- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 475,270
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #51
Kiếm Tu Không Rơi Vào Bể Tình
50
50
Lê Ứng Mộng người nhỏ gan lớn, nói cược liền cược, tuyệt đối không do dự.Sắc trời còn chưa tối, nàng đã rời khỏi tộc địa, để chân trần chạy khắp núi đồi, thỉnh thoảng sẽ ngừng lại bên dòng suối trên núi, ngồi xuống một tảng đá, đem chân thả vào dòng suối, vung vẩy hất lên một mảnh bọt nước.Ngẫu nhiên sẽ có một con chim nhỏ đậu trên đầu nàng."
Thanh Điểu."
Hạ Lan Dao khom lưng, nhìn con chim trên đỉnh đầu tiểu cô nương:"Ta nhớ giống chim này rất sợ người."
"Sợ người, nhưng không sợ Linh tộc.
Linh tộc là chủng tộc am hiểu chung sống với mọi sinh linh vạn vật trong thiên địa."
Người thủ kiếm nhìn Lê Ứng Mộng nho nhỏ, nói:"Tuy rằng chỉ là hỗn huyết, nhưng nàng vẫn chưa tu luyện, lại là một đứa trẻ, chim chóc và thú vật sẽ không trốn tránh nàng."
Sắc trời dần tối sầm xuống.Lê Ứng Mộng đã đi cách tộc địa một khoảng xa.
Nàng chọn một gốc cây có lá thon dài trèo lên trên, hái một chiếc lá, ngậm vào miệng thổi.Âm thanh kia thập phần bén nhọn, như tiếng quỷ khóc.
Trong rừng vang lên tiếng vỗ cánh, đủ loại chim chóc bay lên, muốn trốn thoát khỏi nhạc khúc kinh hãi này.
Ngay cả đom đóm trong bụi rậm cũng không chịu nổi, tản ra tứ phía.Hạ Lan Dao yên lặng nhét bông vào tai.Chỉ chốc lát sau, lùm cây bị đẩy ra.Người vừa tới có một đầu tóc đen chưa buộc, chỉ đơn giản vén ra sau tai, một thân bạch y nhẹ nhàng, rõ ràng chui qua lùm cây, trên người lại không dính một cọng cỏ nào, sạch sẽ hơn cả tuyết.
Trên người hắn không đeo trang sức rườm rà, giống như minh nguyệt sáng trong trên bầu trời, thuần tịnh lại không mất tiên khí.Hạ Lan Dao không chỉ một lần gặp qua bức họa của người này:"Kiếm Tôn......"
Lúc này, Khúc Trường Phong đã gần 300 tuổi, ở Tu Chân Giới là tuổi tác nên làm sư tổ.
Nhưng diện mạo của hắn chỉ như một thanh niên ngoài 20, tóc cũng đen nhánh như mực, không có một sợi bạc."
Đây là tiểu tử đã mang Bích Khuyết Kiếm rời đi Kiếm Trủng 200 năm trước."
Người thủ kiếm vuốt chòm râu, nói:"Hắn thực sự được tôn sùng là Kiếm Tôn?
Hắn đã làm gì?Hạ Lan Dao không biết lai lịch của người thủ kiếm, nhưng hắn hiểu vị lão nhân gia tóc trắng xoá này vẫn luôn ở trong Kiếm Trủng, không hiểu biết về thế giới bên ngoài.Hạ Lan Dao nói với người thủ kiếm:"Sau khi ngài ấy mang kiếm rời khỏi Kiếm Trủng, đã đột phá đến Độ Kiếp Kỳ, chém xuống Ma quân, nghịch chuyển bại cục của chính đạo, kết thúc Tiên Ma Đại Chiến giằng co hơn 200 năm, là anh hùng nhà nhà đều biết trong Tu Chân Giới chúng ta.
Rất nhiều người trong Tu Chân Giới đều lớn lên cùng những câu chuyện về Kiếm Tôn, bao gồm ta."
"Ta nhớ tiểu tử này tu Vô Tình Đạo."
Người thủ kiếm bắt đầu quan tâm đến quan hệ của Mục Thời và Khúc Trường Phong:"Tiểu cô nương mang ngươi tiến vào là đồ đệ của hắn?
Hay là đồ tôn?"
Hạ Lan Dao trả lời: "Là đồ đệ."
Khúc Trường Phong ngẩng đầu, nhìn tiểu cô nương ở trên cây thổi lá, mặt mày thanh tuấn mang theo ý cười."
