Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Kiên Trì Bảy Năm Tôi Từ Bỏ

Kiên Trì Bảy Năm Tôi Từ Bỏ
Chương 10



Anh ấy không cho ai nói với tôi, sau này tôi đọc được tin tức trên báo lá cải, người đại diện của anh ấy - giờ là thư ký - mới lén kể cho tôi.

Tôi có chút không hiểu, hỏi: "Anh ấy đóng phim tốt như vậy, sao đột nhiên lại muốn mở công ty riêng? Không phải trước đây anh ấy không muốn làm ở công ty nhà nên mới đổi họ vào giới giải trí sao?"

Thư ký của anh ấy thở dài, nói: "Cô Nhan, cô đừng hỏi nữa."

Sau này tôi mới biết chuyện gì đã xảy ra, thư ký của anh ấy không chịu nổi sự truy hỏi của tôi, hoặc có lẽ là muốn giúp Triệu Cảnh Thịnh, nên đã gửi cho tôi một đoạn video.

Đó là cảnh anh ấy đang uống rượu với một đạo diễn.

Vị đạo diễn kia hỏi anh ấy: "Không phải cậu là người phóng khoáng nhất sao, từng nói đời người ngắn ngủi ba vạn ngày, sống vui vẻ là tốt nhất, giờ nhìn cái dáng vẻ hăng hái kiếm tiền của cậu, tôi còn nghi ngờ cậu đã đổi người rồi đấy."

Triệu Cảnh Thịnh ôm ly rượu, tuy gầy đi không ít nhưng tinh thần lại rất tốt, anh ấy cười nói: "Trước đây, tôi thấy mấy ông anh họ trong nhà tranh giành quyền lợi, chỉ cảm thấy không biết bao nhiêu tiền mới là đủ, quyền lực lớn đến đâu mới là có quyền, dù thế nào thì tiền vẫn có tiền hơn, quyền vẫn có quyền cao hơn, tôi không thích bị gò bó, chỉ thấy đủ dùng là được, hà cớ gì phải như con kiến suốt đời bận rộn."

"Vậy bây giờ sao lại thay đổi?"

Anh ấy cười không đáp, một lúc lâu sau mới nói: "Bây giờ, tôi phải đứng bên cạnh cô gái tôi thích."

"Lúc mới quen nhau, tôi đã lừa cô ấy rằng sau này nếu cô ấy cần kết hôn chính trị, phải tìm người môn đăng hộ đối, tôi đảm bảo sẽ không làm phiền cô ấy, chia tay trong êm đẹp, sẽ không gây rắc rối cho cô ấy, nhưng bây giờ càng ngày càng tham lam, bảo tôi buông tay, chuyện đó là không thể."

"Con gái trọng tình cảm, bây giờ chưa chắc cô ấy đã muốn rời bỏ cậu để tìm người môn đăng hộ đối đâu, cậu hà tất phải ép mình đến mức này, hơn nữa, tiệc tùng giao thiệp, lừa lọc nhau, trở thành nhà tư bản chưa chắc cậu đã vui vẻ, tôi biết diễn xuất mới là điều cậu thích nhất."

Anh ấy cười, nói: "Cô ấy không bao giờ cần phải cúi mình chiều theo tôi, tôi sẽ tự mình bước đến bên cạnh cô ấy."

Dưa Hấu

Nụ cười ấy qua màn hình điện thoại có chút mơ hồ, nhưng lại vô cùng chân thành, người bên kia nói với tôi: "Đây là Hà thiếu chụp lại để trêu chọc Triệu Cảnh Thịnh thôi, ông chủ của chúng tôi đúng là cuồng yêu, ông chủ muốn có được địa vị, vì muốn đứng bên cạnh cô, trước khi anh ấy thành công, cô Nhan cứ coi như không biết đi, chỉ cần cho anh ấy thêm chút thời gian và kiên nhẫn, chờ anh ấy."

Tôi không nói gì.

Tôi đã nói rồi, tôi vốn là người lười thay đổi, an phận với hiện tại, tôi rất thích cách ở chung với Triệu Cảnh Thịnh, trong thời gian ngắn tôi cũng không định thay đổi.

Năm thứ hai ở bên Triệu Cảnh Thịnh, sau khi anh ấy thành lập công ty, mẹ tôi bắt đầu bóng gió nói tôi cứ chơi bời thôi, đừng coi là thật.

