Tâm Linh Kiếp Nào Ta Cũng Tìm Thấy Nhau

Kiếp Nào Ta Cũng Tìm Thấy Nhau
CHƯƠNG 18


Thật thú vị khi viết câu chuyện về những trải nghiệm trong kiếp này của một người đã tự sát trong kiếp trước; cách anh ta vô tình gặp lại những nhu cầu đã nảy sinh trước đây, cho đến khi anh ta nhận ra rằng mình phải đáp ứng những nhu cầu đó...

Những hành động của kiếp trước chính là kim chỉ nam cho kiếp sống hiện tại.TOLSIOYPedro cảm thấy thông điệp đó như đang đeo bám lấy linh hồn mình.

Những lời nói khắc ghi mãi mãi vào bản thể của anh.

Trong lúc anh nghỉ ngơi sau khi rời khỏi thân xác nát bét đầu đó, cả hai chúng tôi đều suy nghĩ về những lớp ý nghĩa khác nhau của những lời nói thoạt nghe có vẻ đơn giản này.Buổi trị liệu đã bắt đầu theo cách thông thường.

Tôi dùng một phương pháp khơi dẫn nhanh để hồi quy Pedro, và anh mau chóng tiến vào trạng thái an tĩnh.

Hơi thở của anh trở nên sâu hơn và cơ bắp được thả lỏng hoàn toàn.

Tâm trí anh được phương pháp thôi miên làm cho trở nên tập trung, vượt qua giới hạn không gian và thời gian, nhớ lại những sự kiện đã xảy ra trước khi anh được sinh ra là Pedro."

Tôi đang mang đôi giày màu nâu", anh quan sát trong khi nhập vào thân xác của một kiếp sống trước đây.

"Một đôi giày cũ đã mòn vẹt...

Tôi là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi", anh nói thêm mà không cần đến sự thúc giục của tôi.

"Mái tóc hoa râm đã hói ở đỉnh đầu.

Tóc mai và râu của tôi đã ngả màu xám rồi.

Tôi có bộ râu ngắn, phần râu quai nón được cạo sạch"Pedro chú ý đến từng chỉ tiết nhỏ.

Tôi đánh giá cao tính chính xác trong những mô tả của anh, nhưng tôi cũng biết thời gian có hạn."

Tiếp tục đi" tôi khuyên.

"Tìm hiểu về những øì anh đang làm trong kiếp sống này.

Đến sự kiện quan trọng tiếp theo""Kính của tôi nhỏ và có dây", anh lưu ý, vẫn mải mê miêu tả ngoại hình.

"Tôi có cái mũi to, và làn da rất nhợt nhạt"Việc một bệnh nhân kháng cự lại những gợi ý của tôi trong khi thôi miên cũng không phải điều gì hiếm gặp.Tôi đã học được rằng mình không thể luôn luôn dẫn dắt bệnh nhân; đôi khi bệnh nhân sẽ dẫn dắt mình."

Anh làm gì trong kiếp sống này?"

Tôi hỏi."

Tôi là bác sĩ, anh trả lời nhanh, "Một bác sĩ vùng quê.

Tôi làm việc rất chăm chỉ.

Người dân ở đây chủ yếu là người nghèo, nhưng tôi cũng kiếm đủ tiền để sống.

Nhìn chung họ đều là người tốt""Anh có biết đó là nơi nào không?"

"Tôi nghĩ là Ohio.."

"Còn năm thì sao?"

"Cuối thế kỷ mười tám, có lẽ vậy."

"Tên anh là gì?"

Tôi hỏi khéo."

Thomas...

Tên tôi là Thomas."

"Anh có họ không?"

"Họ của tôi bắt đầu bằng chữ D...

Dixon hoặc Diggins hoặc đại loại thế.

Tôi cảm thấy không khỏe, anh nói thêm."

Chuyện gì vậy?"

"Tôi cảm thấy buồn... rất buồn.

Tôi không muốn sống tiếp!"

Pedro đã tiến đến một khoảng thời gian khủng hoảng."

Điều gì khiến anh buồn?"

Tôi hỏi."

Tôi đã chán nản từ lâu", anh giải thích.

"Cảm giác đó cứ đến và đi, nhưng đây là lần tồi tệ nhất.

Chưa bao giờ tệ đến vậy.

Cả hai thứ đang lấn át.

Tôi không thể tiếp tục được nữa""Hai thứ gì?"

Tôi lặp lại."

Bệnh nhân của tôi đã chết vì cơn sốt.

Họ tin tôi có thể cứu anh ta.

Họ đặt niềm tin vào tôi, nhưng tôi không thể làm gì được.

Tôi đã khiến họ thất vọng...

Giờ thì họ đã mất người chồng, người cha.

Họ sẽ phải chật vật để sinh tồn.

Tôi đã không thể cứu anh ta!"

"Đôi khi chúng ta cố gắng hết sức mình nhưng bệnh nhân vẫn qua đời.

Đặc biệt là trong thế kỷ mười tám, tôi nói thêm, cố gắng giảm bớt cảm giác tội lỗi và tuyệt vọng của Pedro trong một sự kiện đã xảy ra vào thế kỷ trước.

Tôi không thể thay đổi sự kiện đó, chỉ có thể thay đối thái độ của anh đối với nó.

Tôi biết rằng Thomas đã trải nghiệm và hành động theo cảm xúc.

Những gì đã qua thì cũng đã qua.

Nhưng tôi vẫn có thể giúp Pedro, bằng cách giúp anh hiểu cũng như nhìn nhận từ một góc độ cao hơn và khách quan hơn.Pedro im lặng.

Tôi hy vọng rằng mình đã không khiến anh phân tâm khỏi kiếp sống bác sĩ đó khi thực hiện một liệu pháp hướng tới những hiểu biết vượt ngoài khả năng của Thomas.

Tôi còn chưa biết được sự kiện còn lại đã tích tụ nên căn bệnh trầm cảm của anh."

Điều còn lại khiến anh buồn là gì?"

Tôi hỏi, cố gắng đưa câu chuyện trở lại chủ đề chính."

Vợ tôi đã bỏ tôi, anh trả lời.

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi tiếp tục được nói chuyện với Thomas."

Cô ấy bỏ anh?"

Tôi lặp lại, khuyến khích anh kể thêm."

Vâng", anh trả lời buồn bã.

"Cuộc sống quá khó khăn.

Chúng tôi thậm chí không thể có con.

Cô ấy đã trở về với gia đình ở Boston...

Tôi rất hổ thẹn.

Tôi không thể giúp gì cho cô ấy.

Tôi không thể khiến cô ấy hạnh phúc"Tôi không cố gắng trị liệu vào lúc này.

Thay vào đó, tôi yêu câu Thomas tiến lên phía trước để tới sự kiện quan trọng tiếp theo trong kiếp sống đó.

Chúng tôi có thể điều trị sau, khi mà Pedro xem xét lại cuộc đời này lúc vẫn còn trong trạng thái thôi miên, hoặc thậm chí là khi anh đã tỉnh thức."

Tôi có một khẩu súng", anh giải thích.

"Tôi sẽ tự bắn mình và kết thúc nỗi thống khổ này!"

Tôi kìm nén không hỏi anh tại sao lại chọn một khẩu súng mà không phải là một trong nhiều loại thuốc độc có sẵn của bác sĩ thời đó.

Pedro đã đưa ra quyết định của mình ít nhất là một thế kỷ trước.

Bản thân câu hỏi đó là cách để tôi làm rõ nỗi tuyệt vọng của anh, nỗi tuyệt vọng lớn tới mức có thể khiến anh tự sát."

Chuyện gì xảy ra tiếp theo?"

Thay vào đó, tôi hỏi."

Tôi đã thực hiện điều đó", anh chỉ đơn giản nói vậy.

"Tôi tự bắn vào miệng, và bây giờ tôi có thể thấy cơ thể mình...

Rất nhiều máu!

Rất nhiều máu!"

Pedro đã rời khỏi cơ thể đó và trông thấy nó ở một khoảng cách xa."

Giờ anh cảm thấy thế nào?"

Tôi hỏi."

Bối rối...

Tôi vẫn buồn...

Tôi mệt lắm", anh trả lời.

"Nhưng tôi không thể nghỉ ngơi.

Chưa thể...

Có người ở đây đợi tôi."

"Ai vậy?"

"Tôi không biết.

Ai đó rất quan trọng.

Anh ấy muốn nói gì đó với tôi."

"Anh ta nói gì với anh?"

"Rằng tôi đã sống một cuộc đời tốt đẹp, cho đến phút cuối cùng.

Tôi không nên kết liễu đời mình.

Tuy nhiên, anh ấy dường như biết trước tôi sẽ làm vậy."

"Còn gì nữa không?"

Tôi hỏi, quyết định không xoáy sâu vào tuyên bố đầy mâu thuẫn này.

Câu trả lời đến ngay với tôi, bằng một chất giọng mạnh mẽ hơn.

Đó là Thomas, hay Pedro, hay một ai đó khác?

Tôi lóe lên trong đầu ý nghĩ về các Bậc thầy từng nói chuyện với tôi thông qua Catherine.

Nhưng đã nhiều năm trôi qua, và Catherine không có ở đây."

Dùng tình yêu để giúp đỡ người khác mới quan trọng, chứ không phải là kết quả.

Hãy nắm lấy tình yêu.

Đó là tất cả những gì bạn cần làm.

Hãy yêu thương nhau.

Kết quả của việc cho đi yêu thương không phải là thứ bạn tìm kiếm.

Kết quả chỉ dành cho thân xác.

Bạn phải chữa lành trái tim con người"Giọng nói đó như đang ám chỉ cả hai bác sĩ là tôi và Thomas, và chúng tôi đều lắng nghe một cách chăm chú khi thông điệp được tiếp tục.

Giọng nói đó mạnh mẽ hơn, dõng dạc hơn, mang tính giáo huấn hơn so với của Pedro."

Tôi sẽ dạy bạn cách chữa lành trái tim con người.

Rồi bạn sẽ hiếu.

Hãy yêu thương nhau!"

Cả tôi và Pedro đều có thể cảm nhận được uy lực của những lời nói này khi chúng khắc sâu vào bản thể của mình.

Những lời nói đó sẽ sống mãi.

Chúng tôi không bao giờ có thể quên được.Sau đó, Pedro nói với tôi rằng anh đã nhìn thấy và nghe thấy một cách sinh động tất cả những gì mà vịkhách tỏa ra hào quang này truyền đạt - những lời nói nhảy múa trong ánh sáng và kết nối họ với nhau.Tôi đã từng nghe những lời tương tự.

Chắc chắn những lời này cũng là dành cho tôi.Tôi đã thấm thía được những bài học quan trọng.

Kết nối với nhau bằng tình yêu và lòng trắc ẩn, đừng lo lắng quá nhiều về kết quả.

Đừng tìm cách kết thúc cuộc sống trước khi cái chết tự nhiên đến.

Những kết quả đó thuộc quyền hành của một trí tuệ cao hơn và họ biết được thời điểm của vạn vật.

Tự do ý chí và số mệnh tồn tại song hành.

Đừng đánh giá kết quả của việc chữa lành bằng những dấu hiệu cơ thể.

Việc chữa lành xảy ra ở nhiều cấp độ, không chỉ là chữa lành thể chất, sự chữa lành thực sự chính là chữa lành trái tim con người.

Bằng cách nào đó, tôi sẽ học được kỹ năng này.

Nhưng trên hết: Hãy yêu thương lẫn nhau.

