Tâm Linh Kiếp Này Cho Chúng Ta Gặp Lại

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
397379762-256-k694747.jpg

Kiếp Này Cho Chúng Ta Gặp Lại
Tác giả: huyenhuyenk4
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Có những người, dù trải qua bao nhiêu kiếp luân hồi, vẫn chỉ hướng về một người duy nhất.

Sau một vụ tai nạn, Huỳnh Thiên bất ngờ bị kéo vào thế giới tâm linh đầy nguy hiểm.

Những bóng ma u tối, những âm thanh quái dị và những lần suýt mất mạng khiến cậu buộc phải tìm đường tu tập để giữ lại sinh mệnh và sự tỉnh táo của mình.

Giữa lúc ấy, Vương Quân-một người đàn ông bí ẩn với vẻ ngoài lạnh lùng và ánh mắt đau thương sâu thẳm-xuất hiện.

Anh là người yêu từ kiếp trước của Thiên, là người đã âm thầm bảo hộ cậu suốt bao kiếp người, là kẻ sở hữu năng lực pháp thuật mạnh mẽ đến mức không một thế lực âm tà nào dám chạm đến.

Khi những kẻ độc ác không ngừng thả Âm Bình, thả vong, yểm bùa hại người, Huỳnh Thiên may mắn có Vương Quân bên cạnh-dẫn lối, bảo vệ, và dạy cậu cách tự mình tu tập, khai mở sức mạnh trong linh hồn để không còn bị tổn thương.

Từ một chàng trai yếu đuối, Huỳnh Thiên dần trở thành người có thể thấy - hiểu - đối đầu với thế giới vô hình.

Nhưng càng tiến sâu, họ càng nhận ra mối duyên nợ này không hề đơn giản-phía sau là những oán hồn, những kiếp xưa oan trái, và cả những thử thách sinh tử khó lòng vượt qua.
❝ Là bảo hộ.

Là yêu thương.

Là lời hứa nghìn năm không đổi: "Dù có thế nào, ta cũng sẽ không để em bị tổn thương." ❞
--- Tags: bảohộhuyềnbíkieptruockiepnaysitìnhtutậptâmlinhyêulạitừđầuđammỹ​
 
Kiếp Này Cho Chúng Ta Gặp Lại
Chương 1: Khởi Đầu Duyên Nợ


Đêm đó, Huỳnh Thiên tỉnh giấc giữa cơn mộng mị chằng chịt những hình ảnh kỳ lạ.

Một con đường nhỏ mịt mù sương trắng, một bóng người mặc áo cổ xưa đứng nhìn cậu, ánh mắt buồn mà sâu như vực thẳm.Cậu bừng tỉnh, tim đập loạn nhịp.

Bên ngoài cửa sổ, gió rít lên từng cơn, cành cây vỗ vào khung kính như có bàn tay vô hình.

Trong lòng Huỳnh Thiên lạ lùng, dường như một phần ký ức nào đó đang muốn thức dậy.Huỳnh Thiên vốn là một người bình thường, nhưng từ sau lần gặp tai nạn giao thông cách đây ba tháng, cậu bắt đầu nhìn thấy những thứ mà người thường không thấy.

Những bóng đen lẩn khuất nơi góc tường, tiếng thì thầm văng vẳng giữa đêm khuya, và cả những giấc mơ lặp đi lặp lại về người đàn ông áo dài kia.Sợ hãi nhưng cũng tò mò, Huỳnh Thiên quyết định đến chùa để xin được tu tập, hy vọng tìm được sự bình yên trong tâm trí.

Chùa Linh Quang nằm giữa lưng chừng núi, quanh năm mây phủ, là nơi nhiều người tin rằng có thể cắt được duyên âm, xua được tà khí.Ngày đầu tiên lên chùa, cậu đã gặp một chuyện không thể nào quên.Khi bước chân vào cổng tam quan, bất chợt một cơn gió lớn thổi đến, mạnh đến mức gần như đẩy lùi cả người cậu về sau.

Đôi mắt cậu hoa lên, chỉ kịp nghe loáng thoáng tiếng chuông gió reo vang và giọng nói trầm thấp, ấm áp mà xa lạ vang lên bên tai:— Đừng sợ, ta đến rồi.Huỳnh Thiên giật mình quay đầu lại.

Giữa những bậc đá phủ đầy rêu xanh, một người đàn ông đang đứng đó.Anh ta mặc một bộ âu phục đen đơn giản, nhưng gương mặt lại đẹp đến mức không chân thật: làn da trắng nhợt như bạch ngọc, ánh mắt sâu thẳm như từng chứng kiến trăm ngàn kiếp nạn.— Anh… là ai? — Huỳnh Thiên dè dặt hỏi, cổ họng khô khốc.Người đó chỉ khẽ cười, đôi mắt dõi theo cậu như thể đã quen biết từ lâu lắm.— Ta là người cậu từng hứa sẽ tìm lại ở kiếp này.

Tên ta là Vương Quân.Giọng nói đó, ánh mắt đó—tất cả như kéo cậu chìm vào một cơn mê dài.

Trái tim cậu nhói lên một cách khó hiểu, như thể từng đánh mất điều gì đó vô cùng quan trọng.— Tôi… không nhớ. — Huỳnh Thiên lắc đầu.Vương Quân chỉ nhẹ nhàng bước tới, bàn tay lạnh như băng chạm khẽ vào trán cậu.— Không sao.

Chúng ta có cả một đời này để nhớ lại.

Ta sẽ không để bất cứ thứ gì làm hại em, dù là người hay quỷ.Ngay khoảnh khắc ấy, Huỳnh Thiên cảm nhận rõ ràng một luồng khí ấm áp truyền vào người mình, những âm thanh quái dị văng vẳng bỗng dưng im bặt.Từ đó, dù đi đâu, dù tu tập ở chùa hay trở về thành phố, Huỳnh Thiên luôn cảm giác được một ánh mắt dõi theo mình, một bóng dáng đứng lặng lẽ dưới những tán cây, bên cửa sổ hay giữa đêm dài.Một người—một linh hồn—một lời thề không thể phai mờ.

---
 
Kiếp Này Cho Chúng Ta Gặp Lại
Chương 2: Âm Binh & Bàn Tay Dẫn Lối


Ánh nắng yếu ớt buổi sớm len lỏi qua rừng cây mờ sương, chiếu lên từng bậc đá xanh phủ rêu trên con đường dẫn vào chùa Linh Quang.

Huỳnh Thiên đứng lặng hồi lâu, tim cậu vẫn chưa thôi run rẩy từ cái chạm nhẹ nơi trán tối qua.Người đàn ông tên Vương Quân ấy—anh là ai?

Tại sao lại quen thuộc đến vậy?

Và vì sao chỉ cần anh chạm vào, những tiếng vọng ma quái, những bóng đen quấn quanh cậu suốt bao ngày qua lập tức tan biến?Câu hỏi không lời đáp đè nặng lòng ngực.— Em sợ sao?Giọng nói quen thuộc bất ngờ vang lên phía sau lưng.

Lạnh lùng, sâu thẳm nhưng mang theo một tia ấm áp lạ thường.

Huỳnh Thiên quay đầu, đối diện là gương mặt mà cậu cứ ngỡ chỉ là ảo ảnh trong giấc mơ.Vương Quân vẫn vậy—đôi mắt đen thẳm, mái tóc dài buông xõa, áo khoác tối màu gọn gàng, cả người toát lên một thứ khí chất không thuộc về thế giới này.— Tôi… không biết nữa. — Huỳnh Thiên thì thào, ánh mắt hoang mang. — Mọi thứ… quá lạ lùng.Vương Quân tiến lại gần, ánh mắt dịu đi.— Không sao.

Chúng ta bắt đầu từ đầu.

Chỉ cần em đi đúng đường, sẽ không ai làm hại được em.

Ta ở đây rồi.Huỳnh Thiên khẽ nhíu mày.

— Vậy… cái gì đã quấn lấy tôi suốt thời gian qua?

Tại sao tôi lại nghe thấy những tiếng gọi ma quái đó?Ánh mắt Vương Quân trở nên sâu thẳm hơn, anh chậm rãi nói:

— Có người… thả Âm Bình để hại em.Cả người Huỳnh Thiên như đóng băng.

Cậu từng nghe loáng thoáng qua những câu chuyện về Âm Bình—những linh hồn bị trấn yểm, điều khiển để ám hại người sống, khiến họ thân tàn ma dại, chết trong đau đớn mà không siêu sinh.

Nhưng chưa từng nghĩ mình lại trở thành mục tiêu.— Tại sao?

Tôi đâu có thù oán với ai?Vương Quân chậm rãi vươn tay, ngón tay thon dài chạm vào giữa mi tâm cậu, giọng anh thấp xuống:

— Không phải chuyện của đời này.

Là kiếp trước.

Có những mối nghiệp từ quá khứ vẫn còn dây dưa đến tận hôm nay.

Có người muốn diệt em để ngăn cản em tỉnh thức.Lời nói ấy khiến lòng Huỳnh Thiên dấy lên một nỗi sợ hãi mơ hồ.

Nhưng cùng lúc, bàn tay đặt trên trán cậu truyền đến một luồng khí ấm áp lạ thường, khiến mọi sợ hãi vơi đi từng chút.— Vậy tôi phải làm gì? — Cậu ngẩng đầu hỏi, mắt ánh lên sự quyết tâm.Một nụ cười nhàn nhạt lướt qua khóe môi Vương Quân.

— Tu tập.

Tịnh tâm.

Và nghe lời ta.Anh chạm nhẹ vào lòng bàn tay cậu, truyền vào một sợi khí mỏng như tơ bạc.

Huỳnh Thiên lập tức cảm nhận được sự thay đổi—trong đầu cậu như có một dòng nước mát rượi len vào, khiến mọi âm thanh hỗn loạn đều bị xua tan.— Đừng sợ.

Dù có kẻ thả trăm ngàn Âm Bình, có ta ở đây, không ai làm hại được em.

Nhưng ta không thể bảo hộ em mãi nếu em không đủ mạnh.

Ta muốn em—phải đứng vững bằng chính sức mình.Lời anh như một lời hứa và cũng như một sự đánh thức.Và từ hôm đó, Huỳnh Thiên bắt đầu con đường tu tập.

