Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Kiếm Chủ Bát Hoang - Hàn Vô Phong

Kiếm Chủ Bát Hoang - Hàn Vô Phong
Chương 200: Đường hầm không gian.


Lúc trước vẫn còn thấy sao lại kỳ lạ quá, ở Trường Lạc Thành phát sinh chuyện lớn như vậy nhưng các Chúa Tể thế mà không hề thể hiện ra chút thái độ gì, rất rõ ràng, bây giờ còn có chuyện quan trọng hơn khiến các đại Chúa Tể không còn sức lực mà lưu ý tới chuyện ở Trường Lạc Thành nữa. Hoặc là có thể nói, so với chuyện bên này thì chuyện xảy ra ở Trường Lạc Thành đúng là nhỏ tới mức không thể nhỏ hơn, hoàn toàn không đáng giá để các Chúa Tể chú ý tới.

Trong lòng cũng đã đoán được có thể sẽ có chuyện lớn xảy ra, chẳng qua ngay sau đó, Tiêu Trần lại nhận được truyền tin là Cửu Tiêu Chúa Tể tự mình triệu kiến hắn, sau đó Tiêu Trần mới hiểu rõ là việc khiến các Chúa Tể quan tâm thật sự còn nghiêm trọng hơn nhiều so với tưởng tượng của mình nữa.

Cửu Tiêu Chúa Tể triệu kiến hắn tới một nơi vô cùng kỳ quái, thế mà lại ở bên trong Lôi Ngục, khi Tiêu Trần đi tới Lôi Ngục, tám vị phong chủ của tám phong khác cùng với một vị Đạo Vương Cảnh tân nhiệm thay mặt phong chủ của Ngục Viêm Phong cũng đã ở nơi này.

Trông thấy Tiêu Trần tới, Thương Huyền vẫy tay với hắn, thấy thế, Tiêu Trần lập tức sải bước tiến về phía trước, thi lễ với Thương Huyền một cái, sau đó cả đám người cùng nhau tiến vào trong Lôi Ngục.

Mãi cho tới khi đi tới tầng thấp nhất của Lôi Ngục, Cửu Tiêu Chúa Tể cũng đã chờ sẵn ở chỗ này từ lâu, cùng với đó chính là Chiêm Thiên Lôi đã bị tóm lúc trước và đám lãnh đạo cấp cao của Ngục Viêm Phong cũng đều bị giam giữ ngay ở chỗ này.

“Bị giam giữ ở tầng thấp nhất của Lôi Ngục như vậy, rốt cuộc bọn người Chiêm Thiên Lôi đã phạm vào tội nặng tới mức nào vậy chứ!” Khi thấy cảnh tượng trước mắt, phong chủ Huyết Đao Phong thì thầm nói nhỏ một câu.

Chỉ có người phạm phải tội ác tày trời mới có thể bị giam giữ ở tầng thấp nhất của Lôi Ngục mà thôi, mọi người mạnh mẽ đè nén sự kinh hãi trong lòng xuống, lập tức sải bước đi tới trước người Cửu Tiêu Chúa Tể, cung kính thi lễ một cái rồi nói:

“Tham kiến Chúa Tể đại nhân.”

Đi theo sau lưng các vị phong chủ, ngay lúc này Tiêu Trần cũng đang âm thầm đánh giá hoàn cảnh xung quanh, đây là lần đầu tiên hắn tới Lôi Ngục, với cái tên Lôi Ngục này Tiêu Trần cũng đã nghe qua từ rất lâu rồi, mà tầng thấp nhất của Lôi Ngục cho Tiêu Trần một cảm giác duy nhất chính là lạnh lẽo và ẩm thấp. Trong không khí dường như cũng tràn ngập mùi vị tử vong, vừa tiến vào tới nơi này cũng khiến cho người ta có loại cảm giác ngột ngạt, khó mà chống cự lại được.

Ngay cả võ giả cũng có thể cảm giác được sự ngột ngạt của tầng thấp nhất ở Lôi Ngục, nếu người bình thường mà tiến vào trong này, thật sự không hề khoa trương khi nói thần trí của họ sẽ lập tức sụp đổ, trở thành một cái xác không hồn.

Có cảm giác không thể nào thích ứng nổi với cái tầng thấp nhất ở Lôi Ngục, cùng lúc đó Cửu Tiêu Chúa Tể cũng đã chậm rãi đi tới trước mặt lồng giam Chiêm Thiên Lôi, ánh mắt cực kỳ bình tĩnh nhìn vào Chiêm Thiên Lôi bên trong lồng giam rồi nói:

“Các ngươi đều biết hắn à?”

Đối mặt với lời hỏi thăm của Cửu Tiêu Chúa Tể, mọi người rối rít gật đầu, thấy thế, Cửu Tiêu Chúa Tể mới nói tiếp: “Thật ra Chiêm Thiên Lôi là một Tu ma giả.”

Lời này vừa được nói ra, các vị phong chủ đều trực tiếp sững sờ, chỉ có Tiêu Trần và bọn người Thương Huyền thì hơi nghi hoặc, hiển nhiên bọn hắn cũng không thật sự hiểu rõ Tu ma giả là gì.

Cũng vì không phải là người ở Trung Thổ Thần Vực, cho nên nghe tới ba chữ Tu ma giả này thì bọn người Tiêu Trần cảm thấy rất lạ lẫm, nhưng các phong chủ khác thì đều lập tức thay đổi sắc mặt, dường như bọn họ vừa nghe được một chuyện gì đó cực kỳ kinh khủng.

Thu hết vào mắt từng biểu hiện của mọi người và sự nghi hoặc trên mấy người Tiêu Trần, Cửu Tiêu Chúa Tể rõ ràng đã sớm đoán ra được, cho nên chỉ thản nhiên nói tiếp:

“Ba nghìn năm trước, Tu ma giả ồ ạt xâm chiếm Thiên Thần lục địa của chúng ta, muốn chiếm đoạt Thiên Thần lục địa, cuối cùng, dưới sự chống cự quyết liệt của chúng ta, khó khăn lắm mới có thể đánh lui được bọn hắn nhưng cũng vì thế, Thiên Thần lục địa của chúng ta cũng chịu tổn thất nặng nề...”

Nói kỹ càng những chuyện liên quan tới Tu ma giả cho bọn người Tiêu Trần nghe một lần, mà sau khi nghe xong lời giới thiệu của Cửu Tiêu Chúa Tể, bọn người Tiêu Trần mới biết được, tới tột cùng Tu ma giả kh*ng b* tới mức nào, hoàn toàn có thể được gọi là ác mộng của Thiên Thần lục địa. Một trận chiến vào ba nghìn năm trước suýt chút nữa là khiến giới võ giả Thiên Thần lục địa chết hết, từ đó đã có thể thấy mọi việc tàn khốc tới cỡ nào.

Rõ ràng ý thức được sự tàn nhẫn và kinh khủng của Tu ma giả và khi nhìn về phía Chiêm Thiên Lôi thì Tiêu Trần cũng hiểu rõ tại sao Cửu Tiêu Chúa Tể lại nhốt hắn ta ở tầng thấp nhất của Lôi Ngục rồi.

Sau khi nói chi tiết mọi chuyện về Tu ma giả cho mọi người ở đây biết, cuối cùng vẻ mặt Cửu Tiểu Chúa Tể nghiêm túc lại, nói:

“Bây giờ, Tu ma giả lại ngóc đầu lên lần nữa, chuẩn bị khởi xướng trận chiến tranh xâm lược lần thứ hai, mức độ nghiêm trọng của mọi chuyện cũng đã vượt xa tưởng tượng của mọi người. Thế lực của tu ma gia nghiễm nhiên cũng đã bất tri bất giác mà trải rộng trên toàn bộ Thiên Thần lục địa, ngay cả trng Cửu Tiêu Cung có Tu ma giả ẩn núp, đồng thời còn ngồi lên vị trí phong chủ, ý nghĩa của điều này là thế nào thì chắc các người cũng đã hiểu rõ.”

Cửu Tiêu Chúa Tể nói tới đây khiến sắc mặt của tất cả mọi người đều lập tức nghiêm nghị lại, bọn hắn tự nhiên cũng hiểu rõ điều này có ý nghĩa thế nào, mà lúc này, mọi người cũng đã hiểu rõ vì sao Cửu Tiêu Chúa Tể muốn tiến hành một trận thanh trừng lớn với Ngục Viêm Phong.

Vừa nghĩ tới thế mà đám Tu ma giả kia lại ngóc đầu trở lại, trái tim của tất cả người ở đây đều muốn cứng đờ, nhưng mà vẫn có chuyện khiến cho tất cả bọn hắn không nghĩ tới chính là câu tiếp theo của Cửu Tiêu Chúa Tể, thật sự hoàn toàn làm cho mọi người ngây ra.

“Quy mô Tu ma giả nằm vùng trong các đại thế lực cũng đã lớn tới mức như thế, mục đích của bọn hắn rõ ràng chỉ có một đó chính là khơi thông đường hầm không gian, giống như ba ngàn năm trước, để đại quân Tu ma giả thông qua đường hầm không gian để tiến vào Thiên Thần lục địa một lần nữa.”

Đường hầm không gian... Bốn chữ này khiến sắc mặt mọi người lập tức trầm xuống, cũng không cần Cửu Tiêu Chúa Tể giới thiệu, tất cả mọi người ở đây cũng đều biết rõ một khi đường hầm không gian bị khơi thông thành công thì sẽ có ý nghĩa thế nào.

Mọi chuyện còn nghiêm trọng hơn nhiều so với tưởng tượng của bọn hắn nữa.

Sau khi nói thật mọi chuyện cho mọi người nghe thì cuối cùng, Cửu Tiêu Chúa Tể cũng hạ lệnh:

“Cho nên chúng ta nhất định phải hốt gọn một mẻ tất cả những Tu ma giả trên Thiên Thần lục địa, ngăn cản bọn hắn đả thông đường hầm không gian. Bây giờ, Tu ma giả bên trong Cửu Tiêu Cung đều bị giải quyết triệt để rồi, tiếp theo chính là các thế lục Tu ma giả ngoại giới, hôm nay ta triệu tập các ngươi đến đây cũng chính là vì chuyện này.”

“Từ ngày hôm nay trở đi, trong phạm vi thế lực của Cửu Tiêu Cung, tất cả các thế lực đều phải tiến hành thanh trừng, một khi phát hiện có người hiềm nghi, không cần đắn đo gì mà cứ trực tiếp chém giết, nhớ kỹ, lần loại trừ này không cần chứng cứ gì hết, thà giết lầm chứ không thể buông tha bất luận một tên Tu ma giả nào hết.”

Nói nhiều như vậy cũng là vì để đám người triển khai hoạt động thanh tẩy chân chính, bây giờ vấn đề trong nội bộ Cửu Tiêu Cung cũng đã có thể giải quyết, vậy còn lại dĩ nhiên cũng chính là tất cả những Tu ma giả cần loại bỏ trên Thiên Thần lục địa.

Hơn nữa, vì có thể diệt cỏ tận gốc, thậm chí Cửu Tiêu Chúa Tể cũng nói rõ, thà rằng giết nhầm chứ cũng không thể buông tha, phải biết rằng câu nói này có hàm nghĩa thế nào.

Không cần bất cứ một chứng cứ gì, chỉ cần nghi ngờ là người cấu kết với Tu ma giả, vậy đã có thể trực tiếp g**t ch*t, dưới sự càn quét đầy máu tanh như thế, chắc chắn sẽ có không ít mạng người bị oan uổng, nhưng đây cũng là phương pháp đáng tin cậy nhất.

Mọi chuyện quá khẩn cấp, nếu còn muốn bàn tới chứng cứ vậy thì sẽ lộ ra vẻ cổ hủ thái quá, dù sao việc này cũng có liên quan với chuyện tồn vong sinh tử của toàn bộ Thiên Thần lục địa.

Một khi không thể chém giết hết tất cả Tu ma giả, như vậy bất cứ lúc nào Thiên Thần lục địa cũng đứng trước sự tiến công đe dọa của Tu ma giả, mà uy h**p kiểu này cũng không có cách nào xác định được lúc nào bọn hắn mới bùng lên, đồng thời một khi tai hoạ nổ ra thì hậu quả của nó sẽ rất nghiêm trọng, khó có thể tưởng tượng ra nổi.
 
Kiếm Chủ Bát Hoang - Hàn Vô Phong
Chương 201: Tiêu Trần đã một mình đến Hồ Bách Linh.


Phàm là người có thể trở thành Chúa Tể đương nhiên không thể nào không phải là người quyết đoán, giờ khắc này, Cửu Tiêu Chúa Tể lúc này đã hoàn toàn thể hiện bản thân là một người có tính cách sát phạt quyết đoán của một ị Chúa Tể.

Hoàn toàn tẩy sạch những Tu ma giả ẩn náu trong Thiên Thần lục địa, bằng cách này hiển nhiên sẽ có rất nhiều người vô tội chết oan uổng, nhưng không có cách nào khác nữa. vì an nguy của cả Thiên Thần lục địa, có một số việc không có cách nào lo nhiều được như vậy.

Có thể có nhiều người cho rằng quyết định của Cửu Tiêu Chúa Tể là quá qua loa, thậm chí ngay cả bằng chứng cũng không cần, chỉ cần nghi ngờ thôi là có thể thẳng tay g**t ch*t, nhưng ngẫm đi ngẫm lại mới hiểu rằng trông quyết định này có vẻ qua loa tàn nhẫn nhưng nó thực sự là thủ đoạn duy nhất và hiệu quả nhất bấy giờ.

Đối mặt với tình hình như vậy, nếu trong mọi việc đều cần phải chú ý đến từng chứng cứ thì chắc phải đợi không biết đến năm nào mới diệt sạch những đám Tu ma giả ở Thiên Thần lục địa.

Sau khi nhận được mệnh lệnh từ Cửu Tiêu Chúa Tể, chín vị phong chủ sau một lúc sững sờ thì gật đầu kính cẩn đồng tình, sau đó, Cửu Phong phong chủ cũng rời đi, chỉ còn Tiêu Trần bị Cửu Tiêu Chúa Tể giữ lại lại.