Đó là một quy luật muôn thuở dễ dàng nắm bắt nhưng lại chỉ có một vài người thực sự áp dụng.Tâm trí tôi quay trở lại với Pedro.

Những kiếp sống của anh đều nhuốm màu mất mát và chia ly.

Lần này những điều đó đã khiến anh muốn tự sát.

Pedro đã được cảnh báo rằng không nên tự kết liễu đời mình sớm như vậy.

Nhưng những mất mát lại xảy đến, và nỗi đau buồn lại trỗi dậy.

Liệu anh có nhớ được lời cảnh báo đó hay nỗi tuyệt vọng sẽ bao trùm lên anh một lần nữa?Còn gì đau khổ hơn một bác sĩ không thể cứu chữa cho bệnh nhân của mình.

"Thất bại" của Elizabeth ở kiếp sống Ai Cập cổ đại.

Nỗi thất vọng của Pedro khi là Thomas, bác sĩ Ohio.

Trải nghiệm đau đớn của riêng tôi khi là một bác sĩ điều trị.Thất bại đầu tiên của tôi xảy ra cách đây hơn 2s năm trong kỳ thực tập đầu tiên khi là sinh viên năm thứ ba tại trường Đại học Y Yale.

Khi đó tôi đã không thể ngăn chặn được sức tấn công dữ dội của một căn bệnh kinh khủng.

Tôi bắt đầu công việc ở khoa nhi, và được giao nhiệm vụ chăm sóc Danny, một cậu bé bảy tuổi với khối u Wilms rất lớn.

Đây là một khối u ác tính nằm ở thận, gần như chỉ xảy ra ở trẻ nhỏ.

Đứa trẻ càng nhỏ thì chẩn đoán càng chuẩn xác.

Bảy tuổi không còn được coi là nhỏ đối với bệnh ung thư này.Danny là bệnh nhân thực sự đầu tiên trong sự nghiệp y khoa của tôi.

Trước đó, tất cả kinh nghiệm của tôi chỉ là ở trong lớp học, giảng đường, phòng thí nghiệm và ngồi hàng giờ liền đọc sách giáo khoa.

Năm thứ ba chúng tôi mới bắt đầu được thực tập.

Chúng tôi được điều đến các bệnh viện với những bệnh nhân thực sự.

Lý thuyết vậy là đủ rồi.

Đã đến lúc áp dụng vào thực tế.Tôi phải lấy máu của Danny để xét nghiệm, và chịu trách nhiệm xử lý những thủ tục nhỏ, được các học viên nhiều kinh nghiệm hơn gọi là "công việc chân tay", nhưng lại rất có ý nghĩa đối với sinh viên y khoa năm thứ ba.Danny là một cậu bé tuyệt vời, mối quan hệ giữa chúng tôi thậm chí còn mạnh mẽ và đặc biệt hơn vì cậu bé là bệnh nhân đầu tiên của tôi.Danny đã chống chọi với bệnh tật một cách kiên cường.

Cậu bé đã rụng hết tóc do các phương pháp hóa trị liệu mạnh mẽ nhưng độc hại.

Bụng của cậu bé trương phình lên.

Tuy nhiên, cậu bé đã có tiến triển tốt, và cha mẹ của cậu bé cũng như tôi đã có chút hy vọng.

Ở thời điểm đó cũng có nhiều bệnh nhân có khả năng hồi phục khỏi căn bệnh ác tính này.Tôi là thành viên trẻ nhất trong nhóm điều trị.

Các sinh viên y khoa thường không biết nhiều về các loại thuốc điều trị như bác sĩ thực tập, bác sĩ nội trú, hoặc bác sĩ chính, những người luôn vô cùng bận rộn với công việc của họ.

Mặt khác, sinh viên y khoa có nhiều thời gian hơn để dành cho bệnh nhân và gia đình.

Nói chung, sinh viên y khoa cũng ưu tiên nhiều hơn cho việc tìm hiểu bệnh nhân và gia đình của bệnh nhân.

Chúng tôi thường được chỉ định để nói chuyện với gia đình hoặc truyền đạt thông điệp cho bệnh nhân.Danny là bệnh nhân chính của tôi, và tôi rất thích cậu bé.

Tôi dành nhiều giờ ngồi bên cạnh giường, chơi trò chơi, đọc truyện hoặc chỉ đơn thuần là nói chuyện với cậu bé.

Tôi ngưỡng mộ sự can đảm của cậu bé.

Tôi cũng dành thời gian với bố mẹ cậu bé, thường là khi chúng tôi cùng ngồi trong phòng bệnh tối tăm và ảm đạm của Danny.

Chúng tôi còn cùng dùng bữa trong quán ăn tự phục vụ.

Họ lo sợ nhưng cũng được khích lệ bởi chuyển biến tốt của Danny.Đột nhiên, bệnh tình của Danny chuyển biến xấu.

Một sự cố nhiễm trùng đường hô hấp nguy hiểm đã đánh bại hệ miễn dịch đang suy yếu của cậu bé.

Danny bị khó thở, đôi mắt sáng của cậu bé trở nên mờ đục và đờ dẫn.

Tôi bị các thành viên thâm niên hơn của đội y tế gạt sang một bên.

Họ dùng kháng sinh rồi lại ngưng, rồi lại đổi loại kháng sinh, nhưng vô ích.

Danny dần yếu đi.

Tôi ở bên bố mẹ cậu bé, cảm thấy bất lực và kinh hoàng.

Bệnh tật đã chiến thắng.

Danny qua đời.Tôi đã quá đau buồn nên không thể dành nhiều thời gian hơn cho bố mẹ cậu bé, ngoài một lời nói ngắn gọn và một cái ôm.

Ở thời điểm đó tôi vô cùng đồng cảm với nỗi đau của họ.

Ba năm sau, khi con trai tôi qua đời tại bệnh viện, tôi càng thấu hiểu họ nhiều hơn.

Nhưng đồng thời, tôi cũng cảm thấy mình phần nào có trách nhiệm về cái chết của Danny, như thể lẽ ra tôi nên làm điều gì đó, bất cứ điều gì, để ngăn chặn chuyện này lại."

Thất bại" trong việc chữa trị là sự đả kích lớn đối với mọi bác sĩ.

Tôi rất hiểu nỗi tuyệt vọng của Thomas.Các trường hợp chết vì tâm bệnh thì ít hơn nhiều.

Tuy nhiên, nếu không thể giúp đỡ gì cho một bệnh nhân mắc chứng rối loạn tâm lý nghiêm trọng thì cảm giác thất vọng và bất lực đó cũng không khác là bao.Khi còn là trưởng khoa Tâm thân tại Mount Sinai, tôi đã điều trị cho một phụ nữ xinh đẹp và tài năng khoảng chừng ba mươi tuổi.

Một người phụ nữ thành đạt vừa mới bước vào một cuộc hôn nhân hạnh phúc.

Dân dần cô mắc chứng hoang tưởng, và căn bệnh ngày càng trở nên tồi tệ hơn dù có dùng thuốc, điều trị hay can thiệp bằng mọi cách.

Cả tôi lẫn những bác sĩ tâm lý mà tôi đã liên hệ đều không thể xác định căn nguyên bệnh, bởi vì diễn biến và triệu chứng cũng như kết quả xét nghiệm của cô không giống với bệnh tâm thần phân liệt, chứng điên, hoặc bất kỳ bệnh rối loạn tâm thần nào khác.

Cô bắt đầu suy kiệt sau một chuyến đi đến vùng Viễn Đông, và xét nghiệm cho thấy nồng độ kháng thể cao đột biến đối với ký sinh trùng.

Tuy nhiên, không có biện pháp điều trị y tế hoặc tinh thần nào tỏ ra hữu ích, và bệnh tình của cô dần trở nên tồi tệ hơn.Một lần nữa, tôi cảm nhận được tiếng nức nở đầy bất lực, nỗi thất vọng của một người bác sĩ không thể chữa lành cho bệnh nhân.Thể hiện tình yêu thương, cố gắng hết mình và không quá bận tâm về kết quả, đó là câu trả lời.

Ý niệm đơn giản này đã thực sự rung một hồi chuông trong tôi, đó cũng là niềm an ủi mà tất cả những người chữa bệnh đều cần đến.

Theo một nghĩa nào đó, tôi đã trao tình yêu thương cho Danny, và cậu bé đã hồi đáp.
 
Kiếp Nào Ta Cũng Tìm Thấy Nhau
CHƯƠNG 19


Những năm tháng rong ruổi trên lưng ngựaĐã chôn vùi thế giới dưới mồ sâuNàng giờ là nô lệ Ki tô giáo,Còn ta thì trở thành một vị vua.Nàng bị ta bắt về và ruồng bỏLòng tự trọng cũng bị ta đạp đổ...Hàng nghìn mặt trời đã lặn rồi mọc lênKể từ đó, ngay phía trên nấm mộSắc lệnh của vị vua BabylonĐã định đoạt nàng, cô gái nô lệ cũ.Niềm tự tôn ta từng đạp dưới chân,Nay chà đạp lên chính ta khốn khổ.Nỗi oán hận kéo dài như án tử,Bởi nàng yêu, mà chẳng nói lời yêu.Ta tự tổn thương mình vì cho rằng nàng không chung thủyVà ta tự tổn thương mình vô nghĩa.WILLIAM ERNESL HENLEYElizabeth thất vọng và chán nản.

Mối lương duyên mới của cô kết thúc chỉ sau hai lần hẹn hò.

Bob tránh mặt cô.

Cô tình cờ quen biết anh qua công việc, tới nay đã được hơn một năm.

Anh ta thành đạt, đẹp trai và có chung nhiều sở thích với cô.

Anh nói với cô rằng mối quan hệ ngoài luồng của anh với một người phụ nữ đã có gia đình vừa kết thúc.

Bob đã có một số mối quan hệ chóng vánh với những người phụ nữ khác, nhưng dường như ở những người này luôn có một cái gì đó thiếu hụt.

Theo anh ta, họ sẽ dần lộ ra sự hời hợt, thiếu khôn ngoan hoặc khác biệt về giá trị quan và anh ta sẽ kết thúc mối quan hệ đó.

Cô tình nhân đã có chồng của anh ta sẽ luôn luôn chấp nhận nối lại quan hệ.

Chồng cô giàu có, nhưng mối quan hệ của họ thiếu niềm đam mê.

Cô sẽ không bỏ chồng mình cũng như cuộc sống sung túc."

Em không giống với những người khác", Bob thề thốt với Elizabeth.

"Chúng ta có nhiều điểm chung hơn" Anh ta nói với Elizabeth rằng cô thông minh hơn bất kỳ người nào khác, cô cũng xinh đẹp hơn, và rằng anh biết mối quan hệ của họ có thể kéo dài.Elizabeth tự thuyết phục mình rằng Bob nói đúng.

"Anh ấy vẫn luôn ở đó vậy mà mình chưa bao giờ thực sự để ý", cô nghĩ.

"Đôi khi câu trả lời ở ngay trước mắt nhưng chúng ta vẫn không nhìn thấy.Cô quên mất rằng lý do khiến cô không bao giờ thực sự để ý đến Bob và vẻ ngoài bóng bẩy của anh ta là vì cô không thực sự có cảm xúc với anh ta.

Cô quá cô đơn nên cần vòng tay của một người đàn ông.

Cô nghe theo lý trí của mình và phớt lờ lời cảnh báo của trái tim.Cuộc hẹn đầu tiên của họ rất hứa hẹn.