Tiểu gia hỏa."
Hắn đứng ở dưới tàng cây, nói với Lê Ứng Mộng đang nhìn về phía hắn:"Ta cho ngươi kẹo, đừng thổi nữa được không?
Ma quỷ cách xa 10 thước đều bị ngươi dọa khóc."
Lê Ứng Mộng rất quen thuộc với hoàn cảnh xung quanh, lập tức nhăn lại khuôn mặt nhỏ, nói với nam nhân dưới tàng cây:"Ngươi nói dối, Nhược Lam Sơn làm gì có ma quỷ?"
Khúc Trường Phong từ trong tay áo lấy ra một viên kẹo đưa cho nàng:"Xem ra ngươi rất rõ ràng sự tình trong núi, ngươi hẳn là họ Lê, đúng không?"
Lê Ứng Mộng tiếp nhận kẹo: "Ta đúng là họ Lê."
Nàng lột ra giấy gói kẹo, cho viên kẹo vào trong miệng, nhai vài cái, sắc mặt trở nên hơi khổ sở —— dính răng.Khúc Trường Phong lấy giọng điệu thương lượng hỏi nàng: "Có thể dẫn đường cho ta không?"
Khúc Trường Phong lại lấy ra vài viên kẹo từ trong tay áo, muốn đưa cho tiểu cô nương trên cây.
Lê Ứng Mộng gian nan xử lý viên kẹo trong miệng, nhìn kẹo trong tay Khúc Trường Phong, mặt càng nhăn nhiều hơn, không chút do dự đẩy tay Khúc Trường Phong ra.Lê Ứng Mộng nói với Khúc Trường Phong: "Ngươi quay đầu lại đi thẳng, là có thể ra khỏi Nhược Lam Sơn."
Nàng không hề ngạc nhiên với việc Khúc Trường Phong bị lạc.
Linh tộc ẩn cư, Nhược Lam Sơn có linh tính.
Người ngoài mới vào rất dễ bị lạc."
Ta không phải muốn rời khỏi Nhược Lam Sơn."
Khúc Trường Phong cất kẹo vào:"Ta muốn đến tộc địa của các ngươi."
Lê Ứng Mộng cự tuyệt: "Không được."
"Vì sao không được?"
Lê Ứng Mộng khoanh tay: "Ai biết ngươi là người tốt hay người xấu?
Mẹ ta nói, lớn lên đẹp không nhất định đều là người tốt."
Khúc Trường Phong thở dài.
Hắn lấy kiếm từ túi Càn Khôn ra, đó là một thanh kiếm màu ngọc bích, đưa tới trước mặt Lê Ứng Mộng:"7 năm trước ta từng đến Nhược Lam Sơn, trên thanh kiếm có linh ấn của tộc trưởng các ngươi để lại.
Hắn nói nếu ta có yêu cầu gì, có thể tiến vào Nhược Lam Sơn bất cứ lúc nào."
Lê Ứng Mộng chạm vào thanh kiếm.Nơi ngón tay nàng chạm đến phát ra ánh sáng màu tím nhạt —— đúng như Khúc Trường Phong nói, trên thân kiếm có ấn ký do Linh tộc để lại.Linh tộc không tu luyện, nhưng họ trời sinh có thể cảm thụ linh lực, đủ để khắc lại linh ấn.Khúc Trường Phong hỏi: "Hiện tại có thể dẫn đường cho ta chưa?"
Lê Ứng Mộng không biết là không phục, hay vì ghi hận viên kẹo vừa rồi, do dự một lát mới miễn cưỡng gật đầu.Khúc Trường Phong duỗi tay, ôm nàng từ trên cây xuống.Lê Ứng Mộng đi ở đằng trước, nắm tay Khúc Trường Phong, khoác bóng đêm hướng về phía tộc địa, vừa đi vừa hỏi:"Ngươi tới tộc chúng ta làm gì?"
Khúc Trường Phong trả lời: "Ta sắp phải phi thăng, muốn tìm nơi linh khí sung túc để độ kiếp."
"A, phi thăng......"
Lê Ứng Mộng kinh ngạc nói:"Vậy ngươi chẳng phải đã là Độ Kiếp Kỳ?
Độ Kiếp Kỳ, còn dùng kiếm...Ngươi là Kiếm Tôn?"
Khúc Trường Phong có chút kinh ngạc: "Ngươi nghe nói đến ta?"
