Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Kiếp Này, Nợ Ai Người Đó Trả

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczP8r4EPJ-cIVAlGPv428cYTlDA7UO4d7X8oM_Imi-qv8RL-NuVUWvMmUCFV0xjUN302egq4S782opjAF0Z0oQdSsNpnVBzCMPqT_Zi4J-EsNSPChBYGbZ-rMSroz6lE2QlDhE_RZq9cW_Q_sc-jAPlB=w215-h322-s-no-gm

Kiếp Này, Nợ Ai Người Đó Trả
Tác giả: Nguyệt Sơ Đông Phương
Thể loại: Đô Thị, Trọng Sinh, Nữ Cường, Hài Hước, Ngược, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Sau khi chồng qua đời, anh ta để lại cho tôi một đống chuyện thối nát trong nhà

Bố mẹ chồng cần uống thuốc lâu dài để duy trì sự sống, con cái gào khóc đòi ăn, còn có món nợ nần cao ngất ngưởng.

Mà chờ đến ngày tôi sắp tàn hơi và trả hết nợ.

Ông xã đã sống lại, đã vậy còn dẫn theo cô vợ nhỏ mới của mình.

Anh ta nói: "Anh chỉ đi trốn nợ mà thôi, chẳng lẽ em thật sự hy vọng anh chết sao?"

"Lần này anh lại thiếu một trăm vạn, em trả thay anh đi, dù sao em có thể trả được một lần thì lần thứ hai cũng trả được thôi!"

Tôi không đồng ý, anh ta mua bảo hiểm cho tôi trước thời hạn và khiến tôi qua đời ngoài ý muốn.

Khi mở mắt lần nữa.

Tôi trở lại cái ngày chồng tôi chết giả.​
 
Kiếp Này, Nợ Ai Người Đó Trả
Chương 1: Chương 1



1

Chồng tôi Hàn Bân bị tai nạn xe cộ rồi c.h.ế.t vào rạng sáng hôm nay.

“Con, con của tôi.”

Bố mẹ chồng tê liệt ngồi dưới đất, than thở khóc lóc.

Tiếng khóc của họ kéo tôi trở lại hiện thực.

Tôi hung hăng bóp đùi một cái, thất thanh khóc rống lên.

"Chồng, chồng ơi, anh là người tốt như thế mà sao lại ra đi không nói lời nào!"

Tôi đã khóc.

Nhưng tôi đang giả vờ.

Bởi vì tôi đã được trọng sinh.

Tôi chẳng những biết rõ Hàn Bân căn bản không có c.h.ế.t mà tôi còn biết anh ta trốn ở đâu.

Anh ta cõng một món nợ lớn trên lưng mà không thể nào trả được nên mới nghĩ ra một ý tưởng rách nát như vậy.

Giả chết.

Rồi ném mớ hỗn độn đó cho tôi.

"Chồng tôi không chết, anh ấy chỉ đi công tác mà thôi!"

Tôi đã làm rơi giấy chứng tử.

Người đến báo tin là đồng nghiệp trong công ty Hàn Bân.

“Chị dâu, xin chị nén bi thương, xe bị đ.â.m hỏng sau đó đã nổ tung ngay tại chỗ, người...... không về được.”

"Tôi không tin, báo cảnh sát, tôi muốn báo cảnh sát, nhất định là có người muốn hại chồng tôi, anh ấy là một người tốt như vậy sao có thể xảy ra chuyện được chứ!"

Nói xong tôi lại gọi 110.

Mẹ chồng thấy thế, lập tức nhảy dựng lên, cướp điện thoại di động của tôi đi.

“Không thể báo cảnh sát!”

Bố chồng cũng ngừng nước mắt, nghe vậy liền khuyên tôi: "Thiến Thiến, con bình tĩnh lại một chút.”

Trong lòng tôi cảm thấy rùng mình, lập tức ý thức được chắc chắn bố mẹ chồng tôi biết chuyện chồng tôi giả chết.

Suy nghĩ kĩ lại một chút thì có khi bọn họ còn thông đồng hợp tác với nhau.

Kiếp trước tôi ngốc nên vì thanh danh của anh, mà vừa nuôi nấng con gái vừa phụng dưỡng cha mẹ rồi vừa làm việc mệt đến c.h.ế.t để kiếm tiền trả nợ thay anh ta.

Khó khăn lắm mới trả hết nợ, vào ngày tôi cảm thấy cuộc sống lại có thêm hy vọng.

Hàn Bân đã trở lại.

Anh ta không trở về một mình.

Còn dẫn theo một cô vợ nhỏ.

Anh ta nói, mấy năm nay ở bên ngoài đều là do người phụ nữ kia chăm sóc anh ta.

Bọn họ ở bên cạnh nhau trong lúc hoạn nạn rồi cùng nhau đồng cam cộng khổ.

Nếu như tôi không chấp nhận cô ta thì tôi là người có bụng dạ hẹp hòi.

Tôi không hoàn thành nguyện vọng của anh ta mà cố chấp không cho người phụ nữ kia vào cửa.

Hàn Bân nhìn chằm chằm tôi, hung hăng hỏi: "Anh chỉ đi trốn nợ mà thôi, chẳng lẽ em hy vọng anh c.h.ế.t thật sao?”

Bố mẹ chồng cũng nói: "Thiến Thiến, Bân Nhi nói không sai, nếu như không phải nhờ Tuệ Tuệ cứu nó thì Bân Nhi đã sớm c.h.ế.t rồi.

Mấy năm nay không phải con vẫn luôn hy vọng thằng bé vẫn còn sống sao? Tuệ Tuệ cũng không dễ dàng gì, tương lai ba người các con cứ sống một cuộc sống tươi đẹp là được.”

Ha!

Họ khuyên tôi chấp nhận tiểu tam, đây chính là chuyện mấy người Hàn gia bọn họ làm ra.