Với tư cách là Kiêu Vương của của Cửu Tiêu Cung, Cửu Tiêu Chúa Tể đã đem đầu đuôi mọi chuyện về đám Tu ma giả nói hết với Tiêu Trần, lúc này chỉ còn lại hai người bọn họ cho nên Chúa Tể Cửu Tiêu mới có thể thản nhiên kể hết như vậy.

“Tiêu Trần, ngươi là niềm hy vọng của Cửu Tiêu Cung của ta. Mưa to gió lớn sắp tới rồi, sự xuất hiện của đám Tu ma giả đã khiến tương lai của Thiên Thần lục địa trở nên đầy bất trắc rồi. Vì vậy ngươi phải phát động trận chiến trước, tận dụng mọi khả năng để nâng cao năng lực của mình. Chỉ có đủ sức mạnh thì chúng ta mới có hy vọng sống sót trong đợt thảm họa này.”

Hắn ta cũng không có ý định để Tiêu Trần tham gia công cuộc thanh trừ này, trong mắt Cửu Tiêu Chúa Tể, Tiêu Trần không nhất thiết phải can thiệp vào công cuộc thanh trừ đám Tu ma giả. Vả lại nhiệm vụ chính của Tiêu Trần bây giờ là tu luyện, hắn phải nỗ lực tu luyên thăng cấp nhanh nhất có thể, tận dụng mọi khả năng để mình có thể phát triển được.

Không ai biết trước được điều gì sẽ xảy ra trong tương lai, dự đoán tồi tệ nhất là Tu ma giả sẽ mở được đường hầm không gian, đến lúc đó toàn bộ Thiên Thần lục địa sẽ bị bao trùm bởi ngọn lửa chiến tranh. Chỉ có bằng cách này, chỉ có sức mạnh mới có thể khiến cho thân mình sống sót sau mối thảm họa khủng khiếp này.

Đặt nhiều kỳ vọng cho Tiêu Trần như vậy, đồng thời cũng giống như sư phụ của Cửu Tiêu đã nói, Tiêu Trần là niềm hy vọng của Cửu Tiêu Cung.

Hiểu được ý tứ trong lời nói của Cửu Tiêu, Tiêu Trần trịnh trọng gật đầu, thấy vậy, Cửu Tiêu Chúa Tể mới khẽ mỉm cười: “Ta nghe nói rằng ngươi vừa có được một thanh kiếm chủng rất tốt từ Nghiêm gia. Được lắm, thanh kiếm chủng này rất hữu ích đối với ngươi đấy, mau đi đến Hồ Bách Linh tu luyện đi, nếu như ngươi luyện kiếm ở đó sẽ rất có ích đấy.”

Đối với những gì đã xảy ra ở thành Trường Lạc, mặc dù các Chúa Tể không lọ diện nhưng rõ ràng họ cũng đã biết chuyện đó, ngay cả Cửu Tiêu Chúa Tể cũng biết về chuyện Tiêu Trần đoạt được kiếm chủng.

Hồ Bách Linh mà Cửu Tiêu Chúa Tể đề cập đến là một lăng mộ vô cùng nổi danh, đây một trong ba thánh địa tu luyện của Cửu Tiêu Cung.

Nghe được lời này của Cửu Tiêu Chúa Tể, Tiêu Trần khẽ gật đầu, sau đó cáo từ Cửu Tiêu Chúa Tể và rời khỏi Lôi Ngục.

Trên đường trở về Vô Trần cư, tâm trạng Tiêu Trần hơi phức tạp, sự xuất hiện của đám Tu ma giả kia đã khiến Tiêu Trần hiểu được rằng e là tương lai của Thiên Thần lục địa không được thái bình, nhưng những chuyện ở mức độ như thế này rõ ràng không phải là chuyện mà Tiêu Trần có thể nhúng tay vào ngay được.

Cho dù hắn có là một trong số Thập đại Kiêu Vương cao quý thì có sao chứ, hắn vẫn không đủ tư cách tham gia vào chuyện này, chuyện mà Tiêu Trần có thể làm bây giờ là nhanh chóng thăng cấp năng lực, về phần những chuyện khác khác, chắc cũng chỉ có thể dựa vào các vị Chúa Tể kia thôi.

Giống như Tiêu Trần, những vị Kiêu Vương cao quý còn lại cũng biết được chuyện Tu ma giả từ miệng của các vị Chúa Tể. Sở dĩ các vị Chúa Tể làm như vậy là muốn gây áp lực lên những tên nhóc này, để chúng có thể tu luyện và thăng cấp. Để có thể thăng cấp nhanh nhất có thể, không nên đặt năng lượng dư thừa vào những cuộc đấu tranh vô nghĩa đợc.

Hắn cũng không định kể chuyện này cho bất cứ ai khác, sau khi trở về Vô Trần cư, Tiêu Trần dự định ngày mai sẽ đến Hồ Bách Linh để luyện tập và tinh luyện kiếm chủng.

Hắn nói với Tần Thủy Nhu rằng mình sẽ phải bế quan một thời gian, cả đêm đó nàng cũng không nói gì, sáng sớm hôm sau, Tiêu Trần đã một mình đến Hồ Bách Linh.

Trước đó, Cửu Tiêu Chúa Tể đã ban cho Tiêu Trần một tấm lệnh bài, hắn chỉ cần cầm trong tay tấm lệnh bài này là có thể vào một trong ba thánh địa để tu luyện trong Cửu Tiêu Cung bất cứ lúc nào.

Đây là sự đãi ngộ dành đặc biệt nhất chưa từng có bao giờ ở Cửu Tiêu Cung kể từ khi nơi này được thành lập. Từ loại đãi ngộ như vậy, không khó để nhận ra sự kỳ vọng và ưu ái của Cửu Tiêu Chúa Tể dành cho Tiêu Trần lớn đến thế nào.

Hắn đi thẳng vào trong Hồ Bách Linh, Hồ Bách Linh này nói trắng ra chính là suối nước linh mạch của Cửu Tiêu Cung, linh khí vô cùng nồng đậm, linh khí nghiễm nhiên đã hóa thành chất lỏng như nước rồi.

Trong tình huống bình thường, khi lựa chọn địa điểm làm căn cứ cho một số môn phái lớn thì điều đầu tiên bọn họ xem là có linh mạch hay không.

Chỉ nơi nào có linh mạch thì linh khí mới mạnh mẽ như vậy, mà cũng chỉ có thế lực bá chủ như Cửu Tiêu Cung mới có, có thể nói linh mạch của Cửu Tiêu Cung là một trong những linh mạch lớn nhất trên toàn bộ Thiên Thần lục địa.

Chính vì sự tồn tại của linh mạch này mà cường giả thuộc Cửu Tiêu Cung xuất hiiện tầng tầng lớp lớp, bởi vì tu luyện ở đây chỉ bằng một nửa công lực thôi sẽ thu được kết quả gấp đôi.

Tác dụng của linh mạch thì không cần nói cũng biết, Hồ Bách Linh có con suối linh mạch này chẳng khác nào như là mùa xuân của Cửu Tiêu Cung, linh khí trong đó nhiều đến nỗi khiến cho người ta khó mà tưởng tượng được.

Trong không gian sương mù dày như màu sữa trắng, đồng thời lại vô cùng ẩm ướt, có thể nhìn thấy trong sương mù thực sự có những giọt nước nhỏ bay lơ lửng trong không khí.

Đừng coi thường những đám sương mù và giọt nước này, chúng đều do linh lực khí tạo thành, cùng với đó, ở giữa làn sương mù có một cái ao nhỏ đường kính khoảng mười thước, trong ao đầy chất lỏng màu trắng sữa.

“Đây là Hồ Bách Linh...” Lần đầu tiên đến Hồ Bách Linh, đương nhiên Tiêu Trần cũng có chút kinh ngạc, phải biết lượng linh dịch bên trong cái ao nhỏ trước mặt có lẽ đủ để một người bình thường nhanh chóng biến thành Chúa Tể rồi.

Chỉ là linh dịch trong Hồ Bách Linh quá mức thuần tuý, đừng nói đến người bình thường, ngay cả cường giả đạt tới Đạo Tôn cảnh cũng không thể trực tiếp uống chúng để luyện hóa được, nếu không nhất định sẽ tự nổ tung mà chết.

Không thể trực tiếp tinh luyện chất lỏng trong Hồ Bách Linh, chỉ có thể hấp thụ làn sương trắng trong không khí để đột phá, mà những sương mù màu trắng này cũng sẽ tiếp tục được hình thành sau khi linh dịch trong hồ Hồ Bách Linh bay hơi.

Hồ Bách Linh này có thể nói là gốc rễ của Cửu Tiêu Cung, sau sự kinh ngạc ban đầu, Tiêu Trần dần dần bình tĩnh lại, hắn tìm được một tấm nệm lót, ngồi xếp bằng xuống bên cạnh Hồ Bách Linh.

Sau đó hắn lấy thanh kiếm chủng của nhà họ Nghiêm ra, trực tiếp đặt lên mi tâm của mình, cùng lúc đó phôi kiếm Thiên Đạo giữa chân mày chẳng khác nào một thực khách thấy được cao lương mĩ vị, tham lam hấp thụ năng lượng của thanh kiếm chủng.

Cùng một loại hạt giống đó, chỉ to bằng móng tay, theo sự tham lam hấp thụ của Phôi kiếm Thiên Đạo, kiếm chủng không ngừng nhỏ đi. Sau vài giờ, toàn bộ thanh kiếm chủng đã biến mất, mà phôi kiếm Thiên Đạo ở giữa hai hàng lông mày của Tiêu Trần Đạo đang toát ra một thứ ánh màu sáng vàng rực rỡ chói lòa.
 
Kiếm Chủ Bát Hoang - Hàn Vô Phong
Chương 202: Hà gia xong rồi sao?”


Sau khi nuốt thanh kiếm chủng thành công, bước tiếp theo chính là luyện hóa, nhìn vào bên trong, cảm nhận được năng lượng tinh thuần phát ra từ Phôi kiếm Thiên Đạo, Tiêu Trần đã có chút kinh hãi, thanh kiếm chủng nhỏ bé này vậy mà lại ẩn chứa năng lượng mạnh mẽ như vậy. Hơn nữa, thân là một kiếm tu, Tiêu Trần có thể cảm nhận được một cách rõ ràng bên trong năng lượng này còn ẩn chứa một kiếm khí vô cùng thuần túy.

Dường như bị ảnh hưởng bởi Phôi kiếm Thiên Đạo, linh thức của Tiêu Trần cũng rất hào nhoáng. Đồng thời, so với trước đây, linh thức của hắn dường như đã lớn hơn một chút rồi.

Thể tích của linh thức có chút thay đổi, nhưng mà lúc này toàn bộ sự chú ý của Tiêu Trần đều đặt trên Phôi kiếm Thiên Đạo, hắn ngồi xếp bằng nhắm mắt lại, khống chế Phôi kiếm Thiên Đạo một cách có ý thức, bắt đầu luyện hóa nguồn năng lượng khổng lồ bên trong Kiếm chủng.

Muốn luyện hóa năng lượng khổng lồ của Kiếm chủng, chuyện này đương nhiên không thể nào hoàn thành trong một thời gian ngắn được, nhưng Tiêu Trần đương nhiên cũng đã có sự chuẩn bị trước.

Trong những ngày tiếp theo, Tiêu Trần ngồi trong hồ Bách Linh giống như một sư cụ ngồi thiền vậy, nhưng cùng lúc đó, ngay lúc Tiêu Trần đang bế quan, thế giới bên ngoài cũng xảy ra một trận náo động không hề ngoài dự kiến.

Thất đại bá chủ thế lực đã ra tay cùng một lúc, phát động một hoạt động thanh lọc quy mô lớn trên toàn bộ trung thổ Thần Vực.

Vẫn chưa nói với tất cả mọi người những chuyện liên quan đến Tu ma giả, nhưng vô số cường giả của thất đại bá chủ thế lực đã lần lượt dẫn đệ tử trong môn phái vào trong các đại thế lực để trú ẩn.

Không hề đưa ra bất kỳ lý do nào, cũng không đưa ra một lời giải thích nào. Thất đại bá chủ thế lực cứ thế bắt đầu hoạt động thanh lọc đẫm máu. Chỉ trong vài ngày, hàng chục thế lực lớn nhỏ hoặc gia tộc ở trung thổ Thần Vực đã bị tiêu diệt.

Thủ đoạn đẫm máu như vậy đương nhiên sẽ khiến người trên Thiên Thần lục địa hoảng sợ, tuy nhiên đối mặt với sự bất mãn của rất nhiều người như vậy, thất đại bá chủ thế lực vẫn không ngừng hành động của mình lại, tiếp tục thanh trừng một cách triệt để.

Lư Thành, một thành phố lớn nằm trong phạm vi của thế lực Cửu Tiêu Cung, thành phố này được kiểm soát bởi hai gia tộc lớn. Lúc này, trong phủ đệ của Hà gia ở Lư Thành, ba người Thương Huyền giữ chức Phong chủ Thiên Kiếm Phong đã chấp hành nhiệm vụ mà trú ở đây ba ngày.

Bên trong chính điện, ba người là Thương Huyền, Thương Long và Thương Vân đang ngồi ở vị trí chủ tọa, trong khi đó tất cả những người của Hà gia đang bị trói gô vào cổ, quỳ phía dưới ba người họ.

Ba ngày trước, đám người Thương Huyền đã vào Hà gia trú tạm, sau một hồi điều tra, đám người Thương Huyền đã phát hiện ra rằng giữa Hà gia và Tu ma giả có tồn tại một mối liên hệ vô cùng mờ mịt.

Mặc dù không có bằng chứng trực tiếp cho thấy Hà gia có liên hệ với Tu ma giả, nhưng chỉ cần nghi ngờ thôi là đủ rồi, nên sáng sớm hôm nay, ba người Thương Huyền đã ra lệnh bắt tất cả mọi người trong Hà gia lại.

“Phong chủ Thương Huyền, ngài đang làm gì vậy? Từ trước đến nay Hà gia ta vẫn luôn trung thành với Cửu Tiêu Cung mà.” Quỳ hai gối xuống đất, gia chủ của Hà gia lớn tiếng nói, trong giọng nói tràn đầy sự xót xa.

Nghe được những lời này của gia chủ Hà gia, Thương Huyền khẽ nói: “Hà gia chủ, ngươi rốt cuộc là trung thành với Cửu Tiêu Cung hay là với Tu ma giả chứ?”