Mỗi ngày sau giờ tụng kinh ở chùa, Vương Quân đều xuất hiện—chỉ cậu cách tĩnh tâm, cách lắng nghe hơi thở, cách nhận biết và đối mặt với những bóng tối vô hình.Dần dần, cậu không còn sợ những giấc mơ ma quái.

Những Âm Bình từng bám riết cậu, từng tìm đến trong đêm giờ đây chỉ có thể đứng từ xa mà không dám tiến lại gần.Nhưng cậu biết rõ, những thử thách thực sự… vẫn còn đang đợi ở phía trước.

---
 
Kiếp Này Cho Chúng Ta Gặp Lại
Chương 3: Lần Đầu Trừ Âm Binh


Gió núi buổi chiều se lạnh, mặt trời đã khuất dần sau rặng tre già, chỉ còn ánh hoàng hôn đỏ rực vắt ngang bầu trời.Huỳnh Thiên ngồi xếp bằng trên bậc đá trước sân chùa, đôi mắt khép hờ.

Mồ hôi nhỏ xuống thái dương, áo sau lưng đã ướt đẫm.

Đây là buổi tu tập thứ ba dưới sự hướng dẫn của Vương Quân, và mỗi lần như vậy, cậu lại cảm nhận được sự thay đổi rõ rệt trong cơ thể và tâm trí mình.- Thả lỏng đi.

Đừng sợ hãi.

Mỗi sợ hãi là một lần em mở cửa cho những thứ không nên vào.

- Giọng nói trầm thấp của Vương Quân vang lên phía sau lưng.Huỳnh Thiên khẽ gật đầu, cố gắng điều hòa hơi thở theo nhịp anh dạy.Bất chợt, một luồng khí lạnh từ dưới chân núi tràn lên.

Tiếng gió thổi rít, cành lá xào xạc như có thứ gì đó đang lướt qua.

Lông tóc trên gáy Huỳnh Thiên dựng đứng lên, cảm giác nghèn nghẹn ở cổ họng như bị ai đó bóp chặt.Vương Quân mở mắt, đôi đồng tử đen sâu thẳm khẽ động.

Anh khẽ nói:

- Âm Binh...

Một kẻ đã đến.Không chậm trễ, anh vung tay vẽ một đường trong không khí, lập tức một vòng sáng nhàn nhạt bao lấy Huỳnh Thiên.

Nhưng lần này, anh không ra tay diệt trừ ngay.- Đây là cơ hội.

Ta sẽ ở đây, nhưng em phải tự bước bước đầu tiên.Huỳnh Thiên run lên.

Cậu nhìn thấy-thật sự nhìn thấy-một bóng đen lù lù trồi lên từ bậc đá thấp hơn, thân hình méo mó, khuôn mặt như bị kéo dài ra bởi những đường chỉ đen sì chằng chịt.

Đôi mắt nó trắng dã, không tròng, nhìn chằm chằm vào cậu với một nụ cười kinh dị.Tim Huỳnh Thiên đập thình thịch, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh.

Cậu nghe rõ giọng Vương Quân vang lên trong đầu:

- Bình tĩnh.

Đừng để nó đọc được nỗi sợ.

Tập trung vào huyệt ấn đường-nhớ câu ta dạy: "Tâm không loạn, khí không động, tà không thể xâm."

Bàn tay cậu siết chặt.

Cậu chắp tay niệm câu chú đơn giản mà Vương Quân truyền dạy.

Ban đầu, giọng cậu run rẩy, ngắt quãng, nhưng khi ánh mắt cậu chạm vào đôi mắt sâu thẳm của Vương Quân-đang đứng cách đó không xa, bình thản và vững chãi-cậu lấy lại được bình tĩnh.Âm Binh rít lên một tiếng ghê rợn, cả thân hình lắc lư như muốn lao vào.- Tiếp tục.

Dẫn khí.

Dùng tâm dẫn đường.

- Vương Quân khẽ nhắc.Lần này, Huỳnh Thiên nhắm mắt lại, cảm nhận luồng khí lạnh xuyên qua từng đầu ngón tay.

Một luồng hơi ấm từ lòng bàn tay bùng lên, yếu ớt nhưng rõ ràng.

Cậu tụ tâm, niệm lần thứ ba.Ầm!Một luồng sáng nhỏ bật ra từ giữa hai tay cậu, đánh thẳng vào bóng đen kia.

Âm Bình rú lên đau đớn, thân hình vặn vẹo một cách quái dị rồi tan biến thành làn khói xám.Không gian trở nên yên tĩnh đến lạ thường.Huỳnh Thiên ngã ngồi xuống đất, mồ hôi vã ra như tắm.

Tim vẫn đập liên hồi.

Nhưng cậu biết-cậu đã làm được.Vương Quân bước tới, ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt ánh lên sự dịu dàng hiếm thấy.- Tốt lắm.

Anh khẽ nói, bàn tay nhẹ nhàng lau giọt mồ hôi trên trán cậu.

- Em đã bước được bước đầu tiên.

Không phải ai cũng làm được trong thời gian ngắn như vậy.Ánh mắt Huỳnh Thiên hơi ươn ướt.

Không rõ vì sợ, vì mệt, hay vì cảm giác an toàn khi có anh bên cạnh.

Cậu thì thào:

- Nếu không có anh... tôi không làm nổi.Vương Quân khẽ cười, đôi mắt ánh lên tia đau thương sâu thẳm:

- Kiếp này, dù có chuyện gì, ta vẫn sẽ luôn ở bên em.

Không ai... không thứ gì có thể chạm vào em khi ta còn tồn tại.Lời hứa ấy, khắc sâu vào lòng Huỳnh Thiên, từ đó trở đi...---
 
Kiếp Này Cho Chúng Ta Gặp Lại
Chương 4: Ký Ức Mờ Nhoè Và Bóng Âm Binh


Đêm trên núi Linh Quang luôn lạnh và tĩnh mịch đến rợn người.

Tiếng côn trùng thưa thớt, chỉ có gió núi thổi qua khe lá xào xạc.Sau buổi tu tập và lần đầu tiên trừ được âm binh hôm trước, Huỳnh Thiên ngỡ mình có thể ngủ yên.

Nhưng ngay trong giấc mộng đêm nay, cậu lại thấy mình đứng giữa một nơi lạ lẫm: một tòa phủ đệ cổ xưa, đèn lồng treo cao, gió thổi tung những dải lụa trắng lạnh lẽo.Ở đó-ngay trên bậc thềm phủ, cậu nhìn thấy một người.Là Vương Quân.

Nhưng không phải dáng vẻ hiện tại.

Là một người mặc áo cổ trang, tay cầm kiếm gỗ đào, ánh mắt lạnh đến tàn nhẫn khi đối diện với hàng chục...

âm binh vây quanh.Máu.

Tiếng khóc.

Tiếng kèn đám ma vang vọng.Cảnh tượng ấy khiến Huỳnh Thiên nghẹn thở.

Cậu muốn hét lên, muốn gọi anh, nhưng không thể thốt thành lời.- Thiên...

đừng sợ.

Ta ở đây.Giọng nói kéo cậu ra khỏi cơn mộng.Huỳnh Thiên bật dậy, người đầy mồ hôi lạnh.

Trước mắt cậu là Vương Quân đang ngồi lặng lẽ bên giường, ánh mắt anh phủ một tầng sương mờ, đôi tay nhẹ nhàng đặt lên vai cậu.- Lại mơ thấy rồi?

- Anh hỏi khẽ.Cậu gật đầu, giọng khàn đi:

- Là... kiếp trước sao?

Tôi thấy anh, thấy cả phủ đệ, thấy anh chém...

âm binh.

Và tôi... tôi cũng ở đó.

Nhưng tôi không rõ là ai...Vương Quân lặng người.

Một thoáng đau thương lướt qua đôi mắt sâu như vực thẳm.

Anh chạm vào tóc cậu, vuốt nhẹ xuống gáy, giọng anh thấp hơn:- Là ký ức cũ.

Kiếp đó, em cũng từng bước vào thế giới này.

Chúng ta từng ở bên nhau.

Nhưng chúng ta đã thất bại.Trái tim Huỳnh Thiên nhói lên.

Cậu muốn hỏi thêm, nhưng cổ họng nghẹn ứ.Bất chợt-từ ngoài sân vang lên một loạt tiếng cười khanh khách the thé, những tiếng chân bước lạo xạo trên đá vụn.Vương Quân lập tức đứng bật dậy, đôi mắt lóe lên tia sắc lạnh.

- Có kẻ thả âm binh đến đây.Từ phía chân chùa, sương mù dày đặc tràn lên, kéo theo từng bóng đen lảo đảo tiến về phía điện Phật.

Mùi tanh hôi nồng nặc xộc vào mũi.

Âm binh-lần này nhiều hơn, mạnh hơn, không còn là thứ yếu ớt như hôm trước.Huỳnh Thiên cảm nhận rõ luồng khí lạnh tràn vào tận xương sống.- Đứng sau lưng ta.

- Vương Quân ra lệnh, giọng anh trầm xuống, tay phải khẽ vẽ một đạo phù lơ lửng trong không trung.Tấm bùa ánh vàng hiện ra, lập tức chặn đứng ba bốn bóng âm binh đang gào rít.

Nhưng có kẻ điều khiển phía sau-rõ ràng có người đang cố tình tấn công.- Là ai làm việc này?

- Huỳnh Thiên thì thào.Vương Quân khẽ nheo mắt:

- Có kẻ muốn giết em trước khi em thức tỉnh hoàn toàn.

Chúng sợ em nhớ lại quá khứ và lấy lại sức mạnh từng có.Từng câu từng chữ anh nói như những lưỡi dao lạnh cắt vào lòng cậu.

Cả đời cậu-cả đời này-chưa từng nghĩ mình sẽ bị cuốn vào một thế giới đen tối đến vậy.Nhưng ánh mắt Vương Quân lúc này-kiên định, bảo hộ, và dịu dàng-là thứ duy nhất khiến cậu giữ vững tâm trí.- Ta sẽ không để chuyện kiếp trước lặp lại.

Không lần nào nữa.

Dù có kẻ thả bao nhiêu âm binh, dù thế lực có mạnh cỡ nào-ta cũng sẽ bảo vệ em.Vòng kết giới lóe sáng, từng bóng âm binh tan biến dưới pháp lực mạnh mẽ của Vương Quân.