Đến năm thứ ba ở bên Triệu Cảnh Thịnh, bộ phim đầu tiên anh ấy đầu tư bị sập do diễn viên chính vướng scandal, lỗ không ít, mẹ tôi lại nói với tôi rằng khởi nghiệp đâu có dễ dàng như vậy, cái người bên Hàn gia này, nhìn qua đã không phải là người có tài, rồi giới thiệu cho tôi đối tượng xem mắt môn đăng hộ đối, tôi không đi.

Mẹ tôi tức giận nhốt tôi ở nhà, tôi trèo qua cửa sổ, đến chỗ Triệu Cảnh Thịnh.

Đến năm thứ tư ở bên Triệu Cảnh Thịnh, bộ phim chiếu dịp Tết anh ấy đầu tư trở thành ngựa ô năm đó, doanh thu phòng vé bùng nổ, bộ phim truyền hình chiếu hè năm sau cũng đạt rating cao nhất.

Đến năm thứ năm ở bên Triệu Cảnh Thịnh, tôi cùng anh ấy đến Hàn Quốc, anh ấy đi học hỏi kinh nghiệm đào tạo nhóm nhạc nam nữ, mỗi ngày ngoài ăn uống thì tôi đều cùng anh ấy học tập.

Mẹ tôi thấy tôi chẳng nên cơm cháo gì, bèn phái người đến áp giải tôi về — dù sao tôi cũng không còn trẻ nữa, hào môn liên hôn cũng phải xem tuổi tác. Triệu Cảnh Thịnh đưa tôi về, rồi cùng mẹ tôi đóng cửa nói chuyện trong thư phòng không biết bao lâu, sau khi ra ngoài mẹ tôi thở dài một tiếng, rồi cũng nhắm mắt cho qua.
 
Kiên Trì Bảy Năm Tôi Từ Bỏ
Chương 11



Đến năm thứ năm ở bên Triệu Cảnh Thịnh, tôi cùng anh ấy đến Hàn Quốc, anh ấy đi học hỏi kinh nghiệm đào tạo nhóm nhạc nam nữ, mỗi ngày ngoài ăn uống thì tôi đều cùng anh ấy học tập.

Mẹ tôi thấy tôi chẳng nên cơm cháo gì, bèn phái người đến áp giải tôi về — dù sao tôi cũng không còn trẻ nữa, hào môn liên hôn cũng phải xem tuổi tác. Triệu Cảnh Thịnh đưa tôi về, rồi cùng mẹ tôi đóng cửa nói chuyện trong thư phòng không biết bao lâu, sau khi ra ngoài mẹ tôi thở dài một tiếng, rồi cũng nhắm mắt cho qua.

Năm thứ sáu ở bên Triệu Cảnh Thịnh, nhóm nhạc nam nữ do anh ấy tạo ra thành công vang dội, fan nam fan nữ phát cuồng, người trong giới còn cười bảo, mặc kệ fan các nhà có đấu đá nhau thế nào, có tranh giành vị trí hay tài nguyên ra sao, cuối cùng nhìn lại thì đều là người của nhà họ Triệu.

Người hưởng lợi cuối cùng vẫn là tên cáo già mặt cười Triệu Cảnh Thịnh kia.

Năm thứ bảy ở bên Triệu Cảnh Thịnh, chúng tôi đi đăng ký kết hôn, tất cả lợi nhuận của công ty anh ấy đều đổ vào thẻ của tôi, đến cả mua chai nước cũng phải ngửa tay xin tiền tôi.

Lúc này tôi mới biết anh ấy đã nói gì với mẹ tôi.

Khi đó công ty anh ấy đã có khởi sắc, anh ấy lại quỳ trước mặt mẹ tôi hứa hẹn sau này tất cả mọi thứ của anh ấy đều sẽ cho tôi.

Dưa Hấu

Tôi đúng là có thể tìm được một người làm chủ gia đình, nhưng với những chuyện lừa lọc, tranh giành lợi ích, người ta chưa chắc đã chịu dâng hết tài sản cho tôi. Nghĩ đi nghĩ lại, mẹ tôi thấy phi vụ này có thể làm.

Tiền bạc hay gia thế cũng chỉ là phù du, chủ yếu là mẹ tôi thấy Tiểu Triệu có lòng thành.

Sau khi đăng ký kết hôn, mẹ tôi đã tươi cười hớn hở nói với tôi như vậy.

Một ngày trước khi tổ chức hôn lễ với Triệu Cảnh Thịnh, tôi nhận được một tin nhắn, người kia hỏi: Nếu là anh ta, tại sao không thể là tôi?