Họ cùng ra ngoài ăn tối, xem một bộ phim hay và trò chuyện với nhau rất thân mật, trong khi ngắm nhìn sóng biển xô bờ dưới ánh sáng lạnh của Mặt Trăng sắp tròn đầy.

"Tôi phải lòng em mất rồi", anh ta nói với cô, trêu chọc cô bằng một lời hứa sẽ không bao giờ được thực hiện.

Lý trí của cô lắng nghe chăm chú từng câu từng chữ, phớt lờ đi sự hờ hững của trái tim.Cuộc hẹn thứ hai cũng ổn.

Cô đã có một khoảng thời gian tuyệt vời, và cô cảm thấy rằng anh ta cũng vậy.

Tình cảm của anh ta có vẻ chân thật, và anh ta bóng gió đến chuyện tình dục.

Nhưng anh ta đã không bao giờ gọi lại.Cuối cùng cô đã gọi cho anh ta.

Anh ta nói rằng mình muốn gặp lại cô nhưng anh ta rất bận, và rất khó để chọn một thời điểm chính xác.

Anh ta đảm bảo với cô rằng tình cảm của mình không hề thay đổi.

Anh ta muốn gặp cô, nhưng lại không thể nói với cô là khi nào."

Tại sao tôi luôn luôn chọn phải những kẻ thất bại?"

Cô hỏi tôi.

"Tôi bị làm sao vậy chứ?"

"Không phải cô toàn chọn những kẻ thất bại, tôi nói với cô.

"Đây là một người đàn ông đẹp trai và thành đạt, người đã nói với cô rằng anh ta quan tâm đến cô và sẵn sàng cho một mối quan hệ.

Đừng đổ lỗi cho bản thân" Dù không nói ra, nhưng trong lòng tôi biết cô nói đúng.

Cô đã chọn một kẻ thất bại, trong trường hợp này là một kẻ thất bại về tình cảm.

Hóa ra anh ta không thể từ bỏ cảm giác an toàn mà cô tình nhân đã kết hôn của mình đem lại.

Anh ta đã lựa chọn cách duy trì sự phụ thuộc và "an toàn".

Elizabeth trở thành nạn nhân của nỗi sợ hãi và sự thiếu can đảm của anh ta.

Muộn còn hơn không, tôi nghĩ.

Elizabeth rất mạnh mẽ; cô sẽ vượt qua.Elizabeth hỏi liệu chúng tôi còn thời gian để hồi quy không.

Cô có thể cảm nhận được thứ gì đó quan trọng đang ở rất gần, và cô nóng lòng tìm ra, vì vậy chúng tôi tiến hành hồi quy.Sau khi cô bước vào một kiếp sống cổ đại, tôi không chắc chúng tôi đã đưa ra quyết định đúng đắn.Cô nhìn thấy một vùng đất rộng lớn với những đồng bằng hơi mấp mô và những ngọn đồi bằng phẳng.

Một vùng đất với những con vật trông như bò Tây Tạng và những chú ngựa nhỏ mình nhưng nhanh nhẹn, những túp lều lớn hình tròn và những người du mục lang thang.

Đó là một vùng đất đầy đam mê, và cũng là một vùng đất bạo lực.Chồng cô cũng như hầu hết những người đàn ông khác đều đi vắng, họ đi săn bắn hoặc cướp bóc.

Kẻ địch tấn công, ngồi trên lưng đàn ngựa và càn quét những người cố thủ yếu ớt.

Bố mẹ chồng cô bị giết đầu tiên, gục xuống dưới những lưỡi kiếm to bản và sắc nhọn.

Ngay sau đó, con cô bị một gã cầm giáo đâm chết.

Một cơn rùng mình khiến tinh thần cô chấn động.

Cô cũng muốn chết, nhưng định mệnh lại không cho cô chết.

Vì quá xinh đẹp, cô bị đám chiến binh trẻ bắt về và trở thành vật sở hữu của kẻ cầm đầu.

Một vài phụ nữ trẻ khác cũng được tha chết."

Giết tôi đi!"

Cô cầu xin kẻ đã bắt mình, nhưng hắn không đồng ý."

Giờ nàng là vợ ta", hắn nói ngắn gọn.

"Và sẽ sống trong lều của ta."

Ngoại trừ chồng cô, người mà cô sẽ không bao giờ gặp lại, tất cả những người thân của cô đều đã chết.

Cô không còn lựa chọn nào.

Cô đã cố gắng trốn thoát vài lần, nhưng rồi nhanh chóng bị bắt lại.

Nỗ lực tự tử của cô cũng bất thành.Cô dần trở nên chai sạn và nỗi đau buồn của cô biến thành một sự oán giận âm ỉ khôn nguôi, nuốt chửng trái tim biết yêu thương của cô.

Tỉnh thần cô khô héo, và cô gần như chỉ sống dật dờ qua ngày tháng, một trái tim chai sạn mắc kẹt trong một cơ thể sống.

Không có nhà tù nào tàn nhẫn và chật hẹp hơn thế."

Chúng ta hãy quay ngược thời gian, tôi đề nghị.

"Hãy quay trở lại thời điểm trước khi ngôi làng của cô bị đột kích" Tôi đếm ngược từ ba đến một."

Cô thấy gì?"

Tôi hỏi.Khuôn mặt cô trở nên thanh thản và yên bình khi cô nhớ lại những ngày tháng thơ ấu nô đùa cùng cậu bé mà sau này cô sẽ lấy làm chồng.

Cô yêu người bạn thanh mai trúc mã này vô cùng, và anh cũng đáp trả lại cô một tình yêu như thế.

Cô cảm thấy thật bình an."

Cô có nhận ra người đàn ông mình đã kết hôn không?

Nhìn vào mắt anh ta."

"Không", cô trả lời."

Hãy nhìn những người khác trong làng.

Cô có nhận ra ai không?"

Elizabeth nhìn kỹ người thân và bạn bè của mình trong kiếp sống đó."

Có...

Có, mẹ tôi ở đó!"

Elizabeth reo lên với vẻ vui sướng.

"Bà ấy là mẹ chồng tôi.

Chúng tôi rất thân thiết.Khi mẹ đẻ tôi qua đời, bà ấy đã nhận tôi làm con nuôi.

Tôi nhận ra bà!"

"Cô có nhận ra ai khác nữa không?"

Tôi hỏi."

Bà ấy sống trong túp lều lớn nhất, có những lá cờ và lông vũ trắng", cô trả lời, phớt lờ câu hỏi của tôi.Khuôn mặt cô tối sầm lại."

Chúng cũng đã giết bà ấy!"

Cô oán thán, quay trở lại vụ thảm sát."

Ai đã giết bà ấy?

Chúng đến từ đâu?"

"Từ phía Đông, bên ngoài bức tường...

Đó cũng là nơi họ đã bắt tôi đến.

""Cô có biết tên vùng đất họ sống không?"

Cô suy nghĩ về câu hỏi này.

"Không.

Có vẻ là một nơi nào đó ở châu Á, mạn phía Bắc.

Hình như là ở phía Tây Trung Quốc...

Chúng tôi có những đặc điểm của người phương Đông."

"Được rồi, tôi trả lời.

"Chúng ta hãy tua thời gian về sau đó.

Chuyện gì xảy ra với cô?"

"Cuối cùng tôi cũng được phép tự tử, sau khi tôi già đi và không còn hấp dẫn nữa", cô trả lời, không có nhiều cảm xúc.

"Tôi nghĩ chúng đã chán tôi", cô nói thêm.Giờ thì cô đã rời khỏi cơ thể đó và đang trôi nổi bồng bềnh.Tôi yêu cầu cô xem xét lại kiếp sống đó.

"Cô thấy những gì?

Bài học trong kiếp sống này là gì?

Cô đã học được gì?"

Elizabeth im lặng một lúc.

Và rồi cô trả lời, "Tôi đã học được rất nhiều điều.

Tôi thấm thía rằng cứ ôm lấy nỗi oán giận trong lòng là một việc ngu xuẩn.

Lễ ra tôi nên làm quen với những đứa trẻ, hoặc người già, hoặc những người bệnh tật trong thị trấn của kẻ thù.

Lẽ ra tôi nên chỉ bảo họ... yêu thương họ... nhưng tôi đã không cho phép bản thân yêu thương.

Tôi không bao giờ cho phép bản thân nguôi đi nỗi hận thù.

Tôi không cho phép bản thân mở lòng thêm lần nào nữa.

Nhưng những đứa trẻ này, chúng vô tội.

Chúng chỉ là những linh hồn bước vào thế giới này.

Chúng không liên quan gì đến cuộc đột kích, đến cái chết của những người thân của tôi.

Và tôi đã đổ lỗi cho cả những đứa trẻ đó.

Tôi đã trút giận lên cả thế hệ sau, và điều này thật ngu xuẩn.

Chúng có thể bị tổn thương, nhưng tôi mới là người bị tổn hại nhiều nhất...

Tôi đã không cho phép bản thân mình yêu thương thêm một lần nào nữa."

Cô dừng lại.

"Dù tôi có rất nhiều tình yêu thương để trao đi"Cô dừng lại một lần nữa, sau đó dường như có một giọng nói khác vang lên."

Tình yêu giống như một loại chất lỏng", cô bắt đầu nói.

"Nó lấp đầy những khe hở.

Nó lấp đầy không giantrống một cách tự nhiên.

Chính chúng ta, chính loài người đã ngăn chặn điều đó bằng cách dựng lên những rào chắn sai lầm.

Và khi tình yêu không thể lấp đầy trái tim và tâm trí chúng ta, khi chúng ta bị mất kết nối với linh hồn của mình, thứ được tạo thành từ tình yêu thương, thì tất cả chúng ta đều sẽ phát điên"Tôi ngẫm về lời nói của cô.

Tôi biết rằng tình yêu rất quan trọng, có lẽ là điều quan trọng nhất trên thế giới này.

Nhưng tôi chưa bao giờ nhận ra rằng khi thiếu vắng tình yêu thương, chúng ta có thể trở thành những kẻ mất trí.Tôi nhớ đến những thí nghiệm trên khỉ nổi tiếng của nhà tâm lý học, Tiến sỹ Harry Harlow, trong đó những con khỉ nhỏ khi bị tước đoạt cảm xúc, sự nuôi dưỡng, tình yêu thương, sẽ trở nên hoàn toàn phi xã hội, bệnh tật, hoặc thậm chí là chết.

Chúng không thể sống sót mà không có những điều đó.

Yêu thương không phải là một lựa chọn.

Nó là một nhu cầu thiết yếu.Tôi quay trở lại với Elizabeth.

"Hãy thử nhìn về phía trước.

Những điều cô đã học được khi đó có tác động như thế nào đến hiện tại?

Và bằng cách nào mà những bài học này, những ký ức này có thể giúp cô cảm thấy hạnh phúc hơn, yên bình hơn, yêu thương nhiều hơn trong kiếp sống hiện tại?"

"Tôi phải học cách buông bỏ giận dữ thay vì giữ mãi trong lòng, tôi phải nhìn nhận nó, nhìn ra căn nguyên của nó và buông bỏ.

Tôi cân phải tự do yêu thương, không cần khép lòng mình lại, nhưng tôi vẫn đang tìm kiếm.

Tôi chưa tìm thấy ai đó để yêu một cách trọn vẹn, vô điều kiện.

Dường như luôn có một vấn đề gì đó."

Cô im lặng chừng nửa phút.

Đột nhiên cô cất tiếng nói trâm và chậm rãi hơn bình thường.

Căn phòng bỗng trở nên lạnh lẽo."