Nghe Thương Huyền nhắc đến ba chữ Tu ma giả, sắc mặt của gia chủ Hà gia lập tức thay đổi, Thương Huyền nhanh nhạy bắt được khoảnh khắc biến sắc này, xác định được rằng Hà gia nhất định là có quan hệ gì đó với Tu ma giả.

Trước đây còn tự hỏi tại sao thất đại bá chủ thế lực lại tiến hành một cuộc thanh trừng đẫm máu lớn như vậy, mãi cho đến lúc này, Hà gia chủ cuối cùng mới hiểu ra được, thì ra là vì Tu ma giả, nhưng Hà gia của hắn ta, đúng là có quan hệ gì đó với Tu ma giả, nhưng chỉ là một số ít những người đứng đầu, hầu hết người Hà gia không hề biết gì về chuyện này, chứ đừng nói đến việc tham gia vào.

Biết rõ mình nhất định sẽ không thể nào chạy thoát, chuyện của Tu ma giả đã bị bại lộ, Cửu Tiêu Cung đương nhiên sẽ không buông tha cho hắn ta, nhưng ngay thời khắc cuối cùng, Hà gia chủ vẫn không thể nào mặc kệ những thế hệ sau của Hà gia được, bọn họ không hề biết chuyện gì liên quan đến Tu ma giả cả.

“Phong chủ Thương Huyền, đều tại ta, tất cả là tại ta. Người của Hà gia không biết những chuyện liên quan đến Tu ma giả. Ngài muốn giết thì hãy giết ta, bỏ qua cho thế hệ sau của Hà gia, bọn họ thật sự không biết gì cả.” Hà gia chủ nhìn về phía Thương Huyền, cầu xin.

Trước sự van xin đau khổ của Hà gia chủ, cùng với sự thay đổi sắc mặt của người Hà gia, Thương Huyền cũng đoán được rằng có lẽ phần lớn người Hà gia không biết gì về những chuyện của Tu ma giả, và chỉ có một số ít người đứng đầu Hà gia biết chuyện này mà thôi.

Nhưng vậy thì đã sao chứ? Chuyện Hà gia có quan hệ gì đó với người tu luyện yêu ma đã được chứng thực, nếu đã như vậy thì toàn bộ Hà gia nhất định phải bị tiêu diệt, lần này mệnh lệnh mà Cửu Tiêu Chúa Tể cung đưa ra vô cùng tàn khốc, nhưng mục đích duy nhất cũng chính là không để một chút tai họa ngầm nào còn sót lại.

Khi đứng dậy, Thương Huyền nhìn về phía Hà gia chủ, bình tĩnh nói: “Có một số việc không thể nào thay đổi được, đối mặt với chuyện lớn của cả dân tộc, Hà gia chủ, ta chỉ có thể nói xin lỗi mà thôi, nếu trách thì phải trách Hà gia của các ngươi rồi.”

Nghe được những lời của Thương Huyền, cả cơ thể của Hà gia chủ trở nên mất hết sức lực, ông ta yếu ớt ngồi xuống đất, những lời này không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là kết án tử hình toàn bộ Hà gia.

Ban đầu, Hà gia liên hệ với Tu ma giả hoàn toàn là vì Tu ma giả đã có thể cung cấp cho Hà gia rất nhiều nguyên liệu để tu luyện, cũng nhờ vào sự giúp đỡ của Tu ma giả mà Hà gia đã có thể trở thành một trong hai gia tộc lớn của Lư Thành.

Nhưng mà, đến cuối cùng, cũng chính là Tu ma giả đã hại Hà gia.

Cùng Thương Long và Thương Vân đi ra ngoài, khi đi ngang qua Hà gia chủ, Thương Huyền hơi hé miệng nói ra một chữ: “Giết.”

Một chữ giết rất đơn giản, một lời nói rất bình tĩnh, nghe vậy, đám người của Thiên Kiếm Phong ra tay trong chớp mắt, không lâu sau, toàn bộ Hà gia máu chảy thành sông, tiếng kêu khóc vang vọng, cho dù là từ từ bên ngoài đi ngang qua Hà gia, cũng có thể nghe được những tiếng kêu thảm thiết truyền ra từ trong Hà gia.

“Chuyện này... Hà gia xong rồi sao?”

“Chắc chắn rồi, ba ngày trước Phong chủ của Thiên Kiếm Phong đã đích thân dẫn người vào Hà gia, cũng không biết thất đại bá chủ thế nào rồi, vậy mà lại diễn ra một cuộc tàn sát đẫm máu như vậy.”

“Đúng đấy, rốt cuộc thất đại bá chủ thế lực thế nào rồi nhỉ? Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, gần một trăm thế lực và gia tộc đã bị tiêu diệt.”

Tiếng hét thảm thiết của Hà gia khiến tất cả mọi người ở Lư Thành hiểu được rằng có một gia tộc lớn đã bị tiêu diệt, nhưng đối với việc này, một gia tộc lớn khác ở Lư Thành chính là Lý gia, lúc này đã run như cầy sấy, Hà gia đã xong rồi, vậy thì tiếp theo Thương Huyền nhất định sẽ đưa người đến Lý gia.

Bước ra khỏi Hà gia, Thương Huyền dẫn người đi về phía Lý gia, còn sau lưng họ là Hà gia, vốn dĩ là một trong hai gia tộc lớn, một thời huy hoàng ở Lư Thành, nay đã hoàn toàn biến mất khỏi thế gian, từ gia chủ cho đến người hầu, không tha cho bất kỳ ai cả.

Quay đầu lại liếc nhìn Hà gia một cái, Thương Huyền khẽ thở dài một hơi, hắn ta biết rất trong Hà gia có rất nhiều người vô tội, nhưng không có cách nào cả, Hà gia chủ đã âm thầm cấu kết với Tu ma giả nên Hà gia nhất định phải bị tiêu diệt, bởi vì thất đại bá chủ thế lực không có thời gian để xác định từng người một ai là người vô tội, ai là người có tội, đương nhiên cách tốt nhất là tiêu diệt tất cả.

Vì sự an toàn của toàn thể Thiên Thần lục địa, chuyện này không còn cách nào cả, còn Hà gia chủ, đương nhiên cũng chưa bao giờ nghĩ rằng chính vì sự âm thầm cấu kết của mình với Tu ma giả mà đã khiến toàn bộ Hà gia bị tiêu diệt chỉ trong chớp mắt. Còn thủ đoạn của Cửu Tiêu Cung càng không để lại chút cơ hội sống sót nào cho Hà gia, hoàn toàn cắt đứt dòng máu của cả Hà gia.
 
Kiếm Chủ Bát Hoang - Hàn Vô Phong
Chương 203: Mấy vị Ma Sứ khác sao?


Sau khi Hà gia bị tiêu diệt, Thương Huyền thật sự dẫn người đi tới Lý gia, Lý gia thấy đám người Thương Huyền đến thì cực kỳ hoảng hốt, e sợ rằng mình sẽ rơi vào kết cục giống như Hà gia.

Cung kính mời đám người Thương Huyền vào trong nhà, đám người Thương Huyền ở lại Lý gia liên tiếp ba ngày vẫn chưa phát hiện Lý gia có dấu hiệu thông đồng với Tu ma giả nào cả, bọn họ đã có thể phán đoán sơ bộ rằng Lý gia này trong sạch, vậy nên Thương Huyền hạ lệnh bắt đầu điều tra người dân thường trong Lư Thành.

Trong hai gia tộc lớn ở Lư Thành, Hà gia đã bị tiêu diệt, mà Lý gia lại trong sạch, như vậy tiếp theo đương nhiên là điều tra đến những dân thường rồi.

Mà muốn tìm ra người có quan hệ với Tu ma giả từ trong những người dân thường thì hiển nhiên không phải là một chuyện đơn giản, trong đó khối lượng công việc rất lớn, khó có thể tưởng tượng được, nhưng cũng không có biện pháp gì khác, cho dù khó khăn to lớn cũng nhất định phải làm được.

Lấy Lý gia làm chỗ đóng quân, mọi người của Thiên Kiếm Phong rất nhanh đã bắt đầu dọn dẹp toàn bộ Lư Thành, bảy ngày sau, trong Lư Thành tổng cộng có một nghìn tám trăm người bị bắt.

Trong một nghìn tám trăm người này, có ba trăm người chính là Tu ma giả ẩn nấp trong Lư Thành, mà một nghìn người còn lại phát hiện có chứng cứ xác thực chứng minh bọn họ có quan hệ với Tu ma giả, về phần năm trăm người cuối cùng thì chỉ bị tình nghi.

Cả một nghìn tám trăm người bị bắt, cuối cùng, toàn bộ những người này đều bị Thương Huyền bí mật xử tội chết ở Lý gia.

Tất cả người dân Lư Thành hoảng sợ, ngay khi mọi người đều cho rằng đám người Thương Huyền còn có thủ đoạn khác, thì khiến cho người ta thật không ngờ chính là đám người Thương Huyền lại rời đi.

Toàn bộ Lư Thành đã bị loại trừ sạch sẽ, vậy tự nhiên bọn họ cũng không cần ở lại nữa, mà bọn Thương Huyền còn phải sang thành trì tiếp theo, thời gian cực kỳ gấp gáp.

Sau khi đám người Thương Huyền rời đi, Lư Thành hoàn toàn trở thành thiên hạ của Lý gia, mà đối với đợt thanh trừng đột ngột này của Cửu Tiêu Cung, sau này dân chúng Lư Thành hồi tưởng lại vẫn cứ cảm thấy kinh hãi không thôi.

Ở toàn bộ Trung Thổ thần vực, chuyện ở Lư Thành có thể nói là đâu đâu cũng có. Trong khi toàn bộ bảy đại thế lực bá chủ dốc sức loại bỏ Tu ma giả, trong tòa thành trì thần bí dưới lòng đất kia, là nơi đóng quân của Tu ma giả, một đám Tu ma giả tầng lớp cao đang tụ họp chung một chỗ.

Trong đó, trên vị trí chủ toạ vẫn là vị Tu ma giả Chúa Tể mặc áo bào đen, ánh mắt hắn ta đảo qua hơn mười Tu ma giả Đạo Tôn Cảnh phía dưới, thanh âm khàn khàn chậm rãi truyền ra từ trong miệng.

“Chuyện Thiên Thần lục địa loại bỏ các Tu ma giả của ta, các ngươi đều biết rồi chứ?”

Nghe thấy lời này, tất cả mọi người đều khẽ gật đầu, sau đó, một người mặc áo bào đen trong đám người đứng dậy cung kính hành lễ nói:

“Ma Sứ đại nhân, lần thanh tẩy này của Thiên Thần lục địa có quy mô lớn đến mức khó có thể tưởng tượng được, xem ra bọn họ thật sự muốn bắt giết hết tất cả chúng ta.”

“Đúng vậy, căn cứ vào tin tình báo truyền tới từ phía dưới, hiện giờ ở Trung Thổ thần vực, gần một phần năm người nằm vùng phe chúng ta đã bị tiêu diệt rồi.” Một người đàn ông áo choàng đen khác nói thêm.

Nghe hai người nói, tên Chúa Tể mặc áo bào đen được gọi là Ma Sứ này khàn giọng cười nói:

“Đúng vậy, xem ra Thiên Thần lục địa này đã đoán được mục đích của chúng ta rồi, bọn họ không muốn để cho chúng ta khai thông đường hầm không gian, cho nên chuẩn bị bắt hết chúng ta rồi.”

Ma Sứ đã đoán ra ý nghĩ của Cửu Tiêu Chúa Tể bọn họ, đối với việc này, một đám cường giả hắc bào phía dưới cũng lần lượt mở miệng nói.

“Ma Sứ đại nhân, thuộc hạ cho rằng chúng ta không thể ngồi chờ chết được nữa, cứ tiếp tục như vậy, tình huống của chúng ta sẽ càng thêm nguy hiểm, đến lúc đó chỉ sợ ngay cả Ma Thành cũng sẽ bị bọn họ phát hiện ra mất.”

“Đúng vậy, Ma Sứ đại nhân, Ma Thành là nền móng của chúng ta, một khi nơi này bị hủy diệt thì mọi chuyện sẽ chấm hết mất thôi.”

Một đám Tu ma giả mặc áo bào đen xôn xao mở miệng, mà Ma Thành trong miệng bọn họ chính là tòa thành trì dưới lòng đất này, nơi đây là trung tâm của tất cả Tu ma giả ở Thiên Thần lục địa, chuyên phụ trách quản lý, chỉ huy, Tu ma giả ẩn núp khắp Thiên Thần lục địa, một khi Ma Thành bị các đại Chúa Tể tìm được, vậy giới Tu ma giả sẽ xong đời rồi.

Nghe mọi người ở phía dưới nói như vậy, sắc mặt Ma Sứ đại nhân ẩn giấu dưới lớp áo bào đen vô cùng bình tĩnh, nửa ngày sau mới chậm rãi mở miệng nói.

“Chuyện này ta cùng mấy vị Ma Sứ đại nhân khác cũng đã thương lượng rồi, đối mặt với cục diện khốn đốn trước mắt chỉ có thể lấy lùi làm tiến, bọn họ không phải là muốn tìm chúng ta sao? Vậy chúng ta trực tiếp khơi mào chiến đấu với họ đi.”

Mấy vị Ma Sứ khác sao? Nếu như lúc này có người của Thiên Thần lục địa ở đây thì chắc chắn bọn họ sẽ cảm thấy vô cùng chấn động. Tu ma giả ở Thiên Thần lục địa không chỉ có một vị Ma Sứ, lại còn có những vị Ma Sứ khác, nói cách khác, Chúa Tể Tu ma giả một phương không chỉ có một người.

Theo lời của vị Ma Sứ này truyền xuống, mọi người phía dưới ai nấy đều ngây ngẩn cả người, đây là ý gì cơ? Muốn chủ động khai chiến với Thiên Thần lục địa ư? Chỉ là lấy thực lực của Tu ma giả một phương căn bản cũng không thể là đối thủ của Thiên Thần lục địa được, trực tiếp khai chiến chẳng khác nào tự mình đi tìmtìm đường chết cả.