Nhưng Huỳnh Thiên biết rõ-lần này chỉ là khởi đầu.Một trận chiến khác-lâu dài hơn, nguy hiểm hơn-đã âm thầm bắt đầu.

---
 
Kiếp Này Cho Chúng Ta Gặp Lại
Chương 5: Cánh Cửa Quá Khứ Khé Mở


Sau đêm bị tấn công bởi lũ âm binh, không khí trong chùa Linh Quang như trầm xuống.

Cây cỏ im lìm, chim chóc cũng tuyệt nhiên không còn tiếng hót.Huỳnh Thiên ngồi trước ban thờ Phật, đôi tay chắp lại, ánh mắt lặng yên.

Cậu đã trụ vững, cậu đã không gục ngã.

Nhưng cậu biết rõ—mọi thứ chỉ vừa mới bắt đầu.Vương Quân đứng phía sau, lặng lẽ nhìn bóng dáng cậu.

Anh không thúc ép, không vội vàng, chỉ kiên nhẫn như thể đã chờ cả nghìn năm cho khoảnh khắc này.— Hôm qua… ai đã thả âm binh đến? — Huỳnh Thiên khẽ hỏi, giọng nhỏ nhưng ánh mắt kiên định.Vương Quân bước chậm lại gần, giọng anh đều đều nhưng ẩn chứa một tầng sát khí khó giấu:

— Có kẻ đang săn đuổi em.

Kẻ đó đã tồn tại từ kiếp trước, và đến nay vẫn chưa từ bỏ ý định.

Nhưng ta chưa rõ là ai đứng sau.Huỳnh Thiên nắm chặt tay áo, lồng ngực nhói lên.

Một phần cậu muốn chạy trốn, phần khác lại khao khát được làm rõ tất cả.

Cậu không muốn mãi mãi yếu đuối và phụ thuộc vào anh.— Tôi muốn học.

Muốn trở nên đủ mạnh để không bị tổn thương nữa. — Cậu ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh.Vương Quân nhìn cậu hồi lâu, sau đó khẽ cười.

Nụ cười đó dịu dàng đến mức khiến cậu bất giác đỏ mặt.— Được.

Ta sẽ dạy.

Nhưng em phải nhớ… tu tập không chỉ để mạnh lên mà còn để giữ tâm.

Nếu tâm loạn, mọi sức mạnh đều vô nghĩa.Cả buổi chiều hôm đó, Huỳnh Thiên theo anh học cách nhận diện tà khí, vẽ bùa đơn giản và tụ tâm tụ khí.

Những điều tưởng chừng mơ hồ nay dần trở nên rõ nét trong tâm trí cậu.Khi màn đêm buông xuống, giữa không gian tĩnh lặng chỉ còn tiếng lá rơi khe khẽ, Vương Quân đốt lên một cây hương đặc biệt.— Chúng ta sẽ thử một việc.

Có thể em sẽ đau đầu, có thể sẽ khó chịu, nhưng em sẽ nhìn thấy… thứ cần nhìn.Huỳnh Thiên mím môi gật đầu.Khói hương cuộn lên, mùi thơm ngai ngái hòa quyện cùng hơi lạnh từ núi rừng.

Trước mắt cậu, thế giới như méo mó đi.

Hình ảnh mờ ảo hiện ra—nhanh chóng rồi tan biến—rồi lại hiện ra như những mảnh ghép vỡ vụn.Một chiếc kiệu hoa màu đỏ.

Một người đàn ông mặc áo cưới cổ truyền đứng chờ dưới bóng đèn lồng đỏ.

Một bàn tay siết chặt tay cậu—đôi mắt người ấy đầy yêu thương, nhưng ánh sáng từ xa kéo đến là những bóng đen—những âm binh lao đến…— Không… — Huỳnh Thiên thốt lên, đầu đau như búa bổ, cả người đổ mồ hôi lạnh.Bàn tay vững chãi của Vương Quân siết lấy tay cậu, truyền vào một luồng khí ấm.

Giọng anh vang lên bên tai:

— Tỉnh lại.

Không ai hại được em khi ta ở đây.Ký ức kia khép lại, Huỳnh Thiên thở dốc, tim đập hỗn loạn.

Nhưng cậu đã kịp giữ lại một mảnh hình ảnh sâu thẳm trong tâm trí.— Đó là… lễ cưới? — Cậu thì thào.Vương Quân khẽ gật.

Ánh mắt anh dịu xuống, giọng chậm rãi:

— Là một phần ký ức kiếp trước.

Chúng ta từng…Anh ngưng lại.

Không cần nói hết câu, Huỳnh Thiên cũng chợt hiểu.

Một nỗi đau sâu không tên dâng lên trong tim.— Chúng ta từng yêu nhau…?Vương Quân siết nhẹ tay cậu, môi anh khẽ cong lên, nụ cười lẫn cay đắng và dịu dàng:

— Phải.

Chúng ta từng yêu nhau.

Nhưng chưa từng kịp trọn vẹn.Gió đêm thổi qua, ánh mắt hai người chạm nhau dưới vầng trăng mờ.

Và trong khoảnh khắc đó, Huỳnh Thiên cảm nhận rõ ràng hơn bao giờ hết—giữa họ là một sợi dây… chẳng thể nào cắt đứt được.

---
 
Kiếp Này Cho Chúng Ta Gặp Lại
Chương 6: Giao Ước Máu


Cả đêm đó, Huỳnh Thiên không ngủ được.

Mỗi khi khép mắt lại, những hình ảnh rời rạc về kiếp trước cứ chập chờn hiện về—ánh đèn lồng đỏ, tiếng kèn đám ma, bàn tay ai đó lạnh ngắt buông khỏi tay cậu…Cậu lặng lẽ ngồi trên bậc đá, ánh trăng chiếu xuống soi rõ gương mặt thất thần.— Em lại nghĩ nhiều rồi. — Giọng Vương Quân vang lên sau lưng.Huỳnh Thiên giật mình quay lại.

Anh vẫn vậy—vẻ ngoài lạnh nhạt, ánh mắt dịu dàng, và đôi bàn tay luôn mang hơi ấm bình yên.

Anh ngồi xuống cạnh cậu, khoảng cách rất gần nhưng không hề chạm vào, chỉ cùng cậu ngẩng đầu nhìn trời.— Tại sao tôi lại phải gánh những thứ này? — Cậu khẽ thì thầm. — Tôi không nhớ, tôi không biết gì cả… chỉ có anh là biết.Vương Quân im lặng hồi lâu rồi mới chậm rãi nói:

— Em không cần nhớ hết.

Ta ở đây là để nhớ thay em.

Nhưng nếu em muốn mạnh lên… ta sẽ giúp.

Chúng ta sẽ cùng nhau.Lời anh nhẹ nhàng mà như một lời thề.Đột nhiên, một tiếng rú thất thanh vang vọng từ phía chân núi.

Tiếng kèn ma rền rĩ cất lên, kéo dài dai dẳng như xé toạc không gian.— Âm binh lại tới. — Vương Quân đứng dậy, ánh mắt anh chớp lóe ánh vàng nhàn nhạt.Lần này khác hẳn—âm binh không còn đơn lẻ mà kéo theo cả một đoàn rước hồn đầy sát khí: những bóng trắng không đầu, những dây xích máu kéo lê trên đất, và ở trung tâm—một bóng đen mờ nhòe, khí tà quấn quanh.— Chúng muốn cướp vía em ngay đêm nay. — Vương Quân kéo Huỳnh Thiên đứng lên, tay anh vẽ một vòng chú ngay giữa không trung, kết giới lập tức hiện ra bao phủ cả hai người.Tiếng bước chân lạo xạo, tiếng cười man dại vang vọng khắp núi.Lần này, Huỳnh Thiên không nép sau lưng anh như trước nữa.

Cậu hít một hơi sâu, run rẩy nhưng kiên quyết:

— Tôi muốn thử.

Anh hãy để tôi làm.Vương Quân ngạc nhiên nhìn cậu, ánh mắt thoáng qua một tia tán thưởng.

Anh gật đầu chậm rãi:

— Được.

Nhưng ta sẽ luôn ở đây.Huỳnh Thiên chắp tay, miệng niệm câu chú đã học thuộc lòng.

Lòng bàn tay dâng lên luồng khí yếu ớt nhưng vững vàng.

Âm binh từ xa lao tới, từng bóng trắng nhe răng giương móng, nhưng khi chạm tới kết giới, luồng ánh sáng từ tay cậu bất ngờ bùng lên.Ầm!Một đám âm binh bị đẩy văng ra, thân hình tan biến trong làn khói đen.Cậu lảo đảo suýt ngã, nhưng một bàn tay vững chắc kịp đỡ lấy từ phía sau.

Vương Quân siết chặt eo cậu, giọng anh khẽ vang lên bên tai:

— Rất tốt.

Em đang dần nhớ lại cách dẫn khí.Nhưng đúng lúc ấy—bóng đen trung tâm đột ngột giơ tay, từ lòng bàn tay nó phóng ra một tia khí hắc ám.

Vương Quân nhíu mày, lập tức kéo cậu xoay người né tránh, nhưng luồng tà khí ấy vẫn kịp quét trúng vai anh.— Anh…! — Huỳnh Thiên thét lên.Vương Quân cắn răng, máu tươi thấm qua lớp áo đen.

Nhưng ánh mắt anh vẫn không rời khỏi kẻ địch.— Không sao.

Chút thương tích này không giết được ta.

Em đứng yên.Giọng anh trầm xuống, tay vung lên nhanh như chớp—một đạo phù ánh vàng vẽ ra trong chớp mắt, một trận đồ pháp ấn bùng sáng dưới chân.

Từng tiếng chú ngữ cổ xưa vang lên—thanh âm này, từ kiếp nào cậu đã nghe qua…Âm binh rú thảm thiết, từng bóng ma bị xé nát, cả không gian như vỡ vụn.Chỉ còn lại hơi thở gấp gáp, máu tươi đỏ thẫm và ánh trăng mờ nhạt trên đỉnh núi.Huỳnh Thiên vội vàng đỡ lấy người anh:

— Anh bị thương rồi…Vương Quân khẽ mỉm cười, máu vương bên khóe môi nhưng giọng nói vẫn dịu dàng đến lạ:

— Đừng lo.