Số điện thoại lạ có chút quen mắt.

Nhưng tôi không trả lời.

Xuân hạ thu đông, năm này qua tháng nọ, ngày tháng đương nhiên phải ở bên người mình yêu, mới không uổng phí.
 
Kiên Trì Bảy Năm Tôi Từ Bỏ
Chương 12



Ngoại truyện của Bùi Thư Thần.

Tôi biết tin Nhan An Thanh kết hôn từ bạn bè.

Chú rể là ai? Tôi mở thiệp mời họ gửi, thấy cái tên quen thuộc: Triệu Cảnh Thịnh.

Triệu Cảnh Thịnh, Triệu Cảnh Thịnh, sao lại là Triệu Cảnh Thịnh?

Dưa Hấu

Cái gã Triệu Cảnh Thịnh thuộc chi nhánh Hàn gia, gần đây mới có chỗ đứng trong giới giải trí.

Trước đây tôi vẫn luôn nghĩ, sau này Nhan An Thanh có gả thì cũng phải gả cho trưởng tử của một gia tộc thế gia nào đó, giống như Bùi gia trước khi sụp đổ, giống như tôi.

Ban đầu, tôi xem Nhan An Thanh như em gái nhà bên.

Cô ấy suốt ngày lẽo đẽo theo sau tôi, mặc kệ thái độ của tôi thế nào cũng không biết mệt, ảnh đại diện là khóm tường vi dưới góc tường phòng tôi, chữ ký cá nhân là "biết người biết ta, trăm trận trăm thắng", ảnh bìa trang cá nhân là món quà sinh nhật đầu tiên tôi tặng cô ấy, một quả cầu thủy tinh.

Trông có vẻ si tình không thay đổi.

Nhưng từ khi cô ấy mười mấy tuổi, tôi đã biết tình cảm của cô ấy nồng nhiệt, chỉ là... nhưng không lâu dài.

Giống như có một thời gian cô ấy thích Maksim Mrvica, tôi còn nghe thấy tiếng dương cầm từ nhà cô ấy vọng sang, sau đó có một thời gian tài xế nhà cô ấy nghỉ phép, cô ấy sang đi nhờ xe của tôi, tôi đặc biệt bảo tài xế bật danh sách nhạc của Maksim Mrvica, không ngờ nhạc vừa dạo lên cô ấy đã nhăn mặt nói: "Đổi bài đi, nghe chán rồi."

Ví như có một thời gian cô ấy rất thích sưu tầm những quả cầu thủy tinh tuyết cảnh ở khắp nơi, từ huyền quan vào đến phòng cô ấy, bày la liệt vô số quả. Khi đó, mỗi năm tôi đều tặng cô ấy ba quả, vào dịp sinh nhật, năm mới và khi cô ấy không vui. Đến năm thứ ba tôi đến nhà, những quả cầu thủy tinh ấy đã biến mất không dấu vết, không biết bị cất vào xó nào phủ bụi rồi.

Lúc ấy, nhìn cô ấy ngày nào cũng nói thích tôi, tôi không khỏi tự hỏi: Cô ấy sẽ thích mình được bao lâu?

Vì vậy, tôi thích trêu chọc cô ấy, ví dụ như nhìn cô ấy vì một câu nói của tôi mà quyết tâm học hành, một học kỳ tiến bộ hơn hai trăm bậc. Đó đều là bằng chứng cô ấy thích tôi.

Nhưng như vậy thì có nghĩa lý gì? Khi thích một người, cô ấy vốn dĩ đã nhiệt tình và không màng tất cả như vậy, dường như muốn dồn hết thảy yêu thích cho riêng người đó.

Giống như khi nhà tôi sụp đổ, bao nhiêu lời giễu cợt, chế nhạo, ánh mắt hả hê, cô ấy vẫn cẩn thận đứng trước mặt tôi, như thể sợ làm tôi tổn thương, vẻ mặt vừa khó xử vừa rối rắm nói: "Để em trả tiền thuốc men cho mẹ anh nhé?"

Tôi nhìn cô ấy, không khỏi thở dài trong lòng.

Thực ra, tôi đã sớm biết Bùi gia suy tàn. Sự sụp đổ của các gia tộc lớn không phải là chuyện một sớm một chiều. Từ khi vị đại quan ở bên trên kia ngã ngựa, thế suy của Bùi gia đã là điều không thể tránh khỏi.