Hai mắt tôi đẫm lệ chất vấn anh ta: "Anh đã không c.h.ế.t thì tại sao lại không về nhà?”

Trên mặt Hàn Bân hiện lên một chút chột dạ rồi hợp tình hợp lý nói.

“Anh tin em có thể chăm sóc tốt cho gia đình. Em xem, không có anh chẳng phải em vẫn chăm sóc tốt cho gia đình rồi trả hết nợ hay sao.”

"Lần này anh lại nợ một trăm vạn, em trả thay cho anh đi, em có thể trả được một lần thì lần thứ hai cũng trả được!"

Tất nhiên là tôi không đồng ý.

Nhưng ngày hôm sau, tôi bị tai nạn xe cộ rồi qua đời ngoài ý muốn.

Sau khi linh hồn bay lên trên không trung, tôi mới biết được, tai nạn xe cộ không phải là do ý trời mà là do con người gây ra.

Hàn Bân và Tần Tuệ, đã sớm mua bảo hiểm cho tôi với số tiền rất cao.

Chỉ chờ tôi chết, là có thể lấy tiền trả nợ.
 
Kiếp Này, Nợ Ai Người Đó Trả
Chương 2: Chương 2



2

Ha ha......

Giả chết? Trả nợ?

Con mẹ nó sao không làm luôn một giấc mộng ngàn thu đi.

Bốp!

Tôi vung tay tát vào mặt bố chồng tức giận nói: "Làm sao con có thể bình tĩnh được, chồng con đã c.h.ế.t rồi, sao con có thể bình tĩnh được chứ?"

"Bố, bố tỉnh táo lại một chút đi, con trai của bố đã c.h.ế.t rồi đấy!"

Bố chồng bị tôi làm cho bối rối, người còn chưa kịp phản ứng.

Tôi nhanh chóng lấy lại điện thoại từ tay mẹ chồng.

“Bố nói không sai, con muốn bình tĩnh. Nếu là sự cố vậy thì nhất định phải báo cảnh sát để điều tra lại sự cố này.”

“Không được!" Bố mẹ chồng đồng lòng cùng nhau ngăn lại.

Vì sao?

Tôi lạnh lùng nhìn cả hai.

Bố mẹ chồng liếc nhau, mồ hôi lạnh đầm đìa.

“Chuyện đã đến nước này rồi thì hãy để Bân Nhi yên nghỉ đi. Bố biết con rất đau khổ nhưng sao bố mẹ không đau khổ được chứ?”

“Chuyện này ầm ĩ lên thì người chung quanh sẽ chê cười chúng ta như thế nào đây? Chúng ta đều là người nên cần thể diện.”

Muốn thể diện mà có thể làm ra chuyện như vậy sao?

Thật nực cười.

Tôi lạnh lùng cười nói: "Chồng con đã c.h.ế.t mà hai người còn sợ người khác chê cười?"

Bọn họ không báo cảnh sát vì sợ cảnh sát điều tra ra Hàn Bân giả chết.

Nhìn xem, đây chính là bố mẹ chồng ta đời trước tôi m.ó.c t.i.m móc phổi đối xử thật tốt đấy.

Từ khi yêu Hàn Bân, tôi đã tự giác đảm nhận vai trò của một người vợ.

Thật lòng hiếu kính bố mẹ anh ta như bố mẹ mình, ngày lễ ngày tết tôi đều cho họ tiền mua quà.

Vòng tay vàng ba mươi năm vạn nói mua là mua, nệm hơn mười vạn cũng đặt mua rồi vận chuyển về nhà, chỉ vì để cho cơn đau thắt lưng của bố chồng có thể giảm bớt khi ngủ.

Tôi nghĩ dù sao mình còn trẻ nên chịu khổ chút cũng không sao nhưng phải để cho hai người lớn tuổi bọn họ hưởng phúc.

Cho dù là sau khi Hàn Bân chết, tôi cũng cam tâm tình nguyện phụng dưỡng bọn họ, tôi và Tiểu Bảo ăn bánh bao lạnh ăn cháo hoa, còn bọn họ thì được tôi nấu canh gà để bồi bổ sức khỏe.

Bây giờ nghĩ lại thật sự là buồn cười.

Người ta lừa dối tôi như vậy mà tôi còn cho rằng bọn họ thật lòng.

Kết quả cuối cùng thì tôi vẫn là người ngoài trong mắt bọn họ.

Mẹ chồng nắm chặt cổ tay tôi: "Triệu Thiến, có phải Bân Nhi c.h.ế.t rồi thì con muốn làm gì thì là không nghe lời chúng ta nữa đúng không?"

“Được, ô ô ô ô~ con trai mới c.h.ế.t mà con dâu đã khinh thường hai người già chúng tôi, cuộc sống sau này phải sống thế nào đây.”

Bà ta ra tay trước.

Tốt lắm.

Trước kia tôi thật sự quá ngu xuẩn, sao lại không nhìn bố mẹ chồng vừa gian mạnh vừa xảo quyệt, đã vậy còn có tâm địa ác độc như thế cơ chứ.

Làm lớn chuyện đi!

Bà ta muốn làm tôi mất mặt thì tôi sẽ làm cho bà ta không bao giờ ngẩng đầu lên được nữa.

Tôi chạy tới mở cửa, ngồi ở cửa khóc lên.

“Thật oan uổng quá đi mất, chồng tôi c.h.ế.t rồi, một người tốt như chồng tôi mà c.h.ế.t một cách vô duyên vô cớ như vậy ai biết có phải là do ai hãm hại không chứ.”

"Tôi là một người phụ nữ yếu đuối đã vậy còn có một đứa con ba tháng tuổi, về sau phải làm sao bây giờ!"

"Ông trời có công bằng hay không, tôi muốn đòi lại công bằng cho chồng nhưng bố mẹ chồng lại không cho tôi báo cảnh sát. Vì sao, đây là vì sao?"