Thượng đế cũng là một thực thể, Elizabeth bắt đầu lên tiếng.

Cô lựa chọn từ ngữ một cách khó khăn.

"Cùng một nguồn rung, một nguồn năng lượng.

Sự khác biệt duy nhất là tốc độ rung.

Vì vậy, Thượng đế, con người và đất đá có mối quan hệ tương tự như hơi nước, nước và băng.

Tất cả mọi thứ đều có chung nguồn gốc.

Tình yêu phá vỡ các rào cản và tạo ra sự thống nhất.

Thứ tạo ra rào cản, chia cắt và khác biệt là sự thiếu hiếu biết.

Bạn phải dạy cho họ những điều này."

Thông điệp dừng lại ở đó.

Giờ thì Elizabeth đang nghỉ ngơi.Tôi ngẫm nghĩ về những thông điệp của Catherine, có vẻ chúng rất giống với những lời nói của Elizabeth.

Ngay cả căn phòng cũng trở nên lạnh lẽo khi Catherine truyền đạt những thông điệp đó, giống hệt như khi Elizabeth truyền đạt.

Tôi suy nghĩ về lời nói của cô.

Chữa bệnh thực chất là mang mọi thứ lại gần nhau, loại bỏ các rào cản.

Sự chia cách chính là nguyên nhân gây hại.

Tại sao khái niệm này lại khó nắm bắt đối với con người đến như vậy?***Mặc dù đã tiến hành hơn một nghìn phiên hồi quy về kiếp trước cho các cá nhân cũng như cho các nhóm, nhưng bản thân tôi chỉ được trải nghiệm hồi quy khoảng vài lần.

Tôi đã nhớ được vài thứ trong những giấc mơ sinh động của mình hoặc trong một buổi tham gia shiatsu, hoặc bấm huyệt, điều trị.

Một vài chuyện đã được đề cập trong các cuốn sách trước đây của tôi.Khi vợ tôi, Carole, hoàn thành một khóa học về liệu pháp thôi miên để bổ sung kỹ năng hoạt động xã hội, cô ấy đã thực hiện một vài phiên hồi quy về kiếp trước cho tôi.

Tôi muốn trải nghiệm chuyện này với một người được đào tạo tốt và có thể khiến tôi tin tưởng.Tôi đã thực hành thiền định trong nhiều năm, nên tôi có thể rơi vào trạng thái thôi miên sâu một cách nhanh chóng.

Khi những ký ức bắt đầu tràn ngập trong tâm trí tôi, chủ yếu là những hình ảnh khá sống động, giống như những hình ảnh trong giấc mơ của tôi.Tôi thấy mình là con trai trong một gia đình Do Thái giàu có ở Alexandria, vào thời của Chúa Giêsu.

Cộng đồng của chúng tôi, bằng cách nào đó mà tôi biết được rằng họ đã tài trợ chi phí cho những cánh cửa vàng khống lồ của Đền thờ lớn ở Jerusalem.

Các môn học của tôi bao gồm tiếng Hy Lạp và triết lý của người Hy Lạp cổ đại, đặc biệt là những người theo triết học Plato và Aristotle.Tôi hồi tưởng lại một đoạn thời gian trong kiếp sống đó, khi tôi cố gắng trau dồi kiến thức bằng cách du hành đến các cộng đồng sa mạc bí mật ở phía Nam cũng như những hang động ở Palestine và phía Bắc Ai Cập.

Mỗi cộng đồng giống như một trung tâm giảng dạy, thường là kiến thức bí ẩn và bí truyền.

Một trong số đó có lẽ là làng Essene.Tôi đi rất đơn giản, chỉ mang theo một ít thức ăn và quần áo.

Mọi thứ tôi cần đều được cung cấp trên đường đi.

Gia đình tôi có tiền, không ai ở đây là không biết điều đó.Những kiến thức tâm linh mà tôi có được ngày càng trở nên thú vị, và tôi rất thích chuyến hành trình này.Trong vài tuần rong ruổi từ cộng đồng nay qua cộng đồng khác, một người đàn ông trạc tuổi tôi cũng nhập bọn.

Anh ta cao hơn tôi và có đôi mắt nâu sẵm.

Cả hai chúng tôi mặc áo choàng và quấn khăn trên đầu.

Ở anh ta tỏa ra vẻ ôn hòa, và khi chúng tôi được những người thông thái trong làng dạy học, anh ta thấm nhuần giáo lý nhanh hơn tôi rất nhiều.

Sau đó, anh ta sẽ dạy lại cho tôi khi chúng tôi cùng nhau đốt lửa trại trên sa mạc.Sau một vài tuần, chúng tôi tạm biệt nhau.

Tôi đi học ở một giáo đường Do Thái gần Kim Tự Tháp, còn anh ta đi về phía Tây.Nhiều bệnh nhân của tôi, bao gồm cả Elizabeth và Pedro, đã nhớ lại kiếp sống ở khu vực Palestine cổ đại.

Nhiều người thì nhớ lại kiếp sống ở Ai Cập.Đối với tôi, cũng như đối với họ, những hình ảnh đó dường như rất sống động và khá chân thực.
 
Kiếp Nào Ta Cũng Tìm Thấy Nhau
CHƯƠNG 20


Ôi chàng trai trẻ, kẻ tự huyễn hoặc mình bị thần linh ruồng rẫy, hãy biết cho rằng kẻ tồi tệ sẽ gặp những linh hồn tồi tệ, hoặc ngược lại, và trong mỗi vòng sinh tử ngươi sẽ nhận lại đúng những gì mình đã làm.

Đó là công lý của thiên đường.PLATOĐôi khi những sự kiện quan trọng nhất trong cuộc sống sẽ ập đến trước khi bạn nhận thức được chúng, giống như cách tiếp cận thầm lặng của một con mèo rừng.

Vì sao bạn lại không để ý tới một sự kiện có tâm ảnh hưởng lớn đến như vậy?

Vật ngụy trang chính là một thứ thuộc về tâm lý học.Sự chối bỏ, hành động không nhìn thấy những thứ ở ngay trước mắt bạn, bởi vì bạn thực sự không muốn thấy, là vật ngụy trang lớn nhất.

Thêm vào đó là sự mệt mỏi, mất tập trung, hợp lý hóa, thoát ly tỉnh thần, và tất cả những vấn đề khác trong tâm trí có thể gây cản trở.

May mắn thay, sự bền bỉ của số phận có thể xuyên qua những lớp ngụy trang và phân biệt cái mà bạn cần thấy, tiền cảnh nổi lên khỏi hậu cảnh, giống như làm chủ được những bức tranh ma thuật đánh lừa thị giác.Suốt mười lăm năm qua, tôi thường xuyên trị liệu cho các cặp vợ chồng và người trong cùng một gia đình, họ đã nhìn thấy người bạn đời hiện tại và những người mình yêu thương trong các kiếp trước.

Đôi khi có những cặp vợ chồng hồi quy đồng thời và lần đầu tiên họ thấy mình tương tác với nhau trong cùng một kiếp trước.

Những phát hiện này thường khiến họ choáng váng.

Họ chưa từng trải nghiệm bất cứ điều gì tương tự như vậy.

Họ nín lặng trước những cảnh tượng dần được mở ra trong văn phòng điều trị của tôi.

Sau khi đã thoát khỏi trạng thái thư giãn và thôi miên, họ mới biết rằng mình đang chứng kiến những cảnh tượng giống nhau, cảm nhận những cảm xúc giống nhau.

Cũng chỉ đến khi đó tôi mới nhận thức được mối liên hệ trong quá khứ của họ.Tại sao trước đây tôi không nhìn thấy?

Hay đó cũng là định mệnh của tôi?

Phải chăng tôi đã được định sẵn phải trở thành một kẻ mai mối xuyên vũ trụ?

Hay tôi đã bị phân tâm, mệt mỏi, phủ nhận mọi thứ?

Tôi đã hợp lý hóa "sự trùng hợp"?

Hoặc mọi thứ đang đi theo đúng lịch trình của nó, ý tưởng đó nảy ra đúng lúc, theo một kế hoạch đã được xếp đặt sẵn.Ý nghĩ này đến với tôi vào một buổi tối.

"Eli?"

Tôi đã nghe Elizabeth thốt lên, từ nhiều tuần trước, trong văn phòng của mình.Sớm ngày hôm đó, Pedro không thể nhớ được tên mình.

Trong trạng thái thôi miên, anh đã bước vào một kiếp sống cổ đại, kiếp sống mà anh đã từng hồi tưởng trước đây trong văn phòng này.

Ở kiếp sống đó, anh đã chết sau khi bị những tay lính mặc đồ da lôi kéo xềnh xệch trên mặt đất.

Sinh mạng của anh dần lụi tàn trong khi tựa đầu vào lòng cô con gái yêu quý, còn cô thì đung đưa trong tuyệt vọng.Có lẽ kiếp sống này vẫn còn điều gì đó cần xem xét.

Một lần nữa, anh hồi tưởng lại khoảnh khắc mình chết đi trong vòng tay của cô, sinh mệnh của anh biến mất.

Tôi bảo anh nhìn cô gái đó thật kỹ, nhìn sâu vào mắt cô xem có nhận ra cô là ai trong cuộc sống hiện tại không."

Không" anh buồn bã trả lời.

"Tôi không biết cô ấy."

"Anh có biết tên của mình không?"

Tôi hỏi, hướng sự chú ý của anh về lại kiếp sống cố đại ở Palestine.Pedro suy nghĩ về câu hỏi này.

Cuối cùng anh nói "Không"."

Tôi sẽ chạm vào trán anh và đếm ngược từ ba đến một.

Hãy để cái tên đó hiện ra trong tâm trí anh, trong nhận thức của anh.

Bất cứ cái tên nào cũng đều được cả."

Không có cái tên nào xuất hiện trong đầu anh."

Tôi không nhớ được tên mình.

Chẳng có gì hiện ra cả!"

Nhưng có một điều gì đó nảy ra trong tâm trí tôi như một vụ nổ thầm lặng, đột nhiên trở nên rõ ràng và sinh động."

Eli", tôi nói to.

"Tên anh là Eli phải không?"

"Làm sao ông biết?", Pedro trả lời từ kiếp sống cổ đại.

"Đó là tên tôi.

Một số người gọi tôi là Elihu, một số người lại gọi tôi là Eli...

Làm sao ông biết?

Ông cũng ở đó sao?"

"Tôi không biết nữa", tôi trả lời trung thực.

"Nó chỉ bỗng dưng hiện ra"Tôi đã rất ngạc nhiên trước tình huống này.

Làm thế nào tôi biết được?

Trước đây tôi từng có một vài hình ảnh ảo giác, nhưng không thường xuyên.

Lần này như thể tôi đang nhớ lại một điều gì đó thay vì nhận được một thông điệp tâm linh.

Nhưng nhớ lại chuyện của khi nào?

Tôi không thể định hình được.

Tâm trí tôi cố gắng nhớ lại, nhưng không thể.Theo kinh nghiệm, tôi biết rằng mình không nên cố nhớ lại nữa.

Quên nó đi, tiếp tục sống như bình thường, một thời gian sau đó câu trả lời có lẽ sẽ tự đến.Một manh mối quan trọng của một câu đố kỳ lạ nào đó đang bị thiếu.

Tôi có thể cảm nhận được sự thiếu vắng của nó, ẩn sau đó là một mối liên kết quan trọng vẫn đang cần được khám phá.

Nhưng liên kết với cái gì?