Bùi gia sụp đổ, nhưng thực tế tôi không nghèo như những gì người khác thấy. Với thân phận trưởng tôn của Bùi gia, từ khi sinh ra tôi đã có một khoản quỹ lớn, sao có thể không trả nổi tiền thuốc men chứ.

Nhưng lúc đó nhìn Nhan An Thanh, tôi đã không từ chối.

Thật ra tôi chỉ muốn xem thử, khi tôi không còn là Bùi Thư Thần mà cô ấy vừa gặp đã yêu, cô ấy sẽ đối với tôi đến mức nào.

Ngay cả mẹ cô ấy cũng lén gặp tôi, thở dài nói: "Thư Thần, ta vẫn luôn rất thích con, không chỉ vì gia thế, tu dưỡng, sự điềm tĩnh, tầm nhìn của con, mà ở con có rất nhiều điểm khiến người lớn yêu mến. Khi con còn là thiếu gia nhà họ Bùi, ta đã luôn muốn tác hợp con với An Thanh. Giờ con không còn là thiếu gia nhà họ Bùi nữa, ta vẫn muốn tác hợp con với An Thanh."

Gương mặt xinh đẹp của bà ta không còn vẻ chân thành, ôn hòa như khi gặp tôi trước đây. Bà ta vẫn cười, nhưng nụ cười đó mang theo chút thương hại, ban ơn. Bà ta nói: "Con cứ coi như là chơi đùa với An Thanh một chút. Tính cách của nó như vậy, con biết đấy, ở bên nhau rồi nó sẽ nhanh chán thôi."

Những lời này, trước đây bà ta sẽ không bao giờ nói ra trước mặt tôi.

Sau đó, chúng tôi ở bên nhau.

Đương nhiên, việc tôi và Nhan An Thanh ở bên nhau không liên quan gì đến những lời của mẹ cô ấy. Sau khi nhà tôi phá sản, tôi vốn định ra nước ngoài, chỉ là mẹ tôi đột ngột ngã bệnh, tôi không thể yên tâm về bà.

Nhan An Thanh chỉ là một nguyên nhân phụ. Tôi cũng muốn xem, sau khi ở bên nhau, rốt cuộc khi nào cô ấy sẽ chán.

Một năm, hai năm, ba năm...

Sự yêu thích và kiên nhẫn của cô ấy vượt xa tưởng tượng của tôi, thậm chí một đại tiểu thư chưa từng đụng tay vào việc bếp núc, lại chăm sóc tôi chu đáo đến vậy.

Đôi khi nhìn cô ấy, tôi thật không hiểu cô ấy muốn gì ở tôi.
 
Kiên Trì Bảy Năm Tôi Từ Bỏ
Chương 13: Hoàn



Tôi đã mất đi hào quang của Bùi gia, khi ở bên cô ấy cũng không đối xử tốt với cô ấy, những điều tốt tôi làm cho cô ấy cũng chỉ vì cô ấy là bạn gái của tôi. Mỗi lần nhìn cô ấy cười tươi rói, mắt cong cong tìm đến tôi, tôi đều không nhịn được mà tự hỏi:

[Nhan An Thanh, tình cảm của em, còn có thể kéo dài bao lâu nữa?

Tôi biết ở bên tôi chắc em cũng mệt mỏi lắm. Tôi nhớ trước đây em không bao giờ cẩn trọng với tôi như vậy, mỗi lần nói chuyện đều phải suy nghĩ đắn đo, luôn quan sát sắc mặt tôi, sợ mình nói sai hay làm sai điều gì khiến tôi khó chịu.

Thật ra tôi không yếu đuối đến thế.]

Trước khi Bùi gia sụp đổ, tôi đã sống trong nhung lụa gần hai mươi năm, được tổ tiên che chở, phúc họa khó lường, quyền lực địa vị, tôi cũng không quá để tâm hay vướng bận.

Vốn dĩ sau khi tốt nghiệp đại học, tôi đã định ra nước ngoài, không bao giờ quay lại nữa, nhưng cô ấy đứng trước mặt tôi, dường như đã suy nghĩ rất lâu, còn cẩn thận giữ thể diện cho tôi, dùng giọng điệu hờ hững nói:

"Bùi Thư Thần, anh có gì muốn đi làm không? Anh biết em là nhà đầu tư thiên thần mà, anh có dự án gì, bạn gái đầu tư cho anh nhé."

Tôi bật cười, sau đó cũng không hiểu vì sao, tôi lại quyết định ở lại.