"Người chồng đáng thương của tôi, anh ở trên trời có hiển linh nhìn thấy được không? Anh c.h.ế.t đi một cách oan uổng như vậy em không cam lòng chút nào!"

"Trên đời này làm sao có thể có bố mẹ nhẫn tâm như vậy cơ chứ!"

Rất nhanh sau đó tiếng khóc của tôi đã thu hút hàng xóm xung quanh mà tôi cũng hôn mê bất tỉnh trong khi sụt sịt than khóc.
 
Kiếp Này, Nợ Ai Người Đó Trả
Chương 3: Chương 3



3

Tôi là con gái duy nhất trong nhà.

Bây giờ bố mẹ đều đã về hưu, vốn dĩ họ nên an dưỡng tuổi già, hưởng thụ tuổi già khi có con cháu ở bên.

Kiếp trước vì tôi mà họ còn làm công giúp tôi chăm sóc con cái, còn đưa cả tiền lương hưu cho tôi.

Còn bố mẹ chồng tôi, bố mẹ của Hàn Bân.

Một người bị viêm thận mãn tính, một người bị tiểu đường huyết áp cao.

Hai bình thuốc quấn quanh người tôi, hơn nữa nợ nước ngoài của Hàn Bân ép tôi đến mức không thở nổi.

Lúc trước, trong ba năm sau khi Hàn Bân chết, lúc đứa nhỏ đến tuổi đi nhà trẻ thì mẹ đã khuyên tôi nên rời đi.

Tôi đã nghĩ tới đoạn tình cảm của hai chúng tôi và sức khoẻ của hai người đó mà cắn răng không chịu.

Mang theo con mình chịu khổ nửa đời.

Mới ba mươi tuổi mà tôi đã sống như người hơn bốn mươi tuổi, mái tóc bạc đi nhiều cùng với gương mặt đầy nếp nhăn.

Cho đến hôm nay, tôi vẫn có thể nhớ tới ánh mắt của anh ta nhìn tôi khi tôi gặp lại Hàn Bân.

Đầu tiên là khiếp sợ sau đó là ghét bỏ cùng không kiên nhẫn.

“Sao em lại biến thành như vậy!”

Nhưng anh ta cũng không nghĩ tới, tôi đột nhiên mất đi chồng rồi lại vất vả nhiều năm để trả đống nợ cho anh ta nên mới thành ra như vậy.

Nhưng kết quả tôi lại bị anh ta ghét bỏ rồi anh ta nói tôi không xứng với anh ta.

Khi tôi tỉnh dậy từ bệnh viện, trời đã tối.

Mẹ thấy tôi tỉnh dậy, nước mắt lập tức chảy xuống.

“Thiến Thiến, con chịu khổ rồi.”

“Mẹ.”

Tôi ôm chặt lấy bà ấy, khóc không thể kiềm chế.

Kiếp trước, khi tóc tôi bạc đi thì tóc mẹ cũng bạc trắng.

Mặc dù bà ấy không ủng hộ quyết định ở lại Hàn gia của tôi nhưng lại giúp đỡ tôi trong mọi việc.

Tôi không dám nghĩ, sau khi tôi chết, bà ấy và bố sẽ đau khổ đến mức nào.

“Mẹ, chúng ta đều phải sống thật tốt.”

Mẹ vỗ vỗ lưng tôi: "Đứa nhỏ ngốc này, người c.h.ế.t cũng đã c.h.ế.t rồi thì người còn sống đương nhiên phải sống thật tốt, con còn có con gái và có chúng ta nữa. Bố mẹ vĩnh viễn là hậu thuẫn cho con.”

Cuối cùng tôi không thể kìm chế nước mắt được nữa mà dâng trào.

Kiếp trước, tôi làm con gái cũng thất bại mà mà mẹ cũng rất thất bại.

Mà chỉ có trở thành hình mẫu cho một người vợ tốt con dâu tốt trong mắt người ngoài.

Nhưng tôi nhận được cái gì?

Sống lại một đời, ta hoàn toàn hiểu được.

Con người phải ích kỷ một chút.

Tính toán nhiều cho mình, ít xen vào việc của người khác.
 
Kiếp Này, Nợ Ai Người Đó Trả
Chương 4: Chương 4



4

Con gái đã được bố mẹ tôi đón đi, tôi cũng an ủi bọn họ trở về không cần lo lắng cho tôi.

Tiếp theo, tôi phải xử lý tất cả mọi chuyện một mình.

Bây giờ Hàn Bân đã chết, tôi cũng ngất xỉu nhập viện.

Vậy thì đám tang này giao cho bố mẹ anh ta lo liệu đi.

Kiếp trước, tôi phải hao tâm tổn sức lo hết mọi chuyện kết quả bị hai người già đó ghét bỏ không đủ đẳng cấp, tiệc rượu quá ít, khung cảnh cũng không hoành tráng.

Thật lố bịch.

Một người đã c.h.ế.t mà muốn khung cảnh hoành tráng cái gì, anh ta xứng đáng sao?

Khi chú tư thím tư đến thì nhìn thấy tôi nằm ở trên giường bệnh, còn mang theo mặt nạ dưỡng khí, tất cả đều bất ngờ.

“Cháu bị làm sao vậy?”

Bác sĩ kiêm bạn thân Triệu Lâm ở bên cạnh trả lời: "Bệnh nhân vì đau lòng quá độ dẫn đến việc ngộ độc kiềm hô hấp, tạm thời còn chưa thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm.”

Tôi cố gắng chống đỡ thân thể, khàn giọng hỏi: "Chú, thím cám ơn hai người đã đến thăm cháu, cháu, cháu..."

Còn chưa nói xong, Triệu Lâm đã ấn tôi trở lại giường bệnh.

