ý với cô mẫu."

"Vâng, muội hiểu. Đại ca cứ yên tâm."

Nghe vậy, Thẩm Trường Hách mới nở nụ cười nhẹ, cùng Thẩm An An trở về.

"Ngày mai ta sẽ đưa muội ra ngoài."

"Vâng."

Thẩm Trường Hách nghiêng đầu nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của muội muội mình, cảm thấy dù An An có gả cho ai cũng đều thiệt thòi, nhất là người như Tiêu Uyên.

"Muội ở kinh thành chưa lâu, còn nhiều chuyện chưa biết. Ta không muốn muội gả cho Tứ Hoàng tử, không chỉ vì thân phận của hắn, mà còn vì những chuyện phức tạp phía sau."

Thẩm An An ngẩng đầu lên, trong lòng khẽ động. Nàng biết Tiêu Uyên có dã tâm, nhưng không rõ cụ thể. Ở kiếp trước, đại ca cũng chưa từng nhắc với nàng những chuyện này.

"Phức tạp thế nào?"

Thẩm Trường Hách dừng bước, ánh mắt sâu thẳm nhìn Thẩm An An, hạ giọng: "Ví dụ như cái c/h/ế/t của mẫu phi hắn, hay... gia đình ngoại tổ của hắn."

Thẩm An An giật mình.

Chỉ nghe Thẩm Trường Hách nói tiếp: "Hắn định trước sẽ không phải một Hoàng tử nhàn rỗi, sống với hắn, có lẽ cả đời muội sẽ phải lo sợ, đối mặt với mưa m/á/u gió tanh."

Khi đã trở về Hải Đường Viên, Thẩm An An vẫn còn suy nghĩ về những lời của Thẩm Trường Hách.

Nhớ lại trước đây, trong phủ Tứ Hoàng tử từng có một tiểu Phật đường, nơi đó bài vị của tiên Thục phi được thờ phụng. Khi ấy, nàng không hiểu, chỉ nghĩ rằng hắn nhớ thương mẫu thân mình.

Nhưng sau này nàng phát hiện, hắn thường xuyên ở lại tiểu Phật đường, mỗi lần ngồi là mấy canh giờ, thậm chí những ngày tâm trạng cực kỳ tồi tệ, hắn còn không ra ngoài suốt cả ngày.

Khi đó, không thấy hắn đâu, nàng liền làm loạn lên. Lần dữ dội nhất, cũng là nguyên nhân dẫn đến việc hai người hoàn toàn ly thân, chính là xảy ra tại tiểu Phật đường đó.

Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.

Ngày hôm ấy, hắn trở về trong cơn say, đi thẳng đến tiểu Phật đường...

Nàng đã chuẩn bị kỹ lưỡng các món ăn từ rất sớm, nhưng chờ mãi không thấy hắn đến. Cuối cùng, nàng sai người đi gọi thì mới biết rằng đã có một nha hoàn dáng người mảnh mai, nhan sắc quyến rũ mang cơm cho hắn. Không chỉ vậy, nàng ta còn ở trong đó suốt nửa canh giờ mà vẫn chưa ra.

Cơn giận dữ của nàng bùng nổ ngay tức khắc, như một con rắn lửa sống động bao quanh, thiêu đốt hết lý trí.

Giữa đêm khuya, không màng thể diện, nàng lao đến tiểu Phật đường và làm một trận ầm ĩ, nói rất nhiều lời khó nghe. Đến tận hôm nay, nàng vẫn nhớ ánh mắt sắc lạnh của Tiêu Uyên khi hắn từ trong bước ra, dáng vẻ chật vật và cái nhìn đầy lạnh lùng dành cho nàng.

Nhưng nếu cái c/h/ế/t của Thục phi thực sự có uẩn khúc, thì tất cả hành động của hắn ở kiếp trước đều có thể lý giải.

"Cô nương, cẩn thận bậc thềm."

Giọng Mặc Hương gọi cô trở về thực tại.

Thẩm An An khẽ nâng váy bước lên bậc thang. Mặc Nhiễm giúp nàng tẩy trang và thay y phục.

Nàng nhắm mắt lại, thở dài. Thôi vậy, mọi chuyện đã qua, nghĩ thêm cũng ích gì. Từ nay về sau, những chuyện của hắn không còn chút liên quan gì đến nàng nữa.

Sáng sớm hôm sau, sau khi chào Thẩm phu nhân, Thẩm Trường Hách cùng nàng ra ngoài.

"Ca ca có biết cửa hàng nào bán những thứ mà nữ nhân thích không?"

Thẩm Trường Hách ngẩn ra: "Không phải muội muốn tặng cho tổ mẫu sao?"

"Đúng thế."

Thẩm An An mỉm cười, đôi môi cong lên một cách nhẹ nhàng: "Tổ mẫu của chúng ta vẫn mang trái tim thiếu nữ, còn trẻ hơn cả thiếu nữ ấy chứ."

Thẩm Trường Hách chưa từng tiếp xúc nhiều với tổ mẫu, nghe vậy chỉ mỉm cười.

"Thức ăn e là không mang được, chỉ có thể chọn một vài món đồ chơi thú vị, hoặc váy áo, trang sức."

"Tổ mẫu thích vàng, chúng ta đi xem vài món trang sức làm từ vàng ròng, càng nặng càng tốt."

Thẩm Trường Hách nhìn đôi mắt sáng rỡ như hạt hạnh nhân của muội muội, hơi ngẩn người.