So với việc cô độc một mình ở nước ngoài, cảm giác có người quan tâm, ràng buộc, hình như tốt hơn nhiều.

Tôi không nhận đầu tư của cô ấy. Khi đó, Nhan An Thanh dành cho tôi một tình cảm nồng nhiệt và bền bỉ, khiến tôi có ảo giác rằng mình khác biệt với tất cả những sở thích của cô ấy, rằng sẽ không có ngày cô ấy chán tôi.

Một năm sau khi tốt nghiệp, lần đầu tiên tôi không nhận được tin nhắn nào của cô ấy trong cả ngày, tôi nghĩ có lẽ cô ấy đang bận.

Đến khi một tuần trôi qua mà cô ấy vẫn không nhắn tin, tôi biết, cái ngày mà tôi luôn chờ đợi đã đến.

Cô ấy đã chán.

Lúc đó, Tống Triệu thấy tôi thỉnh thoảng lại liếc nhìn điện thoại, cậu ta khó hiểu hỏi: "Cô ấy không nhắn tin cho cậu thì cậu chủ động nhắn không được à? Sao lại có kiểu bạn trai như cậu vậy?"

Tôi chỉ cười. Nếu tôi vẫn là Bùi Thư Thần của nhà họ Bùi, tôi đã không như vậy.

Bởi vì dù có một ngày Nhan An Thanh chán, vì địa vị và thân phận, tôi vẫn có thể chắc chắn rằng cô ấy sẽ mãi ở bên tôi.

Nhưng Bùi Thư Thần đã mất đi gia thế thì không làm được điều đó.

Từ ngày đầu tiên tôi ở bên cô ấy một cách nửa thật nửa giả, tôi đã chờ đợi cái ngày cô ấy mất hứng thú với tôi, giống như tất cả những sở thích mà cô ấy từng say mê.

Ngày này đến muộn hơn tôi tưởng, nhưng cũng đột ngột hơn tôi nghĩ.

Dưa Hấu

Nhưng may mắn là tôi đã sớm chuẩn bị.

Dù sao thì tôi vẫn có chút không cam lòng, nên bắt đầu thăm dò.

Ví dụ như Tống Hạ Hạ.

Tất cả ấn tượng của tôi về người này đều đến từ Nhan An Thanh, vì đó là lần đầu tiên cô ấy nghiêm túc đứng trước mặt tôi và nói: "Bùi Thư Thần, em rất để ý, anh có thể tránh xa cô em khóa dưới kia một chút được không?"

Là người khiến cô ấy để ý.

Tôi quen độc lai độc vãng, xung quanh có lẽ có không ít người thích tôi, nhưng tôi luôn lạnh nhạt xa cách. Tôi thấy sự để ý của Nhan An Thanh thật trẻ con, nhưng không thể phủ nhận, tôi rất vui.

Khi Tống Hạ Hạ xuất hiện ở công ty, tôi rất ngạc nhiên, nhìn cô ta mà thốt lên: "Sao cô lại ở đây?"

Cô ta nhìn tôi, mắt sáng rỡ, nói: "Học trưởng, anh vẫn còn nhớ em."

Tôi nhớ cô ta hoàn toàn là vì Nhan An Thanh. Cô ta vào công ty qua mối quan hệ với bạn cùng phòng khởi nghiệp của tôi. Lúc cô ta đăng trạng thái kia, Nhan An Thanh đã không nhắn tin cho tôi một thời gian. Lúc đó, tôi nghĩ: Thử thăm dò một chút cũng không sao.

Đây không giống tôi chút nào. Thực ra, từ rất lâu trước đây, tôi đã quyết định, nếu có một ngày Nhan An Thanh chán tôi như những thứ cô ấy từng thích, tôi nhất định sẽ bình thản, thuận theo tự nhiên.

Chứ không phải thấp thỏm bất an như bây giờ.

Cô ấy không phản ứng.

Cô ấy không đến chất vấn tôi.

Thậm chí Tống Triệu không chịu nổi phải nhắn tin nhắc nhở, cô ấy cũng chỉ khách sáo hỏi tôi một câu: "Bùi Thư Thần, anh muốn chia tay sao?"

Tôi không trả lời.

Cô ấy nhanh chóng yêu đương. Con người cô ấy, thích và hứng thú luôn đến rất mãnh liệt. Cô ấy chán tôi, chắc chắn là có hứng thú mới rồi.

Là cái tên minh tinh kia.