"Triệu Thiến, tớ đã nói cậu rồi cậu đang ở trong giai đoạn rất quan trọng, tâm trạng của cậu không thể quá kích động được. Nếu còn tiếp tục như vậy thì mạng của cậu cũng không giữ được đâu đấy!"

Tôi trơ mắt nhìn chú Tư thím Tư, im lặng rơi lệ.

Chú Tư thím Tư vừa nghe xong thì cuống cuồng tay chân.

“Cháu đừng kích động. Hàn Bân đã đi rồi, cháu phải kiên trì, con cái và bố mẹ chồng đều cần cháu. Chuyện trong nhà, cháu cứ yên tâm đi, chúng ta sẽ giúp anh trai và chị dâu lo liệu tang lễ cho Hàn Bân.”

“Chú Tư thím Tư, hai người có thể thay cháu thắp hương trước mộ Hàn Bân Được không?”

"Chúng ta nhất định sẽ làm, cháu cần phải chăm sóc sức khỏe thật tốt, sau nay anh cả và chị dâu còn phải trông cậy vào cháu!"

Tôi gật đầu, đưa mắt nhìn bọn họ rời đi.

Nhìn xem, ngay cả người ngoài cũng biết rõ trong lòng.

Hàn Bân mất rồi, con dâu như tôi chính là túi m.á.u di động của bọn họ.

Tin tức Hàn Bân c.h.ế.t đã truyền ra ngoài, đương nhiên bố mẹ chồng không thể nào thoát được.

Họ không đến mà nhờ người đến gọi tôi về làm tang lễ.

Tục ngữ nói rất đúng, diễn kịch thì phải diễn trọn bộ.

Dáng vẻ nửa sống nửa c.h.ế.t này của tôi, rơi vào trong mắt chú Tư thím Tư thì là do đau lòng quá mức không thể nào chống đỡ được.

Bọn họ cũng chẳng thể ép tôi về được, làm vậy không thích hợp chút nào.

Gửi lời đến là được.

Người vừa đi, tôi bình tĩnh lau nước mắt, từ trên giường ngồi dậy.

Triệu Lâm kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm: "Thiến Thiến, có phải cậu đau lòng đến hồ đồ rồi không?"

Tôi lắc đầu: "Không có, tớ còn rất nhiều chuyện phải làm, tuyệt đối không thể ngã xuống vào lúc này. Có một số việc, sau này cậu sẽ hiểu.”

Kiếp trước, bạn tốt Triệu Lâm liền khuyên tôi đừng vì Hàn Bân mà khổ sở như vậy nhưng tôi không nghe lời cô ấy.

Còn làm phiền cô ấy luôn lén nhét tiền vào sinh nhật con tôi.

Tôi biết, cô ấy không đành lòng để tôi sống một cuộc sống nghèo túng.

“Thiến Thiến, nếu cậu cần giúp đỡ thì cứ nói.”

“Được.”
 
Kiếp Này, Nợ Ai Người Đó Trả
Chương 5: Chương 5



5

Sau khi làm xong mọi chuyện thì đã là hai ngày sau.

Mẹ chồng gọi điện thoại cho tôi, khóc thành tiếng.

"Thiến Thiến, Bân Nhi đi rồi, con lại bệnh, có phải gia đình của chúng ta sắp tan vỡ rồi không?"

Kiếp trước, mẹ chồng đã dùng những lời này để làm tôi dơ ự.

Bà ta biết tôi sẽ mềm lòng và vẫn hết lòng yêu thương Hàn Bân.

Cho nên luôn giả vờ đau khổ và đáng thương như vậy.

Họ sợ tôi tái giá rồi bỏ rơi họ nên mở miệng ra là gọi tôi là con gái.

Trên thực tế, mỗi ngày tôi đi làm trở về, ngay cả một chén cơm nóng cũng không có.

Thế mà bà ta còn có thể giả mù sa mưa nói một câu: "Thiến Thiến, sao con về không nói trước, nếu nói trước thì mẹ đã nấu cơm cho con rồi.”

Còn tôi thì quá thành thật nên không so đo những chuyện này, đã vậy còn đau lòng vì bà ta bị bệnh tật tra tấn.

Bây giờ xem ra là tôi quá ngu ngốc.

Bà ta biết giả vờ thì chẳng lẽ tôi không biết diễn sao?

"Mẹ, con cũng không muốn sống nữa, không có Hàn Bân hai mẹ con chúng con làm sao sống đây!"

Tôi khóc to hơn bà ta.

"Đứa nhỏ còn nhỏ như vậy mà đã mất đi bố, cuộc sống sau này của nó phải làm sao bây giờ?"

Bà ta ở đầu dây bên kia đã quên mất nên khóc như thế nào, một lúc lâu sau lúng túng mở miệng:

“Được rồi con đừng khóc nữa, Bân Nhi đi rồi thì con phải kiên cường lên. Thiến Thiến, nói thật, từ khi con vào cửa thì bố và mẹ đều coi con như con gái trong nhà. Bây giờ Bân Nhi không còn thì sau này con chính là trụ cột của cái nhà này.”

“Thiến Thiến, con phải nhanh chóng khoẻ lại, cái nhà này không có con thì không được, sức khỏe bố mẹ không được tốt, Đường Đường trước hết cứ để cho bố mẹ con chăm sóc đi, dù sao bọn họ cũng đã về hưu rồi.”

“Con hiểu rồi.”

Cháu gái không mang theo thì thôi mà còn muốn tôi chăm sóc sức khỏe thật tốt để về làm c* li miễn phí cho nhà bọn họ xong.

“Mẹ, lời mẹ nói con đều nhớ kỹ. Nhưng, nhưng trong lòng con rất khó chịu, dưới đất lạnh như vậy, một mình Hàn Bân ở đó anh ấy có sợ hay không? Nếu có thể, con muốn cùng anh ấy đi một đoạn đường.”