Lê Ứng Mộng gật đầu: "Nghe qua nghe qua, phụ thân ta rất sùng bái ngươi, lúc nào cũng nhắc đến chuyện của ngươi, mỗi lần kể chuyện đều phải kể về Kiếm Tôn đánh bại Ma quân, ta và ca ca đều nghe đến sắp chai sạn cả tai."
Trong thanh âm của tiểu cô nương mang theo chút mất kiên nhẫn.Khúc Trường Phong nhịn không được cười:"Thật đúng là xin lỗi."
Lê Ứng Mộng hỏi: "Thanh kiếm vừa nãy là Bích Khuyết sao?"
Khúc Trường Phong kiên nhẫn trả lời nàng: "Đúng vậy, chính là thanh kiếm đã trảm xuống Ma quân."
Lê Ứng Mộng vừa đi vừa hỏi: "Thoạt nhìn thật xinh đẹp, hẳn là nó rất mạnh đúng không?"
Khúc Trường Phong cười hỏi: "Xinh đẹp và mạnh có liên quan gì?"
Lê Ứng Mộng chia sẻ với Khúc Trường Phong những điều mình quan sát được từ khi sinh ra: "Mẫu thân ta rất xinh đẹp, thường xuyên đánh phụ thân.
Phụ thân ta trước nay chưa từng đánh thắng."
Khúc Trường Phong: "......"
Hạ Lan Dao nhịn không được 'Phụt' một tiếng cười.
Người thú vị từ nhỏ liền thú vị, Mục tiên quân cho dù là một tiểu đậu đinh 5 tuổi, cũng đã biết ăn nói hơn nhiều so với người khác.Lê Ứng Mộng lôi kéo Khúc Trường Phong đi thật lâu thật lâu."
Kỳ lạ......"
Lê Ứng Mộng dừng bước:"Sao còn chưa tới nhà?"
Khúc Trường Phong mặc cho nàng nắm lấy tay, ngữ điệu ôn hòa hỏi:"Có phải đi nhầm rồi không?"
Lê Ứng Mộng lắc đầu, kiên định nói: "Không có khả năng, ta trước nay chưa từng ở trong núi lạc đường."
Hạ Lan Dao ngồi xổm xuống nhìn Lê Ứng Mộng, nói thầm:"Là đi nhầm đường sao?"
Người thủ kiếm nhìn Lê Ứng Mộng vẫn còn là một cây đậu giá lùn, chống gậy, lắc đầu:"Linh tộc là sẽ không đi nhầm đường ở Nhược Lam Sơn.
Họ luôn rất rõ ràng cảm giác được dòng chảy linh lực trong núi."
Hạ Lan Dao nghi hoặc nói: "Vậy thì là thế nào?"
Không thể là vì huyết thống không thuần, cho nên phạm vào sai lầm mà Linh tộc thuần huyết sẽ không phạm phải chứ?Người thủ kiếm nói: "Bởi vì Nhược Lam Sơn muốn làm nàng lạc đường.
Vạn vật có linh tính, Nhược Lam Sơn muốn bảo hộ Linh tộc - chủng tộc cộng sinh cùng sơn thủy thiên địa, cho nên mới ngăn cản nàng về nhà."
Hạ Lan Dao bỗng nhiên ý thức được điều gì: "Chẳng lẽ là......"
Mục tiên quân không ngừng một lần nhắc tới chuyện toàn tộc của nàng đều bị diệt.
Mà nơi này vừa lúc là tâm ma ảo cảnh của nàng.
Trong ảo cảnh sẽ là những chuyện nàng không muốn phát sinh, hoặc là những điều nàng chờ đợi đã lâu nhưng vẫn không làm được.Tiếp tục tìm hồi lâu, Lê Ứng Mộng cũng không thể tìm được tộc địa.Khúc Trường Phong biết mối liên hệ giữa Linh tộc và núi non sông nước, ý thức được có điều gì không ổn.
Hắn bế Lê Ứng Mộng lên, vận dụng pháp thuật, mạnh mẽ phá vỡ trận pháp tự nhiên do núi non sông nước của Nhược Lam Sơn tạo thành, chạy về phương hướng theo trí nhớ của mình.Sau đó, một cảnh tượng giống như ác mộng hiện ra trước mắt.Cổ thụ bị lửa lớn thiêu đốt.
Tán cây che trời tế nguyệt bốc cháy, đổ sụp xuống, lấp kín con đường đến tộc địa.