Chút máu đổi lấy bình an cho em… ta cam lòng.Bàn tay anh siết lấy tay cậu, đặt lên ngực mình, thì thầm một câu chú bằng giọng nói xa xăm như vọng về từ kiếp trước.— Từ giờ… chúng ta đã có giao ước.

Dù âm binh có kéo đến ngàn vạn lần, ta cũng sẽ bảo vệ em.Tim Huỳnh Thiên nhói lên.

Một cảm giác rất lạ—rất quen—và rất đau.

Giống như… cậu từng nghe câu này ở đâu đó, từ rất xa, từ một đời mà cậu chưa thể nhớ ra.

---
 
Kiếp Này Cho Chúng Ta Gặp Lại
Chương 7: Máu Khế Ước & Tàn Hồn Cũ


Mùi máu tanh nồng len lỏi trong gió.

Dưới ánh trăng lạnh lẽo, Huỳnh Thiên khẽ run người khi cảm nhận rõ hơi ấm từ lồng ngực Vương Quân-nơi vết thương do tà khí vẫn chưa kịp liền da.- Tôi... tôi không muốn anh bị thương nữa.

- Cậu thì thầm, giọng khản đặc.Bàn tay Vương Quân vẫn siết chặt lấy tay cậu, không buông.

Ánh mắt anh nhìn sâu vào mắt cậu, đôi đồng tử đen như đáy hồ tĩnh lặng, nhưng sâu bên trong là cả một biển trời thương nhớ.- Ta đã từng mất em một lần.

Ta không để điều đó xảy ra thêm một lần nào nữa.Lời anh nhẹ như gió thoảng nhưng rót thẳng vào tim.

Cả người Huỳnh Thiên chấn động.

Từ khi gặp anh, những cảm xúc xa lạ cứ thế trào dâng-đau đớn, khao khát, và cả thứ tình cảm không tên mà cậu không thể chối từ.Máu trên vai Vương Quân nhỏ giọt xuống đất.

Anh buông tay cậu ra, lật lòng bàn tay mình, vẽ lên không trung một ấn chú bằng chính máu đỏ tươi của mình.

Ánh sáng bạc nhàn nhạt phát ra, tạo thành một dấu ấn cổ xưa, rồi anh nắm lấy tay Huỳnh Thiên đặt vào chính giữa pháp ấn đó.- Từ giờ, em mang dấu pháp này.

Nó sẽ bảo vệ em khỏi tà khí, trấn áp mọi âm binh thấp cấp.- Nhưng... anh thì sao?

- Huỳnh Thiên lo lắng.

- Anh cũng cần được bảo vệ.Vương Quân khẽ cười, khóe môi nhuốm máu nhưng ánh mắt dịu dàng đến độ lay động lòng người:

- Ta mạnh hơn những gì em nghĩ.

Và sức mạnh của ta... luôn gắn liền với em.

Chỉ cần em còn sống, ta không sao cả.Bàn tay anh vuốt nhẹ lên gò má Huỳnh Thiên, rồi rời đi.

Vết thương trên vai anh bắt đầu lành dần dưới ánh sáng của pháp ấn-nhưng rõ ràng, anh đã tiêu hao không ít nguyên khí.Đêm ấy, khi Huỳnh Thiên chìm vào giấc ngủ mệt mỏi, cậu lại mơ.Lần này rõ hơn.Cậu thấy mình trong thân xác một người khác-mặc áo cưới đỏ thẫm, đứng giữa một phủ đệ cổ xưa phủ đầy hoa trắng.

Và trước mặt cậu là một người đàn ông mặc y phục màu đen, tay cầm kiếm gỗ đào, khuôn mặt mang nét bi thương đến nghẹt thở.Đó là anh.

Là Vương Quân.Nhưng chưa kịp chạm vào nhau-trời đất đã chuyển màu đỏ máu.

Tiếng kèn ma xé toạc không gian, những bóng âm binh vỡ òa từ bốn phía, cuốn lấy người đàn ông ấy.

Máu văng tung tóe.

Kiếm gỗ gãy đôi.Huỳnh Thiên trong mơ gào thét muốn chạy đến, nhưng bàn tay bị kéo giật lại bởi những sợi dây tơ đỏ đẫm máu-thứ xiềng xích vô hình của oan nghiệp.Cậu bật dậy, mồ hôi lạnh túa ra như tắm.

Tim đập điên loạn.

Trước mắt vẫn còn in hằn bóng dáng người đó-đứng giữa bầu trời máu, ánh mắt tuyệt vọng đến xé lòng.Không gian bỗng chao đảo.

Một tiếng cười ma quái vẳng bên tai:- Tưởng rằng đổi kiếp là thoát được sao?

Kẻ đã gây nhân, thì phải trả quả.

Dù là kiếp này hay kiếp sau... máu vẫn phải trả bằng máu.Huỳnh Thiên siết chặt chăn, hoảng loạn:

- Ai?

Ai đó?Nhưng không một ai đáp lại.

Cậu vội lao ra khỏi phòng.

Và nơi hành lang đá vắng lặng, Vương Quân đã đứng sẵn, như thể chờ cậu từ lâu.- Em lại mơ rồi.

- Anh nói khẽ.Huỳnh Thiên lao tới, siết chặt lấy cánh tay anh, giọng nghẹn lại:

- Tôi thấy... thấy anh chết.

Máu...

âm binh...Vương Quân im lặng, chỉ vòng tay ôm cậu vào lòng, giữ thật chặt.

Hơi thở anh phả nhẹ lên tóc cậu, dịu dàng đến mức khiến cậu gần như muốn bật khóc.- Kiếp đó... ta đã chết vì em.

Và em cũng vậy.- Lần này, ta sẽ không để điều đó xảy ra nữa.Ánh trăng nhòe đi dưới làn sương lạnh.

Trong vòng tay anh, Huỳnh Thiên nghe thấy trái tim mình đập loạn, như một bản nhạc bị lãng quên nhưng đang dần sống lại-và cũng chính lúc ấy, bên dưới chân núi, một bóng người đeo mặt nạ trắng đứng lặng lẽ quan sát, đôi mắt đỏ máu lóe lên tia lạnh lẽo...Bóng tối... vẫn chưa kết thúc.

---
 
Kiếp Này Cho Chúng Ta Gặp Lại
Chương 8: Mặt Nạ Máu & Bàn Tay Định Mệnh


Ánh bình minh vừa hé rạng thì trong lòng núi Linh Quang đã vang lên những hồi chuông trầm mặc.

Sương mờ phủ khắp đồi cây, nhưng trong lòng Huỳnh Thiên, thứ sương mù đáng sợ nhất chính là những ký ức không rõ hình hài cứ liên tục ập đến mỗi đêm.Cậu đứng bên hiên chùa, ánh mắt đăm chiêu nhìn về phía xa.

— Tôi biết có kẻ đang theo dõi chúng ta.Giọng nói ấy không cần ngoảnh lại cũng biết là ai.

Vương Quân lặng lẽ bước đến bên cạnh, ánh mắt anh sắc bén nhưng vẫn bình tĩnh lạ thường.

— Phải.

Hắn đã theo dấu chúng ta từ lâu.

Nhưng giờ hắn không chỉ muốn giết em… hắn muốn đoạn tuyệt em khỏi con đường tu tập.Huỳnh Thiên mím môi.

— Là ai?

Tại sao phải làm vậy?Vương Quân không trả lời ngay.

Một lát sau, anh khẽ thở dài:

— Có những kẻ… tồn tại không phải để sống, mà để gieo rắc tội nghiệt.

Chúng chỉ mạnh khi người khác sợ hãi.

Và em… là chìa khóa.

Là người duy nhất có thể đóng lại con đường chúng đi.Trước mắt Huỳnh Thiên vụt qua hình ảnh đêm qua: ánh mắt đỏ máu sau chiếc mặt nạ trắng.

Một nỗi sợ lạnh buốt sống lưng len vào từng kẽ da thịt.Ngay lúc đó—một tiếng gầm rít dữ dội vang lên từ phía rừng sâu.

Mặt đất rung lên từng đợt.

Một luồng khí âm hàn lan tỏa khắp núi.— Không thể nào… ban ngày mà dám thả âm binh? — Huỳnh Thiên sửng sốt.Vương Quân khẽ nhíu mày, ánh mắt trở nên băng giá:

— Là tà thuật cấm.

Chúng đã không còn kiêng kỵ gì nữa.Không để chậm trễ, anh nắm lấy tay Huỳnh Thiên, phóng người lao đi.

Cả hai băng qua rừng tre, vượt qua khe suối, tới một khoảng đất trống nơi không khí đặc quánh mùi tử khí.Ở giữa đất trống—là một vòng tròn máu được vẽ bằng những ký hiệu quái dị.

Giữa vòng là một đám âm binh đang quỳ rạp, còn ở trung tâm, một bóng người đeo mặt nạ trắng đang lặng lẽ ngẩng đầu nhìn hai người.— Lâu rồi không gặp… — Hắn cất tiếng, giọng nói rền rĩ như từ dưới đất sâu vọng lên.Vương Quân hạ tay, đẩy nhẹ Huỳnh Thiên đứng sau lưng mình:

— Lùi lại.

Đây không phải thứ em có thể đối đầu lúc này.Nhưng Huỳnh Thiên không nhúc nhích.

Tay cậu run lên, nhưng ánh mắt đầy quyết tâm:

— Anh đã dạy tôi—nếu không muốn lặp lại bi kịch, tôi phải mạnh.

Tôi không thể đứng sau mãi được.Vương Quân thoáng nhìn cậu, trong mắt lóe lên một tia cảm xúc khó gọi tên.

Cuối cùng, anh gật nhẹ.

— Vậy… hãy tin vào chính mình.Bóng đen kia bật cười khanh khách, tiếng cười ghê rợn vang vọng cả núi rừng.

— Được, để xem… một con kiến yếu ớt như ngươi sẽ làm gì được.Tay hắn giơ lên, âm binh đồng loạt lao tới.Huỳnh Thiên hít một hơi thật sâu.

Cậu nhớ lời anh dạy: "Đừng chiến đấu bằng nỗi sợ.

Hãy chiến đấu bằng tâm."

Cậu vẽ một vòng chú trong không trung, dù nét bút còn run rẩy, pháp ấn vẫn kịp hiện ra khi đám âm binh áp sát.