“Đứa nhỏ ngốc này, mẹ không cho phép con nói như vậy nữa. Con phải sống thật tốt, chăm sóc tốt con của các con, cũng phải thay nó trông coi tốt cái nhà này.”

Tôi phi!

“Mẹ, con đã nhớ rõ rồi, mẹ và bố cũng phải chăm sóc tốt bản thân, con sẽ mau chóng xuất viện.”

Việc xuất viện là không thể.

Bây giờ tôi là người gần c.h.ế.t ngay cả giường cũng không sống được.

Người vợ hết lòng yêu thương chồng.

Đây là thiết lập mà tôi tạo ra.
 
Kiếp Này, Nợ Ai Người Đó Trả
Chương 6: Chương 6



6

Kiếp trước tôi bởi vì quá đau lòng nên bị bố mẹ chồng ép tổ chức tang lễ của Hàn Bân.

Ngay cả mật khẩu thẻ ngân hàng cũng phải đưa cho bọn họ.

Về phần tiêu bao nhiêu tiền thì tôi không có lòng dạ đâu mà tính toán.

Sau đó chờ tôi kịp phản ứng lại thì tiền trong thẻ ngân hàng đã tiêu hơn phân nửa.

Lúc đó khi đối chiếu thì còn bị bọn họ ghét bỏ nói tôi keo kiệt.

Bây giờ ngẫm lại thì có chút không đúng.

Một đám tang, cho dù có làm thế nào thì cũng không thể tốn hai mươi mấy vạn được, nhất định là bọn họ đã lén lấy tiền đó chuyển cho Hàn Bân.

Đời này, tôi muốn nhìn xem tiền trong tay Hàn Bân có thể giúp anh ta chống đỡ bao lâu.

Huống chi, tính toán thời gian một chút thì lúc đám chủ nợ tìm tới đã rất gần rồi.

Tôi mặc áo đen, đầu đội mũ đen, khuôn mặt tiều tụy được người dìu tới lễ tang của Hàn Bân.

Nước mắt tôi đã rơi trước khi họ kịp nói một lời nào.

Vẻ mặt bố mẹ chồng rất nghiêm túc, không nhìn ra một chút đau khổ nào trong mắt cả.

Ngay lúc quan tài màu đen sắp được đưa vào hố thì vài tên mập mạp to cao xông tới ngăn cản.

“Người đã c.h.ế.t rồi thì muốn quỵt nợ sao?”

“Các người là ai?”

Bố chồng lấy can đảm hỏi.

“Chúng tôi là chủ nợ! Hàn Bân nợ tiền của chúng tôi, đừng tưởng rằng cậu ta c.h.ế.t rồi thì chúng tôi không có cách lấy lại tiền.”

Bố chồng có chút tức giận, gân xanh trên cổ nổi lên.

"Đúng, con trai tôi nợ tiền của các người, chúng tôi không muốn quỵt. Nhưng hôm nay là ngày gì cơ chứ, đó là ngày hạ táng con trai tôi. Lúc người còn sống thì các người làm loạn thế nào tôi cũng không quan tâm nhưng bây giờ người đã chết, có thể qua hôm nay rồi lại đến đòi tiền hay không?"

"Vậy cũng không được, thêm một ngày thì phải tính thêm tiền lãi, tôi quản chuyện sống c.h.ế.t của con nhà mấy người làm gì? Ông là bố cậu ta nói đúng chứ? Người xưa nói rất đúng, có câu bố nợ con trả nhưng hôm nay thì ngược lại con nợ bố trả!"

Mấy người đàn ông cao to lực lưỡng tụ lại tạo ra một cảm giác rất áp bách

"Tôi nói cho ông biết, hôm nay không trả tiền thì cũng đừng nghĩ đến việc an tán!"

“Cậu, các cậu...... Khinh người quá đáng!”

Bố chồng ôm ngực, trực tiếp té xỉu.

“Ông ơi!”

Mẹ chồng hét lên một tiếng, còn không quên nắm lấy tay tôi nói: "Thiến Thiến, mau đuổi bọn họ đi!"

“Mẹ, sao Hàn Bân lại nợ tiền người ta?”

Bà ta hung hăng trừng mắt nhìn tôi: "Đã đến lúc này rồi mà con còn hỏi những chuyện này, có tác dụng gì sao? Con không nghe những người này nói, không trả tiền thì sẽ không cho an táng Bân Nhi sao.”

Kiếp trước, tôi cứ như vậy mà đem hết tiền tích góp nhiều năm đưa ra ngoài.

Chưa nói đến việc những ngày kế tiếp ăn cám nuốt rau mà người đến đòi nợ càng ngày càng nhiều.

“Không được, số tiền này không thể đưa. Con tin Hàn Bân, anh ấy không thiếu nợ! Bọn họ là lừa đảo!”

“Kẻ lừa đảo!”

Mắng xong, tôi bị tên đàn ông cao to lực lưỡng đẩy ngã.

"Cô là vợ của Hàn Bân phải không? Dám nói chúng tôi là kẻ lừa đảo sao? Được, hôm nay tôi sẽ cho cô thấy Hàn Bân nợ chúng tôi bao nhiêu tiền!"

Giấy nợ rơi xuống trước mặt tôi.

Vốn dĩ là hai trăm vạn tiền nợ, trải qua cho vay nặng lãi rồi cộng thêm lãi ròng nên đã tăng gấp đôi.

Trên đó là chữ viết, dấu tay và số chứng minh thư của Hàn Bân.

“Chuyện này, chuyện này không có khả năng.”

"Tôi nói cho cô biết, cho dù có ra tòa thì pháp luật cũng phải phán các người trả lại tiền cho tôi, tờ giấy nợ này hoàn toàn chính xác!"

"Nhà chúng tôi không thiếu tiền, chồng tôi tìm anh mượn tiền nhiều như vậy để làm gì cơ chứ?"