Nhìn ra nghi hoặc trong lòng mọi người, Ma Sứ đại nhân lạnh lùng cười nói:

“Chủ động lộ diện, hình thành ít nhất tổng cộng hai mươi chiến tuyến ở khắp các nơi trên Thiên Thần lục địa. Trong lúc giao chiến không cần các ngươi đi liều mạng với người của Thiên Thần lục địa, chỉ cần hấp dẫn lực chú ý của bọn họ là được.”

“Như hôm nay, Thiên Thần lục địa tổ chức cuộc thanh trừng lớn đơn giản cũng chỉ là muốn bức ép chúng ta xuất hiện mà thôi. Như thế, còn không bằng chúng ta dứt khoát lộ diện, cứ như vậy, không chỉ có thể hấp dẫn lực chú ý của Thiên Thần lục địa, để cho bọn họ đặt hết tất cả lực chú ý lên cuộc chiến và chúng ta, mà trong khi đó, chúng ta cũng có thể mượn chuyện này kéo dài thời gian, chỉ cần kiên trì đến khi chìa khóa thức tỉnh, đến lúc đó lập tức có thể chiếm được Thiên Thần lục địa trong một lần hành động.”

Không phải chân chính khai chiến chính diện mà là thông qua việc chủ động hiện thân, lợi dụng chiến tranh để dời lực chú ý của Thiên Thần lục địa, đồng thời kéo dài thời gian.

Đương nhiên, biện pháp này nhất định sẽ làm cho Tu ma giả một phương tổn thất trầm trọng, nhưng ngoài cách này ra cũng không còn biện pháp nào tốt hơn cả, cần mấy năm nữa mới tới lức chìa khóa thức tỉnh, trước đó, Tu ma giả còn cần phải tiếp tục kiên trì.

Nghe Ma Sứ đại nhân nói lời này, đông đảo Tu ma giả phía dưới trầm mặc không nói, bọn họ đều biết đây là biện pháp khả thi duy nhất rồi, nửa ngày sau, mọi người lần lượt gật đầu đáp lại.

Đối mặt với cuộc thanh trừng quy mô lớn của Thiên Thần lục địa, phía Tu ma giả cũng rất nhanh tìm ra cách đối phó, mà quyết định như vậy sẽ nhanh chóng dẫn tới cuộc chiến bùng nổ giữa giới Tu ma giả và Thiên Thần lục địa.

Một ngày sau, trong một tòa thành lớn ở Đông Dương vực, trong lúc bất chợt. có hơn mười nghìn Tu ma giả xuất hiện, nhưng nửa giờ ngắn ngủi đã đánh hạ được tòa thành trì này, hơn nữa còn tàn sát trên cả tòa thành trì đến mức hầu như không còn gì cả. Chỉ vỏn vẹn trong vòng mấy tiếng đồng hồ, tòa thành trì này đã trở thành địa bàn của Tu ma giả.

Tu ma giả lần đầu tiên lộ diện, mà đây vẻn vẹn chỉ mới là khởi đầu, sau Đông Dương vực là Tây Hải vực, Nam Phong vực, Bắc Nhạc vực, tam đại địa vực này lần lượt có lượng lớn Tu ma giả xuất hiện.

Mà những Tu ma giả này không ngừng tấn công tàn sát, ngoại trừ Trung Thổ thần vực ra thì bốn đại vực khác nhanh chóng bị Tu ma giả chiếm lấy không dưới ba mươi tòa thành trì trong vòng ba ngày ngắn ngủi, mà những thành trì này đều là thành lớn trong tứ đại vực, đồng thời cũng nắm giữ vị trí địa lý cực kỳ quan trọng, không phải vị trí chiến lược trọng yếu thì cũng là tuyến đường giao thông quan trọng, mà nay toàn bộ những nơi đó đều đã bị Tu ma giả chiếm lĩnh toàn bộ.
 
Kiếm Chủ Bát Hoang - Hàn Vô Phong
Chương 204: Tu ma giả Chúa Tể.


Trong vòng ba ngày ngắn ngủi, Tu ma giả vốn rất khó tìm thấy tung tích, vậy mà lại xuất hiện với quy mô rất lớn, chỉ công tác thống kê bước đầu, số lượng Tu ma giả trong tứ đại vực đã đạt đến trên trăm vạn người.

Trên trăm vạn Tu ma giả, dĩ nhiên điều này đối với Thiên Thần lục địa trăm triệu dân số mà nói, không tính là cái gì, chẳng qua bên dưới trăm vạn Tu ma giả này, còn có số lượng người bám gót theo đuôi rất nhiều.

Những người đi theo này đều là người của các thế lực và gia tộc lớn trong Thiên Thần lục địa, bọn họ không chỉ là âm thầm thông đồng với Tu ma giả, mà đã hoàn toàn bị Tu ma giả tẩy não. Lấy mục tiêu chính là trở thành Tu ma giả, người như vậy, bọn họ tự xưng là ma bộc, ngụ ý là nô bộc của Tu ma giả.

Những ma bộc này đã ngang nhiên lựa chọn phản bội dân tộc, đồng thời, số lượng của bọn họ càng khiến cho nhân loại kinh hãi, số lượng lên tới trên cả ngàn vạn.

Tu ma giả phản kích bất ngờ, khiến Thiên Thần lục địa căn bản không hề nghĩ đến, nhất là không nghĩ tới thế lực của Tu ma giả vậy mà đã phát triển tới mức độ này rồi.

Từ đầu đến cuối, các đại Chúa Tể chưa bao giờ xem thường sự nguy hiểm của Tu ma giả, nhưng mà xem ra bây giờ, lực lượng Tu ma giả còn sót lại ở Thiên Thần lục địa, còn nghiêm trọng hơn rất nhiều so với mọi người dự đoán.

Thần điện trên núi Thiên Thần, lúc này hóa thân thần niệm của mười vị Chúa Tể đang tề tụ một phòng, Vạn Binh Chúa Tể dẫn đầu mở miệng nói: “Các vị, trong việc Tu ma giả ồ ạt xuất hiện, các ngươi nghĩ như thế nào?”

“Đây không phải vừa đúng lúc sao? Đúng lúc để chúng ta tiêu diệt sạch những Tu ma giả này trong một lần ra tay.” Nghe Vạn Binh Chúa Tể nói lời này, Phần Thiên Chúa Tể lạnh lùng nói.

“Ta cảm thấy không thể làm như vậy được, sự xuất hiện của Tu ma giả có chút quỷ dị, sợ có gì đó ẩn giấu bên trong, hơn nữa hiện tại chúng ta không thể xác định được năng lực thực sự của Tu ma giả mạnh bao nhiêu, bọn họ ở trong tối, mà chúng ta lại ở ngoài sáng, cẩn thận trúng kế đấy.” Thiên Cơ Chúa Tể nói.

“Ta đồng ý với lời của Thiên Cơ, nhưng mà nếu Tu ma giả đã xuất hiện, vậy chiến tranh tất nhiên là không thể tránh được, nhưng mà ta cho rằng, chúng ta nên bắt đầu từ một vực trước, xem thử thực lực của Tu ma giả này.” Cửu Tiêu Chúa Tể nói.

Hiện giờ trong bốn đại vực đã có ba mươi thành trì bị Tu ma giả chiếm cứ, Cửu Tiêu Chúa Tể đề nghị, trước tiên lựa chọn một vực để khai chiến, lấy cái này để thử một chút thực lực của Tu ma giả.

Một hồi thảo luận, cuối cùng các Chúa Tể quyết định, bắt đầu từ Nam Phong vực. Ở Nam Phong vực, số lượng thành trì mà Tu ma giả chiếm cứ là ít nhất, chỉ có năm tòa thành, đồng thời nhân số cũng ít nhất, lấy làm nơi bắt đầu khai chiến là thích hợp nhất.

Đã có quyết định, các Chúa Tể cũng bắt đầu triệu tập tinh binh cường tướng dưới trướng của mình, chỉ trong chốc lát, thế lực của bảy đại bá chủ thêm phần đông thế lực lệ thuộc. Trong vòng một ngày ngắn ngủi, đã có năm mươi vạn đại quân xuất phát từ Trung Thổ Thần vực, đi thẳng đến Nam Phong vực.

Mà người tổng phụ trách của trận chiến này, bất ngờ chính là Man Thú Chúa Tể, cũng chính là sư phụ của Man Vương Thái Cổ, một Chúa Tể ẩn thế.

Đối mặt với Tu ma giả, Man Thú Chúa Tể - ba vị Chúa Tể ẩn thế cũng đứng ngồi không yên, lần này Man Thú Chúa Tể tự mình ra tay, phụ trách cuộc giao tranh chính diện với Tu ma giả, mà trận chiến này, cũng là trận chiến đầu tiên mà Thiên Thần lục địa dùng để tìm hiểu Tu ma giả.

Chúa Tể khác án binh bất động cũng là vì lo lắng Tu ma giả sẽ đột nhiên đánh lén Trung Thổ Thần vực, dù sao Trung Thổ Thần vực mới là trung tâm của Thiên Thần lục địa. So sánh với bốn đại vực khác, Trung Thổ Thần vực quá quan trọng, nơi đây không thể thất thủ, cho nên cần phải có đủ số lượng cường giả tọa trấn, hơn nữa, tốc độ của Chúa Tể rất nhanh, nếu có tình huống khẩn cấp, bọn họ hoàn toàn có thể tiếp viện cho Nam Phong vực đầu tiên.

Nam Phong vực nghiễm nhiên trở thành tiêu điểm của cả Thiên Thần lục địa, cùng lúc đó, cùng với sự xuất hiện của Tu ma giả và những cuộc thảm án đồ thành diệt tộc không ngừng lan rộng, phần lớn dân chúng của Thiên Thần lục địa cũng đã biết về chuyện Tu ma giả, đồng thời cũng hiểu được cuộc thanh trừ lớn thời gian trước thật ra chính là để quét sạch Tu ma giả đang ẩn núp trong bóng tối.

Bóng ma chiến tranh vẫn luôn ẩn giấu trong bóng tối, rốt cuộc cũng hoàn toàn bị kéo ra ánh sáng vào giờ khắc này. Cùng với năm mươi vạn đại quân của Thiên Thần lục địa đang xuất phát tiến về Nam Phong vực, trái tim của mọi người đều thắt chặt, Thiên Thần lục địa vốn vẫn luôn hòa bình mấy ngàn năm, lúc này dường như lại lâm vào vực sâu chiến tranh, giống như ba ngàn năm trước, ngọn lửa chiến tranh lại quét khắp mọi nơi.

Trong một dãy núi liền nhau, lúc này ở trên ngọn núi cao nhất có một gã đàn ông trung niên thân hình cao lớn cường tráng, diện mạo thô cuồng hung ác, trên người mặc chiến giáp đang đứng ngạo nghễ.

Trong đôi mắt thâm thúy dường như phát ra một đạo sát ý làm cho người ta sợ hãi, người này chính là sư phụ của Man Vương Thái Cổ, Man Thú Chúa Tể.

Là một Chúa Tể, Man Thú Chúa Tể cũng tạo cho người ta một loại tự tin cực hạn, chẳng qua bây giờ trong sự tự tin lại ẩn chứa cả nỗi lo lắng nhàn nhạt, dường như là hắn ta đang lo lắng gì đó.

Không hề nói gì, hắn ta nhìn chằm chằm phía chân trời hồi lâu, cuối cùng, Man Thú Chúa Tể bước từng bước ra, thân hình biến mất ngay tại chỗ trong nháy mắt.

Năm mươi vạn đại quân võ giả xuất phát từ Trung Thổ Thần vực, dựa vào các loại yêu thú phi hành, chỉ tốn ba ngày ngắn ngủi đã tới biên cảnh của Nam Phong vực, mà trước mặt bọn họ, mối ngăn trở đầu tiên đã xuất hiện.

Năm tòa thành trì bị Tu ma giả công chiếm, tòa đầu tiên đang xuất hiện trước mặt của đám người Thiên Thần lục địa tên là Thành Nam Quan, là con đường duy nhất từ Trung Thổ Thần vực tiến vào Nam Phong vực.

Trên mảnh đất hùng vĩ sừng sững, tràn đầy thiết huyết, mà đồng thời ở trên tường thành Nam Quan, một gã Tu ma giả mặc áo bào đen, cùng với một gã ma bộc mặc đồ đen đã sớm bày thế trận đón địch ở đây rồi.

Vốn dĩ Thành Nam Quan là một thị trấn thiết huyết quan trọng trong việc bảo hộ phía Nam Trung Thổ Thần vực, mà nay, lại trở thành cửa khẩu khó mà vượt qua để ngăn cản đại quân của Thiên Thần lục địa.

Cưỡi yêu thú bay đến trước Thành Nam Quan, đối mặt với sự xuất hiện của năm mươi vạn đại quân Thiên Thần lục địa, mỗi một tên thuộc nhóm Tu ma giả trên Nam Quan đều lộ ra một nụ cười âm lãnh, một gã Tu ma giả Đạo Tôn cảnh mở miệng nói.

“Đám kiến hôi của Thiên Thần lục địa, các ngươi đến đây để tìm chết sao?”

Cùng với lời nói của tên Tu ma giả này, một trận tiếng cười bùng lên, giống như ở trong mắt của nhiều Tu ma giả, người Thiên Thần lục địa chỉ là thịt cá nằm trên thớt mà thôi.

Cũng chính trong tiếng cười nhạo này, một đạo uy áp kh*ng b* từ trên trời giáng xuống, lập tức nhìn thấy thân ảnh của Man Thú Chúa Tể xuất hiện ở phía chân trời.

Cao lớn khôi ngô, cùng với sự xuất hiện của Man Thú Chúa Tể, trên gương mặt phần lớn cường giả của Thiên Thần lục địa lộ ra sự tự tin. Đối với bọn họ mà nói, Chúa Tể chính là tín ngưỡng tinh thần, chính là hậu thuẫn lớn mạnh nhất của bọn họ, lúc này cùng với hiện thân của Man Thú Chúa Tể, nỗi bất an trong lòng bọn họ nhanh chóng tan thành mây khói.

Ánh mắt bình tĩnh nhìn chăm chú vào cửa ải nguy hiểm trước mắt, tầm mắt của Man Thú Chúa Tể dừng lại ở trên tòa tháp cao nhất trong Thành Nam Quan, từ xa nhìn lại, mơ hồ có thể nhìn thấy, ở chỗ cao nhất của tháp cao, có một gã hắc bào và bóng người đang ngồi xếp bằng ở nơi đó.