Mùi cây cối bị đốt trọi hòa lẫn với mùi máu, trên mặt đất có những dấu vết đỏ thẫm.Khúc Trường Phong phất tay áo, dùng linh lực dập tắt lửa.Lê Ứng Mộng vọt vào tộc địa: "Mẫu thân, phụ thân!
Ca ca!"
"Mẫu thân ——""Các ngươi ở đâu?"
Nàng chạy khắp nơi.
Tộc địa náo nhiệt thường ngày đã không thấy bóng người, chỉ có tứ chi đứt gãy và vết cháy.Trong thanh âm của nàng mang theo nức nở: "Các ngươi ở đâu?"
Nàng cuối cùng ngồi quỳ trước một vũng máu.
Trên vũng máu là một bàn tay cầm một chiếc lắc chân bằng bạc, có 3 cái lục lạc chạm khắc tinh xảo."
Mẫu thân......"
Nàng không dám chạm vào bàn tay kia.
Nàng không thể tưởng tượng bị đứt tay sẽ đau đớn đến mức nào.
Mẫu thân là một người rất sợ đau.Lúc đầu nàng chỉ khẽ nức nở, chẳng mấy chốc liền khóc đến thở hổn hển, nước mắt từng giọt từng giọt từ hốc mắt lăn xuống.Khúc Trường Phong đã dò xét một lần khu vực gần đó.
Nơi này ngoại trừ Lê Ứng Mộng, không có ai còn sống.Người có thể huỷ diệt toàn bộ Linh tộc, thậm chí khiến Nhược Lam Sơn vì bảo hộ Lê Ứng Mộng mà làm nàng lạc đường, tất nhiên không phải người thường, hẳn là tu sĩ hoặc Ma tu.Tuy nhiên, không có dấu vết của linh lực và ma khí ở đây.
Theo một nghĩa nào đó, đối phương dọn dẹp thật sự sạch sẽ.Tay Khúc Trường Phong nhẹ nhàng phủ lên Bích Khuyết Kiếm, không ngoài dự kiến, linh ấn mà Linh tộc ở Nhược Lam Sơn để lại trên Bích Khuyết Kiếm đã tiêu tán.Linh ấn, nếu không phải do cố tình xóa đi, sẽ chỉ tiêu tán dưới một loại tình huống —— hồn phách của người lưu ấn đã tan biến.Thời điểm hắn gặp được Lê Ứng Mộng, Linh ấn vẫn còn.
Lúc ấy hắn đã ở Nhược Lam Sơn, Linh tộc ở cách hắn không bao xa bị diệt tộc, hắn lại không hề phát hiện.
Người này bất kể là tu sĩ hay Ma tộc, khẳng định không hề đơn giản.Khúc Trường Phong đi về phía tiểu cô nương đang khóc thút thít.Hắn từ túi Càn Khôn lấy ra một chiếc áo ngoài, khoác ở trên người nàng, ngồi xổm xuống, đặt tay lên vai nàng.
Hắn không dám dùng nhiều sức, sợ rằng sẽ vô tình đè bẹp thân hình nhỏ bé này."
Ta biết ngươi rất khổ sở, nhưng chúng ta phải tranh thủ thời gian rời khỏi đây."
Khúc Trường Phong nói với Lê Ứng Mộng:"Ta không biết kẻ đã giết toàn tộc của ngươi có vòng trở lại hay không, cũng không nắm chắc mình có thể giết được kẻ đó."
"Nhìn cảnh tượng này liền biết, nếu đánh nhau, kẻ đó rất có thể từ trong tay ta chạy thoát.
Ta sắp phải phi thăng, một ngày nào đó sẽ không thể trông chừng những việc này nữa.
Nếu kẻ đó biết ngươi còn sống, nói không chừng sẽ ngóc đầu trở lại."
Tiểu cô nương lắc đầu: "Ta không muốn đi......"
Một đứa trẻ còn nhỏ như vậy, luôn rất ỷ lại vào gia tộc.
Khúc Trường Phong vốn cũng không trông chờ nàng chủ động đi theo hắn, sau khi giải thích nguyên nhân, liền trực tiếp dùng pháp thuật.Lê Ứng Mộng vẫn kháng cự không chịu rời đi, lại cưỡng không lại pháp thuật, mí mắt dần trở nên nặng trĩu.
Nàng ngã quỵ sang một bên, được Khúc Trường Phong ôm lấy, vớt vào trong lòng ngực.