Tên đàn ông cường tráng có chút mơ hồ, giọng nói thì vang vãnh như cái chuông to.

"Con mẹ nó làm sao tôi biết được chứ, tôi cũng không phải chồng cô. Đàn ông mà, mượn nhiều tiền như vậy, không cho vợ dùng trong nhà thì bảo đảm là lấy tiền đó cho phụ nữ bên ngoài tiêu rồi!"

Ánh mắt tôi trở nên sắc bén nhìn về phía mẹ chồng, mà bà ta thì chột dạ quay mặt đi gạt lệ.

Xung quanh đều là họ hàng và bạn bè, tất cả mọi người đang nhìn.

Tên đàn ông cường tráng im lặng.

“Mẹ, mẹ nói xem?”

Bà ta cắn răng, nhẫn tâm nói: "Đủ rồi, việc xấu trong nhà chúng ta thì không thể truyền ra ngoài được Thiến Thiến , chuyện đã tới bây giờ rồi thì con cứ thay Bân Nhi trả trước đi.”

Tránh nặng tìm nhẹ, con trai ngoại tình không nói mà còn muốn tôi trả nợ thay.

Nhưng tôi không làm!

"Mẹ, mẹ không thể hồ đồ như vậy được, Hàn Bân là đã c.h.ế.t nhưng anh ấy mượn tiền chúng ta ai cũng không có được đồng nào. Bây giờ đưa tiền ra ngoài như vậy thì tương lai phải làm sao?"

Bà ta thấy tôi không muốn trả liền trở nên tức giận.

"Vừa rồi con không nghe cậu ta nói sao? Con không trả tiền thì không cho an táng Bân Nhi Thiến Thiến, Bân Nhi vì cái nhà này mà vất vả bôn ba, ngay cả một ngôi nhà nguyên vẹn còn không có. Chẳng lẽ con không thể để cho thẳng bé yên nghỉ mà trơ mắt nhìn thằng bé bị người ta nhục nhã như vậy sao?"

Tôi thật sự muốn ngửa mặt lên trời cười to.

Vất vả bôn ba vì nhà chúng tôi?

Thật sự họ vẫn coi tôi là một cái trứng không biết gì mà để họ tuỳ ý dắt mũi như kiếp trước sao?

Hàn Bân anh ta vay tiền mua xe mua nhà cho mối tình đầu, bây giờ trả không nổi, lúc này mới giả c.h.ế.t để cho tôi gánh vác.

Nhục nhã?

Tôi còn muốn anh ta đội mồ sống dậy nữa là!
 
Kiếp Này, Nợ Ai Người Đó Trả
Chương 7: Chương 7



7

"Mẹ, tiền này trả mới làm cho Hàn Bân hổ thẹn đấy. Con và mẹ đều tin tưởng anh ấy là một người tốt thì làm sao anh ấy có thể ra ngoài vay tiền bao nuôi tiểu tam được chứ, đây là một trò cười lớn cho thiên hạ đấy!"

Chủ nợ cười lạnh vài tiếng, khinh thường nhìn tôi nói:

“Hàn Bân thật sự có bản lĩnh không nhỏ nha, ở bên ngoài nuôi tình nhân mà ở trong nhà vẫn có một người luôn chung tình với cậu ta.”

“Hôm nay tôi sẽ cho cô biết cái gì gọi là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!"

Khi anh ta đưa ảnh chụp ảnh chung của Hàn Bân và Trần Tuệ Như cho tôi xem, trái tim tôi trở nên đau đớn.

Không thể phủ nhận, kiếp trước tôi thật sự yêu anh ta.

Anh ta là mối tình đầu của tôi, vừa cao vừa đẹp trai, mặc dù gia cảnh hơi kém một chút nhưng điều này không hề làm giảm bớt tình yêu của tôi đối với anh ta.

Chúng tôi là điển hình của cặp đôi nữ phụ nhà giàu và nam phượng hoàng.

Ngay cả căn nhà ở Hồng Kông, cũng là bố mẹ tôi bỏ ra hai phần ba tiền mới mua được.

Sau đó Hàn Bân không nói tiếng nào mà đã đón bố mẹ chồng lớn tuổi lên ở chung.

Tôi cũng đối xử với họ như bố mẹ ruột.

Và kết quả?

“Người đàn ông của cô đã sớm bao nuôi tiểu tam ở bên ngoài, đây là sự thật!”

Chủ nợ đặt bằng chứng trước mặt tôi, tôi ôm ngực, ngất xỉu như ý nguyện.

Chết tiệt!

Lão nương mới không thay anh ta trả tiền, bệnh viện thì phải tiếp tục ở!

Chân trước tôi mới nằm viện, chân sau bố mẹ chồng liền đến cầu xin bố mẹ tôi

Nhưng từ lúc bố mẹ tôi biết Hàn Bân vay tiền ở bên ngoài để nuôi tiểu tam thì đã mang theo con tôi đi đến Tam Á.

Chủ nợ cứ như vậy mà ở trong nhà, nghe nói quan tài của Hàn Bân đều để ở bên ngoài đã ba ngày hai đêm rồi chưa được hạ táng.

Bố mẹ chồng cũng nhờ một họ hàng bên Hàn gia tới nhưng chưa kịp thấy mặt tôi thì đã bị Triệu Lâm đuổi về.

“Bệnh nhân vẫn còn trong phòng chăm sóc, cô ấy không chịu nổi một chút k1ch thích nào. Nếu là chuyện nhà thì tôi đề nghị chờ bệnh nhân hoàn toàn khôi phục rồi nói sau.”

Thử hỏi xem có họ hàng nào mà đồng ý gánh vác tội danh bức tử quả phụ cơ chứ?

Bãi nước nhà chúng tôi đã hoàn toàn trở nên đục ngầu.

Ai nhúng tay vào thì người đó bị bẩn.

Một tuần sau, tôi hầu như không thể ngồi dậy.