“Chuyện đến nước này rồi mà ngươi còn không hiện thân sao? Tu ma giả Chúa Tể.” Lời nói bình tĩnh phát ra, nghe Man Thú Chúa Tể nói lời này, người mặc hắc bào trên tháp cao mỉm cười nói.

“Thiên Thần lục địa, không hổ là nơi mà Tu ma giả bọn ta vẫn luôn muốn chinh phục, mảnh đất địa linh nhân kiệt.” Dứt lời, cũng không thấy người hắc bào có động tác gì, nhưng mà thân hình cũng từ từ tiêu tán, giây sau hắn ta đã xuất hiện ở ngoài Thành Nam Quan, đứng đối diện với Man Thú Chúa Tể, hai đại Chúa Tể đứng ngạo nghễ phía chân trời.
 
Kiếm Chủ Bát Hoang - Hàn Vô Phong
Chương 205: Rút lui!”


Bên phía Tu ma giả cũng có Chúa Tể tồn tại, đối mặt với tên Ma Sứ mắc áo bào đen này, mặc dù sắc mặt Man Thú Chúa Tể bình tĩnh nhưng trong lòng lại có một loại dự cảm chẳng lành, e rằng phía Thiên Thần lục địa đã xem thường lực lượng của Tu ma giả rồi.

Hai đại Chúa Tể đối nghịch, hai luồng uy áp kh*ng b* ép tới khiến cho tâm thần mọi người ở đây đều cảm thấy chấn động mạnh. Cho dù là bên phía Thiên Thần lục địa hay là bên phía Tu ma giả đều cảm nhận được một luồng áp lực to lớn. Dưới sự đè ép của luồng áp lực kia, không khí dường như trở nên nặng nề hơn rất nhiều.

Hai quân giằng co, đối mặt với Tu ma giả, Man Thú Chúa Tể đương nhiên là không có chuyện gì để nói. Tu ma giả đã từng suýt chút nữa hủy diệt Thiên Thần lục địa, bây giờ lại một lần nữa gặp nhau, ngoài liều chết chiến đấu ra ra hiển nhiên là không có con đường thứ hai.

“Giết…”

Giọng nói chấn động trời cao truyền ra từ trong miệng Man Thú Chúa Tể, chỉ là một chữ giết vô cùng đơn giản. Nghe xong lời này, năm mươi vạn đại quân bên phía Thiên Thần lục địa dưới sự dẫn dắt của siêu cấp cường giả Đạo Tôn Cảnh lập tức phóng về phía thành Nam Quan.

Chúa Tể đã ra lệnh, đại chiến bùng nổ, đối mặt với luồng công kích của Thiên Thần lục địa, Ma Sứ mặc hắc bào chỉ lạnh lùng nói:

“Giết hết những con kiến hôi này cho ta!”

Kèm theo tiếng nói, Tu ma giả và nhóm ma bộc cũng xuất động toàn tuyến, lúc này hai phe quân đang chiến đấu kịch liệt với nhau.

Ngay khi hai quân cùng lúc bùng nổ trận chiến đấu kịch liệt, Man Thú Chúa Tể bước từng bước ra, thân thể nháy mắt xuất hiện ở trước người Hắc Bào Ma Sứ. Một quyền đấm ra tưởng như bình thường, nhưng chính vì một quyền này, không gian dường như bị bóp méo bởi một lực quá lớn.

Không hổ là Chúa Tể, uy lực của một quyền đã đủ để đánh nát không gian rồi.

Sức mạnh thật lớn, uy thế lấn át người khác. Đối mặt với một quyền của Man Thú Chúa Tể, Hắc Bào Ma Sứ chỉ cười lạnh lùng, hắn ta đưa tay phải ra chậm rãi vẽ một vòng tròn ở trên không trung, luồng linh lực màu đen đột nhiên xuất hiện, hình thành một lá chắn linh lực màu đen ở trước người hắn ta.

Nhục quyền đánh thật mạnh vào trên lá chắn linh lực màu đen, một luồng dư âm kinh khủng trực tiếp nổ mạnh, nói một cách không hề khoa trương chút nào, cho dù là cường giả Đạo Tôn Cảnh cũng khó mà ngăn cản được nguồn dư âm này.

Vẻn vẹn chỉ là sức mạnh của một kích đã có uy lực như thế, có thể thấy được Chúa Tể rất mạnh mẽ. Mà qua nhiều năm như vậy, bởi vì hòa bình của Thiên Thần lục địa, các Chúa Tể cũng hiếm khi tự mình ra tay. Bây giờ, hai đại Chúa Tể dùng hết sức chiến một trận, trời đất dường như vì thế mà biến sắc, mấy ngàn năm, cuối cùng Thiên Thần lục địa lại một lần nữa nghênh đón đại chiến giữa những vị Chúa Tể.

Một kích đã hạ xuống, cho dù là Man Thú Chúa Tể hay là Hắc Bào Ma Sứ, không ai trong hai người có thể chiếm được lợi, Hắc Bào Ma Sứ đã lợi dụng lá chắn quỷ dị kia thành công đỡ được công kích của Man Thú Chúa Tể, cười lạnh nói:

“Tới lượt ta rồi!”

Tiếng nói vừa rơi xuống, Hắc Bào Ma Sứ hóa chưởng thành quyền, trên nắm đấm xuất hiện tầng tầng linh lực màu đen, một quyền đánh ra giống như rồng ma xuất hải. Luồng linh lực màu đen đột nhiên nổ tung, trong nháy mắt đã bao phủ Man Thú Chúa Tể.

“Hắc Ma Thao Thiên.” Trong miệng hắn ta khẽ quát.

Hắc Ma Thao Thiên, đây chính là chiêu thức của Tu ma giả. Man Thú Chúa Tể bị linh lực màu đen bao phủ, lập tức cảm giác được một luồng khí tức cực kỳ nguy hiểm đánh úp lại.

“Ăn mòn…”

Man Thú Chúa Tể nhanh chóng nhìn ra những linh lực màu đen này có tính ăn mòn. Hơn nữa loại tính chất ăn mòn này lại không chỉ giới hạn ở vật thể, ngay cả linh lực cũng bị ăn mòn theo.

Thủ đoạn này đúng là rất quỷ dị, hơn nữa đây là lần đầu tiên hắn ta giao thủ với Tu ma giả, trong chốc lát cũng có phần trở tay không kịp.

Man Thú Chúa Tể đang bị luồng linh lực màu đen bao vây ở bên trong, hắn ta đột nhiên đánh ra một chưởng, linh lực trong cơ thể giống như con sóng lớn phóng lên tận trời:

“Vạn Linh Triều Tịch.”

Linh lực hóa thành con sóng lớn cao mấy trăm thước, trực tiếp tách rời linh lực màu đen ở quanh người hắn ta ra.

Man Thú Chúa Tể đã phá giải một kích của Hắc Bào Ma Sứ, rồi sau đó hắn cũng không dừng lại, thân mình vừa động, trong nháy mắt đã tới gần Hắc Bào Ma Sứ.

Hắn là một gã thể tu, điểm mạnh của hắn chính là thân thể, trong số tất cả Chúa Tể ở Thiên Thần lục địa, thân thể của Man Thú Chúa Tể được xếp vào hạng nhất.

Chỉ có tiếp cận gần, vật lộn với Hắc Bào Ma Sứ thì hắn mới có thể hoàn toàn phát huy được uy thế của bản thân. Mà đối mặt với sự tiếp cận trong chớp nhoáng của Man Thú Chúa Tể, Hắc Bào Ma Sứ cũng ý thức được điểm này, biết thân thể của hắn ta không bằng Man Thú Chúa Tể cho nên mới lựa chọn lui về phía sau.

Hắn ta vừa lùi lại phía sau vừa không ngừng tiến hành công kích, nỗ lực giảm bớt tốc độ của Man Thú Chúa Tể, từ đó cũng kéo dài được khoảng cách. Chẳng qua, đối mặt với sự công kích liên tục của Hắc Bào Ma Sứ, Man Thú Chúa Tể đều dùng cách thức đơn giản và bạo lực nhất để phá giải, xông lên với tốc độ không giảm.

Ngươi rượt ta đuổi, cuối cùng, Man Thú Chúa Tể rốt cuộc cũng được như ý nguyện, hắn đã tiếp cận được người. Sức mạnh thân thể bạo phát toàn diện, mỗi một quyền đều chứa đựng sức mạnh kinh khủng đến cực hạn, cứ thế công kích về phía Hắc Bào Ma Sứ.

Không ngoài dự liệu, khi áp sát đánh giáp lá cà, Hắc Bào Ma Sứ quả thực không thể nào địch lại được Man Thú Chúa Tể. Chẳng qua, hắn ta dựa vào thủ đoạn kì quái của Tu ma giả cũng có thể đối kháng được chu toàn.

Chiến đấu tiếp tục diễn ra kịch liệt, hai đại Chúa Tể rõ ràng không hề nương tay chút nào, không ngừng xuất ra các loại võ kỹ mạnh mẽ, cùng lúc đó, chiến trường bên dưới cũng là tiếng hô giết rung trời.

Hai phe cộng lại đã có hơn trăm vạn người, lúc này giao chiếc ác liệt cùng một chỗ, đôi bên giống nhau đều là huyết chiến sinh tử. Chỉ trong vòng không đến một canh giờ ngắn ngủi đã có rất nhiều người ngã xuống, bên phía Thiên Thần lục địa như thế, mà bên Tu ma giả kia cũng như thế.

Chiến tranh không được phép nương tay dù chỉ một chút, cho nên mọi người vừa ra tay đã là sát chiêu, muốn dùng cách thức đơn giản mau lẹ đánh chết đối phương.

Máu chảy thành sông, thây chất thành núi, đây chính là khắc họa chân thật nhất về chiến tranh. Tại chiến trường hơn trăm vạn người chiến đấu kịch liệt này, lực lượng cá nhân cực kỳ nhỏ bé, trừ khi ngươi có khả năng đột phá Đạo Vương Cảnh có lẽ còn có thể thay đổi được một số chuyện, nếu không thì cũng như muối bỏ biển mà thôi.

Chiến đấu vẫn tiếp tục diễn ra ác liệt, đến cuối cùng, bên phía Thiên Thần lục địa bên này đã có chừng năm vạn người ngã xuống, người bị thương nhiều vô số kể. Mà phía Tu ma giả bên kia cũng giống như vậy, thương vong thậm chí còn vượt qua cả Thiên Thần lục địa.

Ngay lúc đôi bên chiến đấu đến mức khó hòa giải, ở trong không trung, Hắc Bào Ma Sứ dùng một chưởng bức lui Man Thú Chúa Tể, trong miệng thấp giọng quát:

“Rút lui!”

Không thể tiếp tục liều chết nữa, tại giây phút cuối cùng này, Hắc Bào Ma Sứ lại ra lệnh rút lui. Trong phút chốc, phần lớn Tu ma giả và ma bộc giống như đã có chuẩn bị từ sớm, bắt đầu đâu vào đấy lui về phía sau, chỉ để lại một ít tử sĩ phụ trách bọc hậu.

Tu ma giả bắt đầu rút lui, Hắc Bào Ma Sứ nhìn về phía Man Thú Chúa Tể, cười khẽ nói:

“Chúa Tể Thiên Thần lục địa, lần sau gặp lại nhé.”

Dứt lời, chỉ thấy tên Hắc Bào Ma Sứ kia nhanh chóng hóa thành một làn khói đen, đợi cho làn khói đen tán đi, thân thể hắn ta cũng biến mất không thấy đâu nữa. Rất rõ ràng, tên Hắc Bào Ma Sứ này đang nắm giữ một môn Ẩn Độn Thuật cao siêu, không cảm giác được dù chỉ là một tia khí tức.

Man Thú Chúa Tể nhìn đám Tu ma giả dần dần thối lui, sắc mặt hắn ta có phần khó coi. Mặc dù trận này có thể xem như bên phía Thiên Thần lục địa thắng lợi, thành công đoạt lại được thành Nam Quan, nhưng trong lòng Man Thú Chúa Tể chung quy vẫn cảm thấy có chút gì đó không đúng.

Bởi vì sau trận chiến này, thật ra Tu ma giả cũng không phải trả một cái gì quá đắt, mà thành Nam Quan lại giống như được bọn chúng chủ động chắp tay nhường cho bên ta vậy. Có lẽ ngay từ đầu, Tu ma giả cũng không nghĩ tới chuyện liều chết giữ lại thành Nam Quan.
 
Kiếm Chủ Bát Hoang - Hàn Vô Phong
Chương 206: Để lại người sống, bắt chúng lại.”


Nhíu mày nhìn vào nơi Hắc Bào Ma Sứ vừa đứng, trong lúc mơ hồ, Man Thú Chúa Tể đã đoán được, từ lúc bắt đầu, Tu ma giả đã không có ý định tử thủ ở Thành Nam Quan rồi.

Thu lại ánh mắt, nhìn xuống chiến trường phía dưới, lúc này, bên dưới chỉ còn lại một ít tử sĩ ma bộc đang ngăn cản đại quân của Thiên Thần lục địa, mà những người này chắc hẳn đã hạ quyết tâm hi sinh để những người khác có thể rút lui an toàn.

“Để lại người sống, bắt chúng lại.” Quát về hướng những siêu cấp cường giả Đạo Tôn cảnh phía dưới, với những tử sĩ này, Man Thú Chúa Tể muốn để lại người sống, có lẽ sẽ moi được một số thứ từ trong miệng họ, mặc dù khả năng này là rất nhỏ.

Nghe Man Thú Chúa Tể truyền lệnh, mọi người vốn đã chuẩn bị bắt sống những tử sĩ ma bộc, nhưng chỉ trước đó một chút, những tử sĩ ma bộc này vậy mà lại lựa chọn cùng nhau tự sát.

Bọn chúng vốn không cho phía Thiên Thần lục địa bất kì cơ hội nào, cũng không có nổi một người sống, sắc mặt Man Thú Chúa Tể âm trầm, chậm rãi đáp xuống tường thành Thành Nam Quan, từ nới này có thể thấy rõ, Thành Nam Quan lúc này đã biến thành một toà thành chết. Tu ma giả đã rút lui, trong Thành Nam Quan lúc này tràn ngập thi thể của bách tính, hiển nhiên cả toà thành này đều đã bị Tu ma giả tàn sát rồi.