Luồng sáng vàng nhạt bùng lên, đánh bật ba bốn bóng ma, nhưng vẫn còn quá nhiều.— Khí còn yếu, dẫn chưa đủ sâu! — Vương Quân quát khẽ, thân hình anh đã lao vào trận chiến, từng đạo phù liên tiếp bùng nổ.Máu vung vãi.

Tiếng gào rú vang vọng.

Cả khu rừng như bị xé nát trong hơi thở tử thần.Giữa khung cảnh hỗn loạn, Huỳnh Thiên chợt thấy bóng đen mặt nạ kia không hề động thủ.

Hắn chỉ đứng đó—ánh mắt đỏ máu khóa chặt vào cậu.— Định mệnh… rồi ngươi cũng sẽ chết dưới tay ta… như kiếp trước.Cơn đau nhói lên trong đầu.

Một mảnh ký ức khác nổ tung: cậu thấy mình trong bộ áo cưới đỏ đẫm máu, thấy chính bóng đen ấy xiết cổ cậu, thấy Vương Quân gào thét lao đến nhưng không kịp…Bóng tối chực nuốt chửng tâm trí.

Nhưng bàn tay ai đó—vẫn ấm áp và vững chãi—siết chặt lấy tay cậu, kéo cậu ra khỏi vực sâu hoảng loạn.— Tỉnh lại! — Giọng Vương Quân vang lên. — Tâm em loạn rồi, mau trấn tĩnh!Huỳnh Thiên cắn chặt răng.

Cậu chắp tay, thở đều, nhắm mắt lại.

Một lần nữa, luồng khí trong lòng bàn tay khẽ bùng lên.

Ánh sáng vàng lần này mạnh hơn, vững hơn, đánh tan thêm một đám âm binh.Bóng đen phía xa khựng lại.

Hắn không ngờ cậu lại đủ sức chạm vào pháp lực.— Không thể… — Hắn rít lên, thân hình bắt đầu mờ nhòe rồi tan biến trong làn sương mù, kéo theo lũ âm binh dạt đi như sóng cuốn.Chỉ còn lại sự im lặng.Huỳnh Thiên thở dốc, toàn thân đầm đìa mồ hôi.

Vương Quân đỡ lấy cậu, siết chặt vào lòng.— Em làm được rồi.

Nhưng kẻ đó… sẽ không dừng lại.Huỳnh Thiên nhắm mắt lại, dựa vào bờ vai ấm áp, khẽ thì thầm:

— Tôi không sợ nữa.

Chỉ cần có anh bên tôi.Ánh sáng bình minh cuối cùng cũng xuyên qua tầng sương dày đặc, soi xuống hai thân ảnh dựa sát vào nhau—trong cuộc chiến mà sóng gió mới chỉ bắt đầu…

---
 
Kiếp Này Cho Chúng Ta Gặp Lại
Chương 9: Oán Khú Cũ & Sợi Dây Nhân Quả


Tiếng chuông chùa vang vọng giữa núi rừng, chậm rãi nhưng trầm hùng, xua tan đi phần nào hơi lạnh còn vương lại sau trận chiến.Huỳnh Thiên ngồi lặng dưới mái hiên, gió nhẹ thổi qua, lòng bàn tay vẫn còn tê rát vì luồng khí pháp lực khi nãy.

Nhưng lần đầu tiên sau bao ngày chao đảo, cậu thấy trong tim mình có một tia sáng rất nhỏ-và cũng rất ấm.Vương Quân đứng cạnh, áo khoác trên người anh đã rách một mảng, vết thương cũ chưa lành hẳn, nhưng vẻ mặt vẫn bình thản.

Anh nhìn cậu, ánh mắt thoáng qua một nét ôn nhu hiếm thấy.- Em làm tốt rồi.

Không phải ai cũng chạm được tới pháp khí ở lần đầu tiên.

- Anh nói, giọng khẽ trầm.Huỳnh Thiên cúi đầu.

- Tôi... chỉ là... không muốn lặp lại giấc mơ đó nữa.

Không muốn nhìn thấy anh chết thêm một lần nào nữa.Vương Quân sững lại.

Anh lặng người một lúc lâu, sau đó khẽ cười, nhưng nụ cười ấy đượm buồn khó tả.

- Ta sẽ không chết đâu.

Chúng ta đều sẽ không chết.

Nếu em còn tin ta.Một cơn gió lạnh lướt qua, làm lay động những chiếc chuông gió treo trước hiên.

Tiếng leng keng nhẹ nhàng như tiếng gọi từ cõi xa xăm.Huỳnh Thiên ngẩng đầu, ánh mắt nghiêm túc hơn:

- Người đàn ông đeo mặt nạ đó là ai?Vương Quân trầm mặc.

Đôi mắt anh ánh lên tia sâu thẳm như vực tối:

- Là... kẻ từng là bạn đồng môn với ta.

Kiếp trước, hắn cũng là người có pháp lực rất mạnh, nhưng hắn đã phản bội, học tà thuật, sa vào con đường thả âm binh để hại người.Anh chậm rãi kể:

- Năm đó, hắn bị trục xuất khỏi môn phái.

Nhưng vì thù hận và lòng tham, hắn tìm cách giết hại ta... và em.

Lễ cưới của chúng ta khi ấy-thật ra... chính là cái bẫy hắn giăng sẵn để đoạt hồn đoạt vía.Huỳnh Thiên lặng người.

Mạch ký ức trong đầu lại dội lên từng hình ảnh mờ nhòe: hoa cưới rơi vãi, tiếng kèn ma, ánh mắt anh tuyệt vọng khi lao tới mà không kịp...- Nên... chúng ta đều chết?

- Cậu hỏi khẽ.Vương Quân gật đầu, giọng anh khàn đi:

- Chúng ta cùng chết dưới tay hắn.

Hồn phách bị phong ấn.

Ta phải mất rất lâu mới tìm lại được chút ký ức này.

Nhưng em... em đã quên tất cả.Một nỗi đau âm ỉ trỗi dậy trong lồng ngực Huỳnh Thiên.

Cậu chợt thấy tay mình lạnh toát-cả tâm can cũng lạnh theo.- Lần này... tôi không muốn kết cục như thế nữa.

- Cậu thì thầm.

- Anh đã bảo vệ tôi đủ rồi.

Đến lúc tôi phải tự đứng dậy.Vương Quân lặng người nhìn cậu, ánh mắt anh thoáng run nhẹ.

Cuối cùng, anh vươn tay chạm nhẹ lên tóc cậu, giọng anh nhỏ đến mức chỉ mình cậu nghe thấy:

- Ta không cần em phải bảo vệ ta.

Ta chỉ cần em sống.

Chỉ cần em còn, ta mới còn là ta.Huỳnh Thiên khẽ cười, dù khoé mắt cay xè.

Cậu nắm lấy cổ tay anh, siết chặt.

- Chúng ta sẽ cùng sống.Giữa khoảnh khắc ấy, từ sâu trong núi, một luồng khí lạnh đột ngột dâng lên.

Một chiếc bóng đen mơ hồ lướt qua tán cây, chỉ là cái bóng nhưng khiến trời đất rung nhẹ.Vương Quân lập tức quay phắt đầu, ánh mắt sắc bén:

- Hắn vẫn chưa rút lui.

Đây là... một lời nhắc.Huỳnh Thiên đứng cạnh anh, lòng bàn tay hơi run nhưng ánh mắt kiên quyết.

- Vậy chúng ta cứ đợi.

Khi hắn đến... lần này, tôi sẽ không trốn nữa.Tiếng chuông gió khẽ ngân.

Một đêm nữa sắp đến, nhưng lần này, lòng người đã không còn là những kẻ đơn độc.---
 
Kiếp Này Cho Chúng Ta Gặp Lại
Chương 10: Ngọn Lửa Âm Khí


Ánh đèn dầu leo lét trong điện nhỏ lập lòe trước cơn gió lạ.

Huỳnh Thiên ngồi xếp bằng, hai tay kết ấn, mắt nhắm nghiền mà lòng vẫn không cách nào tĩnh tâm được.

Kể từ lần bị âm binh truy sát suýt mất mạng, cậu không còn là kẻ phàm nhân ngây thơ như trước nữa.

Nhưng con đường tu tập vốn không dễ, nhất là khi xung quanh vẫn còn những đôi mắt vô hình đang chực chờ cắn xé từng tấc hồn vía.Phía ngoài sân, tiếng chuông gió khẽ leng keng.

Vương Quân đứng dưới tàng cây, tay áo dài khẽ tung bay theo làn gió, mắt nhắm lại, mi tâm khẽ động.

Đêm nay, cậu nhóc kia lại bước vào một cửa ải sinh tử nữa-âm bình lại có kẻ thả.Một làn khói mờ mờ trườn qua khe cửa, lạnh lẽo như xác người chết lâu ngày.

Huỳnh Thiên cảm nhận rõ ràng khí lạnh bám lên da thịt, nhưng lần này cậu không hoảng sợ.

Cậu thở sâu, tay siết chặt hạt châu pháp bảo mà Vương Quân đã đưa.

Khẽ lẩm nhẩm chú ngữ, cậu nhìn thấy từ lòng bàn tay mình, một tia sáng mờ ảo đang dần lan tỏa."

Đừng sợ.

Có ta ở đây."

Giọng nói trầm ấm vang lên trong tâm trí khiến tim Huỳnh Thiên chợt lặng đi.

Dù không mở mắt, nhưng cậu biết rõ-Vương Quân luôn theo dõi từng nhịp thở của cậu, không rời nửa bước.Âm binh hiện hình.Một cái bóng trắng lảo đảo bước ra từ làn khói, mặt mũi méo mó không còn hình người.

Tiếng khóc nỉ non vang vọng trong điện.

Nó không phải một, mà là ba... bốn... những bóng trắng mờ đặc quây lấy Huỳnh Thiên, từng bước kéo chặt lấy hồn phách của cậu."

Định tâm!"

-Vương Quân hạ lệnh, ánh mắt trở nên sắc bén.Một luồng khí nóng từ pháp châu bừng lên.

Từng vệt sáng vàng kim vẽ thành vòng tròn bảo hộ xung quanh Huỳnh Thiên.

Đám âm binh rú lên, lùi lại, nhưng vẫn chưa chịu tan."

Nhớ lấy, Thiên...

Pháp không chỉ ở tay mà ở tâm.

Chỉ khi tâm không lay động, quỷ thần mới không thể xâm chiếm."