Bố mẹ chồng trước tiên đi tới bệnh viện, khóc không ra hơi.

Tổng kết lại chính là, chủ nợ đã chuyển hết những gì có thể cầm cố trong nhà đi.

Xem dáng vẻ của hai người này thì có thể thấy ngay cả tiền bọn họ cũng không bỏ qua.

Mẹ chồng thấy tôi im lặng không nói gì thì nháy mắt với bố chồng.

Bùm hai tiếng, hai người đều đồng thời quỳ xuống đất.

“Thiến Thiến, mẹ biết Bân Nhi không xứng đáng với con. Nếu nó còn sống, mẹ nhất định sẽ đánh nó một trận để trút giận cho con. Nhưng nó đã chết, con hãy nể tình đứa bé, trước tiên đem nhà thế chấp rồi trả tiền cho người ta thì may ra cuộc sống của cả nhà chúng ta mới có thể tiếp tục.”

Kiếp trước tôi không nói hai lời mà đem nhà đi thế chấp ngay.

Chỉ vì giúp Hàn Bân trả hết nợ khi còn sống mà tôi đã để cho anh ta làm một quỷ trong sạch.

Sau đó thuê một căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách, bố mẹ chồng vô cùng ghét bỏ vì nó quá nhỏ và không sáng sủa, đã vậy còn chê nó không có thang máy.

Mưa to tầm tã thì chê tôi về nhà quá muộn, khiến bọn họ đói bụng.

Tôi bỏ công việc công chức đàng hoàng để đi bày sạp bán đồ ăn vặt.

Sống qua đêm rồi nhìn thấy mặt trời rạng sáng.

Nhưng từ đầu đến cuối không thể đợi được một ngọn đèn thuộc về nhà tôi.
 
Kiếp Này, Nợ Ai Người Đó Trả
Chương 8: Chương 8



8

Tôi rơi nước mắt không phải vì nghe lời mẹ chồng.

Mà là vì khóc cho chính mình của kiếp trước, khóc vì mình phải trả giá một cách không xứng đáng.

“Đương nhiên con đồng ý thế chấp bất động sản nhưng mẹ xem thân thể này của con đi, ngay cả xuống giường cũng khó, mẹ có thể đợi thêm vài ngày được không?"

“Còn muốn đợi nữa sao? Lãi nợ làm bố sợ muốn c.h.ế.t luôn rồi!" Bố chồng bất mãn nói.

Mẹ chồng lấy khuỷu tay chọc ông ta một cái, vội nói: "Có thể, đương nhiên là có thể. Thiến Thiến, con nhất định phải chú ý chăm sóc thân thể thật tốt. Bố mẹ đều rất lo lắng cho con, chỉ tiếc chúng ta già rồi nên không thể chăm sóc gì nhiều cho con được.:

Lời còn chưa dứt thì đã khóc.

Nhìn bà ta xem, bà ta đã nói đến mức này rồi thì tôi còn có thể làm gì nữa chứ?

Đành phải bằng mặt không bằng lòng, tiếp tục giả bệnh nằm viện.

Ngày hôm sau, chủ nợ tìm đến cửa.

Mấy tên đàn ông cường tráng chặn kín phòng bệnh nhỏ hẹp, bày ra tư thế giống như sợ tôi chạy mất.

Triệu Lâm tức giận mắng bên tai tôi: "Bố mẹ chồng cậu chẳng phải loại người tốt đẹp gì mà, mới khuyên cậu thế chấp bất động sản thôi mà chân sau đã khai ra cậu.”

Tôi cũng sống lại hai đời mới nhìn ra được nhân cách thối tha của bọn họ.

Đời trước tôi làm trâu làm ngựa, đời này tôi dạy cho bọn họ cách làm người.

"Triệu Thiến, cô nói một câu đi, khi nào cô mới trả được số tiền chồng cô nợ?"

“Bố mẹ chồng cô đã nói như vậy rồi thì tiền này chắc chắn cô phải trả.”

Ngay cả lời này cũng nói ra, xem ra, hôm nay tiền này không trả thì ngay cả bệnh viện tôi cũng không thể ở được.

“Đại ca, tôi hiểu tâm trạng của anh khi đòi nợ. Tôi cũng rất muốn trả tiền.”

Tôi vật lộn để ra khỏi giường bệnh và quỳ xuống trước mặt họ.

“Đại ca, tôi cầu xin anh một chuyện, chỉ cần anh hoàn thành chuyện này thì tôi nhất định sẽ trả tiền cho anh.”

“Ha.” Chủ nợ cười rộ lên.

“Con mẹ nó cô có hiểu mình đang nói cái gì hay không?

Tôi cắn răng, tiếp tục nói: "Đại ca, nói thật với anh. Cho dù có đánh c.h.ế.t tôi cũng không tin chồng tôi đã chết, sống phải thấy người c.h.ế.t phải thấy xác nhưng chồng tôi ngay cả t.h.i t.h.ể cũng không có. Chỉ cần các anh giúp tôi tìm được tin tức chồng tôi còn sống thì tôi sẽ lập tức trả tiền ngay.”

“Chồng cô Hàn Bân đã chết, nếu cậu ta còn sống......”

Nói đến đây, đột nhiên dừng lại.

Không cho anh ta suy nghĩ nhiều, tôi tiếp tục hướng dẫn từng bước.

“Anh ấy còn sống sao có thể không trở về? Tuy rằng anh ấy thiếu nhiều tiền nhưng tôi nguyện ý trả nợ với anh ấy. Tôi không tin anh ấy bao nuôi tiểu tam ở bên ngoài, trừ khi tôi tận mắt nhìn thấy.”

Chủ nợ vuốt cằm, cẩn thận nhớ lại lời tôi nói.

“A! Cô chung tình với tên Hàn Bân này thật đất. Người phụ nữ ngu ngốc, nếu Hàn Bân còn sống thì chắc chắn cậu ta sẽ không trở về!”