Tôi đã cố gắng tập trung vào những thứ khác, nhưng không thành công lắm.Tối hôm đó, mảnh ghép của câu đố hiện ra trong đầu tôi, rất đột ngột và nhẹ nhàng.

Chỉ trong một khoảnhkhắc, tôi đã nhận thức được nó.Đó là Elizabeth.

Khoảng hai tháng trước, cô đã kể lại một kiếp sống bi thảm nhưng cảm động khi cô là con gái của một người thợ gốm ở Palestine cổ đại.

Cha cô đã bị bọn lính La Mã "vô tình" giết chết sau khi chúng buộc ông vào phía sau một con ngựa và kéo lê trên mặt đất.

Đám lính chẳng thèm quan tâm những gì đã xảy ra.

Chỉ có cô con gái ôm ấp cơ thể trầy xước với những vết thương đang không ngừng chảy máu của ông, cho đến khi ông qua đời trên con phố bụi bặm.Elizabeth đã nhớ tên của Pedro trong kiếp sống đó.

Tên anh là Eli.Tâm trí tôi hoạt động nhanh chóng.

Các chi tiết trong kiếp sống Palestine của hai người rất giống nhau.

Những ký ức của Pedro và Elizabeth về thời điểm đó trùng khớp một cách hoàn hảo.

Mô tả, sự kiện và danh tính đều giống nhau.

Cha và con gái.Tôi đã gặp nhiều người, thường là các cặp đôi, họ đã cùng nhau tìm thấy người kia trong kiếp sống trước đây.

Nhiều người đã nhận ra những linh hồn đồng hành của họ, cùng nhau vượt qua không gian và thời gian để đoàn tụ với nhau lần nữa trong kiếp sống hiện tại.Chưa bao giờ tôi gặp những cặp linh hồn tri kỷ không quen biết nhau ở thời điểm hiện tại.

Trong trường hợp này hai linh hồn đã vượt qua hai nghìn năm để được ở bên nhau lần nữa.

Họ đã tới đây bằng mọi cách.

Giờ thì họ chỉ còn cách nhau một vài inch và một vài phút thôi, nhưng vẫn chưa được kết nối.Khi về nhà, với bảng thống kê gửi từ văn phòng, tôi cố gắng nhớ xem họ có từng sống bên nhau trong một kiếp nào khác không.

Không, không phải kiếp sống thầy tu.

Chỉ có một kiếp đó, ít nhất tới bây giờ thì là như vậy.

Không phải kiếp sống trên tuyến đường giao thương tại Ấn Độ, không phải kiếp sống nơi đầm lầy ngập mặn của Florida, cũng không phải kiếp sống của người Mỹ bị sốt rét ở vùng Tây Ban Nha, càng không phải ở Ireland.

Đây là những kiếp sống duy nhất tôi có thể nhớ được.Một ý tưởng khác nảy ra.

Có lẽ họ đã ở bên nhau trong một vài hoặc tất cả những kiếp sống đó, nhưng lại không nhận ra nhau, bởi vì họ chưa từng gặp nhau trong kiếp sống hiện tại.

Không có nhân dạng, không có danh tính, không có cột mốc nào, không có ai để kết nối với những người trong những lần đầu thai trước đó.Sau đó, tôi nhớ đến kiếp sống ở miền Tây Trung Quốc của Elizabeth, nơi có những đồng bằng trải dài bất tận, nơi mà người làng cô bị tàn sát và cô cùng với một vài phụ nữ trẻ tuổi khác bị bắt đi.

Trên những vùng đồng bằng tương tự, nơi mà Pedro xác định là Mông Cổ, anh đã trở về và thấy gia đình mình, họ hàng mình, người dân làng mình bị giết hại.Pedro và tôi đều cho rằng người vợ trẻ của anh đã bị giết giữa bối cảnh hỗn loạn, tang thương và tuyệt vọng được mô tả trong hồi tưởng của anh.

Nhưng không.

Cô đã bị bắt đi trong suốt quãng đời còn lại, vĩnh viễn rời xa vòng tay vững chắc của người chồng Mông Cổ của mình.Bây giờ vòng tay đó đã vượt qua màn sương mờ của thời gian để ôm lấy Elizabeth một lần nữa, ôm cô thật dịu dàng trong lồng ngực.

Nhưng họ không biết gì cả.

Chỉ có tôi biết.Cha và con gái.

Đôi thanh mai trúc mã.

Vợ chồng.

Trong suốt chiều dài lịch sử, họ đã sống bên nhau và trao nhau tình yêu thương biết bao lần rồi?Hai người lại trở về với nhau, nhưng họ không biết điều đó.

Cả hai đều cô đơn, cả hai đều đau khổ theo cách riêng của họ.

Như thể cả hai đều đang đói bụng, và một bữa tiệc được đặt ngay trước mặt họ, nhưng họ lại chẳng ngửi hoặc nếm được.Suy nghĩ của tôi đã bị giới hạn bởi "luật" của tâm thần học, và những quy luật về nghiệp quả thậm chí còn khát khe hơn.

Luật pháp nghiêm ngặt nhất là luật về quyền riêng tư hoặc bảo mật.

Nếu tâm thần học là một loại tôn giáo, hành động xâm phạm bí mật của bệnh nhân sẽ là một trong những tội lỗi nặng nề nhất.

Sự xâm phạm đó có thể tạo ra những sơ suất.

Tôi không thể nói với Pedro về Elizabeth, cũng như không thể nói với Elizabeth về Pedro.

Dù nghiệp quả hay những hậu quả về tâm linh của việc can thiệp vào ý chí tự do của người khác có là gì, những hậu quả của việc vi phạm quy định cốt yếu của tâm thần học là khá rõ ràng.Những hậu quả về tâm linh sẽ không ngăn cản được tôi.

Tôi có thể giới thiệu họ với nhau và để số mệnh định đoạt mọi thứ.

Nhưng những hậu quả tâm thần học lại khiến tôi ớn lạnh.Lỡ như tôi đã sai thì sao?

Điều gì sẽ xảy ra nếu mối quan hệ của họ bắt đầu, sau đó lại tiến triển không thuận lợi và kết thúc một cách tồi tệ?

Sẽ chỉ còn lại nỗi tức giận và cay đắng.

Việc này sẽ ảnh hưởng đến cảm tình của họ dành cho tôi, vị bác sĩ trị liệu mà họ hằng tin tưởng, như thế nào?

Liệu những sự cải thiện lâm sàng của họ có bị tước đi không?

Liệu tất cả những cố gắng trị liệu của họ có trở thành vô ích?

Luôn có những rủi ro nhất định.Tôi cũng phải kiểm tra những động cơ trong tiềm thức của riêng mình.

Có phải mong muốn được nhìn thấy bệnh nhân trở nên hạnh phúc và khỏe mạnh hơn, tìm được sự an bình và tình yêu thương trong cuộc sống, đang ảnh hưởng đến đánh giá của tôi hiện tại?

Có phải những nhu cầu của chính tôi đang thúc giục tôi vượt qua ranh giới của đạo đức nghề nghiệp trong tâm thần học?Lựa chọn dễ dàng nhất là mặc kệ mọi thứ và không nói gì.

Không hại đến ai, không gây ra hậu quả gì.

Khi đang nghi hoặc, đừng mạo hiểm.Viết ra cuốn Ám ảnh từ kiếp trước cũng là một quyết định khó khăn tương tự.

Cuốn sách đầu tiên ấy sẽ đặt cả sự nghiệp của tôi vào vùng nguy hiểm.

Sau bốn năm do dự, tôi đã quyết định viết nó.Một lần nữa, tôi đã chọn mạo hiểm.

Tôi sẽ can thiệp.

Tôi sẽ cố gắng thay đổi số phận của họ.

Như một sự nhượng bộ trước nỗi sợ hãi và chuyên môn của mình, tôi sẽ hành động một cách cẩn thận và tỉnh tế nhất có thể.***Những quang cảnh và chi tiết về các kỷ nguyên cụ thể trong lịch sử mà Elizabeth, Pedro và nhiều bệnh nhân khác của tôi kể lại có rất nhiều sự tương đồng.

Những hình ảnh này không phải lúc nào cũng giống như những hình ảnh chúng ta học được ở trường, trong sách lịch sử, hoặc trên truyền hình.Chúng giống nhau vì đều đến từ những ký ức thực tế.

Carolina Gomez, cựu Hoa hậu Colombia và lần đầu lên ngôi Á hậu trong cuộc thi Hoa hậu Hoàn vũ năm 1094, trong một lần hồi quy đã nhớ được mình là một người đàn ông khỏa thân bị kéo lê đến chết bởi bầy ngựa La Mã.

Cái chết này rất giống với cái chết của Pedro.

Một vài bệnh nhân khác cũng nhớ lại về những cái chết do bị ngựa kéo, không chỉ ở thời La Mã mà còn ở nhiều nền văn hóa khác nữa.Một bệnh nhân của tôi đến từ Colorado nhớ rằng cô đã bị bắt cóc khỏi bộ tộc người Mỹ bản địa của mình và không bao giờ gặp lại gia đình.

Cuối cùng cô đã trốn thoát, nhưng lại mất mạng tại một nơi gần giống như trại tâm thần ở miền Tây cũ.

Chẳng khác gì những trải nghiệm của Elizabeth ở châu Á.Chủ đề chia ly và mất mát khá phổ biến trong những phiên hồi quy tiền kiếp.

Tất cả chúng ta đều tìm cách chữa lành vết thương tâm hồn.

Nhu cầu cần được chữa lành này thúc đẩy chúng ta nhớ lại các sang chấn trong quá khứ - thứ đã gây ra nỗi đau và các triệu chứng của chúng ta, thay vì thúc đẩy chúng ta nhớ lại quãng thời gian thanh bình và yên ổn - thứ không để lại vết sẹo nào.Đôi khi tôi điều trị cho hai hoặc nhiều người cùng một lúc.

Những lúc đó, tôi không cho phép ai lên tiếng vì họ có thể làm phiền đến người kia.

Gần đây, tại văn phòng của mình, tôi đã hồi quy cho một cặp đôi một cách đồng thời.

Gần như toàn bộ phiên hồi quy diễn ra trong im lặng, và chúng tôi không có thời gian để xem xét lại những trải nghiệm của họ.Cặp đôi đó rời văn phòng và bắt đầu so sánh những ghi chú của mình với đối phương.

Thật đáng kinh ngạc, họ đã trải qua một kiếp sống bên nhau.

Trong kiếp sống đó, chàng trai là một sĩ quan người Anh ở Mười ba thuộc địa, còn cô gái là một phụ nữ sống tại đó.

Họ gặp nhau và yêu nhau sâu sắc.

Chàng trai bị triệu tập về Anh và không bao giờ gặp lại tình yêu của đời mình.

Cô gái suy sụp bởi sự mất mát đó, và không ai có thể giúp gì được cho cô.

Xã hội thuộc địa và quân đội Anh luôn tuân thủ theo các quy tắc và phong tục cực kỳ nghiêm ngặt.Cả hai người họ đều trông thấy và có những mô tả giống nhau về bộ đồ mang phong cách cổ điển mà cô gái thuộc địa mặc.

Họ đều mô tả về con tàu nơi chàng trai đã rời khỏi thuộc địa để trở về Anh và buổi chia ly buồn bã đầy nước mắt đó.

Tất cả các chi tiết trong hồi tưởng của họ đều trùng khớp với nhau.Ký ức đó cũng minh họa cho các vấn đề trong mối quan hệ của họ ở cuộc sống hiện tại.