Tiếng Vương Quân vang lên như hồi chuông cảnh tỉnh.

Đôi mắt Huỳnh Thiên mở to.

Cậu chợt nhận ra mình vẫn còn sợ hãi, lòng vẫn còn dao động.

Cậu nhắm mắt lại, hít sâu một lần nữa."

Tôi... không sợ nữa."

Lời vừa dứt, một ngọn lửa xanh bùng lên từ lòng bàn tay cậu, chói sáng rực rỡ.

Cái bóng trắng rú lên thảm thiết, thân thể mờ ảo bị xé toạc giữa hư vô.

Những bóng còn lại hoảng loạn bỏ chạy vào màn đêm.Tĩnh lặng.Huỳnh Thiên mở mắt.

Đám khói đã tan, hơi thở cậu dần đều trở lại.

Phía ngoài cửa, Vương Quân bước vào, ánh mắt ấm áp nhìn cậu đầy khen ngợi."

Làm tốt lắm."

Huỳnh Thiên nhìn người đàn ông ấy-người luôn xuất hiện vào lúc cậu cần nhất, bảo vệ cậu, dìu dắt cậu từng bước một-trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác lạ lẫm.

Không chỉ là biết ơn... mà còn là một thứ tình cảm sâu đậm hơn cả sự sống và cái chết."

Vương Quân...

Cảm ơn anh..."

Người kia khẽ cười, nhẹ nhàng chạm lên đầu cậu, ánh mắt như có như không chứa đựng vô vàn điều chưa nói."

Ngốc.

Đời đời kiếp kiếp... ta đều sẽ ở bên em."

---
 
Kiếp Này Cho Chúng Ta Gặp Lại
Chương 11: Ký Ức Mở Khoá


Gió lạnh tràn qua khe cửa, khiến ngọn nến chập chờn như sắp tắt.

Huỳnh Thiên đứng lặng người, mắt dán chặt vào gương.

Bên trong tấm kính, hình bóng Vương Quân hiện lên rõ ràng, sắc mặt trắng bệch như tử thi, đôi mắt ánh đỏ nhạt như máu ngưng tụ.– Cuối cùng… ngươi cũng dám nhìn ta.Giọng nói không mang theo sự tức giận, chỉ có âm trầm đầy bi thương.

Vương Quân vẫn khoác trên người chiếc áo dài cổ xưa, mực đen thêu văn tự run rẩy, dường như mỗi sợi chỉ đều được thấm bằng oán khí.Huỳnh Thiên siết chặt chuỗi tràng hạt trên tay, cổ họng khô khốc:– Rốt cuộc anh là ai?

Tại sao tôi luôn thấy anh trong mơ?

Vì sao... tôi lại không sợ anh?Vương Quân khẽ nhếch môi, nụ cười không chạm tới mắt.– Bởi vì… ta từng chết để giữ lấy mạng sống của ngươi.Lời nói rơi xuống, như nhát dao xé toạc màn vô minh trong đầu Huỳnh Thiên.

---Trong chớp mắt, một luồng sáng trắng quét qua tâm trí.

Hình ảnh mơ hồ kéo về – cánh rừng rậm cháy rụi, tiếng kêu gào, máu loang trên đất, và một người đàn ông gục xuống, lưng che chắn cho ai đó.– Huỳnh Lang!

Mau chạy đi!Giọng đó là của… chính mình?Huỳnh Thiên ngã khuỵu xuống, hai tay bưng đầu, trái tim đập dồn dập.

Cảnh tượng không thể nào là tưởng tượng.

Đó là… ký ức!– Ta là người từng chôn xác ngươi ba lần.

Là người từng đi qua U Minh, bước vào Vong Giới để giữ lại một phần hồn phách cho ngươi.

Vậy mà, đến khi sống lại... ngươi lại quên hết.Giọng Vương Quân đã bình thản trở lại, nhưng trong đó là âm vang của trăm năm oán hận.Huỳnh Thiên nhìn anh, đôi mắt đỏ hoe:– Tôi... xin lỗi.

Tôi không nhớ… nhưng tôi muốn biết.

Muốn nhớ lại tất cả.Một khoảng lặng kéo dài.

Rồi Vương Quân giơ tay ra, lòng bàn tay ngửa lên, bàn tay thon dài và đầy lạnh lẽo:– Nếu đã quyết, vậy đi cùng ta.

Bắt đầu từ đêm nay… ta sẽ dẫn ngươi trở về quá khứ.

Từng mảnh một.Huỳnh Thiên ngập ngừng giây lát, rồi đặt tay vào tay anh.Ngay giây phút ấy, cả không gian rung chuyển.

Gương vỡ toang, căn phòng biến mất, và họ rơi vào một khoảng hư vô – nơi thời gian không còn khái niệm, nơi tiếng gọi của nhân quả vang vọng từng hồi như chuông cổ tự.

---Trong bóng tối ấy, Vương Quân nói khẽ:– Ngươi từng là ánh sáng duy nhất dẫn ta ra khỏi bóng tối.

Nếu lần này có phải đánh đổi cả thân xác, ta cũng muốn… giữ ngươi ở lại.Huỳnh Thiên siết tay anh chặt hơn, dẫu chưa thể nhớ được mọi thứ, nhưng trong lòng cậu có một điều chắc chắn: người này…

đã từng rất quan trọng với mình.Rất rất quan trọng.

___
 
Kiếp Này Cho Chúng Ta Gặp Lại
Chương 12: Kiếp Đầu - Núi Vô Tịnh


Làn sương mù đặc quánh tan dần, trước mắt Huỳnh Thiên là một vùng rừng núi hùng vĩ.

Không còn tiếng còi xe, không còn ánh đèn hiện đại – chỉ còn tiếng lá rì rào và tiếng mõ trầm vang từ một nơi xa xăm.Ánh sáng đầu tiên lọt qua tầng cây rọi xuống mặt đất ẩm, nơi cậu đang đứng trong thân xác của chính mình… nhưng không phải là “Huỳnh Thiên” mà cậu biết.Thân thể này mặc áo vải thô bạc màu, bàn tay gầy gò, đầy vết chai – dấu vết của tháng năm tu hành.

Trên thắt lưng là một mảnh ngọc cũ, khắc hai chữ “Thanh Lang”.Đột nhiên, có tiếng gọi vọng đến:– Sư đệ!

Sư phụ gọi về đại điện, nói hôm nay là ngày Truyền Tâm Tịch!Huỳnh Thiên – hay đúng hơn là Thanh Lang – xoay người.

Một thiếu niên áo lam, mắt sáng như sao, đang chạy lại.

Người đó mang một khí chất vừa thanh tao vừa sắc bén, khác hẳn những kẻ phàm trần.Và... cậu nhận ra ngay ánh mắt ấy.– Vương...

Quân?Người thiếu niên mỉm cười:– Vương Dạ.

Là danh tự hiện tại của ta trong kiếp này.Trái tim Huỳnh Thiên khẽ rung lên.

Hóa ra từ kiếp đầu tiên… họ đã là sư huynh – sư đệ.

Là người tu đồng môn, cùng nguyện giữ giới và hành đạo nơi Tĩnh Phong Cổ Sơn.---Trong đại điện, sư phụ của họ – Chưởng Tịch chân nhân – nói rằng: “Truyền Tâm Tịch” là lễ kết giới giữa hai linh hồn đồng đạo, để hỗ trợ nhau qua kiếp nạn tam tai sắp tới.

Nhưng chỉ những ai đã "vướng tâm" mới có thể thực hiện nghi lễ này.

Cả đại điện im lặng.

Mọi ánh mắt dồn về hai người đệ tử xuất sắc nhất: Vương Dạ và Thanh Lang.Sư phụ thở dài:– Ta biết các con...

đã không còn chỉ là đồng môn đơn thuần.Không ai phản bác.

Vương Dạ bước lên, ánh mắt không kiêng dè:– Nếu có người khiến ta nguyện đoạn đạo hạnh, thì kẻ đó cũng là người ta nguyện chết để bảo vệ.

Thanh Lang chính là người đó.Câu nói như một tia sét giữa tĩnh lặng.

Tim Huỳnh Thiên run rẩy.

Một phần ký ức xưa ùa về – cái đêm bị yêu linh tấn công trong rừng, Vương Dạ xé pháp lực của mình để cứu cậu, đánh đổi cả linh căn...Cậu từng quỳ trước điện cầu xin được chia nửa tuổi thọ để đổi lấy mạng sống sư huynh.Và… cũng chính sau lễ Truyền Tâm Tịch năm đó, họ đã trở thành cặp song tu hộ mệnh hiếm có của đạo môn.

Nhưng định mệnh lại không cho họ yên bình quá lâu.---Cuối chương, giọng của Vương Quân – trong hiện tại – vang lên như vọng lại từ cõi sâu:“Đó là lần đầu ta chết vì ngươi.

Và cũng là lúc bắt đầu tất cả lời nguyền.”

Huỳnh Thiên mở mắt, tim vẫn đập loạn.

Cậu đang ở trong giấc mộng hay đã bước sang tầng ký ức tiếp theo?Cánh cửa kiếp trước chỉ vừa hé mở… và cậu đã cảm thấy một cơn sóng dữ đang đợi phía trước.__
 
Kiếp Này Cho Chúng Ta Gặp Lại
Chương 13: Máu Đổ Trên Núi Vô Tịnh


– Vương Dạ, ngươi mau đi đi!

Ta sẽ giữ chân nó lại!Thanh Lang thét lên, tay cầm pháp kiếm, thân thể rách toạc bởi vết cắn của yêu thú hắc vĩ.

Máu nhỏ trên tuyết trắng nhuộm cả nền đất thành đỏ thẫm.Vương Dạ không nhúc nhích.

Mắt y đỏ quạch, không phải vì sợ, mà vì… y hiểu, nếu quay đầu, nếu để Thanh Lang ở lại… thì không còn lần sau nữa.– Ngươi nghĩ ta sẽ bỏ ngươi lại lần thứ hai sao?– Mau đi!

Ngươi là truyền nhân duy nhất còn giữ được tâm mạch!

Nếu cả ngươi cũng chết, thì ai sẽ ngăn được cửa vong giới mở?Khoảnh khắc đó, đôi mắt Thanh Lang rực lên.