Một trận chiến ác liệt, phe Thiên Thần lục địa tuy đã thành công giành lại Thành Nam Quan, nhưng cả toà thành lại không còn một ai sống sót, những gì còn lại chỉ là một đống thi thể mà thôi.

Nhìn những thi thể đang không ngừng toả ra mùi hôi thối, sắc mặt Man Thú Chúa Tể âm trầm, tuy rằng rất muốn đuổi theo Tu ma giả, nhưng rốt cuộc ông vẫn không hạ lệnh đuổi theo.

Đầu tiên, trải qua sự ngăn cản của các tử sĩ ma bộc vừa nãy, đại quân Tu ma giả đã hoàn toàn biến mất, hơn nữa, nếu tuỳ tiện truy kích, rất có thể sẽ bị trúng mai phục, hiện tại còn chưa biết thực lực của Tu ma giả mạnh yếu thế nào, nếu đột nhiên xuất hiện hai Ma Sứ, chỉ sợ đến cả Man Thú Chúa Tể cũng sẽ gặp nguy hiểm tính mạng. Cho nên kế hoạch tốt nhất bây giờ chính là làm gì chắc nấy, cứ chiếm lĩnh Thành Nam Quan trước, rồi hẵng tiến về Nam Phong Vực.

Hạ lệnh cho đại quân vào thành, thống kê số người tử vong của Thành Nam Quan, đồng thời tiến hành chôn cất, đề phòng ôn dịch xảy ra, cùng lúc đó, gia cố lại tuyến phòng thủ của Thành Nam Quan, tường thành cũng phải được sửa lại.

Trận chiến thành Nam Quan thoạt nhìn như đã kết thúc, nhưng Man Thú Chúa Tể lại không hề vui mừng chút nào, ngược lại lòng hắn ta lại có đôi chút bất an.

Không hề hay biết đại loạn bên ngoài, trong Hồ Bách Linh, trải qua gần một tháng bế quan, cuối cùng Tiêu Trần đã hoàn toàn luyện hoá được Kiếm chủng rồi.

Cùng với việc Kiếm chủng bị luyện hoá, cuối cùng Thiên Đạo Kiếm Phôi cũng có một chút thay đổi, Thiên Đạo Kiếm Phôi lúc trước chỉ là một kiếm phôi rất bình thường, nhưng giờ phút này, nó tựa như được mài giũa qua, đã có chút dáng dấp của Thần kiếm, chỉ là nếu muốn thật sự thay da đổi thịt thì còn quãng đường rất dài phải đi.

Mặc dù không thể biến chất một cách hoàn toàn, nhưng lợi ích mà Kiếm chủng này mang lại cho Tiêu Trần không cần nói cũng biết, theo sự thay đổi của Thiên Đạo Kiếm Phôi, được ca tụng là một trong số những thể chất mạnh nhất, Thiên Đạo Kiếm Phôi cuối cùng cũng thể hiện ra sự hung dữ của nó rồi.

Chậm rãi mở hai mắt ra, nhả ra một ngụm khí bẩn, trên mặt nở một nụ cười nhàn nhạt, Tiêu Trần đã nắm giữ được một thủ đoạn vô cùng b**n th** từ Thiên Đạo Kiếm Phôi, là Linh Hồn Trảm Kích.

Cùng với lần nâng cấp này, Thiên Đạo Kiếm Phôi đã có thể tạo ra sự công kích, chỉ cần Tiêu Trần vừa nghĩ, Thiên Đạo Kiếm Phôi lập tức có thể phát ra một đạo kiếm khí, kiếm khí này sẽ không gây tổn thương lên cơ thể con người, vì mục tiêu của nó chính là linh hồn.

Trảm kích chuyên nhằm vào linh hồn, thử một chút, ở trạng thái sung mãn nhất, bây giờ hắn có thể phát ra ba đạo linh hồn trảm kích, mà thời gian khôi phục chỉ có một ngày mà thôi.

Nhưng đừng cho rằng linh hồn trảm kích này không có tác dụng gì, ngược lại, sự kinh khủng của linh hồn trảm kích không hề kém bất kỳ Võ kỹ Thiên cấp nào.

Bởi vì linh hồn trảm kích là vô hình, kẻ địch rất khó phát hiện ra, trừ phi là người có linh hồn lực vô cùng mạnh, nếu không hiển nhiên là khó lòng phòng bị, mà một khi bị linh hồn trảm kích đánh trúng, đầu tiên linh hồn sẽ cảm thấy vô cùng đau nhức, sau đó cả người sẽ khựng lại trong chốc lát.

Đừng xem thường khoảnh khắc khựng lại này, trong lúc chiến đấu, có lẽ thắng thua sẽ được phân định trong chính khoảnh khắc đó.

Thử nghĩ mà xem, trong lúc đang chiến đấu với người khác, nếu Tiêu Trần đột nhiên tung ra một đạo linh hồn trảm kích, chắc chắn sẽ làm người khác khó lòng phòng bị, hơn nữa rất có khả năng sẽ cầm chắc thắng lợi.

Còn nữa, bị linh hồn trảm kích đánh trúng, không giống với những vết thương bình thường trên cơ thể, nó rất khó để khôi phục, đan dược chữa trị vết thương linh hồn vốn đã rất ít, hơn nữa còn khó để luyện chế, mà cho dù có thì giá cũng cao tới đáng sợ.

Cho nên, trong tình huống bình thường, võ giả thà chịu vết thương cơ thể cũng không muốn linh hồn bị thương, bởi vì quá khó để khôi phục, không có đan dược trợ giúp, chỉ dựa vào chính mình, trong thời gian ngắn vốn không thể nào chữa trị được.

Chính bởi vậy, một khi bị linh hồn trảm kích của Tiêu Trần đánh trúng, những người cùng cảnh giới cả đời không có khả năng khôi phục, còn với những người cảnh giới cao hơn, trừ phi có sự trợ giúp của đan dược, nếu không thì việc khôi phục cũng vô cùng khó khăn và tốn thời gian.

Sự kh*ng b* của linh hồn trảm kích làm cho Tiêu Trần cảm thấy vô cùng hài lòng, đây chắc chắn là đòn sát thủ của hắn, thật không ngờ, phép thần thông đầu tiên mà Thiên Đạo Kiếm Phôi cho mình vậy mà lại đáng sợ đến vậy.

Tiêu Trần hài lòng đứng dậy, nhẹ nhàng phủi đi lớp bụi trên người, vốn hắn còn muốn ở lại Hồ Bách Linh thêm một thời gian nữa, làm tu vi đột phá thêm chút nữa, nhưng tính thời gian, hắn cũng đã bế quan gần một tháng rồi, cho nên, hắn vẫn nên trở về Vô Trần cư một chuyến trước đã.

Đằng nào hắn cũng có lệnh bài của Cửu Tiêu Chúa Tể, bất cứ lúc nào cũng có thể vào Hồ Bách Linh, hôm nay về xem có chuyện gì xảy ra không đã, sau này lại trở về đột phá tu vi, cũng không lỡ mất nhiều thời gian.

Nghĩ vậy, Tiêu Trần trực tiếp rời khỏi Hồ Bách Linh.

Dọc đường trở về Vô Trần cư, ngay khi Tiêu Trần vừa về đến Thiên Kiếm Phong, nhanh chóng nghe rất nhiều đệ tử kể rằng Thiên Thần lục địa xảy ra biến lớn rồi.

Rất nhiều Tu ma giả xuất hiện, nhân số không dưới triệu người, hơn nữa dưới trướng Tu ma giả còn có những võ giả của Thiên Thần lục địa tự xưng là ma bộc, số lượng chúng còn lên tới hàng chục triệu người.

Hiện nay, trừ Tứ Đại Địa Vực của Trung Thổ Thần Vực ra, khắp nơi đều đã gặp phải công kích của Tu ma giả, mà vào mấy ngày trước, trận chiến Thành Nam Quan, dưới sự dẫn dắt của Man Thú Chúa Tể, Thiên Thần lục địa đã thành công lấy lại Thành Nam Quan.

Làm người ta không thể ngờ được là, ngay sau khi mất đi Thành Nam Quan, Tu ma giả của Nam Phong Vực vậy mà lại cùng nhau từ bỏ thành trì đã đến tay mình, bắt đầu triển khai đánh du kích với Thiên Thần lục địa.

Tu ma giả tới không bóng đi không hình, căn bản không thể tìm thấy vị trí của chúng, thỉnh thoảng lại có tên đột nhiên xông ra đánh cho ngươi trở tay không kịp, chính vì vậy, bây giờ Man Thú Chúa Tể ở Nam Phong Vực gặp phải cục diện vô cùng khó khăn, thậm chí ngay cả một vị Chúa Tể ẩn thế khác, Bá Quyền Chúa Tể cũng đã tới Nam Phong Vực để giúp Man Thú Chúa Tể một tay rồi.
 
Kiếm Chủ Bát Hoang - Hàn Vô Phong
Chương 207: Đan Vân Đạo Tôn


Bá Quyền Chúa Tể chính là sư phụ của Thần Quyền Lâm Nặc, cũng giống như Man Thú Chúa Tể vậy, Bá Quyền Chúa Tể không xây dựng thế lực của riêng mình, thuộc loại Chúa Tể Đại Năng lánh đời.

Theo sự xuất hiện Bá Quyền Chúa Tể, hiện nay toàn bộ Nam Phong Vực chẳng khác nào hội tụ hai vị Chúa Tể, chẳng qua cho dù như thế, cũng khó có thể tìm được hành tung của đám Tu ma giả.

Căn cứ suy đoán các đại Chúa Tể, Tu ma giả hẳn là nắm giữ một loại phương pháp ẩn nấp cực kỳ quỷ dị, cho dù là Chúa Tể Đại Năng cũng khó có thể phát giác được hơi thở Tu ma giả.

Cũng khó trách, Tu ma giả có thể ẩn núp âm thầm mấy ngàn năm ở Thiên Thần lục địa, đối với bọn họ mà nói chuyện trốn chạy, ẩn nấp chỉ e rằng cũng đơn giản như cơm bữa.

Nhưng bởi vì đám Tu ma giả chuyên ẩn nấp và đánh du kích này, làm cho Nam Phong Vực giống như lâm vào vũng bùn, mặc dù Thiên Thần lục địa đã đoạt lại được thành trì bị Tu ma giả chiếm cứ rồi, nhưng không có cách nào để đánh tan đại quân Tu ma giả trong một lần. Cùng lúc đó, năm toà thành mà Tu ma giả để lại cho Thiên Thần lục địa kia đều là những tòa tử thành, toàn bộ dân chúng trong thành đều bị Tu ma giả tàn sát sạch rồi.

Căn cứ theo đánh giá, năm tòa thành trì ở Nam Phong vực có tổng cộng năm ngàn vạn người bị tàn sát, cuộc tàn sát đẫm máu như vậy khiến cho tất cả mọi người ở Thiên Thần lục địa tức giận.

Trên đường không ngừng hỏi thăm tin vỉa hè, Tiêu Trần căn bản cũng nắm giữ được hình hình hiện nay của Thiên Thần lục địa, trong lòng Tiêu Trần Tâm đột nhiên cảm thấy lo lắng cho tình huống ở trong nhà..

Hôm nay Tứ Đại Vực cũng đã bị đám Tu ma giả tấn công, Đông Dương Vực cũng không phải là ngoại lệ, mặc dù Tiêu gia ở quận thành Lĩnh Sơn, chẳng qua là một thành nhỏ, hơn nữa lại vắng vẻ. Tu ma giả hẳn là sẽ không tiến công nơi đó, chẳng qua mọi việc đều có ngoại lệ, mà một khi Tu ma giả tiến công quận thành Lĩnh Sơn, chắc chắn là quận thành Lĩnh Sơn sẽ không ngăn được, do vậy, Tiêu gia chẳng phải gặp nguy hiểm sao?

Phụ thân và mẫu thân đều đang ở nhà, trái tim vẫn luôn canh cánh chuyện an nguy của hai người, Tiêu Trần đi thẳng tới rồi chỗ ở của Thương Huyền, chẳng qua sau khi hỏi thăm mới biết được, hôm nay Thương Huyền cũng không ở Thiên Kiếm Phong. Bởi vì chiến tranh bộc phát, rất nhiều cường giả của thất đại bá chủ thế lực đã bị phái đến biên giới Tứ Đại Địa vực trấn thủ, đợi chờ mệnh lệnh bước tiếp theo, mà ba người Thương Huyền mấy ngày trước đã tuân lệnh đi đến đóng ở thành Tây Quan thuộc Tây Hải Vực rồi.

Thương Huyền không có ở đây, không có cách nào, Tiêu Trần chỉ có thể trở về Vô Trần Cư trước, mà cũng chính sau khi trở về Vô Trần Cư, hai người Thanh Dao Thanh Lạc mới nói cho hắn biết rằng hôm nay Tần Thủy Nhu đang bế quan đột phá Minh Kính, khả năng cần một khoảng thời gian nữa thì nàng mới có thể xuất quan.

Đối với sự đột phá của Tần Thủy Nhu, Tiêu Trần không nói thêm gì, nếu nàng đang bế quan thì mình cũng không thể đi quấy rầy, trở về phòng, trong lòng trước sau cũng lo lắng chuyện phụ mẫu.

Một đêm im lặng, một đêm này Tiêu Trần gần như không hề tu luyện, hắn cứ suy nghĩ chuyện Đông Dương Vực, mà trải qua một đêm suy nghĩ thì cuối cùng Tiêu Trần quyết định đón toàn bộ người nhà đến Cửu Tiêu cung.

Có một số việc nhất quyết không thể đánh cược, mà Tiêu Trần cũng không dám đánh cược, giống như sự an nguy của phụ mẫu, Tiêu Trần hiển nhiên là không thể nào đánh cược được. Hiện nay Đông Dương Vực lâm vào chiến loạn, mà mình lại ở Cửu Tiêu Cung xa xôi, không thể nào nắm giữ tình hình trong nhà một cách kịp thời được. Vì vậy biện pháp tốt nhất chính là đưa phụ mẫu cùng với toàn bộ các tộc nhân đến Cửu Tiêu cung, đó mới là nơi an toàn nhất.