Tôi trằn trọc, có chút khinh thường, vì hắn ta có vài nét giống tôi.

Tôi không thấy hắn ta có gì đáng để uy h**p.

Chỉ là trong lòng thầm nghĩ đầy khinh miệt: "Nhan An Thanh, món đồ chơi này, không biết bao giờ cô mới chán?"

Tôi chắc chắn cô ấy sẽ không kéo dài được lâu, cho đến khi cô ấy thay ảnh đại diện và ảnh bìa vốn là của riêng tôi.

Ảnh đại diện của cô ấy là ảnh do người khác chụp, ảnh nền đổi thành bóng của hai người, dòng chữ ký cũng đổi thành "Cún con thật phiền phức".

Cô ấy nghiêm túc sao?

Hành động nhanh hơn cả ý thức, đó là lần đầu tiên tôi mất bình tĩnh sau khi chia tay. Tôi cố chấp gọi điện cho cô ấy, muốn hỏi xem cô ấy có thật lòng không.

Cô ấy không nghe máy.

Sau này tôi lại nghĩ, Triệu Cảnh Thịnh chẳng qua chỉ là một diễn viên, một kẻ thuộc chi nhánh của Hàn gia, không có quyền lực gì, mỗi năm chỉ nhận được chút tiền chia từ quỹ gia tộc, dù cô ấy có nghiêm túc thì cũng không thể ở bên hắn ta được.

Rồi một năm, hai năm trôi qua, tôi nghe nói mẹ cô ấy bắt đầu sắp xếp cho cô ấy đi xem mắt với những người môn đăng hộ đối.

Điều này càng chứng minh suy nghĩ của tôi, tôi thậm chí còn có chút hả hê và chế giễu một cách b**n th**: "Thấy chưa, tôi đã bảo mà."

Ba năm, bốn năm... Nghe nói cô ấy bỏ trốn, nghe nói cô ấy ở bên cạnh Triệu Cảnh Thịnh, nghe nói tình cảm của họ rất sâu đậm, trở thành một cặp đôi khiến ai nấy trong giới đều ngưỡng mộ...

Cho đến khi tôi nhìn thấy thiệp cưới của họ.

Thật ra tôi cũng không quá phẫn nộ, đương nhiên tôi không thích Nhan An Thanh đến thế. Đúng, tôi vẫn luôn một mình suốt bao năm qua, chỉ là vì tính cách tôi vốn lạnh nhạt, không thích xây dựng mối quan hệ thân mật với người khác, tuyệt đối không phải tôi đang quen chờ đợi cô ấy.

Tôi cứ tưởng mình đã bình thản lắm rồi, nhưng khi nhìn tấm thiệp mời cưới kia, một cơn giận dữ vẫn trào dâng từ sâu trong lòng.

Tại sao? Nếu là hắn ta, vậy tại sao không thể là tôi?

Tôi đã gây dựng sự nghiệp thành công, tài sản bây giờ không hề thua kém Triệu Cảnh Thịnh.

Nếu có thể là hắn ta, tại sao không thể là tôi?

Ngày đêm trằn trọc, cuối cùng tôi không nhịn được gửi đi tin nhắn kia, nhưng nó lại chìm nghỉm như đá ném xuống biển.

Thậm chí, tôi còn muốn đến gặp cô ấy để hỏi cho ra lẽ.

Tống Triệu thở dài, vỗ vai tôi: "Lão Bùi, đừng tự dằn vặt nữa. Cậu luôn cho rằng Nhan An Thanh không nghiêm túc, tự nhủ rằng cô ấy là người dễ thay đổi, nhưng năm xưa, khi cậu lạnh nhạt như vậy mà cô ấy vẫn kiên trì suốt bảy năm, có lẽ cậu căn bản không hiểu cô ấy như tôi vẫn tưởng."

"Tình đã đổi thay, muộn rồi, đừng đi nữa."

Anh ta nói đúng.

Nếu như từ khi bắt đầu, tôi không thờ ơ lạnh nhạt chờ đợi cô ấy thay lòng, có lẽ bây giờ người cô ấy kiên quyết lựa chọn sẽ là tôi.

Giờ thì mọi chuyện đã an bài xong xuôi rồi

.

Thôi vậy, tôi tự nhủ.

Dù sao thì, vốn dĩ tôi cũng không thích cô ấy đến thế.

Thôi vậy.

Cô ấy hạnh phúc là tốt rồi.
 
Back
Top Bottom