Tôi thuận thế nắm lấy ống quần anh ta khóc cầu: "Đại ca, tôi van xin anh, hãy giúp tôi tìm được anh ấy đi. Anh ấy là chồng của tôi chỉ cần tìm được anh ấy thì mặc kệ anh ấy có phản bội tội hay thiếu nợ ở bên ngoài bao nhiêu tôi đều sẽ tha thứ cho anh ấy.”

"Anh ấy không có tiền trả, nhưng tôi có. Đại ca, nếu như các anh không giúp tôi tìm anh ấy thì cho dù có đánh c.h.ế.t thì tôi cũng sẽ không trả cho các anh một phân tiền nào!"

“Ồ, cô gan thật đấy nhỉ! Thế mà dám uy h.i.ế.p tôi nhưng người phụ nữ vừa ngu ngốc vừa mạnh mẽ như cô rất hiếm thấy. Tôn Bưu tôi từ trước đến nay không thích làm khó phụ nữ, hôm nay tôi sẽ cho cô một cơ hội, kỳ hạn một tháng. Tôi sẽ không giúp cô tìm tên chó Hàn Bân kia, muốn tìm cô tự mình tìm. Một tháng sau, tôi tới thu tiền, nghe không?”

Tôi liên tục gật đầu.

“Cám ơn đại ca, cám ơn đại ca.”

Theo bước chân bọn họ ra cửa, tôi nghe được có người bàn tán.

“Anh Bưu, anh thật sự cho cô ta thời gian một tháng sao?”

“Tôi cũng không vội, ngược lại tôi muốn xem cô ta có thể làm ra trò trống gì.”

“Anh Bưu, rốt cuộc Hàn Bân c.h.ế.t thật hay giả?”

“Mặc kệ cậu ta, chúng ta chỉ cần giữ người thì tiền sẽ tới tay thôi.”

“Vẫn là đại ca sáng suốt nhất.”
 
Kiếp Này, Nợ Ai Người Đó Trả
Chương 9: Chương 9



9

Thủ đoạn giục nợ nần của Tôn Bưu hơi tàn nhẫn nhưng người ta vẫn rất có nghĩa khí.

Không hề tiết lộ ước định giữa chúng tôi với bố mẹ chồng.

Thậm chí bọn họ còn cho rằng tôi đã thế chấp nhà cho chủ nợ nên đã sớm thu dọn hành lý đến nương tựa tôi.

Ừm.

Bố mẹ tôi là người địa phương, có nhà lại có tiền tiết kiệm, còn chỉ có một đứa con gái một như tôi.

Không có gói m.á.u nào phù hợp hơn tôi.

Trong phòng bệnh nho nhỏ, bố mẹ chồng mang theo toàn bộ gia sản, xem ra là muốn sống thường trú ở đây.

Sống luôn ở đây sao?

Nghĩ cũng đẹp thật đấy!

Ngày đầu tiên, đương nhiên tôi sẽ cho bọn họ ăn ngon uống ngon.

Nhưng đến tối, nửa đêm.

Tôi thấp giọng khóc lên: "Ông xã, ông xã... Hu hu hu..."

Mẹ chồng sợ tới mức lập tức nhảy xuống từ trên giường xếp.

“Bân Nhi đã trở lại rồi sao?”

Tôi nhìn chằm chằm bà ta hỏi: "Mẹ, có phải mẹ cũng cảm thấy Hàn Bân không c.h.ế.t đúng không?"

Mẹ chồng nghẹn họng, ngây ngẩn cả người.

“Mẹ, con có linh cảm Hàn Bân căn bản không chết, anh ấy chỉ trốn đi thôi. Đúng không?”

Sắc mặt mẹ chồng xám xịt, khó khăn mở miệng: "Thiến Thiến, con lại hồ đồ rồi, Bân Nhi, thằng bé thật sự đã c.h.ế.t rồi.”

Tôi lau nước mắt, khóc ròng nói: "Mẹ, mẹ đang gạt con, Hàn Bân không chết, anh ấy không chết, con không tin anh ấy đã chết!"

Lăn qua lăn lại đến khi hừng đông, mắt của bố mẹ chồng tôi cũng sắp kéo dài xuống khoé miệng.

Nhưng trạng thái của tôi càng tỉnh táo và phấn khởi hơn.

Tôi ở khắp nơi ồn ào nói chồng tôi không chết, lúc thì nói anh ấy bị người ngoài hành tinh bắt đi, lúc thì nói anh ấy ra nước ngoài.

Hai người già bị dọa đến mức hôm sau cũng chẳng thèm ăn cơm mà tìm cái cớ bỏ chạy.

Rất nhanh sau đó, tin tức tôi bị điên đã truyền ra ngoài.

Căn bản hai người đó chẳng thể nào nhờ vả vào tôi mà hút m.á.u lần nữa.

Triệu Lâm giơ ngón tay cái lên với tôi: "Cậu đúng là cao thủ.”

Tôi nhún vai, tỏ vẻ bất đắc dĩ.

Chẳng còn cách nào khác, cách đối phó với những người vô lại là vô lại hơn bọn họ.

Đạo đức hay nhân nghĩ gì đó đối với tôi bây giờ mà nói thì đều là chó má.

Đạo đức và lòng nhân từ và lòng tốt của tôi chỉ được thể hiện cho những người khác mà thôi.

Triệu Lâm lại hỏi: "Vậy kế tiếp cậu định làm gì?

“Xem kịch hay!”

Đương nhiên là xem kịch hay của Hàn Bân.

Anh ta không có cha mẹ tiếp tế nên chống đỡ không được bao lâu đâu.

Huống chi, ngay cả con dâu như tôi cũng không trông cậy vào được thì ai cho bọn họ tiền chữa trị duy trì mạng sống?
 
Back
Top Bottom