Vấn đề lớn nhất của họ là nỗi lo sợ gần như ám ảnh của cô gái về sự chia ly với chàng trai, còn chàng trai luôn có nhu cầu phải trấn an cô rằng anh ta sẽ không rời bỏ cô.

Nỗi sợ hãi của cô gái và nhu cầu của chàng trai không bắt nguồn từ mối quan hệ hiện tại của họ.

Nguồn gốc của nó là từ thời kỳ thuộc địa.Các nhà trị liệu khác khi thực hiện hồi quy tiền kiếp cũng tìm ra những kết quả tương tự.

Sang chẵn tâm lý xuất hiện thường xuyên hơn những kỷ niệm yên bình.

Những cảnh chết chóc rất quan trọng vì chúng thường gây ra tốn thương tâm lý.

Những kiếp sống và cảnh tượng quan trọng dường như có điểm tương đồng, bởi con người có những chủ đề và khám phá tương tự nhau, ở mọi thời kỳ và trong mọi nền văn hóa."

Điều chỉ đã có, ấy là điều sẽ có; điều gì đã làm, ấy là điều sẽ làm nữa; chẳng có điều gì mới ở dưới mặt trời" (Giảng sư 1:9).
 
Kiếp Nào Ta Cũng Tìm Thấy Nhau
CHƯƠNG 21


Đặt niềm tin vào thuyết luân hồi, tôi sống với hy vọng rằng nếu không phải trong lần đầu thai này, thì trong lần khác tôi sẽ có thể ôm lấy toàn nhân loại bằng một vòng tay thân thương.MOHANDAS K.

GANDHITôi đã vật lộn với thời gian, và thời gian đã cho tôi một cái ôm ngạt thở.

Pedro sắp kết thúc điều trị và chuyển tới Mexico vĩnh viễn.

Nếu Pedro và Elizabeth không mau chóng gặp nhau, họ sẽ đi đến những đất nước khác nhau, và khả năng gặp gỡ của họ trong kiếp sống này sẽ gần như không còn.

Nỗi đau trong lòng họ đều đã được giải quyết.

Các triệu chứng về thể chất, chẳng hạn như chất lượng giấc ngủ, mức năng lượng và cảm giác thèm ăn đều đã trở nên tốt hơn.Nhưng nỗi cô đơn và tuyệt vọng của họ trong việc tìm kiếm một mối quan hệ tốt đẹp và đầy yêu thương thì vẫn còn nguyên vẹn.Thấy trước thời điểm chấm dứt điều trị của Pedro, tôi đã giảm tần suất các cuộc hẹn của anh xuống cách tuần một lần.

Tôi không còn nhiều thời gian nữa.Tôi sắp xếp để cuộc hẹn sau đó của họ kế tiếp nhau, để Pedro đến ngay sau Elizabeth trong lịch trình ngày hôm đó.

Bất kỳ ai vào hoặc rời văn phòng của tôi đều phải đi qua phòng chờ.Trong suốt buổi trị liệu của Elizabeth, tôi đã lo lắng rằng Pedro sẽ không đến.

Đủ chuyện có thể xảy ra -hỏng xe, phát sinh chuyện khẩn cấp, bệnh tình tái phát, và thế là cuộc hẹn thay đổi.Nhưng anh đã xuất hiện.

Tôi bước vào phòng chờ cùng với Elizabeth.

Họ nhìn nhau, ánh mắt họ dừng lại một lúc khá lâu.

Tôi có thể cảm nhận được sự hứng thú đột ngột, gợi ý về vô vàn khả năng ẩn sau đó.

Hay đó chỉ là vọng tưởng của riêng tôi?Lý trí của Elizabeth nhanh chóng giành lại quyền chủ động, nói với cô rằng cô cần phải rời đi, đồng thời cảnh báo về những hành vi không thích hợp.

Cô quay về phía cửa ra vào và rời khỏi văn phòng.Tôi gật đầu với Pedro, và chúng tôi bước vào văn phòng."

Một người phụ nữ rất hấp dẫn", anh ngồi xuống chiếc ghế da lớn một cách nặng nề và đưa ra lời nhận xét."

Đúng thế", tôi háo hức trả lời.

"Cô ấy cũng là một người rất thú vị."

"Vậy thì tốt", Pedro nói một cách chán nản.

Anh bắt đầu trở nên mất tập trung.

Anh mở lời về việc kết thúc quá trình điều trị và chuyển sang giai đoạn tiếp theo trong cuộc đời mình.

Cuộc gặp ngắn ngủi với Elizabeth đã hoàn toàn biến mất khỏi tâm trí anh.Cả Pedro và Elizabeth đều không quá bận tâm tới cuộc gặp gỡ trong phòng chờ.

Không hỏi thêm thông tin gì về đối phương.

Tác động của tôi quá nhỏ và hời hợt.Tôi quyết định thử lại lần nữa, vào hai tuần sau đó.

Trừ phi tôi quyết định vi phạm bảo mật thông tin bằng cách trực tiếp nói ra mọi chuyện cho một hoặc cả hai người bọn họ, nếu không thì đây sẽ là cơ hội cuối cùng của tôi.

Đó là buổi hẹn cuối cùng của Pedro trước khi anh chuyển đi.Họ lại nhìn nhau một lúc lâu khi tôi đưa Elizabeth tới phòng chờ.

Lần này ánh mắt họ gặp nhau và vương vấn thậm chí còn lâu hơn lần trước.

Pedro gật đầu và mỉm cười.

Elizabeth cũng mỉm cười đáp lại.

Cô do dự một lúc rồi mở cửa rời đi.Hãy tự tin lên!

Tôi thầm nghĩ, cố gắng nhắc Elizabeth nhớ về một bài học quan trọng.

Nhưng cô chẳng trả lời.Một lần nữa, Pedro đã không bận tâm.

Anh không hỏi tôi về Elizabeth.

Anh chỉ tập trung vào các chỉ tiết về việc di dời đến Mexico, và anh kết thúc quá trình điều trị vào ngày hôm đó.Có lẽ chuyện này chỉ vô ích, tôi nghĩ.

Bệnh tình của cả hai đều đã được cải thiện, dù họ chưa thể có hạnh phúc.

Có lẽ nhiêu đó đã là đủ.Không phải lúc nào bạn cũng có thể kết hôn với linh hồn tri kỷ có mối liên kết mạnh mẽ nhất với mình.

Mỗi người có nhiều linh hồn tri kỷ, bởi những người trong cùng một gia đình thường sẽ đầu thai cùng nhau.

Bạn có thể chọn kết hôn với một linh hồn ít thân thiết hơn một chút, một người có thể dạy bạn điều gì đó hoặc học hỏi gì đó từ bạn.

Có thể phải mãi sau này bạn mới nhận ra một linh hồn tri kỷ, sau khi cả hai đã cam kết ở bên nhau trong kiếp sống hiện tại.

Hoặc linh hồn có kết nối mạnh mẽ nhất với bạn lại là cha mẹ, con cái, hoặc người thân của bạn.

Hoặc linh hồn đó có thể chưa từng được sinh ra trong kiếp sống hiện tại của bạn và đang dõi theo bạn từ phía bên kia, giống như một thiên thần hộ mệnh.Đôi khi linh hồn tri kỷ của bạn đã sẵn sàng.

Anh ấy hoặc cô ấy có thể sẽ nhận ra niềm đam mê và "phản ứng hóa học" giữa hai người, những mối liên kết mật thiết và tinh tế dường như đã có từ nhiều kiếp trước.

Tuy nhiên, anh ấy hoặc cô ấy cũng có thể gây ảnh hưởng xấu tới bạn.

Đó là vấn đề của việc phát triển linh hồn.Nếu có một linh hồn kém phát triển và thiếu hiểu biết hơn linh hồn còn lại, những đặc điểm bạo lực, tham lam, ghen tuông, hận thù và sợ hãi có thể sẽ được đưa vào mỗi quan hệ.

Những điều này gây độc hại đối với linh hồn tiến hóa hơn, dù đó có là linh hồn tri kỷ đi nữa.

Những ảo tưởng về sự cứu rỗi thường xuyên nảy sinh, như là "Tôi có thể thay đổi anh ấy" "Tôi có thể giúp cô ấy khá hơn".

Nếu anh ấy không chấp nhận sự giúp đỡ của bạn, nếu trong bản năng ý chí của mình cô ấy không muốn học hỏi, không muốn đi lên, mối quan hệ đó cũng sẽ chịu chung số phận.

Có lẽ chỉ có thể trông chờ vào cơ hội trong một kiếp sống khác, trừ phi sau này anh ấy chịu thức tỉnh.

Những sự thức tỉnh muộn màng vẫn thường xảy ra.Đôi khi những linh hồn tri kỷ lựa chọn không kết hôn với nhau trong một kiếp sống nào đó.

Họ gặp nhau, ở lại bên nhau cho đến khi nhiệm vụ đã được thỏa thuận trước hoàn thành, rồi chia tay nhau.

Chương trình học của họ, kế hoạch học tập của họ là khác nhau, và họ không muốn hoặc cảm thấy không cần thiết phải dành tất cả cuộc đời để ở bên nhau.

Đây không phải câu chuyện bi ai, chỉ là vấn đề về học tập.

Các bạn có thể sống bên nhau cho đến vĩnh hằng, nhưng đôi khi cần phải học ở những lớp tách biệt.Một linh hồn tri kỷ đã ở đó nhưng không tỉnh thức là một nhân vật đáng thương và có thể khiến bạn đau khổ.

Không tỉnh thức có nghĩa là người đó không nhìn rõ cuộc sống, không nhận thức được những mức độ khác nhau của sự tồn tại.

Không tỉnh thức nghĩa là không biết gì về linh hồn.

Thường thì chính lý trí là thứ ngăn cản bạn thức tỉnh.Lúc nào chúng ta cũng nghe thấy những lời bào chữa của lý trí: Tôi còn quá trẻ; Tôi cần nhiều kinh nghiệm hơn; Tôi chưa sẵn sàng ổn định cuộc sống; Bạn thuộc một tôn giáo (hoặc chủng tộc, khu vực, địa vị xã hội, trình độ nhận thức, nền văn hóa, v.v.) khác.

Tất cả đều là ngụy biện, bởi linh hồn không hề sở hữu những điều này.Người đó có thể nhận ra "phản ứng hóa học" giữa hai bạn.

Các bạn chắc chắn sẽ bị người kia hấp dẫn, nhưng lại không hiểu được nguồn gốc của cảm xúc đó.

Thật là ảo tưởng nếu chúng ta tin rằng sức hút và sự hấp dẫn này sẽ dễ dàng được tìm thấy lần nữa ở một người khác.

Bạn sẽ không thể gặp được một linh hồn tri kỷ như vậy mỗi ngày, có lẽ chỉ một hoặc hai người trong một kiếp sống mà thôi.

Ân điển thiêng liêng đó sẽ được tưởng thưởng cho một tấm lòng tốt đẹp, một linh hồn biết yêu thương.Đừng bao giờ lo lắng về việc gặp gỡ các linh hồn tri kỷ.

Những cuộc đoàn tụ như thế là chuyện của vận mệnh.

Chúng sẽ xảy ra.

Sau cuộc gặp gỡ, tự do ý chí của cả hai người sẽ lại làm chủ.

Quyết định nào được đưa ra hay không được đưa ra là vấn đề của tự do ý chí, của sự lựa chọn.

Người ít tỉnh thức hơn sẽ đưa ra quyết định dựa trên lý trí, cùng với tất cả những nỗi sợ và thành kiến của nó.