Ở kinh thành, các nữ nhân trong gia đình quan lại thường chuộng trâm cài bằng ngọc, bởi ngọc mang vẻ thhắno thoát tục. Dù có những phu nhân yêu thích vàng ròng, họ cũng chỉ lén lút cất giữ, chứ không dám đeo trên người. Họ sợ bị người đời chê bai là phô trương, mang hơi hướm thương nhân.

Nếu như muội muội như vậy mà nói ra, chắc chắn sẽ bị những người khác cười nhạo.

Nhưng không sao cả, hắn là đại ca của nàng, thích gì cũng đều tốt cả.

"Phố Tây có khá nhiều cửa hàng bán vàng bạc ngọc khí, chúng ta có thể đến đó xem."

Nói xong, hắn kéo rèm xe lên và dặn dò Trung thúc một câu.

Chưa đầy một lúc sau, xe dừng lại trước cửa một cửa hàng trang sức. Thẩm Trường Hách gặp phải người quen nhưng không vào trong mà đứng ở ngoài trò chuyện.

Thẩm An An vừa vào cửa, tiểu nhị lập tức tiếp đón nàng.

"Ta muốn mua một bộ trang sức bằng vàng đỏ, càng nặng càng tốt."

Tiểu nhị ngẩn ra, cửa hàng này ở kinh thành không phải là cửa hàng lớn nhất nhưng cũng rất khá, chuyên phục vụ khách hàng là nhà giàu có, nhưng yêu cầu như thế, là lần đầu tiên gặp phải.

Thẩm An An thấy hắn ngẩn người, nhíu mày: "Ngươi cứ mang ra đi, tiền không phải vấn đề."

"À, vâng, vâng."

Tiểu nhị vội vàng dẫn nàng vào trong và mời nàng chờ.

"Cô nương đến thật đúng lúc, cửa hàng vừa mới nhập một bộ trang sức, làm từ vàng đỏ, trên đó còn được khảm những viên ngọc trai tốt nhất, đẹp không thể tả."

Chẳng bao lâu sau, tiểu nhị cẩn thận mang hộp ra và mở nó trên quầy.

"..."

Thẩm An An nghiêng đầu.

Nếu nói đẹp thì hình như không thể nói được, mà nếu nói xấu thì cũng không đến mức quá tệ, tổng thể mà nói, nhìn vào thì rất lòe loẹt, cứ như thể đang đánh thẳng vào mắt.

Nếu đeo lên đầu... trong đầu nàng tự nhiên hiện lên hình ảnh lão bà đội một miếng vàng lớn trên đầu và lắc lư trước mắt, nàng không khỏi kéo nhẹ khóe miệng.

Tiểu nhị ngại ngùng gãi đầu: "Cái này là nặng nhất, nếu cô nương không ưng thì còn những thứ khác."

Thẩm An An không nói gì, chỉ giơ tay lên thử cân trọng lượng, ừ, quả thật là nặng.

"Không cần, lấy cái này đi, gói lại cho ta."

Tiểu nhị ngẩn người một chút, cái này... vậy mà đã bán được sao?

Có lẽ sợ Thẩm An An đổi ý, hắn vội vàng đồng ý và gói lại bộ trang sức vào hộp.

Mặc Hương trả tiền và nhận lấy hộp gấm: "Cô nương, bộ trang sức này có phải hơi khoa trương không?"

"Không khoa trương, tổ mẫu ta rất thích cái này, dù sao thì người cũng không đeo, chỉ thỉnh thoảng lấy ra v**t v* ngắm nghía mà thôi."

Hai người vừa ra khỏi cửa hàng thì không thấy bóng dáng Thẩm Trường Hách đâu.

"Ôi, đại ca đâu rồi?"

Thẩm An An nhíu mày, nhìn quanh một vòng trên con phố đông đúc, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở một bóng dáng cao gầy vừa bước ra từ cửa hàng mứt trái cây.

Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.

"Đại công tử mua nhiều mứt trái cây làm gì vậy?" - Mặc Hương ngạc nhiên hỏi.

Hai người nhìn thấy Thẩm Trường Hách đang cầm ba gói giấy đi về phía một cặp ăn mày trên đường đối diện.

Không, nhìn kỹ thì hình như là đôi mẫu tử.

Thẩm An An bảo Mặc Hương mang đồ lên xe ngựa, rồi đi về phía Thẩm Trường Hách.

Đôi mẫu tử đó, nàng có cảm giác rất quen thuộc.

"Đại ca, huynh đang làm gì vậy?"

Thẩm Trường Hách ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng xoa đầu đứa bé ăn mày nhỏ, nghe tiếng động hắn ngẩng đầu lên, ánh nắng chiếu lên khuôn mặt anh tuấn kiên nghị của hắn, nụ cười như làn gió xuân.

Thẩm An An không cảm thấy gì đặc biệt, nhưng những người ăn mày lôi thôi lếch thếch bên cạnh lại nhìn chằm chằm, đôi mắt mở to đầy ngạc nhiên.

"Đứa trẻ này đã đói mấy ngày không có gì ăn, ta mua ít mứt trái cây cho nó."

Thẩm An An cúi đầu, nhìn đứa bé ăn mày nhỏ: "Kinh thành có nhiều người nghèo khổ như vậy, đại ca sao có thể chăm sóc hết được?"

Thẩm Trường Hách cười: "Nếu không nhìn thấy thì thôi, nhưng đã gặp rồi, sao có thể làm như không thấy được."

"Đại ca nói đúng."

Thẩm An An mỉm cười: "Thời gian không còn sớm, chúng ta đi thôi."

"Ừ."

Thẩm Trường Hách đứng dậy, nhưng hắn chưa kịp bước đi thì bị đứa bé ăn mày ôm chặt lấy một chân.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back