Một đạo pháp ấn bốc cháy trên ngực cậu – chính là Tâm Tịch Ấn, kết giới sinh tử chỉ có thể dùng một lần trong đời.– Ngươi…– Lần trước là huynh cứu ta.

Lần này, đến lượt ta.Ngay khi ánh sáng kết giới bùng lên, một lực lượng khủng khiếp đã xé toạc không gian.

Cả vùng núi rung chuyển.

Tiếng hú rền rĩ của yêu vật hòa cùng tiếng hồn phách vỡ tan.Vương Dạ bị hất ngược ra xa, rơi xuống vực sâu, máu ộc ra miệng.

---Không ai còn nhìn thấy Thanh Lang sau trận đó.Không ai dám gọi tên cậu lần nữa.Trên điện tổ sư, Vương Dạ quỳ gối suốt bảy ngày, bảy đêm không ăn uống.

Sư phụ không cho phép ai bước vào.Đến ngày thứ bảy, y mở mắt, ánh nhìn đã không còn ánh sáng.– Nếu thế gian này đã không còn Thanh Lang… thì ta xin nguyện đoạn đạo, đoạn tình, đoạn cả luân hồi.Y tự tay thi triển cấm thuật, giam giữ linh hồn mình trong ngục giới thời gian – chỉ để chờ một kiếp khác… khi Thanh Lang đầu thai, y sẽ tìm lại.

---Giọng Vương Quân vang lên trong đầu Huỳnh Thiên:– Đó là lần thứ hai ta chết.

Lần đầu là vì bảo vệ ngươi.

Lần này… là vì giữ lời hứa.Huỳnh Thiên mở mắt, tim như bị bóp nghẹt.

Cậu thấy Vương Quân đứng trước mặt mình, khuôn mặt tái đi nhưng ánh mắt vẫn như xưa – mãi mãi dõi theo cậu, như nguyện ước nghìn năm chưa tròn.– Tại sao… lại là ta? – Huỳnh Thiên nghẹn giọng.– Bởi vì… chỉ có ngươi khiến ta muốn sống.

Dù chỉ trong một kiếp.

---
 
Kiếp Này Cho Chúng Ta Gặp Lại
Chương 14: Người Gác Mộ Trong Mưa


Tiếng chuông nhà thờ vang lên giữa chiều mưa nặng hạt.Năm đó là 1931, vùng đất Á Đông bị xé nát bởi chiến tranh, loạn lạc, đói khát.

Trong một góc nghĩa trang nhỏ cạnh tu viện cổ, có một người thanh niên ngày nào cũng mặc áo choàng đen, tay cầm chiếc ô nâu cũ, đứng lặng lẽ trước một phần mộ vô danh.Không ai biết anh là ai.

Chỉ biết anh không nói chuyện, chỉ thắp một nén hương rồi ngồi bên cạnh nấm mộ đến tận đêm khuya.Người ta gọi anh là Người Gác Mộ.Anh tên Khương Vũ.

---Huỳnh Thiên lặng lẽ đứng nhìn từ xa.

Cậu không nhớ rõ mình đã đến đây bao nhiêu lần.

Chỉ biết, mỗi lần đi qua nghĩa trang này, tim lại nhói lên một cách kỳ lạ.Hồi bé, cậu từng gặp anh – người gác mộ trầm lặng ấy – vào một ngày đông tuyết rơi dày.

Khi ấy, cậu vừa trốn khỏi trại trẻ mồ côi, ngã gục trước cổng nghĩa trang.

Chính người ấy đã cõng cậu vào trong, đặt bên lò sưởi mục nát và để lại mẩu bánh mì cuối cùng.Cậu không thấy mặt anh, nhưng nhớ rất rõ… mùi trầm hương nhè nhẹ, và tiếng nói khàn khàn rất khẽ:– Đừng chết…

đừng giống ta.

---Nhiều năm sau, khi đã trưởng thành, Huỳnh Thiên trở lại tìm người đó.

Và lạ lùng thay, anh ta chẳng già đi chút nào.Vẫn đôi mắt ấy – đôi mắt đã từng hiện lên trong giấc mơ lặp đi lặp lại suốt nhiều đêm gần đây.– Tại sao tôi luôn thấy anh trong mơ? – Cậu hỏi, giọng run rẩy.Khương Vũ không trả lời.

Anh chỉ nhìn cậu, rất lâu, rồi chậm rãi đáp:– Nếu mỗi kiếp ta là người nhớ, thì ngươi là kẻ quên.

Đó là cái giá cho việc ta cưỡng ép nhân quả.Huỳnh Thiên lùi lại một bước.– Anh… là ai?Khương Vũ rút từ trong túi áo ra một mảnh ngọc bể đôi, đưa một nửa cho cậu.

Mảnh còn lại…

đang treo trên cổ cậu từ bao giờ không rõ.Hai mảnh ngọc chạm vào nhau – ánh sáng phát ra lấp lánh.Cảnh vật mờ dần.Và rồi… cậu thấy mình đứng giữa một chiến trường xám xịt, pháo nổ, lửa cháy, khói cay mắt.

Cậu – trong thân xác một người lính trẻ – đang nắm chặt tay một người đàn ông khác… máu đang chảy từ miệng người đó.– Tôi… không thể bỏ anh lại…– Đi đi…

Thiên, sống… thay tôi…

---– Không! – Huỳnh Thiên bật dậy giữa cơn ác mộng, tay ướt mồ hôi.Vương Quân – giờ đang đứng lặng ở cuối giường – khẽ nói:– Kiếp thứ hai, ta vẫn chọn chết để ngươi sống.

Ta đã nghĩ… nếu lần này ngươi còn không nhớ, ta sẽ không tìm nữa.– Nhưng… ta vẫn tìm.Huỳnh Thiên ngước lên, mắt đỏ hoe.– Tại sao…?Vương Quân bước đến, khom người, đặt trán lên trán cậu:– Vì ta đã thề.

Dù có bao nhiêu kiếp, ta cũng sẽ là người nhớ.

Và khi ngươi mở mắt… ta phải là người đầu tiên ngươi thấy.

---
 
Kiếp Này Cho Chúng Ta Gặp Lại
Chương 15: Lối Đi Giữa Hư Vô


Đêm ấy, trời không sao.

Mây đen quấn quanh đỉnh núi như một con mãng xà lặng lẽ chực chờ.Huỳnh Thiên ngồi xếp bằng giữa đàn tràng do Vương Quân dựng.

Trong lòng bàn tay cậu là Hồi Linh Giới Thạch – viên đá vỡ vụn từ cổng Vong Giới, chỉ người từng "chết ba lần" mới có thể sử dụng.– Lần này… không phải là ta kéo ngươi xuống. – Vương Quân đứng phía sau, giọng trầm khàn.

– Mà là ngươi tự chọn bước vào.Huỳnh Thiên quay đầu lại, mỉm cười nhẹ:– Nếu tôi không đi, thì bao giờ mới nhớ được mình từng là ai?

Bao lần anh chết vì tôi… lần này đến lượt tôi đi tìm lại.Vương Quân cúi thấp đầu, bàn tay siết chặt.– Đừng quên lời ta nói: không phải ký ức nào cũng nên nhớ lại.

Có những sự thật… một khi mở ra, sẽ thay đổi mãi mãi tất cả.– Tôi không sợ. – Huỳnh Thiên đáp gọn.

---Ánh sáng xanh từ giới thạch lan rộng.

Đàn tràng rung nhẹ.

Không gian nứt ra như một tấm kính vỡ.

Và rồi…

Huỳnh Thiên biến mất.Cậu tỉnh lại giữa một thế giới đỏ rực, nơi trời đất chia hai: nửa là biển lửa, nửa là băng tuyết lạnh căm.

Khung cảnh như trong huyễn mộng, phi logic và hỗn loạn – đây chính là Tầng Nhân Quả Thứ Tư, nơi các linh hồn bị giam khi chưa thể siêu thoát.– Đây là đâu…?Giọng nói vọng lại không phải của cậu.Một người mặc áo bào trắng xuất hiện từ làn khói đỏ.

Mái tóc dài chạm eo, khuôn mặt che nửa bằng mặt nạ bạc, chỉ để lộ một bên mắt – xanh như ngọc, sắc lạnh như gươm.– Lại gặp ngươi…

Thanh Ly.– Tôi là… ai?Người kia không trả lời, chỉ ném cho cậu một mảnh ngọc đen.

Trong khoảnh khắc chạm tay, ký ức đổ ập về.

---Kiếp thứ ba – Thanh Ly – một kẻ tu luyện dị giới, được gọi là “kẻ giữ cân bằng”.

Cậu từng là thần quan trấn giữ “Phong Môn” – nơi phân định linh hồn thiện ác.Còn người đứng bên kia là Lộ Vũ – chiến thần được phong từ máu và lửa, kẻ từng đánh sập cả một vùng trời chỉ để ngăn cậu hy sinh.– Ngươi từng hứa… nếu có một ngày ta ngăn ngươi chết, ngươi sẽ đoạn tuyệt với số mệnh.

Nhưng rồi ngươi vẫn tự ném mình vào biển oán, lấy thân trấn quỷ môn.– Vì ta biết… ngươi sẽ sống. – Thanh Ly trong ký ức mỉm cười, nhẹ nhàng đến mức đau đớn.Và cậu nhảy xuống vực tối…

để đổi lấy sự sống cho Lộ Vũ – chính là Vương Quân trong kiếp này.

---Cắt khỏi ký ức, Huỳnh Thiên quỳ sụp giữa hư vô.Cậu thì thầm:– Lần thứ ba… tôi lại chết.Vương Quân – giờ đang ngồi ngoài đàn tràng, máu ứa ra từ khoé môi – thở hắt:– Và ta… vẫn sống.

Để nhớ.

---Trước khi tầng ký ức đóng lại, một bóng trắng cuối cùng nhìn cậu, chậm rãi cười:– Nếu có kiếp nữa…

đừng quên ta trước.Ánh sáng vỡ tan.Huỳnh Thiên mở mắt, nhưng lần này, xung quanh không còn là đàn tràng, không còn là Vương Quân.Mà là… một căn phòng bệnh.

Máy móc kêu tít tít bên tai.

---– Cậu tỉnh rồi à? – Một bác sĩ trẻ mỉm cười. – Tai nạn nghiêm trọng đấy.

Nhưng cậu may mắn lắm.