Thật không may, điều này thường dẫn đến những chuyện đau lòng.

Những cặp đôi càng tỉnh thức thì khả năng họ đưa ra quyết định dựa vào trái tim càng cao.

Khi cả hai người đều thông suốt, niềm hạnh phúc vô bờ ở ngay trong tầm tay của họ.
 
Kiếp Nào Ta Cũng Tìm Thấy Nhau
CHƯƠNG 22


Này độc giả, hãy đọc tôi đi, nếu anh có chút hứng thú, bởi rất hiếm khi tôi quay trở lại với thế giới này.LEONARDO DA VINCIMay mắn thay, những bộ óc sáng tạo hơn tôi ở một nơi tối thượng nào đó đã cùng nhau hợp lực để sắp xếp một cuộc gặp giữa Elizabeth và Pedro.

Cuộc hội ngộ này đã được định trước.

Còn chuyện gì sẽ xảy rasau đó thì phụ thuộc vào họ.Pedro tới New York để công tác.

Sau một vài ngày ở đó, anh tính rời đến London khoảng hai tuần để công tác đồng thời nghỉ ngơi vài bữa trước khi trở về Mexico.

Elizabeth đang trên đường tới Boston để dự một cuộc họp, sau đó ghé thăm bạn cùng phòng thờiđại học của cô.

Họ bay cùng một hãng hàng không nhưng khác chuyến.Khi Elizabeth đến cổng sân bay, cô biết được rằng chuyến bay đến Boston đã bị hủy bỏ.

Lỗi về cơ khí, cô được cho hay.

Thực ra đó là lỗi do định mệnh.Cô đã rất buồn.

Cô sẽ phải gọi cho bạn mình và thay đổi kế hoạch.

Hãng hàng không có thể đưa cô đến Newark, và cô có thể bắt xe đến Boston vào sáng sớm hôm sau.

Cô có cuộc họp quan trọng vào buổi sáng không thể bỏ lỡ.Cô không hề hay biết, những chuyển biến này đã đưa cô lên cùng chuyến bay với Pedro.

Khi cô tiến lại gần cổng, anh đang ở đó chờ đến giờ bay.

Sau khi liếc mắt trông thấy cô, Pedro cẩn thận nhìn cô làm thủ tục tại quầy và ngồi xuống ghế chờ.

Toàn bộ sự chú ý của anh đều đổ dồn về phía cô.

Anh nhận ra cô qua những cuộc gặp gỡ ngắn ngủi trong phòng chờ của tôi.Một cảm giác quen thuộc, hứng thú, khiến anh choáng ngợp.

Sự tập trung của anh dán chặt vào cô khi cô mở một cuốn sách.

Anh nhìn mái tóc, đôi tay, cách cô ngồi và cử động, trông cô rất đỗi thân quen.

Anh đã nhìn thấy cô trong giây lát ở phòng chờ, nhưng tại sao lại thấy thân quen đến thế?

Nhất định họ phải từng gặp nhau trước đó.

Anh vắt óc suy nghĩ, cố gắng tìm ra ký ức bị ẩn giấu đó.Elizabeth cảm thấy mình đang bị theo dõi, nhưng điều này cũng thường xảy ra với cô.

Cô cố tập trung vào việc đọc sách.

Rất khó khăn để giữ tập trung, sau khi tất cả các kế hoạch đột ngột bị thay đổi, nhưng kinh nghiệm tham gia khóa thiền đã giúp cô đôi chút.

Cô đã có thể gạt bỏ mọi suy nghĩ ra khỏi đầu và chỉ tập trung vào cuốn sách.Cảm giác bị theo dõi vẫn bám theo dai dẳng.

Cô nhìn lên và nhận thấy anh đang nhìn mình.

Cô khẽ nhíu mày rồi mỉm cười khi nhận ra đó là người mình đã gặp trong phút chốc tại phòng chờ ngày hôm đó.

Dựa vào bản năng, cô biết người đàn ông này không có gì nguy hiểm.

Nhưng làm thế nào cô biết được điều đó?Cô nhìn anh thêm một lúc nữa, sau đó quay trở lại với cuốn sách trong tay mình, giờ thì cô hoàn toàn không thể tập trung vào các trang sách được nữa.

Trái tim cô bắt đầu đập nhanh hơn, hơi thở cũng trở nên dồn dập.

Cô biết, không chút nghi ngờ, anh đang bị cô hấp dẫn và không sớm thì muộn anh cũng sẽ tiếp cận cô.Cô có thể cảm nhận được Pedro đang đến gần.

Anh tự giới thiệu, và họ bắt đầu nói chuyện.

Sức hấp dẫn đến từ cả hai phía, ngay lập tức, và rất mạnh mẽ.

Chỉ trong vòng vài phút, Pedro đề nghị đổi chỗ để họ có thể ngồi cạnh nhau.Trước khi chiếc máy bay cất cánh rời khỏi mặt đất, họ đã không còn là những người chỉ quen biết sơ qua nữa.

Pedro dường như rất thân quen với cô.

Cô biết rõ anh sẽ di chuyển như thế nào, sẽ nói những gì.

Elizabeth đã rất tin vào tâm linh khi cô còn nhỏ.

Các giá trị và niềm tin do được nuôi dưỡng ở miền Trung Tây bảo thủ đã chôn trực giác nhạy bén của cô dưới lòng đất, nhưng giờ thì mọi ăng-ten của cô đều đang ở trạng thái tập trung hết mức.Pedro không thể rời mắt khỏi gương mặt của Elizabeth.

Từ trước tới nay anh chưa từng bị đôi mắt của ai đó thu hút nhiều đến vậy.

Ánh mắt của cô sáng ngời và sâu thẳm.

Đôi mắt có màu xanh da trời với một đường tròn màu lam sẫm bao quanh, như nhãn chìm Pedro vào biển khơi xanh thẳm với những hòn đảo trôi nổi màu xanh lục.Trong tâm trí mình, anh lại một lần nữa nghe thấy những lời của người phụ nữ thống khổ mặc váy trắng thường xuất hiện liên tục trong những giấc mơ."

Hãy nắm lấy tay cô ấy...

Đưa tay về phía cô ấy."

Anh do dự.

Anh muốn nắm tay cô.

Nhưng chưa được, anh thầm nghĩ, mình với cô ấy gần như chưa quen biết nhau.Khi máy bay đi qua một nơi nào đó gần Orlando, giông bão bắt đầu làm nó rung chuyển mạnh, xé toạc bầu trời đêm.

Sự chuyển động dữ dội và bất ngờ khiến Elizabeth sợ hãi, và một biểu hiện lo âu thoáng hiện lên trên mặt cô.Pedro nhận ra ngay lập tức và nắm lấy tay cô để trấn an.

Anh biết mình có thể xoa dịu cô.Chỉ trong chớp mắt, trái tim Pedro như bị điện giật.Elizabeth có thể cảm nhận được dòng điện đó đánh thức những kiếp sống trong quá khứ.Kết nối đã được tạo ra.***Hãy lắng nghe trái tim của bạn, trí tuệ trực giác của riêng bạn mỗi khi phải đưa ra quyết định quan trọng, đặc biệt là trước những món quà số phận, chẳng hạn như một linh hồn tri kỷ.

Vận mệnh sẽ gửi món quà đó trực tiếp đến tận tay bạn, nhưng làm gì với món quà đó là quyết định của bạn.

Nếu chỉ dựa vào lời khuyên của người khác, bạn có thể sẽ mắc phải những sai lầm khủng khiếp.

Trái tim của bạn biết bạn cần gì.

Những người khác có những việc cần làm của riêng họ.Cha tôi, dù có ý tốt nhưng do mù quáng bởi nỗi sợ của riêng mình, đã phản đối kế hoạch kết hôn với Carole của tôi.

Bây giờ khi nhìn lại, Carole là một trong những món quà tuyệt vời của số phận, một linh hồn đồng hành trong nhiều thế kỷ nay đã xuất hiện một lần nữa trong đời tôi như một đóa hồng xinh đẹp, nở rộ khi vào mùa.Vấn đề của hai chúng tôi là tuổi trẻ.

Chúng tôi gặp nhau khi tôi mới mười tám tuổi, vừa học xong năm thứ nhất tại Columbia.

Carole mười bảy tuổi, chuẩn bị vào đại học.

Chỉ trong vòng một vài tháng, chúng tôi đã biết rằng mình muốn ở bên người kia mãi mãi.

Tôi không muốn gặp gỡ bất kỳ ai khác, bất chấp những lời cảnh báo từ gia đình rằng chúng tôi còn quá trẻ, rằng tôi chưa có đủ kinh nghiệm để đưa ra những quyết định quan trọng trong cuộc sống.

Họ không hiểu rằng trái tim tôi đã có kinh nghiệm hàng thế kỷ, vượt lên trên bất kỳ lý luận nào.

Thật không thể tin nổi nếu như chúng tôi không được ở bên nhau.Ý định của cha tôi đã rõ ràng.

Nếu Carole và tôi kết hôn rồi sinh con, tôi có thể sẽ phải bỏ học, và hy vọng trở thành bác sĩ của tôi sẽ tiêu tan.

Trên thực tế, điều này đã xảy ra với cha tôi.

Ông từng là một sinh viên y khoa tại Đại học Brooklyn trong Thế chiến thứ hai, nhưng sự ra đời của tôi đã buộc ông phải đi làm kiếm tiền sau khi hoàn thành nghĩa vụ quân sự.

Ông không bao giờ trở lại trường y khoa được nữa, và ước mơ làm bác sĩ của ông đã không thể trở thành hiện thực.

Những giấc mơ dang dở này để lại nhiều tiếc nuối và cay đắng, quẩn quanh bên ông, dần dần chúng được gán lên con trai ông.Yêu thương sẽ xóa tan nỗi sợ hãi.

Tình yêu của chúng tôi nhẹ nhàng hóa giải nỗi sợ trong ông và những sự áp đặt của ông lên chúng tôi.

Cuối cùng chúng tôi đã kết hôn sau khi tôi học xong năm nhất ở trường Y, và Carole tốt nghiệp xong đại học.

Cha tôi yêu thương Carole như con gái mình, và ông đã chúc phúc cho cuộc hôn nhân của chúng tôi.Khi trực giác của bạn, linh cảm của bạn, trái tim tâm linh của bạn đều tin tưởng mà chẳng mảy may nghi ngờ, đừng để bị ảnh hưởng bởi những tranh luận bắt nguồn từ nỗi sợ của người khác.

Đôi khi họ có ý tốt, đôi khi lại không, và họ có thể sẽ khiến bạn lạc lối không tìm thấy niềm vui của chính mình.CHƯƠNG 23Sẽ không có gì đáng ngạc nhiên nếu chúng ta được sinh ra không chỉ một lần; mọi thứ trong tự nhiên đều có thể tái sinh.VOLTAIREElizabeth gọi cho tôi từ Boston.

Cô đã kéo dài thêm kỳ nghỉ của mình.

Pedro đã trở về từ London ngay lập tức sau khi chuyến công tác của anh kết thúc.

Anh cũng tới Boston, để được ở bên Elizabeth.

Họ đã rơi vào lưới tình.Họ bắt đầu đối chiếu với nhau những trải nghiệm về tiền kiếp mà cả hai đều nhớ một cách rõ ràng và sống động.

Họ đã phát hiện ra nhau, một lần nữa."

Anh ấy thực sự rất đặc biệt", cô nhận xét."