Lấy địa vị Tiêu Trần ở Cửu Tiêu cung, muốn tìm chỗ cho người Tiêu gia ở lại trong Cửu Tiêu cung cũng không phải chuyện gì khó, đi đòi một ngọn núi dành cho Đạo Tử là được, đến lúc đó hắn sắp xếp người Tiêu gia ở đó.

Trong lòng Tiêu Trần đã có quyết định, chẳng qua thế cục hôm nay hỗn loạn, nếu là một mình hắn đi trước, e rằng rất khó tới quận thành Lĩnh Sơn một cách an toàn, dù sao tu vi của hắn vẫn còn quá thấp.

Tiêu Trần cũng không phải là một tên ngốc, hắn rất rõ về tu vi chính mình, căn bản là không có chút tác dụng nào trong trận đại chiến này, thậm chí ngay cả tự vệ cũng khó, thế nên, lần này trước khi đi tới quận thành Lĩnh Sơn, chắc chắn còn cần cường giả Cửu Tiêu cung giúp đỡ.

Chỉ có điều, ba người Thương Huyền hôm nay cũng không ở Thiên Kiếm Phong, mà dường như tất cả những Phong chủ khác cũng đều chạy tới tiền tuyến, trong một thời gian Tiêu Trần đúng là không có sự lựa chọn thích hợp.

Nghĩ tới hẳn là nên đi cầu viện ai giúp đỡ, ngay từ đầu Tiêu Trần nghĩ tới Cửu Tiêu Chúa Tể, nhưng hắn cũng nhanh chóng lắc đầu bác bỏ, đối mặt với tình huống hôm nay, đương nhiên Cửu Tiêu Chúa Tể không thể nào thoát thân được, thế nên không thể theo mình đi Đông Dương Vực.

Cửu Tiêu Chúa Tể không được, đột nhiên Tiêu Trần nghĩ tới một người, Đan Vân Đạo Tôn, chính là sư phụ của mình. Mặc dù thường ngày ông ta vẫn luôn mang bộ dáng say khướt, cà lơ phất phơ, nhưng hắn cũng là một siêu cấp cường giả Đạo Tôn cảnh, Đan Vân Đạo Tôn chắc chắn là một sự lựa chọn thích hợp.

Nghĩ tới đây, Tiêu Trần trực tiếp chạy tới chỗ ở Đan Vân Đạo Tôn, chuyện làm cho hắn vui mừng chính là, Đan Vân Đạo Tôn không bị điều đi. Chỉ có điều, đối mặt với cục diện hôm nay mà người này lại còn đang uống rượu, hơn nữa vẫn là dáng vẻ say khướt như cũ.

Lười biếng tựa vào ghế dựa trong viện, trong ngực ôm một bầu rượu, sắc mặt hồng nhuận, mắt say lờ đờ, toàn thân mùi rượu, nhìn dáng vẻ của Đan Vân Đạo Tôn này, Tiêu Trần tiến lên nói với vẻ giận dữ: “Toàn bộ Thiên Thần lục địa đang rối loạn, ngài còn có tâm tình uống rượu ở chỗ này sao?”

“Ợ, không phải là còn có các Chúa Tể chống đỡ lấy sao, hơn nữa, ta không uống rượu thì còn có thể làm gì?” Nghe lời nói này của Tiêu Trần, Đan Vân Đạo Tôn ợ một hơi rượu, lười biếng trả lời.

Tiêu Trần rất hiểu tính cách của Đan Vân Đạo Tôn, hắn biết rõ ông ta lười biếng vô cùng, trừ rượu ra thì chẳng bao giờ để bất cứ chuyện nào trong lòng, dường như trời có sập xuống thì cũng không phải chuyện của ông ta vậy.

Tiêu Trần có phần chút bất đắc dĩ thở dài một hơi, không hề vòng vo mà nói luôn: “Sư phụ, ta có việc cần ngài giúp đỡ.”

Nói chuyện bản thân mình muốn đưa mọi người Tiêu gia về Cửu Tiêu cung xong, nghe Tiêu Trần nói vậy, Đan Vân Đạo Tôn cũng không đồng ý ngay lập tức, mà mỉm cười đầy vẻ sáng tỏ: “À, chuyện này, muốn ta đồng ý thì cũng có thể, nhưng mà ta có một điều kiện.”

Không từ chối, nhưng lại nhân cơ hội để bắt chẹt, nhìn gương mặt đầy ý xấu của Đan Vân Đạo Tôn, Tiêu Trần tức đến mức nghiến răng, cái ông này già đúng là không đứng đắn, giờ đã là lúc nào rồi mà còn nghĩ tới lợi dụng, hơn nữa còn bắt chẹt đúng đồ đệ của mình.

“Ngài nói đi, điều kiện gì.” Tiêu Trần tức giận nói.

“Rất đơn giản, vi sư ta giúp ngươi mang người Tiêu gia về, chỉ cần ngươi đồng ý với vi sư, thời gian kế tiếp, ngươi phải đi theo ta học luyện đan, không lên được trình độ luyện đan sư Huyền cấp, không được rời khỏi nơi này, sao nào?” Đan Vân Đạo Tôn cười nói.

Yêu cầu chính là bắt buộc Tiêu Trần học luyện đan, trong khoảng thời gian gần đây, toàn bộ tinh thần của Tiêu Trần đặt ở trên việc tu luyện võ đạo, đã rất lâu không có học qua luyện đan rồi.

Nghe lời này của Đan Vân Đạo Tôn, trong lòng Tiêu Trần tràn đầy sự khó chịu, còn có thể như vậy sao? Không trâu bắt chó đi cày rồi? Thế cục hôm nay đã rối loạn như vậy, còn luyện đan, luyện cái em gái ông, tăng tu vi mới là điều quan trọng nhất, nếu không đến lúc đó mạng cũng tiêu rồi thì lấy cái gì đi luyện đan?

Tuy lòng tràn đầy lửa giận, nhưng không còn cách nào khác, Tiêu Trần trầm mặc hồi lâu rồi cuối cùng gật đầu đáp với vẻ cực kỳ phẫn nộ: “Được, ta đồng ý với ngài.”
 
Kiếm Chủ Bát Hoang - Hàn Vô Phong
Chương 208: Chúa Tể đại năng sao?


Không còn cách nào, Tiêu Trần bị ép phải đồng ý với yêu cầu của Đan Vân Đạo Tôn, sau đó, hai người hẹn nhau một canh giờ sau xuất phát, Tiêu Trần lập tức quay người rời đi. Chuyến đi này tới Đông Dương vực tuy không thể nói là vô cùng hung hiểm, nhưng chắc chắn nguy hiểm trùng điệp, cho dù có Đan Vân Đạo Tôn bảo vệ, nhưng hắn cũng không thể chủ quan, cho nên trước khi đi, Tiêu Trần còn một số chuyện cần bàn giao lại cho hai cô gái là Thanh Dao Thanh Lạc.

Nhìn theo bóng lưng đang rời đi của Tiêu Trần, Đan Vân Đạo Tôn tựa mình trên ghế, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

Sở dĩ ông ta muốn ép Tiêu Trần theo con đường tu luyện đan dược của mình, hoàn toàn là vì Đan Vân Đạo Tôn mới nhìn ra sự hư phù trong khí tức của Tiêu Trần, mặc dù sự hư phù này đối với võ giả bình thường căn bản cũng không có gì đặc biệt, nhưng đối với Tiêu Trần, nếu như Tiêu Trần theo tốc độ này mà tiến hành đột phá, rất có thể tạo thành căn cơ bất ổn, từ đó có thể sinh ra những ảnh hưởng không thể nghịch chuyển trong tương lai.

Mà việc luyện đan, một là có thể làm chậm tốc độ đột phá của Tiêu Trần, hai là có thể giúp Tiêu Trần ngưng tụ linh lực, làm ổn định căn cơ, đồng thời còn có thể nâng cao đan đạo tu vi, có thể nói là một công đôi ba chuyện.

“Tên nhóc nhà ngươi, tâm đang loạn rồi, cần phải biết những lúc thế này thì càng cần phải giữ được bình tĩnh, loạn thế sắp tới, nhanh chóng nâng cao năng lực đương nhiên là quan trọng, thế nhưng nếu vì thế mà bỏ qua căn cơ của bản thân, thế chẳng phải mất nhiều hơn được hay sao.”

Uống một ngụm rượu, Đan Vân Đạo Tôn nhẹ giọng thì thầm nói.

Có lẽ vì xuất hiện Tu ma giả, mà khiến cho trong òng Tiêu Trần sinh ra một cảm giác nôn nóng cực hạn, hắn luôn cảm thấy phải nhanh chóng nâng cao tu vi của bản thân, chính vì cảm giác nôn nóng này mà luôn khiến cho Tiêu Trần bất chấp tất cả để có thể đột phá một cách nhanh chóng.

Với tốc độ đột phá này, cùng với sự nôn nóng trong lòng, theo thời gian, dần dần Tiêu Trần bỏ qua căn cơ của bản thân, mà điều kiện lúc trước Đan Vân Đạo Tôn đưa ra, đó chính là để Tiêu Trần bình tâm trở lại, cho dù loạn thế có giáng xuống, cũng không thể vì vậy mà mất đi tấm lòng.

Không thể không nói, cho dù Tiêu Trần có tư chất nghịch thiên, nhưng tâm tính này thì còn kém xa so với lão quái vật Đan Vân Đạo Tôn này, chuyện này cũng không thể trách Tiêu Trần được, dù sao đi chăng nữa, Tiêu Trần cũng chỉ là thanh niên chừng hai mươi, tương lai vẫn còn dài, hiện tại Tiêu Trần chẳng qua chỉ là con chim ưng non còn đang học bay, muốn có thể sải cánh bay cao thì còn cần phải đi một đoạn đường rất dài.

Một canh giờ trôi qua, Tiêu Trần giao phó xong mọi việc, một lần nữa quay lại chỗ Đan Vân Đạo Tôn, sau đó, hai người họ không cưỡi Kim Sí Đại Bàng, mà dưới sự dẫn dắt của Đan Vân Đạo Tôn, hai người xông thẳng lên không trung, rồi vụt mất ở đường chân trời.

Tốc độ của của Đan Vân Đạo Tôn nhanh hơn rất nhiều so với Kim Sí Đại Bàng, bay vun vút ở chân trời, cảnh vật phía dưới, trong khoảnh khắc này đều trở nên mơ hồ, mà với tốc độ này, thì nhiều nhất là một ngày có thể tới thành Đông Quan rồi.

Đương nhiên, trên cơ bản thì Đan Vân Đạo Tôn vẫn chưa dùng hết toàn lực để đi đường, dù sao Đan Vân Đạo Tôn cũng là một nhân vật Chúa Tể thứ thiệt.

Giữa đường cũng không nghỉ ngơi, một ngày sau, hai người đã thành công đến thành Đông Quan.

Là một trong bốn cổng lớn của Trung Thổ Thần vực, thành Đông Quan giống với thành Nam Quan, cần phải đi qua Đông Dương vực để tới Trung Thổ Thần vực.

Điều mà người ngoài không biết, bây giờ bốn cổng lớn đông tây nam bắc, đều có Chúa Tể đại năng toạ trấn, mỗi cổng đều có hai vị Chúa Tể toạ trấn, sở dĩ như thế là để đề phòng Tu ma giả ồ ạt xâm phạm vào Trung Thổ Thần vực.

Chuyện chiến loạn ở tứ đại vực là điều không thể tránh khỏi, chí ít phải tuyệt đối đảm bảo an toàn cho Trung Thổ Thần vực, cho nên, các Chúa Tể phải ngăn chặn đám Tu ma giả bên ngoài Trung Thổ Thần vực.

Ở thành Nam Quan do Man Thú Chúa Tể và Bá Quyền Chúa Tể toạ trấn, ở thành Tây Quan do Cửu Tiêu Chúa Tể và Vạn Binh Chúa Tể toạ trấn, thành Bắc Quan do Phần Thiên Chúa Tể và Thần Phù Chúa Tể toạ trấn, thành Đông Quan thì do Mộc Thiên Chúa Tể và Thiên Đan Chúa Tể toạ trấn, còn hai Chúa Tể còn lại thì toạ trấn tại Trung Thổ Thần vực.

Chiến tranh bùng nổ khắp nơi, mỗi đại Chúa Tể đều đảm nhận nhiệm vụ riêng của mình, khi Tiêu Trần và Đan Vân Đạo Tôn tới thành Đông Quan, Thiên Đan Chúa Tể hiện thân, mà vừa thấy mặt, Thiên Đan Chúa Tể nói với Đan Vân Đạo Tôn với vẻ lạnh lùng:

“Thế nào, huynh chịu ra tay rồi sao?”

Giọng điệu có phần không thoải mái, đầy mùi chua ngoa, chỉ là nghe lời này của Thiên Đan Chúa Tể, Đàm Vân Đạo Tôn chỉ cười lớn nói: “Nương tử, nàng hiểu lầm rồi, ta đến để đưa người nhà của Tiêu Trần đến Cửu Tiêu cung.”

Ông ta hoàn toàn không có ý định trợ giúp Thiên Đan Chúa Tể trấn thủ thành Đông Quan, nghe những lời này của Đàm Vân Đạo Tôn, sắc mặc của Thiên Đan Chúa Tể càng thêm sắc lạnh, mà Tiêu Trần đứng bên lại sững sờ cả người.

Chuyện gì thế này? Thiên Đan Chúa Tể lại là nương tử của Đan Vân Đạo Tôn, thế chẳng phải nói sư nương của hắn lại là Chúa Tể đại năng sao?

Từ trước tới giờ hắn không hề hay biết mối quan hệ giữa Thiên Đan Chúa Tể và Đan Vân Đạo Tôn, Thiên Đan Chúa Tể nhìn hắn bằng ánh mắt vô cảm, có chăng thì chỉ có liếc nhìn một cái, tức giận nói với Đan Vân Đạo Tôn:

“Tuỳ huynh, dù sao ta cũng không trông cậy gì vào huynh được, nhưng ta chỉ muốn nhắc nhở huynh một câu, hiện tại Đông Dương vực đang rất phức tạp, Tu ma giả rất đông, bọn ta đã nhiều lần càn quét nhưng vẫn không có tác dụng gì, các người muốn đến quận thành Lĩnh Sơn, thì gần như phải đi qua toàn bộ Đông Dương vực, trong lúc đó rất có thể bị Tu ma giả tập kích, nên cẩn thận chút.”