Có một người đàn ông hiến máu và túc trực bên cậu suốt 3 ngày…– Anh ấy đâu? – Huỳnh Thiên thều thào hỏi.Bác sĩ chậm rãi đáp:– Lúc cậu vừa mở mắt… anh ta mới rời đi.

Dặn rằng: "Cậu ấy sống là đủ.

Đừng gọi tên tôi."

Huỳnh Thiên cắn môi, nước mắt trào ra mà không kịp ngăn lại.Dù là kiếp nào… thì người ấy vẫn là người đi trước.

___
 
Kiếp Này Cho Chúng Ta Gặp Lại
Chương 16: Người Ấy Không Chờ Mãi


Sau ba ngày mê man và một đêm trắng nằm bất động, Huỳnh Thiên lặng lẽ bước khỏi phòng bệnh.

Ánh mặt trời sớm mai không đủ ấm để xua tan cảm giác trống rỗng trong lòng cậu.Cậu không cần bác sĩ nhắc cũng biết rõ: Vương Quân đã đi rồi.Cũng như ba kiếp trước, khi cậu bắt đầu “nhớ”, thì người ấy lại chọn biến mất.

---Từ bệnh viện trở về, cậu dọn sạch căn phòng cũ.

Trong ngăn tủ, giữa những món đồ lặt vặt không tên, cậu tìm được một cuốn sổ tay nâu bạc gáy.

Trên bìa chỉ ghi duy nhất một dòng chữ bằng bút sắt:"Nếu một ngày em nhớ lại, đừng đi tìm tôi.

Hãy sống."

Dòng chữ run nhẹ, như lúc viết người đó đang cố nén lại điều gì đó nghèn nghẹn.

Nhưng ở trang cuối… lại có thêm một câu:"Nếu vẫn muốn tìm, hãy đến nơi lần đầu chúng ta gặp nhau."

Huỳnh Thiên ngây người.– Lần đầu… là lần nào?

---Cậu lật lại ba kiếp trong ký ức:

– Núi Vô Tịnh.

– Nghĩa trang cạnh tu viện.

– Biên giới Phong Môn.Nhưng... không phải ba lần đó.Cậu đột nhiên nhớ đến lần đầu gặp người đàn ông ấy trong cơn mơ sau tai nạn, trong một khung cảnh đổ nát… nơi một cây cổ thụ bị sét đánh gãy làm đôi.

---Cậu lao đến vùng quê nhỏ cách thành phố gần 300km – nơi xảy ra vụ tai nạn xe lần đầu kéo cậu vào chuỗi tâm linh không dứt.Và đúng như linh cảm mách bảo… giữa đồi cỏ dại mọc um tùm, bên một gốc cây cháy sém, cậu thấy một người đang đứng quay lưng.– Vương Quân! – Cậu gọi.Người kia khựng lại, nhưng không xoay đầu.– Ngươi vẫn tìm.– Anh viết: nếu em vẫn muốn tìm, hãy đến nơi lần đầu chúng ta gặp nhau.– Ta không nghĩ… ngươi sẽ nhớ.Huỳnh Thiên bước đến gần hơn.– Tôi không nhớ hết, nhưng tôi biết một điều: mỗi kiếp, anh đều là người hy sinh.

Và tôi thì luôn đến quá muộn.Lần này, anh không được biến mất nữa.

---Vương Quân quay lại, lần đầu tiên để cậu nhìn thẳng vào đôi mắt không còn che đậy.

Trong đôi mắt ấy là nỗi cô đơn chất chồng qua hàng trăm năm luân hồi.

Là yêu, là đau, là chờ đợi đến mòn mỏi.– Nếu ngươi thật sự nhớ lại… ta không cần ngươi đi tìm ta.

Ta chỉ cần một câu trả lời.– Là gì?– Nếu lần này nhân quả đảo ngược, nếu kẻ bị kéo xuống là ta… ngươi có nguyện chết thay ta không?Huỳnh Thiên không chần chừ.– Tôi không chỉ nguyện chết thay.

Tôi nguyện giết cả kẻ đã nguyền rủa chúng ta.Vương Quân cười – một nụ cười vừa đau vừa đẹp.– Vậy đi với ta.

Lần này… không phải là ta bảo vệ ngươi.

Mà là ngươi sẽ phải cùng ta… kết thúc mọi thứ.– Bao gồm cả cái kẻ khởi đầu?– Bao gồm cả…

Người Trấn Vong Môn.

---Cơn gió thổi qua.

Làn sương giăng xuống phủ lấy hai người như tấm màn chia giữa âm – dương.

Bàn tay Vương Quân nắm lấy tay cậu lần đầu sau ba kiếp – không còn run, không còn lạnh.Mà là chắc nịch.Quyết liệt.Định mệnh xoay lại rồi.

Lần này, họ sẽ là hai người cùng sống, hoặc cùng chết.

__
 
Kiếp Này Cho Chúng Ta Gặp Lại
Chương 17: Những Ký Ức Vụn Vỡ Dưới Ánh Đêm Mờ


Đêm buông xuống, thành phố chìm vào một lớp sương mỏng, ánh đèn đường lặng lẽ nhuộm vàng những nhành cây run rẩy trong gió nhẹ.

Công viên vắng người, chỉ còn hai bóng người ngồi cách nhau một khoảng vừa đủ khiến tim nhức nhối.An Nhiên ngồi thu mình trên ghế đá, ánh mắt dán chặt vào vạt cỏ úa trước mặt.

Bên cạnh cô, Trí Huy im lặng.

Từ khi cô chủ động gọi anh ra gặp, anh đã biết…

đêm nay không giống những lần gặp gỡ trước."

Em vẫn chưa quen được ánh mắt của anh…" – cô nói, giọng đều đều như đang kể về một cơn mưa cũ."

Tại sao?" – anh hỏi, không dám nhìn thẳng vào cô."

Vì nó giống hệt ánh mắt của người đó.

Mà người đó…

đã chết rồi, trong quá khứ của em."

Gió đêm thổi qua, mang theo cả hơi lạnh và khoảng lặng đau nhói.

Trí Huy cứng người.

Dù anh đã mơ hồ cảm nhận được rằng An Nhiên không phải là một người đơn giản, nhưng sự thật cô vừa thốt ra… vẫn khiến anh thấy như có một lớp sương mù buốt giá bám lấy tim mình."

Em nói người đó…

đã chết?" – Anh nhắc lại, giọng khàn đi."

Phải.

Người ấy… từng là tất cả của em.

Từng yêu em đến mức đánh đổi cả tương lai, cả mạng sống." – An Nhiên nói, từng chữ như đâm vào lồng ngực cô.Trí Huy nhìn cô.

Trong ánh sáng lờ mờ, gương mặt cô tái đi, đôi mắt ánh lên nỗi đau dằn vặt đến nghẹt thở.

Không giống một người đang kể lại, mà là như đang sống lại từng giây phút của bi kịch ấy."

Người đó… chết vì em?"

"Ừ." – cô gật đầu.

"Là tai nạn.

Một vụ đâm xe.

Em và anh ấy đi về sau buổi thi triển lãm.

Có một chiếc xe lao tới… nếu không có anh ấy đẩy em ra, giờ này… người chết đã là em rồi."

Trí Huy không biết nên nói gì.

Lồng ngực anh nghẹn lại.

Giây phút đó, mọi xúc cảm trong anh dường như va vào nhau dữ dội.

Anh muốn nói điều gì đó để xoa dịu, nhưng lại sợ lời mình nói ra chỉ làm cô đau thêm.An Nhiên ngẩng đầu, ánh mắt trống rỗng nhìn vào hư vô:"Ngày anh ấy chết, em như một người mất hồn.

Em từng ước được chết theo.

Nhưng không hiểu sao… em vẫn sống.

Sống trong sự dày vò.

Rồi… em mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ, nơi em có thể làm lại từ đầu."

Trí Huy bỗng thấy tay mình run lên.

Một linh cảm lạ lùng len vào đầu óc anh:"Em đang nói đến… trùng sinh?"

Cô không trả lời.

Nhưng ánh mắt ấy… là một lời xác nhận không cần thành tiếng.Anh im lặng thật lâu, cho đến khi hỏi:"Vậy còn anh thì sao?

Em gặp anh… là tình cờ, hay là… số mệnh?"

An Nhiên nhìn anh, đôi mắt chao nghiêng như mặt hồ bị quăng đá:"Ban đầu là tình cờ.

Nhưng khi em nhìn thấy ánh mắt anh… em biết, số mệnh đang trêu đùa em."

"Vì… anh giống người đó?"

"Không chỉ là giống.

Mà là rất giống.

Không chỉ gương mặt, mà là cả ánh mắt, giọng nói… thậm chí… cách anh đưa tay chạm tóc em… cũng giống y hệt."

Trí Huy bất động.

Một cảm giác nghẹt thở cuộn lên trong ngực anh.

Không biết vì nỗi đau của cô, hay vì sự mơ hồ đang len lỏi trong chính anh.

Anh đưa tay lên, chạm nhẹ vào mái tóc cô:"Vậy thì… nếu người đó không thể bảo vệ em đến cuối cùng… cho phép anh…

được làm điều đó lần này."

An Nhiên khẽ lắc đầu, đôi mắt long lanh ánh nước:"Anh không hiểu đâu…

Em đã sống cả hai kiếp người chỉ để trốn khỏi một cảm xúc.

Vì nếu em lại yêu… em lại mất.

Và em… không chịu đựng nổi thêm một lần nữa."

"Vậy thì lần này…

đừng yêu." – Trí Huy nói chậm rãi.

"Mà hãy để anh yêu em.

Đủ cho cả hai."

An Nhiên không trả lời.

Cô chỉ nhìn anh, thật lâu.

Trong đôi mắt ấy, ký ức của một kiếp người hiện về, nặng nề và thăm thẳm.

Nhưng dưới ánh đèn mờ nhòe, một vệt nước lặng lẽ lăn xuống má cô – như thể… một cánh cửa trong lòng vừa mở ra, lần đầu tiên sau ngần ấy năm khóa chặt.Đêm ấy, họ ngồi lại bên nhau rất lâu, không nói thêm điều gì nữa.

Nhưng cả hai đều biết – có những nỗi đau không thể xóa, chỉ có thể nắm tay nhau đi qua.

Và nếu đời này là cơ hội để làm lại… thì lần này, họ sẽ không buông.

___
 
Back
Top Bottom