Cô cũng vậy", tôi nhắc nhở.Sau những trải nghiệm với Elizabeth và Pedro, kinh nghiệm thực tiễn của tôi cũng đã có một bước nhảy vọt đẹp không tả xiết vào thế giới huyền bí và ma thuật.

Khi tôi tiến hành các hội thảo lớn, trong đó mỗi người tham gia được nghe trình bày và có cơ hội trải nghiệm các trạng thái thư giãn, thôi miên sâu, tần suất những chuyện diệu kỳ tăng lên đáng kể.Phạm vi của những trải nghiệm này còn vượt xa cả tiền kiếp và luân hồi.

Các sự kiện thiêng liêng, thần bí và đẹp đẽ xuất hiện thường xuyên và có sức mạnh thay đổi cuộc sống.

Chúa đã ban phước lành cho tôi để những sự kiện này diễn ra trôi chảy trong khoảng hai tuần.Phóng viên của một tờ báo địa phương đã tham dự hàng loạt buổi hội thảo và chuyên đề nghiên cứu vào cuối tuần ở Boston.

Cô ấy đã viết như sau.Rất nhiều người trong các cuộc hội thảo về hồi quy tiền kiếp của Weiss đã có những trải nghiệm tỉnh thần và cảm xúc sâu sắc.

Trong đó có một bài thực hành đặc biệt ấn tượng.Weiss đã tắt đèn và yêu cầu mọi người trong phòng tìm một người khác để bắt cặp.

Anh chỉ đạo các cặp đôi nhìn vào khuôn mặt nhau trong khoảng vài phút đồng thời dùng giọng nói của mình để hướng dẫn họ thiền.Khi bài thực hành kết thúc, có hai người phụ nữ chưa bao giờ gặp nhau chia sẻ rằng họ thấy mình và người kia từng là chị em.Thêm nữa, một người nói cô cứ trông thấy khuôn mặt của một nữ tu khi nhìn vào người bắt cặp với mình.

Khi cô nói ra điều này, người phụ nữ kia trả lời rằng trong phiên hồi quy ngày hôm trước, cô đã nhớ lại một kiếp sống quá khứ, trong đó cô là một nữ tu.Câu chuyện tuyệt vời hơn cả là một người phụ nữ địa phương đã nhìn thấy người anh trai hơn mười chín tuổi đã chết trong Thế chiến thứ hai của mình ở khuôn mặt người đối diện.

Người bắt cặp với cô là một phụ nữ trẻ đến từ Wisconsin, cô ấy giải thích rằng ngày hôm qua cô cũng đã nhớ lại ký ức về một kiếp sống trước đây, khi cô là một người đàn ông hơn mười chín tuổi, mặc quân phục và đi bốt, bị giết trong một cuộc chiến xảy ra trước chiến tranh Việt Nam.

Những người trong căn phòng đều có thể thấy rõ được trải nghiệm chữa lành của người phụ nữ này."

Tình yêu xua tan hận thù?

Weiss nói.

"Đó là việc của tâm linh.

Valium không làm được điều đó.

Prozac cũng không."

Và tình yêu chữa lành những nỗi đau.Nhà tâm lý học xuất sắc, nhà sinh học tế bào và đồng thời cũng là một tác giả, Tiến sỹ Joan Borysenko, đang đứng cạnh tôi, đưa ra phản hồi về bài phát biểu "Ý nghĩa tâm linh của liệu pháp kiếp trước" của tôi tại hội nghị Boston.Đôi mắt xanh của cô như nhảy múa khi kể lại một câu chuyện mười năm trước.

Vào thời điểm đó, cô là một nhà nghiên cứu được nể trọng trong khoa Y của Đại học Harvard.

Trong hội nghị về dinh dưỡng tại một khách sạn ở Boston, nơi Joan là một trong những diễn giả, cô tình cờ gặp cấp trên của mình, người đang tham dự một hội nghị y khoa cũng tại khách sạn đó.

Anh ngạc nhiên khi thấy cô ở nơi này.Khi trở lại làm việc, vị sếp đã đe dọa cô.

Nếu cô để danh tiếng của Đại học Harvard dây dưa vào một chuyện phù phiếm như hội nghị dinh dưỡng thêm một lần nữa, cô sẽ không còn được làm việc tại Harvard.Kể từ đó tới nay, thời gian đã thay đổi rất nhiều thứ, ngay cả ở Harvard.

Không chỉ chuyện dinh dưỡng hiện nay là một lĩnh vực giảng dạy và nghiên cứu chủ đạo, mà thậm chí một số giảng viên tại Harvard đang xác nhận và phát triển những nghiên cứu về liệu pháp hồi quy tiền kiếp của tôi.Cuối tuần sau đó, tôi đã tổ chức một hội thảo kéo dài hai ngày ở San Juan, Puerto Rico.

Gần năm trăm người tham dự, và một lần nữa điều kỳ diệu đã xảy ra.

Nhiều người đã được trải nghiệm ký ức thời thơ ấu, ký ức trong bụng mẹ và trong kiếp trước.

Trong số những người tham gia, có một bác sĩ pháp y tâm thần nổi tiếng ở Puerto Rico đã trải nghiệm nhiều hơn thế.Trong buổi hướng dẫn thiền định vào ngày thứ hai của hội nghị, con mắt nội tâm của anh nhìn ra hình bóng một phụ nữ trẻ.

Cô tiến đến gần anh."

Nói với họ là tôi khỏe", cô hướng dẫn.

"Nói với họ là Natasha không sao cả.."

Vị bác sĩ tâm thần cảm thấy "rất ngớ ngẩn" khi kể lại trải nghiệm của mình với cả nhóm.

Xét cho cùng, anh ta không biết ai tên là Natasha.

Đó là một cái tên hiếm ở Puerto Rico.

Và thông điệp của cô gái ma quỷ đó không liên quan gì đến những chuyện xảy ra trong hội nghị hay trong đời sống cá nhân của anh."

Tin nhắn này có ý nghĩa gì với bất cứ ai ở đây không?"

Vị bác sĩ tâm thần hỏi khán giả.Đột nhiên, một người phụ nữ hét lên ở phía sau khán phòng.

"Con gái tôi, đó là con gái tôi!"

Con gái cô, người chỉ sáu tháng trước đã chết đột ngột khi vừa tròn hai mươi, được đặt tên là Ana Natalia.Mẹ cô bé, và chỉ có bà, gọi cô bé là Natasha.Vị bác sĩ tâm thần kia chưa bao giờ gặp và nghe nói về Natasha hay mẹ cô.

Anh ta bị kích động bởi trải nghiệm phi thường này không thua gì người mẹ.

Khi cả hai đã lấy lại bình tĩnh, mẹ Natasha cho anh ta một bức ảnh của con gái mình.

Khuôn mặt vị bác sĩ tâm thần lại tái nhợt.

Đây chính là người phụ nữ trẻ trông giống một bóng ma đã tiếp cận anh và truyền đạt thông điệp ấn tượng kia.Cuối tuần kế tiếp, tôi đã chủ trì một hội nghị ở Mexico City.

Một lần nữa, ma thuật tuyệt vời đã xảy ra xung quanh tôi.

Cảm giác quay cuồng quen thuộc đang diễn ra với một sự đều đặn đáng kinh ngạc.Sau khi thiền định, một phụ nữ trong số các khán giả bắt đầu rơi những giọt nước mắt hạnh phúc.

Cô vừa trải qua một ký ức tiền kiếp, trong đó người chồng hiện tại của cô chính là con trai cô.Cô đã từng là một người đàn ông trong một kiếp sống thời Trung Cổ, và cô, người cha, đã bỏ rơi con trai mình.

Trong kiếp sống hiện tại, chồng cô luôn sợ rằng cô sẽ rời bỏ anh.

Nỗi sợ này không có cơ sở hợp lý trong kiếp này.

Cô chưa bao giờ dọa dẫm mình sẽ rời bỏ anh.

Cô trấn an anh liên tục, nhưng sự bất an lấn át đã hủy hoại cuộc đời anh và khiến mối quan hệ trở nên xấu đi.Bây giờ cô đã hiểu nguồn gốc thực sự gây ra nỗi sợ hãi của chồng mình.

Cô vội vã gọi điện cho anh và bảo đảm rằng mình sẽ không bao giờ rời bỏ anh lần nữa.Các mối quan hệ đôi khi có thể được hàn gắn cực kỳ nhanh chóng.Vào cuối ngày thứ hai của hội thảo, khi tôi đang ký sách, một người phụ nữ đi ngang qua đám đông đang xếp hàng và cất tiếng khóc."

Cảm ơn anh rất nhiều!"

Cô thì thầm và nắm lẫy tay tôi.

"Anh không biết mình đã làm được gì cho tôi đâu!"

"Tôi từng có những cơn đau khủng khiếp ở vùng lưng trong suốt mười năm qua.

Tôi đã đi khám bác sĩ ở đây, ở Houston và Los Angeles.

Không ai có thể giúp tôi thoát khỏi những cơn đau đớn giày vò.

Trong phiên hồi quy về kiếp trước vào ngày hôm qua, tôi đã thấy mình là một người lính bị đâm ở phía sau, ngay dưới cổ.

Đó chính xác là vị trí cơn đau của tôi.

Cơn đau đã biến mất, lần đầu tiên sau mười năm, và nó vẫn chưa hề quay lại!"

Cô hạnh phúc đến mức không thể ngừng cười và khóc.Gần đây tôi đã nói với mọi người rằng liệu pháp hồi quy có thể mất vài tuần hoặc vài tháng mới có hiệu quả, rằng họ không nên nản lòng vì quá trình này thường diễn ra từ từ.

Người phụ nữ này nhắc nhở tôi rằng quá trình hồi phục cũng có thể nhanh đến khó tin.Khi cô ấy rời bước, tôi tự hỏi tương lai sẽ còn mang đến những phép màu gì.Càng chứng kiến nhiều bệnh nhân và những người tham gia hội thảo nhớ lại ký ức về tiền kiếp, càng chứng kiến nhiều trải nghiệm huyền diệu và kỳ bí của họ, tôi càng thấm thía rằng khái niệm về luân hồi chỉ là một cây cầu.Kết quả điều trị của việc đi bộ qua cây cầu này là không cân phải bàn.

Mọi người trở nên khá hơn, ngay cả khi họ không tin vào kiếp trước.

Niềm tin của nhà trị liệu cũng không quan trọng.

Ký ức được gợi ra và các triệu chứng cứ thế được giải quyết.Tuy vậy, nhiều người cứ đứng mãi trên cây cầu thay vì tìm kiếm những thứ ở bên ngoài.

Họ bị ám ảnh về các chỉ tiết nhỏ, tên tuổi, tính chính xác về lịch sử.

Toàn bộ sự tập trung của họ là để khám phá ra nhiều chỉ tiết trong kiếp trước nhất có thể.Họ đang bỏ lỡ cả khu rừng chỉ vì những cái cây.

Luân hồi là cầu nối dẫn tới tri thức, trí tuệ và sự thấu hiểu.

Nó nhắc nhở chúng ta cái gì sẽ mang theo và cái gì không, tại sao chúng ta ở đây và chúng ta cần thực hiện ' điều gì để bước về phía trước.

Nó nhắc nhở chúng ta về những sự chỉ dẫn và giúp đỡ đáng trân trọng trên mỗi bước đường ta đi, và những người thân yêu của chúng ta sẽ trở về bên ta để sẻ chia và làm vơi bớt gánh nặng ta hằng đeo mang.
 
Back
Top Bottom