Quận thành Lĩnh Sơn nằm ở nơi heo hút trong Đông Dương vực, cho nên muốn đến nơi đó, phải đi qua hết Đông Dương vực, có thể thấy được phần nào mức độ nguy hiểm của nó.

Trước lời nhắc nhở của Thiên Đan Chúa Tể, Đan Vân Đạo Tôn uống một ngụm rượu, rồi ợ hơi một cái, dường như chẳng hề để tâm chút nào.

“Thật không biết lòng người tốt, tuỳ huynh vậy.” Nhìn dáng vẻ của Đan Vân Đạo Tôn lúc này, Thiên Đan Chúa Tể quát lớn, khi giọng nàng ta vừa dứt, một siêu cấp cường giả Đạo Tôn cảnh vội vàng chạy vào, mang vẻ mặt rất nghiêm trọng, nhanh chóng bước tới trước mặt Thiên Đan Chúa Tể, cung kính hành lễ.

“Khởi bẩm Thiên Đan Chúa Tể, thám tử đến báo, phía ngoài trăm dặm có Tu ma giả và ma bộc tụ tập, nhân số không dưới hai trăm nghìn, chỉ sợ chẳng mấy chốc sẽ đem quân tập kích thành Đông Quan.”

Tu ma giả lại tụ tập, Thiên Đan Chúa Tể không còn xa lạ đối với chuyện tập kích bất ngờ như này nữa, trong khoảng thời gian này, cứ cách mấy ngày là Tu ma giả cứ tập kích một lần như vậy.

Chẳng qua là, những lần tập kích trước đây, nhiều nhất cũng chỉ có mấy chục nghìn người, số lần trên trăm nghìn cũng rất ít, nhưng mà lần này, Tu ma giả vậy mà lại tụ tập hai trăm nghìn người, quy mô mạnh hơn trước rất nhiều.

Sắc mặt dần trở nên nghiêm túc, đại quân Tu ma giả hai trăm nghìn người tấn công, chuyện này phải đối phó một cách cẩn trọng, nhìn thoáng qua Đan Vân Đạo Tôn, Thiên Đan Chúa Tể thản nhiên nói: “Đừng ra khỏi thành, chờ Tu ma giả rút lui rồi tính tiếp.”

Tu ma giả tấn công, lúc này mà ra khỏi thành quả là tự tìm đường chết, lời vừa dứt, không đợi Đan Vân Đạo Tôn trả lời, Thiên Đan Chúa Tể lập tức biến mất ngay tại chỗ, đương nhiên là đi bày binh đón địch.
 
Kiếm Chủ Bát Hoang - Hàn Vô Phong
Chương 209: Chuyện cực kì khó khăn.


Ở vào thời điểm này mà gặp phải Tu ma giả tiến hành tấn công quy mô lớn, thì rất rõ ràng là, trong một khoảng thời gian ngắn e là khó có thể ra khỏi thành, càng đừng nói đến chuyện đi tới quận thành Lĩnh Sơn.

Không có cách nào khác, chỉ đành ở lại bên trong thành Đông Quan này, đợi sau khi thành Đông Quan đánh lui Tu ma giả, rồi mới tìm cơ hội đến quận thành Lĩnh Sơn sau vậy.

Sau khi sắp xếp chỗ ở cho hai người Tiêu Trần, cũng chính vào lúc Tiêu Trần vừa đặt chân đến chỗ ở, Tần Hằng và mấy vị đệ tử của Thiên Kiếm Phong cũng chủ động đến cửa hỏi thăm.

Bọn họ được sắp xếp đến thành Đông Quan này, vì để đối phó với chiến tranh toàn diện của Tu ma giả, thất đại bá chủ thế lực đều phái ra một số lượng lớn đệ tử để canh giữ bốn tòa quan thành, đương nhiên, thiên kiêu giống như Tiêu Trần thì không nằm ở trong đám này, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, thất đại bá chủ thế lực đương nhiên không hi vọng nhìn thấy thiên kiêu chết.

Gặp lại bạn cũ nơi đất khách, đám người đương nhiên rất là vui vẻ, trong khi nói chuyện phiếm, Tiêu Trần cũng đã hỏi thăm một phen tình hình hiện tại của Đông Dương vực, nhất là Tiêu gia và Đông Kiếm các.

Biết được Đông Kiếm các và Tiêu gia đều không bị Tu ma giả tập kích, lúc này Tiêu Trần mới yên tâm.

Tình hình hiện tại của Đông Dương vực, trên cơ bản là do Thiên Thần lục địa bên này không ngừng tiến hành càn quét Tu ma giả, còn Tu ma giả thì thỉnh thoảng lại lựa chọn đánh lén một cái, khiến Thiên Thần lục địa vô cùng mệt mỏi, hai bên cứ ngươi tới ta đi, cho nên trong lúc nhất thời rất khó có thể phân thắng bại.

Nếu nói về thực lực tổng thể, Thiên Thần lục địa chắc chắn có thể nghiền ép Tu ma giả, dù sao Thiên Thần lục địa cũng có ưu thế hơn Tu ma giả, chẳng qua là một chút thế lực còn sót lại của trận chiến ba nghìn năm trước mà thôi, đương nhiên là không có khả năng so sánh với Thiên Thần lục địa được rồi.

Chỉ là những Tu ma giả này cực kì giỏi ẩn nấp, muốn hốt gọn bọn chúng trong một mẻ là một chuyện cực kì khó khăn.

Lúc mọi người ở đây đang nói chuyện phiếm, tiếng trống trận đột nhiên vang lên, nghe được cái tiếng trống trận vang vọng đất trời này, đám người Tần Hằng mạnh mẽ đứng dậy, nói với vẻ mặt u ám: “Tu ma giả tập kích.”

Thật ra thì cái tiếng trống trận này chỉ là cảnh báo trước mà thôi, nó đại biểu cho Tu ma giả đang đánh về phía thành Đông Quan, tất cả võ giả canh giữ ở thành Đông Quan cần tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu ngay lập tức.

Đối với đám người Tần Hằng mà nói thì bọn họ đã dần dần quen với chiến tranh rồi, khoảng thời gian canh giữ thành Đông Quan này mặc dù không dài, nhưng ít nhiều gì thì cũng đã trải qua tám, chín trận chiến rồi.

Trực tiếp đứng dậy tạm biệt, đợi đám người Tần Hằng rời đi, Tiêu Trần nhìn thoáng qua Đan Vân Đạo Tôn đã say bí tỉ, đoán được trong lòng Tiêu Trần đang suy nghĩ cái gì, Đan Vân Đạo Tôn ra vẻ chẳng hề để ý nói: “Muốn đi thì đi đi, nhưng phải nhớ là không thể ra khỏi thành đâu đấy.”

Biết Tiêu Trần muốn tận mắt xem trận chiến tranh này, Đan Vân Đạo Tôn cũng không ngăn cản, mặc dù Tiêu Trần là Kiêu Vương nhưng hắn không phải là đóa hoa trồng trong nhà kính, đối với Tiêu Trần mà nói, tự mình trải nghiệm một chút thử thách của chiến tranh âu cũng là chuyện tốt.

Có được sự đồng ý của Đan Vân Đạo Tôn, Tiêu Trần mỉm cười, lập tức bước nhanh rời đi, đi thẳng về phía tường thành.

Trên đường đi, theo âm thanh trống trận vang vọng, toàn bộ thành Đông Quan gần như trong nháy mắt biến thành một cỗ máy chiến tranh khổng lồ, đang nhanh chóng vận hành một cách gọn gàng đâu vào đấy.

Từ tầng cao nhất, cũng chính là bắt đầu từ Thiên Đan Chúa Tể và Mộc Thiên Chúa Tể, tầng tầng hướng xuống dưới, mỗi một người đều đang bận rộn, bọn họ đều đang ngồi chuẩn bị để nghênh đón chiến tranh sắp đến.

Từng vị võ giả từ Vấn Đạo cảnh trở lên từ phía chân trời lướt qua, đi thẳng về phía tường thành, mà lực lượng chủ đạo ở dưới tường thành, đám Thiên Nhân cảnh, võ giả tu vi Địa Minh cảnh, c*̃ng đang không ngừng tập hợp lại tạo thành các ma trận.

Toàn bộ thành Đông Quan trong nháy mắt liền bị một cỗ sát khí nồng đậm bao phủ, ở trong tình thế như vậy Tiêu Trần cũng bị ảnh hưởng, nhẹ giọng thì thầm trong miệng: “Đây chính là chiến tranh sao?”

Mấy nghìn năm hòa bình qua đi, theo sự xuất hiện của Tu ma giả, chiến tranh lại một lần nữa bùng nổ trên Thiên Thần lục địa, bước nhanh dẫm lên tường thành, thấy Tiêu Trần lộ mặt, rất nhiều người đều biết thân phận của hắn, nhưng cũng không ai nói cái gì, hiện tại lực chú ý của mọi người đều đặt trên cuộc chiến sắp tới rồi.

Đứng ở trên tường thành cao, thành Đông Quan được xây dựng ở trong một sơn cốc, hai bên là vách núi cheo leo cao vút đến tận tầng mây, nhưng thành Đông Quan lại phá hỏng hoàn toàn cái sơn cốc này, nằm ngang ở giữa hai bên vách núi chặt đứt đường đi.

Sơn cốc rất rộng, rộng khoảng chừng mười cây số, nhìn lướt qua nó giống như một con rồng khổng lồ kéo dài về phía xa, thông thẳng vào trong Đông Dương vực.

Cũng ngay lúc Tiêu Trần thuận theo sơn cốc nhìn lại, xa xa đen nghịt một mảnh giống như là mây đen âm u, đang mãnh liệt tiến về phía bên này.

Đây không phải là mây đen mà là đại quân của Tu ma giả, bầu trời, mặt đất, khắp nơi đều là Tu ma giả mặc áo bào đen, nhìn qua số lượng này tuyệt đối không chỉ là hai mươi vạn.

“Tin tức có nhầm lẫn gì không? Đại quân Tu ma giả này khẳng định không chỉ có hai mươi vạn đâu...” Những người khác cũng là nhìn thấy cảnh tượng này, có người không tự chủ được mở miệng nói ra.

“Mặc kệ bọn chúng nhiều hay ít, thành Đông Quan ta có năm mươi vạn người canh giữ ở đây, còn chiếm cứ nơi hiểm yếu, cho dù Tu ma giả hắn có năm mươi vạn, c*̃ng không có khả năng công phá cái thành Đông Quan này đâu.” Nghe người kia nói vậy, một người khác bên cạnh mở miệng nói.

Chuyện thành Đông Quan chiếm cứ nơi vị trí hiểm yếu, khiến trong lòng mọi người tràn đầy năng lượng, chỉ là, năng lượng này rốt cuộc có thể tiếp tục bao lâu thì không biết được.

Ở bên trong trận doanh của Tu ma giả, lúc này có đúng mười tên siêu cấp cường giả Đạo Tôn cảnh trấn giữ, bọn họ nằm ở vị trí trung tâm của đại quân, nhìn thành Đông Quan ở phía xa xa sừng sững ở bên trong sơn cốc, trong đó có một tên cường giả Đạo Tôn cảnh cười mỉa mai nói.

“Lần này Ma Sứ đại nhân bí mật triệu tập đại quân tiến đánh thành Đông Quan, buồn cười thay những tên ngớ ngẩn kia còn tưởng rằng lần tập kích này, cũng giống như những trận chiến quy mô nhỏ bình thường kia, ha ha ha.”

“Vì hành động lần này mà Ma Sứ đại nhân đã triệu tập một đại quân trăm vạn người, chỉ cần chiếm được thành Đông Quan, Thiên Thần lục địa nhất định sẽ đại loạn, từ đó chúng ta có thể tranh thủ được nhiều thời gian hơn, để chìa khóa được hoàn toàn thức tỉnh.” Một tên cường giả Đạo Tôn cảnh khác nói.

Lần tập kích này không giống giống với những trận tập kích bình thường trước đó, lần này Tu ma giả là chuẩn bị nhân lúc đang hăng hái chiếm lấy thành Đông Quan luôn, từ đó khiến Thiên Thần lục địa hoàn toàn rơi vào trong hỗn loạn, vì thế Ma Sứ đã đặc biệt bí mật triệu tập mấy chục vạn người từ ba vực khác nhau tới đây.

Phe ta vẫn còn chưa biết hành động lần này của Tu ma giả đã không chỉ là giới hạn trong những trận tập kích bình thường nữa, mà là chuẩn bị một phát chiếm lấy thành Đông Quan luôn.

Nghe thấy mấy tên siêu cấp cường giả Đạo Tôn cảnh nói chuyện, ở bên cạnh bọn họ, một thanh niên khuôn mặt nham hiểm dùng giọng điệu mỉa mai cười nói: “Không biết là bên trong cái thành Đông Quan này có thập đại Kiêu Vương kia hay không, bản công tử đã muốn gặp thập đại Kiêu Vương của Thiên Thần lục địa kia từ lâu lắm rồi.”

Chẳng qua là tu vi mới ở Địa Minh cảnh, nhưng thanh niên này lại có thể đứng ngang hàng với một đám siêu cấp cường giả Đạo Tôn cảnh, hơn nữa xem dáng vẻ kia, những cường giả Đạo Tôn cảnh này còn lặng lẽ bảo vệ tên thanh niên này ở giữa, có thể thấy được thân phận của tên thanh niên này cũng không hề đươn giản chút nào.

Đúng là như thế, thanh niên này chính là con trai của một vị Ma Sứ, có địa vị vô cùng cao quý trong giới Tu ma giả.

Nghe thấy lời này của thanh niên, một siêu cấp cường giả Đạo Tôn cảnh cười nói: “Công tử, đến tận bây giờ thập đại Kiêu Vương vẫn không tham gia chiến tranh, có thể là Thiên Thần lục địa muốn bảo vệ bọn họ, cho nên lần này chỉ sợ là công tử không thể gặp được thập đại Kiêu Vương rồi.”
 
Back
Top Bottom